1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nông phụ - Kim Sai Thập Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 18

      xong Trần thị vội vàng theo Trần Mậu, Hứa Thảo cùng Thẩm thị thấy còn việc gì liên quan đến các nàng nữa lại tiếp tục vùi đầu may vá. bao lâu sau đó, nương hay chơi cùng Tiểu An rủ Tiểu An ra ngoài, Tiểu An liền quay qua :

      “Đại tẩu, nhị tẩu, muội cùng Quyên Tử lên trấn chuyến, có thể đến chiều mới về.”

      Hứa Thảo cười : “Muội , trong nhà có ta và nhị tẩu ngươi trông nom rồi, có việc gì.”

      Tiểu An nghe thấy vậy mới theo Quyên Tử trấn , Dương gia chỉ còn lại ba người con dâu. Ngưu thị ở lì trong phòng, cũng biết rốt cuộc nàng trốn ở bên trong làm cái gì. Hứa Thảo ngồi ở trong sân may vá bao lâu Vương Xảo Nhi tìm đến, ngước mắt lên nhìn thấy Xảo Nhi, Hứa Thảo vội vàng đứng dậy đón nàng ta: “Xảo Nhi, ngươi đến, mau vào ngồi .”

      Xảo Nhi cười tủm tỉm vào : “Thảo nhi, ngươi cùng Thẩm tỷ may quần áo sao?”

      Thẩm thị cười : “Xảo Nhi đó sao, nhanh ngồi . Mấy thứ này vẫn là do đại tẩu cho, trời sắp lạnh, ta liền may cho tướng công cùng Quân ca nhi bộ quần áo.”

      Xảo Nhi cười : “Vậy cũng khéo, muội muốn rủ Thảo nhi cùng muội dạo trấn chuyến đây, trời lạnh, muội tính mua chút vải bố cùng bông về may áo ấm.”

      “Vậy cũng tốt, đại tẩu, tẩu cùng Xảo Nhi , trong nhà có muội xem là được rồi.”

      “Nhị đệ muội, vậy ta cùng Xảo Nhi lát nhé, mọi việc trong nhà nhờ cả vào ngươi.” Hứa Thảo cũng có ý định lên trấn , vừa vặn hôm nay có Xảo Nhi cùng.

      Miêu Miêu chơi đùa cùng Quân ca nhi bên cạnh, nghe thấy Hứa Thảo , vội vàng chạy tới: “Nương… nương… Miêu Miêu… …”

      Hứa Thảo đem Miêu Miêu ôm lên, cười : “Được, cho Miêu Miêu theo.”

      Miêu Miêu vui vẻ vỗ vỗ bàn tay , hướng mọi người cười hớn hở, nhìn thấy Quân ca nhi biểu tình đáng thương, Hứa Thảo vội dỗ: “Quân ca nhi ở nhà ngoan nha. lát nữa đại thẩm mang điểm tâm ngon về cho Quân ca nhi ăn nhé, được ?”

      Phải như vậy Quân ca nhi mới vui vẻ gật đầu, rung chân đắc ý : “Tạ… tỷ, bá mỗ…”

      Tiểu tử này chuyện còn chưa được lưu loát như Miêu Miêu, mỗi lần gọi ai đều được ràng cho lắm. Mọi người đều bật cười, Hứa Thảo mang đồ vào phòng, lấy ra hai trăm văn cất vào túi tiền trong người, xong mới bế Miêu Miêu cùng Xảo Nhi trấn .

      Chương Hà thôn cách trấn này khoảng canh giờ bộ, dọc theo đường Hứa Thảo cùng Xảo Nhi cười cười , bao lâu cả hai đến. Miêu Miêu cũng còn nên dọc theo đường rất ít bắt Hứa Thảo ôm.

      “Thảo nhi, ta tính mua chút bố cùng bông, ngươi có cần , nếu cần cùng nhau xem.”

      Hứa Thảo nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Miêu Miêu, nghĩ đến đây là lần đầu tiên lên trấn của bé, nên nhìn thấy cái gì cũng mới lạ, chẳng bằng nàng dắt bé dạo xung quanh vòng, cho nên liền lắc đầu đáp: “Ngươi , Miêu Miêu lần đầu tiên đến đây, ta mang con bé vòng tham quan, chúng ta hẹn hai canh giờ sau gặp nhau tại cửa hàng tạp hóa ngoài cửa trấn được ?”

      Xảo Nhi cười : “Được, vậy ngươi mang Miêu Miêu dạo vui vẻ, ta cửa hàng bố mình được rồi.”

      Xảo Nhi vừa khuất bóng, Hứa Thảo liền nắm tay Miêu Miêu dạo khắp nơi, Miêu Miêu đối với mọi thứ ở nơi đây đều cảm thấy mới mẻ, thích thú, cứ a a cười nhìn trước nhìn sau ngừng. Hứa Thảo nhân cơ hội này dạy nàng: “Miêu Miêu, đây là kẹo hồ lô, đây là đồ chơi nặn bằng đất, đây là bánh đậu xanh, đây là bánh bao , bánh bao lớn…”

      Suốt đường , Miêu Miêu học được ít, Hứa Thảo mua cho bé con vật nặn bằng đất để chơi, lại mua chuỗi kẹo hồ lô cho bé ăn, dọc đường bé chính là cười vui vẻ ngừng, càng thích Hứa Thảo và thân cận với nàng hơn.

      Nghĩ đến lần trước Miêu Miêu thích uống canh xương, Hứa Thảo liền mua hai khúc xương, còn lại những thứ khác, quá cần nên nàng cũng mua, nhớ đến Quân ca nhi thích ăn bánh đậu xanh, liền mua chút. Lại nghĩ đến nhị nha, tam nha và Tiểu Sơn tới bây giờ cũng chưa được ăn kẹo hồ lô cùng bánh đậu xanh này bao giờ, liền mua nhiều chút, cho bọn chúng ăn, thuận tiện cũng mua thêm hai khúc xương nữa.

      Miêu Miêu đối với cái gì cũng thấy mới lạ, nhìn thấy mấy khúc xương trong giỏ Hứa Thảo liền dùng ngón tay bé chỉ chỉ: “Nương… nương…đây là cái gì?”

      Đứa bé này hai tuổi bắt đầu tò mò đủ thứ, đúng là thời điểm nên chỉ dạy, vì vậy mặc kệ Miêu Miêu hỏi cái gì, Hứa Thảo đều kiên nhẫn trả lời.

      Hai canh giờ trôi qua nhanh, Hứa Thảo nhìn trời thấy sai biệt lắm liền bế Miêu Miêu, mang theo giỏ đồ vừa mua đến cửa hàng tạp hóa hẹn trước, bao lâu sau Xảo Nhi cũng đến, trong tay ôm cuộn vải bố cùng bao tải bông to.

      Hai người cùng nhau trở về, đến cửa thôn Xảo Nhi liền chào tạm biệt Hứa Thảo: “Thảo nhi, ta về trước, lần khác lại tìm ngươi tán gẫu.”

      “Ừ, ngươi mau về thôi, ta cũng muốn trở về nhà mẹ đẻ chuyến, thăm cha nương ta chút.”

      Hứa Thảo vào Hứa gia, lúc này Hứa lão cha tự nhiên ở nhà, chỉ có Lí thị ngồi trước cửa nhà trông sân phơi đầy củ cải. Sắp đến mùa đông nơi này đều có rau gì để ăn, nên vào mùa thu mọi người thường đem củ cải cắt mỏng, phơi nắng cho tái rồi đem muối, cải mặn, cải chua để dành mùa đông ăn.

      Lí thị vừa ngẩng đầu liền thấy con lớn nhà mình bế Miêu Miêu vào, vội vàng đứng lên : “Đại nha, ngươi làm sao lại về đây? Lại còn lên trấn nữa?’

      “Nương, con đến thăm mọi người.” Hứa Thảo xách đồ vào, nhìn thấy nhị nha tam nha ngồi trong phòng, Hứa Tiểu Sơn nằm ở kháng ngủ say sưa. Hai đứa nhìn thấy Hứa Thảo, ánh mắt chợt sáng lên, vui vẻ kêu: “Đại tỷ, ngươi trở lại.”

      “Ừ, nào lại đây, ta mang đồ ăn ngon cho bọn muội.” Hứa Thảo đem kẹo hồ lô và bánh đậu xanh mang ra đưa cho hai đứa : “Nhớ để cho Tiểu Sơn ít, chờ ngủ dậy cho ăn, có biết hay ?’

      Nhị nha, tam nha vẻ mặt thỏa mãn liếm liếm kẹo hồ lô đáp: “Đại tỷ, chúng ta biết.”

      Lí thị theo vào nhìn thấy kẹo hồ lô trong tay nhị nha tam nha, vẻ mặt đau lòng : “Nha đầu chết tiệt này, cũng biết là tốn bao nhiêu tiền a, ngươi cũng suy nghĩ trước sau chút, đến lúc bà bà ngươi biết ngươi tiêu xài phung phí lại náo loạn.”

      Hứa Thảo nhàng cười hai tiếng, cầm hai khúc xương đưa cho Lí thị :

      “Nương, xương này ngày mai người nhớ hầm canh mà uống, hầm càng lâu nước canh càng thơm ngọt.”

      Lí thị liếc nàng trắng mắt : “Hầm lâu lãng phí củi lửa a, nấu chín đủ ăn là được rồi, ngươi a, cả ngày toàn nghĩ ba cái thứ lung tung gì đó, cẩn thận bà bà cũng vài người bên đó mắng ngươi a.”

      “Này có gì đâu nương, làm ngon mọi người đều thích ăn, nhị đệ muội bên kia cũng sai, cái gì.”

      Lí thị vội vàng : “Vậy còn tam đệ muội của ngươi? Ta nghe nàng vay tiền mọi nơi, có hay hỏi mượn ngươi? Ta nghe người ta tam đệ muội nhà ngươi, người này cũng phải là người giữ chữ tín, ngươi cũng có mà cho nàng ta mượn nghe ?”

      “Nương, con biết, cho mượn.”

      Lí thị gật gật đầu : “Đúng vậy, trăm ngàn lần đừng cho mượn.”

      “Con biết rồi, nương, còn về trước, kẹo hồ lô và bánh đậu xanh này là phần của Tiểu Sơn, chờ tỉnh dậy cho ăn. Khi nào phụ thân về nương nhớ gửi lời hỏi thăm của con với người nha. Con về đây.”

      Lí thị nương nghẹn khuất nhìn bên nhu thuận, đáng Miêu Miêu, liền : “Tiện nghi nữ nhi này của ngươi lớn lên trông đúng là sai. Ta nghe thôn kế bên có gia đình cũng tệ lắm, bất quá chính là có con cái, ta nghĩ...”

      đợi Lí thị xong, Hứa Thảo liền bế Miêu Miêu xoay người bước . Lão nương này của nàng câu đầu tiên vừa ra, nàng biết lão nương có ý định gì rồi.

      “Ngươi... cái nha đầu chết tiệt kia, làm cái gì vội vậy hả? Cũng để lão nương ta cho hết câu a…”

      ***

      Trở về Dương gia, tiến vào trong viện, Hứa Thảo liền nhìn thấy cửa phòng mình chỉ khép hờ, trong lòng nàng rơi lộp bộp tiếng, nghĩ đến việc buổi sáng trước khi nàng ràng còn đóng cửa kỹ càng. Vội vàng buông Miêu Miêu xuống, Hứa Thảo chạy nhanh vào phòng.

      Quả nhiên, Ngưu thị ở trong phòng lục lung tung, trong tay còn cầm cái hộp gấm. Hứa Thảo nhìn cái hộp gấm kia, đều tức giận đến mức mắt đỏ bừng. Nàng chỉ vào Ngưu thị quát: “Tam đệ muội, ngươi làm cái gì vậy hả? Ai cho phép ngươi vào phòng ta lục lọi?’

      Ngưu thị quay người lại, vẻ mặt lên chút bối rối, cầm hộp gấm trong tay giấu sau lưng, ngượng ngùng : “Đại... đại tẩu, ngươi về rồi sao.”

      Hứa Thảo tức giận : “Ta nếu trở về còn có biết Tam đệ muội hoá ra lại là kẻ trộm a, tuỳ tiện vào phòng người khác, trộm này nọ.”

      “Ngươi cái gì? Ai là trộm? Chúng ta đều là người nhà, ta vào ngươi phòng có làm sao?” Ngưu thị vừa nghe Hứa Thảo bản thân là trộm cũng tức giận, chút xẩu hổ khi nãy loáng cái biến mất, chỉ tay vào Hứa Thảo ồn ào lên.

      Hứa Thảo cực kỳ tức giận, cười lạnh : “Người nhà? Phi, ai muốn cùng người nhà với ngươi. Ngươi trong tay cầm cái gì đó hả? Ngươi lục giương của ta, cầm đồ của ta, còn dám phải là trộm sao?”

      Hai người chuyện, Thẩm thị từ bên ngoài vội vàng chạy vào, nhìn thấy Ngưu thị, sửng sốt hỏi: “Tam... tam đệ muội, sao ngươi lại ở trong phòng đại tẩu?” Nàng bận rộn nấu cơm dưới bếp, nghe thấy tiếng Ngưu thị, còn tưởng rằng nàng ta trốn trong phòng cả ngày, buồn chán, liền ra ngoài hít thở khí, ai biết được nàng ta lại dám vào phòng đại tẩu trộm đồ, nàng ta cũng quá là biết xấu hổ .

      Ngưu thị hừ tiếng, giơ hộp gấm trong tay lên, lắc lắc, cả giận : “Đại tẩu, ngươi phải ngươi có bạc cho ta mượn sao? Kia cái này là cái gì? Ta nghe thanh này có lẽ là bạc cùng với trang sức a, ngươi còn dám có bạc cho ta mượn sao?”

      Hứa Thảo nhìn hộp gấm trong tay Ngưu thị, hận thể lên cho nàng ta hai bạt tai, nàng nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Ngưu thị, vươn bàn tay ra trước mặt nàng ta : “Đưa hộp gấm cho ta, ta có bạc hay liên quan gì đến ngươi? Ta cho dù có cũng có cho loại tiểu nhân hay trộm đồ người khác mượn.”

      “Đúng vậy.” Thẩm thị cũng lên tiếng khuyên, “Tam đệ muội, ngươi làm sao có thể trộm đồ của đại tẩu a, chúng ta cho dù đều là người nhà, nhưng cũng có chút riêng tư cá nhân chứ, ngươi tuỳ tiện vụng trộm vào phòng đại tẩu như vậy là đúng.”

      Ngưu thị sắc mặt khó coi, nhưng cũng biết hai người này đúng, nàng ta làm như thế này căn bản có chút lý nào cả, nếu để người khác biết được, còn cười nhạo nàng ta. Chính là trả hộp gấm về thể nào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng Trần thị: “Người đâu hết rồi? ở phòng bếp nấu cơm, lại chạy đâu vậy a? đám lười biếng, là tức chết lão nương.”

      Ngưu thị nghe thấy tiếng Trần thị, cuống quýt cầm hộp gấm chạy ra ngoài, Hứa Thảo nhìn thấy, nghĩ thầm trong lòng tiếng nguy rồi. Nàng nghĩ đến việc Ngưu thị dám tiến vào phòng nàng lục đồ, ổ khoá cái giương đựng hộp gấm có chút vấn đề, cũng may là hộp gấm khoá bị hư, Ngưu thị tuy rằng lấy được nó, lại có chìa khoá để mở. Chính là hộp gấm này trăm ngàn lần thể để cho Trần thị thấy, nếu xảy ra náo loạn a.
      thuyt, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 19


      Hứa Thảo cùng Thẩm thị ra ngoài liền thấy Ngưu thị đứng ở trong sân, trong tay cầm hộp gấm, còn Trần thị đứng trước cửa phòng bếp trừng mắt, vẻ mặt cừu hận : “Ngươi cái tiện nhân, sao trốn ở trong phòng nữa , còn có mặt mũi chạy lung tung ra ngoài ư?” Trần thị xong, liếc mắt thấy hộp gấm trong tay Ngưu thị, nhìn hộp gấm bộ dáng có vẻ đáng giá tiền, liền giận dữ : “Trong tay ngươi cầm cái gì đó? lẽ là trộm gì đó trong nhà?”

      Giơ hộp gấm trong tay, Ngưu thị : “Nương, trong phòng đại tẩu cất giấu hộp gấm này, bên trong chắc chắn có ít bạc và trang sức đâu. Nhà mẹ đẻ nàng ta nghèo như thế, làm sao có của hồi môn tốt như thế này, nhất định là nàng ta trộm. Nương, người xem thử bản thân có mất gì ?”

      Mọi người nghe thấy Ngưu thị vậy đều ngây ngẩn ra. Hứa Thảo cùng Thẩm thị thể tin được trừng mắt nhìn Ngưu thị, thế gian này vẫn còn tồn tại loại phụ nữ biết xấu hổ như thế này sao. Trần thị nhìn hộp gấm kia, tâm có chút động, hộp gấm này nhìn có vẻ sai, nhất định phải là đồ cưới, mà là Phú Quý cấp cho Hứa Thảo gì đó. Nghĩ như vậy, Trần thị ngẩng đầu nhìn Hứa Thảo, tức giận : “Con dâu cả, đây có phải là đồ của Phú Quý hay ?”

      Hứa Thảo mím môi, hung tợn trừng mắt liếc Ngưu thị. Nhìn đến hộp gấm trong tay nàng ta lại dám lên giật lại, bằng nếu làm rớt, vòng tay ở bên trong chắc chắn vỡ.

      Ngưu thị nhìn vẻ mặt Hứa Thảo phẫn nộ, trong lòng đắc ý cực kỳ, ai bảo ngươi cho ta mượn bạc. Bây giờ ta cũng muốn ngươi có ngày lành, có thứ tốt cũng giữ được ở trong tay.

      “Nương, đồ trong hộp gấm là của hồi môn của ta, phải là đồ của Phú Quý.” Hứa Thảo nhìn Trần thị, ánh mắt bình thản. Nàng tin tưởng Phú Quý cũng muốn làm cho Trần thị biết đến những thứ mà mẹ ruột lưu lại.

      Ngưu thị hừ hừ cười xuy : “Đại tẩu, ngươi cũng đừng có dối, nhìn hộp gấm trông tốt và đáng tiền thế kia chắc chắn bên trong đựng phải là đồ vật bình thường, nhà mẹ đẻ của ngươi có thể kiếm ra được thứ như vậy sao? Đừng có đùa, hộp gấm này chắc chắn là của đại ca, nếu là đồ của đại ca giao cho nương giữ là đúng.”

      “Nương, người đừng nghe Tam đệ muội lung tung, đây là đồ Tam đệ muội trộm trong phòng đại tẩu, Tam đệ muội, ngươi còn nhanh mang đồ trả lại cho đại tẩu sao, chẳng lẽ còn muốn để cho mọi người biết rồi cười vào mặt ngươi mới chịu.” Thẩm thị là người sống biết điều và hiểu lí lẽ, nên quen nhìn kiểu người như Ngưu thị, biết xấu hổ lại còn ra vẻ dương dương tự đắc.

      “Nhị tẩu, ngươi đừng hồ đồ, cái này khẳng định là của đại ca, đồ của đại ca phải giao cho nương giữ, bằng đưa cho đại tẩu, nàng nổi lòng tham chiếm làm của riêng phải làm sao? Nương, người thấy ta có đúng ? Thứ này ta liền giao cho ngài bảo quản.” Ngưu thị xong, vội vã đưa hộp gấm cho Trần thị.

      Hứa Thảo nhanh chân vọt lên đoạt lại, ai ngờ Ngưu thị có thể tránh được, nhìn nàng ta cầm hộp gấm chặt trong tay, Hứa Thảo tức giận, chỉ thẳng vào mặt Ngưu thị lớn tiếng : “Tam đệ muội, đừng có thấy cho ta ngươi chút mặt mũi còn biết xấu hổ, mau đem đồ trả lại cho ta.”

      Ngưu thị cười cười : “Đại tẩu, ta khuyên ngươi vẫn đừng lên cướp về, nếu ngươi đây là đồ cưới của ngươi, vậy bây giờ chúng ta đến nhà mẹ đẻ của ngươi chứng thực thế nào?”

      Trần thị cũng bình tĩnh, lạnh mặt : “Con dâu cả, thứ này rốt cuộc là đồ cưới của ngươi hay là đồ của Phú Quý? Nếu là đồ cưới của ngươi, bây giờ chúng ta mang danh sách đồ cưới của ngươi ra xem, nếu phải, thứ này liền do ta bảo quản.”

      Hứa Thảo nghe thấy Trần thị như vậy cười lạnh, cũng thèm quản cái gì trường bối hay trưởng bối : “Nương, ta kính người là bề mới hảo hảo cùng người chuyện, thứ này có phải là đồ cưới của ta hay liên quan gì đến người? Nếu ta gả cho Phú Quý, tiền tiêu dùng hằng ngày vẫn cấp cho người ta có lấy câu nào , về phần những thứ khác người cần phải quan tâm.” Dứt lời liền xoay sang Ngưu thị : “Tam đệ muội, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đem đồ trả lại cho ta, bằng đừng trách ta nể mặt.”

      Lần này là lần đầu tiên tính cả hai đời Hứa Thảo nổi giận lớn như vậy. Tính tình nàng vốn ôn hòa, kiếp trước gia đình hòa thuận vốn chưa bao giờ xảy ra tranh chấp. Đời này, tuy Lí thị có thường xuyên đánh nàng nhưng đó cũng là nương của nàng, xuống tay mạnh, cả gia đình cũng được xem vui vẻ đầm ấm, có bao giờ phải trải qua những chuyện thế này đâu. Mặc dù là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, nàng biết bản thân được yếu thế bằng về sau nhất định bị Ngưu thị và Trần thị đè đầu cưỡi cổ.

      Ngưu thị nhìn bộ dáng Hứa Thảo, có chút sợ, đảo đảo mắt, vội vàng chạy qua trốn phía sau Trần thị, đem hộp gấm nhét vào tay Trần thị : “Nương, thứ này ta liền giao cho người, còn những việc khác ta mặc kệ, liên quan.”

      Hai đứa nhóc bên cạnh bị dọa khóc oa oa, Thẩm thị sợ lát có xảy ra xô xát làm bị thương hai đứa bé, liền ôm chúng vào phòng, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.

      Trần thị vốn cũng rất tức giận, bày ra dáng vẻ mẹ chồng chuẩn bị mắng Hứa Thảo Ngưu thị đột nhiên đưa hộp gấm cho bà ta khiến trong lòng bà ta có chút hoảng sợ.

      lúc bất chấp có to chuyện hay , Hứa Thảo cũng quyết tâm phải lấy lại hộp gấm, liền truyền đến tiếng của Dương lão cha: “Xảy ra chuyện gì? Các ngươi lại ở đây cãi nhau cái gì nữa? Từ xa ta nghe thấy tiếng chửi nhau là sao hả?”
      Mấy người quay mặt về phía cổng thấy Dương lão cha, nhị đệ Dương Đại Bằng, tam đệ Dương Tiểu Đồng lần lượt vào. Nhìn thấy mấy người vẻ mặt giận giữ, đều xảy ra chuyện gì.

      Dương Đại Bằng liếc nhìn Thẩm thị hói: “Vợ, có chuyện gì xảy ra vậy?”

      Thẩm thị liếc nhìn Hứa Thảo cái, vẻ mặt muốn lại thôi.

      Dương lão cha nhìn thấy hộp gấm trong tay Trần thị, sắc mặt trầm xuống, tức giận hỏi: “Sao lại thế này?”

      Ngưu thị tự cho là thông minh bước lên đến trước mặt Dương lão cha, cười : “Cha, người về rồi? Ta từ trong phòng đại tẩu lục được cái hộp gấm kia, đại tẩu đó là đồ cưới của nàng, ta xem thứ kia ràng là đồ của đại ca, ta nghĩ a, nếu là đồ của đại ca nên giao cho nương giữ có vẻ tốt hơn. Kết quả, đại tẩu vui, còn trút giận lên đầu ta a.”

      Dương lão cha càng nghe sắc mặt càng đen, chờ Ngưu thị xong, Dương lão cha muốn tức đến mức cả người phát run lên, chỉ tay vào thẳng mặt Ngưu thị mắng:

      “Con dâu lão tam, ngươi có còn biết xấu hổ hay ? Đó là phòng đại tẩu ngươi, ai cho ngươi vào hả? Còn lục lọi? Ngươi làm như vậy phải là hành động của kẻ trộm sao? Trộm đồ cua đại tẩu ngươi đành, còn giao cho mẹ chồng ngươi, còn gây chuyện tùm lum. Ngươi… ngươi…”

      Nhìn thấy bộ dáng Dương lão cha như thế, Dương Đại Bằng cùng Dương Tiểu Đồng bị dọa, vội vàng bước lên đỡ ông và khuyên: “Phụ thân, người đừng nóng giận, chuyện đâu còn có đó.”

      Vừa xong, Dương Tiểu Đồng quay đầu trừng mắt nhìn Ngưu thị, trong ánh mắt có thương tiếc cùng khó chịu, : “Mai Tử, ta nghĩ đến ngươi lại là loại người tay chân sạch , dám chạy vào phòng đại tẩu trộm đồ, chỉ có thế, ngươi còn châm ngòi li gián quan hệ người nhà chúng ta. Thôi thôi, ta cũng thể chịu đựng thêm nữa, ngươi mồm miệng chanh chua, lại còn ăn trộm, có bảy điều ngươi phạm hai, bây giờ ta cũng chỉ có thể hưu ngươi mà thôi.”

      Ngưu thị họ Ngưu, tục danh Mai.

      Dương Tiểu Đồng vừa xong, ai cũng choáng váng, Ngưu thị kinh ngạc nhìn Dương Tiểu Đồng, dường như thể tin được đó là những lời do thốt ra. Hứa Thảo cùng Thẩm thị có chút cảm thấy ngoài ý muốn, những cũng biết kết quả như vậy là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

      Trần thị nhưng ra cảm thấy hài lòng : “Tam Lang, ngươi vì cái gì hài lòng Mai Tử? Nàng còn phải suy nghĩ vì nhà chúng ta sao? Nếu đại ca ngươi giao thứ này cho đại tẩu ngươi còn bị nàng ta nuốt riêng mất.”

      Dương lão cha vất vả mới bình tâm lại, nghe thấy lời này, cơn tức lại dâng cao, vọt đến trước mặt Trần thị, chỉ vào bà ta mắng:

      “Cái gì gọi là con dâu cả nuốt riêng? Của lão đại gì đó phải đồ của cái nhà này nên do con dâu lão đại bảo quản làm sao hả? Phú Quý mỗi tháng đều đưa cho ngươi phí sinh hoạt còn ít sao? Vậy mà bây giờ đến cả chút đồ mẹ ruột lưu lại cho ngươi cũng muốn tham, ngươi có còn là người nữa hay a?”

      Lời Dương lão cha vừa ra mọi người đều có chút choáng váng. Trần thị ngơ ngác nhìn hộp gấm trong tay, lẩm bẩm : “Đúng là đồ do nàng ta lưu lại, nàng ta đều chết hơn hai mươi năm, lần đầu tiên ta mới được nhìn thấy thứ này, ngươi cùng Phú Quý giấu diếm ta kỹ a.”

      Dương lão cha cười lạnh : “ giấu ngươi sao? Nếu giấu ngươi ngay cả chút đồ nàng cấp cho Phú Quý cũng bị ngươi tham lam nuốt riêng, mấy lượng bạc, trang sức và vài thứ kia nàng lưu lại ngươi cầm cũng thôi , nhưng thứ này phải lưu lại cho Phú Quý, đây cũng là thứ duy nhất nàng muốn dành riêng cho vợ của Phú Quý.”

      Trần thị nghe vậy, tức đến mức giận liền giơ hộp gấm lên tính đập, Dương lão cha tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, chỉ vào Trần thị hét: “Nếu ngươi dám đập, chúng ta từ nay về sau cũng tách ra luôn, toàn nhà này đều tan rã hết.”

      Tay Trần thị vừa giơ lên cao liền buông thõng xuống, bà ta ngồi phịch xuống đất khóc rống lên.

      Nhìn thấy thế, Dương lão cha liền quay sang Hứa Thảo : “Con dâu cả, mau đem hộp gấm lấy lại, về sau thứ này do ngươi bảo quản, bên trong là đồ mẹ ruột Phú Quý lưu lại cho vợ của Phú Quý, cho nên thứ này thuộc về ngươi, sau này cần phải bảo quản cho tốt, đừng để kẻ trộm lấy mất nữa.”

      Ngưu thị bị đến mức mặt đỏ bừng vì xấu hổ, ngay cả Dương Tiểu Đồng đứng kế bên sắc mặt cũng trở nên khó coi.

      “Cám ơn cha.” Hứa Thảo xong, nhanh chân bước lên lấy hộp gấm trong tay Trần thị. Nắm được hộp gấm trong lòng nàng rốt cục cũng nhàng thở ra, Thẩm thị thấy vậy tảng đá đè trong lòng cũng buông lỏng, may mắn trong nhà còn có trưởng bối hiểu lí lẽ.

      Trần thị nhìn hai tay trống trơn, ngẩng đầu hung hăng lườm Dương lão cha, vừa khóc vừa quát: “Ngươi muốn ngày qua ngày ta phải sống thế nào a? Nàng ta chết như vậy nhiều năm, ngươi vẫn tài nào quên được. Ngươi vẫn thiên vị con trai cùng con dâu của nàng, ngươi khi nào quan tâm đến Nhị lang, Tam lang và đứa con út của ngươi hả?”

      Nghe Trần thị nhắc đến người vợ trước, trong lòng Dương lão cha tức giận thôi, ông giận giữ mắng: “ phải do ta quên được nàng, mà là do ngươi cả thôi, mỗi lần cãi nhau ngươi đều nhắc đến nàng, ngươi bảo ta làm sao mà quên, hả? Ta đối bọn Đại Bằng, Tiểu Đồng và Tiểu An tốt sao? Ngươi dùng lương tâm của mình thử nghĩ xem, ta đối xử với mấy đứa có bình đẳng hay , nhưng ra có ngươi, ngươi xem ngươi đối xử với Phú Quý thế nào? Được, được, nếu ngươi thể sống nổi, ta thiên vị Phú Quý, vậy chúng ta liền ở riêng , cho Phú Quý phân gia, để ngươi đỡ nhớ thương chút đồ của bọn chúng.”

      xong, Dương lão cha quay qua Hứa Thảo : “Con dâu cả, bắt đầu từ ngày mai các ngươi liền ở riêng , nhà chúng ta có nhiều đất đai nên phân cho các ngươi. Bây giờ các ngươi cũng mới bắt đầu sống riêng, phía Tây là hai gian phòng do mẹ ruột Phú Quý lưu lại, các ngươi chuyển qua bên đó ở, gian các ngươi sửa lại thành nhà bếp, gian khác dùng để ở. Rồi ngươi cùng Phú Quý để dành chút bạc, chờ dành dụm đủ liền xây cái phòng mới sau.”

      Jun: Hu ra! Cuối cúng cũng ở riêng. Ta mới nhăm nhe được bộ điền văn khá hay ho, nhưng phải chờ hoàn thiện bộ này . Ta dám đào nhiều hố sợ lấp kịp vì phần bận, phần lười a.
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    3. ngontinh

      ngontinh Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      bộ đó tên gì vậy bạn

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 20

      Hứa Thảo nghe vậy liền sửng sốt chút, sau đó quay sang Dương lão cha hỏi: “Cha, vậy chờ Phú Quý về rồi chúng ta chuyển? Hay là chuyển ngay bây giờ?”

      Vừa nghe đến việc ở riêng, Trần thị ánh mắt trở nên đỏ bừng, tức giận nhìn Dương lão cha, tiếng cũng thốt ra nổi.

      Dương lão cha ngẫm nghĩ chút rồi :

      “Ngay bây giờ luôn , phòng kia giờ là phòng Tiểu An, chờ Tiểu An trở về các ngươi liền đổi cho nhau, gian phòng cách vách kia ngươi dọn dẹp chút, ngày mai gọi thợ xây đến xây cái bếp lò . Con dâu cả, lúc này đành uỷ khuất các ngươi. Chờ các ngươi để dành đủ tiền, liền xây phòng tốt chút mà ở.”
      Dương lão cha cũng là người thông tình đạt lý, biết nếu phân ở riêng, chuyện như hôm nay chắc chắn còn xảy ra nhiều. Chẳng bằng tại, nhân việc này phân luôn, để mai sau nhà lão đại có chuyện gì, lão thái bà này cũng có quyền làm ầm ĩ.

      “Đúng rồi, hai gian phòng của các ngươi nhớ mua khoá về khoá lại cẩn thận, lão Nhị gia các ngươi cũng nên mua khoá luôn . Hừ, ta nghĩ tới phòng cướp cho lại quên là cướp trong nhà khó phòng.” Dương lão cha xong, mắt trừng lớn liếc Ngưu thị đứng bên cạnh.

      Ngưu thị nghe Tiểu Đồng muốn hưu nàng, cũng bị doạ , nay còn bị cha chồng như thế, nước mắt liền xoành xoạch rơi xuống.

      “Ngươi khóc cái gì, còn có mặt mũi mà khóc sao? Nếu phải bởi vì ngươi nhà chúng ta làm ầm ĩ đến mức này hay sao?” Dương Tiểu Đồng hốc mắt cũng có chút đỏ, người vợ này tốt xấu gì lúc trước cũng do chính chọn, tất nhiên là có cảm tình, nay muốn hưu nàng, cũng khó chịu.

      “Ô ô, tướng công, ta sai rồi, lần sau ta cũng dám nữa.” Ngưu thị lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ đáng thương trông mong nhìn trượng phu của mình, hy vọng có thể hồi tâm chuyển ý.

      Hai người , Tiểu An cũng trở lại, nhìn thấy mọi người như vậy, liền lôi kéo Thẩm thị dò hỏi, Thẩm thị cũng thành kể hết. Tiểu An nghe xong, khẽ thở dài, nương cũng là, ngày ngày an ổn sống chịu, cứ thích làm ầm làm ĩ lên. Còn tam tẩu nữa, cũng phải là loại sống yên phận, lần này nhận được bài học lớn, xem nàng ta sau này còn dám gây chuyện nữa ?

      Tiểu An nhìn Hứa Thảo : “Đại tẩu, chúng ta đem hai gian phòng đổi lại .”

      Hứa Thảo vốn còn có chút yên lòng, lại nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Trần thị cùng Ngưu thị, dưới đáy lòng hừ lạnh tiếng, cầm hộp gấm về phòng thu dọn đồ đạc.

      Dương lão cha bị chuyện này làm cho phiền chán, phất phất tay : “Đều giải tán , Nhị con dâu nấu cơm, bếp nhà lão đại chắc cũng phải mấy ngày nữa mới xây xong nên ăn cùng chúng ta trong thời gian này.”

      “Dựa vào cái gì?” Trần thị cả giận , “Nếu ở riêng, mắc cái gì cho nàng ta ăn cùng chúng ta chứ? Ta có phép.”

      Hứa Thảo nghe thấy vậy, ra khỏi phòng, cười mỉa mai : “Cha, sao, ta tạm thời ăn đỡ lương khô mấy bữa, bếp kia xây cũng cỡ hai ngày là xong thôi.”

      “Được rồi, , uỷ khuất ngươi.” Dương lão cha xong khẽ thở dài.

      Hứa Thảo nghe Dương lão cha vậy mới quay lại thu dọn đồ đạc, Tiểu An đứng bên cạnh giúp đỡ, vừa làm vừa : “Đại tẩu, muội biết nương làm như vậy là đúng, khiến tẩu tức giận cũng phải, nhưng hy vọng tẩu đừng để trong lòng.”

      Đồ đạc cũng quá nhiều, rất nhanh gom gọn xong, chỉ còn lại mấy cái thùng và hai cái tủ, có Dương Đại Bẳng cùng Dương Tiểu Đồng hỗ trợ, vài chuyến chuyển xong. Hứa Thảo cùng Tiểu An thay đổi phòng xong mới nhàng thở ra.

      Ngưu thị còn đứng ở trong sân, Dương Tiểu Đồng nhìn thấy nàng, nhíu mày : “ nhanh về phòng, đứng đây làm cái gì, còn chưa đủ mất mặt sao?”
      Ngưu thị nghe vậy cẩn thận trở về phòng, Dương Tiểu Đồng cũng theo vào, lâu sau đó, Hứa Thảo nghe thấy bên trong truyền ra tiếng Ngưu thị gào khóc rất lớn.

      Hứa Thảo làm như nghe thấy gì hết, đây là báo ứng của Ngưu thị, mặc kệ lần này Tam đệ có hưu nàng ta hay , ít nhất sau này nàng ta cũng phải thu liễm lại.

      Ngày thứ hai, Hứa Thảo nhờ Thẩm thị trông nhà, lên trấn mua mấy cái khoá mang về, tiện đường mua luôn cho Thẩm thị cái.

      Bữa sáng và trưa Hứa Thảo đều ăn ở trấn luôn, buổi chiều sau khi về, đem phòng khoá kỹ lại, mời thợ đến xây bếp lò, Hứa Thảo mới ôm Miêu Miêu về nhà mẹ đẻ.

      Nhìn thấy Hứa Thảo trở về, Lí thị hoảng sợ hỏi: “Sao ngươi lại về nữa? Ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ sợ mẹ chồng ngươi la mắng sao?”

      Hứa Thảo đem Miêu Miêu thả xuống, làm cho bé cùng Tiểu Sơn chơi, xong mới quay sang cười : “Nương, con ở riêng rồi.”

      Lí thị hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Hứa Thảo vào phòng hỏi dồn dập: “ xảy ra chuyện gì? Làm sao tự dưng lại ở riêng? Các ngươi cũng sợ người trong thôn này nọ sao?”

      Hứa Thảo liền đem chuyện xảy ra ngày hôm qua lần, Lí thị nghe xong tức đến mức mắt trợn ngược lên, căm phẫn : “Tam đệ muội kia đúng là loại biết xấu hổ, tuy là ở cùng nhà, nhưng cũng thể tuỳ ý vào phòng của người khác chứ, thế còn dám vào lục lọi, ngươi cũng ngốc a, thấy ả lấy đồ của mình phải nhào lên cướp về chứ, ở đó cùng ả giảng lí làm gì, để cho mẹ chồng ngươi biết được việc này.”

      Hứa Thảo : “Nương, ta cũng muốn chạy lên cướp a, nhưng bên trong đựng là vòng tay cùng ngọc bội của mẹ ruột Phú Quý để lại, nếu tranh qua tranh lại bị rơi vỡ mất sao?”

      Lí thị gật đầu đáp: “Cũng đúng.” xong dường như nhớ đến cái gì lại cười : “Mẹ ruột của Phú Quý lưu lại cho vòng tay và ngọc bội sao? Có đáng giá ? Nếu các ngươi đem bán lấy tiền ra ngoài xây hai gian phòng mới mà ở.”

      Hứa Thảo cũng biết hai thứ kia trị giá bao nhiêu tiền, nhưng mà nhìn cũng rất quý giá, nàng nghĩ mang chúng bán, liền : “Nương, được bao nhiêu tiền chứ, đơn giản là giữ lại cho Phú Quý làm cái tưởng niệm mẹ mà thôi, ta nghĩ chúng ta dành dụm thời gian chắc cũng đủ.”

      người nàng vốn cũng có hơn mười lượng bạc, xây hai gian phòng vẫn đủ, bất quá số bạc kia còn dùng cho việc khác, tại nàng cũng dám động đến.

      Lí thị ngẫm lại thấy cũng đúng, thôn phụ lưu lại được cái gì tốt chứ, nên cũng hỏi nhiều thêm gì nữa. Lôi kéo Hứa Thảo vào bếp nấu cơm.

      Xương heo do Hứa Thảo mua ngày hôm qua Lí thị còn chưa nấu, liền lấy mang ra rửa, bỏ vào nồi nước, nấu sôi lên, chỉ lúc sau mùi thịt thơm bay bốn phía, lại bỏ thêm chút củ cải cùng muối, rút bớt củi ra để lửa nấu thêm nửa canh giờ, mới nhắc xuống. Lúc này, Hứa lão cha cũng vừa về đến, nhìn thấy Hứa Thảo, vội hỏi: “Sao con lại đến đây?”

      đợi Hứa Thảo trả lời, Lí thị lanh miệng đem tình đều ra hết. Hứa lão cha nghe xong, mặt hơi trầm ngâm, nhưng cũng thêm vào câu gì, chỉ hối nhanh nhanh dọn cơm.

      Nhị nha, tam nha cầm bát canh xương, ngồi ở bàn ăn cơm cũ kỹ, uống vui vẻ, Lí thị đút cho Tiểu Sơn. Miêu Miêu còn , Hứa Thảo cũng dám để cho bé tự cầm bát uống, mà dùng chiếc muỗng đút cho bé. Hứa lão cha cúi đầu, miệng to uống canh.

      “Phụ thân, người tìm việc thế nào rồi?” Hứa Thảo biết mấy ngày nay phụ thân đều lên trấn tìm việc làm thuê nên hỏi thăm.

      “Cũng tạm ổn, ta làm khuân vác đồ, ngày cũng được hai mươi văn và bữa cơm trưa.” đến công việc, Hứa lão cha lộ ra chút tươi cười, gương mặt tràn đầy nếp nhăn, rám nắng càng tăng thêm vẻ thương lão.

      Lí thị cũng vui vẻ cười : “ ngày hai mươi văn, vậy là tháng có sau mươi văn, tệ, lão cha nó, ông xem chỗ đó người ta có cần thêm người ? Cho ta với.”

      Hứa lão cha liếc Lí thị, vẻ mặt vui : “Ngươi cái phụ nhân làm sao khuân đồ? Người ta chắc chắn cần, ngươi ở nhà chăm tụi .”

      Người nhà ăn xong cơm chiều, Hứa Thảo phụ thu dọn bát đũa. Thấy sắc trời còn sớm, Hứa Thảo mới nắm tay Miêu Miêu trở về Dương gia.

      Dương gia mọi người cũng ăn xong, dường như đều ngủ hết, Tiểu Bạch lười biếng ghé vào cửa sân, nhìn thấy Hứa Thảo về, liền vẫy vẫy cái đuôi mừng rỡ chạy lên đón. Hứa Thảo nhẩm tính thời gian, vậy là Phú Quý được ba ngày rồi, sao còn chưa trở lại nữa? Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng, đứng ở ngoài viện nhìn về phía con đường dẫn lên núi.

      Miêu Miêu chơi với Tiểu Bạch chút, liền dụi dụi mắt, lắc lắc chạy đến bên người Hứa Thảo, ôm lấy chân nàng : “Nương… nương, mệt… ngủ.”

      Hứa Thảo ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm đem Miêu Miêu ôm lên, dịu dàng : “Vậy trước tiên nương mang Miêu Miêu tắm sạch rồi mới ngủ nhé.”

      có bếp nấu nước nóng, Hứa Thảo đành dùng khăn bố nhúng nước lau sơ mặt mũi, tay chân cho bé, sau đó ôm bé đặt lên kháng được lò sưởi làm ấm, qua lát bé liền ngủ say vù vù.

      Hứa Thảo lại ngủ được,, trong lòng lo lắng cho Phú Quý, lại nghe thấy tiếng khóc nho trong phòng Tam đệ vang ra, hình như là tiếng Ngưu thị khóc, xem ra lần này Tam đệ quyết tâm hưu nàng ta phải.

      Hứa Thảo trong lòng có nửa điểm thương hại, thậm chí còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Nàng ngồi dậy, lại bên cửa sổ, nhìn trời tối đen như mực, bầu trời đầy sao, vẫn thấy bóng dáng Phú Quý. Hứa Thảo thở dài khe khẽ, quay lại kháng nghỉ ngơi.

      Đến nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng, Hứa Thảo hình như nghe được tiếng mở cửa cổng, nàng giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy, mặc thêm áo khoác, xỏ vội giày rồi chạy nhanh ra ngoài.

      Cửa cổng mở toang, dưới ánh trăng, thân hình cao lớn vai có vác thêm con mồi to bước vào, bên người theo bóng dáng màu đen. Người kia nhìn đến Hứa Thảo, chân hơi dừng lại, sau đó đem con mồi quang vào góc sân, tiến lên ôm chầm lấy Hứa Thảo.

      “Trời lạnh thế này, sao nàng lại ra, chúng ta mau vào nhà thôi.” Thanh nam tử có chút khàn khàn vang lên bên tai Hứa Thảo, tiếp theo liền ôm Hứa Thảo hướng gian phòng phía đông mà . Hứa Thảo vội vàng kéo lại, giọng : “Đừng , chúng ta bây giờ ở tại bên này.”

      Phú Quý sửng sốt hỏi: “Sao lại chuyển qua bên này?” Hỏi xong, xoay người đóng cổng lại, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đứng canh ở phía trước con mồi to Phú Quý mang về.

      Hai người trở lại phòng, Hứa Thảo liền đem hết chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Phú Quý, nghe xong, nhíu mày, qua nửa ngày mới đáp: “Ở riêng cũng tốt, chính là việc này thể bỏ qua như thế được, Tam đệ muội này quá đáng.”

      Hứa Thảo giọng : “Bây giờ Tam đệ làm ầm ĩ muốn hưu Tam đệ muội nên… thôi bỏ , chúng ta ở riêng rồi, ngày sau xảy ra chuyện như vậy nữa. Kỳ việc này cũng phải trách ta, biết nương lưu lại đồ rất quý, còn có cất giữ cho kỹ.”

      “Việc này sao có thể trách nàng chứ?” Phú Quý ôm Hứa Thảo vào lòng, ngồi gần lò sưởi, khàn khàn : “Này ràng là Tam đệ muội và nương sai, nhà chúng ta vẫn có thói quen khóa cửa, nương còn đỡ, tùy tiện vào phòng người khác lục lọi, nhưng ta nghĩ đến Tam đệ muội lại là loại người như thế, sáng mai dậy ta chắc chắn phải cảnh cáo nàng mới được.”
      thuytChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 12

      Hứa Thảo cũng tranh cãi với , mà đỏ mặt tùy ý ôm bản thân ngồi lên kháng. Mãi cho đến lúc này, tâm của nàng mới buông xuống. Phú Quý lên núi nhiều ngày về, nàng rất lo lắng, trong thôn cũng có vài thợ săn có đôi khi vào sâu trong núi săn thú đều có trở lại.

      Phú Quý đặt Hứa Thảo nằm lên kháng, giúp nàng đắp chăn kín mít, nhìn thấy Miêu Miêu nằm ngủ say sưa bên trong, giọng thầm bên tai Hứa Thảo: “Ở trong núi vài ngày, bây giờ ta phải tắm cái, nàng ngủ trước .”

      Phú Quý tắm rất nhanh liền quay lại, mặc áo lót chui vào trong chăn, chờ người ấm lên mới vươn tay ôm Hứa Thảo vào lòng. Hứa Thảo để mặc ôm, qua nửa ngày mới giọng hỏi: “Mấy ngày nay ở trong núi có xảy ra chuyện gì ?”

      Phú Quý khẽ cọ cọ vào gáy trắng trẻo của Hứa Thảo, hít hơi mùi thơm từ cơ thể nàng mới đáp: “ có gì hết, ta săn được con lợn rừng to, như vậy chúng ta phải lo nghĩ về tiền bạc trong mùa Đông này nữa. Ta nghĩ nếu cha đồng ý cho chúng ta ở riêng, mà nương có mặt chắc chắn chúng ta được chia thứ gì, trong nhà mặc dù có vài mẫu ruộng, chúng ta cũng cần, con lợn rừng này bán , bạc kiếm được cũng đủ cho chúng ta sống qua mùa Đông. Ta tính ở sau viện đào cái hầm, chúng ta có chút đồ ăn gì cũng bỏ vào đấy. À, hầm cũng phải đem khóa kỹ mới được.” phi thường để bụng việc Trần thị cùng Ngưu thị nhân lúc có nhà mà bắt nạt vợ .

      Trong bóng đêm, Phú Quý khẽ nhíu mày: “Vợ, bây giờ chỉ có thể ủy khuất nàng, chúng ta nay còn phải ở nơi này, đợi sang năm ta cố gắng kiếm bạc, chúng ta mua miếng đất, xây mấy gian phòng lớn, khi đó nhà ba người chúng ta sống vui vẻ.”

      Hứa Thảo nghe vậy, khẽ cười đáp: “Được.” Thanh vừa mềm, vừa ngọt, mới xong, nàng bỗng nhớ ra chuyện liền : “Phú Quý, chúng ta tại có hơn mười lượng bạc, chàng có muốn sớm chuyển ra ngoài ?”

      nên.” Phú Quý hề nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt, “Mười lượng bạc này là do nàng kiếm được, chúng ta cứ cất kỹ, đề phòng có chuyện khẩn cấp cần dùng.”

      Hứa Thảo có chút do dự, khẽ cựa quậy thân mình, mặt úp vào ngực Phú Quý, giọng : “Phú Quý, mười lượng bạc kia, ta tính mua ít ruộng, trong nhà cũng chỉ có vài mẫu ruộng chúng ta chẳng thể trông mong được gì, ta nghĩ mình mua ít ruộng, sang năm trồng vài thứ có thể thu hoạch, còn nếu trồng rau để ăn cũng được.”

      Nàng vẫn còn nhớ đến mấy gốc khoai tây kia, đầu xuân nẩy mầm là có thể đem trồng. Nhất định phải mua được miếng đất để thí nghiệm.

      “Đều nghe lời nàng.” Giọng của Phú Quý chợt trở nên trầm thấp, lại có chút dồn dập.

      Hứa Thảo chỉ cảm thấy ôm nàng chặt, ngay chỗ đùi có cái gì cứng rắn cọ vào. Mặt nàng lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ, nàng lí nhí : “Phú… Phú Quý, chúng ta mau ngủ thôi, sáng mai dậy còn có rất nhiều việc cần làm.”

      “Được, chúng ta ngủ thôi.”

      ***
      Sáng hôm sau, Hứa Thảo bị tiếng từ bên ngoài vang vào làm tỉnh. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, chỉ mới đến giờ mẹo khác mà thôi.

      “Tam đệ muội, chuyện hôm trước ta đều biết, ngươi cùng Tam đệ như thế nào, ta cũng xen vào, nhưng là ngươi phải xin lỗi đại tẩu ngươi.” Giọng Phú Quý có chút lớn, toàn bộ người Dương gia đều nghe thấy được.

      Hứa Thảo mặc quần áo vào, trèo xuống kháng, do dự nửa ngày, chính là đứng ở cửa, ra ngoài.

      Theo khe cửa, nàng nhìn thấy Ngưu thị cùng Phú Quý đứng trong sân. Trong bếp, Tiểu An và Thẩm thị nghe thấy tiếng cũng ra, thấy là hai người liền quan tâm lắm, quay lại nhà bếp nấu cơm.

      Trong sân, Ngưu thị hơi bất an nhìn quanh vòng, mới hướng Phú Quý : “Đại ca, việc này ta biết sai, sau này nhất định tái phạm, tướng công cũng trách mắng ta rồi, nếu việc này cứ coi như xong ?”

      Phú Quý hừ tiếng, sắc mặt nặng nề : “Như thế nào có thể coi như xong, hôm nay bằng bất cứ giá nào ngươi cũng phải xin lỗi.”

      Đúng lúc này, Trần thị cũng Dương lão cha cũng từ trong phòng ra ngoài, nhìn thấy Phú Quý cùng Ngưu thị, Trần thị sắc mặt liền đen lại, trừng mắt liếc Ngưu thị cái, trong lòng bà hận, ngày hôm qua phải vì nàng ta, cũng nháo đến mức nhà lão đại phải ở riêng, bây giờ con lợn rừng to như thế này, lại có nửa phần liên quan gì đến bà. Nghĩ đến việc sau này lão đại bán thú săn được, bà phân tiền nào, trong lòng liền hận đến mức dậm chân. Bây giờ nhìn lão đại muốn nàng ta xin lỗi, liền bỏ đá xuống giếng :

      “Vợ lão tam, ngày hôm trước nếu phải vì ngươi, chúng ta cũng cùng nhà lão đại ở riêng. Bây giờ, tình cảm người nhà chúng ta bị ngươi khích bác ly gián, Tam Lang cho dù muốn hưu ngươi, ngươi cũng phải tiếng xin lỗi với nhà lão đại.”

      Phú Quý liếc mắt nhìn Trần thị, muốn lại thôi, nghĩ đến việc bà ta thủy chung là trưởng bối, lần này nguyên nhân lại do Ngưu thị, nên cũng tốt trách cứ điều gì.

      Ngưu thị bị mấy người ép đến mức ánh mắt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ đáng thương nhìn Dương Tiểu Đồng mới từ trong phòng ra, đáng thương hề hề : “Tướng công… ta…”

      Dương Tiểu Đồng lạnh mặt : “Chuyện tình hôm trước đều do ngươi gây ra, ngươi phải xin lỗi đại tẩu.”

      Ngưu thị lau nước mắt, đáng thương nhìn Dương Tiểu Đồng : “Nếu là ta xin lỗi đại tẩu, ngày sau hảo hảo hầu hạ cha mẹ, hết ăn lại nằm lười biếng nữa, chàng có thể… tha thứ cho ta ?”

      Dương Tiểu Đồng mặt lộ vẻ do dự, thần sắc có chút giãy dụa, còn chờ cái gì, Trần thị đứng bên cạnh hét to: “ được! Tam lang, lời ngươi ra khỏi miệng liền thể thu hồi.”

      Ngưu thị hốc mắt hồng hồng, nhìn về phía Hứa Thảo với ánh mắt mang vẻ cầu khẩn và hối hận: “Đại tẩu, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta, ta nên tự tiện vào phòng của tẩu và đại ca, nên lục lọi đồ trong phòng, nên cầm hộp gấm kia, nên để nương biết đến hộp gấm. Đại tẩu, ta hối hận rồi, các ngươi tha thứ cho ta lần này được ?”

      Hứa Thảo mặt lạnh nhìn nàng ta, cũng biết nên mở miệng như thế nào. đợi nàng cái gì, Phú Quý lôi kéo tay nàng về phía lúc sáng bỏ con lợn rừng ở đó, vừa vừa : “Ngươi xin lỗi xong, còn việc gia đình các ngươi như thế nào ta quản.”

      xong, quay sang Hứa Thảo cười : “Vợ, hôm nay chúng ta đem con lợn rừng này xửa lý, cái nào để lại ăn để lại, cái nào bán bán.”

      Trần thị nhìn con lợn rừng ước chừng cả ba trăm cân nằm mặt đất, mắt tỏa sáng thèm thuồng. Nghĩ chút liền đến bên cạnh Hứa Thảo và Phú Quý : “Phú Quý, con dâu cả, ngày hôm qua ta là bị tiện nhân kia cấp mê hoặc mới náo loạn như thế. Phú Quý, những thứ đó là mẹ ruột ngươi để lại, nương làm sao có thể lấy chứ? Hay là các ngươi đừng ở riêng nữa, được ? Chúng ta đều là người nhà, việc gì phải phân gia đúng ?”

      Dương lão cha sắc mặt trầm xuống, khẽ khụ hai tiếng. Hứa Thảo và Phú Quý cũng phải đứa ngốc, làm sao có thể ở riêng. Trần thị này nghĩ tốt, ở riêng, Phú Quý kiếm bạc, săn thú, nàng đều được phân đến phần.

      Lúc này, Dương Tiểu Đồng lôi kéo Ngưu thị vào bếp : “Ngươi mau vào nấu cơm.”

      Ngưu thị nghe vậy, lau nước mắt, kinh hỉ nhìn về phía Dương Tiểu Đồng hói: “Tướng công, vậy là chàng tha thứ ta rồi đúng ?”

      “Ngươi làm cơm trước , có gì sau.”

      Ngưu thị nghe vậy mới vui vẻ vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Còn Phú Quý ở bên này, vừa nghe Trần thị xong, liền vội vàng đáp: “Nương, nếu cha ở riêng, chúng ta liền ở riêng thôi, hơn nữa, phòng đều đổi, bếp cũng chuẩn bị xây xong rồi.”

      Trần thị nghe vậy mặt đều đen lại, chỉ vào con lợn rừng kia : “Được, nếu các ngươi muốn ở riêng, lợn rừng này phải chia cho ta nửa.”

      Dương lão cha nhìn bộ dáng tham lam của vợ mình, sắc mặt càng ngày càng đen. Nhưng ông cũng biết vợ mình kiếm chác được chút gì từ lão đại, nên mới xen vào. Quả nhiên, Phú Quý nghe vậy, liền nở nụ cười : “Nương, chia cho người nửa cũng được, vậy ruộng đất trong nhà có thể phân cho chúng ta hai mẫu được ?”

      Trần thị mặt ngày càng khó coi, tức giận hét: “ được. Có tám mẫu đất phân cho các ngươi rồi mấy người chúng ta ăn bằng gì?”

      Phú Quý bảo Hứa Thảo vào nhà lấy dao mổ heo ra, sau đó mới quay sang Trần thị đáp: “Nương, trừ khi người lấy hai mẫu ruộng đổi lấy nửa con lợn rừng, còn thôi.”

      Trần thị chán nản : “Vậy ngươi tại cứ chia cho ta nửa con lợn trước, chờ cha ngươi trở về đem khế ước đất cho ta rồi ta cấp cho ngươi, được ?”

      Phú Quý lắc đầu: “ được. Phải tay giao khế ước, tay nhận thịt.”
      cũng phải kẻ ngu, ngày trước nương mượn bạc , đều cho. Nay nương ưa vợ , khó xử vợ đủ điều, tự nhiên cho bà thứ tốt.

      Trần thị xém chút nữa bị Phú Quý chọc tức chết, biết Phú Quý ngu ngốc ngày xưa đâu mất rồi, sao bây giờ lại khôn khéo như thế. Hừ, khẳng định là tiểu tiện nhân kia xúi giục, đáng giận!

      Quên , ở riêng liền ở riêng, bọn họ đừng hòng được chia chút gì từ trong nhà. Trần thị căm tức, liếc xéo Phú Quý cái, mới xoay người bỏ .

      Phú Quý bắt đầu bận lu bu lên. Mấy người thợ xây bếp cũng đến, đều là người cùng thôn, nhìn thấy Phú Quý mổ bụng lợn rừng, vội cười : “A, Dương Lăng Tử, tệ a, săn được con lợn rừng lớn thế này.”

      Phú quý cười hắc hắc hai tiếng đáp: “Mấy ngày hôm trước ngọn núi săn mồi, ít nhiều nhờ Hắc Tử mới săn được con lợn này.”

      Người nọ cảm thán: “Còn phải là, Hắc Tử nhà các ngươi giỏi, hảo chó săn a.”

      Phú Quý lại cười ngây ngô : “Đức Tử thúc, Thanh Sơn huynh đệ, các ngươi nhanh chóng đem bếp xây xong, đến lúc đó chúng ta mời các ngươi ăn bữa cơm.”

      Mấy người còn đứng tán gẫu lát, mới tách ra, bắt đầu làm việc. Hứa Thảo thấy có việc gì của mình, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ mượn mấy cái chậu để đựng thịt, lại lấy thêm vài cái bánh bột ngô, nàng và Phú Quý từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ăn cái gì đâu.

      Lí thị nhìn thấy Hứa Thảo đến, vội vàng hỏi: “Sao lại đến đây? Có ăn sáng chưa?”

      Hứa Thảo : “Dạ, con cùng Phú Quý còn chưa ăn, sang đây tính mượn vài cái chậu gỗ về đựng thịt heo, Phú Quý săn về được con lợn rừng lớn ở trong núi.”

      Lí thị vui mừng, nhanh vào nhà lấy ra mấy cái chậu gỗ, đưa cho Hứa Thảo : “Ngươi cầm được ? Hay để ta gọi cha ngươi bưng qua giúp, đây là bánh bột ngô, ngươi mang vài cái về mà ăn, đừng để bị đói. Mẹ chồng của ngươi cũng là, phân cho hai ngươi cái gì, thế mà còn cho các ngươi ăn cơm, quá đáng .”

      Hứa Thảo ra cảm thấy có vấn đề gì, liền đáp: “Nương, sao, rạch ròi chút cũng tốt, mất công đến lúc có chuyện lại này kia. ăn ăn, hai ngày nữa bếp xây xong ta cùng Phú Quý tự nấu được.”

      Lí thị gật đầu : “Đành vậy, buổi tối ngươi cùng Phú Quý nhớ lại đây ăn cơm a, đừng có quên đó.”

      Hứa Thảo mang theo mấy cái chậu gỗ và bánh bột ngô về Dương gia. Phú Quý ăn bánh bột ngô xong, mới tiếp tục xẻ thịt. Bận rộn hơn hai canh giờ mới xem như xong, con lợn rừng này ước chừng được khoảng bốn chậu gỗ thịt lớn.

      Vương Xảo Nhi biết Phú Quý trở lại, vội vàng chạy đến, mua cái giò heo, ở trấn giá thịt heo là mười tám văn tiền cân, Phú Quý chỉ lấy mười lăm văn tiền, Xảo Nhi vui vẻ ra về. Người trong thôn nhìn thấy Xảo Nhi mua thịt heo từ nhà Phú Quý, khẳng định Phú Quý săn được con heo lớn, đều chạy đến mua thịt.

      Phú Quý để lại hai cái giò heo, đem thịt heo lưu lại ít, còn lại đều chuyển vào trong viện, hướng về phía mọi người : “Thịt heo mười lăm văn tiền cân, đầu heo mười ba văn tiền cân.”

      Trời sắp vào Đông, chắc chắn có tuyết rơi, đến lúc đó thịt heo trấn tăng giá, Phú Quý bán giá này quá mắc, mọi người vẫn có thể mua, bất quá đều là người đến xem nhiều, còn người mua lại ít, dù sao mọi người trong thôn cũng giàu có gì.

      Có người mặt dày : “Phú Quý, ngươi bán trước cho ta hai cân, ngày mai ta trả tiền được ?”
      linhdiep17, thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :