1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nông phụ - Kim Sai Thập Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 12

      Edit: Junne


      Đoạn dây dùng để cột chân gà có chút quen thuộc, lá màu xanh, có viền, có lông tơ ở mặt. Hứa Thảo chớp chớp mắt, nhìn lại nhìn, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.

      “Vợ, sao vậy?” Phú Quý thấy nàng nhìn chằm chằm hai con gà rừng trong tay , nghĩ nàng muốn ăn gà liền nhếch miệng cười : “Vợ, có phải muốn ăn thịt gà đúng ? Vậy để ngày mai làm thịt ăn nhé. Ta đều để lại hai con này cho nàng.”

      Hứa Thảo ngẩng đầu nhìn , trong mắt toàn bộ là vẻ thể tin và mừng như điên, nàng cười cười chỉ vào đoạn dây cột chân gà trong tay Phú Quý và hỏi: “Phú Quý, cái này này chàng lấy ở đâu?”

      Đoạn dây kia chính là dây khoai tây a, nhưng quan trọng là ở thế giới này lại có khoai tây. Hứa Thảo tới nơi này mười mấy năm cũng chưa hề nhìn thấy khoai tây, nơi này cũng có vài loại rau giống với kiếp trước, nhưng chủng loại nhiều, chỉ có cải trắng, hành, rau nhút, đậu nành, bí đao, cải ngồng, cải cúc, cây tể thái, cây giao bạch, rau hẹ, cải củ, đồng hao, rau muống, rau dền, cải thìa, măng, còn có hạt tiêu, gừng, tỏi cùng ớt. Ngoài ra chỉ có thêm bốn loại gia vị chính.

      Nhiêu đó đều là rau người thế giới này bình thường vẫn ăn, bởi vì hai phương Nam Bắc khí hậu khác biệt, có chút đồ ăn ở phương Bắc trồng được ở phương Nam, hoặc trồng được nhưng sản lượng thấp và ngược lại. Ở kiếp trước, khoai tây là loại rau củ rất thông dụng, có nơi nghèo đói còn dùng khoai tây làm lương thực chính. Khoai tây sản lượng cao, nếu là có thứ này, đối với dân chúng nghèo khổ ở nông thôn ở đây còn phải lo bị đói. Thế cho nên hôm nay nhìn thấy loại cây này, nàng sao có thể vui?

      Phú Quý nghĩ Hứa Thảo muốn hỏi hai con gà rừng trong tay , cười : “Vợ, nàng ngốc a, đây là ta săn được ở núi mà.”

      Hứa Thảo hờn dỗi liếc cái, : “Ai hỏi gà rừng trong tay chàng, ta hỏi đoạn dây cột chân gà là chàng lấy ở đâu ra.”

      Nhìn thoáng qua đoạn dây xanh biếc, Phú Quý nở nụ cười đáp: “Tiện tay bứt ở trong núi, có dây thừng, nên dùng dây này trói tạm, làm sao vậy? Vợ, nàng biết loại cây này?”

      “Cũng tính là biết.” Hứa Thảo tiếp nhận gà rừng từ tay Phú Quý, đem đoạn dây kia cởi ra, rồi mang gà rừng vào bếp, vừa làm vừa : “Thứ này là do ta ở trong quyển sách nhìn đến, rằng loại cây cũng có thể ăn, có thể làm lương thực.”

      Phú Quý vừa nghe, liền vội vàng hỏi: “Vợ, nàng là ? Nhưng sao ta nhìn thấy cây có trái gì cả.”

      Hứa Thảo đem gà rừng để vào trong góc bếp, dùng mui gỗ khuấy khuấy nồi canh xương, cười : “Cây này ăn trái, mà là ăn củ, đào ở dưới đất giống củ cải vậy đó. Phú Quý, ngày mai chàng còn lên núi săn thú ? Nếu có cho ta theo với.” Nàng đối với cây khoai tây này cảm thấy rất hứng thú, nếu có thể có củ, ngày mai nàng đào chút, mang về nếm thử, còn lại để qua năm trồng.

      Nhưng mà, có chút phiền toái là toàn bộ Chương Hà thôn đều là núi, là sông, trong thôn đất dư nhiều lắm, căn bản có nhà ai thừa, nàng nghĩ muốn mua cũng có mà mua. Trừ phi lên núi khai hoang, mà chuyện này lại rất gian nan, nàng bây giờ cũng chỉ mới chỉ dám có ý nghĩ mà thôi.

      Phú Quý nghe nàng muốn theo lên núi, liền vui vẻ đáp ứng. Thứ này phải sinh trưởng tại thâm sơn nên nàng muốn theo cũng có gì nguy hiểm.
      Buổi tối, cùng mọi người ăn cơm, Hứa Thảo dùng ruột già phơi nắng dưới mái hiên xào tiêu, người nhà ăn đều bảo ngon, tài nấu ăn của Hứa Thảo rất tốt. Bọn họ từng ăn nhiều ruột già nhưng chưa có ai nấu ngon như Hứa Thảo.

      Ngưu thị ngồi bên nghe vậy, nhanh tay gắp miếng ruột già cuối cùng nhét vào miệng, trào phúng : “Đại tẩu làm đương nhiên là ăn ngon, nhìn thấy tẩu ấy lãng phí biết bao nhiêu là bột mì a, vậy mà chẳng chút đau lòng nào.” Dứt lời liền quay đầu hướng Phú Quý : “Đại ca, mới cưới vào cửa có vài ngày như thế, ngươi cũng đừng chiều đại tẩu quá, nữ nhân phải dạy dỗ tốt a.”

      Hứa Thảo cảm thấy phiền khi nàng ta luôn châm chọc khiêu khích, chờ Phú Quý thêm gì, nàng muốn mở miệng trước: “Tam đệ muội lời này đúng, nữ nhân nên dạy dỗ, bằng giống như tam đệ muội ngươi ăn vô lễ như vậy liền thực tốt.”

      Ngưu thị tức đến đỏ mặt tía tai, nhìn thấy tướng công và đại ca đều trừng mắt nhìn bản thân, thế này mới cam lòng ngậm miệng lại.

      Mọi người ăn bánh bột ngô, ruột già xào tiêu, lại uống canh xương, đều cảm thấy ở nông thôn mà có thể ăn những món ngon như thế này quả là phúc khí.

      Thẩm thị hỗ trợ thu thập bát đũa, lôi kéo Hứa Thảo, ôm Quân ca nhi vào trong viện ngồi xuống. tại là tháng 10, thời tiết ôn hoà, ăn ngủ buổi tối đều hơi lành lạnh, vô cùng thích thú.

      Hứa Thảo nắm tay Miêu Miêu, bé nhìn thấy Quân ca nhi liền a a kêu lên, tay còn hướng về vẫy vẫy, Hứa Thảo thấy thế vội : “Miêu Miêu, đó là Quân ca nhi, là đệ đệ của con a, Miêu Miêu kêu đệ đệ .”

      Miêu Miêu đại khái nghe hiểu Hứa Thảo , đầu tiên a a kêu lên hai tiếng, sau đó mới bắt đầu gọi: “Đệ... đệ...”

      Học lần có thể gọi chính xác, Hứa Thảo rất là vui vẻ, đem Miêu Miêu ôm vào trong lòng, chọc lét nàng: “Miêu Miêu rất thông minh, là đứa thông minh nhất mà nương biết a.”

      Miêu Miêu cười khanh khách, ngừng vặn vẹo người trốn tránh, miệng cũng kêu lên: “Nương... nương, nương a...”

      Nhìn thấy hai người đùa giỡn ầm ĩ, Thẩm thị đem Quân ca nhi trong lòng thả xuống đất, làm cho chính lắc lắc chập chững chơi ở trong sân, cảm thán : “Đại tẩu, khó trách đại ca đối tốt với ngươi như vậy, Miêu Miêu phải con ruột mà ngươi còn đối với nàng tốt như thế, ngươi tâm địa thiện lương, đại ca thương ngươi thương ai a.”

      Hứa Thảo cũng đem Miêu Miêu thả xuống làm cho bé tự mình chơi, nhìn hai đứa trẻ vẫn còn chưa vững, nàng cười : “Cái gì thiện tâm với thiện tâm, Miêu Miêu mặc dù phải do ta dứt ruột đẻ ra, nhưng nàng là con của đại ca ngươi, ta gả cho đại ca ngươi, tự nhiên cũng muốn đối tốt với đứa bé.” Nàng xong lại cười cười: “Hơn nữa bây giờ ta đối với Miêu Miêu tốt, ngày sau bé cũng tình đối tốt với ta, chuyện nhân quả đời chính là như thế.”

      Hai người chuyện vui vẻ, Phú Quý cũng ra, cùng với Hứa Thảo hàn huyên lát ở trong sân, sau đó nhìn thấy sắc trời còn sớm mới trở về phòng.

      Miêu Miêu lúc này muốn ngủ say, Phú Quý ôm bé đứng bên, Hứa Thảo nhanh tay đem chăn đệm trải tốt, xoay người : “Chàng mau đem Miêu Miêu ôm lên kháng , ta múc nước, chúng ta nhanh chút tẩy rửa rồi nghỉ ngơi.”

      Phú Quý ừ tiếng, ánh mắt đen sâu nhìn chằm chằm Hứa Thảo lát, mới đem
      Miêu Miêu ở trong lòng tay chân đặt ở bên trong kháng. Hứa Thảo thấy vậy, mặt đỏ bừng, xoay người vội vàng xuống phòng bếp lấy nước ấm.

      Bưng nước quay lại liền nhìn thấy Phú Quý đứng ở cửa nhìn chằm chằm xung quanh, thấy Hứa Thảo liền cười: “Vợ, nhanh chút vào .”

      Hứa Thảo bưng nước tiến vào, để ở bên hướng Phú Quý :

      “Chàng tẩy rửa trước .”

      Phú Quý khoát tay: “Vẫn là nàng tẩy trước , lát nữa ta tự mình múc nước được rồi.”

      Hứa Thảo cũng từ chối, chờ Phú Quý rời khỏi, đem cửa đóng lại, dùng khăn lau nhanh toàn thân. Làm xong đem nước trong chậu đổ, Hứa Thảo tính vào trong bếp lấy chậu nước ấm khác, biết Phú Quý từ chỗ nào ra : “Vợ, cần đâu, ta vừa dùng nước lạnh rửa qua, chúng ta trở về phòng ngủ thôi.”

      Hai người vào phòng, Hứa Thảo vội vã lên kháng, mà đem tiền hôm nay nàng bán tương hoa quả lấy ra, nhìn sang Phú Quý, : “Phú Quý, chàng xem, đây là bạc hôm nay ta kiếm được.”

      Lúc chuyện ánh mắt nàng trong veo, rất sáng, khẽ cong, rất sinh động.

      Phú Quý nhìn thoáng qua số bạc kia, cũng quá để bụng, chính là ngốc ngốc nhìn chằm chằm hai mắt của Hứa Thảo, thầm nghĩ, mắt vợ mình là đẹp.
      Xác thực, cả người Hứa Thảo, chỉ có đôi mắt là đẹp nhất. Đen tuyền, cười rộ lên liền cong cong lại giống hình trăng khuyết, sáng chói, vô cùng thu hút.

      “Này, chàng nhìn cái gì thế?” Hứa Thảo phát lực chú ý của Phú Quý phải ở số bạc vụn nàng cầm trong tay, lần nữa giống như hiến vật quý liền đưa đến trước mặt , : “Chàng nhìn nhanh a. Đây là số bạc hôm nay ta kiếm được.”

      Phú Quý lúc này mới đem ánh mắt nhìn đến số bạc trong tay Hứa Thảo, cười cười, từ đầu giường đặt gần lò sưởi đứng lên. Hứa Thảo thấy đến bên tủ gỗ, mở ra, mò bên trong nửa ngày, mới thấy lôi ra cái hộp gấm, cười tủm tỉm giao cho Hứa Thảo: “Vợ, đây là những thứ mẹ ruột của ta lưu lại cho ta, bên trong ta có để dành ít bạc, còn có cái ngọc bội và cái vòng tay rất đẹp bà lưu lại. là nếu sau này ta lấy vợ, liền đem vòng tay đó giao cho nàng. Bất quá, những thứ này đều dựa theo lời cha lại với ta.”

      Đối với mẹ ruột của Phú Quý, Hứa Thảo có chút ấn tượng nào, đại khái chỉ biết cái tên Dương Thần An là do mẹ ruột đặt. Nghe tên, Hứa Thảo cảm giác mẹ ruột của nữ tử ôn nhu, dịu dàng, haiz, là đáng tiếc.

      Hứa Thảo mở hộp gấm ra, nhìn thấy bên trong có khối ngọc bội, cái vòng tay còn có hai lượng bạc vụn.

      Ngọc bội và vòng tay đều màu xanh biếc, cực kỳ xinh đẹp. ra lại làm Hứa Thảo có chút hoảng sợ, bởi vì thứ này nàng có chút hiểu biết, đây chính là ngọc bội và vòng tay làm bằng phỉ thúy a, đều dùng phí thúy tốt nhất để làm thành. Ở kiếp trước, nhìn trong cửa hàng trang sức vòng tay phỉ thúy, nàng đều ao ước, thèm thuồng thôi. Bất quá, chỉ hơi đẹp chút, xanh chút, vân nước láng bóng chút, giá đắt cắt cổ rồi, nàng căn bản mua nổi. Vậy mà, nàng chưa bao giờ nghĩ đến mẹ ruột Phú Quý lại lưu cho đồ tốt như vậy.

      Phú Quý nhìn thấy hai lượng bạc vụn kia, hơi có chút ngượng ngùng : “Thời điểm làm đám cưới bạc ta đều dùng hết, nhiêu đây bạc vụn là ngày hôm trước ta bán gà rừng kiếm được. Vợ, nàng nhưng đừng có ghét bỏ, sau này ta cố gắng săn thú, kiếm nhiều bạc, cho nàng ăn ngon, mặc đẹp, làm cho những nhóm con dâu trong thôn đều hâm mộ ngươi.” xong, còn nở nụ cười hớn hở nhìn Hứa Thảo lăng lăng.

      Hứa Thảo gắt giọng : “Chàng bậy bạ cái gì đấy.”

      Phú Quý cười hắc hắc hai tiếng, tiếp: “Vợ, mấy thứ này nàng giữ , ta coi có chút đáng tiền, nhưng là do nương lưu lại nên chúng ta đừng bán mà giữ làm đồ gia truyền nhé. Còn cái vòng tay này ngày thường nàng có thể đeo.”

      Hứa Thảo tức giận trừng mắt liếc cái, : “Ta nào dám đeo, nếu bị nương và tam đệ muội nhìn thấy, các nàng còn làm ầm làm ĩ. Bất quá, mấy thứ này chàng giữ lâu như vậy mà nương cũng biết sao?” (Jun: nương ở đây là Trần thị nhé.”

      Phú Quý cười : “Đương nhiên là biết được, cha ta đem cất giấu cho kỹ, đừng để nương phát .”
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 13

      Edit: Junne


      Hứa Thảo sờ sờ chiếc vòng tay và ngọc bội, cảm giác trơn bóng, tinh tế, lành lạnh. Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, mẹ ruột của Phú Quý rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao có những thứ quý thế này? Nàng cảm thấy kỳ lạ trong lòng, vô tình nghĩ sao cũng thốt ra thành lời. Phú Quý cười ngây ngô cũng biết.

      Hứa Thảo thấy vậy, liền hề hỏi nhiều nữa, đem tiền thừa bán tương hoa quả toàn bộ để vào trong hộp gấm, sau đó đóng lại, bỏ vào trong giương gỗ khoá kỹ, thế này mới yên tâm thở ra. Nghĩ nghĩ, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Phú Quý cái, nhớ đến người vợ trước của Phú Quý, vì sao mà giao cho người vợ kia bảo quản?

      “Phú Quý, sao mấy cái này chàng giao cho mẹ Miêu Miêu bảo quản?”

      Phú Quý cười bỗng liền nghiêm mặt, mày nhíu lại, : “Nàng nhắc đến nàng ta để làm gì, nàng ta phải người tốt, tự nhiên ta đem những thứ nương lưu lại cho nàng ta bảo quản.”

      phải người tốt?” Hứa Thảo có chút ngoài ý muốn, nàng vẫn nghĩ đến nương của Miêu Miêu là người yếu đuối, chịu được nhục mạ của Trần thị mới bỏ trốn. Chẳng lẽ phải?

      Phú Quý nghĩ chút, cảm thấy những việc trước kia nên ràng với nàng mới tốt, bằng vợ mà giận dỗi kẻ gặp hay ho là .

      “Ta cưới vợ, năm ta mười tám tuổi nương của Miêu Miêu lưu lạc đến thôn chúng ta, nương nghĩ thu lưu nàng ta cũng tốn tiền, liền giữ lại cho ta làm vợ. Ta... ta thích ánh mắt của nàng ta.” Phú Quý xong, khẽ thở dài đáp, “Sau ta suy nghĩ lại nếu nàng ta gả cho ta, nên cố gắng chung sống tốt, sau nàng ta mang thai, sinh ra Miêu Miêu. Nàng ta tính tình tốt, đối xử với Miêu Miêu cũng tốt. Nương lại thường xuyên mắng nàng ta, nàng ta liền trút giận lên người Miêu Miêu, tâm nàng ta lương thiện, sau đó có lẽ là cảm thấy ta ngốc nghếch lại thú vị, biết che chở cho nàng ta nên bỏ trốn.”

      Nhắc đến việc này, Phú Quý quang minh lỗi lạc thẳng ra, cảm thấy chẳng có gì gọi là mất mặt. lúc trước tuy rằng thích nương của Miêu Miêu, nhưng vẫn đối xử với nàng ta tệ. Chính là trong lòng nàng ta luôn cảm thấy tốt, cùng nhau sống cả đời chán ngắt, tẻ nhạt, thích người chồng như , nên mới bỏ trốn tìm hạnh phúc khác.

      Bỏ liền bỏ , dù sao cũng hề thích nàng ta.

      Hứa Thảo kinh ngạc, hoá ra chính là như vậy. Nàng chỉ gặp qua mẹ ruột Miêu Miêu có đúng lần, lại còn nhìn từ xa, có chút mơ hồ, chỉ nhớ lớn lên tệ, những cái khác cũng chú ý lắm.

      đợi Hứa Thảo hồi thần, Phú Quý muốn ngồi xuống ôm lấy nàng, mở miệng cười vui vẻ làm Hứa Thảo hoảng sợ, la lên tiếng nho .

      “Vợ, chúng ta đừng những chuyện vui này nữa, sớm nghỉ thôi, sáng mai còn phải lên núi.”

      Dứt lời, đem Hứa Thảo ôm vào ổ chăn. Hứa Thảo mặt hồng hồng ngại ngùng trốn vào trong vòm ngực của .

      “Vợ, nhanh ngủ thôi.” Ôm vợ trong tay, Phú Quý thoả mãn cười cười, sau đó cũng nhanh chóng nhắm mắt lại.

      Cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn chạm vào chân nàng, Hứa Thảo chỉ cảm thấy mặt nóng bừng bừng, cũng may chỉ ôm nàng ngủ chứ có làm gì, lúc sau Hứa Thảo mới dần dần thả lỏng, quá lát liền chìm vào giấc ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, uống xong cháo gạo lức, lại đem Miêu Miêu sang nhờ Thẩm thị nhờ nàng trông giúp ngày, Hứa Thảo mới cùng Phú Quý mang theo cả Hắc Tử vào trong núi. Mới chưa đầy hai bước, Hứa Thảo nhớ đến ngọc bội cùng vòng tay đắt tiền kia, liền vòng trở lại, nhìn xung quanh viện lát mới giọng thầm với Tiểu Bạch vài câu.

      Tiểu Bạch rất thông minh, những mệnh lệnh đơn giản của Hứa Thảo vẫn có thể hiểu được. Hứa Thảo dặn nó trông nhà, cho phép ai được bước vào cửa.

      Tiểu Bạch nhìn Hắc Tử và Phú Quý đằng xa, tình nguyện kêu lên hai tiếng nghe rất tội nghiệp, xem như là đáp ứng. Hứa Thảo cười hắc hắc, sờ sờ đầu nó : “Ngoan ngoãn trông nhà nha, chờ ta trở về khao ngươi bữa ăn ngon.”

      Tiểu Bạch liếc nàng trắng mắt, lại kêu thêm hai tiếng. Thế này Hứa Thảo mới vui vẻ đứng lên . Nàng cũng có biện pháp nào khác a, đột nhiên có bảo bối, tự nhiên trong đầu đều nghĩ giấu cho kỹ, sợ người khác trộm mất.

      Hai người cùng nhau lên núi, Phú Quý vừa vừa giảng cho Hứa Thảo chút điều cần phải chú ý, còn có những chuyện thường xảy ra khi săn, Hứa Thảo càng nghe càng cảm thấy hứng thú. Ở phía sau, Hắc Tử vẫn trầm ổn theo bước chân của bọn họ.

      khoảng canh giờ, vào sâu hơn chút, Hứa Thảo bắt đầu cảm thấy xung quanh có chút thay đổi, cây cối cao dần lên, rậm rạp hơn, còn có rất nhiều những bụi cây lạ mắt mà nàng chưa bao giờ thấy qua.

      Bốn phía đều trở nên im lặng, lâu lâu chợt vang lên tiếng gió, tiếng cành cây gãy, hoặc tiếng chim hót mà thôi, Hứa Thảo nhịn được ngay cả hô hấp của mình cũng đều thở ra dè dặt hơn. Phú Quý thấy nàng như vậy, nhếch miệng cười, nắm chặt tay nàng. lâu sau, Phú Quý dừng chân lại, chỉ vào đám cây trước mặt : “Vợ, chính là nơi này.”

      Hứa Thảo nhìn thấy liền nhận ra đây chính là khoai tây rừng. Nàng hoan hô tiếng, nắm cái xẻng đến đám cây kia. Khoai tây cũng có nhiều, khoảng năm sáu bụi. Mặc dù nhiều lắm, nhưng Hứa Thảo cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nhiêu đây khoai tây nàng lấy về cũng tính ăn mà là để dành mùa xuân sang năm trồng.

      gốc cây có khoảng tám chín củ khoai tây, vì là lớn lên trong rừng được chăm sóc nên củ khoai tây lớn lắm, chỉ bằng nửa nắm tay. Phú Quý cũng ngồi xổm xuống hỗ trợ, qua lát mấy bụi khoai tây đều đào ra hết, Hứa Thảo nhẩm tính, có khoảng gần bảy mươi củ, nàng vui vẻ đem chúng bỏ vào bên trong bao tải và cột chặt lại.

      Phú Quý nhìn Hứa Thảo vui vẻ cũng nhếch miệng cười theo, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp.

      “Phú Quý, ở gần đây còn có cây này nữa ?” Hứa Thảo cười tủm tỉm hỏi.

      Phú Quý nhịn được sờ sờ đầu nàng, kéo tay nàng, nhếch miệng cười : “Gần đây sợ là có, chúng ta cứ tiếp tục về phía trước thử xem, đến lúc đó ta săn thú, nàng chú ý nhìn xung quanh chút.”

      “Ừ.” Hứa Thảo nắm chặt bàn tay to của , cười đáp ứng.

      Dọc đường khoai tây rừng có rất ít, nhưng nho rừng rất nhiều, chính là biết có phải do hai ngày nay thời tiết hơi nóng hay sao mà nho rụng đầy đất, đường thẳng Hứa Thảo hái được rất nhiều, đựng vào mấy bọc .

      Trong khi đó Phú Quý cũng săn được con thỏ rừng và con gà rừng. Hứa Thảo nhìn hai loại cung tiễn đeo sau lưng, có chút tò mò hỏi: “Phú Quý, sao chàng lại mang hai loại cung tiễn thế, mang loại chẳng phải thoải mái hơn chút sao?”

      Phú Quý nghe thấy lời của nàng, cười tủm tỉm ngoái đầu nhìn cung tiễn phía sau, : “Loại ngắn dùng để săn gà rừng, thỏ, con nhím, hoặc mấy loại động vật . Còn loại thô to này để dùng săn mấy con mồi lớn. Những con mồi lớn phải sâu vào chút nữa mới có, ngày thường ít chạy ra đây, tuy nhiên ta vẫn mang theo để phòng ngừa tốt hơn.”

      Hứa Thảo gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.

      Xem thấy sắc trời còn sớm, hai người mới cùng nhau trở về. Phía sau Hắc Tử yên lặng theo.

      Trở về nhà liền nhìn thấy Tiểu Bạch đứng trước cửa cổng hướng về phía bọn họ ra sức vẫy vẫy cái đuôi, Hứa Thảo vui vẻ ở trong lòng, con chó này rất là trung thành, mỗi lần nàng đâu về nó đều chạy ra đón nàng. muốn khen ngợi Tiểu Bạch mấy câu, ai biết con chó này thế nhưng làm như nhìn thấy nàng, hướng Hắc Tử chạy qua, sau đó lấy lòng vẫy vẫy cái đuôi, xung quanh Hắc Tử vẻ mặt mừng rỡ, quyến luyến.

      Hứa Thảo trừng mắt nhìn nó cái, mới vào trong sân. Thẩm thị ngồi ở trong sân nhìn hai đứa bé. Miêu Miêu nhìn thấy Hứa Thảo và Phú Quý, hai mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy, lắc lắc thân mình hướng hai người lảo đảo chạy qua, miệng còn kêu lớn: “Nương... nương... nương.”

      Hứa Thảo thuận tay đem mấy bao tải bỏ vào góc tường, ôm lấy thân hình bé của Miêu Miêu cười : “Miêu Miêu chỉ kêu riêng mình nương a, còn phải kêu cả phụ thân nữa.”

      Miêu Miêu nhìn Hứa Thảo cười cười, tay bé chỉ chỉ Phú Quý. Hứa Thảo thấy vậy dở khóc dở cười : “Miêu Miêu, là phụ thân. Nào, gọi phụ thân nha, phụ thân.”
      Miêu Miêu vui khẽ lắc lắc đầu.

      Hứa Thảo bất đắc dĩ cười, bên Thẩm thị cũng bật cười theo, còn Phú Quý ngây ngô gãi đầu nhìn hai mẹ con cười ngốc ngếch.

      Lại đùa Miêu Miêu thêm chút, Dương Tiểu An trong bếp liền chạy ra : “Đại ca, đại tẩu các ngươi trở về, nhanh tắm rửa rồi ăn cơm.”

      Dương Tiểu An và Hứa Thảo tuổi xấp xỉ ngang nhau, so với Hứa Thảo hơn vài tháng, bộ dáng thanh tú, lại chịu khó, chuyện lại ngọt. Nghe từ định thân cùng với Hoành ca ở thôn kế bên. Chờ Tiểu An cập kê thời điểm liền có thể thành hôn.

      Hoành ca họ Khổng, danh là Trân Hoành, nhà ở thôn kế bên, cha mẹ đều làm ruộng, gia cảnh cùng những người khác trong thôn khác mấy. Hứa Thảo biết , nhưng biết Tiểu An đối với cuộc hôn nhân này rất là vừa lòng, ngay cả Trần thị cũng vậy. Bởi vì Khổng Trân Hoành là người đọc sách, mùa xuân sang năm liền muốn tham gia thi đồng, nếu đậu có thể làm tú tài. Vài cái thôn quanh đây chỉ có duy nhất cái tú tài mà thôi.

      Ăn cơm chiều xong, Hứa Thảo vội vàng đem khoai tây để vào góc nhà, chờ chúng từ từ nảy mầm.

      Nho rừng cũng có bao nhiêu, nếu làm thành tương hoa quả cũng chẳng được nhiều nên Hứa Thảo mang rửa sạch cho cả nhà làm hoa quả tráng miệng. Hạt nho nàng cũng lưu lại, dự định chờ đầu xuân lên núi đào cây về trồng, so với gieo bằng hạt tiện hơn.
      Chris, linhdiep17thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 14

      Edit: Junne


      Ở nông thôn, sau khi xong vụ mùa, phơi lương thực đâu vào đó còn việc gì để làm. Dương gia cũng đem ngô phơi nắng cho khô, sau đó cho hết vào bao tải cột lại, đợi khi nào muốn ăn mài thành bột là được.

      Dương gia có bốn mẫu ruộng cạn, bốn mẫu ruộng nước, tổng cộng cũng có tám mẫu để trồng trọt. tháng trước vừa thu hoạch lúa, nay lại thu hoạch ngô, sau khi nộp thuế, cũng miễn cưỡng còn dư đủ ăn.

      nhiều ngày Dương gia mượn trâu, đem mấy mẫu đất cày hết, bên này thuộc phương Bắc, mùa đông rất lạnh, cái gì cũng thể trồng được. Vụ thu hoạch này vừa xong, các hộ gia đình ở nông thôn cơ bản đều trở nên nhàn dỗi. Mấy ngày nay Hứa Thảo cũng rất thanh nhàn, mỗi ngày ngoài chơi đùa cùng Miêu Miêu, giặt quần áo, cách ngày nấu cơm, so với lúc trước ở Hứa gia nhàn nhã hơn nhiều. Hơn nữa Thẩm thị cũng là người biết đối nhân xử thế, hai người chuyện lại hợp, thường thường khi có việc gì liền ngồi ngoài sân chuyện phiếm, làm thiêu thùa may vá quần áo. Lần trước nàng mua cuộn bố to kia, cắt ra, phân cho mỗi nhà ít làm quần áo.

      Lúc nàng đem bố cho Ngưu thị, nàng ta chỉ liếc mắt cái liền hé răng lời nào, nhưng người nhận là tam đệ Dương Đại Đồng còn biết mở miệng cám ơn.

      Lúc này vào khoảng giờ thân tứ khắc, Trần thị ra ngoài, mấy người nam nhân đều lên trấn tìm việc, thừa dịp nhàn dỗi tìm vài công việc lặt vặt, kiếm chút tiền tiêu dùng hàng ngày. Ngưu thị cùng Tiểu An đều có nha, chỉ còn lại Hứa Thảo cùng Thẩm thị.

      Hai người ngồi ở ngoài sân phía trước nhà cùng may vá, Hứa Thảo kiếp trước nhiều nhất biết làm là khâu lại những chỗ rách , khâu cúc áo mà thôi. Đến nơi này mới chỉ mười bốn tuổi mà may vá làm vô cùng tốt, đường may thẳng mịn.

      “Đại tẩu, khoảng tầm hai tháng liền đến năm mới, vài ngày nữa ta cũng tính lên trấn tìm chút việc để làm, như may vá giặt quần áo đều được, tốt xấu gì cũng kiếm được chút tiền, bằng cuối năm lại chẳng có chút dư dả mà mua nọ mua kia đón tết. Nếu được tẩu cùng với ta tìm thử xem?” Thẩm thị miệng , nhưng bàn tay may vá cũng hề dừng lại.

      “Chờ đại ca ngươi trở về ta hỏi chút rồi tính.” Hứa Thảo xong, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời u ám, mây đen kéo đến ùn ùn, sợ là muốn mưa, nàng có chút lo lắng cho Phú Quý.

      Thẩm thị cũng nhìn trời chút, quay sang Hứa Thảo cười : “Trời cũng sắp mưa, tẩu là lo lắng cho đại ca sao? May mắn nhà chúng ta bẻ ngô xong sớm, đến nay cũng đều phơi nắng ổn hết, bằng là có chuyện lớn a.”

      “Đúng vậy.” Hứa Thảo xong, trong lòng lại có chút lo lắng cho nhà nương nàng. Nhà nương nàng cũng có vài mẫu đất, có hai người làm liền mới bẻ xong, hôm nay chắc chắn phơi nắng. Chắc nàng phải chạy về nhìn chút, bằng đợi lát nữa mưa có muốn dọn vào cũng kịp. Nghĩ như vậy, nàng liền quay qua Thẩm thị : “Nhị đệ muội, ta ra ngoài chút, nếu đại ca ngươi trở về có hỏi, cứ ta về nhà mẹ đẻ là được.”

      “Được, nhà nương tẩu ngô còn phơi nắng có phải ? Dù sao nhà chúng ta cũng có việc gì, tẩu chạy nhanh về nhà xem thử .” Thẩm thị là người rất hiểu lý lẽ nên cũng có suy nghĩ này nọ, lại còn hối Hứa Thảo nhanh lên.

      Hứa Thảo nghe vậy, vội vàng thu dọn đồ đạc đem vào trong phòng, sau đó vội vội vàng vàng chạy về nhà mẹ đẻ. Quả nhiên khi nàng vừa đến nơi liền nhìn thấy sân phơi đầy ngô, Lí thị cùng nhị nha tam nha vội vàng thu vào bao, liền nhanh chân chạy lên hỗ trợ.

      Lí thị nhìn thấy Hứa Thảo, nhàng thở ra: “May mà còn có con chạy qua đây phụ, ta xem trời cũng sắp mưa rồi.”

      đầy lát bốn người liền gom hết ngô lại vào trong bao, lại nhanh tay nhanh chân vác từng bao ngô mang vào trong nhà.

      Làm xong, Lí thị mới thở ra hơi nhõm, đứng dưới mái hiên nhìn bầu trời u, xám xịt ở ngoài, quay đầu hỏi: “Cũng coi như là xong việc, đúng rồi, sao con lại chạy sang đây? Bà bà bảo con về à?

      Lí thị vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm, mưa cũng bắt đầu lạch cạch rơi xuống. Hứa Thảo nhìn những bao ngô phía sau, thế này mới khẽ thở ra : “Bà bà có nhà, chỉ có con với nhị đệ muội thôi. Đúng rồi mẹ, cha đâu?”

      “Còn phải là lên trấn tìm việc sao.” Lí thị thở dài: “Nhưng mà khẳng định là rất khó tìm, mấy thôn gần đây cũng đều thừa dịp khoảng thời gian này đều tìm chút việc vụn vặt để làm, Phú Quý nhà con còn tốt, ít ra có thể lên núi săn thú kiếm tiền.”

      Hứa Thảo nghe vậy, cũng nhắc lại nữa, ngay lúc đó phía sau bỗng có tiếng động vang lên, nàng quay đầu thấy Tiểu Sơn vừa ngủ dậy ngồi xoa xoa mắt, nhìn thấy Hứa Thảo mắt liền mở to hơi sững sờ, ngay sau đó liền bừng tỉnh, vội vàng vươn tay về phía Hứa Thảo, kêu tỷ tỷ ôm.
      Hứa Thảo lên phía trước đem Tiểu Sơn ôm lên : “Tiểu Sơn đến nào, làm cho tỷ tỷ ôm đệ lát.”

      Tiểu Sơn nhìn thấy Hứa Thảo rất vui vẻ, từ đến lớn đều do tay Hứa Thảo chăm sóc cho bé, lúc bé biết tiếng đầu tiên cũng là gọi tỷ tỷ. Lí thị thấy Hứa Thảo ôm Tiểu Sơn, cũng theo đến, : “Đại nha đầu, phải ta khó gì con, nhưng con cũng phải biết nhìn xa trông rộng a, Miêu Miêu kia cũng phải do con sinh, con ngược đãi nó là tốt rồi, đối nó tốt như vậy làm cái gì? Ngày sau con còn phải sinh đứa của chính mình a, tốt nhất lần đầu tiên nên sinh con trai, như vậy bà bà con cũng hội vui mừng.”

      Hứa Thảo bất đắc dĩ, ôm Tiểu Sơn ngồi đùi nàng, : Nương, người đừng quan tâm việc này, Miêu Miêu rất ngoan, dù sao thương cái hay thương vài cái có khác gì nhau sao?”

      Lí thị liếc nàng trắng mắt, nhìn thấy nàng đường muối gì cũng ăn, là tức giận, nhìn đến nhị nha tam nha đứng cạnh tường phía xa, bà có nơi để phát giận, bỗng nhiên nhớ được chuyện mấy ngày trước đây Vương bà tử liền thay đổi giọng với Hứa Thảo: “Đúng rồi, đại nha đầu, mấy ngày hôm trước Vương bà tử trong thôn có mấy nhà giàu trấn cần nha hoàn, ta xem tuổi nhị nha tam nha cũng xấp xỉ, liền cho các nàng nhà người ta làm nha hoàn tốt lắm. Hàng tháng có thể được phát chút tiền tiêu vặt, còn cũng được ăn cơm trắng, thịt cá đầy đủ.”

      Lí thị vừa thốt ra, nhị nha tam nha đứng bên cạnh trong lòng có chút bất an.

      “Văn khế cầm cố vẫn là tử khế?” Hứa Thảo thèm nâng đầu lên liền mở miệng hỏi. Nếu là văn khế cầm cố chỉ có vài năm, sau đó được về, người cũng có chút bạc đến lúc lấy chồng cũng coi như có thể diện. Nhưng mà nếu là tử khế, nàng cũng để cho nương nghĩ ý niệm này trong đầu.

      Lí thị do dự : “Vương bà tử người ta chỉ cần tử khế, bằng cũng như vậy kiếm hời, nha hoàn liền cấp cho mười mấy lượng bạc a.” Lí thị xong khẽ chậc chậc hai tiếng, ánh mắt đều có chút sáng lên.

      Hứa Thảo mở to mắt, vui : “Nương, người là bị tiền làm mù mắt sao? Nếu là tử khế, về sau sống chết của nhị nha tam nha đâu còn liên quan gì đến nhà chúng ta nữa. Nếu thực kí tử khế, ngày sau toàn bộ sống chết đều nằm trong tay chủ tử, chủ tử lương thiện, tốt, nếu gặp kẻ nhẫn tâm, chỉ cần phạm chút xíu sai lầm, cũng có thể đánh cho muốn sống được muốn chết xong. Nương, người tốt nhất nên dẹp cái tâm tư này .”

      Lí thị nghe đến việc sống chết liền có chút thấp thỏm, tuy mấy nha đầu này đều làm được cái gì nên hồn nhưng vẫn là miếng thịt ra từ bụng bà ta, nếu thực xảy ra chuyện, bà ta cũng đau lòng. Cuối cùng, Lí thị gật gật đầu đáp: “Được. Ta biết rồi.”

      Hứa Thảo chỉ sợ nương nàng nhất thời hồ đồ đem nhị nha và tam nha kí sinh tử khế, còn nhắc nhắc lại vài lần, đến mức Lí thị còn kiên nhẫn tính quay sang dạy dỗ nàng phen, bên ngoài bỗng truyền đến giọng của Phú Quý: “Nương, Thảo nhi có ở nơi này ?”

      Nghe thấy tiếng Phú Quý, Lí thị liền từ đầu kháng đứng lên, ra ngoài đón. Vừa ra thấy Phú Quý mặc áo mưa tới.

      Hứa Thảo thấy vậy, đem Tiểu sơn bỏ lên kháng, bảo nhị nha và tam nha trông bé, còn bản thân vào trong phòng lấy khăn bố ra lau nước mưa dính đầu tóc và mặt cho Phú Quý. Vừa lau vừa : “Mưa lớn như vậy, chàng còn chạy đến đây làm gì?”

      Phú Quý nhếch miệng cười, đưa hai con gà rừng cầm trong tay cho Lí thị : “Nương, đây là gà hôm nay ta săn được núi, liền mang lại cho mọi người ít để ăn.” Dứt lời, lại hướng Hứa Thảo đáp: “Còn phải là lo lắng mọi người thu dọn kịp, cũng may đều dọn xong ngô, bằng dính mưa hư hết.”

      Lí thị cầm hai con gà rừng Phú Quý đưa, cười tủm tỉm : “Đứa này cũng là, săn được cũng để bên đó mọi người ăn hoặc mang trấn bán kiếm chút tiền mà còn… nếu buổi tối liền ở đây ăn cơm đừng trở về nữa. Ta làm gà cho mấy đứa ăn.”

      Hứa Thảo nghe thấy thế vội : “Nương, cần đâu, đợi lát nữa con cùng Phú Quý trở về nhà ăn là được, gà rừng này mọi người lưu lại chính mình ăn .”

      Lí thị nghĩ chút, gật đầu đáp ứng: “Kia cũng được, này hai con gà rừng ta lưu lại làm chút thịt muối qua năm ăn.”

      Nhìn bên ngoài trời mưa rất lớn, Lí thị liền đem ô giấy dầu đưa cho Hứa Thảo: “Mưa lớn, hai con cầm ô giấy dầu này che mà về, chờ tạnh mưa khi nào rảnh tiện đường mang qua đây là được.”

      Lúc này, hai người mới chào tạm biệt Lí thị, che ô về.

      Sau khi về nhà, Thẩm thị nấu cơm trong bếp, Trần thị cùng Dương lão cha bọn họ đều trở lại. Mưa mùa thu, thời tiết liền chuyển lạnh, mọi người ăn cơm tối xong, có việc gì làm liền ngủ sớm.

      Hứa Thảo ôm Miêu Miêu ngồi kháng dạy bé chuyện, nay Miêu Miêu có thể kêu nào là phụ thân, mẫu thân, nhị thẩm, tam thẩm, tổ phụ, tổ mẫu… Biết cái miệng liền chịu yên, thấy ai cũng gọi, cùng Hứa Thảo náo loạn nửa ngày mới xoa xoa đôi mắt buồn ngủ.

      Hứa Thảo biết bé mệt mỏi, bưng nước ấm vào, giúp bé lau sạch mặt mũi, chân tay, xong đâu đấy mới dỗ bé ngủ.

      Phú Quý cùng Hứa Thảo cũng tắm rửa xong nằm ở kháng ấm áp. Bây giờ Miêu Miêu có nằm ở giữa nữa, đều bị Phú Quý ôm nằm vào bên trong. Tuy biết giờ Phú Quý làm gì nàng, nhưng Hứa Thảo vẫn nhịn được mặt đỏ tim đập.

      Phú Quý ôm vợ mềm mại, ấm áp, thơm thơm, vô cùng thoải mái. thở ra hơi, bàn tay to lớn nhịn được khẽ vuốt ve dọc theo tấm lưng từ eo dần dần lên . Cả người Hứa Thảo chợt trở nên cứng ngắc. Ai ngờ bàn tay thô ráp to lớn kia chạm đến hai tiểu bánh bao của nàng liền nhúc nhích, khẽ bóp , sau đó là giọng trầm khàn vang lên: “Ai, hơi , vợ, ngày mai nàng cần phải ăn nhiều vào để bồi bổ cơ thể, ta thường xuyên mang chút trứng gà về, mỗi buổi sáng nàng nhớ phải ăn cái mới được đó. Nhà chúng ta chỉ có mình nàng là người gầy yếu nhất.” xong, cũng biết cố ý hay vô tình nhéo nhéo hai tiểu bánh bao vài cái.

      Cơ thể Hứa Thảo càng trở nên cứng ngắc, nàng xấu hổ đến mức cảm thấy hai bên tai đều nóng lên.

      Phú Quý phát ra biểu cảm khác thường của nàng, biết nàng thẹn thùng, cười toe toét khẽ : “Vợ, nhanh ngủ thôi.”

      Hứa Thảo khẽ ừ tiếng, thanh xíu như muỗi kêu.

      “Đúng rồi, vợ, ngày mai ta muốn vào sâu trong rừng chuyến, phải hai ba tuần mới có thể trở lại, nàng người ở nhà cũng đừng có lo lắng.” Năm nay mùa đông đến sớm, đến tháng tuyết rơi thể vào núi săn thú, nên thừa dịp tháng cuối cùng này sâu vào núi săn con mồi lớn về mới được.
      thuyt, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 15

      Edit: Junne


      Hứa Thảo biết được nguyên nhân cũng hỏi thêm cái gì nữa. Chỉ là cả người có chút khô nóng, khó chịu khi bị thân hình người nam nhân ôm vào lòng, nàng có chút được tự nhiên, nhịn được khẽ xoay xoay thân mình. Ngay lúc đó, hô hấp của người nam nhân ở phía sau đột nhiên trở nên trầm hơn, Hứa Thảo cảm giác được vật kia cọ ở chân nàng càng thêm cứng rắn.

      “Hít... vợ, đừng nhúc nhích.” Thanh của Phú Quý có chút khàn khàn, như là cực lực nhẫn nại gì đó.

      Hứa Thảo dù có kinh nghiệm gì, nhưng đối với phương diện này cũng có chút hiểu biết, cuống quyết cương cứng thân mình, dám tuỳ ý vặn vẹo gì nữa.

      Phú Quý ở phía sau mất hồi lâu mới chậm rãi bình ổn xuống, khe khẽ thở dài hơi.

      Chờ đến lúc Hứa Thảo mở mắt ra, trời muốn sáng, Phú Quý nằm bên cạnh sớm thấy bóng dáng, Hứa Thảo quay đầu, liền nhìn thấy Miêu Miêu nằm ở bên trong kháng mở to hai mắt nhìn nàng chăm chú.

      Thấy Miêu Miêu tỉnh dậy, nàng cuống quýt đứng dậy, mặc quần áo. Miêu Miêu nhìn thấy vậy cũng chậm chậm ngồi lên, hướng về phía Hứa Thảo cười a a, sau đó lấy quần áo để ở bên cạnh bắt đầu mặc vào. Hứa Thảo muốn giúp bé, vậy mà bé lại chịu, tự mình mặc lên.

      Khi Hứa Thảo mang Miêu Miêu ra ngoài, trời nắng lên, Thẩm thị nấu cơm trong bếp, nhìn thấy Hứa Thảo, hướng nàng vẫy vẫy tay, chờ Hứa Thảo vào, Thẩm thị mới cười : “Tẩu dậy rồi sao? Đại ca thấy mấy ngày nay khả năng trời đều nắng liền săn thú, sáng sớm rồi, huynh ấy gì với tẩu ?”

      Hứa Thảo nắm tay Miêu Miêu khẽ gật đầu, nhìn bánh bột ngô trong nồi, hỏi: “Đại ca ngươi có mang theo đồ ăn ?”

      “Tất nhiên là có mang theo, mang lương khô đủ cho ba ngày, phỏng chứng đại ca khoảng ba ngày về.” Thẩm thị cười cười, tay khẽ khuấy cháo trong nồi, tiếp: “ Đại tẩu, ngươi cũng đừng lo lắng, cuối năm mỗi năm đại ca đều thâm sơn chuyến, nhanh là hai ngày, chậm là bốn năm ngày trở về. Có thêm Hắc Tử theo, đại tẩu cũng đừng lo lắng quá.”

      Hứa Thảo bên ngoài gật đầu nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

      Ăn sáng xong, Trần thị cũng Dương lão cha mấy người liền ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại ba người con dâu và Tiểu An. Hứa Thảo nghĩ đến quần áo hôm qua còn chưa giặt, hỏi Thầm thị đứng bên cạnh: “Nhị đệ muội, muội có bờ sông giặt quần áo ?”

      Thẩm thị lắc đầu : “Muội có quần áo để giặt, muội ở nhà nhìn Miêu Miêu cùng Quân ca nhi, tẩu giặt nhanh rồi về.”

      “Được rồi, vậy ta đây.” Hứa Thảo bưng chậu quần áo hướng ra bên ngoài mà . Phía sau đột nhiên vang lên tiếng Ngưu Thị: “Đại tẩu, đợi chút.”

      Hứa Thảo quay đầu nhìn lại, thấy Ngưu thị đưa tay ngoắc ngoắc nàng, Hứa Thảo nghi hoặc hỏi: “Tam đệ muội, có chuyện gì?”

      Ngưu thị cười cười, theo trong phòng ôm ra đống quần áo, hướng Hứa Thảo : “Đại tẩu, thân mình muội có chút khoẻ, quần áo này tẩu thuận tiện giặt dùm muội nha.”

      Hứa Thảo: “...”

      Thẩm thị cũng câm nín liếc nhìn Ngưu thị cái, thầm nghĩ, người này cũng càng ngày càng lười, thế nhưng dám sai đại tẩu giặt quần áo dùm, nghĩ như vậy, Thẩm thị liền : “Tam đệ muội, quy cũ đều do cha và nương định ra ràng, ngươi làm cơm chúng ta còn chưa tính đến, giờ quần áo của chính mình ngươi cũng bắt đại tẩu giặt dùm là sao? Ngươi đừng có mà quá đáng.”

      Ngưu thị trừng mắt liếc Thẩm thị cái : “Ta làm sao mà quá đáng? Ta năn nỉ đại tẩu giặt dùm ta chứ có phải nhờ ngươi đâu, ngươi sồn sồn lên làm cái gì?”

      Hứa Thảo có chút biết cái gì, biết trước kia ở nhà Ngưu thị sống thế nào, sao trở nên cực phẩm như thế này, nàng ngày thường cũng đâu có thân thiết gì với nàng ta, vì sao nàng ta nghĩ nàng giặt dùm quần áo cho?

      “Tam đệ muội, ngươi có tay có chân, cũng phải là thiên kim tiểu thư, mọi người đều là con dâu Dương gia, liền giống như Nhị đệ muội , trong nhà cha mẹ đề ra quy củ nên thực , cơm ngươi nấu đành, quần áo của chồng ngươi ngươi cũng phải giúp giặt chứ. Tam đệ ở bên ngoài làm lụng vất vả phải là vì ngươi.”

      Nghe Hứa Thảo vừa như vậy xong, Ngưu thị nhịn được liền đen mặt :
      phải ta thấy ngươi giặt quần áo nên mới nhờ, tiện tay vò sạch chút chẳng lẽ được.”

      Hứa Thảo nghe vậy liền cười hì hì, đưa chậu quần áo trong tay đến trước mặt Ngưu thị, : “Ta hôm nay giặt quần áo, đợi lát nữa Tam đệ muội ngươi giặt liền tuỳ tiện giặt dùm ta nhiêu đây được ?”

      “Hừ, giặt giặt...” Ngưu thị thở phì phò xoay người ôm đống quần áo bẩn về phòng.
      Hứa Thảo cùng Thẩm thị bất đắc dĩ nhìn nhau, sau đó Hứa Thảo mới bưng chậu quần áo ra hồ nước.

      Sáng sớm giặt quần áo thường là các nương, nàng dâu, cùng nhóm đại thẩm trong thôn tụ tập ít. Vừa vặn, Vương Xảo Nhi cũng ở, nhìn thấy Hứa Thảo lại, liền hướng nàng vẫy vẫy tay gọi: “Thảo nhi, ở bên này.”
      Hứa Thảo đến bên người Xảo Nhi ngồi xuống, lấy quần áo ra nhúng vào nước, bắt đầu dùng chày gỗ đập lên.

      Xảo Nhi nhìn sắc mặt Hứa Thảo có chút hồng nhuận, dựa sát vào nàng, khẽ hỏi : “Thảo nhi, chồng ngươi có phải hay vào núi săn thú? Cha ta buổi sáng thấy , còn nếu như chồng ngươi săn được con mồi lớn, hy vọng có thể bán cho nhà chúng ta ít.”

      Hứa Thảo cười : “Ừ, sáng nay mới , nhưng mà ta cũng chắc khi nào về, chờ khi nào trở về nếu là có săn được ta cho ngươi biết, được ?”

      Xảo Nhi vui mừng gật gật đầu : “Được, vẫn là Thảo nhi tốt nhất, đúng rồi, Thảo nhi, Tam đệ muội nhà ngươi thấy ở chung được ? Ta nghe nhà người ta gia cảnh nhà nàng cũng khá giả, cậu nàng ta làm chưởng quầy ở cửa hàng, gả đến Dương gia cũng có chút mặt mũi, ta đoán mẹ chồng ngươi dám mắng nàng ta đâu.”

      Hứa Thảo đột nhiên bừng tỉnh, khó trách Tam đệ muội ở nhà lại làm bộ dáng đại thiên kim, cái gì cũng làm, ngay cả Trần thị cũng dám dạy dỗ nàng, nguyên lai là vì lý do này. Chính là có chút đáng thương cho Tam đệ, cưới người vợ như vậy về.

      Bên cạnh có thím cũng nghe Xảo Nhi , ngẩng đầu nhìn Hứa Thảo, cười: “Thảo nha đầu, Tam đệ muội nhà ngươi ta cũng có gặp qua hai lần, là kiểu người dễ sống chung đúng ? Con bé cách vách nhà ta hay chơi cùng nàng ta có , nàng ta luôn xấu ngươi cùng Nhị đệ muội của ngươi.”

      Hứa Thảo thích cùng người khác chuyện luyên thuyên nên chỉ đáp:
      “Trần thẩm, ta cũng ràng lắm, ngày thường ở nhà cùng nàng cũng là chung sống hoà bình.”

      Trần thẩm kia nghe vậy cười : “Ngươi là đứa bé ta nhìn từ đến lớn, biết ngươi lương thiện, thích luyên thuyên, nhưng mà có lúc ngươi cũng đừng nên quá mềm lòng, làm cho người khác bắt nạt chính mình là tốt. Tam đệ muội kia của ngươi nhà mẹ đẻ gia cảnh sai, nhưng dù sao cũng chính là hộ nông dân, có thân mình tiểu thư, nhưng cũng là số mệnh nha hoàn thôi.”

      xong, chung quanh các thím, các nương đều nở nụ cười. Ngưu thị ngày thường luôn bày ra bộ dáng tâm cao khí ngạo, chướng mắt các nương ở Chương Hà thôn, xem trúng cũng chỉ những nương nào gia đình có điều kiện chút, cùng nàng ta kênh kiệu như nhau, cũng được người thích.

      Các nhóm nương, đại thẩm cười vui vẻ tay vẫn thoăn thoắt giặt quần áo, đến lúc chủ đề chuyện phiếm liền chuyển sang các loại việc vụn vặt ở trong nhà, Hứa Thảo lâu lâu cũng phụ hoạ hai tiếng.

      Rất nhanh, quần áo liền giặt xong, Xảo Nhi cũng vừa vặn giặt xong, hai người cùng nhau trở về nhà.

      giặt quần áo về, Hứa Thảo liền nhìn thấy khí trong nhà có chút thích hợp, Ngưu thị ngồi ngẩn ngơ ở trong sân, Hứa Thảo vào, nàng ta chút phản ứng cũng có.



      CHƯƠNG 16


      “Đại tẩu, về rồi sao?” Thẩm thị thấy Hứa Thảo liền cười . Lại quay đầu liếc mắt nhìn Ngưu thị cái.

      Ngưu thị nghe thấy có tiếng , cũng ngẩng đầu nhìn qua theo, nhìn thấy là Hứa Thảo, lại mệt mỏi cuối đầu xuống thở dài.

      Hứa Thảo hướng Thẩm thị gật đầu coi như đáp lại rồi đem quần áo phơi đoạn dây thừng cột ngang ở sau viện. Tiếp đó Thẩm thị mang chiếc rổ đựng kim chỉ ra, bắt đầu may vá. Ngưu thị tiếp tục ngồi ngơ ngác ngoài hiên nhà, qua nửa ngày, hai người tựa hồ nghe tiếng nàng thở dài hơi, rồi bỏ vào phòng, cũng liếc mắt nhìn Hứa Thảo hay Thẩm thị cái.

      “Tam đệ muội làm sao vậy?” Hứa Thảo ngồi sát vào Thẩm thị hỏi , “Mới khi nãy ta còn thấy nàng ta bình thường, giặt xong quần áo trở về nàng ta liền trở thành như vậy?”

      Thẩm thị cười cười, thấp giọng trả lời: “Vừa rồi nhà mẹ đẻ nàng ta đến đây, ra ngoài thầm cả buổi, muội cũng nghe là họ gì, chỉ biết sau khi trở về nàng liền thành ra như vậy. Có lẽ nhà mẹ nàng xảy ra chuyện gì đó.”

      “Khó trách.” Hứa Thảo khẽ chậc lưỡi tiếng.

      Hai người chuyện, Miêu Miêu lon ton từ sau viện đến, nhìn thấy Hứa Thảo cười híp hai con mắt, gọi: “Nương... nương...”

      Hứa Thảo cuống quýt buông việc trong tay, vẫy tay về phía Miêu Miêu cười : “Miêu Miêu ngoan, mau lại đây với nương.”

      Miêu Miêu lắc lắc thân mình bé, dùng hết sức chạy nhanh về phía Hứa Thảo, ngọt ngào kêu: “Nương… nương…”

      Ôm lấy thân thể bé mềm mại vào lòng, Hứa Thảo chỉ chỉ vào Thẩm thị : “Miêu Miêu, gọi nhị thẩm.”

      Miêu Miêu nghe Hứa Thảo , vội vàng chuyển đầu qua Thẩm thị, mềm mại gọi: “Nhi… thần.”

      “Miêu Miêu, là nhị thẩm, phải nhi thần.” Hứa Thảo cười , con nhóc này gọi nương rất ràng, nhưng gọi những người khác lại có chút ngọng.

      Miêu Miêu gật gật đầu, gắng sức gọi: “Nhị… thần…”
      Thẩm thị thấy vậy, cũng nở nụ cười : “Miêu Miêu cũng hai tuổi lẻ ba tháng, nên nhanh chóng dạy bé chuyện, ngày trước do nương mang, đều có ai chỉ bảo cho bé. Muội bận việc, Tam đệ muội lại càng dám trông mong đến, đại ca lại biết cách chăm sóc đứa , nay có tẩu tốt biết bao. Miêu Miêu cũng là đứa bé có phúc, gặp được người mẹ như tẩu.”

      Hứa Thảo nghe vậy chỉ mỉm cười nhàng lời nào.

      Hai người to chuyện, Hứa Thảo ngồi bên may vá, bên dạy Miêu Miêu chuyện. Ngưu thị đột nhiên từ trong phòng chạy vọt ra, nhìn thấy Thẩm thị và Hứa Thảo, sắc mặt nàng ta có chút khó coi, bình tĩnh nhìn Thẩm thị nửa ngày, dường như có chút ngại ngùng mở miệng, qua nửa ngày mới lấy hết dũng khí hướng về phía Hứa Thảo : “Đại… đại tẩu, ta có chút chuyện muốn nhờ tẩu giúp.”

      Hứa Thảo ngạc nhiên chút, rồi mới cười : “Tam đệ muội có việc gì cứ thẳng ra .”

      Ngưu thị liền ngồi xuống bên cạnh, mặt tràn đầy vẻ xin lỗi, nàng ta : “Đại tẩu, trước đó vài ngày đều là của ta sai, ta rất lười, thế này mới làm cho tẩu cùng nhị tẩu hiểu lầm, ngày sau ta chắc chắn nhanh chóng sửa đổi, nay ta còn biện pháp nào khác mới có thể tìm đại tẩu hỗ trợ. Đại tẩu, nhà mẹ đẻ của ta xảy ra chút chuyện, tẩu có thể cho ta mượn chút bạc hay ?”

      xảy ra chuyện gì?” Hứa Thảo ngạc nhiên hỏi.

      Ngưu thị mắt có chút hồng hồng ; “Nhà mẹ đẻ của ta cùng cậu ở trấn mở gian cửa hàng, sau lại đắc tội với người ta, cửa hàng bị đập. Cha ta cẩn thận làm vỡ vòng ngọc của người khác, người nọ mở miệng đòi bồi thường hai trăm lượng, nương ta cùng cậu vay mượn mấy ngày cũng chỉ mượn được hơn trăm lượng bạc, nay còn thiếu tận chín mươi lượng, còn biện pháp nào mới tìm đến ta. Mà ta… ta như thế nào có nhiều bạc như vậy, nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ của ta, ta thể thấy chết mà cứu được, nếu là bồi thường đủ bạc, cha ta bị quan phủ bắt . Ô ô ô, đại tẩu, nhị tẩu các ngươi giúp ta .”

      Hứa Thảo nghe xong có chút trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà việc này bọn họ cũng giúp được cái gì a.

      Thẩm thị thở dài : “Tam đệ muội, phải là ta với đại tẩu giúp ngươi, mà chúng ta vô lực a, chúng ta đều chỉ là dân chúng bình thường, làm sao có thể đấu với những kẻ có tiền? Ngươi có đúng hay ? Hơn nữa, nhà các ngươi đem cửa hàng nhượng cho người khác lấy tiền trả nợ phải là xong sao?”

      Ngưu thị lắc đầu, nước mắt cũng bắt đầu lăn dài, khẩn cầu nhìn Hứa Thảo cùng Thẩm thị: “ được, trong nhà tất cả mọi người còn phải dựa vào cửa hàng để sống, thể bán lại cho người khác, đại tẩu, nhị tẩu, các ngươi cho ta mượn chút bạc .”

      “Tam đệ muội, việc này chỉ sợ có chút khó.” Thẩm thị mang vẻ mặt khó xử : “Ngươi cũng biết ấm no nhà chúng ta đều là đại ca, nhị ca và tam đệ bọn họ cố gắng gồng gánh, người ta nào có cái gì đáng giá. Xin lỗi, việc này ta giúp được ngươi.”

      Ngưu thị lại đem ánh mắt khẩn cầu chuyển sang Hứa Thảo. Hứa Thảo cũng khó xử : “Tam đệ muội, phải là ta giúp ngươi, mà ta gả lại đây cũng mới được nửa tháng mà thôi, người có chút tiền nào cả.” phải là nàng cho mượn, mà nàng tin được nhân cách của Ngưu thị, loại người như Ngưu thị, khi có khó khăn đem ngươi làm người cứu mạng, làm ân nhân. Việc này qua , tiền chưa chắc lấy lại được, cho nên, nàng ngốc mà cho mượn.

      Còn nữa, Ngưu thị cùng bà bà Trần thị vốn là ưa gì nàng cùng Phú Quý, biết chừng nào bị phân ra ở riêng. Đến lúc đó, cần rất nhiều tiền bạc nàng biết mượn ai? Mười lạng bạc kia của nàng là lưu trữ phòng khi có chuyện gì xảy ra cần dùng gấp.

      Ngưu thị nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên vui, vội vàng lau nước mắt, chất vấn: “Đại tẩu, ngươi trước đó vài ngày phải bán cái kêu là tương hoa quả gì đó hay sao? Làm sao có thể có bạc? Đại tẩu, tẩu lền cho ta mượn ít , chờ nhà mẹ đẻ ta qua cửa này, ta chắc chắn hoàn trả lại cho tẩu.”

      “Tam đệ muội a, thực phải là ta muốn giúp ngươi , lần trước bán tương hoa quả cũng được bao nhiêu tiền, mua mọt cuộn vải bố lớn, lại mua đồ ăn này nọ, còn dư lại cũng chẳng còn mấy.” Hứa Thảo mặt đổi sắc dối.

      “Làm sao có thề?” Ngưu thị gọng đột nhiên nâng cao lên, sau đó nghĩ nghĩ cảm thấy ổn, giọng liền tận lực giảm xuống: “Đại tẩu, làm sao có thể bán được chút bạc a? Đại tẩu, xin ngươi giúp ta mà.”

      Hứa Thảo bộ dáng khó xử : “Tam đệ muội, xin lỗi, việc này chúng ta thực có cách nào, nếu chờ cha mẹ trở về, ngươi thử hỏi mượn bọn họ . Ta còn thừa mấy trăm văn tiền đều giao cho Phú Quý, cũng biết cất ở nơi nào, ngươi nếu thực cần, chờ đại ca ngươi trở về, liền hỏi mượn .”

      Ngưu thị nghe vậy, cũng khóc nữa, lau khô nước mắt, oán hận trừng mắt nhìn Hứa Thảo và Thẩm thị cái, sau đó liền chạy ra ngoài.

      Hứa Thảo cùng Thẩm thị nhìn nhau, cười bất đắc dĩ.

      Thẩm thị : “Tam đệ muội chuyện hẳn là giả, chính là nàng ta làm người là.. aiz.” xong khẽ thở dài, “Tam đệ muội ngày thường đắc tội ít người, nàng dâu và các đại thẩm trong thôn đều thích nàng ta, sợ là bạc này dễ mượn a.”

      Hứa Thảo cũng gật đầu theo, thuận miệng đáp: “Việc này chúng ta thể giúp, cũng có chút biện pháp nào. Chờ cha mẹ trở về, nàng ta liền cùng cha mẹ .”

      Thẩm thị cười : “Nương trước kia là có chút kiêng kị người nhà mẹ đẻ của nàng ta, nay nhà mẹ đẻ nàng ta bản thân khó bảo toàn, nương khẳng định giúp, tiền này chỉ sợ nàng ta khó mượn được.”

      “Cũng còn phải a.” Hứa Thảo thở dài theo, sau đó lại mở miệng gì thêm nữa.

      ngày trôi qua rất nhanh, hai người ngồi ở trong sân may vá, hoàng hôn buông xuống, Dương gia nhà liền lục tục trở lại.

      Ngưu thị cũng sớm quay về, vẫn là khóc lóc chạy vào phòng, đại khái là mượn được bạc.

      Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Ngưu thị mắt đỏ bừng ra, Dương gia Tam đệ Dương Tiểu Đồng nhìn thấy, lập tức hoảng hốt hỏi: “Vợ, xảy ra việc gì? Tại sao lại khóc?”

      Ngư thị ô ô khóc, : “Tướng công, nhà mẹ đẻ của ta xảy ra chuyện.”

      “Xảy ra chuyện gì? , chúng ta vào nhà rồi .” Dương tam đệ xong liền lôi kéo Ngưu thị vào phòng. đến hồi liền truyền đến tiếng Ngưu thị nước nở khóc, rất là tội nghiệp.

      Hứa Thảo vào phòng bếp giúp đỡ, cũng là có chuyện gì.

      lát sau, Dương gia Tam đệ liền vác cái mặt đen đến phòng bếp tìm Trần thị: “Nương, ta có số việc muốn cùng người thương lượng.”

      Trần thị nhìn Dương Tam đệ cái hỏi: “Là vì chuyện gia đình nhà vợ ngươi?”

      Dương Tam đệ gật đầu, đem chuyện gia đình nhà mẹ đẻ Ngưu thị kể cho Trần thị lần, xong liền : “Nương, nàng cũng còn cách nào khác, nếu người cho nàng mượn chút bạc .”

      Trần thị vừa nghe, cười lạnh tiếng, chỉ vào Ngưu thị ở trong phòng mắng: “Nghĩ hay quá ha! cái nữ nhân hết ăn lại nằm, Tam lang nhà chúng ta cưới phải ngươi đúng là thất đức ba đời, nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện còn biết xấu hổ dám tìm ta mượn bạc sao? Lão nương cung phụng ngươi ăn, ngươi uống, nay nhà ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện đúng ? Sao? Còn muốn làm thiên kim đại tiểu thư a? Ta cho ngươi biết từ nay về sau việc nhà ngươi cũng phải làm, mỗi ngày đều nấu cơm giặt giũ cho ta, lấy ngươi về phải để cho ngươi làm đại tiểu thư. Lão nương có bạc cho ngươi mượn, nhà mẹ đẻ của ngươi phải thực có bản lĩnh sao? Lão nương trước kia mắng ngươi câu ngươi còn phải tìm vài cái ca ca của ngươi đến đánh ta sao? Nay còn biết xấu hổ theo ta đòi mượn bạc. Có bản lĩnh ngươi với Tam Lang nhà ta cùng cách a, chạy trở về nhà mẹ đẻ của ngươi , lão nương cũng hiếm lạ kẻ hết ăn lại nằm như ngươi.”

      Trần thị rốt cuộc thả ra hơi tức, thanh mắng vừa cao vừa vang. Mắng xong, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái. Nghĩ nghĩ chút, liền : “Nhà mẹ đẻ ngươi xảy ra chuyện là xứng đáng! Hừ, thế nhưng lại dám tìm người đánh lão nương.”

      Dương gia tam đệ đứng bên cạnh sắc mặt càng thêm khó coi, chuyện đó vẫn đều có chút trách cứ vợ , chính là nương ngày thường cũng được thuận tai, bị kẹp ở giữa cũng vô cùng khó chịu a.

      Hứa Thảo nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên, ra Ngưu thị cùng Trần thị còn có ân oán như vậy a, khó trách ngày thường Trần thị cũng chỉ dám ở sau lưng mắng Ngưu thị vài câu, dám mắng trước mặt nàng ta a. Nàng bên nhìn bếp lửa, bên nghe Trần thị mắng chửi. Ánh mắt của nàng tuyệt đối nhìn hướng lên người Trần thị, nếu xui xẻo bị lửa chửi dính vào thân tiêu.

      Dương tam đệ sắc mặt càng ngày càng đen, Trần thị nhìn thấy, có chút đau lòng khuyên nhủ: “Tam Lang a, nương cũng phải cố ý mắng nàng, nàng là đứa con dâu vô cùng lười biếng, lại tôn trọng mẹ ngươi a, ngươi xem ngươi lớn lên tuấn tú, hưu nàng cưới khác là được. Chúng ta trong thôn, nương tốt còn nhiều mà. Ngươi đại tẩu, nhị tẩu tuy rằng cũng chưa đạt đến cầu của ta, nhưng tốt xấu gì so với nàng ta cũng tốt hơn nhiều, ngươi xem ngươi vất vả ra ngoài làm cực khổ cả ngày, trong nhà quần áo bẩn liền vứt lung tung thế này, cũng giặt cho ngươi, chẳng lẽ còn chờ ngươi về tự giặt? Đứa con dâu này chúng ta cần cũng được.”

      Hứa Thảo cũng Thẩm thị có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nương cũng là, được rồi, tự nhiên lôi hai người bọn họ vào làm chi a. Kỳ , có thể làm cho Trần thị coi trọng người nhiều lắm, đầu tiên, trong nhà người kia phải có điều kiện tệ, tiếp theo lớn lên phải thanh tú. Lúc trước Ngưu thị nhưng là do Trần thị gật đầu đồng ý a, ai mà biết giờ lại biến thành bộ dáng như vậy.

      “Nương, người nên như vậy. Dù sao cũng là người vợ ta đàng hoàng cưới hỏi về, nay chúng ta thể giúp nàng người cũng nên mắng nàng, dù sao trong lòng nàng cũng khổ sở.” Dương Tam đệ có chút bất bình thay cho vợ mình.

      Lời này vừa ra, Hứa Thảo chỉ biết xảy ra chuyện, quả nhiên, Trần thị vừa nghe, liền nổi giận: “Ngươi, cái kẻ có vợ quên nương. Ỷ bây giờ ngươi lớn rồi, cánh cứng rắn rồi có phải hay a? Còn dám giúp nàng ta chuyện? Sao ngươi nghĩ đến thời điểm nàng lôi đống ca ca đến đánh ta a? Vợ như vậy ngươi còn dám muốn? được, hôm nay ngươi phải hưu nàng cho a.”
      Chris, linhdiep17thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 17

      Dương tam đệ cực kỳ đau đầu, nhịn được khẽ nhu nhu cái trán : “Nương, người đừng nữa.”

      Trần thị cả giận mắng to: “Làm sao cho ta ? Ngươi còn dám che trở cho nàng đúng ?”

      Trần thị mắng, Ngưu thị đột nhiên từ trong phòng xông thẳng ra ngoài, đầu tóc rối bù, chạy vọt vào nhà bếp, chỉ vào Trần thị rống lên: “Nương, ngươi đừng khinh người quá đáng! Cho dù ngươi thích ta, nhưng nhà mẹ đẻ ta xảy ra chuyện như vậy, ngươi còn bày ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa là sao, người có lương tâm a.”

      “Vợ, đừng có lung tung.” Dương tam đệ thấy vợ lao đến chỉ biết có chuyện ổn, cuống quýt lôi kéo Ngưu thị trở về phòng.

      Trần thị bên tức giận, đem cửa phòng đá ra, chỉ vào Ngưu thị mắng: “Ngươi cái loại tiện nhân, ngươi vừa mới cái gì? Có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa thử xem, có tin hay lão nương ta làm cho Tam Lang hưu ngươi.”

      Ngưu thị đỏ mắt mắng: “Ngươi cái loại lão vu bà ác độc, là đồ ác độc.”

      Hai người mắng chửi xong liền muốn nhào lên đánh nhau, Dương Tam đệ đều ngăn đón được, Dương lão cha cùng Dương nhị lang và Dương Tiểu An nghe thấy tiếng chửi nhau đều cuống quýt chạy ra, nhìn thấy trận thế này, vội vàng chạy lên ngăn cản. Thẩm thị cùng Hứa Thảo thấy vậy, cũng theo khuyên nhủ.

      Trần thị nhìn thấy nhiều người chạy ra giúp Ngưu thị như vậy, tức giận đến mức dậm chân, lại ngồi phịch đất khóc rống lên: “Lão nương số mệnh đúng là bạc bẽo mà, có con trai bất hiếu, cưới về con cọp cái để bắt nạt mẹ , nay còn muốn nhào lên đánh ta, cả gia đình này còn giúp nàng ta, lão nương ta có lẽ nên sống làm chi nữa.”

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều đen mặt. Ngưu thị cũng đứng trong phòng bếp ô ô nức nở khóc rống lên, bên khóc bên trừng mắt oán hận nhìn Trần thị.

      Dương lão cha tức giận hét: “Các ngươi hai người có im , lão bà tử trở về phòng cho ta, cũng sợ việc này truyền ra ngoài bị người chê cười hay sao. Lão tam, ngươi mang vợ mình về phòng ngay, cái nhà này ngày nào cũng đủ thứ chuyện tào lao, loạn hết cả lên, được ngày nào yên ổn.”

      Dương Tiểu An cũng ngồi xổm xuống đất khuyên Trần thị: “Nương, người cũng nhanh đứng lên , mặt đất nhiều bụi bẩn a, người nhanh đứng lên, có gì từ từ .”

      “Ta đúng lên làm cái gì, các ngươi ai cũng đều giúp đỡ tiểu tiện nhân kia, ngươi còn quản lão nương làm cái gì a.” Trần thị xong lại đạp đạp chân khóc rống lên.

      Dương tam đệ thở dài tiếng, lôi kéo Ngưu thị khóc sướt mướt trở về phòng.

      Mấy người lại phen khuyên bảo, Trần thị mới lau nước mắt từ đất đứng dậy, oán hận trừng mắt về phía phòng Ngưu thị mắng: “Tiểu tiện nhân! Phi! Nhất định làm cho Tam Lang hưu ngươi.”

      “Nương, người liền ít lại câu .” Dương Tiểu An cự kỳ đau đầu đỡ Trần thị trở về phòng.

      Thẩm thị cùng Hứa Thảo nhìn thấy rốt cuộc mọi việc cũng an tĩnh xuống, thế này mới lau mồ hôi, tiếp tục nấu cơm.

      Bữa cơm này cả nhà ăn vô cùng áp lực, Ngưu thị ra ăn cơm, Trần thị vừa ăn vừa mắng Ngưu thị vài câu. Dương lão cha thấy vậy tức đến mức mắt trợn trắng lên.

      Ăn cơm xong, Hứa Thảo giúp Miêu Miêu tắm rửa, lại trải tốt đệm chăn, thế này mới leo lên giường nghỉ ngơi.

      Miêu Miêu nằm ở trong lòng Hứa Thảo, ngủ được, kéo kéo cánh tay Hứa Thảo, giọng : “Nương… nương, con sợ.”

      Hứa Thảo liền đem bé ôm vào lòng chặt, vỗ lưng bé dỗ dành: “Miêu Miêu cần sợ nha, có nương ở đây rồi, ngủ ngoan nào, đừng sợ.” Trần thị cùng Ngưu thị cãi nhau xem như dọa hai cái đứa bé đều sợ đến mức phát khóc.

      Miêu Miêu khẽ ừ tiếng, lại hỏi: “Nương, phụ thân đâu?”
      Biết bé muốn hỏi cha nơi nào, Hứa Thảo ôm bé giọng trả lời: “Phụ thân lên núi săn thú a, qua hai ngày nữa trở về, đến lúc đó phụ thân mang thịt ngon trở về cho Miêu Miêu ăn nhé, được ?”

      Miêu Miêu mở to hai mắt, gật đầu, nhu thuận : “Dạ, ăn… ăn thịt…”

      ***

      Sáng sớm hôm sau, Ngưu thị cùng Trần thị còn tức nhau, Hứa Thảo cũng tiện thêm cái gì, chỉ có yên lặng làm tốt những việc của bản thân. Ăn sáng xong, liền thu thập bát đũa, mấy nam nhân trong nhà lại trấn làm việc, chỉ có mấy phụ nhân lưu lại.

      Tiểu An cùng Hứa Thảo và Thẩm thị ở trong sân thêu thùa may vá, Trần thị về phòng nghỉ ngơi, Ngưu thị từ ngày hôm qua đến giờ chưa hề ra, cơm tối qua và sáng nay đều ăn. Miêu Miêu cùng Quân ca nhi ngồi xổm trong sân cùng Tiểu Bạch chơi đùa.

      Hứa Thảo khỏi có chút lo lắng, quay đầu nhìn liếc mắt nhìn cái, giọng : “Nhị đệ muội, tứ muội, Tam đệ muội xảy ra chuyện gì chứ?” vì tức quá mà làm chuyện dại dột , Ngưu thị cũng phải là loại người suy nghĩ nông cạn a.

      Hai người đều quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng chút, Tiểu An thấp giọng đáp: “ có việc gì đâu, buổi sáng Tam ca với ta, nàng ta ở trong phòng ăn ngon, uống tốt. Ngày thường có việc gì lên trấn dạo, mua chút hoa quế cao, bánh đậu xanh linh tinh trở về cất trong phòng, làm sao có thể bị đói, đại tẩu, ngươi cũng đừng lo lắng quá.”

      “Còn phải a, đại tẩu, ngươi đây là quan tâm thừa a.” Thẩm thị cũng hé miệng nở nụ cười, “Tam đệ muội người này tẩu còn biết sao, nàng ta làm sao có thể ngược đãi bản thân mình, tẩu yên tâm , buổi sáng ta còn thấy nàng ta nhà xí, tinh thần rất tốt.”

      Hứa Thảo cười cười : “Còn phải ta lo lắng nàng làm việc gì ngốc sao, bất
      quá có việc gì là tốt rồi.”

      Mọi người chuyện bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu An lên tiếng trả lời, sau đó nhanh chân ra mở cổng, nhìn thấy người ở bên ngoài liền ngẩn ra chút, rồi mới kêu lên: “Cậu, sao ngươi lại tới đây? Cậu mau vào ngồi , con gọi nương ra.”

      Ở ngoài cửa đứng người nam nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc thân vải thô, khuôn mặt nhìn có chút tương tự Trần thị, miệng lão ta hơi nhếch lên : “Tiểu An, ta tìm nương của con có chút việc.”

      Tiểu An nghe vậy liền quay đầu hướng về phía phòng Trần thị hô lớn: “Nương, cậu đến đây.”

      Hứa Thảo cùng Thẩm thị nghe vậy, buông việc trong tay theo ra đón, giống Tiểu An cùng nhau gọi tiếng cậu. Nam nhân này đúng là đệ đệ của Trần thị, cậu của Dương Tiểu An gọi Trần Mậu.

      Trần thị nghe thấy tiếng Tiểu An, vội vàng ra, nhìn thấy là Trần Mậu, liền đem kéo vào, hỏi: “Tam đệ, xảy ra chuyện gì? Sao lại đến đây?”

      Trần Mậu hốc mắt có chút hồng hồng : “Nhị tỷ, tỷ giúp ta khuyên nhủ Như nhi , nàng giờ hết khóc lại nháo, ai khuyên gì cũng nghe.”

      “Tóm lại là có chuyện gì?” Trần thị nghe đầu đuôi liền vội vàng hỏi lại.

      “Nó bị phu gia người ta hưu, bây giờ ở nhà làm ầm ĩ, aiz, nương nó mất sớm, ta lại khuyên được nó, tỷ khuyên nó giúp ta , đứa này cũng náo loạn mấy ngày nay rồi.” Nhớ đến cái khuê nữ này, với chuyện của nàng, Trần Mậu trong lòng cũng thoải mái, con bị thông gia hưu, trong lòng cũng đau khổ, nhưng là có biện pháp gì bây giờ, con gả qua nhà người ta mấy năm nay cũng có con, nhà người ta rốt cuộc còn đủ kiên nhẫn đem hưu về. Nàng về nhà đòi sống đòi chết, cũng còn cách nào khác mới phải chạy đến tìm tỷ tỷ giúp đỡ.

      Trần thị nghe xong vẻ mặt ngốc lăng, mất vài phút sau mới hồi thần, quay đầu sang với Tiểu An: “Tiểu An, phụ thân ngươi về liền với ta qua nhà biểu tỷ của ngươi, biết ?

      Tiểu An gật gật đầu: “Nương, người nhanh chút thôi, biểu tỷ tính tình quật cường, người nhớ phải khuyên nhủ nàng nhiều đó.”
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :