1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nông phụ - Kim Sai Thập Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban.co len nha
      SooSyl thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8

      Edit: Junne


      Hứa Thảo đứng ở bên cạnh có chút ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm thị cười xấu hổ. Thẩm thị thấy vậy che miệng cười :

      “Đại tẩu cần e lệ, đại ca đối với tẩu tốt đó là phúc khí của tẩu, nhưng mà đại tẩu, tẩu cũng nên bồi bổ thân mình cho tốt, thân hình gầy yếu như thế này sinh đứa dễ dàng a.”

      Hứa Thảo nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phú Quý cái, lại cuống quýt cuối đầu vì xấu hổ.

      Thẩm thị thấy vậy vẫn giữ nguyên nụ cười, bảo Phú Quý ra ngoài, giữ Hứa Thảo ở lại. Hứa Thảo nhìn thấy Thẩm thị đem mười trái trứng gà bỏ vào trong nồi nước sôi nấu lên, lại đem mười quả còn lại đập vào trong chén, bỏ thêm chút muối khuấy đều.

      Hứa Thảo hỗ trợ thêm củi lửa, Thẩm thị chiên trứng gà xong, liền lại góc bếp cắt đôi trái bí đỏ, gọt vỏ và xắt hạt lựu. Trong thời gian này, trứng gà luộc cũng chín, Thẩm thị liền đem toàn bộ trứng gà vớt ra, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thảo, đem trứng gà ngâm qua nước lạnh chút, dùng cái áo khi nãy Phú Quý bao trứng gà bao lại lần nữa, nhét vào trong lòng Hứa Thảo rồi :

      “Đại tẩu, nhanh đem trứng gà mang về phòng , nếu làm cho nương cùng Tam đệ muội nhìn thấy, mất công các nàng lại những lời khó nghe.”

      Hứa Thảo gật đầu đáp: “Được rồi, ta lưu lại vài cái cho Quân ca nhi ăn nhé.”

      Thẩm thị cười : “ có việc gì, buổi tối muội mang Quân ca nhi qua phòng tẩu ăn.”

      Nghe vậy, Hứa Thảo mới ôm trứng gà về phòng, nghĩ tới mới ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy Ngưu thị vừa vừa ngáp hướng về phía bên này. Người này cũng có thể ngủ, thế nhưng ngủ đến bây giờ mới dậy. Hứa Thảo mặc kệ nàng, ôm trứng gà hướng phòng mình mà . Ngưu thị liếc mắt cái liền nhìn thấy Hứa Thảo ôm gì đó trong lòng liền cười ha ha chạy đến :

      “A, đại tẩu ôm cái gì vậy nha? Đừng là tẩu và nhị tẩu cùng nhau ăn mảnh a.”
      Hứa Thảo ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng ta cái : “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và nhị đệ muội ăn mảnh? lẽ sau khi ngủ suốt cả buổi chiều đầu óc ngươi trở nên hồ đồ?”

      Ngưu thị này vốn cũng phải là cái người tốt, nàng cũng lười phải lấy lòng nàng ta, càng muốn trước mặt nàng ta khiến cho bản thân bị yếu thế.

      Ngưu thị bực mình trong người phát ra được, dùng sức trừng mắt nhìn về phía Hứa Thảo, cả giận : “Vậy ngươi ôm ở trong lòng cái gì? Che che giấu giấu, có phải hay là ở phòng bếp trộm đồ ăn ?”

      Hứa Thảo cảm thấy nực cười, muốn vài lời Phú Quý vội vàng buông việc trong tay chạy tới, vừa lôi kéo Hứa Thảo vào phòng vừa :

      cần để ý nàng ta, chúng ta về phòng. Chẳng lẽ ta mang đồ ăn cho vợ ta còn phải báo cáo cho nàng ta biết hay sao, nàng ta cũng nghĩ lại thử xem người thường xuyên ăn mảnh còn phải chính nàng ta sao.”
      Phú Quý là người có tính tình ngay thẳng, nghĩ cái gì là ra cái đó, quản người khác ngại ngùng hay xấu hổ. Ngưu thị tức giận đứng dậm chân tại chỗ, lại ngay cả lời cũng dám phản bác. Hứa Thảo theo Phú Quý về phòng, nghĩ lại cảm thấy làm vậy được tốt lằm liền :

      “Phú Quý, hay là trứng gà để lại sáng mai cho mỗi người cái chứ mình ta ăn cũng được tốt cho lắm.”

      Phú Quý mới mặc kệ người khác nghĩ gì, : “ cần. Trứng gà này vốn là ta cố ý tìm cho nàng, hơn nữa phải còn hai con thỏ rừng sao? Con gà rừng kia ta cầm bán, thỏ rừng con cho cả nha chúng ta cùng ăn, còn con chờ nàng lại mặt liền mang về. Nhìn nàng thân mình gầy yếu như vậy phải nên bồi bổ cho tốt mới đúng, nên nàng cứ lưu lại ăn , đừng suy nghĩ nhiều.”
      Hứa Thảo thế này mới thêm cái gì nữa.

      Buổi tối ăn cơm chiều xong, Hứa Thảo muốn trở về phòng nghỉ ngơi chút chợt nghe bên ngoài truyền đến hai tiếng chó sủa quen thuộc. A, này phải là tiếng của Tiểu Bạch hay sao? Nàng bước nhanh chân ra ngoài, quả nhiên liền nhìn đến bóng dáng gầy yếu chạy về phía mình, Hứa Thảo ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Bạch :

      “Tiểu Bạch, sao ngươi lại đến đây? có ta ở nhà nương lại đánh ngươi hả?”

      Nàng đoán nếu nàng ở nhà, chỉ thời gian sau nương nàng liền đem Tiểu Bạch giết thịt ăn. Lúc nàng còn ở nhà, nương nàng có ý nghĩ này phải là ngày ngày hai a. Nay nàng lập gia đình, nương nàng khẳng định muốn giết nó lấy thịt ăn cho nên nó mới chạy đến tìm nàng như thế này.
      Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng kêu hai tiếng, còn hướng về phía Hắc Tử nằm cạnh Hứa Thảo lắc lắc cái đuôi. Hứa Thảo nhìn thoáng qua Hắc Tử nằm úp sấp ngủ, rồi quay sang tiểu bạch :

      “Nếu ngươi sợ Hắc Tử về sau liền ở lại đây với ta luôn nhé.”

      Tiểu Bạch liền kêu lên hai tiếng là đồng ý hay là đồng ý. Hứa Thảo nhìn thấy Tiều Bạch sau khi nhìn về phía nàng kêu hai tiếng liền đến trước mặt Hắc Tử vẫy vẫy cái đuôi tỏ ý lấy lòng, hướng về phía Hắc Tử kêu lên hai tiếng mềm nhũn như làm nũng. (Jun: Hắc hắc có gian tình JQ) Hắc Tử nâng mắt nhìn lên chút liền nhắm lại, ngay cả mở miệng phản ứng cũng buồn làm, nhưng Tiểu Bạch dường như rất vui vẻ, nhàng nằm ghé vào bên cạnh Hắc Tử.

      Hứa Thảo nhìn màn này liền nở nụ cười, sau đó trở về phòng thấy Phú Quý vô cùng cẩn thận ôm Miêu Miêu, người nam nhân sức dài, vai rộng như thế vậy mà ngay cả cái đứa cũng biết ôm, tay, chân dường như rất sợ đụng làm đau Miêu Miêu. Nhìn thấy nàng vào liền cười ngây ngô :

      “Là con chó Tiểu Bạch nhà nàng phải ?”

      Hứa Thảo ừ tiếng, giơ tay đón lấy Miêu Miêu trong lòng , cười :

      “Phỏng chừng nương ta lại đánh chủ ý lên Tiểu Bạch nên nó mới chạy đến tìm ta. Phú Quý, về sau cho Tiểu Bạch ở lại đây phiền gì chứ?”

      Phú Quý cười : “Này có cái gì phiền, cứ để nó theo Hắc Tử là được.”

      Hứa Thảo nghe vậy liền nở nụ cười yếu ớt, sau đó toàn bộ lực chú ý liền dời đến Miêu Miêu ở trong lòng: “Miêu Miêu, gọi nương nào...”

      “Uông...”

      Hứa Thảo cực kỳ có kiên nhẫn, dịu dàng lặp lại: “Miêu Miêu, là nương nga, phải uông, là nương...” Nàng còn đem cuối cùng kéo ra dài.
      “...”

      “Nương.” Hứa Thảo tiếp tục sửa lại cho đúng.

      Buổi tối nàng đút cho Miêu Miêu ăn, từ trước đến nay Miêu Miêu được ngồi cùng bàn để ăn mà là chờ cả nhà ăn xong Trần thị đút cho nàng. Như vậy được bữa đói, bữa no, cũng vì thế mà nhìn Miêu Miêu hơn hai tuổi mà rất . Tối hôm nay Miêu Miêu ăn rất nhiều, non nửa bát bí đỏ xào trứng, cái bánh bao, vuốt ve cái bụng tròn vo nằm tựa vào trong lòng Hứa Thảo, hướng Hứa Thảo cười vui vẻ, trong miệng còn ê a gọi nương.

      Mới hơn hai tuổi đứa còn nhớ được nhiều, hơn nữa Miêu Miêu cũng sợ người khác lại rất hay cười, mà Hứa Thảo là lòng muốn đối tốt với đứa bé này, trẻ mặc dù hiểu lí lẽ, nhưng cũng có thể cảm nhận được ai đối xử tốt với chính mình. Đêm nay, Miêu Miêu rất quấn quýt Hứa Thảo, cũng cho Trần thị đụng vào nàng chút nào.

      “Vợ, nàng tốt.”

      Phú Quý tính tình mặc dù ngay thẳng, thà, nhưng là cũng phân biệt tình cùng với ác ý. Từ trước đến nay đều biết Hứa Thảo tuy tính tình kiên cường có chút ngang bướng nhưng rất tốt bụng, so với người vợ trước của tốt hơn biết gấp bao nhiêu lần. Nghĩ đến người vợ trước của mình, đột nhiên Phú Quý cảm thấy khó chịu, chán ghét khẽ nhíu mày.

      “Chàng cái gì thế, chúng ta đều là người nhà mà.” Hứa Thảo bị Phú Quý nhìn chăm chú có chút xấu hổ, cả gương mặt xoát cái liền đỏ hồng.

      Nhìn vợ mình thẹn thùng, Phú Quý ở trong lòng cảm thán thở dài hơi, vợ mình thân hình gầy yếu, con thế này biết đến bao giờ mới có thể ăn thịt a.

      Hứa Thảo biết suy nghĩ trong lòng của nam nhân trước mặt này mà chỉ lo trêu chọc Miêu Miêu.

      Dạy cả đêm, cuối cùng Miêu Miêu cũng kêu được nương, phát chính xác đem Hứa Thảo vui vẻ cười ha ha ngừng.

      Buổi tối, Miêu Miêu cũng ngủ cùng hai người kháng, Phú Quý nghĩ nguyện vọng đơn thuần là ôm vợ mình ngủ cũng thực được, tiếc nuối thở dài trong bóng đêm.

      Ngày hôm sau thức dậy là Ngưu thị làm đồ ăn sáng, đồ ăn kia đúng là phải khó ăn bình thường, buổi sáng nấu cháo gạo thô, Hứa Thảo cố nén cảm giác muốn ói trào ra ăn cho hết chén. Dương gia những người khác đều ăn như thế chỉ có mình Ngưu thị là ăn thứ gì.

      Nhìn thấy cả nhà ăn xong, Ngưu thị đến trước mặt Phú Quý cười tủm tỉm :
      “Đại ca, hôm nay ta muốn lên trấn dạo, con mồi ngươi săn về có muốn cầm lên trấn bán ? Nếu có đưa đây, tiện đường ta giúp huynh bán luôn.”

      Mấy người bên cạnh nghe thấy vậy liền cười xuy tiếng, sợ là nếu giao con mồi này cho nàng ta đem bán toàn bộ tiền đều tiến vào túi nàng ta hết .

      Phú Quý vừa nghe vậy liền vội vàng lắc đầu: “ cần, đợi lát nữa ta tự mình trấn đem con gà rừng này bán.” Con gà rừng kia bị thương ở đùi vẫn còn sống chắc chắn bán được giá hơn chút.

      Ngưu thị vừa nghe thấy vậy liền có chút vui nhưng cũng dám thêm điều gì, chính là giả vờ lơ đãng hỏi:

      “Đại ca liền đem gà rừng bán, vậy còn hai con thỏ rừng sao?”

      con lưu lại chúng ta làm đồ ăn, còn con ngày mai ta cùng đại tẩu các ngươi về lại mặt mang theo.” Phú Quý xong, khẽ nhếch miệng cười nhìn về phía Hứa Thảo.

      Buổi sáng Ngưu thị muốn lên trấn dạo, chịu ở nhà bẻ ngô, Trần thị oán hận trừng mắt liếc nàng ta cái nhưng cuối cùng cũng chẳng dám gì. Phú Quý mang con gà rừng lên trấn , Hứa Thảo dặn mua chút đường phèn cùng mật mang về vì khi nàng làm tương hoa quả cần dùng.
      Tiếp đó toàn bộ mọi người đều ra đồng, bất quá trong nhà còn có hai đứa bé nên làm cho Trần thị ở lại trông coi.

      Ở ngoài ruộng bận cả ngày khi lúc về nhà Hứa Thảo liền nhìn thấy Trần thị mặt mày cau có, khó chịu, lại nhìn thấy Phú Quý mang về bao nho rừng to, nhìn thấy nàng liền cười : “Vợ, nàng mau lại đây xem này là buổi chiều ta vào núi giúp nàng hái nho rừng, nàng muốn có mật ta cũng kiếm được cái tổ ong, còn nhặt được ba mươi trái trứng gà, chờ ngày mai chúng ta lại mặt thời điểm liền mang theo.”

      Hứa Thảo nghe xong quả nhiên liền thấy bên cạnh có cái tổ ong mật to, nàng còn nghĩ trong đầu là tự nhiên vừa vào cửa nghe thấy mùi mật ở đâu đó.

      Phú Quý vừa xong, Trần thị sắc mặt càng thêm khó coi, bà ta la lên: “Ra ngoài săn liền mang về bao trái cây và ba mươi quả trứng gà cấp nhà nàng đưa , ngươi là cái phá gia chi tử.” Bà ta xong, cảm thấy chưa hết giận liền lớn tiếng kêu lên: “Phú Quý, tổ ong kia ngươi cũng đừng có động đến ta lưu trữ làm chút đồ bổ cho Quân ca nhi.”

      Phú Quý liền quay sang cười với Trần thị: “Nương, được a, vợ con muốn dùng mật làm tương hoa quả, nếu có thừa con liền để dành cho người.”

      Trần thị nghe vậy liền nghẹn, câu cũng nên lời. Trần thị cũng dám mắng Hứa Thảo ở trước mặt Phú Quý, bà ta biết đứa con chung huyết thống này rất bênh vợ.

      Hứa Thảo nghe hai người liền cười mỉm, nhàng : “Nương, con dùng mật làm tương hoa quả mang lên trấn bán, chừng còn có thể kiếm mấy lượng bạc. Người đừng nên tức giận, đến lúc đó con mua cho Quân ca nhi chút vải bố may cho hai bộ quần áo.”

      Trần thị sửng sốt hỏi: “Ngươi mấy cái linh tinh đó có thể kiếm tiền?”

      “Hẳn là có vấn đề gì.” Này nho rừng hương vị thơm ngon, vị lại chua chua ngọt ngọt, mọi người bình thường đều rất thích ăn. Bất quá sau khi làm xong tương hoa quả, giá có chút cao, nàng tính trực tiếp chào hàng ở mấy nhà giàu.

      Nghe có thể kiếm được tiền, Trần thị cũng tốt thêm cái gì, liền thở dài hai cái rồi trở về phòng.
      linhdiep17, thuytChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 9

      Edit: Junne


      Ngày thứ ba chính là ngày Hứa Thảo lại mặt, hai người liền dậy sớm, Hứa Thảo làm đồ ăn sáng, sau khi mọi người ăn xong, lại đem phòng bếp dọn dẹp lần, sau đó ra nhìn thấy Phú Quý ở bên ngoài đem trứng gà bỏ vào rổ .

      Hứa Thảo hé miệng cười, xoa xoa hai tay, tiến lên giúp đỡ, vừa vươn tay vừa :

      “Để ta cầm cho, chàng xem còn có cái gì muốn mang theo nữa , chúng ta buổi trưa về cho nên mang theo Miêu Miêu luôn nhé.”

      Phú Quý nghe vậy liền nở nụ cười: “Được, để ta ôm Miêu Miêu lại.”

      Ba người cứ như vậy hướng về nhà mẹ đẻ Hứa Thảo mà , mang theo rổ trứng gà, còn có hôm trước Phú Quý săn được con thỏ rừng béo mập, ước chừng phải tầm tám cân.

      Miêu Miêu lần này được coi là lần đầu tiên ra khỏi nhà, vô cùng ngạc nhiên, ghé vào vòm ngực Phú Quý nhìn đông, nhìn tây, đôi mắt to tròn láo liên vô cùng đáng .

      Lại sau khi bọn họ , Ngưu thị đứng ở trong sân lúc lâu, thấy ai để ý đến nàng ta, thế này mới lén lút tính đến phòng Phú Quý cùng Hứa Thảo lục lọi chút. muốn đẩy cửa vào, ở phía sau bỗng vang lên tiếng của Thẩm thị:

      “Tam đệ muội, ta xem ngươi đừng nhòm ngó tổ ong cùng đường phèn kia làm gì cho mất công, ngươi cũng phải biết đại ca rất thương đại tẩu, mấy thứ kia đại tẩu đều để dùng, nếu ngươi mà lén ăn vụng, khi đó đại ca nóng giận lên, chúng ta cũng giúp được ngươi.”

      Thẩm thị xong, nở nụ cười châm chọc, cũng biết Tam đệ làm sao lại nhìn trúng nữ nhân tính tình kém, hết ăn lại nằm, làm biếng vô cùng thế bản tính còn hay táy máy thế này nữa.

      Ngưu thị bị Thẩm thị xấu hổ đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, xoay người oán hận trừng mắt nhìn Thẩm thị cái, tự biết bản thân đuối lý, nên cái gì cũng , căm giận xoay về phía cửa mà .

      Nằm ở ngoài viện Hắc Tử cùng Tiểu Bạch khẽ ngẩng đầu lếc mắt nhìn nàng ta cái. Ngưu thị trong lòng tức giận muốn chết, trừng mắt lườm hai con chó, con chó Hắc Tử nàng ta dám trêu chọc, nhưng còn con Tiểu Bạch gầy nhom kia nàng ta sợ. Ngưu thị trong lòng vẫn còn giận, cảm thấy tất cả mọi lỗi lầm đều do Hứa Thảo mà ra, nếu đại ca cưới Hứa Thảo, tất cả mọi thứ tốt này đều thuộc về nàng ta.

      Nàng ta càng nghĩ càng tức giận, liền nhấc chân đạp phát vào Tiểu Bạch. Ai ngờ, Tiểu Bạch trừ chủ nhân của nó và Hắc Tử nó chẳng sợ ai, nhìn thấy cái chân đá đến, nó hề nghĩ ngợi, há miệng cắn. bên Hắc Tử khẽ mở mắt thấy mọi chuyện xảy ra việc gì lớn liền nhắm mắt lại.

      Tiểu Bạch cắn ngụm này vô cùng mạnh, làm Ngưu thị đau kêu lên ầm ĩ khiến Dương gia mọi người đều chạy vội ra.

      Ngưu thị bị đau, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy tướng công nhà mình ra liền khập khiễng cà nhắc đến, nức nở khóc lên:

      “Tướng công, ngươi cần phải làm chủ cho ta a, con chó do đại tẩu mang đến vậy mà lại cắn ta, chó mà cắn người nhà chúng ta cũng thể nuôi, ta xem ra vẫn nên mang nó giết bằng gặp ai qua nó cũng căn lại mang tội.”

      Trần thị nghe vậy cũng phụ họa : “Ông nó à, con dâu cả biết nghĩ sao thế này, chó cắn người sớm đem giết mà lại còn mang đến nhà chúng ta, ta xem vẫn là thừa dịp nàng ở đem con chó này giết .”

      Dương gia nhà đều chuyện, Thẩm thị mở to mắt liếc Ngưu thị cái, :

      “Nương, con chó này thể cho nên chúng ta cũng được đổ oan cho nó, ta ràng nhìn thấy tam đệ muội giơ chân đá Tiểu Bạch, nó mới cắn trả.”

      Lời này vừa ra, Dương Đại Đồng có chút vui, cau mày nhìn Ngưu thị : “Thúy nhi, đây là do ngươi đúng, ngươi làm gì mà lại trêu chọc nó? Nếu làm cho đại ca, đại tẩu biết bọn họ nghĩ thế nào? Ta cũng khó xử. Hôm nay việc này coi như xong, đợi lát nữa ta cùng ngươi lên trấn mua chút thuốc bôi vào, việc này thể để đại ca và đại tẩu biết.”

      Nông dân ai cũng biết, chó dùng để trông nhà là được trêu chọc, hơn nữa cũng ai dám tùy tiện đá nó. Ngưu thị nghe vậy nước mắt tuôn như mưa mới tạm dừng lại. Thẩm thị khẽ liếc Ngưu thị cái, thầm khinh thường trong lòng, nàng ta cảm thấy nữ nhân này là vô cùng ngu ngốc.

      Dương lão cha cũng nhíu nhíu chân mày, phất phất tay: “Đều giải tán, chúng ta cũng nhanh chút ra ruộng ngô, lão tam, ngươi mang theo vợ mình lên trấn nhìn xem, việc như vậy mà cũng có thể làm ra, là hồ đồ.”

      Cuối cùng cả nhà cũng giải tán. Dương Đại Đồng mượn xe trâu mang theo người vợ biết điều của chính mình lên trấn tìm đại phu.

      ***

      Đều là người cùng thôn, nên rất nhanh cả ba người Hứa Thảo đều đến Hứa gia, Hứa lão nương Lí thị ngồi xổm ngoài cửa, nhìn ra ngoài cổng thấy dáng ai giống con mình và con rể liền cuống quýt đứng lên, hướng về phía trong phòng hô:

      “Cha bọn , Cha bọn , ông mau ra đây, khuê nữ nhà ta trở lại.”

      Hứa lão cha vội vàng ra, tiếp đó là nhị nha và tam nha cũng nhanh chân xuất . Nhìn thấy là nhị tỷ nhà mình, hai tiểu nha đầu vui vẻ chạy đến.

      Mấy người vào nhà, Lí thị nhanh tay lấy mấy bát nước lọc mang lại, cười tủm tỉm nhìn về phía Phú Quý : “Phú Quý, đường chắc khát nước rồi, mau uống nước .”

      Phú Quý thấy vậy cũng nở nụ cười, khách khí bưng lên chén lớn, uống hơi cạn sạch mới trả lời: “Cám ơn nương, con hết khát rồi.”

      Hứa Thảo nhìn bộ dạng ngây ngô khờ khạo của liền nhịn được nở nụ cười. Miêu Miêu lần đầu tiên đến, ngạc nhiên nhìn quanh. Hứa Thảo nghĩ Tiểu Sơn và Miêu Miêu tuổi cũng ngang ngang nhau liền mang Miêu Miêu vào buồng trong làm cho hai cái hài tử nằm ở kháng chơi.

      Hứa thị nhìn thấy con lớn và con rể ở chung hài hòa, vụng trộm đem Hứa Thảo kéo vào phòng bếp hỏi : “Đại nha đầu, đối với ngươi có tốt ? Ta coi tuy có chút khờ nhưng hẳn là rất thành .”

      Hứa Thảo cười : “Nương, đối với con tốt lắm.” xong còn đưa cái rổ cầm trong tay cho bà và , “Đây là núi kiếm được trứng gà rừng cố ý mang đến cho mọi người ăn, còn có con thỏ rừng béo mập nữa cũng đều lưu lại làm cho mọi người làm thức ăn để bồi bổ. Người nhớ nấu cho bọn nhị nha tam nha và Tiểu Sơn cùng ăn, chứ đừng mang lên trấn bán.”

      Hứa đại nương bị con lớn đến xấu hổ, giận trừng mắt nhìn Hứa Thảo cái, thầm: “Ta cũng phải là hiểu được, ngươi yên tâm , để lại làm đồ ăn cho mấy đứa có mang bán.”

      Hứa Thảo nghe vậy lại dặn thêm: “Cũng đừng có đồ gì ngon đều chỉ cho mình Tiểu Sơn ăn, mà là cho cả nhị nha và tam nha cùng ăn nữa, bọn nó tuổi lớn cần bồi bổ.”

      “Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, lại còn dám dạy dỗ lão nương ta a.” Lí thị bị con mặt mũi đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận muốn qua nhéo lỗ tai Hứa Thảo, nhưng nghĩ đến con rể còn ở bên ngoài mới cố gắng nhịn xuống, “Được. Ta đều biết, cần ngươi nhắc nhở. Đúng rồi, đại nha đầu, ngươi đối xử tốt với con riêng của Phú Quý như vậy làm gì? Cũng phải do ngươi sinh ra, hơn nữa, về sau ngươi sinh con, vậy con của ngươi làm sao bây giờ? Haiz, nếu có đứa con riêng này tốt biết mấy.”

      Lí thị xong liền thở dài. Hứa Thảo nghe vậy liền :

      “Nương, người lung tung cái gì thế, Miêu Miêu đáng , lại ngoan như vậy, ta xem nàng như con ruột mà thương. Bây giờ ta thương nàng, ngày sau ta già nàng lớn lên tất hiếu kính lại ta thôi.”

      Lí thị cười xì ra tiếng, lấy tay điểm vào trán Hứa Thảo, cười : “Nha đầu chết tiệt này, ngươi mới bao nhiêu tuổi đâu, linh tinh cái gì, lại còn là coi như con ruột nữa chứ, cũng thấy xấu hổ a.”

      Hứa Thảo hắc hắc cười đáp: “Ta cũng lập gia đình, còn có gì mà xấu hổ chứ?”

      Lí thị cũng nở nụ cười theo, thôi thôi chỉ cần con rể đối với con bà tốt là được.
      Giữa trưa Hứa Thảo cùng Phú Quý liền lưu lại ăn cơm, Lí thị tay nghề quả thực sai, món trứng chiên với hành, nấm hầm thỏ hoang. Hứa Thảo thỏa sức ăn đến mức bụng trướng to tròn liền cảm thán nương mình bất công, nấu ăn ngon như thế này vậy mà ngày thường chẳng hề nấu, luôn bắt nàng phải làm. Bất quá, nhờ vậy tay nghề Hứa Thảo mới tệ, từ được Lí thị truyền thụ kinh nghiệm hơn nữa còn có thêm kiến thức và cách chế biến món ăn của kiếp trước, liền nấu được nhiều món vô cùng phong phú, hương vị lại thơm ngon đặc biệt.

      Ăn cơm xong, Hứa Thảo có ý định về sớm để làm tương hoa quả, nàng tiếng với cha mẹ rồi ba người về. Sau khi trở về, thấy chỉ có mình Ngưu thị ở nhà, Hứa Thảo thấy nàng ta đường khập khiễng liền hỏi: “Tam đệ muội, ngươi đây là làm sao vậy?”

      Ngưu thị bị ăn đau khổ nhưng lại nên lời, chỉ trừng mắt liếc Hứa Thảo cái, cả giận : “ cẩn thận ngã có được hay ? cần tẩu giả vờ quan tâm.”

      “Được, được. Vậy ta mặc kệ ngươi.” Dứt lời, Hứa Thảo ôm Miêu Miêu ngủ say trở về phòng, giúp Miêu Miêu trải tốt đệm chăn, Hứa Thảo liền vác theo bao tải đựng nho rừng về phía phòng bếp. Hôm nay, Phú Quý cũng có việc gì làm, liền đến trước mặt Hứa Thảo hỏi:

      “Vợ, có muốn ta giúp gì ?”

      “Vậy chàng đem đống nho rừng này rửa .”

      Phú Quý nghi hoặc hỏi: “Vợ, cái này gọi là nho rừng hả? Chúng ta toàn kêu là tử trái cây.”(Jun: chắc là do nho có màu tím nên gọi thế, có thể nghĩ là trái cây tím... chắc vậy. http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif )
      Hứa Thảo cũng thực nghi hoặc, nàng xuyên qua đến nơi này có trong lịch sử, các loại rau dưa đều có, chỉ duy nhất có hoa quả. Trong núi lâu lâu có nho rừng, táo rừng, lê rừng, linh tinh trái cây, nhưng đều có tên, mọi người toàn gọi là trái cây rừng.

      Phú Quý nhìn thấy vợ mình ngẩn người, liền hỏi lại lần nữa. Hứa Thảo lúc này mới hồi thần lại, cười : “Ta chính là từ quyển sách biết được. Tốt lắm, chàng nhanh giúp ta đem những trái này rửa sạch. Đợi lát nữa chúng ta làm tương hoa quả.”

      Hai người hợp sức đem cả bao nho rừng rửa sạch , lại đem chúng lột vỏ toàn bộ. Nho rừng này đều chín, vỏ của nó chỉ cần dùng tay bóc chút là ra.

      Hứa Thảo đem vỏ nho rừng vào trong nồi, thêm nước nấu sôi lên, đợi cho hỗn hợp trong nồi này từ từ chuyển sang màu tím thẫm sền sệt thế này mới tắt bếp, đem bã vỏ vớt ra. Vỏ nho rừng này quá chát, lại dày nếu cũng có thể thêm vào làm thành tương luôn.

      Tiếp theo đem phần thịt quả nho rừng cùng với hỗn hợp nước mới nấu vừa nãy bỏ vào nồi to hơn nấu lại lần nữa, chờ nấu sôi lát, bên trong thịt quả cũng tan ra, Hứa Thảo vội mang đến miếng vải bố màu trắng sạch , đem những cặn bả bên trong hỗn hợp lọc ra. Tiếp đó lại cho lên bếp nấu, nấu sôi liền lửa, cho đường phèn và mật vào khuấy đều tay, nấu đến khi nào tương đặc sền sệt lại là xong.

      Mẻ tương nho rừng đầu tiên ra lò, Hứa Thảo tìm cái chén sạch múc ra nếm thử, hương vị chua chua ngọt ngọt, so với kiếp trước nàng ăn tốt hơn nhiều, có lẽ do nho và mật ong đều là từ thiên nhiên có chất ô nhiễm.

      Phú Quý ăn miếng liền khen nàng làm ngon. Hứa Thảo liền để lại hai chén cho cả nhà nếm thử, còn lại đều cho vào bình bọc lại. Bận cả buổi chiều, bao nho rừng chỉ làm được hai bình nho .

      Lúc nồi thứ hai vừa xong, Ngưu thị mặt dày, khập khiễng chân vào, hít hít cái mũi : “Đại ca, đại tẩu, làm cái gì mà thơm vậy?”
      linhdiep17, thuytChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 10

      Edit: Junne


      Hứa Thảo thấy là Ngưu thị liền cười cười : “Đây là tương hoa quả ta làm, cố ý để lại hai chén, chờ cha mẹ về nếm thử. Tam đệ muội, chân ngươi ngã bị thương, trước ra ngoài ngồi, chờ cha mẹ về là có thể ăn cơm. Bằng ta sợ lát nữa khói huân làm ngươi khó chịu.”

      Nàng cũng tính cho Ngưu thị nếm thử, bằng hai chén này cũng đủ cho nàng ta ăn. Thứ này vốn chỉ dùng để pha nước uống, hoặc khi làm bánh dùng ít, lúc miệng có khẩu vị cũng chỉ ăn chút mà thôi. Gặp Hứa Thảo như thế, Ngưu thị sao lại nàng có ý đuổi người, nghĩ đến đại ca còn ở bên cạnh, nàng ta lại dám đắc tội, chỉ đành phải tức giận bước chân khập khiểng ra bên ngoài.

      Phú Quý nhìn thấy vậy liền cười : “Vợ, nàng cần để ý nàng ta, cả ngày thần kinh có vấn đề, lại còn lười, sau này nàng cứ coi như phát ra nàng ta là được.”

      Hứa Thảo thản nhiên cười đáp: “Cũng chỉ là khách sáo chút mỗi khi gặp mặt thôi, nàng chọc ta, ta tự nhiên để ý đến nàng.” Vừa xong, Hứa Thảo vội vàng đem tương hoa quả nấu tốt cho vào bình, “Hôm nay chắc là bẻ xong hết ngô ngoài ruộng, ngày mai ta tính lên trấn nhìn chút, xem cái này có bán được , nếu là có thể bán kiếm chút bạc tốt, còn chúng ta lưu lại chính mình ăn.”

      Thứ này, sợ là hai cái đứa bé trong nhà đều thích ăn. Cơm tối Hứa Thảo dùng mật ong kho thịt thỏ, lại nấu nồi canh củ cải to, tràn đầy hai chậu lớn, cũng đủ cho người nhà ăn.

      Đến lúc người nhà về, Hứa Thảo đem đồ ăn đặt lên bàn, món thịt thỏ dùng mật ong kho cả nhà vẫn là lần đầu nếm thử. Chỉ cảm thấy hương vị ngọt ngào ngon miệng, mang theo vị ngọt. Thỏ hoang thịt cũng kho vừa phải quá mặn, quá nhạt, tám cân thịt thỏ cả nhà đều ăn sạch .

      Dương lão cha ăn rất là thoải mái, cười tủm tỉm : “Con dâu cả tay nghề so với trấn đầu bếp làm đều ngon hơn.”

      Thẩm thị cũng phụ hoạ : “Đúng vậy ạ, con dâu vẫn là lần đầu tiên được ăn đến món ăn mới mẻ như vậy a, thịt thỏ kho mật ong, mặc dù mang theo chút vị ngọt nhưng cũng làm ảnh hưởng đến hương vị của thịt, thực là ăn rất ngon.”

      Tất cả mọi người đều gật đầu nhất trí. Trần thị tuy gì nhưng cũng cười tủm tỉm, hiển nhiên là ăn cực kỳ vừa lòng.

      Hôm nay ngô đều bẻ xong, có thể nghỉ ngơi thời gian, mọi người đều thoải mái rất nhiều, ngồi ở trong tiểu viện chuyện. Hứa Thảo liền đến phòng bếp đem nước dùng tương hoa quả nấu mang ra, đưa cho Dương lão cha cùng Trần thị, cười :

      “Cha mẹ, đây là tương hoa quả buổi chiều con làm ra, pha chút nước uống, hai người nếm thử xem sao.”

      Trần thị mặc dù thích đứa con dâu cả này, nhưng lúc này cũng thích hợp làm bộ làm tịch, liền cầm bát trong tay Hứa Thảo nhấp ngụm, lại phát ra hương vị sai, chua chua ngọt ngọt, rất dễ uống. Trần thị cười : “Hương vị cũng tệ lắm, ngươi cũng vất vả rồi.”

      Hứa Thảo cười đáp: “ vất vả, nếu nương thích uống, con liền lưu lại bình để nhà chúng ta dùng, còn lại bình ngày mai con tính mang lên trấn bán.”

      Trần thị nghe vậy liền vội vàng khoát tay:

      “Chúng ta uống nổi những thứ xa xỉ thế này, ngươi mang bán hết .”

      Dương lão cha cũng vừa uống xong, cầm chén đưa cho Hứa Thảo, cười : “Nghe nương ngươi , thứ này chúng ta được nếm thử chút là tốt rồi, ngươi cứ mang hết lên trấn mà bán.”

      Hứa Thảo nghe vậy liền : “Dạ, con nghe cha mẹ, ngày mai liền đem toàn bộ lên trấn bán.”

      Sau đó, nàng mang hết toàn bộ nước tương hoa quả pha ra chia cho mỗi người chén, mọi người uống xong đều khen rất ngon. Ngưu thị uống xong, chép chép miệng, ra vẻ còn muốn, định cùng với Hứa Thảo xin thêm chút, lại nhớ ra rằng bản thân vốn thân thiết với Hứa Thảo lắm, chỉ đành ngậm ngùi giương mắt trừng Hứa Thảo mà thôi.

      Hứa Thảo làm như phát ra vẻ mặt nàng ta, thu bát, mang vào phòng bếp rửa. Chờ đến lúc nàng ra, mọi người đều ngủ, chỉ có Phú Quý ôm Miêu Miêu ngồi ở trong sân chờ nàng. Phú Quý nhìn thấy nàng liền cười : “Vợ, nàng vất vả rồi, để ta nấu nước, đợi chút nàng lau nước ấm cho thoải mái.”

      Hứa Thảo ngăn được , đành ôm theo Miêu Miêu theo vào phòng bếp. Hai tay Miêu Miêu ôm cổ Hứa Thảo, đầu hướng vào trong lòng nàng cọ cọ, mở cái miệng nhắn ngáp cái, kêu tiếng nương. Hứa Thảo đau lòng bé, vỗ vỗ lưng bé : “Miêu Miêu ngoan ngủ trước , lát nữa nương tắm cho con sau.”

      Rất nhanh Phú Quý liền nấu xong nước ấm, dùng chậu gỗ đựng nước, lại pha thêm chút nước lạnh, cho tay vào khẽ thử độ ấm cảm thấy vừa đủ, thế này mới mang vào phòng : “Vơ, nàng mau chút lau mình .”

      Đầu tiên Hứa Thảo giúp Miêu Miêu lau người trước, xong lại mang Miêu Miêu ôm đến kháng gần lò sưởi nhất, rồi thay chậu nước khác mới lau chính mình. Chờ Phú Quý cũng tắm rửa xong, Hứa Thảo ôm Miêu Miêu ngủ say.
      Trong bóng đêm, Phú Quý nhìn gương mặt thanh tú của vợ mình, hầu kết nâng lên hạ xuống, mặc dù có thể ăn thịt nhưng đến ôm cũng được là sao.

      được! Tốt xấu gì cũng là vợ cưới hỏi đàng hoàng, qua khoảng thời gian nữa bồi bổ thêm ăn thịt thành vần đề, tuy nhiên lúc này ít nhất cũng phải để được nếm chút thịt vụn chứ. Nghĩ là làm, đầu tiên tay chân đem Miêu Miêu trong lòng vợ ôm vào bên trong kháng, sau đó vươn tay kéo vợ mình vào lòng, hít hơi sâu mùi thơm của vợ, nhàng thở ra. Vợ mềm, ôm rất thoải mái.

      Hứa Thảo bận bịu ngày nên lúc này ngủ khá sâu, trong cơn mơ màng chỉ cảm thấy có chút động tỉnh, cũng bận tâm lắm, chờ sáng hôm sau tỉnh dậy liền trợn tròn mắt. Mặt Hứa thảo nhanh chóng đỏ lên, lắp bắp :

      “Ta... tướng ngủ của ta có chút được thành .”

      Ngày trước ngủ cùng nhị nha và tam nha nàng cũng là ngủ như thế. Vốn là nằm bên trong kháng, buổi sáng tỉnh lại liền nằm ở đầu kháng nơi gần lò sưởi nhất, lần này nàng cũng cứ nghĩ cũng như thế.

      Phú Quý nhếch miệng cười: “Vợ, có chuyện gì đáng ngại.”

      Hứa Thảo cuống quýt ngồi dậy, nhìn Miêu Miêu nằm ở bên trong kháng , nàng liền cảm thấy có chút kỳ quái, nàng thế nào lướt qua Miêu Miêu để nằm bên này đâu? Nhìn thấy ánh mắt Phú Quý che giấu được ý cười, Hứa Thảo giống như đoán ra cái gì đó, đỏ mặt hờn dỗi liếc trắng mắt.

      Ăn sáng xong, Phú Quý vác cung, dẫn Hắc Tử xuất môn. Tiểu Bạch đứng ở cửa nhìn phía xa Hắc Tử cùng Phú Quý, dường như có chút uể oải, nhìn thấy chủ nhân nhà mình ra, liền hướng nàng kêu lên hai tiếng tội nghiệp, sau đó liền nằm úp sấp tại chỗ.

      Hứa Thảo hôm nay muốn lên trấn bán tương hoa quả, liền cùng Trần thị tiếng, nhờ bà bà trông Miêu Miêu dùm, xong xuôi liền mang theo hai bình tương hoa quả xuất môn.

      Chương Hà thôn cách trấn canh giờ bộ. Khi Hứa Thảo đến nơi muốn non nửa buổi trưa, trấn rất là náo nhiệt, các loại cửa hàng, vật phẩm bày bán la liệt, còn có tiếng các tiểu thương giao bán hàng vô cùng nhộn nhịp. Hứa Thảo rất ít lên trấn , ngày trước cũng chỉ theo Lí thị có vài lần.

      Hứa Thảo định giá bán là ba lượng bạc bình tương hoa quả, như vậy dân chúng bình thường mua nổi, nàng quyết định trực tiếp chào hàng mấy nhà giàu.

      Nhà giàu nơi này cũng chỉ có vài hộ, nàng cũng ngốc đến trước cổng nhà người ta hét to giao bán mà trực tiếp vòng cửa sau hậu viện. Bình thường, nhà giàu thu mua đồ ăn toàn từ cửa sau viện vào, điểm này nàng vẫn là biết.

      Vừa đến hậu viện, Hứa Thảo liền nhìn thấy phụ nhân bước ra ngoài, phụ nhân tuổi tầm bốn mươi, Hứa Thảo liền đến cười :

      “Xin chào đại nương, xin hỏi đây có phải là nhà Mã viên ngoại?”

      Phụ Nhân kia hơi bất ngờ, sửng sốt nhìn Hứa Thảo hỏi: “Đúng vậy, ngươi là ai?”

      Hứa Thảo nghe vậy vội vàng cười lấy lòng : “Dân phụ chính là kẻ thôn quê, đáng để nhắc đến, chỉ là ta nơi này có chút đồ muốn cấp đại nương nhìn xem.”

      Phụ nhân kia cười cười: “Cái gì thế?”

      “Là chút đồ ăn, chính dân phụ tự mình làm, mời đại nương nếm thử.” Hứa Thảo dứt lời, chờ phụ nhân kia điều gì, muốn từ trong rổ lấy ra bình tương hoa quả, mở nắp, mùi hương ngọt ngào, thơm dịu liền lan ra.

      Phụ nhân kia hít mấy cái mới : “Thơm quá. Được rồi, để ta nếm thử chút xem sao.”

      Hứa Thảo dùng muỗng múc ít cho phụ nhân nếm thử, phụ nhân ăn hết ngụm, vừa lòng gật gật đầu, cười : “Hương vị đúng sai, chua chua ngọt ngọt, vừa vặn tiểu thư nhà ta nhiều ngày nay khẩu vị được tốt. Thứ này để ta mang ít vào cho nàng nếm thử, nếu như tiểu thư nhà ta vừa lòng ta mua.”

      “Đại nương, thứ này có thể pha trà uống, có thể dùng nước sôi hoà tan ra để uống, còn có thể làm điểm tâm, hoặc cứ để như vậy ăn cũng được.” Hứa Thảo vừa vừa múc chén đưa cho phụ nhân.

      Phụ nhân gật đầu cười : “Ta mang vào trước cho tiểu thư nếm thử, ngươi đứng ngay tại đây chờ.”

      Phụ nhân kia vào lâu liền ra, vẻ mặt tươi cười : “Tiểu thư nhà ta rất thích, kêu ngươi vào để hỏi chút chuyện.”

      Hứa Thảo theo phụ nhân vào liền gặp được Mã gia tiểu thư. Mã gia tiểu thư là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, ước chừng mười lăm tuổi, mặc thân váy dài màu xanh, cổ tay áo dùng chỉ bạc thêu hình đám mây. Eo thon, dáng điệu uyển chuyển, giơ tay nhấc chân đều là tác phong của tiểu thư khuê các. Tiểu thư kia nhìn thấy Hứa Thảo liền hỏi: “Cho mẹ, chính là người này?”

      Phụ nhân dẫn Hứa Thảo vào liền cười : “Thưa tiểu thư, chính là nha đầu này.”
      Mã gia tiểu thư gật đầu, bưng ly trà bàn nhàng nhấp ngụm hỏi: “Ngươi tên là gì? Thứ này làm như thế nào?”

      “Thưa tiểu thư, dân phụ gọi là Hứa Thảo, cái này kêu là tương hoa quả, dùng trái cây dại trong núi làm thành, trình tự làm rất rắc rối, hơn nữa nếu có trái cây trong núi kia làm được.”

      Mã gia tiểu thư gật đầu : “Thứ này có thể để bao lâu? Nếu là có thể để lâu ngươi giúp ta làm thêm chút, đúng rồi, thứ này bán thế nào?”

      “Thưa tiểu thư, ba lượng bạc bình, tương hoa quả đựng trong bình này để đến đầu xuân cũng thành vấn đề.”

      Nay là mùa thu, tầm bốn tháng nữa đến mùa xuân, Hứa Thảo nhẩm tính thời gian cảm thấy có vấn đề gì.

      Mã gia tiểu thư rất hào phóng cho hẳn mười hai lượng bạc, làm cho Hứa Thảo về chế nhiều ít, toàn bộ nàng đều muốn mua. Hứa Thảo vui vẻ tiếp nhận bạc, cười cười đáp ứng.
      Last edited: 30/9/16
      linhdiep17, thuytChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 11

      Edit: Junne


      Bán được mười hai lượng bạc, Hứa Thảo rất là vui vẻ, nàng xuyên qua đến nơi này cũng hơn mười ba năm, nhưng có trong tay nhiều nhất cũng chỉ là mấy văn tiền, vẫn là Hứa lão cha cho nàng để mua rượu. Hôm nay là lần đầu tiên được cầm nhiều tiền như thế này, nếu bảo vui vẻ chính là giả.

      Kiếp trước trong nhà nàng cũng phải nhiều tiền, sau khi học đại học xong, vẫn mình ở bên ngoài sống tự lập, kiếm tiền sinh hoạt phí, mỗi ngày trôi qua rất đơn giản. Xuyên qua nơi này nghèo khó, ăn đủ no là chuyện thường xuyên, giờ trong tay có tiền, việc đầu tiên nàng nghĩ đến đó chính là dạo chợ.

      Mười hai lượng bạc nàng sợ cầm ra ngoài mua đồ bị kẻ xấu dòm ngó, nên làm cho Dư mẹ trong nhà Mã viên ngoại đổi thành bạc vụn. Dư mẹ hé miệng cười ngầm hiểu, liền giúp nàng đổi. Hứa Thảo lúc này mới an tâm cầm theo bạc vụn chợ.

      Miêu Miêu có quần áo mới, nay là mùa thu, nàng tính mua chút vải bông làm áo ấm cho bé, Quân ca nhi nhà nhị đệ muội quần áo cũng nhiều, cũng mua cho ít, mặt khác còn có Dương lão cha cùng Trần thị.

      Đến tiệm vải, nàng hỏi giá vải bố, vải bố bình thường hai trăm văn tiền cuộn, Hứa Thảo trong lòng khẽ động, này cuộn có thể may cho trong nhà mỗi người bộ quần áo, còn thừa lại ít, nàng có thể lưu lại may cho Phú Quý và Miêu Miêu cùng chính mình.

      Quyết định xong, Hứa Thảo bắt đầu khoa môi múa mép cùng lão bản trả giá nửa ngày, mới từ hai trăm văn xuống còn trăm chín mươi văn mua cuộn vải bố to này, sau đó nàng lại mua ruột heo, lòng heo và ít xương. Mấy thứ này giá rất phải chăng, xử lý tốt sau, nấu lên hương vị tuyệt đối tệ. Nghĩ nghĩ hồi, Hứa Thảo lại mua thêm mấy cân gạo thô, cùng cân muối, lại thêm hai cân dấm chua. Muối nơi này giá cũng cắt cổ, bảy mươi văn tiền cân. Nàng cũng dám mua nhiều này nọ, sau khi mua xong mấy thứ đó liền về.

      Loáng cái tiêu hết bốn trăm văn tiền, haiz, kiếm tiền khó xài tiền vô cùng mau. Lúc nàng trở về nhà là buổi trưa, nhị đệ muội, Trần thị, Dương lão cha, nhị đệ, tam đệ, Tiểu An đều ra đồng, trong nhà chỉ còn mình Ngưu thị lưu lại. Hứa Thảo vào nhà thấy Miêu Miêu cùng Quân ca nhi ngủ say.

      Hứa Thảo cũng quấy rầy hai đứa , phòng bếp đem ruột già rửa sạch, cẩn thận đem mỡ ở ruột già gỡ ra, lại cho chút bột mì vào bóp, nàng cũng dám cho nhiều, bóp tới bóp lui mấy lần cuối cùng cũng sạch. Thứ này ngày thường mọi người cũng ăn, do làm sạch khi nấu lên hội có mùi, ảnh hưởng đến khẩu vị. Thời điểm còn ở Hứa gia nàng cũng dùng bột mì thô để rửa, Lí thị mỗi lần nhìn thấy đánh nàng, nàng lãng phí lương thực, từ đó về sau nàng chỉ dám dùng lượng rất để rửa, còn lại dùng nước nhưng vẫn khử hết mùi, làm nàng cũng ăn rất ít.

      Lòng heo nàng cũng dùng cách này rửa luôn, còn xương để buổi tối hầm canh. Xương heo hầm càng lâu, lại càng thơm, nước ngọt thanh. Nàng rửa xong hết mọi thứ, lại dùng nước nóng rửa qua lần nữa, mới cho xương vào nồi nấu. Trong lúc chờ xương chín, nàng ra phía sau viện nhổ vài cây củ cải, gọt vỏ rồi rửa sạch, cắt khúc.

      Chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, còn việc gì để làm, Hứa Thảo trở về phòng, đem tiền dư khoá kỹ, liền dựa vào đầu giường cạnh lò sưởi nghỉ tạm.

      bao lâu sau Miêu Miêu tỉnh, nhìn thấy Hứa Thảo liền hướng về phía nàng kêu lên: “Nương...nương.”

      Hứa Thảo vội vàng đem Miêu Miêu ôm lên, sờ sờ đệm dưới kháng, có ướt, lại vội vàng mang bé ra ngoài xi tiểu. Nghe thấy trong phòng Nhị đệ muội có tiếng động, nàng đoán Quân ca nhi cũng dậy, liền bế luôn Quân ca nhi luôn. Sau khi xong liền mang hai đứa đặt kháng làm cho bọn chúng tự chơi.

      Quân ca nhi hơn tuổi, so với Miêu Miêu hơn mấy tháng, biết , thấy Hứa Thảo liền kêu bá mẫu, tuy rằng phát đúng, nhưng cũng đủ làm Hứa Thảo vui vẻ hơn nửa ngày.

      Vào giờ Thân, trong bếp truyền ra mùi thơm của xương hầm, Hứa Thảo vào xem, sau đó bỏ củ cải vào nồi cùng với lòng heo.

      Ngưu thị cũng tỉnh ngủ, nghe mùi thơm nhanh chân vào bếp, nhìn thấy là Hứa Thảo, liền xoay người ra ngoài.

      lâu sau đó, Thẩm thị, Trần thị, cùng Dương lão cha bọn họ đều trở lại. Thẩm thị ngửi mùi thơm, cười : “Đại tẩu, ngươi về rồi sao? Trong bếp nấu cái gì mà thơm thế?”

      Hứa Thảo nắm tay Miêu Miêu cùng Quân ca nhi ra, cười đáp: “Hôm nay ta bán tương hoa quả được chút bạc, mua chút xương cùng lòng heo hầm canh uống. Cha, nương, hai người nhanh rửa tay chân nghỉ ngơi chút, chờ Phú Quý về liền ăn cơm.

      Thẩm thị cười cười, tiến lên ôm lấy Quân ca nhi : “Đại tẩu, cám ơn ngươi, ta còn lo lắng khi để Quân ca nhi và Miêu Miêu ở nhà mình đó, may mà người về sớm.”

      có gì, Quân ca nhi ngoan ngoãn lại nghe lời, ta thích bé còn kịp nữa là.”

      Hai người cười cười , Trần thị đứng bên cạnh mở miệng muốn lại thôi. Nhìn thấy hai đứa con dâu chuyện vui vẻ, nhíu nhíu mày vào phòng, lát sau Dương lão cha cũng theo vào.

      Trần thị nhìn thấy Dương lão cha liền lôi kéo ông, liếc mắt nhìn ngoài cửa cái, : “Ông nó, ngươi con dâu cả bán tương hoa quả có tiền cũng biết mang đến hiếu kính chúng ta a.”

      Dương lão cha trừng mắt liếc bà, cả giận : “Ngươi, cái đồ thấy tiền mờ mắt. Phú Quý trợ cấp cho nhà chúng ta biết bao nhiêu rồi hả? Mỗi tháng đưa cho ngươi tiền bạc cũng thiếu, nhưng lúc cưới vợ, ngươi có bỏ ra phân tiền nào ? cưới vợ đều tự bỏ tiền ra, dù là như thế, ngươi còn trách cứ , đến bây giờ ngay cả tiền của vợ ngươi cũng nhớ thương luôn? Ngươi còn biết xấu hổ hay a?”

      Trần thị nghe vậy tức khí liền : “Ta nào có nhớ thương tiền của nàng? Gả đến nhà chúng ta, của nàng hết thảy đều là của Dương gia, tại Phú Quý ở riêng, bọn họ kiếm được tiền tự nhiên đều là nhà, thế nào còn phân chia của nàng của ta?”

      “Phi!” Dương lão cha cười ra tiếng, sợ bên ngoài bọn nghe thấy được, thanh rất nhiều: “Phú Quý cũng phải do ngươi sinh, mỗi tháng cấp chúng ta chút tiền để dưỡng lão tệ rồi, ngươi cũng cần nhớ thương tiền của con dâu cả, ngươi nếu dám cùng nàng đòi tiền, ta liền đem bọn họ đuổi ra ngoài, cho bọn chúng ở riêng.”

      Trần thị nghe xong mấy lời này, hung hăng trừng mắt liếc Dương lão cha, tức giận : “Ngươi liền thiên vị con trai của nàng ta đúng hay ? Nàng ta đều chết bao nhiêu năm, ngươi còn chưa quên được nàng ta có phải ?” Trần thị cũng chỉ dám ra những lời này, cũng dám mở miệng nhắc lại chuyện đòi tiền Hứa Thảo. Dù sao Phú Quý vẫn là người kiếm được tiền nhất, nếu nháo ra ở riêng bà liền mất nhiều hơn được.

      Dương lão cha vừa nghe Trần thị những lời này, tức giận biết phát vào đâu, thanh đột nhiên lớn hơn rất nhiều: “Ngươi cái lão bà này, yên lành nhắc đến người khuất làm gì? Phú Quý cũng lão nhị, lão tam, Tiểu An giống nhau, đều là con của ta, cái gì mà thiên vị với thiên vị.”

      Dương lão cha tức giận, Trần thị cũng dám thêm cái gì, xoay người hờn dỗi ngồi ở đầu giường cạnh lò sưởi.

      Bên ngoài Hứa Thảo nghe thấy tiếng lớn, hơi ngẩn người, sau đó vào bếp cho gia vị vào trong canh. Cha mẹ chồng cãi nhau, các nàng phận làm con tốt nhất giả vờ cái gì cũng nghe thấy.

      Canh xương hầm vừa chín tới Phú Quý cũng trở lại, vai khiêng hai con gà rừng, nhìn thấy Hứa Thảo liền cười ngây ngô : “Hôm nay thu hoạch được nhiều, liền săn được hai con gà rừng mang về.”

      Hứa Thảo tiếp lấy gà rừng trong tay : “Chàng cũng mệt mỏi rồi, nhanh rửa mặt mũi, tay chân rồi nghỉ chút , chuẩn bị ăn cơm.”

      Nàng xong, quay đầu nhìn thấy sợi dây dùng để cột chân gà rừng hình như có chút quen mắt.
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :