1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Trước sau gì cũng bị ăn mà... heo ơi đừng giãy giụa.
      cuh2 thích bài này.

    2. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      ☆ Chương 130 Pháp hội Đông Quý ( )

      Trong lúc cả vùng đất Cổ Cách còn chìm trong đêm đen lạnh giá thanh hùng hồn ngân nga cũng vang lên, tuyên cáo ngày lên đồng của pháp hội Đông Quý cuối cùng bắt đầu. Dân chúng Cổ Cách nghe được tiếng chuông, sớm rời giường rửa mặt chải đầu, sắp xếp kinh niệm Phật, chuẩn bị mọi thứ tốt trước khi tới Thác Lâm tự tham dự.


      biết có phải được thần phật ban ân, mà ngày hôm đó Cổ Cách trời rất quang đãng, mặc dù sau mấy ngày gió tuyết gào thét mạnh mẽ. Phía Đông chân trời nhuộm lớp màu hồng son, trong nháy mắt lại biến thành vàng chanh. Ánh sáng mặt trời sáng sớm đầu tiên của vùng đất Cổ Cách rơi lên đỉnh mái nhà hoàng cung, sau đó chậm rãi phủ kín cả tòa thành. khí trong trẻo nhưng tất cả đều phủ lên lớp tuyết lạnh lẽo nhìn ra khắp phía mênh mông, thoạt nhìn cũng có vài phần hơi đáng lo ngại. Ngày hôm nay là ngày mà mặt trời lên cao nhất.


      Bất quá La Chu cũng có đứng tại Cổ Cách đỉnh núi thưởng thức này hiếm thấy mặt trời mọc. Giờ phút này, nàng chính bản thân chỗ sông Sutlej trong cốc, hỗn loạn tại phần đông Bác Ba nhân trung gian, qua tại dài đến vài trăm thước hơn trăm tọa Phật tháp trung. Ánh mặt trời tà tà khuynh chiếu vào giống như phấn trang ngọc thế cao ngất Phật tháp thượng, Phật tháp giống nhau tản mát ra vòng thản nhiên vàng óng ánh hào quang, tràn ngập thánh khiết cùng trang mục. Nhiều màu kinh phiên bắt tại thân tháp, rơi tại tuyết đọng thượng, coi như nở rộ tại thuần trắng mùa đông màu sắc rực rỡ hoa tươi.


      Vào ngày này người Bác Ba chắp hai tay tạo thành chữ thập, hướng Phật cầu nguyện hành lễ; họ sợ băng tuyết giá lạnh, đầu đội cái mũ dài; tay cầm kinh Phật, trong miệng lẩm bẩm và lần từng tràng hạt. Dù là nam hay nữ, già hay trẻ, cơ hồ mặt mỗi người đều toát ra loại đoan trang nghiêm túc, mỗi đôi mắt đều thể chút dao động, luôn kiên định với tín ngưỡng của họ, tâm linh rung động đánh sâu vào linh hồn.


      Nếu có máy ảnh, La Chu chút do dự đem những hình ảnh này lưu lại vĩnh viễn. Ở đại ở cạnh sông Sutlej có hàng trăm Phật tháp sớm bị bỏ trống, hoang vắng lụi tàn. Mà lúc này, cuối cùng chính mắt nàng được thấy chúng ở thời kỳ huy hoàng cùng vinh quang nhất.


      “Heo, ngươi nên trở về bên người Vương .”


      Từ trong cảm xúc rung động tràn đầy, phía sau đột nhiên truyền đến thanh cực sát phong cảnh nhắc nhở nàng.


      La Chu phẫn nộ quay đầu nhìn lại, phía sau là hai thị vệ dũng mãnh giả dạng dân thường. Từ trong cách gọi của họ, nếu nhớ lầm nàng gặp hai thị vệ này nhiều lần rồi. Bắt nàng vào địa lao, bắt nàng ra khỏi địa lao, lại ba năm lần đứng trông trước cửa tẩm cung của Cầm thú Vương, mắt nàng dù muốn nhìn quen cũng khó quá a.


      biết.” Nàng mệt mỏi đáp, nhắc chân lên chậm chạp hướng phía trong góc đến. Cầm thú Vương đưa nô lệ như nàng ra khỏi cung để xem pháp hội lên đồng, có thể đáp ứng cầu xin của nàng, mang nàng đến xem trung tâm của Phật tháp cũng là kỳ tích rất lớn cùng ân sủng vô vàn. Làm người phải biết thấy đủ, tuy rằng Cầm thú Vương bởi vì thích nên đối nàng có vẻ dễ dàng tha thứ.


      Được rồi, trung tâm Phật tháp coi qua rồi, kế tiếp cũng nên khởi hành xem Thác Lâm tự cùng nhạc vũ điệu tôn giáo mà nàng vẫn luôn tha thiết ước mơ. Cảm xúc uể oải hoàn toàn lại bị thay thế bởi mong đợi, bước chân tuyết mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn mang chút nhàng hưng phấn.

      hổ là đỉnh cao nguyên, nóc nhà thế giới, cái lạnh rét buốt cũng cần nhắc lại, đất đầy tuyết đọng êm dày. Tùy ý bước bước đều có thể chìm sâu nửa thước dưới lớp tuyết. May mắn nàng mặc đôi ủng bằng da dê vải nhung dày cao đến đầu gối, cảm giác so với giày tuyết của Australia còn muốn dày hơn nữa.


      Dưới bảo vệ, giúp đỡ của hai gã thị vệ nàng cuối cùng cùng lết được đến bên cạnh xe liễn, nàng muốn mệt đến nỗi lè lưỡi hổn hển thở dốc. Khói trắng ngừng từ miệng phun ra, nháy mắt tan ra trong cái lạnh giá rét.


      Đa Cát sai, thiếu nữ yếu ớt như nàng nếu như cố gắng trốn thoát trong mùa đông gió rét như này chỉ có đường chết mà thôi. Nơi đây áp xuất thấp khí oxy giảm, nhiệt độ xuống dưới hai mươi mấy độ, cánh đồng hoang vu bị bao phủ bởi tuyết, mỗi điều kiện tự nhiện ở đây đều là vô cùng ác liệt. Nghĩ vậy, La Chu nhịn được lại hướng đám người Bác Ba lúc trước chỗ trung tâm Phật tháp nhìn thoáng qua. Người dân ở cao nguyên tuyết vực này từ thời viễn cổ liền sống ác liệt quen tranh đấu mà tồn tại, ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà vẫn sinh sống, sao mà khiến người người phục sát đất?


      Lúc này tấm mành nhung dày bằng da dê bị xốc lên, cánh tay cường tráng vươn ra bắt lấy bả vai của nàng, nhàng luồn xuống dưới nách nhắc nàng lên kéo vào bên trong. Cả người bị dính khí lạnh ở bên ngoài lập tức tiến vào cái ôm ấm áp.rộng lớn kiên cố


      “Sao đem mũ cùng bao tay nhung da dê theo?”


      Giọng nhà nhạt cứng rắn vừa mới kết thúc, nàng còn chưa kịp trả lời đống quần áo mặc người bị cởi xuống. Dưới ánh sáng mờ mờ bên trong khoang xe, Cầm thú Vương mở rộng áo bào đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.


      Ở bên ngoài lâu nên cả người bị đông lạnh, cả người lạnh muốn chết lặng , nhưng mà do tâm tình nàng hoàn toàn kích động phấn chấn vì được xem pháp hội nên nhất thời còn cảm thấy khó chịu. Khi tiến vào cái ôm ấm áp của Cầm thú vương nàng mới giật mình phát thân thể của chính mình lạnh đến mức nào, khó chịu bao nhiêu. Nàng theo bản năng hướng sâu vào trong ngực Cầm thú Vương cuộn mình hấp thu hơi ấm tỏa ra cuồn cuộn dứt ấy.


      Tán Bố Trác Đốn cúi đầu nhìn nữ nô ôm sưởi ấm dưới áo choàng, chút hờn giận trong lòng cũng phai nhạt chút. đưa tay vói vào trong áo choàng cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng bắt đầu xoa nắn, biểu cảm lạnh nhạt lặp lại trách cứ lúc nãy: “Ai cho nàng bỏ mũ xuống, cởi gang tay nhung da dê hả?.”


      Bàn tay có lực đem hai bàn tay lạnh muốn đông cứng của nàng ấp lại kín kẽ, hơi ấm truyền sang giống với nhiệt độ của ấm lò, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa da thịt nàng đến phát đau, nhưng lại có chút cảm giác ngưa ngứa thích ý.


      “Người khác đều cởi mũ cùng bao tay mà.” La Chu giọng giải thích. Cởi mũ cùng bao tay là đại biểu hướng thần phật kính cẩn, nàng tuy rằng tin tôn giáo, nhưng mọi người đều cởi chẳng nhẽ mình cởi sao, nàng cũng chẳng phải muốn làm con hạc trong bầy gà a? Nàng tự nhận có tinh thần tự lập. Nàng rất đỗi bình thường tầm thường, nhận nổi chú ý của người khác, hòa mình với quần thể mới là cách sống tốt nhất cho nàng.


      “Ngươi phải người Bác Ba, cũng có thờ phụng thần phật.” Tán Bố Trác Đốn lạnh giọng , chà xát làm nóng bàn tay của nàng, lại cách tầng quần áo dày của nàng mà xoa nắn, “Chẳng lẽ nàng lại tại lần hành kinh tiếp theo lại tiếp tục đau bụng sao?”


      La Chu nghe xong liền ngẩn ra, kinh ngạc nhìn đôi mắt hung ác nham hiểm của Cầm thú Vương. Chỉ qua vài giây liền bại trận : “ muốn.” Nghe ý của Cầm thú vương như là … hiểu biết nữ nhân bị lạnh trong ngày kinh nguyệt ảnh hưởng xấu tới thân thể. Là mãnh thú cho biết sao? Hay là dành thời gian tìm tòi sách tự học? Nàng có phải hay có thể mừng thầm sau này phải ngủ sàn nhà nữa hay ?


      “Vậy ngoan ngoãn đeo găng tay vào. Nếu tự tiện cởi ra ta lập tức mang nàng hồi cung” Tán Bố Trác Đốn lạnh giọng uy hiếp năng


      “Vâng.” La Chu quả thực ngoan ngoãn trả lời cũng nhúc nhích chỗ Cầm thú Vương xoa bóp. phải nàng muốn làm con dê con luôn dịu ngoan nghe lời mà là do trước mặt nàng căn bản là có ý kiến của chính mình. Bởi vì cho dù có, cũng bị coi là có và đó hoàn toàn biểu tình lãng phí.


      , tự lần chạng vạng tối đút thức ăn đó, do thần kinh não của nàng nhất thời trì trệ, làm cho tế bào phòng vệ tự tiện làm chủ nên hết trào lại cắn Cầm thú Vương, cuối cùng nàng trong lúc khó ló cái khôn mà cứu nàng khỏi bàn thua trông thấy, nàng giống như… thực e ngại Cầm thú Vương nữa. Ách, chính xác ra nàng vẫn rất sợ Cầm thú Vương, nhưng phần sợ hãi mãnh liệt giống trước kia, ít nhất khi nàng đối mặt với còn như là chuột gặp mèo nữa.


      Cầm thú Vương thích nàng, đây là điều mà nàng sau đêm đó cho ra kết luận. Nàng biết Cầm thú Vương giải thích liên tục trong bao lâu nàng cũng biết nữa, nhưng nội tâm nàng lại từ kinh hãi chuyển sang thành thổn thức may mắn. Từ đủ loại biểu của Cầm thú Vương trước mắt phần thích của đối với nàng có thể là tấm bùa Hộ Mệnh duy nhất của nàng. Nàng thể dễ dàng dẫm nát phần thích này, thể đem chính mình lần nữa đặt vào hoàn cảnh sớm chiều khó giữ được mạng nữa. Cái cảm giác như ở trong địa ngục dày vò, hồi tưởng lại liền rét mà run.


      Cảm giác được khí lạng của nữ nô trong lòng cơ bản tản hết, Tán Bố Trác Đốn mới rút tay về. để ý thấy mấy viên đá san hô hồng lấp lánh bím tóc đen nhánh mà kiềm chế được vuốt ve. Thế nào lại chuyển sang vuốt ve khuôn mặt trắng noãn thanh tú của La Chu.


      Khuôn mặt nữ nô có chút lãnh lạnh. Hôm nay hẳn là ngày kinh nguyệt cuối cùng của nàng. Sau hơn mười ngày đút ăn đông trùng hạ thảo khuôn mặt trắng xanh của nàng mới thay đổi được chút, coi như là bệnh nặng mới khỏi . cảm thấy như có kim châm đâm vào tim đau. có chút hối hận vì trước kia đem nàng tra tấn .


      Bụng ngừng đau được năm sáu ngày sao giờ lại đột nhiên đau nữa? Ngày hôm sau, lo lắng tình trạng kinh nguyệt của nàng đột nhiên chuyển biến xấu liền hỏi vài phi tử trong hoàng cung cùng thị nữ chuyên môn và đại phu chữa bệnh. Sau đó, cũng hiểu nàng to gan lớn mật vụng về mà lừa gạt .


      Chính là nô lệ ti tiện lại dám giả đau lừa gạt , Mục Xích • Tán Bố Trác Đốn! nổi giận. hận thể đem nàng chém thành từng mảnh . Chờ hổn hển vọt vào tẩm cung lại thấy nàng năm ngủ ngon lành trong đệm chăn ấm áp giường.

      Bàn tay trắng noãn nắm thành quyền, đặt tại cạnh má. Mi mắt đen khó được có lúc cong lên bực bội, khóe môi nhếch lên, cái miệng hơi mở tỏa ra hương thơm lan xa, cánh môi hồng phấn căng đầy như là mời gọi người ta đến hôn. Nữ nô ngủ say, cũng ngủ an ổn, điều duy nhất phá hỏng quang cảnh tốt đẹp này là sắc mặt trắng bệch của nàng.


      tức giận muốn xé nát mọi thứ dần dần rút , thay bằng cảm giác bủn rủn nảy lên trong ngực, bỗng nhiên nhớ lại tối hôm qua nàng mạo phạm lộ ra ánh mắt hãi khủng, tâm lãnh lẽo cứng rắn phút chốc đổi thành trận đau sót. Cúi xuống nhìn nàng rồi đặt nụ hôn lên gương mặt xanh trắng ấy, nghĩ bỏ qua cho nàng rất nhiều lần, như vậy có thêm lần nữa cũng phải cái gì to tát cả.
      chau007153, Tôm Thỏ, Lam Kỳ Kỳ15 others thích bài này.

    3. Mèo Tuki

      Mèo Tuki Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      52
      <3Thank edit truyện càng lúc càng hay mong nàng sớm ra chương mới :3

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Đấy. chiều của có mùi vị dịu dàng rồi.

    5. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Hàng về Hàng về. Dạo này toàn 3-4 ngày mới dịch được 1 chap. Tôi bò còn chậm hơn cả ốc sên rồi :-(

      ☆ Chương 131 Pháp hội Đông Quý ( hai )


      đại di tích Thác Lâm tự cách di tích vương triều Cổ Cách hơn 10 km tính từ sông Sutlej bờ phía Nam, nó là trọng địa khu di tích lịch sử chùa miếu Phật giáo, cũng là theo tương truyền là nơi khởi nguồn của Phật giáo. Nguyên bản là thờ phụng Ninh-mã phái, sau đó lại biến thành thờ phụng Cách-lỗ phái. Đương nhiên theo lịch sử vương quyền của vương triều Cổ Cách thay đổi dẫn tới bổn giáo phái mới xuất cùng Tát-ca phái giáo dẫn đầu, điều này cũng thay đổi lịch của Thác Lâm tự.


      Dựa ở trong lòng Cầm thú Vương, nhưng tâm trí La Chu tràn đầy tò mò cùng hưng phấn vì trước mặt nàng chính là ngôi chùa nổi tiếng có lịch lâu đời.


      Chùa miếu chiếm diện tích rộng lớn, khu vực xung quanh tương đối bằng phẳng, phía nam tựa vào dãy núi, phía bắc là con sông Sutlej. Cung điện, kinh phòng, Phật tháp nối tiếp nhau kéo hàng dài, phía Nam hay phía Bắc đều thoáng rộng lộng gió. Bức tường đá hồng trắng nguy nga dựng đứng yên tĩnh, đỉnh Phật tháp nhọn thẳng tắp cao ngất với các lá cờ nhiều màu biểu tượng Phật giáo tung bay phần phật. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, làm nổi bật lên màu trắng thuần khiết của tuyết cùng khung trời xanh thẳm. Thác Lâm tự chẳng những rộng rãi đồ sộ hơn nữa khí thế phi phàm làm khiếp sợ những linh hồn trong sạch dám tiếp cận.


      Bên ngoài canh giữ là hàng trăm ngàn các binh sĩ mặc da bào, áo khoác áo giáp, thỉnh thoảng còn có đội binh sĩ mang đao ở vòng ngoài tuần tra. Dòng người chảy dài như con sông, người đến người qua đông như mắc cửi, trừ bỏ những tín đồ Bác Ba, cũng thiếu du khách từ các vùng đất xa xôi khăn gói tới nơi đây để tham quan chiêm ngưỡng, có khuôn mặt mang thành kính, có kính sợ, có vui sướng, cũng có khuôn mặt mang tò mò thêm chút hỗn loạn cùng biểu tình.


      Tán Bố Trác Đốn ôm nữ nô trong lòng, khuôn mặt lãnh khốc uy nghiêm mang chút dung túng, từ góc độ nàng nhìn. bộ dáng phù hợp với khuôn mặt sợ hãi, tò mò cùng dáng vóc tiều tụy của tín đồ hành hương đến Thác Lâm tự, dường như cũng có vẻ có chút bất kính ới thần phật, nhưng lại hoàn toàn lơ đễnh về vấn đề đó.


      “Vương, ta nghe bên trong Thác Lâm tự có dấu ba vật báu.” La Chu thích thú ngẩng đầu chứng thực , “ là tôn giả A Để Hạp mang đến đây con nai có giác; hai là khối đá đen tuyền hình dấu chân; ba là năm tượng Phật khắc ngà voi. Ba kiện bảo bối rốt cuộc có hay a?” Ba món vật quý này ở thế kỷ 21 là truyền thuyết truyền mấy trăm năm, nàng vẫn thực cảm thấy hứng thú với việc giả ra sao.


      Nữ nô trong lòng mang mũ da hồ nâu đỏ, mấy bím tóc đen thùi là các hạt trân châu san hô hồng diễm đem khuôn mặt trong suốt trơn mềm lộ ra vài phần xinh đẹp. Hai con ngươi to tròn đen nhánh linh động như viên ngọc lóe sáng. Cái mũi thanh tú khéo léo kết hợp khe léo với cánh môi đầy đặn khẽ khép hở thoáng thấy hàm răng trắng sáng cùng cái lưỡi phấn hồng. Trông nàng rất là khôi hài nhưng cũng làm cho nhìn xem có chút miệng khô lưỡi đắng. muốn cắn ngụm rồi tùy ý hôn môi. Có chút gian nan đem ánh mắt từ cánh môi của nàng dời sang chỗ khác lại lọt vào đôi mắt to tròn ấy, kìm được nhưng vẫn cố giữu vẻ thản nhiên mà trả lời: “Trong tự đúng là có ba kiện bảo bối này.”


      Ồ!? Truyền thuyết là có ! La Chu vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi: “Vương, có thể hay cho ta xem?” Trong lời của nàng đầy hưng phấn nhưng nếu để ý thấy phần mà ngay cả chính nàng cũng phát ra đó là nũng nịu.


      Thổ Phồn Vương Trác Đốn nhà ta lại rất nhạy cảm bắt giữ được điểm mấu chốt trong giọng điệu làm nũng của La Chu, tâm tình khô nóng nhảy dựng thoáng chốc so với ánh sáng mặt trời còn sáng hơn, ngay cả hanh lạnh lẽo cứng rắn đạm mạc cũng đều nhu hòa hơn bao giờ hết, “Heo ngoan, ta tuy là Cổ Cách Vương nhưng có tư cách tự tiện lấy vật báu trấn tự.” Nhìn đến đôi mắt to tròn biểu lộ thất vọng lại bổ sung thêm, “Bất quá Pháp vương hội mang năm tượng phật ra để chủ trì pháp hội, heo ngoan có thể được chiêm ngưỡng a.”


      ư!?” thất vọng trong mắt La Chu trong chớp mắt cánh mà bay, kỳ thực nàng cũng hy vọng xa vời có thể nhìn tận mắt ba món bảo bối trấn tự, cũng chỉ ôm tia hy vọng hỏi thăm xem chúng có tồn tại hay . Vương quyền Cổ Cách tuy rằng đứng đầu quyền lực nhưng dù sao tới mức độ nào đó cũng ỷ lại tôn giáo vậy nên tự nhiên cũng có khả năng tùy ý làm bậy. Huống hồ là bảo bối đều trân quý vô cùng, có lẽ ngay cả dân chúng Cổ Cách cũng ít khi có cơ hội được chiêm ngưỡng chúng, nàng hôm nay có thể thấy trong số bảo vật hẳn là vô cùng may mắn .


      “Chúng ta nhanh chút hội trường!” Do quá hung phấn vui mừng nên La Chu quên khuấy mất tôn ti cùng sợ hãi, nàng chụp lấy tay Tán Bố Trác Đốn đặt bên hông mình kích động mà lớn tiếng reo lên. Những viên đá san hô hồng chuyển động theo từng hành động của nàng khiến khuôn mặt trắng noãn toát ra linh động xán lạn càng thể hoạt bát xinh đẹp.


      May mắn bọn họ lần này ra ngoài cố gắng che dấu thân phận, địa điểm cắm trại ở chỗ xa hẻo lánh, các lính cận vệ cải trang để tránh lộ thân phận. Thường xuyên có thể nghe thấy thanh hào hứng của các tín đồ hành hương qua nàng, tuy nhiên nàng thấy bởi vì cả tầm mắt đều bị người người che lấp vây quanh, dân chúng càng phát nam nhân cao lớn hơi cúi đầu kia là vị Vương giả mà bọn họ kính sợ, nhiều nhất chỉ nghĩ đó là phú ông giàu có nào đó mà họ biết. Nên họ cũng chỉ liếc mắt nhìn qua cũng tiếp tục chú ý thêm.


      Nữ nô để ý mà lấy lòng Tán Bố Trác Đốn, trông nàng toát lên vẻ xinh đẹp hiếm thấy, hoạt bát, lanh lợi khiến vô thức mà thản nhiên lộ ý cười.


      “Được.”


      kéo áo khoác da rái ca người làm che khuất hơn nửa khuôn mặt, tay cầm lấy tay nữ nô đeo găng tay êm dày rồi lững thững hướng cửa chùa đến.


      Bị Cầm thú Vương kéo theo, La Chu mới ý thức được chính mình vừa rồi quên mất, thân thể đến lúc phản xạ lại muốn rút tay ra khỏi , nhưng lại khiến Cầm thú Vương cầm càng chặt hơn. Nàng lại dùng sức tránh chút, bàn tay như kìm sắt bóp chặt lấy, nhất thời như muốn bóp nát xương tay nàng.


      “Ai u!” Nàng nhịn được đau, kêu tiếng.


      Tán Bố Trác Đốn nới lỏng lực siết, nghiêng đầu từ cao nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch nhắn của nàng, nhàng : “Heo, đừng quên chỉ khi ngoan ngoãn nghe lời ta mới có thể thương sủng nàng.”


      Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn trước sau như mỉm cười, đôi mắt chim ưng của có chút sủng nịch những cũng bớt uy nghiêm cho phép ngỗ nghịch, liếc mắt nhìn khiến trong lòng nàng nổi lên trận gió lạnh buốt. Ai, chính mình nên lơi lỏng tinh thần mà quên mất địa vị của . Thích bằng , mặc dù là cũng nhất định thể bỏ qua. Đối mặt Cầm thú Vương kẻ cao cao tại thượng, được sủng mà kiêu ngạo ngỗ nghịch là hành vi ngu xuẩn nhất. Đạo lý này nàng hẳn là hiểu rất ràng rồi mới đúng, chính là vì cái gì ở chỗ sâu trong đáy lòng vẫn tia ủy khuất.


      “Dạ.” Nàng rũ mắt, nhàn nhạt đồng ý thở hắt ra làn khói trắng ngay lập tức cũng tan thành khói, khuôn mặt lúc trước còn toả sáng toát vẻ hoạt bát xinh đẹp trong giây lát biến mất còn dấu vết.


      Nhìn đến nữ nô được bịt kín tầng vải đột nhiên trở nên buồn bã ảm đạm, đôi mày sắc bén như kiếm khẽ nhướn lên, trong lòng Tán Bố Trác Đốn dường như có đám mây đen che kín, như có vài cái kim đâm vào tim đau nhức khó chịu vô cùng, thế mà lại sinh ra chút hối hận. muốn đem nữ nô ôm vào trong ngực mà xoa bóp, muốn hôn lên cái miệng nhắn của nàng, an ủi nàng, lần nữa làm cho nàng trở nên hoạt bát trở lại.


      “Heo ngoan, ta ôm nàng .”


      Trước mặt hơn mười mấy cận vệ há hốc mồm bên cạnh, duỗi cánh tay đem La Chu ôm bổng lên.


      , cần!” La Chu kinh hoàng vặn vẹo thân thể, ở trước chùa miếu lại cùng nam nhân ôm bế thân thiết như vậy khác gì là xúc phạm tới Phật. Tuy nàng phải tín đồ nhà Phật nhưng cũng sợ bị trời phạt a. Hơn nữa nàng có thể cảm nhận được từ bốn phương tám hướng có hàng trăm ngàn con mắt cái kinh ngạc cái khiển trách bắn về phía mình, nàng lại hận thể đem đầu mình chui sâu vào trong áo khoác, “Vương, ta chính mình có thể tự được, van cầu ngươi cần ôm.” Nàng hạ giọng cầu xin.


      Tán Bố Trác Đốn đối với vô số tầm mắt đó cũng quan tâm, chỉ cho đến khi nhìn vào khuôn mặt hoảng sợ đến thê thảm của nàng có dấu hiệu muốn khóc luôn rồi mới chậm chạp mở miệng : “Vậy nàng cười cái, nếu khiến cho ta vừa lòng ta thả nàng xuống.”


      Mẹ nó! Tên cầm thú biến thái này luôn chọn lúc thích hợp nhất đưa ra cầu để giày vò nàng mà! Nàng tại có thể cười được sao? La Chu oán hận trong lòng nhưng vì để thả mình xuống, muốn trở thành hạc trong bầy gà càng muốn bị từng người ở đây xỉ vả nên đành cố gắng nhếch miệng, cố gắng hết khả năng nở nụ cười cứng ngắc vặn vẹo.


      Nụ cười của La Chu đủ sáng lạn nhưng đôi mắt lóe ra nước mắt trong suốt cùng con ngươi đen nhánh như đá thạch, làm cho nàng thoạt nhìn giống như đóa hoa Cách Tang chọc thương tiếc.


      “Heo ngoan…” buông nàng, ngón tay nhàng lau khóe mắt ướt át của nàng, cúi đầu tại khóe mắt mà hôn xuống, sau khi kết thúc nụ hôn thanh trầm thấp của vang lên, “Ta dẫn nàng xem pháp hội.” xong, kéo áo khoác của nàng che lại cho kín gió rồi mới nắm lấy tay nàng dẫn , lần này khác với lúc trước mặc dù đều là kéo nhưng sức lực dùng nhàng hơn, cứ thế kéo nàng nhấc chân hướng tới của chùa.
      chau007153, Lam Kỳ Kỳ, xukem13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :