1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      ☆ Chương 126 Tâm động xốn xang ( bảy )



      Vừa nghĩ vậy, bên ngoài tẩm cung liền truyền đến tiếng bước chân rất mà trầm ổn, tiếp theo lại truyền đến thanh hành lễ của thị vệ canh giữ ở cửa cung.


      lập tức từ giường đứng dậy, cái trán chạm thảm mặt đất, hai tay đặt song song trước đầu, thực đại lễ quỳ gối tiêu chuẩn.


      Tán Bố Trác Đốn tiến vào phòng trong, nhìn Thích Ca Thát Tu quy củ quỳ sạp người hành lễ. Tuy là thành kính cung kính cúi thấp nhưng thân hình cao to mạnh mẽ lại giống như mãnh thú kiêu ngạo, lộ ra dữ tợn khát máu cùng hết sức căng thẳng.


      Nam nhân này do Bạch Mã Đan Tăng phái tới, là hậu duệ của vương tộc hùng mạnh. Gia tộc của lúc trước khi gia tộc Mục Xích tranh đoạt vương quyền Cổ Cách lập công lao lớn, được ban ân họ “Mãnh”. vừa sinh ra được nhận hết quyền quý khuynh thành của gia tộc, nhưng lại lấy thân phận tên thị vệ ở bên người Vương ước chừng cũng được hai mươi năm. nhìn tục tằng dã man, hung tàn thị sát, kì thực lại là người thận trọng tính tình kiên nhẫn. Làm đội trưởng đội hắc kỳ trung thành là thể nghi ngờ. Đối với , Liệt trung thành bảo vệ bên cạnh suốt hai mươi năm, chính cũng có coi Liệt như kẻ hầu hạ, rất nhiều lần coi là bạn bè, thậm chí… là huynh đệ. Chính là cuối cùng cũng tiết lộ dù chỉ chút, cũng có bất luận kẻ nào biết bao gồm cả nam nhân quỳ phục kia.


      thích nữ nô đó, tự nhận chính mình cũng phải quân vương keo kiệt. Mặc dù thể đem nữ nô ban cho , nhưng vẫn có thể cho thân cận thưởng thức vài lần. Khóe môi gợi lên nhìn ra cảm xúc ý cười, ánh mắt hung ác nham hiểm thản nhiên dừng ở đầu Thích Ca Thát Tu. Mãnh, ngươi có quyền thế ngập trời, phú quý thể . Sau này, ngươi vẫn cam tâm tình nguyện tiếp tục thủ hộ bên ta, hay vẫn là lòng tham đáy ruồng bỏ trung thành mà mưu đoạt vương quyền? Nữ nô nằm giường kia, chính là lần thử nho của ta đối với ngươi. Nếu ngươi khiến ta thất vọng liền đừng trách ta đem toàn bộ gia tộc họ “Mãnh” ngay cả gốc cũng diệt trừ, hoàn toàn hủy diệt hậu duệ vương tộc hung dũng.


      “Liệt, ta rồi, trừ phi tất yếu ngươi cần hướng ta hành đại lễ.” ôn nhu cười .


      “Vương đối với thần đều ban ân đến cực điểm là thần nên hành đại lễ.” Thích Ca Thát Tu nghiêm chỉnh , cung kính hạ thấp cụng đầu xuống đất, “Đa tạ Vương ban ân điển.”


      “Liệt, những ân điển này so với hai mươi năm trung thành thủ hộ của ngươi tính là gì.” Tán Bố Trác Đốn xoay người nâng dậy, “Ngươi nếu thực thích nữ nô đê tiện này, có thể ở trong vương cung đùa bỡn, chính là thể gian dâm, cũng thể mang về nhà ngươi.”


      Vương biết là lời tại của người thực dối trá, thực ngây thơ, thực đáng là khí khái của bậc vương giả sao? Nếu ta đem nữ nô ban cho ta hoàn toàn so được với hai mươi năm trung thành thủ hộ kia, người đồng thuận lời của ta mà ban nàng cho ta hay vẫn là lập tức cùng ta trở mặt? thể mang về nhà, chỉ có thể ở trong vương cung đùa bỡn, còn có thể gian dâm. Đó chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa, sao có thể chơi đùa đến hết cỡ cơ chứ?


      Trong nháy mắt, Thích Ca Thát Tu giống như nhìn thấy cậu nhóc sáu tuổi trước kia. Trong lần săn bắn hồi trước, bắt được con ngựa tốt hoang dại, vô cùng thích ý. Nhưng vì là thị vệ, bất cứ tù binh nào bắt được đều thuộc về chủ tử, vì thế đành phải nhịn đau mà đem con ngựa đó hiến cho Vương. Khi đó hai mắt Vương nhìn thẳng rồi cười : “Liệt, ta biết ngươi cũng thích con ngựa này, ngươi có thể cưỡi nó ở trong thành, nhưng thể cưỡi bên ngoài thành, cũng thể mang về nhà.”


      Lúc đó cũng mới chỉ có chín tuổi, lúc rảnh rỗi đúng như lời lúc đó cưỡi ngựa ở trong thành lần lại lần. Vương mỗi lần biết được cưỡi ngựa khuôn mặt nhắn luôn lộ ra nụ cười ấm áp, thường thường nhắc nhở câu, “Nhớ kỹ đừng cưỡi ngựa của ta ra khỏi thành, cũng đừng đem ngựa của ta mang về nhà nha.” nghe xong vẫn luôn sảng khoái đáp lại vâng, nhưng đáy lòng có chút cho là đúng.


      Nhưng cưỡi ngựa mãi ở trong thành làm sao có thể được cưỡi chạy nhanh như điện chớp tận hưởng gió thổi vào mặt cơ chứ? Có lần chịu nổi dụ hoặc lặng lẽ cưỡi ngựa chạy ra khỏi vương thành, ở ngoài thành tùy ý đường chạy hồi. Sáng sớm ngày hôm sau, Vương cho cung nhân đưa tới nửa người con ngựa cho . Từ đầu tới đuôi, đều bị xé rách, điểm dư thừa.


      Vương kéo tay , thanh tràn ngập lạnh lẽo cứng rắn còn : “Liệt, ngươi thủ hộ ta ba năm, ta rất muốn ban cho ngươi cái này cái nọ. Nghĩ đến ngươi cũng thích con ngựa đó của ta, nên kêu thị vệ đem con ngựa chém làm đôi, chúng ta mỗi người nửa.”


      Nhìn vẻ mặt Vương còn cười tươi bên cạnh thi thể đầm đìa máu tươi của con ngựa, lúc này mới ý thức được chính mình thủ hộ phải đứa vương tộc đơn giản, mà là vương giả trời sinh. Cũng là từ đó khắc khởi, mới chính thức đem trung thành hiến cho vương, làm cắt bỏ thủ hộ vương cả đời quyết định.


      Qua như thế nhiều năm, nghĩ tới hôm nay lại lần từ miệng Vương nghe được cùng lời hồi trước. Chỉ là tại biết, trong lời ý cũng là ban cho, cũng là cảnh cáo, hoặc có thể là thử. Nếu vi phạm lời của Vương, biết heo có thể hay giống như con ngựa đó bị chia làm hai nửa. cùng với vương, mỗi người nửa.


      “Thần xin ghi nhớ lời Vương.” liền thuận thế Vương nâng mà đứng dậy.


      Tán Bố Trác Đốn cười vỗ vỗ bờ vai của , xong quay qua nhìn đến đống đồ ăn bàn còn chưa động chút nào, tươi cười nhanh chóng nhạt lạnh giọng hỏi: “Liệt, vì cái gì đút cho heo ăn?”


      Thích Ca Thát Tu khóe miệng khẽ nhếch lên. có nghe nhầm ? Vương quở trách lại sử dụng chữ “đút” á? Chẳng lẽ trước kia Vương vấn đút thức ăn cho heo sao? Từ trước đến nay Vương vẫn luôn là đấng tối cao lãnh khốc, làm sao lại có thể tự tay đút thuốc đút thức ăn cho heo cơ chứ?! vội vàng giấu giếm suy nghĩ trong đầu mình rồi nhanh chóng liếc mắt nhìn thấy Vương nhà hoàn toàn lộ ra bất mãn mặt, nhanh nhẹn cụp mắt cung kính đáp: “Sau khi chữa thương xong, nàng ấy quá mệt mỏi vừa đặt vào trong đệm chăn liền ngủ luôn, vì thế thần thể đút thức ăn được.” cố ý đem viêc “đút” thức ăn cường điệu nhấn mạnh, quả nhiên thân thể Vương lập tức đình trệ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.


      Tán Bố Trác Đốn híp mắt, ánh mắt mất vẻ lo lắng cùng lạnh lẽo. đến bên cạnh giường nhìn xuống nữ nô ngủ say kia. lúc sau mới đạm mạc : “Liệt, kêu cung nhân mang đồ ăn xuống, lần nữa hâm nóng lại.”


      “Dạ.”


      Thích Ca Thát Tu xoay người hành lễ rồi nhàng cước bộ hướng bên ngoài phòng ngủ tới. Khoảnh khắc vén lên rèm cửa, nghiêng đầu nhìn Vương như trước đứng thẳng bên cạnh giường, giống như núi cao nguy nga thể xâm phạm, bóng dáng cao lớn tôn quý, khóe môi tràn đầy ý cười nhàn nhạt.


      Tuy rằng lời của Vương cùng mười mấy năm trước giống nhau, nhưng Vương biết thái độ đối với con ngựa đó cùng với heo về bên ngoài thoạt nhìn mấy khác biệt, đều là thứ tương đối thích, thực chất lại hoàn toàn bất đồng. Nàng tuy là nô lệ nhưng còn đáng giá gấp trăm ngàn lần ngựa quý. Nào có nô lễ cho tới bây giờ còn từng ngủ giường Vương, từng được Vương tự tay đút thuốc đút thức ăn cho. Hạ xuống rèm cửa, yên tâm mà ra khỏi tẩm cung.


      Đợi cho cung nhân đem đống thức ăn mang xuống, Tán Bố Trác Đốn mới đứng dậy khỏi giường. Nổi giận đùng đùng phất tay áo ra khỏi tẩm cung, trực tiếp tới thư phòng, triệu kiến vài vị quan, ra quyết định cắt bỏ pháp hội Đông Quý cùng việc chuẩn bị. Chờ xử lý xong các công việc, ngực tích tụ khó chịu cùng bực tức cũng biến mất sai biệt lắm .


      Tâm tình bình ổn, lại sinh ra chút nghi hoặc. vì cái gì thấy heo nghe lời so với khóc còn khó coi hơn khi tươi cười vặn vẹo cứng ngắc, trong lòng giống như có đám lửa bùng cháy khiến lý giải được đâm ra càng tức giận.


      Heo ngủ giường so với tối hôm qua an ổn hơn, mi tâm giãn ra tự nhiên. Nếu để ý kỹ, còn có thể thấy cánh môi cũng nhếch lên độ cong vui vẻ. Nàng trước mặt Liệt có thể ngủ yên ổn có chút thoải mái? bất tri bất giác nhàng nhăn lại, đôi môi đầy đặn mím lại còn trong lòng lại sinh ra mấy phần tức giận.


      Trước mặt Ngân Nghê, nàng có thể làm càn cười đùa làm nũng. Trước mặt Liệt, nàng có thể yên tâm ngủ yên. Vì cái gì ở trước mặt , nàng phải phát run chính là bị đau kêu khóc, ngay cả lúc mê man cũng là vẻ mặt thống khổ. liền thực đáng sợ như vậy sao? Ngón tay giúp chủ nhân hả giận mà hướng trán nàng búng cái, vốn dĩ da thịt trơn bóng nhất thời ra vết hồng đậm, ở trung tâm còn có chút sứt da chảy ra li ti vết máu, xuất giữa da thịt trắng noãn càng làm nổi bật hơn, nhìn thấy có cảm giác ghê người.


      ngẩn ra mãi lúc lâu mới chậm rãi thu hồi tay, mở ra bàn tay mình lật qua lật lại nhìn, ánh mắt nhíu chặt mi tâm có chút tối tăm. Xem ra phải chú ý lực khống chế a, bất quá da thịt heo cũng quá non mềm , hẳn là chỉ có thể bóp ? Quên , kỳ hành kinh này để cho nàng dưỡng thân thể tốt vậy, miễn cho sau này chịu nổi động tác của .


      Tự đá giày rơi xuống, xoay người nằm lên giường, đem cả người heo ôm vào trong ngực. để sát khuôn mặt đáng nhắn của ai đó ngủ say vào chút, hô hấp ôn nhu nhàng của nữ nô phảng phất lên khuôn mặt mắt, quanh quẩn chóp mũi là hỗn hợp mùi bị ngọt ngào của trà xanh cùng hượng vị thản nhiên của nước thuốc, cảm gics tối tăm trì trệ tức giận trong ngực cũng dần dần trở nên thoải mái hơn.


      “Heo, nàng là nô lệ của Mục Xích • Tán Bố Trác Đốn.”


      rồi nhàng đặt nụ hôn ở vết thương trán nàng.
      chau007153, Tôm Thỏ, Lam Kỳ Kỳ17 others thích bài này.

    2. Mèo Tuki

      Mèo Tuki Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      52
      Chương này đọc hay quá. Mỗi tội chương này bạn dịch vẫn hơi hán Việt quá nên mik đọc ko hiểu lắm. Mặc dù biết bn bận rộn n vẫn cố gắng dịch tiếp truyện cho độc giả đọc nếu có thể chương sau bn thuần Việt hơn chút nữa nhé >:O cám ơn bạn rất nhiều. Mik luôn ngóng chương mới từ bạn

    3. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      ☆ Chương 127 Những ngày nhàm chán đến đáng thương ( )


      Từ ngày mười ba đến ngày mười chín tháng mười hai là nghi lễ lớn được Cổ Cách Liên Hoa pháp vương đứng đầu tổ chức, cũng được gọi là pháp hội Đông Quý. Sau pháp hội chính là các hoạt động, hội vẫn tiếp tục đến tận mười lăm tháng giêng.


      Pháp hội Đông Quý chủ yếu được cử hành trong và ngoài Thác Lâm tự. Đến lúc đó mặc kệ là trời nắng chang chang hay là gió tuyết mịt mù dân chúng Cổ Cách các nơi đều nối đuôi dứt chạy tới chùa miếu để tham gia pháp hội, thậm chí còn có rất nhiều người vì nổi tiếng của nó mà đến tham dự pháp hội, khiến năm nào cũng vô cùng náo nhiệt. Nhưng ở các biên giới của vương quốc đều tăng cấp độ cảnh giới, đối với mỗi người tham gia pháp hội đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, ngăn chặn gian tế hay thám tử nước khác trà trộn vào.


      Pháp hội bắt đầu được bốn ngày, trang sức trong vương cung đều được đổi mới hoàn toàn, chung quanh luôn tồn tại khí vui mừng náo nhiệt, ngay cả địa vị thấp hèn nhất là hạ đẳng cung nô cũng được nhận đồ ăn ngon hơn, nhiều hơn mọi ngày, mặt mày cũng giãn lộ ra chút vui sướng.


      Từ lúc biết phật giáo của Cổ Cách cùng với Tát-ca phái đều giống nhau có pháp hội Đông Quý, tâm La Chu liền ngứa ngáy khó chịu. Ở đại, nàng có cơ hội chính mắt xem Tát-ca phái cử hành pháp hội mỗi năm lần được truyền thừa từ ngàn năm vào mùa đông, từ những tin tức nàng đọc về nó cùng hình ảnh có thể thấy được pháp hội được diễn ra vô cùng trang nghiêm long trọng cùng đầy thần bí. Pháp hội Đông Quý của Cổ Cách cùng pháp hội Đông Quý của Tát-ca phái về thời gian diễn ra tuy giống nhau, nhưng có lẽ là xoay chuyển của thời nên lịch sử có thể bị thay đổi, nàng bình tĩnh chấp nhận lời giải thích này.


      muốn được Thác Lâm tự tận mắt xem pháp hội a! muốn chính mắt nhìn vị Liên Hoa pháp vương được dân chúng Cổ Cách vô cùng kính tín ngưỡng kia a! Đúng rồi, nàng ở đại chỉ nhìn thấy Thác Lâm tự là đống đổ nát thê thảm, biết ở thời này chùa miếu là to lướn hoành tráng đến mức nào nhỉ? Aaaa!! Nàng ràng phải là nhà nghiên cứ lịch sử hay nhà khảo cổ học, vì sao tâm tình lại ngứa nagys khó chịu thế này cơ chứ? Nàng đổ cho phần tư huyết thống của mình là dân tộc Tây Tạng, hại nàng từ khi có niềm đam mê với văn hóa nơi đỉnh cao nguyên, nóc nhà của thế giới này rồi.


      Nàng ở cái giường rộng thùng thình của Cầm thú Vương mà lăn qua lăn lại nhưng vẫn làm sao khiến tâm tình bớt ngứa ngáy. Là nô lệ có tư cách cũng có khả năng được ra ngoài cung xem pháp hội ở Thác Lâm tự.


      Bởi vì bị lạnh nên hành kinh khiến nàng chẳng những vô cùng đau đớn, hơn nữa lượng máu mất rất nhiều, thời gian ước chừng kéo dài mười ngày còn chưa có hoàn toàn hết. Cho dù thời gian hành kinh này của nàng cũng giữ ấm nhiều rồi nhưng khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn thể nàng thiếu máu, thoạt nhìn có chút ….


      Cầm thú Vương đổi phương thức tra tấn nàng. Từ việc suốt ngày muốn nàng quỳ mặt đất hầu hạ, tại đổi thành suốt ngày đem nàng cầm tù ở giường cho phép bước xuống; bắt nàng cùng chó ngao ngủ đất gác đêm, tại hàng đêm đều đem nàng ôm vào trong ngực biến nàng thành đồ dùng làm mát; cởi hết quần áo của nàng, giống như loài cầm thú dã man hung tàn đem nàng đùa bỡn đến thống khổ chịu nổi, tại lại giống như người cẩn thủ thanh quy tính lãnh đạm và bị liệt dương nữa; cứ ba năm ngày lại bày ra cái bộ mặt làm lạnh lùng đem hết khả năng ra đe dọa nàng, tại ngày ba bốn lần toàn bộ đều dùng miệng đút nàng ăn, ngày nào cũng phải tiếp xúc với nước miếng cuar khiến nàng đến ghê tởm. Thân là Vương, cần phải tham dự pháp hội sao? Vì sao lại có nhiều thời gian rảnh rỗi vội vàng trở về đặc biệt đút nàng ăn cơ chứ?


      Nàng biết tất cả thay đổi này đều là vì Cầm thú Vương thích nàng, nhưng tinh tường biết nàng cực kỳ chán ghét thích của . La Chu chưa từng an tâm về thích của mà ở chỗ sâu trong đáy lòng luôn thủy chung núp con thú sợ hãi. Theo thời gian trôi qua càng nhiều nỗi sợ hãi càng lớn làm cho nàng vô cùng nôn nóng. Nàng cảm thấy chính mình giống như con heo, suốt ngày ở chuồng heo hết ăn lại ngủ đén phát phì, sớm muộn ó ngày bị kéo ra ngoài giết. Tới gần những ngày cuối năm ở Cổ Cách, cái cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt hơn.


      Ở trong tẩm cung có đám cung nhân trừ bỏ cẩn thận mà hầu hạ nàng ra khi tất yếu mới phun ra vài cái tiết xong liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sắc mặt hờ hững tùy thời tại chỗ đứng chuyển sang trạng thái tượng đá. Đối với các nàng kính cẩn nhưng cũng rất lạnh nhạt, nàng có thể lý giải được. Dù sao ở hoàng cung Cổ Cách bộ phận có chức vị cao nhất là ai, thể nghi ngờ là người hầu hạ Cầm thú Vương. Thoạt nhìn vinh quang phi thường, kì thực là bước vào quỷ môn quan, tần suất thay mới nhanh đến kinh người. Cho nên nàng có nhàm chán cũng trêu chọc mấy cung nhân đáng thương đó làm gì, chỉ sợ vô ý cái lại tước tính mạng của bọn họ.


      Bốn ngày trước, còn có Ngân Nghê cùng báo tuyết chơi cùng nàng. Ngẫu nhiên mãnh thú cũng đến thăm hỏi nàng, cùng nàng chuyện phiếm hay chọn thời cơ thuận đường đùa giỡn khinh bạc nàng chút. Nhưng từ lúc pháp hội bắt đầu, Ngân Nghê cùng báo tuyết phải trở thành thần thú tham dự suốt thời gian pháp hội diễn ra, Thích Ca Thát Tu cũng phải lãnh quân liên tục tuần tra ngày tiếp nối đêm trong thành, tất cả đều bận tối mặt tối mũi, rảnh quan tâm nàng a. Mà người duy nhất có hời gian rảnh rỗi quan tâm của nàng chính là người nàng sợ nhìn thấy nhất Cầm thú Vương.


      Cho nên mấy ngày qua La Chu cảm tháy thực nhàm chán, thực bi thảm, thực yên, thực ghê tởm, thực nghẹn khuất, đôi khi có chút hoài niệm lúc trước bị hung ác tra tấn, cùng Ngân Nghê sống nương tựa lẫn nhau qua ngày. Lúc sống gian nan khổ cực, khi ra cũng yên vui. Mỗi ngày bị bắt ở giường sống cuộc sống của con sâu gạo cũng quá chút nào. Mỗi khi nàng có ý đồ đặt chân xuống thảm ngay lập tức đống cung nhân trước đó giả làm mấy bức tượng thạch liền tiến đến ngăn cản, đem nguyện vọng tốt đẹp của nàng là xuống giường thạt tàn nhẫn mà bóp chết.


      “A ── a ── a ── ”


      Nàng nhúc nhích tay chân, nhắm mắt lại ôm đệm chăn bằng dê nhung êm dày quay sangmột bên cúi đầu lại kêu rên, cứ thế lăn từ đầu giường đến cuối giường rồi lại từ cuối giường lên đến đầu giường. Trong tẩm cung xung quanh các góc đều đặt ấm lò sưởi luôn giữ nhiệt độ bên trong ấm áp như mùa xuân.

      Rèm cửa bị cung nhân vén lên, Tán Bố Trác Đốn liền nhìn thấy cảnh tượng của con lừa năm ườn giường lăn qua lăn lại tưởng như sắp bị chán chường đến chết vậy. Ánh mắt uy nghiêm lợi hại hung ác đầy nham hiểm lại dưới tình huống chính chủ hề hay biết lặng lẽ nhu hòa đôi chút. Mắt thấy heo càng lui dần ra phía mép giường mà có dấu hiệu dừng lại càng giống như lăn ngược trở lại, vội vàng ba bước cũng thành hai bước ngay tại lúc nàng sắp rơi khỏi giường đúng lúc đón được nàng trong lòng mình.


      Thân thể được cánh tay chắc chắn quen thuộc ôm vào trong lòng, nhưng đồng thời nàng cũng bị hàn khí đánh úp lại, La Chu bị đông lạnh đến phát run, vội vàng mở mắt ra. Khuôn mặt màu đồng sắc bén Cầm thú Vương đặp vào mắt nàng, đôi mắt phượng chặt chẽ khóa tại gương mặt của nàng, trong ánh mắt chứa hung ác nham hiểm sắc bén uy nghiêm, khóe môi như cười như , quần áo cả người đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo của gió tuyết.


      “Vương… Vương… trở lại…” Nàng theophản xạ tính ôm chặt đệm chăn trong lòng, nhanh chóng giãy dụa khỏi cái ôm của Cầm thú Vương rồi cuộn mình đến góc giường lắp bắp .


      “Ừ.”


      Tán Bố Trác Đốn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng cái rồi đứng dậy duỗi thẳng hai cánh tay. Vài cung nhân lập tức tiến lên vây quanh , giúp bỏ áo bào lông hổ bên là vải gấm ánh đỏ hình rồng uy nghiêm cùng giầy da trâu nhuộm đầy tuyết lạnh. Sau đó mặc vào bộ quần áo khô ráo làm từ da rái cá ấm áp màu xanh rêu, khoác thêm cái áo da gấm cùng đôi giầy dê nhung mềm mại vào.


      Mấy cung nhân nâng đống đồ ra rồi khom người bê vài thứ vào, chỉ chốc lát sau bàn liền bày ra vô vàn thức ăn nóng hôi hổi. Mà lúc này, Tán Bố Trác Đốn được cung nhân hầu hạ dùng nước ấm rửa tay và mặt.


      ngồi đối diện với La Chu cuộn mình giường vẫy vẫy tay, “Lại đây, heo.” thanh lạnh lùng cứng rắn lại có vài phần ý cười .


      La Chu hơi cúi đầu, lặng yên động. Mẹ nó lại tới giờ đút ăn kinh tởm, nàng cũng thể tạm thời biến thành bức tượng a!


      “Lại đây, heo.” cất tiếng gọi lần thứ hai, thanh mang nhiều hơn hơi thở lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.


      Nàng cắn môi từ chối đáp lại hồi lâu, cuối cùng cũng thể khuất phục dưới thế lực tà ác của đành phải bỏ đêm chăn ra rồi chậm rãi tới. Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, Cầm thú Vương đối với việc nhắc lại mệnh lệnh lần thứ hai chính là cực hạn. Nếu nàng ngoan cố chịu nghe theo trực tiếp đem nàng bắt qua và tất nhiên trừng phạt nàng bằng việc cắn cắn cái miệng của nàng. Khi buông nàng ra cánh môi đều bị đau và sưng tấy, cũng bị rách vài chỗ chảy cả máu, khiến khi ăn này nọ đều thống khổ vô cùng,


      Nữ nhân ngoan đấu với cầm thú a! Đấu với cầm thú chả khác gì lấy trứng chọi đá! Là kẻ ở dưới mái hiên, nàng chỉ có lựa chọn là lui bước. May mắn là cái đầu cổ của nàng phải viên đá cao quý đầy kiêu ngạo, hùng khí khái tung bay mà là cái đầu co được dãn được, có thể nâng lên cũng có thể đặt xuống, cái đầu bình thường. Phải là người thức thời mà là trang tuấn kiệt*.

      * ý chỉ người khôn biết lựa thời là kẻ khôn.
      Tôm Thỏ, Lam Kỳ Kỳ, Dore Xuwa14 others thích bài này.

    4. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      @Mèo Tuki Sr nàng nhé! Cũng hơi vội đọc lướt mà hiểu mặc định ok. Thông cảm nhé
      A_xỗ thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      vương ngố thế thôi nhưng đến lúc cũng được sủng lắm đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :