1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mèo Tuki

      Mèo Tuki Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      52
      Truyện hay quá trời luôn :yoyo40: cám ơn bn vất vả bị bộ truyện này :yoyo1:

    2. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Đúng là có chút vất vả cơ mà thấy tin nhắn của các bạn mình vui lớm lớm
      Cảm ơn @Mèo Tuki và @Dung Nguyễn 1995, gửi hai bạn chương mới đọc cho ấm lòng nhé.

      ☆Chương 105 Ánh đèn u ám lỗ chó


      Đa Cát ngạc nhiên khi nhìn thấy trong mắt con chó ngao hung tàn lại toát ra dung túng cùng sủng ái vô cùng. Khuôn mặt ngây thơ đáng đột nhiên trở nên vặn vẹo đến quái dị. Đôi mắt màu rám nắng hơi hơi nheo lại, đuôi lông mày nhấc lên bắn ra những tia ác độc lạnh lẽo.


      Cái nữ nô này trừ bỏ ôm lấy Liệt đội trưởng gào khóc ra còn có thể ôm lấy con chó ngao mà gào khóc. Chẳng lẽ trong mắt của nàng, con súc sinh chó ngao cũng có thể đối xử như với người? Thú vị, rất thú vị.


      Trong khi còn thích thú với điều mà vừa tìm ra, Ngân Nghê cúi đầu, đôi mắt tam giác xanh lục nhìn trông nhu mì, long lanh kệ cho La Chu giày vò cọ cọ cổ của nó. Cổ họng ngừng phát ra tiếng khò khè trầm thấp như là trấn an La Chu.


      Tiếng khóc cuối cùng cũng dần rồi biến mất, La Chu vẫn còn thút thít lau nước mắt, nàng chậm rãi vuốt lại lông cổ của Ngân Nghê bị ướt thẫm bởi nước mắt và rối tinh mù vì do nàng vò, lúc này tâm tình nàng cuối cùng cũng chậm rãi trở lại bình thường. Lúc gào khóc trong lòng Thích Ca Thát Tu là nàng trút hết tất cả sợ hãi từ việc trước đó; còn khi ôm Ngân Nghê khóc là giải thoát tất cả những ủy khuất cùng ấm ức suốt thời gian qua. Sau khi khóc sướt mướt hồi, mặc dù thân thể có chút mệt mỏi nhưng nàng cảm giác sảng khoái thoải mái. Đợi cho điều chỉnh hoàn toàn cảm xúc tốt, nàng mới quay người lại ngượng ngùng nhìn Đa Cát gượng cười : “Tỷ tỷ khóc khiến đệ chê cười rồi.”


      Đa Cát lắc đầu mặt nở nụ cười như ánh mặt trời ấm áp: “Mẹ đệ cũng từng , khi nào muốn khóc cứ khóc to, nhịn lại tốt cho cơ thể. Đệ ngay cả khi khổ sở cũng dám khóc a, vì đệ là nam nhân vừa khóc liền bị ca ca quát mắng. Tỷ tỷ là nữ nhân, có thể tùy ý khóc, nên tỷ cần thấy thẹn thùng đâu.”


      Nam nhân á? nhóc con mười mười hai tuổi cũng có thể gọi là nam nhân sao? Trẻ con cổ đại toàn tiếp nhận nuông chiều cho đến hư mà lớn lên đúng là thể loại giáo dục xuống! La Chu nhìn khuôn mặt cậu nhóc vừa đáng vừa hồn nhiên trước mắt này, có đôi mắt thân thiết ngay cả gì cũng có thể khiến người khác đồng tình. Nữ nhân có thể sinh ra được Đa Cát như tri kỉ thế này uổng công chín tháng mười ngày nuôi dưỡng! Nàng khỏi đối người mẹ qua đời của Đa Cát có chút thích và ngưỡng mộ, nàng tự đáy lòng : “Đa Cát biết săn sóc người khác, nào mà gả cho ngươi đời này nhất định rất hạnh phúc nha.”


      “Tỷ tỷ, ngươi bậy cái gì vậy!” Đa Cát lớn giọng , khuôn mặt toàn bộ ửng hồng, răng nanh trắng sáng cắn cắn môi dưới biểu chủ nhân của nó được tự nhiên, cặp mắt to màu rám nắng lên xấu hổ cùng ngượng ngùng, trông càng khờ khạo đáng .


      “Tỷ bậy chút nào, Đa Cát của chúng cũng còn tuổi nữa đâu.” La Chu vỗ vỗ khuôn mặt hồng lên vì ngượng ngùng của , trong mắt nàng còn lên ý cười đùa cợt. Đột nhiên nhớ tới vấn đề nàng xem trước khi ngủ, Nàng tò mò hỏi, “Đúng rồi Đa Cát, đệ làm sao lại bị tống vào đây vậy?” Chẳng nhẽ cũng giống A Lan Ni Mã cũng biết phá khóa sao? Này có phải hay nàng có thể chạy thoát khỏi địa lao này, có khả năng thoát khỏi hoàng cung?


      “Sau khi Liệt đội trưởng rời , tỷ tỷ vẫn ở bên trong chăn dù đệ có gọi thế nào cũng lên tiếng trả lời. Đệ thực lo lắng cho tỷ tỷ liền chui qua khe hở giữa các song chắn đến xem tỷ nha.” Đa Cát bình thản đáp lại.


      Chui qua? La Chu nửa xoay người nhìn về phía song chắn nhà lao, nó được làm bằng thân gỗ to nặng mà khoảng cách giữa mỗi song cũng chỉ tầm mười bốn mười lăm centimet, nàng lại liếc tầm mắt cẩn thận đánh giá đệ đệ này trước mặt. Nàng vắt óc nghĩ mãi cũng hiểu sao có thể chui qua được?

      “Đệ… có thể chui qua ư?” Nàng khoa tay múa chân, vẻ mặt vừa khinh ngạc vừa nghi hoặc.


      “Tỷ tỷ, đừng có khinh thường đệ, đệ từ bé luyện tập Mật Tông nên việc chui qua song chắn này dễ như bỡn với đệ.” Đa Cát đắc ý cười “Bất quá tỷ vẫn nên giữ bí mật cho đệ, trăm ngàn lần đừng cho ca ca đệ biết.”


      luyện tập Mật Tông chẳng lẽ là cùng võ thuật rút xương là ? La Chu há hốc mồm vì kinh ngạc, do dự lát cuối cùng vẫn quyết định buông tha cho. Mật Tông bắt nguồn từ Phật giáo Ấn Độ sau kết hợp với giáo phái nguyên thủy trải qua mấy trăm ngàn tuổi phát triển ra Tát già phái, là nhánh của môn phái Mật Tông. Mỗi nhánh của môn phái Mật Tông đều phải giữ kín ra bí kíp. Nàng thân mình còn giữu nổi, lúc nào cũng như lá phất phơ trong gió bão, dưới tình huống này quá hiếu kỳ cũng phải chuyện tốt, biết chuyện vẫn là cần tìm tòi đáp án. Trong lòng vất vả lóe sáng tia mong manh ngay lập tức biến mất luôn, nàng chỉ biết thương cái thân nàng, cũng chỉ là người bình thường nên chui qua được song chắn đó.


      “Ừm, tỷ nhất định giữ bí mật.” Nàng run run trả lời, lại nhìn về phía Ngân Nghê, “Ngân Nghê làm thế nào mà vào vậy?” con chó ngao hẳn có khả năng cũng luyện qua kỹ thuật rút xương của Mật Tông .


      “Ngao ──”


      Ngân nghê nhe hàm răng sắc bén đầy mạnh mẽ của nó, dưới ánh lửa ngọn đèn lóe ra cái dài cái ngắn nhọn hoắt.


      “Ngân Nghê là tên của nó sao?” Đa Cát tựa gần La Chu có chút hơi sợ hãi đặt câu hỏi, “Vừa rồi tỷ tỷ gọi nó phải.”


      “Đúng vậy, nó là con chó ngao rất thông minh.” La Chu gãi gãi cằm Ngân Nghê, được có chút tự hào. Tuy rằng Ngân Nghê do nàng nuôi dưỡng, người mà nó trung thành cũng phải nàng. Cầm thú vương mà ra lệnh nó cũng có thể ngoan ngoãn bỏ mặc nàng coi như quen biết nữa ý chứ, bất quá nó như cũ vẫn là người bạn thân nhất ở cổ đại này mà nàng có thể dựa vào.


      “Đúng là rất thông minh a. Nó cắn gãy mấy thanh gỗ chắn trong nhà lao rồi chậm rãi chui vào.” Đa Cát gật đầu thực đồng ý với lời của La Chu rồi chỉ tay phía góc gian tù, “Kia kìa, tỷ xem, chính là cái góc kia.”


      La Chu nhìn theo phía tay chỉ thấy tại góc bên trái gian tù sát bức tường thạch bích, nơi ánh lửa chiếu nổi tới chỗ u xuất cái hốc có đường kính * thước, trông nó to như cái miệng động vậy, nàng hoàn toàn có thể thoải mái chui qua. Này… Này… Nàng lập tức thoát khỏi choáng ngợp xem xét xung quanh nhà lao rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hốc Ngân Nghê để lại chỉ thấy ánh sáng từ ngọn đèn leo lắt hắt lên mù mờ. Nàng trở nên kích động tựa vào người Ngân Nghe từ trong ổ chăn vội vàng đứng thẳng lên như là con sói đói phát được miếng thịt béo ngậy, hai mắt như đuốc, gắt gao chăm chú nhìn cái hốc như lỗ chó mà nàng nhịn được run rẩy.


      Đó phải lỗ mà ràng là cái động! Nàng tự nhủ mình như vậy. Và đó là cái động gần trong gang tấc hướng tới tự do! Nàng cuối cùng có cơ hội thoát khỏi chỗ này! Mẹ nó Ngân Nghê là tuyệt vời!


      “Tỷ tỷ, mau quay lại ổ chăn , cẩn thận tỷ lại bị cảm lạnh a.”


      Nhưng mà còn chờ nàng kích động nhảy nhót đủ, đôi tay gầy mảnh khảnh từ đằng sau ôm lấy thân thể của nàng, dùng sức đem nàng kéo về ổ chăn xong đắp lại kín cho nàng.


      Đa Cát nâng lên khuôn mặt của La Chu, cặp mắt to màu rám nắng chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng. Khuôn mặt đáng trẻ con của lúc này trở nên nghiêm túc: “Tỷ tỷ, ngươi đừng vọng tưởng chạy trốn. Nhà tù tuy rằng có người trông coi, nhưng những chỗ trọng hiểm đều có binh sĩ nghiêm mật trông coi, khi tù nhân bị phát trốn tù cái kết duy nhất có được là bị chém chết. Cho dù ngươi có được Phật tổ phù hộ may mắn chạy thoát ra khỏi địa lao bên ngoài trời giá rét đông lạnh như này cùng cái cơ thể yếu ớt như vậy đến nửa ngày bị đông chết.”


      La Chu kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Đa Cát, ánh mắt kích động lúc nãy giờ dều rút sạch còn bóng dáng, tâm tình nhảy nhót cũng trầm xuống. Đa Cát đúng vậy là nàng chân tay nhanh hơn não. Ở đây mùa đông, nhiệt độ xuống cực thấp, có lúc xuống tới -20 độ -30 độ, nếu nàng tùy tiện trốn chỉ khiến nàng chết nhanh hơn. Mẹ nó, trơ mắt nhìn về phía cái lỗ chó mà cũng thể chui qua, này là phiền muộn quá !


      Nàng kéo tay Đa Cát xuống, cố gắng gợi lên khóe miệng, che giấu bằng nụ cười mà “Đa Cát, ngươi hiểu lầm tỷ rồi. Tỷ chỉ là sợ hãi ở lại trong địa lao mới có thể đột nhiên suy nghĩ lung tung, cũng nghĩ tới chạy trốn.” Đa Cát, huynh đệ ạ, đệ có phải là trong những nhân viên giám thị ở địa lao vậy? Hay là thần dân trung thành với Cầm thú Vương? Tóm lại mà tốt nhất vẫn là phải cẩn thận.


      “Tỷ tỷ nghĩ tới chạy trốn là tốt rồi.” Đa Cát nhàng thở hắt ra, khuôn mặt nghiêm túc trong giây lát lại tỏa ra nụ cười vui vẻ, “Tỷ tỷ, Liệt đội trưởng đại nhân phải có là chờ Vương hết giận tự nhiên mà thả tỷ ra sao? Đệ nghĩ là được bao lâu Vương thả tỷ đấy.”


      Ha, Cầm thú Vương thả nàng ra á? La Chu bĩu môi từ chối cho ý kiến. Đa Cát hẳn là cũng nghe được nàng những lời mạo phạm Cầm thú Vương như thế nào, vậy mà vẫn còn có thể đồng ý với Thích Ca Thát Tu cái chuyện ma quỷ bao giờ xảy ra ấy, nàng chỉ có thể rằng đứa trẻ ngây thơ.


      “Ừ, vậy tỷ chờ.” Nàng lười chả có tâm tình mà đáp lời nữa, trong ngực vẫn có cảm giác hết sức tiếc nuối.


      “Tỷ tỷ đừng mất hứng, nếu Vương thả ngươi , chờ thêm vài ngày đệ lặng lẽ cầu ca ca thả ngươi ra ngoài.” Đa Cát nhìn nàng cười lấy lòng.


      “Đệ… Đệ giọng chút!” La Chu bị kinh hãi nheo mắt lại, vội vàng lấy tay che cái miệng của , “Tự ý thả tù nhân là tội lớn, ngươi muốn hại ca ca đệ rơi đầu à?.” Nàng quay đầu nhìn qua bóng Ngân Nghê hướng ra ngoài cửa lao ngó nghiêng cảnh giác nhìn quanh.


      “Tỷ tỷ yên tâm, ta sớm kiểm tra qua rồi, nơi này giam giữ tù nhân đều ngủ khì khì hết, ai chú ý đến chúng ta đâu.” Đa Cát cười tủm tỉm cầm lấy tay nàng che miệng , nắm ở trong tay nắn bóp, thầm oán , “Tỷ nhìn tỷ kìa, mới chui ra khỏi ổ chăn lát mà tay liền lại lạnh đông cứng vào.”


      “Có đệ cùng Ngân Nghê ở đây tỷ bị lạnh a.” La Chu cũng thở phào nhõm, vẫn là lo lắng ân cần dặn dò “Sau này cho phép lại tùy tiện lung tung. Nếu… Nếu ta thực thể rời khỏi địa lao này, sau khi đệ rời khỏi phải luôn luôn đến thăm tỷ là được.”


      Thành nàng đối với đề nghị của Đa Cát thể động tâm. Nàng từng chứng kiến toàn bộ cảnh A Lan Ni Mã chết , các nàng ấy chịu nghe lời khuyên càng cố ý muốn báo thù và rồi kết thúc tính mạng mình dưới tình huống đó. Nàng cũng chỉ thuận tiện lợi dụng kế hoạch của các nàng ý nên trong lòng cũng có bất luận cái gì áy náy cùng gánh nặng. Nhưng đối mặt với Đa Cát, người mà nàng mới gặp mặt liền trở thành người bạn thân thiết, cũng trải qua tuổi thơ giống nàng nên có chút đồng cảm. Tuy nàng cũng muốn nhận lấy tấm lòng thiện lương cùng nhiệt tình của nhưng lại càng muốn bởi vì chính mình khiến cho Đa Cát cùng người nhà của gặp điều may.
      Happyanh, Momol, chau00715321 others thích bài này.

    3. Mèo Tuki

      Mèo Tuki Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      52
      Hay hay hay quá~ :yoyo14: Cám ơn bn nhiều:cute:, cứ ngày bn lại ra chương mới sợ thế này bn chiều hư mik mất:ex10:, rồi đến lúc bn chơi chắc mik chết :031: nhưng mik luôn ngóng chương mới của bn
      seattlecuh2 thích bài này.

    4. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      ☆ Chương 106 Đều là do kinh nguyệt gây họa


      “Ta hướng Phật tổ thề nhất định hoàn thành nguyện vọng của tỷ tỷ.” Đa Cát thay đổi ánh mắt nhìn nàng rồi trịnh trọng cam đoan. Bỗng nhiên vẻ mặt trở nên có chút lo sợ bất an, “Tỷ tỷ, đệ… đệ nghĩ là cần phải thẳng thắn thành cho tỷ biết việc.”


      “Chuyện gì vậy?” La Chu thuận miệng hỏi, chứ nàng lại có chút buồn ngủ, phía trước là ấm lò, đằng sau cũng là ấm lò, khó cho nàng khỏi díp mắt ngủ khì.


      “Đệ… đệ thẳng thắn tỷ… tỷ đừng tức giận được ?” ấp a ấp úng như đứa bé phạm sai lầm mang mấy phần cẩn thận cùng sợ hãi.


      “Trước tiên đệ cứ ra là chuyện gì .” La Chu chớp chớp mắt mở to hai mắt cảnh giác, nhìn người từ xuống dưới mà đánh giá. Khuôn mặt Đa Cát toát vẻ khiếp đảm, có xấu hổ, có lo lắng, này… Chẳng lẽ làm chuyện gì thực có lỗi với nàng ư?


      Răng nanh nhàng cắn cắn môi dưới, mất lúc đắn đo cuối cùng Đa Cát mới lắp bắp : “ ra… ra cũng phải chuyện gì to tát. Chính là… Chính là…” lại dừng hồi lâu rồi giống như cuối cùng hạ quyết tâm khóe môi nhếch lên nụ cười như thông suốt, “Khi đệ vừa thấy Ngân Nghê tiến vào nhà lao liền bị dọa đến mức nhảy dựng lên, đệ nghĩ là nó đến ăn thịt chúng ta. Kết quả nó thèm quan tâm đến đệ, chỉ cúi thấp đầu ở bên trong nhà lao ngừng ngửi ngửi đánh hơi, đôi mắt màu xanh của nó dần biến thành màu đỏ tươi, miệng chảy đầy nước dãi, bộ dáng càng ngày càng hung ác đáng sợ. Đệ sợ nó phát cuồng lên cắn đệ và tỷ nên muốn ôm tỷ tỷ trốn, nhưng nó lại đột nhiên đem ổ chăn kéo qua bên ngay lập tức nhắm thẳng… nhắm thẳng vào giữa hai chân của tỷ. Lúc đấy đệ thiếu chút nữa bị dọa ngất luôn, may thay đệ kịp hoàn hồn và nhận ra là nó bị mùi máu người tỷ kích thích thú tính bên trong”

      Nghe Đa Cát kể lại, La Chu mới phát phía bên dưới tựa hồ có vẻ nhàng khoan khoái, mà cảm giác nhàng khoan khoái này đối với người chưa thay băng quá lâu là chuyện có khả năng. Trong lòng bắt đầu sợ hãi, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, dường như não nàng bị tê liệt luôn rồi, nàng càng cảm thấy câu chuyện này càng kể càng kinh khủng. Nàng cố giữ vững bình tĩnh, thản nhiên : “Tiếp tục kể .”


      “Đệ… đệ sợ nó cắn làm tỷ bị thương liền cố nén sợ hãi cởi bỏ quần của tỷ, rồi đem dây lưng sũng máu ném cho nó. Sau đó thừa dịp lúc nó cắn cắn dây lưng đầy máu đó, ta học theo cách Liệt đội trưởng đại nhân làm thay cái dây lưng mới cho tỷ rồi lại lần nữa giúp tỷ tỷ mặc quần.” Giọng lanh lảnh như dòng suối róc rách chảy, vừa chứa bối rối cùng xấu hổ, đôi con ngươi màu rám nắng sớm cúi xuống như để nhận tội, “ biết có phải hay dây lưng sũng máu của tỷ khiến nó thỏa mãn nên mắt màu đỏ nhạt trở về màu xanh như cũ, cuối cùng ngoan ngoãn nằm dưới lòng bàn chân tỷ. Tuy tâm đệ cũng thả lỏng bớt nhưng vẫn là dám duỗi thẳng chân.”


      La Chu hoàn toàn hóa đá. Mẹ nó nàng chẳng qua là ngủ có lúc thôi mà sao lại phải gặp cái tình huống như thế này 囧囧?

      Người đàn bà hóa đá á á á!!!!!


      “Tỷ tỷ đừng trừng mắt nhìn dệ mà lời nào được ? Đệ biết đệ làm sai rồi, nhưng lúc đấy là bị Ngân Nghê dọa mà đệ sợ nó cắn tỷ bị thương mới có thể… mới có thể… Tỷ tỷ đừng tức giận đệ được ?” Đa Cát đem tay nàng đặt vào lồng ngực của , giương đôi mắt bối rối vội vàng nhìn nàng, hốc mắt phiếm hồng lên tầng hơi nước trong suốt, “Tỷ tỷ, đệ mà sớm biết nó thân với tỷ như thế, sợ hãi nó cắn tỷ lại càng đồng ý của tỷ tự tiện thay mới dây lưng a. Tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho đệ được ?”


      Nàng những tưởng muốn rít gào cào tường cơ mà nhìn đến đôi mắt lã chã chực muốn khóc, khuôn mặt bối rối lại khiếp đảm vẫn cố đối nàng lộ ra nụ cười lấy lòng, khiến bao nhiêu tức giận của nàng liền bị nghẹn ở cổ họng làm sao thoát ra được. Nàng buồn bực muốn khóc luôn đây, trong thâm tâm nàng gào khóc được hai ba lần rồi, cảm xúc trong lúc nhất thời khó có thể tả được.


      Nghiêm khắc mà , Đa Cát cũng có làm sai, mùi máu nồng đậm quả có khả năng kích thích tính tình hung ác của Ngân Nghê. Đệ ấy vẫn là sợ hãi nàng bị chó ngao cắn xé nên giúp nàng xử lý dây lưng sũng máu đó. Ngay cả Ngân Nghê đến thăm tù cũng vậy, nó cũng nghĩ tới nàng chảy máu như sông thế này và khiến kích thích bản năng hung tàn của dã thú. Nó sau khi khống chế được tính dã thú khát máu lập tức nhu thuận rúc dưới chân nàng vì nàng mà cung cấp hơi nhiệt. Cho nên, kẻ duy nhất sai là nàng, nàng nên trong hai ngày này mà bị hành kinh! Từ lúc bắt đầu ở tẩm cung Cầm thú Vương, tất cả việc thất thường xảy ra gần đây đều là do kinh nguyệt của nàng mà ra!


      Mẹ nó có bài hát lời như này: 《 đều là ánh trăng chọc họa 》. Đặt ở người nàng phải ánh trăng, mà là kinh nguyệt! *Chỉ khác chữ mà cả dặm! Nhưng mà mấy điều đó cũng thể bi thống nước mắt chảy dài như sông Hoàng Hà a.

      Chị kết hợp với câu “sai li dặm đó”


      “Tỷ… tức giận…”


      Tỷ chỉ là còn mặt mũi gặp người khác nữa a! Tỷ thực xin lỗi đệ, thực xin lỗi ca ca của đệ, thực xin lỗi người mẹ quá cố và ba của đệ. Ngân Nghê là dã thú cũng tới, lại để cho đứa trẻ giúp nàng đổi băng kinh nguyệt cho. biết là sau khi chết Diêm Vương có phán tội của nàng do hãm hại đóa hoa của tổ quốc mà bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục ?


      La Chu thở dài hơi, nàng cảm thấy ưu thương muốn chết, xấu hổ chịu nổi đành quay đầu nằm úp sấp vùi vào trong đệm chăn.


      ư?” Đa Cát nháy nháy mắt mấy cái, con ngươi muốn có bao nhiêu sáng ngời có bấy nhiêu sáng ngời, khóe môi gợi lên độ cong quỷ dị.


      “… So với trân châu còn hơn.”


      Trong đệm chăn êm dày truyền ra thanh rầu rĩ nản lòng.


      Ọc ọc ── Ọc ọc ──


      Cái bụng hề để ý tới nàng xấu hổ ưu thương, buồn bực nản lòng, do bị nàng bỏ quên nên cuối cùng thể nhịn được nữa xướng bài ca “Vườn nhà trống”



      Đa Cát nở nụ cười lấy tay chọc chọc nàng trong chăn , “Tỷ tỷ giống như đói bụng phải, đệ vừa vặn cũng có chút đói bụng, chúng ta cùng nhau ăn cái gì ?” thanh ngọt ngào trong trẻo lại tiếp, “Ngân Nghê ăn dây lưng sũng máu của tỷ tỷ nên tựa hồ quá đói, chúng ta cần cho nó ăn a.”


      Tên nhóc thối này! cố tình nhắc đến chuyện làm cho nàng xấu hổ đến chết mới chịu? Nàng muốn chui vào lỗ nào đó, muốn đam đầu vào đậu hũ, muốn dùng mỳ sợi thắt cổ a! Ông trời hãy đánh vài tia sét xuống dưới, đem nàng đánh chết luôn ! La Chu thầm cắn đệm cho bõ tức, nhưng bụng vẫn cứ bô bô hát vang kháng nghị còn người vẫn nằm úp sấp đệm nhúc nhích giả vờ chết.


      Nhìn nữ nhân với mái tóc tóc đen rối tung giả vờ chết, Đa Cát cười đến bắn tia nắng tứ tung, lơ đãng chống lại thanh cảnh cáo từ ánh mắt tam giác của Ngân Nghê, lại càng cười đến thuần khiết vô tà.


      duỗi cánh tay đem hộp đặt cạnh ổ chăn kéo qua, mở nắp bên ngoài ra là cái hộp đựng đồ, lại mở tiếp, bên trong vẫn là cái hộp. Mở hết tầng này đến lớp kia, thẳng cho đến mở cái nắp hộp thứ năm, hương vị đồ ăn tỏa ra khắp gian phòng, này đồ ăn thế nhưng vẫn còn ấm nóng. Ha ha, Liệt đội trưởng đối nữ nô này là vô cùng để ý nha.


      “Tỷ tỷ, ăn vài miếng , Liệt đội trưởng đại nhân để lại nhiều đồ ăn nha.” lại khẽ khẽ đẩy La Chu, vừa cầm lấy khối thịt bò mềm giơ lên trước đầu La Chu, “Tỷ tỷ, bên ngoài lạnh lắm, tỷ cứ ở trong ổ chăn ăn là được. Tỷ quay đầu lại đây, đệ đút cho tỷ.”


      Đáp lại lời của mảnh lặng im, tính đem miếng thịt bò bỏ vào miệng chính mình, nữ nô giả chết cuối cùng cũng chui cái đầu ra và trưng khuôn mặt buồn thẳm đáp “Hảo”


      Khi cái đầu vùi trong chăn đêm quay ra chỗ , khiến phân tán mái tóc của nàng ra phía sau để lộ khuôn mặt thanh tú sắc mặt tươi tắn như ánh bình minh kiều diễm, má ửng hòng vẫn kéo đến hai bên mang tai, đến cái cổ mỹ miều, khéo léo tiến vào hai mắt .


      “Tỷ tỷ, ăn .” làm bộ như phát rặng mây đỏ mặt nàng, trong tay săn sóc đưa miếng thịt bò đến bên miệng của nàng.


      Ngón tay gầy thô ráp mà có lực bên có chút bụi, còn dính chút màu đỏ của máu trông khả nghi khiến nàng khỏi xấu hổ mà nhiệt độ thân thể tăng thêm mấy độ. La Chu lệnh cho chính mình cưỡng nghĩ về chuyện đó nữa, cố gắng trấn định ăn khối thịt bò này, với Đa Cát: “Ta muốn mặc quần áo, tự ngồi dậy chính mình ăn.”


      “Tỷ tỷ chờ chút.” Đa Cát đặt hộp thức ăn xuống, nhanh nhẹn giúp nàng mặc áo kép cùng cái áo bào da vào.


      qua bao lâu, La Chu liền ăn mặc chỉnh tề. Sau lưng còn dựa vào đệm lót là đám lông xù của Ngân Nghê, cũng mặc thêm áo bào da hơi sờn cũ nát của Đa Cát.


      Chuyện lúc trước xảy ra là chuyện thể kháng cự thể tránh khỏi và ngoài ý muốn, Ngân Nghê khát máu là bản năng của dã thú, Đa Cát đổi dây lưng kinh nguyệt cho nàng là việc giúp nguwoif làm niềm vui, nàng cũng tuyệt đối có chủ động tiêm nhiễm suy nghĩ ghê tởm vào tâm trí thuần khiết của đứa trẻ này. có ai làm chuyện đứng cho nên gì mà phải xấu hổ mất mặt cẩ. Nàng dùng sức cắn miếng thịt bò, kiên định tự cho chính mình nghe.


      Hai người vừa ăn vừa chuyện, La Chu ngẫu nhiên hướng Ngân Nghê ném vài miếng thịt, trong nhà tù u lạnh lẽo lại ra góc ấm áp hài hòa. Từ lúc bắt đầu ăn cho đến khi kết thúc, từ chỗ sâu trong nhà lao đột nhiên vang lên tiếng bước chân.


      “Có người đến đây.” Đa Cát ném miếng thịt trong tay vào miệng rồi nhảy ra khỏi ổ chăn , “Tỷ tỷ, ta chui trở lại đây.”


      Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của La Chu, chỉ nghe được tiếng động rất rắc rắc, thân thể coi như có xương vậy, vặn vẹo thành các loại hình dạng quỷ dị, trong nháy mắt liền chui qua song chắn nhà lao chưa đến mười cm. Trong cái nháy mắt, khuôn mặt thuần khiết đáng khôi phục lại như cũ còn hướng nàng lộ ra tươi cười vui vẻ.


      Này ──


      Là con sứa hay vẫn là bạch tuộc đây? Là tạp kỹ hay vẫn là ảo thuật đây? Là hay vẫn là hư ảo đây?


      La Chu dùng sức xoa xoa mắt, song chắn hoàn hảo thay đổi gì hết. Đối diện góc nhà lao u, giờ chỉ còn chính mình và Ngân Nghê làm cái đệm giữ ấm cho nàng thôi. Còn cậu chàng giúp nàng giữ ấm, vừa cùng nàng ăn và chuyện phiếm chỉ như khí tiêu biến ngay lập tức.


      rốt cuộc tu luyện bí thuật rút xương là người thuộc môn phái Mật Tông, vì sao so với nàng biết về thuật rút xương huyền huyễn quỷ dị này sớm hơn? Có thể dạy nàng ? Nếu nàng từ giờ bắt đầu tu luyện biết có được ?

      “Ngao nô, ra, Vương muốn gặp ngươi!”


      trong lúc ngẩn ngơ vẫn chưa hoàn hồn, cửa lao dã bị mở ra. Hai thị vệ nhanh nhẹn dũng mãnh tiến vào nhà tù, đứng tại trước mặt nàng quát.


      Sau khi mất lúc lục lọi trong trí nhớ của mình, nàng chớp chớp mắt nhìn nhận ra đó chính là hai thị vệ đưa nàng tiến địa lao của hoàng cung a.


      Đùa chứ sao hai tên này lại xuất ở đây cơ chứ!? Tại sao giờ nàng tại càng muốn ở trong gian tù này thôi?

      --Hết chương--


      @Mèo Tuki, ahihi nàng cứ thế tôi lại máu dịch máu đăng chương mới ý. He he thấy vui vui vì mọi người thích. Còn vài ngày nữa mình chơi nên là lo các nàng buồn ngóng chờ mòn mỏi thành "Hòn vọng truyện" dở.

      Đọc truyện vui vẻ nhóe! các nàng nhiều
      chau007153, Chôm chôm, Tôm Thỏ20 others thích bài này.

    5. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Ớ hợ! :yoyo42::yoyo25: do là trời mát giời, văn phòng mình có bữa tiệc vậy nên kịp dịch cho các bạn. Thôi chờ mình ăn về phè phỡn để lấy sức edit nhé. Thanks các nàng.:ex10:
      Momol, Friendangel2727, A_xỗ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :