1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CatCora

      CatCora Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      708
      @người qua đường thịt nhiều quá dễ gây táo lắm bạn ạ:yoyo34:. Với cả ăn nhau về cuối mà :yoyo53:

      Chương 076. Chiết dát nghệ nhân Côn Giáng Tang Ba (1)
      "Ngao ──"

      Con chó ngao màu bạc tựa như nhà vua, gầm lên tiếng hùng hồn giống như sư tử, đôi mắt tam giác ngược màu xanh dày đặc ánh sáng lạnh. Gần hai mươi con chó ngao đứng thẳng trong vũng máu liền thu lại vẻ hung hãn vừa rồi, thân hình khỏe mạnh liền di chuyển nhanh như gió.

      Nhưng lạ thay chúng nó vươn móc sắc, nhe nanh nhọn. con lông đốm nhảy lên lưng con bên cạnh, dùng lưng nó làm đà nhảy lên cao. Chiếc lưng dày lực lưỡng liền tiếp ngay thân mình mảnh khảnh kia, làm đệm cho nó, phân tán lực va chạm. Bốn chân của chưa chạm tới đất, con ngao tuyết lại lập tức nhảy lên, đỡ thân mình kia thay cho con lông đốm, góp phần giảm tiếp lực chạm đất.

      Tiếp theo đó là con thứ ba, thứ tư, thứ năm. . . . . . Sau vài lượt hít thở, nhóm chó ngao lần lượt thay nhau nhảy lên, giống như biểu diễn xiếc vậy, từng lượt từng lượt làm biến mất lực tiếp đất của thân mình mảnh khảnh kia, giúp nó dần dần tiếp đất. Cuối cùng chừng mười con chó ngao nằm song song ngửa bụng mặt đất, tạo thành tấm thảm mềm mịn dày.

      Bịch ──

      Thân hình bị Cổ Cách Vương quăng ra bình an đáp xuống tấm thảm tạo nên từ chó ngao chấn động tâm hồn mọi người, cũng làm cho tròng mắt của họ suýt rớt ra ngoài.

      chết! ?

      Vậy mà bị quăng chết bởi tay Cổ Cách Vương, cũng bị chó ngao hung tàn cắn chết! ? Phần lớn tân khách đều trừng to đôi mắt dám tin.

      Đó là nữ nô mặc chiếc áo da dê cũ kĩ mộc mạc. Nàng nằm bụng chó ngao nhúc nhích tay chân, có chút gian nan ngồi dậy. Nàng lắc lắc đầu, giống như có chút mê muội, mái tóc đen bóng bị ném qua phía sau, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt nhắn.

      Mi cong dày mỏng, phía dưới là đôi mắt to đen nhiều trắng ít. Lúc này, đôi mắt như phủ sương đầy sợ hãi mờ mịt, gióng như còn chưa phục hồi lại tinh thần sau khi bị ném. Dưới chiếc mũi thanh tú là đôi môi cong chút góc cạnh. Môi khẽ nhếch lên dường như thiếu chút màu máu, môi đầy đặn non mềm, môi dưới loang lổ vết máu, hiển nhiên bị răng nanh chà đạp. Da thịt tuy rằng trơn mềm nhẵn nhụi, lại có vẻ trắng quá mức, bên dưới còn lộ ra tái nhợt.

      So với ba tuyệt sắc bảo vật khi nãy, nhan sắc nữ nô này chỉ được xem là thanh tú. Nhưng mà, nàng lại có thể ôm tay Cổ Cách Vương cao quý mà liếm láp, có thể cuộn tròn mình run rẩy trong lòng Cổ Cách Vương tôn quý. Mà chó ngao hung tàn những cắn nàng, mà còn trình diễn màn đón người hết sức phấn khích.

      "Ngao ──"

      Con ngao màu xám bạc vẫn đứng bên chỉ huy khi nãy sủa lên tiếng, nhàng dẫm lên bụng đồng loại, tiến tới chỗ nữ nô kia. Nó cúi đầu vươn lưỡi liếm hai má nàng vô cùng thân thiết, đầu ngao to lớn vô cùng hung ác cọ qua lại bên tóc mai nàng, trong cổ ngừng khò khè.

      Tiếng khò khè kia cực kì dịu dàng, làm cho người ta khó có thể tin tưởng được đây là do con chó ngao đáng sợ phát ra. Đôi mắt tam giác ngược thuần túy màu xanh lam, sâu thăm thẳm tràn ngập ôn nhu thân thiết mà phải độc ác hung tàn. Trong thân thiết lại hàm chứa sủng nịnh dung túng cùng sâu đậm an tâm.

      Này. . . . . .

      Cho dù chúng thần Cổ Cách, hay là khách ngoại lai, rất nhiều người đều xoa xoa mắt kinh nghi lại cộng thêm mấy phần hoang mang. Trước mặt là chó ngao ? Con chó ngao màu bạc tên gọi Ngân Nghê, con chó ngao được Cổ Cách Vương thích nhất, là thống soái mấy ngàn quân ngao, là chó ngao vua lập vô vàn chiến công hiển hách, nhưng quan trọng là tại sao con dã thú thiên phú dị bẩm, con súc sinh lại xuất ánh mắt giống như con người? !

      "Thứ này là nô lệ được Ngân Nghê lựa chọn." Tán Bố Trác Đốn quan sát tất cả ánh mắt kinh ngạc cùng thần sắc quỷ dị của mọi người, giải thích. ra hiệu cho thị nữ rót đầy rượu, đuôi lông mày nhếch lên, giọng đầy bình thản kiên định, "Cũng là ngao nô ta sai sử suốt tháng này. Sau này nếu các vị còn muốn hiến lễ mọn, đừng ngại nhìn ngao nô này mà cân nhắc, vật chỉ có hào nhoáng bên ngoài cần lấy ra khoe khoang." đem cốc rượu uống cạn, con ngươi lưu chuyển, cười như có như , hướng ba người tặng lễ đứng như tượng đá , "Ba vị khách quý, các ngươi nghĩ thế nào?"

      luồng khí lạnh lùng hà khắc làm cho người ta hít thở thông lao thẳng tới những người tặng lễ vật, chỉ thấy thân thể bọn họ run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

      "Vương phải, Vương phải, là tiểu nhân suy nghĩ thấu đáo, xin thỉnh Vương tha thứ cho tiểu nhân."

      Phú thương người Hán tỉnh ngộ đầu tiên, vội vàng xoay người, thất lễ chắp tay cười giữ hòa khí. Sau đó quý tộc Bác ba cùng thương nhân Ba Tư cũng nhanh chóng thi lẽ làm hòa cùng thỉnh tội.

      "Ba vị khách quý chẳng qua chỉ là tặng lễ vật hợp ý ta thôi, có tội gì lớn? Mau ngồi xuống." Tán Bố Trác Đốn nhếch môi, mở miệng trấn an, ưng mâu lại vô cùng nguy hiểm mà nheo lại, quét về phía phần đông tân khách trong đại sảnh, "Thịt rượu sơ sài, hi vọng các vị khách quý ghét bỏ, ăn uống tận hứng."

      "Vương khách khí."

      "Vương khách khí."

      Tiếp đó phòng nghị lại tiếp tục vang lên những lời đối đáp xã giao. Giữa những tiếng nâng chén cùng kính rượu, rất nhiều người ngừng đưa ống tay áo lau mồ hôi nơi thái dương.

      Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn, con thiên thần, trời sinh có thể gọi kền kền, chỉ huy báo tuyết, kêu gọi chó ngao, thân hình cường tráng như trâu hoang, ánh mắt uy nghiêm lợi hại hơn kền kền, khí lực khỏe hơn gấu, cao quý hơn sư tử, tàn nhẫn hơn sói hoang. hiếu chiến thành tính, lãnh khốc vô tình, cũng là quân vương vô cùng tài hoa, khiến cho chúng dân Cổ Cách vừa kính vừa sợ.

      Trong gian ăn uống linh đình, vô số ánh mắt vẫn liếc qua vũng máu cùng hài cốt vương vãi giữa sảnh, dáng hình ngao nô ngây ngốc bị đám ngao khuyển tha đến bên cạnh giường của Vương.

      Nhiều người tiếng động thở dài, những tính toán trong lòng gần như tiêu tan hết cả. So dung mạo, có nhiều người có thể thắng được ngao nô kia, nhưng so với vận mau, xem ra. . . . . . Có hi vọng sống sót dưới móng vuốt ngao khuyển quả quá mức xa vời. Mỹ nhân kế, xem ra hoàn toàn thể dùng được với vị vua ở trước mắt này.

      "Vương, nghệ nhân chiết dát Côn Giáng Tang Ba lâu trước đây tới quốc gia của ta, hạ thần dặn dò đưa tới Tây Môn, có cần triệu kiến vào biểu diễn ạ?"

      Qua tuần rượu, Thích Già Thát Tu mới đứng hướng về phía Tán Bố Trác Đốn xin chỉ thị.

      Mọi người chợt nghe được tin, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là kinh hỉ, ánh mắt chờ mong hẹn mà cùng hướng về phía Tán Bố Trác Đốn.

      Côn Giáng Tang ba cũng phải nghệ nhân chiết dát bình thường. sinh ra trong gia đình quý tộc xuống dốc, còn xuất gia làm tăng, sau lại hoàn tục, nhưng mà trong thời gian ba năm trở thành nghệ nhân chiết dát kiệt xuất tại Tuyết Vực.

      Những câu hát của tuyệt đẹp mà đọng, nội dung vô cùng lôi quấn, đến cao trào có thể làm cho người ta nở gan nở ruột, đến hài có thể làm cho người ta ôm bụng cười to, đến bi thương có thể làm cho người ta rơi lệ ảm đạm; cảnh đẹp làm cho người ta tha thiết hướng tới, quỷ dị làm cho người ta sởn tóc gáy, đạo lý làm cho người ta triệt để bừng tỉnh. . . . . . ánh mắt, cái đưa tay, nâng chân, xoay người của đều vô cùng nhịp nhàng ăn khớp, rất sống động. Bỗng nhiên hóa thân thành Phật, bỗng nhiên hóa thân thành ma, bỗng nhiên lại là tiểu đồng lanh lợi, bỗng nhiên lại là người ngu si dốt nát, bỗng nhiên lại là vị vua uy nhiêm, bỗng nhiên lại là nô lệ ti tiện. . . . . . có thể hóa thân thành nghìn thành vạn, có thể hóa thân thành trời thành đất. Bất kể là vương công quý tộc hay dân chúng hèn mọn, bất kể là người Bác Ba ở thành Lhasa hay là người Bác Ba ở vương quốc Cổ Cách, ai có vinh dự chính tai nghe hát lần, tài năng siêu việt của thậm chí khuynh đảo rất nhiều người bên ngoài Tuyết Vực.

      năm bốn mùa đều mặc áo da dê, mang mặt nạ da dê, trước ngực có cái chén gỗ, tay cầm cây côn gỗ, ngao du từ thị trấn phồn hoa cho đến sơn thôn hẻo lánh. Có khi xuất trong hoàng cung huy hoàng, có khi xuất trong lều trại cũ nát, có khi dùng hết biện pháp cũng thể mời được đến hát, có khi tự chủ động tới cửa nhà chúc phúc. chưa bao giờ tháo mặt nạ da dê trước mặt bất cứ ai; giọng của khi tính trẻ con khờ dại, khi tang thương trầm ổn, khi cứng rắn lỗ mãng, khi trong sáng làm cho người ta thể đoán ra tuổi của . Mọi người chỉ biết nghệ nhân chiết dát kiệt xuất, chỉ biết là có thể gặp được , mời được tới, có thể nghe được ca hát là chiếu cố lớn lao nhất mà Thần Phật chiếu cố.

      Giờ phút này, sau khi trải qua hồi đe dọa máu me, nếu có thể nghe được tiếng hát của Côn Giáng Tang Ba, kia quả thực là loại hạnh phúc cực hạn.

      Chương 077. Nghệ nhân chiết dát Côn Giáng Tang Ba (2)
      Nghệ nhân chiết dát của cao nguyên cổ đại? !

      La Chu an tâm quỳ gối bên giường khỏi giật mình, dâng lên vài phần tò mò.

      Chiết dát, là trong những loại hình nghệ thuật cổ xưa của người Tạng, tiếng Tạng có nghĩa "tinh khiết hoặc may mắn". Biểu diễn chiết dát, cũng có nghĩa là tặng cho ai đó vận may hay dẫn đường cho vận may.

      Dân gian có lưu truyền, thứ kỷ thứ 7 sau công nguyên, mọi người bắt đầu kiến tạo Vương cung Bố Lạp Đạt, bị ma quỷ quấy phá thể hoàn thành. Lúc này có người dân công tới hát và nhảy múa rất cổ quái. Ma quỷ cảm thấy kỳ quái và say mê, mọi người nhân cơ hội đó mà tiếp tục xây dựng. Tạng Vương Tùng Tán Kiền Bố biết được sau này đặt tên cho loại hình biểu diễn này là "Chiết dát". Từ nay về sau, hình thành nên loại hình ca múa "Chiết dát". thực tế ở đại, các tư liệu cũng ghi lại gì nhiều về chiết dát, rất khó xác định niên đại hình thành, nhưng mà hình thức cùng với trang sức rất giống với thầy mo của Tạng tộc, có rất nhiều người cho rằng nó là khởi nguồn của tôn giáo Tạng tộc nay.

      Nghe đại bộ phận nghệ nhân chiết dát là dân du cư hoặc là khất cái chuyên môn ăn xin, có địa vị rất thấp trong xã hội. Bọn họ mang theo lương thực ngũ sắc, mặt nạ da dê chuyên chế, chiếc gậy ngũ sắc, sừng trâu cùng hình nhân đất nặn khắp các hang cùng ngõ hẻm, dùng những lời chúc may mắn, biểu diễn khôi hài để cầu xin bố thí. Mỗi khi tới lễ hội, kiện buôn bán hay những chuyện vui, thường thường đều có nghệ nhân chiết dát tới biểu diễn. Bọn họ đến đâu, chắc chắn làm cho bầu khí nơi đó càng thêm vài phần rộn rã, trở thành loại hình nghệ thuật phổ biến được mọi người thích.

      đại, nàng cũng từng nghe qua chiết dát, ấn tượng cũng tồi. Bất quá người này lại là nghệ nhân Côn Giáng Tang Ba được đích thân Thích Già Thát Tu mang tới biểu diễn, hơn nữa dựa biểu kinh ngạc lại kém phần mong chờ của các vị đại thần và tân khách, chừng tài năng của người này giống như nghệ nhân chiết dát thông thường, rốt cuộc là người như thế nào đây?

      Nàng cần thận xoay người ngồi qua phía sau Ngân Nghê, đôi mắt to nhìn trộm phòng nghị từ đông qua tây, cũng chưa có dấu hiệu nào cho thấy hành động được coi là dấu diếm dấu vết của nàng bị Tán Bố Trác Đốn và Thích Già Thát Tu phát .

      Tán Bố Trác Đốn híp lại đôi mắt ưng quét lượt nét mặt mọi người trong sảnh, khóe môi kéo thành đường cong tà ác, muốn tàn nhẫn đập nát biểu kinh hỉ mong muốn của bọn họ, lại đột nhiên thấy được vật bên giường mình di chuyển. Tầm mắt nghiêng qua, chỉ thấy vật kia quỳ rúm ró nấp hơn phân nửa người đằng sau Ngân Nghê, mượn lớp lông dày của Ngân Nghê để che dấu, lẳng lặng nhìn vào cửa phía Tây. Trong đôi mắt đen láy kia có cảnh giác, có tò mò, giống như chú chuột hèn mọn nhút nhát trốn trong hang động.

      Thoáng nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch như trước của nàng, cánh môi loang lổ máu, lồng ngực tựa như có chiếc lông chim nhàng phất qua, tà ác bên khóe môi phai nhạt đôi chút. chuyển tầm mắt, cười với Thích Già Thát Tu: "Truyền vào."

      Hai chữ ngắn ngủn làm cho mắt mọi người như sáng lên, cả phòng nghị trong phút chốc trở nên sáng sủa thấy , tanh máu trong khí và nỗi sợ hãi dường như biến mất còn tăm hơi.

      "Tuân lệnh" Thích Già Thát Tu truyền lệnh cho người đứng sau, rồi quay qua nhìn nữ nô với vẻ mặt tò mò nhìn hướng về cửa Tây, trong đôi mắt dài nhuộm lớp nuông chiều mà chính cũng phát ra.

      Cửa gỗ lim nặng nề được mở ra, tiếng đàn du dương như nước chảy vang vọng, như rửa sạch toàn bọ bụi bậm cùng mọi mệt trong lòng mọi người. bóng người tiến vào vừa vừa nhảy theo tiếng nhạc, mang theo vầng hào quang rực rỡ xua tan giá rét.

      tính là cao, khoác thân áo da dê cũ kĩ, đầu là chiếc mặt nạ da dê màu trắng. Mặt nạ vua Cách Tát Nhĩ tượng trưng cho trí tuệ chiếu rọi bốn châu, giữa mi tâm mặt nạ là chữ "A" trong tiếngTạng, tăng cường sức mạnh Phật pháp, là ký hiệu mong sao cho vạn vật sinh linh trong tam giới được may mắn. Sau gáy là năm dải ruy băng màu đỏ, vàng, lam, lục, trắng, tượng trưng cho thiên thần, lịch thần, chiến thần, long thần cùng với lương thực tạo thành năm sắc màu hình thành thế giới. Bên tai phải của đeo con ốc tượng trung cho nam giới, bên tai trái là viên đá tượng trung cho nữ giới.

      Bên hông cắm cây gậy gỗ dài ước chừng 2 thước màu sắc rực rỡ, trong tay là chiếc huyền cầm dùng dây thừng mảnh tết lại vô cùng vững chắc, trong lòng còn có mười con rối đất nặn mặc áo, năm nam năm nữ. Nàng nhận ra đó là "Như ý bảo đồng" (tiểu đồng canh giữ kho báu). Khi biểu diễn, nghệ nhân chiết dát tùy hứng mà điều khiển dây thừng tay điều khiển con rối cùng lúc với chơi đàn, nhằm thể nội dung mà mình hát.

      Nghệ nhân chiết dát Côn Giáng Tang Ba tiến vào đại sảnh liền cúi đầu hành lễ với Tán Bố Trác Đốn, sau đó quỳ lạy dập đầu dư thừa mà trực tiếp gảy đàn sừng trâu bắt đầu hát.

      "Cổ Cách Vương vĩ đại a, xin cho ta đem những điềm báo, vận mệnh, mong ước hát thành bài: ở dưới bát phúc thiên luân, ở tám cánh hoa sen, ở chiếc thảm mau mắn phú quý, hòa cùng với sao bầu trời, hòa cùng thời gian trái đất, hòa cùng những chòm sao trong trung, nơi nơi đều viên mãn. Nha ── kính thượng thiên giới, kính thượng Thần Phật, đầu tiên gọi bình minh đến, gọi mặt trời mọc nơi đằng đông, ba tiếng gọi hòa cùng trời xanh. Triều bái. . . . . ."

      Tiếng đàn vang vọng như có như , giống như từ trời vọng lại. thanh mộc mạc lại chứa thần bí từ xa xưa, lời hát đầy chân thành dâng lên các vị thần linh. Tay áo dài hất lên, bước chân đan chéo đầy tao nhã, tràn ngập đoan nghiêm thần thánh, phảng phất như tiếng hành lễ nghi cúng bái thành kính nhất. Nội tâm như gió bão dần dần bình yên trở lại, sắc mặt mọi người đều trở nên nhàng cung kính, tất cả đều cùng nhau tán tụng chư thần vạn vật.

      Tiếng đàn cao vút dần dần trầm lắng lại, chuyển từ linh hoạt kỳ ảo sang trong trẻo tang thương lại chứa vui mừng cùng mỏi mệt, Côn Giáng Tang Ba kể lại cho người nghe những hiểu biết đường du ngoạn của mình.

      "Ta trải qua đại nguyên A Lạp Thiện Minh, bôn ba khắp sa mạc, ánh trời chiều trải hoàng kim mặt đất. Ánh trăng mặt hồ tinh khiết, như đôi mắt xuân tình nhộn nhạo. Hồ dương đổ đầy máu tươi, là linh hồn người chiến sĩ kiệt ngạo, sinh mà ngàn năm bất tử, chết mà ngàn năm ngã, ngã mà ngàn năm bất diệt. Thành lũy đen chắn ngang Tuyết Sơn, có kẻ địch tự lượng sức mình. . . . . ."

      Trong lúc hát, chiếc đàn sừng trâu biết từ khi nào dừng lại, Côn Giáng Tang Ba rút ra chiếc gậy ngũ sắc bên hông khi cưỡi lên xem nó như ngựa, khi coi nó như cung tên, khi là đại đao chém xuống, khi lại là roi dài múa quật. . . . . . cây gậy ngũ sắc lại có vạn cách biến hóa. Mà , trong nháy mắt là quân giặc hung tàn, trong nháy mắt lại là tướng quân uy phong, trong nháy mắt lại là chiến sĩ thà chết chịu khuất nhục, trong nháy mắt lại là tù binh ti tiện cầu xin tha thứ. . . . . . Thiên biến vạn hóa làm cho người ta kịp nhìn. Chiếc giày cũ nát dẫm ở nền đá khi nhanh khi chậm, khi nặng khi . . . . . .Đủ thứ cảm xúc ùn ùn kéo đến, chỉ có người gậy thôi, có thể mang đến cho người ta hoạt cảnh sinh động đến như vậy, giống như đưa con người lạc vào thứ giới khác.

      Ánh mắt mọi người rời khỏi bóng dáng người nhảy giữa sảnh, vẻ mặt khi thoải mái khi lo lắng, hoàn toàn bị rơi vào trong thế giới mà người kia tạo ra.

      Khi La Chu nghe tới hai chữ Đại Nguyên như tỉnh mộng, trong lòng như có sóng biển cuộn trào, như đê bị Hoàng Hà đánh vỡ, phần chiến tranh Hắc thành vô cùng phấn khích phía sau hầu như có chữ nào lọt được vào tai nàng.

      Đại nguyên? Đại nguyên? !

      Sách sử có ghi lại, nguyên thế tổ Hốt Tất Liệt sau khi lập thủ đô ở Yên Kinh, theo như trong Kinh Dịch chính thức vào năm 1271 sửa đổi tên quốc hiệu từ "Đại Mông Cổ Quốc" thành Đại Nguyên. Chẳng lẽ. . . . . . Lúc này ở Trung Nguyên chính là thời kỳ người Mông Cổ thống trị - Nguyên triều.

      Trong lịch sử Nguyên triều là triều đại phân biệt đối xử có tiếng, đem người chia làm bốn loại; đứng đầu là người Mông Cổ, thứ hai là người sắc mục, chính là Tây Hạ, dân tộc thiểu số ở Tây Bắc, thứ ba là người Hán, thứ tư là người phía Nam, chỉ bộ phận người Hán ở phía Nam Trường Giang cùng các dân tộc thiểu số ở Tây Nam. Người Mông Cổ đâm chết người Hán, chỉ cần đánh năm mươi trượng, cho gia đình người chết tiền là được. Người Hán đánh chết người Mông Cổ, nhất định phải tử hình, bồi thường tiền bạc tới táng gia bại sản. Bi đát hơn, người nhà còn có thể bất hạnh trở thanh nô lệ. Có thể thời kỳ Nguyên triều, địa vị của người Hán trong xã hội là thấp nhất. Người Hán có tiền tốt hơn chút, còn người Hán có tiền tuyệt đối là thống khổ bội phần so với người Mông có tiền. Nếu như nàng có thể thuận lợi trốn tới Trung Nguyên, là người quyền thế, tiền sắc, bộ dáng giống như con nhà Hán, sinh mệnh cũng là thể bảo đảm được a a a a!

      La Chu kìm lại tiếng rít gào trong lòng, giấc mộng trước mắt như bị bôi đen, cảm giác tuyệt vọng dần dần lan tràn trong lòng.

      Hợ, ta vượt qua giai đoạn khó khăn lười biếng, còn có 1, 2 chương nữa là tới gây cấn rồi mà mấy đoạn tả cảnh mệt ghê. Sắp tới ra thường xuyên hơn nhá :">
      Chương 078. Nghệ nhân chiết dát Côn Giáng Tang Ba (3)

      nóc nhà cao nguyên, nhận người khi dễ, ngày ngày sống trong lo sợ; chạy trốn tới Trung Nguyên lại ăn bữa nay no bữa mai, cũng cùng cuộc sống ngày ngày lo sợ. Thế giới lớn như vậy, rốt cuộc đâu mới là nơi nàng có thể yên tâm mà sống? Đời này liệu có thể tìm được người đàn ông cùng nhau sống cuộc sống ấm áp bình thường hay ? Chưa có lúc nào, La Chu lại nhớ cái xã hội pháp chế hòa bình thế kỷ hai mốt như vậy. Ông trời ơi là ông trời, lão tử rốt cuộc có thù gì với ngươi, ngươi mới có thể cho lão tử xuyên tới cái thế giới hắc ám hỗn loạn này!

      Trong lòng nàng bốc lên cảm giác tuyệt vọng bi phẫn, nàng gắt gao nhìn bóng dáng người ngừng nhảy múa kia, giống như muốn cắn nát nó ra vậy. Con mẹ nó, chính là nghệ nhân đáng ghét này hủy hoại hi vọng của nàng! Vì sao chờ nàng chạy tới Trung Nguyên rồi mới phát ra tàn khốc này? Vì sao phải dập tắt hy vọng xa vời chạy trốn tới Trung Nguyên của nàng? Có biết loại hành vi này cực độ tàn nhẫn và đạo đức tới mức nào ?

      Đôi mắt ngừng phun ra lửa oán hận, giống như muốn đem nghệ nhân đáng giận kia đốt thành tra bụi. Ngũ quan của chiếc mặt nạ da dê trắng ngừng lên ràng trước mắt, ràng tới mức làm cho nàng hoảng hốt. Bên tai tựa như có tiếng đao kiếm ngừng va chạm, tiếng ngựa hí đầy phẫn nộ, tiếng kêu thảm thiết, ngừng tiến vào tai. Trước mắt đâu đâu cũng là màu đỏ! Màu đỏ nóng bỏng! Màu đỏ khủng bố! Từng cái bóng màu hồng chém giết nhau lập lòe, đứt thân gãy chân, luồng sát khí phô thiên cái địa hướng nàng thổi đến, như muốn túm lấy linh hồn nàng kéo xuống địa ngục.

      sợ dây lạnh như ướp đá từ sâu trong linh hồn tiến ra ngoài thân thể, men theo lưng tiến tới sau gáy, đây là bản năng xuất khi con người đối mặt với nguy hiểm cực độ.

      ! cần! La Chu hoảng sợ la hét, miệng như cá rời nước ngừng khép mở, nhưng cổ họng lại tràn ra nổi chút thanh, thân thể giống như bị buộc chặt cứng, thể động đậy.

      lúc nàng cảm thấy như linh hồn sắp bị hút ra, nội tâm tuyệt vọng tới cực điểm , da đầu đột nhiên đau xót, thân thể bay vọt lên, rồi rơi vào vòng ôm rộng lớn ấm áp lại đầy khủng bố tanh máu. Hơi thở giống đực ấm áp hỗn loạn cùng mùi trâu bò tanh nồng bỗng vây quanh nàng, đem nàng bao bộc thành chú nhộng, cũng đem linh hồn sắp thoát ly của nàng giam cầm chặt chẽ.

      Nàng lại bị cầm thú Vương kéo vào trong lòng!

      còn sung sướng trong suốt quãng đời còn lại, cũng còn hy vọng tìm được đường sống khi chạy trốn, linh hồn từ thoát khỏi tuyệt vọng kinh hãi sáng thứ tuyệt vọng sợ hãi, giống như người bị cuốn trong mạng nhện. Nàng, chính là chú sâu lọt lưới, vô luận giãy giụa thế nào cũng thể thể thoát ra. Thân mình, lại lần nữa chịu khống chế mà run rẩy. Nhưng mà nàng biết , lúc này đây ở trong ngực cầm thú Vương thoáng có chút bất đồng với lúc trước. Hai tay cường kiện ôm gắt gao chính mình trừ gây cho nàng sợ hãi, còn cho nàng chút an tâm.

      nên a, điều này nên! Nàng làm sao có thể đối với tên cầm thú tàn nhẫn lấy tra tấn mình làm vui cảm thấy an tâm? ! Nàng muốn chạy trốn! Nhất định phải trốn! Chỉ là. . . . . . Tại thời hắc ám này, nàng biết trốn làm sao? Bi thương chảy xuôi trong lòng, làm cho nàng mất phương hướng.

      Tán Bố Trác Đốn dùng sức đem La Chu ôm vào ngực, mắt ưng uy nghiêm lợi hại có chút tức giận trừng về phía Côn Giáng Tang Ba. Tên vô liêm sỉ dám ăn gan báo, dám thi "mị" với ngao nô của .

      Tán Bố Trác Đốn nhàng thay đổi bước nhảy, người từ từ tiến về giữa trung tâm trước giường của Vương. Tiếng đàn vang lên, giọng điệu bỗng nhiên thay đổi, trở nên vang vọng có lực, vui mừng đầy xúc động, giống như tuyên bố cho thắng lợi cuối cùng của hắc thành.

      Tán Bố Trác Đốn hừ lạnh tiếng, mạnh mẽ xoay đầu La Chu, ánh mắt thẳng tắp nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch, giọng lạnh lẽo hơi hơi mỉm cười: "Heo, nghệ nhân hát về cuộc chiến hắc thành chẳng lẽ còn làm cho ngươi sợ hãi hơn chó ngao ăn thịt người? Nhìn người bị dọa thành như vậy." hài hước kéo chiếc răng nanh cắn vào môi dưới của nàng, ngón tay thô tô nhàng vuốt cánh môi bị cắn rách.

      La Chu đờ đẫn nhìn , đôi mắt đen nhánh vô hồn, giống như mất toàn bộ sống.

      Tán Bố Trác Đốn khẽ nhíu mi, hai ngón tay tiến vào đôi môi vô lực khép hờ, dùng sức sờ vào chỗ bị thương, vừa lòng nhìn ánh mắt đen kia lóe lên tia thống khổ.

      Rút ra đầu ngón tay dính máu, kìm đầu nàng vào trong lòng. Giống như trấn an đứa bé hoảng sợ, bàn tay nhàng vuốt ve sau gáy nàng, lạnh giọng trào phúng: "Đại Nguyên có gì đáng sợ, chúng vài lần phái binh tới Cổ Cách ta, đều là có đến mà có về."

      Cái gì? ! Trong đôi mắt vốn ngập tràn bóng tối bỗng dưng lấp lóe ngọn lửa mỏng manh, La Chu vô cùng bất kính giãy khỏi ngực ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà khiếp sợ nhìn .

      Sau khi sụp đổ dân tộc vương triều Thổ Phiên, nóc nhà cao nguyên tiếp tục trong tình trạng chia cắt, cho tới khi Tát Già phái xuất . Năm 1247, con của Oa Khoát Đài (con trai thứ ba của Thành Cát Tư Hãn) là Khoát Đoan cùng Tát Già Ban Trí Đạt gặp mặt ở Lương Châu, thương định điều kiện nóc nhà cao nguyên quy thuận Mông Cổ. Tát Già Ban Trí Đạt thừa nhận quyền lực của người Mông Cổ tại nóc nhà cao nguyên là cao nhất, tất cả người dân cũng như tăng ni, thủ lĩnh của nóc nhà cao nguyên đều là thần dân của Mông Cổ. Những quan viên đứng đầu đều do phái Tát Già đề cử, những vị trí khác đều do Mông Cổ gửi chiếu thư cắt cử, dùng danh nghĩa "Đạt Lỗ Hoa Xích" quản lý quan dân của nóc nhà cao nguyên, các quan viên cấp cao từ Đạt Lỗ Hoa Xích trở xuống đều tuân theo ý chỉ của Hãn Vương Mông Cổ. Chùa miếu tăng chúng, tôn giáo vụ, Mông Cổ đều ủy thác cho thủ lĩnh phái Tát Già quản lý. Phái Tát Già thống lĩnh toàn bộ tôn giáo ở nóc nhà cao nguyên, khai sáng ra lịch sử các giáo phái hợp nhất. Năm 1264, Hốt Tất Liệt rời đô về Yên Kinh, xây dựng quy chế quản lý Phật Giáo cả nước cùng việc quản lý nóc nhà cao nguyên, bổ nhiệm Tám Tư Ba là người kế nhiệm Tát Già Ban Trí Đạt, lấy thân phận quốc sư kiêm tổng quản chế viện, thống kê dân số, thiết lập dịch trạm, đồn trú quân đội, đem nóc nhà cao nguyên chính thức đưa vào bản đồ Nguyên triều.

      tại, nàng nghe được cái gì?

      "Đại Nguyên có gì đáng sợ, chúng vài lần phái binh tới Cổ Cách ta, đều là có đến mà có về."

      tới giọng điệu nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, làm cho kẻ xâm phạm phải run sợ, những lời đó có nghĩa là cho dù lịch sử xuất Oa Khoát Đài cùng việc Oa Khoát Đoan bàn bạc với Tát Già ban Trí Đạt, xuất quốc sư Tám Tư Ba, nóc nhà cao nguyên vẫn chưa được cho vào bản đồ Nguyên triều, A Lý cùng lân cận cũng bị người thống trị Nguyên triều phong làm A Lý Tam Vạn Hộ.

      Khỉ gió, nàng làm sao có thể quên đây là gian lịch sử bị thay đổi. Vương quyền của dòng chính dân tộc Thổ Phiên chuyển sang cho dòng thứ Mục Xích, quốc gia dưới thống trị của cầm thú Vương phát triển vô cùng cường đại. Chỉ cần có gì bất ngờ xảy ra, tin rằng bao lâu, Cổ Cách độc chiếm được A Lý, thống nhất sức mạnh nóc nhà cao nguyên.

      Nếu gót sắt của Mông Cổ đạp tới nóc nhà cao nguyên, hơn phân nửa là lịch sử Nguyên triều thống trị Trung Nguyên cũng thay đổi đường ray. Chiếu theo bộ dạng phú thương người Hán kia, có thể cuộc sống người Hán ở Trung Nguyên cũng bi thảm lắm? Ngọc lửa hi vọng lại chuyển mình thành lớn, đôi mắt lần nữa tỏa ra sáng ngời của sống.

      "Câu trả lời này đúng rồi." Tán Bố Trác Đốn xoa khuôn mặt của nàng, lại vỗ vỗ vào hai má tái nhợt, khen ngợi . Dừng chút, mắt ưng lại ngưng tụ sát khí dày đặc, nỉ non những lời vô nghĩa, "Heo, ngày nào đó, ta dẫn binh san bằng tất cả trở ngại, thống trị cả cao nguyên, khai sáng ra Cổ Cách huy hoàng thịnh thế."

      "Ác. . . . . ." La Chu ngơ ngác lên tiếng. Nháy mắt mấy cái, khuôn mặt sắc bén kia liền nâng lên, khóe môi mỉm cười vẻ mặt lạnh lùng tiếp tụ thưởng thức Côn Giáng Tang Ba biểu diễn.

      Nàng giật mình nhìn về đường cong chiếc cằm mê người của cầm thú Vương, vui vẻ ngạc nhiên vừa rồi làm cho sợ hãi của nàng với hòa tan ít. ở trước mặt nàng giết người như quỷ, trình diễn lần lại lần khổ hình; hở chút lại đem nàng ném , chút lưu tình tổn thương nàng, tra tấn nàng, đe dọa nàng, nhưng vì sao giờ phút này lại đem nàng ôm chặt trong ngực, chút gì đó giống như an ủi, thậm chí còn lộ ra dã tâm với nàng? Hừ, chẳng lẽ biết thứ nàng muốn tránh xa nhất chính là .

      La Chu hạ tầm mắt, nhếch miệng mỉa mai. chừng an ủi kia cũng giống như đút thuốc, hay là sợ món đồ chơi thú vị của mình chết quá nhanh, thể chơi cho tận hứng nên mới miễn cưỡng ra tay? Cánh môi cắn thương bị kéo liền đau, ứa ra chút ẩm ướt. Đầu lưỡi cũng là rát rát đau đau, khắp miệng đều là mùi rỉ sắt, này đều là do cầm thú đó ban cho.

      Nàng liên tục hừ lạnh tiếng, nội tâm còn rối rắm, an tâm vừa mới sinh ra quả nhiên là do quá sợ hãi mà sinh ra ảo giác.

      ". . . . . .Chiết dát mang lại đại phúc, chiết dát vô cùng uy lực, chiết dát vô cùng lợi ích, có ta chiết dát thể tới mọi nơi, có ta chiết có nơi để đến, Cổ Cách Vương vĩ đại a, con của thiên thần vinh quang, chiếu sáng muôn chúng dân Cổ Cách, ta mong ước ngài. . . . . ."

      Tiếng hát như suối róc rách từ trời chảy xuống quấn quanh khắp thân thể, lúc nào biểu diễn tới phần mong ước may mắn, viên mãn rồi vậy? La Chu di chuyển đầu trong lòng Tán Bố Trác Đốn, bộ mặt nạ da dê bỗng nhiên phóng đại trước mắt.

      Sau chiếc mặt nạ là đôi mắt màu nâu trẻ trung quỷ dị, mang theo hơi hơi ánh kim, giống như có nắng hè rót vào, lại giống như chứa đựng cả hồ nước mùa xuân, sáng lạng thuần khiết, ấm áp màu nắng. Khi nhìn chăm chú vào ánh mắt này, tất cả mọi hắc ám ghê tởm phức tạp đời đều như còn tồn tại, chỉ còn lại trong sạch tốt đẹp.

      Đẹp quá! La Chu kinh ngạc, khỏi ngây dại. Ánh mắt như dính lên chiếc mặt nạ, dao động theo nó. Giây lát, cỗ khí nóng phả lên tai trái.

      "Heo, nếu ngươi phải ngao nô mà Ngân Nghê quý, ta sớm đem ngươi ra bầm thây vạn mảnh."

      cúi đầu mỉm cười lạnh như băng tuyết ngàn năm, cánh tay giữ bên hông cũng ngày càng dùng sức. Vòng eo truyền đến đau nhức, bị kẹp chặt sắp thở nổi. Nàng rùng mình, thân thể nhát mắt căng như dây cung. Răng lại cắn xuống môi dưới, lặng yên quay đầu, như con rối lời.

      " là im lặng làm cho người ta chán ghét." Tán Bố Trác Đốn cười , cánh tay thu mạnh cái.

      La Chu mở lớn miệng, đôi mắt tràn ra thống khổ, rồi bị ghìm ngất xỉu.

      Đôi mắt Tán Bố Trác Đốn rét lạnh, tiện tay đưa người ngất trong ngực cho Ngân Nghê, : "Mang về tẩm cung, để cho nàng ngủ ngon giấc."

      Ngân Nghê sủa , đem La Chu khẩy lên lưng, cùng hai con ngao khác lui xuống, rời giường Vương, theo hành lang u rời tĩnh lặng, ra cửa bên hông.

      Tầm mắt mọi người sảnh đều dính người Côn Giáng Tang Ba, thần trí đều rơi vào lời hát động lòng người, căn bản chú ý tới ngao nô nho biến mất.

      Thích Già Thát Tu nhìn theo hình bóng La Chu cùng Ngân Nghê biến mất sau cửa, nâng lên cốc bạc, hạ mắt từ từ uống, khóe môi gợi lên độ cong mờ nhạt.

      Hàng động của Vương rất bình thường a, ánh mắt kia bỗng nhiên lên mềm mại, chỉ sợ ngay cả cũng có phát ra.
      Last edited by a moderator: 27/9/15

    2. Mi mũm mĩm

      Mi mũm mĩm Active Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      196
      tới chương mình chờ đợi. Cố lên nha nàng,truyện này hay lắm

    3. Vui vẻ

      Vui vẻ New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      :yoyo53::Cheerleader:Hay quá nàng ơi cố lên nha ta hóng truyện từng ngày

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      bạo tàn, có chút hem hiểu sao lại giận dữ a. Người ta thưởng thức mỹ nữ cũng phải là ngắm đàn ông nha.

    5. Vui vẻ

      Vui vẻ New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      Đọc xong toát mồ hôi lạnh:shiver: :tungtung:nhưng vẫn thích truyện lắm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :