1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. BanhhBao

      BanhhBao Active Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      120
      :yoyo62::yoyo62: Biết đến bao giờ mới có thịt ăn đây
      quỳnhpinky, bornthisway011091janenguyen thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Sao chương này ngắn v, đọc tý hết veo, hix :th_4:

    3. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      ôi đợi nàng dài cổ đợi dc nàng rầu :3 , ko biết vương say rượu có làm ra chuyện gì cầm thú ko :th_6::th_6::th_6::th_6::th_6:
      quỳnhpinky, bornthisway011091janenguyen thích bài này.

    4. janenguyen

      janenguyen Active Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      151
      đội trưởng này đúng là "lưu manh", ăn đậu hủ của La Chu nhiều lần vậy biết có sau này có ăn thịt của chị luôn :yoyo31::yoyo31::yoyo31:? truyện này NP đúng nàng?
      quỳnhpinky, bornthisway011091CatCora thích bài này.

    5. CatCora

      CatCora Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      708
      @janenguyen NP đó bạn ^^, heo phải nuôi cho mập chén mới bạn ạ >:). @Diệp Duệ Linh ah sắp cầm thú lắm ý chứ, giết người = cái đó lun.

      Chương 088. Ta đánh chính là cầm thú
      Tán Bố Trác Đốn vẫn chưa vì La Chu mạo phạm mà tức giận, ngược lại liền dựa theo lực đẩy mạnh của nàng mà nằm thế nửa nghiêng giường. Tay phải của chống lấy đầu, thoải mái phô bày thân thể cường kiện hề che đậy. Da thịt màu đồng khỏe mạnh bóng loáng, cơ thể phập phồng thoải mái, hứng thú sôi sục, bên trong chứa sức mạnh to lớn đến đáng sợ.

      Tóc dài nâu đậm buông xõa hỗn loạn vai, cùng sợi dây trang sức hình đầu lâu khảm ngọc bích lóe sáng trong đêm, giấu lạnh lẽo vô tình. Đôi môi nở nang vẽ ra hình vòng cung hờ hững, mắt ưng lóe lên tia cười nhạt nhòe như tia sáng lạnh lẽo của băng tuyết. Chiếc cằm cương nghị tạo nên vòng cung mê người mà lạnh lẽo, thêm chút râu lởm chởm làm cho phần lạnh lẽo này thêm chút gì đó lười biếng. Kẻ này đích thị là Cổ Cách Vương cao quý như sư tử, uy nghiêm như kền kền, tao nhã như báo tuyết, tàn nhẫn như sói hoang.

      Ánh mắt chậm rãi chu du khắp các vết thương loang lổ người La Chu, giống như thưởng thức cảnh đẹp tuyệt mỹ, lưu luyến quên đường về. Ngay khi ánh mắt dừng lại ở cánh môi sưng đỏ, khỏi chép miệng tặc lưỡi, vươn tay trái vuốt lên những sợ tóc rủ xuống trán nàng, : "Heo ngoan, ngươi hầu hạ ta rất vừa lòng, ta hết lòng tuân thử lời hứa thả ngao nô kia ra." Tiếng cười mang theo tình dục quá mức gợi cảm, lại mị hoặc nổi tâm trí La Chu.

      Hầu hạ ngươi? !

      Ha ha, đúng là. . . . . .Ba chữ quá mức châm chọc! Nàng chỉ ngất , thân thể bị tùy ý sử dụng, loại hầu hạ bị động lại có thể làm cho cầm thú vừa lòng này, nàng cả đời cũng muốn làm! Ha ha, đời người ngắn ngủi, thoắt cái trăm năm. Đời nàng lại càng ngắn, chỉ có hai mươi năm! Hai mươi năm!

      Bụng lại quặn đau kịch liệt, đau tới mức muốn gãy làm đôi. Những cỗ dịch nóng như máu chảy ra khỏi cơ thể, từng cỗ niêm mạc đỏ sậm lại chảy ra, hoàn toàn chặt đứt tia hy vọng sống sót của nàng.

      Dưới ánh mắt tuần tra của cầm thú Vương, tuy rằng toàn thân nàng trần như nhộng, nhưng cơ thể chút sức lực để phát huy cái gọi là thẹn thùng nữ tính. Trừ thứ dịch nóng vừa trào ra, thân thể hề cảm nhận được hơi ấm, thứ đau đớn trói buộc cùng lạnh lẽo thấu xương này làm cho thân thể nàng chết lặng.

      Khóe môi đưa lên nụ cười trào phúng, La Chu lặng yên nhìn cầm thú Vương trước mắt, từ từ : "Vương tuân thủ lời hứa thả Trác Mã ra?"

      Mi phải Tán Bố Trác Đốn khẽ nhíu, khóe môi lại câu ra nụ cười lạnh: "Đương nhiên."

      "Bất luận có việc gì xảy ra, cho dù tình huống nào, Vương cũng tuân thủ lời hứa thả Cách Tang Trác Mã về thôn Nạp Mộc A?" Nét mặt nàng vì câu trả lời của Tán Bố Trác Đốn mà vui sướng, vẫn là chút thay đổi, giọng chút gợn sóng.

      "Heo ngoan bồi thường bằng thân thể non mềm, ta thân là vua Cổ Cách, sao có thể thất tín với ngươi?" cuốn cuốn mái tóc nàng, bàn tay to đặt ngực tùy ý nhào nắn, miệng lại thở dài tiếc nuối, "Nhưng mới dùng sức chút, thân thể liền biến thành bộ dáng khó coi này?"

      Nàng ban đầu chỉ muốn dùng thân thể này, phải là tính mạng nha!

      Mồ hôi lạnh theo hai bên trán chảy xuống, La Chu cố nén đau đớn, thấp giọng : "Vương. . . . . .Vương có thể lập tức phái người đưa Cách Tang Trác Mã trở về được ?"

      Động tác tay của Tán Bố Trác Đốn đột nhiên dừng lại, nhìn nàng lâu, rồi cao giọng hạ lệnh với người sau rèm: "Phái người đưa ngao nô tên Cách Tang Trác Mã đuổi về thôn Nạp Mộc A. đường được có sai sót, nếu mang đầu tới gặp ta."

      "Dạ, Vương."

      Thị vệ phía sau rèm đáp lại, sau đó còn tiếng động nào.

      ngoái đầu lại nhìn về phía La Chu, nụ cười mồi ngập mùi máu, "Heo, ngươi là người đầu tiên có lá gan nghi ngờ Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn mà vẫn còn sống. Khó có người có thể phục vụ ta vừa lòng, ngươi đây là được sủng mà làm càn?" Ngón tay nắm lấy cằm nàng, mắt ưng híp lại, nham hiểm , "Nhớ kỹ, tất cả những thứ dám can đảm khiêu khích Mục Xích Tán Bố Trác Đốn ta, đều chỉ có kết cục, đó chính là ──" dừng chút, từ giữa đôi môi toát ra chữ, "Chết." thản nhiên, lạnh lùng đến cực điểm.

      Lại uy hiếp sao? Đối với người sắp vào quan tài mà , uy hiếp mạng sống có bao nhiêu vô ích? Trở thành nô lệ hơn tháng, để có thể chạy trốn, nàng luôn nơm nớp lo sợ, sống đê tiện hèn mọn bằng con chó. lần hầu hạ, khiến cho tất cả mọi nhẫn nhục của nàng trở thành trò cười. Mà tên cầm thú kia, lại vẫn dùng cái chết để uy hiếp nàng!

      cỗ dịch nóng từ dưới lại trào ra, tầm nhìn đột nhiên mơ hồ, linh hồn trong cơ thể như dây đàn đứt "Phựt" tiếng.

      Nàng gạt mạnh bàn tay to nắm chặt cằm ra, đồng thời vung mạnh tay tát vào khuôn mặt chuẩn cần chỉnh màu cổ đồng.

      "Ba ──"

      tiếng giòn vang nóng bỏng, cánh tay trắng noãn bé xẹt qua má trái của Tán Bố Trác Đốn, giống màu hồng được khắc da mặt cổ đồng nổi bật.

      Cái tát này xảy ra bất ngờ, tưởng tượn được, làm cho lòng người sợ hãi.

      Tán Bố Trác Đốn che lại má trái, thế nào cũng dự đoán được con chuột yếu vô hại này, nữ nô nhát gan sợ chết sau khi nghe uy hiếp, chẳng những sợ hãi lấy lòng, ngược lại còn vung tay tát cho cái. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi ba năm qua, bị tát. Mà người đánh , lại là nô lệ, thứ đồ chơi đê tiện! Khiếp sợ cùng kinh ngạc nháy mắt làm thất thần, má trái đau lắm, da thịt dần ngứa ngứa nóng nóng, tức giận như sóng trào, điên cuồng gào thét trong lồng ngực .

      "Ngươi! Dám! Đánh! Ta!"

      vuốt vuốt dấu ấn màu hồng nhạt, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng . Mắt ưng u tối sát khí muốn dọa người, ngập kín mắt , kêu gào muốn hủy diệt mọi thứ.

      "Ta đánh chính là cầm thú!"

      La Chu chút yếu thế rống lại. Thân thể mềm mại lúc trước còn như thỏ muốn chạy trốn, giờ lại khiêu khích áp sát người Tán Bố Trác Đốn, nắm tay ngừng hạ xuống người , làm kịp trở tay.

      "Cút!"

      Tán Bố Trác Đốn chợt nghe lời nhục mạ, lại thình lình trúng hai đấm, lửa giận công tâm, đưa tay hất vật dính thân xuống giường, lớn tiếng quát.

      "Ta liều mạng với ngươi!"
      La Chu kiệt lực hét lên. thân thể ngã xuống lập tức lại bật dậy, như báo con phát cuồng xông lên, "Ngao ô" cắn lên đùi Tán Bố Trác Đốn.

      Tán Bố Trác Đốn ăn đau muốn nhấc chân đá, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt cùng với hàm răng dính máu của nữ nô kia lại chần chờ.

      chần chờ lại cho La Chu cơ hội. chút chậm trễ, nàng đem toàn bộ chiêu thức trước kia đánh nhau hay dùng đem ra sử dụng bằng hết.

      "Cầm thú! Ngươi con mẹ nó chính là cầm thú! Ta là người tha hương, sống dễ dàng lắm sao? Vì mạng sống, dù khổ sở thế nào, ta cũng dám lớn tiếng khôc. Ta gặm xương, ăn bánh mì rỗng, cùng chó ngao ăn chung chậu, ngủ chung phòng. Ta nắm toàn bộ tôn nghiêm, mặc cho đàn cầm thú các ngươi ba lần bảy lượt đe dọa tra tấn, ti tiện còn hơn súc sinh. Chỉ cần có thể tiếp tục sống, tất cả ta đều có thể chịu đựng! Mẹ nó chính là con cầm thú nhà ngươi! Cầm thú!"

      Nàng bi phẫn gào rú, như điên như dại mà cắn, cấu, đấm đá Tán Bố Trác Đốn, đem toàn bộ oán hận ở sâu trong lòng phát tiết.

      "Vì sao cường bạo ta? Vì sao cường bạo ta? Ngươi là Cổ Cách Vương cao cao tại thượng, ta là nô lệ thấp hèn, ta có chỗ nào ngăn trở ngươi? Vì sao ngươi lại muốn cường bạo chết ta! Ngươi ! Ngươi mau !"
      La Chu gào câu lại cắn cái; gào câu cào cái, cả khuôn mặt giàn giụa nước mắt cùng nước mũi. Hai cánh môi cũng trắng bệch như sắp chết. Nước mắt trong suốt lấp lánh, đôi mắt to màu đỏ thẫm, phẫn nộ quyết tuyệt cùng bi thương tuyệt vọng đan lẫn vào nhau. Bên trong đôi mắt mất khát vọng sinh tồn mãnh liệt, nơi nơi đều là trống rỗng cùng cái chết.

      Khi thấy được điều đó, ngực khó chịu còn hơn lúc thấy nàng ngất , thậm chí còn ngăn chặn toàn bộ lửa giận dâng trào trong lòng .

      Chương 089. Bị giam vào địa lao
      Hai người cha mẹ nhau theo sát nhau, nhưng chưa bao giờ chú ý tới đứa con, tạo cho La Chu tính cách trở nên lạnh nhạt. Khuyết thiếu tình thương, dễ bị tình thương của người khác làm cho cảm động, nhưng mà nàng thương nhất lại chỉ có bản thân mình.

      Nàng khát vọng nhất chính là được gả cho người đàn ông tốt, trải qua cuộc sống bình thường hạnh phúc cả đời, điều làm nàng sợ hãi nhất là cái chết. Chỉ cần có thể sống, nàng có thể ba quỳ chín vái với tên cầm thú này, có thể ăn chung ngủ chung với ngao khuyển, có thể chịu mọi loại tra tấn lên cơ thể, ngay cả tôn nghiêm cùng trinh tiết quý giá cũng có thể cho qua. Chỉ là, hi vọng duy nhất này lại bị tên cầm thú cường bạo mạnh mẽ đập nát, cái chết tàn nhẫn sắp tới. giờ nàng hai bàn tay trắng, có chỗ nào phải sợ hãi, sao phải nén cơn giận này.

      "Cầm thú! Ô ô. . . . . . Cầm thú!"

      Mười ngón tay nàng ngừng cào cấu lên cơ ngực dày rộng của Tán Bố Trác Đốn đến chảy máu. Hai mắt đỏ hồng đều là lửa phẫn nộ, những giọt nước mắt tuyệt vọng ngừng tuôn ra từ trong đôi mắt đỏ đó, làm cho hai mắt to phát ra thứ ánh sáng kinh tâm động phách.

      Vẻ mặt Tán Bố Trác Đốn như hàn băng ngàn năm, lạnh tới cực điểm. Dưới lớp hàn băng lại là sát khí tanh máu giương nanh múa vuốt vào lớp băng lạnh giam cầm nó. bàn tay, liền có thể dễ dàng khống chế đôi móng vuốt trắng noãn gãi ngứa ngực . Cánh tay còn lại nâng lên, nháy mắt đem vật nào đó làm càn người nằm xuống dưới.

      "Ta có cường bạo ngươi." nhìn thẳng vào khuôn mặt nhắn gần như sắp điên mất, giọng lạnh lùng, "Ngươi còn sống rất khỏe mạnh." Trong ngực khó chịu lại mang theo chút đau tức. Cũng là tia đau tức này chính là dây xích kiềm chế cơn phẫn nộ muốn tàn sát của dấy lên.

      Cổ tay nàng bị vặn tới sắp gẫy lìa, sức nặng thân ép La Chu tới thiếu chút thở nổi. Nàng cắn răng chịu đựng tra tấn khổng lồ người, hề sợ hãi khóc rống lại với khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn kia: "Lừa quỷ! Ngươi cường bạo ta, ta sao lại đổ máu? Tại sao bụng dưới lại đau? Tại sao lại đau bụng?"

      "Ta có cường bạo ngươi."

      Tán Bố Trác Đốn lặp lại lần thứ hai, cương cứng trong giọng thể ràng nhẫn nại, ánh mắt ngày càng u tối, như chất độc ăn mòn dần tầng băng dầy.

      Nàng giật mình, đột nhiên lớn tiếng cười quái dị, tiếng cười bi tuyệt mà thê lương. chuỗi nước mắt như trân châu tuôn ra, ngừng tranh nhau tràn ra từ hốc mắt đỏ bừng.

      Tán Bố Trác Đốn im lặng nhìn nàng, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm, đôi môi mím lại thành đường sắc bén.

      " cường bạo ta? Ngươi cường bạo ta?" Nàng cười quái dị hỏi lại, mở to hai mắt, lớn tiếng rít lên, " cường bạo ta, vậy tại sao cái vật cầm thú kia lại dính đầy ──"

      bóng ma cùng tiếng xé giá mạnh mẽ thổi qua da thịt nện xuống bên cạnh, chặn đứt tiếng gào của nàng. Nàng còn kịp nhắm lại mắt, bóng ma thứ hai nhanh chóng chuyển hướng, nện xuống bên trái đầu nàng. Tiếp đó là tiếng nổ lớn, thân thể đột nhiên rơi xuống, cả chiếc giường nặng nề phút chốc đổ sụt thành phế tích, cả tẩm cung bị chấn động.

      Tai trái vừa đau vừa nóng, còn có chút dịch dính nóng chảy ra, mơ hồ còn cảm nhận được dư vị sau vụ chấn động. Lệ mặt bị gió tạt qua chặt đứt, lại bị bàn tay mạnh mẽ nào đó chặt đứt mất ít tóc. Nếu chưởng này mà đánh vào chính giữa mặt nàng, giờ phút này cái biến thành phế tích phải chiếc giường mà là đầu của nàng.

      Chữ máu cuối cùng kẹt lại trong cổ họng, sao nhả ra nổi, mà nuốt cũng trôi. Nàng ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt dữ tợn đầy phẫn nộ của Tán Bố Trác Đốn, thân thể cùng bộ não bị sức mạnh khủng bố làm cho kinh sợ.

      Mắt to trong suốt đỏ hồng tĩnh lặng đối mặt với đôi mắt hung ác sắc bén, hai người ai rời mắt khỏi nhau. người dại ra vì kinh hãi, người giàn giụa sát khí; người hoang mang, người nhẫn nại.

      "Ta, , có, cường, bạo, ngươi." Tán Bố Trác Đốn chống tay ngay cạnh tai nàng, nhả ra từng chữ . Mắt nhắm lại, chậm rãi ra câu, "Ngươi tới kinh nguyệt."

      giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây. . . . . .

      Từng giây cứ thế trôi qua, ánh mắt ngây dại của La Chu cuối cùng cũng gợn sóng. Nàng hoang mang nhìn quanh, vừa rồi. . . . . . Vừa rồi cầm thú Vương vừa gì ta? Vì sao nàng nghe . . . . . . ?

      "Ta. . . . . . Hình như ta chưa nghe câu cuối." Nàng sợ hãi mấp máy môi, thành thực .

      Sâu trong ánh mắt, tầng băng kia cuối cùng cũng xuất vết nứt, nhất thời, sát khí tanh máu ngưng tụ thành xích sắt, phá băng lao ra.

      "Ngươi tới kinh nguyệt !" Tán Bố Trác Đốn gầm lên lần nữa. Mắt ưng nhíu lại, ánh sáng tanh máu lóe lên, đưa tay, quăng La Chu trong trạng thái nửa ngây bay ra ngoài.

      Phanh ──

      "Ai a ──"

      Tiếng va chạm mặt đất cùng tiếng hét thảm vang lên gần như cùng lức, đại não đông cứng của La Chu cuối cùng cũng bắt đầu vận động. Đúng rồi, chỗ đau dưới thân hình như chỉ có bên ngoài, bên trong có đau đớn gì, mà lạnh lẽo quặn đau trong bụng hình như có chút quen thuộc. . . . . .Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, dám tin nhìn Tán Bố Trác Đốn đứng lên từ chiếc giường trở thành đống phế tích, để chứng thực có đúng hay .

      "Vương . . . . . . Vương là. . . . . . Là sao, ta. . . . . . Ta chỉ là tới kinh nguyệt? Ta. . . . . . Ta chết? !" Hai má xanh trắng nổi lên tầng hồng nhạt, hơi thở của cái chết dần dần biến mất.

      "Vương?" Khóe miệng Tán Bố Trác Đốn kéo ra chữ, tiến lên vài bước, nhấc chân đá nàng lăn vòng, "Heo, tại biết gọi Vương sao? Ngươi phải vừa rồi câu cầm thú hai câu cầm thú, gọi phải rất vui sao? Tiếp tục gọi ?" cười lạnh liên tục, rồi đá La Chu lăn thêm vài vòng, cuối cùng chân dẫm lên lưng nàng, giọng nhàng làm cho người ta rét mà run, "Ai ngươi chết? Ngươi quên câu của ta lúc trước sao, tất cả những thứ dám có can đảm khiêu khích Vương, đều chỉ có con đường chết."

      Vừa biết chính mình còn chưa phải bước vào quan tài, nỗi sợ chết vốn cắm rễ sau trong nhanh chóng phá đất trọng sinh. Sống, nhất định phải sống! Niềm tin vốn bị dập nát lại càng trở nên kiên định, mãnh liệt. Nàng gian nan ngẩng đầu lên từ dưới chân Tán Bố Trác Đốn ngước nhìn , dùng ngữ điệu thành của người Bác Ba biện bạch, ý đồ đổi trắng thay đen.

      " , toàn bộ cao nguyên đều hết lời khen ngợi Vương uy nghiêm như kền kền, cao quý như sư tử, tao nhã như báo tuyết, dương cụ còn thô to hơn lừa, toàn thân đều tràn ngập mị lực của dã thú. Tiện nô gọi cầm thú phải nhục nhã Vương, phải. . . . . .Là ca ngợi Vương, đúng, là ca ngợi!" Ánh mắt hèn mọn, hoảng sợ lại cẩn thận nịnh nọt, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, thoạt nhìn có chút bẩn thỉu lôi thôi.

      Mặt Tán Bố Trác Đốn lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng xanh mét mảng. Chân lớn dẫm lên lưng nộn nộn thịt có chút run rẩy, cẳng chân buông lỏng, căng lại, lặp lạo vài lần, vẫn là thể dùng sức. thở cái mạnh, thu chân xoay người, cười lạnh : "Heo, nhắc nhở ngươi câu, ngao nô tên Cách Tang Trác Mã kia còn chưa bị đưa ra khỏi biên thành đâu."

      La Chu sửng sốt, lập tức sợ hãi, bổ nhào về phía trước, ôm lấy sau chân Tán Bố Trác Đốn, hoảng sợ khẩn trương : "Vương, ngươi hứa bất luận thế nào, dù phát sinh chuyện gì, tình huống nào, cũng thả Cách Tang Trác Mã về thôn Nạp Mộc A. Lời của Vương đáng giá ngàn vàng, người thể giữ lời!"
      Thân thể Tán Bố Trác Đốn đột nhiên cứng đờ, hơi thệ nguy hiểm cùng sát khí tanh máu dần hóa thành rắn quấn quanh cổ La Chu, rồi dần dần thu chặt lại.

      Mồ hôi trán từng giọt từng giọt rơi xuống. La Chu ôm chặt chân cầm thú Vương, cúi đầu, cổ họng khô khốc, toàn thân căng thẳng.

      Bỗng dưng, tiếng cười trầm vang mà lại lạnh lẽo như băng cất lên. Tán Bố Trác Đốn chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn nữ nô giấu đầu hở đuôi, đôi môi nở nang vẽ ra độ cong hung ác nham hiểm: "Được lắm! Được lắm! Chỉ là nữ nô đê tiện lại dám tính kế Mục Xích Tán Bố Trác Đốn ta!"
      Tiếng cười vừa dứt lại, la Chu nghe được tiếng gầm lên.

      "Người tới, đem nàng nhốt vào địa lao!"

      Nàng chỉ cảm thấy hai tay ôm lấy chân run lên, sức mạnh đánh úp về phía vai phải, thân thể lập tức bay lên. Mà lúc này, lại có chó ngao ở đây đón nàng.

      La Chu sợ hãi hét thất thanh, ngã thẳng hướng rèm cửa to dày. Xoẹt xẹt vài tiếng, rèm cửa bị kéo rơi xuống, đem nàng phủ kín.

      Thình lình trong bóng tối, có hai bàn tay to đỡ được nàng.

      Hai thị vệ lấy đầu nàng, thô lỗ dùng rèm cửa đem nàng quấn thành chả giờ xong, liền túm lên thẳng hướng địa lao.

      Chương 090. Chẳng qua là thích
      Làn khói mỏng nhàng tỏa ra từ bàn thờ nạm hình đầu lâu bằng vàng, quanh quẩn men theo pho tượng Phật uy nghiêm cao gần 2 thước. Tượng Phật đều là dáng uy mạnh giận dữ, dưới ánh sáng mờ nhạt cùng làn khói trắng lượn lờ càng có vẻ khủng bố.

      Bạch Mã Đan Tăng nhắm mắt, ngồi lẳng lặng xếp bằng đài hoa sen bằng vàng. Hai tay đặt đầu gối, kết thành ấn hoa sen. Phía sau bàn thờ là loạt đèn bơ, ngọn đèn tỏa sáng từ phía sau, tạo cho vàng hào quang nhàn nhạt, giống như thần phật thân. Khuôn mặt an tĩnh giấu vẻ u, lệ khiến cho kẻ khác khiếp sợ, nhưng khóe môi kia lại nhàng nhếch lên tạo thành nụ cười như có như .

      Khi Thích Già Thát Tu bước vào trong tế điện, nhìn thấy cảnh tượng này. lặng yên tiếng động quỳ trước mặt Bạch Mã Đan Tăng, kiên nhẫn chờ Pháp Vương mở mắt.

      biết qua bao lâu, cuối cùng Bạch Mã Đan Tăng cũng mở mắt. Trong nhát mắt, băng tuyết như tan rã, cả tế điện phảng phất như có ngàn đóa sen tuyết nảy nở, tỏa ra vầng hào quang thuần khiết xinh đẹp.

      Trong sáng thánh thiện cùng bóng tối mịt mờ khủng bố giao nhau trong nội điện, nhưng chút đột ngột nào, ngược lại vô cùng hòa hợp tràn trề sức mạnh. Giống như tượng Kim Cương Phật Nộ Pháp Tướng làm cho người ta vừa kính vừa sợ.

      "Ngươi đến rồi." Bạch Mã Đan Tăng khẽ mở cánh môi, nhàng , giống như gió xuân khẽ thổi, nước tuyết tan chảy róc rách vào tận sâu tâm hồn người ta.

      "Vâng"

      Thích Già Thát Tu cung kính ngẩng đầu, khuôn mặt oai hùng, nghiêm nghị, trong đôi mắt hẹp dài đầy tôn sùng cùng kính .

      "Khi bình minh, ngươi mang chăn đệm tới địa lao Vương cung chuyến ." Nụ cười khóe môi Bạch Mã Đan Tăng có chút sâu, đợi Thích Già Thát Tu mở miệng lại , "Đúng rồi, lại mang thêm ít vật phẩm quý nữ Bác Ba dùng mỗi khi kinh nguyệt nữa."

      A? !

      Thích Già Thát Tu kinh ngạc nhìn Pháp Vương mà tôn dùng nhất, lúc lâu sau đều thể đáp lại. Kêu mang những đồ kia tới địa lao Vương cung là muốn giữ lại tính mạng cho tội nhân nào đó, nhưng mà. . . . . . Vật phẩm dùng khi phụ nữ tới kinh nguyệt hàng tháng tưởng tượng được, người Pháp Vương muốn bảo vệ chẳng lẽ là phụ nữ? !

      Ở chung 20 năm, cùng tất cả người Cổ Cách đều vô cùng tôn kính từ bi nhân ái của Pháp Vương, rồi lại là người duy nhất biết được đạm mạc vô tình đến đáng sợ chứa phía sau.

      Thần Phật mến vạn vật, vạn vật chẳng qua chỉ là hạt bụi trong mắt Thần Phật. Tâm Thần Phật là sạch chút tạp niệm, có nửa hạt cát. Cho tới nay Pháp Vương trong mắt chính là vị Phật cao cao tại thượng. Vì sao, bây giờ lại chú ý đến người phụ nữ trong địa lao.

      "Tâm tình Vương tốt, đem tế phẩm quý giá nhốt vào địa lao." Bạch Mã Đan Tăng cười nhàng, kiên nhẫn giải thích cho Thích Già Thát Tu.

      Thích Già Thát Tu ngẩn ra, tiếp đó là giật mình. Hai ngao nô, ai là tế phẩm trân quý, sớm trong lòng. Nếu vậy, người bị nhốt vào địa lao chính là. . . . . . Là Heo ? Nghĩ đến đây, lòng co lại, đau đớn như có kim châm vào.

      Bạch Mã Đan Tăng hề để lỡ lo lắng chợt lóe lên trong mắt Thích Già Thát Tu, ý cười nơi khóe môi càng sâu, thản nhiên : "Thích Già Thát Tu, quả nhiên là ngươi che giấu ta điều gì đó."

      Sắc mặt Thích Già Thát Tu mạnh mẽ biến đổi, dưới ánh mắt phượng tím nhìn thấy vạn vật của Bạch Mã Đan Tăng, hai bả vai bất đắc dĩ sụp xuống. Hai mươi năm ở chung có thể hiểu Pháp Vương. Pháp Vương cũng hiểu mỗi tiếng , nhất cử nhất động của . Muốn giấu diếm ánh mắt Pháp Vương, căn bản là có khả năng. Chỉ là lần trước Pháp Vương chưa muốn vạch trần tâm tư của mà thôi, còn làm cho tưởng rằng có thể tạm thời giấu diếm được Pháp Vương.

      liền đem mọi chuyện kể từ lúc bắt được Heo ở thôn Nạp Mộc A, in xuống nô ấn thế nào, làm sao nàng thành ngao nô, kể lại toàn bộ.

      "Đến từ xứ lạ, đường hành hương mở mắt liền tới thảo nguyên thôn Nạp Mộc A. . . . . ." Bạch Mã Đan Tăng nhẩm lại, ngón tay nhanh chậm lần tràng hạt Bồ Đề, trầm ngâm lát, mắt phượng tím liền lóe lên tia sáng kỳ dị, "Xem ra hồn phách của nàng, là món tế phẩm trân quý hiếm thấy."

      Lòng Thích Già Thát Tu như lạc phách, cẩn thận hỏi: "Pháp Vương, ngài làm sao có thể thấy được hồn phách của tế phẩm?" vô lý, mắt hồn được thiết lập trong tẩm cung của Vương chỉ có vong linh mới có thể tiến vào. Heo vẫn chưa chết, làm sao Pháp Vương có thể thấy được hồn phách của nàng, tiếp đó viết được tất cả tình hình của nàng?

      Bạch Mã Đan Tăng nghe xong những gì mà Thích Già Thát Tu giấu diếm, mặt mày chút gì là nổi giận, cười cười liếc gã đàn ông mà tay chăm lớn, thản nhiên : "Kinh nguyệt của tế phẩm thành lối dẫn, linh hồn bị vong linh kéo vào trong thế giới mắt hồn."

      " sao? !" Thích Già Thát Tu kinh hãi, thất thố đứng lên. Nếu bị vong linh kéo vào mắt hồn, bị ăn tươi nuốt sống hầu như còn.

      Bạch Mã Đan Tăng liếc thêm cái, tiếp: "Ngươi hoảng sợ sao, ta nhận thất được mắt hồn có động liền lập tức đem nàng mang ra ngoài."

      Thích Già Thát Tu vẫn còn chút sợ hãi thở ra hơi, mặt khỏi lộ ra vài phần ngượng ngùng: "Pháp Vương, thỉnh tha thư cho bất kính của ta."

      Bạch Mã Đan Tăng cười cười, lơ đễnh : "Ngươi chẳng qua là thích tế phẩm kia, nên thất thố bất kính cũng là lẽ thường."

      ". . . . . . phải. . . . . . Ta có thích. . . . . . Thích." Thích Già Thát Tu vội vàng xua tay lắc đầu, nhưng càng lại càng chột dạ. Da mặt ngăm đen dần dần nóng lên, tay chân nhất thời cũng cứng ngắn biết làm thế nào cho tốt, hình ảnh ngàn năm khó gặp này làm cho Bạch Mã Đan Tăng thấy buồn cười.

      "Tiểu tử ngốc, nàng tuy là tế phẩm trân quý, nhưng cũng chỉ là nô lê đê tiện, có gì đáng để thích?"

      "Ta . . . . . . có. . . . . . Thích. . . . . ." Thích Già Thát Tu muốn cãi lại nhưng mà dưới ánh mắt trêu tức của Bạch Mã Đan Tăng liền cứng họng, đành từ bỏ, cúi đầu, buồn bực , "Ta biết từ lúc nào bắt đầu thích nàng. Ta hỏi Vương muốn nàng, Vương cho." đến đây, hai mắt lặng yên che kín nỗi niềm giấu kín, cùng Vương tranh đoạt Heo , chỉ hy vọng chính mình có thể có cơ hội được giữ lấy nàng. Heo là nô lệ đê tiện, Vương tôn kính hẳn có hứng thú lâu với nàng. Đúng rồi, chừng hứng thú kia biến mất, bằng Vương cũng nhẫn tâm đem nàng nhốt vào địa lao. Trong đôi mắt có giấu diếm khỏi lóe lên tia vui sướng.

      "Ha ha, ngươi yên tâm, nữ nô kia cuối cùng vẫn trở thành tế phẩm cuối cùng giúp ngươi quán đỉnh." Bạch Mã Đan Tăng nâng mi, mắt phượng đỏ tím chảy xuôi vầng hào quang dịu dàng, " bao lâu nữa Vương mang tế phẩm đến đây, ngươi trước hết mang mấy đồ vật kia tới địa lao , đừng để cho nàng chết dễ dàng."

      "Dạ" Trong lòng Thích Già Thát Tu cũng có chút lo lắng, liền hề nhiều lời, cung kính lui ra ngoài.

      Ý cười trong mắt Bạch Mã Đan Tăng dần dần trở nên lạnh lẽo, động tác đẩy tràng hạt cũng ngày càng chậm dần.

      nhớ tới hình bóng vất vả lặn lội, sợ hãi bất an trong thế giới mắt hồn. Đó là người đầu tiên có thể nhìn trộm đến hồn mắt, có năng lực dùng máu làm vật dẫn tiến vào mắt hồn.

      Nhìn gần, linh hồn nàng thoáng ra luồng hơi thở tinh thuần nhất đến từ viễn cổ, sạch đến chút tạp chất, là thân thể cao cấp nhất để nâng cao tu hành.

      Tán Bố Trác Đốn, chỉ cần ngươi đem tế phẩm thú vị đó tặng lại đây, ta liền tha thứ tội lừa gạt của ngươi.

      Nhấc chân rời đài sen vàng, chậm rãi đứng thẳng, tới đài chuyển kinh bên cnahj. tay nắm châu kết ấn trước ngực, bên chuyển kinh luân, bên nhắm mắt niệm tụng kinh văn.

      Trong điện phủ mờ ảo, ánh đèn nhấp nhoáng, khói trắng quấn quanh từng thân tượng đáng sợ, tăng nhân chuyển kinh, tất cả đều có vẻ xa xưa thần bí, yên tĩnh, an hòa.
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      chau007153, Lam Kỳ Kỳ, SiAm44 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :