1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (update Ch.191)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Sr các nàng nhé! Do về hơi muộn vì có việc bận nền giờ mới up cho các nàng được.

      Chương 151 Di chuyển trong đêm tuyết

      Đêm mùa đông vùng Ali tuy rằng đen như mực nhưng cũng có thể nhìn thấy mênh mông màu trắng phía xa, đó là những bông tuyết giống lông ngỗng dày đặc tung bay trong khí cùng với lớp tuyết bao trùm đỉnh núi. Gió tuyết lạnh thấu xương mạnh mẽ thổi quét khắp nơi mang theo cái lạnh như cắt da cắt thịt. Mọi thanh toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng, dường như mọi thanh cũng bị lạnh lẽo đông cứng lại.


      Nhưng mà ở trong đêm đen, có ánh lửa kiên cường dẻo dai nhưng mãnh liệt đương đầu với cái gió lạnh ngừng bên ngoài mà tiến tới. Dẫn đầu chính là con chó ngao hùng tráng màu xám bạc, đôi mắt tam giác trong đêm tuyết lạnh lập loè ánh lên màu xanh thâm thúy mà quỷ quyệt, hung tàn lại kiêu ngạo. phía sau chó ngao là hàng hai mươi mấy nam nhân Bác Ba dám vật lộn với gió tuyết. Mỗi người từ đầu đến chân đều tự trang bị mũ da, áo khoác cùng giày da rắn chắc dày cộp, thân hình cao lớn nhanh nhẹn dũng mãnh cũng trông quá mập mạp, hành động cũng hề có chút vụng về. Duy nhất lộ ở bên ngoài là đôi mắt cứng rắn giống như sắt, sắc bén như đao, tràn đầy lạnh lẽo có thể so với đêm tuyết vùng Ali.


      “Vương, ước chừng qua nửa canh giờ nữa là có thể đến chùa Thác Lâm.” Thích Già Thát Tu thu hồi tầm mắt nhìn xa, quan tâm mà hướng Tán Bố Trác Đốn bên cạnh người , “Thỉnh Vương nghỉ ngơi lát, hãy để thần ôm nàng trong chốc lát giúp người.”
      Lông mày dày và lông mi của Tán Bố Trác Đốn bị bao phủ bởi tầng sương tuyết, tay đem người nắm chặt trong lòng ngực được bọc bởi lớp da rái cá đưa cho Thích Già Thát Tu, yên tâm mà dặn dò : “Đừng đem nàng bưng kín quá.” Ôm người nặng gần trăm cân rồi di chuyển hai mươi dặm đường tuyết, tuy là trời sinh thần lực cũng có chút chịu nổi mà mệt mỏi.


      Thích Già Thát Tu tiếp nhận bọc chăn, trong lòng dở khóc dở cười. Vương thế nào lại bảo cẩn thận làm heo bị bọc kín đến ngạt, dọc theo đường đều là lo lắng Vương vô ý đem heo con bưng kín thở nổi ?
      Tuyết đêm quá lạnh lẽo, đường cũng cực kỳ khó , ngựa cùng kiệu mềm và đồ vật linh tinh nửa điểm cũng sử dụng được mà chỉ có thể bộ. đem ba tầng da rái cá rắn chắc khâu vá thành cái túi ngủ , bên trong để vào mấy túi da nước ấm giữ nhiệt, rồi lại đem heo chỉ mặc bộ quần áo kép mỏng bỏ vào trong, sau khi sắp xếp thỏa đáng, cuối cùng dùng kiện áo khoác da rái cá kín mít mà bao lấy. Mà vì bảo đảm tốc độ di chuyển nên bọc heo hoàn toàn dựa vào trời sinh thần lực người Vương tôn quý. lại gọi tới Ngân Nghê, mệnh lệnh cho hai mươi lăm thân vệ dũng cảm cường hãn nhất hắc kỳ đội hộ tống Vương tới chùa Thác Lâm.


      Kỳ chờ đến bình minh rồi chùa Thác Lâm là ý kiến tốt nhất bất quá Vương luyến tiếc heo phải chịu đau nhức đêm, càng sợ càng kéo dài thời gian làm cho vết thương càng chuyển biến xấu, vì thế liền quyết định lên đường ngay cả trong đêm tuyết. Làm Vương gia hắc kỳ đội thủ vệ an nguy của Vương hai mươi năm, vốn nên lý trí mà khuyên can Vương từ bỏ quyết định di chuyển trong đêm tuyết đầy nguy hiểm, bất đắc dĩ vừa thấy đến heo trong lớp bọc yên tĩnh tiếng động lại làm càng lo lắng gấp bội, đau lòng gấp bội.

      Vương luyến tiếc nhìn heo đau, đương nhiên càng luyến tiếc. Lần đầu tiên dối Vương, cũng là lần đầu tiên đánh mất nguyên tắc đồng thời đặt an nguy của Vương ở vị thứ hai. Bất quá liền tính lấy mệnh khuyên can, Vương cũng khẳng định từ bỏ quyết định tới chùa Thác Lâm. là thần hạ của Vương cần phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Vương. Vì thế mấy thứ suy nghĩ trong đầu, cảm giác áy náy thấp thỏm cũng liền chậm rãi khôi phục thành thản nhiên bình thản.


      Cây đuốc ở trong gió tuyết thổi lúc sáng lúc tối, chân đạp xuống nền tuyết liền lún xuống tới đầu gối. May mắn đường chùa Thác Lâm đều khá bằng phẳng, hơn nữa lại có Ngân Nghê dẫn đường, cho dù dưới trời tuyết thổi liên miên vẫn có thể tránh ít nguy hiểm. đường tới bây giờ, tinh tường cảm thấy bước chân của Vương từ nhàng chuyển dần sang nặng nề, hơi thở từ nhàng chầm chậm thành hơi hơi dồn dập. Vương chinh chiến bốn phía mấy năm nay, đây chỉ sợ vẫn là lần đầu tiên hao phí nhiều thể lực như vậy.


      Đem heo bọc kín trong lòng ngực ôm càng chặt, tâm tình nôn nóng đau đớn ngăn được mà lộ ra ý cười nhạt. Heo , Vương tuy khiến nàng bị thương nhưng đối với ngươi cũng đủ ôn nhu săn sóc, lại là thích ngươi, thế gian này đại khái cũng chỉ có ngươi mới có thể hưởng thụ đến đãi ngộ đặc biệt này.


      “Ngao ──”
      Ngân Nghê vẫn di chuyển phía trước đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu về phía sau lưng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp như sấm rền. Thấy toàn bộ mọi người phía sau nó dừng lại, Ngân Nghê mới hướng trái phải nhảy tới nhảy lui tới thăm dò cuối cùng đặt chân trở lại còn hướng đường ban đầu .

      “Ngao ── ngao ──” đứng ở hơn mười mét phía xa, nó phe phẩy cái đuôi hướng Tán Bố Trác Đốn cùng Thích Già Thát Tu kêu gào, ý bảo bọn họ có thể dọc theo dấu chân của nó.
      Đôi mắt Tán Bố Trác Đốn híp lại, chúng ở dưới hàng lông mi bị phủ bởi tuyết sương càng trở nên nổi bật lạnh lẽo sắc bén. từ mặt đất nặn quả cầu tuyết rồi hung hăng ném mạnh về vị trí phía trước. mảng tuyết trắng lập tức chuyển động, dưới ánh sáng của ngọn đuốc có thể thấy chúng biến mất và để lộ ra sườn núi chênh vênh. Nguyên lai là chỗ này bụi cây cỏ dại mọc lên vô cùng sum xuê tuy đều là chút cành khô nhưng lại giữ được tầng tầng lớp lớp tuyết dày, đem sườn núi che lấp, thoạt nhìn co đường vô cùng bình thường có gì khác lạ. Nếu vô ý bước lên bước, liền dẫm đến mặt đất mà là trực tiếp lăn xuống núi. Sườn núi hai bên chỉ toàn màu đen nhìn như là miệng của ma quỷ há rộng khiến người thấy đều lạnh sống lưng.


      “Tốc độ di chuyển nhanh lên!” Tán Bố Trác Đốn lạnh lùng hạ lệnh.
      !”
      Hai mươi lăm hắc kỳ thân vệ theo dấu chân của Ngân Nghê vòng qua được sườn núi, mọi người nghĩ sắp đến địa điểm cần tới mà có chút lơi lỏng thần kinh, lần nữa lại căng thẳng so với lúc xuất phát càng thêm đề cao cảnh giới.
      Thủ vệ cho Vương đều là thân vệ đội hắc kỳ, đêm nay Vương cùng Liệt đội trưởng đại nhân vì cái gì tự mình mạo hiểm dưới đêm tuyết chạy tới chùa Thác Lâm, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít có chút biết được phần nào. Nữ nô kia với bọn họ cũng xa lạ, nàng cứng cỏi cũng làm cho bọn họ rất là bội phục. Rốt cuộc, nàng là nô lệ duy nhất có thể ở bên người Vương chịu đựng hơn hai tháng. chỉ có như thế, nàng còn trêu chọc làm cho Vương thích nên càng là làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.


      Vương bản chất có bao nhiêu hỉ nộ biến hóa thất thường, tàn khốc vô tình, bản thân là thân vệ của Vương nên bọn họ hiểu càng . Người bình thường ở trong mắt Vương cùng súc sinh có gì khác biệt, , chính xác ra còn kém so với chó ngao cùng báo tuyết. Mà nữ nhân này chẳng phân biệt kẻ giàu sang hay nghèo hèn, người xấu hay đẹp, đối Vương mà chính là công cụ tiết dục yếu ớt. Nhìn mấy cái hầu phi là minh chứng, bọn họ giống như mấy con dê bò đáng thương, chỉ chờ Vương mỗi tháng lần hứng thú liền đưa đến giường chịu “ bị thịt”. Bình thường những nữ nhân ở bên người Vương sống được bao lâu, hoặc là vô ý mạo phạm Vương bị phạt dùng khổ hình, chết đem cho chó ngao ăn, hoặc bị khủng bố máu me hắc sát của Vương dọa điên tự sát, sau cũng đem cho chó ngao ăn. Cũng vì nguyên nhân chính là vì Vương lãnh khốc cùng lạm sát vô tội vạ, khiến cho công việc bọn họ được giao chỉ có duy nhất là số lần bảo vệ Vương khỏi kẻ ám sát đến ít ỏi mà còn thêm đem người băm cho chó ngao ăn.


      giờ khó được có nữ nô khơi gợi được các loại cảm xúc của Vương, nội tâm bọn họ rất thích nghe ngóng. Thân phận nữ nô đê tiện là nhưng kia có cái gì quan hệ, Vương lại phải muốn cưới làm Vương phi.
      Ngày thường nhìn xem Vương làm nhục ức hiếp nữ nô, nhìn Liệt đội trước mặt bao nhiêu người mà trìu mến nữ nô, nhìn con chó ngao cùng báo tuyết vui chơi nô đùa với nữ nô, cũng đủ khiến công tác thủ vệ của bọn cuối cùng cũng buồn tẻ nhàm chán như trước.
      Vì nữ nô này mạo hiểm dưới đêm tuyết đường đường vị Vương cao cao tại thượng của bọn lúc này so với danh xưng con trời có tình cảm càng làm cho bọn họ tôn sùng kính sợ hơn. Chỉ có vị Vương như vậy mới giống như bọn họ có thất tình lục dục là người sống. Cho nên, chuyến đường dưới đêm tuyết này, bọn họ có chút nào oán giận, thậm chí cảm thấy kiêu ngạo tự hào vì chính mình thấy được vị Vương tôn quý ấy hiếm khi thấy để lộ mệt mỏi.


      Gió tuyết càng ngày càng mạnh, thổi lên người cơ hồ mở ra được mắt. Cây đuốc bị thổi tắt lại nhóm lên, nhóm lên lửa lại bị thổi tắt.
      Tán Bố Trác Đốn nghỉ ngơi chặng đường ôm nàng trong lòng nửa quãng đường sau Thích Già Thát Tu ôm heo di chuyển.
      Liệt thực lực so với cũng chỉ kém có chút, ôm heo di chuyển đoạn đường cũng phải việc khó. Nhưng trong lồng ngực khi có bọc ôm heo kia liền cảm thấy trống rỗng, có chút khó chịu.


      Khi Thích Già Thát Tu tiếp lấy heo , nhất thời cũng có chút thích ứng trong cảm giác trống vắng đó. Đem người áo khoác kéo chặt chút, đôi mắt hơi lộ ra ôn nhu.
      Heo có trốn trái phải cũng thoát khỏi Vương, Vương càng có thể ý thức được quan trọng của heo , nàng sau này mới có thể sống được càng nhàng thoải mái hơn.

    2. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Mấy hôm hơi bận các nàng ạ! Người như mượn.

      Chương 152 Bí mật lớn nhất ( )

      Két ── két ──


      Cửa gỗ dày nặng màu đỏ của mật điện chậm rãi bị đẩy ra, bóng dáng của đoàn người cùng thú cuốn theo gió tuyết lạnh lẽo vội vã tiến vào. Ngọn đèn dầu bàn thờ bị gió thổi đến lay động hồi lâu sau mới khó khăn lắm đứng thẳng như ban đầu.
      Đám người tiến vào hết, tăng nhân canh giữ ở ngoài cửa lại cẩn thận cung kính mà đem cửa điện chậm rãi đóng lại.
      Ở bên trái mật điện, Bạch Mã Đan Tăng mặc áo lụa da dê cộc tay, váy dệt giáng hồng lông cừu, thân khoác áo cà sa dày, cánh tay phải lỏa lồ trong khí. vẫn thành kính mà vì thêm bơ thắp đèn cho bàn thờ.


      Nửa khuôn mặt che phủ dưới ánh đèn, bên sườn mặt thanh nhã như hoa sen, đường cong ngũ quan lập thể rất nhu hòa, ở vầng sáng nhàn nhạt hơi có chút mông lung. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng bình tĩnh, ưu nhã dễ thân, toàn thân tràn đầy ra cảm giác ấm áp.
      “Bần tăng gặp qua Pháp vương.” Thích Già Thát Tu hai đầu gối quỳ xuống quy củ mà hành lễ.

      Tán Bố Trác Đốn ôm bọc chăn trong lòng, thân hình cao lớn vẫn nhúc nhích dù chỉ chút, mắt ưng híp lại thẳng tắp nhìn chăm chú sườn mặt Bạch Mã Đan Tăng, như là muốn chọc ra cái lỗ to.


      Ngân Nghê lắc lắc đống tuyết bám lông mình, tuyết rơi giống như hạt muối rào rào rơi xuống, chỉ chốc lát sau liền tan ra làm ướt gạch dưới chân. Nó hướng tới Bạch Mã Đan Tăng kêu tiếng xong liền ngoan ngoãn mà nằm ngang ở chỗ cửa điện rồi nhắm mắt dưỡng thần.

      Bạch Mã Đan Tăng đối với tất cả động tĩnh bên người dều như biết, thong thả ung dung mà đem cái đèn dầu cuối cùng thêm bơ xong, lúc này mới xoay người hướng bọn họ. Mắt phượng đỏ tím ôn hòa từ ái, khóe môi cũng toát ra tươi cười mềm mại.


      “Các ngươi tới rồi.”
      Tán Bố Trác Đốn có trả lời, chỉ lạnh lùng mà hừ tiếng coi như là đáp lại.
      Bạch Mã Đan Tăng cũng cho rằng ngỗ nghịch gì, ánh mắt đảo qua bọc chăn Tán bố Trác Đốn ôm trong ngực, nhàng cười : “Ngân Nghê canh ở đây, các ngươi cùng ta mật thất.” ấn vào tượng Phật bên trái vách tường, xoay hai vòng, tức tượng Phật cao ba trăm ba mươi tấc đột nhiên chuyển sang bên cạnh lộ ra con đường hẹp u ám.
      phía trước, Tán Bố Trác Đốn ngay sau đó liền đuổi kịp phía sau, Thích Già Thát Tu cũng đứng dậy theo đuôi. Chờ đến thân hình ba người hoàn toàn vào mật môn sau, tượng Phật lại từ từ di chuyển về vị trí ban đầu, tựa như chuyện gì cũng có phát sinh qua.
      Như cũ vẫn là vào mật thất lần trước chữa thương, Bạch Mã Đan Tăng cũng nhiều, đem bao nhiêu thuốc bột màu sắc đồng nhất đổ cả vào ao ngọc thạch, khuấy đều đến khi hòa tan với nhau rồi mới liếc mắt ý bảo Tán Bố Trác Đốn đem quần áo nữ nô lột sạch và để nàng vào trong ao thuốc.


      Tán Bố Trác Đốn thấy thân thể nữ nô chìm vào trong ao thuốc màu đỏ nâu tâm tình lo lắng của mới chậm rãi buông ra. Mặc kệ như thế nào, y thuật của Bạch Mã Đan Tăng hoàn toàn tin tưởng. Do dự chút vẫn là có chút xấu hổ mở lời: “Pháp vương, có phải hay nên trị liệu *hoa sen bị thương của nữ nô trước.”

      *ý chỉ đạo của La Chu hihi
      Bạch Mã Đan Tăng đem nước trong ao thuốc xoa lên gương mặt nữ nô, ôn tồn giải thích, “Ngũ tạng nữ nô cùng xương cốt bất quá vừa mới khép lại bị Vương tra tấn hồi, cùng đường xóc nảy tới đây, kia bên trong sớm có chút tổn hại , nếu kịp thời sớm trị liệu chỉ sợ bệnh trở nên trầm trọng hơn.” Dừng chút, mắt phượng lên vẻ trêu chọc, “Vương cần lo lắng, ao thuốc này đối với hoa sen bị thương của nữ nô cũng có tác dụng chữa trị.”
      từ trong tay Thích Già Thát Tu tiếp nhận cái khăn lụa trắng đem nước thuốc tay cẩn thận lau sạch . Gỡ xuống tràng hạt bồ đề mắt phượng treo ở cổ, bấm tay bắn ra bốn viên dừng ở bốn phía của ao thuốc.


      Cơn gió lạnh lẽo quỷ dị đột nhiên nổi lên ở trong căn phòng, từ phía bốn viên tràng hạt bồ đề mắt phượng toát ra bốn làn sương khói đen tinh tế. Sương khói mỏng ở trong trung tụ tập lại, càng ngày càng đậm màu, ngừng vặn vẹo biến hình. Chỉ chốc lát sau, thế nhưng biến thành bốn cái đầu khói đen. Khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt lớn cùng đôi môi nhắn, nhìn ra chỗ khác so với khuôn mặt của đứa trẻ đáng .


      Trong miệng Bạch Mã Đan Tăng thấp giọng niệm tụng vài câu kinh văn, bốn cái đầu đều hé miệng, từ trong miệng phun ra làn khói đen ngưng tụ lại giống như đầu lưỡi, chúng rủ xuống chạm vào trong ao thuốc.
      Mặt Tán Bố Trác Đốn cùng Thích Già Thát Tu thay đổi sắc mà nhìn chăm chú vào dị tượng quỷ quái thể tưởng tượng đó, đây là linh hồn mà Pháp vương luyện chế lây ra vì phụ trợ chữa thương cho nữ nô. Lúc này thân thể nữ nô so với lúc bị thương ban đầu khỏe mạnh hơn rất nhiều, có thể miễn cưỡng thừa nhận ảnh hưởng của sức mạnh linh hồn, bị chúng dễ dàng mê hoặc cắn nuốt.


      “Để nữ nô ở chỗ này chữa thương .” Bạch Mã Đan Tăng nhấc chân tiến về phía cửa mật thất, “Vương hẳn là có rất nhiều lời muốn với ta .”
      Khóe miệng Tán Bố Trác Đốn nhếch lên, mắt nhìn nữ nô trong ao thuốc, liếc mắt nhìn Thích Già Thát Tu rồi mới theo Bạch Mã Đan Tăng. Thích Già Thát Tu hơi hơi sửng sốt nhưng cũng chạy nhanh đuổi kịp. Trong lòng có chút nghi hoặc, cái liếc mắt của Vương tới kia tựa hồ có chút kỳ quái.


      Mật thất chữa thương cùng mật thất bên cạnh cũng khác nhau là mấy, bố cục bày biện lại hoàn toàn bất đồng. Góc tường phía đông bày cái giường thấp Côn Luân bích ngọc điêu khắc thành, rộng hơn ba thước, dài hơn sáu thước, mặt đặt đệm chăn màu xanh lá. Bên cạnh cái giường thấp là cái bàn bạch ngọc thấp, mặt thờ phụng cái tượng vàng ròng hỉ kim cương song tu. Mặt đất được trải thảm hồng nỉ êm dày, tùy ý ném mấy cái đệm hương bồ. Ba mặt vách tường đều treo tranh thêu hỉ kim cương song tu, trong nhà ấm áp dễ chịu, nguyên lai trong đó mặt tường lại là tường kép giữ ấm. Cũng may sau khi vào chùa miếu, áo khoác dày người cởi ra, bằng thế nào cũng bị nóng đến chết. Dù vậy, Tán Bố Trác Đốn cùng Thích Già Thát Tu vẫn là bị nóng toát ra tầng mồ hôi, bọn họ nhanh chóng đem lớp quần áo người cởi ra rồi tùy ý ném xuống tấm thảm mặt đất.


      Tán Bố Trác Đốn nhặt cái đệm hương bồ ở trước mặt Bạch Mã Đan Tăng rồi ngồi xuống xếp bằng. Thích Già Thát Tu ngồi ở bên trái , cách ra khoảng cách thể tôn ti trật tự. “Vương, người nửa đêm giữa trời tuyết đến đây là đưa nữ nô tới chữa thương hay vẫn là muốn đưa tế phẩm tới?” Sau khi ngồi ổn định xong, Bạch Mã Đan Tăng nhàng cười hỏi dẫn đầu đánh vỡ yên lặng.


      “Hai người đều là.” Tán Bố Trác Đốn hờ hững , thưởng thức bộ xương khô đen tuyền phía sau. Trầm mặc giây lát, giương mắt nhìn về phía Pháp vương, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, “Bạch Mã Đan Tăng, lời của ngươi lần trước có phải hay ?”
      “Lời nào đây?” Tay Bạch Mã Đan Tăng vẫn lần tràng hạt, mỉm cười hỏi lại.
      “Cho dù nàng phải nô lệ của ngươi, dù có thành liên nữ của ta, ta cũng có thể tùy thời đem nàng đặt ở dưới thân mà đùa bỡn, chỉ cần mỗi ngày cố định trong tháng đưa đến trong chùa cùng ta song tu là được.”


      Tán Bố Trác Đốn lạnh lùng mà lặp lại lời Bạch Mã Đan tăng từng qua, trừ bỏ mấy chữ có cải biến, bổ sung và cắt bỏ ra, còn lại cơ hồ chữ cũng sót.
      Mắt phượng đỏ tím toát ra ý cười cùng ôn nhu trìu mến, ánh mắt tỏa đến bốn phía, khóe môi hơi mỏng cũng ra vài phần dung túng. Bạch Mã Đan Tăng lần tới viên tràng hạt, ngữ khí dị thường nhu hòa: “Tất nhiên là . Tán Bố Trác Đốn, huynh bao giờ lừa gạt quá ngươi chưa?”


      Tán Bố Trác Đốn nghẹn lời, sắc mặt y lạnh dần mà liếc mắt cái, giọng cũng rớt còn chút độ ấm : “Ngươi lừa gạt qua ta, lại thường xuyên dùng kế hiểm lên người ta. Còn có, ngươi là Liên Hoa Pháp vương, ta là Cổ Cách Vương, chúng ta người trần cùng tăng nhân khác nhau, đừng ở trước mặt ta xưng huynh gọi đệ, ta cũng trai già như ngươi.”


      “Ha ha, Tán Bố Trác Đốn, ngươi là càng lớn càng đáng . trai ngươi năm nay bất quá mới ba mươi sáu, mặt cái nếp nhăn cũng có, như thế nào liền thành già rồi?” Bạch Mã Đan Tăng khoa tay múa chân, “Ngươi a, vẫn là hồi đáng nhất.” Mắt phượng khẽ nheo lại, ánh nhìn toát ra chút sâu kín lành lạnh trào phúng, “Nếu ngươi phải đứa em trai thân ái duy nhất, ta lại như thế nào khả năng thầm dạy dỗ ngươi, chiếu cố ngươi, bảo hộ ngươi, trợ giúp ngươi cướp lấy vương vị. Huynh nếu phải đem ngươi coi là cốt ruột tình thâm ngươi sớm vào luân hồi rồi.” nhanh chậm mà ra bí mật lớn nhất của đất nước Cổ Cách.


      Mục Xích Tán Bố Trác Đốn mà mỗi người dân đều biết năm đó cùng mấy cái huynh trưởng đoạt vị, có được lợi thế nhất từ duy trì cùng hỗ trợ toàn lực của Liên Hoa Pháp vương. Liên Hoa Pháp vương được chịu dân chúng kính sùng kính nhận được ý chỉ của thần phật, tuyên bố Mục Xích Tán Bố Trác Đốn là con trời giáng xuống trần gian, đem đất nước Tùng Tán Càn Bố Thổ Phiên cùng dẫn dắt dân chúng Cổ Cách khai sáng ra đất nước tân Cổ Cách càng ngày càng phồn thịnh hơn. Điều này làm cho dân tâm lúc ấy hoàn toàn hướng tới người Cổ Cách Vương, hữu hiệu mà nhanh chóng ổn định quốc nội rung chuyển hỗn loạn.


      Mục Xích Tán Bố Trác Đốn tại vị 5 năm, này dưới thống trị minh phồn thịnh của đất nước cũng chứng minh thần chỉ đó là chân có thể tin. Cổ Cách đích xác càng trở nên phồn vinh cường thịnh.
      Chính là, mặc cho ai cũng nghĩ tới, Liên Hoa Pháp Vương Bạch Mã Đan Tăng cùng Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn cư nhiên là huynh đệ cùng mẹ khác cha. Mà biết bí mật này, vượt quá hai người. Trong đó người chính là Thích Già Thát tu trầm mặc ngồi ở sau Tán Bố Trác Đốn.
      Nhiên Nhiên, chau007153, Tôm Thỏ12 others thích bài này.

    3. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Chương 153 Bí mật lớn nhất ( hai )

      Mẹ của Tán Bố Trác Đốn tên là Giang Ương Đạt Ngõa, xuất thân là tiểu thư nhà quý tộc. Mười ba tuổi năm ấy, huynh trưởng vì muốn được đến ủng hộ của Pháp Vương liền đem nàng đưa vào chùa Thác Lâm, trở thành liên nữ song tu của Pháp Vương.
      bao lâu nàng liền có thai, mười bốn tuổi sinh hạ Bạch Mã Đan Tăng. Nghe lúc Bạch Mã Đan Tăng sinh ra, ở trung hướng Tây ánh nắng chiều đỏ rực mảnh như lửa, toàn bộ chùa Thác Lâm toát ra mùi hoa sen thơm ngát. Đương thấy đứa trẻ mới sinh nho được bao phủ bởi vầng sáng giống của Phật, điều này khiến Pháp Vương vui mừng quá đỗi, lập tức quyết định đem đứa trẻ mới sinh này bồi dưỡng thành người kế nhiệm mình.


      Vì để bồi dưỡng ra Pháp Vương kế nhiệm ưu tú nên từ cần cắt đứt thất tình lục dục, đồng thời cũng có nghĩa nữ nhân sinh ra sống được lâu.
      Giang Ương Đạt Ngõa nuôi nấng Bạch Mã Đan Tăng đến năm tuổi rồi trở thành liên nữ song tu của đông đảo tăng nhân trong chùa. Ở trước mặt con trai mình sinh ra, nàng sống sờ sờ bị chà đạp đến chết, xác bị ném vào con suối chảy xiết. Ai ngờ khi cái lạnh như băng của nước sông kích thích, nàng thế nhưng kỳ tích mà hồn trở lại xác, hơn nữa may mắn ở hạ du được nam nhân quý tộc săn thú dừng lại uống nước phát và cứu lên. Với dung mạo mỹ lệ phi phàm, sau khi thương thế dưỡng tốt nam nhân quý tộc đó liền đem nàng lưu tại bên người, sau vì quyền thế lại đem nàng hiến cho Cổ Cách Vương. Cổ Cách Vương sủng hạnh nàng đoạn thời gian liền chán ngấy mà đem nàng qua bên kệ nàng tự sinh tự diệt.


      Trải qua sinh tử cùng khuất nhục, Giang Ương Đạt Ngõa từ thiếu nữ hồn nhiên mỹ lệ mài giũa thành vương phi có tâm có cơ, cuối cùng tìm được cơ hội lại lần được sủng ái. Cũng được thần phật chiếu cố, nàng khi mới vừa mang thai liền biết được Pháp Vương của chùa Thác Lâm qua đời, năm đó Bạch Mã Đan Tăng mười hai tuổi lại nổi danh lan xa tuyết vực lấy pháp danh Liên hoa kế nhiệm vị trí Pháp Vương của Cổ Cách.


      Nàng lặng lẽ phái người liên hệ với Bạch Mã Đan Tăng, cầu xin giữ đứa con trong bụng mình. Bạch Mã Đan Tăng đáp ứng lời cầu xin của nàng, chẳng những giữ được nàng bình an sinh ra đứa bé, còn đối với đứa trẻ đó càng thêm thương chăm sóc.
      Giang Ương Đạt Ngõa sớm còn nhận được sủng ái của Vương nên bị đuổi đến cung xa tít xa lắc xa lơ hẻo lánh, vì thế cũng khiến Tán Bố Trác Đốn cũng nhận được coi trọng quan tâm của Cổ Cách Vương. Cũng vì thế mới có thể giấu bí mật là trời sinh Phật tướng cũng tránh rất nhiều người nổi ý định ám sát.

      Mà cung điện bọn họ ở lại đúng lúc là chỗ phật điện của hoàng cung, Bạch Mã Đan Tăng thường xuyên lợi dụng đến phật điện giảng kinh làm pháp để tiện lợi dạy dỗ bồi dưỡng đứa em cùng mẹ kém mười ba tuổi này. Lúc Tán Bố Trác Đốn ba tuổi năm ấy, nghĩ cách điều Thích Già Thát Tu sáu tuổi thành thân vệ tùy hầu.


      Tán Bố Trác Đốn năm tuổi, Cổ Cách Vương qua đời, trưởng tử của kế vị cũng tiếp thu phi tử của cha mình. Khi mười hai tuổi, Giang Ương Đạt Ngõa chết vì bệnh tật. Lúc mười bảy tuổi, huynh trưởng cũng là Cổ Cách Vương lúc đó trong lần săn thú bất hạnh bị mãnh thú cắn chết. Lúc này sớm đủ lông đủ cánh, Bạch Mã Đan Tăng liền bố cáo thiên thần là con trời hạ phàm, Tán Bố Trác Đốn lấy thủ đoạn cực kỳ máu lạnh nhanh chóng trấn áp những kẻ có hành động tranh đoạt với vương vị, cũng đem Mục Xích nam nhân vương tộc cơ hồ tàn sát hầu như còn ai, đạp lên máu tươi bước từng bước lên vương vị.


      Mà mối quan hệ của cùng Bạch Mã Đan Tăng nhiều năm lẫn nhau đều hiểu ngầm, vô cùng cẩn thận cho người ngoài biết, trở thành bí mật lớn nhất của đất nước Cổ Cách.
      Tán Bố Trác Đốn nhìn chăm chú vào Bạch Mã Đan Tăng mỉm cười nhàn nhạt, mắt ưng sâu thấy đáy, nhìn ra chút nào cảm xúc. Lúc sau mới lãnh đạm trả lời, “Ta thừa nhận, có ngươi liền có Mục Xích Tán Bố Trác Đốn của hôm nay nhưng ngươi trợ giúp ta cũng phải bởi vì huyết mạch thân tình. Tựa như việc ngươi cứu giúp Thích Già Thát Tu hồi , trợ giúp những dân chúng chịu khổ giống nhau, nhìn như là xuất phát từ từ bi nhân ái bất quá là bởi vì ngươi sống được quá nhàm chán.

      Cũng chỉ có nữ nhân ngu xuẩn Giang Ương Đạt Ngõa kia cùng những dân chúng ngu xuẩn đó mới có thể bị ngươi lừa bịp.” Khóe môi mỉa mai nhếch lên, “Bạch Mã Đan Tăng, ngươi nên cảm tạ ta trước mắt còn có ý qua cầu rút ván.”
      Bạch Mã Đan Tăng chậm rãi lắc đầu, ánh mắt từ ái chuyển hướng về phía Thích Già Thát Tu ngồi, cười : “Thích Già Thát Tu, ngươi nghe được sao? Vương mà ngươi trung thành bảo hộ hai mươi năm ngươi ngu xuẩn.”


      Thích Già Thát Tu nhếch miệng cười cười, cung kính mà hướng chắp tay tạo thành chữ thập hành lễ: “Vương sai. Ta cho dù biết Pháp Vương chỉ là bởi vì nhàm chán mới cứu trợ dạy dỗ ta, tự đáy lòng cũng vẫn như cũ đối Pháp Vương sùng kính kính .” Gia tộc của xưa nay chỉ có nữ nhân lai giống, có mẫu thân hài tử. Tất cả các bé trai sinh ra sau đều rời xa mẹ rồi tiếp thu huấn luyện khắc nghiệt, cách mỗi ba năm, trưởng giả trong tộc nhìn biểu của nhóm bé trai đó và tiến hành đào thải.

      Những đứa trẻ bị đào thải nếu tiếp thu dạy dỗ khắc nghiệt mà trở nên ưu tú địa vị lại càng xuống dốc phanh. Rất nhiều người hoặc chết non, hoặc trưởng thành nhưng cũng chỉ là phế vật.
      Lúc ba tuổi rất ốm yếu và dĩ nhiên trở thành người bị gia tộc đào thải. Ở trong đệm chăn lạnh băng cũ nát bị ốm sốt đến mơ mơ hồ hồ được Pháp Vương mười ba tuổi cứu, đem mang về chùa Thác Lâm, chữa khỏi bệnh cho . Năm tháng trôi , muốn học cái gì Pháp Vương dạy cái đó, cũng hề bủn xỉn keo kiệt đối với .

      Sáu tuổi, Pháp Vương đem đưa đến bên người Vương, dặn dò thề sống chết phải thủ vệ. Từ đây, trung thành của phân thành hai, nửa hiến cho Pháp Vương, nửa hiến cho vương. Cho dù lớn lên cũng phần nào nhìn ra bản chất vô tâm cùng nhàm chán của Pháp Vương, trung thành kia vẫn cứ có giảm bớt nửa phần. Vương bước lên vương vị, cũng trở về gia tộc, đoạt được quyền lợi tộc trưởng, đem tất cả uy hiếp tiềm tàng huyết tẩy còn, tuyệt làm để hai đứa con nối dõi của phải chịu cực khổ như năm đó.

      Bạch Mã Đan Tăng kích thích mấy viên tràng hạt, mắt phượng đỏ tím kích động ra ý vị , ánh sáng thần bí nhu hòa, khóe môi nhợt nhạt cười như gió xuân thổi vào mặt, , “Ta tuy nhàm chán nhưng cũng phải hoàn toàn vô tâm.” Ánh mắt lưu chuyển vòng người Thích Già Thát Tu cùng Tán Bố Trác Đốn qua lại, liền ra bí mật khác, “Năm đó nam nhân quý tộc cứu Giang Ương Đạt Ngõa chính là tộc trưởng của họ Liệt mà nữ nhân lai giống sinh ra Thích Già Thát Tu chính là Giang Ương Đạt Ngõa.”


      “Cái gì?!”
      Thích Già Thát Tu thất thố mà ngạc nhiên kinh hô, khuôn mặt đều là dám tin tưởng kinh hãi vô cùng. gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Mã Đan Tăng, sợ là lỗ tai chính mình nghe lầm.
      Tán Bố Trác Đốn nhíu đôi mày kiếm, vẻ mặt thấy kinh ngạc là bao, lại càng thêm thâm trầm khó dò. tiếng nứt rất vang lên, bộ xương khô đen nhánh ở trong tay bị vỡ cụn thành nhiều mảnh .


      “Cũng khó trách các ngươi tin.” Bạch Mã Đan Tăng như là chút cũng có nhận thấy được chính mình vừa ra bí mật có bao nhiêu kinh người, vẫn như cũ thanh thản , “Ta có bộ dáng khuôn mặt của Pháp Vương và Giang Ương Đạt Ngõa, các ngươi bộ dáng cùng chân dung được thừa hưởng từ phụ thân mình, lại bởi vì cảnh ngộ bất đồng, tuy là huynh đệ cùng mẹ, ngũ quan lại có chút nào tương tự. Thích Già Thát Tu khi còn sở dĩ cơ thể yếu nhược cũng là vì Giang Ương Đạt Ngõa mới vừa bệnh nặng khỏi liền có ngươi.”


      cười nhìn biểu tình Thích Già Thát Tu càng ngày càng khiếp sợ, hài hước : “Thích Già Thát Tu cũng ngồi bất động ngẫm lại, nếu ngươi là người ngoài có huyết thống, ta vì cái gì đối với ngươi tận tâm dạy dỗ như vậy, lại vì cái gì cho ngươi biết nhiều bí mật như vậy?”


      Thích Già Thát Tu cứng họng, đầu óc theo từng lời Bạch Mã Đan Tăng mà trở nên lộn xộn. Pháp Vương mặt ngoài thoạt nhìn nhân ái từ bi, kỳ vô tâm vô tình, nhưng đối với lại thập phần tín nhiệm. cũng từng thầm phỏng đoán, tự cho rằng đây là bởi vì từ lên kế hoạch hỗ trợ cho Vương, nghĩ tới tín nhiệm phía sau lại có tầng huyết thống ở bên trong. Mà thần sắc phức tạp nhìn về phía Vương vẫn giữ kín như bưng. Nguyên lai, trung thành đối với Vương còn phần nguyên do bảo hộ thân.


      “Đúng rồi.” Bạch Mã Đan Tăng cười liếc Tán Bố Trác Đốn, chút để ý , “Tán Bố Trác Đốn nghe đến bí mật này lại hề giật mình nửa điểm, hẳn là biết bí này rồi.”
      Cái gì?! Thích Già Thát Tu càng là kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Tán Bố Trác Đốn cũng trở nên càng thêm phức tạp.


      Tán Bố Trác Đốn cười đến hòa ái dễ gần, thương xót từ ái nhìn Bạch Mã Đan Tăng. Sau lúc lâu, chậm rãi mở miệng : “Trước khi Giang Ương Đạt Ngõa qua đời vì bệnh tật, từng nhắc tới việc nàng ở Liệt tộc sinh ra đứa trẻ, dặn dò ta khi tìm được lợi dụng mạch thân tình thâm đả động , khiến trở thành trợ lực giúp ta đoạt vị. Sau nàng qua đời, ta cũng tốn nhiều công phu liền biết đứa trẻ đó được ngươi cứu trợ rồi được đưa đến bên người ta.”


      Vương gia quyền quý có tình, Liệt có phải hay là huynh trưởng cùng mẹ khác cha của hay cũng quan trọng, điều tán thành chính là mấy chục năm nay trung thành với mình như thế nào. Nếu Liệt có nửa điểm dị động gây rối, có thể lưu tình chút nào mà đem Liệt giết. Nhưng thể phủ nhận chính là bởi vì Liệt vô cùng trung thành, cũng bởi vì phần huyết thống bí mật muốn người khác biết này, rất nhiều thời điểm đích xác tín nhiệm khoan dung đối với Liệt so với thường nhân chỉ có hơn.


      Nhưng tại ghét nhất chính là Bạch Mã Đan Tăng đem mọi người đùa. là kẻ khoác túi da thần phật còn bên trong là ma quỷ, danh nghĩa cùng có huyết thống, cùng mẹ sinh ra.
      Nhiên Nhiên, chau007153, Tôm Thỏ14 others thích bài này.

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Quay vòng vòng hóa ra là 3 em

    5. cuh2

      cuh2 Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      1,624
      Chương 154 Bí mật lớn nhất ( ba )

      Thích Già Thát Tu đột nhiên đứng dậy, rồi quỳ gối trước Bạch Mã Đan Tăng cùng Tán Bố Trác Đốn, theo thứ tự dập đầu hành đại lễ, nỗi kinh hãi kinh ngạc trong mắt cùng với chút mê mang liền bị thay thế bằng kiên định tuyệt đối gì sánh kịp.
      “Vương, Pháp Vương, cuộc đời Liệt Thích Già Thát Tu này đều là thân vệ đội trưởng hắc kỳ đội của Vương, là tăng nhân dưới trướng của Pháp Vương, lòng dâng lên trung thành đến chết cũng thay đổi.”


      Bạch Mã Đan Tăng cùng Tán Bố Trác Đốn đều nhìn chăm chú vào nam nhân quỳ thảm, lâu gì. Qua hồi lâu, Bạch Mã Đan Tăng rũ mắt bắt đầu lần tràng hạt trong tay, nhàn nhạt , “Vương, huynh đệ thúc cữu của tộc Bác Ba từ xưa liền có tập tục cộng thê, chúng ta bất quá là cùng sở hữu nữ nhân đê tiện thôi, có cái gì phải quá luyến tiếc.” hơi hơi trầm giọng, “Thích Già Thát Tu tu luyện Mật Tông chỉ kém bậc cuối cùng mà trong cơ thể nữ nô này lại có linh khí đúng là ngàn năm cũng tìm được tế phẩm tuyệt diệu như vậy, ta, Thích Già Thát Tu đều thể bỏ qua.”


      Tán Bố Trác Đốn thu hồi tầm mắt dừng ở Thích Già Thát Tu, hờ hững mà chuyển hướng nhìn về phía Bạch Mã Đan Tăng, “Liền theo lời Pháp Vương , từ giờ trở , nàng chính là Mục Xích Tán Bố Trác Đốn hiến tế phẩm cho Pháp Vương.” sâu mà nhìn thẳng mắt phượng đỏ tím, thấp giọng , “Lấy điều kiện trao đổi, ta muốn nàng có thể thuận lợi tiếp nhận ta, mặc ta tùy ý chiếm hữu.”


      “Thành giao.” Bạch Mã Đan Tăng cười đến điềm nhiên, thanh nhã thánh khiết. Mới vừa rồi khí thế áp bức lạnh lẽo phảng phất giống như trong trăng hoa trong nước vậy, lập tức liền thấy bóng dáng đâu nữa.

      “Ngươi tốt nhất nhớ kỹ đừng đem nàng chơi hỏng.” Tán Bố Trác Đốn đứng lên, nhặt lên áo bào khoác ở dưới thảm khoác lên người, từ cao nhìn xuống nở nụ cười tàn nhẫn với Bạch Mã Đan, “Pháp Vương, ta tùy thời đợi tin tức tốt của ngươi.”
      Nhìn thân ảnh cao lớn biến mất ở cửa, mặt Bạch Mã Đan Tăng tươi cười càng sâu, giọng hỏi Thích Già Thát Tu còn quỳ mặt đất: “Thích Già Thát Tu, Vương phá lệ thích nữ nô kia.”
      “Đúng ạ.”
      “Vương rồi, ngươi ngồi xuống .”
      “Dạ.”
      Thích Già Thát Tu giống như dĩ vãng cung kính mà đáp, lần nữa ngồi xếp bằng đệm hương bồ. nhìn Pháp Vương, mày khẽ nhíu nghi hoặc khó hiểu : “Xin hỏi Pháp Vương vì cái gì phải vạch trần bí mật trước mặt Vương?” Vĩnh viễn là bí mật chẳng lẽ tốt sao? Liền tính Vương biết, chỉ cần có người vạch trần, chỉ cần biết, liền cái gì đều phải.


      Bạch Mã Đan Tăng hơi hơi ngửa đầu, tầm mắt trầm tư. Liền Thích Già Thát Tu cho rằng nhận được câu trả lời lại đột nhiên mở miệng.
      “Ta nhận 5 năm ân sinh dưỡng của Giang Ương Đạt Ngõa, cho dù có vô tâm cũng có khả năng trơ mắt mà nhìn nàng chết. Lúc nàng bị chà đạp, ta trộm ra viên bí dược của Pháp Vương cho nàng ăn vào, cái gọi là bị chà đạp đến chết chỉ là bí dược kia phát huy tác dụng khiến nàng giả chết. Chính mắt thấy nàng bị vứt xuống dòng sông, ta với chính mình cuối cùng nàng sống hay chết, từ đây cùng ta còn quan hệ.

      Ai ngờ 6 năm sau, mới vừa kế nhiệm Pháp Vương ba ngày, nàng liền phái người cùng ta thầm liên hệ. Khi đó, ta vừa lúc thập phần nhàm chán, đột nhiên biết được nàng sinh ra huynh đệ cùng ta huyết mạch tương liên, tự nhiên khiến ta vạn phần hứng thú, đồng thời cũng đối Giang Ương Đạt Ngõa lưu lạc rồi trở thành vương phi có chút tò mò. thầm tra liền biết nàng còn vì Liệt tộc trưởng sinh ra nam hài.”

      mở mắt, ôn hòa mà nhìn về phía Thích Già Thát Tu, “Bất quá lúc ấy lực chú ý của ta toàn bộ đặt vào người Tán Bố Trác Đốn bằng mọi giá bảo hộ đứa em còn chưa xuất thế, đối với tồn tại của ngươi ngược lại để ý như vậy. Nhớ ngày đó mới vừa gặp tán bố Trác Đốn mới sinh ra lâu, mới từ đại điện của Vương ra, liền đụng phải thịnh tình mời mọc của Liệt tộc trưởng. Trong nháy mắt, ta nghĩ tới ngươi, dâng lên tâm tư muốn nhìn ngươi chút. Sau ta thấy ngươi phát sốt cao, hơi thở thoi thóp mà nằm ở đệm chăn cũ nát. Bất quá thuận miệng vài câu liền mang đứa trẻ bị gia tộc đào thải.”


      “Pháp Vương” Thích Già Thát Tu lần đầu tiên nghe được chuyện cũ xa xăm Pháp Vương kể lại, trong lòng toát ra các loại tư vị, quả thực loạn thành nồi cháo.
      “Giống như lời Tán Bố Trác Đốn , hết thảy ta làm đều là bởi vì ta sống được quá mức nhàm chán. Từ thẩm thấu Phật pháp giáo lí, tìm hiểu về giận dữ về ái dục, nhìn thấu lục đạo luân hồi, trừ bỏ ngừng gia tăng tu luyện, ta biết còn có thể làm cái gì, cũng biết đời này còn có cái gì để lưu luyến vướng bận nữa. Nhưng tự mình tự diệt (ý là tự tử vì quá nhàm chán) là tội lớn, ta chỉ có tiếp tục nhàm chán mà tồn tại.” Mắt phượng đỏ tím nhìn Thích Già Thát Tu giống như làn sóng nhu hòa, từ từ tản mát ra ánh sáng bảy màu, “Bởi vì ta cấp Giang Ương Đạt Ngõa cái mệnh, cho nên có các ngươi xuất , làm ta tìm được việc khác để làm, cũng khiến ta hề cảm thấy nhàm chán. Từ góc độ nào đó mà , ta đích xác đem các ngươi coi là thân thích ruột thịt chính mình.”


      Thích Già Thát Tu lẳng lặng mà nghe, tâm tình hỗn độn quay cuồng dưới thanh nhu hòa ôn thuần dần dần trầm lặng xuống.
      “Ngươi rất trung thành, từ chính là xác định trở thành người thủ hộ. Tán Bố Trác Đốn lại cùng ngươi bất đồng, là trời sinh vương giả, có được tính tình lãnh khốc đa nghi cùng trở mặt vô tình. Mười hai tuổi, liền biết được thân phận của ngươi, nhưng có từng toát ra nửa điểm khác thường? tại còn cần trung thành của ngươi, bất quá lúc còn cần tới ngươi nữa, ngươi cũng biết ngươi nhận được cái kết cục gì, hai đứa con nối dõi của ngươi có cái kết cục như thế nào?”
      Thích Già Thát Tu lặng im sau lúc lâu, thấp giọng : “Từ ta liền lập lời thề luôn bảo hộ Vương cùng Pháp Vương, vô luận cuối cùng nhận đến kết cục thế nào, ta đều hối hận.”


      Bạch Mã Đan Tăng cười khẽ ra tiếng, thương tiếc , “Ta biết ngươi là đứa trẻ ngoan. Bất quá ngươi hối hận, ta lại luyến tiếc thân thủ của đứa em trai ta bỏ công dạy dỗ ra tới lại bị đứa em trai khác ta cũng dạy dỗ ra tới huỷ hoại.” Ánh mắt chuyển hướng mật thất cách vách, mặt có chút vui mừng, “Thần phật phù hộ, ban ân chúng ta tế phẩm trân quý hiếm thấy, càng khó đến chính là Tán Bố Trác Đốn đối với nàng lại cực kỳ thích. Nước Cổ Cách có tiền lệ Vương cùng thần hạ chung nữ nhân, tộc Bác Ba lại có huynh đệ hôn tục cộng thê. trước mặt vạch trần bí mật, ngươi mới có thể quang minh chính đại mà được chạm đến nữ nô này. Bởi vì Tán Bố Trác Đốn muốn thống nhất tuyết vực còn cần trợ giúp của ngươi, vì trấn an cùng thu mua nên khi biết bí mật của ngươi, nhất định cường ngạnh cự tuyệt nguyện vọng của ngươi, đây cũng là việc trước mắt duy nhất ta có thể vì ngươi làm được.

      tại là cùng sở hữu cái nữ nô, sau này có hay cộng thê liền phải xem duyên số.” Mắt phượng nhàng buông xuống, “Thích Già Thát Tu, ngươi ra ngoài . Nhớ kỹ, sau này tựa như lời ngươi vậy, cuộc đời này đều là thân vệ đội trưởng hắc kỳ đội của Vương, là tăng nhân dưới trướng Pháp Vương, dâng lên hoàn toàn trung thành đến chết cũng đổi.”


      “Dạ, khiến Pháp Vương phải lao tâm.” Tâm tình Thích Già Thát Tu cùng biểu tình sớm khôi phục lại bình tĩnh, đứng dậy phủ thêm áo khoác, hướng Bạch Mã Đan Tăng khom lưng tay chắp lại tạo thành chữ thập, khom người hành lễ rồi rời khỏi mật thất.
      Trong mật thất nhất thời vắng lặng tiếng động, qua hồi lâu, đèn bơ tủ bạch ngọc lùn đột nhiên cháy lách tách như bị thứ gì đó tác động tới, từ trong ngăn tủ truyền ra thanh trong trẻo cười nhạo: “Pháp Vương, ngươi đến tột cùng là giảng đạo huynh đệ thân tình cho hai tên đó hay vẫn là muốn châm ngòi ly gián quan hệ Vương cùng Liệt Đội trưởng vậy?

      Bạch Mã Đan Tăng nghe tiếng cũng mở mắt, chỉ nhêhcs môi đạm bạc cười, thèm để ý mà hỏi lại: “Gia hỏa bớt lo kia, ngươi cảm thấy như vậy trở nên càng thú vị hơn sao?”


      Tựa hồ trải qua lúc nghiêm túc suy tư, thanh kia trong giây lát liền đáp lại “Ừ” tự tỏ vẻ tán đồng rồi cũng còn có chút tiếng động nào nữa vang lên.
      Bạch Mã Đan Tăng lần từng viên tịnh hồn ngưng tụ thành tràng hạt, khóe môi cười ôn nhu mà lại quỷ quyệt.
      tuy vô tâm nhưng lại cũng có được vài phần cảm tình, tuy tâm tư có chút ác liệt nhưng thỉnh thoảng vẫn là hy vọng có thể dùng tế phẩm từ miền đất xa xôi kia tới thay đổi vận mệnh trong tương lai của Thích Già Thát Tu định chết trong tay của Tán Bố Trác Đốn.

      Aizz, kỳ cũng rất vừa lòng cảm tình dư thừa của chính mình, nhưng ai bảo đám hài tử bên người càng ngày càng ít đâu.


      ########### ############# ################ Phân tuyến đám trẻ đáng của Pháp Vương


      Thích Già Thát Tu ra khỏi mật thất, liền thấy thân ảnh cao lớn của Vương đứng ở chính giữa mật điện bên dưới thân năm phật hiệu cung phụng, ngẩng đầu nhìn lên là Phật tướng trang nghiêm lập lòe tối sáng.
      vội vàng bước tới, cung kính mà trầm mặc canh giữ ở sau lưng Vương.
      biết qua bao lâu, Vương mới thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn , mắt ưng uy nghiêm sắc bén như trước giống nhau đầy lạnh lẽo, rồi lại tựa hồ bất đồng hơn trước rất nhiều.


      “Liệt.”
      “Thần ở đây ạ.”
      “Lúc trước, ta còn chưa biết ngươi cùng ta là huynh đệ cùng mẹ, nội tâm cũng đem ngươi coi là bằng hữu là huynh trưởng.” Tán Bố Trác Đốn dời tầm mắt, lạnh nhạt , “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ lời ngươi , cuộc đời này đều là thân vệ hắc kỳ đội đội của Vương, là tăng nhân dưới trướng của Pháp Vương, dâng lên hoàn toàn trung thành đến chết cũng đổi.”
      “Dạ.” Thích Già Thát Tu nghiêm mặt, trịnh trọng đáp.


      Tán Bố Trác Đốn giật khóe miệng, hướng ngoài điện tới: “Niệm tình ngươi hai mươi năm vẫn luôn trung thành bảo hộ, ta nguyện ý thành toàn mong muốn của ngươi. Bất quá, ngươi nếu heo bị thương, liền đừng trách ta trách phạt.”

      “Xin Vương yên tâm.”


      Thích Già Thát Tu nhìn bóng dáng Vương, ánh mắt lại u ám mảnh.
      Quan hệ như vậy mới là tốt nhất, người là Vương, người là thần hạ, đối dâng lên trung thành cho Vương vĩnh viễn đổi, đến chết cũng hối tiếc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :