Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (c71)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 030. Nam nhân khó đoán (2)
      Edit: CatCora
      "Mặc kệ ngươi từ nơi nào đến, cho dù ngươi tới đây kỳ diệu thế nào, chỉ cần nhớ cho kỹ, tại ngươi là nô lệ, là nô lệ của Cổ Cách Vương vĩ đại." Nam nhân cách lớp quần áo nắm lấy đầu vai phải của nàng, tiếng cười lạnh lẽo ồm ồm chứa hung ác u tối, " cần phản kháng vô ích, cũng đừng hy vọng chạy trốn. vai ngươi là nô ấn của Mục Xích Vương Gia,  vô luận ngươi trốn tới nơi nào, Pháp Vương cũng tìm được ngươi, ngươi vĩnh viễn đều là nô lệ của Vương."

      La Chu khiếp sợ nhìn trừng trừng, đôi mắt dám tin tràn ngập sợ hãi. Sao có thể như vậy, sao có thể nhìn thấu nội tâm của mình?

      "Nữ nhân bẩn thỉu này nhìn mềm mại tĩnh lặng, nhưng dũng khí cùng nghị lực thực vượt xa nữ nhân tầm thường. Biết co biết duỗi, giảo hoạt như hồ ly, ngươi cam chịu làm nô lệ mới là lạ." Cánh tay nam nhân đặt bên hông từ từ buộc chặt, bàn tay đặt vai phải dùng sức ấn, "Nữ nhân bẩn thỉu, ngươi xem ta có đúng hay ?"

      "A ──" La Chu thất thanh kêu lên, đau đớn làm thân mình như muốn nhảy lên, lại bị cánh tay bên hông gắt gao giữ lại. Trán tiết ra nhiều giọt mồ hôi lớn, hai má dính máu bùn trở nên trắng bệch, ngay cả cánh môi cũng mất huyết sắc, cả người ngừng run rẩy.

      "Nếu ngươi dám nghe lời chạy trốn, tốt nhất nên cầu nguyện chính mình có thể may mắn thoát được binh sĩ canh gác đuổi bắt cùng linh tuyến truy tìm của Pháp Vương. Nếu ngươi bất hạnh bị bắt, phải có can đảm thừa nhận trừng phạt của Vương đối với nô lệ chạy trốn. Ngươi thông minh như vậy, hẳn có thể hiểu ý ta ." Nam nhân buông ra vai phải của nàng, bàn tay to dò xét vào trong áo, phép tắc mà kéo xuống áo lót của nàng, giống như cố ý hay chính xác là tùy ý xoa bóp hai bên tuyết phong, thanh tàn bạo dần dần biến mất, ca ngợi , "Nữ nhân bẩn này, vú của ngươi lớn mà lại vểnh lên, mềm mại lại thập phần co dãn, trơn mềm no đủ, nhào nặn cảm xúc tốt lắm."

      La Chu vừa hé miệng định lại đột nhiên ngậm lại, khỉ thiếu chút nữa theo thói quen ra hai chữ "Cám ơn". Đây là nhục nhã! Là quấy nhiễu tình dục! Là dâm loạn! Là cợt nhả! Nàng cảm ơn cái quái gì a! Cũng là thưởng thức ngực nhũ, khi Trát Tây Lãng Thố làm nàng cảm vô cùng mất tự nhiên cùng e lệ, lại ngừng dâng lên từng đợt xúc cảm ngọt ngào ấm áp. Khi nam nhân này làm, mất tự nhiên cùng e lệ phai nhạt rất nhiều, chủ yếu chính là thể phản kháng cùng uất hận vô lực, thêm nữa là lạnh lẽo đến chết lặng. Thần thể từ xuống dưới đều ở trạng thái cảnh giác cao độ, giống như từng giây từng phút đề phòng nguy hiểm uy hiếp sinh mạng.

      Cả bàn tay nam nhân cọ sát da thịt mềm mại của nàng đến phát đau, Lúc bên nhũ tiêm non nớt bị nhón tay thô ráp vân vê kéo ra, nàng cuối cùng nhịn được nhíu mi thống khổ khẽ rên lên tiếng.

      "Đau?" Nam nhân tà ác khiêu khích, ngón tay lại tàn nhẫn chà xát thêm chút, "Nhũ tiêm hồng vừa lại đáng mềm mại, thân thể cũng đủ mẫn cảm, dâm loạn, xem ra ngươi chắc hơn phân nửa là xử nữ chưa từng trải qua nam nhân đùa bỡn. Chỉ tiếc ──" dừng lại, lực ngón tay buông , quấn lấy nhũ tiêm chậm rãi xoay tròn.

      "Chỉ tiếc cái gì?" Xoay tròn mềm làm cho thân thể xuất dòng điện tê dại, La Chu hoảng hốt nắm lấy cánh tay . cho tiếp tục trêu đùa, lại dám trắng trợn phản kháng, sợ hai ngón tay hữu lực kia. . . . . .Mất. . . . . .Mất hứng liền đem nhũ tiêm của mình bóp vụn.

      "Các ngươi là nữ nô mà Vương lựa chọn để lai giống cùng nam nô. Ngươi được mang tới phòng lai giống, tùy ý để nam nô gieo hạt, thẳng cho đến khi mang thai. Đến lúc đó, thân thể mềm mại thuần khiết trở nên điêu tàn chịu nổi." Nam nhân hạ giọng cười châm biếm . Chậm rãi rút tay ra khỏi ngực nàng, lại thay nàng mặc lại quần áo như cũ.

      Nữ nô lai giống?!

      Lời nam nhân giống như sấm sét giữa trời quang làm cả người La Chu đều choáng váng. Có nghe qua lai giống cho chó, cho lợn, cho trâu ngựa, cho gấu trúc, tất cả các loài súc sinh đều có thể lai giống, cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua việc cho con người lai giống. Tôn nghiêm con người, cuộc sống con người, tất cả đều còn tồn tại. Tuyệt vọng ùn ùn kéo đến thỏi bay mọi thứ, cả người như rơi xuống hầm băng, tim đập cùng suy nghĩ phút chốc đều đông lại.

      "Nữ nhân dơ bẩn, nếu muốn trở thành nữ nô lai giống, cố gắng làm cho Vương chọn ngươi." buông nàng ngây ngốc ra, lấy miếng sườn rơi xuống cỏ nhét vào trong tay nàng.

      La Chu chuyển động con mắt cứng đờ, kinh ngặc mà nhìn khôn mặt nam nhân cười hung ác đến quỷ dị. Miệng mở lại, lớn thể ra điều gì.

      Nam nhân giống như hiểu những từ mà nàng định ra, tiếng đến bên tai nàng, thanh hơn nữa, "Nên cố gắng thế nào là chuyện của ngươi, liên quan tới ta. Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi câu, muốn chết sớm ngàn vạn lần đừng dùng phương pháp lên giường ngu xuẩn." đứng thẳng dậy, dẫm cái vào vai phải của nàng, day day, sau khi nhìn thấy biểu tình mặt nàng có chút vặn vẹo, mới thích ý mà tiếp, "Nữ nhân bẩn thỉu, giữa trưa mai có thể trở về tới Vương thành, nên đem vết bẩn mặt xóa . Nhớ kĩ tên của ta gọi là Liệt Thích Già Thát Tu, đội trưởng đội hắc kỵ hoàng gia, là Trác Ni Khâm Ba của Pháp Vương." Dứt lời, thu chân lại nghênh ngang cười lớn mà .

      La Chu nhìn trân trân theo bóng dáng nam nhân cao lớn biến mất giữa trời chiều, rất lâu sau, tim cùng suy nghĩ mới bắt đầu chậm rãi tan băng.

      Liệt Thích Già Thát Tu, ở nóc nhà cao nguyên này từ xa xưa chỉ có đại quý tộc cao quý mới có thể được kế thừa họ của gia tộc được lưu truyền từ hơn nghìn năm nay. Nam nhân kia vậy mà lại được sinh ra trong gia đình quý tộc, bề người đúng là nhìn ra.

      Trác Ni Khâm Ba của Pháp Vương,  nếu nhớ lầm đó là chức vị phụ trách truyền đạt trong ngoài, tương đương với vai người truyền lệnh quan trong phim. Tại thời đại chính trị tôn giáo hỗ trợ cho nhau này, vị trí đó lại có được quyền lợi vô cùng cao.

      ràng, nam nhân tên gọi Liệt Thích Già Thát Tu này chính là cánh tay phải của Cổ Cách Vương, lại là người theo đáng tin cậy của Pháp Vương, bản thân vô cùng cường hãn đáng sợ, phía sau lại có quyền thế ngập trời chống lưng. Tại sao nam nhân cao cao tại thượng này lại đối với nữ nô ti tiện như nàng, làm nhục xong lại hảo tâm nhắc nhở? uy hiếp nàng rằng bỏ trốn có kết cục vô cùng đáng sợ, đáng tới là ý trong câu dường như lại ám chỉ nàng nên chạy trốn. rốt cuộc suy nghĩ điều gì? Lại muốn làm cái gì? Việc làm cùng lời quả làm người ta đoán ra.

      "Ha ha ha ha ha ha ──" Tiếng binh sĩ cười sung sướng từ bên trái đột ngột vang lên, đánh gãy luồng suy nghĩ của nàng. Nàng hơi hơi nghiêng đầu, theo khe hở bìm tóc mà dè dặt nhìn lại phía tiếng .

      Bên trái cách hơn mười thước, có binh sĩ đè lên nữ nô quần áo phía mở rộng vô cùng dâm loạn, mồm to mà liếm cắn nhũ phong cao ngất của nữ nô, bàn tay to của chui vào trong váy, ràng là sờ mó bừa bãi hạ thân nữ nô. Nữ nô kia có khóc lóc thống khổ, cũng có giãy giụa phản kháng, hai tay nàng nắm chặt miếng sườn, chỉ tập trung tham lam gặm cắn.

      Bên cạnh, còn có nam nô quỳ rạp mặt đất, quần người nam nô tụt xuống ở người ngừng chạy nước rút. Vây quanh họ còn có hai binh sĩ cầm xương trong tay, quan khán cảnh nồng nhiệt. Thỉnh thoàng còn bước tới trước mặt bọn họ đút miếng, mặt đều là ý cười dâm đãng tùy tiện.

      . . . . . .

      Bức tranh khuất nhục mà dơ bẩn giống như tối qua được trình diễn lại, tiếng cười điên dại mất nhân tính liên tiếp vang lên.

      Phía xa ngôi lều trại cao nhất lớn nhất hoa lệ nhất, có loạt người đứng, giống như thưởng thức xiếc khỉ, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ qua hướng bên này. Ở giữa có thân hình cao lớn oai phong nhất, đứng thẳng sừng sững như ngọn núi. Cho dù cách xa, vẫn có thể cảm nhận ràng được người tràn đầy khí chất vương giả, so với sư tử còn uy nghiêm cao quý hơn.

      Nàng biết phải cố gắng thế nào mới có thể được Cổ Cách Vương lựa chọn để thoát khỏi vận mệnh làm nữ nô lai giống, cũng biết được Cổ Cách Vương lựa chọn có kết cục gì, nhưng chỉ cần có cơ hội tiếp cận Cổ Cách Vương, nàng vẫn dốc toàn lực thử lần. Thu hồi tầm mắt, nhịn xuống ý muốn nôn mửa, đem sườn giấu vào túi áo, lấy bùn trát lên cổ, cổ tay lần nữa, chậm rãi tới chỗ tập trung nô lệ cùng trâu dê. Ở chỗ dê đầu đàn tìm nơi ấm áp tránh giá, thân thể miễn cưỡng chen vào, rồi mới lấy ra xương sườn tiếp tục gặm.

      Kỳ là thịt dê nướng của người Cổ Cách nàng ăn mấy cũng quen, khi nguội rồi ăn vào miệng, cứng đờ lại đầy mỡ, mùi tanh nồng cơ hồ càng đặc thêm. Nếu là lúc bình thường chắc chắn ăn vô. Chính là tại, nàng lại ăn với tất cả quý trọng, giống như được ném mỹ vị tuyệt hảo. Giữa trưa mai tiến đến vương thành Cổ Cách, bất luận thế nào, nàng nhất định phải cố gắng chịu đựng cho tới lúc đó.

      Ánh mặt trời cuối cùng của ngày biến mất, màn đêm buông xuống. Gió mạnh mẽ thổi đến, giống như chứa bụi băng bên trong, lạnh đến đáng sợ.

      Thời gian nghỉ ngơi của binh sĩ kết thúc, những binh sĩ đùa bỡn nô lệ đều ngừng lại trò chơi, nên nghỉ ngơi nghỉ, nên gác gác, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ của mình. La Chu vứt miếng sườn dê gặm sạch , đem mũ gấp trong áo lông bỏ ra đội lên, áo khoác lông bị rách, nàng chỉ có quấn áo choàng chặt mới có thể phòng ngừa lông bị cuốn bay mất. Lui vào trong bụng hai con dê, đưa tay nhét vào trong lông dê, chóp mũi là mùi tanh nồng đậm, nhưng nàng chỉ có thể chịu đựng, bằng bị lạnh chết trong đêm đông.

      Nhìn lên vòm trời tối đen, chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng cẩn thận suy nghĩ, trong mắt Liệt Thích Già Thát Tu, nàng chính là món đồ chơi sống rất thú vị. Vô luận là làm nhục, hay tốt bụng nhắc nhở, đều thoát được bị trêu đùa ác liệt.

      muốn thấy, ngoài việc muốn xem nữ nô ti tiện này đau khổ giãy dụa xoay mình thế nào để thoát khỏi kết cục làm nữ nô lai giống. Xoay mình còn phải tìm chết, nhưng là nô lệ so với con súc sinh chết còn đáng giá bằng, quan trọng là mất vật tiêu khiển.

      Quả nhiên là cầm thú binh sĩ dưới quyền cầm thú Vương, có ai tốt! Nếu nàng chạy trốn, hai chữ "La Chu" này đổi thành "Heo" (chữ La Chu trong tiếng TQ đọc là lazhu đảo ngược lại thành zhula đồng với từ con heo - chị hối hận cho coi hí hí)!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 031. Vương thành Cổ Cách ở A Lý
      Edit: Catcora
      Ngày thứ ba, La Chu gặp lại Liệt Thích Già Thát Tu, nàng lại lần nữa bất hạnh trở thành đẹm lót, chỉ là lần này số người vận chuyển con trâu thay đổi từ sáu còn bốn.

      Nàng cũng hiểu được, binh sĩ buộc các nàng ba ngày liên tục đều cùng người, vì quái gì lúc nào nào cũng bị đặt ở dưới làm đệm lót? May mắn, mỗi lần đều là con trâu mới, vết bẩn bám áo cũng được nàng giặt sạch, bằng dọc đường nàng phải tiếp tục ngửi mùi vị chua thối mà chính mình nôn ra.

      Rất nhiều nữ nô tại đều có thân phong trần, phần nữ nô tắm rửa vào buổi sáng đều tránh được kết cục bị các binh sĩ dâm loạn ép buộc.

      Hôm nay tốc độ di chuyển ràng nhanh hơn so với hai ngày trước, hơn hai trăm con kền kền biểu tượng của Cổ Cách Vương kiêu ngạo mà bay lượn bầu trời xanh, hai con báo tuyết nhanh nhẹn chạy băng băng ở phía trước đội ngũ, theo đuôi phía sau chính là hơn trăm con ngoa khuyển.

      Đội ngũ lấy Cổ Cách Vương làm trung tâm, hai trăm quân tinh nhuệ ở phía trước mở đường, trái phải cũng là hai trăm quân tinh nhuệ, phía sau là hơn ba trăm lính, ba trăm kỵ binh khác phụ trách áp giải hơn nghìn trâu dê cùng mấy trăm nô lệ được chở lưng trâu. Mỗi nơi qua, tiếng chân rung trời, bụi bay mù mịt, làm kinh hách tất cả sinh vật hoang dã cao nguyên.

      Tuy mặt trời vẫn chiếu sáng đến lóa mắt, nhưng độ ấm ràng giảm xuống rất nhiều. Sau ba ngày đường, La Chu thấy được những dãy núi nhấp nhô vô tận, hồ nước lớn nhiều như sao trời. Đồng bằng càng ngày càng cách xa vô tận, đoàn người hành hương ngoan đạo giống như những ngôi sao lẻ loi tới hướng xác định. Dựa vào việc khí hậu giảm xuống kết hợp với những phong cảnh cao nguyên từng qua, nàng đoán vị trị tại chắc là vùng A Lý (còn đọc là Ngari hay Ali các nàng có thể tìm hiểu thêm wiki nha) nóc nhà cao nguyên.

      A Lý nằm ở phía bắc cao nguyên Thanh Tạng ──mảnh đất trung tâm của cao nguyên Khương Đường, là nơi đẹp nhất của dãy Himalaya, là nơi các rặng núi giao nhau, được gọi là "Vạn sơn chi tổ". Nó bắt đầu từ dãy Đường Cổ Lạp kéo dài sang phía tây núi Tạp Mĩ, đoạn phía Tây đến Tây Nam dãy Himalaya giáp với Ấn Độ, Nepal cùng Kashmir, nối tiếp với núi Kailash, phía bắc dựa vào dãy Côn Luân là tĩnh mạch núi non phía Nam và tiếp giáp với khu tự trị Duy Ngô Nhĩ của Tân Cương, độ cao hơn 4500m so với mặt nước biển, là nơi cao nhất của nóc nhà cao nguyên, cũng là nơi được mọi người tặng cho cái tên "Mái nhà của thế giới". Đồng thời nó cũng là nơi khởi nguồn của sông Hằng, sông Ấn; sông Hằng là con sông bắt nguồn cho hàng trăm con sông lớn khác, còn có mỹ danh là "Bách xuyên chi nguyên".

      Từ thời cổ đại xa xưa, tôn giáo ở A Lý có Ấn Độ giáo, Jainism giáo, Tây Tạng bổn giáo, Phật giáo ở đây được tôn là "Trung tâm thế giới" hay "Nơi ở của Thần linh", "Thần sơn" Kailash nổi tiếng cùng "Thánh hồ" Manasarovar đều nằm ở đây, từ cổ chí kim đều dứt người tới hành hương, có vị trí độc nhất vô nhị trong cảm nhận của dân chúng.

      Lịch sử nơi này biến đổi thể ở phương diện hình thái xã hội như chính trị, kinh tế, dân tộc, nhân văn, còn tự nhiên địa lý có gì thay đỏi, nóc nhà cao nguyên vẫn là nóc nhà cao nguyên như cũ, A Lý vẫn là nơi cao nhất nóc nhà như cũ, vẫn là "Vạn sơn chi tổ", "Bách xuyên chi nguyên", là nơi

      "Triều thánh chi địa".

      Sau khi qua con sông lớn, liền tiến vào lãnh địa quản hạt của vương triều Cổ Cách. Người Bác Ba chăn thả càng ngày càng nhiều, khi nhìn thấy đội kỵ binh, tất cả người chăn nuôi liền quỳ xuống cung kính dập đầu mặt đất từ xam cung nghênh Vương qua. Chờ quân đội qua hồi lâu, mới đứng lên tiếp tục công việ chăn thả.

      La Chu tuy rằng bị buộc chặt ở phía dưới, nhưng nàng vẫn thể ức chế được kích động trong nội tâm, thỉnh thoảng lại cố gắng ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh chút. Sau khi đội ngũ qua khu dân cơ cùng thành lũy phòng ngự nghiêm ngặt, ven đường đều là dân chúng quỳ rạp xuống đất cung nghênh. qua mấy trăm dặm, vượt qua bao gọn núi đồng cỏ ngoại ô, cuối cùng cũng tới gần vương thành Cổ Cách.

      Đám kền kền đông nghịt bay vút qua tường thành, những binh sĩ ở đội chính trấn thủ cửa thành dẫn thuộc hạ chạy bộ ra khỏi thành, xếp thành hai hàng nghênh giá.

      "Cung nghênh vương hồi thành ──"



      "Cung nghênh vương hồi thành ──"

      Nàng có thể nghe được tiếng hô hưng phấn mà kiêu ngạp dứt từ trong thành truyền ra, những binh sĩ cầm trường mâu sắc bén lóe sáng trong tay giơ lên hạ xuống, lại giơ lên hạ xuống, tường thành vươn ra hơn mười cây kèn dài, tiếng kèn to ngân nga ở vương thành lâu dứt.

      Cửa thành ban đầu vốn chỉ mở nửa giờ được mở ra hoàn toàn, đường lớn xuyên qua dãy núi đên Vương cung được các binh sĩ nhanh chóng dọn dẹp, hai bên là hàng người quỳ xuống dập đầu, loại kính sợ cùng thần phục đối với Vương lúc này được thể vô cùng nhuần nhuyễn.

      Khi đoàn quân qua, La Chu vô cùng tò mò mà nhìn khắp xung quanh, Vương thành Cổ Cách trước mắt lớn hơn rất nhiều so với di chỉ ở đại, tường thành được xây bằng gạch đá, cứ mười bước trạm canh, năm bước có gò cắm cờ ngũ sắc. Địa thế trong thành vừa có lòng chảo, khe rãnh, vừa có đất bằng phẳng, dốc thoai thoải, đại khái cũng tương đối giống khi quan sát ở đại, vô cùng phức tạp.

      Những dãy núi nhấp nhô mọc san sát nhau, bất kể lớn hay đều có hang động. Ăn hang ở hốc, đùng là phương thức độc đáo của người Cổ Cách ở A Lý. Dù là núi hay chân núi đều là màu xanh vô tận, mặc dù sang thu, nhưng ánh mắt trời vẫn chiếu rọi khắp nơi này, những thực vật nửa xanh nửa vàng vẫn dạt dào sức sống vẫn tận tình khoe dáng người cứng cỏi của mình trong gió.

      Trong Vương thành những đường phố lớn giăng khắp nơi, có những lô cốt cùng Phật tháp cao chót vót, có cửa hàng xây bằng gạch đá cùng các sạp bán hàng, bán gốm sứ, kim khí, đồ thủ công mỹ nghệ bằng lưu ly, còn có tơ lụa, vải bông, da lông, rượu, lá trà, gạo cùng vô số đồ vật khác, hết sức phong phú. Quỳ gối hai bên đường có cả những người đeo gươm, binh sĩ cầm giáo, có người địa dân Cổ Cách, cũng có người từ lãnh địa khác tới, thậm chí có cả những người ngoại quốc tướng mạo kỳ quái. Dê trâu ngựa chó đứng lẳng lặng bên ngã tư đường, hoặc cúi đầu gặm cỏ, thở ồ ồ tiếng, trong thành khắp nơi đều tràn ngạp sức sống của sinh mệnh cùng trang hoàng rực rỡ, nghiễm nhiên đây chính là tòa thành được canh giữ nghiêm ngặt, đô thành buôn bán cực kỳ sầm uất.

      Ai có thể lường trước được quốc gia được thành lập từ mười thế kỷ trước, trải qua mười sáu vị quốc vương kế thừa, thống trị A Lý đến hơn bảy trăm năm, có đến hơn mười vạn dân, đại quốc to lớn như vậy thế nhưng lại bị thiêu thành tro bụi trong nháy mắt do cuộc chiến tranh xâm lấn của Lạp Đạt Khắc năm 1635, trở thành số tràn đầy hấp dẫn suốt nghìn năm nay.

      Khói lửa chiến tranh phá hủy Vương thành, giống như thời gian che lắp tài. Ở đại, di chỉ Cổ Cách bị sa mạc hóa vô cùng nghiêm trọng, trừ bỏ sa mạc cát vàng chính là đất trọc, rải rác là các cánh đồng hoang vu đổ nát vô cùng thê lương, huyệt động sụp đổ cùng những Phật tháp xiên vẹo đổ vỡ. Nàng nhớ cách sâu sắc, trước khi xuyên qua, nàng đứng ở di chỉ Vương thành ngẩng đầu nhìn xa xăm, tường đất cao ba trăm mét, cung điện, chùa miếu ở di chỉ ra vô cùng bi tráng cùng hoang vắng mà ràng dưới ánh tà dương đỏ như máu .

      Thân thể bị những binh sĩ ném mạnh xuống đất, làm La Chu chậm rãi hoàn hồn từ trong cảm xúc kích động. Nàng cùng hai nữ nô ngồi tựa lưng vào nhau. Cách đó trăm mét có ngọn núi cao gần bốn trăm mét, mà ngọn núi này vừa vặn chính là vị trí của di chỉ Vương cung ở đại.

      Ngẩng đầu nhìn lên, vượt qua thời gian, hồi tưởng đến quá khứ, dưới bầu trời trong xanh, dưới ánh sáng mặt trời chói lòa, ra ở trước mắt nàng là dãy núi hề hoang vắng trơ trụi, cũng hề thê thảm. Nhìn từ bên ngoài, cỏ cây rậm rạp um tìm, địa thế hiểm trở, hàng trăm hầm trú phân bố khắp núi, mơ hồ có thể nhìn thấy Phật tháp, lầu canh, miếu thờ, bóng dáng Vương cung từ cao đến thấp, tựa vào núi, hướng thẳng đến trời cao, khí thế khoáng đạt mà đồ sộ. Lịch sử tang thương cùng nuối tiếc còn chưa có xảy ra tại Vương thành nổi tiếng này.

      "Đứng lên! mau!"

      Tiếng thét ra lệnh của những bính sĩ, cùng tiếng vung roi ba ba vang lên trong trung.La Chu cúi thấp đầu, cùng với những nữ nô khác tiến vào huyệt động vừa tối vừa sâu nằm ở dẫy núi phía tây.

      Mặt đất đầy cổ khô cùng đá vụn, nàng quay đầu nhìn lại vương thành náo nhiệt phồn hoa phía sau, lại nhìn lại đám binh sĩ mặc giáp da dũng mãnh bên hông mang đao và roi, bỗng nhiên nhớ đến bài ca "Cổ Cách Vương triều"

      Ai có thể biết được người từng cường thịnh như vậy,

      Ai có thể biết được người lại biến mất trong đêm,

      Ngàn năm giống như mới hôm qua,

      Cổ Cách, giấc mộng mơ hồ.

      Lắng nghe câu truyện huyền thoại cảm động từ người xưa,

      Chân đặt lên mảnh đất trải qua bao tang thương,

      Ngàn vạn câu cảm thán đều nên lời,

      Vương triều Cổ Cách trong lòng chúng ta.

      Tiếng vó ngựa mãnh liệt,

      Đao quang kiếm ảnh tranh đấu,

      Ai là chúa tể trong mộng của Cổ Cách.

      Tiếng chùa miếu khóc than,

      Nữ nhân vương thất sầu tình,

      Ai có thể đoán được kết cục của Cổ Cách.

      Bức bích họa sống động làm cho người ta đặt câu hỏi,

      Tàn tích san sát thể gỡ bỏ thần bí của người,

      Ngàn vạn câu cảm thán đều nên lời,

      Vương triều Cổ Cách trong lòng chúng ta.

      . . . . . .

      Tiếng chùa miếu khóc than,

      Nữ nhân vương thất sầu tình,

      Ai có thể đoán được kết cục của Cổ Cách,

      Chúng ta truy tìm sau ngàn năm cát bụi.

      (Hix, trình độ thơ ca nó hơi bị có hạn mong mọi người thông cảm)

      Xuyên qua thời trở thành nô lệ là bất hạnh của nàng, nhưng tùy theo góc độ mà , cần truy tìm trong cát bụi, nàng có thể tận mắt chứng kiến Vương triều Cổ Cách thời huy hoàng, nàng có lẽ lại là người vô cùng may mắn.

      Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. (Con người có những quan điểm khác nhau khi đứng ở các góc độ khác để nhìn nhận)

      Sau hồi rung động cảm khái cùng tò mò kích động, sau trăm mớ suy nghĩ ngổn ngang, sau khi cố nuốt vào mấy miếng bánh mì kho khan trong thạch động tối tăm, La Chu cuối cùng chỉ muốn hét lên câu: "Con mẹ nó, ta cũng phải là nhà khảo cổ nha a a a a ──"

      -------------------------------------------------------------------------------------------------

      Mấy chương này toàn tả cảnh, miêu tả địa danh, cũng hơi bùn :p

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 032. Nữ nô A Lan Ni Mã (1)
      Edit: Catcora
      Khi đoàn người vừa đến bên ngoài Vương thành Cổ Cách, nam nô bị bính sĩ áp giải đến lao động phía Đông Nam sau dãy núi cách xa trung tâm Vương thành, nữ nô bị giam giữ bên trong Vương cung, bên trong thạch động phía Tây dãy núi.

      Cửa động lớn lắm, nửa diện tích bên ngoài huyệt động mấy bằng phẳng. Khi vào trong động gặp con đường rất dài lại ngoằn nghèo uốn khúc. Đường hầm cao gần hai thước, độ rộng đủ cho hai người có thể song song cùng lúc. Địa thế hơi nghiêng xuống, đường có rất nhiều chỗ rẽ, mỗi chỗ rẽ đều tiếp với đường khác, hơn con đường ban đầu, chỉ đủ cho người .

      Nửa đường phía trước có ít các khe hở hẹp khéo léo, đủ để ánh sáng cùng khí tiến vào, tuy rằng hơi u ám nhưng vẫn có thể nhìn mọi vật. Nhưng càng vào trong con người như bị nuốt chửng bởi khí lạnh cùng bóng tối, khí trở nên có chút vẩn đục. Trong đường hầm cứ khoảng bảy tám mươi bước có mọt ngọn đuốc cắm vách tường, ánh lửa đông đưa déo dắt, hắt bóng người lên vách động, khi ngắn khi dài, chớp lên ngớt, nhuộm đẫm đe dọa u ám.

      được chừng dặm, ở hai bên vách động đều có cái hang đá, lớn khoảng bốn mươi thước vuông, cũng khoảng hai mươi thước, bên cạnh động đều có cắm cây đuốc. Phía trước có cửa gác, mỗi thanh chắn ngang thô to như cánh tay vậy, phía bên phải có treo cái khóa sắt cực to. khí nơi này càng thêm ẩm thấp chịu nổi, nơi nơi đều tràn ngập mùi thối có thể diễn tả thành lời.

      Tổng cộng nhóm nữ nô chiếm cứ sáu động quật ở hai bên vách đá, các động còn lại đều trống rỗng. Nơi này có binh sĩ trong coi, cũng thấy có người đến tra tấn hay cường bạo nữ nô. Ước chừng cứ khoảng tám đến chín giờ, có năm sáu binh sĩ đến đưa nước cùng thức ăn. Sau khi các nữ nô ăn uống ngấu nghiến, có việc gì làm liền nằm ở đống cỏ khô dày trong động nghỉ ngơi, muốn vệ sinh ra chỗ cái hố sâu được đào ra ở góc trong động.

      Đồ ăn là mớ hỗn độn bánh mì khô khan, nước lạnh đến đông cứng cả răng, nhưng dù la bánh hay nước, đều vô cùng đầy đủ, có thể đủ cho mỗi nữ nô đều ăn no. Ở nơi này thể biết được ngày đêm thay đổi khi nào, chỉ có ánh lửa lập lòe, tầm nhìn mờ mịt cùng hơi ấm con người.

      Sau khi lượt bánh mì thứ nhất vào bụng, trong động hoàn toàn im lặng; sau khi lượt bánh mì thứ hai vào bụng, trong động hoàn toàn im lặng; sau khi lượt bánh mì thứ bavào bụng, trong động vẫn hoàn toàn im lặng.

      Các nữ nô nằm đống cỏ khô dày, dựa sát vào nhau để sưởi ấm, ở trong động chỉ ngủ rồi lại ngủ, chậm rãi bù đắp lại mấy ngày mệt mỏi đói khát vừa qua, sợ hãi căng thẳng dần dần trở thành hư .

      Sâu bên trong con đường hầm đen kịt vang lên tiếng bước chân, từ từ tiến lại gần, mấy binh sĩ thân hình cường tráng gánh xô gỗ tới.

      "Ăn cơm." binh sĩ dẫn đầu lấy chuỗi chìa khóa rồi mở từng cửa động , thùng bánh mì cùng thùng nước được các binh sĩ chia ra nâng vào trong động, thùng gỗ rỗng được mang ra khỏi động, rồi cửa lao lại được khóa lại chặt. Binh sĩ tới khóa cửa, gánh những thùng gỗ trống tiến vào đầu khác của đường hầm, thân ảnh dần dần biến mất trong màn đêm.

      Vì đồ ăn khá sung túc, các nữ nô đều có tranh đoạt nhau, sau khi lấy bánh mì ra khỏi thùng gỗ lùi đến bên lẳng lặng ăn. Khi nghẹn, hay bị nghẹn, lại tiến đến thùng đựng nước bên cạnh uống ngụm, trong động nơi nơi đều là thanh cắn nuốt cùng tiếng uống nước.

      La Chu cũng cầm cái bánh mì lui đến gần cửa lao đứng ăn. Nàng từng ghét bỏ miếng sườn dê tanh nồng được Liệt Thích Già Thát Tu cho vừa cứng vừa khó ăn  mà nửa cuộc đời cũng ăn quen, lại biết rằng những thứ khó ăn hơn nữa còn chờ ở phía sau. Chết tiệt, phải chỉ là khối bánh mì thanh hoa thôi sao, thế nhưng còn trộn nửa cám lúa mạch cho lợn ăn vào, khô cứng thể nào nuốt được. Binh sĩ của cầm thú Vương rốt cuộc có hiểu thế nào là chế biến thực phẩm nhái kém chất lượng hay , nếu ở đại, sớm bị phạt đến cái quần cũng có mà mặc.

      Cổ họng ra sức hoạt động, cuối cùng đem miếng bánh mì nhai đến nát nhừ nuốt xuống, cổ họng run lên như có lửa cháy bên trong. Nàng chạy nhanh đến bên thùng nước uống ngụm nước lạnh lớn, lại tiếp tục ăn. Khó ăn cũng phải ăn, ăn có thể lực, có thể lực thể chạy trốn.

      Dựa vào số lần binh sĩ tới đưa đồ ăn mà suy đoán, phỏng chừng hai ngày trôi qua. Tuy rằng cầm thú Vương cùng binh sĩ cầm thú đem các nàng nốt trong hang đá xong có hành động gây tổn thương gì, nhưng cái loại yên bình vô hại này mới càng làm cho người ta run sợ.

      Nàng chưa có khắc nào quên lời Liệt Thích Già Thát Tu với mình: các nàng là nữ nô mà Vương chuyên dùng để lai giống với nam nô. Ngoảnh mặt để cho nô lệ ti tiện hết ăn lại uống, hết uống lại ngủ, hơn phân nửa là để cho các nữ nô khôi phục tinh thần cùng thể lực sau khi chịu đủ kinh hãi cùng tra tấn. Sớm hay muộn, các nàng cũng bị mang lai giống cùng các nam nô, giống như súc vật ngừng mang thai đẻ con.

      Liệt Thích Già Thát Tu có cố gắng để được Vương chọn có thể tránh được việc bị mang lai giống, biết là hay giả. Theo như tình huống trước mắt, các nữ nô này tám chín phần là chiếm được chú ý của cầm thú Vương. So với việc đặt hi vọng vào việc mờ mịt khó đoán, bằng nhân lúc thể lực dư thừa, nên nghĩ biện pháp thoát khỏi hang đá này, đây mới là biện pháp đúng đắn nhất.

      Trong khoảng thời gian bị giam giữ trong này, nàng cũng phải chỉ có ăn ngủ, ngủ ăn, mà là ngừng tỉ mì dò xét. biết là có phải vì những người bị giam trong này đều là nữ nô nên canh giữ cũng quá nghiêm ngặt. Nơi này cũng có binh sĩ giám sát chặt chẽ, nhưng liệu có binh sĩ thầm giám thị mà nàng hề hay biết.

      Nàng nhớ khi ở tại đứng ở đỉnh dãy núi Vương cung Cổ Cách mà quan sát xung quanh, phía tâ là dốc núi cao hai trăm mét, dưới dốc núi là con rạch rộng rất sâu. Mà bốn phía lại chảy vào nội thành Cổ Cách, những con kênh rối rắm này thông lẫn nhau, giăng khắp nơi, đường chảy vô cùng phức tạp. Các nhà khảo cổ khai quật ra cùng lắm mới chỉ là phần chảy qua núi tuyết, rất nhiều thứ đều sụp đổ, tất cả lịch sử người xưa bị chôn dưới đất đá.

      Từ lúc mới bước vào nơi giam giữ, nàng liền phát vị trí hang đá ngầm nơi mình bị nhất nằm ở dãy núi phía tây, xung quanh vách tường hang động đều là ngã rẽ. Nếu. . . . . . Nếu cứ hướng phía tây chạy trốn, liệu có thể may mắn rời khỏi ngọn núi, trốn vào trong con kênh? Đương nhiên, lần chạy trốn này phải mạo hiểm rất lớn, nếu vô ý nhảy xuống mà chết hoặc là bị các binh sĩ gác ở đâu đó bắt được, kết cục tiếp theo nàng gần như dám tưởng tượng.

      Rốt cuộc có nên trốn hay ? Trốn, mạo hiểm lớn; trốn, lại bỏ qua thời cơ bị trông coi lỏng lẻo nhất. Nhất thời, tâm trí La Chu trở nên rối bời, hết sức do dự.

      "Này ──"

      Trong tiếng nhai nuốt rất , bỗng vang lên tiếng gọi lanh lảnh của nữ nhân, tất cả các nữ nhân hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn theo phía tiếng phát ra.

      Ân? Có người ra mặt? Đuôi long mày La Chu nhếch lên, phản xạ di chuyển thân thể, lui đến đứng trong bóng tối, nhìn qua khe hở mái tóc lặng yên đánh giá.

      Phía bên phải hang đá, nữ nhân chen tới giữa nhà lao.  Cây đuốc trong động nằm phía bên trái nàng cháy sáng, giống như bóng ma mà nhảy múa ở bên vai trái của nàng, làm cho khuôn mặt của nàng sáng bừng lên.

      Da thịt nàng so với nữ tử cao nguyên trắng hơn chút, gương mặt sạch nhuộm màu hồng khỏe mạnh mê người. Lông mi dài, mắt vừa to vừa ánh lên tia kiên định, mũi cao thẳng thanh tú, môi dày khiêu gợi, trong trẻ trung thanh xuân toát ra cỗ khí khái hùng tràn trề, là cao nguyên mỹ lệ lại kỳ lạ làm cho người ta được mở rộng tầm mắt.

      "Chào mọi người, ta tên A Lan Ni Mã, là con của thôn trưởng thôn Ca Lạp Trại."

      Phụt ──

      Bánh mì trong miệng La Chu văng ra, may là nàng ngồi ở trong góc, mới bắn tung tóe lên người khác.

      Ni Mã, tiếng Tât Tạng là chỉ mặt trời, lấy tên này cũng là gửi gắm ước nguyện cùng hi vọng vô cùng tốt đẹp. Chỉ có điều, ở xã hội đại nghĩa của hai chữ này hoàn toàn bất đồng với tiếng Tây Tạng, trong lòng nàng thường xuyên sử dụng từ "ni mã" này mỗi khi chửi thề. (Ni mã =  mẹ nó, mình hay dịch là chết tiệt - cái nàng này tên A Lan mẹ nó nè).

      Ở xã hội đại gặp người nào có cái tên Ni Mã này, ở trong hang đá tại cao nguyên cổ đại lại đụng người, của hiếm, là của hiếm nha. Khóe miệng lén lút nhếch lên, cắn miếng bánh mì, dỏng lỗ tai tiếp tục lắng nghe.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 033. Nữ nô A Lan Ni Mã (2)
      Edit: CatCora
      "A Lan Ni Mã, ta là Khúc Trân Mai Đóa của thôn Khâm Bố Lạp, thôn của ta cùng thôn của ngươi gần nhau, rất nhiều người đều biết tiếng của ngươi." Trong hang đá chỗ La Chu ở có ăn mặc mộc mạc đẩy đám đông bước ra, "Ngươi là con duy nhất của thôn trưởng thôn Ca Lạp Trại, lớn lên chẳng những mỹ lệ sáng chói như ánh mặt trời, còn có thể bắn tên săn thú giống nam nhân, là đối tượng cầu hôn của rất nhiều nam nhân, cả bốn huynh của ta đều vô cùng thích ngươi."

      "Cám ơn lời ca ngợi của ngươi." A Lan Ni Mã nở nụ cười chân thành với Khúc Trân Mai Đóa. Nhất thời, trong địa lao u tối như tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ, làm cho người ta khỏi trào dâng cảm xúc ấm áp.

      " cần cảm ơn. Ta kỳ vẫn luôn rất hâm mộ ngươi, ta vẫn thường xuyên quấn lấy các huynh bắt bọn dạy bắn cung." xong, Khúc Trân Mai Đóa ngượng ngùng mà cười rộ lên. Tiểu nương này cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, lúc cười, khuôn mặt tròn tròn lên ràng ngây thơ trẻ con, nhưng ra dáng người nàng lại tương xứng với khuôn mặt xinh đẹp.

      "Khúc Trân Mai Đóa, ngươi cam tâm bị nhốt trong hang đá này giống như súc vật cả đời được người ta nuôi nấng sao?" A Lan Ni Mã cười xong, giọng hỏi.

      "A Lan Ni Mã, ngươi cam lòng bị nhốt trong hang đá này sao?" Khúc Trân Mai Đóa ngây ngô hỏi ngược lại, "Chúng ta ở trong này cũng có bị khi dễ gì a? Ta cảm thấy so với mấy ngày hôm trước là tốt hơn rất nhiều."

      "Đúng vậy." Trong ngách bên trái hang có nữ nhân hai mươi tuổi hờ hững tiếp: "Ta là người thôn Nỗ Cáp A Cách, ba ta cùng mẹ biết ở đâu, hai nam nhân người bị giết, người bị thương ở lại thôn Nạp Mộc A, xem ra hơn phân nửa cũng là sống được. Ở trong này, ta bị đánh, bị gian dâm, có ăn có uống đầy đủ, so với những nữ nhân bị giết có thể là may mắn hơn rất nhiều, có điều gì cam tâm."

      Buổi chuyện trở nên im lặng, chứa chút lạnh lẽo. Phút chốc, trong động truyền ra tiếng khóc nức nở, rất nhiều nữ nhân bị gợi lên bi thương cùng sợ hãi mà bật khóc.

      A Lan Ni Mã nhăn lại đôi mày xinh đẹp, trong đôi mắt to kiên định ngậm cười cũng là mảnh ảm đạm. Nàng hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi khép nhìn về cây đuối vách đá đối diện, buồn bã : "Ba của ta là thôn trưởng được mọi người kính , cũng là thợ khóa nổi danh khắp trăm dặm. Từ , là người hiểu ta nhất, ta cũng chỉ có mình là người thân. Ở trong thôn Nạp Mộc A, do thân thể được tốt, chịu được vết thương đau đớn mà hôn mê bất tỉnh, bị binh sĩ chặt đầu ngay trước mắt ta. Ta tận mắt chứng kiến, lại nhát gan ngay cả khóc kêu cha tiếng cũng dám, huống chi là vì báo thù. Ba ngày đường, ta vừa đói vừa lạnh, buổi tối còn phải ứng phó các binh sĩ làm nhục, mấy ngày này so với tại ở trong hang đá quả thực chính là địa ngục."

      (Các bạn thấy chị La Chu nhà mình có phải còn quá sướng ?)
      La Chu nghe đến hai từ "Thợ khóa" trong lòng đột nhiên nhảy lên, tiếp đó sinh ra chút mừng thầm. chớp mắt mà nhìn chằm chằm chỉ tầm mười tám mười chín tuổi đau thương, cũng biết nàng có kế thừa tay nghề thợ khóa của cha mình hay ?

      "Có lẽ các người cam tâm bị nhốt trong này, nhưng ta cam tâm." A Lan Ni Mã đột nhiên mở lớn mắt, ánh mắt như lửa thiêu chứa đầy oán giận, "Là ta quá vô dụng, thể vì ba báo thù, xứng đáng trở thành nữ nô để cho người ta ức hiếp. Nhưng các ngươi có biết ? Chúng ta là nữ nô được chọn chuyên dùng để cùng nam nô lai giống! Binh sĩ Cổ Cách tại cho chúng ta ăn uống no nê, chờ chúng ta khôi phục thể lực cùng tinh thần bị kéo tới phòng lai giống để cung nam nô phối giống!"

      Cái gì?! Nữ nhân trong hang đá toàn bộ đều kinh hãi, ngay cả những tiếng nức nở đều bị tin tức đáng sợ này đánh tan. Nam nô cùng nữ nô có quyền tự do theo đuổi tình , bọn họ đều là tài sản tư hữu của chủ nhân.  Chủ nhân có thể tùy ý ghép đôi cho nô lệ, tùy ý sát hại, gian dâm làm nhục, buôn bán thu lợi, hoặc ban cho người khác. Vì để có các nô lệ cường tráng hữu dụng hoặc càng thêm trung thành, chủ nhân thường thường chọn lai giống các nô lệ, có khi chỉ dùng nam nô và nữ nô của mình để lai giống, có khi lại trao đổi lai giống với nô lệ người khác.

      Trong quá trình lai giống, vì để có thể chắc chắn nữ nô có thể thuận lợi mang thai, bình thường đều là mấy nữ nô cùng với mấy nam nô, cũng loại trừ nam nô cùng với mấy nữ nô. Bất kể là nam hay nữ, tất cả vận mệnh của nô lệ được chọn lai giống đều là bi thảm nhất, cũng là khuất nhục nhất.

      "Ngươi bậy!"

      "Sao ngươi lại biết điều đó?"

      Nữ nhân trong cả sáu hang đều kích động àm bỏ nhào ra trước cửa, hai tay cầm song cửa gỗ, như mất trí mà kêu la.

      "A Lan Ni Mã, ngươi gạt bọn ta phải ?" Nụ cười mặt Khúc Trân Mai Đóa cứng lại, hai ám đen hồng cũng nổi lên màu xám trắng.

      "Ta có!" A Lan Ni Mã trả lời chắc như đinh đóng cột, "Buổi tối sau ngày bị bắt, có binh sĩ lấy xương thịt khi dễ ta, ta phản kháng , thẹn quá hóa giận quát mắng ta, cẩn thận lỡ miệng ra."

      Trong khoảnh khắc các nữ nhân kích động đều trở nên im lặng, mặt mỗi người đều lộ ra vẻ sầu thảm. Bàn tay cầm song gỗ nhè run, tất cả địa lao đều bị tuyệt vọng cùng sợ hãi bao phủ.

      A Lan Ni Mã đột nhiên vén lên áo dài, trong ánh lửa, đùi phải của nàng có dây thắt bằng da trâu, đó có đeo thanh dao găm tinh xảo. Trước các ánh mắt ngạc nhiên cùng nghi ngờ của tất cả nữ nhân, nàng rút ra cây dao găm sắc nhọn mỏng manh, ngón tay cầm dao linh hoạt mà gọn gàng cắt đứt dây thừng thô to khỏi cổ tay.

      "Ta có học được chút tay nghề của ba, có thể mở được khá nhiều loại khóa. Ta có thể mở cửa lao cho các ngươi, cắt đứt dây thừng cho các nữ nhân chấp nhận ở lại đây." Nàng vừa , vừa đem mũi dao găm với vào trong ổ khóa cửa đại lao. Mân mê lát, chỉ nghe cạch tiếng, khóa lớn liền mở ra.

      Rất nhiều nữ nô trong hang đá thấy cảnh đó, buồn bã chán nản mặt phút chốc chuyển thành vui sướng nóng lòng.

      "A Lan Ni Mã, ta cam lòng." Khúc Trân Mai đóa cắn môi, giậm chân, đưa tay ra theo khe hở giữa hai song gỗ, ra hiệu với A Lan Ni Mã.

      "Ta cũng cam tâm."



      "Ta cũng cam tâm."

      Có Khúc Trân Mai Đóa đầu, các nữ nhân đều gọi theo A Lan Ni Mã.

      A Lan Ni Mã mỉm cười, đẩy ra cửa đại lao, ra khỏi hang, trước tiên tới chỗ Khúc Trân Mai Đóa, cũng chính là chỗ của La Chu, khóa lớn ở cửa đại lao mở ra, tiếp theo thẳng vào trong hang.

      Nữ Nhân A Lan Ni Mã này xuất đúng lúc, bằng nàng dùng dao Thụy Sĩ để xưa song gỗ. La Chu thầm cảm thấy may mắn, đem dao trong giày nhét vào trong túi áo khoác, như vậy càng tiện sử dụng. A Lan Ni Mã, nữ nhân thông minh quyết đoán, nàng thực vui mừng khi có nữ nhân như vậy làm đầu lĩnh dẫn đầu. Tục ngữ có câu thương đả xuất đầu điểu (ý chim đầu đàn thường dễ bị bắn, nguy hiểm thường tập trung vào người đứng đầu), nếu viên đạn phải hướng đến đầu nàng, nàng cũng cần tiếp tục do dự, cứ theo đa số là được.

      Lúc này, cũng biết nữ nhân nào đột nhiên thốt lên câu: "Nô lệ chạy trốn bị bắt được phải nhận cực hình! Các ngươi có nhớ các nữ nhân ở thôn Nạp Mộc A chết thế nào ở sao?"

      khí phấn chất đột nhiên bị dòng nước lạnh cuốn trôi, trong nháy mắt nhiệt độ như hạ xuống độ. Những bước chân tiến ra ngoài địa lao vì khiếp đảm mà đứng im tại chỗ, lúc lâu sau cũng có di chuyển.

      Động tác mở khóa của A Lan Ni Mã cũng hơi ngừng lại, rồi lại tiếp tục, thằng đến khi cả sáu cửa lao đều mở ra, mới đứng ở giữa hang, mặt chút thay đổi lãnh đạm : "Khóa, ta đều mở ra tất cả, trốn hay các ngươi tự mình quyết định. Ta đếm tới mười, người nào sợ cực hình cứ tiếp tục ở lại trong hang, muốn bị lai giống bước ra, ta cắt đứt dây thừng cho. Sau mười tiếng đếm, ta trốn , tùy ý các ngươi."

      Lặng yên, trong lặng yên lại chứa hỗn loạn sợ hãi, hèn nhát, kinh hoàng, do dự, hi vọng, rất nhiều cảm xúc phức tạp diễn ra trong hang đá.

      ", hai, ba. . . . . ."

      A Lan Ni Mã bắt đầu đếm, thanh tuy nhưng lại rất ràng, thậm chí lại gây cho người ta cảm giác kinh tâm động phách.

      Cơ hội chạy trốn chỉ có !

      Nếu bị bắt được phải nhận cực hình vô cùng đáng sợ!

      Hai câu , hai ý niệm cứ lặp lặp lại trong đầu La Chu, chính mồm Liệt Thích Già Thát Tu cũng các nàng là nữ nô lai giống, A Lan Ni Mã cũng nghe kỵ binh tiết lộ các nàng là nữ nô lai giống. Lai giống, là điều chắc chắn trăm phần trăm. Chỉ là. . . . . .Trong suy nghĩ mờ mịt, việc bỏ trốn này quá mức phiêu lưu. Vốn vừa rồi tính toán nhiều người cùng trốn lúc, tỷ lệ lẫn lộn rất lớn, nguy hiểm giảm tương đối, là cơ hội chạy trốn tuyệt vời. Nhưng tại các nữ nhân vì khiếp sợ mà thoái lui, người càng ít nguy hiểm càng lớn, tỷ lệ thất bại càng tăng lên. Nàng rốt cuộc có nên bỏ trốn cùng A Lan Ni Mã, hay nên đợi cơ hội mà nguy hiểm thấp chút, ổn thỏa chút? Nếu bỏ lỡ cơ hội này mà cơ hội kia lại tới sao? Chẳng lẽ nàng phải trở thành nô lệ lai giống bi thảm?

      "Bảy, tám. . . . . ." Tiếng đếm của A Lan Ni Mã trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn tiếp tục, có chút tạm ngừng.

      "La Chu a tỷ, ngươi có ở trong này hay ?"

      Khi nàng đếm tới chín, ở hang đá bên phải phía đối diện có nữ nhân bẩn thỉu đẩy cửa hang lao ra, đến giữa đường , gọi vào trong các hang đá.

      Khuôn mặt của nữ nhân bị bám bẩn đến thể nhận ra nguyên bản, nhưng dựa vào giọng kia có thể nhận ra đây là Cách Tang Trác Mã. Tốt lắm, nàng này vẫn còn sống khỏe mạnh. Trong lòng La Chu trào lên cỗ sung sướng, đôi mắt hơi khép lại, nhưng có lên tiếng trả lời, mà lui thân thể vào sâu bên trong nấp.

      "La Chu a tỷ, ta nghe được ngươi đáp lại, biết rốt cuộc ngươi có ở trong này hay , có còn sống hay ? A tổ, mẹ, a tẩy cùng ba đệ đệ của ta còn ở lại trong thôn chờ ta, ta cam lòng làm nô lệ lai giống, ta muốn cùng với A Lan Ni Mã trốn ." Đôi mắt dài của Cách Tang Trác Mã sáng ngời đến kỳ lạ, bên trong tràn đầy quyết tuyệt, "Ta sợ cực hình. Ta muốn cố gắng thay đổi vận mệnh của chính mình, dù có chết cùng có gì tiếc nuối." Nàng chút do dự mà đưa cổ tay hướng về phía A Lan Ni Mã.

      "Ngươi đúng là nữ nhân dũng cảm." A Lan Ni Mã trong mắt thoáng qua tán thưởng, dao găm ngàng hạ xuống, dây thừng thô to ở cổ tay Cách Tang Trác Mã đứt ra tiếng động.

      "Ta. . . . . . Ta cũng sợ." Khúc Trân Mai Đóa cũng ra, tuy rằng cước bộ có chút cứng nhắc, nhưng khuôn mặt tròn được bao phủ bởi kiên định.

      Hai dẫn đầu này như rót vào trong lòng các nữ nhân sợ hãi dũng khí muốn được thay đổi vận mệnh của mình. Rất nhiều khi trong cuộc sống tại cao nguyên, nữ nhân Bác Ba vẫn nhiều lần đọ sức với thiên nhiên ác liệt, cũng ít trường hợp phải kiên quyết đưa ra quyết định được ăn cả ngã về . Các nàng cần lao giản dị, trong mềm dẻo lại chứa kiên cường, thậm chí so với nam nhân Bác Ba dũng mãnh lại càng có thể dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn.

      "Ta cũng sợ."

      Lại nữ nhân ra từ trong động, tiếp theo đó là hai người, bốn người, sáu người. . . . . . Ước chừng hơn nửa số nữ nhân bị giam giữ trong hang đá đều ra.

      A Lan Ni Mã khua dao đem dây thừng cổ tay các nàng cắt đứt, trầm ổn bình tĩnh mà : "Nơi này nơi nơi đều là các ngã rẽ, nếu chúng ta cùng nhau trốn, nếu gặp phải binh sĩ toàn bộ xong đời. Cho nên tốt nhất chúng ta nên phân ra mà trốn, bị bắt hay đều dựa vào vận khí của mỗi người. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể lựa chọn theo ta, cùng lắm nếu bị bắt cũng thể trách ta chọn nhầm đường."

      Các nữ nhân lựa chọn chạy trốn đều có lên tiếng dị nghị, đều cầm lấy cây đuốc vách hang, nhanh chống suy nghĩ triển khai con đường chạy trốn của mình.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 034. Heo chạy trốn (1)
      Edit: CatCora
      La Chu thừa dịp hỗn loạn dùng dao cắt đứt dây thừng của mình, ra sức chen vào chỗ bọn A Lan Ni Mã, tiếng động đứng phía sau Cách Tang Trác Mã.

      "!" A Lan Ni Mã cầm lấy ngọn đuốc khẽ quát tiếng, dẫn đầu bước vào ngã rẽ tối đen. Có mười mấy nữ nhân theo phía sau nàng, La Chu cùng Cách Tang Trác Mã ở giữa đoàn người.

      con đường tối mịt ngoằn ngoèo, rắc rối phức tạp, tựa như mê cung. Mỗi khi gặp ngã rẽ khác, A Lan Ni Mã đứng suy nghĩ lúc, rồi mới chọn phương hướng để . được lát gặp đường thông, khuôn mặt mười mấy nữ nhân chạy trốn hẹn mà đồng thời lộ ra vài phần vui sướng.

      Nhưng ở chỗ ngoặt phía trước lại có mấy cái ngã rẽ tối mịt, A Lan Ni Mã dẫn đường cũng lại đứng ở trước ngã rẽ cân nhắc hồi, mới quyết định chọn ngã bên trái.

      Khi qua ngã rẽ bên phải, dưới chân La Chu đột nhiên loạng choạng, thân hình lung lay sắp ngã, lập tức ngã về phía trước. Trong lúc bối rối nàng vội vàng đưa tay nắm lấy áo Cách Tang Trác Mã, tùm nàng cùng nhau ngã xuống ngã sang bên phải đường hầm. Nữ nhân phía sau cũng có dừng lại cước bộ mà quan tâm, giúp đỡ hai nàng, trong lòng mỗi người đều chỉ tồn tại duy nhất ý niệm nhanh chống chạy trốn khỏi đây.

      "Là ta." Trong khoảnh khắc ngã xuống, nàng xoay nửa người, nhanh tay lẹ mắt che lại miệng Cách Tang Trác Mã thấp giọng .

      Cách Tang Trác Mã trợn tròn mắt, ánh mặt tập trung nhìn thẳng vào nữ nhân bịt miệng mình. Trong bóng tối, hai người đều thấy mặt đối phương, lại có thể nhìn thấy ánh nhìn quen thuộc từ đôi mắt của nhau. Hai người đều im lặng nhìn người đối diện, hít thở lấy hơi thở ấm áp của đối phương, hiểu sao lại sản snh an tâm lạ kỳ.

      Mặc kệ tiếng bước chân ngày càng xa dần, cây đuốc để lại chút ánh sáng ảm đạm cuối cùng, ngã rẽ dần dần trở nên tối đen.

      La Chu chậm rãi buông tay che miệng Cách Tang Trác Mã, tứ chi thả lỏng mà nằm ngửa mặt đất, mắt nhìn vào bóng tối giọng cười : "Trác Mã, có thể gặp lại ngươi, tốt."

      "Có thể nhìn thấy La Chu a tỷ còn sống, tốt." Cách Tang Trác Mã cũng nẳm ngửa mặt đất, nhìn vào bóng tối trước mặt nhàng cười , lòng còn chút sợ hãi mà tự giễu , "Lúc ấy tình huống nguy cấp như vậy, mà ngươi còn lo lắng kéo ta đứng lên, ta lại chạy chưa được hai bước bị binh sĩ Cổ Cách bắt được, là vô dụng triệt để."

      "Vô dụng cũng chỉ mình ngươi. Ta thoát được mau hơn, cũng bị bắt nha." La Chu mở ra năm ngón tay, nhàng che ở mặt. Qua khe hở giữa các ngón tay mà nhìn ra bên ngoài, là cách thả lỏng mà nàng thích nhất, mỗi lần như vậy mi mắt nàng lại khép lại ngủ mất.

      "Khi bị bắt, ta thấy con chó ngao màu xám bạc rất lớn đuổi theo ngươi, sau đó thấy ngươi đâu, còn tưởng rằng ngươi bị chó ngao cắn chết." Cách Tang Trác Mã dừng chút, thanh thanh thúy như chuông mang đầy ưu thương đột nhiên lại xuất tia vui mừng, "Bất quá trong lòng ta vẫn cảm thấy được ngươi chết dễ dàng như vậy. Quả nhiên, ngươi còn sống."

      "Ha ha, toàn thân ngươi đúng là bẩn đến cha mẹ cũng nhận ra được. Nếu lời nào mà có thể nhận ra nhau giữa canh phòng nghiêm mật của binh sĩ Cổ Cách, mới là kỳ tích." La Chu cười , "Đừng ta có lương tâm, dưới sinh tử tồn vong, quan trọng nhất là chăm sóc bản thân mình tốt, chỉ có sống sót mới có hi vọng."

      "Đúng vậy a, chỉ có còn sống mới có hi vọng. Cũng biết ba, các huynh cùng ba nam nhân của ta còn sống hay chết, ta quan sát suốt ba ngày cũng thấy bóng dáng của họ, người cũng thấy."

      Trong bóng đêm truyền đến thanh nồng đậm ảm đạm của Cách Tang Trác Mã, trong ngã rẽ nhất thời rơi vào yên lặng.

      Sau lúc lâu, thanh trong trẻo như suối nước của La Chu nhàng vang lên.

      "Hoặc là chết, hoặc là còn sống, ai biết được. Chúng ta tại chỉ cần ôm hi vọng có thể sống sót là được." Nàng ngồi dậy, sửa sang lại bím tóc rối bời, "Trác Mã, đừng quên khi ngươi ra khỏi hang đá, phải nhớ a tổ, mẹ, a tẩu cùng các đệ đệ của ngươi vẫn còn sống."

      Cách Tang Trác Mã lên tiếng, ngồi dậy trong bóng đêm, cười giòn tan: "Ngươi đúng, La Chu a tỷ, ta nếu muốn tìm được người nhà còn sống, phải cố gắng sống sót, nữ nhân Bác Ba dũng cảm nên chìm đắm trong đau thương."

      " ngoan." Khóe miệng La Chu cong lên, trong lòng có chút ghen tị. Có thể sống vì người khác, vì người mình mà cố gắng sống sót, cảm giác nhất định hạnh phúc. Chỉ tiếc suốt hai mươi năm qua từ lúc nàng bắt đầu có trí nhớ, nàng cũng chỉ vì chính mình mà cố gắng sống.

      "La Chu a tỷ, vì sao chúng ta theo A Lan Ni Mã?" Cách Tang Trác Mã phấn chấn lên đem toàn bộ chú ý đặt vào việc chạy trốn.

      "Nàng vừa rồi phạm sai lầm mà chọn hướng Nam. Hơn nữa chạy trốn trong nơi hẹp như vậy, người càng nhiều, càng phiền toái." La Chu lấy ra con dao Thụy Sỹ từ trong túi áo khoác, ấn xuống chốt khóa, phía trước chuôi dao bắn ra ngọn đèn sáng ngời, tầm nhìn xa nhất có thể tới hơn năm thước.

      "Vì sao chọn hướng Nam lại là sai?" Vừa đúng lúc Cách Tang Trác Mã ngạc nhiên đặt câu hỏi, lại bị áng sáng lạnh thình lình xuất làm cho sợ tới mức phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, nhanh chóng che miệng mình lại, mở lớn ánh mắt sửng sốt mà nhìn chằm chằm con dao kỳ quái dài gần bốn tấc trong tay La Chu.

      Chiếc dao trong tay La Chu là hàng Victorinox chính hãng, chuôi dao cuộn sóng màu đen xám, có hơn hai mươi công năng, là công cụ mạnh mẽ hữu lực có thể sử dụng trong mọi loại trường hợp. Sau khi nàng bỏ nhiều tiền ra mua còn dùng tiền mời người tinh thông máy móc tiếng hành nâng cấp, loại bỏ những thứ cần thiết như cây tăm, cùng trang bị thêm đầu tua vít, la bàn, bật lửa và đèn pin ở chuôi dao. Du hành gần ba năm, con dao này cùng với nàng như hình với bóng, trợ giúp nàng vượt qua từng khó khăn. Sau xuyên đến thôn Nạp Mộc A an bình, con dao này vẫn là vật tốt nhất bầu bạn với cuộc sống của nàng. Chỉ là con dao này quá mức đại, quá mức kỳ dị, nàng dám tùy tiện sử dụng trước mặt người trong thôn.

      Nàng có lập tức trả lời vấn đề của Cách Tang Trác Mã, mà là dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng lôi ra con dao dài tầm 9 li vô cùng sắc bén giấu trong chuôi dao, đôi mắt nhung huyền trng trẻo mở to dưới ánh đèn LED lạnh lẽo lộ ra sát khí lạnh lùng.

      "La Chu a tỷ, đây là. . . . . .Là loại dao gì?" Cách Tang Trác Mã chần chờ hỏi, trong mắt tràn ngập chút mê mang cùng kinh ngạc, La Chu a tỷ trước mắt sao lại đột nhiên trở nên xa lạ như vậy?

      "Đây là chiếc dao đa công dụng của ta, vẫn thường giấu trong giày, chưa bao giờ đưa cho ngươi xem." La Chu giải thích, mắt vẫn quay sang nhìn nàng. Ngón tay mơn trớn thân dao inox lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào la bàn được khảm trong thân dao, lại thuận miệng hỏi, "Trác Mã, ngươi có từng đánh nhau với ai ?"

      ". . . . . . Ta chưa từng đánh ai. Trước đây chỉ cần có người khi dễ ta, ba cùng ta lập tức giúp ta giáo huấn ." Cách Tang Trác Mã từ trong mê mang giật mình mà hoàn hồn trở lại, nhanh chóng lắc đầu, vì hồi tưởng tốt đẹp mà khóe môi nổi lên từng đợt ấm áp.

      "Thực hạnh phúc." La Chu ngẩng đầu cười với nàng, con ngươi trong trẻo chứa đầy sát khí lạnh lùng nháy mắt tan biến, lại trở về với chất phác dịu hiền mà Cách Tang Trác Mã vẫn quen thuộc, "Cha mẹ ta chỉ có mình ta, từ đến lớn đánh ta vô số lần, đánh đến đầu rơi máu chảy, xương cốt nứt gãy cũng chưa từng có người giúp ta." Ban đầu, nàng nghĩ đến nàng gây chuyện sinh có thể được cha mẹ chú ý. Về sau, chỉ còn lại mình mình sống hiu quạnh. Thẳng cho đến lúc bắt đầu thích lữ hành, mới lại tiếp tự gây hấn cùng người khác.

      "La Chu A Tỷ ──"  Cách Tang Trác Mã nhìn chăm chú vào đôi mắt đen bóng, gọi tên nàng lại đột nhiên biết chính mình nên làm thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau đớn, giống như có cây trâm nhàng đâm vào lòng mình.

      "Cho nên xét về đánh nhau chừng ta còn lợi hại hơn A Lan Ni Mã, ngươi cứ an tâm theo ta." La Chu đưa tay đặt vai nàng, "Ở trong này, ta chỉ biết mình ngươi, chỉ bảo hộ mình ngươi. Nữ nhân khác sống hay chết đều quan hệ tới ta."

      Nàng cũng phải chưa từng nghĩ bỏ trốn mình, chính là đấu tranh nửa ngày, cuối cũng vẫn là lựa chọn mang theo Cách Tang Trác Mã. Khi người có ở trước mắt nàng, lòng của nàng cũng có rối loạn nhiều như vậy. Mà khi người xuất ràng trước mặt nàng, lòng nàng cố đến mấy cũng thể trở nên lạnh lùng ích kỷ được. Nàng phải là máy móc có tình cảm, nàng làm sao có thể bỏ qua coi , làm như quen với người gia đình Trát Tây thu lưu nàng trong lúc nàng đơn, quan tâm nàng, cùng nàng sống chung hòa thuận suốt nửa năm, đối với là người đầu tiên mà nàng tiếp xúc thân mật, đem nàng xem như tỷ tỷ hạ ngoan tâm, nàng làm được.

      "La Chu a tỷ." Cách Tang Trác Mã vui vẻ mà ôm lấy thắt lưng nàng, đuôi mắt sáng ngời phơi phới ý cười sáng lạn. Nàng vẫn biết, La Chu a tỷ của nàng là người lạnh lùng lại có tâm, vừa lặng yên lại vừa nhiều, hiu quạnh lại mạnh mẽ, diu hiền lại bất tuân, là nữ nhân cực kỳ mâu thuẫn. có lý do gì, nàng chỉ là thích nhất La Chu a tỷ như vậy, mặc dù La Chu a tỷ có thể bỏ lại nàng mình chạy trốn, nàng cũng oán hận gì.

      "Trác Mã, phía Tây ngọn núi này có sườn dốc cao tới trăm mét cùng con mương sâu, khẳng định có đường ra, chúng ta ." La Chu kéo tay nàng, cùng nhau song vai hướng bên trong ngã rẽ tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :