Chương 020. Hôn lễ đột biến (2) Edit: CatCora "La Chu a tỷ, mau xuống!" Thân thể đờ đẫn bị Cách Tang Trác Mã đẩy cái, nàng lúc này mới rung động chút, chậm lãi phục hồi lại tinh thần. muốn nhấc chân xuống, lại bỗng nhiên thu về, lễ phép với Trát Tây mẹ: "A mỗ, mời người xuống trước." "Con cứ xuống . Ta cùng Trác Mã còn phải kéo phiến đá, che cỏ khô lên." Trát Tây mẹ cười cười lắc đầu từ chối. Đúng rồi, tảng đá lớn cần người kéo lại, cũng cần người đem cỏ khô phủ lên ngụy trang. La Chu gật đầu chút tỏ ra mình hiểu, lại vươn chân, lại đột nhiên dừng lại. Thân thể tránh qua bên, ngẩng đầu với Trát Tây mẹ: "A mỗ, người xuống , ta cùng Trác Mã lo đóng phiến đá cùng phủ cỏ khô." ", con cứ xuống ." "A mỗ xuống ." "Ai nha, các người đừng cãi cọ, nhà chúng ta cũng phải chỉ có chỗ này để trốn." Cách Tang Trác Mã bất đắc dĩ mà giậm chân, "Kẻ địch còn chưa biết lúc nào đánh lén vào trong thôn, có gì mà phải tranh nhau. Ta quyết định, La Chu a tỷ xuống ." ", a mỗ xuống ." La Chu biểu tình nghiêm túc thay đổi mảy may, giọng điệu cũng có chút biến hóa nào. Trát Tây mẹ cùng Cách Tang Trác Mã bốn mắt nhìn nhau, định tiếp tục khuyên. Nàng lại bình tĩnh mà lặp lại lần nữa: "A mỗ xuống ." Trải qua nửa năm ở chung, các nàng tất nhiên cũng khá hiểu biết việc bạn La Chu nào đó đôi lúc bướng bỉnh, lúc này chỉ còn có thể thỏa hiệp lui bước. Nghĩ ngĩ lại hầm trú này tuy là nơi trốn bí mật nhất, nhưng mười mấy năm qua, kẻ địch còn chưa bao giờ tập kích vào trong thôn. Số lượng người chỉ tùy tiện tìm cái chỗ trốn trong nhà cũng ít, hẳn là cũng có vấn đề gì lớn. "A mỗ xuống ." La Chu nhìn thấy gương mặt Trát Tây mẹ buông lỏng, khóe môi tràn đầy ôn hòa thản nhiên tươi cười. "Được, a mỗ xuống, con cùng Trác Mã cũng phải trốn cẩn thận đó." Trát Tây mẹ thoái thác nữa, cầm tay La Chu vỗ vỗ, chậm rãi lui vào trong hầm. La Chu cùng Cách Tang Trác Mã dịch chuyển phiến đá đóng lại cửa hầm, lại đem cỏ khô mà phủ ở phía như cũ, xóa sạch tất cả dấu vết. Hô ── Cuối cùng đem già, trẻ, bầu bí an bài xong. La Chu phủi tro bụi trong tay, nghiêng đầu cười với Cách Tang Trác Mã: "Trác Mã, chúng ta trốn chỗ nào?" Cách Tang Trác Mã cười bí hiểm với nàng, đến hai chồng rơm bên cạnh bờ tường tối, tay chỉ vào cái khe dọc theo bờ tường. Theo phạm vi cái khe, tường đất cuộn lên để lộ ra cái lối vào tối tăm. "Chỗ này là lối lánh nạn bên trong tường chỉ đủ cho hai người trốn vào, vào ." Nàng dắt tay La Chu cẩn thận mà chen vào trong cửa , dặn dò, " nhàng chút, đừng đem gạch mộc phá hư." Khi cửa đất lần nữa trở về vị trí cũ, bên trong tường lâm vào tối tăm hỗn độn, chỉ có vài tia sáng mỏng manh tiến vào qua mấy khe hở đỉnh đầu, cũng mang đến cho gian hẹp luồng khí trong lành. Cách chóp mũi tấc là tường gạch mộc khô ráo, kề sát phía sau cũng là tường gạch khô ráo, chóp mũi chẳng những tràn ngập mùi bùn đất, cỏ khô còn tràn ngập mùi tanh nồng đậm cùng mùi chất thải trâu bò. "Chúng ta trú ở trong này bao lâu?" Nàng từ từ thở dài tiếng, hạ giọng hỏi. Trời đất ơi, trong phim kháng chiến chống Nhật, dân chúng trốn có bếp lớn cùng củi khô, có gạo cùng nước trong lu, có máng ăn cho súc vật. . . . . . Đúng là nghĩ ra, muốn lại xảy ra. Lúc đó nàng xem đến cao hứng phấn chấn, nghĩ tới trong nháy mắt nàng cũng có cơ hội thể nghiệm hoàn cảnh đó. Nàng sợ lao động vất cả, sợ nhất chính là bị mùi chất thải tanh nồng làm ngạt chết. "Trốn đến khi ba cùng huynh đến gõ tường." "Phải mất thời gian bao lâu?" "Có thể nửa ngày, cũng có thể ngày, ta cũng biết." Cách Tang Trác Mã dừng lại chút, rồi bổ sung thêm, "Theo khe hở, có thể nhìn được bầu trời sáng hay tối." "Có gì ăn ?" "Trong hầm có lúa mì thanh khoa xay, còn có hũ đầy nước, đủ cho sáu người chống đỡ ba ngày, bất quá trong vách tường cái gì cũng có." "Nga." Sau khi La Chu thản nhiên lên tiếng, trong vách tường liền lâm vào im lặng. ". . . . . .Ngươi vì cái gì trốn vào trong hầm?" Yên tĩnh trong chốc lát, Cách Tang Trác Mã đột nhiên hỏi. "Chẳng lẽ mình ngươi có thể di chuyển phiến đá?" Mắt đen nhìn chòng chọc vào vách tường, khó hiểu mà hỏi ngược lại. "Bớt giả ngu , ta muốn nghe ngươi ." ". . . . . .Trong hầm có già có trẻ, còn có phụ nữ mang thai, mọi người đều cần có người chăm sóc. Ta biết cách chăm sóc người khác, giả sử có ở đó cũng chỉ là cái phế vật. Mẹ người giống vậy, là con dâu của a tổ, là mẹ chồng của người phụ nữ mang thai, là mẹ của ba đứa . Là người ôn nhu chăm sóc, thân thể khỏe mạnh, lại hòa nhã biết chăm sóc người khác, so sánh thế nào cũng hữu dụng hơn ta." ". . . . . .Có nghĩa là ngươi muốn làm mẹ ta mệt chết sao." Cách Tang Trác Mã hơi hơi nghiêng đầu, tuy là nghiến răng nghiến lợi , nhưng ở trong gian tối khóe môi lại lặng lẽ nhếch lên. La Chu a tỷ mất tự nhiên là nha. " có, ta chỉ là hiểu mình hiểu người thôi." Hai tay La Chu khép lại tiến vào trong hai tay áo, cẩn thận , "Đúng rồi, chúng ta tốt nhất là ít chút, miễn cho lộ ra chỗ nấp." Cái khe trong vách tường này hẳn là thể cách ? May mắn thay, nơi này tuy rằng hẹp, nhiệt độ cũng phải quá thấp. Bên ngoài mặc áo khoác lông, bên trong có áo nỉ quần len, cảm thấy quá lạnh, biết có phải đợi ở trong này tới tối , hi vọng ra đông lạnh thành cây nước đá. "Hì hì, La Chu a tỷ, kỳ mười mấy năm qua, trong thôn cũng có bị kẻ địch câm phạm qua. Tất cả kẻ địch đều bị lãnh chúa dẫn binh đánh đuổi ở gò núi bên ngoài thung lũng, ngươi cần khẩn trương quá mức." "Vậy vì cái gì phải trốn? Ba ngươi lúc đó phải gào lên rất nghiêm túc sao?" "Bởi vì mười mấy năm trước có kẻ địch từng đánh lén vào trong thôn a. Nghe mẹ kể khi đó có số kẻ địch lách theo đường sườn núi tiến vào trong thôn, gặp người trong thôn thấy người giết người, cực kỳ tàn ác. May mắn ba mang binh sĩ quay về thôn đúng lúc giết chết kẻ địch, bằng cả thôn bị phá hoại hoàn toàn. Từ đó về sau, mỗi nhà đều chuẩn bị nơi trốn bí mật. Khi nào xảy ra chuyện, các nam nhân ra chiến trường, những người lưu lại liền trốn , dần dần hình thành thói quen." lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nàng tỏ ra thông hiểu tất cả. Bất quá vì sao nghe Cách Tang Trác Mã giải thích xong, nàng lại cảm thấy chuyện mọi người cùng nhau nấp như mèo vô cùng buồn cười cùng bó tay? Dù có muốn trốn, mọi người đều trốn ngươi lại , bị khinh thường . Huống chi tục ngữ có câu, sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Nếu thực có kẻ địch xông vào trong thôn, nhìn thấy người ngốc nghếch như nàng lang thang, thuận tay ra đao đem nàng xử lý sao? Sinh mệnh là đáng quý, vì sinh mệnh chỉ có , dù thể chết nặng tựa thái sơn, ít nhất cũng thể nào chết tựa lông hồng ? A a a, sau khi vương triều Thổ Phiên sụp đổ, dân chúng nóc nhà cao nguyên đều cư ngụ chia tách ở nhiều nơi khác nhau. Lãnh chúa phong kiến thế lực lớn hằng năm đều xảy ra tranh đấu, cắn nuốt lẫn nhau, làm bất an rung chuyển cả xã hội. Nửa năm qua nàng qua được vô cùng thoải mái vô cùng an ổn, thậm chí những nguy hiểm xung quanh chút cũng biết. Khó trách nam nhân nơi này mỗi sáng đều có thói quen luyện tập thể năng, hỗ trợ nhau gọt giũa khả năng cưỡi ngựa, bắn cung cùng đao thuật, ra là toàn dân kháng chiến. La Chu cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên. Quỷ tha ma bắt, muốn chém ông trời ngàn đao, vì sao cho nàng xuyên đến Hán Đường hưng thịnh? Khang Càn thịnh thế (thời hưng thịnh Khanh Hy Càn Long) sao? Cho dù nhập hồn vào công cháu Văn Thành, hay thành nha hoàn hồi môn của công chúa Văn Thành cũng sao, ít nhất lúc đó ở Trung Nguyên cùng dân tộc Thổ Phiên đều ở thời kỳ ổn định giàu có lại đông đúc, tỷ lệ an toàn so với tại cao hơn rất nhiều lần. "La Chu a tỷ, ngươi nghĩ gì đó?" Cách Tang Trác Mã thấy nàng cả nửa ngày đáp lại lời của mình, khỏi tò mò mà hỏi han. Có thể nàng trong lúc đấu tranh tư tưởng kịch liệt được sao? Nàng nhếch miệng, chậm rãi phun ra hai chữ: "Buồn ngủ." "Sao ngươi có thể giống như con ngựa, đứng mà cũng có thể ngủ vậy?" Cách Tang Trác Mã càng thêm ngạc nhiên. "Người sao có thể thua súc sinh?" (vãi chị so đo đến thế cơ à XD) Nàng đáp cách thâm sâu, "Cho nên, ngựa có thể đứng ngủ, ta cũng có thể. . . . . ." Dư giọng xíu dần tiêu tán trong bóng tối mờ mịt. . . . . . . Cách Tang Trác Mã im lặng, nhắm mắt, cố gắng ngủ đứng.
Chương 021. Bị phát ? Bị bắt (1) Edit: CatCora Trong lúc mơ mơ màng màng, La Chu bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay trong tay áo trái truyền ra trận đau nhức. Mắt phút chốc mở to, trước mặt là mảnh đen kịt, chóp mũi vẫn tràn ra mùi khó ngửi như trước. Từ trong tay áo phải thò ra bàn tay lạnh lẽo, đầu ngón tay run rẩy nắn bóp mu bàn tay còn lại của mình. "Này." Nàng dùng thanh gọi, tay trái với vào trong tay áo, chậm rãi đem bàn tay lạnh lẽo lun rẩy kéo ra ngoài. Đồng thời cuốn tay phải, đem bàn tay có chút thô ráp của Cách Tang Trác Mã nắm trong hai tay xoa bóp. Cho dù lạnh đến phát run cho tay vào trong áo nàng sưởi ấm, cũng cần phải ra tay tàn nhẫn nắm tay nàng mạnh đến vậy ? Bị hết sức nắm như vậy, mu bàn tay nan nàng giữ gìn đến trắng mịn non mềm khẳng định là bị tụ máu rồi. "Ta. . . . . .Ta sao. . . . . .Hình như có tiếng nữ nhân cùng hài tử kêu khóc. . . . . ." Trong bóng tối, thanh Cách Tang Trác Mã khe khẽ có chứa hoảng sợ đến phát run. La Chu nghe vậy trong lòng rùng mình, đột nhiên đại não có chút thanh tỉnh, vội vàng yên lặng nín thở lắng nghe, càng nghe tâm càng thu chặt lại.Chung quanh vách gạch đều có những cái khe quả thể cách , nàng ngừng thấp thoáng nghe được tiếng nữ nhân cùng hài tử kêu khóc, còn nghe được tiếng vó ngựa, tiếng bò dê kêu gào cùng tiếng chạy dồn dập, thậm chí còn nghe được tiếng quát rống của nam nhân. Mười mấy năm qua có gặp thôn bị kẻ địch xâm lấn nhưng hôm nay lại là lần thứ hai gặp tập kích? Là bọn Trát Tây Lãng Thố chiến bại rồi sao? Hay là kẻ địch chia làm nhiều đường, có người chuyên đánh lén hậu phương? Bất luận là loại tình huống gì, nàng đều muốn nó xảy ra, muốn chứng kiến nó. Da đầu trặn kéo căng tê dại, khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên. Căng thẳng trong lòng trong chốc lát trở nên vừa lạnh vừa chát, chi chít mồ hôi lạnh từ theo da thịt nối tiếp nhau chảy ra. "La. . . . . .La Chu. . . . . .A tỷ. . . . . ." Cách Tang Trác Mã run rẩy, chịu đựng đau đớn mà đưa tay kia của mình run run vươn ra, bao phủ lấy mu bàn tay La Chu, dùng sức mà liều mạng nắm bóp. Hai tay nắm qua lại lẫn nhau đều lạnh lẽo, đều ướt dính, đều run rẩy. Các nàng đều cần tới làm đau người khác để phát tiết sợ hãi của chính mình, dựa vào đau đớn kịch liệt mà nhắc nhở chính mình phải giữ vững bình tĩnh. "Đừng. . . . . .Đừng lên tiếng. . . . . ." La Chu hít vào hơi sâu, cố gắng làm cho thanh vững vàng chút, "Chúng ta trốn kỹ như vậy, nhất định bị tìm thấy." Đúng vậy a, các nàng tránh ở trong vách tường, tuy rằng trong TV muốn đem loại thân kiểu này xuất lan tràn, tuy rằng người đại bị sử dụng phổ biến đến thể lại tiếp tục dùng, nhưng ở nóc nhà cao nguyên cổ đại còn chưa có phát minh ra điện ảnh và truyền hình, người cao nguyên nơi đây còn chưa có tiếp thu loại tri thức thông dụng này, bọn họ nhất định thể tìm ra vách tường bí mật. Nàng ngừng tự an ủi chính mình, với bản thân nhất định phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Vừa dứt lời, loạt thanh chạy hỗn độn mạnh mẽ tiến vào lỗ tai, càng ngày càng gần, ràng chính là hướng phía chuồng bò chạy tới. "Ha ha, nghĩ nơi này còn có nhiều trâu bò béo tốt đến vậy!" "Đội trưởng, lều bên cạnh còn có rất nhiều dê sữa!" Hai luồng thanh nam nhân tràn đầy kinh hỉ. Nam nhân? , là kẻ địch! Là đao phủ thu mệnh! Mồ hôi lạnh theo thái dương cùng chóp mũi La Chu chảy xuống từng giọt, nàng cũng dám đưa tay lau . Sống hai mươi năm, làm nhà lữ hành ba năm, nàng từng lội nước, từng lăn xuống triền núi, từng rơi xuống sông lớn, cũng từng đối mặt với cướp giật cùng lưu manh, cũng chưa từng giống như bây giờ lẳng lặng, thanh tỉnh mà đối diện trực tiếp với uy hiếp tử vong. Bốn bàn tay gắt gao nắm lấy nhau, truyền cho nhau chút cổ vũ ít ỏi. Trong bóng tối, các nàng cảm nhận được ràng thân thể đối phương khẽ run cùng nỗi sợ hãi cuồn cuộn trong lòng, hai người hô hấp hẹn mà cùng thở ra . "Mang những con trâu cùng dê béo tốt nhất mang !" Tiếng nam nhân lỗ mãng cao giọng ra lệnh. "Dạ! Đội trưởng." Sau câu trả lời ngắn gọn là tiếng trâu kêu ôn tồn hòa lẫn tiếng dê trầm thấp. Kéo , kéo , kéo luôn ! La Chu ở trong lòng ngừng mà cầu nguyện, nàng thậm chí hi vọng trâu trong lều có thể gây ra tiếng động lớn hơn nữa, tốt nhất cả đàn trâu đều phát bệnh điên đuổi toàn bộ kẻ địch nguy hiểm hết . "Đội trưởng, chọn được rất nhiều trâu dê." Lần này thanh bẩm báo giống người trước đó, chắc là binh sĩ khác. "Các ngươi mang trở về trước ! Số còn lại theo ta tới nơi khác nhìn xem!" Giọng nam thô lỗ đầy khoái ý mà cười , "Khẳng định còn có thể tìm được nhiều đồ tốt hơn." Nghe tiếng chân bước hỗn độn, nàng dựa lưng vào tường, hỗn loạn thở ra hơi dài. Tránh được kiếp rồi sao? tránh được kiếp sao? Nàng ngừng mà tự hỏi chính mình, hốc mắt cay lên, chất lỏng nóng bỏng bắt đầu trào ra. "Ngân Nghê (sư tử bạc), ngươi ở đó ngửi cái gì?" Giọng nam vốn rời lại cao giọng hét lên. Tâm La Chu còn chưa kịp buông lỏng bỗng nhiên nghẹn tới họng, tế bào toàn thân đều đông lại. Nàng nghe được ba chữ mấu chốt trong câu kia, "ngửi cái gì", chẳng lẽ. . . . . .Chẳng lẽ là chỉ. . . . . .Chỉ ──" "Ngao ──ngao ──ngao ──" (Sao tiếng chó giống mèo vậy ta?) Giống như trả lời cho câu hỏi của nàng, ngoài tường vang lên thanh như sấm rền xa lạ lại có chút quen thuộc, hướng tới vách tường trước mặt. Đó là tiếng loại động vật kêu gào, tiếng kêu gào này so với chó nuôi trong thôn càng mạnh mẽ thâm trầm, có chút giống tiếng lợn kêu, lại hung hãn tàn bạo giống như tiếng sư tử gầm trong vườn bách thú. Trước khi xuyên qua, nàng ở Lhasa may mắn nghe được trong nhà giàu tiếng cực phẩm tàng ngao (ngao Tây Tạng - siêu đắt nha) thuần chủng gầm rú. "Ào ú âu âu ──Ào ú âu âu ──" (Các bạn lên youtube xem ngao Tây Tạng nhá, chả bik diễn tả tiếng nó thế nào nữa ....) Tiếng sủa giống như tiếng sấm ở bên ngoài bức tường đối diện nàng điên cuồng vang lên, cùng với tiếng móng vuốt cào bới, ưu thế hoàn toàn áp đảo làm đám trâu trong lều rối loạn. Mồ hôi cùng nước mắt chảy xuống như thác, tâm như rơi xuống vực sâu giá lạnh, La Chu tuyệt vọng mà nhắm mắt lại. Chết tiệt, kẻ đáng chết nào lại mang tàng ngao vào thôn! Tường xi măng còn ngăn mùi được hiệu quả, huống chi cái tường gạch mộc đầy khe hở này. Mãnh thú kia khứu giá so ra kém chó cứu hộ, chó cảnh sát, chó tìm độc được huấn luyện chuyên môn, nhưng tuyệt đối có thể hơn chó thường rất nhiều. A a a ── đây phải là ông trời muốn nàng chết a a a! Nàng nếu phải chết, nhất định, nhất định, nhất định phải tìm lão Diêm Vương tính sổ! Tiếng cười lỗ mãng tàn độc vang lên: "Nhìn theo phản ứng của Ngân Nghê, trong bức tường kia hẳn có giấu đồ vật gì đó! Hai người các ngươi nhanh đập ra nhìn xem cho ta." "Dạ, đội trưởng." Hai tiếng bước chân trước sau vang lên, dần dần tới gần vách tường. "Trác Mã, vách tường phía sau chúng ta có phải rất mỏng ?" Hai mắt nhắm chặt của La Chu khẽ mở ra, bàn tay nắm chặt Cách Tang Trác Mã thả lỏng. ". . . . . .Phải" Trong lòng Cách Tang Trác Mã tràn ngập tuyệt vọng, may mắn duy nhất chính là người nhà trốn trong hầm còn chưa bị phát . Nàng nhắm mắt lại cũng buông lỏng tay La Chu. "Hai ta có thể sử dụng cơ thể xô đổ được ?" Tiếng bước chân đoạt mệnh ngày càng tới gần, nàng còn thời gian để do dự, phải lập tức đưa ra quyết định. "Đại khái. . . . . . Có thể." Cách Tang Trác Mã trả lời chắc chắn, "Tường đằng sau bị trâu đẩy đổ từ bên ngoài, sau lần sửa chữa,, ta thấy Trạch Nhân huynh làm biếng dùng rất nhiều cỏ khô trộn vào bùn nhão trát lên." "Được. Chúng ta lập tức phá bức tường phía sau, chia ra chạy . Đem đầu súc sinh kia cùng kẻ địch dụ , bằng sớm muộn bọn họ cũng tìm được hầm trú." hầm chỉ là phiến đá hơn mười phân, mặt ngoài dính chút chất thải trâu bò, lại phủ lên rất nhiều cỏ khô, trong chốc tàng ngao còn chưa có phát ra, nhưng là giấu được nếu con súc sinh này đánh hơi cẩn thận. Dù sao các nàng cũng bị phát , tiếp tục tránh ở trong tường cũng chỉ có chết, chạy trốn bị bắt cũng chết, nhưng lựa chọn sau mới có thể mang lại đường sống cho những người trốn trong hầm. Đáng chết, mới khắc trước còn nghĩ muốn chết tựa lông hồng, ngay sau đó liền chết tại chỗ này. Hai cánh cửa sổ của Thượng Đế cũng phải là quá ! Giận nhất chính là hai cánh cửa sổ này vẫn là vì người khác mà mở. La Chu ở trong bóng tối cái chết căm giận mà cắn răng nguyền rủa. __________________________ Chap sau đánh dấu việc mất tự do con người của La Chu tỷ nha
Chương 022. Bị phát ? Bị bắt (2) Edit: CatCora Cách Tang Trác Mã nghe vậy thân thể chấn động mạnh, nghiêng đầu rất nhanh, lại chỉ có thể nhìn mặt người bên cạnh cách mơ hồ. Trong bóng tối, đôi mắt dài sáng ngời che kín kinh ngạc cùng rung động, bắt đầu trào ra nước mắt trong suốt: "La Chu a tỷ, thực xin lỗi, ta. . . . . .Kiếp sau nhất định làm trâu làm ngựa cho ngươi để báo đáp ân tình của ngươi với gia đình Trát Tây." "Cũng phải chỉ mình ta chết, ngươi phải cũng muốn dùng mạng mình cứu người nhà ngươi sao? Coi như là ta báo đáp ơn thu nhận và giúp đỡ của nhà ngươi, cũng cảm ơn tình của Lãng Thố, chúng ta ai thiếu nợ ai." La Chu cay đắng cười. Sống chết trước mắt ai thực có lỗi với ai? ai thiếu ai? Sống, mới là điều quan trọng nhất! Thực tâm mà , nàng rất sợ cái chết, cũng là người bình thường ích kỷ ham sống sợ chết. Nếu phải vị trí náu bị phát trước, chừng nàng thờ ơ lạnh nhạt để nhà Trát Tây trong hầm bị bắt, căn bản là đưa ra đề nghị lợi dụng trốn chạy để che dấu, dù sao ân tình lớn đến mấy cũng quý giá bằng sinh mệnh của chính mình. Trước mắt nàng cũng chỉ là muốn cho cái chết của mình có giá trị chút, nếu muốn oán cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo. "Ta đếm tới ba, cùng nhau dùng sức hướng về bức tường phía sau. Nhớ kỹ, trường vừa đổ, chúng ra lập tức chia ra chạy trốn." Nàng hạ giọng , có gắng áp chế kích động muốn hét lên, khống chế run rẩy của thân thể, đếm tất cả khí lực ngưng tụ sau vai, vận sức chờ phát động. Đông ── đông ── đông ── Bên ngoài bức tường đối diện vang lên thanh nặng nề mạnh mẽ, cả vách tường đều rung chuyển. Bụi rơi xuống phủ đầy đầu cùng thân thể của La Chu và Cách Tang Trác Mã, chỉ kém chút là rơi hết vào mắt, vết nứt ghê người xuất ở trước mắt. Tình thế, vô cùng cấp bách! ", hai, ba ──Chạy!" La Chu hét lớn tiếng, dùng hông vai lưng, cùng Cách Tang Trác Mã đồng thời tung hết toàn lực đẩy bức tường phía sau. Công sức rèn luyện thân thể ba năm trong lúc nguy cấp này cuối cùng phát huy tác dụng, bả vai truyền ra đau nhức. Tại lúc đổ vỡ rầm tiếng, thân thể ngã vào trong đống bùn nhão. Ánh mặt trời chói mắt thoáng chốc chiếu vào trong mắt, nàng phản xạ nhắm mắt lại, lại nhanh chóng mở ra. Chịu đựng đau đớn lưng, ra sức bật dậy. Cách Tang Trác Mã khóe mắt ngấn lệ giãy dụa trong đống bùn nhão, nhanh chóng đưa tay kéo nàng, coi như đây là phần lương tâm cuối cùng của người làm bằng hữu. "Chạy!" Bỏ lại chứ ngắn gọn, nàng liền cái gì cũng nhìn, cái gì cũng quản mà ra sức chạy về phía trước. thanh bức tường phía sau bị đổ, tiếng nam nhân quát mắng, tiếng tàng ngao tà ác gào rú, tiếng khóc thê lương của Cách Tang Trác Mã. tất cả đều bị ném lại phía sau đầu. Gió cao nguyên mạnh mẽ đập thẳng vào mặt, gào thét hai bên tai, cát sát qua hai bên má phát đau, ánh mắt bị thổi trúng gần như mở nổi. Nàng vận sức vào hai chân, dùng hết sức bình sinh chạy như điên. Tưởng tượng mình giống như Lưu Tường vượt kỉ lục trăm mét, là Usain Bolt vượt qua cực hạn của con người, là kình ngư Michael Phelps. Giẫm lên cỏ mềm vốn là thoải mái, tại lại vướng chân; quần áo chống rét người, tại cũng làm tăng thêm trói buộc bản thân. Nàng mở lớn miệng thở dốc, tim đập kịch liệt, lồng ngực nghẹn đến muốn nổ tung. Trái tim ngày càng đau đớn, tiếng tim đập dồn dập, giống như muốn rút hết linh hồn. Nhưng bất kể lại đau đớn, lại khó chịu, nàng cũng thể ngừng lại bước chân. "Ngao ──" tiếng gào rung chuyển trời đất, sau lưng bị tấn công mạnh mẽ, thân mình bị áp đảo mặt đất, miệng đầy cây cỏ. Chết chắc rồi! Trong đầu lên ba chữ lớn đầm đìa máy chảy. Chớp mắt cả người ngã vào bãi cỏ lạnh ngắt, nỗi sợ đè nén cuối cùng phá đê tràn ra, gì cản nổi đánh sâu vào mỗi tế bào trong cơ thể. Năng lượng toàn thân giống như tiêu hao hoàn toàn trong lúc chạy trốn, tứ chi mèm mại vô lực, thân mình giống như chú dê lên cơn điên ngừng mà run rẩy. La Chu mở lớn miệng, đầu lưỡi với ra ngoài, ngừng mà thở hổn hển, cây cỏ trong miệng vì thở gấp mà lác đác rơi xuống. Hai vai bị móng vuốt nặng nề áp xuống bãi cỏ, vuốt cứng sắc bén đâm sâu vào quần áo, chỉ cần sâu thêm chút là có thể đâm thủng da, tiến sâu vào da thịt. Sau cổ có cỗ hơi thở nóng hầm hập, chứa chút tanh hôi băng giá. Bên tai dường nhe nghe thấy thanh từ sâu trong lòng đất vang lên tiếng càu nhàu trầm thấp, giấu trong đó nguy hiểm có thể xé rách tinh thần. chất lỏng nóng bỏng rơi xuống tai trái, khó có thể nguyên nhân, nàng thế nhưng lại vừa thở dốc, vừa dùng tốc độ chậm cố hết sức ngẩng đầu về phía bên trái. cái đầu to, chóp mũi lớn, chiếc mũi thô ráp ngắn ngủn. Nhìn xuống dưới là đôi mắt tam giác màu lam đầy nham hiểm bình tĩnh, thâm thúy hung lệ (dung ác tàn bạo). Miệng màu đồng to khỏa bên dưới đôi mắt tam giác màu lam lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn, dưới cằm còn vương giọt nước bọt tanh nóng. Quanh chiếc cổ vạm vỡ là bộ lông bờm, giống như con sư tử Châu Phi màu xám bạc. Ánh mắt hoảng sợ mở to tới cực hạn, trong đầu trống dường như xuất những tri thức từng xem qua. Tàng ngao, còn được gọi là Phồn cẩu, Đa Khải, Sâm Cách, cổ đại gọi là Thương Nghê (sư tử xám bạc). Là loại chó thân hình lớn hiếm có trong lịch sử Trung Quốc từ trước đến nay, qua năm nghìn năm lịch sử, tổ tiên có thể được bắt nguồn từ 800 đến 1000 vạn năm trước. Tàng ngao có bờm như sư tử, đầu giống hổ, sinh sống ở núi Himalaya. Tính cách cương nghị, khỏe mạnh hung mãnh, dã tính cao khiến người trông khiếp sợ. Bảo vệ lãnh địa, bảo vệ lương thực, tấn công lì lợm, có thái độ thù địch mãnh liệt với người lạ, đối với chủ nhân cực kỳ thân thiết, là loại khuyển duy nhất dám đọ sức cùng mãnh thú, dưới hoàn cảnh băng tuyết ba bốn mươi độ vẫn có thể bình yên vào giấc ngủ. Lữ hàng gia người Ý Marco Polo trong nhật ký hành trình từng viết "Trung Quốc lại có loại khuyển lớn như vậy, hung mãnh như vậy, hình dạng như lừa, tiếng sủa như sư tử", còn gọi Tàng ngao là "Đông Phương thần khuyển". Theo tư liệu lịch sử ghi lại, năm đó quan đoàn ba vạn Tàng ngao từng vì Thành Cát Tư Hãn tây chinh lập nhiều chiến công hiển hách, Trung Quốc cổ đại cũng được tán dương là "Hạo Thiên Khuyển" (Chó của Nhị Lang Thần) Những tài liệu nước ngoài có liên quan tới Tàng ngao ghi lại, chứng minh rằng Saint Bernard, Great Dane, chó chăn cừu Hungary, chó Newfoundland cho tới các giống chó Dave Thomas đều có cùng huyết thống với Tàng ngao Tây Tạng. Năm 55 trước công nguyên, người Phoenicia đem giống chó này từ Trung Á Tây Á tới Quốc sinh sống, sau đó tới đế quốc La Mã, chó ngao được mang tới La Mã, ở trong kịch trường có thể đấu vật cùng với gấu, sư tử, ngoài ra trong đa số các cuộc chiến tranh của La Mã, Tàng ngao cũng được dùng làm quân khuyển. Tàng ngao màu xám bạc ở đại là cực kỳ trân quý, bởi vì tổ tiên đầu tiền của Tàng ngao chính là màu xám bạc, mà tỷ lệ lai giống lại là 24 phần vạn. tại ở người nàng, chế trụ hai vai nàng chính là đầu Tàng ngao màu xám bạc nhanh nhẹn dũng mãnh cường tráng như lừa, hung mãnh uy nghi đáng sợ như sư tử. đầu, ngực bụng cùng chân có sợi lông pha tạp, hơn phân nửa chắc chắn đây là cái cực phẩm Tàng ngao. Ở nóc nhà cao nguyên cổ đại, chỉ có quý tộc cùng tăng lữ mới có thể nuôi nấng cực phẩm Tàng ngao thuần chủng. Như vậy tên đội trưởng nhất định có khả năng nuôi dưỡng đầu Tàng ngao này. Chẳng lẽ lẻ địch xâm nhập vào trong thôn là người quý tộc có địa vị cực cao hoặc là tăng lữ? Nhưng mà tình huống trước mắt, Tàng ngao là dao thớt, người là thịt bò, vấn đề gì cũng đều thể tỉ mỉ phân tích. Chỉ cần cái đầu Tàng ngao này cúi người há mồm cắn cái, đáng thương nàng thể thấy được mặt trời ngày mai. Giọt nước bọt dính bên cằm Tàng ngao lắc lư trong gió, rới xuống má che kín bởi bùn đất cùng cỏ dại của La Chu. Giọt chất lỏng ấm áp giống như nước băng vạn năm xâm nhập vào trong xương cốt. Chạy được, trốn thoát, cuộc sống ngắn ngủi của nàng đoán chừng vĩnh viễn mà chấm dứt tại nơi cao nguyên lạnh lẽo này. Suy sụp nhắm mắt lại, dời đầu, đem má tái áp đến mặt cỏ ướt lạnh như băng. Bình tĩnh chờ đau đớn tiến đến, nàng cảm thấy được chính mình tới gần tiểu nương Lưu Hồ Lan "Sống vĩ đại, chết vinh quang" được chút. Khác biệt là người treo đầu là dao chém, người treo đầu là miệng chó ngao của kẻ địch; cái sống vĩ đại, chết vinh quang; cái sống bình thường, chết có chút uất ức. Xuyên qua, quả nhiên là việc đào hố chôn cha. Chỉ hy vọng sau khi chết, ông trời có thể thương xót nàng bị chết thê thảm, bị chết trẻ, cho nàng đầu thai kiếp sau làm người có thể hưởng thụ đủ phúc lộc thọ. Phanh ── bàn chân to mạnh mẽ dẫm vào sau lưng, nàng đầu chân vừa co vừa giơ lên, "Oa" tiếng, nôn ra toàn bộ chỗ thịt bò ăn trong hôn lễ còn chưa kịp tiêu hóa. Mùi thịt thối nát xông thẳng lên mũi, may mà trận gió mạnh thổi tới, trong giây lát đem toàn bộ mùi chua thối cuốn . "Nữ nhân này chẳng những giảo hoạt như hồ ly, chạy trốn cũng nhàng như linh dương." Đột nhiên xuất tia nhìn lạnh giá, hai vai khẽ run, thanh đại đao sáng loáng chen vào bên hông nàng. lưng truyền đến giọng nam thô mãng, mang theo vài phần ý cười tàn nhẫn, "Nếu phải Vương hạ lệnh tất cả tù binh đều phải bắt sống, bay giờ ta liền làm thịt ngươi." Cổ áo sau bị bàn tay to nắm lấy, thân thể nằm úp sắp bị kéo lên trung, nàng nhìn thấy khuôn mặt tục tằng ngăm đen mà xa lẹ lộ ra nụ cười dữ tợn. Nam nhân đầu đội mũ da trâu màu nâu, mặc áo da bào tay ngắn, ngoại bào từ vai đến ngực bụng là bộ giáp da trâu màu lá cọ, tiếp theo là khối giáp da màu bạc. Sau lưng là cây cung màu bạc, thắt lưng đeo cât đại đao bạc. Người này ăn mặc so với các nam nhân ra trận trong thôn Nạp Mộc A càng thêm uy vũ nghiêm trang, khí thế chỉnh thể tinh lệ uy sát (tanh tưởi, nghiêm khắc, oai phong, đầy sát khí), quả thực. . . . . .Quả thực giống như quân nhân diễu hành. Đúng, là quân nhân! Nam nhân cho nàng cảm giác chính là quân nhân vô cùng nhanh dũng mãnh! Hay là tập kích thôn xém phải cánh quân lãnh chúa bình thường có thể triệu tập, mà chính là quân đội chính quy?! Theo như phán đoán đáng sợ này, nàng cư nhiên lại quên chúc mừng số phận mình chuyển sang an toàn, chòng chọc mà nhìn vào nam nhân, rơi vào trong sợ hãi đến thể tin được. "Mặt thặt bẩn, là cái nữ nhân lôi thôi." Người nghi ngờ là quân nhân mặc áo giáp mở miệng nhe răng cười, trong mắt tràn ngập tàn nhẫn chán ghét cùng đùa cợt. đưa tay quăng nữ nhân sợ tới mức đần độn tới cho hai cấp dưới, kiên nhẫn quát: "Mang !" "Dạ! Đội trưởng."
Chương 023. Bị phát ? Bị bắt (3) Edit: Catcora La Chu bước thất tha thất thiểu bị hai nam nhân mặc áo giáp cao lớn thô kệch đối đãi thô lỗ như súc vật mà gào to xô đẩy. dọc đường qua thỉnh thoảng lại gặp nam nhân mặc giáp, ngẫu nhiên còn có đội kị binh lướt qua, ngựa dưới thân họ cũng mặc áo giáp da trâu, đội ngũ nghiêm trang, sát khí lẫm liệt. Quả sai, tập kích thôn quả nhiên là quân đội trải qua thiên chùy bách luyện (trải qua huấn luyện gọt giũa lâu ngày mà thành). Tất cả trâu và dê sữa khỏe mạnh bị dắt , tài sản bị cướp đoạt, rất nhiều thôn dân trốn cũng bị tìm thấy. Lúc này nàng mới phát Tàng ngao chỉ có con, hầu như mỗi binh sĩ mặc giáp đều mang theo con Tàng ngao. Tuy rằng màu lông khác nhau, nhưng mỗi con đều cường tráng hung hãn, có thể ngự lang đấu hổ. Có muốn hét lên cũng nổi, ngay cả khóc cũng đều trở nên vô cùng khó khăn. Chờ nàng phía trước là loại vận mệnh thế nào đây, nàng mặc dù , nhưng cũng có thể đoán được chút, tuyệt thể nào là cẩm y ngọc thực, ăn hương uống lạt (ý chỉ cuộc sống sung sướng). Nàng cảm thấy chính là nên cảm tạ còn chưa bị đao rơi đầu, yết hầu bị Tàng ngao cắn đứt, tạm hời bảo vẹ được cái mạng quý giá này. Vương? Là vị vương nào? Lịch sử ở nóc nhà cao nguyên này xuất nhiều thay đổi, có thể lịch sử Trung Nguyên cũng nảy sinh khác thường, đối với người miễn cưỡng coi như là thông hiểu lịch sử, miễn cưỡng có thể biết trước hoàn cảnh nguy hiểm như nàng mà là tai họa. Cuộc sống an ổn trong suốt nửa năm trong thôn còn, nữ nhân tha hương tầm thường lại nhu nhược như nàng muốn sinh tồn là chuyện vô cùng gian nan. hồi, nàng lại quay lại chỗ đất trống trong nhà của gia đình Trát Tây, bàn ghế cùng đồ ăn thức uống đều bị đẩy sang bên. Hơn trăm con trâu cùng dê sữa bị kéo tới bãi cỏ xa xa, có mấy binh sĩ mặc giáp tay nắm trường thương cùng hơn mười con Tàng ngao canh giữ. Rất nhiều thôn dân bị giam giữ ở khoảnh bãi cỏ, bên cạnh bãi đất trống hơn mười bước là tốp các kỵ binh tay nắm trường thương đứng thành hàng, phía trước kỵ binh là hàng các binh sĩ giáp da thắt lưng đeo đại đao, tất cả đều nhanh nhẹn dũng mãnh tàn bạo, lan tỏa sát khí. Tổng cộng ước chừng gần trăm người. " vào!" đợi cho nàng tiếp tục đánh giá, phía sau đột nhiên bị mạnh đẩy cái. Mất trọng tâm, lại lần nữa chật vật mà ngã xuống bãi cỏ. Bên tay trái xuất trận đau nhức, nhanh tróng ứa ra chất lỏng màu đỏ sậm, ra là bị khối đá trong cỏ làm xước da. Mọi người xung quanh lặng yên co quắp mà ngồi xổm cuộn tròn lại, trong đôi mắt khép nửa đều tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng. Thẫn thờ cùng bi thương mặt bọn họ, nhìn ra chút sức sống. có ai ngẩng lên mà nhìn nàng mới bước vào cái, cũng ai vươn tay đỡ nàng phen, hay là thấp giọng an ủi nàng câu. Bọn họ chìm sâu trong bóng ma tử vong, chìm sâu trong khủng hoảng đối với tương lai bi thảm sắp tới. La Chu chịu đựng đau đớn chậm rãi di chuyển thân thể, cũng lặng im mà ngồi xổm cuộn mình thành đoàn, lặng lẽ dùng bàn tay dính ướt làm cho mặt càng thêm bẩn. cần đòi hỏi người ta lương thiện vô tư, cũng cần cầu mong nhận được giúp đỡ nhiệt tình, nàng kỳ cũng giống họ nhát gan ích kỷ, tuyệt vọng mà run rẩy. tại nàng có dư thừa tâm tư mà tự hỏi xem nhà Trát Tây trốn trong hầm bị phát hay chưa, Trát Tây Lãng Thố còn sống hay chết hay Cách Tang Trác Mã ở đâu. Xoay quanh trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất, làm thế nào mới có thể thoát khỏi tử vong mà sống sót. Nàng lui về góc sau, tìm cái vị trí an toàn hơn. Mũ vô tình bị rơi trong lúc chạy trốn, hơn mười bím tóc đen nhánh tinh tế rơi xuống, đem trán cùng hai má che lại nửa, làm cho nàng cảm thấy có chút cảm giác an toàn giả tạo. Nàng ôm chặt lấy hai đầu gối, qua khe hở của mái tóc lén lút nhìn xung quanh. Ở giữa bãi đất trống chính là vị trí của nàng, là nơi giam giữ các nữ nhân trẻ tuổi, bên phải là lão nhân cùng hài tử, mấy chục hải tử cuộn tròn lại bên cạnh người các lão nhân, khuôn mặt nhắn non nớt hoàn toàn mất hoạt bát sáng lạn vốn có, đôi mắt trong veo đầy hoảng sợ. Ở chỗ đó. . . . . . có Trát Tây a tổ cùng ba tiểu nam hài nhà Trát Tây. Có binh sĩ cằm roi dài màu đen qua lại tuần tra giữa các tù binh, mỗi khi chỗ nào đó vang lên tiếng khóc nức nở cùng gây rối, roi da liền vung lên "Ba" tiếng tàn độc, tiếng kiềm nén bi thảm cùng tiếng quát lớn của binh sĩ đồng thời vang lên. Phía trước bảy tám thước có ba kỵ binh đặc biệt gây chú ý. Ở giữa có con ngựa trắng lưng đặt yên ngựa có hoa văn hoa sen màu vàng, ngồi đó là tăng nhân trung niên mặc áo tăng màu mận chín, đầu đội mũ tăng màu đỏ. Hai con ngựa nâu đứng hai bên trái phải, trưng lưng đặt yên ngựa da mềm bao bởi gấm màu xanh, ngồi là hai nam nhân trẻ tuổi mặc áo giáp thiên diệp, đầu là mũ sắt cắm đuôi bò bên ngoài, tại chỗ trán được khảm đá khổng tước, vỏ đại đao đeo bên hông cũng được khảm đá. Thân hình hai người đều vạm vỡ nhanh nhẹn dũng mãnh, làn da đen hồng, ngũ quan sâu sắc kiên cường, mạnh mẽ cùng sát khí quanh thân cường thịnh hơn những binh sĩ mặc giáp thường rất nhiều, ràng đây là tướng lãnh cao cấp. "Cống Dát kỵ lĩnh (chức danh - thủ lĩnh kỵ binh), biết Vương khi nào trở về?" Tăng nhân trung niên hai tay tạo thành chữ thập, lễ phép hỏi nam nhân mặc giáp bên trái. Khuôn mặt nam nhân gọi là Cống Dát kỵ lĩnh có chút thô kệch hơn nam nhân phía bên phải, mũ sắt cũng được khảm nhiều hơn viên đá khổng tước. Nghe xong câu hỏi, tầm mắt sắc bén nhìn đỉnh núi phía đông di chuyển về hướng tăng nhân, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng muốt. "Vương săn bắn tận hứng, tự nhiên trở về. Kính xin thượng sư yên tâm, Vương chắc chắn dâng lên Pháo Vương tế phẩm tốt nhất." Tăng nhân đặt câu hỏi cũng cười cười, gật đầu, thêm gì, cùng hai kỵ lĩnh nhìn về phía đông. là Lạt Ma Khúc Bản phụ trách các hoạt động thờ cúng của Pháp Vương, nếu làm hỏng vieekc, làm cho Pháp Vương nổi giận, chính là trọng tội thể khoan dung. Đột nhiên, ở đỉnh núi xa xa phía đông xuất bóng người đông nghìn nghịt cùng tiếng vó ngựa lộc cộc. Lúc đầu vang như sấm rền, chốc lát liền giống như tiếng gõ của trăm ngàn chiếc trống đại, thanh thúc giục lòng người, giày vò tâm trí. La Chu cũng theo thanh mà nhìn lại, tâm thoáng chốc lạnh xuống nửa. Theo đỉnh núi phía đông lao đến chính là hơn ngàn kỵ binh hung hãn dũng mãnh! Phía đông, phải là hướng chiến trường các nam nhân thôn Nạp Mộc A chạy tới sao? Chẳng lẽ Trát Tây Lãng Thố cùng mọi người . . . . . . Nàng gắt gao cắn môi dưới, kiền cường nuốt tiếng khóc thảm muốn tuôn ra vào lại yết hầu. Đầu chôn sâu vào trong đầu gối, mặc cho nước mắt mãnh liệt tuôn rơi, thấm ướt dính bẩn lên đầu gối, chỉ cảm thấy toàn bộ mơ mộng đều bị giẫm nát dưới vó ngựa. nay nàng đối với Trát Tây Lãng Thố bắt đầu sinh ra hào cảm, còn chưa phải là , nhưng nam nhân này chính là người duy nhất trong hai mươi năm qua nàng tiếc thứ gì. Nếu chết, nàng làm sao có thể đau buồn? che chở nửa năm qua, những buổi tối ở chung thân mật, từng câu từng chữ của lời thể chân thành xâm chiếm toàn bộ tâm trí nàng, hóa thành nước mắt rơi xuống. Thời gian qua giống như lâu, cũng giống như mới chỉ trong chớp mắt, tiếng vó ngựa dồn dập từ thành lớn, lại từ lớn biến thành , cuối cùng dừng lại. Bên trái, tiếng bước chân nặng nề ngừng, theo đó là tiếng binh sĩ quát mắng cùng tiếng roi da xé khí phát ra. La Chu thất thần mà nghiêng đầu nhìn lại, tầm mắt mông lung nhìn bãi đất trống bên trái có mấy trăm thanh niên trai tráng bị đẩy vào. Hai tay bọn họ đều bị dây thừng trói ở sau lưng, đại đa số nam nhân thân còn mặc giáp mỏng, có mấy nam nhân mặc giáp dài, trán, thân mình còn in nhuộm vết máu đỏ sậm loang lổ. Nước mắt tuôn ào ạt dần dừng lại, nàng dùng ống tay áo xoa xoa mắt, nhận thấy bên trong có vài chục nam nhân thôn Nạp Mộc A, nhưng chủ yếu là nam nhân thôn khác nàng chưa từng gặp qua. có! có! Nàng thấy gương mặt nam nhân Trát Tây nào! Trát Tây Lãng Thố cùng mọi người. . . . . . Là chết trận? Hay là. . . . . . Trốn thoát? Hoặc là xen lẫn trong đám tù binh mà nàng nhing thấy? Trong lòng tuyệt vọng bi thương xuôi ngược yên, bắt đầu có chút hy vọng. Nàng di chuyển thân thể chút, dấu diếm thân ảnh ở phía sau nữ nhân bên phải, cố gắng mà tìm kiếm. "Vương, săn bắn tận hứng sao?" Trong đoàn người hỗn độn, nàng nghe được có tiếng nam nhân ở phía trước cung kính hỏi han. "Hừ, nghe theo lời nữ nhân đó , hai lãnh chúa đều đều mang dân binh giao chiến ở trong thung lũng khe đông." Đáp lại là tiếng nam nhân trầm mạnh, mang theo đầy từ tính, trong giọng điệu lạnh lùng cứng rắn thoảng qua ý cười khó nên lời, "Trừ bỏ tế phẩm, còn có thể bắt được chút ít tù binh, cũng có thể là quá mức nhàm chán."
Chương 024. vị Vương giống như "cầm thú" Edit: Catcora Vương?! Thanh trầm mạnh như tiếng Tàng ngao dồn nén gào rú, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn thoảng qua ý cười kia chính là của người thống lĩnh cao nhất của đội kỵ binh ── vị vua?! Là dẫn binh tập kích lúc Trát Tây Lãng Thố và mọi người chiến đấu kịch liệt, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, cũng là chỉ huy cấp dưới tập kích thôn Nạp Mộc A từ phía sau? Nữ nhân đứng đầy đồng cỏ trống, tiểu hài tử cùng lão nhân cũng có rất nhiều người phải người trong thôn Nạp Mộc A, đủ để hiểu rằng đội quân này tập kích chỉ riêng thôn Nạp Mộc A. Cướp đoạt tài sản, bắt cóc nữ nhân, bắt giữ lão nhân cùng tiểu hài tử, giam cầm thanh niên trai tráng làm tù binh, hành vi này cùng cường đạo đại gian đại ác thời xưa có gì khác nhau?! Chỉ có điều là tên trùm thổ phỉ cũng có thể tạo ra được kỵ binh nghìn người nhanh nhẹn uy dũng lại nghiêm chỉnh đến như vậy được sao? Tiếng vó ngựa tuy dừng lại, nhưng sát khí giá lạnh xung quanh so với lúc trước biết nồng đậm hơn gấp mấy trăm lần. Nàng dám quay đầu nhìn xung quanh, chỉ có thể liếc mắt rình coi chút thấy hơn phân nửa nhóm kỵ binh vây quanh nơi này chật như nêm cối. Đừng là người, chỉ sợ ngay cả ruồi bọ cũng trốn thoát . Mồ hôi lạnh lần nữa tuôn ra như suối, thấp ướt áo bông bên trong. Tim đập thình thịch, rối loạn mà thắt nhanh lại. Từng tế bào cơ thể đều tràn ngập sợ hãi, thu hồi lại ánh mắt tìm kiếm Trát Tây Lãng Thố khóc đến vừa nháp lại vừa đau, cẩn thận mà nhìn qua khe hở mái tóc về phía trước.Nàng muốn nhìn xem kẻ làm cho người ta thống hận, vi vương làm cho người khác khiếp sợ hành động như giặc cướp này rốt cuộc bộ dáng dữ tợn đến nhường nào. Phía trước còn dấu vết con ngựa nào, nàng đầu tiên là nhìn thấy đôi giày da màu đen đế bằng có thêu hoa văn sư tử cùng chữ "卍" (chữ vạn), cạnh bên ống giày cao đến đầu gối được khâu vào hai hàng đinh bạc, phía mép ống được khảm hàng đá lục tùng nhĩ cùng chỉ vàng. Bên ngoài ống giàu cùng ống quần có dính nhiều vết máu, bên ngoài áo bào màu đỏ thẫm là áo giáp Liễu Diệp màu đen, ánh sáng đen lạnh lẽo, nồng đậm mùi máu tanh. Tầm mắt hướng lên dừng lại ở đại đao đeo bên trái thắt lưng. Vỏ đại đao màu ô kim (vàng đen) được bao quanh bởi bông hoa sen mười sáu cánh gồ lên, trung tâm của bông sen tinh xảo tuyệt luân kia chính là hình đầu lâu trắng xám trông rất sống động. Mỗi ánh mắt của đầu lâu đều được khảm ngọc bích, phản chiếu rực rỡ dưới ánh mặt trời, trong xa hoa lộ ra cổ quái thần bí, dường như muốn tỏa ra sát khí ma qủy trảm thiên diệt địa, cắn nuốt linh hồn. La Chu biết tại sao chính mình lại quan sát cây đao cẩn thận, kỹ càng đến vậy? Giống như có loại năng lượng đáng sợ nào đó thu hút tầm mắt của nàng, làm cho nàng rời ra được. Chỉ có thể yên lặng ngừng ngắm nhìn thanh đao, giống như muốn nhìn xuyên qua vỏ vào bên trong để thấy được lưỡi đao nhuốm máu, nhìn thấy vũ trị hắc ám ở sâu trong ánh mắt ngọc bích của hình đầu lâu. "Dẫn tế phẩm tới đây." Giọng nam nghi ngờ là cường đạo vương hờ hững . "Tuân mệnh, vương." Sau tiếng cung kính, là tiếng quát lớn nghiêm nghị cùng loạt tiếng bước chân nặng nề hỗn độn. "Ta liều mạng với ngươi!" Bỗng nhiên, tiếng rống giận thê lương đến xé rách cổ họng phá vỡ gian, cũng đánh thức thần trí nhập ma của La Chu. Nàng phút chốc phản ứng ngẩng đầu nhìn lại, thấy được màn khủng bố mà vĩnh viễn cũng có cách nào quên được. nam nhân trẻ nhanh nhẹn mặc giáp da hai tay bị trói như sư tử bị thương mà mãnh liệt lao tới nam nhân mặc giáp Liễu Diệp, nhưng chỉ thấy nam nhân mặc giáp kia tránh né, chỉ vung cánh tay trái lên nhàng, giống như là đuổi ruồi bọ đáng ghét, tựa như phe phẩy cành liễu mà vung lên ── cái đầu người bay lên cao, khối thân hình ngang tàng suy sụp rồi ngã xuống, máu tươi như suối mà phun đầy trời. "Rống ──" Cùng với tiếng thú gầm sung sướng, đạo thân ảnh mạnh mẽ tao nhã cấp tốc nhảy lao ra, đem chiếc đầu ở giữa trung rơi xuống ngậm ở trong miệng xong lập tức quay về chỗ cũ, giống như hưởng thụ miếng thịt tròn ngon miệng mà gặm cắn liếm ăn. "Rống ── rống ──" Lại là thanh thú rú lên sung sướng hưng phấn, thân hình đầu mặt đất kia bị vài bóng thú chạy tới vây quanh. Tức khắc, tiếng thú gầm gừ trầm thấp vui thích, tiếng răng nhọn xé rách thịt nhấm nuốt ngừng chui vào trong tai. Ôm lấy cái đầu gặm cắn chính là con báo tuyết khỏe mạnh, vây lấy cắn xé thân thể cũng là con báo tuyết khỏe mạnh cùng ba con ngao Tạng màu bạc thân mình khổng lồ như lừa. cái bóng khổng lồ màu nâu kêu lên thê lương rồi từ trung đáp xuống, mổ lấy miếng thịt rồi bay lên nóc nhà. nóc nhà, còn có bóng đen kiêu ngạo trầm đứng. Ở thảo nguyên rộng lớn như vậy lại có "dịp may" tận mắt thấy màn tù binh lâm vào yên lặng tử vong, kiềm nén tiếng khóc nức nở, tất cả rên rỉ thống khổ trong đầu phút chốc đều biến mất. Sức mạnh phải lớn tới cỡ nào mới có thể nhành vung tay lên làm cho cái thanh niên khỏe mạnh đầu bay ra ngoài? Phải tàn nhẫn lãnh khốc đến thế nào mới có thể làm ra loại hành vi giết người hủy xác khủng bố như vậy? La Chu tại hiểu được, ra người khi hãi hùng đến cực điểm thể hét nổi. Giờ phút này, miệng nàng há hốc, cổ họng mềm mại nay lại cứng ngắc phát ra nổi chút run rẩy. Mắt mở lớn đến phát đau, làm sao cũng chớp mắt được cái, chỉ có thể gắt gao mà nhìn màn trước mắt làm cho người ta sợ hãi, đem toàn bộ việc vừa rồi in sâu vào trong đầu. Xác chết máu chảy đầm đìa, xương cốt trắng như tuyết, báo tuyết cùng ngao Tạng cắn ăn nhanh, kền kền thưởng thức thịt xác chết, thứ nào là khiêu chiến giới hạn thần kinh của người xuyên qua từ quốc gia hòa bình như nàng. Nhưng những thứ còn còn phải điều đáng sợ nhất, làm cho người ta kinh hãi hơn chính là nam nhân nhàng mà khua tay trái lên. Thân hình mặc giáp Liễu Diệp cao ngoài hai thước so với nam nhân cao nguyên bình thường có vẻ phá lệ dũng mãnh, da thịt màu đồng cổ, nổi bật lên màu đỏ sẫm đặc biệt của người cao nguyên. Khuôn mặt góc cạnh ràng, bên dưới mày đen thô rậm là đôi mắt nâu uy nghiêm sắc bén, lạnh nhạt tàn nhẫn. Chóp mũi hơi câu (khoằm) xuống, sống mũi thẳng tắp như sống đao. Đường môi ràng, cánh môi dày lên hấp dẫn, ngược lại lộ ra ác liệt tuyệt tình cùng kiêu ngạo, chiếc cằm chẻ càng làm tăng thêm cứng rắn nam tính. đội mũ, mái tóc xoăn nâu đậm xõa hỗn độn rối tung vai, nhưng hai bên tết tinh tế mấy bím tóc , dùng mấy vòng khuyên bạc khắc hình đầu lâu khảm ngọc bích tinh xảo buộc lại. Tai trái giống như nam nhân thảo nguyên bình thường đeo cái khuyên tai to, mà mang viên hồng ngọc cỡ hạt đậu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, dưới toàn thân chỉ có duy nhất đồ trang sức màu đỏ kia, giống như là nốt rồi đỏ son. ước chừng hai mươi, chân tùy ý mà đứng tại chỗ, lại giống như đỉnh thiên lập địa, sừng sững thể lay động, toàn thân ngoài uy nghiêm cao quý thể xâm phạm, còn tràn đầy sát khí máu tanh làm cho người ta sợ hãi. Nhìn lên mặt nam nhân dính sền sệt máu nạn nhân. Trong đầu cững đờ trống rỗng của la Chu chậm rãi ra những gì mà Vượng Tất Khúc Mỗ kể về nhân vật mơ hồ lại sâu xa khó hiểu. ". . . . . . Dân chúng Cổ Cách đối với Cổ Cách vương phi thường kính sợ, truyền thuyết cùng Thổ Phồn vương Tùng Tán Kiền Bố vĩ đại mấy trăm năm trước giống nhau đều là con thiên thần. Trời sinh liền có thể gọi kền kền, chỉ huy báo tuyết. Thân hình hùng tráng cường kiện như trâu đen hoang dã, ánh mắt uy nghiêm lợi hại như kền kền, khí lực đáng sợ như gấu, tốc độ so với báo còn mau lẹ hơn. so với sư tử còn muốn cao quý hơn, so với dã lang còn thêm phần tàn nhẫn, so với. . . . . ." Lúc ấy, nàng còn thấy hoang đường buồn cười, cảm thấy người phải người mà là cầm thú hợp thể, cảm thấy người như vậy phải gọi là ma nhân? Chính là tại xem ra truyền thuyết hề sai, mà sai chính là người kiến thức nông cạn, thiếu kiến đa quái (người ít trải nghiệm ít kiến thức), tầm nhìn hẹp hòi như nàng! Nam nhân trẻ trước mắt này càng nhìn càng giống người, mà là giống cầm thú! kẻ khoác lên mình da người, là cầm thú quái vật do ác điểu cùng mãnh thú dung hợp mà thành! Làm cho người ta sợ hãi chính là cỗ khí thế uy nghiêm cao quý này, cầm thú dũng mãnh tràn đầy tàn khốc tinh lệ thế nhưng lại phải cường đạo vương chiếm núi vào rừng làm cướp, mà lại là Vương của vương triều Cổ Cách có lịch sử thống trị hơn bảy trăm năm! vị Vương giống như "cầm thú". ___________________________________________ Miêu tả chính này mình thấy nó hơi bị lổn nhổn ), quá ngưu ma vương. Nhưng là vẫn đẹp trai )