Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (c71)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 64.1: La Chu sinh bệnh (2)-1
      Edit: CatCora


      "La Chu a tỷ, van xin ngươi mau uống chút , bằng ngươi chết đó. . . . . .Ô ô. . . . . . chết đó." Cách Tang Trác Mã vẫn ở bên cạnh chăm sóc La Chu, chỉ có thể nhìn nàng phun ra toàn bộ chén thuốc, nước mắt rốt cuộc kìm nén được mà tuôn ra.
      Sau khi La Chu a tỷ bị cung nô đưa về phòng, qua ngày đêm, nàng cũng sốt mà hôn mê ngày hai đêm. Tuy rằng Vương mở lòng từ bi, phái thầy thuốc chuyên chúc trong Vương cung đến khám và chữa bệnh, cũng hạ lệnh nấu thuốc mang đến. Nhưng khi nước thuốc được rót vào miệng La Chu a tỷ, liền theo khóe miệng chảy toàn bộ ra ngoài, có làm gì cũng vào được trong bụng nàng, làm cho bệnh tình thể chuyển biến tốt nổi. Trán vẫn y như cũ, nóng đến bỏng tay, môi vì khô nóng nứt ra đến chảy máu, tạo thành lớp vẩy khô dày. Mỗi khi nghe được La Chu a tỷ mơ hồ rên rỉ, tâm của nàng lại giống như bị dao cắt.
      "Sống. . . . . . Sống sót." La Chu a tỷ vẫn rên rỉ như vậy, chỉ là ──
      La Chu a tỷ, ngươi có biết ngươi tại bị bệnh ! Bị bệnh đó! Nếu muốn sống sót nhất định phải uống thuốc nha! Uống thuốc a! Van xin ngươi nuốt nước thuốc xuống mà được ? Uống hết được ?
      Nước mắt nàng rơi xuống như mưa, cổ họng nghẹn ngào, muốn nắm lấy vai La Chu a tỷ mà gào to với nàng.
      Tất cả là tại nàng, muốn trách cũng nên trách nàng, nếu nàng ngất , La Chu a tỷ cũng bị Vương bắt tới tẩm cung ngủ mình. Nếu phải ngủ mình, tỷ ấy cũng bị nhiễm lạnh ban đêm mà bị cảm.
      Đều là lỗi của nàng! Đều là lỗi của nàng! Tất cả lỗi đều tại nàng!
      Cách Tang Trác Mã cắn môi dưới tự trách, tay lại run rẩy rót chén thuốc khác, nhàng mở miệng La Chu ra, cẩn thận đưa thuốc rót vào miệng nàng.
      Chỉ thấy đầu lưỡi La Chu hơi hơi mấp máy, nước thuốc chảy vòng trong miệng nàng lúc, liền theo khóe miệng chảy ra ngoài, thấm ướt thảm nỉ bên dưới.
      "Hu ── hu hu ──" Cách Tang Trác Mã cuối cùng nhịn được nữa mà khóc rống lên, "La Chu a tỷ, hu hu, cần! cần chết! Hu Hu ──"
      "Ồn áo muốn chết." giọng mang theo vài phần hắc ám lỗ mãng đột nhiên vang lên cắt đứt tiếng khóc thảm thiết của Cách Tang Trác Mã, trong giọng có mang theo chút kiên nhẫn, trong kiên nhẫn lại có chút hài hước, "Chăm sóc người bệnh giống như ngươi, chết cũng muốn chết."
      Bên cạnh khung cửa hẹp của ngao phòng, có người đàn ông cao lớn dũng mãnh dựa vào. mặc thân áo khoác màu chàm, viền quần áo lụa bên trong được thêu chữ Vạn bằng sợi màu bạc và màu xanh, áo khoác bên ngoài dùng sợi tơ màu đen cùng màu bạc thêu thành hoa văn hình mau cùng sư hổ, vạt áo cùng ống tay áo được viền vào lông rái cá quý báu. Thắt lưng da buộc ngang hông được khảm các loại bảo thạch quý giá, đôi giày da màu đen ôm sát cao tới ống chân.
      Người đàn ông này mang đầu tóc đen rối dài tới vai, trán buộc sợi dây được bện bằng gân trâu. Cánh tay phải chống xuống khung cửa, chân trái tao nhã gác qua bên chân phải. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ xuyên tới khuôn mặt tục tằng tàn nịnh đầy oai hùng của , đôi mắt sâu hẹp dài tựa hồ nhuộm đầy sắc sớm mang theo ráng vàng của ánh mặt trời cùng hơi lạnh của gió tuyết, nó bớt sát khí tanh máu tàn ác ngày trước, hơi lạnh trở nên yếu ớt, thay vào đó là chút hơi ấm. Đôi môi hé mở lộ ra đường vòng cung sáng trắng, nổi bật làn da ngăm đen, nhưng nụ cười bên môi lại có chút lôi cuốn kích động người khác. Trong gian tranh tối tranh sáng, toàn thân người đàn ông này đều lộ ra khí chất thần bí sạch lại cao quý.
      Người ông này chẳng phải là. . . . . . Là đội trưởng đội hắc kỵ Vương gia Liệt Thích Già Thát Tu hay sao? !
      Cách Tang Trác Mã dám tin mà dụi dụi mắt, lau lớp sương mù trong mắt rồi nhìn lại. sai, người này hoàn toàn bất đồng với kẻ mà mình quen biết trước đây, người đàn ông này là Thích Già Thát Tu.
      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nàng nghẹn họng trân trối nhìn Thích Già Thát Tu nửa ngày, trong đầu bỗng trống rỗng, mãi mới nổi chữ, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt thất thố.
      "Ngày hôm qua ta nghe Heo bị bệnh, hôm nay đặt biệt tranh thủ lúc sáng sớm, bớt chút thời gian tới xem nàng. Dù thế nào, nàng cũng là nô lệ mà đích thân ta in xuống nô ấn." Thích Già Thát Tu cười, giải thích. Chân dài bước từng bước thong thả tiến vào ngao phòng.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 64.2: La Chu sinh bệnh (2)-2
      Edit: CatCora


      Bốn con ngao khuyển hung hãn canh giữ trong ngao phòng chẳng những có quay qua cắn , mà ngược lại, cúi nửa thân , vẫy đuôi, tạo ra tư thế thần phục.
      "Đừng. . . . . . Đừng lại gần đây!"
      Nhìn người đàn ông càng ngày càng tới gần, Cách Tang Trác Mã vừa vội lại vừa sợ, dưới tình thế cấp bách nàng quay mạnh người, mở ra hai tay che trước người La Chu giống như gà mẹ che chở gà con, ngăn cản Thích Già Thát Tu tới gần.
      Hình ảnh tên đàn ông cầm thú này chà đạp phụ nữ, khinh bạc La Chu a tỷ, còn tàn nhẫn đá nàng ra ngoài lên vô cùng . Đối lập với vẻ hung bạo man dại cùng hiếu sát tanh máu trước đây, người trước mắt này toàn thân đều tỏa ra sang trọng thánh khiết, nụ cười của vô cùng ấm áp nhân từ lại có vẻ toát ra quỷ dị làm cho lòng người thêm hoảng sợ.
      " lại gần, làm sao ta có thể xem xét bệnh tình của Heo?" Thích Già Thát Tu nhìn xuống nàng từ cao, đôi mắt hẹp dài đầy thâm thúy thản nhiên lộ ra nụ cười trào phúng, "Ngao nô, toàn thân ngươi đều phát run, thức thời nên tránh ra . Ta hôm nay tâm tình rất tốt, muốn giết nô lệ." hơi hơi cúi người, dễ dàng xách lên Cách Tang Trác Mã trước mặt, tiện tay vứt ra phía sau.
      Cách Tang Trác Mã nhanh chóng trở mình lại từ dưới mặt đất, bất chấp đau đớn thân thể, bò lại phía Thích Già Thát Tu, vì sợ hãi cùng lo lắng mà quát to: " nên đụng La ──"
      Lời đột nhiên bị ánh mắt hung thần của Thích Già Thát Tu cắt đứt. Nàng ngồi phịch xuống đất, kinh hãi co rúm lại nhìn Thích Già Thát Tu, thân hình run lên ngừng lại được. Người đàn ông đáng sợ này chỉ cái quay đầu trở nên đáng sợ như vậy, từ nhân từ biến thành tàn ác.
      Thích Già Thát Tu vừa lòng với ánh mắt của Cách Tang Trác Mã, lạnh lùng hừ tiếng, rồi mới quay đầu ngồi xuống xem xét La Chu. Ánh mắt dừng lại cái trán vì sao sốt cao mà trở nên đỏ bừng, tia sáng khác lạ thoáng qua trong đáy mắt, khóe môi nhếch lên cái đồng tình, lại giống như có chút gì đó châm chọc, "Chậc chậc, ngao nô đáng thương, đều sốt thành như vậy, cư nhiên còn có giường để nằm." tỏ ra ghét bỏ nhón lên miếng đệm nỉ tiếp nhận toàn bộ chỗ nước trớ ra của La Chu, lắc đầu thở dài rồi , "Thứ này quá thô ráp, làm cho cằm Heo cũng đỏ hết cả rồi." Tay lấy chiếc khăn lụa trắng mềm mại trong túi ra, ôn nhu lau nước thuốc màu nâu tràn ra bên khóe miệng La Chu, lơ đãng hỏi: "Heo hôn mê bao lâu rồi?"
      Cách Tang Trác Mã sửng sốt, thân thể đột nhiên ngừng run rẩy. Giây lát sau, nàng cẩn thận di chuyển ra phía sau , kinh hãi nhìn liếc cái. Thấy nhìn La Chu a tỷ vẻ mặt có vẻ thản nhiên, kì thực lại rất chuyên chú, trong lòng khỏi dâng lên chút hy vọng. Có lẽ. . . . . . Có lẽ người đàn ông này thực có chút thích La Chu a tỷ? Ý nghĩ bị đối xử tàn nhẫn bỗng vỡ tan thành từng mảnh , ý niệm sống lại được thay thế vào đó, nàng vội vàng giọng đáp: "Tính cho đến lúc Liệt đại nhân đến đây, được ngày hai đêm rồi."
      ngày hai đêm?
      Thích Già Thát Tu nhíu khẽ mi, bàn tay lớn đặt lên trán La Chu, lòng bàn tay nhất thời cảm thấy nóng vô cùng. Bàn tay men theo trán xuống dưới, chậm rãi mơn trớn hai má đỏ hồng, lòng ngón tay ấn lên đôi môi vì khô nóng mà nứt nẻ, mày khỏi nhíu lại càng chặt. Pháp Vương hôm qua mới vừa dặn dò phải bảo vệ tánh mạng hai ngao nô, nghĩ tới ban đêm mới từ Thác Lâm Tự trở về, lại nghe được tin ngao nô thú vị này bị bệnh.
      Theo lời Pháp Vương , trong hai ngao nô này có người là tế phẩm trân trân quý hiếm thấy nhất. Có nàng, có thể tiến hành lễ Quán Đỉnh cuối cùng, có thể đạt được thành tựu mới trong tu luyện Mật Tông. Dựa trực giác, lập tức loại trừ ngao nô bộ dạng xinh đẹp nhưng lại phải là xử nữ kia. Chỉ là, tính toán luẩn quẩn trong lòng mãi, nhưng đến cuối cùng cũng đem những gì mình hoài nghi bẩm báo cho Pháp Vương.
      cũng phản bội Pháp Vương, lòng trung thành của với Pháp Vương vẫn trước sau như . Chỉ là Pháp Vương hỏi cặn kẽ, cũng chủ động bẩm báo mà thôi.
      Đạt đến lễ Quán Đỉnh cuối cùng là trong những tâm nguyện lớn nhất của người tu luyện Mật Tông. Khi mới biết được có thể tiến hành Quán Đỉnh, vui mừng cùng kích động. Nhưng hiểu vì sao khi biết được tế phẩm Quán Đỉnh là ngao nô thú vị kia, kích động nóng lòng trong lại biến mất, thay vào đó lại là vui mừng khác thường với lúc trước.
      Từ đến lớn, Quán Đỉnh hơn mười lần, đây vẫn là lần đầu tiên nảy sinh hứng thú đối với tế phẩm Quán Đỉnh, mơ hồ cảm thấy được vận mệnh cuộc đời cùng tu hành Mật Tông của chính mình mà chiếm được loại tế phẩm này sung sướng viên mãn.
      vội, nếu y theo lời của Pháp Vương, lâu sau tế phẩm trân quý hiếm thấy này được chủ động hiến cống. Cho nên tại, đem chú Heo này nuôi cho béo. Chẹp, mặc dù trước mặt Vương, nuôi con Heo này có chút khó khăn, cũng có chút phiền toái, nhưng cho tới bây giờ luôn là người đàn ông sợ khó khăn, lại ưa thích phiền toái.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 65: La Chu sinh bệnh (3)
      Edit: CatCora

      " phải Vương cho thầy thuốc khám chữa bệnh sao? Vì cái gì mà còn chưa hết sốt?" Bàn tay thô đen còn thô bạo như trước đây, nó mềm ôn hòa vuốt ve khuôn mặt nhắn vì sốt cao mà trở nên đỏ hồng.
      "La. . . . . . La Chu a tỷ chịu uống thuốc. . . . . ." Nhắc tới vấn đề này, khuôn mặt tú lệ của Cách Tang Trác Mã lại nhăn lại thành khối, đôi mắt đỏ lên, nước mắt dâng trào.
      Bàn tay to di chuyển qua lại chút, rồi bóp miệng La Chu. Thân cảu Thích Già Thát Tu cúi thấp xuống, đầu lưỡi mềm dẻo bất ngờ tiến vào trong khoang miệng tràn đầy mùi đàn hương, khuấy đảo vòng ở bên trong rồi mới rút ra. Môi mím lại, đôi mắt hẹp dài lên tia thích thú, cười ha hả đứng lên, " ra là sợ thuốc đắng a." Ngón tay nhàng đặt đôi môi kiên định, nửa thương nửa trêu đùa mà , " con Heo ngốc nghếch mà."
      Nàng hoa mắt rồi ! Hoa mắt rồi ! ! Nàng hoa mắt rồi ! ! !
      Cách Tang Trác Mã nhàng dụi mắt, rồi lại làm lại lần nữa, cho đến khi xóa sạch nước mắt, nàng nhìn chằm chằm Thích Già Thát Tu chớp mắt, trong con ngươi tràn ngập kinh hãi, chút cũng thể tin nổi. Nàng đoán rằng Thích Già Thát Tu thích La Chu a tỷ, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng dám quá mức ảo tưởng rằng người hung ác tàn nịnh như Thích Già Thát Tu có loại hành động này đối với người mình thích. Tuy rằng từ trong mắt khó có thể nhìn ra được dịu dàng của tình , nhưng hành vi của khó thể tưởng tượng được.
      Bàn tay thô bạo hung tàn dã man kia khi vuốt ve La Chu a tỷ là vô cùng ấm áp dụi. . . . . . Dụi ── chờ , hai bàn tay kia ngày càng dời xuống, vào trong chăn! ?
      "Ngươi làm gì đó? !" Giọng của Cách Tang Trác Mã mang theo chút thở gấp, "La Chu a tỷ còn bị bệnh đó!"
      "Đương nhiên là xem xét bệnh tình của Heo." Thích Già Thát Tu bất kính của Cách Tang Trác Mã mà nổi giận, thản nhiên đáp. Hai tay trong chăn giây ngừng lại mà kéo xuống chiếc thắt lưng của La Chu, sau đó lại linh hoạt cởi ra áo khoác, vén lên hai lớp áo nhung, rồi chui vào trong lớp áo vải thô.
      Cái cảm giác được là làn da non mịn, hơi hơi ướt mồ hôi, nó tựa như đóa hoa mềm mại, lại giống như váng sữa trắng mịn trong chén. Cho dù kéo chăn lên để nhìn cho kỹ, cũng có thể tưởng tượng được vẻ đẹp câu hồn đoạt phách của làn da hồng hào khi sốt cao. Lúc trước khi phụng lệnh Vương giám thị Heo dưỡng thương, cũng bởi vì luyến tiếc làm phá hư làn da này, mới có thể chút do dự mà đồng ý cầu xa xỉ của nàng dùng sữa súc vật để tắm rửa, đây là đãi ngộ quá đặc biệt cho nữ nô, ngay cả quý nữ Bác Ba cũng chưa được hưởng đãi ngộ này.
      Khung xương mảnh khảnh non nớt đến mức chỉ cần dùng lực chút lập tức gãy, vô cùng chiếm được lòng người thương xót. biết có phải các chư thần quá mức quý nàng hay , mà gần tháng làm ngao nô lại thêm hai đêm sốt cao, nàng cư nhiên giảm chút thịt nào, thân thể nho vẫn đầy đặn, tản mát ra mùi trà sữa trong veo thơm mát. Chỉ cần vuốt ve, nhào nặn qua, nam nhân nào lưu luyến quên đường về, thích buông tay.
      Bàn tay to kìm nổi mà vuốt ve khắp cơ thể nàng, từ hai thắt lưng tiến lên , cuối cùng tới đôi vú đầy đặn cao ngất, tùy ý xoa bắp nhào nặn. Hai mắt trở nên sâu lường được, mơ hồ còn toát ra ngọn lửa tình dục.
      "Ân, hai vú Heo vẫn cao ngất mềm mại như vậy, đầy đặn non nớt, vô cùng co dãn, làm cho ta sờ qua lần cũng thể nào quên nổi cảm giác này." có nhiều kỹ xảo dư thừa, chỉ vuốt vê tùy theo ý thích, ngậm miệng lại, khóe môi lại câu lên nụ cười sâu xa, lời trêu đùa có chút trầm khàn, "Heo, nằm ngoan, ta muốn kiểm tra xem ngươi có động tình ?"
      Ngón tay nắm viên bội lôi mềm mại dần dần dựng đứng lên, nặng xoa nắn, tay khác nới lỏng đai lưng tiến vào trong quần, vuốt ve bụng dưới. Nơi đó vừa non mềm lại khô cằn, phập phồng nhẵn mịn. Lúc nắm trong lòng bàn tay gò bồng đảo xoa bóp, lòng khống chế được mềm vài phần. Ngón tay theo bụng phẳng tiếp tục xuống, tiến vào hang động, chạm được hoa cốc khẽ mở, nó vẫn như cũ cọng lông nào.
      Ý cười ở khóe môi Thích Già Thát Tu càng sâu, lộ ra chút quỷ dị hung ác.
      mỉm cười nhìn La Chu nằm hôn mê, đối với mềm mại chút phản kháng của nàng vô cùng vừa lòng. Ngón tay thô dài thong thả di động ở trong hoa cốc, khi vuốt ve, khi vân vê, khi dùng ngón tay miêu tả lại hình dáng nó. Lòng ngón tay xẹt qua miệng hoa huyệt xinh đẹp khép lại, vỗ lên miệng cánh hoa xinh, rồi quay trở lại với cánh hoa lớn. Nơi đó non mềm mảnh mai tựa như đóa hoa sen, run rẩy tùy ý sờ nhu, bao lâu liền sưng lớn lên.
      lấy toàn bộ kiên nhẫn cùng ôn nhu sờ lần toàn bộ bốn phiến lớn của đóa hoa, cuối cùng đẩy ra tầng tầng cánh hoa sen, lấy đầy ngón tay nhàng đẩy ra lớp vỏ thịt đỉnh hoa, bắt giữ lấy viên hoa đế nho nấp.
      So với cánh hoa hoa đế càng thêm mềm mại mượt mà, cũng vô cùng mẫn cảm, lòng ngón tay cùng lắm mới chỉ khi nặng khi xoay tròn hai bên trái phải, vật chậm rãi đứng thẳng, bên tai còn nghe tiếng rên rỉ mơ hồ.
      "Xem ra chỉ cần nhàng chơi đùa chỗ mẫn cảm chút, thân thể ngây ngô này vẫn rất có hương vị nha." Thích Già Thát Tu cười, , ngón tay niết bội lôi ngực bất đầu ngày càng dâm mĩ hơn, nhàng ma sát, ngón tay kìm đầu hoa đế bắt đầu ngày càng biến hóa, thay đổi góc độ khác nhau kích tích làm cho hoa đế dần trướng lớn, đỏ lên.
      Trong nháy mắt, dưới khiêu khích đầy kích tình, hoa hạch nho trở nên lớn như ngón tay trẻ con, chỉ chạm liền run rẩy. Trong lòng Thích Già Thát Tu vừa mừng vừa sợ, số nữ nhân chạm qua ít, lại trăm triệu lần nghĩ tới đài hoa sen của ngao nô thú vị này sau khi vương cư nhiên lại mũm mĩm trơn mềm giống như thân thể của nàng, thích buông tay, đúng là trân phẩm hiếm thấy trong những người phụ nữ. làm cho hận thể lập tức kéo bỏ lớp chăn, tiến lên hung hăng liếm hôn ngão cắn phen. như lấy được vật chí bảo, lòng kiên nhẫn trêu đùa người con này khỏi lại tăng thêm chút.
      Yết hầu cao thấp lăn lộn, cố sức kiềm xuống xúc động muốn kéo chăn lên liếm hôn, miễn cưỡng tĩnh tâm lúc sau, mới dùng ngón trở nhàng vê đế sưng lớn, giống như chuồn chuồn vỗ cánh mỗi khi chuẩn bị chiến đấu, thỉnh thoảng lại lấy đầu ngón tay giữa gãi gãi phía dưới cùng hai bên đế.
      "A ân. . . . . . Ngô ngô. . . . . ." Cho dù lâm vào hôn mê, La Chu cũng thể nào ức chế được bản năng tình dục của thân thể. Đôi mắt nhắm lại hơi nhếch lên, môi hồng nứt nở thỉnh thoảng lại tràn ra từng tiếng ngâm nga nho , mang thêu quyến rũ mềm mại, hai má nóng bừng che kín lớp sóng tình.
      Thấy cảnh tượng như vậy, khóe môi Thích Già Thát Tu nở ra nụ cười tà nịnh. Ngón áp ít cùng ngón út song song trượt qua lại bên miệng hoa huyệt, phối hợp với ngón giữa liên tục gãi gãi, đâm chọc quanh miệng huyệt. Chỉ chốc lát sau, liền cảm thấy đầu ngón tay ướt đẫm mảnh.
      Ngón giữa thừa dịp có mật dịch chảy ra mà tham tiến vào bên trong, cảm giác bên trong nóng ấm mềm mại, chặt dị thường. Bên trong đầy những nếp nhăn mềm mại trơn bóng giống như có ngàn vạn cái miệng có sinh mệnh riêng, liều mạng co rút lại, hỗn loạn muốn đẩy dị vật xâm nhập ra ngoài. Nếu có thể đem nam căn tiến vào trong nơi chặt trất nóng bỏng này, mạnh mẽ đưa đẩy, biết có bao nhiêu mất hồn đây?
      Đầu lưỡi tham lam và liếm liễm môi dưới, ngón tay tiếp tục tiếp sâu vào trong hoa kính. Tiến vào bao lâu, liền chạm được tầng niêm mạc mềm dẻo.
      "Thực ngoan, còn chưa câu dẫn người đàn ông nào lên giường." vừa lòng mà khích lệ, ngón tay lại nhàng vuốt ve lên lớp màngmềm dẻo tượng trưng cho trinh trắng thuần khiết, đầu ngón tay dao động ở khe hở của lớp màng bán nguyệt. Thấy Heo hôn mê mà khuôn mặt lại ra chút khổ sở, lòng liền mềm nhũn, chậm rãi rút ngón tay ra. Cúi đầu hôn vào giữa trán nàng, rồi trượt tới bên tai, dùng thanh để cho người ngoài nghe thấy mà nỉ non, "Mắt to trong trẻo linh động, mi dài cong vút, thân thể thơm mê người, da thịt trơn nhẵn mềm mại, vú vểnh cao đầy đặn, mông cong rất tròn, làm cho người ta thể chán ghét, mà chỗ màng cũng hoàn hảo có tổn hại gì. . . . . . Ngay cả cái trán trơn bóng lúc sốt cao tạo ra đường đỏ ửng cũng đáng . Heo, ngươi tại sao trước đây ta lại xem ngươi, để cho ngươi chạy mất?" Những chữ cuối cùng vừa ra, môi kiên nghị cứng rắn của liền ngậm lấy lỗ tai non nớt của nàng mà nhàng cọ sát, cắn cắn.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 66: La Chu sinh bệnh (4)
      Edit: CatCora


      Cách Tang Trác Mã nhìn trân trân màn trước mắt. Tuy rằng chiếc chăn nỉ che khuất toàn bộ động tác của Thích Già Thát Tu, nhưng nàng còn là xử nữ thuần khiết tựa như dê con mới sinh nữa rồi, từ vẻ mặt đen tối của người đàn ông, cùng tiếng nỉ non tà ma đó cũng khó đoán ra trong chăn xảy ra màn ve vãn nóng bỏng tới mức nào.
      Này. . . . . . Này. . . . . . Tại sao việc lại trở thành thế này? !
      Thích Già Thát Tu rốt cuộc là tới thăm bệnh La Chu a tỷ hay là thừa dịp La Chu a tỷ bệnh tật ốm yếu, muốn bỏ đá xuống giếng, khinh bạc dâm loạn nàng? Tuy kẻ bề có thể tùy ý lăng nhục nữ nô, làm chủ sinh mạng nô lệ. Nhưng các nàng cho cùng cũng là nữ nô được thống lĩnh quân đoàn ngao - Ngân Nghê - lựa chọn, là ngao nô có thể tùy ý ra vào tẩm cung của Vương. Chẳng lẽ Thích Già Thát Tu kiêu ngạo tới mức kiêng kị gì Vương, sợ Vương nghi kị mà ảnh hưởng tới tính mạng? Hay là Thích Già Thát Tu quá mức chắn chắn rằng trọng lượng của các nàng trong lòng Vương quá mức đáng kể, cho nên mới có thể lấy danh nghĩa thăm bệnh tiến vào ngao phòng, kiêng nể gì mà khinh bạc La Chu a tỷ?
      Trong lúc nàng lạc giữa ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, nàng nhìn đến đôi mắt sâu nóng bỏng của người đàn ông, nghe được tiếng La Chu a tỷ rên rỉ theo bản năng, hai gò mắt bất chợt trở nên đỏ hồng, kìm lòng được mà nhớ đến quãng thời gian triền miên cùng với nhóm tình nhân của mình.
      "Ngao ──"
      Trong ngao phòng đột nhiên vang lên tiếng sủa như sấm rền, theo đó là những tiếng bước chân rất .
      "Là Ngân Nghê!" Cách Tang Trác Mã bừng tỉnh, thốt lên, "Nó thấy La Chu a tỷ sáng nay chịu uống thuốc, từ sáng liền gọi Vương đến."
      Thích Già Thát Tu nghe được lập tức dừng động tác, thích thú khi trêu đùa hạ xuống rất nhiều. Dù tiếc nuối nhưng vẫn buông lỗ tai La Chu ra, đôi tay lưu luyến rời khỏi người nàng. dùng tốc độ cực nhanh thắt lại đai lưng của nàng, mặc lại áo, rồi mới chỉnh sửa lại góc chăn. Cổ Cách Vương Tán Bố Trác Đốn mang theo hai thị vệ xuất trước cửa ngao phòng, phía trước dẫn đầu vào trong phòng chính là Ngân Nghê.
      Đầu lưỡi thô to màu hồng của Ngân Nghê vươn ra bên ngoài, lộ ra nửa hàm răng trắng sắc nhọn, mắt tam giác ngược màu lam tràn đầy lạnh lẽo tàn liếc nhìn bốn ngao khuyển qua cúi người chào đón đoàn người vào phòng, trong mắt lộ ra vài phần hờn giận. Nhưng mà khi nhìn đến Thích Già Thát Tu ngồi bên cạnh La Chu, cảnh giác trong mắt liền chậm rãi thu lại.
      "Ngao ──", nó sủa tiếng, vọt tới trước mặt La Chu, vươn đầu lưỡi liếm hai má nàng, đôi mắt tam giác ngược càng trở nên u. Trong cổ liên tiếp toát ra những tiếng gầm gừ, tựa hồ như nó cảm thấy vô cùng nôn nóng cùng lo lắng vì La Chu hôn mê hai ngày chưa tỉnh.
      "Cung. . . . . . Cung nghênh vương. . . . . ." Cách Tang Trác Mã muốn lùi lại tới sát vách tường, nàng sợ hãi tới mức chỉ dám run run quỳ xuống lạy, còn dám có động tác nào khác. Nàng sợ ngao khuyển cùng báo tuyết, sợ những thị vệ hiếu sát trong Vương cung, sợ Liệt Thích Già Thát Tu, sợ rằng bị chặt đầu bẻ cổ mà chết. . . . . . Thứ làm nàng sợ hãi có rất nhiều, nhưng sợ nhất chính là Cổ Cách Vương Tán Bố Trác Đốn.
      Tất cả những màn tanh máu ở thôn Nạp Mộc A cùng cuộc chạy trốn tới khe thung lúng ngày đó, lại thêm hơn tháng sống kiếp ngao nô, làm cho nàng biết thế nào là Cổ Cách Vương lãnh khốc đến mức làm cho người ta phẫn nộ.
      Cổ Cách Vương căn bản xem nô lệ cùng chúng cung thị là người. Trong mắt , bọn họ chính là đồ vật hạ đẳng có thể và hầu hạ. Giá trị so ra còn kém xa tấu chương trong tay , so ra còn kém miếng thảm, thậm chí ngày cả những sợi tơ giày cũng bằng. hỉ nộ vô thường, ham mê tra tấn, giết người chớp mắt, so với cầm thú càng cầm thú hơn. Những lời từ trong tim gan này nàng chỉ dám thủ thỉ trong lúc ngủ ở ngao phòng cùng với La Chu a tỷ, thần kinh mới được vài ngày nới lỏng nay lại càng thêm căng cứng. tại La Chu a tỷ hôn mê, nàng có ai để dựa vào, phải học theo La Chu a tỷ tận lực giảm xuống tồn tại của bản thân để bảo hộ chính mình, cố gắn gây chú ý với Cổ Cách Vương. Nàng phải giữ lại tính mạng để chăm sóc La Chu a tỷ, làm cho nàng mau chóng khỏe lại.
      "Hạ thần cung nghênh Vương giá lâm." Thích Già Thát Tu tiến tới hai bước nghênh đón, quỳ gối xuống đất, cung kính vái chào Tán Bố Trác Đốn.
      "Ngẩng đầu trả lời." Tán Bố Trác Đốn nhìn xuống người đàn ông quỳ bên chân, thản nhiên .
      "Tạ ơn vương." Thích Già Thát Tu chạm trán xuống đất ba lần, rồi mới đứng dậy, cung kính nhìn Tán Bố Trác Đốn.
      "Liệt hạ mình tới ngao phòng để thăm bệnh ngao nô sao?" Tán Bố Trác Đốn cất lời hỏi, giọng điệu nhàng có chút gì giống như hỏi.
      "Dạ phải, ngao nô này được đích thân thần hạ nô ấn ở thôn Nạp Mộc A, hạ thần lại từng phụng Vương lệnh chăm sóc vết thương của nàng hơn mười ngày. hiểu lại sinh ra ràng buộc đối với nàng, cho nên muốn nàng ta chết quá sớm, sáng nay cố ý bớt chút thời gian đến xem bệnh tình của nàng." Thích Già Thát Tu hề che giấu điều gì, tất cả đều là bộ dáng ăn ngay .
      "À?" Vẻ mặt lạnh nhạt Tán Bố Trác Đốn bị nhàng phá vỡ, đuôi lông mày bên phải của nhếch lên ra vẻ kinh ngạc, "Ngươi nô ấn của ngao nô này là đích thân ngươi hạ xuống ở thôn Nạp Mộc A?"
      "Dạ phải, khẩn cầu Vương đem ngao nô ban cho hạ thần, hạ thần xin khấu tạ Vương ân." Thích Già Thát Tu nhanh chóng quỳ xuống tiến lên mấy bước quỳ bái trước mặt .
      Tán Bố Trác Đốn hơi kinh ngạc, môi hé ra nụ cười nhợt nhạt: "Liệt, khó có được lúc ngươi cầu xin ta, ta vốn nên đồng ý. Nhưng nữ nô này là nô lệ mà Ngân Nghê lựa chọn, ngươi nếu muốn nên bàn bạc với Ngân Nghê ."
      Vừa dứt lời, Ngân Nghê xoay đầu qua, sủa tiếng hờn giận với Thích Già Thát Tu, mắt tam giác ngược lộ ra ánh sáng lạnh lẽo tàn nhẫn.
      "Liệt, xem ra Ngân Nghê muốn đem nô lệ của nó tặng cho ngươi." Tán Bố Trác Đốn thu hồi lại nụ cười môi, khó xử đưa tay, "Ngươi cũng biết tính nết của nó, nếu muốn cướp đồ vật mà nó muốn dâng ra, nó nghĩ mọi cách mà phá hủy đồ vật đó. Ngươi nếu sinh ra ràng buộc với ngao nô này, làm sao có thể để cho nàng bị Ngân Nghê cắn phá được?"
      "Hạ thần hiểu ." Thích Già Thát Tu cười cười tỏ ra có việc gì, "Hạ thần cũng bắt buộc."
      Tán Bố Trác Đốn đưa tay nâng dậy, vỗ vỗ bờ vai , đồng ý : "Để bồi thường, ban thưởng cho ngươi tượng Phật vàng chín tấc, các loại da thú quý mỗi loại hai mươi tấm, ngọc trai đá quý, cộng thêm mười nữ nô xinh đẹp, như vậy được ?"
      "Hạ thần đa tạ Vương ban thưởng." Thích Già Thát Tu chắp tay xoay người, đứng thẳng thi lễ với Tán Bố Trác Đốn. Thần sắc lạnh nhạt, cũng hề tỏ ra chút gì là nén giận, cũng hề câu nệ sợ hãi.
      Kể từ lúc mười sáu tuổi, liền vừa theo Pháp Vương tu hành, vừa theo làm thủ vệ hầu hạ bên cạnh Vương. Hai mươi năm qua, coi Pháp Vương vừa là thầy vừa là cha, đối với Vương vừa là vua tôi vừa là bằng hữu. Trung thành của chia làm hai, nửa hiến cho Pháp Vương, nửa hiến cho Vương. Bất kể là ai trong hai người, đều có thể trở thành lưỡi dao sắc bén gì phá nổi; bất kể là ai trong hai người, đều có thể kính dâng sinh mệnh và linh hồn mình.
      Chỉ là ngao nô tên Heo này, làm cho ngoài trung thành lại nảy sinh ra loại tình cảm khác.
      Ngay từ đầu, thân da thịt trắng mịn cùng đầu óc linh hoạt của nàng làm cho chú ý, rồi tới lai lịch hoang đường khác người mà nàng kể cho lại tạo cho hứng thú khác. tháng trước, tuy rằng đưa nàng đem vào trong hậu cung xong chưa hề gặp lại. Nhưng từ nơi bí mật gần đó, vẫn thỉnh thoảng lắng nghe những lời đồn đại liên quan đến nàng, tầm mắt thường vô ý thức nhìn theo bóng dáng tinh tế mơ hồ thoáng qua.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 67: La Chu sinh bệnh (5)
      Edit: CatCora


      lạnh nhạt nhìn Ngân Nghê, nó từ trước đến nay vẫn cao ngạo hung tàn lại vô cùng dũng mãnh, tuy rằng nó hiến dâng cho Vương tất cả lòng trung thành, nhưng ở trước mặt nàng nó lại hiền lành giống như con chó bình thường vậy. , cho chính xác Ngân Nghê đối với nàng tràn ngập sủng ái của cha đối với con, giống như nó đối với nàng vô cùng hứng thú, loại tình cảm xa lạ này cùng với trung thành thể nào phân ra được. Cho nên có chút luyến tiếc muốn bóp nát phàn tình cảm lạ lẫm mới bắt đầu nảy sinh này.
      tin tưởng lời của Pháp Vương, nàng cuối cùng trở thành tế phẩm liên nữ trân quý, trở thành phần trong con đường tu hành của , cho nên cũng nóng lòng cướp nàng dưới nanh vuốt Ngân Nghê. Điều kỳ quái duy nhất mà cảm thấy đó chính là thái độ của Vương, người đối với mọi đều là lạnh lùng hà khắc, bậc Vương giả bạc tình cao cao tại thượng lại vì ngao nô này mà truyền thầy thuốc, lại còn tới ngao phòng từ sáng sớm để thăm nàng.
      Tuy là do Ngân Nghê lấy lòng khẩn cầu, nhưng theo Vương hai mươi năm, rất hiểu tính tình của Vương. Nếu là Vương để ý, bất luận kẻ nào, cho dù là là Pháp Vương cũng thể bắt buộc Vương thay đổi dù chỉ sợi lông. Nếu là Vương muốn ban cho , cho dù Ngân Nghê nổi giận, cũng có thể có được ngao nô này. Chính là Vương lại mượn Ngân Nghê làm cớ để cự tuyệt thỉnh cầu của , hay là ngao nô này cũng khiến cho Vương có hứng thú? thầm đoán trong lòng, sắc mặt lạnh nhạt cung kính cũng lộ ra chút gì là có ý nghĩ riêng.
      Tán Bố Trác Đốn tiến vài bước tới trước mặt La Chu, đứng thẳng nhìn nàng lúc lâu, trong mắt chớp qua tia sáng phức tạp. Khóe môi hướng xuống rồi lại cong lên, giọng hỏi: "Liệt, vậy ngươi xem xét trước rồi, vì sao Heo lại uống thuốc?"
      Thích Già Thát Tu trả lời cung kính lại mang theo chút ý cười bất đắc dĩ: "Hồi bẩm Vương, có thể là do nàng ghét bỏ vị đắng của thuốc."
      Tán Bố Trác Đốn kinh ngạc nhếch mi, ghét thuốc đắng tới mức cho dù hôn mê, tư tưởng vẫn cự tuyệt uống thuốc? Nô lệ này rốt cuộc là ở đâu dưỡng thành, tùy hứng còn hơn cả quý nữ, làm cho Ngân Nghê mới sáng sớm chạy vào trong tẩm cung đánh thức . Lúc rửa mặt chải đầu dùng cơm, còn ngừng ở bên người qua lại, thường xuyên lại sủa tiếng thúc giục.
      Cũng may là Ngân Nghê còn có giá trị rất lớn vơi , mà đối với nó cũng quả rất thích, hơn nữa cảm xúc ấm áp non nớt mềm mại còn lưu lại tay đêm đó, nếu phạm tội bất kính giống như Ngân Nghê sớm bị hạ lệnh rút gân, róc xương tách thịt, nghiền thành bột phấn.
      tò mò ngồi xuống đánh giá cẩn thận, ngao nô tên Heo này vẫn giống như sáng qua, hai mắt nhắm nghiền. Mi dài cong vút, giống như hai cánh bướn, tạo thành hình cánh quạt duyên dáng ở mí mắt. Ngày hôm qua còn chưa chú ý tới trán nàng vì sốt cao mà biến thành dải mây hồng, làm cho khuôn mặt nhắn càng thêm phần xinh đẹp kiều mỵ. Hai má ửng đỏ tuyệt đẹp, nhưng đôi môi khô héo tạo ra những lớp vảy khô, máu đỏ tươi còn như như ứa ra giữa những khe nứt, lại có chút gì đó vô cùng đáng thương.
      Đôi mày nhíu lại kia làm tăng thêm năm phần khó chịu, ba phần mảnh mai, hai phần ủy khuất khuôn mặt ngày thường luôn cúi xuống làm cho nó giờ phút này trở nên sinh động. Tuy rằng mắt chưa mở ra, nhưng lại làm cho loại cảm giác, ở bên trong đó chứa thứ gì đó sống động, khiêu gợi tò mò.
      Ngón tay lại lần nữa đẩy hai cánh môi khô nứt, tiến vào trong trêu chọc đầu lưỡi ướt át non mềm, vuốt ve hai bên vách tường mềm mại, từ đó có mùi hương trà sữa trong veo tỏa ra quanh quẩn bên mũi . Ngón tay lần nữa lại được xâm nhập vào nơi nóng bỏng non nớt kia, làm cho cảm xúc muốn rút lưỡi ra cắn nuốt trong lại bùng lên.
      Trong đôi mắt của Liệt quả vẫn chứa đựng trung thành với mình như cũ, nhưng quả đúng như , đối với ngao nô này sinh ra thứ tình cảm kỳ lạ. chỉ có sáng sớm liền tới ngao phòng thăm hỏi, còn dám cầu với mình muốn nàng. Nếu là lúc trước, chỉ cần mở miệng muốn, cho dù chính mình có hứng thú với ngao nô này, niệm hai mươi năm tận lực trung thành, đem ngao nô này ban cho cũng phải thể. Nhưng kỳ quái chính là mới nghe cầu xin, phản ứng đầu tiên của bản thân lại là cự tuyệt, thậm chí sâu trong nội tâm còn nổi lên chút tức giận. Chỉ là nô lệ so với kiến còn tầm thường hơn, vì sao lại nổi lên ý nghĩ muốn buông tha nàng? !
      "Mang thuốc lại đây." Tạm thời bỏ qua bên những suy nghĩ vừa rồi, thản nhiên phân phó với thị vệ bên cạnh.
      "Tuân lệnh." thị vệ tiến lên hai bước, mang chiếc bát bạc trong tay cung kính dâng lên.
      Chén thuốc này cùng chiếc bát bình thường khác nhau mấy, chỉ có điều ở chỗ bên cạnh miệng vươn ra cái ống dài, còn những chỗ còn lại vẫn là viền vòng cung.
      tiếp nhận chén thuốc dưới những ánh mắt kinh ngạc, rồi dùng ngón tay banh miệng La Chu ra lớn, để cho chiếc ống dài bát tiến vào trong miệng nàng, nghiêng chén thuốc, đổ nước thuốc từ từ.
      Khi nhận thấy cái lưỡi của La Chu bắt đầu mấp máy muốn phun thuốc ra, liền đưa ngón tay đè lên mặt lưỡi, khống chế chặt chẽ mọi hoạt động của chiếc lưỡi. Rồi đem đầu ống bát đưa sâu vào trong miệng thêm chút, trực tiếp đổ thẳng thuốc xuống yết hầu.
      Chỉ trong chốc lát, toàn bộ chén thuốc đắng chịu nổi được đưa hết vào trong bụng La Chu.
      Vương thế nhưng lại đút thuốc? ! Vương cao cao tại thượng, lạnh lùng hà khắc lại đút thuốc cho ngao nô đê tiện hèn mọn? ! Cách Tang Trác Mã, hai thị vệ, cùng Thích Già Thát Tu người có thể tự xưng là vô cùng quen thuộc Vương, đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ có Ngân Nghê, khi nhìn thấy giọt nước thuốc cuối cùng tiến vào trong bụng La Chu, ánh mắt nó như trút được gánh nặng, nó cao hứng mà đến bênh cạnh Tán Bố Trác Đốn dụi đầu, ngoáy đuôi làm nũng.
      Tán Bố Trác Đốn kéo bát thuốc ra khỏi miệng La Chu, đưa cho thị vệ bên cạnh. Thị vệ vẫn còn ngập trong khiếp sợ suýt chút nữa phản ứng kịp phạm lỗi lớn, làm rơi chén thuốc.
      Ngón tay khẽ bấm vào cái lưỡi ngoan của La Chu, rồi nhàng khép miệng nàng lại, thích thú khi thấy mày của nàng nhíu lại ủy khuất vô cùng, giống như sắp khóc đến nơi. Lúc rút ngón tay ra, giọt thuốc màu nâu khẽ tràn ra bên khóe miệng nàng, liền xấu xa bôi giọt thuốc lên môi nàng, ngoài ý muốn vui sướng khi thấy ủy khuất mặt nàng lại tăng thêm chút.
      "Ngao nô, ngươi thấy cách đút thuốc chưa?" Trêu chọc đủ, thu tay lại, mắt ưng nhìn về phía Cách Tang Trác Mã đứng ở sát vách tường, ánh mắt đầy uy hiếp, giọng sang sảng khắp gian u ám.
      "Thấy. . . . . . Thấy . . . . . ." Cách Tang Trác Mã giật mình run rẩy, vội vàng dập đầu đáp lời.
      Tán Bố Trác Đốn đứng lên, với Thích Già Thát Tu đứng gần đó: "Liệt, ngươi theo ta tới phòng nghị , sau này rảnh lại tới ngao phòng thăm hỏi."
      "Dạ, Vương." Thích Già Thát Tu cung kính xoay người.
      Cuối cùng, Tán Bố Trác Đốn trộm nhìn La Chu hôn mê chút, khóe môi vểnh lên chút, rồi chút lưu luyến mà xoay người rời . Nàng là ngao nô của Mục Xích Vương gia, có thể hầu hạ người khác, có thể bị người khác mơ ước, nhưng vĩnh viễn là nô lệ của . Da thịt của nàng, đầu lưỡi của nàng, đôi mắt của nàng. . . . . . Mọi thứ của nàng đều thuộc về . mới là người sở hữu mọi thứ của nàng, là vị Vua nắm trong tay tính mạng của nàng.
      Thích Già Thát Tu cũng nhìn La Chu, trong sâu đôi mắt lướt qua chút ánh sáng mờ ám.
      Xem ra Vương chỉ sinh ra hứng thú với ngao nô thú vị này, mà còn sinh ra khát vọng chiếm giữ. Nhưng mà, chỉ cần Vương muốn hoàn toàn giữ lấy ngao nô này, nhất định phải xin giúp đỡ của Pháp Vương.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :