Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (c71)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60: Cuộc sống địa ngục (4)
      Edit: CatCora


      Tẩm cung của cầm thú Vương vẫn trống trải như cũ, cả căn phòng rộng lớn chỉ có bốn chiếc đèn dạ minh châu, chiếc bàn thấp dài và chiếc giường lớn. chiếc thảm đỏ thẫm có bất kì chướng ngại vật nào, có thể lăn được từ đầu này qua đầu kia, từ đầu kia lại tới đầu khác, đường thẳng đường xiên, đường chéo mặc sức mà lăn lộn quay cuồng.
      Vị trí nằm ngủ mà Ngân Nghê thích nhất phải ở góc bên dưới chiếc đèn, cũng phải chiếc thảm rộng rãi bên cạnh giường, mà là chiếc thảm lớn hình kim cương bát bảo luân ở chính giữa. Nó rời Tán Bố Trác Đốn, lắc đuôi đến bên chiếc bát bảo luân rộng bốn thước rồi nằm xuống, rồi sủa tiếng với La Chu đứng cách đó xa.
      La Chu cắn chặt môi, dập đầu mạnh ba cái với cầm thú Vương, dưới mắt lạnh lẽo, đầy uy lực, thân thể nàng tận lực giảm bớt luống cuống, chậm rãi dùng tư thế khuất nhục nhất về phía Ngân Nghê. Khi ánh mắt kia khuất phía sau, hai hốc mắt nàng liền nóng lên, lăn xuống hai giọt lệ nóng, phút chốc rơi xuống thảm đỏ thẫm, tìm thấy tung tích.
      Nàng là người a, là người a, chỉ là tại chả khác gì chó ──, là thân phận đê tiện so với chó còn hèn mọn hơn, chỉ biết chấp nhận khuất nhục mà sống.
      Mạnh Tử "Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi sở vị đại trượng phu." (Giàu có mà phóng đãng, nghèo hèn mà đổi tính, uy vũ chịu khuất nhục, mới là đại trượng phu). Đại trượng phu phải mạnh mẽ đầy khí phách. Nhưng nàng phải đại trượng phu thân cao bảy thước, nàng là chỉ là sợ chết, cái mà gọi là khí phách gì đó quá mức trừu tượng, nàng thể hạ quyết tâm tìm chết được, chỉ biết chịu đựng mà sống trong cái địa ngục này, chẳng sợ mình ti tiện bằng đám ngao khuyển. Răng nanh ngừng ra sức cắn xuống môi dưới, đầu lưỡi nếm được vị tanh ngọt quen thuộc, nàng cố gắng mà nghẹn ngào nuốt xuống, lau dấu vết ẩm ướt, lại chỗ kim cương bát bảo luân. Trăm ngàn năm qua, tất cả nô lệ đều là như vậy, là thứ mà người khác có thể coi thường làm nhục, tham sống sợ chết giống súc vật, nàng lại chả so bì cao quý được với ai, vì sao thể chịu được?
      Sợ tơ kim tuyến đen thêu nên bát bảo luân là đẹp tuyệt, tổng thể đều xoay tròn về bên phải, kim ngư chầu bát thụy tạo nên ánh sáng kỳ ảo, nhìn vô cùng sống động, tập trung nhìn lại có cảm giác vô cùng thần bí, giống như chúng xoay tròn. Ngân Nghê to lớn nằm ở giữa, lông dày tản ra xung quanh, hai tai dựng thẳng, mũi xuất nếp nhăn, mắt tam giác xanh sâu đầy thâm thúy, lạnh lùng cao ngạo, môi khép lại lộ ra cái răng trắng sắc nhọn, giống như thần thú bảo vệ canh giữ nơi trung gian giữa sống và cái chết.
      Lòng La Chu thắt lại, tránh tầm mắt Ngân Nghê, cẩn thận tới bát bảo luân, nằm ở bên cạnh nó, cả người căng cứng như xác chết. Thẳng cho đến khi luồng ánh mắt lợi hại lạnh lẽo dời , căng thẳng trong lòng mới nơi lỏng. Cứ thế mà ngủ , mặc dù cầm thú Vương có uy hiếp, nhưng ít nhất vẫn chưa có hành vi gì nhục nhã nàng, nàng nên cảm thấy may mắn mới đúng chứ?
      Mạnh Tử còn "Vua Ngô- Thuấn được tín nhiệm từ nơi đồng ruộng, Phó Thuyết được tín nhiệm từ công việc xây tường, Giao Cách được tín nhiệm từ công việc bán cá bán muối, Quản Di Ngô được tín nhiệm từ trong ngục, Tôn Thúc Ngao được tín nhiệm từ vùng biển, Bách Lý Hề được tín nhiệm từ nơi chợ búa. Cho nên trời sẽ giáng xuống trọng trách nặng nề lên những người như thế, trước tiên nhất ̣nh phải khiến họ đau khổ trong lòng, khiến họ thân xác mệt mỏi, khiến họ chịu đói chịu khát đến khi cơ thể yếu gầy, khiến họ nếm mùi khổ cực bần hàn, khiến mỗi việc họ làm đều bị rối tung, đều như ý, cho nên khiến họ lo sợ cảnh giác, khiến họ kiên nhẫn, tăng thêm cho họ những tài năng chưa có đủ." chừng những khuất nhục mà hôm nay nàng phải chịu đựng có thể tôi luyện nên huy hoàng cho ngày mai.
      Nàng nhắc nhắc lại lời của Mạnh Tử mấy lần, cảm xúc khuất nhục đan xen bình ổn rất nhiều, xem ra noi theo gương người trước quả nhiên là cách an ủi hiệu quả. Khóe miệng giật chút tự giễu, nàng nhắm mắt lại, giây phút đó đỉnh đầu đột nhiên xuất cái bát bảo luân màu đen ánh vàng lớn, phối hợp vô cùng ăn ý với bát bảo luân bên dưới thân. Trong đầu nàng lên ý niệm vô cùng kinh khủng: nàng. . . . . . Giống như trở thàn gia súc để hiến tế!
      Bốn thị nữ hầu hạ trong phòng che lại đèn dạ minh châu ở bốn góc tường xong, liền nhàng lui ra ngoài.
      Tẩm cung liền chìm vào yên tĩnh tối tăm, mơ hồ có thể nghe được tiếng gió tuyết rít gào bên ngoài. La Chu lẳng lặng mở mắt ra, hướng tầm mắt về khoảng tối đen.
      Trong bóng đêm như mực, nàng thất bất cứ thứ gì, nhưng lại cảm giác chính mình đối mặt với cơn lốc xoáy màu đen. Giữa trung tâm lốc xoáy dường như có con mắt lớn, nó nhìn nàng chăm chú, dường như muốn bóc từng lớp quần áo nàng, xé rách da thịt gân cốt nàng, cướp lấy linh hồn bên trong cơ thể nàng, giống như chỉ cần khắc nó nuốt chửng nàng. Thân thể giống như bị ghim chặt lại, trái tim co rút run rẩy, tầng tầng lớp lớp sợ hãi như sóng dâng trào cuồn cuộn. ràng là sợ hãi đến cực điểm, nhưng tầm mắt lại thể rời chỗ khác, chỉ có thể giống như dê con bất lực nằm chờ người ta đến làm thịt, tùy ý cho ánh mắt hư vô trong bóng đêm kia tuần tra mổ xẻ từng tấc cơ thể. Thần trí dần mơ hồ, mi mắt vô thức chậm rãi hạ xuống, nàng dần lâm vào mê man.
      La Chu ngủ say có nhìn đến đôi mắt ưng giường lóe ra ánh sáng u lạnh lẽo trong bóng tối, bên trong chứa vài phần kinh ngạc cùng chút đăm chiêu.
      Quả nhiên sai, dựa theo những phản ứng vừa rồi của nữ nô này, nàng quả thực có thể nhìn trộm vào mắt hồn do Bạch Mã Đan Tăng thiếp lập. Chà chà, có thể nhìn lén được mắt hồn của Bạch Mã Đan Tăng, làm cho trái tim băng đá nghìn năm như cũng nổi lên gợn sóng, cũng biết nữ nô này là may mắn hay bất hạnh. Nhưng mà giờ vô cùng có hứng thú với nàng, cũng tính đem nữ nô kỳ quái này hiến tế. Ánh mắt u ám lạnh lùng nhìn xuyên qua bóng tối, vô cùng chuẩn xác mà dừng lại người nữ nô nằm mặt đất.
      nhìn ra được màn ăn thịt người của Ngân Nghê ban ngày kia để lại cho nàng nỗi sợ hãi vô cùng sâu sắc. Nhìn nàng giống như dựa vào Ngân Nghê, lại vô cùng cẩn thận chỉ để áo ngoài chạm vào bộ lông của Ngân Nghê, mà Ngân Nghê lại lựa chọn làm bộ như biết nàng xa lánh chính mình, dung túng né tránh của nàng, đúng là nằm ngoài dự kiến của .
      Đối diện với hồn mắt làm tiêu hao tinh lực của nàng. Tuy là mệt mỏi mà ngủ mất, nhưng thân thể mảnh khảnh kia vẫn cứng ngắc như đá. Nếu cứ như vậy, chừng ngày mai thể lại được, nếu vậy làm sao mà trừng phạt được nàng đây? Mắt ưng khẽ cong lên, lông mày khóe mắt tràn đầy hưng phấn khi chơi đùa.
      Nàng sợ đến cực độ, khi đối mặt , từ cử chỉ cho đến lời đều vô cùng hèn mọn, nhưng mà cặp mắt trắng ít đen nhiều kia lại vô thức xẹt qua tia chịu khuất phục, nhất quyết cam lòng, đầy phẫn hận, bi thương cùng độc. Nhiều lúc, nàng co ro lại như chú nai con bị làm cho kinh hãi, con thỏ hoang bị đẩy đến đường cùng. Mà khi nàng giấu mình ở trong góc tối, lại giống như con sói đơn thảo nguyên tự mình liếm láp, an ủi vết thương thân.
      Nàng so với đại đa số phụ nữ khác càng thêm ích kỷ bạc bẽo, nhưng lại vô cùng chiếu cố cho ngao nô bên người. Nàng cùng với đại đa số phụ nữ khác đều nhu nhược mềm mại, nhưng lại có nghị lực cứng cỏi tham sống gì sánh bằng. Thân thể mềm mại tinh tế, da thịt trắng hồng, ngũ quan kiều thanh tú hoàn toàn bất đồng với phụ nữ Bác Ba sinh hoạt trường kỳ ở cao nguyên. Mà quả cảm kiên nghị, dũng mãnh gan dạ, tính tình lúc nhu lúc cương lại khác hẳn với quý nữ nhà Hán ở Trung Nguyên. nữ nô như vậy, cũng khó trách Liệt Thích Già Thát Tu lại chú ý tới nàng.
      Liệt Thích Già Thát Tu, tên cũng giống với con người của , người đàn ông nửa từ bi như Phật, nửa hung tàn phóng đãng như Tu La. Bất luận là Thần Phật hay là Tu La, là từ bi hay hung tàn, bản chất của vẫn là vô tình. Là đội trưởng của đội hắc kỵ hoàng gia cùng người đưa tin của Liên Hoa Pháp Vương, nửa trung thành của kính dâng cho chính mình, nửa kính dâng cho Bạch Mã Đan Tăng. Bên ngoài, bất kì ai cũng thể lọt được vào mắt , càng chạm được tới trái tim . Chỉ là tại, nữ nô này lại làm cho đánh vỡ nguyên tắc.
      Ngón tay thon dài nhàng gõ nhịp giường, khóe môi sắc lạnh câu lên độ cong . Tầm mắt dừng lại khuôn mặt nhắn thanh tú nổi lên sắc xanh trắng lẫn lộn, trở nên vô cùng rét lạnh sắc bén.
      nữ nô đạt được Ngân Nghê quan tâm chiều chuộng, báo tuyết thích, Liệt Thích Già Thát Tu chú ý, cùng Bạch Mã Đan Tăng hứng thú rốt cuộc có nên sống đời ? Con ngươi hung ác nham hiểm hơi thay đổi, chuyển qua bờ vai phải của nữ nô.
      đầu vai của nàng được in dấu ấn của Mục Xích Vương gia, từ linh hồn tới thân thể đều là nô lệ của . muốn nàng sống, nàng được sống, muốn nàng chết, nàng chỉ có thể chết. Trước mắt khi hứng thú của với nàng còn chưa biến mất, ngại để cho nàng sống thêm thời gian.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 61: Cuộc sống địa ngục (5)
      Edit: CatCora


      Nửa đêm, La Chụ bị lạnh mà tỉnh dậy.
      Tẩm cung cầm thú Vương tuy là hoa lệ hơn ngao phòng rất nhiều, nhưng nếu về độ ấm lại kém rất nhiều.
      Mỗi đêm trong gian hẹp của ngao phòng lúc nào cũng có tám chín con ngao khuyển nóng ấm dễ chịu. Buổi tối, nàng cùng Cách Tang Trác Mã nằm cạnh nhau, đắp cùng cái chăn, phía phủ lớp cỏ khô dày, xung quanh là nhiệt độ cơ thể của dã thú, cho dù có cửa sổ che gió tuyết, vẫn cảm thấy lạnh chút nào.
      Nhưng trong tẩm cung của cầm thú Vương chỉ có mỗi hai nguời và ba con dã thú nằm phân tán khắp nơi. khí vây quanh mũi phải mùi dã thú tanh tưởi ấm áp, mà là mùi máu người nồng đậm lạnh lẽo u.
      Thân thể sau thời gian căng cứng liên tục, chỉ cần vừa thả lỏng, liền cảm thấy vừa đau đớn vừa chua xót, giống như vừa bị chiếc xe tải cán qua vậy. Thân thể lạnh lẽo giống như được đặt trong hầm băng, tứ chi lạnh đến mức mất tri giác. nếu có biện pháp làm ấm, cơ thể cùng tinh thần của nàng chắc chắn có thể bị lạnh làm cho hỏng toàn bộ.
      Nàng thẫn thờ bỏ ngón tay vào trong miệng, cả đầu lưỡi đều lạnh lẽo thấu xương, giống như thứ ngặm trong miệng phải máu thịt cơ thể người, mà là cái que đá ngàn năm. Phía bên phải truyền đến chút hơi ấm, nó hấp dẫn nàng tiến lại gần.
      Nàng kiệt lực nhịn xuống khó chịu trong lòng, trong bóng đêm hai chân nhàng cọ xát sưởi ấm, sợ gây ra tiếng động quá lớn, đánh thức cầm thú Vương nằm giường. Đợi cho ngón tay khôi phục chút tri giác, nàng ngồi dậy cách khó khăn, cẩn thận cởi đôi giày vải mỏng. Chạm vào cái, hai chân quả nhiên lạnh như băng.
      Thân thể nằm dưới đất lạnh ngừng run rẩy, nàng vừa cắn môi vừa xoa nắn hai chân, trong lòng ngừng thầm oán. Khốn kiếp, đông cung khỉ gió sao lại rách nát như vậy, ngay cả giường sưởi cũng có, ít nhất nếu có cái chậu than ngồi sưởi ấm cũng tốt a.
      Chà xát lại chà xát, nước mắt rơi xuống tí tách như mưa. Nàng làm sao có thể chịu được, vừa đơn vừa giá lạnh. Ở đại, nàng có máy sưởi, có thảm điện cùng điều hòa; ở thôn Nạp Mộc A, nàng có túi da trâu, có Trát Tây Lãng Thố ôm ấp; ở ngao phòng, nàng có ngao khuyển, có Cách Tang Trác Mã nằm bên cạnh. Chỉ là tại nằm trong tẩm cung của cầm thú Vương, cái gì nàng cũng có, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ là con dã thú trở mặt vô tình chuyên ăn thịt người. Lòng nàng tràn ngập sợ hãi đối với nó, có thể giống như trước đây kiêng nể gì mà ôm nó sưởi ấm sao?
      Từng giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống mu bàn chân trần trụi, ngay lập tức liền mất độ ấm. Khí lạnh tựa như kim châm chui vào da thịt nàng, lẻn vào trong mạch máu, làm cho máu nàng đông lại, đột nhiên ủy khuất như phô thiên cái địa thổi quét toàn thân nàng, nước mắt giống như nước sông Giang Hà phá đê tràn ra. Từng chuỗi nước mắt dâng trào, thổi quét hủy diệt tất cả, dù có làm thế nào cũng ngăn lại được.
      Tí tách tí tách, đột nhiên bàn chân lạnh như băng lọt vào trong gian ấm áp mềm mại. Cả người nàng cứng đờ, nhanh lấy tay che miệng lại, cứng rắn nuốt lại tiếng thét chói tai.
      Vật mềm dẻo thô ráp mà nóng ấm liếm qua lại bàn chân lạnh lẽo, từng cỗ khí nóng vây quanh bàn chân mất tri giác, cảm giác nhoi nhói ràng từng chút làm thức tỉnh hệ thần kinh đông cứng, đó là Ngân Nghê dùng lưỡi liếm làm ấm chân cho nàng.
      Hình ảnh Ngân Nghê tham lam cắn nuốt tay người ban ngày bỗng dưng lại lên trước mắt, đầu lưỡi tanh hồng duỗi ra, từng giọt nước miếng màu đỏ xuống đất, răng nhọn loang lổ vết máu, giữa kẽ răng còn dính ít da thịt. . . . . . Cảnh này tựa như bức họa được cuộn tròn lại nay lại được mở ra. Thân thể mới nơi lỏng chút lại xơ cứng thành đá, lạnh như băng.
      cần! cần! cần!
      Mỗi tế bào thần kinh trong cơ thể đều muốn gào thét, ánh mắt gắt gao nhìn vào nơi tối đen, môi dưới bị răng nanh dùng sức cắn nát từ lúc nào. biết qua bao lâu, hai chân lớn đặt lên đầu vai, đôi mắt xanh của dã thú đột ngột xuất trước mắt, làm cho ý nghĩ của nàng thoáng chốc trống trơn. Thân thể dưới ánh nhìn chăm chú đầy thâm thúy của dã thú mà từ từ nằm xuống, thân mình đầy lông xù ấm áp bao trùm người nàng, từng trận nhiệt ấm mang theo mùi thanh tưởi chuyển tới thân mình lạnh lẽo, hòa tan cứng ngắc của nàng.
      Đầu lưỡi thô nóng nhàng liếm mặt nàng, từng chút từng chút, chứa đầy thân thiết, đầy an ủi, khuôn mặt thấm đầy nước mắt dần được nước miếng tanh hôi của ngao khuyển thay thế.
      Sau hồi lâu, cuối cùng hai tay La Chu cũng ôm lấy đầu Ngân Nghê, ngón tay run rẩy sờ soạng tiến vào trong miệng mở lớn của nó. Đầu lưỡi thô to nóng ướt quấn lấy từng ngón tay lạnh lẽo của nàng mà liếm mút, đem tất cả hơi ấm ấm tặng cho nàng.
      Lúc sau, Ngân Nghê đột nhiên từ người nàng đứng lên, ngậm áo nàng tha nàng đứng lên. Trong bóng đêm, nàng biết Ngân Nghê muốn đem mình đâu, nhưng sợ hãi với Ngân Nghê biến mất dần trong hơi ấm truyền tới, hình ảnh Ngân Nghê ăn thịt người đáng sợ nhạt dần ròi biến mất trong bóng đêm, chỉ còn lại chút thấp thỏm.
      Đợi cho Ngân Nghê buông nàng ra, phủ lên người nàng lớp thảm dày, nàng mới giật mình phát ra Ngân Nghê đem mình tới góc phòng, cũng kéo góc thảm đến đắp lên người nàng.
      Này. . . . . . nghiệt! Rất nghiệt! Nàng giật mình kinh ngạc, hiểu sao cảm động cùng ấm áp lại như dậy sóng trong lòng. Có lẽ, trong cái Vương cung tàn khốc ăn thịt người này, Ngân Nghê đối với nàng là tâm muốn sủng nàng; có lẽ, hàm răng sắc nhọn của Ngân Nghê vĩnh viễn bao giờ cắn xé nuốt nàng vào bụng.
      Nàng vươn hai tay, giống như mọi khi chen vào lớp bờm dày sau cổ nó, thân mình dán sát vào chiếc bụng mềm mại ấm áp của nó, hai gối cuộn lại, chân trần trụi chui vào giữa hai chân sau của nó. Chiếc thảm dày đem hơi ấm của Ngân Nghê khóa lại trong gian hẹp kín, chỉ chốc lát sau, cả thân thể đều tràn đầy hơi ấm.
      để ý mùi tanh tưởi khắp cơ thể nó, khuôn mặt nàng vẫn dán vào bộ lông khô ráo bên gáy nó mà nhàng cọ sát, nháy mắt nước tuôn ra lại làm ướt bộ lông khô ráo mảng lớn. Nàng cảnh cáo chính mình vô số lần, nhưng vẫn có cách nào cự tuyệt ấm áp sủng nịnh của Ngân Nghê trong bóng đêm lạnh giá này. Nàng phải chịu đựng mình lâu lắm rồi, trừ bỏ gia đình Cách Tang Trác Mã cho nàng ấm áp trong suốt nửa năm qua, chỉ còn lại mỗi mình con dã thú này.
      Ở trong Vương cung lãnh khốc này, nàng hao hết biết bao nhiêu tâm tư để vật lộn quả thực rất mệt mỏi, cho dù Ngân Nghê chỉ là con dã thú tàn nhẫn vô tình, cho dù trong lòng nàng chỉ còn sót lại sợ hãi với nó, nàng cũng chấp nhận.
      Từ lúc La Chu bắt đầu cọ xát hai chân để sưởi ấm, Tán Bố Trác Đốn liền tỉnh. nằm nghiêng giường, phủ người là chiếc chăn bông dày, tay phải chống đầu, giống như nằm thưởng thức nhất cử nhất động của La Chu.
      Trong bóng tối, nữ nô kia giống như chú chuột già tất bật chà xát tay chân, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu cảnh giác xung quanh, tựa hồ như rất sợ bừng tỉnh. Nhìn đôi mắt có tiêu cự của nàng, biết chắc rằng trừ bỏ bóng tối nàng thể thấy bất cứ thứ gì khác.
      Chà xát trong chốc lát, nước mắt nàng rớt xuống, nước mắt tựa như những hạt châu rơi ngừng chân cùng tay nàng, chúng tựa như thủy triều lên ngừng nghỉ. Chỉ chốc lát sau, Ngân Nghê liền đứng lên, nằm xuống bên chân nàng, ngậm tay nàng mà mút liếm.
      Nàng nhanh chống che miệng lại, ức chế chính mình, dám phát ra tiếng động nào, thân thể chỉ biết run rẩy sợ hãi, nước mắt chảy càng nhanh. Nhưng trong lúc nàng áp chế thân thể sợ hãi Ngân Nghê, nó lại vô cùng thân thiết liếm mặt nàng, khuôn mặt nhắn đầy sợ hãi thế nhưng dần dần biến mất, thậm chí nàng còn chủ động đưa tay với vào trong miệng của Ngân Nghê để sưởi ấm.
      Ban ngày phải còn sợ đến muốn sống muốn chết sao? Vậy mà chỉ cần Ngân Nghê trấn an chút, liền nhanh chóng thu hồi phòng bị, này cũng mất thú vị .
      lạnh lùng nhìn Ngân Nghê tha nàng đến góc phòng, dùng miệng dời đèn đặt mặt đất, kéo thảm đắp lên người nàng, rồi mới chạy đếm giữa phòng ngậm chiếc giày rớt lại của nàng về đặt ở góc phòng, cuối cùng vội vội vàng vàng chui vào trong thảm nằm im.
      Liếc nhìn thảm ở góc nhà bị cuốn thành bọc, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mắt ưng sắc bén như dao, trong lòng thoáng dâng lên cỗ dục vọng muốn làm nhục nàng.
      Chờ trời sáng, tuyệt tha cho nữ nô dám can đảm tự tiện thay đổi vị trí, làm cho thức giấc.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 62: Pháp vương Bạch Mã Đan Tăng
      Editor: CatCora

      Trong mật điện u tràn ngập làn khói màu xanh huyền ảo, mùi máu tanh cùng mùi đàn hương hòa lẫn nhau tràn ngập từng góc .
      Mặt trước của mật điện được dựng chuyển luân đồng gắn vào chín hạt gạo lớn, ống bên cạnh khắc đó là năm Hành Mẫu (Hộ Pháp của Đức Phật A Di Đà ) tay cầm nhánh dây leo được tết thành hình lưỡi câu cùng hình dây thừng, cổ đeo chuỗi ngọc, dung nhan đoan trang quyến rũ, dáng người xinh đẹp đẫy đà. Chuyển luân ở giữa là Pháp Thân của Tỳ Lô Giá Na Phật (Phật Như Lai), sát bên trái Phật Thân là vị Phật phương Nam Phật Bảo Sinh, sát bên phải là Tây Phương Phật A Di Đà, ngoài cùng bên trái là vị Phật phương Đông A Súc Bệ hay Phật Bất Động, ngoài cùng bên phải là Bắc Phương Phật Bất Thành Tựu. (Cái này là thể cho Ngũ Phương Phật - bạn nào có hứng thú tìm hiểu thêm mạng nhá - đến khổ vì mấy cái liên quan đến Phật giáo).
      Phật Thân vô cùng quý báu trang nghiêm, khóe môi mỉm cười, từ đầu đến chân đều được đúc từ đồng thau, phản chiếu ánh vàng, chỉ có duy nhất mắt Phật là tỏa ánh bạc sáng lạn, tràn ngập thần bí cùng kính cẩn, từ bi cùng nhân ái. bàn thờ được sắp mười cốc đèn theo thứ tự. Rất nhiều dụng cụ bằng bạc được sử dụng để đựng các đồ thờ cúng như đầu, trái tim, mắt, lỗ tai người; năm chiếc xương sọ được chế thành lư hương, phía được cắm chín cây hương màu nâu mảnh .
      Phía trước bàn thờ được đặt bông sen làm từ vàng ròng đường kính ước chừng thước. Mười sáu cánh hai bày ra những đường con lưu loát, cánh hoa tinh xảo vô cùng. Người ngồi xếp bằng đài sen vàng chính là người được dân chúng Cổ Cách kính, người vô cùng uy quyền danh tiếng được cả nóc nhà cao nguyên biết tới, Pháp Vương Bạch Mã Đan Tăng. Hai mắt hơi khép lại, môi mỏng lên nụ cười yếu ớt, hai tay kết ấn trước ngực. Áo cà sa xích hoàng (đỏ vàng giống Đường Tăng) cài lại trước ngực, quanh thân tỏa ra vầng hào quang nhàn nhạt, tinh thuần thánh khiết, giống như vị thánh. Ở trước mặt , có người đàn ông vóc dáng thành kính, chính là Liệt Thích Già Thát Tu.
      Mắt phượng mở ra, bên trong hào quang gợn sóng, phảng phất như cất chứa cả vạn vật bên trong. Nhìn kỹ lại, lại thấy rộng lớn mênh mông như vũ trụ. Ngón tay thon dài chậm rãi mở ra kết ấn, vầng sáng trong mắt từ từ biến mất, trở nên ôn nhu từ ái, thần thánh tinh khiết, khiến kẻ khác cúng bái tín ngưỡng.
      "Thích Già Thát Tu." Giọng kỳ ảo thu hút mang đầy ý cười ôn nhu, có thể dễ dàng cướp lấy tâm trí con người.
      "Có."
      "Ngẩng đầu đáp lời."
      "Vâng" Thích Già Thát Tu cung kính ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Mã Đan Tăng đài sen.
      "Bên cạnh Vương xuất người nào kỳ lạ nào ?" ôn nhu nhìn Thích Già Thát Tu, khóe môi mang ý cười như lưu phong hồi tuyết, trong trẻo mà tĩnh lặng.
      "Ngân Nghê lựa chọn hai nữ nô hầu hạ, lâu, Vương đặc biệt ban thưởng cho hai nữ nô này được tự do ra vào tẩm cung của người." Thích Già Thát Tu dừng lại chút, rồi lại tiếp, " biết các nàng có được coi là kỳ lạ hay ?"
      "Là hai người a. . . . . ." Bạch Mã Đan Tăng giọng nỉ non, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt tục tằng của Thích Già Thát Tu, ý cười bên môi lại đậm hơn chút, "Thích Già Thát Tu, lâu nữa, có tế phẩm vô cùng trân quý được dâng lên, đến lúc đó ta tiến hành nghi thức Quán Đỉnh (nghi thức xối nước lên đầu của người Tây Tạng) cuối cùng cho ngươi."
      "Tạ ơn Pháp vương." Trong mắt Thích Già Thát Tu lộ ra kinh hỉ. Nghi thức Quán Đỉnh cao nhất cần có chín liên nữ song tu, từng đưa lên rất nhiều người, nhưng cũng được Pháp Vương ưa thích, cho nên trì hoãn mãi vẫn chưa thể thực được nghi thức. tại lại nghe Pháp Vương tới tế phẩm cho nghi lễ Quán Đỉnh, trong nội tâm thể có chút phấn khích.
      "Đến bên cạnh Vương , gắng hết sức bảo vệ tính mạng cho hai nữ nô kia." Bạch Mã Đan Tăng phất tay, thản nhiên , "Ngươi lui xuống trước ."
      "Dạ"
      Thích Già Thát Tu cung kính hạ thấp người cúi chào rồi rời khỏi mật điện. Trong khoảnh khắc xoay người, trong mắt giấu được ngạc nhiên cùng nghi ngờ. Chẳng lẽ hai ngao nô kia chính là tế phẩm trân quý mà Pháp Vương tới? Nhưng các nàng người phải xử nữ, người vượt qua tuổi tốt nhất để làm nghi thức Quán Đỉnh. Hay là, có bí mật nào đó mà biết. Nghĩ đến món đồ chơi thanh tú kia, lòng khẽ rung động, khóe môi gợi lên nụ cười tà ác. Nếu tế phẩm trân quý kia thực là nàng, vô cùng chờ mong.
      Nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ cường kiện của Thích Già Thát Tu biến mất sau cửa, Bạch Mã Đan Tăng cười ôn nhu như nước, đôi mắt thánh khiết dần bị bóng tối lãnh xâm chiếm, nụ cười từ ái đọng lại bên khóe môi trở nên lạnh lùng.
      Thân thể khẽ cử động, từng luồng ánh sáng dần được thay thế bởi từng trận khí màu đen tanh máu, trong mật điện bỗng nhiên có tiếng gió đầy bi thảm, từng cái bóng mờ ảo như nhảy lên gào thét bên trong điện phủ. Ngọn đèn bơ lay động, lúc sáng lúc tối, trợn mắt nhe răng, tất cả hào quang thánh khiết cùng nhân từ trở thành hư , cả điện phủ bị bóng tối đáng sợ cắn nuốt hoàn toàn.
      Ngón tay màu mật ong chẩm rãi gẩy hạt Bồ Đề, tay trái kết ấn, mắt phượng u ám hơi khép lại.
      Thế gian có năm loại mắt, mắt thường, thiên nhãn (mắt trời), tuệ nhãn (con mắt có thể nhìn thấu quá khứ tương lai), mắt thần (có thể nhìn được chân tướng của vật), mắt Phật. Mấy trăm năm trước tu được đến mắt thần, chỉ kém mắt Phật vô hạn vô ngần bước. Nhưng từ đó về sau cho dù tiềm tu (bế quan tu luyện) thế nào, thủy chung thể nào đột phá được mắt thần, mở ra mắt Phật, nhưng vô tình lại luyện ra được loại mắt khác ──mắt hồn.
      Mắt hồn nhìn được lục đạo sinh tử luân hồi (cõi trời, cõi người, cõi Atula, cõi súc sinh, cõi quỷ đói, cõi địa ngục), có thể tới cùng trời cuối đất, chạm đến vũ trụ bao la, có thể biến vô hình thành hữu hình, có thể cắn nuốt hồn, giam cầm hồn phách của tất cả sinh linh. Nó giống như mắt quỷ đến từ nơi hắc ám nhất, bất đồng hoàn toàn với mắt Phật tươi sáng.
      Có thể nhìn trọm được hồn mắt của bị cắn nuốt, người kẻ này nhất định chảy dòng máu tinh khiết nhất từ thượng cổ xa xưa, linh hồn siêu thoát khỏi thế giới này. Tế phẩm thú vị hiếm có như vậy sao lại có thể trân quý? Chỉ cần có được tế phẩm này, tu vi của càng thêm thăng tiến, ngày mở ra mắt Phật còn xa nữa.
      Trong thế giới suy tưởng, nhận thấy được có tính (chỉ giới tính nữ) nào đó nhìn trộm được mắt hồn. Lần đầu tiên nàng nhìn trộm mắt hồn là linh hồn trường đao của Tán Bố Trác Đốn, trong lòng tràn ngập mờ mịt; lần thứ hai là nhìn trộm mắt hồn trong tẩm cung của Tán Bố Trác Đốn, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Bởi vì tập trung quá mức vào mắt hồn hao hết tinh lực mà ngủ mất. Thích Già Thát Tu là có hai nữ nô, vậy đến cuối cùng người nào mới là nàng?
      Tán Bố Trác Đốn, ngươi lừa gạt ta. Nhưng mà, ta tha thứ cho ngươi. Sớm hay muộn, ngươi cũng phải chủ động đêm vật thú vị trân quý đó dâng nạp.
      Bạch Mã Đan Tăng khẽ cười, thoáng chốc quanh thân giống như có hoa sen nở rộ, mùi hương hoa tràn ngập bốn phía, vầng hào quang từ bi xua tan bóng tối lạnh lẽo, nhân từ thiêng liêng như chuyển khắp hai gò má . Trong miệng ngừng niệm mật chú, tràng hạt lần trong tay đột nhiên vung lên, trăm lẻ tám hạt Bồ Đề bỗng phóng ra những tia nhọn. Những cái bóng đen tối gào thét trong đại điện giống như là thiêu thân lao vào lửa, ngừng thu lại rồi liều mạng chui vào trong mắt phượng. Chỉ chốc lát sau, trong mật điện lại là bầu khí trang nghiêm thần bí.
      ############ ########### ##############
      Sáng sớm hôm sau, đợi cho Tán Bố Trác Đốn kịp trừng phạt, La Chu bị bệnh tật hành hạ trước.
      Mặc dù lúc nửa đêm được Ngân Nghê chăm sóc, nhưng trước đó do ngủ mình, nàng vẫn thể chịu đựng được mà trúng phong hàn. Cái thứ nhất nhận thấy được khác lạ của nàng là Ngân Nghê, nhiệt độ cơ thể nàng nóng tới mức vượt qua cả độ ấm của dã thú.
      Ngân Nghê liên tục gầm gừ bên tai nàng, dùng răng cắn vào tay nàng, dùng lưỡi liếm má nàng, dùng đầu xô vào thân thể nàng, dù dùng mọi cách nhưng vẫn thể gọi nàng tỉnh lại. Quá hoảng, nó liền chạy vội tới bên giường, dùng móng vuốt ra sức lay Tán Bố Trác Đốn, sủa cách nôn nóng buồn bực.
      Hai con báo tuyết đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng chạy tới bên người La Chu, cố thử sức phen, cuối cùng tay trắng ra về, cùng với Ngân Nghê bao xung quanh chiếc giường.
      Tán Bố Trác Đốn nhàm chán nhìn ba con thú nôn nóng, dưỡng thần lát, mới chậm chạp đứng dậy, tiện tay nhặt lên áo khoắc da bên cạnh giường. Cất bước tới bên cửa sổ, kéo ra tấm thủy tinh trắng mờ, tấm thủy tinh liền rớt xuống vỡ vụn tựa như những khối băng , khí trong lành rét lạnh mạnh mẽ tiến vào trong phòng mang theo những bọt tuyết , làm phai nhạt mùi máu tươi.
      khoanh hai tay trước ngực, dựa vào bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống quang cảnh bên dưới. Những dãy núi nhấp nhô, suối đầu nguôn yên tĩnh chảy tạo thành dải ánh sáng bạc thuần khiết, Vương thành phồn hoa náo nhiệt ban ngày tựa như còn ngủ say trong sáng động lạnh. Đây chính là Vương quốc của , là lãnh địa của hoàng gia Mục Xích. ngày nào đó, chinh chiến mở rộng lãnh thổ, khai sáng ra vương quốc Cổ Cách hưng thịnh còn mạnh hơn cả dân tộc Thổ Phiên của Tùng Tán Kiền Bố.
      muốn tất cả mọi người dân Bác Ba đều phải thần phục dưới chân mình, lấy làm trời, kính như thần.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 63.1: La Chu sinh bệnh (1)-1
      Edit:CatCora


      Thấy Tán Bố Trác Đốn đếm xỉa gì tới, Ngân Nghê lại càng nôn nóng, nhiều lần đảo quanh chân , thỉnh thoảng lại ngẩng đầu sủa tiếng. Hai con báo tuyết tua rằng thúc giục chút nào trước mặt Tán Bố Trác Đốn, nhưng hai cái đuôi báo lại ngừng đông đưa trái phải, để lộ ra nội tâm vô cùng vội vã.
      Ngân Nghê đột nhiên nâng lên thân thể, chân trước đáp cửa sổ, đầu ngao to lớn vừa ngay đúng tầm ngực của Tán Bố Trác Đốn.
      "Ngao ──" nó mở ra chiếc miệng vuông vắn, làm lộ ra hàm răng sắc, hướng về phía Tán Bố Trác Đốn sủa tiếng, mắt tam giác xanh chứa đầy nịnh nọt cùng lấy lòng.
      Tán Bố Trác Đốn thu hồi tầm mắt, hơi hơi nâng lên môi nở ra nụ cười. Tay nhàng xoa đầu Ngân Nghê, ra mấy lời trêu tức: "Ngân Nghê, bộ dáng này giống ngươi. Thôi, nếu ngươi cầu xin, ta đành phải giúp ngươi nhìn xem Heo thế nào." rời cửa sổ, lững thững tới góc tường kín gió.
      Ngao nô tên Heo này người đắp tấm thảm đỏ rực mà Ngân Nghê kéo tới, chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Mái tóc đen nhánh mềm mại tỏa ra đất, lông mi cong thanh tú xinh đẹp vì hơi khó chịu mà nhăn lại. Hai mắt nhắm nghiền, hai gò má đỏ ửng, đôi môi khẽ mở dù khô héo nhưng vẫn đầy hấp dẫn, da thịt trắng noãn trơn bóng, làm cho khuôn mặt thanh tú trở nên diễm lệ lạ thường, như tỏa sáng dưới ánh bình minh.
      Tán Bố Trác Đốn hơi nhếch lên mi mắt, bàn tay to đặt trán nàng, vừa chạm vào cảm nhận được độ nóng của da thịt, hiển nhiên là do bị phong hàn mà sốt cao lâm vào hôn mê. Nếu như ngày hôm qua nàng có bị kinh hãi, ban đêm tiêu hao tinh lực xâm nhập vào hồn mắt, cho dù ban đem có bị lạnh, cũng nghiêm trọng tới nỗi bị bệnh. ngao nô đê tiện mà thôi, chết chết thôi, còn trị liệu cái gì? nghĩ thầm như vậy. Ngón tay nắm chặt cằm nàng, chỉ hơi ra sức, chiếc cằm mượt mà liền xuất vết tím.
      Da thịt nàng là quá mềm mại, còn hơn cả quý nữ Bác Ba sống sung sướng từ .
      Ánh mắt đảo lại gần vết tím hình trứng, thản nhiên hớt môi, trong lòng hơi hơi xúc động chút. Ngón tay thô dài dao động khắp khuôn mặt nóng bỏng của nàng, lòng ngón tay lơ đãng lướt qua đôi môi khô héo. cỗ khí nóng dồn về đầu ngón tay, khiến cho nó dừng lại. Lẳng lặng cảm thụ hơi thở toát ra từ khe hở đôi môi, ma xui quỷ khiến thế nào ngón trỏ lại đẩy ra khe hở, tiến vào trong miệng.
      Ngón tay cảm giác được đầu lưỡi trơn mềm nong nóng. chậm rãi nghịch tới nghịch lui đầu lưỡi mềm mại vô lực phản kháng này, sờ toàn bộ từ xuống dưới, dần dần có xúc động muốn đem nó rút ra, cho vào trong miệng mình nhai nuốt. Ngón tay xờ từ chiếc lưỡi chuyển qua vách thịt, so với cái lưỡi nó càng thêm mềm mại trơn bóng lại nóng bỏng như lửa, kích thích đáy lòng . tiếp tục chậm rãi sờ soạng, đầu ngón tay bất giác muốn tăng lực để chọc xuyên qua tầng thịt non mềm ấm nóng này, muốn làm cho những chiếc răng trắng như ngọc kia tan nát. Nhưng đây là ngao nô mà Ngân Nghê lựa chọn, được Ngân Nghê sủng. Nàng có thể bệnh chết, nhưng trăm ngàn lần lại thể chết dưới tay , nếu cho dù lòng trung thành của Ngân Nghê hoàn toàn dâng cho , nó cũng bị chọc giận, tiếp đó trở mặt. Mà sau này lúc chinh chiến, còn rất nhiều thời điểm cần tới Ngân Nghê dần đầu đội quân ngao chiến đấu giúp .
      Sau mấy lần hầu kết lăn lộn, cân nhắc lát, cuối cùng lưu luyến mà rút tay ra. Tuy rằng miễn cưỡng kiền chiếc được cảm xúc, nhưng cảm giác ngứa ngáy kia còn chưa ngừng lại. quyết định đứng lên, vỗ tay ba cái mạnh, sáu cung nữ bên ngoài lần lượt ba các đồ vật khác nhau tiến vào.
      "Mang ngao nô này quay về ngao phòng, gọi thầy thuốc tới xem bệnh cho nàng ta." phân phó hờ hững với thị nữ.
      "Dạ"
      Thị nữ ra phòng ngoài, gọi bốn cung nô vào. Bốn cung nô này mặc dù đều là nữ, nhưng nâng La Chu hôn mê vẫn dễ dàng.
      Ngân Nghê lắc lắc cái đuôi, dùng đầu cọ vào sau chân Tán Bố Trác Đốn vô cùng thân thiết, sau đó liền chạy theo các cung nô ra khỏi tẩm cung.

      ---------------------------------------------------------------------------------------------

      Tác giả tách chương này ra lấp lửng quá. Chị em thông cảm đừng ném đá :))

      Phần còn lại đố bạn nào bik cầm thú giải tỏa ngứa ngáy bằng cách nào :p
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 63.2: La Chu sinh bệnh (1)-2
      Edit: CatCora

      Tán Bố Trác Đốn đột nhiên đưa tay nâng lên cằm của thị mới vừa giúp thắt đai lưng, mắt ưng hơi hơi nheo lại, ánh mắt nguy hiểm đánh giá khắp khuôn mặt thị nữ.
      Thị nữ bị bắt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng sợ, hai má nếu phải có chút ngượng ngùng mà trở nên đỏ ửng ngược lại dần dần trở nên trắng bệch.
      Hai ngón tay màu đồng theo khe hở giữa đôi môi mà tiến vào trong miệng, đầu ngón tay tách ra hai hàm răng nhàng mà đầy sức mạnh. Thị nữ dám làm trái, miệng thuận theo ngón tay mở lớn ra, cuối cùng tạo thành hình chữ "O".
      Tán Bố Trác Đốn di chuyển ngón tay, đầu ngón tay thô to chậm rãi vuốt ve phần thịt non mềm trong miệng, mày kiếm khỏi hơi nhăn lại. Ngón tay lại di chuyển từ vách thịt quay trở lại đầu lưỡi, tỉ mỉ vuốt ve.
      Thị nữ mở lớn miệng, hai tay áp sát vào bên người, thân thể nhàng run rẩy, sợ hãi trong mắt ngày càng đậm thêm.
      Đột nhiên, khóe môi Tán Bố Trác Đốn nhếch lên, hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi thị nữ kéo mạnh ra bên ngoài cái. Tức khắc, máu tươi liền phun tung tóe ra ngoài.
      Thị nữ bị rút đầu lưỡi ra ngoài ngừng run rẩy, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ ràng, ngũ quan xinh đẹp vì đau nhức mà trở nên vặn vẹo, đầy miệng đều là máu đỏ sẫm.
      Đối mặt với tình huống bi thảm bất thình lình xảy ra, mấy thị nữ còn lại vẫn cúi đầu khom người như cũ, tay vẫn ngừng giúp Tán Bố Trác Đốn sửa sang lại quần áo người, chỉ là mắt họ ngừng trệ lại trong khoảnh khắc cho thấy nội tâm các nàng sợ hãi tới mức nào.
      Vết đỏ sẫm bắn tóe ra dính lên gương mặt khắc sâu như phủ phách đao tước (như rìu chặt dao vót) của Tán Bố Trác Đốn, làm cho những đường cong cương nghị tăng thêm phần khát máu của dã thú. Tà áo thêu Long văn màu bạch kim cũng tránh được lây dính vài đóa hồng mai, chúng nở rộ đẹp đến thê lương như muốn đoạt hồn phách con người.
      Mắt ưng lợi hại chợt nhìn về phía đầu lưỡi hồng nhuận cầm nơi ngón tay. đầu lưỡi lên từng mạch máu, từ đó chảy xuống từng giọt từng giọt máu đỏ sẫm. Mi phong nhăn lại tạo thành nếp nhăn, trong mắt ưng xẹt qua tia chán ghét. Tán Bố Trác Đốn niết chặt cằm thị nữ vì đau đớn mà ngất xỉu, làm cho miệng nàng mở ra, đem đầu lưỡi cầm trong tay nhét trở lại miệng nàng, rồi tiện tay quăng nàng xuống đất.
      Mắt hạ xuông nhìn thị nữ miệng đầy máu đỏ nằm xụi lơ mặt đất, nâng lên hai ngón tay cọ sát lẫn nhau, giống như thấy có gì đó giống như trước, lại giống như có gì đó khác khác. lát, nghiêng đầu thản nhiên với báo tuyết nằm sấp cạnh người: "Đại Tuyết, Tiểu Tuyết, cho các ngươi thứ này xem như phần thưởng."
      "Rống ── rống ──"
      Hai con báo tuyết hưng phấn, chiếc đuôi đong đưa liên tục giống như chú chó , hướng sủa hai tiếng. Trong đó con báo tuyết ngụm cắn vào yết hầu thị nữ kéo nàng ra bên ngoài, con khác vô cùng hưng phấn sát bên cạnh.
      "Thay bộ quần áo khác." thu hồi ngón tay, mặt chút thay đổi lạnh lùng ra lệnh với các thị nữ hầu hạ xung quanh.
      "Dạ"
      Đám thị nữ mới dừng lại liền lại lu bù chuẩn bị mọi thứ lại từ đầu, có người cởi bỏ quần áo cùng trang sức người Tán Bố Trác Đốn, có người lại ra bên ngoài mang tới bộ quần áo sạch cùng trang sức mới, động tác càng thêm cẩn thận, sâu trong đáy mắt đều chứa sợ hãi, sợ người chôn thây trong bụng báo tuyết tiếp theo là chính mình.
      ################ ################## ###############
      La Chu cảm thấy mình giống như bị dây thừng buộc chặt rồi ném vào trong cái bếp lò cháy hừng hực, da thịt của nàng bị ngọn lửa nóng hun nướng, ngừng đem toàn bộ nước trong ngoài cơ thể bốc hơi ra ngoài. Đầu óc bị ngọn lửa thiêu đến đần độn, mơ mơ hồ hồ, lỗ tai cùng lỗ mũi như bị nhét bông, ánh mắt lại giống như bị nhựa cao su dính chặt lại. Nghe được, nhìn thấy, kêu ra, thể cử động, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Nàng giống như cá nằm chảo, mỗi tế bào thiếu nước đều giãy dụa, mỗi sợ dây thần kinh đều kêu gào thảm thiết.
      Nước, nàng cần nước, vô cùng thèm khát được tưới nước lên người.
      Có ai đó giống như hiểu được nỗi khao khát của nàng, cỗ chất lỏng man mát chảy vào trong miệng nàng. Nàng quá sức vui mừng, nhưng chỉ ngay sau đó lại nhíu mày chặt. Đắng! Đắng quá! Mẹ nó thứ nước này rốt cuộc cho bao nhiêu Hoàng Liên (tên thuốc)? Sao lại đắng đến muốn chết người như vậy.
      được, nàng còn muốn sống nha! Nhất định phải sống sót! uống nước còn có thể sống được thời gian, nhưng tuyệt đối thể vì đắng mà chết được!
      cỗ nước đắng ngừng tiến vào trong miệng nàng, lại bị nàng cự tuyệt, liền theo khóe miệng chảy ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :