Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (c71)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 55: vào tẩm cung của cầm thú (3)
      Edit: CatCora

      bỏ dáng người tôn quý mà cúi người xuống, nắm vạt áo bên phải của nàng kéo cái, lớp lớp quần áo toàn bộ đều bị phá, lộ ra bờ vai trần trụi.
      đầu vai mượt mà lại bị in lên dấu nô ấn của hoàng gia Cổ Cách, nô ấn màu đen lõm vào bên trong, bên ngoài là vòng đỏ sậm. Nếu muốn loại bỏ nô ấn, trừ phi khoét mảng lớn thịt vào tới tận xương, may ra mới có thể xóa được. Phía dưới đầu vai, là dấu răng nhiễm đầy máu, đó là dấu vết do Ngân Nghê tha vào tạo thành. Ngón tay thô to tới bên đầu vai dính đầy máu, dùng sức cọ mạnh vài cái, mắt nhíu lại, thoáng qua tia lạnh lùng kỳ lạ.
      Dưới ánh mắt kinh ngạc của các thị nữ, Tán Bố Trác Đốn thế nhưng lại đem La Chu ôm vào trong lòng, nắm lấy chỗ quần áo rách rưới tiếp tục kéo xuống, đến khi cả cánh tay phải đều lộ ra.
      cánh tay xinh giăng kính các vết sẹo, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Nơi bị thương vẫn còn là vệt đỏ dài, vảy khô còn hơi hơi tróc ra nhếch lên, xem ra chỉ hai ngày nữa tự động bong ra hết.
      Ngón tay dài trượt đến chỗ vẩy khô tróc ra, đầu ngón tay đặt dưới chỗ miếng vẩy nhếch lên, cười nụ cười nhợt nhạt lạnh lẽo với La Chu. Ngay lập tức ngón tay kéo xuống, đem toàn bộ lớp vẩy khô cánh tay bóc hết ra.
      Từ khi bị cầm thú Vương dùng roi kéo đến trước mặt, thể xác và tinh thần La Chu liền ở trong trạng thái sợ hãi cao độ. cần nàng phải ám thị gì nhiều, cơ thể tự lựa chọn thần phục dưới áp lực khủng khiếp tuyệt đối này. Sau nhói đau cánh tay, ánh mắt tự chủ được mà nhìn về phía cánh tay bị "xử lý".
      Ở giữa vết thương bóc vẩy là màu đỏ sẫm, bên ngoài là màu hồng đậm, bên cạnh đó là lớp da trắng hồng. Trắng hồng, trắng hồng. . . . . . Thân thể La Chu tự chủ được mà khẽ run lên. Vết thương sau khi lành để lộ ra màu sắc nguyên bản phấn hồng của da thịt.
      " ngao nô ti tiện, cư nhiên dám lừa gạt ta!"
      Giọng trầm thấp, lạnh lẽo cứng rắn thản nhiên vang lên bên tai. Bàn tay lớn màu đồng cổ cầm lấy cánh tay phải của nàng, tựa như kìm sắt siết chặt cánh tay nàng. Bàn tay thô ráp giống như chiếc bào chậm rãi trượt lên cánh tay nàng, tới đâu lại loại bỏ lớp vẩy khô ở chỗ đó. số miệng vết thương chưa khép lại liền nứt ra, máu đỏ nhanh chóng ứa ra, uốn lượn cánh tay giống như những sợi tơ hồng vô cùng bắt mắt.
      La Chu cắn chặt răng, liều mạng áp chế xuống tiếng rên. Từng trận đau nối tiếp nhau, giống như da thịt bị lăng trì. Thân thể run rẩy ngày càng dữ dội, mồ hồ chảy xuống hai bên má giống như dòng suối .
      "Cút!" Khi bàn tay to tiến tới chiếc cổ mảnh khảnh, tiếng quát vang lên, nàng bị ném mạnh ra ngoài.
      con báo tuyết cắm đầu cắm cổ chạy bắn ra, ngay lúc thân thể của nàng rơi xuống. Mặc dù có tấm đệm đỡ mềm mại như vậy, nàng vẫn cảm thấy như trời đất rung chuyển, xương cốt toàn thân như muốn gãy ra.
      Nàng vô lực nằm ghé vào người báo tuyết, qua khe hở của mái tóc nàng nhìn thấy máu của mình lây dính ống tay áo cầm thú Vương, xinh đẹp như đóa hoa mai hồng nở rộ, tỏa ra vẻ đẹp thê lương. Cầm thú Vương ngồi giường đưa bàn tay to dính máu tới bên miệng Ngân Nghê. Con ngao khuyển màu bạc mà nàng vẫn nghĩ rằng nó cắn nàng, hại nàng vươn chiếc lưỡi đỏ tươi liếm lám hưởng thụ máu của nàng, mắt tam giác ngược màu xanh đều là vẻ u độc ác.
      Cầm thú chính là cầm thú, có lúc nó có thể đối xử với mình vô cùng thân thiết, ngay sau đó có thể đem mình cắn xe thành mảnh , ăn sạch sành sanh. Mắt hạ xuống hờ hững, lạnh lùng nhìn báo tuyết dưới thân xoay đầu, cũng vươn lưỡi dài liếm cánh tay phải chảy máu đầm đìa. Đầu lưỡi dài thô to của dã thú liếm lên da thịt non mịn vừa ngứa vừa đau, lòng nàng lại càng lạnh hơn, lạnh đến mức chết lặng.
      Nàng nghe được cầm thú Vương phân phó với thị nữ bên cạnh: "Dẫn tắm rửa sạch lại kéo tới đây."
      Thân thể bị mấy thị nữ mỗi người tay chân kéo vào phòng tắm chuyên dụng, cả người vẫn ê ẩm như cũ, nàng đau muốn chết lặng. Giống như con búp bê vải mặc cho người ta kéo vào trong thùng gỗ rửa sạch từ xuống dưới, trong cơn đau, đầu chỉ ngừng suy nghĩ về vấn đề duy nhất đó là ── sống.
      Cách Tang Trác Mã mới tới mành cửa, bị hai cung nô giữ chặt dưới đất, xuyên qua cửa tò vò hình vòm, nàng chỉ còn biết trơ mắt nhìn La Chu a tỷ bị Ngân Nghê cắn, bị Cổ Cách Vương làm nhục tần nhẫn.
      Khoảnh khắc thân thể La Chu a tỷ bay lên, nàng vô cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại, răng cắn sâu xuống môi dưới, nuốt lại tiếng kêu sợ hãi muốn tiến tới cổ họng. Từng giọt từng giọt nước mắt xuống chiếc thảm đỏ, khoảng ướt đẫm ngừng ngừng lan rộng.
      Cũng biết trôi qua bao lâu, nàng mới mở ra ánh mắt vừa khô vừa đau, tiếp tục quan sát mọi thứ qua khe tóc.
      Chiếc bàn ăn trước giường được dời , bên chân Cổ Cách Vương được đặt cái chậu lớn, bên trong là những phần thịt bò ngon nhất. Nét mặt mang nét cười nhàng, ném từng khối thịt ra bên ngoài, dụ dỗ Ngân Nghê cùng hai con báo tuyết chơi đùa, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu uống ngụm rượu mà thị nữ đưa tới. Nếu phải bên ống tay trái dính đóa hoa máu vô cùng chói mắt, cảnh tượng tàn nhẫn ban nãy tựa như chỉ là cảnh hư ảo trong mộng.
      Nàng nghiến răng lại, La Chu a tỷ quả sai, chính là cầm thú, là cầm thú đội lốt người.
      Đột nhiên, nàng nhìn thấy bốn thị nữ kéo La Chu từ phòng tắm ra. Xem nàng giống như đồ bỏ mà ném tới trước mặt cầm thú Vương, rồi lại im lặng khom người lui về đứng phía sau giường.
      Khi nhìn sang La Chu a tỷ vô cùng khó khăn cử động trong bộ áo vải thô, run lẩy bẩy quỳ trước cầm thú Vương, thân thể mảnh khảnh rung giống như cỏ khô trong gió mùa thu, ánh mắt khô của Cách Tang Trác Mã bỗng chốc lại ướt tiếp lần nữa, hai bàn cuộn thảm của nàng nắm lại, áy náy tự trách vô cùng. Là do nàng vô dụng, chút cũng giúp đỡ được La Chu a tỷ.
      La Chu a tỷ, ngươi phải kiên cường chịu đựng. Ta tin tưởng ngươi, tin rằng ngươi nhất định có thể sống sót trước răng nanh của ngao. Ngươi còn phải tiếp tục bảo vệ ta, ta nhất định cũng làm gì đó cho ngươi.
      Nàng gõ trán mặt đất, nhắm mắt lại, trong lòng ngừng niệm kinh văn cầu phúc. Ở thôn Nạp Mộc A, vào mỗi buổi sáng, bọn họ đều thấy a tổ ở trong phòng thờ xoay ống kinh, thành kính đọc kinh văn, cầu phúc cho mọi người trong nhà. Có khi, nàng cùng mẹ và hai em trai cùng a tổ cầu phúc cho mọi người trong nhà. Mà tại, nàng chỉ cầu phúc cho mình La Chu a tỷ, hi vọng tất cả thần phật có thể nghe được lời cầu nguyện của nàng mà ban phúc cho La Chu a tỷ, cho dù có đem tất cả may mắn của nàng chuyển qua cho La Chu a tỷ cũng sao.
      Tán Bố Trác Đốn ném cho Ngân Nghê miếng thịt bò cuối cùng xong, ngay lập tức liền có hai thị nữ quỳ trước mặt , dùng chiếc khăn thơm ngát, cẩn thận lau sạch hai ngóc tay .
      vẫy lui thị nữ, nhìn qua nữ nô ti tiện quỳ ở dưới chân, đôi mắt uy nghiêm lạnh lùng híp lại, thản nhiên : " lại đây."
      "Dạ" La Chu giọng đáp. Dùng cả tay lẫn chân, chậm rãi về phía trước. Mỗi khi tiến lên bước, thắt lưng lại nhói lên từng đợt, nhưng nàng chỉ cố thể cắn răng mà chịu đựng. Trong lúc bị các thị nữ dùng sức tẩy rửa, nàng thể suy nghĩ bất kì điều gì, chỉ có thứ duy nhất ràng, đó là bất luận thế nào cũng phải sống sót, sống để chạy thoát khỏi Vương cung địa ngục này.
      đến gần chiếc giày màu đen, nàng rụt rè dừng lại, nằm yên mặt đất.
      Tán Bố Trác Đốn ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc siêu lớn ở ngón giữa, nhưng thực chất ánh mắt xăm xoi dò xét từng tấc người nàng.
      Nữ nô hèn mọn quỳ dưới chân, mái tóc chải tỉ mỉ ướt sũng càng làm nổi bật màu tóc đen, qua những kẽ hở giữa các sợi tóc có thể mơ hồ nhìn thấy được da thịt trắng sáng bên dưới.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 56: vào tẩm cung của cầm thú (4)
      Edit: CatCora


      "Ngẩng đầu lên."
      Nghe được giọng lãnh đạm kiên định kia, La Chu co rúm lại chậm rãi ngẩng đầu lên. Đối diện với cặp mắt lãnh khốc lợi hại, sâu thăm thẳm giống như có thể đem người đối diện nuốt hết vào trong, mỗi tế bào thần kinh cơ thể nàng đều kêu gào muốn chạy trốn. Nàng sợ người đàn ông khủng bố này, rất sợ. Vừa nhìn thấy , màn máu tanh ghê người ở thôn Nạp Mộc A lại lên trong tâm trí nàng. Nàng sợ, sợ chính mình còn chưa kịp giãy dụa bỏ trốn, chỉ nhát mắt trở thành khối thi thể trọn vẹn trong địa ngục tanh máu đó.
      Nữ nô này sau khi tắm rửa sạch , quả nhiên da thịt trở nên trắng hồng nhẵn mịn. Chỉ là hai gò má cùng cánh môi đều có dấu vết xanh tím, sợ hãi trong mắt so với lúc trước càng tăng lên, tinh thần mảnh mai tới mức tùy lúc đều có thể ngất .
      "Ngươi phải người Bác Ba." đưa tay nắm lấy chiếc cằm của nàng, đầu ngón tay có thể cảm nhận vô cùng ràng run rẩy nho của nàng, vừa trêu trọc vừa vạch trần nàng, "Chỉ có quý nữ Trung Nguyên được nuôi dưỡng nơi khuê phòng mới có thể có làn da trắng noãn như vậy. , ngươi là ai?" Dừng lại chút, đùa giỡn thổi hơi tới khuôn mặt thanh tú đầy vết xanh tím, môi lên độ cong sắc bén kiên định, đôi mắt lãnh khốc hề có chút mềm mại nào, "Đừng nghĩ có thể lừa gạt ta, hậu quả ngươi chắc chắn thể thừa nhận nổi."
      "Hồi bẩm vương, thần. . . . . . Thần phải Trung Nguyên quý nữ, nhà của thần cách nơi này rất rất xa, thần. . . . . . Thần chuyển kinh đường cầu nguyện, mở mắt ta . . . . . . thấy mình đứng ở trong thôn Nạp Mộc A, rời xa khỏi quê hương mình. Thần. . . . . . Thần cũng biết vì sao. . . . . .Vì sao lại. . . . . . tới nơi này? Thần ở nhờ nhà trong thôn Nạp Mộc A, nửa năm sau . . . . . . trở thành ngao nô." Toàn bộ nội dung kể với Thích Già Thát Tu, giờ lại được kể lại lần nữa. Thực vớ vần, nhưng cũng là những lời chân nhất. Nàng lúc này càng cảm thấy may mắn vì lúc trước dối với Thích Già Thát Tu.
      "Liệt Thích Già Thát Tu từng đặt ra nghi vấn về lai lịch của ngươi?" Đôi mắt nheo lại cách nguy hiểm, bắn ra từng tia ánh sáng lạnh. Nghĩ lại, biết ngao nô trước mặt này tuyệt đối biết cái tên Liệt Thích Già Thát Tu này.
      "Dạ phải" La Chu run sợ mà trả lời.
      Tán Bố Trác Đốn yên lặng suy nghĩ, Liệt từng đặt nghi vấn về nữ nô này, lại vẫn giữ lại tánh mạng của nàng, như vậy chứng minh lời của nàng tám chín phần là . đột nhiên nhớ lại khi mới quay về Vương thành, Bạch Mã Đan Tăng từng với có người nhìn trộm mắt hồn của trường đao, cũng hỏi có gặp gỡ người nào kỳ lạ . Lúc ấy trả lời là , tại nghĩ lại, chẳng lẽ người kỳ lạ mà Bạch Mã Đan Tăng chính là nữ nô lai lịch kỳ quái này? đột nhiên nhấc La Chu dưới đất lên, kéo tới bên giường thấp, thân thể cao lớn đè ép lên, chóp mũi cao thẳng tiến đến bên cổ nàng cẩn thận ngửi ngửi.
      Thân thể La Chu đột nhiên cứng lại, thắt lưng bị thương tổn quá mức làm tiêu tán toàn bộ lực giãy dụa của nàng. Nàng cũng dám vuốt râu cọp, phản kháng vô ích. Chỉ có thể giống như miếng thịt mềm ngồi ở giường, mặc cho người ta muốn làm gì làm. Tầm mắt nàng ngừng lại đóa sen màu vàng kim, ánh mắt hề có chuyên chú, mà dần dần trở nên mê mang.
      " người ngươi tỏa ra mùi xử nữ." lâu sau, bên cổ phát ra tiếng trầm, mang theo chút tình cảm nào. Ngũ quan sắc bén chặn bông hoa sen, đôi mắt ưng lãnh khốc nhìn thẳng xuống nàng, tựa như mãnh thú sắp vươn vuốt xé rách con mồi.
      "Hồi bẩm vương, thần. . . . . . Thần là xử nữ." La Chu lúng túng khó hiểu, biết vì sao đề tài lại chuyển qua vấn đề thân thể nàng, nhưng vẫn trả lời ngay dám chậm trễ. Là xử nữ, liệu có thể qua được cửa này, tiếp tục sống sót?
      "Nhưng mà xử nữ cũng nhất định phải có màng trinh hoàn hảo." Tán Bố Trác Đốn cười lạnh, "Mở chân lớn ra, ta muốn kiểm tra."
      La Chu hoảng sợ lắc đầu, môi cùng má càng thêm trắng bệch, thân thể giống như rơi vào hầm băng, từ trong ra ngoài đều lạnh thấu xương. Nàng tình nguyện bị Ngân Nghê cắn phát, bị cầm thú Vương đá cú, nhưng lần cũng nguyện để xâm phạm tàn bạo tấm thân xử nữ hơn hai mươi năm này.
      "Mở ra." Tán Bố Trác Đốn hung ác đến đáng sợ nhìn nàng, môi hé ra những lời tuy hiếp tàn khốc, "Hay là, ngươi muốn giao thân xác cho ngao khuyển cùng báo tuyết?"
      Thân thể lạnh lẽo thoáng chốc đông cứng nhưng cũng dám kháng cự, nàng cắn chặt môi dưới, nhịn xuống nỗi sợ hãi cùng khuất nhục, run rẩy mở đùi ra.
      Bên trong áo khoác mỏng manh, mặc bất cứ thứ gì. Bàn tay to của cầm thú Vương kéo áo nàng xuống, có động tác dư thừa, cũng có chút thương tiếc nào, nó cứ tần nhẫn mà đâm vào trong thân thể khô khốc nhắn của nàng.
      Từ trong nơi chưa từng có ai xâm nhập truyền đến đau nhức tựa như xé rách, tầng tầng lớp lớp thịt xinh đẹp mềm mại bên trong co rút kịch liệt, ý muốn đem thứ xâm nhập đẩy ra ngoài. Nhưng cố hết sức lực lại vẫn là vô cùng bé so với người đàn ông cường hãn, ngón tay thô to vẫn chen vào, từng bước tách ra vách thịt, chen vào bên trong hoa kính chặt căng lại kém phần mềm mại.
      Ngón tay thô dài của Tán Bố Trác Đốn mới tiến vào đoạn liền dừng lại, nhíu mi, ngón tay nhàng chậm rãi vuốt ve lớp màng mềm dẻo, đột ngột cười ra thành tiếng, "Hừm, ngờ lại là hình bán nguyệt hoàn nguyệt."
      Cả người La Chu cứng ngắc, chỉ có thể run rẩy, ánh mắt thất thần có tiêu cự mà nhìn người đàn ông khủng bố người, hết sức nhẫn nại chịu đựng khó chịu khác lạ trong thân thể truyền ra. Ở dưới thân Trát Tây Lãng Thố, nàng là trân bảo gìn giữ trong lòng bàn tay, trong lòng ngoại trừ e lệ chỉ có ngọt ngào ấm áp. Ở trong tay Thích Già Thát Tu, nàng là món đồ chơi có giá trị. Ở dưới thân cầm thú Vương, nàng chính là món hàng được kiểm nghiệm. Hình ảnh binh sĩ lôi ra bộ phận sinh dục nữ từ trong thân mình các ở thôn Nạp Mộc A lại lên, lồng ngực phập phồng nỗi sợ hãi cái chết. Nỗi sợ hãi kia lớn tới mức, nó dễ dàng áp chế xấu hổ của nữ tính và giận dữ khi bị làm nhục.
      Tán Bố Trác Đốn tỉ mỉ sờ soạng hồi mới chậm rãi rút ngón tay ra, ngón tay màu cổ đồng vẫn còn dính chất lỏng động tình trong suốt, đầu ngón tay còn dính theo ít tơ máu.
      "Tuổi?" cầm lấy tay trái La Chu, ngón tay thô to ấm áp nhàng vuốt ve cánh tay đầy sẹo của nàng.
      "Hai mươi." La Chu tuyệt vọng nhìn ngón tay màu đồng chơi đùa chỗ da khô. Cánh tay trái của nàng có thể thoát được ?
      "Hai mươi. . . . . ." Tán Bố Trác Đốn nỉ non lặp lặp lại, mắt ưng sâu thẳm khó dò vô cùng.
      Hai mươi là tuổi giới hạn để làm đồ cúng, rốt cuộc có muốn đem nữ nô này hiến cho Bạch Mã Đan Tăng làm đồ tế hay ? Cánh tay giơ lên đem nữ nô ở trong tay quăng ra ngoài, ngoài ý muốn, liền thấy Ngân Nghê cùng báo tuyết cùng nhau thận trọng đỡ lấy nàng.
      Thân thể nữ nô xinh cuộn thành đoàn, cũng biết là do sợ hãi hay là do đau đớn. Mái tóc mượt mà đem khuôn mặt che lại hết, thấy biểu tình của nàng lúc này. Ngân Nghê cùng báo tuyết bao quanh nàng, thỉnh thoảng lại liếm da thịt của nàng lộ ra ngoài, thỉnh thoảng dùng móng vuốt khảy qua khảy lại giống như nghịch bóng, có vẻ rất thích thú.
      Bạch Mã Đan Tăng từng người có thể nhìn trộm mắt hồn của trường đao rất thú vị, cảm thấy nô lệ được ngao khuyển cùng báo tuyết xem là sủng vật chơi đùa lại càng thú vị hơn.
      Trong lòng liền ra quyết định, đứng dậy để cho bọn thị nữ giúp mình thay áo ngoài dính máu. hề cười lấy cái, rất nhanh ra bên ngoài tẩm cung. Đến khi ra đến bên ngoài, bước chân dừng lại chút, đột nhiên đưa chân đá Cách Tang Trác Mã vào trong phòng.
      "Nếu ngao nô tên "Heo" kia chết, ngươi cũng đừng mong sống." thản nhiên bỏ lại câu, rồi ra cửa tẩm cung.
      Ngay từ lúc ban đầu, cảm nhận được luồng ánh mắt như thiêu như đốt, khi nhìn oán hận, khi lo lắng mà nhìn ngao nô bị làm nhục. ra cả hai ngao nô đều bất tuân như vậy. Chỉ là ngao nô quỳ gối bên ngoài có hương thơm xử nữ, làm cho hứng thú của mất hơn phân nửa.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 57: Cuộc sống địa ngục (1)
      Edit: CatCora


      Từ ngày đó, La Chu cùng Cách Tang Trác Mã chính thức trở thành ngao nô, Cổ Cách Vương gọi đến, vẫy tay .
      Chỉ cần Ngân Nghê canh phòng ở bên cạnh Vương, trừ những buổi thương thảo việc quốc gia đại , đại đa số thời gian đều có thể thấy đoàn thị nữ cùng thị vệ phía sau Vương tăng thêm hai ngao nô thân phận thấp nhất.
      Mỗi giây mỗi phút các nàng đều giữ tư thế cúi đầu khom người, mái tóc tơi xuống hai bên mặt, che quá nửa khuôn mặt, làm cho người ta thể thấy dung mạo ràng. Nhưng mà gần như mỗi người đều biết ngao nô có vóc dáng hơi thấp, làn da trắng noãn, bởi vì chiếm được cứu giúp của ngao khuyển cùng báo tuyết trở thành người may mắn duy nhất còn sống từ dưới chân của Vương.
      Nghe sớm hôm sau, Vương liền tuyên triệu nữ nô này, ban cho nàng quyền được phép cùng ngao khuyển tùy ý ra vào tẩm cung, có thể là sủng ái đến cực điểm.
      Chỉ là hai ngao nô đê tiện, lại có thể chiếm được Vương sủng như vậy, từ xưa tới nay, tuyệt đối là người duy nhất. Nhưng àm, quỷ dị ở chỗ là cả Vương cung, từ quan to quý tộc cho tới nô lệ chuống bò, trừ bỏ mấy cung nô cung thị mới tăng thêm là trong mắt toát ra vài phần hâm mộ ghen tị oán hận, đại đa số đều là hờ hững bình tĩnh, cá biệt có vài người khi nhìn về phía các nàng, đáy mắt thậm chí xuất tia thương hại sâu đậm.
      Thương hại cái mông, lão tử cần có được ? Cái gì mà sủng ái đến cực hạn, lão tử cũng thèm?
      La Chu ngừng gào thét ở trong lòng, cuối cùng chỉ có thể yên lặng nhận mệnh. Nàng thừa nhận, sau khi cầm thú Vương làm nhục hai cánh tay của nàng ngày đó cũng hạ độc thủ gì với nàng. Đương nhiên, với điều kiện là hành động thường xuyên đem nàng quăng lên trung tính là hung tàn. Dưới đồng ý ngầm của Vương, Cách Tang Trác Mã lấy lọ rượu thuốc hết lòng mát xa vết thương ở thắt lưng cho nàng. Mặt khác có thể do cầm thú Vương có loại ham mê đặc biệt với nữ nhân có da thịt trắng mềm, nàng lại được phá lệ sủng ái mà dùng suối nước nóng thiên nhiên mỗi tối, còn được dùng dược liệu trân quý pha chế thành dầu chống nắng. Trừ việc hàng đêm cùng dã thú lăn lộn cùng chỗ, ngày ngày quét dọn ngao phòng, ngày hai bữa đủ no, nàng được đãi ngộ thua gì phi tử được sủng ái.
      Nhưng mà, nàng thực cảm nhận được mình sống những ngày qua có gì dễ chịu.
      Bởi vì nàng nhớ vô cùng kỹ câu của Thích Già Thát Tu "Ngàn vạn lần đừng có ý đồ lên giường của Vương", cho nên sai lầm mà nghĩ rằng cầm thú Vương là vị vua hoang dâm vô độ. Nhưng mà lại phải như vậy, cầm thú Vương ngờ lại là người vô cùng thanh tâm quả dục (lòng dạ trong sáng có ham muốn). Nàng cùng Ngân Nghê ở bên người gần tháng, tuy rằng bên mỗi giây mỗi phút đều có đám mỹ nữ, nhưng chưa từng thấy động tay động chân với ai bao giờ, cũng thấy truyền gọi người nào thị tẩm. Hằng đêm ngủ cùng đều là hai báo tuyết, thỉnh thoảng lại thêm mấy con ngao khuyển. Nàng từng nghĩ đến bị xâm phạm tàn bạo, nào ngờ toàn là lo lắng đâu, có khi thấy cầm thú Vương sống nghiêm túc giống như cao tăng đắc đạo, lại cảm thấy suy nghĩ của chính mình thiếu trong sáng cùng quá đa nghi.
      Nhưng mà vô cùng xứng với danh hiệu "cầm thú". tàn nhẫn lãnh khốc, hung ác nham hiểm, hỉ nộ vô thường, coi mạng người như cỏ rác, chỉ cần. . . . . . Có đều gì như ý giết người, lấy việc thực thi hình phạt là bình thường như ăn cơm hàng ngày. Đủ mọi loại hình ảnh máu tanh thi nhau tra tấn thử thách thần kinh yếu ớt của nàng và Trác Mã, làm cho các nàng cảm thấy mình dường như mình sống trong địa ngục ngập máu.
      Mỗi ngày đều được xem phim kinh dị, xem đến gần tháng, cái đạt được phải chết lặng, mà lạ sợ hãi chống chất. Nàng biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, chỉ biết nếu nghĩ được cách bỏ trốn, nàng thực trở thành người mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng do sợ hãi quá độ hay dây thần kinh bị vỡ, hoặc bị mang trọng bệnh do kiềm chế quá nhiều uất ức.
      Tấm mành dày sang trọng lại được cung nữ đứng hai bên nhàng nhấc lên, thị nữ xinh đẹp khom người, bước nhàng tiến vào thư phòng chừng bốn mươi mét.
      "Vương, mời dùng trà." Thị nữ cẩn tới quỳ xuống bên cạnh Tán Bố Trác Đốn ngồi phê duyệt sổ sách, cung kính nâng mâm bạc khắc hoa văn trong tay lên, trong mầm được đặt ly trà bơ thượng hạng tỏa khói.
      Nhưng Tán Bố Trác Đốn chìm ngập trong việc xử lý quốc , vẫn chưa hề trả lời thị nữ vẫn đúng giờ ấn định mà đưa trà tới cho . Thị nữ thân phận thấp hèn nào dám lên tiếng thúc giục Vương, chỉ có thể im lặng mà nâng mâm bạc quỳ đất.
      La Chu cùng Cách Tang Trác Mã cùng Ngân Nghê nằm bên tay trái của Tán Bố Trác Đốn, mà là cố gắn lui về phía sau, ở nơi ngọn đèn bơ chiếu đến, trong bóng tối ai để ý mà ngồi quỳ. Thấy tình cảnh như vậy, hai người nhìn nhau cái, khẽ lắc đầu nhìn chỗ khác.
      lát sau, La Chu nhịn được liếc thị nữ kia cái, trong lòng khỏi bội phục. hổ là thị nữ trải qua huấn luyện khắc nghiệt, tố chất quả giống người thường, cư nhiên vẫn còn cầm vững như núi. Đổi lại là nàng, cánh tay kia sớm run bần bật, biết rơi vãi ra bao nhiêu nước trà.
      Đợi cho Tán Bố Trác Đốn phê duyệt xong chỗ sổ sách còn lại, ước chừng qua hơn nửa giờ. Cánh tay thị nữ bưng trà cuối cùng chịu được mà lắc lắc, đột nhiên, cái mâm lắc lư rơi xuống, trà bơ thanh hoa cực phẩm thuận thế đổ xuống thảm đỏ, phát ra tiếng trầm đục.
      "Vương tha mạng! Vương tha mạng! Vương tha mạng. . . . . ."
      Khuôn mặt xinh đẹp của thị nữ dâng trà thoáng chống trắng bệch, lộ ra sợ hãi cái chết. Cuống cuồng quỳ xuống, dập đầu mạnh xuống đất, miệng ngừng cầu xin tha thứ.
      Đối với những lời cầu xin của thị nữ run rẩy vì sợ hãi, Tán Bố Trác Đốn làm như nghe thấy, chậm rãi phê duyệt nốt quyển sổ cuối cùng. Rời ngẩng đầu lên, mặt chút thay đổi vỗ tay cái.
      Rèm cửa lại được nâng lên, hai thị vệ dũng mãnh, toàn thân đầy sát khí tiến vào, quỳ gối nhận lệnh: "Vương, xin hãy ra lệnh."
      "Mang thị nữ này chặt tay, rút lưỡi, cho ngao ăn." Tiếng trầm nhàng vô cùng lạnh lùng, giống như những lời vừa rồi hoàn toàn quan trọng.
      "Dạ, Vương."
      " , vương tha mạng, cầu vương tha mạng, cầu vương tha mạng. . . . . ." Thị nữ phạm sai lầm toàn thân run rẩy, ngừng khóc lóc cầu xin, dập đầu cái sau càng mạnh hơn cái trước, nháy mắt trán ửng đỏ mảnh, đôi mắt đẹp lộ ra sỡ hãi và tuyệt vọng.
      Tán Bố Trác Đốn mệt mỏi tựa lưng vào đệm da hổ ghế, tay phải chậm rãi vuốt đầu báo tuyết, tràn ngập sủng ái. Khóe môi cong lên, giống như đỉnh núi tuyết vạn năm, lạnh thấu xương; lại giống như mây trắng cao nguyên, cách nào nắm bắt được. Ngũ quan sắc bén vì nụ cười mà trẻ nên mềm mại hơn, ngược lại lại càng lộ ra nghiêm khắc.
      Hai thị vệ nhận lệnh hề do dự, nhanh chóng bước lên, quỳ gối đè lưng thị nữ phạm lỗi xuống thảm, bàn tay to bắt lấy hai cổ tay nàng đặt thảm, làm cho nàng thể cử động. người rút ra đoản đao sau mông, ánh sáng lạnh ánh lên, tiếp theo là tiếng hét vô cùng thê lương, hai cổ tay xinh xắn bị lưỡi đao chặt đứt. Máu tươi đỏ sẫm phun ra từ hai cổ tay, làm cho tấm thảm ướt mảng lớn, mùi máu tươi nhanh chóng phân tán ra khắp phòng.
      Thị vệ thuận tay nhặt lên hai tay bị chặt rời, cần nhìn mà ném tới trước mặt Ngân Nghê nằm ở bên trái Tán Bố Trác Đốn, tiếp theo tay nắm hai má thị nữ, thô bạo bắt nàng há miệng lớn. Thị vệ cầm đao đưa tay kéo đầu lưỡi thị nữ ra, đoản đao kề nhàng vào lưỡi xoẹt tiếng, đầu lưỡi đỏ hồng bị cắt đứt ném ra ngoài.
      Ngân Nghê mở to miệng, vô cùng chuẩn xác đỡ được đầu lưỡi kia. Miệng ngậm lại, chỉ hai tiếng động phát ra, đầu lưỡi nho bị nuốt vào bụng. Nó liếm liếm miệng, mắt tam giác ngược có vẻ vui do chưa được thỏa mãn. Bất đắc dĩ nó đành cúi đầu, tha cái cổ tay bị chặt đứt nhai tạm.
      Tán Bố Trác Đốn liếc nhìn máu tươi tuôn ra, thị nữ kia ngất xỉu, thản nhiên ra lệnh với hai thị vệ: "Tha ra ngoài cho các ngao khuyển thêm đồ ăn."
      "Dạ, Vương." Hai gã thị vệ xách thị nữ bị đứt cổ tay giống như tha xác chết mang ra ngoài, thảm lưu lại dấu vết tối màu ẩm ướt. Mà cái mà họ mang , cũng sắp trở thành "thi thể" sống trong bụng ngao khuyển.
      Quất roi, trượng tễ, khoét mắt, rút lưỡi, cắt mũi, gọt tai, chặt cổ tay, chặt chân, rút gân, lóc xương, in dấu sắt nung, cho ngao ăn. . . . . . Trong gần tháng đủ các chủng loại khổ hình ngừng được biểu diễn, chỉ cần hầu hạ ở bên cạnh cầm thú Vương, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy màn tanh máu, hầu như lúc nào cũng đều cảm thấy lo sợ tiếp theo có thể hay đến lượt mình. Cuộc sống như vậy cũng trách được thu hút nhiều ánh mắt ghen tị phẫn hận, cũng trách được lại giành được ánh mắt thương hại của mọi người.
      La Chu lại cắn môi dưới lần nữa, cố lắm mới có thể khống chế được muốn hét lên, nhưng thân thể vẫn chịu khống chế mà run bần bật.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 58: Cuộc sống địa ngục (2)
      Edit: CatCora

      Cách Tang Trác Mã thấy hết tất cả cũng ngừng run rẩy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, giọt mồ hôi lạnh từ trán xuôi theo má chảy xuống. Mắt dài sáng ngời cũng ảm đạm vô thần, hoảng sợ cùng hãi hùng ở trong mắt thi nhau nổi lên, giống như mưa giông gió giật. Nàng dựa sát vào La Chu, cổ họng co rút trận, dạ dày chợt nổi lên cỗ ghê tởm, liền há miệng nôn ra.
      La Chu nhanh tay lẹ mắt cầm lấy vạt áo dài chặn lại miệng nàng, đem đầu nàng ôm vào trong ngực, tìm cách ngăn chặn tầm mắt nhìn về phía nàng.
      " cho phép nôn." Nôn ra mất mạng. Giọng khàn khàn thầm như có như , hai tay ôm Trác Mã càng chặt. Tầm mắt nàng dừng lại người Cách Tang Trác Mã, cũng dừng lại người cầm thú Vương, mà là dừng ở chiếc cổ tay phụ nữ miệng Ngân Nghê.
      Với hàm răng sắc bén cứng chắc của dã thú, cổ tay xem ra có vẻ vừa non mềm vừa giòn tan. Ngân Nghê giống như đậu tằm nhai nhai lại, rồi khạc ra cái xương ngón tay, sau đó lại là cái khác, cuối cùng biến toàn bộ bàn tay mềm mại thành đống xương máu lẫn lộn. Hàm răng trắng dày nhuộm đẫm màu máu tươi, giữa các khe răng còn rắt ít da thịt, nước miếng trong suốt giờ biến thành màu đỏ tươi. Mắt tam giác ngược màu lam bớt u ám lạnh lẽo, giờ đây bày ra trước mắt nàng là đôi mắt tràn ngập hưng phấn tanh máu cùng tham lam độc ác.
      Gần tháng trước, Ngân Nghê chỉ mới hơi ra sức cắn nàng cái, lại liếm chút máu của nàng tay cầm thú Vương. Ngay lúc đó, nàng hiểu được, cho dù trí tuệ Ngân Nghê có cao thế nào, cho dù nó có thích sủng vật là nàng đến mức nào, cũng thể làm thay đổi bản chất dã thú tàn bạo của nó. Từ đó đến giờ, mỗi khi đối mặt với Ngân Nghê nàng đều cẩn thận, cảnh giác. Cũng biết có phải do vừa lòng với nghe lời của nàng hay mà từ những đêm ở chung sau đó, Ngân Nghê cùng cầm thú Vương kia đều thương tổn gì tới nàng, mà còn đối với nàng rất giữ gìn.
      Nó mỗi ngày đều dùng lưỡi ẩm ướt liếm mặt nàng, mỗi đêm dùng bộ lông dày ấm áp của nó để sưởi ấm cho nàng. Nó còn thường xuyên tỏ ra vô cùng thân thiết dùng đầu cọ cọ thân thể nàng, dùng vuốt gãi nàng, muốn nàng chơi đùa cùng với nó. Nó để lại cho nàng những miếng thịt bò ngon nhất, còn cõng nàng khắp Vương cung. Còn có thể ngậm tay chân nàng trong miệng, dùng răng nanh nhàng cọ sát. Lực được khống chế vừa đủ, làm cho nàng cảm thấy đau, chỉ tạo ra loại cảm giác ngưa ngứa rất thoải mái.
      Nó cũng ngăn những hành vi tấn công cung thị cung nô của ngao khuyển khác, nhưng cũng tham dự, bình thường chỉ đứng bên ngoài lạnh lùng nhìn vào, lỗ tai dựng thẳng lắng nghe, giống như thưởng thức màn biểu diễn vô cùng kích thích.
      Dần dần, đề phòng của nàng cũng hạ thấp xuống, nàng vô ý thức coi Ngân Nghê giống như người bạn người trong gia đình, thậm chí còn cho rằng Ngân Nghê cũng có tình cảm với nàng giống như vậy. Chỉ là tại, thực tàn nhẫn làm tan vỡ tất cả những ảo tưởng tốt đẹp. Người mà nàng xem như bạn như người trong nhà chỉ là con dã thú, là con dã thú muốn cắn người, muốn ăn thịt người. Nàng chưa bao giờ nhận được trung thành của nó, nó vĩnh viễn cũng phản bội chủ nhân cầm thú Vương mà nó nhận định từ sớm. Mà nàng, vĩnh viễn chỉ là sủng vật, món ăn sẵn bên miệng mà nó có thể nuốt vào bụng bất cứ lúc nào.
      Tán Bố Trác Đốn ngoái đầu lại nhìn thấy nữ nô thú vị kia chớp mắt nhìn bộ dạng ăn vô cùng hăng hái của Ngân Nghê.
      Nàng ôm thặt chặt đầu ngao nô kia vào ngực, thân thể mảnh mai hơi run rẩy. Khuôn mặt nhắn trắng noãn lộ ra vẻ u sầu, răng dùng sức cắn vào môi dưới làm nó tái nhợt, đôi mắt to đen láy phản chiếu toàn bộ hình ảnh Ngân Nghê gặm xương tay người. Vẻ mặt phải là vô cùng sợ hãi rụt rè, chính xác hơn là rơi xuống hố sâu tuyệt vọng thấy ánh mặt trời, giống như những thứ tình cảm tốt đẹp mà nàng vô cùng ỷ lại vỡ nát thành bụi phấn, làm cho nàng thể thừa nhận, cũng có cách nào thừa nhận. Chẳng lẽ ngao nô này lại có tình cảm mức bình thường với Ngân Nghê? Nghĩ đến đây, khỏi lại tăng thêm vài phần hứng thú.
      biết Ngân Nghê vô cùng quý ngao nô mà nó chọn, nhiều lúc, nó thậm chí để lại sau lưng hung tàn lạnh lùng cùng bản tính cao ngạo độc ác mà lấy lòng ngao nô của nó. Vì ngao nô này, nó ra lệnh cho các ngao khuyển khác nằm bò xuống, cùng hai sủng vật báo tuyết của kết hợp, hoàn toàn còn là vị vương giả uy nghiêm trong rừng sâu, cũng giống thủ lĩnh của mấy ngàn quân ngao dũng mãnh. Lúc trước cũng bởi vì lý do tưởng tượng nổi này, mới có thể đột nhiên nghĩ ra ý tưởng nuôi dưỡng hai ngao nô này. Xem ra, tình hình càng lúc càng thú vị.
      nghiêng người ra sau, tay đặt ở cằm, tò mò hỏi La Chu: "Heo, xem Ngân Nghê ăn thịt người rất thú vị sao?" hề có hứng thú tìm hiểu xem tên của ngao nô là gì, vẫn gọi nàng theo cái tên mà Liệt .
      La Chu chìm trong thế giới riêng đột ngột bị hỏi làm cho giật mình, ánh mắt ngây dại chớp chớp, đầu nhất thời ở trạng thái trống rỗng, chỉ phản xạ theo bản năng nhìn về phía giọng phát ra.
      Đôi mắt đen bóng tràn đầy tuyệt vọng, sợ hãi ngỡ ngàng, ngao nô trước mắt này giống như chú nai con bị cha mẹ bỏ rơi trong hoang mạc. Ánh mắt lạnh lùng cứng rắn của hơi hơi động, loại dục vọng mãnh liệt muốn cắn xé hành hạ mãnh mẽ dâng trào.
      "Ngân Nghê ăn tay người rất thú vị sao? Ngươi sao lại chuyên chú đến ngay cả mắt cũng chưa nháy cái." Tán Bố Trác Đốn kiềm chế xuống khát vọng làm nhục, cánh tay vịn xuống dưới giường, bàn tay chống má, viền môi đỏ sậm hơi hơi nhếch lên, mắt ưng híp lại, ánh mắc sắc bén dần trở nên nghiêm khắc mị hoặc, "Ta hôm nay tâm tình tồi, đại phát từ bi mà ban thị nữ đứng ở cạnh rèm cửa thưởng cho Ngân Nghê ăn, cho ngươi xem lần đầy đủ, có được ?"
      "Vương tha mạng." Hai thị nữ ben rèm cửa đột nhiên nghe được tin giữ, liền hồn phi phách tán, vội vàng quỳ xuống, miệng hô to xin tha mạng.
      thanh cầu xin thất kinh, tràn đầy sợ hãi đánh thức La Chu từ trạng thái ngây dại. Sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, vội vàng buông ra Cách Tang Trác Mã, dập đầu xuống đất phát ra những tiếng "binh, binh".
      "Vương, nô . . . . . . dám nhận ân huệ của Vương, xin. . . . . . Xin Vương. . . . . ."
      Binh ──Binh ──Binh ──
      Nàng úp sấp xuống đất, dường như biết đâu mà ra sức dập đầu cầu xin Tán Bố Trác Đốn. THeo như tháng tiếp xúc vừa qua, nàng biết nếu như mình từ chối, cũng có nghĩa là nghĩ mình sống đủ lâu rồi. Cầm thú Vương ghét nhất chính là ai làm trái ý . Mặc kệ có có sinh mệnh hay ; cho dù là con người có trí tuệ cao hay thú vật trí tuệ thấp, nếu làm trở ngại , làm trái , kết cục tuyệt đối vô cùng thê thảm.
      "Ngao ──" Ngân Nghê nghe được thanh, ngẩn đầu nhìn về phía La Chu, nghiêng đầu suy tư lát, lại quay đầu về phía Tán Bố Trác Đốn, vẫy đuôi sủa . Tiếng sủa có chút kéo dài, chứa chút ý tứ làm nũng.
      Tán Bố Trác Đốn cúi đầu cười rộ lên: "Heo, dừng lại , Ngân Nghê thích nghe tiếng dập đầu đâu."
      Động tác của La Chu lập tức dừng lại, thân thể cũng dám cử động, cái trán dính sát vào nền thảm, mồ hôi lặng lẽ chảy xuống như suối. Giờ phút này, nàng vạn phần cám ơn mái tóc rủ xuống hai bên cho nàng gian để có thể hít thở.
      Nhưng mà đợi nàng hít thở đủ, da đầu đột nhiên bị kéo căng, tiếp đó là trận đau nhức, nàng bị bắt ngẩng đầu lên.
      Mắt ưng uy nghiêm lợi hại chậm rãi dò xét khuôn mặt nàng, mang theo chút nghiền ngẫm, lại lãnh lùng vô cảm: "Đêm nay, ngươi cùng Ngân Nghê tới tẩm cung nghỉ ngơi ."
      Lời vừa dứt, cả người La Chu như muốn hét ầm lên, theo bản năng muốn tuôn ra từ "", nhưng lý trí mạnh mẽ ngăn lại được, răng nanh cắn mạnh xuống môi dưới. Ngừng lại, nàng run run, vô cùng khó khăn mà nhả ra từ "Dạ".
      "Nhớ kỹ, mình ngươi cùng Ngân Nghê vào tẩm cung, đừng mang thêm thức ăn cho báo tuyết." Tán Bố Trác Đốn chỉ xuống Cách Tang Trác Mã ngất xỉu mặt đất, khóe môi nhàng nâng lên, "Ngươi vừa rồi làm cho nàng nghẹn thở, ấn đầu xuống quá mạnh, may mắn làm cho nàng ta ngất , ít nhất đầu cũng sứt mẻ gì. Nếu phải ngươi dập đầu đến sưng vù lên, ngao nô dám bất kính trước mặt Vương sớm bị phân thây." Dừng lại chút, ngón tay kéo bím tóc La Chu hướng lên , chờ đến khi thần sắc nàng lộ ra thống khổ, mới thản nhiên , "Ngươi là ngao nô mà Ngân Nghê chọn, phải ngoan ngoãn nghe lời, lấy lòng nó." Ngón tay buông bím tóc ra, làm cho cái đầu rơi mạnh xuống nền thảm, lạnh lùng bỏ lại câu, "Nhớ kỹ, mất tư cách làm ngao nô hầu hạ, cần thiết sống."
      Ha ha, muốn nhìn xem, ngao nô tên Heo này sau khi chính mắt nhìn thấy Ngân Nghê ăn thịt người, có thể tiếp tục xem như có việc gì mà giữ nguyên thân thiết, hay là sợ hãi mà trốn tránh? Giới hạn mà Ngân Nghê tha thứ cho nàng là tới đâu? Cuối cùng có hay đột phát thú tính mà nhát cắn chết nàng? Chậc chậc, là làm cho người ta chờ mong.
      "Dạ . . . . . Vương." La Chu quỳ sát đất, tiếng nhàng giống như chỉ cần làn gió thổi qua tiêu tan.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 59: Cuộc sống địa ngục (3)
      Edit: Catcora


      La Chu đưa Cách Tang Trác Mã hôn mê về góc kín gió trong ngao phòng, cẩn trải lớp thảm lông cũ, rồi lại trải thêm lớp cỏ khô dày để giữ ấm.

      Thảm lông này là do A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai đóa mang mấy tấm thảm bị rách mà các cung thị sử dụng nữa tới, rồi khâu vá lại với nhau. Nó rất lớn, có thể bao kín được hai người. Hai người bọn họ may tổng cộng hai chiếc, chiếc để dùng, chiếc tặng cho mình và Cách Tang Trác Mã. Lúc ấy, người nhận tấm lòng các nàng chính là Cách Tang Trác Mã, nàng giả vờ như biết mà chơi đùa cùng Ngân Nghê.

      A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa nếu nghe nàng khuyên nhủ mà lòng muốn báo thù, nàng cũng nhiều lời làm gì, cũng ngăn cản, thậm chí có thể giả vờ vô ý giúp các nàng có cơ hội tiếp cận cầm thú Vương, chỉ cần việc báo thù của các nàng tạo nên hỗn loạn, nàng nhờ đó mà trốn . Dĩ nhiên, nếu có cơ hội thoát , nàng cũng tổn hại gì, nhiều nhất lại tiếp tục chịu khuất nhục làm ngao nô. Chỉ tiếc là dù có báo thù được hay , A Lan Ni Mã và Khúc Trân Mai Đóa tuyệt đối đều thể sống sót. Nàng cũng muốn tiếp xúc quá nhiều với họ, lại liên lụy tình cảm, trong lòng nàng mắc bận mình Cách Tang Trác Mã là quá đủ rồi.

      Ngón tay nàng nhàng mơn trớn quầng thâm dưới mắt Cách Tang Trác Mã. Cũng hiểu tại sao chỉ trong thời gian ngắn thể chất của Cách Tang Trác Mã lại thay đổi nhiều như vậy: chỉ c ần thấy máu tanh là nôn mửa, hai má cũng còn đỏ hồng, cả người suốt ngày mệt mỏi bần thần, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ được ngay. Chưa tới ham ngủ, nàng còn động chút là xỉu, rồi ngủ thẳng đến ngày hôm sau mới tỉnh lại.

      Nàng biết nô lệ đê tiện nhiễm bệnh có tư cách được khám bệnh, nhưng nàng cũng thể trơ mắt nhìn tình hình Cách Tang Trác Mã ngày càng xấu , cuối cùng suy kiệt mà chết. Nếu , thử mạo hiểm tới phòng nghị , cầu xin Thích Già Thát Tu tìm đại phu cho Cách Tang Trác Mã thử xem? Tuy người đàn ông kia hung tàn lạnh lùng như mãnh thú, nhưng cũng xem nô lệ giống như con rối, nếu so sánh với cầm thú Vương khủng bố, ít nhất cũng hòa nhã dễ gần hơn nhiều. Dù sao, lúc hiến tế, từng buông tha nàng; lúc nàng đói khát, từng vứt cho nàng miếng xương; lúc dưỡng thương, mỗi ngày đều đến nhìn nàng cái. Nàng là nô lệ được khắc ấn, hẳn là tùy tiện đem nàng làm thịt ?. . . . . . Ách, hẳn là. . . . . . ?

      La Chu nghĩ trái lo phải lúc, cuối cùng cũng thể xác định Thích Già Thát Tu có dùng đao giết mình hay . Mắt hạ xuống nhìn khuôn mặt vô cùng tiều tụy của Cách Tang Trác Mã, thở dài tiếng trong lòng. Quên , mặc kệ kết cục thế nào, nếu nàng thề bảo vệ Cách Tang Trác Mã, nhất định nuốt lời, qua hai ngày nữa cầu xin Thích Già Thát Tu.

      Sau khi tính toán xong xuôi, nàng đứng dậy dùng miếng đệm chắn cửa sổ lại, chỉ để lại cái làm lỗ thông gió. Trong phòng chỉ có bảy tám con ngao khuyển nghỉ ngơi, hai con ngao khuyển trong số đó đột nhiên đứng dậy, chủ động dựa sát vào Cách Tang Trác Mã rồi nằm ngủ bên cạnh nàng. Nàng nhìn chăm chú, nhận ra hai con ngao này gần tháng nay đều rất gần Cách Tang Trác Mã, cũng thân mật với nàng nhất. Mặc dù ngao khuyển là dã thú hay thay đổi nhất, nhưng nếu so sánh với Ngân Nghê, tính nết chúng nó đơn thuần hơn chút. Giờ phút này chúng nó bảo vệ Cách Tang Trác Mã, nàng cũng có thể yên lòng chút rồi.

      "Ngao ──"

      Ngoài cửa truyền đến tiếng sủa của Ngân Nghê, nó thúc giục nàng đến tẩm cung. Nếu tâm, La Chu vô cùng muốn , nhưng vì để bảo toàn cái mạng của mình, nàng thể .

      Thân thể được tẩy rửa sạch trong nước lấy từ suối nước nóng mà cung nô mang tới, nàng đem toàn bộ quần áo mình có mặc hết lên người, từ quần áo nhung thô cũ cho đến áo khoác da dê, nhưng lại có chút đồ trang sức nào cả.

      Nô lệ trong Vương cung có thể là sống khá giả hơn so với nô lệ trong các nhà quý tộc bình thường, có thể tắm rửa đúng giờ, có nơi để ở, còn có quần áo mùa đông để mặc. So với cuồng phong, bão tuyết ngoài trời, quần áo đúng là có mỏng , nhưng tốt xấu gì cũng có thể miễn cưỡng che được chút lạnh lẽo. Trước đây mỗi lần nghĩ đến điều này nàng đều nghĩ đây là chút nhân tính còn sót lại của cầm thú Vương, nhưng sau mới biết loại đãi ngộ nô lệ cao cấp này này có liên quan đến tính khiết phích (bệnh thích sạch ) quái dị của .

      "Trác Mã đành giao cho các ngươi chăm sóc." Nàng vỗ đầu hai ngao khuyển, cười tủm tỉm dặn dò, "Có thể ở gần chút, cẩn thận đừng để cho Trác mã bị lạnh."

      Hai con ngao khuyển hướng đầu lên nhìn nàng, miệng ậm ừ tiếng, liền cuộn tròn lui mình, thèm để ý tới nàng.

      Mẹ nó hai con cẩu này, thực dám xem thường bổn nương có răng sắc, thể cắn các ngươi có phải ? Sắc mặt La Chu cứng đờ, phẫn nộ trừng mắt hai con vật nhắm mắt nghỉ ngơi, hận đến mức răng cũng ngứa luôn.

      "Ngao ──"

      Ngoài cửa lại truyền đến tiếng sủa quen thuộc, bên trong chứa kiên nhẫn cùng nôn nóng.

      Lòng nàng run rẩy, mặt trắng lại, cắn môi chậm rãi bước ra khỏi phòng.

      Ngân Nghê đứng ở ngoài cửa vừa thấy nàng qua, mất kiên nhẫn trong mắt tam giác ngược màu xanh liền biến mất, thay vào đó là hân hoan vui sướng. Chạy quanh nàng vòng, đầu ngao to lớn cọ cọ vào hai chân nàng, răng cắn vào áo bào kéo kéo, ý muốn bảo nàng trước.

      La Chu cười khổ, hạ thấp tầm mắt che dấu sợ hãi dâng lên, kéo lại áo bào của mình để lại chút dấu vết nào, mềm mại : "Ngân Nghê trước , ta phía sau."

      Trước mặt chính là con dã thú vô tình dễ trở mặt, con dã thú hung tàn chuyên ăn thịt người. Ngàn vạn lần đừng để cho ôn thuận của nó lúc này làm cho mê hoặc, ngàn vạn lần đừng xem nó là bạn hay người thân, đừng ỷ lại vào nó, phải biết rằng những người hễ nhớ những câu này mà chết đều là gieo gió gặt bão.

      Nàng vẫn duy trì khoảng cách ba bước với Ngân Nghê, khom người cúi đầu theo, nhưng trong lòng vẫn ngừng tự cảnh báo bản thân mình.

      Những bức bích họa tuyệt mỹ hai bên vách lần lượt trôi qua, thảm hồng phía sau lưng ngày càng kéo dài, ngọn đèn hai bên hành lang nhàng lay động, những thị vệ mặc giáp oai hùng cùng những thị nữ xinh đẹp qua lại nhàng như gió thổi mây trôi giống như những người vừa thoát ra khỏi thế giới hắc ám, tản mắt ra biến hóa lạ kỳ dưới ánh đèn. Bóng dưới chân do ngọn đèn hai bên hành lang lay động mà biến hóa thành những hình thù quái dị, giống như là mở đường cho người chết tới suối vàng. Mà nơi sáng ngời ở chỗ xa nhất kia, chính là địa ngục chờ đợi nàng. Nàng thể phản kháng mà tiếp tục bước từng bước, dấn thân vào địa ngục, linh hồn nàng như quay cuồng giữa đại dương của nỗi sợ hãi, mỗi lần đặt chân đều mềm nhũn vô lực.

      Trước tẩm cung cầm thú Vương được đặt đèn hoa sen lưu ly, bên trong là biên dạ minh châu sáng trong, xa xỉ. Vầng sáng nhu hòa nằm giữa từng hai gã thị vệ dũng mãnh ở hai bên, bốn con ngao khuyển nằm ngủ ở gần cửa, thấy Ngân Nghê vào đều mở mắt cúi đầu, thần phục sủa tiếng.

      Ngân Nghê thản nhiên liếc mắt quét qua bốn con ngao khuyển cái, sủa tiếng rồi ngẩng đầu bước vào tẩm cung.

      Nàng theo đuôi nó chậm rãi nâng lên tấm mành vô cùng nặng, bên trong là quang cảnh vẫn giống như trước đây, vẫn là sáu cung nô xinh đẹp quỳ xuống hầu hạ. Trong đó có cung nô đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng cái rất nhanh, tiếp đó lại cúi đầu xuống rất nhanh, động tác mau lẹ làm cho nàng suýt chút nữa nghĩ mình hoa mắt. Bước chân hơi dừng lại chút, lòng nàng bỗng king ngạc, cung nô kia hóa ra lại là A Lan Ni Mã! ? Nàng ta cũng giỏi, có gì dựa vào, thế nhưng cũng có thể từ cung nô hầu hạ thị phi nhảy qua hầu hạ cầm thú Vương, từng bước tiến gần đến kế hoạch báo thù của mình. Tốt lắm, ngươi có khả năng, hi vọng bỏ trốn của bổn nương lại có thêm chút hi vọng. Mong ngươi có thể ngừng cố gắn, mong rằng thành.

      Đôi chân bước lên tấm thảm dày, La Chu khom người thêm mấy bước, hướng qua phía Cổ Cách Vương Tán Bố Trác Đốn nằm ở giường quỳ xuống, khóe miệng lên chút tươi cười khó phát .

      "Nô yết kiến vương." thanh dập đầu đầy hèn mọn kèm thêm vài phần sợ hãi.

      "Ngao ──"

      Ngân Nghê vọt tới trước mặt Tán Bố Trác Đốn, chân trước đặt lên giường, đứng lên nửa thân , liếm gò má trái của cách thân thiết, làm cho người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hai con báo tuyết tim được chỗ phía trước giường nhắm mắt cuộn tròn lại, vẻ mặt an nhàn tao nhã mềm mại giống như hai con mèo lớn nuôi trong nhà, khiến người ta cảm thấy vừa vừa thương, nhưng chớ có xem bản tính hung tàn cắn người của chúng.

      "Ngân Nghê, ta chờ ngươi lâu." Tán Bố Trác Đốn ôm cổ Ngân Nghê, đưa tay gãi cằm nó, ánh mắt ưng lợi hại lại liếc xuống La Chu quỳ bên dưới. Đêm nay chỉ đeo hai viên bảo thạch đỏ ở tai, còn lại có phụ tùng gì. người là bộ quần áo tơ tằm rộng rãi, ống tay cùng vạt áo được thêu long văn. Nửa vạt áo mở rộng lộ ra cổ, nửa phần xương quai xanh hấp dẫn cùng non nửa phần cơ ngực cổ đồng kiên cố, hơi thở của giống cầm thú đực dũng mãnh nhanh nhẹn dã tính lan tỏa khắp nơi, nồng đậm đầy mị hoặc. Áo khoác rái cá được khảm long văn màu xanh ngọc ở viền rộng thùng thình mặc thân hình cao lớn vạm vỡ của những làm cho trở nên mập mạp, mà ngược lại tăng thêm vài phần thanh nhàn mê người.

      Uy nghiêm vương giả đầy ác liệt sắc bén bao phủ đỉnh đầu, làm cho thần kinh La Chu căng thẳng, đè ép từng tế bào trong cơ thể nàng, làm cho nàng căn bản là thể nào thoải mái mà cảm thụ dụ dỗ của giống đực đối diện. Nàng hít hơi sâu nhằm kìm lại bản năng sợ hãi, run run : "Vương thứ tội, là nô trì hoãn Ngân Nghê."

      đỉnh đầu vang lên tiếng cười như có như , tiếng trầm mạnh lại vô cùng lạnh lùng cứng rắn vang lên: "Ngân Nghê, ta mệt mỏi, ngươi mang ngao nô trì hoãn ngươi qua bên ngủ. Đêm mai nếu lại trì hoãn, đừng trách ta lòng dạ độc ác mà trừng phạt ngươi."

      "Ngao ──"

      Ngân Nghê đáp lại vui vẻ, cũng biết là nó nghe có hiểu hay . Tóm lại, La Chu nghe là hiểu ngay: thứ nhất, ngày mai nàng phải tiếp tục ngủ ở nơi này; thứ hai, ngày mai nếu lại đến muộn, mạng của nàng còn.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :