1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô tài - Phong Lộng (60C+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 39:
      Ngồi mình thú vị, chẳng bằng nghe chút xem Vương phi cùng tiểu Vương gia chuyện gì.

      Ta leo xuống, lại chạy đến cuối hàng lang của tiền thính, vểnh tai nghe lén.

      Tiền thính ngọai trừ Vương phi cùng tiểu Vương gia, còn có rất nhiều hạ nhân. Vương phi tọa ở ghế giữa, ở quở trách tiểu Vương gia.

      “Vì thứ người như vậy mà đắc tội Nhị ca ngươi, rốt cuộc ngươi muốn ta như thế nào đây?” Vương phi mỗi câu , đầu châu sai(viên châu đính mũ í ;) ) liền đinh đương rung động: “Ngươi cũng còn nữa. Ngạch nương vất vả mới nuôi ngươi bình an lớn lên, chỉ còn chờ nhìn ngươi thành gia lập nghiệp.”

      Tiểu Vương gia vẫn cung kính đứng ở bên nghe, nếu dâng trà cho Vương phi uống. (để có sức chửi típ ;) )

      Vương phi cúi đầu thổi trà trà, lại tiếp tục : “Tên Ngọc Lang đó, theo ta thấy cũng phải là hảo bộ dáng gì, tại sao thể bỏ? Thế gian làm gì có Vương gia nào như ngươi để ý đến đại cục? Tương lai ít nhất cũng cầm binh đánh giặc, hoặc là quản lý nhất phương, ngươi lại mê luyến kẻ ra gì là như thế nào (là vậy đó, người ta , bà hok đc , tức hả ;) )? Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết, kẻ đam mê sắc dục vốn bao giờ có thể ngẩng cao đầu (hok làm đc việc lớn í, chứ hok phải nhục wá hok dám nhìn thiên hạ đâu). Sanh nhi, nghe ngạch nương , tới chỗ Nhị ca giải thích ràng, huynh đệ hòa hảo. Còn tên Ngọc Lang kia, phái ra ngoài cũng tốt, tặng người cũng tốt, dù sao cần tái đặt ở trong Vương phủ.”

      Thực hỗn trướng, lại còn cứ như thể ta ta là cái áo bông cũ, đưa cũng tốt ném cũng tốt.

      Ta dựng thẳng mi.

      Tiểu Vương gia khom người : “Hoàng ngạch nương, Ngọc Lang kỳ người rất thiện lương, người cứ thử thân cận lúc biết. Lại , toàn bộ kinh thành cũng biết xảy ra chuyện gì, nếu đem Ngọc Lang tặng cho Nhị ca, Sanh nhi làm sao còn mặt mũi gặp ai?”

      nửa ngày, ngươi vẫn là muốn đem tống xuất ?” Vương phi dựng thẳng lông mi: “ cần viện lý do nữa, ta biết, ngươi là bị chuốc bùa mê rồi. Ngươi nếu nghĩ cho , cũng nên đem tống xuất , ở tại chỗ này làm cho Nhị ca ngươi vui, về sau có thể có kết cục tốt? Sớm chút đưa qua , cưng chiều thượng chút, tương lai có thể có hy vọng hơn rất nhiều. là nam nhân, đừng là còn muốn bảo trụ trinh tiết đấy chứ?” (mụ này ăn bạt mạng gớm!)

      “Ngạch nương giáo huấn rất đúng.” Tiểu Vương gia thâm trầm hồi đáp: “Vì nam nhân làm cho tình huynh đệ rạn nứt, vốn là nên. Nhưng cũng xin ngạch nương hiểu cho, ta là tâm thực lòng đối Ngọc Lang thương, Nhị ca biết , là yếu nhân của ta (người wan trọng nhất). Tục ngữ “quân tử bất đoạt nhân sở ” (người quân tử đoạt người của kẻ khác), Nhị ca làm như vậy, rốt cuộc đúng hay đúng? Thỉnh ngạch nương giúp ta phân xử.”

      Vương phi ngờ rằng tiểu Vương gia ra lời này, sắc mặt khẽ biến, buông bát trà trong tay, trầm ngâm .

      Ta thầm nghĩ tiểu Vương gia cũng coi như thông minh, biết lấy tình lý để , tranh thủ tình cảm của ngạch nương .

      ngờ Vương phi cúi đầu sau lúc lâu, bỗng nhiên vẫy lui tả hữu.

      Người hầu hai bên đều lui ra, tiền thính nhất thời an tĩnh lại. Ta lại đem lỗ tai dựng thẳng lên cao.

      “Ta cũng biết ngươi là thực tình, bằng cũng cùng Nhị ca ngươi chống chọi.” Vương phi nhuyễn thanh (mềm giọng) : “Ta cũng biết Nhị ca ngươi là gặp người nảy lòng tham, tới tay bất quá đùa giỡn thượng mấy ngày, có tính toán lâu dài. Cho dù đúng, khả ngươi có thể cùng chống chọi sao? Mặc dù các ngươi là huynh đệ, ở trong lòng hoàng a mã ngươi có vị trí bậc nhất, ngươi phải biết.”

      “Sanh nhi luôn luôn đối Nhị ca cung kính, chưa bao giờ dám mạo phạm. Bất quá lần này. . . . .”

      “Bất quá lần này lại được ? Ngươi ngốc, ngươi thân mình có thể tác động bao nhiêu người? Ta ở trong cung, khi về già liền phải trông cậy vào ngươi, ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm vì tên nam nhân làm cho ngạch nương lâm lão cơ khổ? Cho dù ngươi vì mình, vì ngạch nương, cũng vì ngẫm lại. Nhị ca ngươi trước sau gì cũng kế vị, thiên hạ người nào đắc tội Hoàng Thượng có thể có ngày lành để sống? Đối phó ngươi còn phải cố kỵ thanh danh hại đệ vài phần, đối phó lại có cố kỵ gì?”

      Tiểu vương gia cúi đầu, mày rậm càng nhíu chặt.

      Vương phi nhìn phản ứng tiểu Vương gia, tiếp: “Ngươi tại chỉ muốn hai người cùng chỗ thực khoái hoạt, sau này có khổ sở gì lại chỉ có mình gánh chịu, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm như vậy? bằng hảo khuyên nhủ , bảo tạm thời để cho các ngươi chịu ủy khuất vài ngày, chờ cho Nhị ca ngươi hết giận , ngày táhng sau này cũng chẳng cần lo. Chờ việc này qua , ta lập tức giúp ngươi tác thành. Hạ Ngọc Lang kia ở trong Vương phủ có danh có phận đàng hoàng, ta tự mình tác chủ, người nào dám xấu. Như thế nào?”

      Thực nguy hiểm, Vương phi cư nhiên đối tiểu Vương gia từng bước phản công. Ta nghe nàng đến ” Sau này có khổ sở gì lại chỉ có mình gánh chịu, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm như vậy?” Khi, tiểu Vương gia chân mày hơi hơi nhảy dựng, ta thầm kêu ổn.

      chậm mà xảy ra nhanh, ta vốn đứng im, nghe vậy liền vội xông vào tiền thính. (o_O lại nữa? lần trước chưa đủ tai vạ sao???)

      cần phải nữa .” Ta lớn tiếng .

      Đại sảnh hai người giật nảy mình. Vương phi nhìn thấy ta, sắc mặt càng khó xem vài phần.

      “Ngọc Lang?”

      ngại a, ta lại nghe lén rồi.” Ta đối tiểu Vương gia cười hắc hắc, còn : “Những gì các ngươi , ta đều nghe thấy được. Sanh nhi, những điều Vương phi , kỳ cũng có đạo lý.”

      “Cái gì?”

      “Cái gì?”

      Hai người đồng thời kêu lên kinh ngạc. Tiểu Vương gia là thể tin được, Vương phi là vừa mừng vừa sợ.

      Ta đến trước mặt tiểu Vương gia, lấy ra lá thư giấu trong lòng ngực, đưa cho : “Ngươi xem , đây là ý tứ của mẫu thân ta.”

      Tiểu Vương gia chút đem thư xem hoàn, nâng mắt nhìn ta.

      Ta hỏi: “Như thế nào?”

      “Nàng là mẫu thân của ngươi, cũng có thể trách nàng.”

      “Vậy là được rồi.” Ta hoàn toàn để ý Vương phi ở bên, vỗ tay : “Cái đó và Vương phi là cùng ý nghĩ, đều muốn con mình bình an là tốt rồi. Các nàng nào biết được chuyện của chúng ta? Những lời của mẫu thân, ta căn bản thèm quan tâm đến lý lẽ, ngươi cần gì phải để ý Vương phi?”

      Chúng ta đối diện nhìn nhau, ánh mắt nhất thời nhất tề sáng ngời, tràn đầy tâm ý tương thông chi hỉ. (vui mừng vì tâm ý có chung suy nghĩ~*đồng vợ đồng chồng* a~ :”> )

      Vương phi ở bên tức giận đến giương mắt nhìn, cả người phát run.

      Tiểu vương gia thấy ta nhăn mặt, chịu đựng bụng muốn cười, đối Vương phi đứng đắn thi lễ, cung kính : “Hoàng ngạch nương đối Sanh nhi có tâm ý, Sanh nhi hoàn toàn hiểu được. Thỉnh hoàng ngạch nương yên tâm, Sanh nhi tự có biện pháp xử trí.”

      “Ngươi có biện pháp xử trí? Ngươi có cái biện pháp gì? Thiên gia có xương thịt(hem hiểu ý này lém :”>), ngươi nếu có chuyện gì, bảo ngạch nương cùng ai khóc đây?”

      “Ngạch nương, ” tiểu Vương gia tay nắm chặt tay ta, sâu nhìn Vương phi, tràn đầy vẻ cầu xin: “Nếu ngạch nương còn thương Sanh nhi, liền cầu ngạch nương phóng ta cùng Ngọc Lang cái lộ (lộ: đường ). Ai cũng đều bức ta, chẳng lẽ ngạch nương cũng nhẫn tâm bức ta?”

      “Sanh nhi. . .”

      “Ngạch nương. . . . .” (đoạn này sến súa jống trong cải lương wá! X( )

      Vương phi rốt cuộc cũng là Vương phi, tức giận nửa ngày, sắc mặt cuối cùng cũng dịu . Lẳng lặng xem xét ta nửa ngày, lại chăm chú nhìn tiểu Vương gia, thở dài: “Ta xem như biết tính tình của ngươi , cư nhiên so với mẹ ruột ngươi còn quật cường nữa là. Ngươi mặc dù nghe lời, ta cũng thể để ý ngươi. Khi ta hồi cung, ở trước mặt hoàng thượng tốt, trước thả ngươi ra Vương phủ, tái giúp ngươi được phái . Mấy ngày này ta tốn rất nhiều công phu, có điểmkhả quan hơn, ngươi chờ nhận chỉ thị . Ngươi cần phải dụng tâm làm, cho ta giữ được thể diện, cũng vì chính thể diện của ngươi. Chờ Nhị ca ngươi biết đệ đệ có bản lĩnh như thế nào, cũng vì cái nam nhân làm khó dễ ngươi. Còn nữa ngươi. . . .” Nàng lại xoay mặt đối ta phân phó: “ cần nơi nơi chạy, cũng cần gây chuyện. Ngươi nếu là vì Sanh nhi suy nghĩ, liền hảo hảo ở trong Vương phủ, cần ra ngoài rêu rao.”

      xong, Vương phi chân thành đứng lên, có chút mệt mỏi.

      Ta cúi đầu, nghĩ tới nàng đối tiểu Vương gia quả tồi. Nếu là ta chọc giận lão nương như thế, chỉ sợ bị lão nương đóng cửa lại ra sức đánh . (>__< ặc, dã man)

      “Ta muốn hồi cung. Thực đáng thương cho tâm tình người làm phụ mẫu trong thiên hạ, con cái nghe lời, làm trái tim người làm mẹ này tan nát.” Nàng lại thán tiếng, hướng phía cữa tiền thính rời .

      Tiểu Vương gia trong lòng đành lòng, vội vàng chạy đuổi theo, bên dùng lời hay trấn an Vương phi.

      Ta biết Vương phi kỳ thích ta, vì ta phải tỏ vẻ đối nàng có kính ý, đành phải ở tiền thính cách xa nàng chút, mắt thấy bọn thị nữ chờ đợi bên ngoài hầu hạ Vương phi mặc áo choàng hồi cung.

      Tiểu vương gia đưa Vương phi xuất môn lâu, nghĩ đến Vương phi trước khi lại dặn dò ít. Đợi trở lại tiền thính, cư nhiên qua hơn nửa canh giờ.

      “Ngọc Lang, ” nhất khóa cửa, liền đầy mặt hồng quang (ánh sáng hồng???~sến rện) phen ôm chặt ta, thương : “Vẫn là bảo bối Ngọc Lang đáng của ta có năng lực phi thường, cư nhiên thuyết phục được tâm hoàng ngạch nương ta, thiên hạ ai có thể làm cho ta thích như ngươi .”

      “Ha ha, đương nhiên.”

      “Nếu hoàng ngạch nương ở trước mặt hoàng a mã vì ta cầu tình, xem ra rất nhanh có kết quả. Chúng ta hai ngày này cứ thỏa sức chơi đùa cái .”

      “Hảo, ” ta đề nghị : “Thừa lúc mấy ngày nay ngươi chưa cần ra khỏi cửa, tái cho ta thượng. . . . .”

      “Mơ tưởng!” Tiểu Vương gia hơi từ chối, nhãn châu – xoay động: “Ta có ý khác hay hơn.”

      “Cái gì mà hay hơn?”

      thần bí như vậy đem ta kéo đến thư phòng, từ trong ngăn bí mật lấy ra cuốn thư, trong nháy mắt : “Đây là cao thủ đông cung đồ (cái nì chắc ai cũng biết hen :”> ), trông rất sống động (=.:), đa dạng chồng chất, thực vô cùng khoái nhạc. Mấy ngày này hưng trí thiếu thiếu, chưa từng vận dụng. Chúng ta tối nay liền thử như thế nào?”

      “Ngươi mấy ngày nay làm sao hưng trí thiếu thiếu? Ta xem ngươi long mã tinh thần.”

      Ta lật xem thư cuốn, quả nhiên phấn khích, lập tức “hưng trí bừng bừng”.

      Đêm đó trướng hạ, cần phải , tất nhiên là xuân sắc mãn giường, hai người câu hoan.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 40:
      Chúng ta đem đông cung đồ kia lăn qua lộn lại nghiên cứu thấu triệt, vài ngày như vậy, ngay cả cơ thể làm bằng sắt cũng chịu nổi.

      Những ngày này, ngay cả tiểu Vương gia cũng có sáng sớm ra hậu viện luyện kiếm, chỉ cùng ta ôm nhau cuộn trong chăn ấm.

      “Chủ tử, chủ tử. . . . .” Trần bá xoa xoa hai tay gần như bị đông cứng, khẽ khàng bước đến giọng : “Chủ tử, mau tỉnh lại.”

      “Ân?” Tiểu Vương gia mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhấc tay của ta ra, ta cũng bị gọi tỉnh, ở bên dụi dụi mắt.

      “Chủ tử, thỉnh rời giường . Trong cung cho người đến, truyền ngài vào cung.” Trần bá sắc mặt vui mừng, quỳ xuống dập đầu : “Chúc mừng chủ tử, được Vương công công tới , chắc chắn là chuyện tốt.”

      Tiểu Vương gia vừa nghe hiểu, đột nhiên từ nhảy xuống, tinh thần chấn động: “ ?”

      , Vương công công còn ở tại tiền thính chờ chủ tử ban thưởng mà.”

      Tiểu Vương gia bên vội vàng đứng lên thay xiêm ý, bên vừa cười : “Hảo, ban thưởng! Ngươi đến trướng phòng(hok bik phòng j chắc là phòng chuyên lo việc quà cáp), lựa vài thứ thượng đẳng ban cho cho .”

      “Vâng ạ!” Trần bá thuần thục cúi đầu tuân lệnh tiếng, cước bộ lanh lợi ra ngoài.

      “Muốn vào cung?” Ta cũng tỉnh ba phần, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, mới tờ mờ sáng, theo cửa sổ nhìn ra, cư nhiên có chút điểm màu trắng gì đó ngừng phiêu phiêu rơi xuống.”Oa, tuyết rơi.”

      “Suốt cả buổi tối, ngươi ngủ như chết ấy, nên giờ mới biết được.” Tiểu Vương gia mặc xiêm y xong, lại tới giúp ta đắp lại chăn.”Ta phải tiến cung, hoàng ngạch nương nhất định có kết quả tốt mà. Ngươi hảo hảo nằm, nếu có mặc quần áo tử tế đừng có nơi nơi chạy, cẩn thận cảm lạnh.”

      biết rồi mà, còn sợ ta có thể bị đông chết sao?” Ta lại có chút lo lắng: “ biết Nhị vương gia có thể hay nhân cơ hội ở trong cung hại ngươi. Ta cùng ngươi tốt hơn.”

      “Hoàng cung có thể tùy ngươi vào sao? là dốt nát.” Tiểu Vương gia xoa đầu ta chút, đem tay của ta lần nữa nhét vào trong chăn, cười : “Ta .”

      Ta nhìn ra ngoài, cảm thán cuối cùng vũ quá trời trong (sau cơn mưa trời lại sáng), lại chui trở vào chăn ngủ.

      Vừa lúc trở vào giấc mộng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn xôn xao.

      trận tiếng bước chân dồn dập trước cửa.

      Phanh tiếng vang lớn, cửa phòng bị đá văng ra.

      “Trói lại!”

      Tai nghe tiếng hét lớn, ta còn có biết chuyện gì xảy ra, liền mơ mơ màng màng bị trói kéo , bị mấy đại hán áp đến đại sảnh.

      Ngoài phòng có tuyết rơi, ta từ trong chăn bị tha ra ngoài. đường tới thẳng đại sảnh, môi muốn lạnh run.

      Trong đại sảnh thấy thị nữ, nhưng ra lại đứng hai hàng thị vệ trong cung uy phong lẫm lẫm.

      “Rốt cuộc vẫn là gặp mặt. Ngọc Lang, biệt lai vô dạng?”

      Ta ngẩng đầu liếc mắt cái, Nhị vương gia cười dài đứng ở trước mặt.

      Đại ổn. Nhị vương gia điều tiểu Vương gia kia vốn là tiểu lão hổ rời núi, sau đó tới bắt con thỏ ta đây.

      “Ngươi đúng là kẻ đê tiện, vô sỉ, bỉ ổi, nhàm chán!(ặc, chửi khiếp o_O) Ngươi dựa vào cái gì mà trói ta lại? Hừ! Ngươi mặc dù là ca ca của Sanh nhi, cũng có thể tự tiện xông vào Cửu vương phủ bắt người!” Dưới tình thế cấp bách, ta rất có can đảm, cư nhiên rống đắc dữ tớn, đạo lý mười phần: “Ngươi đây là làm việc thiên tư phạm pháp! Ta muốn cáo ngươi tự tiện xông vào tư trạch (nhà riêng của người khác), đùa giỡn lương dân!”

      Nhị vương gia vẫn giữ khuôn mặt tươi cười: “Trói ngươi phải ta. Ta cũng phải tự tiện xông vào Cửu vương phủ. Ha hả, ta là bị người mời tới.”

      “Phi! Ta cũng có mời ngươi!” Tiểu vương gia càng thể có thể thỉnh .

      Phía sau, bỗng nhiên nghe thấy thanh quen thuộc.

      Lại , thanh này lần đầu tiên xuất , cũng chính là lúc ta bị trói giống như vầy.

      “Đúng vậy, là ta thỉnh đấy.”

      Ta giống như nghe thấy sét đánh bên tai, đột nhiên xoay mặt. Vương phi được hai thị nữ đỡ vào, thướt tha đến ghế giữa, ung dung đẹp đẽ quý giá ngồi xuống.

      “Vương phi?”

      Nhị vương gia xen vào : “ tồi, là nương nương mời ta tới.”

      Ta nhìn bộ dáng Vương phi cao cao tại thượng, mờ mịt : “Ngươi phải muốn giúp Sanh nhi sao? Ngươi lừa ?”

      “Ta tự nhiên thương so với bất kì ai khác đều hơn hẳn, tự nhiên biết như thế nào đối với Sanh nhi là tốt nhất. hôm nay vào cung, ta hảo hảo giúp thanh lý môn hộ.”

      Ta nhìn gương mặt nàng đoan chính thanh nhã, bỗng nhiên đau lòng thôi.

      “Ngươi lừa Sanh nhi! ngươi tin ngươi, ngươi cư nhiên lừa !” Ta giận tím mặt, giống như chính mình bị người sâu đậm lừa gạt: “Ngươi đúng là lão chủ chứa! Ngươi đúng là đồ ác độc…”

      Mắng đến nửa, miệng bị nhét đầy vải bố.

      Ta căm giận bất bình, chỉ có thể trong miệng ô ô loạn minh, trừng mắt Vương phi.

      Hai bên thị vệ lộ vẻ gì, Vương phi sắc mặt thực khó coi, chỉ có Nhị vương gia cảm thấy được trường hợp này rất thú vị, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Vương phi : “Ngươi ở Vương phủ vô pháp vô thiên cũng nhiều nàgy , Sanh nhi tuổi còn quá , khó tránh khỏi bị ngươi lừa gạt. Hôm nay ta đến, phải múôn làm khó dễ ngươi. Ta cũng vậy, là người đáy lòng từ thiện,(gớm!) chỉ cần ngươi nhận thức cái sai, đáp ứng tiếp tục dụ dỗ Sanh nhi, ta chẳng những đánh ngươi, còn ban cho ngừơi nhiều lợi lộc. Bất quá vì phòng ngươi đổi ý, ngươi phải đáp ứng ta tới Nhị vương phủ ngụ vài ngày.”

      Nàng lại quay đầu đối Nhị vương gia : “Còn cần phải thỉnh Nhị vương gia lo lắng nhiều.”

      Nhị vương gia mỉm cười gật đầu: “Nương nương yên tâm. Cửu đệ là đệ đệ bổn vương , đương nhiên làm hết sức.” Dứt lời, xoay mặt dùng ánh mắt quỷ dị cười đánh giá ta.

      Ta nhất thời rùng mình cái.

      “Hạ Ngọc Lang, ngươi có chịu ?” Vương phi từ từ : “Đáp ứng liền gật đầu. Người nơi này đều làm chứng, ta khả có…chút nào bức ngươi, liền xem chính ngươi có thể hay sửa đổi.”

      Phi! Đem ta trói gô như vậy, uy hiếp cảnh cáo, cư nhiên còn có mặt mũi có bức ta.

      Đáng tiếc thể chửi ầm lên, bằng ta nhất định mắng nàng lòng dạ lang sói, ba năm cũng dám nhìn mặt ai.

      Về phần trả lời, ta đương nhiên là cực lực lắc đầu.

      Miệng tuy rằng được, đầu vẫn là có thể lay động.

      Vương phi thấy ta lắc đầu, cười lạnh : “Hảo, có cốt khí. Ta cũng đánh ngươi, khiến cho ngươi bình tĩnh chút hỏi lại ngươi.” Nàng giơ ngón tay dài(như mụ Simla) chỉ ra cửa “Ngừơi đâu, để cho quỳ bên ngoài hưởng chút gió .”

      Trần bá sớm bị cho đòi tới đứng ở bên lo lắng suông, thấy Vương phi muốn giáo huấn ta, đứng cẩn thận lui về phía sau, từng bước thối lui ra khỏi phòng, vừa muốn chạy mau, bỗng nhiên nghe thấy Vương phi xót xa : “Lão Trần.”

      “Vâng!” Trần bá kinh hô tiếng, vội vàng quý xuống.

      “Ngươi muốn báo tin cho chủ tử, có phải hay ?”

      Trần bá mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục dập đầu : “Nô tài dám, nô tài dám… .”

      “Hừ, ” Vương phi giờ phút này là uy phong: “Nơi này trong ngoài đều bị người của ta coi chừng , ruồi bọ cũng cũng vào được. Ngươi hầu hạ Cửu vương phủ nhiều năm như vậy , cần đem mình chịu tội. Biết ?”

      Đúng vậy, nô tài hiểu được.”

      “Đứng sang bên.”

      “Vâng ạ.” Trần bá vội vàng đứng dậy, che dấu thương cảm liếc ta cái, vội tùm góc trốn vào.

      Vài tên thị vệ như lang như hổ ầm ầm tiến lên, đem ta kéo ra ngoài.

      Vừa ra tới cửa, gió lạnh lập tức đập vào mặt, ta cả người run run, thầm than vì sao lúc ngủ mặc hai kiện quần áo.

      Sớm biết có hôm nay, hẳn là đem chăn bông quấn ở người mới đúng.

      Lúc này hối hận cũng vô dụng.

      Ta bị ngoài sân phạt quỳ, bầu trời bông tuyết nho thẳng phiêu phiêu rơi xuống, tiến vào trong cổ, hóa thành nước đá, theo cổ áo tỏa hơi lạnh.

      Lạnh quá!

      Ta chậm rãi thở, lại chậm rãi hít khí vào, thở ra đoàn nhiệt khí.

      Chỉ mong tiểu Vương gia nhanh quay về để cứu ta. Bất quá Vương phi cùng Nhị vương gia liên thủ, tiểu Vương gia trở về chỉ sợ cũng chỉ có sốt ruột mà thôi. Sợ nhất là ngay cả tiểu Vương gia cũng bị chộp tới phạt quỳ, vậy cũng thực thành đôi đồng mệnh uyên ương. (hai em mệnh khổ a~:-()

      Gió lạnh mang theo bông tuyết bắt đầu tàn sát bừa bãi, quất vào trong da thịt của ta; mới đầu còn đau đến chết sống lại, dần dần nỗi đau cũng như chết lặng.

      biết từ khi nào,Vương phi cùng Nhị vương gia đến trước mặt của ta.

      Nhị vương gia người áo choàng da, mang đôi giày da dê dày.

      Vương phi vỗ về lò sưởi trong tay(khúc này hem hiểu lắm~bả bưng lò sưởi à?), hỏi: “ tại cũng biết sai lầm rồi?”

      Sai?

      đầu lạnh đến mức kết thành băng.

      Ta chớp chớp lông mi dính tuyết, dùng sức lắc đầu. Cổ vừa động, nghe thấy thanh “rắc rắc”, nguyên lai cả người bị bao phủ bởi lớp băng mỏng.

      Vương phi sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới ta còn dám lắc đầu. Nàng nhăn mặt nhíu mày: “Ngươi muốn tìm cái chết, ta cũng có cách nào khác. Tiếp tục bị đông lạnh .”

      Nàng ung dung quay về đại sảnh sưởi ấm.

      Nhị vương gia cũng chưa , ở bên cạnh ta vài vòng xem xét, ngừng cười khẽ.

      Ta hận hận đến tận xương, hung hăng trừng , đáng tiếc lực đạo đủ, thần tình cũng đủ sắc bén.

      Nhị vương gia phân phó : “Hôm nay này tuyết rơi đẹp. Ta muốn mượn nơi này của Cửu đệ thưởng tuyết . Người đâu, ở trong này đốt lò sưởi lên.”

      Nhị vương gia ra lệnh tiếng, chậu than lập tức đưa. Lửa ấm hừng hực ngay trước mặt, đáng tiếc ta chỉ có thể bi ai chịu đông lạnh. Ta bên nghiến răng nghiến lợi bên trừng mắt Nhị vương gia.

      “Chậc chậc, tuyết mặc dù hảo, chính là ngày vẫn có chút lạnh a.” Nhị vương gia hơ hơ tay trong chậu than, giương mắt nhìn chằm chằm ta.

      ( em nhà này đều bá đạo nhỉ?;) Bạn Sanh nhi uống rượu để em Lang ngâm trong hồ nước lạnh, còn bạn Tranh nhi ngồi sưởi ấm để cho em nó quỳ dưới tuyết~cả cái Hòang tộc chết dẫm!)

      Ta mắng được đánh được, đơn giản nhắm mắt lại, để tránh nhìn bộ dáng kiêu mà sinh tức giận.

      Phải chi cũng có chậu than như vậy.

      “Hảo, còn để ý ta.” Nhị vương gia rời khỏi chậu than, nhích lại gần.”Lạnh thành cái dạng này, môi đều biến sắc . . . . .”

      Bàn tay thô ráp của (ủa em tưởng Tranh nhi *mềm* lắm mà?) nâng cằm của ta lên, tuy rằng mang đến ấm áp cho ta, chính là lại làm cho ta ghê tởm cực kỳ. Ta nổi giận đùng đùng dùng ánh mắt ý bảo buông tay, ngờ đem tới càng nhiều phiền toái.

      “Băng tuyết môi đỏ mọng, sao nỡ thương tiếc?” Nhị vương gia xong, lấy miếng vải bố trong miệng của ta ra, cư nhiên cúi đầu liền hôn môi ta.

      Va chạm vào làn môi nóng của , ta chợt giãy giụa.

      Này tính cái gì?

      Ta khí cực công tâm, cộng thêm đói khổ lạnh lẽo, trước mắt đột nhiên tối sầm. Bất quá rất nhanh lại tỉnh táo lại, phát Nhị vương gia lưỡi muốn chui tiến vào tùy ý cướp đọat.

      “Ô ô! Ô ô…”

      vất vả mới được buông ra. Ta thô suyễn thôi, phát trăm lẻ tám cái thệ muốn đem chặt làm trăm mảnh.

      “Đông lạnh lâu như vậy, cũng chịu thua. Nếu đông chết, cũng cón gì để chơi. Ngươi tái dốt nát, cũng biết thiên hạ to lớn, hoàng quyền là lớn nhất, tại sao còn đắc tội ta? Ngươi đối với Cửu đệ cũng hảo.(bậy, hai em nó nhau đến ngày đêm luyện đông cung đồ luôn kìa :)) Đến đây, ngươi câu chịu theo ta, chuyện lúc trước xem như quên hết. Ta cưng chiều ngươi.”

      buông tay, chờ ta chuyện.

      Ta lạnh đến hàm răng cũng run rẩy, ngay cả khí lực hô hấp cũng đều có, đừng nó đến chuyện có thể được.

      “Nhìn xem, làm gì tự mình chuốc lấy cực khổ.” Nhị vương gia chậc chậc hai tiếng, cầm lấy bình hảo rượu đổ vào miệng ta.

      Ta cau mày thống khổ thôi, đáng tiếc bị người ấn thể phản kháng. Non nửa bình rượu rót cả vào bụng ta, Nhị vương gia mới buông.

      Ta ho khan liên tục, chính là ấm áp ít.

      , ngươi câu, liền lập tức tiến Nhị vương phủ, so với ngươi ở trong Cửu vương phủ tốt hơn nhiều.”

      Ta trừng mắt nhìn Nhị vương gia, chợt nhớ tới tiểu Vương gia từng với ta rất nhiều.

      từng sợ ta có được những thứ tốt hơn liền quên .

      là ngốc tử mà, thiên hạ có ai so với tốt hơn được cơ chứ?

      Ta biết Nhị vương gia nghĩ muốn nghe cái gì, tuy rằng ta luôn luôn nhát gan sợ bị đánh, hôm nay cũng nghĩ dối lòng miễn cưỡng đồng ý.

      “Ta muốn ngươi .” Nhị vương gia có điểm kiên nhẫn.

      “Ha ha, ” rượu của ban tặng, rang của ta rốt cục cũng còn run lên, khỏi hào hứng thái quá: “Hảo tuyết, là hảo tuyết!” Ta ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, tiếng cười dần chết lặng , ta xoay mặt đối Nhị vương gia thản nhiên : “Ngươi vẫn là nên đông chết ta …”

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 41
      Người dịch: Tiêu Dao


      “Ha ha, ” nhờ rượu của ban tặng, răng của ta rốt cục cũng còn run lên, khỏi hào hứng thái quá: “Hảo tuyết, là hảo tuyết!” Ta ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, tiếng cười dần chết lặng , ta xoay mặt đối Nhị vương gia thản nhiên : “Ngươi vẫn là nên đông chết ta …”

      “Hảo! Hảo! Quả nhiên quật cường.” Nhị vương gia vỗ tay cười to, chậm rãi thu khuôn mặt tươi cười, thản nhiên : “Nếu là như thế, ngươi cứ tiếp tục quỳ dưới tuyết .”

      Ta vốn định lớn tiếng kêu oan, bất quá vừa mới tỏ vẻ hùng, lập tức chửi ầm lên khỏi tổn hại hình tượng.

      Vài tên thị vệ như lang như hổ kéo ta đến nơi khác có đóng tuyết nhiều hơn(nhiều tuyết hơn~>dễ chết hơn:-( ), vài tên khác đem dây thừng người ta buộc càng chặc hơn.

      Đầu gối quỳ mặt tuyết, lập tức đau như bị kim đâm. Ta hô to mắc mưu, sớm biết rằng nên uống nửa bình rượu kia để cho cơ thể ấm lên, ban đầu muốn đông cứng có cảm giác, nay hội lại bắt đầu rét lạnh đến xương .

      Nhị vương gia vẫn như cũ ngồi ở hỏa lò, thỉnh thoảng bưng lên bình rượu ấm áp uống hơi.

      Ta quỳ hồi, cảm thấy được làm hùng thế này quá mất mặt, khó được miệng bị đông cứng, vì cái gì mắng cho nhục mặt với thiên hạ?(chém theo QT)

      Vẫn là phải hảo hảo mắng .

      “Uy, mau thả ta ra, thân là Vương tử, cư nhiên dám ngược đãi lương dân? Ta cũng phải là nô tài của ngươi!”

      Nhị vương gia tựa hồ vốn muốn dụ ta mở miệng, vừa nghe thanh của ta, lập tức vui vẻ, ung dung : “Ngươi cũng biết ta là Vương tử? Trong thiên hạ, đất đai, nhà cửa, hay là người dân. Bất luận có khế bán mình hay , các ngươi đều là nô tài của Vương gia, của hoàng đế. . .”

      “Phi! Phi! biết xấu hổ!” đợi xong, ta rống to: “Ngươi biết xấu hổ! hưu vượn!”

      Nhị vương gia biến sắc, đe dọa : “Bằng lời này của ngươi, là có thể định ngươi cái tội danh vũ nhục Vương gia rồi.”

      Gió lạnh thổi tới, nhè thấu tận xương.

      Cùng tranh luận dưới loại tình huống này là rất khôn ngoan, tiểu Vương gia cũng biết ở trong Vương cung làm gì, cũng nhanh lên đến hùng cứu hùng.

      Ta run rẩy lợi hại, cùng Nhị vương gia cãi hồi, đành phải dừng lại nghỉ.

      Nhị vương gia dào dạt đắc ý : “Như thế nào, ta biết ngươi sớm chịu được. Tái như vậy bị đông cứng, cứu sống cũng là phế nhân, chỉ sợ lúc đó, Cửu đệ cũng muốn ngươi.”

      “Người như ta, làm sao có thể… muốn?” Võ mồm dần dần cũng cứng ngắc , đầu lưỡi ta cùng đấu võ mồm có chút khó khăn, vất vả mới được câu.

      “Ha hả, ngươi có cái gì hảo mà thể bỏ ngươi? Ngươi có năng lực về văn? Hay về võ? Tư sắc bình thường, tính tình bình thường, bản lĩnh bình thường, theo ta thấy, chỉ sợ kỹ xảo giường cũng bình thường.” (ặc =.= cái này sốc nha ) Nhị vương gia tới, dùng cây quạt nâng cằm của ta lên, từ cao nhìn xuống : “Thành nhận sai, ta tha cho ngươi, cũng thương ngươi. , ngươi có muốn đứng lên mặc quần áo ấm, sưởi ấm, ăn cái gì ?”

      Ta đương nhiên nghĩ muốn đứng lên mặc quần áo ấm, sưởi ấm, ăn chút gì đó, nếu như vậy, mạng Ngọc Lang chỉ sợ phải bỏ tại đây.

      Ta hữu khí vô lực : “Ta muốn sưởi ấm ăn cái gì, đối với ngươi có liên quan.”

      Nhị vương gia cười lạnh tiếng, cây quạt ở mặt ta đột nhiên ấn xuống chút, đau đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

      “Hừ, người trong thiên hạ đều là như thế này, vừa bán thân làm kỹ nữ, vừa muốn lập đền thờ. (ý là làm chuyện thấp hèn mà vẫn muốn người ta tôn trọng) Làm sao có chuyện tốt như vậy? Nếu giáo huấn, ngươi biết thế nào là đạo lý.”

      Trước mắt cảnh vật bắt đầu lắc lắc lắc lắc.

      Ta mấp máy môi, đứt quãng : “Ta muốn lập đền thờ, nhưng ta phải kỹ nữ… . . Chính ngươi là kỹ nữ mới xem ta cũng như vậy… .”

      Ngực đột nhiên đau nhức, cư nhiên trúng cước hung hăng của Nhị vương gia .

      Ta rốt cuộc quỳ được, cả người chao đảo ngã xuống nền đất đầy tuyết.

      Cảnh vật trước mắt càng ngày càng mờ nhạt, rất nhanh mảnh tối đen.

      ổn ổn, Ngọc Lang ta nếu bị đông chết. Sanh nhi nhất định thương tâm, bất quá cũng có cách nào khác, ai bảo dốt nát như vậy trúng kế điệu hổ ly sơn?

      Ta rốt cục khép mắt lại.

      Mới trước đây thôi, gia gia từng dắt ta đến lò rèn, nơi đó đều là lửa nóng hừng hực đến nung chảy sắt, có thể đem người thiêu rụi. Hôm nay, ta rốt cục nhìn thấy, hơn nữa, là cảm giác ở trong lò rèn a .

      Hảo nóng a, đem ta toàn thân đều nung cháy .

      Nhiệt, nhiệt đến thể thành lời.

      Ta liều mạng dùng tất cả khí lực, cũng thể thoát ra khỏi cái lò thiêu này, chỉ hy vọng có thể đem ít khí lực còn sót lại cử động lông mi.

      Lông mi vẫn bất động, nơi nơi mảnh tối đen.

      “Còn chưa tỉnh?” bàn tay nữ tử sờ soạng cái trán của ta, rất nhanh lại rụt trở về: “Vẫn là rất nóng.”

      “Sợ là vẫn chưa tỉnh lại. Ta nghe , quỳ rất lâu ngoài trời tuyết.”

      Cám ơn trời đất, ta còn chưa chết.

      Ta chỉ biết, hạ Ngọc Lang đoản mệnh như vậy.

      Ta dùng hết khí lực, đột nhiên xốc mí mắt lên, trừng to mắt.

      Ánh sáng, bỗng nhiên xuyên qua hắc ám, mạnh mẽ rọi thẳng vào.

      “Trời ạ!”

      Hai thị nữ trước mặt này nhất định chưa quen thuộc thói quen của ta, bị hù đến phải lui vài bước, hồi lâu mới cẩn thận bước qua.

      Hai người đều ăn mặc giống thị nữ Vương phủ.

      bàn tay trắng nõn giơ ra huơ huơ trước mặt ta, thử hỏi: “Ngươi tỉnh?”

      Tiểu nữ nhân nhát gan còn lại vội nép vào bên người thị nữ kia, giọng : “Tỷ tỷ, ánh mắt như thế nào lại lập tức trừng lớn như vậy? Có phải hay chết, xác chết vùng dậy đây?”

      “Ha hả. . . .” Nghe nàng hỏi buồn cười, ta khẽ động da mặt, làm cái mặt quỷ.

      ngờ cái này dọa được các nàng, ngược lại làm cho các nàng thở phào hơi.

      tỉnh.” Đại thị nữ lắc đầu : “Bị bệnh nhiều ngày như vậy, vừa tỉnh liền chọc ghẹo nhân. Lưu Ly, nhanh cho chủ tử.”

      biết.” Tiểu thị nữ kêu Lưu Ly lên tiếng, chạy nhanh chạy ra cánh cửa.

      Tiểu vương gia trở về khi nào?

      Xem ra coi như tồi, ở thời điểm tối nguy cấp gấp trở về cứu ta . biết có hay cùng Nhị vương gia tên hỗn đản đó đánh nhau hay .

      Ta khàn khàn cổ họng hỏi: “Tiểu vương gia có hay động thủ đánh tên hỗn đản đó?”

      Toàn thân cao thấp đau giống như bị sét đánh. Bất quá từ khi vào Vương phủ, nếm mùi đau khổ ít, ta cũng có chút thành quen .

      Đại thị nữ tựa hồ có nghe ràng: “Ai? Vương gia sao? Vương gia động thủ cái gì? Người nào hỗn đản?”

      Thị nữ này bộ dáng tương đối hảo. Ta hỏi nàng vấn đề, nàng lại phản tặng ta bốn.

      “Chính là. . . . tên hỗn đản khi dễ ta.”

      Thị nữ thần tình nghi vấn, còn chưa kịp trả lời, có người giúp nàng tiếp lời .

      Thanh theo ngoài cửa bay vào.

      “Tên hỗn đản đó kịp đúng lúc, có bị động thủ.” Ngoài cửa xuất cái thân ảnh nam nhân quen thuộc.

      Ta nghe được thanh , biết thích hợp.

      Thanh kia chậm rãi tiếp: “ chỉ như thế, còn đem tiểu ngu ngốc cấp mang trở về Vương phủ của mình.”

      (tỉnh ra chưa em? :-( ôi tội em wá!)

      Quả nhiên, tới chính là Nhị vương gia. Mặc áo long cừu màu trắng, đầu đội mũ lông đính ngọc, quý khí bức người.

      đến trước mặt của ta, lấy tay vuốt vuốt cái miệng vì kinh ngạc (và ức chịu được) mà thể khép lại của ta: “Ngươi ngủ chín ngày. Ta tính toán hảo, nếu ngươi ngày thứ mười còn tỉnh, đem ngươi ném tới hóa nhân trang đốt, miễn cho lãng phí của ta hảo dược liệu. Như thế nào? nên lời? Chính là thôi , náo loạn lâu như vậy, lại bị đánh, lại bị đông lạnh, rốt cuộc phải đem được ngươi tới chỗ của ta rồi sao? Quật cường có ý nghĩa gì nữa?” (để tránh *thất thân* với chứ sao ;) )

      Ta thực kinh hoàng, ta còn nghĩ ra phải cái gì, ngây người lát, căm giận : “Ngu ngốc! Ngu ngốc!” Hận đến mức cầm lấy thảm trong phòng xé thành mảnh .

      Nhị vương gia xót xa : “ ở trong tay của ta, còn dám mở miệng mắng ta? Chờ khi ta đối phó với ngươi, nhìn ngươi như thế nào cầu xin ta tha thứ.”

      Ta vội vàng làm sáng tỏ: “ phải chửi, ngươi là hỗn đản, phải ngu ngốc. Ta mắng Sanh nhi cái tên dốt nát kia, tại sao có đúng lúc quay về cứu ta? Đúng là đồ ngu!” Lại cúi đầu thào gầm vài câu.

      Này hội đến phiên Nhị vương gia há to miệng kinh ngạc. tám phần chưa từng dự đoán được con người của ta thị phi ràng như thế, nên mắng tuyệt đối loạn mắng.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 42
      Người dịch: Tiêu Dao


      Này hội đến phiên Nhị vương gia há to miệng kinh ngạc. tám phần chưa từng dự đoán được con người của ta thị phi ràng như thế, nên mắng tuyệt đối loạn mắng.

      Nhị vương gia chậm rãi đánh giá ta, : ” Xảo quyệt(chỗ nào chứ?) như thế. . . Ta muốn biết Cửu đệ là như thế nào bắt ngươi phục tùng.” nhất vén vạt áo lên, ngồi xuống ở bên giường.

      Có giáo huấn trước kia ở Cửu vương phủ, ta biết chỉ nữ nhân, cho dù là nam nhân tới gần giường nam nhân cũng là rất nguy hiểm.(a, kinh nghiệm xương máu a~) Ta vừa mới hơi hơi lui chút, cũng bị Nhị vương gia bắt lấy.

      phải sợ, dựa vào tư sắc bực này của ngươi, có cho ta cũng cần.”

      Nhất thời, ta trừng hung hăng liếc mắt cái, gầm : ” Tư sắc của ta rất kém cỏi sao?”

      phải.” Nhị vương gia mỉm cười: “Miễn cưỡng đập vào mắt, cũng phải là khó coi. Hãy bớt sàm ngôn , ngươi cho ta biết, ngươi là như thế nào đem Cửu đệ mê đến thần hồn điên đảo? Lại là như thế nào xúi giục làm trái ý của ta? Hảo hảo đáp, nếu thừa, dĩ nhiên là cho ngươi nếm thử chút giáo huấn của hình phòng trong nhị vương phủ.”

      Ta cực hận cái khẩu khí tực đại ấy của , sau khi quay ặmt chỗ khác, : “Ngươi hỏi ta đáp? Ha ha, hình phòng của ngươi có cái gì phải sợ? Nghiêm hình tra tấn, phải hảo hán.” Chợt nhớ tới câu này trước kia từng qua với tiểu Vương gia.

      Ai, biết tiểu Vương gia tại như thế nào.

      Trong lòng đau xót, có tâm tư cùng Nhị vương gia đấu võ mồm, sâu kín hít hơi.

      Cằm bỗng nhiên tê rần, nguyên lai bị Nhị vương gia nắm chặt.

      “Vẻ mặt tương tư như thế, suy nghĩ đến ai a?” nguy hiểm hỏi.

      Ta thành đáp: “Sanh nhi, Cửu đệ của ngươi.” (Shock chưa ? Cho đáng đời!)

      Nhị vương gia lập tức biến sắc, giống như lời của ta giáng cho cái tát, cho lớn đích vũ nhục, tay càng dùng sức mạnh hơn, cơ hồ muốn đem cằm của ta bóp nát.

      “Ngươi lớn mật, cư nhiên dám ở trước mặt ta nghĩ đến ?”

      Đau!

      Ta giãy giụa , lấy tay phản kích, bất đắc dĩ khí lực bằng người.

      “Nghĩ đến sao? Vì cái gì thể ở trước mặt ngươi nghĩ đến ?” Ta đau đến nhe răng trợn mắt, lại thủy chung nhìn chằm chằm thẳng vào mặt Nhị vương gia.

      “Cũng nhìn xem tại tính mạng của ngươi ở trong tay ai, ngươi dám làm cho ta vui?” di chuyển aty xuống nắm lấy cổ ta, tuy rằng phải thực dùng sức, lại làm cho ta thể động đậy.

      Ta càng thêm kỳ quái, trừng mắt hỏi: “Ta vì cái gì phải làm cho ngươi vui? Chẳng lẽ ta ở trong tay ai, phài làm cho người đó vui lòng sao”

      Nhị Vương gia tựa hồ cảm thấy được lời của ta ngu ngốc, vì thế cười rộ lên, dần dần buông cổ của ta ra, vuốt mặt của ta : “Kia đương nhiên, ai cho cẩu khúc xương, cẩu liền giúp kẻ đó trông cửa.”

      Ta nhìn chằm chằm : “Nguyên lai ngươi đến nhân, cẩu cũng chẳng phân biệt được, đáng tiếc cho ngươi hảo bộ dáng. Uy, được sờ ta…

      Chưa kịp cảnh cáo xong, gương mặt Nhị vương gia kề sát lại, giống như ác lang nhau cắn khóe môi của ta, ngừng hút.

      “Ô ô… Ô ô…”

      Bản nhân bệnh nặng chưa lành, chỉ ô ô hai tiếng, lần thứ hai trước mắt tối sầm.

      Hôn mê .

      Lúc tỉnh lại, Nhị vương gia đứng ở đầu giường.

      Ta ánh mắt đột nhiên trừng lớn.

      cùng với kẻ khác lần đầu tiên thấy ta tỉnh lại đều giống nhau, như thường lệ sợ tới mức lui hai bước về sau. Rất nhanh ra vẻ trấn định bứơc trở về, bắt tay sau lưng.

      Những thứ khác quan trọng, ta sờ sờ quần áo người, trước hỏi câu: “Ngươi có đem ta làm cái gì đấy chứ?”

      Nhị vương gia nghĩ tới ta lại hỏi thẳng thắn như vậy, nhãn châu khẽ động động, trào phúng : “Thịt ở thớt gỗ, cho dù làm ngươi như thế nào nữa, làm sao?”

      Ta thông minh vô cùng, lập tức khoát tay : “Lời ấy sai rồi. Ngươi tuyệt đối cường bạo với ta, nếu ngươi cường bạo, chính là nuốt lời; ngươi là ca ca của Sanh nhi, ngươi nuốt lời, Sanh nhi còn mặt mũi; Sanh nhi còn mặt mũi, ta cũng còn mặt mũi.”

      Nhị vương gia nghe ta quanh co, cư nhiên đem làm cho rối loạn, sắc mặt khỏi lúc xanh lúc trắng. trầm ngâm lát, lạnh lùng : “Chỉ là chút tài mọn, bất quá là sợ ta cường bạo ngươi thôi. Hừ, chẳng lẽ trong Nhị vương phủ còn thiếu luyến đồng ? Hảo, bổn Vương gia cùng ngươi ngoạn, thế nhưng ngươi phải cam tâm tình nguyện tùy ý ta.”

      Nghe vừa như thế, ta thở phào hơi, lập tức thả lòng người.

      “Ngươi tại cho dù phát giận, cũng thể thuận tiện hôn ta, giở trò, hơn nữa được đánh ta. Kỳ , ngươi vốn nên tùy tiện đùa giỡn lương dân. Ta là người tự do, phải nô tài, ngươi có hiểu hay ?”

      “Ta thượng ngươi, nhưng cũng thể thân ngươi, hôn ngươi, hơn nữa chỉ cần ngươi nghe lời ta. Ta tuyệt đối có thể đánh cho ngươi chết sống lại.” Nhị vương gia lạnh lùng tiếp lời, nhìn ta kinh ngạc theo dõi , tiếp tục : “Bất quá nếu làm chuyện đó, ta nhất định muốn ngươi phải cam tâm tình nguyện cầu ta.”

      Ta giận dữ: “Ngươi thể như vậy! Ngươi có quyền lợi đối với ta như vậy! Ta phải nô tài!”

      Nhị vương gia nghe ta rống lên nửa ngày, bỗng nhiên cười ha ha: “Ở trước mặt Vương gia thể, quyền lợi, buồn cười! Con người vừa sinh ra liền có cấp bậc, Hoàng Thượng là bậc, các Vương tử là bậc, mặt khác vương thân quốc thích lại là bậc, các ngươi những kẻ dân thường là bậc, nô tài lại thấp hơn bậc. Ta …vừa vặn so với ngươi cao mấy cấp như vậy, cũng đủ sai sử ngươi có thừa.” xoa xoa mặt ta, giọng : “Cũng chỉ có Cửu đệ kia của ta bị ngươi mắng ngu ngốc, cũng bị ngươi dạy thành cái dạng như vậy.”

      Ta nhìn ánh mắt của , trong đầu lên khuôn mặt tươi cười ngày thường của tiểu Vương gia, khỏi cảm thấy may mắn vì nơi lúc đầu ta bước vào chính là Cửu vương phủ, chứ phải Nhị vương phủ.

      Đột nhiên cảm thấy được tâm tình bình phục, căn bản có cái gì hảo phẫn nộ.

      “Nhị vương gia…” Ta nhìn chằm chằm , chậm rì rì cười : “Ta sai lầm rồi.”

      “Ân?” Nhị vương gia kinh ngạc nhìn ta.

      Ta nghiêm trang, ăn ngay : “Sanh nhi phải ngu ngốc, ngươi mới là ngu ngốc.”

      Bàn tay hung tợn liên tục đập vào mặt, nặng cái rồi lại cái. Ta hai mắt muốn thấy sao Kim, phát gương mặt hắc ám kia lại kề sát.

      Vì cái gì ta cuối cùng là bị người ẩu đả rồi lại bị hôn?

      Người thành như ta vì cái gì cứ bị chèn ép,bức hại?

      Phu tử, ta xin lỗi ngươi, ngươi dạy gì ngày đó ta đều quên sạch .

      Khả kẻ này đọc rất nhiều thư, cũng thấy so với ta hiểu biết đạo lý hơn.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 43
      Người dịch: Tiêu Dao


      chứng minh, ta khi ở giường tỉnh lại nếm đủ tư vị cả người đau nhức. biết có phải hay Vương gia nào cũng thích cư xử với phạm nhân như vậy, dù sao nữa ta vẫn cảm thấy tên Vương gia nào cũng đều thích đối ta quyền đấm cước đá. (tội :-()

      Thời điểm ta tỉnh lại, trời muốn sáng. Ta phỏng chừng có lẽ lại ngủ hai ba ngày, cho nên khi thấy ta tỉnh lại, thị nữ túc trực ở bên cạnh đều cao hứng kinh hô lên tiếng, phi như bay ra ngoài bẩm báo chủ tử.

      Ta nhìn nàng nhàng lướt , trong lòng khỏi thở dài.

      xong rồi, nàng vừa báo tín, tám phần đem Nhị vương gia đến đây.

      Biết thế giả vờ hôn mê tiếp cho yên chuyện.

      Quả nhiên, tiếng bước chân ở ngoài cửa vang lên.

      Ta tích tụ khí lực cả nửa ngày, cuối cùng chuẩn bị hoàn hảo cái ánh mắt sắc bén, ngờ quay đầu lại là dự kiến.

      Người tới phải Nhị vương gia, mà là gã trung niên tướng mạo tầm thường. Người này thân hình thấp bé, hành động cũng lưu loát, chính là ánh mắt lại mấy hảo, thấy ánh mắt sắc bén của ta chút phản ứng cũng có, tiến sát đến gần đầu giường, vươn tay sờ cái trán của ta, gật đầu : “ tồi, quả nhiên là tỉnh, cũng hết sốt.”

      “Ngươi là ai?”

      “Ta?” cười hắc hắc: “Ta là quản gia trong Vương phủ này, ngươi từ hôm nay trở do ta trông nom . Ta họ Tôn, ngươi gọi ta là Tôn quản gia là được.”

      Ta cao thấp đánh giá cái, cũng cười hắc hắc: “Kỳ quái? Ta vì cái gì phải do ngươi trông nom ?”

      “Hắc hắc, ta cho tiểu tử ngươi hay.” phủi phủi vạt áo, tỏ vẻ uy phong : “Ta là quản gia của Nhị vương phủ, nô tài trong Nhị vương phủ dĩ nhiên là do ta trông nom .”

      Nghe khẩu khí kiêu ngạo của , ta đặc biệt phát cáu.

      Trần bá tuy rằng cũng là quản gia, bất quá cho tới nay chưa từng kiêu ngạo như thế.

      Ta bắt chước điệu bộ của : “Hắc hắc, ta ngươi hay lão tiểu tử kia, nhờ ta hiên ngang lẫm liệt dạy bảo Cửu vương gia nên thông minh ra mà cho ta chuộc thân sau, ta phải là nô tài . mượn ngươi xen vào việc của ta.”

      Tôn quản gia tức giận đến cái mũi phập phồng lên, điệu đột nhiên vút cao(cỡ quãng 8 :) ): “Ngươi, tiểu tử này muốn bị đòn mà!” Lập tức vung tay xồng xộc về phía ta.

      xong xong, ai kêu ta tại thân thể yếu đuối đến trốn cũng trốn thoát. Xem ra là bị đánh chắc rồi…

      chậm mà xảy ra nhanh, mặt súyt bị đánh ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng uy nghiêm: “Dừng tay…”

      Tay của Tôn quản gia cần phải chắc chắn là lập tức thả xuống, cả ngừơi tựa hồ cũng nhũn ba phần, run run lui sang bên.

      Vốn thời khắc nguy hiểm có người hô to dừng là chuyện tốt, bất quá ta cũng mắc mưu nhiều lần, nhớ năm đó bị lão Vương phi tinh kia hô to dừng, rốt cuộc sao, chẳng phải là càng tệ hơn à?

      Cho nên vừa nghe đến thanh này, ta chẳng những hề thả lỏng cảnh giác, ngược lại lập tức tinh thần chấn hưng, tích cực chuẩn bị cho chiến tranh có thể xảy ra.

      Quả nhiên, Nhị vương gia từ tốn bước đến, đối ta nhe răng cười, ngược lại đối với Tôn quản gia sắc mặt trầm xuống: “Ai bảo ngươi đối động thủ hử?”

      Tôn quản gia cái trán lập tức ào ạt chảy ra mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ : “Vậng ạ… Nhưng mà.. Chủ tử, là …”

      “Còn dám tranh luận?” Nhị vương gia nhàng câu làm cho Tôn quản gia sợ đến lập tức ngậm miệng. tựa hồ cao hứng trước thành quả dạy dỗ nô tài của chính mình, dùng ánh mắt xem xét ta chút, rồi hướng Tôn quản gia : “Ta rồi, tuy rằng là nô tài, khả ngươi chỉ có thể trông nom, thể đánh. Nếu ngươi dám đả thương , xem ta đem ngươi chôn sống như thế nào .” (a, Tranh nhi bá đạo a~)

      “Vâng, thưa chủ tử”” Tôn quản gia gật đầu nhanh như đảo tỏi. (ôi, Lộng tỉ so sánh là…)

      Ta nghe hồi, cảm thấy được có điểm thích hợp: “Ai là nô tài? Ngươi nên bậy, ta phải nô tài!”

      “Ta cũng đoán biết được ngươi hội tranh cãi mà.” Nhị vương gia mỉm cười xoay người, đối ta chớp mắt: “ cần cãi, ta chính là Vương gia, tuân theo pháp luật mà hành . Ngươi bán mình vào Vương phủ làm nô tài, chính là giấy trắng mực đen có chứng cứ hẳn hoi.”

      Ta cảm thấy thực kì quái: “Bán mình làm nô?”

      “Ha hả, ” Nhị vương gia thong thả ngồi ghế, đối Tôn quản gia nháy mắt: “Lão Tôn, đem “vật đó” tới cho xem.”

      “Vâng ạ.” Tôn quản gia vội tuân lệnh, đường chạy thẳng ra ngoài.

      bao lâu, lại đường chạy thẳng vào phòng, cầm trong tay cuốn sổ lớn.

      Tôn quản gia trong tay cầm quyển sổ, gấp rút mở ra, giống như tra tìm cái gì. Ta trộm nhìn chút, mặt bìa viết 《 Danh sách khế ước nô bộc》, trong lòng lo lắng chút, tự nhiên linh cảm được có điềm xấu.

      “Chủ tử…” Tôn quản gia đem quyển sổ dâng lên, giọng gọi Nhị vương gia.

      Nhị vương gia ánh mắt cũng chuyển dù chỉ chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, cất tiếng : “Đọc lên !”

      “Vâng ạ. 《Tôi Hạ Ngọc Lang, vốn tiền tài khó khăn, tự nguyện bán mình vào Nhị vương phủ làm nô, định giá bạc là trăm lượng. Thanh toán tiền bằng ngân phiếu. Từ nay về sau làm nô hầu hạ, có nào câu oán hận, chủ tử cho phép, được chuộc thân. Kí tên đồng ý: Hạ Ngọc Lang. 》(điêu ghê gớm o_O)” Tôn quản gia cất cao giọng đọc .

      Quả thực là điên đảo Càn Khôn!

      Ta ánh mắt trừng trừng, quát lờn: “Bậy bạ! Ngươi ăn bậy bạ!”

      “Cái gì bậy bạ? Ngươi xem , này còn có dấu tay của ngươi.” Tôn quản gia cười hì hì đem quyển sổ hướng ta giương lên, mặt quả nhiên có dấu tay đỏ tươi.

      Ta lại nghiến răng nghiến lợi, đỏ mắt: “Đê tiện! Là các ngươi thừa dịp ta hôn mê ấn vào, ta muốn cáo quan!” (o_O cáo ai???)

      “Cáo quan?” Nhị vương gia cười xòa tiếng, thở dài lắc đầu: “Ngươi đúng là hài tử ngốc nghếch. Ngươi tới chỗ nào cáo quan đây? Thiên hạ ai dám thẩm vấn ta? Huống chi đây còn có dấu tay của ngươi. Cho dù ngươi bẩm báo Hoàng Thượng nữa, cũng chỉ có thua thôi.”

      “Ngươi…” Ta siết chặt nắm đấm, dùng hết khí lực từ giường đứng dậy, lại đột nhiên ngực đau nhói, ngã xuống.

      Hận a! Đúng là tên tiểu nhân đê tiện dơ bẩn mà!

      Ta nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn Nhị vương gia.

      Nhị vương gia nhìn hai mắt của ta, đứng lên phân phó: “Hảo hảo tĩnh dưỡng, suy nghĩ quay về Cửu vương phủ từ nay coi như chết, lúc nào rảnh rỗi, ta tự nhiên đến chiếu cố ngươi. Lão Tôn…”

      “Chủ tử, nô tài ở đây.”

      “Đối đãi người này tốt cho ta , được bỏ đói, được đánh, được trói , chỉ cần ra Vương phủ, có việc gì cũng phải chiều .”

      “Vâng ạ. bỏ đói, đánh, trói, nô tài đem xem như nửa chủ tử.”

      , làm chủ tử hẳn hoi. Người ta ở trong Cửu vương phủ, chính là so với chủ tử còn có uy thế hơn mà.” Nhị vương gia khẽ nhếch khóe miệng, tinh tế đánh giá ta lát: “Ngươi hảo hảo ở lại đây. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cửu đệ có thể cho ngươi cái gì, ta đều có thể cho ngươi…”

      Ta hung hăng nhìn , lại chỉ làm cho Nhị vương gia ha hả cười lớn.

      thoải mái ung dung ly khai khỏi phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :