1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô tài - Phong Lộng (60C+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 34
      Người dịch: Tiêu Dao


      Chuyến xuất môn lần này của tiểu Vương gia đối với ta mà là chuyện tốt, bởi vì sau khi trở về thái độ hòan tòan khác hẳn, quả thực là hữu cầu tất ứng, bảo ta có điểm thụ sủng nhược kinh.

      Ta cuối cùng cảm thấy được bên trong có điểm kỳ quái, chính là mỗi lần hỏi tiểu Vương gia, tổng bị dùng chuyện thú vị mà lảng tránh. Rốt cục sau vài lần hỏi han đều thất bại ta cũng nhắc tới nữa.

      ngày, giờ cơm chiều, ta muốn đến đình lý ở tiểu viện đích mở tiệc, cùng với tiểu Vương gia cùng nhau đợi ngắm trăng vừa ăn cơm. Chờ lúc ánh trăng ló dạng, mới phát thời tiết này, phương vị này căn bản thể thấy trăng. (hai cái đứa này =.= dở hơi )

      Nhìn tới ánh trăng, chúng ta giống nhau rất có tư vị ăn uống.

      ngờ thời gian này cư nhiên còn có thể có được cá phấn ngon như vậy (thú hem bik con này tròn méo ra sao nữa :”>).” Tiểu Vương gia bên tán thưởng, bên gắp miếng cá đặt vào trong bát của ta.

      Ta cúi đầu lảng tránh, gật gật : “ tồi, quả ăn ngon.” Vì thế liền gắp thêm mấy miếng, tiếp tục ăn lấy ăn để.

      Tiểu Vương gia tỏ ra để ý chuyện ăn uống lắm chỉ là lẳng lặng nhìn ta ăn.

      “Ăn a, Sanh nhi, ngươi cũng ăn chút.” Ta vì gắp khối, đặt vào trong bát của .

      Tiểu Vương gia cười : “Đây là vật phẩm tiến cống của Hồ Bắc. Phải từ từ ăn, mới có thể thưởng thức hết tư vị.” gắp miếng cá lên, chậm rì rì, rất có dáng vẻ thưởng thức mỹ vị.

      Ta xua tay : “Cá phải là cá, chẳng lẽ là cống phẩm, nó liền giống bình thường? Bất quá là nhìn xem vận khí như thế nào, cùng nhau sống ở hồ nước, chẳng qua có con được tuyển làm cống phẩm mà thôi. Cũng giống như hoa hoa công tử cùng với tiện nô chẳng qua chỉ là hơn nhau ở vận số may rủi, chứ cũng từ con người sinh ra cả mà”

      “Lời ấy đúng đâu.” Tiểu Vương gia nghiêm mặt : “Có thể làm cống phẩm, tất nhiên là được tuyển chọn trong những thứ tuyển chọn nhiều lần. Huyết thống tôn ti, thượng trí hạ ngu, vốn là đạo lí từ xưa.” ( ơi, *lạc đề* rồi =.=”)

      Ta nghe như vậy, bỏ lại chiếc đũa, cũng nghiêm mặt : “Ngươi khẳng định được chọn nhất định so với được chọn là tốt hơn? Ít nhiều thứ tốt, sinh trưởng ở thâm sơn đại trạch, bị chó hoang ăn, làm sao đến phiên hoàng đế ăn? Như cái đĩa thế này. . . .” Ta xoay xoay cái đĩa (ầy, coi chừng lại bể nữa bi giờ), “Mặc kệ có phải hay cống phẩm, dù sao chính là đĩa cá. Tái lợi hại cũng có khả năng so với thức ăn bên trong ngon hơn.” ( hay, bé…được lắm!)

      Ta vài câu miệng lại bắt đầu muốn ăn (o_O), nắm lên chiếc đũa tiếp tục hướng đĩa rau gắp cho vảo miệng, kiên nhẫn : “Tốt lắm, bất hòa ngươi cũng nhàm chán rồi. Ta hỏi ngươi, ngươi chừng nào cho ta ra ngoài ngoạn?”

      Cái này mới là vấn đề quan trọng.

      tại, ta cư nhiên còn có quyền lợi ra khỏi đại môn Vương phủ, đương nhiên phải tận hết sức lực tranh thủ.

      Tiểu Vương gia sắc mặt buồn bã.

      Mỗi lần ta hỏi vấn đề này, đều sắc mặt buồn bã. Mỗi lần lộ ra cái dạng này, ta liền mềm lòng vô pháp chống lại.

      Bất quá, ta quyết định lần này tuyệt đối mềm lòng.

      , ta khi nào có thể ra ngoài ngoạn?” Ta lớn tiếng ồn ào: “Ta là khách của Vương phủ, ngươi thể nhốt ta như vậy a.”

      “Vì cái gì nhất định phải ra ngoài? Trong Vương phủ thiếu cái gì?”

      “Trong Vương phủ cái gì cũng có thiếu,… ” ta trầm ngâm cúi đầu, chớp mắt : “Bất quá khi ngươi cho ta tùy ý xuất nhập, ta vẫn là cảm thấy được chính mình có tự do.”

      Tiểu Vương gia chậm rãi để đũa xuống, cúi đầu trầm ngâm.

      “Ngọc Lang, nếu ta cho ngươi lệnh bài tùy ý xuất nhập …” Tiểu Vương gia từ trong lòng ngực lấy ra cái ta thèm dãi lâu: lệnh bài xuất nhập, ta cao hứng đưa hai tay ra đón lấy.

      “… . . vậy ngươi cũng thể vì ta mà cần nó?”

      Ta ngạc nhiên: “Vì cái gì cần?”

      Tiểu Vương gia nhàng cười, dựa vào ta: “Kinh thành hiểm ác, ta nghĩ ngươi có đủ kiến thức để tự nhiên lại nơi này. bằng ở trong Vương phủ sống thanh tịnh, qua ba tháng mùa xuân, ta mang ngươi đến Dương Châu chơi.”

      tiếng trầm thấp, hết sức lọt tai, ta nghe được mơ mơ màng màng cười rộ lên, gật đầu : “Hảo.”

      Tiểu Vương gia ôm ta, đối ta hôn ngọt ngào, đắm say.

      Buổi tối lại là càn quấy đêm.

      Ta bị tiểu Vương gia hết hôn lại sờ soạng, khí lực hoàn toàn có, cả người như nhũn ra. Mấy ngày nay, mỗi tối đều làm việc này, cư nhiên dần dần cảm thấy chán ghét, sợ hãi như ngày xưa, ngược lại cảm thấy thực thoải mái. (ố ồ)

      Tiểu Vương gia làm xong chuyện xấu (em cũng thích mà gọi là *chuyện xấu* kái j???), ở lưng ta thấp giọng thào, vừa vừa dùng đầu lưỡi liếm mút khắp nơi.

      Ta hữu khí vô lực, đá chút, bất mãn : “Vì cái gì ta đều phải nằm dưới? Mệt mỏi quá.”

      Tiểu Vương gia hỏi: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

      “Mặc kệ, ta cũng muốn thượng ngươi.”

      cầu này ta cơ hồ mỗi lần giường đều đưa ra, đáng tiếc lần được chấp thuận.

      ngờ tối nay, tiểu Vương gia cư nhiên gật đầu : “Hảo, ta đáp ứng ngươi.”

      tình đột nhiên lại thành như vậy, ta thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, trừng to mắt nhìn tiểu Vương gia, xem có hay lại trêu cợt ta.

      Tiểu Vương gia vẻ mặt nghiêm túc, đem ta từ phía dưới nâng dậy, chính mình lại nắm phía dưới.

      “Ngươi có thể?”

      Ta trừng mắt cứng lưỡi, nhìn tiểu Vương gia nhịp nhàng phối hợp, nhất thời quên lúc trước cả người khoẻ, long tinh hổ mãnh đứng lên: “Có thể, ta đương nhiên có thể!” Ta hưng phấn vô cùng.

      Tiểu Vương gia ở dưới thân của ta thực ngoan ngoãn, đúng là mĩ lệ vô cùng, làm cho dục vọng ta khẽ động.

      Tục ngữ , chưa ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy. Ta tuy rằng có ăn nằm với người khác, bất quá căn cứ kinh nghiệm từng bị thượng mà ( có thể rút được *kinh nghiệm* rồi seo??? Làm nhiều thế rồi cơ à *cười râm tà*), nhất định có thể thành công.

      đêm thở hổn hển hư hư cố gắng, lại có tiểu Vương gia chủ động trợ giúp (o_O), rốt cục đạt thành tâm nguyện.

      Ta lúc hưng phấn tiến vào, bị tiểu Vương gia chặt chẽ quấn lấy cơ hồ phải kêu lên, ôm chặt tiểu Vương gia : “Sanh nhi. . . Sanh nhi. . . . .”

      Tiểu Vương gia đầu cũng đầy mồ hôi, sức chịu đựng của coi như khá tốt, giống ta mỗi lần bị tiến vào liền khóc lớn đại náo, chỉ là cắn môi : “Nhanh lên a, cọ xát cái gì?”

      Được nhắc nhở, ta nhanh thực hành động. trước sau, học bộ dáng ngày thường của xoa xoa, nắn nắn.

      Các loại tư vị này cùng với ngày thường bất đồng, thể tinh tế thuyết minh.

      Rốt cục đến cuối cùng, ta dài thở ra, tòan bộ cơ thể đều thả lỏng, ôm tiểu Vương gia chặt.

      Tiểu vương gia giống như sống qua hồi hình phạt, hô hấp rốt cục bình thường trở lại, lau cái trán đầy mồ hôi, xoay người đem ta ôm vào trong ngực, hỏi: “Cái này khả vừa lòng ?”

      Ta mệt đến ngất ngư, có dư thừa khí lực tỏ vẻ, khẽ gật đầu, khẩn cấp tiến vào mộng đẹp.

      “Ngọc Lang, nếu có người có thể cho ngươi xiêm y, vật phẩm thượng đẳng, càng nhiều thú vui để ngoạn, ngươi khả hội cùng ?” Mồ hôi của tiểu Vương gia chảy dài cổ của ta, trán đều ướt đẫm: “Ngươi phải nhớ kỹ , bọn họ có lẽ cái gì cũng có thể cho ngươi, cũng vì ngươi…”

      tới đây, ta muốn ngủ phân nửa, lúc sau cái gì cũng đều có nghe thấy. Chỉ loáng thoáng gặp câu xuôi tai:

      “Chớ quên ta…”

      Sáng sớm hôm sau, ta cảm thấy mỹ mãn tỉnh lại, vừa mở mắt thấy tiểu Vương gia tươi cười tràn ngập cưng chiều, nhìn xuống ta : “Hôm nay thời tiết tốt, sợ hội chuyển lạnh, ngươi vẫn là nên ngủ thêm lát.”

      Ta nhìn cừơi rạng rỡ, khẽ ôm thắt lưng của : “Vậy còn ngươi?”

      Tiểu Vương gia sầu mi khổ kiểm: “Ta còn biết làm sao? Ta hôm nay phải xuất môn có việc, nhất định phải .” hung hăng ôm ta chút: “Ngọc Lang, ta tại ngày có ngươi đều được, nhìn thấy ngươi, ta nhất định ăn ngon ngủ yên.”

      Trong lòng ta đột nhiên vô cùng thỏa mãn, tự hào, ái ý cũng nhanh chóng dâng lên . Nắm chặt tiểu Vương gia, hung hăng hôn cái, mới lùi vào trong chăn, xua xua tay ra vẻ dương dương tự đắc: “Được rồi, sớm về sớm.”

      (đc rồi, để xem em vui vẻ đc bao lâu nhá!)

      Lại tìm chu công . (tức là ngủ tiếp ấy)

      Mặt trời lên cao, ta mới rốt cục uể oải xốc chăn lên, lắc lắc lắc lắc đứng lên. Ánh mắt vừa chuyển, cư nhiên chăn có nhiều điểm đỏ.

      Ngày hôm qua lại bị tiểu Vương gia lộng thương?

      Ta sờ sờ chính mình, quả có gì cả.

      Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện, hô to tốt. Đêm qua là lần đầu tiên của tiểu Vương gia, ta mạnh chân mạnh tay, khẳng định đem lộng bị thương.

      tệ quá! Xong việc ta cư nhiên liền như vậy ngủ say mà chẳng để ý gì cả.

      Lúc này cảm thấy áy náy cực độ, vội vàng mặc xiêm y ra.

      Vừa ra tiểu viện, gặp phải Trần bá, ta cầm lấy hỏi hành tung của tiểu Vương gia.

      “Chủ tử sáng sớm ra ngoài, là trong cung phái .”

      ra ngoài có việc, kia chẳng phải là kỵ mã bôn ba?

      Ta bên đau lòng, bên lén lút hỏi: “ hôm nay lúc ra ngoài, có phải hay thân thể tốt?”

      Trần bá lăng lăng nhìn ta, hiển nhiên biết ta muốn ám chỉ cái gì?

      Ta thể thẳng, dậm chân : “Chân có hay khập khiễng và vân vân vài thứ tựa tựa như vậy?”

      Trần bá biến sắc: “Ngọc Lang. . . . , Hạ công tử ngươi. . . . Ngươi lại đá. . . Đá. . . . .”

      “Ta tuyệt đối có đá . Vấn đề này liên quan đến chuyện đá…” Ta bỗng nhiên mặt đỏ tới mang tai, lắc đầu : “Bất quá là sợ bị bệnh mà ta biết.”

      “Nga. . .” Trần bá hổ là nhất đẳng trung nô, thấy ta vì tiểu Vương gia lo lắng, lại tỏ ra vẻ mặt vui mừng cảm thán ta rốt cục biết hảo hảo phụng dưỡng tiểu Vương gia. hồi tưởng hồi, : “Hôm nay lúc chủ tử ra cửa vẫn rất hảo, chính là sắc mặt có điểm trắng bệch. Ta hỏi làm sao vậy, chủ tử đại khái là tối hôm qua ngủ bị cảm lạnh, có gì đáng ngại. Hạ công tử yên tâm, ta cố ý lấy thêm áo choàng cho chủ tử rồi mới thỉnh chủ tử lên ngựa.”

      Nghe Trần bá , ta biết tiểu Vương gia có bị đại thương, nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.” bên thầm tiểu Vương gia sĩ diện, bên né tránh ánh mắt nghi vấn của Trần bá.

      Từ ngày đó, mỗi ngày trôi qua đều đặc biệt chậm. Ta vẫn ngồi xổm cạnh hồ nước ngắm bọn cẩm lý trồng trong hồ, ngừng ngẩng đầu nhìn sắc trời, phỏng chừng tiểu Vương gia khi nào trở về. (nhớ *chàng* rồi đấy :) )

      Rốt cục, khi đám cẩm lý tiểu Vương gia hao tiền tốn của mua do ta làm gẫy trước đây mọc lên cây mới, tiểu vương gia cuối cùng trở lại.

      Ta xa xa nghe thấy thanh các nô tài thỉnh an, còn nghe thấy tiểu Vương gia vô cùng hứng khởi hỏi: “Lang nhi?”, nhất thời trong lòng căng thẳng.

      Nương a, ta mỗi ngày thấy , chưa từng nghĩ tới nghe thanh của hội khẩn trương như vậy.

      Trong lỗ tai truyền đến thanh cước bộ gấp gáp của . Ta đột nhiên có loại xúc động, nghĩ muốn nhảy dựng lên tìm chỗ, đem mình giấu . Đưa tay xua đám cá trong hồ nước, ta xoay người, thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu Vương gia.

      cười lên đẹp, cái mũi ánh mắt, mỗi cái lông mi đều đối ta cười đến sáng lạn.

      “Ngọc Lang, nhìn ngươi, càng làm hồ nước thêm sinh động a .”

      Ta cũng muốn bướng bỉnh quay về phía cười cái, chính là miệng ngậm chặt lại, cư nhiên khống chế được, bổ nhào vào trong lòng ngực tiểu Vương gia oa oa khóc lớn lên.

      Ta ngừng đem nước mắt nước mũi cọ vào bả vai (dơ quá a~), ngừng vuốt ve tóc ta, cười hỏi: “Làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?”

      Ta nâng mặt lên, khóc sướt mướt : “Ta bao giờ nữa… muốn thượng ngươi . . . . .”

      Tiểu Vương gia tỏ vẻ rất hiểu.

      Ta bên dụi mắt, bên đứt quãng tiếp: “Xem ra vẫn là ta đau chút cũng được rồi, như vậy tốt hơn là lòng ta đau. Dù sao ta cũng ra ngoài làm việc, cũng kỵ mã…” (xong rồi, bé tự nguyện làm *thụ* O.O)

      Tiểu Vương gia bàn tay đặt vai ta bỗng nhiên khí lực tăng lớn, giống như có áp lực tình cảm rất lớn dồn vào đó. hít sâu hơi, đối ta mắng: “ là ngu ngốc mà.”

      câu kia, tại thể khơi gợi ý chí phản kháng của ta.

      Ta thầm quyết tâm, đem chuyện xấu trước kia của tiểu Vương gia toàn bộ quên hết, kiếp này hề nhắc tới.

      Trong Vương phủ mọi người giờ đều đem ta trở thành chủ tử thứ hai (*Vương phi* tương lai :) ), thái độ cung kính phi thường. Lúc tiểu Vương gia có ở trong phủ, ta chính là vương.

      Vương phi cùng vài ca ca của tiểu Vương gia lâu lâu ngẫu nhiên cũng tới, bất quá ta đối những người này có ấn tượng tốt, cho nên bọn họ mỗi lần đến, ta đều giả như thấy, chính mình tìm cái góc chơi.

      Hôm nay, Trần bá cầm hai phong thư của người nhà gửi cho ta.

      Ta nhanh như chớp leo lên cây, đem phong thứ nhất mở ra. Nguyên lai mẫu thân có lương tâm kia còn nhớ đứa con trai này.

      Nội dung như sau:

      “Ngọc Lang con ta,

      Thân thể vẫn hảo chứ? Cửu vương gia đối đãi ngươi có tốt ? Có hay gây khó dễ cho ngươi?

      Gia gia, phụ thân, mẫu thân đều ngày ngày cầu khấn, mong ngươi sớm ngày có tiền đồ.

      Hảo hảo làm bạn Cửu vương gia, đừng để lời và việc làm tốt, làm cho Cửu vương gia vui. Nếu phụ thân bên này việc quan cần cất nhắc, chúng ta còn muốn cầu Cửu Vương gia mà.

      Nguyện cầu cho ngươi sớm được Cửu vương gia ban cho tiền đồ sang lạn.

      Mẫu thân.”

      là chỉ nghĩ đến tư lợi!

      Ta vô tình, đem thư nhét vào trong lòng ngực. Lại mở ra phong thư thứ hai, là gia gia tự tay viết:

      “Ngọc Lang tiểu súc sinh:

      Ngày ấy chủ tử ngăn cản, ta có thể đánh gãy chân chó của ngươi. yên lành, như thế nào chúng ta nhà đều bị chủ tử đuổi ? Đều tại ta dưỡng lão quá sớm, có đem chuyện Hạ gia nhiều thế hệ hầu hạ chủ tử hảo hảo dạy dỗ ngươi.

      Chủ tử đối Hạ gia chúng ta nhiều thế hệ có ân. Ngươi đừng tưởng rằng chủ tử cho chuộc thân là ân điển, ngươi tốt nhất nên hảo hảo hầu hạ chủ tử cho ta. Làm cho vui vẻ, đợi lúc cao hứng, cầu đem chúng ta cả nhà lần nữa thu hồi, như vậy mới là tròn hiếu đạo .

      Gia gia của ngươi, tử cũng là quỷ của Cửu vương phủ.

      cần ngươi nhất định được học theo thói của phụ thân ngươi, ta làm sao lại dưỡng ra đứa con vong ân phụ nghĩa như thế chứ? Thiết nghĩ chủ tử là tốt, cho dù người có cho chuộc thân cũng cần phải vui mừng như thế chứ. Lên làm quan, liền vong ân bội nghĩa ! (nãy giờ là chửi cha bạn Lang a~)

      Ngươi hảo hảo nhớ kỹ cho ta, được học phụ thân ngươi thái độ vô lễ như vậy! Nếu , quải trượng của ta káhch khí đâu!

      Gia gia.”

      Này phong thư càng thể nghe theo. Ta tiếp tục vô tình đem thư nhét vào trong lòng ngực.

      ngẩn người, chợt nghe được dưới tàng cây kêu to tiếng:

      “Ngọc Lang!”

      Ta đột nhiên chấn động, cơ hồ suýt rớt khỏi cây, lấy hai tay ôm chặt cây bình ổn trở lại , mới hướng dưới tàng cây vừa nhìn, quát: “Ai làm cho ta giật mình thế hả?”

      Phía dưới, người mặc bộ xiêm y màu tím hồng, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn ta.

      “Kim muội!” Ta nhãn tình sáng lên, vội vàng leo xuống, lôi kéo nàng cười : “Quả nhiên là ngươi! phải theo Vương phi vào trong vương cung hầu hạ sao, tại sao trở lại? Lão chủ chứa kia có đối với ngươi tốt?”

      Kim muội liên tục lấy tay đặt ở bên miệng muốn ta im lặng, nhìn tả hữu, hì hì : “Nhĩ hảo lớn mật, cư nhiên nương nương như vậy. Ta tốt lắm, cũng có cái gì tốt. Ta ngày thường ở chỗ nương nương cũng khá nhàn hạ. Nay nương nương muốn tới cửu Vương phủ, thị nữ bình thường cùng vừa vặn bị bệnh, ta lại nhớ ngươi, liền cầu nương nương cho ta theo tới hầu hạ .”

      Ta cao thấp đánh giá, thấy nàng khí sắc tồi, quan tâm hỏi: “ người của ngươi thương tích tốt chưa?”

      sớm khỏi, ” Kim muội vén tay áo lên cho ta xem: “Nhìn này, chỉ còn chút tiểu dấu. Làm nô tài ít nhiều gì cũng hai lần bị đánh mà.”

      Nhớ tới ta cố ý chọc giận nàng, nàng còn có thể khi đó lao tới thay ta bị đánh, trong lòng ta liền chịu khổ sở.

      “Kim muội, là ta tốt, làm phiền hà ngươi.”

      bậy bạ gì đó? Cái này gọi là nhân họa đắc phúc, phải ngươi, ta thể tiến cung thị hầu nương nương mà. tại tiền tiêu hàng tháng hơn nửa bạc, ăn mặc đều tốt hơn nhiều.” Kim muội tựa hồ nghĩ tới chuyện, lôi kéo ta đến bên ngồi xuống: “Ngọc Lang, ngươi phải sao?”

      Ta ngạc nhiên : “? Ta tới chỗ nào?” Chẳng lẽ chuyện tiểu Vương gia phải mang ta Dương Châu chơi đùa, cư nhiên lọt vào đến trong cung?

      phải phải thả ngươi ra ngoài, ban cho ngươi chức vị sao? Ta còn nghĩ chúc mừng ngươi, cuối cùng hết khổ, ngươi cũng dễ dàng.”

      Phóng ta ra ngoài, ban cho ta chức vị? Chẳng phải chính là hợp ý mẫu thân sao?

      Ta muốn bỏ lại tiểu Vương gia, liên tục khoát tay : “Làm sao có thể? Sanh nhi. . . à . . . . . Tiểu Vương gia ngày cũng ly được ta. Nếu ta , khẳng định ăn ngon ngủ yên. như thế nào cho ta ra ngoài nhận chức vị?

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 35
      Người dịch: Tiêu Dao


      Ta muốn bỏ lại tiểu Vương gia, liên tục khoát tay : “Làm sao có thể? Sanh nhi. . . à . . . . . Tiểu Vương gia ngày cũng ly được ta. Nếu ta , khẳng định ăn ngon ngủ yên. như thế nào cho ta ra ngoài nhận chức vị?”

      “Chính là, ta quả nghe thị nhân bên người nương nương , chủ tử phải điều lệnh. đây là điều lệnh, vốn Đại vương gia cũng muốn như vậy, kết quả là hai vị chủ tử cãi nhau, còn suýt xảy ra chuyện đáng tiếc nữa. Nương nương biết, trước tiên là về chủ tử nên dây vào những chuyện vụn vặt như thế, sau lại còn : cũng tốt, sớm đuổi tên tiểu tử Hạ gia kia .” Kim Muội cau mày : ” Tiểu tử Hạ gia, trừ ngươi ra còn có ai?”

      Ta nghe nàng như vậy, lập tức khẩn trương, nhảy dựng lên kêu to: “ bậy! Ngươi bậy bạ gì đó? Nhất định là ngươi nghe lầm .”

      Kim Muội sắc mặt hơi chuyển, cẩn thận xem xét ta, bỗng nhiên ánh mắt chớp chớp, hai tay chấp trước ngực : “A di đà phật, xem ra cuối cùng chủ tử thiệt tình, cũng cầu được của ngươi thành tâm.” Nàng túm túm tay áo của ta, xem thần sắc của ta, chậc chậc : “Đúng là khó khăn vô cùng, chủ tử tinh mắt, ngươi cũng coi như có phúc khí. Nếu phải ngươi gặp phải , hoặc gặp phải ngươi, trời đất nên tạo nên đôi như vậy.”

      Nghe nàng khoa trương như vậy, ta so với ăn mật còn ngọt hơn, toàn thân xương cốt đều hẫng.

      khỏi nhăn nhó chút, ta chỉ hảo giả bộ hung ác để chữa thẹn: “Uy, ta khả là nam nhân, cái gì trời đất đôi?”

      Kim Muội nở nụ cười hồi, : “Nam nhân có cái gì tốt? Nếu ngươi là nữ nhân, cùng chủ tử thân mật, có thể làm cho ngươi vào cửa làm Vương phi sao? Bất quá lại là sinh ly tử biệt. Nam nhân có thể trở thành thư đồng cùng chủ tử bên nhau cả đời, ngày sau cho dù cửu Vương phi nhập môn, cũng dám tùy tiện cái gì.”

      Ta sửng sốt chút, chưa từng nghĩ tới nam nữ lại có bất đồng đãi ngộ.

      tồi, nam nhân cùng nam nhân tuy rằng thể thành thân, nhưng là ta nhất định có thể cùng tiểu Vương gia vĩnh viễn cùng chỗ. Ở trong Vương phủ làm khách cả đời cũng tốt. (ảnh mà nghe đc lời này chắc vui phát điên mất)

      Ta nghĩ đến cả đời cùng tiểu Vương gia cùng chỗ, thẳng đến lúc râu tóc đều bạc trắng, hắc hắc cười rộ lên.

      Ngốc, cười cái gì?” Kim Muội phất tay trước mắt ta.

      Ta bắt lấy tay nàng, kêu lên: “Kim Muội, ta nghĩ thông rồi, cả đời này, cho dù ở lại Vương phủ cũng sao cả.”

      “Ngươi trốn ? Nhớ ngày đó, ai mỗi ngày leo lên cây đánh giá địa hình?”

      “Lúc này bất đồng ngày xưa.” Ta lấy ra lệnh bài: “Xem này, ta chính là có thể xuất nhập tùy ý, chịu quản thúc.”

      Kim Muội kinh ngạc : “Cái này cư nhiên cũng…” (…có thể đưa cho bé~ Vương gia *dại* lắm òi em ơi)

      Ta gật gật đầu, khoe ra : “Như thế nào, tồi ?”

      Kim Muội bình tĩnh nhìn lệnh bài trong tay ta, trong mắt lên quang mang trong suốt, ngẩn người hồi lâu, biết suy nghĩ gì.

      Ta cảm thấy được kỳ quái, muốn đem lệnh bài thu hồi trong lòng ngực xem nàng làm sao vậy. Nàng bỗng nhiên bắt lấy lệnh bài của ta, ngay cả tay của ta cũng cầm chặc.

      “Ngọc Lang, cầu ngươi việc.” Kim Muội nắm làm tay của ta đau, giống như ra sức nắm chặt cứu tinh. Nàng hàm răng nghiến chặt, hơn nữa ngày mới : “Dùng lệnh bài này, mang ta ra Vương phủ chuyến.”

      “Cái gì?”

      “Nương nương phải sau cơm trưa mới hồi cung, còn có thời gian. Ta ngày thường đều thể ra cung, chỉ có cơ hội hôm nay. Ngươi dẫn ta ra ngoài Vương phủ, ta muốn gặp người.”

      Nhìn thấy bộ dáng Kim muội như vậy, ta cũng hỏi nhiều, lập tức gật đầu.

      “Hảo, ta mang ngươi ra ngoài.”

      Tuy rằng đáp ứng tiểu Vương gia cần lệnh bài xuất môn này, ta rốt cuộc vẫn là bội tín.

      Ta mang Kim Muội theo, đem lệnh bài hướng trông cửa nhoáng lên cái, nghênh ngang bước ra khỏi đại môn.(buồn cười wá, cứ như trẻ con ấy)

      Kim Muội phía trước dẫn đường, bước chân của nàng thực gấp, giống như tiễn(mũi tên) vậy. Ta vội vàng theo nàng xuyên qua mấy cái ngõ tắt , sợ lạc mất Kim Muội. Bị mất thị nữ của Vương phi cố nhiên phải việc , hơn nữa ta đối với đường xá kinh thành dốt đặc cán mai, vạn nhất lạc đường thực khó coi .

      Kim Muội quen thuộc đường , rốt cục ở trước loạt tiểu phòng, kinh ngạc nhìn phía trước.

      Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, phía trước thiếu niên thanh tú đem đống cỏ khô cột lại. giơ tay áo lên cao lau mồ hôi ướt đẫm trán, hồn nhiên bất giác có người ở chân tường nhìn .

      Kim muội liền sau chân tường, né tránh nhìn hồi lâu.

      Thiếu niên đem cỏ khô toàn bộ cột lại xong, lau mồ hôi, xoay người lại, vừa vặn nhìn về phía chúng ta.

      Kim Muội vội vàng nép sau bức tường, ta nhìn kỹ thiếu niên kia, mặt mày cư nhiên cùng ta có tám chín phần tương tự.

      “Nếu muốn gặp người ta, liền qua a.”

      Kim Muội để ý tới ta, chỉ si ngốc đứng nhìn.

      Thiếu niên kia hảo nhãn lực, xoay người cái thấy bóng dáng Kim Muội chợt lóe, cư nhiên hướng chúng ta lại.

      tới trước mặt, ánh mắt của chỉ nhìn chằm chằm Kim Muội, môi giật giật, tựa hồ muốn cái gì, lại rốt cục cái gì cũng .

      Quang cảnh này, có ai còn đoán ra được?

      Ta nghĩ đây nhất định là đôi tình nhân, nhìn thần tình học nhìn nhau, thóang chốc da gà đều nổi lên. Vội vàng xoay người bước thong thả ly xa họ chút để tránh làm lỡ chuyện tốt của hai người.

      Kim Muội cũng đáng thương, xuất nhập được tự do. Ngày đó ở Vương phủ có lẽ còn có cơ hội ngẫu nhiên ra gặp gỡ chút, vào cung rồi đó là thể .

      Khó trách nàng cầu ta mang nàng ra. Như vậy cũng tốt, về sau nàng mỗi lần theo Vương phi đến Vương phủ, ta đều mang nàng ra.

      Chính là tán dương chính mình tâm địa thiện lương, ta quay đầu vừa thấy, thiếu niên kia cư nhiên muốn xoay người rồi.

      thể nào? Cư nhiên từ đầu tới đuôi câu cũng lời nào?

      Kim Muội cắn môi, tựa hồ run rẩy đứng vững. Trong tay khăn lụa bị nắm nhăn nhúm. Đến khi tên thiếu niên kia vào cửa, nàng mới hơi bình phục lại chút, sâu kín hít hơi, đứng bất động tại chỗ, lâu gì.

      Ta xem ra thích hợp, cẩn thận quan sát sắc mặt Kim Muội.

      Kim Muội nhàng : “Tốt lắm, cũng coi như ra chuyến. Chúng ta trở về .” Quay người lại, cũng quay đầu nhìn lần lại thẳng bước mà . Ta vội vàng đuổi theo sau lưng nàng.

      Ai, đúng thế gian đích nam nữ si tình a.

      Ta theo sát Kim Muội, dễ dàng vào Vương phủ bằng cửa sau, thuận tay bắt lấy tên hộ viện, hỏi tiểu Vương gia về chưa.

      Chủ tử còn chưa có trở về. Nương nương cũng ở bên trong chờ mà.”

      Ta yên lòng, cao hứng vì tiểu Vương gia biết ta lén ra ngoài, nếu có rất nhiều phiền toái. Nhớ tới Kim muội, vội vàng lấy tinh thần an ủi nàng.

      Ta tuy rằng biết nàng tâm tình tốt, nhưng là an ủi người khác điều quang trọng nhất là phải biết chân tướng việc (nhiều chuyện có =.:). Lần này đến lượt ta đem Kim Muội kéo ngồi xuống bên cạnh.

      “Kim Muội, ” ta chân thành : “ thực ra ta và ngươi là bạn tốt. Ngươi gặp phải chuyện gì, bị cái gì ủy khuất, cứ việc cho ta biết. cần như vậy buồn lên tiếng, kỳ dị.”

      Kim Muội lời nào, thùy hạ lông mi.

      Ta vò đầu, đành phải : “Như vậy , ta hỏi ngươi đáp. Ngươi có phải hay thích tên tiểu tử kia?”

      Ta nhìn chăm chú Kim Muội nửa ngày, nàng rốt cục khẽ gật đầu.

      “Kia. . . . Ngươi có phải hay bởi vì số nguyên nhân, thể cùng cùng chỗ? Chỉ có thể như vậy lên tiếng nhìn nhau cái rồi bước ?”

      Kim Muội lại gật đầu.

      nghĩ tới ta cư nhiên biết lòng người như vậy, lại giỏi đoán nữa.

      Lại phen ca ngợi chính mình (o_O), ta lại hỏi: “Vì cái gì thể cùng chỗ? Ngươi chưa gả chưa lập gia đình? Là hai nhà thân thế hợp?”

      Kim Muội lần này có gật đầu cũng có lắc đầu, mở miệng nhàng : “Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng bị chính mình cha mẹ mình bán vào trong Vương phủ làm nô tài.”

      “Kia cũng coi như bạn cùng chung hoạn nạn a, vì cái gì. . . . .”

      ” Mùa hè năm nay, bị phái đến thư phòng hầu hạ văn chương.”

      “Nga, thư phòng. . . .” Ta gật gật đầu, đột nhiên phát ổn, mở to hai mắt: “Vậy . . . . . . .”

      “Sau đó, liền đặc biệt trầm mặc. Đến cuối cùng ta biết.” Nước mắt như hạt đậu theo hốc mắt Kim Muội tràn ra, lại vô thanh vô tức: “Chính là , đừng lo, chủ tử có bắt buộc , là tự nguyện. Cùng chủ tử đấu ai cũng có kết quả tốt. Đây là quy củ trong Vương phủ, chủ tử thân cận với ai, ngày sau cũng chán, vì thế ngoan ngõan nghe lời sau này được thả ra ngòai . Nếu là có phúc ra ngoài, hội kiếm được tiền, giúp ta chuộc thân.”

      Ta huyệt thái dương run rẩy đến phát đau, ánh mắt bắt đầu mờ mịt (vì ghen), miễn cưỡng : “Vậy tại. . . . .”

      “Ngươi đến, chủ tử liền phái ra ngoài. Cho chuộc thân, cũng coi như có cái kết cục tốt. Bất quá làm việc tháng, liền hết khổ . Chính là, chúng ta vẫn là có số mệnh cùng chỗ . . .”

      “Vì cái gì? Chẳng lẽ Sanh nhi . . . còn. . . . .” Ta nghĩ đến tiểu Vương gia biết ngầm gạt ta phạm bao nhiêu tình, lòng đau như dao cắt.

      , mặc kệ chuyện chủ tử. Chủ tử là hảo chủ tử, nô tài chúng ta, có thể gặp được chủ tử như vậy là có phúc khí.” Kim Muội cư nhiên còn giúp tiểu Vương gia tốt.

      “Hỗn trướng! phạm chuyện như vậy, cư nhiên còn gọi hảo chủ tử, ngươi như thế nào liền như vậy. . . . như vậy. . . .”, ta rốt cuộc nên lời, đành phải thở phì phì trừng mắt, hận thể lập tức đem tiểu Vương gia túm ra xé thành từng mảnh . (ghê gớm, ghen dữ dội a~)

      Bởi vì tiểu Vương gia có ở đây, ta chỉ có thể trút lên Kim Muội: “! Ta và ngươi gặp Vương phi, cầu nàng đáp ứng cho các ngươi cùng chỗ.”

      Kim Muội vùng khỏi tay của ta, lại ngồi xuống.

      Ta xoay người nhìn nàng: “Như thế nào? Ngươi sợ? cần sợ, có ta đây.” (*ngon* ha?)

      Kim Muội vẫn là lời nào.

      Ta kiên nhẫn, chính mình cũng bụng tức giận, lại nắm lấy tay Kim Muội: “, chúng ta .” Lần này ta e sợ cho nàng lại bỏ ra, dùng lớn lực đạo bắt lấy nàng.

      Kim Muội bị ta kéo, nóng nảy khóc ròng : “Ta ! Ta mấy ngày nữa bị gả !”

      “Cái gì?” Ta kinh ngạc buông tay: “Ngươi phải xuất giá? Gả cho ai?”

      “Họ hàng xa của Vương phi, làm thiếp… .”

      “Đây phải là khi dễ ngươi sao? , ta giúp ngươi phản đối!”

      “Ngươi cái gì cũng hiểu!” Kim Muội rốt cục hướng ta rống to: “Ai giống ngươi? Cái gì cũng cần băn khoăn, liền chiếu theo ý mình mà làm? Ai lại giống ngươi vận khí tốt như vậy, có thể gặp được Cửu vương gia lòng thương ngươi? Ta bất quá là tiểu nô tài, có thể tiến cung, là rất có phúc khí rồi. tại lại có thể làm tiểu thiếp cho thế gia… Ta cũng muốn cùng chia lìa, chính là ta còn có cha mẹ, thể liền như vậy cùng cả đời chịu khổ.”

      Kim Muội hơi khiến ta ngây ra như phỗng, ta lẳng lặng nhìn nàng.

      Kim Muội khóc ròng : “Ta biết ta lợi thế, ta có tình ý, là phụ lòng nhân. Chính là Ngọc Lang, ngươi gặp qua bao nhiêu người giống ta như vậy? Ai chẳng muốn sống theo ý nguyện của mình, cái gì phong hoa tuyết nguyệt, cái gì đạo nghĩa, đến lúc khẩn yếu, có còn là gì?”

      Ý thức ta có điểm hồ đồ, từ từ gật đầu, lẩm bẩm : “Đúng, chẳng vì cái gì, chỉ vì mạng sống. đứa ngốc giống như ta vậy, thế gian vốn nhiều. Chính là, ngươi nếu phải gả, cần gì phải lại nhìn ?”

      Kim Muội bỗng nhiên đứng lên, mở to hai mắt nhìn ta, cả người kích động đến phát run. Ta nín thở chờ nàng chuyện, đáng tiếc nàng dần dần dịu , giống như tiêu hao toàn bộ sức lực, ủ rũ : “Nương nương cũng sớn hồi cung, ta phải .”

      Ta lẳng lặng nhìn nàng từng bước rời , trong lòng tràn ra tư vị đau xót.

      Chậm rãi trộn lẫn rất nhiều sợ hãi. Chẳng lẽ đời này ai cũng lựa chọn như vậy?

      Còn ta sao?

      Ta chẳng lẽ là dị nhân?

      Hay là điều ta vẫn cho rằng đúng, ra là sai?

      Ta sợ hãi nhảy dựng lên, dưới tàng cây tới lui, dụng quyền đấy liên tục lên cây. Rốt cục đem tức giận đều chuyển tới người tiểu Vương gia, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: đều là do sai, phải ngày đó ức hiếp nô tài, nơi nơi phong lưu, làm sao ta có thể gặp được nhiều thảm như vậy? (tiêu rồi, chờ về em nó *xả* cho mà thấy)

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 36
      Người dịch: Tiêu Dao


      Tiểu Vương gia đến tận khuya mới trở về, mang theo thân toàn mùi rượu.

      Ta im lặng lên tiếng, cầm trong tay cây gỗ lớn uy phong lẫm lẫm đứng ở cửa phòng. Tuy rằng đều là chuyện lúc trước, nhưng ta hung hăng đánh cái liền cam lòng.

      “Ngọc Lang, ngươi đợi ta?” say khướt tới gần, lớn giọng hỏi.(aaaaaaaaaaaaa nguy hiểm, nguy hiểm a)

      Ta lạnh lùng đợi ngẩng đầu lên hướng đầu của đánh (bậy hết sức, *dại* lắm rùi, đánh nữa thành *đần thối* lun à???). Nhưng đối mặt với ta là gương mặt tươi cười của tiểu Vương gia, trong lòng bỗng nhiên nhũn cả ra.(vì *dại* trai)

      Cây gỗ bất giác lửng lơ giơ giữa trung. (hok bik nên đánh xuống hay hạ xuống *tử tế*:) )

      “Ngươi vì cái gì đứng ngoài cửa? lạnh sao?” mặt là nụ cười ngây ngô vì say rượu, so với ngày thường hơn ba phần hàm hậu đáng , dắt tay của ta hướng vào trong: “Hôm nay Tam ca mời khách, ta chạy khỏi, bị ép uống quá chừng.” lôi kéo tay của ta vừa vừa kéo lên miệng thổi thổi, giống như sợ ta lạnh, tay tham nhập trong lòng ngực, cư nhiên lấy ra món đồ vật gì đó: “Nhìn xem, có thích ? Đầu bếp trong Tam Vương phủ quả lợi hại, vật này cư nhiên cũng điêu đắc nhập thần. Ta nhìn thấy nó liền nhớ tới ngươi, liền đem về đây cho ngươi xem.

      Ta tập trung nhìn vào, cư nhiên chỉ dùng cây cải củ đỏ khắc thành hình con thỏ , xem ra là tốn ít công phu. Quả nhiên điêu công nhất lưu, sinh động nhập sinh, đáng phi thường.

      Ta vốn đầy bụng tức giận, giờ phút này trong lòng ngược lại tê dại, vừa bực mình vừa buồn cười. Kỳ Kim Muội chính bản thân cũng chịu thua kém, nàng muốn vinh hoa phú quý cần cố nhân, như vậy cũng đâu phải là tốt?

      Cây gỗ tay rơi thẳng mặt đất, ta tiếp nhận con thỏ từ tay tiểu Vương gia đưa tới, hung hăng xem xét liếc cái, lại to thán hơi.

      “Làm sao vậy? Điều này mà cũng khóc?” Tiểu Vương gia dựa vào người ta. uống rượu say, động tác khó tránh khỏi chệch choạng, giúp ta lau nước mắt: “Ngươi thích sao? Nga, ta nên dùng con thỏ so với ngươi. Ngọc Lang ngọc thụ lâm phong, phải là rồng mới đúng.( khi quân wá òi đó, hem sợ à??) Ai, ngươi tổng là như thế này, rất nhiều chuyện, thay đổi liên tục làm người ta biết phải làm sao.”

      Ta liếc cái, nếu là ngày thường, ta sớm quyền đánh rồi. Đáng tiếc tối nay say thành như vậy, ta có đánh cũng thấy quang minh chính đại gì, đành phải chịu đựng nắm chặt tay lại.

      Tiểu Vương gia ngồi bên cạnh ta hoảng hốt nửa ngày, ta phá lệ nghe xong nửa ngày.

      Cuối cùng, : “Tuy rằng ngươi thân đầy tật xấu, nhưng ta là ta thích nhất những cái tật xấu đó của ngươi, cũng phải là đời trước mắc nợ ngươi hay sao? Ngươi cũng cần thay đổi, nhất định được thay đổi. . . . .”

      Ta bị cầm chặt tay đến mất cả kiên nhẫn, đành phải gật đầu to: “Hảo, ta thay đổi, ta tuyệt đối thay đổi.”

      Vừa xong, tiểu Vương gia nhàng buông tay, thẳng lưng ngã xuống giường, cư nhiên ngủ ngay lập tức.

      Người này….

      Ta nhàng dụi mắt, lường trước giờ phút này đem gọi tỉnh dậy bắt rửa mặt thay xiêm y là khó khăn quá lớn. Đành phải giúp cởi quần áo, giày, kéo nằm ngay ngắn lại gối. Chính mình cũng cởi quần áo, chui vào bên người tiểu Vương gia.

      Nghe tiếng tim đập tiểu Vương gia, ta trong bóng đêm nhìn chăm chú lúc lâu, lòng bỗng nảy sinh suy nghĩ ác độc: hừ, nếu ngươi còn dám gọi kẻ khác vào thư phòng lần nữa, ta để ngươi yên!

      Lặp lặp lại lời thầm đến nửa đêm, ta mới dụi vào lòng tiểu Vương gia ngủ.

      Tiểu vương gia tuy rằng say rượu, tỉnh dậy cũng rất sớm. Ngày mới lên, nghe thấy ở bên tai tinh thần rạng rỡ : “Hôm nay xem ra trời đẹp đây, sao dậy sớm chút xem ta luyện kiếm?”

      đêm qua ngủ thực thoải mái, như thế nào so được với ta ưu sầu ảo não? Mặc kệ , ta tiếp tục vùi đầu vào chăn ngủ thêm chút nữa.

      Tiểu Vương gia dùng tay vuốt ve khắp người ta, ngừng quấy rầy. Ta muốn trở thành thói quen được vuốt ve như vậy (o_O), chút nào nhúc nhích mặc làm, bỗng nhiên lại nghe thấy : “A, nền nhà cư nhiên sao lại có cây gỗ lớn? Ngươi lại luyện côn thuật à?”

      đúng, cái đó vốn là phải đánh ngươi.

      Bất quá ta đại nhân đại lượng quyết định tha thứ cho ngươi, cũng nhiều, hàm hồ “ân” tiếng.

      Chờ ta ngủ đủ, từ giường đứng lên, tiểu Vương gia mặc y phục chỉnh tề, đứng đợi lâu.

      “Mau mặc quần áo, ăn sáng rồi thu dọn đồ đạc.”

      “Thu dọn đồ đạc?”

      cười thần bí: “Ngày hôm qua ta cầu hoàng a mã, phái ta ra ngoài tuần tra Giang Nam. Thu dọn đồ đạc xong, là có thể mang ngươi theo chơi.”

      ?” Ta hưng phấn mà nhảy dựng lên, ôm tiểu Vương gia kêu: “Tới Giang Nam tuần tra? Kia phải thành khâm sai đại thần à? Thực ngoan, uy phong a. Thú vị thú vị.”

      Vì thế chạy nhanh thay đổi quần áo, cùng tiểu Vương gia thương lượng xem nên đem thứ gì theo.

      Ta đem bộ xiêm ý mới mà tiểu Vương gia tặng cho ta ra, luống cuống tay chân nghĩ còn thiếu cái gì , lại suy nghĩ phải viết thư cho mẫu tâhn, cho nàng Ngọc Lang cuối cùng cũng có tiền đồ, làm khâm sai đại thần (=.=”) —. Như vậy ít nhất có thể kiềm chế mẫu thân tắc trách phần, cần nàng ba ngày viết thư đến muốn ta hảo hảo đòi được phái .

      Đương nhiên cũng có thể viết thư cho gia gia vì ta phải hảo hảo phụng dưỡng chủ tử của , ta cư nhiên sợ gian khổ(o_O) tuần tra các tỉnh cùng với tiểu Vương gia.

      Cầm lấy bút viết vài câu, càng viết càng cảm thấy được chính mình giống như Đường Tăng Tây Thiên thỉnh kinh, tự vò đầu bứt tai như thế nào có thể quan trọng háo lên như thế cơ chứ.

      Trần bá đột nhiên đứng bên ngoài bẩm báo: “Chủ tử, Nhị vương gia bỗng nhiên vào phủ, giờ ở trong tiền thính.”

      Nhị vương gia tựa hồ thân phận đặc biệt quý trọng, trừ bỏ lần trước bị đánh, ta lần nào nữa thấy tự mình đến Vương phủ. Khi Trần bá ngữ khí vừa cẩn thận vừa sợ hãi, tiểu Vương gia vốn ở bên xem ta viết thư đắc oai bên bật cười, nghe thấy Trần bá , lập tức ngưng tụ lại khuôn mặt tươi cười, trầm ngâm : “Ta lập tức phải tiếp đón, ngàn vạn lần thể chậm trễ .”

      đối với Nhị ca này phi thường cung kính, vội vàng ăn mặc chỉnh tề, dặn dò ta hai câu “Ngàn vạn lần được chạy loạn, cứ ở yên trong này.” Ném ta ở lại mình rồi vội vàng mất.

      Ta đem thư viết hảo, cảm thấy được trong lòng phiền muộn, nhớ tới Trần bá từng với ta Nhị vương gia nhi tử Hoàng Thượng chỉ định kế vị, kia tương lai chẳng phải là Hoàng Thượng?

      khỏi trong lòng ngứa ngáy, phải thừa dịp này hảo hảo nhìn cẩn thận bộ dáng hoàng thượng tương lai. Vì thế kích động hướng phía tiền thính đến.

      vào ngoại thính, ta trộm liếc nhìn vào, quả nhiên tiểu Vương gia cùng Nhị vương gia đều ở đó, hai người ngồi ở ghế chậm rãi thưởng thức trà.

      “Cửu đệ nếu như chịu, cũng sao cả, là được.” Ta vừa mới trốn xuống cuối hành lang, chợt nghe được Nhị vương gia thanh lạnh lùng.

      Tiểu vương gia vội vàng buông bát trà, đứng lên chắp tay : “ phải, khẳng, quá mức khó có thể dạy dỗ, ta sớm tìm cách đưa phái ra kinh thành, để tránh tái đắc tội các vị ca ca. Người có ở trong này , Nhị ca bỗng nhiên đến đòi, ta như thế nào có thể cho? tháng trước Nhị ca hỏi, bị ta đuổi , như thế nào hôm nay lại đến Vương phủ hỏi?”

      tồi a, tháng trước ngươi nhận được lệnh điều đến biên cương, ta nguyên bản cũng tính toán liền cứ như vậy .” Nhị vương gia ngạo nghễ động thân, thản nhiên : “Bất quá ngày hôm qua, có người thấy nghênh ngang ở kinh thành, đây là có chuyện gì?”

      “Này. . . . Này. . . .” Tiểu Vương gia gương mặt luôn luôn tràn đầy tự tin, cư nhiên có điểm kích động.

      “Đây chính là ta tận mắt gặp, ta hỏi ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Nhị vương gia đột nhiên biến sắc, khiến tiểu Vương gia cả người run lên, sau lại khẽ cười tiếng, lần nữa mang trà lên uống, thản nhiên : “ phải là Nhị ca muốn bức ngươi. Lúc trước ta hỏi ngươi, ngươi tiếng từ chối ta là được, Nhị ca cũng phải là kẻ có đại lượng như vậy (vậy sao???). Ta chỉ trách ngươi vì cái gì vì tiểu nô tài mà dám gạt ta? Chẳng lẽ tên tiểu nô tài, so ra còn hơn cả tình nghĩa huynh đệ của chúng ta?

      Tiểu Vương gia vẫn khoanh tay đứng, suy nghĩ nửa ngày, cắn răng : “Nhị ca, Ngọc Lang phải nô tài. Ta cho chuộc thân .”

      Ta tránh ở bên cửa sổ nhàng “A” tiếng, nguyên lai Nhị vương gia cư nhiên hướng tiểu Vương gia muốn ta.

      Phi! đáng ghét! Trong bụng loạn mắng trận, lại chịu đựng tiếp tục nghe lén.

      “Nga?” Nhị vương gia hơi ngạc nhiên, lại : “ là nô tài của ngươi, càng đáng vì tổn hại đến hòa khí (ặc) của huynh đệ chúng ta. Ta bất quá là cảm thấy được khá thú vị, muốn mời qua phủ làm bạn vài ngày, chẳng lẽ còn có thể ăn ? Ngươi liền lo lắng thành như vậy? Uổng cho ta ngày thường ở trước mặt hoàng a mã khen ngươi, lúc còn biết đại cục là thế, như thế nào giờ trở nên hồ đồ như vậy, ai, ta còn ngóng trông tương lai ngươi trợ giúp ta tay, hảo hảo phụ trợ hoàng a mã tả hữu mà.”

      Tiểu vương gia nghe được Nhị vương gia đến hoàng thượng, thần sắc lại càng khó coi, gương mặt tuấn mảnh trắng bệch, cắn môi lên tiếng.

      “Cửu đệ, việc này mặc dù là việc , nhưng tích tiểu thành đại, nhờ vậy mà giúp ta nhìn ra tình cảm giữa huynh đệ chúng ta. Lúc trước ngươi đến phủ Nhị ca, nhìn tiểu quan của ta vài lần, ca ca lập tức đem đưa đến Cửu vương phủ (o_O trời ạ, Tranh nhi a Tranh nhi~), cũng có buông lời phàn nàn ? Ngươi lại đối với ta như thế nào?”

      “Khả Ngọc Lang giống như vậy, lại . . . cũng hiểu cái gì là hầu hạ, vạn nhất làm phật ý Nhị ca biết làm thế nào? Vẫn là ta nên tuyển hai tên nô tài tốt. . .”

      “A, ngươi cũng biết tính tình của ta rồi đấy.” Nhị vương gia cắt ngang lời tiểu Vương gia, chậm rãi : “Càng bị phản kháng dữ dội càng hứng thú, ngươi giờ vì kẻ đó mà dám lừa ta, làm ta nổi lên ham muốn ngoạn chút với . Bất quá theo bầu bạn với ta vài ngày, mấy ngày sau trả lại, như thế nào?”

      ( à, đồng ý , chứ để *nó* cướp cũng vậy à :-(~aaaaaaaaaa mình ko có nghĩa khí mà)

      Ta rốt cuộc nghe vô, nhảy ra hét lớn tiếng: “Ta muốn cùng ngươi làm bạn!”

      Nhất thời, hai vị Vương gia đồng thời ngẩng đầu, bốn con mắt đều chăm chú người của ta.

      Tiểu Vương gia dậm chân : “Ngươi ra đây làm gì?”

      Nhị vương gia nhanh chóng liếc mắt xem xét cái. Ta giờ mới nhớ ra, cư nhiên nhảy ra, chẳng khác nào chứng thực tiểu Vương gia lừa gạt Nhị vương gia, hối hận mãi thôi.

      Bất quá tại chạy trốn cũng quá muộn rồi, hảo ra sân khấu phải diễn xướng đến hoàn.

      “Ngươi vì cái gì nhất định phải bắt ta làm bạn?” Ta chỉ vào mặt Nhị vương gia (ấy ấy, em gan thía, *chồng* em con chưa dám ấy chứ *cười khổ*) : “Chẳng lẽ trong Vương phủ của ngươi, mỗi người đều chán ghét ngươi (trợn mắt), thà chết cũng chịu cùng ngươi (há mồm) ? nhảm, ta cũng biết ngươi đáng ghét( ngất luôn), tuyệt đối tuyệt đối đáp ứng cùng ngươi. Phải bồi, ta cũng chỉ bồi !” Ta chỉ vào tiểu Vương gia.

      Tiểu Vương gia vẻ mặt lo lắng, lại dẫn theo điểm cười khổ.

      Nhị vương gia bị ta mắng lộ ra vẻ thông suốt, chính là hơi hơi dương môi: “Hảo cương tính, vẫn là như vậy quật cường. uổng công ta tìm ngươi vất vả.” quay đầu đối tiểu Vương gia vui vẻ : “Thà từ mà biệt. tại lại ở trong này, ngươi vẫn là khẳng định chịu?”

      Ta trừng mắt nhìn tiểu Vương gia, sợ đồng ý.

      Tiểu Vương gia nhìn ta lúc lâu, lại xem xét Nhị vương gia, khẽ nhíu mày. Ta cũng biết, đắc tội trước mặt vị hòang đế tương lai này, chừng phải trả giá rất đắt, tiểu Vương gia nhất định khó sống.(Tranh nhi à, bá đạo vậy sao? ;”> )

      Bất quá nếu khẳng định tống xuất ta , ta tất dùng cây đánh đầu của .

      Hô hấp khỏi trở nên trầm trọng.

      Tiền thính, chỉ có Nhị vương gia là kẻ tối thảnh thơi, chờ nghe câu trả lời.

      Hồi lâu, tiểu Vương gia trong mắt lên tia sáng, giống như hạ quyết định. ngẩng đầu lên, nhìn Nhị vương gia, chắp tay cúi đầu : “Nhị ca, Ngọc Lang tại phải là nô tài của Cửu vương phủ, ở trong này là khách của ta. Về phần có hay qua Nhị vương phủ, ta nghĩ vẫn là nên xem ý tứ của .”

      Nhị vương gia thoáng ngạc nhiên, ngờ được tiểu Vương gia cư nhiên lại đáp như vậy. Cái đó và giáp mặt từ chối có gì khác biệt.

      Ta lập tức lớn tiếng : “Ta , ta tuyệt muốn . Ngươi mặc dù là Vương gia, khả cũng có thể bức ta làm khách. Ta phải nô tài .”

      tồi, ta thể bức ngươi làm khách.” Nhị vương gia nhàng gật đầu, cư nhiên có tiếp tục bức ép, xoay người đối tiểu Vương gia : “Nếu làm như vậy, ta cũng thể tiếp tục cầu đòi người. Chuyện ngày hôm nay đình chỉ (đình chỉ thôi nhé, hok fải *chấm dứt* đâu :”>) tại đây, ta về trước .”

      Tiểu Vương gia thần sắc nghiêm túc, lôi kéo ta đưa đến đại môn Vương phủ,cung kính thỉnh Nhị vương gia lên ngựa.

      Nhị vương gia ở ngựa cao nhìn chằm chằm ta lần nữa, đối tiểu Vương gia : “Việc này chấm dứt , Cửu đệ cần để ở trong lòng. Chúng ta là huynh đệ, có cái gì cởi mở với nhau tốt hơn.” Lại bày ra bộ dáng ca ca ôn nhu dặn dò vài câu, hô tiền ủng hậu mất.

      Chúng ta nhìn bọn họ hàng dần dần rời , chỉ còn cuồn cuộn bụi mù, hẹn mà cùng thở ra mạnh.

      Ta quay đầu hìn tiểu Vương gia, bỗng nhiên cười : “Coi như ngươi tồi, có đem ta tặng cho Nhị ca ngươi. Ta biết ngươi tốt với ta rồi.”

      “Ngươi ngày hôm qua ra ngoài Vương phủ ?”

      Ta nghĩ đến ước định lúc trước, le lưỡi, chột dạ gật đầu.

      Tiểu Vương gia có mắng ta, chỉ : “Đây đều là có mục đích nhất định cả rồi. Nhị ca thân phận tôn quý, rất ít khi ở kinh thành, như thế nào liền cố tình đụng vào ngươi?”

      tại cuối cùng giải thích mở, tổng so với gạt cường.”

      Tiểu vương gia định nhãn nhìn ta lát, mỉm cười : “ tồi, như vậy gạt cũng phải biện pháp. Cuối cùng cũng chấm dứt .” (chưa đâu , chỉ mới bắt đầu thui :-( haizzz )

      cùng ta nhìn nhau, cùng nhau vào đại môn Vương phủ.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 37:
      Chúng ta trở lại tiểu viện, tuy rằng ngoài miệng có việc gì, kỳ trong lòng mỗi người đều có chút nặng nề.

      Ta chạy nhanh chuẩn bị đồ đến Giang Nam, nghĩ muốn mau chóng cùng tiểu Vương gia rời khỏi kinh thành. Tiểu Vương gia rầu rĩ ngồi ở bên nhìn ta chạy tới chạy lui trong phòng.

      “Sanh nhi, ngươi muốn đem cái gì đây?”

      Tiểu Vương gia khẽ cười : “Bất quá chỉ là xiêm y thôi, nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ ngay cả cái Vương phủ này cũng muốn đem .”

      “Vậy cũng tốt, tốt nhất là đem Vương phủ dọn đến Giang Nam , chúng ta mỗi ngày ngắm trăng ở Tây hồ.”

      “Tốt.” Tiểu Vương gia thuận miệng đáp .

      Ta biết chỉ cho có lệ, nhìn thần sắc , nhất định còn lo lắng chuyện Nhị vương gia. Bất quá, tiểu Vương gia cũng là Vương gia, Nhị vương gia dù có lợi hại, cũng thể ngay cả huynh đệ của mình cũng dễ dàng gây khó dễ? (a, sai lầm rồi, sai lầm rồi :-( )

      Ta xoa xoa tay của tiểu Vương gia an ủi: “ phải sợ, có ta đây. Đến đây, trước hết để ta giúp ngươi đem hành lý chuẩn bị tốt.”

      xong lặp tức kéo tiểu Vương gia thu thập hành lý.

      Đêm đó tiểu Vương gia hung hăng ở người ta dùng toàn sức tiến nhập, cơ hồ muốn đem ta xé thành mảnh . Cũng bởi chuyện ban sáng, ta muốn tái làm cho phiền lòng, cắn răng tìm mọi cách phối hợp lại. (:-(( tội em wá, càng ngày càng ra dáng *vợ hiền*! Sanh nhi như vậy là ko đc đâu à)

      Tiểu Vương gia lo lắng, sợ hãi cùng thể tiết chế như vậy, cư nhiên làm ta liên tưởng đến sinh ly tử biệt. (em gở wá! :-( )Sau khi xong việc, ta càng nghĩ càng sợ, giống như cảm thấy được tiểu Vương gia bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

      “Sanh nhi!” Ta đột nhiên ở giường ôm lấy tiểu Vương gia, cúi đầu .

      “Làm sao vậy?”

      “Ta. . . Ta. . . .” Nếu đem nguyên nhân này ra nhất định rất đáng xấu hổ, ta khẽ nhìn xung quanh chút, muốn tìm biện pháp có thể khiến mình yên tâm.

      Ta rốt cục nghĩ ra biện pháp, nắm lên thảm hoa dưới nền phòng xé đôi ra (o_O), gấp gấp lại thành sợi dài.

      Tiểu Vương gia nhìn ta cẩn thận dùng mảnh vải này đem cổ tay hai người chúng ta trói lại với nhau, khỏi bật cười.

      “Như thế nào? Ngươi còn sợ ta nửa đêm chạy trốn?”

      Ta hung hăng dùng sức siết chặt ở cổ tay của , đáp: “Mặc kệ, dù sao ta cũng thích.”

      “Hảo, tùy ngươi thích, đáng tiếc tấm vải thêu tinh xảo này, chính là do tay nghề trong cung chế tác.” Tiểu Vương gia nhìn mảnh vải cổ tay hai chúng ta, lay lay hai cái : “ giống tơ hồng của nguyệt lão.”

      “Dốt nát, tơ hồng nguyệt lão là cột ở chân cơ.” ( O.O??? ơ, em tưởng ở tay mà?)

      “Tốt lắm, đêm mai đến phiên ta buộc, buộc ở chân.”

      Chúng ta đùa với nhau lúc, tâm tình tốt lên ít, ôm nhau ngủ say.

      Trời vào đông lạnh giá, ta vẫn là thể dậy sớm (ôi dào,em có bao h dậy sớm đâu mà bày đặt lí do lí trấu, vẽ chuyện!), vẫn là thể so với tiểu Vương gia từ dưỡng thành thói quen tốt. vô luận là có thiếu ngủ hay , tổng có thể sáng sớm thức dậy vô cùng tỉnh táo, xuất ngoại luyện kiếm lúc mới tái trở vào phòng giúp ta rời giường.

      Ngày hôm đó khi ta tỉnh dậy, bên người chỉ còn là khoảng , tấm chăn bên cạnh còn vương ít hơi ấm.

      Mảnh vải cổ tay vẫn còn, chính là phần bên cạnh được tháo ra. Tiểu vương gia lại thừa dịp ta ngủ say đào thoát.

      Cũng thể trách , ai có thể kéo theo món đồ lười biếng ra ngoài luyện kiếm chứ? (cũng biết nữa a)

      Ta ở giường vặn vặn thắt lưng, thị nữ Vương phủ bưng nước ấm tiến vào hầu hạ.

      “Sanh nhi sáng nay luyện kiếm xong chưa? ăn sáng ở nơi nào, ở hậu viện à?” Ta tùy ý hỏi vài câu.

      Thị nữ : “Chủ tử sáng nay vốn định luyện kiếm, nghe quản tiền viện , hình như trong cung triệu kiến, ra ngoài từ lâu.”

      Trong cung triệu kiến?

      Nhớ tới Nhị vương gia ngày hôm qua mất hứng trở về, trong lòng ta có điểm thoải mái, gật gật đầu. Nguyên dự định tái ngủ chút nữa, cũng còn tâm tư. Biếng nhác rời khỏi giường, kêu Trần bá vào hỏi chút phát sinh chuyện gì.

      đợi Trần bá tiến vào, tiểu Vương gia từ hòang cung trở về.

      Ta nghe thấy tiếng vang bên ngoài, liền chạy ra, tiểu Vương gia thấy ta, đối ta giật khóe miệng, bước thẳng vào phòng.

      “Làm sao vậy? Trong cung xảy ra chuyện gì?”

      Tiểu Vương gia đặt mông xuống ghế, tiếp nhận chén trà nóng từ thị nữ đưa lên thổi thổi vài cái, cười cười : “ có chuyện gì đâu. Bất quá bảo ta tu tâm dưỡng tính, hảo hảo đọc sách.”

      “Vậy là tốt rồi.” Ta cũng đặt mông ngồi ở ghế bên cạnh, xoay xoay cái chén, nhe răng : “Ta còn tưởng rằng có người tìm ngươi gây phiền toái. là, nếu có người khi dễ ngươi, ta dùng gậy đánh đầu của !” (o_O)

      Tiểu Vương gia cười ha ha: “Côn pháp của ngươi chỉ như mèo gào, còn muốn đánh đầu của ai chứ?”

      Ta ở dưới bàn đá cái, quát: “ cần quản ta, Hạ Ngọc Lang ra là phải làm được.”

      Hừ, từ xưa đến nay có việc gì ta ra mà làm được đâu.

      Thị nữ theo lệ thường ở hậu viện trải khăn lên bàn chuẩn bị dọn bữa sáng.

      Ta cùng tiểu Vương gia qua hậu viện phơi nắng và dùng điểm tâm. Ta từ trước đến nay rất thích ăn sáng, tiểu Vương gia vừa ăn, bên từng muỗng từng muỗng đút cho ta.

      “Đúng rồi, cái này trả lại cho ngươi.” Ta ăn đến nửa, đột nhiên nghĩ tới chuyện, từ trong lòng ngực lấy ra lệnh bài xuất nhập đưa cho tiểu Vương gia.

      “Vì sao đưa ta?”

      “Trả lại ngươi, để tránh ta lại ra ngoài gây chuyện.” Ta thành nhìn tiểu Vương gia.

      Tiểu Vương gia nhìn ta lát, cười : “Ngốc tử, bây giờ có lo cũng vô dụng, ngươi giữ .” nhét lệnh bài trở vào trong ngực của ta.

      Ta hỏi: “Sanh nhi, ngươi vì sao phải lừa Nhị vương gia ta rời khỏi kinh thành?”

      “Ngươi biết thái độ làm người của Nhị ca ta rồi. Ngươi nếu có ở đây mới hết hy vọng, ngươi nếu là ở đây, lại bị ta từ chối, càng cố chiếm được ngươi.”

      “Chính là tại biết , phải càng khó đối phó sao?”

      “Ta ngày đó quả thỉnh điều lệnh, nghĩ muốn phái ngươi ra ngoài nhận chức quan .”

      Ta mở to hai mắt: “ có điều lệnh?” Kim Muội có gạt ta.

      tồi.”

      “Vậy ngươi vì sao cho ta?”

      Tiểu Vương gia cúi đáp, chú mục vào món điểm tâm.

      Ta bỗng nhiên hì hì cười: “Ta biết, ngươi nhất định là đổi ý, chịu để cho ta rời , ha hả.”

      “Hừ, thiên nhai nơi nào có cây cỏ. Ta thể ly ngươi được sao?”

      “Vậy ngươi vì sao cần điều lệnh? Dù sao ta hội chọc ngươi tức giận, sớm đem ta vứt ra bên ngòai, như vậy phải tốt hơn sao?” Ta bực mình .

      Tiểu Vương gia có tiếp lời, đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm ta.

      Ta bị nhìn chăm chú, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

      “Ngọc Lang, ” nhích lại gần dựa sát vào ta. Tiểu Vương gia mặt đối mặt, nhìn ta thản nhiên : “ cần chuẩn bị hành lý, chúng ta Giang Nam .”

      “Vì cái gì?” Ta trận thất vọng.

      với ngươi, ta gần đây thể ra phủ.”

      Ta nhảy dựng lên: “Cái gì?”

      “Chuyện được phái bị hủy bỏ rồi, hoàng a mã muốn ta tu tâm dưỡng tính, hảo hảo đọc sách, tạm thời được rời khỏi Cửu vương phủ. Chuyện tuần tra Giang Nam, tự nhiên có người bên ngoài làm.”

      Tiểu Vương gia tuy rằng thực đơn giản, trong lòng ta lại bỗng nhiên xẹt qua trận cảm giác đau xót.

      Ta cắn răng, hung tợn : “Nhất định là Nhị vương gia hướng Hoàng thượng xấu ngươi, hừ, ta giáo huấn !” (ngon ha ;) )

      Ta bực mình xắn tay áo lên ra chiều muốn đập Nhị vương gia trận ra trò.

      “Cần gì phải đích thân , chỉ để ý sắp xếp chút là được, kẻ thay làm việc có rất nhiều mà.” Tiểu Vương gia cười khổ, xoay người phân phó thị nữ ở ngoài cửa: “Trời lạnh, đem chậu than vào đây.”

      luôn luôn tiêu diêu tự tại, điêu ngoa ương ngạnh, giờ bỗng nhiên trở nên trầm mặc ít , trong lòng ta khó chịu cực kỳ, vò đầu bứt tai muốn tìm điểm mới mẻ chọc cho cao hứng.

      “Sanh nhi, ta giúp ngươi bóp chân a.” (o.o)

      “Sanh nhi, ta giúp ngươi đấm lưng được ?” (o_O)

      “Ta xướng khúc nhạc cho ngươi nghe nha?” (O.O)

      “… . . .”

      Dù ta cố lộng phá tiểu Vương gia như thế nào nữa, đều thể giúp lấy lại hứng thú.

      Chậu than được thị nữ cẩn thận đưa vào, tiểu Vương gia cầm lấy tay ta : “Hảo hảo ngồi ở đây sưởi ấm, những ngày như thế này, đừng chạy loạn lên kẻo chảy mồ hôi thấy rất lạnh đấy.”

      Ta chỉ còn biết ngoan ngoãn ngồi xuống.

      đưa tay đặt ở hỏa thượng hơ hơ cho ấm, lại từ trong ngực lấy ra mảnh giấy ném thẳng vào chậu than.

      Ta cúi đầu nhìn, mảnh giấy là dòng chữ: “Đông Nam tuần phủ tai phương lược” . Tờ giấy vừa rơi vào chậu than, lập tức bị lửa cháy mảnh, ta khỏi ta thán tiếng, cúi người định nhặt ra.

      (tớ thực ko giải nghĩa đc hết chỉ biết đây là tấu chương bạn Vương gia muốn đưa lên nhờ hòang thượng phê chuẩn cho tuần tra khu vựa Đông Nam~chắc là có Giang Nam trong đó thui~sr vì mình *ngu lâu dốt bền khó đào tạo* hehe)

      “Ngươi muốn làm gì?” Tiểu Vương gia đột nhiên nổi giận gầm lên tiếng, bắt lấy tay của ta: “Điên rồi sao? Cẩn thận phỏng tay.”

      “Cái tờ giấy đó!” Ta chỉ vào mảnh giấy gần như bị cháy thành tro nên lới: “Cái tờ giấy đó…”

      “Giấy là do ta viết, cũng là ta muốn đốt, ngươi muốn lấy nó làm gì?”

      Ta nghiêm mặt : “Ta Giang Nam là muốn ngoạn, ngươi lại nghĩ làm viậc. Ngươi thực , rốt cuộc có phải do ta hại ngươi được phái có phải ?( còn ai trồng khoai đất này? :) ) Nếu thấy thoải mái, có gì buồn bực ở trong lòng, cứ hết ra tốt hơn, ngươi giờ đốt tâm huyết của bản thân mình . . .” Ta càng càng kích động: “Rốt cuộc là đốt cho ai xem?”

      Tiểu Vương gia rất là đau đầu, nhìn chung quanh, lại vò đầu, vỗ vai ta khuyên nhủ: “Ta là ngại cái này viết vẫn chưa tốt, đốt viết lại lần nữa rồi mới đưa hoàng a mã xem, ngươi từ khi nào bụng dạ hẹp hòi nghi thần nghi quỷ như vậy? Đến đây, chúng ta ra bên ngoài hít thở khí chút cho thoải mái, ta luyện kiếm cho ngươi xem.”

      lôi kéo ta ra ngoài, quả nhiên ở phía sau đình viện bắt đầu múa kiếm, lại tự mình ở bên trong chiêu thức bỏ thêm rất nhiều động tác buồn cười như là Tôn Ngộ đá mông Thái Bạch lão nhân, bạch cốt tinh đối Đường Tăng thương nhung nhớ, bắt chước vô cùng tài tình cũng thực buồn cười.

      Ta cười ha ha trận, sớm quên lúc đầu vì cái gì tức giận.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 38:

      Từ đó về sau, tiểu Vương gia quả nhiên mỗi ngày ở trong Vương phủ, bước ra ngoài nửa bước.

      Ta mừng rỡ cao hứng, muốn lúc nào cũng khắc khắc bồi bên người ta: “Dù sao trong Vương phủ cũng thiếu ăn thiếu mặc, lại có nhiều người hầu hạ như vậy, lại cần làm việc. Sanh nhi, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên rồi còn gì, có đúng hay ?”

      Tiểu Vương gia cười : “Đúng, đúng, quan trọng nhất là trong Vương phủ có thiên hạ đệ nhất dũng là Hạ Ngọc Lang a.”

      (nhìn hai đứa này khanh khanh ta ta, tình chàng ý thiếp đến phát ghét a~ tủi thân wá !!!!!!!!)

      nhiều ngày luyện kiếm cho ta xem, may mắn mùa đông ánh mặt trời gay gắt, nếu khi mặt trời lặn, đầu tiểu Vương gia nhất định bị cháy mất.

      Ta nhìn khi cười rộ lên ánh mắt như tỏa sáng, khẽ lay lay cánh tay : “Sanh nhi…”

      “Ân?”

      “Ngươi tại ở lại trong Vương phủ tu tâm dưỡng tính, như vậy cũng có nghĩa là cần ra ngoài làm công vụ , đúng ?” ( *lo lắng*)

      “Đúng.”

      “Vậy ngươi cũng cần sáng sớm kỵ mã xuất môn , đúng ?” (vẫn *lo lắng*)

      “Đúng.”

      “Kia. . . .” Ta chớp mắt, ngửa đầu : “Ta cũng có thể thượng ngươi lần nữa?” (lòi đuôi hồ ly rùi đấy~*ngoe ngoẩy*)

      “Thượng ta?” Tiểu Vương gia cũng chớp mắt, giống như nghe hiểu lời ta .

      Cư nhiên dám ở trước mặt ta giả bộ hồ đồ?

      Ta sầm mặt, hung hăng đánh vai của , gầm : “Đúng vậy, thế nào? chịu sao? Ngươi cũng hiểu đạo lý, cũng nghĩ xem ta ngày thường… A nha… .”

      Lời còn chưa dứt, muốn bị tiểu Vương gia đè xuống mặt bàn.

      Nụ hôn mang đầy mùi vị quen thuộc, lập tức châm lên dục hỏa trong lòng của cả hai.

      Ngày hôm đó lại được đáp ứng như ý nguyện, ta cao hứng rất nhiều, đối tiểu Vương gia cẩn thận, nhất định phải bù lại lần trước làm tốt. (o_O)

      Chúng ta cũng hôn vô số lần, thỉnh thỏang còn ngâm nga vài tiểu khúc cho nghe(O.O),tận lực làm cho tiểu Vương gia cảm thấy chính mình chịu thiệt. (=.=”)

      Mây mưa qua , tiểu Vương gia tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng thấy ta bọc chăn bắt chứơc diễn điệu bộ hoa đán lại lại là thú vị, khỏi cười ha ha.

      Như thế vui vẻ suốt ngày, buổi tối lại tiếp tục chuyện ban sáng, hoan lạc cả đêm.

      Khi chân trời lộ chút tia sáng, mọi việc xong xuôi.

      Ta tựa vào vai tiểu Vương gia, tuy rằng mệt mỏi, lại chưa muốn ngủ, trợn tròn mắt trong bóng đêm nhìn xung quanh.

      “Sanh nhi? Ngươi chưa ngủ sao?”

      có.”

      “Ngươi suy nghĩ cái gì?”

      “Nhớ bộ dáng diễn tuồng của ngươi hôm nay.” Tiểu vương gia khẽ bật cười.

      Ta nhấc chân, lại nhớ tới hôm nay vừa mới hy sinh lần, tại thân thể nên nhận quyền đấm cước đá, đành phải rụt trở về.

      Ta : “Ngươi có biết ta suy nghĩ cái gì?”

      “Ta biết, ngươi sợ ta thương tâm, lúc này cố gắng cùng ta bầu bạn giúp ta tìm quên.”

      “Phi, ai mua vui cho người tìm quên? Ta vốn chính là thực cao hứng.” Ta ở giường trở mình, nằm sấp lên người tiểu Vương gia cùng nhìn nhau: “Ta với ngươi, ta tính toán cùng Nhị vương gia đấu cho tới nơi tới chốn, vì mà cả đời thể ra Vương phủ thể chấp nhận được. Ngươi khả ngàn vạn lần cần vì ta, đến thời khắc quan trọng cứ đem ta nhượng cho cũng sao.” Ta uy hiếp .

      “Ngươi tính hay phá phách, nhượng ngươi xuất Nhị ca cũng tha ta.” Tiểu Vương gia cười trêu : “Ngươi còn mình là bảo bối, bất quá giận ta vì dám phản đối mà thôi. cần gấp, những chuyện như thế này vốn cũng nhiều mà, đóng cửa đọc chút thư, đến khi được thả ra lại là huynh đệ. Ngươi cần phải quan tâm ta.”

      Ta nghe lời này tựa hồ có điểm bực mình, rốt cục vẫn là kiềm chế ở trước mặt tiểu Vương gia nên quyền đấm cước đá đành phải xoay người ngủ.

      Mấy ngày qua , tin tức bên ngoài đối với ta mà từ trước đến nay vẫn là bị phong tỏa. Trần bá tiến tiến xuất xuất, hành động lúc này so với ngày thường giống nhau, thập phần giỏi giang, giống như đến thời khắc mấu chốt phải hảo hảo biểu phen.

      Tiểu Vương gia dường như vẫn nắm mọi chuyện ở bên ngoài. Ta nhìn cùng Trần bá , sắc mặt cũng có khó coi, liền lười đến hỏi việc như thế nào.

      Mấy ngày liền như vậy qua .

      Ở trong Vương phủ vài ngày, tiểu Vương gia học được cách leo cây. bắt đầu học là vì muốn ngọan với ta ở cây, sau cư nhiên muốn xuống dưới nữa, muốn ta bồi cây ngồi chút, như vậy có thể nhìn thấy bao quát Vương phủ. Thế nên, tại thị nữ Vương phủ muốn tìm cũng quen ngẩng đầu nhìn lên cây. (=.=”)

      Ngày hôm đó Trần bá lại tới tìm ta, đem thư nhà cho ta.

      Ta vừa thấy chữ viết, biết lại là lão nương, phỏng chừng vẫn là luận điệu cũ rích nhai nhai lại. Đem thư cất vào trong áo, leo lên cây từ từ xem.

      Nội dung thư như sau:

      Ngọc Lang con ta:

      Thân thể vẫn khỏe?

      Nghe Cửu vương gia như ý, nương muốn ngươi lưu lại chỗ thị phi đó nữa, nhanh chào từ biệt, về nhà là thỏa đáng nhất, về phần phái , về sau tái cầu người khác.

      Nếu Cửu vương gia chịu để cho ngươi từ biệt, đừng ngại làm ra ít tiểu họa, bị người đuổi ra Cửu vương phủ cũng tốt.

      Nhớ lấy nhớ lấy.

      Tái bút: Thư này thể để cho ai biết, nhất là gia gia.

      Mẫu thân.

      (cái gia đình gì thía này!>”< ko có nghĩa khí! X( tội Vương gia wá! :-( )

      Ta chớp mắt cái đem thư xem hoàn, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.

      Thiên hạ cư nhiên có mẫu thân như vậy dạy con, muốn ta mặc kệ tiểu Vương gia sao?

      Bất quá, nghĩ tới tin tức ở kinh thành cư nhiên có thể truyền xa như vậy, ngay cả phụ mẫu ta ở tỉnh ngoài cũng biết được tình cảnh tiểu Vương gia ổn .

      khỏi thở dài.

      “Tìm hoài thấy đâu, cư nhiên mình leo lên đây ngoạn?”

      Tiểu Vương gia hét lớn tiếng, làm ta sợ nhảy dựng.

      muốn leo đến nửa, sắp leo đến bên cạnh ta. Ta luống cuống tay chân nhét đại thư vào trong ngực áo.

      Ta cẩn thận đỡ , giúp cùng ngồi với ta. Tiểu Vương gia hỏi: “Như thế nào gọi ta? ra đây cũng cho ta biết. Ngươi xem, cây này có trứng chim hay ?”

      tại mùa đông, làm gì có trứng chim?” Ta , tinh thông tứ thư, ngũ kinh so với phu tử còn lợi hại hơn gấp nhiều lần, như thế nào lại có điểm dốt nát như vậy.

      Chúng ta hồi, thị nữ ở dưới bứơc đến, nâng đầu cấp tiểu Vương gia thỉnh an, : “Chủ tử, nương nương tiến Vương phủ , thỉnh chủ tử đến tiền thính.”

      Chúng ta nhìn nhau, đều nhìn ra ý vui mừng. Từ lúc tiểu Vương gia vào cung chịu gáio huấn, có bất kì ai viếng thăm Vương phủ. Chẳng những vài vị Vương gia thấy bóng dáng, ngay cả Vương phi thương tiểu Vương gia nhất cũng thấy xuất .

      Vương phi thân ở trong cung, giờ phút này xuất , xem ra là đem đến tin tức, tình có điều chuyển biến tốt đẹp, mới dám công nhiên (công khai+tự nhiên) đăng môn.

      Đạo lý kia ta vốn hiểu, là ngày hôm qua tiểu Vương gia cho ta biết. : “Chỉ cần hoàng ngạch nương đến xem ta, như vậy nghĩa là sau cơn mưa trời lại sáng .”

      tại Vương phi xuất , nhất thời ở trong mắt ta bỗng chốc trở thành thiên nữ.

      Tiểu vương gia cười : “Ta thay đổi xiêm y xong đến tiền thính vấn an hoàng ngạch nương.” xong liền cao hứng ôm ta chút, mau chóng nhảy xuống, thân hình hồi liền biến mất ở sau giả sơn.

      “Sau cơn mưa trời lại sáng…” Ta lấy ra lá thư giấu trong ngực, lẩm bẩm: “Lão nương viết lá thư này, khẳng định vừa muốn ta hảo hảo lưu lại lại hảo hảo đòi phái .”

      Vốn định đem lá thư xé nát, bất quá ngẫm lại, vẫn là nên cất lại trong ngực áo. Đợi ngày sau lão nương sửa miệng, đem lá thư này trút giận với nàng chút.

      Ta là bất hiếu tử…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :