1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô tài - Phong Lộng (60C+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 29
      Người dịch: Tiêu Dao

      “Đều là tại ngươi, ăn cơm mà cũng xong, hại tay của ta tê nhức cả rồi.” Ta để đũa xuống, cau mày bực tức nhìn tiểu Vương gia.

      hỏi thăm dò : “Mỏi tay sao? Ta giúp ngươi xoa bóp.” xong liền lấy tay vuốt ve tay của ta. (*xoa bóp*???)

      Lực đạo vừa phải làm cho ta thoải mái vô cùng.

      Bỗng nhiên, ta nghĩ tới chuyện.

      “A? Tay của ngươi phải thể cử động được sao?” (ủa? giờ bé mới biết à? O.O)

      Tiểu Vương gia đối ta ra vẻ dương dương tự đắc, lên tiếng chỉ nhàng nở nụ cười.(đểu)

      Ta bất mãn : “Ngươi lại gạt ta?”

      Còn bắt ta đút cơm cho nữa chứ! (đâu có bắt đâu, là em tự nguyện mừ :-( )

      Nếu phải xoa bóp vô cùng thoải mái, ta nhất định dùng lực đẩy ra.

      Tiểu Vương gia vừa xoa bóp tay giúp ta, vừa : “Vừa rồi tay ta quả thực thể nhấc lên được, bất quá nhờ được ngươi đút cơm trưa cho, tại tự nhiên tốt hơn rất nhiều rồi .”

      là thiên tài càn quấy mà. (ko là thiên tài nịnh dzai :) )

      “Ngọc Lang, ngươi nằm lên trường kỉ , ta giúp ngươi xoa bóp.”

      Ta hừ mạnh tiếng, bất quá nhìn thần tình ân cần của ta thể nhẫn tâm, đành phải im lặng nằm dài trường kỷ.

      Bàn tay rắn chắc của nhàng xoa bóp đều khắp lưng ta vô cùng thoải mái.

      Xem ra tiểu Vương gia học qua phương pháp xoa bóp.

      Sau khi ăn xong vốn nên ngủ trưa, được tiểu Vương gia xoa bóp hồi, toàn thân rã rời càng thêm buồn ngủ. Ta lười biếng ngáp dài cái.

      “Muốn ngủ ngủ .”

      Tiểu Vương gia bao giờ lời nào thực tốt đẹp cả, vừa mở miệng, ta liền nhớ tới những chuyện hay trước kia. Nếu thừa dịp ta ngủ làm cái gì xằng bậy, như vậy cũng thực xong.

      Bất quá, xoa bóp rất thoải mái, nếu bảo rời , ta muốn.

      Ta đành phải trợn tròn mắt, cố quay đầu lại giám sát dù tư thế này ra chẳng hề thoải mái chút nào.

      Nhìn hồi, đầu óc hỗn loạn, mí mắt như bị ai đó kéo xuống.

      Căn cứ vào biểu hôm nay của , tiểu Vương gia thực cải tà quy chính? Tuy rằng trong phút chốc hòan tòan thay đổi đến khó tin, nhưng ta cũng nên vì thế mà tín nhiệm .

      Quên , coi như ta tin lần nữa.

      Ta nhắm mắt lại, hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.

      biết là ngủ bao lâu, khi tỉnh lại toàn thân ta vô cùng thư thái, hơn nữa toàn thân dưới mát lạnh, giống như có mặc xiêm y.

      Chờ chút!

      Quả có mặc xiêm y…

      Ta lập tức thanh tỉnh lại.

      “A! Ngươi làm cái gì đó?”

      Tiểu Vương gia vốn muốn tách hai chân của ta ra, thấy ta tỉnh lại, chút cũng có lộ ra lúng túng.

      “Ngọc Lang, ngươi tỉnh dậy nhanh, như thế nào ngủ thêm lát?”

      Ai còn có thể ngủ được?

      Ta chẳng những toàn thân xiêm y cánh mà bay, hai tay còn bị buộc chặt bằng chính vạt áo của mình. Nghĩ đến tiểu Vương gia lại muốn “ngựa quen đường cũ”, đối ta muốn làm gì làm, cố ý xâm phạm, nhất thời vừa sợ vừa giận.

      “Tiểu Vương gia, ngươi lại. . . . lại. . . . .”

      “Ta cũng có khi dễ ngươi mà?” Tiểu Vương gia vừa xong nhàng nắm lấy khí quan của ta.

      Ta lúc này vừa khó chịu lại vừa thoải mái.

      “Như thế nào? Ta ràng là có khi dễ ngươi đúng ? Ngươi cũng thích mà.”

      tên hạ lưu hỗn đản!

      Ta cố sức dùng chân đá , đáng tiếc thể thành công, ngược lại làm cho cả người hư nhuyễn ngã vào người .

      Ta thực phục, đều là nam nhân, tuổi cũng ngang nhau, vì cái gì vô cùng đơn giản là có thể đem ta chế trụ?

      Ta mặt đỏ cả lên, nhìn hạ thân vươn thẳng của mình nằm gọn trong tay tiểu Vương gia.

      Tiểu Vương gia liếc ta cười : “Xem biểu thích thú của ngươi kìa, đây gọi là lưỡng tình tương duyệt, cũng thể ta khi dễ ngươi được.”

      Lại còn dám già mồm? chút cũng sửa đổi.

      Ngọc Lang ngươi ngu xuẩn, lại bị lừa!

      Lại còn nghĩ thực tâm sửa đổi.

      Ta dùng hết toàn lực phản kháng nhưng vẫn được, biết mình lại vừa trở thành món đồ chơi của tiểu Vương gia, đột nhiên vừa buồn lại phẫn, cỗ oán khí biết ở đâu xông thẳng lên mắt, ta hòan tòan suy sụp, tiếp tục giãy giụa nữa.

      “Làm sao vậy?” Tiểu Vương gia cảm thấy kỳ quái, vẫn cẩn thận chế trụ ta, tiến đến trước mặt của ta.”Ngọc Lang, chuyện a.”

      Dù sao ta cũng chính là kẻ ngu xuẩn, chạy khỏi tay ngươi.

      Ta nhắm chặt mắt, chịu , răng cắn chặt trong miệng.

      “Ngươi là, như thế nào liền như vậy lộ ra vẻ đáng như thế?” Tiểu Vương gia bắt đầu còn hưng phấn sờ tới sờ lui mặt ta, thấy ta sau lúc lâu có động tĩnh, căn bản có bất cứ phản ứng gì liền nản lòng thoái chí, dần dần trong lời thoáng chút kinh hoàng: “ cần lại phát giận , ngươi muốn mở miệng sao, ta vừa rồi cũng có đùa giỡn ngươi mà.”

      Mặc như thế nào dụ dỗ, ta cũng chịu mở mắt ra. ( mở miệng nữa chứ :) )

      Cái miệng khẽ rung động.

      Thanh tiểu Vương gia càng thêm sốt ruột.

      “Đừng khóc, ngươi đừng khóc, ai. . . . Hảo hảo, ta nhận sai, ngươi phạt ta hảo.” đem vạt áo buông ra, đem ta nhàng ôm vào trong lòng.

      Ta vẫn nghĩ lại đùa giỡn ta, dù sao có cố chống cự cũng làm nên chuyện gì, ta phản kháng nữa, để tùy tiện muốn ôm như thế nào ôm.

      Tiểu Vương gia trìu mến ôm ta, thấp giọng : “Như thế nào lại khóc như nữ nhân thế kia? Ngươi trước kia phải như vậy vô thanh vô tức rơi nước mắt.”vừa vừa nhàng lấy tay lau nước mắt cho ta.

      Ta khóc sao?

      Quả , hai má đẫm nước. Ta chớp mắt, vùi mặt vào vai tiểu Vương gia cọ cọ, đem nước mắt lau khô. (dễ thương wá! :) )

      tồi, ta trước kia đều là oa oa khóc lớn, nháo cái kinh thiên động địa. Như thế nào hôm nay lại buồn bực như vậy?

      Ta nghĩ nghĩ, càng cảm thấy được chính mình ủy khuất, nhất thời bộc phát oa oa khóc lớn lên, quả thực đem toàn bộ nóc nhà cấp ném .

      Tiểu Vương gia thở dài hơi, trấn an : “Tốt lắm tốt lắm, cuối cùng cũng khóc lớn lên .” tay ngừng vuốt ve đầu của ta.

      Trong lòng ta oán khí chưa tiêu, đột nhiên cúi đầu, cắn mạnh bả vai của tiểu Vương gia.

      Tiểu Vương gia kêu lên tiếng đau đớn, hai vai thoáng run rẩy.

      Ta cắn hồi, lại ngẩng đầu khóc lớn, khóc hồi, trong lòng phục, lại cúi đầu cắn hơi. (khoái khúc này, hả hê dễ sợ :) )

      Đảo tới đảo lui, cắn cứ cắn, khóc cứ khóc, náo loạn suốt buổi chiều, cuối cùng cổ họng ta khàn đặc, còn khóc được nữa mới chịu ngừng lại.

      Tiểu Vương gia chắc cũng biết mình phạm sai lầm, kiên nhẫn ôm ta, tùy tiện đưa lên bả vai rắn chắc của mình.

      Ta nức nở dần phục hồi lại tinh thần, mới phát vai loang lổ vết cắn cùng vết máu.

      Trong lòng lắp bắp kinh hãi, chưa từng nghĩ đến đem cắn đắc lợi hại như vậy.

      Tiểu Vương gia cũng phải ngốc tử, vì cái gì bị cắn đến chảy máu như vậy cũng lên tiếng? Ta khỏi tức giận liếc mắt xem xét cái. (thiệt là bá đạo mà :-( cắn người ta cho còn chửi người ta ngốc nữa à~)

      Tiểu Vương gia cười khổ : “Cuối cùng cũng nguôi giận , đem xiêm y mặc vào , coi chừng cảm lạnh .” (chứ đứa nào lột ra???)

      Ta cúi đầu nhìn, nguyên lai cơ thể vẫn trần truồng, là khóc đắc vui sướng(*vui sướng* a~???), cái gì cũng đều quên hết.

      Trách được vẫn cứ ôm ta buông, nguyên lai là tranh thủ chiếm tiện nghi của ta. Liền lại muốn cắn mạnh cái nữa. (em cứ *oan* cho ảnh :-( )

      Nhưng thấy bả vai đầy máu tươi, trong lòng đành lòng, đành phải hung tợn cảnh cáo: “Ngươi tái dám khi dễ ta, ta nhất định cắn chết ngươi!”

      Cả buổi chiếu náo loạn rốt cục qua .

      Ít nhiều nghị lực của ta cũng được củng cố lên thêm, đương nhiên, trong đó phải kể đến tiến bộ của tiểu Vương gia.

      Ta bây giờ cảm thấy được so với trước kia tốt hơn nhiều.

      Màn đêm buông xuống, tiểu Vương gia phải băng bó miệng vết thương, tự mình quay về tiểu viện.

      Tiểu Vương gia liên tiếp vài ngày có xuất , ta cũng thực vui vẻ tự tại, ở trong Vương phủ tùy ý ngao du, tất cả đại thụ cũng đều leo lên mỗi khi buồn chán.

      Xem ra làm khách của Vương phủ cũng phải khó làm.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 30
      Người dịch: Tiêu Dao


      Ở trong Vương phủ thư thư phục phục vài ngày, hảo y hảo thực đưa đến trước mặt, ta đối với nhiệt tình hiếu khách của tiểu Vương gia có chút vừa lòng.

      Duy có nơi, là mỗi khi ta tới gần ít người khẩn trương, đông vấn tây vấn, sau đó lễ phép mời ta trở về, đó là : đại môn Vương phủ!

      Tiểu Vương gia ngày đó ra lệnh ta đều nghe được nhất thanh nhị sở, trong lòng biết cho ta ra khỏi đại môn, chỉ có thể trong lòng thầm mắng, tự trách mình có khả năng.

      Vài ngày thấy tiểu Vương gia, ta khỏi hỏi thăm chút, nguyên lai có việc ra ngoài. Trần bá , tựa hồ là triều đình phái làm cái gì đó.

      Hừ, có thể được phái làm việc gì cơ chứ?

      Cuối tháng, ta ở trong thư phòng tiểu Vương gia nghiên cứu cái chuông vàng của (*nghiên cứu*???), Trần bá từ bên ngoài tiến vào, cao hứng : “Chủ tử trở lại!”

      “Cái gì?” Ta lắp bắp kinh hãi, bởi vì nghe là hoàng đế có ban cho tiểu Vương gia cái chuông vàng, mà nó (cái chuông) lại nằm im tay ta hiểu vì đong đưa được nữa. (kết quả của việc *nghiên cứu*)

      “Chủ tử trở lại, ở chính sảnh nghỉ ngơi, bảo rằng như thế nào lại thấy Hạ công tử.”

      “Tại sao trở về nhanh như vậy?” Ta tức giận ồn ào cả lên, bên thầm phỏng đóan biết tiểu Vương gia biết việc ta làm bể năm ba cái đĩa trang trí, mười bảy mười tám miếng ngọc treo trong phòng (o_O) hay chưa.

      Còn có bồn hoa bảo bối của ở trong viện, chịu nổi dốc lòng chiếu cố của ta, giờ chỉ còn cây cọc trụi lủi.(O.O)

      (h mình hiểu seo gia đình em sung sướng như vậy khi *tiễn* em ra khỏi cửa )

      “Chủ tử tìm người, mau theo ta.”

      Vì cái gì cứ tìm ta gây phiền toái?

      Cho dù ta nhất định sống chết thế nào cũng , Trần bá vẫn là vâng theo mệnh lệnh của tiểu Vương gia đem ta kéo tới trước mặt .

      Chính sảnh bày ra vài cái rương, mấy tên tùy tùng của tiểu Vương gia vẫn khiêng cái gì đó.

      Tiểu Vương gia ngồi ở đại sảnh, chầm chậm uống chén trà nóng.

      nơi nào vậy ? Tìm nửa ngày cũng thấy bóng ngươi.” Vừa nhìn thấy ta, mọi quan tâm của tiểuVvương gia đều dồn về phía ta.

      Ta thầm cân nhắc: ngàn vạn lần thể cho biết ta vừa mới ở trong thư phòng của , nếu tội lộng phá bảo vật được ngự ban chỉ có thể rơi đầu .

      “Ta là khách, tùy tiện chút là trái với vương pháp sao?” Ta thong thả ngồi xuống, chuyển đề tài hỏi: “Rốt cuộc khi nào thả ta về nhà? Ta cho ngươi biết, ta làm khách ở đây như vậy là đủ rồi đấy.”

      khinh miêu đạm tả – nhàng bâng quơ : “Lúc nào ta thấy đủ tự nhiên cho ngươi .”

      “Ta quan tâm! Ta phải về nhà!”

      Chờ phát ta lộng phá rất nhiều đồ vật của chỉ sợ ta có cơ hội rời .

      “Như thế nào vừa thấy mặt liền cùng ta giận dỗi?” Tiểu Vương gia lạnh nhạt : “Vốn nghĩ muốn cho ngươi kinh hỉ, quên , gọi bọn họ lên đây .”

      Kêu ai?

      Lòng ta sinh điềm xấu, khỏi cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa.

      Chỉ chốc lát, có ba người bước nhanh vào, cung kính đối tiểu Vương gia hành lễ: “Chủ tử.” Lại quỳ xuống, dập đầu mạnh.

      Ba người này lão có, nữ có, nam có, động tác hành lễ thuần thục cứ như hoạt động thường nhật.

      Cư nhiên là mẫu thân cùng gia gia có lương tâm của ta, còn có phụ thân mặc quan phục.

      Nhất thời mặt mày tối tăm, ra lời.

      “Đều đứng lên .” Tiểu Vương gia liếc mắt xem xét ta, khóe môi khẽ nhếch: “Các ngươi là nô tài trong Vương phủ nhiều năm, năm đó đường hầu hạ chủ tử tối hảo, thể xem như những nô tài bình thường, về sau thấy ta hành lễ có thể, còn dập đầu miễn.”

      “Khó mà làm được!” Ông nội thanh hỏang hốt, sắc mặt đột chuyển: “Chúng ta là nô tài của chủ tử, thấy chủ tử dập đầu, còn ra cái dạng nô tài gì nữa?”

      ngoan, cho ngươi dập đầu giống như cho ngươi cái tát.

      Ta lắc đầu, kiên quyết thừa nhận đây là gia gia của ta. ( làm xấu mặt bé :-( )

      “A! Ngọc Lang? Ngươi như thế nào cùng chủ tử tọa chỗ?” Mẫu thân ngẩng đầu, hét rầm lêm, như thể muốn ném ta từ ghế xuống.

      Gia gia cùng phụ thân ánh mắt chuyển tới chỗ ta ngồi, cũng thay đổi sắc mặt.

      Tiểu Vương gia vội khoát tay : “Ngọc Lang chuộc thân, giờ là khách của Vương phủ.”

      Giống như nghe thấy cái gì đó tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang), làm cho cả nhà của ta ba bậc trưởng bối đều ngây người.

      Xem ra ta khai sáng ngoại lệ trong lịch sử ghi chép của Vương phủ, nô tài biến thân thành khách nhân của Vương phủ.

      Mẫu thân vội vàng bất động, kinh nghi bất định nhìn ta.

      Phụ thân vừa mừng vừa sợ : ” Ân đức của tiểu chủ tử, bảo chúng ta như thế nào báo đáp cho đủ đây? ngờ tên tiểu tử này lại có phúc khí như vậy.”

      “Khụ khụ, phụ thân, kỳ ta ở trong này chịu rất nhiều đau khổ, hơn nữa …” Ta lấy tay chỉ vào tiểu Vương gia, vừa định khóc lóc kể lể phen.

      “Ô ô. . . . Chẳng lẽ tiểu nô tài này đắc tội với chủ tử, bị chủ tử đuổi ra khỏi nhà? yên lành, như thế nào lại phải chuộc thân ?” Ông nội lắp bắp, quả thực là đem tự do của ta xem như tai họa kinh hoàng.

      Này lão Hồ đồ, cái gì đuổi ra khỏi nhà, phát ta tại đúng là thượng khách của Vương phủ hay sao?

      Bất quá, ta nhìn thấy bọn họ liền nhảy khỏi ghế đứng lên, phát cũng có thể hiểu được.

      Với cái lọai tình huống ma quỷ mới phát sinh này ta quả chống đỡ được, ta chỉ còn biết chuyển hướng tiểu Vương gia, nổi giận đùng đùng : “ yên lành, ngươi đem người nhà của ta đến đây làm gì? Có phải hay chê ta cắn ngươi đủ mạnh, da lại ngứa ngáy có phải hay ?”

      Lập tức nghe được bên tai truyền đến những hơi thở căng thẳng.

      Tiểu Vương gia lập tức thay đổi quay lại đối ta cười: “Phụ thân ngươi là lên kinh thành nhậm chức, tự nhiên phải đến bái kiến nguyên chủ tử. Mẫu thân của ngươi cùng gia gia, cũng là ta đây triệu thêm, dù sao họ cũng muốn theo phụ thân ngươi.”

      Ở nhà lão thái gia, phu nhân lo, nhất định phải theo đến đây quấy rầy ta?

      Bất quá lấy thái độ làm người của mẫu thân cùng gia gia của ta, quả mới có thể làm như vậy.

      “Bọn họ muốn theo, ngươi có thể bảo cần cơ mà. Ngươi bọn họ dám nghe? Dù sao chính là ngươi đúng!”

      Lại nghe được những hơi thở căng thẳng.

      Xem sắc mặt của bọn họ, nếu phải e ngại tiểu Vương gia, chỉ sợ mẫu thân muốn lên túm lỗ tai của ta, mà gia gia chỉ sợ đem quải trượng giơ lên cao.

      Tiểu Vương gia buồn cười : “Hảo, hảo, là ta đúng. Ngươi phải bồi tội như thế nào đây?”

      Kia còn phải , ta quả là thông minh tuyệt đỉnh, phản ứng thiên hạ vô song, lập tức lớn tiếng : “Ngươi đem ta tất cả người nhà của ta đều trả tự do, cần bọn họ làm nô tài của ngươi, ta đây liền vừa lòng .”

      Hiển nhiên, trong nhà ba người muốn ngây dại. Ta nghĩ bọn họ hẳn là cảm động đến ngây dại.

      Ngọc Lang ta quả thực có tiền đồ a, đến năm, chẳng những chính mình chuộc thân, còn giúp ngừơi nhà cứu ra khổ hải.

      ” Lo liệu tốt lắm, ta có thể lập tức huy thư, làm cho bọn họ đều chuộc thân. Bất quá. . . .” Tiểu Vương gia bỗng nhiên thanh trở nên quỷ dị, trầm giọng : “Ngươi phải ở trong Vương phủ theo giúp ta năm, làm khách của Vương phủ thêm năm nữa. cho phép của ta, được tự ý rời khỏi Vương phủ.”

      thành vấn đề!” Dù sao ta làm khách của Vương phủ cũng quen rồi, về việc lộng phá hư gì đó, về sau lại tìm biện pháp gỉai thích sau.

      Bùm tiếng, có người đột nhiên quỳ xuống.

      Gia gia quỳ khóc lớn lên: “Chủ tử. . . . Chủ tử hôm nay làm sao vậy? Ta hầu hạ vài thập niên, lão chủ tử ở Vương phủ trước tuy ân điển cho dưỡng lão, rốt cuộc còn lộ vẻ cái môn hạ đích danh phận. giờ như thế nào. . . . . như thế nào cần nô tài liền từ bỏ?”

      Ta trợn tròn mắt, chẳng lẽ còn có người chịu làm bình dân cam nguyện làm nô tài sao?

      Bùm bùm, cư nhiên ngay cả phụ mẫu ta cũng quỳ xuống.

      Phụ thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thần tình : “ biết Ngọc Lang làm cái chuyện gì đại nghịch bất đạo, khiến chủ tử tức giận đến nỗi muốn đem cả nhà chúng ta đều đuổi . Cầu chủ nhân cấp ân điển, nô tài nhất định hảo hảo giáo huấn tiểu súc sinh này.”

      Mẫu thân quỳ gối cạnh phụ thân, đè nặng thanh nức nở khóc.

      Ta thực bị làm cho hồ đồ , chỉ có thể nghiêm mặt nhìn bọn họ.

      Trưởng bối đều quỳ , ta nên quỳ hay đây? Chính là muốn ta quỳ xuống trước mặt tiểu Vương gia là chuyện tưởng.

      Hơn nữa cho dù quỳ, ta cũng cầu cái gì. đáp ứng cho cả nhà của ta chuộc thân, chẳng lẽ cùng bọn họ cầu khai ân đem chúng ta thu làm nô tài?

      Nghĩ đến cả nhà ta, cư nhiên chỉ có mình ta là bình thường , mà lại công chính cương trực, là trong bất hạnh cũng còn có cái may.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 31
      Người dịch: Tiêu Dao


      Nghĩ đến cả nhà ta, cư nhiên chỉ có mình ta là bình thường , mà lại công chính cương trực, là trong bất hạnh cũng còn có cái may.

      Chính là biết làm sao bây giờ, tiểu Vương gia cao cao tại thượng tọa ghế thản nhiên : “Đứng lên . Cho các ngươi chuộc thân làm người tự do cũng có cái gì tốt. Các ngươi vốn cũng phải nô tài hầu hạ trong Vương phủ lâu nay, bất quá chỉ là từ bỏ cái danh xưng mà thôi . cần lo lắng, bên ngoài nếu có chuyện gì, trở về cho ta nghe, ta nhất định giành công đạo cho các ngươi.” (cái nì jống bảo kê wá!)

      Tiểu Vương gia lời vừa ra mẫu thân ta đương khóc nứa nở lập tức thu thanh .

      Phụ thân sắc mặt vui vẻ, dập đầu : “Tạ ơn chủ tử ân điển.”

      Trong lòng ta buông lỏng, nguyên lai bọn họ phải sợ được làm nô tài, mà là sợ có Cửu Vương phủ làm hậu thuẫn.

      Có thể thấy được phụ mẫu ta (rất may) vẫn là người bình thường.

      “Chủ tử a! Ô ô. . . . Chủ tử. . . . .” Chỉ có gia gia toàn tâm toàn ý bất vi sở động, còn tại sầu mi khổ kiểm.

      Tiểu Vương gia : “Đứng lên . Các ngươi cũng chuộc thân , cần tái quỳ như vậy. Ngọc Lang hội ở chỗ này là khách của ta, các ngươi ngày sau có rảnh cũng có thể đến ở chơi vài ngày.”

      “Tạ ơn chủ tử. . . . A , cảm tạ Cửu vương gia.” Được tiểu Vương gia hứa hẹn, phụ thân mẫu thân đều đồng loạt đứng lên, cười tươi rạng rỡ dìu gia gia đứng dậy.

      “Phụ thân, đứng lên . Chúng ta phải là bị đuổi , mà đây là ân điển của Cửu vương gia. Ngày sau còn có thể đến Vương phủ làm khách mà.”

      Lời vừa xong, phụ thân liền trúng ngay quải trượng của gia gia.

      Gia gia tức giận đến râu bạc run rẩy cả lên, chỉ vào phụ thân mắng: “Ngươi, tên tiểu súc sinh này! ngày làm nô tài cả đời phải làm nô tài (o_O), ngươi cư nhiên còn dám nghĩ đến làm khách của chủ tử? Nô tài có cái gì tốt? (hok chỉ *nhục* thui à) Gặp được chủ tử tốt như vậy , là do tổ tiên tích đức. . . . .” (càng lúc càng thấy *bệnh* “=.:)

      Gia gia thao thao bất tuyệt giáo huấn phụ mẫu ta.

      Tiểu Vương gia cũng quản, chỉ là nhàn nhã xem kịch vui, lúc lại quay sang xem xét ta : “Ngươi nhìn , làm nô tài là phải giống như vậy mới là hảo nô tài a.”

      Trong lòng ta hoảng loạn, giả như là người khác, phụ mẫu ta chẳng hạn nếu ở trước mặt ta đến bổn phận làm nô tài ta sớm có phản ứng . Chính là đối với gia gia ta vẫn chưa có cái lá gan lớn như vậy (em mà cũng bik sợ a~), đành phải hung hăng trừng mắt nhìn tiểu Vương gia.

      Tiểu Vương gia mỉm cười đối ta khoát tay, ho khan hai tiếng: “Lão Hạ, cần tranh cãi , cho các ngươi cả nhà chuộc thân là ân điển. Ngươi cũng thể ngay cả ân điển của chủ tử cũng chịu lĩnh ? Hảo hảo cùng con cái dưỡng lão .”

      “Chính là, chủ tử. . . .” Gia gia vừa thấy tiểu Vương gia mở miệng, ngữ khí lập tức trở nên tội nghiệp, hoàn toàn còn cái vẻ quát tháo “dạy dỗ con cái” nữa.

      “Tốt lắm. Đều ra ngoài , ồn ào như thế làm cho ta phiền lòng .” Tiểu Vương gia lông mi dựng lên, gia gia lập tức câm miệng.

      Thích! Xem ra làm chủ tử rất oai a.

      Bất quá người này cư nhiên dám đối với trưởng bối của ta tỏ thái độ như vậy. . . . . Ta khỏi đối tiểu Vương gia trừng mắt cái.

      “Phụ thân, chúng ta hay là ra ngoài trước. Cửu vương gia vừa trở về cũng mệt mỏi rồi.” Mẫu thân cẩn thận dìu gia gia.

      Gia gia nghe thấy tiểu Vương gia như vậy, biết thể vãn hồi (what? Ông điên à? Tui nhịn ông lâu òi nha!Hừ! :-( ), đành phải lau nước mắt đứng lên. Ngẫm lại thấy vẫn chưa đủ cung kính, lại quỳ xuống khái vài cái mạnh.

      “Đều quỳ xuống mau, dập đầu vài cái tạ ơn chủ tử .” Gia gia dập đầu xong rồi, cư nhiên còn ngẩng đầu chỉ thị phụ thân mẫu thân.

      Xem ra lão gia gia nhà ta quả dập đầu thành nghiện rồi.

      Phụ mẫu ta cũng coi như hiếu thuận, quả nhiên thành thành quỳ xuống, theo gia gia hướng tiểuVương gia khái vài cái.

      Ta chính là lo lắng bị vạ lây, quả nhiên nghe thấy gia gia dùng thanh uy nghiêm xưa nay quát: “Ngọc Lang, lại đây! Nhanh dập đầu với chủ tử.”

      Trong lòng ta nhảy dựng. Quay đầu nhìn tiểu Vương gia, chính là che miệng cười trộm.

      “Gia gia, ta chuộc thân , còn là chủ…”

      “Tiểu súc sinh!” Gia gia rống to tiếng: “Từ xưa đến nay nô tài dù bị đuổi , trước khi cũng phải dập đầu trước mặt chủ tử, huống chi ngươi là do được ân điển rời ?”

      Ta đứng chịu động.

      “Quỳ!” Gia gia lại hét lớn tiếng.

      Đúng là thượng đội hạ đạp mà, có chí khí. Ta khẽ cắn môi, đành phải đến phía sau phụ thân, quỳ xuống. (Lang nhi à, ủy khuất cho em rồi! :< )

      Tiểu Vương gia hỗn đản này, cư nhiên mở miệng ngăn trở. Biết gia gia chỉ nghe lời của !

      Trong lòng thầm mắng trận, ta rất nhanh dập đầu vài cái chiếu lệ, dù sao phía trước là phụ thân cũng quỳ, coi như là dập đầu trước phụ thân vậy.

      Tiểu Vương gia sang sảng cười. nhìn ta cam lòng dập đầu, nở nụ cười hồi lâu, mới phất tay : “Tốt lắm, đều xuống .”

      Cuối cùng cũng chấm dứt. Ta thở phào lớn, đứng lên, phủi phủi quần, theo mẫu thân. (ể? đâu mà vội thế em?)

      Tiểu Vương gia bỗng nhiên gọi ta lại: “Ngọc Lang, đâu đó?”

      Ta lập tức trốn sau lưng mẫu thân: “Ta là người tự do, ngươi quản ta được sao?” Lúc này , còn đợi khi nào?

      “Ngươi đáp ứng rồi, phải ở trong Vương phủ theo giúp ta năm.”

      Cùng ngươi năm? Ta mặc kệ.

      Ta đối tiểu Vương gia chau mày, lắc đầu : “Lúc này giống như xưa, ta thay đổi chủ ý. Ta phải về nhà.” xưa nay chuyên làm chuyện xấu, chi bằng hôm nay nhường lần cho ta a.

      Tiểu Vương gia nghe xong lời ta , mỉm cười, tầm mắt chuyển tới gia gia: “Lão Hạ, ta nghĩ thỉnh Ngọc Lang ở lại trong Vương phủ hảo hảo theo giúp ta, ngươi nghĩ thế nào?”

      Trong lòng ta kêu to ổn.

      “Chủ tử như thế nào liền như thế ấy! Tôn tử của nô tài, còn phải là nô tài của chủ tử sao?” Gia gia xem ra còn chưa thích ứng được việc mình chuộc thân phải.

      Trong lòng khỏi trận bi ai vì cái gì ta phải làm tôn tử của ngươi.

      Ta cười khổ: “Gia gia, chúng ta cả nhà phải là nô tài nữa.” Ta khẽ nhắc nhở.

      “Chủ tử ân điển chúng ta , nhưng lưu lại tiểu nô tài này hầu hạ chủ tử cũng tốt.” Gia gia lau nước mắt, cư nhiên nắm lấy lỗ tai của ta hướng đến chỗ tiểu Vương gia.

      Ta kêu to lên,vội nắm lấy tay áo mẫu thân cầu cứu: “Mẫu thân! Mẫu thân! Cứu mạng…”

      ngờ mẫu thân sắc mặt vui mừng, trộm dùng tay áo che miệng : “Ngọc Lang ngoan, hảo hảo theo Cửu vương gia cầu chức quan , Hạ gia chúng ta đành nhờ vào ngươi để làm rạng rỡ tổ tông.” Lập tức dứt khóat đẩy tay của ta ra.

      Ôi, mẫu thân gì thế này?

      Ta khóc ra nước mắt, bị gia gia xem như món đồ cung phụng dâng lên trước mặt tiểu Vương gia.

      “Gia gia, ta nghĩ… . .”

      “Câm miệng!” Gia gia đối ta vừa quát, quay đầu đối tiểu Vương gia : “Chủ tử ngày sau nếu muốn có thể gọi cả nhà nô tài lần nữa trở về hầu hạ chủ tử, đó chính là ân điển dành cho chúng nô tài .” xong lại lau nước mắt. (rồi! Tớ biết ông này bị j òi, hậu wả của việc bị té giếng =.= )

      Ta đây cũng phải lau nước mắt đây.

      Chẳng những bởi vì bị gia gia, phụ thân, mẫu thân bán đứng, cũng bởi vì lỗ tai bị gia gia nhéo đau quá.

      có thiên lý a!

      Ta trơ mắt nhìn người nhà rời , mình bị bắt ở lại Cửu vương phủ.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 32
      Người dịch: Tiêu Dao


      Ta trơ mắt nhìn người nhà rời , mình bị bắt ở lại Cửu vương phủ.

      , ! Ta muốn ở lại!

      Gia gia cần ta, vì cái gì ngay cả mẫu thân cũng thương ta. Phụ thân cư nhiên còn an ủi ta tiền đồ là ở chỗ này, giống như ta làm người hầu cho tiểu Vương gia chính là làm đại quan bằng.

      Bọn họ đều mong chờ ta theo tiểu Vương gia có được nhiều thứ ưu đãi.

      Chẳng lẽ ta có thể nhận được ưu đãi từ tiểu Vương gia?

      Chỉ sợ chỉ có lo lắng với phiền não mà thôi.

      Cả nhà ta vừa , tiểu Vương gia phi thường nhanh chóng biết ta ở trong thư phòng của làm “chuyện tốt”, còn cho đòi Trần bá lại hỏi.

      “Trần bá, lúc ta có trong Vương phủ, Ngọc Lang làm những gì?”

      Trần bá liếc nhìn ta cái. Ta khóc ra nước mắt nhìn Trần bá, hy vọng khẩu hạ lưu tình.

      “Cái này. . . . Hạ công tử ở trong Vương phủ rất hảo, cũng nháo đại gì.” Trần bá cẩn thận xem xét ta, nuốt nước miếng: “Chính là. . . . cẩn thận đập hư bình phong bằng ngọc lưu ly được ngự ban ở tiền thính, còn có ở hậu hoa viên giàn liên hoàng thúy ngọc vốn thường ngày xanh biếc, cộng thêm bộ bát song sắc bạch long phượng của chủ tử, cũng…chỉ còn cái ; nương nương mỗi lần đến tất ngắm trân châu cẩm tú nhưng mà…”(hok bik em phá bằng cách nào mà *pro* thế nhỉ???)

      Ta vừa nghe vừa giương mắt nhìn Trần bá, chút tình người cũng có. Vừa gặp được tiểu Vương gia liền cung khai toàn bộ, có nghĩa khí! (làm sai mà còn bày đặt lớn lối!”=.:)

      Ta khỏi trong lòng run sợ trộm quan sát sắc mặt tiểu Vương gia.

      “… . . Cẩm lý được dưỡng trong hồ nước hoa viên, toàn bộ đều chết. Hoa ngũ sắc của chủ từ được mang từ Thiên Sơn về hôm qua chết héo. Nô tài khuyên Hạ công tử nên đụng hoa kia, còn đó là hoa chủ từ thích nhất, chính là… .”

      Tiểu Vương gia nghe được “số phận” những cây hoa của , chân mày đột nhiên dựng lên, hướng ta hừ tiếng.

      Lòng ta chợt nhảy dựng, người này, nghĩ muốn trả thù chứ? Chính là ta thân chẳng có gì đáng giá, có cái gì có thể bồi thường cho ? Chẳng lẽ lại bức ta tái bán mình làm nô? (tội nghiệp em, *vừa nghèo vừa hèn*!Chậc!)

      “Mang giấy bút đến đây.” Tiểu Vương gia bỗng nhiên hạ lệnh.

      Giấy bút được đưa lên, tiểu Vương gia tay chấp bút, viết viết cái gì đó. Ta biết lại làm cái quỷ gì, bất ổn nhìn thăm dò.

      Lập tức da đầu run lên.

      cư nhiên đem những đồ vật ta phá hư của , từng cái từng cái viết ra rất rành mạch.

      Xem ra là muốn chuẩn bị cùng ta hảo hảo tính toán.

      “Ngươi muốn làm gì? Lộng phá hư cũng là do ta cẩn thận thôi…” Ta ở bên , thấy tiểu Vương gia đem toàn bộ những món ta từng phá hư trước đây viết ra ràng ta lại càng kinh hãi.

      “Hắc hắc, ” tiểu Vương gia viết hồi lâu, rốt cục đem” hành vi phạm tội” của ta ghi chép ràng, quăng cây bút sang bên, cầm lấy tay của ta nhìn lại “tác phẩm” của mình : “Ngọc Lang, nhìn , đây là những thứ ngươi phá hư. Cổ ngữ : giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền. Ngươi phá hư rất nhiều đồ vật của ta, nhất định phải bồi thường a.”

      Nghe được tiếng cười nguy hiểm bên tai, tòan thân lông tơ đều dựng thẳng lên.

      Ta : “Ngươi muốn như thế nào?”

      “Mấy thứ này mỗi thứ đều là vô giá, ta nghĩ ngươi có muốn bồi thường cũng nổi. Như vậy , ngươi mỗi lần ngoan ngoãn nghe ta , ta liền gạch bỏ món tờ giấy này. Ngươi bồi thường xong hết những món này, ta cho ngươi về nhà.”

      Ta lại hỏi: “Cái gì gọi là ngoan ngoãn nghe ngươi ?”

      Tiểu Vương gia lập tức giơ móng vuốt sói ra sờ sờ hạ thân của ta, xấu xa : “Ngươi xem?”

      “Đây chẳng phải là bán mình?” Ta lập tức hiểu được, lập tức khí khái thẳng cổ hô to: “Ta mặc kệ! Đại trượng phu khả sát bất khả nhục! Ta tuyệt đối, tuyệt đối mặc kệ!”

      Tiểu Vương gia quỷ kế bị nhìn thấy, cũng xấu hổ, chính là bỗng nhiên an tĩnh lại, yên lặng nhìn ta.

      Ta nghĩ đến lại sử dụng thủ đoạn đê hèn như trước ỷ cường khi yếu, ngờ nhìn ta lúc lâu, cư nhiên gật gật đầu, thở dài: “ tồi, ngươi ngay cả nô tài đều chết sống chịu làm, lại như thế nào vì mấy thứ này bán mình. Buồn cười buồn cười, thế nhân cư nhiên so ra kém ngươi như vậy cái tiểu ngu ngốc.”

      buông, xoay người nghĩ nghĩ, nắm cái danh sách dài kia, tùy ý xé thành hai nửa, vứt mặt đất.( quởn thấy ớn lun :-( )

      Khoan hồng độ lượng như vậy, quả thực giống thái độ làm người lúc bình thường của tiểu Vương gia. Ta trợn mắt há hốc mồm, biết rốt cuộc muốn cái gì.

      Tiểu Vương gia làm việc là bí hiểm, ta nghĩ nửa ngày cũng nhìn ra đến tột cùng là muốn cái gì, bất quá biết cần ta bồi thường đồ vật bị hư , trong lòng hơi thả lỏng chút, cũng quyết định truy cứu gọi ta là ngu ngốc sai lầm.

      đối tốt với ta, ta đương nhiên với hảo.

      Đêm đó, ta bồi ăn cơm ngon.

      Tiểu Vương gia sắc mặt vẫn được tốt lắm, thỉnh thoảng chỉ nhìn ta cười cười.

      “Ngọc Lang, tối nay ánh trăng mê người, bằng cùng ta uống vài chén?”

      đến ánh trăng mê người, ta liền nhớ lại lần trước đem ta đá xuống hồ nước qua đêm. Bất quá tiểu Vương gia hôm nay đối ta tốt như vậy, cái gì cũng là thể mọn tư thù được. Ta liền bồi uống ngay hai chén, hơn nữa còn kể rành mạch từng thứ, từng thứ vì sao bị ta làm hư.

      Tiểu Vương gia nghe được cười ha ha, xem ra tuyệt hề tức giận ta.

      Trăng lên cao, ta cũng mệt nhọc, vốn nghĩ muốn chạy trở về phòng ngủ. Trần bá thừa dịp lúc lên đưa rượu và thức ăn trộm với ta: “Hạ công tử, ngươi hôm nay bồi chủ tử giải buồn . Chủ tử ra ngoài chuyến, trở về trong lòng có điểm thoải mái mà.”

      Tiểu Vương gia ở bên ngoài xảy ra chuyện gì? Cư nhiên có người dám làm cho khó chịu?

      Ta trộm xem sắc mặt tiểu Vương gia, quả có điểm gì là lạ.

      Trong lòng bỗng nỗi lên thương cảm.

      Ta vì thế lại bồi uống ngay hai chén.

      Hai chén rất nhanh thay đổi thành bốn chén…

      Kết quả, chúng ta uống tới ngã lăn ra giường. (o_O nguy òi, nguy òi!!!)

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 33
      Người dịch: Tiêu Dao


      Uống rượu đến ngã lăn ra giường còn chưa tính, còn muốn toàn thân xương cốt đều đau nhức.

      Ta ngày kế tỉnh lại đau đến nghiến răng trợn mắt, mơ hồ nhớ tới hôm qua cơ thể mình cùng tiểu Vương gia ma sát đụng chạm vô cùng khoái hoạt, còn có những tiếng rên rỉ dâm loạn vừa nghĩ đến muốn đỏ mặt, tiểu Vương gia cường ngạnh luận động suốt đêm.

      Biết mình lại đần độn tự động đưa dê vào miệng sói, ta khóe miệng động động, cơ hồ phải lớn tiếng khóc kêu oan.

      “Cũng là ngươi tốt nhất, Ngọc Lang.” Còn chưa kịp há mồm, tiểu Vương gia hai tay đem ta gắt gao ôm lấy, thở dài: “ đời nếu có nhiều người như ngươi vậy, thiên hạ há chẳng phải vô cùng thái bình sao? Vừa nhìn gương mặt, có thể ít nhiều đóan biết được tâm tư .”

      ngữ khí thê lương, hại ta muốn khóc lên oán khí đành phải càu nhàu tiếng nuốt trở lại vào bụng.

      Tên hỗn đản này, ăn được ta hẳn phải là dào dạt đắc ý mới đúng chứ?

      Còn ở đó ai thán cái gì?

      Ta ở trong lòng ngực tiểu Vương gia giương mắt nhìn . Quả nhiên, sắc mặt rất ổn, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng phiền lòng. Nhưng có năng lực như vậy làm gì có ai có thể gây khó dễ cho được chứ? đời còn có người hội so với ta phiền phức hơn sao? (o_O tưởng tự hào cái gì…chậc!)

      Tiểu Vương gia thân mình trần trụi ôm ta vào lòng, buồn lên tiếng, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Ta tuy rằng cảm thấy được thoải mái lắm, nhưng hôm nay đặc biệt kỳ quái, đành phải mặc ôm.

      Cứ như vậy qua hết buổi sáng, ta cư nhiên có cơ hội thống thống khoái khoái khóc lên lớn cho biết mặt.

      “Ngọc Lang, ngươi có hy vọng cả đời cùng ta như vậy hay ?” Tiểu Vương gia ôm ta lâu, rốt cục cũng hoạt động chút, lấy tay nhàng xoa xoa cái trán của ta.

      Ta ngẩng đầu nhìn, môi của , ánh mắt của , đều phi thường xinh đẹp. Tiểu Vương gia nhìn bộ dáng của ta, có chút sốt ruột. Ta từ rất thích những thứ xinh đẹp, vừa mở miệng hỏi, ta cơ hồ muốn gật đầu đáp ứng.

      Tiểu Vương gia chăm chú nhìn ta, đôi mắt như có lửa.

      Ta vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên nghĩ vấn đề này thể tùy tiện đáp ứng. Cả đời là khái niệm dài đăng đẳng. Nếu đáp ứng rồi, kia cùng với chung thân làm nô tài của có gì khác biệt? (ậy, bậy,bậy hết sức, *vợ* với người hầu seo có thể giống nhau được!)

      “Ôi, ” nháy mắt thần trí thanh tỉnh lại, để vẻ đẹp của tiểu Vương gia mê hoặc, ta kiên định : “ hy vọng.”

      đỉnh đầu, gương mặt tiểu Vương gia thoáng cái biến sắc. Ta khẩn trương bắt lấy tay tiểu Vương gia để tránh tức giận, ta phản kháng kịp.

      hy vọng?”

      Lòng ta như có tảng đá to đè nặng xuống, quay đầu, giọng : “ hy vọng. . . . .”

      Tiểu Vương gia lạnh lùng nhìn ta hồi, da mặt căng thẳng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nứt vỡ. Lòng ta càng loạn hơn, bên nghĩ thầm nên ứng biến như thế nào.

      Trong phòng khí dần dần ngưng trọng.

      Sau lúc lâu. . . . .

      “Ta sớm nên biết ngươi hội như vậy. . . . .” Tiểu Vương gia phun ra câu trầm thấp, đường cong mặt chậm rãi nhu hòa xuống, vỗ vỗ khuôn mặt của ta : “Bộ dáng ngươi như vậy, chưa bao giờ hội sửa.”

      Ta thấy có phát hỏa, nhàng thở ra, ngạc nhiên : “Vì cái gì phải sửa? Tính tình của ta tốt sao?” Bản nhân tự nhận thiện lương thành thực (o_O what?), có cần phải sửa đổi gì cả (vậy seo?).

      , như vậy là tốt rồi. Ta nghĩ ngươi cả đời cũng cần sửa.”

      Ta xem xét gương mặt tiểu Vương gia, : “Tiểu vương gia, ngươi có phải hay gặp chuyện gì tốt? Vì sao lại kì quái như vậy?”

      Tiểu Vương gia bỗng nhiên nở nụ cười, tựa hồ tâm tình tốt lên ít: “ ? Ngươi mà cũng quan tâm ta sao? Ta nhớ ngươi ngươi ghét ta nhất mà. Ngọc Lang, ngươi vì cái gì cứ gọi ta là tiểu Vương gia?”

      gọi tiểu Vương gia, chẳng lẽ muốn ta gọi ngươi chủ tử? ghê tởm.” Ta hướng nhăn mặt nhăn mũi.

      “Kia. . .” Tiểu vương gia đem thanh phóng nhuyễn, ôn nhu : “Gọi ta là Sanh nhi.”

      Ta nghe dùng cách ôn nhu kia, nhất thời xương cốt đều hư nhuyễn tám chín phần, đem việc đêm qua bị cường ngạnh ném lên chín từng mây.

      “Sanh nhi…” Ta cười hắc hắc, thú vị kêu to. (ôi, cuối cùng cũng tới ngày này, đáng mong chờ a~)

      Tiểu Vương gia cười ha ha, vỗ tay : “Kêu đắc hảo, tái kêu, tái kêu.”

      Phi, ta cũng phải cẩu của ngươi mà ngươi bảo cái gì phải làm cái đó! (ậy, lại xấu tính rồi! :-( )

      Ta quay mặt , giật chăn, chuẩn bị xuống giường.

      Còn chưa rời khỏi chăn, phía sau đột nhiên trận mạnh mẽ đánh úp lại, tiểu Vương gia đem ta áp đảo xuống giường.

      “Ngọc Lang, Ngọc Lang, ta rất thích ngươi.” Tiểu Vương gia thanh bỗng nhiên trở nên tràn ngập thống khổ, làm cho trong lòng ta chợt run lên: “Ngươi nghìn vạn lần đừng chê cười ta, ta thích ngươi .”

      Chê cười? Thích ta thích ta, có cái gì đáng chê cười đâu?

      Ta đây là người cực kì đáng , thích ta là chuyện đương nhiên. (chảnh khiếp =.=”)

      Tiểu Vương gia khí lực quá lớn, cảm xúc kích động, gắt gao đem ta ôm vào trong ngực. Ta cố gắng dùng mọi cách, đều thể đem đá văng ra khỏi người mình.

      “Được rồi, ngươi buông ta ra .”

      “Ngươi có thích ta ?” Tiểu Vương gia bỗng nhiên cầm lấy bả vai của ta, nhìn chăm chú gương mặt của ta, nghiêm trang đặt câu hỏi.

      “Này. . . .” Đáp thích ta cam lòng, đáp thích. . . . . ta lại sợ phát hỏa trút lên người của ta.

      Ta thân thể đêm qua mới bị gây sức ép, hôm nay trăm triệu lần thể bị chà đạp thêm lần nào nữa.

      khỏi do dự.

      Tiểu Vương gia thấy ta ấp a ấp úng, thần sắc buồn bã, bàn tay vai ta hơi thả lỏng: “Ta biết, ngươi thích ta.”

      Nghe như vậy, trong lòng ta bỗng có điểm khổ sở, loại tư vị nên lời dày vò trong lòng ta. ( òi đấy! :”> )

      Ta buồn bã : “Còn muốn ta thích ngươi? Cũng nhớ ngươi từng đối với ta như thế nào sao? Ta cũng phải cẩu, đánh chút cho khúc xương liền lay động cái đuôi!”

      Ta nguyên vốn tưởng rằng tiểu Vương gia hội phát hỏa. phát hỏa hoàn hảo chút, ta còn biết nên ứng phó như thế nào. ngờ ngây người, tựa hồ bị ta mắng sửng sốt, cư nhiên với ta: “Nguyên lai ngươi còn ghi hận. Tốt lắm. . . .” đột nhiên đứng lên, đem ta kéo lên đứng ở giường: “Ta bồi tội, ngươi đánh ta, ngươi phạt ta .”

      Người này hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng biết bị cái gì nữa!

      “Ngươi có thể dùng roi quất ta, ” tiểu Vương gia bắt đầu năng lộn xộn: “Ngươi có thể tát ta…cũng có thể….”

      Ta nhìn dáng vẻ khẩn trương của , cũng sợ hãi ít, liên tục khoát tay : “Hảo,hảo, cho là ta sợ ngươi . Ta thích ngươi, thích ngươi, vậy là được rồi chứ gì. Van cầu ngươi cần làm ta sợ như vậy đâu.”

      “Ngươi thích ta?” Tiểu Vương gia dám tin nhìn ta chăm chú, nở rộ ra nụ cười an tâm: “Ngươi thích ta, ngươi cũng thích ta? Ha ha, nguyên lai ngươi cũng thích ta, lão thiên gia phù hộ.” ôm ta cái, đem ta chặt chẽ giam cầm vào trong ngực.

      Bị ôm như vậy, tư vị quả tồi. Ta bỗng nhiên cảm giác được tiểu Vương gia thực để ý ta, khỏi trong lòng thầm cao hứng.

      “Lão thiên gia phù hộ, ngươi cuối cùng cũng thanh tỉnh trở lại. Xuất môn chuyến, chẳng lẽ gặp tà ?”

      Tiểu Vương gia mặc kệ lời ta thầm, hưng phấn mà ôm ta.

      lẩm bẩm : “Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, ta đem ngươi giao cho Nhị ca. Ta nhất định đem ngươi đưa cho Nhị ca. . . . .” (đấy, nguyên nhân của việc ảnh *khìn khìn* như vậy đấy)

      Ta ngạc nhiên : “Chuyện này với Nhị vương gia có cái gì quan hệ?”

      Tiểu Vương gia cả người nhất thời cứng lại, lắc đầu : “ có vấn đề gì, nơi này có chuyện của Nhị ca. Ngươi cần lo lắng. Ngọc Lang, cũng đến trưa rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

      tránh vấn đề của ta, đem ta từ giường kéo xuống, hai người phen kích động ăn cơm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :