1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô tài - Phong Lộng (60C+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 24
      Người dịch: Tiêu Dao

      Tiểu Vương gia liên tục vài ngày xuất .

      Kim Muội tựa hồ lại bị bắt đến thị hầu ta, dù sao nàng căn bản cũng chưa từng rời khỏi ta.

      Trần bá bận rộn, cũng thường bớt thời giờ đến xem ta, đối ta có rất nhiều điểm yên lòng.

      yên lòng là đúng, ta mỗi khắc đều muốn chạy trốn, nghĩ muốn đem hết khí lực chạy khỏi Vương phủ đáng sợ này, chạy thoát cái vận mệnh làm nô tài.

      Đáng tiếc, khi ta rốt cục có thể tự do xuống giường lại phát ngòai sân có rất nhiều gia đinh canh gác. Khỏi cần phải , nhất định là tiểu Vương gia sai đến.

      “Ăn cơm thôi, ngươi làm gì mà cứ trèo lên cây mãi thế!” Kim Muội đứng dưới tàng cây ngửa đầu hô.

      Ta trèo xuống phủi phủi quần áo bẩn chút. Trèo cây phải vì ngoạn, mà là vì xem xét địa hình hảo để tìm cách chạy trốn. Bất quá ta cho Kim muội biết.

      “Hôm nay có rất nhiều thức ăn ngon, đều là món ngươi thích ăn.” Từ lúc ta bất hòa với Kim Muội, nàng thành thói quen tự quyết định mọi chuyện.

      Ta bên cúi đầu ăn cơm, nàng bên ngồi gắp thức ăn vào trong bát của ta: “Ăn nhiều chút, đừng để ăn đủ no rồi ta tốt với ngươi.” Tính tình vẫn là giống với trước kia, được hai câu, lộ thái độ chua ngoa ngay.

      Vội vàng ăn hết cơm, ta buông bát, lẻn đến cửa sân, hứơng ra cửa viện vẫy tay cái: “Côn Tử, đến đây!”

      Côn Tử cũng là tên nô tài, mỗi ngày ở khu đất trống phía sau sân ngoại đùa giỡn côn, thoạt nhìn cũng khá lợi hại. Ta quan sát hai ngày, dùng những đồ vật trong phòng dụ đến, để mỗi ngày sau bữa cơm chiều dạy võ nghệ cho ta.

      Ngày hôm qua, vô cùng cao hứng đem cái ngọc chỉ trấn sủy bỏ vào trong ngực rồi mới rời .

      Những thứ tiểu Vương gia cấp cho cũng phải hoàn toàn có hữu dụng.

      “Ngọc huynh, hôm nay làm gì mà chường bộ mặt “ác ôn” dữ vậy?” Viện này chỉ có ta được ra ngoài, những người khác đều được tự do vào. Côn tử đối gia đinh canh gác đùa cợt câu rồi mới tiến vào. Mẫu thân là thị tì của Vương phi, cho nên thân phận cũng cao hơn những nô tài khác chút, bình thường cũng bị điều làm việc nặng nhọc.

      Dù sao đồ vật xinh đẹp bài trí trong phòng cũng ít, ta đem miếng hồng ngọc móc ra cho : “Đến đây, chúng ta hôm nay phải luyện võ, ta muốn hỏi ngươi vài điều.” Ta kéo đến vách tường.

      “Chuyện gì?”

      “Có biện pháp nào giúp ta ra khỏi tiểu viện này ?”

      Côn Tử vội vàng khoát tay : “Đừng đùa, Ngọc Lang huynh đệ, bộ ngươi thấy có rất nhiều người canh giữ ở cửa sao? Ngươi còn muốn ra ngoài? Ngươi ra ngoài làm gì?”

      Đương nhiên thể cho biết ta muốn chạy trốn. Ta vội : “Nơi này rất buồn.”

      “Việc này cần nghĩ đến nữa, chủ tử , ai dám mang ngươi ra khỏi đây, liền đánh chết ngay lập tức. Ta còn muốn sống lâu chút nữa mà. Ngươi rốt cuộc có học côn hay ? học ta trở về.”

      Ta giữ chặt , ủ rũ : “Học, học. . . . .”

      Hừ, ngày nào đó ta học được hảo công phu, uy phong lẫm liệt xông ra khỏi tiểu viện này!

      Mỗi ngày qua đều cực kì buồn chán.

      Kim Muội tuy rằng ở cùng ta, chính là ta hạ quyết tâm chuyện với nàng, buồn cũng chỉ có chịu đựng mình.

      Côn Tử vài ngày có xuất , nghe thủ vệ tiểu viện bị sai làm ít việc. Ta chán đến chết ở trong tiểu viện chơi côn, nghĩ chính mình ngày nào đó xưng bá võ lâm (em cứ đùa).

      Tiểu Vương gia vì cái gì muốn đem ta nhốt ở đây?

      cũng đến xem ta?

      Quên , vẫn là đừng có tới là tốt nhất, chịu nổi cái vẻ cao cao tại thượng của .

      “Hì hì, người này đùa giỡn côn mà.”

      Nghe thấy thanh châm chọc, ta dừng vũ động gậy gộc lại, quay đầu nhìn lại cửa trước.

      tên nam hài vẻ ăn ngồi rồi đứng ở cửa tiểu viện, ăn mặc thực đẹp đẽ quý giá. xấp xỉ tuổi ta, nhưng lại có vẻ thực tinh tế.

      Ta quay đầu : “Đùa giỡn côn sao? Ngươi muốn chơi à?”

      xuy cười tiếng, đánh giá ta từ xuống dưới: “Ta mà chơi à? Ta từng học qua cái này, đem côn cho ta.” tiến vào tiểu viện, giật lấy cây gậy trong tay ta.

      Nực cười!

      Ta rụt tay lại, cười lạnh : “Dựa vào cái gì muốn ta cho ngươi? Ngươi muốn chơi tự mình tìm gậy gộc .”

      “Ta muốn cây gậy của ngươi!”

      cho!”(giống bé con giành đồ chơi nhỉ? :) )

      “Phi!” cư nhiên đại phát giận, mắng: “Cẩu nô tài! thân rách rưới, ngươi cũng dám cùng ta đấu?”

      Ta vẫn chịu mặc bộ đồ mới tiểu Vương gia cấp cho, chết sống cũng muốn mặc nô tài phục bằng vải thô trước kia, cũng khó trách ta thân rách nát.

      Nhưng… “cẩu nô tài” ba chữ này là thứ tối kỵ với ta.

      Ta trợn mắt, quát: “Ngươi cái gì?”

      “Ta ngươi là cẩu nô tài rách rưới! Hừ!”

      Đương nhiên, đối vời kẻ bừa bãi như vậy, ta chưa bao giờ khách khí. Lúc này liền giơ tay cầm gậy lên rằng đánh cho vài cái. Đem đánh cho ai kêu liên tục, co giò mà chạy.

      Nghe tiếng gào khóc thảm thiết dần xa, ta cuối cùng mới thở ra mạnh.

      Đem gậy gộc ném xuống đất, ta trở về phòng uống nước.

      Nếu tiểu Vương gia đến, nhất định cũng muốn đánh cho trận.

      Kim Muội vừa vặn ở bên ngoài tắm trở về, vừa vào cửa liền hỏi ta: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngoài cửa gia đinh ngươi lại gây chuyện , đánh ai?”

      Ta đáp lời, chạy ra sân tiếp tục đùa giỡn côn.

      Ngay lúc đó, tiểu viện ngoại bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân của đám người, hiển nhiên là hứơng lại nơi này.

      Có người đột nhiên đẩy cửa, rất nhiều người tràn vào. Xiêm y màu sắc rực rỡ, tất cả đều là tơ tằm có thêu hoa văn.

      Ta ngây người nhìn những kẻ mời mà tới này.

      “Đúng là tên này?” tiểu Vương gia mặt trầm hỏi.

      Bên cạnh là dáng sừng sững của kẻ ta vừa mới loạn côn đánh đuổi . mặt thanh tú đầy lệ, nức nở chỉa vào người của ta, lớn tiếng : “Đúng vậy! Chính là !”

      Nguyên lai là tới báo thù.

      Thấy ta mặc trang phục nô tài, nam nhân kia hiển nhiên giận dữ, định bước tới đây bắt ta, tiểu Vương gia ngăn lại khuyên nhủ: “Đại ca đợi chút, đừng sốt ruột, nếu như là Ngọc Lang mạo phạm, làm cho dập đầu tạ tội là được rồi.”

      Nguyên lai là đại ca của tiểu Vương gia, đó phải là Đại vương gia đấy chứ?

      Đại vương gia sửng sốt, nghĩ tới tiểu Vương gia ra mặt ngăn cản. tựa hồ đối với tiểu Vương gia có điểm kiêng kị, chịu đựng tức giận gật đầu : “Người của Cửu đệ, Cửu đệ xử trí .”

      “Cám ơn đại ca.” Tiểu vương gia cười, quay đầu đối ta liền sa sầm mặt, trầm giọng hỏi: “Ngọc Lang, Phàm nhi là do ngươi đánh sao?” chỉ vào nam hài kia hỏi.

      “Đúng là do ta đánh, sao?” Ta ngẩng cao đầu trả lới, cố ý làm cho tiểu Vương gia thể thoái lui. (thách thức í mà :-( )

      Tiểu Vương gia quả nhiên thay đổi sắc mặt, nén giận hỏi: “Ngươi đánh ? Ngươi có biết là ai ?”

      biết.”

      là thư đồng đắc lực nhất của Đại vương gia! (giời, tưởng gì, xì xì! )Ngươi ăn gan báo hay sao mà cư nhiên dám đối với động thủ?”

      Ta sửng sốt, từ xuống dưới đánh giá chính trang (chân chính, đoan trang o_O ặc! ) ủy khuất đích Phàm nhi, cười ha ha, chỉ vào : “Ta còn tưởng rằng đánh nhầm Đại Vương gia. Nguyên lai bất quá cũng là tên nô tài. Ngươi cũng là nô tài, cần gì phải mắng ta là cẩu nô tài? Xứng đáng xứng đáng! Thiếu tự trọng.” (chửi đắc hảo a~! :) )

      Nhất thời, toàn bộ mọi người ngây ngẩn cả người.

      Tiểu Vương gia tỉnh táo lại sớm nhất, hôm nay tính tình tốt a, cư nhiên còn cười được, với ta: “Ngọc Lang, ngươi nên bậy, ta muốn nổi nóng với ngươi. Nhanh lên dập đầu với đại ca cùng Phàm nhi nhận sai, chuyện này coi như xong.”

      (nghi Phàm nhi nì là í í của Đại Vương gia wá! :) )

      Ta thu khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng : “Tiểu Vương gia, ta nếu dập đầu với cái tên dám mắng ta là cẩu nô tài này, bằng tìm vách tường đập đầu còn tốt hơn.”

      Nhất thời, mỗi người giống như nghe phải cái gì đó cực kì phản nghịch, đều hít hơi sâu.

      Tiểu Vương gia sắc mặt từ hồng chuyển xanh, từ xanh chuyển tím, dậm chân : “Phản rồi phản rồi , ngươi càng ngày càng biết lễ độ. Người đâu! Lấy roi đến đây, để ta hảo hảo dạy dỗ .”

      Phàm nhi kia thông minh, lặp tức lau nước mắt, vội chạy đâu đó, chỉ chớp mắt tìm được cái roi, nhất định muốn tiểu Vương gia giúp hả giận.

      Tiểu Vương gia đem roi cầm ở trong tay, trầm giọng : “Ngươi quỳ xuống, dập đầu.”

      Ta thẳng tắp đứng, cổ cũng là cứng rắn động đậy.

      Xoát xoát hai cái, roi quất xuống, lưng áo rách hai đường. trận hỏa lạt ồ ạt kéo tới. Ta run rẩy hai cái, đầu gối vẫn đứng thẳng tắp.

      Tất cả mọi người nhìn cảnh này, ngay cả Phàm nhi cũng hả hận, chỉ kém cười ra thành tiếng.

      “Ngươi rốt cuộc có chịu dập đầu hay ?” Tiểu Vương gia vừa quất hai cái liền thu tay lại, tựa hồ có điểm hạ thủ được, lại để ý có cách nào cùng Đại vương gia chuyện công đạo, do dự chút, lại đem roi phất lên.

      Phía sau, bóng người bổ nhào tới, quỳ gối dưới chân tiểu Vương gia.

      “Chủ tử, cầu người từ bi, người vết thương vừa mới hảo!” Nguyên lai là Kim Muội.

      Nàng bên cầu bên khóc như thể nếu ta bị đánh thêm roi nữa chết bằng: “Chủ tử, cầu người tha , người cũng biết, tính tình rất khờ khạo.”

      “Cút ngay!” Tiểu Vương gia vừa lúc tìm được chỗ thích hợp để phát tiết, giơ roi lên cư nhiên hung hăng quất vào người Kim Muội: “Ngươi cái gì? Ngươi dám lên tiếng xin cho ?”

      như ban ngày, cư nhiên lại ngược đánh tiểu nha đầu hề phạm sai lầm.

      Ta bỗng nhiên chấn động, hét lớn: “Dừng tay!” ta cố lao vào để ngăn cản, lại bị hai bên gia đinh ngăn lại.

      Tiểu Vương gia nghe thấy tiếng thét của ta, ngẩng đầu liếc nhìn ta cái.

      Ánh mắt kia, cư nhiên mang theo phẫn hận cùng ghen tị, làm cho trong lòng ta cả kinh.

      cắn răng : “Ngươi tại có phản ứng ?” cố ý đem roi giơ lên cao nhất, hung hăng hướng Kim Muội quất mạnh.

      Kim Muội kêu thảm tiếng, quỳ mặt đất cúi đầu, móng tay bấu chặt xuống đất.

      “Kim Muội, ngươi có sao ? Mau tránh ra !” Cố quan tâm đến tân lo hận cũ, ta lo lắng đối Kim muội kêu to.

      “Ngươi thấy chưa, đây mới đúng là bổn phận của nô tài.” Roi giống như hạt mưa liên tiếp hạ xuống, tiểu Vương gia dường như muốn thị uy với ta: “Nàng là nô tài của ta, cho dù bị ta đánh chết, cũng là số mạng của nàng.”

      Nghe ngữ khí của , cư nhiên giống như muốn đem Kim Muội đánh chết.

      Ta mở to hai mắt, ngực đau nhức dữ dội, ngay cả thở cũng thở nổi. Rốt cục, ta quát: “ cần đánh, ngươi phải là muốn ta dập đầu sao? Ta dập cho ngươi xem!”

      Ta lúc này hướng Phàm nhi quỳ xuống, trừng mắt nhìn : “Đến đây, ta cho ngươi xem kẻ cùng thân phận nô tài với ngươi dập đầu !” (đến lúc này vẫn còn ráng chửi câu, hả dạ!)

      Phàm nhi thấy thần thái của ta, sợ tới mức co rụt lại.

      Vì thế, ta khí khái ngẩng đầu lên. Trước mắt Kim Muội máu chảy đầm đìa lưng lúc lúc , ta cắn răng muốn đem cảnh tượng này xóa khỏi đầu, kính cẩn quỳ xuống dập đầu.

      Trong viện quanh quẩn thanh nặng nề của cái trán ta đập vào đất , rất nhanh, chỗ va đập xuất vết máu tươi.

      cần dập.” Tiểu Vương gia ném roi, chạy tới kéo tay của ta.

      Ta đột nhiên ngẩng lên rống lớn với : “Ngươi phải thích nhất xem ta dập đầu sao? Ta dập đầu cho ngươi xem!” Ta chịu đứng lên, càng cúi đầu đập mạnh xuống đất.

      Chẳng những người bên cạnh, ngay cả tiểu Vương gia đều bị ta dọa, chân tay luống cuống địa nhìn ta.

      Ta điên cuồng đập đầu xuống đất, chỉ hy vọng đem mình đập chết cho rồi.

      Sống như vậy phỏng có ích gì?

      Mọi người đều cho rằng ta vốn dĩ là tên nô tài, có thể tùy ý giẫm lên vũ nhục, hơn nữa cần có lý do.

      Phía sau, cánh tay cường kiện bắt lấy ta, đem ta túm dậy. Kia là nam nhân tuổi còn trẻ, ăn mặc đẹp đẽ, cao quý, rất giống tiểu Vương gia. đem ta túm đứng lên, giao cho gia đinh đứng phía sau, phân phó : “Dập đầu tốt lắm, đừng để gây thương tích cho chính mình.”

      Khi ta còn chưa tỉnh ngộ vì cái gì có lòng tốt như vậy, quay đầu đối tiểu Vương gia cười : “Người này thú vị. Cửu đệ, ta xem ngươi vị tất cố sức bắt quy phục, chi bằng đem tặng cho ta như thế nào? Ta lấy hai tiểu tử tuyệt đỉnh bộ dáng cùng ngươi trao đổi.”

      Phi, nguyên lai đều là lũ súc sinh!

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 25
      Người dịch: Tiêu Dao

      Tiểu Vương gia sắc mặt lập tức trở nên phi thường khó coi. Tuy rằng ta trước kia từng xem qua ít sắc mặt khó coi của nhưng lần này là khó coi nhất.

      trừng mắt liếc ta cái, trong ánh mắt có chứa sợ hãi nên lời, giống như sợ hãi ngay lập tức mất ta, quay đầu đối nam tử kia : “Nhị ca, Ngọc Lang tính tình cổ quái, chỉ sợ gây phiền phức cho Nhị ca.” ngữ khí cung kính, giống như đối với Nhị ca này kiêng kị .

      Ta chưa từng nghe qua tiểu Vương gia đối Vương phi dùng qua ngữ khí như vậy, cũng có nghe được đối Đại vương gia dùng ngữ khí như vậy. Vì cái gì cố tình đối Nhị vương gia này tối cung kính?

      Nghĩ đến đây, ta nghi hoặc nhìn chằm chằm Nhị vương gia nhã nhặn kia.

      Nhị vương gia tính tình rộng lượng, khóe miệng nhàng cong lên, : “Nếu Cửu đệ muốn, ta cũng miễn cưỡng. Đại ca, Phàm nhi cũng nguôi giận, chúng ta ngắm hoa thôi.” quay đầu, bước ra ngòai.

      Giống như tên thủ lĩnh vậy, vừa quay người , trong viện mọi người đều theo, rộn ràng nhốn nháo, chuyện vừa mới phát sinh hết thảy đều xem như chưa từng có.

      Bọn họ như thế nào có thể làm như vậy?

      Kim Muội đầy người đều là thương tích ẫn quỳ mặt đất.

      Ta ở bên cạnh Kim Muội ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng nàng dậy.

      “Đến đây cho ta xem nào.” người đột nhiên ôm chầm lấy ta, xem xét cái trán bị thương của ta, cư nhiên là tiểu Vương gia vẫn cón ở lại.

      được chạm vào ta.”

      Tiểu Vương gia để ý tới kháng nghị của ta, vung tay lên, hai bên thị hầu của đều tới, đỡ Kim Muội dậy. Tiểu Vương gia dắt ta trở về phòng, uy hiếp : “Ngươi tái chọc giận ta, đem Kim muội ném tới hồ nước suốt đêm!”

      Ta vừa nghe, lập tức trở nên ngoan ngõan.

      Tiểu vương gia đem ta đặt giường, giúp ta bôi thuốc.

      Bởi vì nghĩ đến Kim Muội, ta chỉ ngoan ngoãn hảo nằm, mặc đem ta lật tới lật lui. Dược cao vừa chạm đến vết thương lưng, ta khỏi run run chút.

      “Đau sao?” Tiểu Vương gia lập tức giọng hỏi.

      Còn phải do ngươi đánh đập? Còn ở đây miêu khóc chuột.

      Ta hừ to tiếng, vốn định chửi ầm lên, bất quá ngẫm lại tình cảnh của Kim Muội , đến tột cùng có mắng ra khỏi miệng.

      nghĩ tới ta chưa từng mắng ra khỏi miệng, tiểu Vương gia lại tiếp tục như trêu tức ta.

      “Ngươi như thế nào liền như vậy biết tiến thối? Làm trò trước mặt mọi người làm cho ta thể thóai lui? Ta còn chưa sao ngươi lại đắc tội Đại ca.” Tiểu vương gia thở dài: “Vốn cũng phải chuyện gì to tát, khả ngươi vì cái gì tự hủy hại chính mình, làm cho trán bị thương thành như vậy?”

      như thể chú ý tới ánh mắt tức giận của ta trừng , cư nhiên còn tiếp tục tiếp: “Thế nhưng cũng quan trọng bằng việc của Nhị ca. Người như thế nào lại chọc tới ? chỉ riêng ngươi, chính là các huynh đệ chúng ta, cũng người nào dám chọc Nhị ca.”

      Ta tốn hơi thừa lời : “Ngươi ràng biết, là chọc ta. Tất cả tình, đều là người khác chọc ta thôi.”

      Ta dối, Phàm nhi trước mắng ta, sau đó còn gọi Đại vương gia đến để bắt tội ta, sau đó nữa tên Nhị vương gia chết tiệt kia biết như thế nào cảm thấy có hứng thú với ta.

      Còn có Kim muội, cư nhiên lại để cuối cùng gặp phải tai bay vạ gió.

      Tiểu Vương gia nhìn bộ dáng hung tợn của ta, lại thở dài tiếng: “Ngọc Lang, ngươi a. . . . Ngươi này tính tình là. . . .” hôm nay thở dài nhiều.”Dù sao về sau, ngươi nhìn thấy Nhị ca của ta nhanh tránh xa chút, ngàn vạn lần được tiếp cận , có biết ?”

      thấy ta thở phì phì, nhàng vuốt ve chút, thân thể nhích lại gần.

      Ta nhất thời toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên, trừng mắt nhìn gầm : “Ngươi muốn làm cái gì?”

      Tiểu Vương gia thấy thái độ của ta, lui ra phía sau chút, dùng tay ra hiệu : “Ngươi phải sợ, ta chỉ là . . . chính là. . . . nghĩ muốn ôm ngươi cái.”

      “Phi, ai sợ?” Ta vẫn như cũ cảnh giác vạn phần, cẩn thận giám sát nhất cử nhất động của .

      “Hảo, hảo, ngươi sợ.” Tiểu Vương gia kinh ngạc nhìn ta, bỗng nhiên quay đầu, nhàng : “Ngọc Lang, vết thương người ngươi hảo rất nhiều sao?”

      Ta nhất thời đắn đo, biết là nên phủ nhận hay đồng ý.

      Nếu hảo lỡ như cao hứng càng làm lộng thương ta, vậy cũng được.

      Chính là nếu như có hảo, ta lại sợ lại làm khó Kim muội.

      “Tốt lắm.”

      “Vậy là tốt rồi.” Tiểu Vương gia cười an tâm, bỗng nhiên cúi đầu, tựa hồ có chuyện thể ra: “Kỳ , ngươi bị thương. . . . . bản thân ta cũng thực thoải mái.” (vậy sao cứ hành em hòai vậy? Hay có bệnh thích ngược đãi với lại thích bị ngược đãi a???)

      Nghe ta ngây ngẩn cả người.

      Rất khó tưởng tượng tiểu Vương gia ra những lời đáng thẹn như vậy.

      nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu lên : “Kỳ cũng thể trách ta, có nô tài nào giống như ngươi xem chủ tử ra gì? Quả thực là phản nghịch thể tha thứ. Trừ ngươi ra, ta chưa từng lộng thương người nào.”

      “Ta coi ngươi ra gì?” Ta tỏ vẻ hối hận, khiêm tốn gật đầu nhận sai: “Đúng đúng đúng, là ta tốt, là ta coi ngươi ra gì.”

      Tiểu Vương gia nhìn kinh ngạc ta.

      “Ta làm tốt bổn phận của nô tài, ta quỳ xuống khi gặp ngươi, cũng dập đầu với ngươi, bị ngươi đánh còn dám nhanh chân bỏ chạy, ngốc đến nỗi quỳ mặt đất cho ngươi dùng quất.” Cuối cùng, ta kết luận: “Ta phải là hảo nô tài.”

      “Nghe ngươi như thế, ta nhớ tới trước kia ngươi cũng ta phải hảo chủ tử.” Tiểu vương gia trầm ngâm lát, rồi lại cười cười, đem bình dược để qua bên: “Ngươi trước kia chuyện có chanh chua như vậy, làm cho ta đau lòng quá.”

      “Đó là do ta dốt nát!”

      “Chẳng lẽ tại dốt nát?” điệu của bỗng nhiên trở nên chìm đắm trong mùi vị cưng chiều. mặt lộ nhu hòa.

      nhất định cảm thấy được dồn ép ta như vậy rất thú vị.

      “Ngươi nếu cảm thấy được ta dốt nát, có thể hung hăng đánh ta chút. Có lẽ đem ta giáo huấn cho thông minh hơn.” Ta hung hăng trừng để ly xa ta chút.

      Vết thương lưng ta còn rất đau, cần nhìn cũng biết phá da đổ máu . Vì cái gì nghe vài câu lập tức tha thứ cho ?

      (Chú thích chút nà: nãy giờ Lang nhi lẫy đấy chứ hok fải hối lỗi đâu :) )

      Tiểu Vương gia sắc mặt bắt đầu có điểm gì là lạ.

      Ta cẩn thận đánh giá , tám phần là lại sắp bắt đầu mưa rền gió dữ. Có phải hay làm chủ tử đều nghĩ đến tùy thời khống chế khí là loại bản lĩnh?

      Chính là, sắc mặt tiểu Vương gia thay đổi vài phần. Cư nhiên dần dần hồi phục bình tĩnh, như ta nghĩ giận tím mặt. lắc đầu, với ta: “Ngươi mệt mỏi rồi, ta cũng nên thôi.”

      Ta thầm cảm thấy kì lạ, cân nhắc liệu có quỷ kế gì hay .

      Khả quả nhiên đứng lên, cả người ngây ra nhìn ta hồi, lại duỗi tay ra sờ mặt ta.

      Ta bỗng giật mình vội vàng né tránh, cũng gì, rút tay về, xoay người bước ra khỏi phòng.( tội ảnh wá! :-( )

      Nhìn tiểu Vương gia ra ngoài, ta ngày càng cảm thấy được có điểm thích hợp.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta dùng sức xoa xoa đầu.

      Trong Vương phủ mỗi người dường như đều có tật xấu. Tiểu Vương gia hình như cũng bắt đầu có tật xấu phải.

      Chính là vẫn nghĩ ra được nguyên cớ gì. (em dốt đặc mà khoái nghĩ cao siêu làm chi???)

      Trần bá lén lút bước vào.

      đóng chặt cánh cửa, đối ta thở dài: “Như thế nào…lại gây ra chuyện lớn như vậy?”

      Ta ánh mắt tốt nhìn Trần bá, nếu cũng đến để giáo huấn ta, ta nên gây chuyện thị phi, ta lập tức đem bình dược bàn ném về phía . (hung dữ ác! >.<)

      “Ngọc Lang ” Trần bá có ý thức được nguy hiểm, ngồi ở bên giường của ta, nghĩ nghĩ, cau mày : “Ngươi vì cái gì tính tình quật cường như vậy? Chủ tử cũng cúi đầu , ngươi còn muốn thế nào?”

      Ta kêu to lên: “Nguyên lai ngươi ở bên ngoài nghe lén!”

      “Hư. . .” Trần bá : “Nghe được cũng là do vô tình thôi. Bất quá chủ tử ăn khép nép như vậy, thực làm ta hoảng sợ. Ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu bãn lĩnh mà làm được như vậy a.”

      Bản lĩnh?

      thực ra, ta chỉ cảm thấy chính mình vẫn chưa đủ hay ho.(ngon ta :) )

      Ta tức giận : “Trần bá, ta bị đánh nhiều như vậy, chỉ vài câu dễ nghe mà thôi.”

      là chủ tử a, lại , chủ tử che chở cho ngươi. Vì ngươi, cư nhiên dám kháng lại lời của Nhị vương gia.”

      Ta lập tức hừ to tiếng: “Chẳng qua chỉ là câu từ chối, có cái gì phải làm quá lên như thế? Làm như đại ân huệ bằng?”

      Trần bá ngưng trọng : “Ngọc Lang, ngươi hiểu chuyện rồi. Nhị vương gia khả đơn giản, ngay cả chủ tử cũng dám đắc tội . Chủ tử hôm nay cự tuyệt lời của , chừng phải tốn nhiều tâm tư ấy lòng , để quên chuyện hôm nay.”

      Ta kỳ quái hòi: “Đều là huynh đệ, còn có chuyện phải lấy lòng? Nhị vương gia kia rốt cuộc vì sao lại lợi hại như vậy?”

      “Ngươi biết?” Trần bá ngiêng đầu, lặng lẽ bên tai ta: “Nhị vương gia là nhi tử Hoàng Thượng thích nhất, trong cung đều về sau ngôi vị hoàng đế chắc chắn thuộc về Nhị vương gia. Đến lúc đó, huynh đệ thành quân thần, thân gia tánh mạng đều là Nhị vương gia quyết định. Ngươi , chủ tử chúng ta làm sao dám tùy tiện đắc tội Nhị vương gia?”

      “Nga. . . .” Ta nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười ha ha, hoa chân múa tay vui sướng : “ cả nửa ngày, nguyên lai tiểu Vương gia đầu cũng có chủ tử, ha ha, buồn cười! Buồn cười! Như vậy chẳng phải tương lai, tiểu Vương gia lúc đó cũng là tên nô. . . .”

      Ta còn chưa hết câu bị Trần bá sợ hãi che miệng lại, mắng: “ tên hỗn trướng, những lời này mà ngươi cũng dám sao?”

      Ta ô ô hai tiếng, mở to hai mắt.

      là kỳ quái, này ràng là , vì cái gì mọi người đều dám ? Ta chớp chớp mắt, suy nghĩ lâu.

      Vẫn là nghĩ ra vì nguyên cớ gì…(đại ngốc! >.<)

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 26
      Người dịch: Tiêu Dao

      Bởi vì vết thương lưng mà ta bị bắt buộc nằm giường tịnh dưỡng gần tháng trời.

      Vẫn thấy Kim Muội ở đâu, khi ta hỏi Trần bá : “Chủ tử nha đầu kia có tâm huyết, khai ân cho nàng tịnh dưỡng vài ngày. Chờ thương thế tốt hơn, có lẽ tiến cử đến hầu hạ cho Thục Đức phi nương nương.”(khai ân kái dzì? ghen có, hừ!*lắc đầu bất mãn*)

      Cái gì mà khai ân, tới chỗ nào cũng phải hầu hạ người khác, tùy vào người ta đánh chửi. Ả Vương phi kia tính tình như lão chủ chứa, chỉ sợ còn bằng làm bạn của ta.

      Tiểu Vương gia thường đến xem ta.

      vừa đến, Trần bá liền lập tức đứng lên, thức thời cúi đầu hành lễ lui ra, trước khi còn đối ta căn dặn: “Phải hảo hảo nghe lời, được làm cho chủ tử tức giận” thêm vào đó là ánh mắt cảnh cáo.

      “Thân thể đỡ chút nào chưa ?” Mỗi lần xuất , tiểu Vương gia đều hỏi câu này: “Vết thương lưng còn đau phải ?”

      “Đỡ chút rồi , đau .” Ta đưa ra cầu: “Ta muốn xuống giường!”

      “Cần phải tịnh dưỡng nhiều ngày, thân thể ngươi vẫn còn rất yếu.”

      “Ta cường hãn.”

      Tiểu Vương gia nhìn thấy bộ dáng quật cường của ta, khóe môi khẽ cong lên: “Hôm nay đúng là nhìn ngươi rất có tinh thần. Ngươi muốn xuống giường cũng được thôi, cho ta xem vết thương lưng ngươi chút, xem có phải là tốt rồi .”

      Trong óc nhất thời căng thẳng.

      Cởi bỏ xiêm y trước mặt tên sắc lang này?

      Ta cởi nửa , khó đảm bảo lập tức đem nửa dưới của ta cũng cởi bỏ. Sau đó…( làm j mà hở chút thằng lại nghĩ *bậy* ùi???)

      Ta cảnh giác xem xét tiểu Vương gia.

      phải sợ, bất quá là nhìn xem thương thế có phải tốt hay thôi. Nếu tốt , ta tự nhiên cho ngươi xuống giường, còn có thể cho ngươi ra tiểu viện. Đến đây, Ngọc Lang, cởi xiêm y cho ta xem.” (dụ dỗ + bonus kiểu này sao thấy nghi wá ta?!!!~đáng ngờ…)

      Ta ở trong lòng cân nhắc.

      Thứ nhất: ta muốn xuống giường, càng muốn ra tiểu viện, chạy trốn cũng dễ hơn .

      Thứ hai: nếu ta chịu, chừng trở mặt cường hãn ép buộc. Ta càng thêm chịu thiệt.

      Hỗn trướng! Lại ỷ thế hiếp người cộng thêm dụ dỗ (trẻ ) nữa.

      “Ngươi tái nghe lời, ta đành phải lấy mạng người bên cạnh ngươi thôi.” Cư nhiên lại mặt đổi sắc thêm câu uy hiếp.

      “Muốn phạt cứ việc phạt ta, tòan tìm người có liên quan để trút giận, sao có thể gọi là hảo hán?” (ùi giời, bé hok bik kái dzì là *vô độc bất trượng phu* à)

      ngờ, tiểu Vương gia chút do dự gật đầu: “Đúng, ta phải hảo hán.”(đểu!>.<)

      Thực bị làm cho cứng họng.

      Hảo, ta hôm nay nhịn ngươi. Vì muốn liên lụy người bên cạnh.

      được động thủ.” Ta cảnh cáo, bắt đầu cởi nút thắt.

      Tiểu Vương gia lẳng lặng ngồi ở bên giường, ánh mắt nóng cháy. (kềm chế, kềm chế !!! *vuốt vuốt lưng*)

      Tấm lưng trần dần mở ra, để lộ vết thương bị roi quất.

      “Còn có chút dấu. . .” điệu Tiểu vương gia bỗng nhiên trở nên trầm thấp, bên trong tràn đầy ý tứ khó hết được.

      nhàng dùng đầu ngón út vuốt ve vết thương lưng ta.

      Ta hơi chấn động, vội trấn an: “Đừng nhúc nhích, để cho ta cẩn thận xem xét chút.”

      “Có cái gì hảo nhìn đâu? đỡ nhiều rồi!” Ta lớn tiếng , toàn thân bỗng thấy hơi khó chịu.

      lưng bỗng nhiên truyền đến cảm giác ướt sũng ấm áp. Tiểu vương gia nhàng liếm vết thương vừa lên da non của ta.

      Ta ngồi ở giường đột nhiên quay người lại, định rằng đẩy tiểu Vương gia ra.

      ngờ tiểu Vương gia sớm có chuẩn bị, nắm chặt cổ tay của ta, ấn ta ngã xuống giường, hai tay cũng bị cố định chặt chẽ đỉnh đầu.

      Thấy thần tình cười đắc ý, ta hổn hển, quát: “Ta chỉ biết ngươi là tên lường gạt!”

      “Ai lừa ngươi ?” Tiểu Vương gia đem ta ấn chặt thể động đậy, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ta : “Ta nghĩ ngươi chịu khổ nhiều. Ngọc Lang, tái nên tức giận , được ?”

      Tiểu tử này tám phần lại muốn đùa giỡn với ta.

      Nhưng ngữ khí dịu dàng này, cùng bộ dáng tuấn mĩ của , làm cho lòng ta chợt khẽ rung động. (mê rồi! :) )

      Ta sâu nhìn cái, lập tức lại nghĩ tới trước kia từng làm ra chuyện xấu với ta. Nhất là ngày đó vừa ta là nô tài, bên đem ta ném lên giường xé mở quần áo của ta.

      Phẫn nộ theo đáy lòng chợt bừng lên như thiêu đốt, hồng quang hừng hực tràn đầy trong đáy mắt.

      “Buông.” Ta tốn hơi thừa lời .

      “Ta sai lầm rồi Ngọc Lang, ngươi cần tức giận nữa. Ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi.” Tiểu Vương gia nhàng : “Ta chỉ muốn ngươi giống như trước đây, cùng ta đọc sách, đối với ta cười.” (đấy lại *sa chân* vào… “Hội sợ vợ” òi kìa :-( )

      “Phi! Ta bán rẻ tiếng cười.”

      “Ta bao giờ nữa…đánh ngươi, đụng vào ngươi dù chỉ là đầu ngón tay, chỉ cần ngươi giống như trước đây.”

      Ta bỗng nhiên từ chối, thả lỏng thân thể để mặc tiểu Vương gia đè lên người.

      Ta hỏi: “Tiểu vương gia, ta làm sao có thể giống như trước kia được nữa ?”

      “Ngươi trước kia phải như thế. Ngươi đáng bướng bỉnh, linh động khờ dại, ai nhìn cũng thích, cớ sao lại như bây giờ hận đời hận người? Thấy ngươi như vậy, trong lòng ta phi thường khó chịu.” (tòan nhờ *hậu đãi* cả thôi)

      “Ngươi cho là vì ai mà ta biến thành cái bộ dạng này?” Ta căm phẫn : “ phải bị ngươi gây sức ép bắt phải là bổn phận nô tài, ta trở thành như vậy?”

      Tiểu Vương gia bỗng nhiên chấn động. (hình như ảnh thiểu năng, giờ mới hiểu…ái chà chà~)

      bình tĩnh nhìn ta, rốt cục thở dài tiếng, hỏi ta: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

      Lúc này đòi quyền lợi, còn đợi khi nào?

      Ta lập tức ngẩng đầu kiên quyết : “Ta muốn chuộc thân! Ta muốn làm nô tài!”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó trở về nhà.”

      Tiểu Vương gia nghe thấy ta phải về nhà, thần tình thất vọng. Ánh mắt rũ xuống, ràng là lo lắng cái gì.

      Ta nhân cơ hội thuyết phục (dụ dỗ): “Ngươi ngẫm lại , ta xứng làm nô tài, làm nô tài của ngươi chỉ biết làm cho ngươi tức chết. Cái này giống bức con tuấn mã bắt con chuột, rất đáng tiếc. Ngươi cho ta chuộc thân, ta đối với ngươi còn cảm kích vài phần. Nếu ngươi còn như vậy gây sức ép với ta, khó tránh ta ngày nào đó hướng nước trà của ngươi phóng độc.”

      Tiểu Vương gia nhìn chằm chằm vào ta, bắt đầu làm cho trong lòng ta phát lạnh, sợ rằng ta muốn cầu tự do lại khiến nổi giận rồi lại bị đánh nữa.

      Rốt cục, tiểu Vương gia mở miệng : “Chuộc thân có thể, chính là ngươi phải ở trong Vương phủ làm thư đồng của ta, mỗi tháng có tiền công cho ngươi.”

      “Ta phải về nhà!”

      được về nhà!”

      “Ta nhất định phải về nhà!” (haiz~con nít cãi vã)

      “Tái tranh cãi hứa chuộc thân, cả đời làm nô!” (ỷ thế hiếp người!)

      Ta lập tức ngậm miệng lại.

      Tiểu Vương gia chậm rãi buông cổ tay của ta, trả tự do cho ta.

      Ta giọng : “Ở lại Vương phủ, như vậy cùng tại căn bản có cái gì khác biệt cả. . . .”

      “Mặc xiêm y vào.” Tiểu Vương gia đem xiêm y trả cho ta, gọi Trần bá vào.

      “Trần bá, Ngọc Lang muốn chuộc thân . vốn thuộc gia đình nô tài, có khế bán mình, ngươi xóa tên của ở danh sách Vương phủ là được.”

      Trần bá lại trừng to mắt nhìn ta, tràn đầy kinh ngạc.

      Hắc hắc, đây là kết quả của việc tranh thủ a. Ta dùng ánh mắt đem bí quyết cho Trần bá, có trời mới biết có thể lĩnh hội được hay .

      chỉ như thế, tiểu Vương gia còn hạ lệnh Trần bá đem tất cả mọi người đến tiểu viện nghe thông báo.

      Chưa đến khắc đồng hồ, đám người rộn ràng nhốn nháo đến chật ních tiểu viện. Nam có nữ có lão có, nguyên lai trong Vương phủ có nhiều nô tài như vậy.

      Tiểu vương gia để cho ta đứng bên cạnh , uy nghiêm : “Gọi các ngươi đến, là có cần . Hôm nay, Ngọc Lang chính thức chuộc thân, còn là nô tài trong Vương phủ. học vấn tồi, ta lưu ở trong Vương phủ cùng ta đọc sách, là tạm thời lưu lại khách nhân. Từ hôm nay trở , các ngươi phải xưng hô là Hạ công tử, đãi ngộ như khách nhân của Vương phủ. Nếu có ai dám cung kính, ta liền cho trói lại đánh! Nghe cả rồi chứ?”

      Tiểu vương gia câu cuối cùng cũng đủ mười phần uy hiếp, người phía dưới ầm ầm : “Nghe rồi ạ!” Nhất tề đối ta cúi đầu : “Hạ công tử hảo!” là phản ứng nhất trí.

      Lòng ta hơi có chút chuyển biến tốt đẹp, vốn tưởng rằng tiểu Vương gia phân phó hạ nhân tán , ai ngờ còn ra suy nghĩ của mình.

      “Hạ công tử là khách quý của Vương phủ, trong Vương phủ chỗ nào cũng có thể đến, muốn cái gì cũng phải tận lực hầu hạ. Bất quá, gần đây kinh thành có nhiều lưu dân, vì an toàn của , nếu muốn ra Vương phủ, phải lập tức báo lại, có phân phó của ta, được để cho tự tiện ra ngoài. Nghe chưa?”

      “Nghe !” Lại là tiếng ầm ầm đáp lại.

      Tiểu Vương gia phất tay : “Này tiểu viện là nơi Hạ công tử trước giờ vẫn ở, sắp xếp cho chu toàn, ngàn vạn lần được chậm trễ. Tốt lắm, tất cả giải tán .”

      Mọi người lúc này mới tán .

      Chỉ còn ta ngây ngốc đứng bên cạnh tiểu Vương gia.

      Tiểu Vương gia quay đầu lại nhìn ta, cười : “Như thế nào, như thế này ngươi khả vừa lòng ? Ở trong Vương phủ, còn ai dám đối đãi ngươi như nô tài?”

      cho ta ra khỏi Vương phủ?”

      “Đó là đương nhiên.”

      “Nếu ta phải nô tài, ta là khách nhân, ngươi có tư cách gì cấm ta rời khỏi Vương phủ?” Ta chỉ vào mặt tiểu vương gia rống to.

      “Đừng vội đừng vội, ngươi xem, ngươi quýnh lên thần tình liền đỏ bừng, giống như hoa đào ấy.” Tiểu vương gia cợt nhã, thấy sắc mặt ta mấy khả chuyển, thu lại nụ cười, cau mày : “Ta vừa rồi giữ ngươi suốt đời. Ta cho ngươi chuộc thân, lại cần tiền chuộc thân của ngươi, ngươi ở trong Vương phủ tự do tự tại, theo giúp ta vài ngày lại có gì tốt? Chẳng lẽ ngươi biết, ta đây trong Vương phủ tịch đến đáng sợ, hơn nữa có ngươi ở cạnh ta cũng an lòng hơn.”

      Ta chậm rãi đánh giá tiểu Vương gia, càng nhìn càng đáng thương. Nếu vỗ mông bước , khỏi rất có lương tâm. Bất quá, trước đó cần phải giao điều kiện .

      “Ta tại phải nô tài, cho ngươi ta là nô tài.”

      “Đó là đương nhiên.”

      “Ta là đồ vật của ngươi, ngươi thể tùy tiện đối ta động tay động chân.”

      “Ngươi đồng ý là có thể đụng sao?”

      “Vô nghĩa! Ta đồng ý ngươi đương nhiên có thể đụng!”(nhiễu >.<! khéo bày vẽ~)

      “Vậy là tốt rồi.”

      “Còn nữa, được ở trước mặt ta khoe khoang vị thế chủ tử của ngươi.”

      “Ta khoe khoang khi nào?”

      Ta liếc tiểu Vương gia cái, đối với lời phủ nhận của đích cười nhạt.

      Được rồi, ta ở trong vương phủ vài ngày làm khách nhân.

      Ta phải là nô tài, hay lắm hay lắm.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 27
      Người dịch: Tiêu Dao

      Vì thế, ta thuận lợi ở Vương phủ làm khách nhân.

      Sáng sớm hôm sau, Trần bá cung kính đem lên bộ bộ đồ mới cho ta.

      Chất liệu thượng hạng, thủ công lại tinh xảo.

      “Hạ công tử, đây là xiêm y hôm nay của ngài, chủ tử lệnh cho chúng ta làm, chỉ sợ còn có chút vừa với ngài. Những thứ khác hạ nhân vẫn gấp gáp hoàn thành.”

      Trần bá cúi rạp lưng ở trước mặt ta phun ra loạt chữ “ngài” làm ta cơ hồ muốn té khỏi giường.

      Ta há to mồm, la lớn: “Trần bá, ngươi hồ đồ rồi à ? Ta là Ngọc Lang a!”

      “Ta biết. Chính là ngươi là khách của Vương phủ, cùng chủ tử nhà ta cùng ngồi cùng ăn . Ta là nô tài của Vương phủ, cao thấp nên có chừng mực.” (lại thế! >.< nhiễu )

      là phát ngôn của hảo nô tài.

      Ta còn lời nào để . (hok fải em thik vậy lắm hả???)

      Ta nhảy xuống giường, đem bộ đồ mới mặc vào, săm soi trước gương, cảm giác vô cùng thích thú. (cứ như thử đồ trong shop í )Ta ha hả cười, nhìn lại, Trần bá vẫn khoanh tay đứng sau lưng ta.

      “Trần bá, ngươi đứng để làm chi? Ngồi .”

      Trần bá vội vàng xua tay: “ ! Hạ công tử là khách của Vương phủ, ta khả có tư cách cùng tọa với ngài.”

      Ta nhức đầu, nghĩ có nên lần cho ràng, như thế nào lại hòan tòan thay đổi như vậy. Xem ra nô tài cùng người tự do hai thân phận này quả vô cùng khác biệt. (dĩ nhiên òi :) )

      “Chủ tử , thỉnh Hạ công tử dùng bữa sáng. Nếu Hạ công tử có gì phân phó, tiểu nhân xin lui xuống trước .”

      Thấy Trần bá bộ dáng cung kính, ta cả người được tự nhiên, gật đầu lung tung : “Hảo, ngươi .”

      Ta tự tìm tiểu Vương gia.

      Ra đến tiểu viện, hộ vệ vẫn còn đứng gác ở đó, quả nhiên hề ngăn ta lại ta. Bọn họ tựa vào tường chuyện phiếm, thấy ta nhìn bọn họ đều vội vàng đứng lên thỉnh an: “Hạ công tử hảo.”

      ( Công nhận Vương phủ dạy nô tài hay ghê, răm rắp nghe lời, chỉ có người…Chậc! Trả trách ảnh iêu em :) )

      Ta trở tay kịp, bị hành động quái dị của bọn họ làm cho hoảng sợ. Hơn nửa ngày mới nhớ tới lời cảnh cáo bọn họ của tiểu Vương gia.

      Thực ngoan, xem ra mệnh lệnh của tiểu Vương gia “khắc sâu” trong lòng bọn họ.

      (đấy, lộ bản chất rồi đấy! )

      Tiểu Vương gia bình thường vẫn ăn sáng tại hoa viên đình.

      Lúc ta qua, vẫn chưa bắt đầu ăn. Thức ăn bày đầy bàn, bốc khói nghi ngút, bên cạnh còn có hai cái nha đầu đứng hầu.

      Tiểu Vương gia vẫm chăm chú luyện kiếm.

      Thấy ta tới, cười : “ tới rồi a, có rất nhiều món ngon cho ngươi đấy.” Vẫn đình chỉ việc làm.

      Ta đến bên cạnh bàn ngồi xuống chút khách khí, xem tiểu Vương gia luyện kiếm.

      động tác tuy rằng chậm, nhưng độ mạnh yếu lại thể ràng, hiển nhiên là luyện tập từ . Ai, trách được khí lực đặc biệt lớn, có thể dễ dàng đem ta chế trụ.

      Ta nghĩ đến thứ côn pháp bản thân học, chỉ sợ thuộc hạ của cũng chưa cần đến ba chiêu cũng dễ dàng thắng ta, khỏi thở dài.

      “Than thở gì vậy?” Tiểu Vương gia ngưng luyện kiếm, lấy khăn mặt từ tay nha đầu, thanh kiếm vắt bên người, ngồi vào bên cạnh ta: “Như thế nào ăn? Ngươi cần chờ ta, ăn trước ” (tưởng bở)

      Ta thành trả lời: “Ta phải đợi ngươi, bất quá ta hôm nay muốn ăn sáng, cơm trưa có thể ăn được nhiều.” (he he xấu hổ, đồ tự kỉ!)

      “Vậy là tốt đâu, ăn sáng tốt cho sức khỏe.” Tiểu Vương gia nhíu mày, bốc lên cái bánh bao, lấy tay xé mở.

      Bên trong khói cùng với hương thơm tỏa ra nghi ngút.

      bẻ miếng đưa tới bên miệng ta, : “Nếm thử , đây là do ngự trù làm đấy.”

      “Ta ăn.”

      “Dù sao cũng phải ăn chút gì, có ai buổi sáng ăn gì đâu?”

      “Có! Ta!” (ta nữa nàh :) )

      được, bảo ngươi ăn ngươi phải ăn.” Tiểu Vương gia dần dần còn kiên nhẫn, giống như muốn đem bánh bao nhét đầy vào miệng ta.

      Ta cảm thấy thích hợp, đối tiểu Vương gia : “Uy, ngươi lẽ quên thân phận tại của ta. Ngươi còn muốn miễn cưỡng ta làm cái này làm cái kia sao?”

      “Thân phận của ngươi còn phải do ta cấp cho. . . . .” Tiểu Vương gia bỗng nhiên giọng khiến cho ta nhất thời cảnh giác, vừa thấy ta thần sắc hơi chuyển, lập tức buông cái bánh bao trong tay trấn an: “Hảo, ăn ăn. Ai dám ép ngươi ăn chứ? Ta tự ăn cũng có thể chứ?”

      đem miếng bánh bao vừa mới xé ra đưa vào trong miệng, quay đầu nhìn lại hai nha đầu đứng thị hầu, phân phó : “ xuống cả . Người này cần các ngươi hầu hạ.”

      Ta lập tức : “ được rời .” Nhớ tới trước kia mỗi lần muốn làm chuyện xấu với ta, tất nhiên trước hết đều ra lệnh những kẻ bên cạnh lui ra, ta cái gì cũng muốn phòng ngừa chuyện xấu có thể xảy ra.

      Tiểu Vương gia kinh ngạc nhìn ta.

      Ta ưỡn ngực : “Ngươi có thể cần người hầu hạ, ta khả cần người hầu hạ. Như thế nào, được sao?”

      Tiểu Vương gia ngẩn ngơ, tựa hồ biết trong lòng ta nghĩ cái gì, bỗng nhiên lộ ra nụ cười như hồ ly chậm rãi : “Ta hầu hạ ngươi, còn phải giống nhau sao?” Thanh của trầm thấp mê người, làm cho ta tòan thân tê dại. (vì mê dzai)

      Nhớ tới trước kia “hầu hạ” như thế nào, ta lập tức mặt đỏ tới mang tai.

      “Hừ! Ai muốn ngươi hầu hạ?”

      cần?” Tiểu Vương gia ngồi xích lại gần ta hơn nữa, cố gắng đè thấp giọng .

      Dưới bàn, cư nhiên dùng tay sờ lọan khắp hạ thân của ta.

      Ta cơ hồ muốn kêu to lên, đột nhiên nghĩ đến bên cạnh còn có hai cái nha đầu, đành phải cắn răng chịu đựng. Mặt càng thêm đỏ, thân thể hơi run run, tứ chi cứng ngắc.

      Tiểu Vương gia nhàng vuốt ve, dịu giọng : “Lúc này ta chính là hầu hạ ngài rồi. . . .”

      Cái giọng điệu của khi kéo dài chữ “ngài” làm cho ta nhất thời cảm thấy sống dở chết dở.

      Ta đầu óc choáng váng vất vả mới nhớ tới thân phận mới của mình, lắp bắp : “Mau. . . Mau thả. . . . thả ta ra. . . . . Ta . . cần ngươi hầu hạ. . . . .”

      Tiểu Vương gia nhìn ta, trong mắt tràn đầy ham muốn, cách hồi lâu mới luyến tiếc buông tay, ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình.

      Ta lúc này mới thở phào nhõm.

      Hít sâu mấy cái, cuối cùng lấy lại tinh thần để cùng tiểu Vương gia tình sổ, ta thanh thanh cổ họng vừa định mắng, ngờ lọt vào trong tầm mắt ta là thần sắc vô cùng thất vọng của tiểu Vương gia.

      cúi đầu nhìn cái bàn, ngẩn người dường như ngay cả ánh mắt cũng chuyển, im lặng đến cả nửa ngày. (lại thêm bạn mắc bệnh tự kỷ)

      Vừa nhìn thấy vậy, ta cách nào tức giận được, hơn nữa bắt đầu cảm thấy đành lòng. (ố ồ O.O)~khổ nhục kế a

      “Uy, ngươi làm sao vậy?”

      Tiểu Vương gia nhìn ta cái, lại quay đầu tiếp tục nhìn cái bàn. Bánh bao do ngự trù làm bị bóp nát trong tay nhìn còn ra cái bộ dạng gì nữa. (ở dơ quá!)

      Ta cũng hiểu, trả lời là đúng, trách được .

      Ta nghiêng đầu, lại thở dài ngồi xuống bên cạnh tiểu Vương gia.

      là bám riết tha, ta rốt cuộc cũng biết phải làm thế nào với . Cứ như vậy kéo dài đến hơn nén hương.

      Cho đến khi những cái bánh bao làm “vật hi sinh” đều bị bóp vụn đĩa, ta rốt cục cũng phải đầu hàng.

      có biện pháp a, ta chính là quá mềm lòng mà.

      “Hảo, hảo, ta sợ ngươi rồi.” Ta bất đắc dĩ : “Bất quá ngươi phải cam đoan làm bất cứ việc gì mà ta thích, càng thể ép ta nghe lời ngươi.”

      Tiểu Vương gia lập tức phấn chấn tinh thần, ngồi thẳng dậy, vẫy tay bảo hai nha đầu lui ra, xoay người đối ta nịnh nọt cười, mặt mày hớn hở : “Chủ tử an khang. Bảo bối Ngọc Lang chủ tử (danh xưng gì kì thía ??? >.<) muốn ta như thế nào hầu hạ? Chủ tử uống trà.”

      Ta tiếp nhận cao hứng phấn chấn của bằng chén trà nóng đưa, còn chưa kịp chuyện, lại : “Ta bóp chân thị hầu chủ tử a.”

      Đùa à, bóp chân chẳng phải là khúc dạo đầu cho mấy cái trò lố lăng của hay sao.

      Ta vội vàng xua tay : “Dừng lại dừng lại, ngươi được lộn xộn.”

      Tiểu Vương gia hôm nay quả nghe lời, lập tức đình chỉ mọi động tác, nhướn mày nhìn ta như chờ đợi.

      Ta nhìn quanh tả hữu, mắt chợt lóe sáng, chỉ ngay vào thanh kiếm vắt bên người : “Ta muốn nhìn ngươi luyện kiếm, ngươi luyện cho ta xem .”

      Tiểu Vương gia khó nén vẻ thất vọng. im lặng nhìn ta hồi lâu khiến ta nhất thời cảm thấy bức bối.

      Tim đập càng lúc càng nhanh.

      ngờ tiểu Vương gia bỗng nhiên nhàng cười, xoay người vung kiếm thi triển chiêu thức.

      luyện kiếm mười phần uy nghi, trông rất đẹp mắt.

      Ta nguyên lai chỉ là vì muốn cho tới gần mới bảo múa kiếm, sau lại cũng vô pháp khống chế liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      bao lâu sau, bộ kiếm pháp múa xong. Tiểu Vương gia thân mồ hôi, cầm kiếm hướng ta tới.

      Trong lòng ta lại hoảng, đợi đến gần, hô lớn: “Lại lần nữa! Lại lần nữa!” (em nì ác dã man!)

      Tiểu Vương gia hôm nay là rất nhu thuận. (! Là sợ vợ mới đúng)

      Cư nhiên múa kiếm lại lần nữa.

      Vì thế, ta tiếp nữa bảo thi triển hai bộ Thái Cực, ngẫu nhiên gọi lên uống chén nước nghỉ ngơi chút, rồi lại bảo tiếp tục múa cho ta xem.

      Liên tiếp đem diệu kế này sử dụng mấy lần, tiểu Vương gia muốn hòan tòan kiệt sức.

      Khi ta đành lòng trêu chọc nữa, đến bữa trưa.

      Vì thế, ta ngồi ở hoa viên đình hô to: “ cần luyện nữa , chúng ta ăn cơm.” Vì ăn sáng nên bụng đói cồn cào.(đáng đời!)

      Tiểu Vương gia ném thanh kiếm xuống đất, ngồi vào hoa viên đình uống nước, hữu khí vô lực cười khổ : “Còn tiếp tục như vậy, sợ ta ba ngày sau cũng thể nhúc nhích.”

      Ngươi ba ngày thể nhúc nhích, ta đây phải là an toàn rất nhiều sao?

      Nhưng ta biết thể để lộ vẻ mặt vui sướng của mình cho thấy, ngược lại giả mù sa mưa nhiệt tình nâng dậy : “Đến đây, ta dìu ngươi ăn cơm. Ai, ta đúng là hảo khách nhân ngươi đâu cũng tìm được đâu a.” (chảnh bà cố!~đồ *vô số tội* )

      “Đúng, ngươi là trời dưới đất độc nhất vô nhị hiếu khách nhân.” Tiểu Vương gia đầy ý cùng tiếu ý.

      ở phía sau cư nhiên còn có tinh thần làm bậy, đem khí lực cả cơ thể đều đặt người của ta.

      Ta bị ép tới bước bình thường cũng xong. Nhưng hôm nay tâm tình ta rất tốt, cần cùng so đo, cắn răng dìu đến phòng ăn.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 28
      Người dịch: Tiêu Dao

      Cơm trưa cần phải cả bàn đầy thức ăn ngon.

      Đập vào mắt đầu tiên chính là hai món ta cực thích ăn: chim trả cá rô và Bát Bảo đậu hũ.

      Màu sắc mê người, hương khí xông thẳng vào mũi.

      Ta ngón trỏ khẽ động, đặt đại tiểu Vương gia lên ghế, an ổn ngồi xuống, cầm đũa lên, lập tức trở nên hưng phấn.

      Thường ăn cá trước sau đó múc miếng đậu hũ cùng ăn mới thú vị.

      hổ là đầu bếp trong Vương phủ, tay nghề khá.

      Tiểu Vương gia vẫn ngồi im bên cạnh ta cười tủm tỉm : “Chậm chút, cần gấp, cẩn thận nóng .”

      Thái độ hôm nay của quả vô cùng kì lạ. Ta được ăn cảm thấy trong lòng nở hoa(o_O ham ăn wá!), hướng liên tục gật đầu: “Ngươi cũng ăn , đến đây, cùng nhau ăn.”

      Bọn nha đầu đứng hầu hạ hai bên đều che miệng cười, ta cũng thèm để ý tới, tâm tình giờ vô cùng tốt, cư nhiên múc muỗng đậu hũ đưa tới trước mặt tiểu Vương gia (O.O ố ồ)

      “Đến đây, ta biết ngươi hôm nay vất vả. Ngọc Lang ta là người có lương tâm, cũng thể để ngươi bị đói.”

      Tiểu Vương gia hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, nhìn ta chằm chằm lúc lâu, chắc là tự hỏi làm thế nào để cảm kích ta. (hok ảnh là nghĩ sao hum nay em khờ thế, tự *dâng* mình vào miệng sói )

      bỗng nhiên : “Ngươi nếu cảm thấy được ta hôm nay ủy khuất ngại đút cho ta miếng đậu hũ .”

      Ta đem thìa giơ lên trước miệng : “Nhìn , ta đây phải đưa đến tận miệng ngươi rồi sao?”

      Ánh mắt của thoáng thay đổi, đột nhiên bắt lấy tay của ta, cư nhiên ở cổ tay của ta hung hăng cắn cái.

      “Ai da!” Ta quát to tiếng, muỗng đậu hũ cũng rớt bàn.

      Khi ta rụt tay về, cổ tay hằn vết cắn.

      Ta nhất thời nóng mặt, quát: “Ngươi điên rồi! bình thường tự nhiên cắn ta làm gì?”

      Tiểu Vương gia phẫn nộ : Đúng là ngươi cố ý chọc ta. Hừ, ta vạn phần nhẫn nại, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”Nhìn dáng vẻ của , tựa hồ lại chuẩn bị phát hỏa.

      (ai da, ảnh là muốn em đút…vô miệng luôn í mà :))

      Phu tử kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống chi chính mình ngẫm lại, buổi sáng trêu đùa như vậy cũng có chút quá đáng, liền lui về phía sau, : “Ta cũng có như thế nào, hừ, là ngươi cắn ta trước. Ngươi thích nhìn thấy ta ta quay về tiểu viện của ta (??? của em hồi nào?) ngay bây giờ.” Ta đứng lên, lại nghĩ tới chuyện, xoay người phân phó mấy nha đầu đứng thị hầu: “Đem cái này, cái này, và cả cái này nữa đến phòng của ta, ăn thực đáng tiếc .” (=.:)Cái này là đương nhiên, ta khả còn chưa có ăn no.

      Tiểu Vương gia đứng lên giữ chặt ta lại.

      Nguyên vốn tưởng rằng cả buổi sáng vận động có thể rút tòan bộ khí lực của , khả khi tay ta bị bắt lấy, ta chỉ biết căn bản là mình lầm to. Ta cố rút tay về, trừng mắt hét lớn: “Ngươi lại muốn như thế nào?”

      nghĩ tới tiếng hét của ta có tác dụng phi thường rệt. Tiểu Vương gia lập tức thu tay về, ngượng ngùng : “Cho dù là khách nhân, cũng nên hiểu lễ nghĩa chút chứ. Ta vì muốn ngươi cao hứng luyện kiếm suốt cả buổi sáng, ngươi cũng thể giúp ta ăn chút gì sao? Xem , ta hôm nay đều bị thương.”

      đưa cánh tay cho ta xem, quả nhiên có vết thương chảy ra ít máu. bị thương khi nào, ta như thế nào lại hề hay biết?

      Tình huống như vậy, ta chỉ có thể trừng mắt liếc cái, thành ngồi lên ghế trở lại.

      Tiểu Vương gia cũng ngồi xuống lần nữa, gắp thức ăn cho ta: “Đây là món măng tuyết do ngự trù làm, ngươi ăn thử xem có ngon .” Xem thần sắc của , ràng là cao hứng vạn phần vì thực được quỷ kế.

      Ta cúi đầu nếm chút, quả nhiên rất ngon, liền tự mình gắp lấy cho vào miệng (tham ăn vô độ haizz… =.:). Thấy tiểu Vương gia chỉ lo ngồi nhìn ta mà ăn, ta : “Ngươi như thế nào ăn, cùng nhau ăn .”

      Tiểu Vương gia cười khổ : “Tay của ta căn bản có khí lực nâng lên đến miệng, khó vô cùng.” (xạo ke :-( )

      Ta “hừ” tiếng mạnh, cố tỏ vẻ hề hối hận chuyện lúc sáng, quay đầu phân phó nha đầu bên cạnh: “Tiểu Vương gia thể tự ăn được, các ngươi đút được ?”

      Vâng, Hạ công tử.”

      Hai cái nha đầu tới, tay cầm dĩa rau với chén cơm, quả nhiên vây quanh tiểu Vương gia hầu hạ.

      Ta bên cố làm ra vẻ chăm chú ăn, bên lén xem xét tiểu Vương gia bị nha đầu đút ăn (như em bé), lúc đầu còn cảm thấy thỏa mãn, sau lại hiểu vì sau cảm thấy khó chịu.

      Hai cái nha đầu bộ dáng thanh tú, vây quanh ở bên người tiểu Vương gia cử chỉ vô cùng thân thiết, là làm người khác trông thấy phải nhíu mày (vì ghen).

      Hơn nữa tiểu Vương gia xem ra cũng thích các nàng đút, vẫn trầm mặc nửa lời, thức ăn đưa tới bên miệng đều mực lắc đầu ăn.( bé dỗi ấy mà :) )

      Ta nhịn được : “ cần các ngươi đút nữa .” Lau vội cái miệng, ta tự cầm chiếc đũa lên, kéo ghế của mình tới gần tiểu Vương gia : “Ta đến đút ngươi ăn, ai, coi như ta là nợ ngươi.”

      (Tình hình là Lang nhi bik ghen òi đấy :) )

      Mới vừa gắp miếng cá lên, tiểu Vương gia há to mồm hờ đợi. ( chưa? :”> ) Trong ánh mắt tràn đầy ý cười, ta bỗng nhiên cảm thấy được tòan thân đều đỏ lên, tim đập loạn xạ.

      Ta buông đũa xuống, ho khan hai tiếng, cúi đầu : “Thỉnh những người khác rời , chúng ta nghĩ muốn im lặng ăn cơm.” (o_O Oh my God, thấy Lang nhi *ghê* chưa?~cần *riêng tư* cơ đấy! hắc hắc )

      Tựa hồ tất cả mọi người đều đợi mệnh lệnh này, ta vừa xong, mọi người lập tức rúi lui sạch .

      khỏi kinh ngạc! (vì hok ai mặt dày mà dám làm “kì đà cản mũi” đâu cưng =.:)

      Bên tai truyền đến tiếng cười xấu xa của tiểu Vương gia: “Mọi người đều rời , ngươi có thể đút ta rồi . Ha ha, bảo bối Ngọc Lang của ta, ngẩng đầu lên xem nào.”

      Bị tiểu Vương gia giễu cợt cảm giác thực khổ sở, ta tính toán để cho đói chết luôn.

      Khả vừa ngẩng đầu lên, lại thấy ngoan ngoãn chờ ta đút.

      Ta rốt cuộc vẫn là lòng đầy từ bi, nhịn được cầm đũa lên, từng chút từng chút đút ăn.

      Bởi vì vừa mới giễu cợt ta nên ta liền gắp thứ gì đó khó ăn đút cho . Tiểu Vương gia cũng tỏ ra khó chịu, hơi hơi đều nuốt vào. Ta thấy bị ta cố ý gắp cho trái ớt cũng vui vẻ nuốt vào, lòng cảm thấy đành lòng, rốt cục cũng nghiêm túc gắp cho thức ăn ngon.

      ăn cực kì chậm rãi, bữa cơm, mất đến nửa canh giờ.(o_O)

      Kết quả, tay của ta cũng vì thế mà đau nhức vô cùng.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :