1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô tài - Phong Lộng (60C+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 19
      Người dịch: Tiêu Dao

      Nếu tiểu Vương gia phế , ta đây chẳng phải là hại cả đời? Trong lòng bắt đầu có chút áy náy. Ta rất có đạo nghĩa vì thế vội vàng lớn tiếng kêu cứu, quên mất là mình phải nhanh nhanh chạy trốn.
      Tiểu Vương gia hôn mê , được mọi người cẩn thận đỡ đến tẩm phòng. Lúc này có người gấp gáp thúc ngựa đến hoàng cung báo tin cho Vương phi.

      Vương phi vội vàng đến, mang theo đoàn thị nữ cùng thái y, ngay sau đó là những tiếng khóc nức nở phát ra từ tẩm phòng của tiểu Vương gia. Ta cũng muốn biết tiểu Vương gia rốt cuộc có làm sao nhưng lại được cho vào.

      Lương tâm quá tốt cũng là chuyện xấu, ràng là tiểu Vương gia có lỗi, vậy mà ta lại cứ thấy bất an yên.

      Lo lắng đợi cho đến buổi chiều, bên trong truyền ra tin tức, tiểu Vương gia cuối cùng cũng bảo toàn . biết là bảo toàn mạng hay là bảo tòan chỗ đó của , dù sao là tin tốt là được rồi.

      Trong Vương phủ các nô tài đều tạ ơn thần thánh phù hộ cho tiểu Vương gia, vui sướng còn hơn cả việc phụ thân của mình sống lại. Ta cũng thở phào nhõm.

      lo làm thế nào mới có thể vào thăm tiểu Vương gia, Kim Muội bỗng nhiên mặt mày tái nhợt tới tìm ta: “Vương phi truyền ngươi vào.”

      Tuyệt, có thể vào xem tiểu Vương gia thế nào . Ta cả mặt đều vui mừng rạng rỡ.

      Kim Muội lại cơ hồ sợ tới mức muốn khóc lên, lại bắt đầu dậm chân: “Ngươi còn làm bộ như liên quan đến mình. Tiểu vương gia là ở chỗ ngươi bị thương, ngươi như thế nào còn lo lắng?”

      “Ngọc Lang, nhanh ! Vương phi gọi ngươi đấy.” Trần bá chạy tới rống lên câu. cũng liên tục dậm chân: “Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Ngươi như thế nào lại đỡ lúc chủ tử té ngã?” Tám phần nghĩ rằng tiểu Vương gia là chính mình cẩn thận tự làm mình bị thương. Nếu biết là do ta đá, chắc chắn hộc máu mà chết.

      Nhận định phải lỗi của mình. Ta ngông nghênh bước vào tẩm phòng của tiểu vương gia.

      lớn a, quả thực so ra còn lớn hơn đại sảnh của nhà ta. Nguyên tưởng rằng thư phòng của tiểu Vương gia đủ lớn rồi, tại mới biết được tẩm phòng của đúng là đáng bậc sư phụ của cái thư phòng kia ( :) ). vách tường khảm nhiều giá gỗ tử (xin lỗi tớ hok bik cái nì là cái j ), mặt rực rỡ ngọc thạch muôn màu.

      Ta ánh mắt sáng lên, cơ hồ nghĩ muốn trộm vài viên đem về nhà chơi.

      Tiểu vương gia ngủ ở giườn có màn dày phủ xung quanh, vô cùng cẩn thận. Vương phi quý phái ngồi ngay ngắn ở ghế, bên cạnh có vài thị nữ.

      “Hạ Ngọc Lang, chủ tử là như thế nào bị thương? có phải hay chơi cái gì nguy hiểm? Lúc ấy ngươi ở ngay bên , thành thành ra cho ta.” Ta bị bọn gia đinh chết tiệt ấn ấn dập đầu vài cái mặt đất mới nghe thấy Vương phi cất tiếng hỏi đều đều. Vốn thân thể liền cảm thấy thoải mái, như vậy vừa quỳ vừa lạy khó chịu.

      “Vương phi người hãy nghe ta . . . . .” Ta muốn cho ràng, vì thế hạ quyết tâm, há miệng đem tất cả tình ra. Dù sao cũng là tiểu Vương gia đúng, ta cố ý kể lại những hành động bức bách của với ta có chút thêm mắm, them muối.

      Vương phi nghe lời ta , bị chấn động, phía sau thị nữ đều che miệng cười khúc khích.

      Ta càng càng ủy khuất, nghĩ thầm rằng Vương phi nào cũng cho ta là thiếu niên thuần khiết. Thẳng đến cuối cùng dào dạt đắc ý kể ta cố gắng phản kháng, đem tiểu Vương gia đá xuống giường, vừa kể đến đó nghe tiếng vật gì đó rơi vỡ lớn.

      Cư nhiên là bát trà trong tay Vương phi, cùng xung quanh cây quạt, chậu rửa mặt, giấy và bút mực trong tay hạ nhân.. . . . . . cùng nhau rơi xuống đất.

      Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bọn người ngây người nhìn ta, bọn họ kinh ngạc cái gì? Tuy rằng phản kháng của ta cũng “dữ dội”.

      Cả tẩm phòng rộng lớn im bặt lúc lâu, Vương phi rốt cục cũng có phản ứng, mặt trắng bệch , chỉ thẳng vào mặt ta, run giọng hỏi: “Sanh nhi là do ngươi đá bị thương?”

      Ta khó hiểu gật đầu.

      Vương phi sắc mặt giống như quỷ. Nàng đột nhiên đứng lên, lại ngã xuống ghế, thở dài: “Ta Vương phủ này chút quy củ đều có , cư nhiên ngay cả nô tài cũng dám đá chủ tử. Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Ta có ích lợi gì, làm cho tên hạ nhân khi dễ Sanh nhi của người!”

      Này lão nương khôi hài, xong cư nhiên lại khóc lớn lên.

      Ta nghe chẳng hiểu được cái gì, đá tiểu Vương gia cước, tại sao lại lại liên quan đến tỷ tỷ gì đó?

      nghĩ ngợi,tới này vấn đề, phía đầu đích nữ nhân kia lộ ra sắc mặt như quỷ, giọng the thé : “Người đâu, đem tên nô tài có vương pháp này ra ngoài, dùng roi đánh!”

      Cái gì? Ngươi mới có vương pháp!

      Này làm việc công tư phân minh, chỉ vì con mình bị trúng cước nho liền hoàn toàn để ý tới vận mệnh bi thảm của người khác, đúng là lão quái!

      Ta còn chưa kịp lớn giọng kêu oan, bị hai gia đinh nhấc lên, dùng vải bịt miệng, lôi ta ra ngoài.

      Oan uổng a! Oan uổng a! Ta vô tội mà! Tiểu vương gia mới là kẻ khởi sắc tâm thi dâm kìa! (à, ở đây tớ nghĩ có nghĩa là : tâm háo sắc, làm làm tòan việc dâm đãng, ứ ư từ này nặng wá! :-( )

      Chỗ đó của bị ai đá cũng là đáng đời!

      Ta phi thường hối hận lúc ấy cố hô to người đến cứu tiểu Vương gia mà quên chạy trốn. Vì cái gì ta phải hữu ý với ? Vải chặn trong miệng , ta ngô ngô chẳng nên lời.

      Ta giãy giụa ngớt, mắt thấy bị gia đinh lôi ra khỏi phòn, bỗng nhiên nghe thấy thanh trầm thấp nhưng đầy uy lực:

      “Chậm . . . . .”

      Là thanh mệt mỏi của tiểu Vương gia phía sau màn truyền ra.

      Chưa bao giờ biết nguyên lai thanh tiểu Vương gia cũng là tiếng trời.

      Nhất thời mọi động tác của mọi người đều đình chỉ. Trong lòng dòng nước ấm áp lướt qua, nước mắt ta cơ hồ chảy tràn ra, tiểu Vương gia, ngươi coi như có lương tâm, sớm biết như vậy ta đá ngươi…

      “Chủ tử tỉnh?”

      “Chủ tử tỉnh lại!”

      “Sanh nhi, ngươi tỉnh?” Vương phi cơ hồ bổ nhào vào bên giường. Giường mạn(mạn=màn) lờ mờ, ta nhìn tiểu Vương gia bên trong rốt cuộc như thế nào.

      là tỉnh rất đúng lúc a, người tốt có người tốt đến bảo hộ mà. Nhất thời cao hứng, ta quyết định ban cho tiểu Vương gia danh từ “người tốt” tuy có vài lúc được cho lắm.

      “Hoàng ngạch nương. . . . .” Ta dỏng lỗ tai nghe, rốt cục nghe thấy tiểu Vương gia hữu khí vô lực : “Dùng tiểu dương roi tẩm thủy đánh, còn có. . . . cần vẽ mặt, ta còn muốn lưu trữ …”

      (tiểu dương roi: roi bằng da có bản , tẩm thủy: ngâm qua nước~tớ nghĩ nếu roi da ngâm trong nước dai hơn, đánh đau hơn :-( )

      Tiểu Vương gia thanh tinh tế tiến vào lỗ tai, quả thực giống bị cây trược dài đánh sau gáy. Ta nhất thời đứng sững.

      A a a!

      Nếu phải miệng bị bịt lại, ta phẫn nộ đích gầm rú đem toàn bộ Vương phủ từ xuống dưới chửi cho hả giận. (chính vì vậy nó mới bịt miệng em chứ!)

      Tên hỗn đản này! Sớm biết như vậy ta cước đá chết ngươi! Thầm than chính mình lúc ấy bệnh nặng sử dụng nhiều lực.

      Ta ở trong tay gia đinh ra sức giãy giụa, đầu càng ngày càng đau, lỗ tai cũng bắt đầu on gong cộng hưởng, rốt cục trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân .

      Hôn mê rồi ta mới chợt nhớ tới nguyên lai bản nhân còn bị bệnh nặng.

      hôn mê đúng lúc, đa tạ Hạ gia liệt tổ liệt tông phù hộ!
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 20
      Người dịch: Tiêu Dao

      “Ô ô!”

      Khi…tỉnh lại, mới biết được Hạ gia lão tổ tông rốt cuộc cũng có phù hộ ta. Đầu đau nhức cơ hồ muốn nổ tung ra, ta bị đặt ở giữa sân, lưng như bị lửa thiêu đốt, đau nhức…

      “Ngũ!” Có người ở phía sau cao giọng đếm.

      Tiếng gió ở phía sau vang lên, tiếng roi quất vào da thịt, lại trận đau nhức đáng sợ như bị lóc miếng thịt lưng.

      “Lục!”

      Bọn họ dùng roi quất ta! Hơn nữa là thừa dịp lúc ta hôn mê!

      Ta đột nhiên giãy giụa muốn đứng lên, lại đấu lại hai tên gia đinh đè chặt người ta xuống. Lần lượt hết roi này đến roi khác quất xuống như muốn lấy mạng của ta.

      quá đáng!

      Nước mắt bắt đầu nghe lời lẳng lặng rơi xuống.

      Vì cái gì ta lại bị đặt dưới đất dơ bẩn như vậy ăn roi? Ta căn bản là có sai!

      Ủy khuất lòng chua xót hỗn loạn, phẫn nộ. Ta nhớ đến mẫu thân ta nghĩ đến cốt nhục tình thâm , còn có gia gia xem việc làm nô tài là vinh quang, còn có tiểu Vương gia xem ta là con người.

      Hết thảy đều là có thiên lý. Ta nhớ đến nhũ mẫu, người đứng dưới tàng cây cẩn thận coi chừng ta, sợ ta té ngã; còn có vài tiểu nha đầu cùng ta chơi đùa, và những cái cây cao lớn trong hoa viên, ta có thể leo lên bất cứ lúc nào, những ngày tháng tươi đẹp ấy bỗng chốc trở nên xa xôi với ta.

      Ta nhìn chằm chằm mặt đất dơ bẩn nhòe qua làn nứơc mắt, nhìn con kiến nhàn nhã bò qua trước mắt ta. người tựa hồ bị đánh đến dần dần chết lặng, còn cảm giác đau đớn nữa. Người phía sau đếm tới bao nhiêu ta cũng .

      Tầm mắt dần dần mơ hồ, ta chớp mắt, chợt phát trước mắt hoàn toàn là đêm đen.

      Nhanh như vậy trời tối?

      Ta cứ như vậy, đem mặt vùi vào trong đất, nhắm hai mắt lại.

      Ta cho là mình rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại.

      Kết quả, lại khi…tỉnh lại, ta giường. Đây phải là phòng của ta, tứ phía đều giăng đầy bụi bặm, mạng nhện, phi thường rách nát. Bài trí cũng rất đơn giản, chỉ có cái bàn gỗ.

      Giường cứng như tấm gỗ, ngay cả cái đệm cũng có. lưng khẳng định bị thương nặng , ta được đặt nằm úp sấp ở giường. Mặt úp lên gối.

      Ngay cả gối cũng phát ra mùi vị ẩm thấp.

      Hết thảy đều thay đổi, chỉ có giống nhau thay đổi là khi ta mở to mắt nhìn vẫn là Kim Muội ngồi ở bên cạnh ta.

      Thấy ta tỉnh, nàng giọng : “Cuối cùng cũng tỉnh.” Lại thở dài hơi.

      Ta vẫn chưa hòan tòan tỉnh lại, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng. Hoặc là, những cái roi đáng sợ kia đem ta đánh đến chóang váng.

      Kim Muội nhìn ta hai mắt mở to lên tiếng, lại thở dài: “ vất vả, tại sao lại gây ra họa lớn như vậy? Ngươi muốn đem cái mạng của mình thí mới chịu? Ngươi là. . . . .” Nàng xong, cư nhiên lau nước mắt khóc lên.

      Tuy rằng nàng bình thường thực mạnh mẽ, giờ phút này nhìn thấy nàng khóc thành như vậy, ta trong lòng cũng chịu nổi. Ta mở miệng, muốn an ủi nàng đôi lời, nghĩ tới cổ họng cư nhiên lại giống như đất khô cằn, rạn nứt, được chữ.

      “Ngươi muốn cái gì? Trà sao?” Kim Muội thấy ta môi ngừng khép mở, đến bàn lấy cái bát trà, đưa đến bên miệng ta .

      Bát trà cũng cũ đến muốn vứt , bên trong trà có mùi vị như vách tường ẩm thấp hai bên. Ta nhăn mặt nhíu mày, biết là Vương phủ còn có những tạp phẩm như thế này.

      Kim Muội nhìn ra tâm tư của ta, đem trà đối với miệng của ta : “Uống , giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến muốn làm thiếu gia như lúc trước.”

      Ta bị nàng nhìn trừng trừng vội hớp lấy hớp, tuy rằng rất khó uống, nhưng cổ họng nhất thời thoải mái lên nhiều.

      “Ngươi phải hảo hảo dưỡng thương, biết sao? Được ăn liền ăn, được uống liền uống, cần đông chọn tây tuyển làm chính mình bị đói. Trong Vương phủ hơn ngàn nô tài chết, ngươi kẻ chẳng lẽ còn hiếm lạ? Đừng nghĩ chủ tử có ngươi sống được, là chủ tử! Ngươi sao? Bất quá là tên nô tài, biết chưa?”

      Kim Muội lao thao . Gặp ta chăm chú nhìn nàng nghiêm giọng lại:

      “Ngươi lá gan , cư nhiên dám đá chủ tử? Chủ tử từ đến lớn, ai dám động đến sợi tóc? Mẫu thân của chủ tử năm đó được lão Vương gia hết mực cưng chiều, ngươi có biết lão Vương gia là ai ? Chính là đương kim hoàng đế cao cao tại thượng! Ngươi dám đá nhi tử của hoàng đế?”

      Ta lắp bắp kinh hãi. Ta nghĩ rằng lão Vương gia sớm gặp Như Lai phật tổ rồi, cho nên Vương phủ này chỉ còn lại tiểu Vương gia tác chủ. Trách được Vương phi cùng các huynh đệ của tiểu Vương gia cũng ở nơi này.

      “Mẫu thân của chủ từ sớm ra , giờ Thục Đức Phi nương nương là di nương của chủ tử. Nương nương thực có tình, tỷ tỷ của nàng trước khi chết nắm tay nàng cầu nàng chiếu cố tiểu chủ tử, nương nương quả nhiên đối đãi với tiểu chủ tử như con trai của mình, sợ có người khi dễ tiểu chủ tử, mọi chuyện đều che chở cho tiểu chủ tử. Cũng khó trách nàng tức giận, từ cưng chiều chuộng chủ tử như thế nay cư nhiên lại bị tên nô tài đá bị thương.”

      Ta cười nhạt, bị nô tài đá bị thương có cái gì hảo não? Chẳng lẽ bị hoàng đế đá dập đầu tạ ơn ?

      Kim Muội lải nhải nửa ngày, ta nghe kiên nhẫn. Cổ họng đau rát, lại muốn cùng nàng cãi nhau. Chính là chán nản, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi Kim Muội.

      Kim Muội đột nhiên ngẩng đầu, đáp: “Ai, đến đây!” Rồi quay đầu lại dặn dò ta: “Ta phải làm việc, thể trông chừng ngươi. Ngươi cần phải ngoan ngoãn, được lộn xộn. Chờ ta làm xong chuyện, đến trù phòng làm vài món ngon cho ngươi.” xong vội vội vàng vàng .

      Ta thế mới biết, nguyên lai nàng là tranh thủ lúc rảnh rỗi đến chiếu cố ta, trong lòng cảm động.

      Kỳ ngẫm lại cũng đúng, tiểu Vương gia như vậy đọan tuyệt, như thế nào còn có thể lưu lại tiểu nha đầu thị hầu cho ta.

      Kim Muội tiểu nương này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng có lương tâm.

      lưng vẫn là cảm giác đau nhức bỏng rát như bị thiêu đốt.

      Ta dám động, chỉ có thể nửa chết nửa sống nằm ở giường, lần lại lần đánh giá cái phòng cũ nát này. Hảo phòng ở có, hảo giường có, quần áo đẹp cũng có, về sau ăn chỉ sợ cơm cũng giống nước trà ban nãy.

      Vì cái gì hội biến thành như vậy?

      Ta nghĩ đến tiểu Vương gia cùng ta chơi đùa , chọc cho ta cười, bóp chân cho ta, tự tay giúp ta mặc quần áo, bỗng nhiên nản lòng thoái chí.

      Buổi chiều, Trần bá cũng tới . Tại giường của ta hết lời than thở, nào là thực xin lỗi gia gia của ta, có hảo hảo dạy dỗ ta, để cho ta gây ra đại họa như vậy, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.

      Ta biết là chính mình có cái gì đại nghịch bất đạo, quả thực chỉ là muốn thay trời hành đạo.

      Chính là cổ họng vẫn còn rất đau, cả người lại càng đau hơn, cho nên có đem ý tứ của mình ra.

      Trần bá lải nhải cả buổi chiều mới , trước khi rời còn muốn ta hảo hảo nghỉ ngơi, chủ tử đại nhân đại lượng, muốn tha thứ lỗi của ta. Trần bá đem ta điều đến ngoại viện làm vài việc nặng, hy vọng ta hảo hảo đem công để chuộc lỗi, ngày sau làm hảo nô tài, báo đáp ân điển của chủ tử.

      Ta nghe được cơ hồ tức đến hộc máu, trừng mắt nhìn Trần bá.

      biết ý của ta, cao hứng xoa xoa đầu của ta rồi mới rời .

      Trời sắp tối, Kim Muội mới quay trở lại.

      Ta đói bụng đến phải thầm kêu, tận lực ngẩng đầu nhìn xem Kim Muội dọn cái gì bàn, thất vọng phát chỉ có chén cháo hoa.

      có biện pháp, ta bây giờ là hổ lạc bình dương bị khuyển khi (cọp xuống đất bằng bị chó khinh thường).

      “Ngọc Lang, ngươi xem!” Kim Muội bỗng nhiên từ trong lòng ngực lấy ra cái bọc giấy, mở ra cư nhiên là mùi thịt bò thơm nức, còn mang theo nhiệt khí, vừa thấy chỉ biết là từ trù phòng trộm tới.

      Ta lập tức hưng phấn đứng lên, ánh mắt chợt lóe linh quang.

      Kim Muội người tốt, nàng đem thịt bò trộn vào trong bát cháo đút ta ăn.

      Ta hơi hơi cảm thấy được hương vị phi thường ngọt ngào, rất nhanh liền ngoan ngoãn ăn hết bát cháo.

      Liên tục vài ngày, Kim Muội đều đến chiếu cố ta. Mỗi ngày sáng sớm giúp ta lau mặt, hai câu liền bị người kêu rồi. Nàng muốn nhanh đến đêm thất tịch (*), trong Vương phủ nha hòang đều có nhiều việc phải làm. Buổi tối, nàng lẻn vào trù phòng trộm nhiều món ngon cho ta ăn.

      Trần bá cũng dựa vào vị thế chủ quản của mình, trộm ít dược liệu cho ta. mỗi lần đến, đều như trước giảng giải phải như thế nào làm hảo nô tài. Ta tuy rằng có thể mở miệng chuyện, bất quá kính lão đắc thọ, cuối cùng ba lần bốn lượt cũng có bác lời của .

      Ngày qua ngày, ta cuối cùng cũng có thể xuống giường .

      Trần bá thấy ta khôi phục lại, cười ha ha : “Hảo, đúng là người trẻ tuổi. Ngoại viện chờ người hầu, ngươi tái nghỉ ngơi vài ngày liền qua đấy làm.”

      Ta gật gật đầu, có thể né tránh tiểu Vương gia ác độc, đương nhiên cầu còn được.

      “Ngọc Lang, ngươi phải làm cho tốt, ngoại viện cũng có thoải mái như thị hầu chủ tử, biết ?”

      Ta lại gật gật đầu, trong lòng : Trần bá cùng tiểu Vương gia sống chung chỗ mới phải là sống, ngươi có hưởng qua tư vị biết.

      Vì thế, ta bị điều đến ngoại viện, làm công việc nặng nhọc của hạ nhân.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 21
      Người dịch: Tiêu Dao

      Mọi người đều biết, ta chưa từng làm việc nặng. Cho nên, tất cả hết thảy đều phải lỗi của ta.

      Ngày đầu tiên học chẻ củi, ta đem rìu phá hủy. Trần bá thực bội phục ta, phải biết rằng người có thể đem rìu phá hư kỳ nhiều lắm.

      Ngoại viện có rất nhiều người làm việc nặng giống ta, cư nhiên đối ta chỉ trỏ.

      “Nhìn kìa,đó chẳng phải là tên Hạ Ngọc Lang dám đá chủ tử đó sao.”

      , xem bộ dáng kia, nghĩ ra như vậy lang tâm cẩu phế (tâm địa lang sói).”

      “Chủ tử thương cảm lão nô tài Hạ gia ngày trước nên tên này vừa vào Vương phủ kêu đến thư phòng thị hầu văn chương, cư nhiên như vậy to gan lớn mật, mấy đại nô tài của Hạ gia làm trong vương phủ, giờ thể diện đều còn .”

      “Chủ tử cũng coi như nhớ tình bạn cũ, rốt cuộc có lấy cái mạng của , còn ân điển cho đến ngoại viện làm việc.”

      mau, tiểu tử này mắt lộ ra hung quang .” ( :)) , nhục wá!)

      “Đúng đúng, mau, đem búa rìu đều phá hủy hết, làm như vậy đến bao giờ mới được? Loại nô tài này ai dám chứa? Cũng chỉ có chủ tử chúng ta mới tốt như vậy chứa chấp .” (o_O tốt chỗ nèo?!)

      Ta trừng mắt những người đó co đầu rụt cổ vội chạy trốn, bụng tức giận thể nào phát tiết, đem cái rìu bị phá hư ném sang bên, chạy ra tìm Trần bá.

      “Trần bá, ta muốn chẻ củi!”

      Trần bá lời thấm thía với ta: “Ngọc Lang, cần lo lắng. Học chẻ củi cũng dễ dàng, nhớ năm đó ta. . . .”

      Ai muốn nghe phấn đấu làm nô tài để bị sai bảo?

      “Ta vừa cầm rìu, nghĩ muốn chém người!” Ta nghiến răng nghiến lợi. ( o_O dạo nì em *lưu manh* dữ !)

      Trần bá hoảng sợ: “Ngươi ngàn vạn lần cần lại gây chuyện. Được rồi, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp.”

      Ngọai trừ Trần bá và Kim muội, mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt quái dị. Giống như ta là tên đáng sợ bị mắc bệnh hủi, hoặc là tên điên có thể lên cơn cắn người bất cứ lúc nào.

      Kỳ , ta bất quá chỉ là thừa dịp tiểu Vương gia để ý đá cước thôi mà.(nhưng cước đó cũng *phê* lắm à ~)

      Phu tử , kẻ làm nhiều việc ác, đều có hùng đến trừng trị.

      Vì cái gì đời này mọi người đều đem hùng xem như kẻ điên hay quái vật?

      Trần bá giúp ta thay đổi công việc là chuyển vào trù phòng nấu nước.

      Trông nom đại trù phòng là đại nương cao lớn, nghe xong lời của Trần bá, cơ hồ bị dọa trắng mặt.

      “Trần bá ” đại nương giật tay áo Trần bá, hai người đến góc chuyện.

      chính là Hạ Ngọc Lang kẻ đá thương chủ tử sao?”

      “Đại nương, đứa này bất quá là nhất thời hiểu quy củ. Chủ tử đều tha cho , ngươi hãy cho cơ hội ở tại trù phòng học tập được ?” Trần bá buông nét mặt già nua cùng đại nương thầm: “Ta thể giúp lão Hạ chiếu cố tôn tử của , ngươi cũng biết, năm đó ở Vương phủ cũng chiếu cố ta ít.”

      là, ta cũng phải là kẻ nguy hiểm gì. (thế lúc nãy ai bảo muốn chém người a~?)

      Từ khi ra đời đến nay, tuy rằng mẹ của ta thường ta bướng bỉnh, gia gia của ta hay ta thích gây , nhưng cũng đến nỗi là sát nhân cuồng ma.

      Đại nương quay đầu lại đánh giá ta từ xuống dưới, giống như ta quả tên sát nhân cuồng ma.

      “Ngay cả chủ tử cũng dám đá, có thể trông cậy việc gì đây? Vừa nhìn biết thể an tâm giao việc cho được rồi.” Đại nương lại dè dặt hỏi: “ thực ra, hạ độc ở trong nước chứ hả?” (o_O oh my God! ý tưởng hay lắm, làm đc đó bé, cho tên Vương gia bát đản ấy *ngủm* lun :) )

      Ta quả thực thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

      Này tử lão thái bà, nàng nhất định biết chủ tử của nàng ức hiếp con người thiện lương là ta như thế nào đâu nhỉ, chỉ đá thôi cũng là chưa đủ. (ừ đúng là chưa đủ *gật đầu đồng tình*)

      Bởi vì ta hung hăng trừng mắt nhìn đại nương khiến nàng sợ tới mức cơ hồ té xỉu, cho nên trù phòng cũng rơi vào khoảng im lặng.

      Trần bá nhìn ta thở dài: “Ai, Ngọc Lang, ngươi như thế nào lại hiểu chuyện như vậy? Ngươi như vậy hung trừng mắt đại nương làm cái gì? tại tốt rồi, ngay cả đại nương tốt bụng, rộng rãi nhất Vương phủ cũng chịu thu ngươi.”

      Ta vô tội nhìn Trần bá. (*chớp chớp mắt*)

      ta phi thường, phi thường , ràng chịu khi dễ chính là ta, bị trêu đùa chính là ta, bị chiếm tiện nghi cũng là ta, vì cái gì ai đồng tình với việc làm của ta, cùng là hạ nhân bị tiểu Vương gia ức hiếp, lại đứng về phía ta? (ai ngu đứng về phía em cho nó đánh hứ !)

      Trách được nô tài đều khiến cho người ta xem thường, chỉ trách bọn họ thiếu tự trọng. (chửi nặng a~)

      Trở lại căn phòng tồi tàn, ta ngồi ở bên giường, thầm cắn răng, cho dù ta thực là nô tài, cũng tuyệt lãng phí chính mình.

      Kim Muội biết ta lại được giao việc, cư nhiên lại nhạo báng: “Nhìn ngươi , cả ngày cứ như thiếu gia, chút bổn phận cũng biết, nếu phải do Trần bá giúp, ngươi có thể làm được tốt cái gì?”

      Ta cả giận : “Ta tại có thể làm tốt cái gì được nữa? có tự do, có tôn nghiêm, mỗi người đối ta đều khoa tay múa chân, vô cớ bị đánh còn muốn bị người chê cười!”

      , ngươi còn như vậy chống chế.” Kim Muội hừ lạnh : “Ngươi làm nô tài như vậy, dám đánh chủ tử còn an lòng làm việc, nếu gặp nhà khác, phải bị kéo ra ngoài đánh gãy chân cũng là bị bán nơi khác. Vương phủ chủ nhân là tốt, ăn được ăn no, mặc cũng mặc hảo. Nếu đem ngươi bán tới nhà người khác, chẳng những ăn đủ no, gặp tính tình chủ tử khó chịu, mỗi ngày đều có thể bị đánh.”

      Ta sửng sốt chút, nghĩ tới còn có thể bị bán .

      Hỗn đản! Ta cũng phải đồ vật, có thể như vậy bán qua bán lại sao chứ?

      Nghĩ đến đây, ta ánh mắt đột nhiên sắc lại, răng cũng nghiến chặt.

      Kim Muội sợ hãi, vội vàng an ủi ta : “Ngươi cũng phải sợ. Vương phủ chưa bao giờ mua bán nô tài, thích , nhiều nhất đánh chút đuổi ra ngòai thôi.”

      “Ngươi vậy cũng là an ủi? Đánh chút đuổi ra ngòai mà là ân huệ! Ta là con người, vì cái gì bị bọn họ thích đánh liền đánh, thích đuổi liền đuổi?”

      Lần này, Kim muội cũng bị chọc cho tức chết. Vùng vẫy, đứng lên dậm chân: “Hảo, ngươi có tiền đồ, ngươi so với ta có cốt khí. Nhưng ai cần cái cốt khí của ngươi? Hừ, ràng là tên nô tài, còn bày đặt có cốt khí?” Nàng xong, nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng.

      Trần bá vẫn bởi vì ta được điều động làm việc mà phát sầu. Bởi vì cảm thấy được, hảo nô tài là phải được người ta cho làm nhiều việc, hiển nhiên cho rằng ta cũng nghĩ như thế.

      Kỳ , bị sai bảo làm việc, đối với ta mà mới là tốt nhất.

      Trong vương phủ có rất nhiều đại thụ, trong vườn còn có rất nhiều cây ăn quả.

      Gần đây biết vì cái gì, rất nhiều chim chóc ở đỉnh đại thụ xây tổ đẻ trứng. Trong Vương phủ, nhiều người bị bọn chúng phá phách vô cùng phiền phức nên nhiều thị nữ tính chuyện phá bỏ tổ chim .

      Dù sao nửa ngày, chính là ăn no, ngồi rồi cũng thấy chán, muốn tìm mấy con chim này chơi.

      Trần bá vừa nghe, cao hứng vô cùng, rốt cục cho là ta cũng bắt đầu chịu an phận làm việc.

      Vì thế, ta bị phái phụ trách phá tổ chim và đuổi bọn chim .

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 22
      Người dịch: Tiêu Dao

      ngày leo lên chín cái cây đúng là vô cùng thú vị. Nhưng ngày leo lên chín mươi cái cây (o_O) lại là chuyện khác.

      Ta cả ngày thở hổn hển, mồ hôi và bụi dính đầy mặt và cổ

      Chính là, Vương phủ quá lớn.

      Ta đưa mắt nhìn lại, muốn đem tất cả tổ chim phá , ít nhất phải hơn mười ngày nữa.

      Buổi tối, ta ngồi dưới gốc cây nhóm đống lửa nướng trứng chim.

      “Ngươi làm cái gì vậy?” Thanh thanh thúy ở phía sau vang lên.

      Ta cũng quay đầu, đưa tay ra sau ngoắc ngoắc : “Kim Muội, đến đây ăn trứng chim .”

      Kim muội cũng bu lại, cùng ta ngồi chồm hổm mặt đất, nhìn đống lửa cháy.

      “Trứng chim ở đâu ra?”

      “Dốt nát a, ở trong tổ chim.” (o_Ovậy mà cũng gọi là trả lời! haiz…)

      Ta lấy cây đảo lần đám củi, để lộ ra những cái trứng chim ngả màu hơi nâu nhạt.

      “Oa, hảo nóng a.”

      Kim Muội hướng ta làm mặt quỷ: “Hừ, tham ăn như quỷ. Trần bá gọi ngươi làm việc, ngươi lại ngồi đây ăn trứng chim nướng.”

      Chúng ta ba chân bốn cẳng đem trứng chim giấu vào trong ngực, hi hi ha ha vào phòng.

      “Ngươi nếm thử chút.” Ta lột cái, đặt vào trong miệng Kim Muội.

      Nàng : “ tốt, chút hương vị cũng có.”

      “Có biện pháp nào? Chỗ này của ta có muối.”

      Kim Muội liếc ngang liếc dọc cái, đối ta lặng lẽ : “Đợi ta đến phòng bếp trộm ít.”

      Nàng cũng vội vã ăn trứng chim, sau đó cấp cấp ra khỏi phòng.

      Ta mình nhìn trứng chim đặt ở bàn, rất có nghĩa khí chờ nàng trở lại.

      Chỉ chốc lát sau, cửa bị đẩy ra.

      “Muối trộm về được rồi à?” Ta lớn tiếng hỏi, quay đầu nhìn, lập tức ngây dại.

      Thần tình tươi cười lập tức đọng lại.

      “Trộm muối? Bảo bối tiểu Ngọc Lang của ta, ngươi lại bướng bỉnh gây chuyện?” Tiểu vương gia đứng ở chỗ cánh cửa , cười hướng ta tới. (tiêu em òi em ơi >.<)

      Ta lúc này nhảy dựng lên: “Ngươi tới để làm chi?”

      “Nơi này là Vương phủ, ta làm sao thể đến?” Tiểu vương gia nhìn sang bốn phía, nhăn nhăn cái mũi: “Nơi này hảo bẩn, ngươi như thế nào có thể ở được.” (đểu! )

      cần ngươi quan tâm.”

      “Ha hả, xem ra mấy cái roi đó vẫn có đem ngươi dạy dỗ đàng hòang.”

      Tiểu Vương gia thương thế tựa hồ hòan tòan khỏi hẳn, nhìn ra chút bệnh trạng (dĩ nhiên! ảnh chỉ ăn vạ thui :-( ), đến trước ta, đột nhiên ôm lấy ta.

      Ta vội vàng kêu to lên: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi buông ta ra!”

      “Chúng ta tiếp tục chơi trò chơi a, Ngọc Lang, ngươi quên rồi sao? Ta cho ngươi hảo phòng ở, hảo quần áo, còn có nhiều đồ ăn ngon.”

      cần! Ngươi buông ta ra! Ta bao giờ … tin ngươi nữa !”

      “Ai ngươi có thể cần? Ta là chủ tử, ngươi là nô tài.”

      Quần áo của ta, bị tiểu Vương gia thô bạo xé mở.

      Ta kích động giãy giụa hướng tiểu Vương gia ràng: “Tiểu vương gia, ta cần cùng ngươi chơi năm ngày bốn ngày làm chủ tử . Ta chơi, ngươi có nghe thấy ? được cởi quần áo của ta!”

      chơi cũng thành vấn đề. Dù sao ngươi cũng là người của ta, phải nghe ta sai bảo.”

      Nhất thời, toàn thân ta đông cứng lại. phải thân thể lạnh, mà là trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

      Ta biết, tiểu Vương gia cho tới bây giờ vẫn xem ta là món đồ chơi mới. Ở trong mắt của , ta chẳng qua chỉ là thứ đồ vật. Cái gọi là thay đổi thân phận chủ tử- nô tài chẳng qua chỉ là trò chơi để thỏa mãn sở thích của mà thôi.

      Xung quanh vắng lặng kì lạ, vắng lặng là lẽ đương nhiên, tất cả đều được sắp xếp.

      Bỗng nhiên trong lúc đó, ta nổi điên giãy giụa, đối tiểu Vương gia quyền đấm cước đá.

      “Cút ngay! Đem ta buông ra!”

      Ta thậm chí dùng tới răng cắn.

      Rất nhanh, mặt trúng mấy cái tát hung hăng. Ta thất thần, bị ném tới cái giường gỗ cứng ngắc.

      Tiểu Vương gia đem ta trở mình, nằm đè lên .

      “A a a!”

      Thân thể giống như bị lưỡi dao sắc bén xẻ thành hai nửa, đau đớn kịch liệt từ dưới thân truyền tới. Ta thất thanh kêu thảm thiết.

      “Xem ngươi còn dám nghe .” Tiểu vương gia bên thở hổn hển, bên bá đạo co rút người lại.

      Ta bất quá giống như cá nằm thớt, chỉ có thể phát ra tiếng rên thống khổ.

      “Cứu mạng a! Trần bá, Kim muội, cứu ta a. . .”

      Ta ngừng kêu thảm thiết, ngóng chờ Kim muội từ phòng bếp trở về phá cửa vào, phá tan cái khổ hình đáng sợ này.

      Tiểu vương gia quả nổi giận, tựa hồ ý định đem ta giết chết. Bị liên tục xâm phạm, ta chỉ có thể phát ra tiếng kêu đứt quãng, dần dần thanh suy yếu .

      Càng về sau, ta rốt cục kêu nữa. Ngơ ngác nằm úp sấp ở giường, mặc tiểu Vương gia ở người của ta ra sức lộng phá.

      Cao điểm qua , tiểu Vương gia mới rời khỏi cơ thể ta. Mặc quần áo tử tế, lại ôm chầm lấy ta, : “Vẫn gắt gao như vậy, hảo bảo bối mà. phải như vậy sao bao nhiêu người ngóng chờ được ta cưng chiều rốt cuộc ta cũng chỉ nghĩ đến ngươi. (sắc lang!) Từ mai ngươi có thể quay trở lại tiểu viện, mỗi ngày đến thư phòng thị hầu cho ta.”

      lại với ta rất nhiều thứ, còn giúp ta lau thân mình, gặp nơi này có hảo quần áo, nhíu mày cởi trường bào người khoác cho ta rồi ung dung bước ra khỏi phòng.

      Ta thể tiếp tục ở lại nơi này.

      Ta muốn nhanh trốn khỏi đây.

      Tiểu Vương gia vừa , ta lập tức biết mình nên làm như thế nào. Ta cắn răng từ giường đứng lên, hạ thể trận đau nhức. Cúi đầu nhìn bạch cẩm bào của tiểu vương gia muốn nhiễm đỏ.(ôi!máu a~!!!)

      Mặc kệ ta quan tâm.

      Nơi này là ngoại viện, muốn ra khỏi vương phủ so với ở trong tiểu viện dễ dàng hơn. Chỉ cần có thể ra khỏi vương phủ, cho dù có té xỉu ở đường bị người ta cho là tên khất cái cũng có vấn đề gì.

      Ta vịn vào vách tường, từng bước đến cửa phòng.

      Chợt phát , ở cạnh cửa có thân hình bé.

      Là Kim Muội.

      Kim Muội ngồi ở cạnh cửa, run rẩy, gói muối trong tay rơi đầy mặt đất.

      “Kim Muội?” Lòng ta bỗng nhiên trận co rút .

      Ta hỏi: “Ngươi vừa rồi cũng ở ngoài cửa?”

      Kim Muội ánh mắt hoen đỏ, cúi đầu dám nhìn ta, lâu, mới nhàng gật đầu.

      Nhất thời, trước mắt ta tối sầm lại. Vội vàng vịn chặt vách tường, mới bị ngã xuống.

      “Ta cũng có biện pháp, là chủ tử. Chúng ta là nô tài, làm sao dám đắc tội với …”

      Nghe lời của Kim Muội, ta cả người như nhũn ra, khớp hàm căng thẳng, cư nhiên đem đầu lưỡi cắn chảy máu.

      Giống như căn bản biết có người ở trước mặt mình, ta từng bước lui về phía sau, lần nữa bứơc vào phòng.

      Ta giọng : “Ngươi nên vào.”

      Kim muội nhìn ta, ủy khuất khóc lớn lên.

      Ta dùng sức khép chặt cánh cửa lại, đột nhiên quỳ mặt đất.

      Hai tay ngừng run rẩy.

      Những lời cứ lần lượt xoay vòng trong đầu:

      “Ngươi là của ta, ngươi phải nghe ta sai bảo.”

      “Ngọc Lang, ngươi phải có bổn phận của nô tài.”

      ràng là tên nô tài, còn bày đặt có cốt khí.”

      ” Bao nhiêu người ngóng chờ được ta cưng chiều rốt cuộc ta cũng chỉ nghĩ đến ngươi.”

      “Đúng là tên nô tài đáng chết, ngay cả chủ tử cũng dám đánh.”

      Hết thảy quay vòng vòng trong đầu khiến ta bất lực gào to lên: “! ! Ta phải nô tài!”

      Cứ như vậy, ta lại ngất .
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 23
      Người dịch: Tiêu Dao

      Khi tỉnh dậy, ta lại ở trong căn phòng xa hoa trước kia với chăn bông tơ tằm thượng đẳng.

      Kim Muội vẫn ngồi trước đầu giường của ta, thấy ta tỉnh lại, nàng cao hứng : “Ngươi tỉnh?” Liền sau đó hai tay chấp trước ngực tạ ơn trời phật.

      Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng cái, gì.

      Nhìn thấy sắc mặt của ta, tất cả cao hứng của Kim Muội cánh mà bay, mím môi cẩn thận hỏi ta: “Ngươi đói sao? Ở đây có cháo gạo kê lọai tốt nhất, bên trong còn có thịt heo thượng hạng cắt . Là chủ tử đặc biệt căn dặn trù phòng làm cho ngươi.”

      Ta khép mắt lại, thèm để ý tới cái gì được đưa tới miệng mình.

      Kim Muội chân tay luống cuống, đặt lại chén bàn, sắc mặt thay đổi, cắn răng : “Ta biết ngươi giận ta. Hừ, nhưng ta có thể làm được gì? Đều là thân phận nô tài, chẳng lẽ ta có thể xen vào chuyện của chủ tử sao chứ? Lại , ta vào, có thể có ích lợi gì?”

      Kim Muội càng càng ủy khuất, lấy ống tay áo ngừng lau nước mắt: “Chủ tử chỉ cần tiếng, ta lập tức phải tránh ra. vào có ích lợi gì? Ta cũng phải Vương phi, cũng phải cái gì đại nhân vật. . . .”

      Dù nàng khóc như thế nào, ta cũng hề quay đầu liếc nhìn nàng cái.

      tồi, nàng là nô tài, tiểu Vương gia đối với nàng mà là thần, là thánh.

      Ta tại sao có thể trông cậy việc nàng đến cứu ta?

      Nhưng trong lòng sâu đích thất vọng cùng đau đớn, vô luận như thế nào cũng thể tiêu biến.

      Cả buổi sáng ta chết sống cũng chịu để cho Kim Muội đút ăn.

      Kết quả Trần bá chạy tới, khuyên can mãi ta mới cầm lấy bát cháo húp nửa. (làm nũng kìa, xấu hổ wá! >.<)

      Ta : “Trần bá, ta muốn trở lại căn phòng tồi tàn kia.”

      “Ngươi choáng váng a? Ngươi được ở trong căn phòng tốt như vậy là nhờ ân đức của chủ tử. Ngọc Lang, ngươi như thế nào vẫn bất thông tình lý? Chủ tử tốt như vậy, tới nơi nào để tìm?”

      tại ta chỉ mong trong Vương phủ còn có người bình thường để nghe ta chuyện.

      Đáng tiếc là có.

      Nơi này ngọai trừ tự cao tự đại, còn có tên chủ tử coi nô tài phải là người, và cả đám nô tài cũng tự cho mình phải là người.

      đáng buồn!…

      “Ta nghĩ lĩnh ân đức của . Ta tình nguyện trở lại căn phòng tồi tàn, ẩm thấp kia, ngủ tấm ván gỗ giường mục nát.”

      “Ngươi là nô tài của ta. Ân đức của ta, trừng phạt của ta, ngươi đều phải hết thảy nhận lấy. Đây phải là việc ngươi có thể làm chủ.” Tiểu Vương gia thanh trầm thấp từ phía cửa truyền lại.

      Trần bá lập tức đứng lên, chắp hai tay cung kính thỉnh an: “Chủ tử.”

      Kim muội cũng vội vàng quì xuống thỉnh an.

      Chỉ có ta, lạnh lùng theo dõi .

      Tiểu Vương gia chút cũng để ý tới hai người bọn họ, chỉ nhìn ta, giống như nơi này chỉ có ta vậy ( dữ hôn, * gian riêng* của “đôi ta” cơ đấy :) ), chậm rãi bước tới.

      “Thân thể khả đỡ ?”

      Trần bá cúi người cung kính đáp: “Nhờ ân đức của chủ tử, hảo nhiều .”

      Tiểu Vương gia trừng mắt nhìn Trần bá cái, hừ lạnh : “Ta là hỏi .”

      Khuôn mặt già nua của Trần bá lập tức tái nhợt, run run : Đúng vậy, nô tài lắm miệng, nô tài lắm miệng.”

      Tiểu Vương gia ngồi xuống mép giường của ta, lặp lại câu hỏi: “Thân thể khả đỡ ?”

      Ta hung hăng trừng mắt nhìn , trong ánh mắt tràn đầy hận ý làm cho Trần bá cùng Kim Muội đứng bên cạnh bị dọa tóat mồ hôi lạnh, hận thể lên che ánh mắt mạo phạm chủ tử của ta.

      “Sao vậy? Chẳng lẽ chút giáo huấn đều có học được?” Tiểu Vương gia lại nở nụ cười, tay khẽ nâng cằm ta lên, trêu chọc : “Ngươi a, bộ dáng là tốt, chính là tính tình rất được. Ngươi vô lễ hai ba lần ta còn chưa tính, vậy mà còn biết cảm tạ? Nơi này hơn ngàn nô tài, kẻ nào mà muốn hướng lên nịnh bợ?” (đồ khinh ngừơi!)

      Ta dùng tất cả khí lực gạt tay ra, tức giận quát: “Ngươi cút ngay cho ta!”

      Nhất thời, tiểu Vương gia sắc mặt thay đổi.

      Ngay sau đó, xốc chăn của ta lên, nắm chặt cổ tay của ta kéo mạnh xuống giường.

      “Ngươi dám tạo phản, ta cho ngươi biết thế nào là sống được chết cũng xong . Cả nhà ngươi đều là nô tài của ta, đừng để cho ta thượng, tại ta muốn ngươi chết, ngươi cũng có quyền phản đối!”

      Vừa vừa xé rách khố hạ của ta. trận đau nhức từ hạ thân truyền tới, hai chân bị tiểu Vương gia mạnh mẽ vặn bung ra , cả ngừơi ta cơ hồ đều co rút lại.

      Ta tập trung tất cả khí lực, nghĩ muốn tái đá khí quan tiểu Vương gia lần nữa.

      “Hảo, ngươi còn dám tái đá?”

      Tiểu Vương gia biết được ý đồ của ta, liền nắm chặt cổ chân ta.

      Tay lớn, cơ hồ đem cổ chân của ta bóp nát.

      Ta hít hơi, hung tợn : “Ngươi định giết ta à!”

      Tiểu Vương gia trừng mắt nhìn ta.

      Ta vẫn đau đến vô pháp khống chế.

      “Ngọc Lang. . .” Tiểu Vương gia bỗng nhiên nở nụ cười , sắc mặt thay đổi bất thường, khắc trước còn giống như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống ta, nay lại như thế gia công tử ôn nhu.”Ngươi sao lại quật cường như vậy? May mắn là gặp ta, nếu biết bị người ta khi dễ như thế nào mà.”

      Hỗn trướng! Chẳng lẽ ngươi có khi dễ ta?

      buông lỏng tay, ta nhanh nhẹn đem chân rụt trở về, đưa mắt nhìn cảnh giác.

      “Chậc chậc, nhìn xem, đúng là bị thương .” Tiểu Vương gia bắt đầu sờ soạn ngừơi của ta, xem xét những vết thương của ta, mím môi : Đúng là ta có hơi nóng nảy (o_O), nên tức giận như vậy (giờ ít gì???), ta cũng bù đắp cho ngươi (í chỉ căn phòng + …tô cháo!~hẻo gúm! >.<) như vậy còn được?”

      Ta nhìn vẻ mặt giả vờ vô tội của kẻ đối diện.

      “Tiểu Vương gia. . .” Ta giọng gọi.

      vội vàng phấn chấn lên, cao hứng : “Ngọc Lang, ngươi cái gì?”

      “Ta , ” ta khó nhọc nuốt thóa mạt (nước bọt), chậm rãi : “Nếu ta phải làm nô tài của ngươi, thà rằng tìm cái dây thừng treo cổ còn tốt hơn.” (oách! phát trúng tim ảnh òi, tội wá!)

      Tiểu Vương gia sắc mặt bỗng trở nên khó coi như bị ai tát cho cái.(em chứ ai~)

      giây tiếp theo, liền nhảy dựng lên, hung hăng túm lấy bả vai của ta.

      “Ngươi muốn thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” hung ác rống giận: “Ta đối với ngươi còn hảo? Ngươi chỉ là tên nô tài, còn muốn chủ tử thế nào? Vì cái gì ngươi như vậy tán thưởng? Vì cái gì ngươi chút bổn phận cũng hiểu?”

      ( Vương gia nì ngu hay giả vờ hok bik nhể??? :-( )

      Ta sớm dự liệu được tính tình thay đổi bất thường, bất quá có tính toán chuẩn xác lửa giận của .(o_O) Cùng với những tiếng rống giận là từng đợt lay động kịch liệt.

      Giống như muốn đem đầu của ta lìa khỏi người.(what???)

      rống lên trận, lại hung hăng tát ta cái mạnh khiến ta té ngã xuống giường. (quân dã man! >.<)

      Máu tươi lập tức chảy ra.

      Ta cũng sợ, liền ngồi dậy, trừng mắt nhìn , lời.

      Thấy bộ dáng của ta, tiểu Vương gia tựa hồ biết phải làm sao. bước vài bước về phía ta, lại do dự mà lui lại phía sau, nhìn sang tả hữu, thấy Kim Muội cùng Trần bá sợ tới mức phát run.

      Chính là, do dự lúc cũng dám bước lại gần ta.

      “Các ngươi!” quay đầu nhìn ta nữa, lại căn dặn Trần bá: “Để ta hảo hảo nhìn thấy , được để cho chạy. Có nghe thấy !” (ảnh hối hận òi :-( )

      Tiểu Vương gia sau khi ném hai câu phân phó cùng uy hiếp, vội vàng rời , trong phòng nhất thời an tĩnh trở lại.

      Trần bá cùng Kim muội, giống như còn ở trong trạng thái kinh hách, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

      Ta kỳ thân thể vô cùng yếu ớt, có bọn họ hỗ trợ, ta ngay cả quay trở về giường nằm cũng là có khả năng.

      Chính là, ta lại khinh khẽ nở nụ cười: “Ta muốn làm nô tài.”

      “Ta biết.” Trần bá nhìn ta, rốt cục chậm rãi gật đầu.

      Kim Muội tới, dìu ta lên giường cho ta dựa lưng vào gối, đắp chăn cẩn thận cho ta.

      Nàng ánh mắt ngây dại, buồn nửa ngày, mới mở miệng: “Ngươi cuối cùng cũng là thân phận nô tài, tiếp thu mệnh chỉ có thể bị tội mà thôi. Chủ tử cũng phải người lưu luyến ai quá lâu, để cho thỏa mãn vài lần, về sau ngươi cũng có thể có cuộc sống yên ổn.” (cái đạo lí chết tiệt j thía kia? :-( )

      Trần bá lại chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”

      Ta muốn trả lời, quả thực là còn lời nào để , đành phải nhắm mắt lại, từ từ nặng nề vào giấc ngủ.

      Tình hình nì mình nghĩ, Vương gia nhà ta cò triển vọng đứng trong *hàng ngũ* những “thèng công bị chọi dép nhiều nhất” :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :