1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô tài - Phong Lộng (60C+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 14
      Người dịch: Tiêu Dao

      Đêm khuya đến, quả nhiên nghe thấy trong thanh yên tĩnh ban đêm truyền đến chút động tĩnh.

      Lòng lập tức lo lắng.

      Tiểu vương gia đến!

      Tên hỗn đản chết tiệt, ban ngày dám đem ta ăn đến sống dở chết dở!

      Ta cẩn thận núp vào nơi an toàn, vểnh tai nghe lén hết thảy động tĩnh.

      Đêm khuya như vậy, chắc tiểu Vương gia cũng “ngoan cố” kiếm ta đâu.

      Huống chi, ta toàn thân đều đau nhức, quả tình khó mà tiếp tục “chơi” với tiểu Vương gia được.

      chút tiểu động tĩnh rất nhanh biến thành đại động tĩnh.

      “Người đâu! Người đâu!” Tiểu vương gia bắt đầu gọi người.

      cần phải , nhất định là lén lút chạy tới phòng ta, phát tìm thấy Ngọc Lang bảo bối ta đây, kết quả lập tức bắt đầu lộ ra bản chất xấu tính.

      Gia đinh của tiểu viện ngoại lập tức tốp năm tốp ba chạy tiến vào, cẩn thận hỏi: “Chủ tử có gì phân phó ạ?”

      “Người ở trong phòng này đâu rồi? Ngọc Lang nơi nào ?” Thanh tiểu Vương gia cần vểnh tai cũng có thể nghe rành mạch.

      “Nô tài vẫn túc trực canh giữ ở tiểu môn, quả phát ra ngoài.”

      phát ra ngoài… . . Ngươi khẳng định?”

      “Nô tì nhìn thấy tiến vào tiểu viện nhưng thấy ra. Cho dù nghĩ muốn ra khỏi đây, chủ tử phân phó được để tùy tiện ra ngoài, nô tì làm sao dám thả ra?”

      May mắn trong lời của Kim Muội chút lỗ mãng. Bằng đến lúc bị áp giải đến trước mặt tiểu Vương gia, quả thực chính là tự động “dâng lên miệng” để tùy ý xử.

      Ta che miệng trộm cười, vội vàng trốn sâu vào hơn nữa.

      “Vậy nhất định còn ở trong này.” Tiểu vương gia vừa nghe ta vẫn còn trong viện, tựa hồ tâm tình tốt lên nhiều, giống như gặp được chuyện thú vị.

      “Chủ tử, cái sân như vậy, chỉ có mấy gian phòng, dù có trốn cũng được lâu. Chủ tử trước thong thả uống ngụm trà, để chúng nô tài tìm chút, nhất định đem thằng nhóc biết sống chết kia túm ra cho chủ tử xử trí.” Tên gia đinh đó chỉ cần nghe thanh cũng đủ tưởng tượng ra được bộ dạng nịnh nọt ghê tởm của .

      Tiểu vương gia giáo huấn: “Ăn cho lễ độ, ai biết sống chết ?” Ta trong bóng đêm gật gật đầu mạnh, huấn đắc hảo!

      Dám mắng ta?

      cần các ngươi động thủ, hảo hảo giữ cửa cho ta. Chủ tử ta tự mình tìm được tiểu tử đó.”

      Cái gì? tự mình tìm?

      Điên rồi! Ta cũng phải trốn chỗ nào ghê gớm lắm để mà tìm ra được. Ta thầm kêu khổ. Nguyên lai nghĩ trốn hồi, tìm thấy người tự nhiên trở về, tên đại ác ma…

      Bỗng nhiên nghe thấy tiểu vương gia hắc hắc cười : “Tiểu Ngọc Lang, ngươi cứ trốn . Bất quá chờ ta tìm được ngươi, để xem ta hảo hảo phạt ngươi như thế nào.”

      Má ơi! Ta vừa nghe thanh quỷ dị của toàn thân liền rét run.

      Ngày này làm nô tài phải làm người mà. Lúc trước như thế nào lại ngu xuẩn như vậy đáp ứng năm ngày làm ngày nô tài mặc cho người định đoạt? Hẳn là năm mươi năm mới làm ngày.

      Khi nào trời mới sang đây? Ngày này khó qua.

      “Ha hả, tiểu Ngọc Lang, ngươi cần phải trốn hảo. Ta tới tìm ngươi đây… . . . .” Tiểu vương gia lại phát ra thanh sảng khoái.

      Ta bất giác rùng mình, vội vàng càng cẩn thận ngừng thở, để tránh bị tìm được.

      Tiếp đến là tiếng lục lọi từng phòng. Ngàn vạn lần đừng để tìm được chỗ này của ta, Quan Thế Bồ Tát đại từ đại bi.

      Tiểu Vương gia tiếp tục lục lọi, tìm kiếm, hết chỗ lại hướng lên trời (cũng sợ hết ngày a~), tâm tình cũng càng ngày càng táo bạo.

      Ta nghe thấy bắt đầu thô lỗ đá những vật trong phòng (kinh o_O! thô bạo quá), trong lòng bất an tưởng tượng đến kết cục bi thảm bị tìm được. Hy vọng giống cái ván giường trong phòng, bị phá thành hai nửa. phá ván giường truyền đến thanh khiến ta cực kỳ kinh hãi, khiếp đảm.

      “Ngọc Lang! Ngươi ra cho ta!” Quả nhiên sau khi phá hết mọi thứ trong phòng, tiểu Vương gia bắt đầu phát hỏa, lại tiếp tục lớn tiếng ra lệnh: “Ngươi lập tức ra cho ta!”

      Đúng là xấu tính, muốn ta ra ngòai chết sao? Nằm mơ !

      Ta lui càng chặc hơn.

      Ta may mắn tìm được chỗ này vô cùng lí tưởng, tiểu Vương gia có nghĩ nát óc cũng tìm thấy, chỉ có thông minh như ta mới tìm được chỗ này thôi.(đồ tự kỷ!)

      Chuyển lỗ tai nghe động tĩnh trong viện, tiểu vương gia vẫn buông tha tìm từng phòng hết lần này đến lần khác, ngay cả nhà xí cũng kiểm hai ba lần.

      Hắc hắc, Ngọc Lang ta làm sao lại có thể trốn trong nhà xí được?

      Bất quá, có chút lạnh, tay chân lại mỏi nhừ.

      Ta lại bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời, trời sáng nhanh , làm cho ngày này sớm qua chút.

      ngồi thúc giục thời gian sớm qua, bỗng nhiên nghe thấy tiểu vương gia phân phó hạ nhân: “Người đâu, dựng mấy cái cột gỗ lên cho ta!”

      Dựng cột gỗ làm chi? Đầu còn chưa hiểu được, thắt lưng bỗng nhiên đau nhói, giống bị ai đánh.

      “A!” Ta kêu thảm tiếng, tay chân lập tức buông, rơi thẳng xuống đất.

      “Cuối cùng cũng tìm được rồi… . . .”

      Đầu quay mòng mòng, vất vả mở to mắt, lại thấy ngay gương mặt đắc ý của tiểu Vương gia.

      “Chậc chậc. . . .” Tiểu vương gia dùng mũi chân đá đá ta, : “Ta như thế nào quên ngươi thực rất thích leo cây? Ngươi cũng coi như lợi hại, cả cái sân chỉ có cái cây đại thụ này, ngươi cũng có thể leo lên được.”

      Đương nhiên, cây nào mà Ngọc Lang ta leo lên được? Hừ. :)

      Ta nhìn với vẻ đầy kiêu ngạo.

      “Đáng tiếc nhất là phải để ngươi té xuống .”

      Ta liếc nhìn cái cột gỗ hại ta té xuống kia, vẻ mặt được tự nhiên: “Hừ, nếu phải ngươi. . . . . phải ngươi như vậy, ta dễ dàng rơi xuống.”

      sao?” Tiểu vương gia cười bỗng hiên ngưng bặt, xoay người kéo ta dậy, vào tai ta: “Ta làm gì nào?”

      Biết còn !

      Ta rất có cốt khí nghiêng đầu sang chỗ khác, đáp.

      Thấy ta nghe lời, tiểu vương gia có liêm sỉ lấy tay sờ loạn ta khắp nơi.

      “Uy! được xằng bậy!” Ta bị sờ liền kinh hồn táng đảm, vội vàng giãy giụa thoát khỏi.

      Tiểu vương gia nắm chặt ta, đối gia đinh canh giữ ở cửa viện nháy mắt.

      Lập tức, toàn bộ mọi người nhu thuận rời .

      cần cần !” Tiêu! Chẳng lẽ lại làm ở chỗ này?

      Tiểu vương gia bỗng nhiên cắn lên vành tai của ta: “ tại, ta muốn bắt đầu hảo hảo phạt ngươi.”

      Ta tuyệt vọng nhìn cánh cửa viện đóng tiếng động, biết ổn, run rẩy môi cười cười: “Hắc hắc, ta bất quá là bỗng nhiên cảm thấy buồn chán mới leo lên cây ngồi, cần phải phạt chứ?”

      Tiểu vương gia giả vờ như để ý đến lời ta , đột nhiên hỏi: “Vừa mới dùng cột gỗ làm ngươi rớt xuống đất, có đau hay ?”

      Ta vội vàng gật đầu: “Đau! Đương nhiên đau!” Ta lớn tiếng xin: “Ta muốn tĩnh dưỡng!”


      Á à, đến đây cho mình chú thích tí xíu về việc bé Lang bị ngã. ra là vầy, bé Lang ngồi cây (cao), Vương gia hok lên được (nhục!) nên ra lệnh đem mấy cái cột gỗ cao đến để chọt (hay chọc) lên lùm cây bé núp, trúng chỗ nào trúng (ác dễ sợ, lỡ…trúng chỗ đó seo? o_O), thế là bé bị chọt trúng thắt lưng đau quá nên buông tay khỏi cây ngã xuống. Hành động ko mấy “quang minh chính đại” của Vương gia chính vì vậy mới làm bé Lang khinh thường và tức giận héhé~ “vô độc bất trượng phu”, thắng là ngon òi * thay Vương gia*

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 15
      Người dịch: Tiêu Dao

      Ta vội vàng gật đầu: “Đau! Đương nhiên đau!” Ta lớn tiếng xin: “Ta muốn tĩnh dưỡng!”

      “Tĩnh dưỡng?” Tiểu vương gia giọng cười, thần sắc cổ quái: “Chờ ngươi cho ta ăn no, ta bảo thị hầu giúp ngươi tĩnh dưỡng.”

      Cho ngươi ăn no?

      Ta nhất thời rét mà run, biết khí lực từ lúc nào bay biến mất, gặp mạnh nhất tránh, nhân lúc tiểu vương gia kịp đề phòng bất ngờ đẩy cái leo thẳng lên cây trở lại.

      Quả thực tiềm lực của con người là vô cùng vô tận, ở thời điểm khẩn cấp lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Ta từ lúc chào đời tới nay cũng chưa bao giờ đạt đến tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa lại hòan tòan quên mất toàn thân đau nhức, thẳng mạch leo lên đến ngọn.

      Cuối cùng cũng có cảm giác được an toàn, ta dừng lại thở hổn hển, cẩn thận nhìn xuống phía dưới.

      Xuyên qua các kẽ lá, có thể thấy dưới tàng cây tiểu Vương gia vẫn bất động.

      vừa mới bị ta đẩy, té mặt đất, tại muốn đứng lên, giờ phút này lườm ánh mắt hướng lên cây nhìn. biết ta ở cây, ánh mắt lại tinh, lập tức tìm được chỗ ta núp.

      “Ngọc Lang, ngươi xuống đây cho ta.” Tiểu Vương gia dưới tàng cây nhìn chằm chằm ta .

      Ta cố sức chống lại ánh mắt thâm thúy lóe sáng, phát ra biết bao nhiêu là quang mang của . Ta khỏi rùng mình cái. Nhưng việc đến nước này, muốn ta leo xuống “cho ăn no” là hòan tòan thể.

      Ta khẽ cắn môi, kiên định đối với tiểu vương gia lắc lắc đầu.

      Tiểu vương gia hiển nhiên bắt đầu mất hứng, lạnh lùng : “Ngươi lại muốn ta dùng cột gỗ đánh cho ngươi té xuống mới thấy thoải mái?” nhìn hai bên tả hữu, quả nhiên bước đến cầm lấy cái cột gỗ.

      Thấy lần nữa đến dưới tàng cây, ta lập tức khẩn trương, tay chân dùng sức gấp bội câu ở thân cây. Trong lòng mắng chính mình vô số lần, vì cái gì như vậy dốt nát, cư nhiên lại buông tay để rơi xuống nên mới bị tìm được.

      Ta cũng phải tổ ong vò vẽ!

      Nhớ năm đó ta ở nhà uy phong biết bao nhiêu, cái gì cũng làm khó dễ được ta.

      thở dài, tiểu vương gia bắt đầu hành động, đành trơ mắt nhìn cầm lấy cột gỗ. Ta tay chân càng bám chặt vào thân cây (giống gấu koala :) ), đứng im chịu kích của .

      Ta mím môi, nhắm mắt lại, sau lưng đột nhiên đau xót, giống như bị trúng mũi tên.(xạo! có trúng tên bao giờ đâu mà )

      “A!” Lúc này kêu thảm tiếng.

      Bất quá ta sớm có chuẩn bị, tay chân đều có thả lỏng, tuy rằng đau vô cùng, nhưng có rớt xuống.

      Tiểu vương gia dào dạt đắc ý : “Như thế nào? Ngươi còn xuống?”

      Nước mắt ở hốc mắt bắt đầu rơi xuống. Ta cúi đầu, lấy tay áo dụi dụi mắt, vẫn là lắc đầu.(mỗi lần em í khóc là lại thấy dễ thương)

      “Uy! Ngươi nếu rơi xuống, ta cũng đỡ cho ngươi đâu.” Tiểu vương gia ngửa đầu đối ta hô câu, lại giơ lên cột gỗ.

      Cái này cũng là đem ta làm tổ ong vò vẽ …

      có cách nào, đành phải kiên trì chống đỡ.

      Nhắm mắt lại lâu như vậy mà cũng thấy trận đau đớn nào nữa. Ta ngạc nhiên mở to mắt, thấy tiểu vương gia dưới tàng cây cầm lấy cột gỗ ngừng ngẩng đầu đánh giá ta.

      Người này, dùng cột gỗ, chẳng lẽ định dùng cung bắn ta?

      Ta đây chẳng lẽ phải bỏ mạng ở nơi này? ( cứ đùa!)

      Tuy rằng ta dũng hơn người, nhưng trán cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

      “Ai. . . . .” Tiểu vương gia bỗng nhiên thở dài, đem cột gỗ ném qua bên phát ra thanh nhàng : “Ngọc Lang, ngươi xuống , ta muốn làm ngươi bị thương.”

      Ta nghi hoặc cúi đầu nhìn . Tiểu vương gia thần sắc ôn nhu, mặt lộ biểu tình lo lắng, làm cho ta nghĩ đến gương mặt nhũ mẫu ngày trước lo lắng sợ ta té ngã.

      Trong lòng bỗng nhiên nóng lên.

      Quên , dù sao ở cây sớm hay muộn cũng bị bắt xuống. Ta quyết định leo xuống.

      Gắt gao chế trụ thân cây giờ phút này tay chân rốt cục cũng mỏi nhừ. ngờ vừa động chút, toàn thân bỗng nhiên lại bắt đầu đau nhức. qua đêm dài, cây đọng sương sớm, ta vô ý trợt té xuống. . . . .
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 16
      Người dịch: Tiêu Dao

      Gắt gao chế trụ thân cây giờ phút này tay chân rốt cục cũng buông ra. ngờ vừa động chút, toàn thân bỗng nhiên lại bắt đầu đau nhức. qua đêm dài, cây đọng sương sớm, ta vô ý trợt té xuống. . . . .

      Tiểu Vương gia lại tươi cười sáng lạn. cười vô cùng đắc ý: “Ha ha, còn chưa cần dùng đến cột gỗ ngươi ngoan ngõan leo xuống.”

      xong! Lại bị lừa.

      Ta nghẹn bụng khí, ngay cả sức để giơ tay lên hung hăng đánh cái cũng có.

      Tiểu Vương gia đưa tay ra ôm ta kéo lên, dùng đầu lưỡi liếm liếm cổ của ta, cau mày : “Cả người đầy bụi, ta khả như thế nào ăn?”

      “Vậy ngươi muốn ăn!” Ta lớn tiếng trả lời, ước gì lập tức bỏ tay ra khỏi người ta.

      Nhớ tới lời lúc sáng của xem ta như món khai vị, ta liền kinh hãi khiếp đảm.

      Tiểu vương gia hướng ta lạnh lùng trừng: “Hình như có người quên là phải bị phạt, còn dám ở trước mặt ta rống to.”

      Bị phạt?

      Nghĩ đến những thủ đoạn tra tấn hề đơn giản của tiểu Vương gia, ta bỗng nhiên trận suy yếu, im lặng ngậm chặt miệng.

      Tiểu Vương gia ôm ta bước ra khỏi tiểu viện. Nhìn đường thẳng qua hoa viên tối, ta rốt cục nhịn được hỏi: “Uy, ngươi muốn ôm ta đem đâu?”

      “Chính là nơi này.”

      Còn chưa thấy rang ở chỗ nào, tiểu Vương gia hề báo trước buông tay, khiến ta cứ thế rớt xuống.

      “Ùm” tiếng, bọt nước văng khắp nơi, ta ở giữa hồ nước lạnh như băng.

      May mắn hồ nước cũng sâu, ta hơn nửa ngày, mới từ hồ nước đứng thẳng dậy, cả người ngừng run rẩy.

      Tiểu Vương gia thản nhiên đứng ở trong đình cạnh hồ nước, tủm tỉm cười nhìn ta. (gian wá!)

      “Ngươi điên rồi? Lạnh quá !” Ta tức giận, dùng lượng đủ để toàn bộ người trong Vương phủ bị đánh thức rống to lên.

      Tiểu vương gia bình thản : “Ai kêu ngươi nghe lời dám trốn tránh ta?”

      Người này là vô cùng xấu tính. Vương phủ người nào cũng xấu cả!

      Ta muốn cùng so đo, hùng hùng hổ hổ tiến về phía đình đứng.

      “Ùm!

      Ngay lập tức, ta lại bị trúng cước rớt trở lại hồ nước lạnh băng.

      Cả người ướt đẫm lần thứ hai vất vả đứng lên.

      Tuy rằng tính tình của ta luôn ôn hòa (chỗ nào? o_O), nhưng là tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất mà.(đại ý chắc là theo kiểu câu “Con giun xéo mãi cũng quằn”) Ta cả người phát run, chỉ vào tiểu Vương gia mắng to: “Hỗn đản! Ngươi làm cái gì vậy hả?”

      Tiểu Vương gia đột nhiên cười rộ lên, phát ra thanh mềm mê người: “Ngọc Lang, ngươi có lạnh hay ? Ta cho ngươi lên được ?”

      Bất quá ta giờ phút này vô cùng tức giận, hơn nữa lúc sáng vừa mới bị ăn làm sao dễ dàng như vậy mắc mưu. Nghe xong lời của , ta lập tức lớn tiếng “Hừ” , nghiêng đầu sang chỗ khác tỏ vẻ ta tin .

      Tiểu Vương gia ngồi xổm bên cạnh hồ nước, khẽ cười : “Chỉ cần ngươi cởi y phục người ra, ta đem ngươi lên, cho ngươi quay về phòng nghỉ ngơi.” (có điên mới tin , tiểu dâm tặc! í, em chỉ chửi *hộ* thui mà >.<) ngẩng đầu nhìn trời, ngáp dài: “Đêm khuya, ngươi cũng mệt nhọc cả ngày, đừng ương bướng như vậy chứ?”

      Ta đâu chỉ vậy, là vừa mệt, vừa đói, vừa chua xót, vừa đau!

      “Ngươi cởi , ta muốn nhìn bộ dáng trần trụi trong hồ nước của ngươi chút.”

      Tiểu Vương gia giả bộ hiền lành.

      Đáng tiếc biết, tính tình của ta khi gặp chuyện dễ dàng thỏa hiệp.

      “Ngươi mơ !” Ta quay đầu trừng mắt tiểu Vương gia: “Ta cởi quần áo!”

      cởi ta cho ngươi lên.”

      Chợt nhớ tới lời phu tử dạy, ta lúc này khẳng khái : “Đại trượng phu khả sát bất khả nhục!”

      Chính vì kiên cường bất khuất của mình mà đắc chí hết sức, tiểu Vương gia sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.

      đứng lên, phất tay áo : “Hừ, tên nô tài, cũng dám như vậy với ta.” Trong giọng , cư nhiên mang theo chút gì đó hèn mọn.(lộ bản chất rồi ơi!)

      Nhất thời, ta toàn thân chợt lạnh, ra lời.

      Lời hèn mọn như vậy, tựa như lưỡi dao đâm vào ngực của ta. Tới Vương phủ nhiều ngày như vậy, ta tựa hồ quên mất bản thân chỉ là tiểu nô tài thấp hèn.

      Mấy ngày liên tiếp khoái hoạt chơi đùa còn ý thức chuyện gì nữa.Phu tử trước kia tận tình khuyên bảo dạy ta rất nhiều đạo lý, cư nhiên lúc này lại khiến ta vô cùng sáng tỏ tất cả mọi chuyện.

      Lời của tiểu Vương gia, ta nghe vào trong tai, thoáng như tình thiên phích lịch.(sấm sét giữa trời quang)

      Nguyên lai, cho tới nay, ta bất quá chỉ là tiểu nô tài. Ở trong mắt tiểu vương gia, ta chỉ là kẻ ngu xuẩn mặc đùa bỡn như thứ đồ chơi.

      Vô luận như thế nào cũng thể thay đổi, ở trong mắt tiểu Vương gia, ta chỉ là hạ nhân đê tiện thấp hèn. giữ ta bên cạnh, cũng như dưỡng con cẩu canh cửa. Cho dù cẩu có tốt như thế nào, rốt cuộc cẩu vẫn là cẩu. (tớ hận nhất đọan này, Vương gia dám khinh thường em :-( )

      Tất cả tức giận khoảnh khắc ngưng tụ cùng chỗ, ta cũng vì lẽ gì mình lại tức giận đến như vậy. Ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu Vương gia, giống như đem tất cả khí lực dồn vào trong ánh mắt.

      Tiểu vương gia tức giận trừng mắt nhìn ta: “Như thế nào? Muốn tạo phản?”
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 17
      Người dịch: Tiêu Dao

      Tất cả tức giận khoảnh khắc ngưng tụ cùng chỗ, ta cũng vì lẽ gì lại tức giận như vậy. Ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu Vương gia, giống như đem tất cả khí lực dồn vào tronh ánh mắt.

      Tiểu vương gia tức giận trừng mắt nhìn ta: “Như thế nào? Muốn tạo phản?”

      Nếu là ngày thường, ta sớm hô to đứng lên. Chính là thời điểm này lại có lên tiếng.

      Lần đầu tiên biết, nguyên lai giận quá mức ngay cả cũng nên lời, chỉ có dòng nhiệt lưu cuồn cuộn trong lòng ngực. Tiểu vương gia dùng ánh mắt vô cùng khinh miệt khi hai chữ “nô tài” làm ta bỗng nhiên cảm thấy được, ở trong mắt của , ta chỉ như ruồi muỗi đáng để tâm.

      Tiểu vương gia trừng ta nửa ngày, bỗng nhiên cười khúc khích, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thực có cách nào bắt ép ngươi được , lên đây , đêm cũng khuya lắm rồi ngươi thấy lạnh sao chứ?” đưa tay ra với ta có ý kéo ta lên.Tiểu vương gia tươi cười luôn tuấn mỹ làm cho ta mê muội.

      Ta chớp mắt, nhiều ngày như vậy, đối chợt có cảm giác thân quen. Ngón tay của thon dài trắng nõn, đúng là từ quen được thị hầu, nay lại ở trước mặt ta nhẫn nhịn cầu hòa. Được rồi, ta cũng phải là kẻ dễ giận như vậy.

      Nam nhân bụng dạ nên hẹp hòi. Ta quyết định đại nhân đại lượng nhận lời xin lỗi của .

      Vừa định nắm lấy tay tiểu Vương gia, ta chợt liếc thấy biểu tình kì quái mặt của cứ như thể muốn ta lại lần nữa mắc mưu.

      Tuy rằng ta phải là kẻ thiên hạ đệ nhất thông minh, nhưng cũng đến mức ngu xuẩn như vậy. Lập tức, ta đem cánh tay định vươn ra thu trở về, gắt gao dấu ở sau lưng.

      “Làm sao vậy?”

      Ta câm lặng nhìn chằm chằm tiểu Vương gia.

      Tiểu vương gia tựa hồ thực mất hứng, khẽ nhíu mày, bàn tay càng đưa tới gần ta chút: “Ngọc Lang, ngươi lên đây .”

      bao giờ!

      Ta ràng lui về phía sau vài bước, đứng ở giữa hồ nước.

      “Hảo, ngươi là muốn lên chứ gì.” Tiểu vương gia sắc mặt trầm, giống như nhìn thấy trò chơi lí thú. chắp tay sau lưng vài vòng quanh đình, rồi bỗng nhiên quay đầu với ta: “Ta muốn xem, ngươi có thể ở trong đó được bao lâu?”

      Đương nhiên đứng được bao lâu. Ban đêm nước hồ lạnh cách tàn nhẫn, ta lại mệt, thân thể lại đau.

      Vốn tính toán tiểu Vương gia vừa ta chạy nhanh trở về phòng ngủ, ai biết tiểu vương gia tựa hồ rất có hứng thú , ngồi ở đình lý thạch đôn (ghế bằng đá, đúng hơn là cục đá dựng đứng làm ghế ngồi) nhìn chằm chằm ta.

      Má ơi, chẳng lẽ ngồi như vậy cả đêm?

      Ta rất muốn hiên ngang lên, bất quá xác định bị đá xuống. khỏi có điểm hối hận vừa rồi bắt lấy tay tiểu Vương gia…

      ! Ta lắc lắc đầu.

      Tiểu vương gia phải người tốt, ta nếu nhận thua, về sau chừng bị xem thường.

      Ta nhìn lên trời, còn đến hai canh giờ mới tới bình minh. Lúc này chỉ ước có Vương phi hay Vương huynh của đến gọi khỏi đây thôi. (mơ ước hão huyền!)

      Chính là, như vậy canh giờ, có ai đến giúp ta ?

      Chợt xa xa thấy có ánh sáng hướng lại. Nguyên lai là hai thị nữ cầm theo đèn lồng đến.

      Vừa thấy tiểu vương gia, đôi mắt buồn ngủ của hai nàng chợt sáng lên, cười : “Làm cho chúng nô tì tìm mãi, nguyên lai chủ tử đến đây ngắm trăng.”

      Bọn thị nữ chết tiệt!

      phát thiếu niên đáng vô tội ở trong hồ nước? Chủ tử biến thái của các ngươi ngược đãi người khác mà! Ngắm trăng?

      Tiểu vương gia chậm rãi gật đầu : “Hôm nay ánh trăng tồi, phong cũng tốt, vội vội, vừa đúng. . . . .”

      Ta ở trong nước bị gió đêm thổi trúng trận phát run, càng thêm nghiến răng nghiến lợi.

      “… , dâng ít hoa quả trà nóng lên đây, ta đêm nay ngủ , phải hảo hảo ngắm trăng.” Tiểu Vương gia xong, quay đầu vọng liếc mắt cái với ta- kẻ trợn mắt há hốc mồm, mặt lộ vẻ chọc ghẹo.

      Ngươi điên rồi! muốn cùng ta thức cả buổi tối sao?

      Ta cơ hồ muốn khóc lớn lên.

      May mắn, thị nữ mở miệng : “Chủ tử đêm nay mặc dù có hứng thú, chỉ sợ là thể ngắm trăng . Nhị vương gia (Tranh Nhi nhà ta đấy :) ) vừa mới đến phủ, la hét muốn tìm chủ tử, ở tiền thính chờ người.”

      Ha ha! Ta cho tới bây giờ, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ (em í thực đến ba lần như vậy chứ hok fải lỗi đâu nha) chưa từng nghe qua thanh nào đáng như vậy, cũng chưa từng thấy qua nào xinh đẹp như vậy. (xí, chỉ cần j có lợi cho bé tí là bé thấy người đó tốt như tiên~dễ tin người quá! haiz…)

      Ta thổi phù tiếng, lại vội vàng lấy tay che miệng mình lại. Cơ hồ phải hoa chân múa tay vui sướng đứng lên. (mừng hơi sớm đấy cưng!)

      sao?” Tiểu vương gia kinh ngạc đứng lên: “Nhị ca trễ như vậy còn tới phủ?” Xem ánh mắt của , hình như là gặp phải vấn đề gì vô cùng nan giải.

      Ta mặc kệ, ngươi tốt nhất là nhanh nhanh biến .

      Trời phụ người có lòng, tiểu vương gia quả nhiên : “Ta lập tức đến.”

      Ta vui sướng nhìn nhấc chân , trong lòng cũng vui mừng “tiễn” .

      Khả tựa hồ nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên xoay người chỉa vào ta: “Tìm hai gia đinh đến canh chừng , được để lên. Nếu dám bước lên, liền đá xuống cho ta.”

      Ta nghe như thấy có sét đánh bên tai, mọi hy vọng nháy mắt đều bị hủy…

      ( ko nhớ là buổi sáng “ăn” em hai lần sao mà h còn cư xử thế chứ hả? hừ :-( )

      Khoảnh khắc, ta cảm thấy cả người yếu ớt, vô lực.

      Tên hỗn đản này cũng quá ác độc ?

      “Nô tì tuân mệnh.” Vừa rồi còn như thần tiên tỷ tỷ lập tức biến thành tên tiện nữ đáng chết.

      Ta trong lòng chua xót nhìn tiểu Vương gia phất tay áo rời . Chung quanh hồ nước, gia đinh vẫn đứng như bất động

      Hỗn trướng! Vì cái gì mỗi người nhìn thấy tiểu Vương gia khi dễ kẻ yếu, lại đều thờ ơ như vậy ? Những kẻ trong Vương phủ đều là lũ điên!

      Ta ở hồ nước đứng lúc lâu, rốt cục mệt chịu được. Đành phải đem tuyệt kỷ ngủ quỳ trước kia phát dương quang đại, bắt đầu đứng ở giữa hồ nước ngủ.

      phải là được.

      Vì thế, ta nhắm mắt lại, ở giữa đám gia đinh trừng trừng giám sát, ở giữa hồ nước lạnh như băng, quang minh chính đại ngủ.

      Tiểu Vương gia, xem ta có lợi hại ? Ta khẽ thầm.


      Đọan này làm mình xót chịu được :-( , chỉ muốn lao vô cứu Lang nhi, sẵn cho tên Vương gia chết dịch kia trận.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 18
      Người dịch: Tiêu Dao

      Ta ở hồ nước ngủ, khi…tỉnh lại, cư nhiên lại ở giường.

      Thường nhân ngủ khi tỉnh dậy luôn chậm rãi mở to mắt, mơ mơ màng màng nửa ngày mới thanh tỉnh. Ta lại như vậy, từ mỗi khi tỉnh dậy đều là đột nhiên mở to hai mắt tròn xoe nhìn xung quanh, giống như chưa từng ngủ vậy.Mẹ của ta bị ta hù dọa vài lần về sau còn phản ứng nữa, còn khen ta đứa này lanh lợi.(thik nhất đọan này, cứ tưởng tượng là lại lại muốn ôm :) )

      Lần này người bị dọa chính là Kim Muội.

      Nàng ngồi ở bên giường cúi đầu xem sắc mặt của ta, bỗng nhiên ta mở to đôi mắt, nàng lập tức sợ tới mức té xuống đất.

      “Ngươi muốn chết à? Sáng sớm hù dọa người ta!” Kim muội vừa mắng vừa dò xem sắc mặt của ta, nhìn lúc lâu, nàng mới vỗ tay : “Ông trời phù hộ, cuối cùng cũng sống lại .”

      “Sáng sớm liền nguyền rủa ta? Cẩn thận ta. . . . .” Lời chỉ mới đến nửa liền bị đình chỉ. Ta bị chính thanh khàn khàn của mình làm cho hoảng sợ.

      “Ai nguyền rủa ngươi ? Ta đây phải cám ơn ông trời sao?” Kim Muội cầm khăn lau mặt cho ta, mím môi : “Nào có người nào ngu ngốc đến vậy, thực cùng chủ tử phân cao thấp, cơ hồ đem mạng của mình thí à?”

      Bất quá là ở hồ nước ngủ giấc, ai cùng liều mạng ? Ta vẻ mặt ngây thơ.

      “Nhìn bộ dáng của ngươi, đừng là chính mình bị bệnh vài ngày cũng biết đấy chứ? Ngốc tử, ngươi ở hồ nước hôn mê, bị bệnh hai ngày nay rồi. Lần sau còn như vậy, vạn nhất nhiễm thương hàn sao?”

      Ta sắc mặt trắng bệch, ở hồ nước hôn mê? Như vậy mất mặt…(bé chỉ nghĩ được vậy thôi sao?)

      Chỉ mong phải tiểu Vương gia kia vớt ta lên.

      “Ngươi mới bị thương hàn ấy, ta đây sức khỏe cường tráng, cho dù ở hồ nước tám ngày mười ngày. .. Ôi!” Ta vừa vừa định đứng dậy, cả người bị Kim Muội chỉ dùng ngón tay đẩy ngã xuống.

      Kim Muội nhìn ta tỏ ý xem thường: “Còn bày đặt lớn giọng, bệnh như thế mà còn…”

      Chúng ta lại tiếp tục đấu võ mồm, náo loạn hồi, Kim Muội bưng đồ ăn lại.

      nghĩ tới lần này lại bệnh nặng như vậy.

      “Ăn canh này.”

      Ta đón lấy, bất quá cả hai tay có hơi run run chút. May mắn Kim Muội thông minh, lập tức cầm lại chén canh.

      “Nhìn ngươi kìa!” Kim Muội cầm chén canh lần nữa nhìn ta tỏ ý xem thường: “Quên quên , ta đến đút ngươi ăn.” Nàng múc muỗng đưa đến bên miệng ta.

      Ta cúi đầu ăn, lập tức : “Nóng!”

      “Ngươi tưởng ngươi là thiếu gia à? Nóng sao tự mình thổi?” Hung hăng trừng mắt nhìn ta, Kim Muội mới tiếp tục đút. Dường như rốt cục vẫn là đành lòng ngược đãi người bệnh, nàng nhàng đặt ở bên môi thổi vài lần, đưa đến trước mặt của ta, thanh mềm rất nhiều: “Uống , đây là xem ngươi như người bệnh, bằng …”

      Ta mặc kệ nàng cái gì, cúi đầu ngoan ngoãn uống ngay, liếm liếm khóe miệng. (cute ghê!)

      Mới ăn đến nửa, nghe thấy bên ngoài có người kêu: “Hạ Ngọc Lang, chủ tử kêu ngươi, nhanh đến thư phòng .”

      Ta cúi đầu, Kim Muội thóang chấn động, muỗng canh đút cho ta rớt cả xuống chăn.

      “Làm sao vậy? Sao lại bị dọa đến thành ra cái bộ dạng như vậy?” Ta ngơ ngác ngẩng đầu hỏi.

      “Chủ tử gọi ngươi đấy.”

      “Mặc kệ , ta hôm nay khả bị bệnh, rảnh thị hầu .” Ta há to mồm, chờ Kim Muội đút tiếp.

      Người ở phía ngoài kêu cả nửa ngày mới hùng hùng hổ hổ đến: “Chủ tử cho gọi, ngươi như thế nào còn ?”

      Muốn ta gặp tên hỗn đản đó sao?

      Ta còn ngại kịp trốn nữa là!

      “Ta chính là bất động! Ngươi muốn thế nào?” Ta trừng mắt với , bất quá chỉ là lời của tiểu Vương gia làm quái gì phải biểu thái quá như thế?

      Kim Muội ngược lại khiếp đảm đặt chén canh bàn, cười giả lả : “Vị đại ca kia, bệnh rất nặng, hôm nay vừa mới tỉnh. Chủ tử cũng biết chuyện này, phiền ngươi vài câu dễ nghe với chủ tử, để nghỉ ngơi thêm ngày nữa.”

      Thấy thái độ Kim Muội hảo, gia đinh kia thái độ cũng ôn hòa hơn, cười : “Muội tử, ngươi phải biết quy củ trong Vương phủ. Ta là cái gì mà dám ở trước mặt chủ tử giúp người khác vài câu dễ nghe?”

      Nghe hai người bọn họ chuyện, cứ nhắc đến chủ tử là lại tự hạ thấp mình xuống chẳng khác nào con cẩu, trong lòng ta là khó chịu cực kỳ.

      Cả gia đinh kia lẫn Kim Muội vẫn cứ chần chờ biết phải giải quyết như thế nào.Cơn tức bỗng nhiên từ đâu xuất , ta quát: “ thêm cái gì? Lão tử , chính là ! Cho dù tiểu Vương gia quỷ quái kia tự mình đến thỉnh ta cũng .”

      Phòng chợt an tĩnh lại.

      Kim Muội vẻ mặt kinh hoàng nhìn ta.

      Gia đinh mặt trắng bệch, sau lúc lâu mới chỉ tay về phía ta : “Ngươi mắng chủ tử? Hảo! Hảo! Ta đây nhất định phải bẩm báo lại.” xong liền phủi áo quay . (đồ mách lẻo! xí!)

      “Vị đại ca kia, xin chờ chút…” Kim Muội vội vã đuổi theo.

      Ta tức giận : “Đừng đuổi theo! phải muốn bẩm báo sao, cứ để , lão tử ta còn lạ gì trò này nữa.”

      Kim Muội đứng trước cửa phòng lo lắng nhìn gia đinh rời , xoay người đối với ta dậm chân: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi chán sống rồi sao? Ngay cả thân phận của mình đều quên?”

      “Cái gì thân phận của ta?” Ta nghiêm mặt hỏi.

      “Ngươi là nô tài của Vương phủ, nô tài phải có bổn phận của nô tài.”

      “Phi!” Ta khinh thường quay mặt .

      Vì cái gì những người này đối với hai chữ “nô tài” lại vui vẻ chịu đựng?

      Kim Muội thấy vẻ mặt của ta, vừa tức vừa vội, mang theo buồn lo thu thập tòan bộ đồ ăn bàn, cũng quay đầu lại bước ra khỏi phòng.

      Ta vừa lúc cảm thấy thanh tịnh, lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

      Loáng thoáng cảm giác có người bước vào phòng.

      Nửa mê nửa tỉnh cảm giác có ai đó sờ vào cổ mình, rồi lan xuống ngực, rồi xuống bụng. Cuối cùng ta cảm nhận ràng có bàn tay vuốt ve chỗ đó của ta.

      Dục hỏa đột nhiên dâng lên.

      Nôn nóng bất an, tê dại đến vô pháp khống chế.

      Ta bỗng nhiên mở to mắt, nhìn trừng trừng tiểu Vương gia.

      “Ngươi tới đây làm chi?” Ta khàn khàn cổ họng hỏi, hơn nữa còn gạt bàn tay sờ loạn người ta của ra.

      “Ta gọi ngươi, như thế nào lại đến?”

      đến thế nào?” Ta tâm tình tốt, đương nhiên khiêu khích.

      Tiểu Vương gia chân mày nhíu lại: “Ngọc Lang, xem ra ta rất dung túng ngươi .”

      Đúng, ngươi dung túng ta. Cho nên đem ta ba lần bốn lượt đá xuống hồ nước lạnh như băng.

      Chuyện đêm hôm đó ta có chết cũng bao giờ quên được.

      Ta học thái độ của Kim muội, đối với tiểu Vương gia trở mình tỏ ý xem thường.

      Tiểu vương gia thấy thái độ xem thường của ta lại giống như thấy chuyện gì thú vị lắm, cười rộ lên: “Ha hả, ngươi càng ngày càng lanh lợi.” Bàn tay xoa xoa mặt ta, môi cũng nhích gần lại.

      Ta quay đầu né tránh: “Ta bệnh !”

      Tiểu vương gia theo sát ta buông, thô lỗ cắn môi ta: “Sợ cái gì? chút nhiệt giúp bệnh sớm khỏi.”

      Khí quan bỗng nhiên bị nắm chặt. Ta chợt hiểu đến đây để làm gì. Kí ức đau đớn hôm đó ta thể nào quên được.

      “Buông!” Ta kêu to lên: “Ta mặc kệ! Ta mặc kệ!”

      Chính là giọng cách nào cất to lên được, lại phát tiểu Vương gia muốn lột sạch quần áo người của mình.

      Ta trừng mắt nhìn , hai tay che lại phần ngực.

      “Ta chờ lâu lắm rồi.”

      Tiểu Vương gia luồn tay xuống hạ thân của ta cởi nốt quần trong.

      Ta giữ chặt tay cho cởi, cắn răng : “ được đụng vào ta! Ngươi là tên dâm tặc, xấu xa. Nếu ngươi dám đụng vào ta, ta báo quan” (ồ, ghê chưa???)

      “Hắc hắc, ” tiểu Vương gia thú vị nhìn ta chằm chằm: ” Nô tài mà cũng muốn báo quan? Ngươi chớ quên, đừng là ngươi, cho dù là gia gia của ngươi hay phụ thân, mẫu thân của ngươi, cũng là nô tài của ta, chủ tử ta ngày nào đó cảm thấy hứng thú muốn gọi bọn họ thị hầu, bọn họ cũng phải ngoan ngõan làm thôi…” ( Vương gia ngu quá, thằng ghét hai chữ “nô tài” còn nhắc nhắc lại hòai, chả trách nó ko :-( )

      Ta nghe xong hai câu , nhất thời giận kềm được, ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo của tiểu Vương gia. Tuy rằng biết là kẻ lòng dạ hẹp hòi có cừu oán tất báo, nhưng ta thể chịu nổi sỉ nhục này nữa. Tiện chân duỗi ra định đá cái. ngờ đầu gối vừa cong lên đụng trúng chỗ đó của . Nguyên lai ngồi đè lên người ta.

      “A!”

      Tiểu Vương gia bỗng nhiên kêu thảm tiếng, té xuống giường.

      Ta lập tức ngồi xuống xem xét , thấy gắt gao ôm chặt khố hạ (nhục!), khuôn mặt vặn vẹo, mày ngừng dựng lên, hiển nhiên là đau kinh khủng.

      xong, cái này là đại họa !

      Phu tử : bất hiếu có tam, vô hậu vi đại. (đại ý: có ba thứ bị cho là bất hiếu, trong đó cái nặng nhất chính là tuyệt hậu ~ ko có con í mà.)

      Nếu tiểu Vương gia phế , ta đây chẳng phải là hại cả đời? Trong lòng bắt đầu có chút áy náy. (đừng áy náy em, “vô độc bất trượng phu” mà :) *hì hì tớ đùa* )

      Đến đây cuộc sống đau khổ với em chính thức mở màn :-( tớ rất thích truyện này, vì tớ thik Ngọc Lang thông minh, lanh lợi, lại có tình có nghĩa, bản tính hồn nhiên, ngây thơ, chân như vậy. :) Cũng vì thế mà em gặp nhiều chuyện may :-( mà hầu hết đều do tên Vương gia mắc dịch, ngu ngốc, khờ khạo kia *xin lỗi nếu lỡ đụng chạm đến thần tượng của bạn nào*
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :