1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô tài - Phong Lộng (60C+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 9
      Người dịch: Tiêu Dao

      Ta bị bắt…”đùa giỡn” tiểu vương gia cả ngày.

      May mắn bộ dáng tuấn tú, động tác ôn nhu, bằng ta thảm hại hơn rồi.

      Lại giống như lần trước làm cho ta ở trong tay tiết ra chất dịch màu trắng; hơi thở của ta ở trong lòng ngực của càng lúc càng dồn dập đến vô pháp khống chế, nghe tiếng cười cứ như hồ ly tinh chuyển thế.

      “Ha hả, tiểu Ngọc Lang, ngươi kêu đắc hảo a, sợ có người vô ý bước vào thấy chúng ta như vậy sao?”

      Ta đối với lời này còn sợ nữa.

      Thứ nhất bởi vì lúc ấy có muốn cũng phản kháng được, thứ hai. . . . . dù sao ngay cả Vương phi cũng gặp qua , còn sợ cái gì nữa?

      Tiểu vương gia thân thủ vô cùng lợi hại, làm cho ta cả người như mềm nhũn ra, sao chống đỡ nổi.

      Ta nhịn hồi cuối cùng cũng khởi xướng gây chuyện, đối hết trảo lại cắn, cũng tức giận, lại nhàng cười, đôi khi thoáng trách chút: “Hảo chủ tử, đừng như vậy quá sức, cẩn thận làm cơ thể mình đau.”

      Hồ nháo ngày.

      Tiểu vương gia sai người đem đồ ăn đưa đến thư phòng rồi đuổi tất cả nô tài ra ngòai đóng chặt cửa nhìn ta cười hì hì.

      “Chủ tử, nô tài thị hầu chủ tử ăn cơm.”

      tay chân nhanh nhẹn cầm đôi đũa với dĩa thức ăn đem tới trước mặt ta.

      Ta thong dong ngồi ghế uy nghiêm hơi gật gật đầu định cầm lấy đôi đũa tay . Nhưng tiểu Vương gia lại tỏ ý muốn đưa cho ta.Ta ngẩng đầu, thấy nụ cười của có điểm gì là lạ.

      “Chủ tử, chẳng phải muốn nô tài thị hầu người dùng cơm đó sao?.”

      Ta mắt trợn trắng: “Ngươi phải là muốn đút ta đấy chứ?”

      lập tức hớn hở hô to tiếng: “Đúng vậy, nô tài nghe lệnh.”

      Tiếp theo thừa dịp ta còn trợn mắt há hốc mồm liền gắp miếng cà bỏ vào miệng của ta.

      Tuy rằng ta chưa bao giờ xem qua Vương gia ăn cơm, bất quá, cũng đến mức cần người đút chứ hả?

      Nếu như vậy, hoàng đế ăn làm sao?

      Tất cả nô tài thay phiên nhau đút ăn à?

      Hay tất cả còn phải giúp tắm rửa?

      Còn có còn có, chẳng lẽ gia gia của ta năm đó cũng như vậy đút lão chủ tử ăn? (ngốc phải biết!)

      “Khụ khụ. . . . .”

      Bị miếng cà chắn ngang họng ta lớn tiếng ho khan.

      Tiểu vương gia vội vàng quăng chiếc đũa xuống đỡ lấy ta: “Chủ tử cẩn thận, chủ tử cẩn thận…”

      Ta rốt cục nửa chết nửa sống phun hết miếng cà trong miệng ra, giương to mắt nhìn xem phản ứng của .

      “Nguyên lai chủ tử dễ dàng bị sặc như vậy sao, vậy phải làm thế nào cho tốt đây?” Tiểu vương gia giả bộ nhíu mày trầm tư.

      Ta lông tơ dựng thẳng, tỏ bộ dạng như vậy, chắc chắn đằng sau khẳng định có gì tốt lành rồi.(kinh nghiệm dữ!)

      Quả nhiên, vỗ vỗ đầu, : “Có cách rồi!”

      cầm lấy chiếc đũa gắp miếng cà, đặt ở chính miệng mình, cắn ra miếng rồi cứ thế hướng thẳng miệng ta.

      thể nào?

      Ta ở trong lòng kêu thê thiết. Bất hạnh quá———- ác mộng trở thành rồi!!!!!!!!!!

      Đây chắc chỉ có thể là “được” đãi ngộ theo kiểu hòang đế thôi. (Xạo! Hòang đế nào được đút như vậy?)

      “Ngươi. . . Ngươi làm vậy để làm chi?”

      “Giúp chủ tử rửa sạch đầu lưỡi a.”

      Tiểu vương gia thị hầu rất “chu đáo”, chẳng những giúp ta đem thức ăn đưa vào miệng, còn tỉ mỉ rửa sạch đầu lưỡi của ta —— bằng lưỡi của !

      cần cần.”

      được, hảo chủ tử là thể cự tuyệt nô tài thị hầu.”

      “Ta cần. . . . .” Kháng nghị bị nuốt chửng trong làn môi mềm ấm áp của tiểu Vương gia.

      Kết quả, bữa cơm, là ta dùng cơm hay là ăn ta nữa. ( :)))))))))))))

      Bất quá xem khí sắc của tiểu Vương gia đích thực là “ăn” no rồi.

      “Còn muốn ăn miếng cá nữa sao?” Tiểu vương gia tiếp tục hỏi.

      Ta lắc đầu liên tục: “ muốn muốn.”

      Làm gì có chủ tử nào ăn cơm mà được đút kiểu này đâu.

      vậy bàn là đống bừa bãi, đôi đũa sớm biết phi nơi nào .

      Đồ ăn nhiều mà ra ăn chẳng được bao nhiêu.

      Ta im lặng sờ sờ bụng, buổi tối phải chạy tới phòng bếp tìm thêm đồ ăn mới được.

      “Tiểu vương gia. . . .”

      “Ách?”

      “Trời tối rồi, ta phải là nên cáo lui sao?”

      tỏ ra có chút ngạc nhiên

      “Chính là nô tài còn chưa thị hầu Ngọc Lang chủ tử tắm rửa mà.”

      Tắm rửa?

      Ta cơ hồ trở nên ngây dại.

      Bị thị hầu tắm rửa, nhất định thi cốt vô tồn (hồn lìa khỏi xác).

      Khi nhắc tới tắm rửa ánh mắt bỗng trở nên hưng phấn đặc biệt.

      Ta vội vã xua tay: “ muốn muốn, nhọc phiền, nhọc phiền!”

      Thấy tiểu vương gia từng bước tiến tới. Bản năng trời sinh làm cho ta có phản ứng đúng lúc…

      “Ta. . . . . . . muốn. . . . A!” Ta khóc lớn lên.

      Nước mắt như mưa chảy xuống.

      Chính lúc đó, bên ngòai thư phòng truyền đến thanh .

      “Chủ tử, Tam vương gia đến đây. đợi ở đại sảnh.”

      Tiểu vương gia lập tức dừng bước lại, uy nghiêm : “ biết. Ta lập tức đến.”

      Ta thở phào thóat nạn, tiểu vương gia vừa bước ra cửa quay đầu lại nhìn ta, ta lập tức lần nữa cảnh giác.

      “Tam ca đến đây, ta muốn chuyện xã giao chút.” Tiểu vương gia cười, hôn lên mặt ta: “Ngươi cũng mệt rồi, về phòng nghỉ . Nhớ phải hảo hảo tắm rửa. Ta ở đây, được cho người khác thị hầu ngươi tắm rửa. Chính mình rửa là tốt rồi.”

      Chỉ cần có ở đây là tốt rồi.

      Ta vội cảm tạ quan bồ tát.

      “Hảo hảo ngốc ở trong phòng.” Tiểu vương gia lại dặn câu rồi mới .

      Ta cũng vội vàng lủi trở về phòng của mình.

      Giống như phía sau có lão hổ đuổi theo ta phóng nhanh vô phòng, xoay người khóa chặt cửa, sau lưng truyền đến thanh : “ cần khóa, tiểu vương gia muốn vào, cái gì cũng đều ngăn được.”

      Ta đột nhiên nhảy dựng, xoay người đề phòng.

      Kẻ chính là Kim Muội.

      Kim Muội lười biếng : “Đoán cũng đoán được. Bất quá ngươi có thể ăn no sao? Đến buổi tối khi đói bụng cũng đừng sai bảo ta.”

      Ta hung hăng trừng nàng, bất quá quả ăn no.

      Ta xoa xoa bụng, ngồi xuống.

      Cầm đũa lên ta liếc nhìn tòan bộ các dĩa thức ăn lần.

      “So ra kém tiểu vương gia. Ngươi có cách nào làm mình trở thành chủ tử đứng đắn à?” Kim muội ngông nghênh ngồi ở chiếc ghế khác, bỗng nhiên thở dài: “Ai, lại kẻ si ngốc.”

      “Uy!” Ta để đũa xuống, thẳng thắn : “Ngươi muốn cái gì ra , cần đông giấu tây trốn (ý là quanh co) như vậy đâu!”

      Kim muội lúc lắc đầu: “Ta cũng dám tùy tiện cái gì. Dù sao. . . . .”

      “Dù sao cái gì?”

      “Ai, được tiểu vương gia coi trọng, liền là có phúc khí a? Ta xem tâm tính của ngươi, giống kẻ ham ăn mặc, biết liêm sỉ mới hảo ý khuyên ngươi.”

      Nàng sai lầm rồi, ta tuyệt đối ham ăn mặc.(giời ạ,có vậy cũng khoe)

      Về phần có liêm sỉ, bất quá chỉ là làm chủ tử thôi, có cần nghiêm trọng như thế ?

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 10
      Người dịch: Tiêu Dao

      Ta phẫn nộ quay lưng lại tiếp tục ăn, quyết định so đo với tiểu nha đầu này nữa.

      “Uy, ta là ta ngươi a!” Kim Muội ở bên tai ta kêu to: “Ngươi rốt cuộc có nghe thấy ?”

      “Nghe thấy cái gì?”

      “Ngươi phải cẩn thận, biết chừng có kẻ hãm hại ngươi.”

      ” Sao lại hãm hại ta?”

      Kim Muội cứng lại, quay mặt : “Dù sao đều là thân phận nô tài, muốn tránh cũng tránh khỏi.”

      Chẳng hiểu những điều Kim Muội là gì, ta ngáp hơi dài chán nản, dự định tắm rửa.

      Đúng là tiểu nha đầu ưa phóng đại mọi chuyện, ta muốn tìm Trần bá để kêu đổi tiểu nha đầu này.

      Ngày kế, lại bị kêu đến thư phòng.

      Kim muội tuy rằng dài dòng, nhưng thị hầu là mau lẹ. Mau mau giúp ta lau mặt, chỉnh đốn y phục cho ta.

      Ta cân nhắc tiểu vương gia hôm nay lại có trò gì mới, nghĩ đến nửa ngày cũng nghĩ ra cái gì để tìm biện pháp đối phó, đành phải thở dài bỏ cuộc, đẩy cửa thư phòng bước vào.

      “Tiểu bảo bối!” Mới vừa vào cửa bị tiểu Vương gia ôm cứng ngắc.(tội!)

      Tiểu vương gia hai tay linh họat hết sờ thượng lại sờ hạ, miệng : “Rất nhớ ngươi. Hôm qua là ta tốt, buổi tối tới thăm ngươi, ai ngờ Tam ca chịu trở về phủ, lôi kéo ta cả buổi tối bàn quốc gia đại .”

      nực cười, nhìn ngươi như vậy mà cũng xứng bàn quốc gia đại sao?

      Ta vội vàng kéo tay ra, căn bản rảnh há mồm mắng .

      “Vì sao lời nào? Tức giận? cần giận, về sau mỗi ngày đều cùng ngươi.”

      “Buông tay!”

      , lại tức giận.” Vẻ mặt tươi cười đích vô lại

      Luận khí lực ta đánh lại , đành phải bắt đầu ra vẻ chủ tử.

      “Hỗn trướng! Ta bảo ngươi buông tay!”

      “Ta vì cái gì phải buông tay?”

      tại ta là chủ tử, ta bảo ngươi buông ngươi phải buông.”

      Tiểu vương gia cười hắc hắc: “Sai lầm rồi, sai lầm rồi. Ngươi tính hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”

      Mấy ngày? Ta há to mồm.

      Mấy ngày nay còn ý thức gì thời gian nữa, mỗi ngày đều bị bắt “đùa giỡn” tiểu vương gia đâu còn tâm trí để mà đếm ngày nữa.

      “Hôm nay là ngày thứ năm, bảo bối Ngọc Lang của ta.”

      Ngày thứ năm? (đến rồi đến rồi *tung bông*)

      Tiểu vương gia lại giở giọng gian xảo như hồ ly: “Hôm nay đến phiên ngươi nghe ta sai bảo. Cái gì cầu đều phải nghe theo a. Đây chính là ngươi đáp ứng từ trước.”

      Đúng đúng! Ta gật gật đầu. Hôm nay là ngày thứ năm duy nhất bị phân phó phải hoàn toàn tuân thủ mệnh lệnh.

      “Nhớ .” Ta ưỡn ngực: “ cần lo lắng, Ngọc Lang ta chính là nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt nuốt lời.”

      “Tốt lắm, điều thứ nhất ta muốn phân phó là ngươi phải lập tức cởi quần áo ra.” (o_O)

      Sĩ khí biết từ lúc nào cấp tốc xuống.

      “Cởi quần áo?”

      Tiểu vương gia dào dạt đắc ý gật đầu: “Đúng, cởi quần áo.”

      “Ta cởi!” Ta rống to: “Ta làm chủ tử cũng có sai bảo ngươi cởi quần áo!”

      “Đó là tại ngươi bảo.”

      nên nên!” Cái đầu lắc lắc liên tục: “Muốn cởi cùng nhau cởi!” (em ơi em “ăn” gì mà khờ dại thế?!)

      Phản ứng như vậy là sao?…(đắc chí chứ sao XD~)

      “Hảo!” Tiểu vương gia quát to tiếng, tựa hồ chỉ đợi nghe câu như vậy ( chính là thế mà, giờ mới nhận ra, muộn òi), tam hạ lưỡng hạ đều cởi xuống hết, ngay cả nội y cũng cởi sạch .(o_O)

      tại, đến phiên ngươi cởi.”

      Nhìn mỹ nam trần trụi trước mắt, con mắt ta cơ hồ cũng muốn rơi xuống đất.

      Miệng khô lưỡi nóng, muốn uống nước!

      “Ta thừa nhận dáng người ngươi so với ta hảo. cần nhất định phải bức ta và ngươi so với nhau chứ hả?” Ta cười cười.

      Tiểu vương gia bỗng nhiên cất thanh hảo nhuyễn mê người: “Ngọc Lang, ngươi xem, cả người ngươi đều nóng đến chảy mồ hôi rồi kìa. Mau cởi .”

      Mồ hôi? Ta sờ sờ cái trán. Quả nhiên ướt đẫm mồ hôi.

      Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

      có chuyện gì là thể. Hơn nữa —– cho dù ta cởi, tiểu vương gia chắc chắn cũng thay ta cởi, đến lúc đó còn gì là uy phong.

      Nghĩ nghĩ lại, ta tuy là đủ uy vũ, ít nhất cũng trắng nõn động lòng người chứ nhỉ? (Ý cưng là seo? Câu dẫn nó à? :) )

      Ánh mắt nhất bế, tay khẽ nhất vạt áo.

      Gió thu thổi , người ta tất cả quần áo hết thảy lượt đều cỡi ra.

      Toàn thân lạnh buốt.

      Bỗng nhiên lại lạnh .

      Tiểu vương gia khẽ nhích lại gần.

      “Hắc hắc, lần đầu tiên xem thân thể Ngọc Lang, tinh xảo.”

      Nghe được tinh xảo, ta liền cúi đầu nhìn xem “cái đó” (cái đó là cái j? *cười râm tà*) của mình liền ngay sau đó đem so sánh với .

      “Ngươi giễu cợt đủ chưa? Bộ tưởng to chút là hay lắm sao ?” ( í trời thấy ghê wá, còn “so với sánh” ngây thơ wá *lắc lắc đầu*). Ta ánh mắt như có hỏa, nghiến răng nghiến lợi, xoay người nhặt quần áo lên.

      Ngu ngốc mới có thể nghe lời cởi quần áo! (Ừ! Ngu ngốc! :)))))))))))))))))

      Tiểu vương gia phen ngăn ta lại: “ vội vội.” Tuy rằng sớm đối ta ôm ít lần, nhưng như vậy hai người đều trần trụi cùng chỗ, vẫn là lần đầu.

      Làn da cạ sát vào nhau, nghe thấy hơi thở gần của tiểu Vương gia, lòng bỗng nhiên giống con thỏ nhảy dựng lên.

      “Ngọc Lang, nhĩ hảo kích động.”

      Ta liếc cái: “Lòng của ngươi kích động sao?”

      “Ta là nơi đó.” Tiểu vương gia nháy mắt.

      Ta theo tầm mắt của nhìn xuống, lập tức xấu hổ đỏ mặt.

      . . . . . . . .” Ta lắp bắp : “ liên quan đến ta.” Ta cơ hồ cắn cả vào lưỡi của mình: “Tự nó dựng lên đấy chứ!” (o_O)

      “Thế a? vậy, là liên quan tới ta rồi .” (liên quan chỗ nào, khéo vẽ chuyện!) Tiểu vương gia gật đầu : “Nếu là chuyện của ta, tự nhiên phải để ta giải quyết.”

      Lại dùng tay?

      Bất quá dùng tay cũng tốt, lần này tính ta đùa giỡn . Kỳ tiểu vương gia lấy tay “bị ta đùa giỡn” đúng lúc, quả vô cùng thoải mái.

      ngờ lại động thủ , bất quá phải giúp ta giải quyết, mà là biết từ đâu rút ra sợi dây thừng.

      “Bắt tay phóng sau lưng.”

      “Để làm chi?”

      Tiểu Vương gia dương dương tự đắc cầm trong tay sợi dây thừng: “Ta muốn buộc ngươi.”

      Ta kêu lên oai oái: “Vì cái gì phải buộc ta?” phải là lại muốn mang ta ra ngòai đánh đấy chứ? Hơn nữa ta bây giờ còn thân thể trần truồng.

      “Ta hôm nay là chủ tử, ngươi phải nghe lời ta.” Tiểu vương gia lại khôi phục thần khí cao cao tại thượng vốn dĩ của mình.

      Ta vẫn đứng ăn vạ hồi lâu. tồi, hôm nay là chủ tử, làm thế nào cũng phải nghe lời .

      “Trước tiên ta phải cho ngươi biết, ta cho ngươi trói lại, nhưng cho ngươi đánh ta.”

      “Ai muốn đánh ngươi?” Tiểu vương gia hạ thân cũng dựng thẳng, kiêng nhẫn mà đem tay của ta trói lại. (tàn đời rồi em ạ, *hắc hắc*~ảnh như vậy là kiêng nhẫn lắm rồi đó)

      Sau khi cột chắc tay ta ở sau lưng, nhìn ta từ xuống dưới, chậc chậc thở dài: “Quả nhiên tồi, quả nhiên tồi.”

      Hạ thân dòng nhiệt lưu khó chịu, ta nghĩ muốn cham vào, lại bị trói cả hai tay.

      “Uy! Ngươi nhìn đủ chưa?”

      Tiểu vương gia tỏ vẻ thành , lắc đầu : “ thấy đủ.” Khẽ nghiêng đầu, nhìn ta tức giận đến cực điểm, cười phân phó : “Quỳ xuống .”

      Ta lập tức ưỡn ngực: “Uy, ta làm chủ tử thời điểm cũng có. . . . . A ! Đau quá! … . .”

      . . . cư nhiên thừa dịp ta chú ý bóp mạnh vào khí quan của ta.

      Ta đau đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Bất quá rốt cuộc có sức.

      Ta kêu thảm tiếng, hai đầu gối yếu đuối, quỳ xuống.

      “Chậc chậc. . . . .” Tiểu vương gia lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc: “Ngươi nghe lời ngay từ đầu có phải tốt rồi ?”

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 11
      Người dịch: Tiêu Dao

      Ta kêu thảm tiếng, hai đầu gối yếu đuối, quỳ xuống.

      “Chậc chậc. . . . .” Tiểu vương gia lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc: “Ngươi nghe lời ngay từ đầu có phải tốt rồi ?”

      Đau quá!

      Ta lấy ánh mắt hung hăng xem xét , chân mày tiểu Vương gia nhướn lên, ý chừng lại muốn đến sờ soạng ta, ta vội vàng gật đầu: “Nghe lời, nghe lời!”

      là phong thuỷ thiên chuyển, như thế nào lại chuyển đến tiểu Vương gia?

      ( Phong thủy về nghĩa đen thường liên qua đến thiên thời – địa lợi – nhân hòa ~ đại thể có thể hiểu ở đây là “thế thượng phong” rơi vào tay tiểu Vương gia *hắc hắc*)

      Đến lượt ta làm chủ tử nhất định phải ăn miếng trả miếng! (muộn òi em ơi o_O khi nào thóat khỏi ảnh rồi hãy tính nhá~)

      Tiểu vương gia nghe xong câu trả lời của ta, nhàng cười. Nụ cười của vừa nhàng, vừa dịu dàng, lộ ra hàm răng trắng tinh vô cùng xinh đẹp.

      Ta vừa vặn ngẩng đầu trừng mắt với , bị cười đến thể kìm chế, ánh mắt khỏi xuống. (em í *thẹn thùng*kìa)

      Tiểu vương gia ngồi ở phía trước ta, ta quỳ , tự nhiên thực dễ dàng nhìn đến “chỗ kia” của . (tục tục tục)

      “Chỗ kia” cũng dựng thẳng , giờ phút này quả thực giống như dã thú tức giận, hùng dũng , hiên ngang (o_O)

      lợi hại a.

      hổ là tiểu Vương gia. Tuy rằng tuổi còn , bất quá nơi đó vẫn là a~… ( bé ơi sao bé ngây thơ mà tòan “để ý” những cái *ba chấm* thui vậy? :) )

      “Hắc hắc, ánh mắt ngươi nhìn cái gì vậy?”

      Cằm bỗng nhiên căng thẳng, bị tiểu vương gia nâng lên.

      Ta lắp đứng lên, giương miệng lầm bầm nửa ngày lại ra lời. (làm chuyện *bậy bạ* dĩ nhiên khó , hehe tội tội)

      Tiểu vương gia phát ra thanh tràn đầy nguy hiểm: “, ngươi xem cái gì?”

      Ta chạy khỏi, đành phải vẻ mặt cầu xin : “Nơi đó. . .”

      “Làm sao?” Nghe đầy vẻ trêu cợt, biết biết hay là giả vờ biết.

      do dự, hồng điểm trước ngực bỗng nhiên bị nhéo mạnh. (đau đấy!)

      “Ôi!” đau quá, ta lớn tiếng kêu lên, nước mắt bắt đầu tuôn chảy.

      Ta giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị tiểu vương gia ấn xuống , chỉ có thể quỳ .

      “Đau ?” Tiểu vương gia bên hỏi bên cười tà mị.

      Ta sợ tới mức luống cuống tay chân cố gắng che vị trí trước ngực, lại bị ung dung, dễ dàng xâm nhập nhéo cái mạnh nữa.

      “Đau a!” Ta thét chói tai, rốt cục nước mắt trào ra, khóc lớn lên: “Ngươi như thế nào lại giống đàn bà? Oa oa. . . . . Chỉ biết nhéo người ta? Ô. . . .” (ây da là đụng chạm mà!)

      Tiểu vương gia thanh xót xa : “Lại khóc, ta vừa muốn nhéo cái nữa.”

      Chỉ câu đem ta sợ tới mức tiếng khóc đều nuốt vào trong bụng, hồ nghi ngẩng đầu xem xét .

      Tiểu vương gia lười biếng ngồi, hỏi ta: “Ngươi vừa rồi nhìn cái gì?”

      “Nơi đó. . .” Ta thanh yếu ớt trả lời.

      trừng mắt liếc ta cái, giống như rất bất mãn.

      Ta sợ lại động thủ, vội chỉ vào “cái đó” của : “Chính là chỗ đó!” Bởi vì nhắm mắt lại loạn chỉ, kết quả khoảng cách lường được, cư nhiên lại chọc vào chính chỗ muốn chỉ.

      Hơn nữa lực cũng .

      Ai da, lần này tiêu rồi !

      Quả nhiên, lập tức nghe thấy tiểu vương gia thở hổn hển, lại rên rỉ.

      Ta đầu óc quay cuồng nghĩ có nên hay lập tức bỏ chạy. Bất quá cho dù có thể chạy thoát được, bộ dạng như thế này có thể gặp ai sao?

      “Ai. . .”

      có để ý, sau gáy đột nhiên tê dại.

      Nguyên lai bị tiểu vương gia túm lấy tóc kéo mạnh đầu ta về phía . Người này sao thô lỗ cực kỳ, về sau ở chung trăm triệu lần cũng được trần trụi trước mặt nữa.(giờ mới hối hận hả cưng?)

      Bất quá tại hối hận dường như muộn. (Chính xác!Chính xác! *gật đầu liên tục*)

      Ta vẫn nhìn cái dựng thẳng to lớn của tiểu vương gia, cằm dưới bỗng nhiên tê tệ, miệng bị tiểu vương gia ép mở ra.

      Ta còn kịp phản ứng, muốn cả miệng ngậm vào khí quan vừa cứng rắn lại nóng như lửa của . (o_O)

      Tên vương bát đản động tác thuần thục, hại ta vô pháp khống chế.

      Miệng ta dù sao cũng thuần khiết, sạch . . . so với bạch ngọc nghĩ hề thua kém a~

      tại cuối cùng cũng biết Kim muội vì cái gì ta có liêm sỉ .

      Phản kháng phản kháng! Nếu phản kháng đời này cũng còn mặt mũi nhìn ai!

      Vô luận như thế nào cũng muốn cắn cái mạnh, cho biết Hạ Ngọc Lang phải dễ chọc.

      “Muốn cắn sao?”

      Khớp hàm còn có khép lại, tiểu vương gia cao cao tại thượng kia hắc hắc cười, bỗng nhiên ở vai ta ấn xuống chút, đem ta đẩy ngã.

      Vốn ta té về phía sau, miệng hẳn là có thể lập tức rời khỏi “chỗ đó”. Khả tiểu vương gia lúc này động tác vô cùng mau lẹ, cư nhiên cũng theo ta động.

      Tay của ta bị nhéo, chân cũng bị , thắt lưng còn bị nặng hơn… . . .

      Tóm lại thiên hôn địa ám trận, ta gần như hòan tòan kiệt sức. Bởi vì thời gian quá nhanh, tiểu vương gia lại ngừng ngăn cản ta phản kháng, cho nên trước mắt hòan tòan mờ mịt, có dịp cắn lấy lần.

      Chờ ta chuẩn bị sẵn sàng hung hăng cho cái cắn mạnh, làm cho , còn có chỗ đó đó của , cả đời đều nhớ kỹ ta là Hạ Ngọc Lang…( chỉ giỏi suông, giỏi làm )

      “Ngươi nếu dám cắn, ta cũng cho ngươi đọan (gãy, đứt: mọi người tự hiểu ha).” Tiểu vương gia đều đều nhưng thập phần đe dọa.

      tại, biết từ lúc nào trắng trợn nằm với ta sàn nhà.

      Cái đó của , còn mãnh liệt ở trong miệng ta, ngừng rung động.

      Nhưng cái này vẫn chưa phải là đáng sợ nhất… .

      Đáng sợ nhất chính là, chỗ đó của ta cư nhiên cũng rơi vào lòng bàn tay !

      Ta hàm chứa , liếm của ta.

      cần phải biết so với ta thuần thục hơn nhiều.

      “Có sợ ta cắn ngươi ?” Tiểu vương gia nhàng thổi hơi vào bộ vị nhạy cảm của ta.

      Ta vừa sợ vừa thẹn, trong lòng lại cuống quýt. Khóai cảm từ chỗ đó xông thẳng lên ngực khiến ta vô pháp khống chế.

      Vốn định khóc lớn, chính là cái đó của tiểu Vương gia giống như khối đá lớn tắc ở trong cổ họng làm sao có thể khóc thành tiếng .

      Tiểu vương gia nhàng cười, tiếng cười của tại làm cho da đầu ta run lên: “Liếm a, dùng đầu lưỡi. Ngoan ngoãn ta cắn ngươi.” Giọng tuy rằng ôn nhu, thực chất cũng là cưỡng bức.

      Hừ, chẳng lẽ ta thể cắn ngươi? Ta trừng mắt. Cho dù thể trực tiếp trừng mắt , trừng trừng sàn nhà cũng tốt.(bé tự kỷ kìa! :) )

      “Ngươi cắn được ta đâu.” giống như hiểu được tâm tư của ta, dùng điệu cao ngạo : “Của ta thô cứng như vậy, ngươi có thể khép chặt miệng lại sao?”

      Ta cắn được?

      Ta quyết định thử lần, vẫn chán nản thừa nhận quả có biện pháp.

      “Ngô…” Hạ thân bỗng nhiên trận đau đớn, ta rầu rĩ rơi nước mắt.

      “Ai bảo ngươi muốn cắn ta?” Tiểu vương gia giả vờ vô tội : “Ta chỉ là nhàng dùng răng cạ vào của ngươi thôi.”

      Ai cắn ngươi ? Bất quá chỉ thử lần thôi mà (tội).

      So với Nhạc Phi(*) còn oan ức, ủy khuất hơn nhiều, ở trong bụng phiên giang đảo hải(sông cuộn biển gầm), chính là nên lời.

      “Nhanh lên liếm a, ngươi nghĩ muốn hàm chứa ta ngày?”

      Đầu bị hai chân cường lực ép chặt, trong cổ họng gì đó tiến vào càng sâu.


      Ta nước mắt chảy ròng, biết nếu thử cắn lần nữa chỉ có nước thảm hại hơn.

      Hơn nữa, ta hàm chứa của , cũng hàm chứa của ta, tính ra ngang nhau.(ở đâu ra thằng bé khờ dại đến vậy a~?)

      Đành phải hai hàng nước mắt, gian nan chuyển động đầu lưỡi, chậm rãi liếm lên.


      Chú giải:

      [​IMG]
      Tượng Nhạc Phi, trong miếu thờ Nhạc Phi ở Hàng Châu. Bốn chữ bảng là "Hoàn ngã hà sơn" - "Hoàn lại núi sông của ta".

      (*)Nhạc Phi (tiếng Trung giản thể: 岳, phồn thể: 岳飛) (11031142) là nhà quân nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Trước sau tổng cộng quân của ông đánh nhau với quân Kim 126 trận và toàn thắng. Ông là trong những vị tướng nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Người Kim vốn hận Nhạc Phi đến tận xương tuỷ, cấu kết với Tần Cối, bắt triều đình nhà Tống phải giết hại Nhạc Phi để làm điều kiện hoà nghị. Tống Cao Tông điều Nhạc Phi làm Khu mật phó sứ để tước bỏ hết binh quyền của ông. Ngày 25 tháng 12 năm Thiệu Hưng thứ 11 (1141), Nhạc Phi và con trai của mình, Nhạc Vân, bị gian thần Tần Cối thuốc chết tại đình Phong Ba thuộc Đại lý tự Lâm An. Giai thoại kể rằng, Nguyên soái Hàn Thế Trung chất vấn Tần Cối: xử tội Nhạc Phi, thế bằng chứng đâu? Tần Cối trả lời: có, nhưng cũng cần có. Ba chữ “ cần có” (mạc tu hữu 莫須有) từ đó gắn liền với tên Nhạc Phi và vào tiếng Trung để chỉ những lời buộc tội ngụy tạo. (Về vị tướng trung quân ái quốc này thiết nghĩ các bạn nên lên Wikipedia để hiểu hơn về con người ông cũng như vị trí to lớn của ông trong lòng người dân Trung Quốc)

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 12
      Người dịch: Tiêu Dao

      Trong cổ họng có vật gì đó vừa thô vừa nóng. Tiếng thở dốc trầm thấp của tiểu Vương gia phát ra vừa như khoái họat, vừa như khó chịu.

      cũng đình chỉ việc liếm vào chỗ đó của ta, mỗi khi bị khẽ chạm, toàn thân liền chấn động. Phía sau, nghe thấy cười trêu tức.

      “Đừng có ngừng a, tiếp tục liếm.”

      Ta dần dần cảm thấy như mình là đám mây thả trôi về phương nào , lại cảm thấy như có trăm nghìn con kiến bò nhộn nhạo khắp mình. biết là nên oán hảo, hay là nên trò chơi này vô cùng thú vị. (ặc!)

      Đầu óc lại bắt đầu mơ hồ, chỉ có đầu lưỡi còn tự động tự giác dịch chuyển, môi cũng vì thế mấp máy.

      Tiểu vương gia cao hứng khen: “ tồi, cần dạy cũng biết phải dùng cả môi và lưỡi cùng nhau.”(chắc là có…khiếu!)

      Ta như chẳng còn nghe thấy gì, tinh thần đều tập trung ở nơi bị cắn .Tất cả máu trong cơ thể đều dồn về nơi đó,cảm giác vô cùng khiêu khích, gấp đến độ ta chỉ muốn vò đầu bứt tai.

      Ta bắt chước tiểu vương gia, dùng chân ép chặt đầu , lại bị ngăn trở, ở chân ta đè mạnh.

      Nơi đó cực kì non yếu, bị đè, toàn thân ta lập tức như bị buộc chặt, tự chủ môi dùng sức hung hăng mút.

      Nháy mắt, cảm giác miệng có cái gì đó đột nhiên run rẩy, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, chất lỏng nóng bỏng tràn vào miệng.

      Ngay sau đó, tiểu vương gia lập tức buông ra ta, rốt cục cũng buông tha chỗ đó của ta.

      “Khụ khụ… Khụ… . . .” Ta bị chất dịch kia làm cho sặc đến vô cùng thống khổ, liên tục ho khan.

      Tiểu vương gia nhích lại gần, vỗ vỗ lưng ta : “Bị sặc? Đáng thương đáng thương.” Lại trách ta: “Như thế nào lại bỗng nhiên dùng sức, hại ta phản ứng kịp, bằng cũng sặc đến vậy.”

      “Khụ khụ…” Ta khụ nửa ngày, cuối cùng cũng ổn ổn vài phần, ngẩng đầu nhìn thấy ngay tiểu vương gia, ngồi ở sàn ôm chặt lấy ta.

      Vốn định nếu ngừng giễu cợt ta, ta nhất định nhảy dựng lên cùng tranh cãi đòi công đạo. Vậy mà giờ phút này lại trưng ra vẻ mặt thân thiết, nụ cười vừa như cưng chiều vừa như đắm say, ủy khuất lập tức ở trong lòng trào ra dứt.

      Hai mắt đỏ lên, ta oa oa khóc lớn lên.

      Tiểu vương gia bất đắc dĩ : “Tại sao lại khóc? Lúc nào cũng khóc, chẳng hiểu tại sao.”(vậy mới dễ thương)

      càng hét, ta càng cảm thấy được chính mình ủy khuất, tiếng khóc càng lớn. Nước mắt nước mũi đều chảy ra ngừng, cọ cọ vào lòng ngực tiểu Vương gia.(bẩn quá!)

      Ngực như có nhiệt khí hò hét ở bên trong, lại vô cùng cứng rắn . biết là từng luyện qua công phu gì thế.

      “Tốt lắm tốt lắm, ngươi rốt cuộc khóc cái gì? (ừ! Khóc cái gì? *chớp chớp mắt*)

      Ta lau nước mắt khóc sướt mướt, bất bình hét lên: “Ngươi bắt ta hàm chứa ngươi, nhưng ngươi lại làm vậy với ta .” (o_O ~bó tứ chi)

      Hai nam nhân trắng trợn ôm, còn tọa ở sàn nhà. Nếu có tấm gương đặt ở trước mặt, ta nhìn cái chắc chết ngất. Vậy mà cư nhiên lại như thân thiết với ra chuyện mất mặt này.

      Tiểu vương gia ta thán tiếng, buông ra ta.

      Ta loay hoay tìm y phục. Bỗng nhiên lại bị đè xuống.(ý là đầu bé tự nhiên ngã về phía sau)

      Nguyên lai chân bị tiểu vương gia kéo lên.

      “Khóc cả nửa ngày, nguyên lai là muốn tìm bất mãn.” Tiểu vương gia hắc hắc cười : “Ta tới giúp ngươi. Để tránh ngươi khóc đến ngày mai.”

      xong cúi đầu, đem của ta ngậm vào.

      Tiểu vương gia đầu lưỡi như có nhiệt, ngừng bộ lộng “chỗ đó” của ta.

      “Ngô. . . …” Ta khỏi kêu lên, toàn thân đều như căng cứng, thể cử động.

      Cả người như bị hỏa thiêu, cỗ mãnh liệt đích xúc động, bài sơn đảo hải nhất lọat đánh tới.

      “A… … Ô ô… . Ta … . . . .” Ta cắn môi, tiếng phát ra đứt quãng như rên rỉ.

      ngẩng đầu: “? Ngươi cần sao?”

      ở thời khắc mấu chốt, như vậy mà dừng bị cười chết. Ta vội vàng hét to: “Đừng có ngừng!” Đột nhiên kinh ngộ mình kêu những thứ gì, lập tức giống như bị trúng độc ngậm chặt miệng lại, thiếu chút nữa cắn cả vào lưỡi của mình.

      Mặt mũi quan trọng hơn, mặt mũi quan trọng hơn…(bé mà còn nghĩ tới thể diện gì nữa? XD)

      Tiểu vương gia dùng ánh mắt chế nhạo nhìn ta chằm chằm, gặp ta giãy giụa muốn chạy, vội vàng lại phục phía dưới, lần nữa chơi đùa chỗ đó của ta.

      là nghiệp chướng, bị hàm chứa, tựa hồ ngay cả xương sống đều bị rút ra( thấy ghê), ta toàn thân khí lực hoàn toàn biến mất, cho dù còn lại chút khí lực cũng bị dùng để phát ra tiếng rên rỉ.

      “Ô… . . . . A a!”

      Cứ như vậy nghe chính miệng mình truyền ra những thanh đáng xấu hổ, nhiệt lưu trong cơ thể cứ thế nhất lọat dồn xuống hạ thân rồi bất ngờ tràn ra.

      Tiểu vương gia nhanh nhẹn lách mình tránh ra.

      Ta cả người đều cứng ngắc, mệt mỏi chút khí lực nằm dài mặt đất.

      “Khả thư thái?” Tiểu vương gia giúp đỡ ta dậy, đưa ta chén trà nóng, cười trêu chọc : “Bất quá mới xuất ra lần, liền như vậy làm cái bộ dáng nửa sống nửa chết. Nếu là ăn , chẳng phải là muốn cho người ta nhặt xác sao?”

      Ta mới vừa uống đến hớp trà thứ hai, nghe xong lời này, lập tức thổi phù tiếng, văng cả lê n cổ tiểu Vương gia.

      “Cái gì ăn ? Cái này cũng chưa tính là ăn sao?” Ta trợn tròn mắt.(dĩ nhiên! :) )

      Tiểu vương gia đột nhiên hỏi: “Bộ ngươi chưa từng ăn cơm sao chứ?”

      “Hôm nay chưa.” Đây là lời .

      phải hỏi ý này.” Tiểu vương gia bỗng nhiên cười, thanh khiến cho người ta sợ hãi: “Ta là cái này giống ăn cơm, món chính phải ăn sau mà, lúc nãy chỉ như món khai vị thôi. Đương nhiên thể tính là ăn.”

      Cái gì mà chỉ là món khai vị? Cái gì chưa thể tính là ăn?

      Ta cả mặt trắng bệch, ánh mắt trắng dã, yếu ớt :

      chơi chơi, tuyệt đối chơi trò này nữa.”

      Tiểu vương gia chậm rãi ở lưng ta di động: “ chơi? ” Có cái gì nóng bỏng, trơn nhẵn mơn trớn khắp sống lưng làm ta vô cùng khổ sở. “Làm cho bảo bối Ngọc Lang của ta nếm thử chút hương vị được ?”

      Cả người lập tức nổi hết da gà. Tiểu vương gia vừa mới sờ sọang ta thực thoải mái lại bỗng nhiên như móng vuốt chó sói.

      được !” Ta dùng sức lắc đầu, phản đối.

      “Kia còn chơi nữa ?”

      Cái này. . . . .

      Ta thở dài, lòng mà , kỳ bị tiểu vương gia hàm chứa quả vô cùng thoải mái.

      Mặt đỏ cả lên… .

      “Chơi. . . . .” Thiệt là biết phải làm sao mà.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 13
      Người dịch: Tiêu Dao

      tại hai tay của ta bị buộc ở phía trước muốn đủ khó coi, huống chi thân mình vẫn là trần trụi như vậy. Vốn ta định nép vào lòng ngực tiểu vương gia để giảm bớt ngượng ngập, lập tức bị ngăn cản.

      “Đứng lên.” Tiểu vương gia lập tức đem ta kéo lên, ngông nghênh vỗ vỗ cái bàn: “Để hai tay lên đây”

      “Tay của ta bị cột.”

      “Buộc ở phía trước sợ cái gì?”

      “Ngươi trước thả ta ra cái .” Mặc kệ thế nào, tay bị người ta cột lấy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

      Tiểu vương gia bỗng nhiên hung hăng đánh vào mông ta cái, hung tợn : “Bảo ngươi làm ngươi phải làm! được kiến nghị!”

      Ta bị làm cho vô cùng hoảng sợ, rụt rè nhìn .Tiểu vương gia nhìn thấy thần sắc của ta, bỗng nhiên tới gần.

      Người này hành động xuất thần nhập quỷ khó lường, ta đột nhiên lui về phía sau, cơ hồ đụng vào cái bàn.

      phải sợ.” Tiểu vương gia bắt lấy thắt lưng của ta, ngữ khí phát ra vô cùng trầm thấp, êm tai: “Ngọc Lang, chúng ta chỉ là chơi đùa chút thôi mà?”

      Ta lắc đầu: ” Trò chơi của ngươi, đều do ngươi nghĩ ra, ta chẳng nghĩ được gì cả. Ta mặc kệ.”

      “Có người vừa mới gật đầu chơi.”

      Ta chớp chớp mắt, dám chống chế.

      Bất quá trong lòng tuyệt đối phục!

      Ta dùng ánh mắt kháng nghị.

      “Ngươi a. . . . .” Nhìn đôi mắt của ta, tiểu vương gia bỗng nhiên nở nụ cười.

      Ta biết bộ dạng vô cùng đẹp đẽ. Chính là nụ cười này, làm cho người ta hồn xiêu phách lạc.

      Tiểu vương gia dùng thanh trầm thấp hỏi: “Cùng với ta chơi đùa, có được ?”

      Ta quên sạch những điều muốn kháng nghị, ngơ ngác gật đầu: “Hảo.” (dại trai ><)

      “Vậy mới ngoan, ta thích cùng người cam lòng chơi đùa với nhau.”

      Ta được khen, cư nhiên cứ cảm thấy lâng lâng.

      ngoan ngõan đem hai tay bị buộc phía trước đặt bàn.

      xinh đẹp.” Tiểu vương gia vừa , bên lấy tay vuốt sống lưng của ta.

      Cảm giác tê dại theo đầu ngón tay tiểu vương gia lan tràn khắp cơ thể.

      Ta tuy rằng thoải mái, lại cảm thấy được càng ngày càng kiên nhẫn, trong lòng muốn càng nhiều gì đó.

      Tự động tự giác bắt đầu vặn vẹo thân thể.

      cần gấp, còn chưa có chuẩn bị tốt mà.” Tiểu vương gia ở phía sau ta phát ra tiếng cười khẽ, đem ngón tay từ từ trượt xuống dưới.

      được cử động. . . . .” Ta lại bị dọa cho hoảng sợ, nghĩ muốn xoay người, lại bị tiểu vương gia đè lại.

      cần lộn xộn.” Tiểu vương gia khẽ cắn vào vành tai của ta : “Ngươi đáp ứng rồi hôm nay toàn bộ đều phải nghe lời ta.”

      “Chính là…”

      được chính là, hôm nay ta là chủ tử.”

      Làm cho ta câm miệng phải do uy hiếp của tiểu vương gia, mà là ở phía sau ta ngừng dùng đầu lưỡi tác oai tác quái.

      “A. . . . .” Tay chợt vòng ra phía trước nắm chặt chỗ đó của ta, ta nhịn được khẽ kêu lên.

      Tiểu vương gia thích thú cười rộ lên: “Ngọc Lang, ngươi kêu đắc hảo a, tái kêu lần nữa cho ta nghe .”

      Ngươi đùa à!

      Ta cắn răng, chịu lên tiếng nữa.

      Bỗng nhiên cơn đau nhức từ hậu đình ập tới xông lên đến đỉnh đầu của ta.

      “Ngô… . . A… .”

      Tiểu vương gia ngày càng tự tung tư tác bộ lộng người của ta.Cửa huyệt phía sau cũng vì vậy mà đau nhức cùng cực.

      Toàn thân bắt đầu phát nhiệt, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

      Ta ngu ngốc khi đồng ý với với .

      “Ta đến đây.” Tiểu vương gia bỗng nhiên khẽ cắn vào vành tai của ta .

      Ta còn chưa hiểu được, chính là cúi đầu nhìn vẫn thấy nắm chặt chỗ đó của ta. Bỗng nhiên dưới thân cơn đau đớn đáng sợ truyền đến.

      “A a a! A!” Ta hét ầm lên.

      Tiểu vương gia, cư nhiên cứ như vậy vào được. Ta toàn lực giãy giụa đứng lên.

      Cái gì trò chơi chủ tử-nô tài, ta là ngu ngốc mà!

      cần gấp, Ngọc Lang.” Thanh của Tiểu vương gia trầm thấp truyền tới, nghe nhàn nhã như vậy khiến ta có cảm giác như thưởng thức bữa ăn ngon với rượu quí.

      cần!”

      nhất định từng luyện qua công phu chỉ tay là có thể giữ chặt cơ thể ta làm cho ta căn bản có biện pháp né tránh, lại lần nữa xâm nhập vào sâu bên trong.

      “Đừng nóng vội như vậy, thời gian còn rất dài.”

      Ta tức giận đến nước mắt lã chã tuôn ra.

      Ai nóng nảy? Tên Vương gia bát đản.

      Ta là đau! Rất đau!

      Cơ thể càng lúc càng co rút lại. Cảm nhận được vật vừa thô vừa cứng lại nóng hầm hập như lửa bộ lộng trong người mình

      “A! muốn muốn! A… . .” Ta khóc lớn lên, tuy rằng bình thường ta cũng khóc, bất quá lần này so với trước tuyệt đối khóc càng lớn.

      “Tốt lắm tốt lắm, rất nhanh thoải mái thôi.” Tiểu vương gia là tên lường gạt, cư nhiên bên làm chuyện xấu bên lại gạt người.

      Làm sao có thể thoải mái được?

      Làm sao có thể?

      Chính là… . .

      bắt đầu có cảm giác kì quái. (~bó tay)

      Đau vẫn là rất đau. Nhưng động tác này của tiểu Vương gia lại hề làm cho ta chán ghét, càng ngày càng làm ta chán ghét .

      mỗi lần rút ra, rồi lại mãnh liệt xông tới, ta đều thực kích động.

      Ta bắt đầu nhàng rên rỉ.

      Tiểu vương gia cũng cực kì hưng phấn, liên tục tiến nhập vào cơ thể ta. Chỗ đó của ta ở trong tay tiểu Vương gia cũng dựng thẳng cực kỳ phấn chấn từ lúc nào rồi.

      Trong cơ thể bỗng nhiên có trận nhiệt lưu ào ạt chảy như thiêu đốt.

      “Ô… . . Đau quá… . .” Tiểu vương gia ra, ta rốt cục cũng có thể bình thường biểu đạt cảm thụ của mình.

      “Đau quá?” Tiểu vương gia tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, lại tiếp tục xoa bóp chỗ đó của ta: “Ta xem ngươi là thỏai mái đến chịu được đúng hơn?”

      tay của còn dính ít dịch thể trắng trắng, đều là do ta phát tiết tay của . giờ, dù trả lời như thế nào cũng khiến ta đỏ mặt.

      Khố hạ cực kỳ đau đớn, ta đơn giản tựa vào trong lòng ngực tiểu vương gia: “Ta muốn mặc lại quần áo.”

      “Ngày còn sớm mà.” Tiểu vương gia : “Chúng ta tiếp tục.”

      “Tiếp tục?”

      “Đúng vậy.” Tiểu vương gia cười : “Ngọc Lang nghĩ tái thử lần sao?” Lại tiếp tục xoa nắn chỗ đó của ta.

      đáng hận!

      “Xem , lại dựng thẳng rồi này.” Tiểu vương gia mím môi cười nụ cười cực kì thỏa mãn

      Ta lập tức đỏ mặt, nổi giận đùng đùng : “Nhìn thấy nhìn thấy, dựng thẳng sao hả?”

      Ngay sau đó, tiểu Vương gia lại mạnh tay bóp lấy.

      “A nha, ngươi làm gì? Mau buông tay.”

      “Ngươi rốt cuộc có muốn chơi hay ?”

      “Buông tay, … . . Chơi chơi… . . Ta chơi… . . . .”

      vất vả mới thóat khỏi tay tiểu Vương gia, ta hỏi: “Ngươi lúc nãy thoa thoa cái gì chỗ đó của ta vậy?”

      Tiểu vương gia cười, lấy ra cái bình ngọc : “Ngươi cái này?”

      Ta đón lấy, rút nút lọ, lấy ít cao ở trong lọ hướng phía sau tiểu Vương gia.Còn chưa kịp chạm tới phía sau của bị ôm chặt, liếc mắt nhìn ta hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

      “Chơi trò chơi a, là ngươi đó thôi.”

      “Ngươi thoa ở người của ta để làm chi? Thoa ngươi ấy, bất quá kỳ ngươi cũng trơn muợt đủ dùng.”

      Ta ngơ ngác cầm cái chai, sau lúc lâu mới phản ứng.

      “Cái gì? Lại là ngươi tiến vào? Lần này phải nên đến phiên ta sao?” Ta thét chói tai.(ra em ấy đòi thượng ảnh cơ đấy :) tính sao đây Vương gia, dậy hay quá mà!)

      “Cái gì? Đến phiên ngươi?” Tiểu vương gia học của ta bộ dáng, đem ánh mắt trợn lớn.

      người lần…”

      “Mơ tưởng!” Tiểu vương gia đem cái chai đoạt trở về, ném xuống đất, liền ôm thắt lưng của ta xằng bậy.

      Ta kiên cường bất khuất, ngửa cổ kêu to: “ nên nên! người lần!”

      “Hắc hắc, tiểu Ngọc Lang. . . . .” Tiểu vương gia thong thả tiến vào.

      Ta quát to tiếng, bất quá may mắn có đau như lúc nãy.

      người lần? Ngươi chỉ có thể bị ta thượng lần lại lần thôi.” (a Vương gia bá đạo nha~)

      to lớn, đè người ta khiến ta thể nào thóat được. Đành rống to kêu cứu: “Cứu mạng a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!”

      Thực vô cùng mất mặt!

      Khi ta tỉnh lại, tiểu vương gia ta là vì quá kích động mà ngất . Cái này có đánh chết ta cũng thừa nhận.

      Bất quá, hình như…đúng là vậy.

      Dù sao, hôm nay ta đúng là thiệt thòi lớn bị tiến vào đến hai lần, ta lần cũng vào nơi đó của .

      “Uy! Ta muốn mặc quần áo.” Nhìn tiểu vương gia ánh mắt càng ngày càng thích hợp, ánh mắt cứ như thả hồn ở chỗ nào. Ta vội vàng lay lay bờ vai của gọi.

      “Ta còn chưa thấy đủ mà.” Tiểu vương gia lại đưa tay sờ ngực của ta, cười : “ là hoạt sắc sinh hương”

      (thú là em trộm câu này bên Phượng vu cửu thiên, nghĩa cũng giống nhau nhưng câu này so với bản dịch “chất” hơn nhiều!)

      “Ta. . . Phải. . . Mặc. . . Y. . . Phục. . .”

      “Ngươi hôm nay phải nghe lời ta.”

      “Ta. . . . Phải…”

      cái gì? Lập lại lần cho ta nghe” Tiểu vương gia như trấn áp.

      Ta lập tức câm miệng, cái đầu nghiêng sang bên chán nản.

      Cũng lâu lắm, khố hạ lại bắt đầu bị quấy rầy.

      Ta quay đầu liếc : “Ngươi làm gì vậy?”

      “Hắc hắc, giúp ngươi rửa sạch.” Tiểu vương gia như vậy , ngón tay bắt đầu vào hạ huyệt của ta.

      Ta cau mày, giơ lên hai tay còn bị cột, hung hăng chủy chút: “Đau… .”

      “Đau? có đau đâu. Ngọc Lang, trò chơi này có phải hay thực thú vị?”

      “Hừ!” Ta dùng cái mũi mạnh hừ tiếng, cắn răng : “Gạt người! Ngươi ngươi. . . . . Ngươi. . . . Ngươi đem ta cấp ăn… . .” càng về sau thanh càng biến điệu, ta òa khóc nức nở.

      khóc khóc.” Tiểu vương gia luống cuống tay chân lau nước mắt cho ta. Ta như thế nào có thể cho ngón tay vừa bộ lộng trong người ta của chạm vào mặt ta? Ta vội vàng tránh .

      Tiểu vương gia đành phải đem ta ôm vào lòng, giận dữ : “Ăn là ăn, chính là có ăn no a… .” (tham quá đấy ạ)

      Ta lại càng khóc dữ, run rẩy bả vai : “Ngươi tái xằng bậy, ta. . . . Ta. . . . . Lập tức tự sát!” (ừm hay đó!) Hơn nữa còn le lưỡi ra cho xem, tỏ vẻ ta tự sát.

      nghĩ tới tiểu vương gia lại thuận thế đem lưỡi của mình tiến nhập vào khoang miệng của ta: “Ta giúp ngươi ta giúp ta.”

      “Ô ô… Ngô… . . .” Ta giãy giụa nửa ngày, rốt cục cũng buông ra, ta thở hổn hển hồi mới lấy lại được chút tinh thần.

      Dù sao, hôm nay cũng đóan được rất mệt mà.

      “Ngọc Lang, ta biết ngươi lần đầu tiên, khó tránh khỏi có điểm thích ứng. phải sợ, ta buổi tối mới tiếp tục cũng được.”

      Buổi tối? Ánh mắt ta cơ hồ trắng dã.

      Tên tiểu tử đáng chết, sớm biết thế này bốn ngày trước làm chủ tử đem sai bảo từ sáng đến tối. (xin lỗi, nhờ vậy bé mới còn sống sót đến giờ á~nếu ko …)

      Cả ngày, tiểu Vương gia để cho ta mặc quần áo vào.

      bất công, chính ngược lại mặc lại y phục ngay ngắn chỉnh tề.

      Bọn người hầu lại nhu thuận mà đem cơm đưa đến thư phòng, hơn nữa còn thông minh chỉ đưa đến cửa thư phòng, bẩm báo tiểu vương gia liền lập tức lui ra.

      Phía trước hai tay vẫn bị trói, đến giãy giụa phản kháng, cũng là chút phương pháp đều có.

      có biện pháp, chỉ có thể để tiểu Vương gia đút cơm, thuận tiện để cho nhìn cơ thể ta cách mê đắm.

      Cứ như vậy qua ngày, mặc dù tiểu Vương gia giữ lới hứa tiến nhập ta lần nào nữa, nhưng ta cũng bị gây sức ép đến sắp chết rồi đây.

      Nhìn sắc trời dần tối, nhớ tới lời của tiểu Vương gia, ta càng sợ hãi. Như vậy là muốn lấy mạng ta sao? (bé cứ thích ăn to lớn, nào có ai vì “vậy vậy” mà chết đâu).Mặc dù tiểu Vương gia ta rất thỏai mái, bất quá lời của tại có đánh chết ta cũng tin.

      Tới lúc gấp rút bỗng bên ngòai thư phòng có người tới báo: “Chủ tử, Vương phi đến phủ , tại ở đại sảnh, thỉnh chủ tử đến.”

      Đa tạ Quan bồ tát!

      biết.” Tiểu vương gia nhíu mày, tựa hồ thực mất hứng.

      Thấy tức giận, ta vội vàng thu lại gương mặt tươi cười hớn hở để tránh lại nảy sinh biến cố.

      “Ngọc Lang, ta lát, ngươi về phòng trước gột rửa, ta buổi tối đến tìm ngươi.”

      Ta lập tức gật đầu.

      , đương nhiên buổi tối ngàn vạn lần đừng tới.

      Tiểu vương gia hôn ta vài cái, mới đem quần áo trả lại cho ta.

      Ôi, cả ngày! Quần áo của ta! (bé Ngọc Lang trẻ con ghê :) )

      Hôm nay rốt cục cũng biết quần áo thực đáng quý, về sau cho dù là quần áo bằng vải thô ta cũng hảo hảo đối đãi, tuyệt đối vì kêu mẫu thân mua quần áo mới mà đem quần áo cũ cố ý lộng phá.

      Mới vừa cầm quần áo lên, tiểu vương gia : “Chậm.”

      Ta hơi khựng lại chút, khẩn trương nhìn . lại thay đổi chứ ? Chẳng lẽ muốn ta trần trụi như vậy xuyên qua thư phòng trở về phòng mình chứ?

      Ta hồ nghi theo dõi —— thái độ của

      Tiểu vương gia bỗng nhiên ôn nhu cười: “Để ta giúp ngươi mặc. Ngọc Lang, ta là thị hầu ngươi đó a”

      Tay duỗi ra cơ hồ muốn “cướp” quần áo của ta.

      Ta còn lo lắng nhiều quỷ kế, đương nhiên thể để cho tọai nguyện được. Tay dùng chút lực giật quần áo trở về.

      Tiểu vương gia nhìn ta, lại giật lại.

      Giật qua giật lại rất nhiều lần, ta thề sống chết vì quần áo chiến đấu hăng hái. ( o_O hai cái người này cứ như trẻ con ấy giành giành giật giật)

      “Buông tay!” Tiểu vương gia bỗng nhiên rống to, làm ta sợ tới mức phải buông tay.

      Thấy ta sợ, tiểu vương gia ha hả cười rộ lên: “Đến đây, ta giúp ngươi mặc.” Quả nhiên nhích lại gần, giúp đỡ ta mặc từng cái từng cái.

      bên mặc bên sờ, ta bị sờ sọang khắp người, run giọng : “Ngươi. . . . . Vương phi ở. . . . . đại sảnh. . . . đợi…”

      Tiểu vương gia vô cùng thích thú, bị ta nhắc liền chợt tỉnh, nhảy dựng lên: “Đúng đúng, như thế nào quên?” (say quá rồi đấy ạ!) Vội đem lớp áo cuối cùng mặc vào cho ta, lại hôn miệng ta vài cái, mới vội vã chạy .

      Ta mới vừa thở phào nhõm, bỗng nhiên lại quay lại, cắn vành tai ta : “Đêm nay chờ ta.”

      Trong lòng ta cơn chấn động, lại vội vàng chạy mất.

      Đêm nay? Đêm nay… . .

      Ta khập khiễng, lén lút trở về phòng.

      trở lại? Lại làm chủ tử chứ hả?” Kim Muội đứng cạnh cửa sổ.

      Ta cả người khó chịu, thèm để ý nàng, chậm rãi đến bên giường, mặt nhăn nhó ngồi xuống.

      “Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt đúng lắm.”

      “Câm miệng, khép cửa sổ lại.”

      Kim muội đến trước mặt ta chống thắt lưng : “Có cái gì mà ngươi lại phát hỏa, bất quá là được chủ tử sủng thôi . nhảm nhí, chỉ là chuyện sớm hay muộn, ngươi việc gì mặt mày cau có?”

      Ta chợt trừng mắt hỏi: “Ngươi cái gì?”

      “Ta chuyện này sớm hay muộn thôi!”

      “Ngươi. . . . Ngươi. . . . .” Ta run rẩy chỉ ngón tay về phía Kim Muội, trong miệng lại nên lời . Thân mình mệt mỏi ngã xuống giường.

      Kim Muội cũng trở nên luống cuống, bước lên phía trước xoa mặt ta hỏi: “Uy! Ngươi có khỏe vậy?”

      Ta miễn cưỡng mở miệng hỏi: “Ý tứ của ngươi, có rất nhiều nô tài đều từng như vậy?”

      “Đương nhiên. Làm sao có thể chỉ có mình ngươi?”

      Có phải hay sau ta có những kẻ khác nữa. Nhưng cái ta quan tâm nhất chính là: “Sau đó thế nào? Có phải hay liền được phong chức quan ? Về sau cần thị hầu?”

      Kim Muội quái dị vọng liếc ta cái: “Về sau cũng cần thị hầu?” Nàng gật gật đầu: “Đúng vậy ? Chờ chủ tử ghét ngươi cái .”

      (Có phải gia gia của bé Ngọc Lang cũng vậy nhỉ *chớp chớp mắt* nếu vậy là gia đình có truyền thống à? :) )

      “Kia tại mà?”

      “Ngươi vẫn là mới mẻ a, đương nhiên là mỗi ngày phải bồi chủ tử rồi.”

      “Mỗi ngày?” Ta kêu thảm thiết, hoảng lọan như kiến bò chảo nóng, bắt lấy tay Kim Muội : “ đêm nay muốn tới, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

      Kim muội cao thấp đánh giá ta nửa ngày, bỗng nhiên thản nhiên cười, nhìn ta : “Chúc mừng chúc mừng, chủ tử đêm nay nhất định hảo hảo thương ngươi, cho ngươi ngày mai cũng thể xuống giường. Toàn bộ phủ cũng đều biết ngươi được chủ tử sủng hạnh mà .” Ngữ khí chanh chua cực kỳ.

      Ta cân nhắc nàng có phải hay cực kỳ ghen tị với ta. Bất quá giờ phút này có tâm tình hảo để đối phó với nàng, nhớ tới chuyện đêm nay tiểu vương gia tới, ta lập tức rùng mình cái.

      nên nên, ta nhất định phải chạy trốn.” Thời gian nhiều, ta tích cực chuẩn bị tìm cách chạy trốn.

      “Đừng có nằm mộng, vương phủ trông coi nghiêm ngặt, ngươi có thể ra ngoài sao? Đừng ra đại môn vương phủ, đến tiểu viện ngoại này, đều có vệ binh trông coi rất cẩn thận.”

      Nghe nàng như thế, ta càng gấp.

      Chính là cũng có thể ngồi chờ chết a. Ta ở trong phòng xoay vòng vòng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “Núp . . . . . Ta có thể núp mà… . .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :