1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô tài - Phong Lộng (60C+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 4
      Người dịch: Tiêu Dao

      Nhìn thấy ta khí thế hiên ngang của bậc trượng phu, Trần Bá bị dọa đến sững người, lui hai bước: “Ngươi ngươi ngươi…”. Đến cả nửa ngày chỉ chữ “ngươi” như vậy, haiz.

      “Lão Trần, ngươi ra ngoài”. Tiểu Vương gia lên tiếng.

      Chỉ cần lời nhàng là khiến cho Trần Bá run rẩy lẳng lặng rời khỏi. Trần Bá trước khi còn cố liếc nhìn ta cái vừa như trách cứ, lại vừa như lo lắng.

      Ai, ta thấy người này chính là quá mềm lòng, cư nhiên có điểm thực xin lỗi khổ tâm vì ta.

      “Hạ Ngọc Lang. . .” -Tiểu vương gia bỗng nhiên cất tiếng gọi.

      Ta vội xoay người, hùng dũng oai vệ nhìn .

      Người này quả bộ dạng tồi, cao lớn, thân hình cân đối, phục sức đẹp đẽ quý giá, ngồi ở ghế toát ra khí phách mà ai vừa gặp cũng đóan được xuất thân cao quý.

      Đáng tiếc dài quá khỏa oai tâm(1), suốt ngày đối với ta tự cao tự đại, còn đánh người!

      Từ khi thành chủ tử của ta, mở miệng ngậm miệng đều là “ngươi”, “của ngươi”, hôm nay mới lần đầu tiên quy củ hô to tên của ta.

      Ta nghiêng đầu chăm chú theo dõi : “Có chuyện gì?”

      Đôi chân mày của khẽ nhíu lại, lười biếng : “Mau qua giúp ta bóp chân.”

      Ta trừng mắt, há to mồm:

      “Ngươi đâu phải cụ già tám mươi, sao lại phải giúp ngươi bóp chân?”

      “Trần Bá với ta muốn điều ngươi đến ngoại viện, làm người hầu cận cho ta nữa!”

      Ta kêu to: “Ta dốt nát!”

      tồi, đúng là ngươi dốt nát.” Tiểu vương gia cố ý chậm rãi gật đầu : “Bất quá ngươi có làm gì đều do ta định đoạt. Lão Trần cũng bất quá là quản nô tài.”

      đem chân khoát lên tảng thượng, quay đầu liếc mắt nhìn ta cái: “Như thế nào, nghe phân phó? Tốt, dù sao ngày hôm qua đánh thế cũng còn ít, ngươi tại vẫn còn được .” môi kia khẽ tươi cười khinh mạt,cao ngạo, làm cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi căm giận.

      Nếu có thể dùng ánh mắt sắc bén để phân định thắng thua, kẻ thắng đương nhiên là ta.

      Bất đắc dĩ chịu dùng loại phương thức quang minh lỗi lạc này, mà lại dung cách đê tiện, dơ bẩn, hạ lưu để thắng. giương giọng kêu: “Người đâu!”

      Lại đánh?

      Trận đòn hôm qua còn chưa khỏi, ta lại cũng chẳng phải Thiết kim cương mà mỗi ngày mỗi đánh.

      Vội vàng nhấc tay đầu hàng: “Biết, biết!Cũng chỉ là bóp chân thôi. . .”

      còn chút khí phách, chính mình đối với mình tự phun nước miếng hổ thẹn.

      Tiểu vương gia nở nụ cười, cười quả đúng thời điểm. Dù nụ cười đó có đẹp chăng nữa, trong mắt ta vẫn chỉ là vô sỉ.

      cam lòng bước đến, ta đành ngẩn người nhìn .

      Tiểu vương gia lại nhất định bỏ qua cho ta: “Động thủ a, ngốc đứng làm cái gì?”

      Trước kia xem tiểu nha đầu giúp ông nội của ta bóp chân, đều là quỳ mặt đất. Chẳng lẽ ta cũng…

      Ta kiên quyết tự vấn lòng mà lắc đầu, bóp chân so với bị đánh, đương nhiên là chọn bóp chân; nhưng quỳ bóp chân so với bị đánh, ta chọn bị đánh .

      Vấn đề ở đây là vấn đề nguyên tắc.

      Phu tử dạy: kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt(2). Nhưng cũng chính lại : đại trượng phu khả sát bất khả nhục.(3)

      Nay đem tất cả đạo lí phu tử dạy ra suy xét lại hình như có chỗ đạo lý bất đồng. Chẳng lẽ ta ngày đó chọc ghẹo nhiều lắm nên cố ý loạn giáo báo lại phục(4) ?

      Tiểu vương gia chờ lâu mất kiên nhẫn, ho khan hai tiếng, nhìn ta chằm chằm , dường như xem chừng có cơ hội là kêu to lên “Người đâu, đem ra ngoài đánh”.

      thể nề hà, ta cắn răng, đem chân của nhấc lên đặt ở bàn đối diện với mình.

      Tiểu vương gia bị ta bỗng nhiên nhấc chân lên cả thân mình đột nhiên ngửa ra sau, cơ hồ có thể ngã xuống đất. vội vàng ổn định thân thể, dùng ánh mắt đáng sợ nhìn ta trừng trừng, giống như sắp phát hỏa.

      Ta ngồi lên tảng thượng chỗ vừa gác chân, ngoan ngoãn giúp xoa bóp chân.

      Tiểu vương gia biến sắc, chậm rãi an tĩnh lại, tựa vào ghế.

      Tựa hồ được ta bóp chân rất thú vị, ngừng nhìn ta chằm chằm, như thể mặt ta có cái gì đó khác thường lắm vậy.

      đáng ghét!

      Ánh mắt chẳng khác gì loài ruồi bọ. Ta đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt, liếc cái, dưới tay vô thức bóp mạnh chân cái.

      “A!” Tiểu vương gia bỗng nhiên rút chân về.

      Ta nghĩ tới lại có phản ứng như vậy, thẳng tay đánh mạnh xuống bàn, thanh vang lên.

      “Ngươi muốn đánh chết ta à?” -Tiểu vương gia nổi giận đùng đùng, chất vấn hỏi.

      Ta đứng lên, mạnh mẽ lắc đầu: “ có.”

      “Ngươi có!”

      có!”

      “Tuyệt đối có!”

      “Tuyệt đối có!”

      Có qua có lại tranh cãi nửa ngày, hai người đều đỏ mặt tía tai.

      Chỉ cần cao giọng hô to “Người đâu, đem ra ngoài đánh ” ta có thể cùng đấu khẩu cả ngày.

      ngờ có hô to gọi người tới, lại còn bỗng nhiên bật cười khúc khích.

      cười trong lúc đó, nếu như bao nốt ruồi đen biến thành Dương quý phi, vẻ đẹp kia có bao người phải sợ hãi.

      Hai chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa tái .

      Tiểu vương gia tựa hồ quên đôi chân của mình vừa mới thiếu chút nữa bị ta xao đoạn, cười ha ha, chỉ tay vào ta : “Ngươi quả rất thú vị, ha ha, là có hứng thú.”

      Ta ngơ ngác nhìn .Phi! Chủ tử của ta là ngốc tử!

      bước lại gần ta, cẩn thận nhìn, tựa hồ mặt của ta, như thế nào nhìn cũng nhìn đủ.

      Nguyên lai so với ta cao chút.

      tại mới có cơ hội so sánh, đương nhiên là bởi vì ta ngày xưa thấy phải quỳ chính là dập đầu, chưa từng đứng cùng như vậy.

      “Ngọc Lang, ngươi có phó hảo tướng mạo .” tùy tiện nâng cằm ta lên: “Đáng tiếc thiếu bộ hảo tính tình.”

      vừa vừa vuốt ve làm cho ta hựu tô hựu ma(5), cả người run lên.

      Hỗn đản! Cư nhiên đùa giỡn nô tài.

      Ta né ra khỏi tay , tựa vào cạnh cửa, kêu to: “ cho chạm vào ta!”

      cười dài tới, như thể thợ săn thấy con mồi.



      Ta từ trước hay đọc lén tạp thư, cũng có phú gia công tử ghẹo tình tiểu thư. Đọc đến đoạn khẩn cấp là ta lại thở dài.Ta chán nản vị phú gia công tử kia vì sao phải ta. Ta tuy là công tử, nhưng phải phường hạ đẳng, dám chặn đường trêu ghẹo con nhà lành.

      đúng là những chuyện kích thích người ta mà!

      nghĩ tới ta hôm nay chẳng những phải công tử, thành nô tài, còn muốn bị người khác đùa giỡn.

      Báo ứng! Ta vì ngày đó mà nảy sinh ý nghĩ sám hối kỳ quái.

      “Da thịt trắng mịn, ăn chắc cũng ngon lắm a” Tiểu vương gia lướt ánh mắt phóng đãng tiếp:” Ta bên dưới nô tài tôi tớ mấy trăm tên, nhưng có ai giống như thế này. Kẻ từ đến lớn được nuôi dưỡng nâng niu như công tử. Gương mặt lại xinh đẹp, cơ thể cũng tốt, còn từng đọc qua thư sách, lão hạ quả sai, khiến người khác mê mị”

      vuốt ve bỡn cợt khắp mặt ta, tay lần mò rờ rẫm, lực tay lại vô cùng mạnh, ta dĩ nhiên ra sức giãy dụa song cũng thể thoát khỏi…

      Ta giận dữ hét lớn: “Ngươi trêu ghẹo nô tài! Ngươi bất luận đều phải hảo chủ tử!”

      định thề sống chết theo, cắn lưỡi tự sát.

      Cánh cửa bỗng nhiên kẽo kẹt tiếng bị đẩy ra, trận làn gió thơm ùa tới.

      Ta bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt trừng đắc lớn hơn nữa.

      Vương phi trang điểm xinh đẹp, chễm chệ đứng ở ngoài cửa.

      Thảm rồi thảm rồi, việc bại lộ. Chỉ sợ phải ban thưởng ta ly hạc đỉnh hồng gọi là bảo tòan danh dự cho chủ tử.

      Vì cái gì ta muốn là nô tài!

      công bình, tuyệt đối công bình!

      Tiểu vương gia ngây người chút, lập tức buông ra ta, hướng Vương phi hành lễ: “Hoàng ngạch nương tại sao lại xuất cung ? Muốn gặp Sanh nhi, chỉ việc cho đòi là được rồi mà?”

      Vương phi cái gì đều có nhìn đến, chậm rãi ngồi xuống, bên cạnh thị nữ lập tức bưng trà .

      Chỉ có ta, ngốc nghếch, hồ đồ đứng ở bên, xem cuộc đối thoại bình thường của mẫu tử . Tiểu vương gia đứng ở bên cạnh ta, đột nhiên nắm lấy tay của ta.

      Vốn đủ khẩn trương , còn muốn quấy rối!

      Ta giống bị cẩu cắn hơi, đem tay quật ra, quát: “Đừng đụng ta!”

      Lập tức nghe thấy thanh thúy tiếng.


      Vương phi toàn thân chấn động, bát trà trong tay rớt xuống.

      Nghĩ lại, có phải hay nàng có chỗ sợ ta? Hắc hắc, khỏi đắc chí.

      chút cấp bậc lễ nghĩa cũng hiểu, người đâu trói lại”

      Còn chưa đủ đắc chí bỗng nhiên nghe thấy tiểu vương gia tình thiên phích lịch (6)đích câu.

      Ta lập tức bị trói gô, ngay cả miệng cũng bị bịt lại.

      Ai, làm người nô tài, chẳng lẽ chút nhân quyền?

      Ta cúi đầu nhìn xem chính mình, rốt cục bất đắc dĩ phải gật đầu.

      tồi, quả có. Ngay cả cẩu cũng bằng.

      Ai trói gô con cẩu?

      *************

      (1): hạ hồi phân giải, tiểu nữ hiểu là chuyện nhưng giải thích …lại là chuyện khác. Đại hiệp nào giải nghĩa được giúp giùm em,đa tạ!

      (2): dạ, ý là người hiểu chuyện phải biết nắm thời cơ , để biết cách cư xử sao cho khéo để khỏi thiệt thân.

      (3): đại trượng phu thà chết chứ ko chịu nhục, em nghĩ câu này ai cũng biết

      (4): dạy lung tung, lọan cả lên để trả thù riêng

      (5): sống dở chết dở

      (6): sấm sét giữa trời quang

      Dạ, đây là tất cả nỗ lực của em, dù sai sót rất nhiều, đôi chỗ vẫn chưa nắm nhưng vì đây là lần đầu tiên nên hy vọng mọi người bỏ quá cho. Em nỗ lực hơn nữa, tìm cách hỏi các tiền bối để lấp vào những chỗ còn thiếu.

      Phù!!!Xong chương 4.Mệt bở hơi tai!

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 5
      Người dịch: Tiêu Dao

      Trong phòng chỉ còn những lời đối thoại , ân cần đích mẫu từ tử hiếu (mẹ hiền con thảo), truyền vào tai ta. Cuối dãy hành lang, thị hầu qua lại đều trộm nhìn ta, sau lại trộm che miệng cười. Ta tức giận từng bước từng bước, vừa vừa trừng mắt nhìn họ. Có cái gì đáng buồn cười? Ta hẳn là bị người người khinh khi! Tay chân bị trói nghiền , ta thống khổ nghĩ chẳng lẽ về sau đều như vậy? thể nào. . . có khoa trương như vậy chứ? Nghĩ đến ngày sau, ta nén nỗi bi thương mà kêu lên ai oán, nhưng miệng bị bịt chặt nên chỉ có thể ngô ngô kháng nghị.


      Rốt cục, Vương phi cũng ra . đòan tùy tùng thị nữ nhắm mắt theo sau, ngạo nghễ, hiên ngang mang theo làn gió thơm trong phòng đoan trang ra. Tiểu vương gia đứng phía sau cung kính ,ánh mắt cư nhiên nhất nhất hướng về phía ta. Lòng đột nhiên nhảy dựng. Hỗn đản! Người này có đôi mắt đào hoa làm cho ta như có dòng điện chạy qua người. Vương phi bước thong dong ngang qua ta bỗng nhiên ngừng lại. Phía sau nàng, đám thị nữ, cũng tự nhiên ngừng lại. Nhất thời, ta trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Tuy rằng những người nhìn ta bộ dạng tồi, nhưng vẫn khiến ta cực độ khó chịu. Nhìn cái gì vậy? Ta hung hăng nhất nhất quay về phía họ trừng mắt, nhất là đối với Vương phi.

      Vương phi lông mi hơi hơi nhảy dựng, kéo dài thanh : “Sanh nhi. . . .” Tiểu vương gia trước mặt mẫu thân trông thành , vội vàng đứng ở trước mặt, khoanh tay : “Hoàng ngạch nương, ta ở đây.” Đôi mắt chính nghĩa đầy phẫn nộ của ta cùng ánh mắt Vương phi đột nhiên va chạm. Vương phi trỏ ngón tay thon dài, trắng muốt về phía ta : “Ngươi thích hồ nháo cùng mấy kẻ thân cận cũng được nhưng tên nô tài này lại hiểu tôn ti, phục làm kẻ hầu cận , ta nghĩ nên đánh trận rồi đuổi ra khỏi đây.” Tuy rằng lời này ra thực rất chướng tai nhưng lại thâm đắc lòng ta. Hình tượng Vương phi trong lòng ta lập tức trở nên phi thường cao quí. A, làn da Vương phi là tuyệt mĩ xinh đẹp. Ta bắt đầu mặt mày hớn hở, nghĩ về nhà thế nào cũng hướng mẹ mà khóc than kể lể…

      “Này. . . .” Tiểu vương gia chần chờ địa nhìn sang ta. Ta miệng ngô ngô thẳng kêu, liên tục gật đầu. Đánh đánh ta nguyện ý! Ta phải về nhà, ngươi đuổi ta !


      “Hoàng ngạch nương, Ngọc Lang là cháu đích tôn của lão Hạ, ta nhìn rất vừa mắt nên cố ý mang về đây. Dù có nghe lời cũng là do cuộc sống gia đình nô tài, đánh mấy đốn dạy dỗ chút tốt thôi.”


      Tiểu vương gia tươi cười đáng sợ… “Sanh nhi biết phải xử trí ra sao, hoàng ngạch nương yên tâm.”


      là tình thiên phích lịch, ta nhìn mắt tóe lửa, đường về nhà vậy là bị chặt đứt tan tành.Ta trừng mắt, cằm cơ hồ rụng xuống đất. Người này chẳng những thả ta , còn phải đánh mấy đốn. Ngươi dám đánh? Ta cắn ngươi!


      Vương phi cười cười, xua tay : “Quên , giờ ngươi là chủ nhân của Vương phủ, ta cũng tiện xen vào. Cứ theo ý ngươi mà làm.” Ta tội nghiệp cho chính mình, nhìn đoàn người của Vương phi rời . Kẻ giúp đỡ chính nghĩa như nàng ta đích thị lão chủ chứa!


      Hôm nay quả là gian nan. Dự cảm của ta thực chuẩn, tiểu Vương gia đưa tiễn Vương phi xong, liền tới tìm ta. Kỳ cần tìm, ta vẫn bị trói ở cuối hành lang.


      “Khó chịu sao?” Tiểu vương gia hì hì cười, cao cúi xuống nhìn ta. Ta hừ lạnh tiếng, rồi quay đầu sang hướng khác.

      bỗng nhiên phủ đầu: “Đúng rồi đúng rồi, ta quên ngươi còn thiếu trận đòn, tại có thể đem thực thi.” Ta chợt quay đầu lại, trừng mắt, liếc cái trêu tức. khỏi tốn hơi thừa lời. Tên chủ tử chết tiệt dám trêu cợt nô tài!


      nên tức giận, ta thả ngươi ra.” thân thủ, đem dây thừng người ta thực cởi bỏ.


      Cơ thể vừa được tự do, lặp tức lôi miếng vải bịt miệng ra, ta có đầy ngập phẫn nộ phải phát tiết: “Vì cái gì nghe Vương phi ? Vương phi đuổi ta cơ mà!” Ta kêu to: “Ta muốn ra ngoài! Ta muốn ra ngoài!”


      Tiểu vương gia bên giúp ta cởi những thứ khác, bên chậm rãi : “Ngươi là nô tài, ngày là nô tài , cả đời đều là nô tài của ta, có thể nơi nào?” lực lớn vô cùng, kéo ta thẳng vào thư phòng. “Đến đây, tiếp tục giúp ta bóp chân.” hề nhìn đến ta nghiêm chỉnh kháng nghị cùng với tinh thần bất khuất, ngông nghênh ngồi xuống, vỗ vỗ bắp đùi của mình.


      Ta đứng ở đối diện, chăm chú theo dõi .” nghe lời, lại muốn bị đánh?” cư nhiên cười uy hiếp ta: “Quản giáo nô tài, khinh dùng trượng, nặng dùng roi, nghe lời dùng sắt nung áp vào da thịt. Nhưng ra ta thích phạt bọn chúng quỳ đá nhọn dưới trời nắng kìa. . . . .”


      Ta thoáng run run, tuy rằng ánh mắt vẫn bất khuất, nhưng chân ra phản bội ta từ lâu, ta lặng lẽ bước tới. Ít nhất tiểu vương gia lúc này cũng tự động tự giác đem chân đặt lên bàn, đặt lên tảng thượng nữa.


      Ta ngồi xuống, thành bắt đầu làm nô tài. Có lúc trong lòng cân nhắc xem có nên bóp mạnh chút để về sau dám cư xử tệ với ta nữa hay .


      “Đừng làm đau ta.” Tiểu vương gia tiên phát chế nhân (ra tay trước để khống chế hành động của người khác), khẽ chớp chớp lông mi chậm rãi : “Ta đau, ngươi khẳng định hội càng đau.” Hừ, đe dọa! Ánh mắt của hảo thứ nhân, nhìn ta chăm chú làm cho da đầu ta run lên.


      “Uy. . .” Ta cúi đầu thầm: “Ngươi có thể hay nhìn ta?”

      Tiểu vương gia ở đỉnh đầu ta cười đến làm cho người ta nghiến răng tức giận: “Có tên nô tài nào lại như vậy ?”


      Lại là nô tài nô tài. . . Chịu nổi! Ta đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn .


      tồi, ta phải hảo nô tài, chẳng lẽ ngươi chính là hảo chủ tử?” Nhất nhất kể hết tội trạng của : “Ngươi đánh nô tài, khi dễ nô tài, đùa giỡn nô tài, đe dọa nô tài…” Lòng đầy căm phẫn đem những uất ức toàn bộ đổ ra hết; cằm bỗng nhiên bị nâng lên, giống như là bị dẫn dụ. ràng chỉ là cằm bị nâng lên, cớ sao lại cảm thấy khó thở?”A. . .” Ta há to mồm, khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ thân thể tỏ vẻ bảo buông ta ra. trận nhiệt khí phả vào mặt. Gương mặt tươi cười của tiểu Vương gia đột nhiên tới gần. Môi ta cư nhiên bị người ta hết cắn lại liếm.


      Ta sửng sốt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Vốn miệng mở to, tại trương đắc lớn hơn nữa, đầu lưỡi ướt sũng thẳng tiến vào khoang miệng ta. Ta nghĩ khép miệng lại, cũng còn kịp. Đầu lưỡi của Tiểu vương gia quả thực là đùa giỡn trong miệng của ta. Cảm giác tê dại ma mị vây chặt lấy thân thể, theo miệng lan tràn, cảm thấy như có con rắn cựa quậy trong lòng bàn chân. Cơ hồ ngay cả chân đều mềm nhũn. , kỳ muốn mềm nhũn. Ta ngã vào trong lòng tiểu vương gia, ngực dựa vào tay . Thời gian qua càng lúc càng chậm hơn, hoặc là càng lúc càng nhanh hơn. Ta còn có thể phân định ràng nữa. Chỉ thấy tiểu vương gia cười. Lỗ tai cũng có cảm giác chẳng thể nghe thấy gì nữa. Cảm giác như ở trong mộng.


      Rất lâu sau mới nghe thấy tiểu vương gia khẽ cười : “Thoải mái ?”


      “Thoải mái. . . . .” Ta đần độn gật đầu, đột nhiên toàn thân đại chấn, nhảy lên cao ba trượng , kêu ầm lên: “Thoải mái cái quỷ!” Nhảy mạnh xuống đất khi chân mềm nhũn, ta nhào vào trong lòng tiểu vương gia, tức giận bỗng biến thành thương ngọt ngào.


      “Ngươi đùa giỡn ta!” -Ta cơ hồ phải khóc lớn lên.


      Nếu ta là nữ nhân nhất định khóc lớn, hơn nữa phải bắt lấy ta, sau đó cũng phải là Vương phi có nha đầu theo hầu hạ, thấy vừa mắt hô to: “Người đâu, mang ra ngoài đánh”. Đáng tiếc ta phải nữ nhân.


      Tiểu vương gia thản nhiên : “Ta là chủ tử của ngươi, đừng hôn , cho dù đem ngươi đánh chết, cũng là thiên kinh địa nghĩa(đạo trời đất).”


      độc ác! Ta vội vàng giãy giụa, vùng khỏi ngực của , bất đắc dĩ khí lực bằng người.


      Ta kêu to: “Ta làm nô tài! Ta làm nô tài!”

      “Hảo hảo, làm nô tài làm nô tài.” Tiểu vương gia vội . Ta lập tức thu thanh , nhìn kỹ . Tên vô lại này liệu có tốt như vậy?


      Ta thử : “Ngươi vậy, ta phải nô tài . Ta phải về nhà.” Tiểu vương gia cười lắc đầu: “ làm nô tài, làm Ngọc Lang của ta để ta hôn.”


      Khốn kiếp!Lại đùa giỡn ta! Ta đưa chân đá , bị gạt ra.


      ha hả cười. Tức chết, ta lại duỗi chân đá lần nữa. Bất ngờ, ôm chặt lấy ta, đem ta kéo vào trong lòng ngực của , thấp giọng : “Còn? chút tiến thối (có trước có sau=>người kẻ dưới) cũng đều hiểu.”


      Sắc mặt lại bỗng nhiên khôi phục vẻ cao ngạo của kẻ tại thượng(bậc bề =>chủ tử),khiến người ta phải sợ hãi . Ta hoảng sợ, nhất thời phản ứng kịp, ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của ngẩng đầu nhìn .


      lại cười, nụ cười làm cho đến băng tuyết cũng phải tan chảy: “Như vậy mới đúng, Ngọc Lang, Ngọc Lang, ngươi động lòng người mà.” Sau đó lại là trận hôn dài.


      Ta oa oa khóc lớn: “Ngươi đùa giỡn ta. . . .”


      “Đúng đúng, ta đùa giỡn ngươi, đừng khóc đừng khóc. Ngọc Lang, ngươi như vậy muốn làm nô tài, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp, được ?”


      Ta lập tức thu tiếng khóc, hơn nữa quên chính mình còn ở trong lòng ngực của tiểu vương gia: “Biện pháp gì?”


      “Làm bảo bối Ngọc Lang của ta.”


      Lại bắt đầu đùa giỡn! Ta hút khí, chuẩn bị lên tiếng khóc lớn. Đánh lại trốn thoát, khóc cũng có thể .


      Tiểu vương gia thấy ta sắp khóc, vội vàng hét: “Ngươi làm tiểu bảo bối của ta, ta bắt ngươi làm những việc của nô tài, cần ngươi dập đầu, cần ngươi giúp ta bóp chân, cần ngươi bưng trà rót nước. . . . .” liệt kê rất nhiều ưu đãi, làm cho ta há to mồm.


      “Còn có tiểu nha đầu hầu hạ ngươi chuyện ăn uống, thay đổi xiêm y,đem những thứ rách rưới người ngươi vứt hết…”


      làm sao biết ta cảm thấy nhục nhã,chán ghét y phục của nô tài?


      Ta liếm liếm môi, hỏi: “Như vậy là giống với chủ tử?”


      cư nhiên bước đến, cũng liếm liếm môi của ta. thoải mái nên ta cũng cự tuyệt.”Đối, quả thực cũng giống chủ tử. Được ?”


      Cái đó còn phải hỏi? Ta ha ha cười, gật đầu liên tục: “Hảo! Hảo! Đương nhiên hảo!”


      “Bất quá làm bảo bối của ta cũng có điều kiện.” Cằm của ta lần nữa giống như sắp rụng: “Cái gì? Còn có điều kiện?” Thanh bắt đầu biến điệu, có thể nghĩ điều kiện nhất định thực hà khắc.


      Tiểu vương gia này từ đầu tới đuôi căn bản là phải cái thứ tốt!”Đương nhiên là có điều kiện. Điều kiện chính là. . . . . Mười ngày, , năm ngày bỏ ra ngày, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, vô luận ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều phải nghe lời.”


      “Kia phải là làm nô tài?”


      “Chính là, năm ngày bốn ngày làm chủ tử, ngày làm nô tài, như vậy so với mỗi ngày đều làm nô tài tốt hơn, đúng hay ?” Tiểu vương gia gương mặt đầy vẻ mê hoặc.

      Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng là quá tốt rồi.

      “Đối!” Ta gật đầu. Đem mình cấp bán.


      Phù! Chờ mỏi mòn mới thấy hai í có tiến triển tí xíu(buồn 5 phút). Chương này cũng tình cảm phết! Em Ngọc Lang đúng là bị dụ òi. công gian quá mà. cặp này !

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 6
      Người dịch: Tiêu Dao


      “Người đâu, gọi lão Trần đến đây.”

      Trần bá bị gọi vào thư phòng, vừa vào cửa, thấy ta hảo khuông hảo dạng đứng ở sau lưng tiểu vương gia, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

      Dám chắc cho rằng ta gặp phải độc thủ(thủ đoạn độc ác)củatiểu vương gia.

      Ta ở phía sau tiểu vương gia làm mặt quỷ.

      tồi, quả tình thiếu chút nữa là bị hạ độc thủ, bất quá may mắn Ngọc Lang ta cơ trí dũng cảm, thuận lợi xoay chuyển tình thế.:))))))))))))))))))

      Tiểu vương gia đối Trần bá : “Lão Trần, bắt đầu từ bây giờ, Ngọc Lang chỉ phải hầu hạ mình ta. Ngòai ta ra, ai cũng được sai bảo .”

      Ta gật gật đầu, lại lặng lẽ dùng đầu ngón tay di di lưng tiểu vương gia.

      “Còn nữa, Ngọc Lang thể ở phòng của nô tài, ngủ ở tẩm phòng cạnh phòng ta. Ngươi tìm người hảo hảo thu thập chút, bài trí lại cho tẩm phòng giống phòng của chủ tử.”

      Ta nhìn Trần bá cơ hồ trừng đắc phải đến tròng mắt cũng muốn rơi xuống, tiếp tục di di ngón tay lưng tiểu vương gia.

      “Còn nữa, phải tìm hai nha đầu lanh lợi thị hầu cho Ngọc Lang.”

      “Còn nữa, quần áo của Ngọc Lang cần chờ may loại vải của nô tài, ngươi lập tức tìm may vài bộ quần áo bằng lụa cao cấp, làm sao cho Ngọc Lang mặc vào vừa vặn là được.”

      “Còn nữa…”

      Ha ha, tiểu vương gia thay đổi nhanh. Trần bá nghe tiểu vương gia phân phó, mặt bị dọa đến trắng bệch, lại liên tục nghi hoặc đưa mắt nhìn ta.

      Ta khẽ nhếch mép cười, càng cao hứng di di ngón tay người tiểu vương gia.

      Tiểu vương gia bỗng nhiên xoay người trừng mắt với ta, gầm tiếng: “Có chịu đứng yên hay ?”

      Ta hoảng sợ, thấy ánh mắt sắc bén của , vội vàng le lưỡi bắt tay giấu sau lưng.

      Trần bá chảy mồ hôi lạnh sau khi rời khỏi đây, tiểu vương gia đem ta kéo đến trước mặt.

      “Như thế nào? tại có thấy cao hứng ?”

      Ta hì hì cười: “Cao hứng, cao hứng.”

      tại nhìn kĩ thấy Tiểu vương gia này có bộ dáng khá tốt. Trông hoàn toàn là kẻ vô hại.

      “Ngọc Lang. . .” Tiểu vương gia mỉm cười, cầm lấy tay của ta.

      Thanh của trầm thấp, nghe vào trong tai, như bị miêu gãi cảm thấy ngứa ngáy kì lạ.

      làm sao luyện được thứ thanh như vậy? Ta cũng muốn bắt chước!

      “Ta đối với ngươi tốt như vậy, báo đáp ta chút được ?” Lỗ tai ta như có luồng nhiệt khí tỏa vào.

      Ta kìm lòng đậu, đưa tay lên vân vê vành tai. Ngón tay vừa mới đưa lên bị cái gì đó ướt sũng chạm vào.

      Nguyên lai là dại dột nên mới chui đầu vô lưới, đem đầu ngón tay đưa vào miệng tiểu vương gia.

      nên cử động.” cầm lấy tay của ta, cho ta rút tay về.

      Ta trừng mắt. Ngươi bất động ta phải bất động sao?

      thầm dùng sức rút tay trở về.

      “Ta cho ngươi biết! được tùy tiện chạm vào ta!” Ta xoay người, chống nạnh, hét lớn: “Ta là chủ tử! Ngươi như vậy rồi!”

      Tiểu vương gia cười khổ: “Đúng đúng, ngươi là chủ tử.” Mắt của chợt lóe lên, biết lại suy nghĩ gì.

      Mặc kệ, ta tại cũng cần sợ nữa.

      “Ngọc Lang đại thiếu gia, ngươi hôm nay là chủ tử. Có cái gì phân phó, thỉnh cho tiểu nhân.” cười như trêu tức, tiểu vương gia thư thư phục phục ngồi vào ghế, híp mắt nhìn ta.

      Hừ! Ngươi dám ngồi chẳng lẽ ta lại dám?

      Trong phòng chỉ có cái ghế, bị tiểu vương gia ngồi rồi. Ta liếc mắt tìm chỗ ngồi thích hợp.

      “Phân phó? Đương nhiên là có a.” Ta đến bàn hào phóng ngồi xuống, đem chân đặt ở tảng thượng. Bởi vì cái bàn cùng tảng cách nhau quá xa, có điểm miễn cưỡng, chỉ có thể ép mình ngồi thẳng lưng lên.

      “Ta muốn chủy chân.”

      Tiểu vương gia ánh mắt khẽ dao động: “Chủy chân? Ta?” chỉa chỉa ngón tay vào bản thân.

      Ta đương nhiên mạnh mẽ gật đầu: “Dù sao ta cũng là chủ tử.”

      “Ta chỉ cho ngươi hưởng quyền lợi của chủ tử, chứ ngươi có thể sai bảo ta.”

      Ta ngáp cái tỏ vẻ mệt mỏi: “Tốt lắm, vậy ngươi tìm nha đầu tới đây giúp ta chủy chân. Nhớ , bộ dáng phải xinh đẹp chút.”

      Tiểu vương gia nhìn ta lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười khẽ.

      cười là đẹp, chân mày giãn ra, mặt như có xuân quang.

      “Hảo, hảo. . . . .” kêu lên sảng khoái rồi từ tốn xắn tay áo lên: “Để ta thị hầu cho ngươi. Ha, ta còn chưa từng thị hầu ai cơ đấy.”

      Ta có chút ngạc nhiên, trừng mắt to nhìn . Vô luận như thế nào, cũng là Vương gia, là kẻ cao quý, còn là chủ tử của ta. ngờ, giúp ta chủy chân, lại còn rất mực nhàng, ôn nhu.

      là thoải mái, ta nheo nheo mắt thích thú. Lần này đến lượt ta cúi đầu theo dõi . Cố ý dùng ánh mắt say mê để trả đũa.

      là vạn phần thích thú!

      Tiểu vương gia ngẩng đầu nhìn ta, cố ý tỏ ra vẻ “thẹn thùng”.

      “Chủ tử, ngươi thế này. . . . Gọi là ánh mắt gì?”

      Ta thong thả : “Như thế nào, nhìn xem mà cũng được sao? Có nô tài nào như vậy ?” Thống khoái thống khoái!

      Tiểu vương gia : “Nếu ta thực làm nô tài, nhất định là phải gấp ngàn vạn lần bọn nô tài khác.”

      “Ha ha, cười chết người. Tốt lắm, ngươi làm hảo nô tài, ta làm hảo chủ tử. Về sau ngươi phải nghe ta !”

      Tiểu tử này tám phần là thích hợp làm chủ tử, cư nhiên lại chịu làm nô tài.

      Chính chờ ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, gằn giọng : “ nhảm, suy nghĩ viển vong.”

      Ta lại bị làm cho hoảng sợ, vội đem chân rụt trở về.

      Ta liếc mắt nhìn , cười , cười đến dịu dàng bình thản.

      “Thực xin lỗi chủ tử, ta lại làm ngươi sợ.” chế nhạo , lại nhìn ta : “Ta chuộc lỗi.”

      Ta gật đầu mạnh: “Chuộc lỗi! Đương nhiên là phải chuộc lỗi rồi!”

      Trong nháy mắt, gương mặt tiểu vương gia tiến sát lại gần ta. Động tác của thuần thục khiến ta chưa kịp phản ứng chạm vào môi .

      Vừa muốn mở miệng kinh hô, lập tức bị ôm hôn gắt gao, ngay cả thở cũng thở nổi.

      Khoang miệng bị lộng khoái, lưỡi lại bị quấn lấy khiến toàn thân ta bất giác trở nên vô lực.

      xong, chân bắt đầu đứng vững nữa.

      Sai, phải chân mà là cả người đều như mềm nhũn ra.

      Ta ngã xuống bàn.

      May mắn mới vừa rồi có lựa chọn ngồi ở tảng thượng, nếu lúc này ngã xuống đất rồi.

      Thiên toàn địa chuyển. . . . .

      qua bao lâu rồi?

      Tiểu vương gia vất vả buông ta ra.

      Ta liều mạng thở, cứ như thể vừa hai trăm dặm đường.

      “Ngươi. . . . Hộc. . . Ngươi. . . phù phù… . .” Ta chỉ vào mắng: “Ngươi lại đùa giỡn ta!”

      Người trước mặt tỏ ra vẻ mặt vô tội: “ tại ngươi là chủ tử, ta là nô tài. Chịu thiệt chính là ta.” Tiểu vương gia lộ ra ánh mắt “ủy khuất”: “Ngươi đùa giỡn ta!”

      “Ta. . . . . Ta. . .” Ngón tay của ta tại chỉ vào nữa, mà chỉ vào chính mình: “Ta đùa giỡn ngươi?”

      “Đúng, ngươi đùa giỡn ta.” Tiểu vương gia mặt tỏ vẻ “ ”, trang nghiêm gật gật đầu.

      Đầu ta bị làm cho thành mớ hỗn độn.

      Tiểu vương gia còn : “Ngươi phải làm hảo chủ tử, vậy mà làm chuyện xấu cũng chịu thừa nhận.”

      “Ta. . .”

      “Nếu ngươi làm tốt chủ tử, như vậy đến ngày ta làm chủ tử, ta cũng đối tốt với ngươi, tuyệt đối khi dễ ngươi.”

      Đây đúng là có gian ý trong đó, đương nhiên là nếu ta lo làm hảo chủ tử, năm ngày sau bị chết rất khó xem.

      Ta giống như bị cái gì chặn ở cổ: “Ta. . . . . Ta. . .”. Ta gật đầu: “Hảo, hảo, ta đùa giỡn ngươi.”

      Tiểu vương gia lúc này mới lại cười rộ lên, kéo tay của ta : “Ngọc Lang chủ tử, ngươi cần thương tâm. Ta tuyệt trách ngươi đùa giỡn. Làm sao giống ngươi, vừa chạm vào vội kêu to làm náo loạn cả lên. Ngươi xem, ta có phải hay hảo nô tài?” nhìn ta cười,khẽ chớp chớp mắt.

      “Ta. . . . Ta. . . . .” Ta cũng liều mạng nháy mắt.

      Trời ạ!

      Vì cái gì thích hợp?

      Nhất định có điểm gì đó đúng ở đây…

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 7
      Người dịch: Tiêu Dao

      Ta nghĩ cả buổi tối, rốt cuộc cũng chẳng nghĩ ra được có chỗ nào thích hợp.

      Giường thực thoải mái, so với ở nhà ta quả là xa hoa hơn nhiều. Ta bỗng cảm giác muốn ở lại đây, ở trong căn phòng tuyệt đẹp của chủ tử này.

      , ta chính là thích những thứ xinh đẹp tinh xảo. Giống như. . . tại đặt ở đầu giường là bộ quần áo màu xanh da trời. Tốt nhất là phải có thêu hoa văn bằng chỉ tơ tằm; còn nhớ ngày đó ta ở nhà phải năn nỉ mẫu thân cực kì khổ sở mới có được.

      Đây đúng là quần áo của tiểu Vương gia, quần áo của ta chắc phải vài ngày nữa mới có được. Thôi kệ, mặc quần áo của tiểu vương gia so với mặc quần áo nô tài xấu xí tốt hơn nhiều.

      Kỳ tiểu vương gia rất tốt a. . . Ngoại trừ tính tình có đôi lúc quái dị…

      Lúc ta mới bước vô phòng, cầm lấy tay của ta, giọng cười: “Hôm nay là ngày đầu tiên, thả cho ngươi ngủ ngon giấc.” Miệng ghé vào tai ta thầm, làm cho tâm ta cứ nhộn nhạo cả lên.

      Dường như sắp tới, phát sinh nhiều thứ mới mẻ đây.

      Gia gia cùng mẫu thân, còn có phụ thân, biết là có nghĩ đến ta hay .

      Ta bỗng nhiên hắt xì to.

      Xoa xoa cái mũi, kéo chăn trùm lên đến tận cổ.

      tồi, bọn họ quả là nghĩ đến ta.

      Ta nhắm mắt lại, hảo hảo ngủ.

      Ta là bảo bối ngoan, ngọc thụ lâm phong Hạ Ngọc Lang.

      Ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.Trần bá bao giờ … nữa đến bắt ta rời giường.

      Mơ mơ màng màng mở mắt ra, ta chợt nghe thấy có thanh mềm với ta: “Tỉnh?”

      tiểu nha đầu xinh đẹp bưng thủy bồn đứng ở đầu giường, cười : “Nên dậy chứ? Chủ tử đều tỉnh dậy, lỡ như ở trong thư phòng gọi ngươi sao.” bên động tác nhanh nhẹn mà nâng ta dậy, giúp ta lau mặt. “Trần bá muốn ta tới chiếu cố ngươi. Ngươi kêu Ngọc Lang đúng ? tốt, tên hai chúng ta là cùng đôi, ta gọi là Kim Muội.”

      Đúng rồi, tiểu vương gia còn đáp ứng có tiểu nha đầu hầu hạ cho ta.

      Ta hỏi xẵng giọng: “Có cái gì để ăn chưa ? Chết đói mất thôi.”

      “A, ngươi là phách lối.” Kim muội nhăn nhăn cái mũi : “Ngươi tự cho mình là chủ tử sao? Tất cả mọi người đều là nô tài, bất quá chủ tử nỗi lòng tốt, đùa với ngươi chút thôi.”

      Ai, đúng là tiểu nha đầu can đảm.

      Ta trừng mắt liếc nàng cái: “Cái gì tất cả mọi người đều là nô tài? Ta phải là nô tài!”

      phải nô tài, vậy ngươi là cái gì?”

      “Ta. . . Ta là. . . .” Ta nghẹn lời, cũng thể là “bảo bối Ngọc Lang của tiểu Vương gia”

      Kim Muội cười khúc khích, che miệng : “Ngươi quả là còn trẻ con, mới lo lắng chút là mặt đỏ hết lên. Quên , ta cũng là có hảo ý nhắc nhở ngươi thôi; phải cẩn thận chút, nên nghĩ lời chủ tử đều là . Mỗi năm có biết bao nhiêu người được chủ nhân sủng ái, ngươi cứ mà hỏi, những thư đồng trước đây của chủ tử được cưng chiều là thế mà tại còn có ai nhìn thấy bóng dáng của họ ở đâu ?”

      Trong lòng ta thoáng dao động chút.

      Dù biết có điểm gì là lạ, nhưng chính là nên lời.

      Ta quệt mồm hừ lạnh: “Ngươi ghen tị.”

      Kim Muội đem khăn mặt hướng bồn lý ném xuống, xoa thắt lưng : “Ta ghen tị? Ha, tại ngươi như vậy, đợi ngày sau ngươi bị lạnh nhạt lúc đó tự khắc thấy hối hận thôi .”

      Bị lạnh nhạt?

      Ngày sau?

      Ta tại cũng vì lời của Kim Muội mà bận lòng nhiều.

      Mặc kệ Kim Muội, ta vội vội vàng vàng mặc quần áo tiểu Vương gia cấp cho ta, chạy đến thư phòng.

      Quả nhiên, tiểu vương gia ngồi trong thư phòng từ lâu.

      tên mọt sách.

      “Ngọc Lang, ngươi đến rồi?” Vừa thấy ta, tiểu vương gia để sách trong tay xuống, nở nụ cười: “Đến đây cho ta xem nào.”

      xoay ta mấy vòng rồi cao hứng : “May là chiều cao của hai chúng ta khác biệt nhiều lắm. Có điều ngươi mặc lên có nhiều nét thú vị”

      Ta chợt nhớ tới lời của Kim Muội, ngẩng đầu hỏi tiểu vương gia: “Ngươi có thể hay bỗng nhiên ngày khiến ta lần nữa lại làm nô tài?” Ta còn thành : “Ta cũng muốn làm nô tài, bị người ta tùy ý sai bảo.”

      “Ta biết, ngươi hận nhất người ta sai bảo ngươi.”

      “Đúng!” Ta gật đầu.

      “Chính là, chúng ta có hẹn trước, mỗi năm ngày, ngươi phải làm hảo nô tài ngày.Ngươi quên rồi sao?”

      Ta gật gật đầu. Đúng, chuyện gì cũng đều có giới hạn của nó.

      Bất quá năm ngày làm nô tài ngày với mỗi ngày đều làm nô tài sung sướng hơn nhiều rồi.

      Tiểu vương gia hỏi: “Hôm nay bắt đầu, chỉ cần có người ngoài, ngươi có thể sai bảo tất cả nô tài trong phủ , giống như chủ tử vậy. Bất quá, lúc có người ngoài, được nghịch ngợm xấu lắm a~.”

      Ha ha, ngày ta hưởng thụ khoái hoạt bắt đầu rồi.

      “Ta muốn sai bảo ngươi.” Ta nghiêng nghiêng đầu, bĩu môi.

      xong, nhìn thế nào cũng đều giống làm nũng.

      cũng phải mẹ của ta, ta vì cái gì làm nũng? Đầu như muốn nổ tung.

      Ta vỗ vỗ đầu óc của mình.

      Tiểu vương gia híp mắt cười: “Hảo, ngươi sai bảo ta. Ngọc Lang chủ tử, ngươi cần nô tài thị hầu như thế nào?” bỗng nhiên bước tới gần. Hô hấp của ta bỗng nhiên trở nên khó khăn.

      có vết xe đổ, ta nào dám lặp lại, vội vàng xua tay: “Ta hôm nay nghĩ đùa giỡn ngươi, ngươi ngàn vạn lần cần lại bị ta đùa giỡn.”

      nghĩ đùa giỡn ta?” Tiểu vương gia cười nhạo, đột nhiên bắt lấy phía dưới của ta, xoa hỏi: “ nghĩ chuyện xấu, tại sao có thể như vậy?”

      A a a! Ngươi làm cái gì vậy chứ?

      Ta kêu to: “Buông ra buông ra! Ngươi điên rồi sao?”

      Tiểu vương gia phả vào lỗ tai ta những lới cực kì nhàng: “Chủ tử, ta ở đây để thị hầu ngươi a. Như vậy thoải mái sao? Ta chỉ biết, ngươi sáng sớm nghĩ đùa giỡn ta.”

      . . . .

      Ta liều mạng lắc đầu, đúng là thể gì được, đến thở còn chưa xong nữa là…

      Thân mình ta sớm mềm nhũn, ngã vào trong lòng ngực tiểu vương gia. Vì cái gì mỗi lần đều ngã vào trong lòng ngực của ? Bất quá ôm ta, so với ngã ra đất tốt hơn thôi.

      Dường như có con kiến ở người ta chạy loạn xạ, phải con mà là đàn.

      Toàn thân ngứa ngáy, rồi hiểu sao lại thấy thoải mái. Cơ thế tiểu Vương gia làm cho ta thoải mái…

      Ta đơn giản tựa vào người , để thị hầu.

      Càng bị chạm vào, ta càng muốn phải nhiều. Đây nhất định là trò chơi mới mẻ trong vương phủ, như thế nào năm đó ta ở nhà lại thử qua?

      Ta xoay người về phía . biết là có nên gọi cứu mạng hay , vẫn là vô thức gọi nhanh lên, nhanh lên nữa, đừng có ngừng.

      Cơ thể lâng lâng như ở giữa đám mây . . . Thân mình càng ngày càng nóng dần lên như có hỏa…

      Ta sắp nhịn được kêu to lên. Tất cả thoải mái được đưa lên tới đỉnh điểm, tất cả hỏa nhiệt trong cơ thể đều nhất loạt thoát ra ngoài.

      Ta hét lên tiếng, ngồi phịch trong lòng ngực tiểu Vương gia.

      Mệt mỏi quá a.

      Vô tình ngẩng đầu lên, ta bắt gặp ánh mắt chăm chú của nhìn ta.

      “Ngươi khi dễ ta. . . . .”

      Tiểu vương gia lại tỏ ra “ta đây vô tội” : “Ta đây là thị hầu. Ngọc Lang chủ tử, ngươi thấy thoải mái ?” Nghe điệu của , thiếu chút nữa ta nghĩ lấy lòng mình, nhưng gương mặt lại có vẻ gì là như vậy.

      Thoải mái?

      Ta cảm thấy được việc này rất là mất mặt nên kiên quyết lắc đầu: “Tuyệt thoải mái.”

      Ta hữu khí vô lực chỉ vào mũi : “Lần sau được bắt buộc ta đùa giỡn ngươi!”

      “Đúng vậy chính ngươi nổi lên ý xấu, nghĩ muốn đùa giỡn với ta. “

      thể nhịn được nữa, ta rống to: “Ai ngờ đùa giỡn lại giống ngươi như vậy? Có đùa giỡn cũng phải là đùa giỡn với tiểu thư xinh đẹp chứ! Ta tình nguyện đùa giỡn với Vương phi cũng… . A! Của ta má ơi!”

      Khố hạ vừa mới bị “Thị hầu” thoải mái lại bỗng nhiên bị người hung hăng sờ, ta kêu thảm thiết đứng lên.

      Tiểu vương gia thay đổi sắc mặt, lạnh lùng : ” Suốt ngày chỉ nghĩ đến nữ sắc”

      Bộ dáng của đáng sợ, ta dám nhắc nhở , ta bây giờ là chủ tử còn bây giờ là nô tài, chỉ có thể đáng thương nhìn trộm gương mặt của .

      Tiểu vương gia nhìn bộ dáng của ta, cư nhiên nở nụ cười, giống như băng tuyết tan ra.

      đem ta hảo hảo an trí ở ghế, xoay người rót chén trà nóng, cung kính đem đến trước mặt của ta.

      “Ngọc Lang chủ tử, thỉnh dùng trà.”

      Tên này quả là biến thái. . . .

      Ta phía dưới còn hơi nhói nhói đau, sợ tới mức tâm còn chưa kịp khôi phục lại, hai tay run run tiếp nhận chén trà đưa, hoài nghi nhìn chăm chú lát.

      Tiểu vương gia cười : “Chủ tử cẩn thận nóng.” Nhìn ta nở nụ cười kiều mị.

      Nụ cười kiều mị càng làm cho gương mặt trở nên tuấn tú lạ thường, hậu quả là hại ta buông tay khỏi chén trà.

      Xoảng…………….!

      Chén trà rớt xuống đất vỡ tan tành!

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 8
      Người dịch: Tiêu Dao

      Tiểu vương gia xem xét những mảnh vỡ mặt đất cười : “Cũng có gì, bất quá cái chén này là cống phẩm của triều đình, ngày hôm qua hoàng a mã mới ban cho cho ta. Dám phá hư cống phẩm, nặng nhất cũng chỉ bị khép vào tội danh bất kính, cùng lắm là mất đầu thôi.”

      Ta bị dọa đến mồ hôi lạnh cũng túa ra, run rẩy đứng lên xem xét những mảnh vỡ đất.

      là, mới có nửa ngày, làm chủ tử quả dễ dàng gì.

      Bất quá. . . . .

      thể yếu thế, tuyệt đối thể!

      Xoay người lại, ta cố cho hợp tình hợp lí: “Ai kêu ngươi dùng cái chén này? Ta có muốn dùng cống phẩm sao?”

      “Ngươi là chủ tử, đương nhiên muốn dùng vật quý báu. Càng quý báu càng tốt.”

      Nhìn nụ cười gian tà của , ta bỗng thấy sôi máu, ức chịu được.

      “Hảo, hảo, chuyện này coi như bỏ qua .” buông câu

      May mắn tiểu vương gia cũng phải kẻ quá chấp nhất.

      Ta cùng ở trong thư phòng ngây người nhìn nhau hồi, rốt cuộc ta cũng phải lên tiếng: “Bản chủ tử phải ra ngoài ngoạn.”

      Tiểu vương gia hì hì cười: “Làm chủ tử là phải toàn diện, ta cũng muốn làm phiền ngươi nhiều. Nhưng tại đúng là thời điểm tốt để ngươi luyện tự (luyện viết).“

      “Luyện tự ?” Ta kêu to, thể tin được.

      Nguyên vốn tưởng rằng rời khỏi gia môn là có thể rời xa ác mộng, ai ngờ…

      Tiểu vương gia gật đầu: “Đúng vậy, chủ tử là phải như thế, chữ viết nhất định so với nô tài phải có phong thái hơn nhiều. tại ngươi là chủ tử ta là nô tài, chữ viết của ngươi phải tốt hơn ta.”

      “Vậy ngươi viết vài chữ cho ta xem, chúng ta so sánh…”

      Tuy rằng khả năng lớn, nhưng vẫn là hy vọng chữ viết giống cẩu móng vuốt(đại thể là chữ viết xấu như chó cào o_O~eo ơi) nguệch ngoạc khó coi.

      Ta nhìn thần thái rạng rỡ, cầm bút hăng hái vòng cuồng tảo, trong lòng biết ổn.

      Ta vừa tới gần nhìn thành phẩm, chân lập tức mềm nhũn ra.

      “Chủ tử cẩn thận.” đôi tay từ sau chống đỡ ta, tùy tiện ôm chặt lấy ta.

      Tiểu tử này là Vương Hi Chi(*) chuyển thế?

      Mồ hôi lạnh biết ở đâu rơi lả chả.

      Nếu muốn ta viết chữ đẹp hơn , chỉ sợ phải ngồi trong thư phòng luyện trăm năm cũng chưa chắc được.(nhục thiệt :) thế đứa nào đòi đem chữ ra so a~?)

      Tiểu vương gia cười cười hỏi ta: “Chủ tử, đây là chữ ta viết thỉnh người xem qua?”

      “Ha hả. . . Ta miễn cưỡng nhìn, chữ ta so với nhũ mẫu chỉ hơn được chút, lần này đúng là cái miệng hại cái thân!

      “Ta cũng biết là chữ mình miễn cưỡng. Thỉnh chủ tử viết bộ, làm cho ta khai mở nhãn giới (mở rộng tầm mắt).” Tiểu vương gia ác ý cười trêu tức.

      Ta đường đường ngọc thụ lâm phong vậy mà lại bị dọa chết khiếp đến ba phần.

      “Cái này. . . .ta nghĩ khoe ra tốt chút nào.”

      Ta là chủ tử.

      Vậy mà bây giờ lại cảm thấy mình bé thế nào ấy.

      được, nhất định phải viết. là chủ tử phải dám dám làm. ra, ta cũng chỉ là muốn hảo hảo dạy ngươi làm chủ tử sao cho tốt. Để xem ai đó còn dám ta phải hảo chủ tử nữa hay :))))))))).” Tiểu vương gia vừa chớp mắt thay đổi sắc mặt.

      Tên chết tiệt này làm gì mà thay đổi sắc diện nhanh quá, ta đúng là vẫn chưa kịp đối phó.

      “Hắc hắc, ta nghĩ nghĩ vẫn là. . . .”

      Ta cố nghĩ ngợi xem phải lấy cớ gì thoái thác, để tránh cho ta so với phải xấu hổ đến chết . Tiểu vương gia chậm rãi ho khan vài tiếng, biết từ nơi nào lấy ra bản thước dài.

      Ta lập tức cấm khẩu.

      Cái bản thước kiểu này ngày trước chọc giận phu tử ta được “nếm” qua ít.

      “Luyện tốt, liền bị đánh. Ngươi tại là chủ tử, đương nhiên thể dùng trượng đánh, cũng thể bắt phơi nắng. Bất quá bàn tay có thể đánh được.” Tiểu vương gia bắt đầu nhớ lại nổi thống khổ của thơ ấu: “Ta cũng là nhờ trước đây trúng ít nhiều bản thước, mới luyện ra được nét chữ như thế này.”

      xong xong, nếu để cho thấy chữ của ta, chừng đem tay của ta đánh gãy mất.

      Ta khẩn trương nhìn chằm chằm sắc mặt lạnh lùng của tiểu vương gia, vậy tay còn đong đưa bản thước dài nữa chứ.

      Chó cùng rứt giậu(đại thể là cùng đường phải liều), ta bất cứ giá nào cũng phải liều!

      “Ta làm chủ tử nữa!” Ta nhảy lên ghế rống to: “Ta muốn làm nô tài!”(nhiễu ! X( )

      “Ngươi muốn làm nô tài?”

      Ta gật đầu mạnh, chỉ e chịu.

      ngờ, tiểu vương gia đáp ứng cách dễ dàng.

      thành vấn đề, làm nô tài coi như nô tài. Ngươi đối với ta thái độ bất kính, nếu ngươi là chủ tử ta đương nhiên có thể chấp nhận, bất quá nếu như là nô tài, ta hảo hảo giáo huấn chút. Lôi ra sân trói vào cột đánh hai mươi roi, có đủ hay ?”

      “Cái gì?” Ta thét chói tai, vội vàng nhảy xuống ghế.

      “Cái gì? đủ? Ta cũng nghĩ vậy.” Tiểu vương gia làm ra vẻ gật gù: “Ít nhất cũng bốn mươi roi, da tróc thịt bong mới có thể nhớ giáo huấn.”

      nhàn nhã đứng trước mặt ta, làm cho ta phải nghiến răng căm tức, gương mặt lộ vẻ dương dương đắc ý.

      “Ta đây làm nô tài!”

      Đùa à, ta đâu phải điên mà thích bị đánh.

      Tiểu vương gia nhíu mày: “Vậy ngươi rốt cuộc là muốn làm chủ tử hay làm nô tài?”

      Ta cẩn thận ngẫm lại, phát làm cái gì cũng có lời.

      Làm nô tài phải “ăn” roi, mà làm chủ tử lại phải “ăn” bản thước.

      Càng nghĩ càng thương tâm, ta oa oa khóc lớn lên: “Cái gì cũng làm! Ta cái gì cũng làm! Ngươi khi dễ ta. . . .”

      Tiểu vương gia thực có lương tâm cứ đứng đấy “thưởng thức” gương mặt khóc lóc của ta vậy còn cố ý hỏi châm chọc: “Vậy ngươi muốn làm gì?”

      Nhìn tươi cười đầy ác ý, đầu chợt lóe linh quang, ta vội lau nước mắt: “Ta muốn làm bảo bối Ngọc Lang của ngươi! “(Oh my God!, ko chịu được, Vương già à, ăn nó ) .Xưng hô đúng là nghe có hơi buồn nôn chút, bất quá đây chính là tự đề nghị.

      Tiểu vương gia bỗng nhiên ngưng cười, im lặng nhìn ta chằm chằm.

      được sao?” Ta giọng hỏi.(ẻm dễ thương wá!!!!!!)

      bỗng nở nụ cười làm cho ta hoa cả mắt. “.” Tiểu vương gia gật đầu, cho ta kịp hoan hô, : “Làm bảo bối Ngọc Lang của ta bất quá cũng có điều kiện. Cho nên, ngươi chỉ có hai con đường để chọn.”

      Ta lại bắt đầu vẻ mặt cầu xin.

      “Thứ nhất, làm nô tài, ta muốn đánh liền đánh thích mắng liền mắng. Thứ hai, làm tiểu bảo bối của ta, năm ngày bốn ngày có thể làm chủ tử, còn lại ngày phải hoàn toàn nghe lời ta.”

      Quả thực nếu có lựa chọn khác đành vậy.

      Ta gật đầu.

      “Được rồi được rồi, chữ viết xấu có thể luyện sau. Ngươi tại tới trước làm tiểu bảo bối của ta.” Trong thư phòng khí bỗng nhiên trở nên quỷ dị. Thanh của Tiểu vương gia phát ra hảo nhuyễn kì lạ.

      Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, môi lập tức chạm phải cái gì đó mềm mại, ấm áp.

      Vật mềm mại, trơn trượt ấy nhanh chóng tiến vào trong miệng ta, quấn chặt lấy lưỡi của ta.

      Ta vội quay đầu tránh : “Ngươi lại đùa giỡn ta.”

      , là mời ngươi đùa giỡn ta.” Tiểu vương gia bỗng nhiên ôm chặt ta, sờ soạng thân thể của ta, phả làn hương ấm áp vào lỗ tai ta: “Ngươi tại khả là bảo bối Ngọc Lang của ta mà, kiêm tiểu chủ tử đáng của ta nữa. Ta nghe lời ngươi, ngoan ngoãn bị ngươi đùa giỡn.”

      (*)Vương Hi Chi ( 王羲之) là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông được nhìn nhận chỉ là danh nhân thời Đông Tấn mà trong cả lịch sử Trung Quốc.( ai có nhã hứng lên google search nha ^.^)


      Kiểu này Ngọc Lang chỉ còn nước vâng vâng dạ dạ nghe lời thui ^_^. Mà công nhận Cửu Vương gia đểu , công như vậy mới “xử” gọn được pé thụ ù ù cạc cạc mà khóai tinh tướng như bé Ngọc Lang nhà ta chứ nhỉ~ hehe *cười thập phần khóai trá*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :