1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô lệ của vợ - Kim Cát (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.2

      "Ưmh. . . . . ." Mặt của , là đau!

      " đau đau, ngoan. . . . . ." Tần Bích Vũ giống như dỗ tiểu hài tử vậy, ôm gọi vợ, lát lại nhàng vuốt ve gương mặt của , lát lại vỗ vỗ lưng của , giống như người chịu hai bạt tay là , thấy Giáo Y ở bên cạnh liên tục chậc chậc, nhịn được cười cười.

      "Tiểu Nghiên hẳn phải là cố ý." Thân là bạn học cũ lúc học đại học, Giáo Y nhịn được thay người bạn cũ cầu xin, "Cái đó. . . . . ."

      "A Kiệt, tôi muốn đôi lời với vợ, cậu có thể ra ngoài trước ?" Tần Bích Vũ cắt đứt lời của .

      "À, được rồi, hai người từ từ tán gẫu. . . . . . Chỗ này thiết bị cách cũng tệ." tự cho là hài hước, chỉ là nam nữ chủ giống như đếm xỉa tới , người nào để ý đến tên kỳ đà cản mũi này nên chỉ đành sờ mũi cái rồi ra ngoài.

      "Làm sao biết em và phụ tá giáo sư Khương cãi nhau?"

      Kim Bảo Bối suy nghĩ chút, đầu đuôi gốc ngọn mang toàn bộ tình ra —— từ lúc nhìn thấy tập san của trường, đến tòa nhà Marshall tìm để chuyện, cho đến thấy được " trường vụ án", chính cố ý khiêu khích Khương Tự Nghiên cách lỗ liễu.

      Đúng, chính là cố ý khiêu khích Khương Tự Nghiên. Ai bảo Khương Tự Nghiên giả bộ giống như mình chịu rất nhiều uất ức, mà người vợ như mới là người thứ ba, nhìn thấy đương nhiên là tức giận!

      Tần Bích Vũ lại ngờ tới, tất cả đều là bởi vì Khương Tự Nghiên có cảm tình với mà gây họa.

      " biết. . . . . ." có chút kinh ngạc, nhưng bây giờ nhớ tới, mới phát quá khứ mình đối với người khác quá chút để ý, ra là Khương Tự Nghiên thích , cho nên những nghi vấn trong quá khứ luôn cảm thấy quan trọng vì vậy hề để tâm đến đều có giải đáp.

      "Xin lỗi, nên chú ý chút" vuốt vuốt người vợ, nhưng lại thể : "Nhưng em nên cãi nhau với ấy." Người thắng diễu võ dương oai là đại kỵ thương trường, mặc dù phải gả cho coi như là thắng lợi, chỉ là có thể lý giải Khương Tự Nghiên thất bại rất nhục nhã."Lần sau gặp phải tình huống tương tự, em cũng nên ngu ngốc chọc giận đối phương, chuyện này đối với em có chỗ tốt, có lẽ lần sau chỉ có hai bạt tay, biết ?"

      Kim Bảo Bối mếu máo, "Tại sao chồng lại chuyện giúp người khác?" đáng thương. . . . . .

      " phải giúp người khác chuyện, mà là thể để cho em dẫm lên vết xe đổ." tức giận, bắt túi nước cầm làm lên hai dấu bàn tay đỏ hồng khuôn mặt nhắn, bình thường mỗi khi triền miên đều dám quá thô bạo, lúc nào ôm cũng nhắc nhở mình phải biết nặng , kết quả bây giờ tên nhóc này lại bị người khác đánh đến mức mặt cũng sưng lên, làm sao có thể đau lòng, nổi giận đây?

      Cách cư xử của Khương Tự Nghiên, phải thảo luận với lãnh đạo trường rồi mới quyết định. Bạn học trước đây, muốn khiến quá khó coi, nhưng tuyệt thể để cho đến gần Bảo Bối.

      "Còn đau ?" Ngón tay của nhàng lướt qua gò má ửng hồng của Kim Bảo Bối, thể chườm lạnh thời gian dài, cho nên có túi nước lạnh, bàn tay của nhàng đắp lên .

      " là đau! Chồng giúp em phù phù(thổi)!" Kim Bảo Bối lại bắt đầu giả bộ đáng thương, dùng sức làm nũng.

      Tần Bích Vũ mặc cho Bảo Bối lăn đến đùi ăn vạ, lại lấy hai túi nước khác được đặt ở bên làm lạnh dán vào khuôn mặt nhắn của .

      "Chồng, thấy tập san hôm nay của trường rồi sao?"

      "Ừ."

      " định làm như thế nào?"

      "Bối Bối, nếu như mà có ở trong học viện, em cũng phải ngoan, biết ?"

      Kim Bảo Bối chợt ngồi dậy, "Chồng phải đâu?"

      " muốn xin điều Quản Lý học viện, sau đó nhờ nhà trường giải thích giúp chúng ta."

      " muốn để em ở lại mình?" buồn bã lên án.

      "Nếu như em chỉ đơn thuần là người Nhà họ Tần, cũng chẳng có gì ổn, nhưng mà nếu như thêm cái thân phận vợ của giáo sư, em được tự nhiên. phải ai cũng biết em có đặc quyền, ánh mắt người khác nhìn em luôn rất khó khách quan? Đến tại, thành tích của em đều là em tự mình cố gắng có được, chẳng lẽ em hi vọng người khác em là dựa vào che chở sao?"

      "Em mới sao cả! Dù sao em vốn thích học!"

      "Bối Bối." Haizz, cảm giác mình nên xin quản lý học viện, bởi vì tuyệt đối có cách đối phó với ăn vạ của Kim Bảo Bối.

      "Hơn nữa, chồng nhẫn tâm bỏ lại em và bảo bảo ở học viện tự sinh tự diệt sao? Mẹ con chúng em đáng thương, từ nay về sau có chỗ nương tựa rồi, ô ô ô. . . . . ." chôn khuôn mặt nhắn ở bụng chồng, bả vai run rẩy.

      ". . . . . ." gì?

      "Bà bầu tự mình học, biết có phiền toái , có lẽ em nên thỉnh giáo đàn chị. . . . . . Haizz, thôi, đàn chị người ta có thể làm được, thí dụ như mình mang bụng to học, mình mang bụng bự ăn cơm, em. . . . . . Cũng có thể làm được chứ?" lặng lẽ, phóng tầm mắt đến nơi xa

      Tần Bích Vũ dao động, ngờ vợ có thể đúng tâm tư của .

      Kim Bảo Bối lại làm ổ trong lòng , cầm tay đặt lên bụng mình, “Hôm nay em xin phép nghỉ để bạn học đưa đến khoa phụ sản khám, bác sĩ chúng ta có tiểu bảo bảo rồi, hai tháng!” cố ý để ý tới nét mặt hoảng sợ đến ngẩn ra của chồng, gối lên bờ vai của : “Em biết em gây phiền toái cho , ra nếu có thể em cũng muốn ở nhà chờ , em rất thích học và tan học chung với , chỉ là vì bảo bảo, em nghĩ em nên tạm thời nghỉ học ở nhà chờ sinh, có được hay ?”

      Tần Bích Vũ dám tin, vợ của , thân thể nho trong cơ thể, sinh mạng khác! Tại sao có thể đây? còn mảnh mai như vậy, trẻ tuổi như thế,…….. gần như bởi vì kích động mà có chút run rẩy, “Bối Bối, em có cảm thấy nơi nào thoải mái hay ? Mới vừa rồi chúng ta phải quá nhanh chứ? Bây giờ em cảm thấy như thế nào? Dấu tay mặt em có ảnh hưởng tới thai nhi hay ? Bác sĩ có cần chú ý cái gì hay ?”

      Tần Bích Vũ càng nghĩ càng đúng, ôm vợ đứng dậy, đặt giường.

      tìm A Kiệt tới giúp em xem cẩn thận chút, em hãy ngoan ngoãn!” hoảng hốt tông cửa xông ra ngoài.

      Kim Bảo Bối cười hì hì ngồi ở giường, hai cái chân đặt giường lắc qua lắc lại.

      “Bảo bảo, ba con rất dễ dàng khẩn trương, con phải ngoan chút, nếu chờ con sinh ra, mẹ ba đánh đòn con.” Vị trí bảo bối quan trọng nhất trong lòng chồng, muốn nhường cho ai, hì hì!

      ra là, Giáo sư Tần khó trị lạ phiền toái, là nô lệ của vợ!

      tbc và Kim Bảo Bối hôn nhau bị đưa ra ánh sáng bao lâu, trường học liền lên tiếng giải thích. Vợ chồng nhà người ta kiss, nhiệt tình chụp làm gì đây? Tập san của trường cũng bị xử lý sạch , bọn họ tuyên bố hình là do người có tâm cơ nhét vào trong hộp thư đóng góp của xã đoàn.

      Nếu công khai, cũng cần trốn trốn tránh tránh, vì vậy trong sân trường có thể nhìn thấy bóng dáng Giáo sư Tần và vợ ra vào với nhau. Kim Bảo Bối quyết định học hết học kỳ này mới xin tạm nghỉ, hơn nữa lúc có lớp bắt đầu tham gia những lớp học về mẹ và bé, cách nuôi dưỡng đứa bé tốt, các chương trình học khác.

      Tần Bích Vũ ra phải người thích khoe khoang, nhưng tin tức Kim Bảo Bối mang thai khiến cho bất chấp tất cả, nơi vợ học nếu như hơi xa chút, Giáo sư Tần nhất định tự mình đưa đón; trời nắng, Giáo sư Tần che dù; trời mưa, nơi có thể chạy xe vào tự mở cửa xe, giống như nếu vợ của bị giọt mưa bắn vào tan chảy.

      Việc hai người chung cũng chẳng có gì để , chỉ là trước khi bọn họ công khai quan hệ, lúc hai người ở chung chỗ vẫn có ít người khác nhìn che miệng cười trộm, nhưng hai người hình như cũng thói quen . ví dụ như, Kim Bảo Bối chân ngắn, Giáo sư Tần luôn luôn ngẩng đầu sải bước, nhưng khi dắt tay vợ biến thành ốc sên; ví dụ như, Kim Bảo Bối có vóc người hơi thấp, lúc chuyện vui vẻ hoàn toàn dính vào nhau, nếu cũng bởi vì quá xấu hổ mà giống như con mèo kêu meo meo, mà trong mắt học sinh khuôn mặt Giáo sư Tần hoàn toàn dần dần thay đổi, chuyên chú lại dịu dàng nghe vợ chuyện, lúc nghe đến mê mẫn đưa tay vuốt tóc chút, vỗ đầu của cái; trở về vấn đề lúc vợ tuyệt đối thủ thỉ thù , chưa từng nhìn thấy Giáo sư Tần ở trước mặt vợ ……

      “Nơi này có nhóm người đeo mắt kính, tốt thuận lợi.” Trong sân trường quán bán mắt kính lưu động luôn buôn bán hình như càng ngày càng tốt, nên biết “Tia chớp” là có quân bài hiệu ứng, có người , thế nào lại cam tâm để người khác giành mất danh tiếng đây? Vì vậy vào học kỳ này trong học viện, đối với nam nữ còn độc thân mà , khắp nơi đều là thủy lôi, xã đoàn quan hệ hữu nghị chật ních người, trong học kỳ này đám người thành lập ra “Xã đoàn tìm người ”, giữa học kỳ số lượng thanh niên trong xã đoàn cũng tăng vọt gấp mấy lần, mỗi đêm, trước hoa dưới trăng, cặp đôi nhau hôn môi tạo tiếng vang ngừng, trong ký túc xá Lạc Đan có người cũng kêu gào ngừng…….

      “Tiếp tục như vậy được, trường học có người kháng nghị rồi.” Rốt cuộc vẫn phải có lãnh đạo nhà trường ra mặt khuyên nhủ, “Chúng ta là trường học, phải công viên để .”

      Tần Bích Vũ hiểu, lại ở trước mặt mọi người ôm vợ! Nhưng mà chạy mua bánh pút-đing giúp ; lại ở trước mặt mọi người hôn vợ ----- nhưng mà bởi vì lộ ra nét mặt rất muốn ăn, hai người ở ven đường, tìm chỗ nghỉ ngơi, sau đó đút bánh pút-đing cho vợ ăn; cũng chưa bao giờ với người khác tình hình buồn nôn giữa vợ chồng……

      “Xin lỗi, Bối Bối sắp tan học, tôi phải đón ấy, tối nay rồi hãy .” Giáo sư Tần nhịn được nhìn ra bên ngoài, sau đó cũng quay đầu lại liền rời khỏi đó.

      “…….” Bị xem như người vô hình, ông hiệu trưởng lặng lẽ lấy mắt kính ra đeo vào, gì mà chỉ nhìn mấy tấm hình được bày bàn là năm đó ông và vợ chụp chung ------- ở trung tâm quảng trường Saint Laurent nơi học sinh ôm hôn bên ngoài ------- được rồi, xem ra ông cũng có tư cách gì rồi.

      Trẻ tuổi tốt……….

      Hết.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện Đôi mắt trong suốt của thiếu nữ ghi việc

      Tự truyện của tôi.

      Tôi tên là Kim Bảo Bối, năm nay mười lăm tuổi, Kim là bảo vật quý giá, Bảo là Bảo Bối, Bối cũng là Bảo Bối, từ đó có thể biết tôi từ khi ra đời chính là Bảo Bối trong nhà. Ba của tôi là Kim Đại Cát, tất cả mọi người gọi ông là Kim đổng(đổng ở đây được hiểu là Đổng trưởng – chủ tịch, mà được hiểu là người hiểu biết sâu rộng), quản gia bởi vì ba biết rất nhiều thứ, cho nên mọi người mới có thể gọi ông là Kim đổng; mẹ của tôi là Trần Võng Thị, là đệ nhất hoa khôi của khu phố, mặc dù mẹ chị Khiết nhi sát vách mẹ tôi là dùng tiền mới có thể lấy được danh hiệu đó, chỉ là ở trong cảm nhận của tôi mẹ tôi là người đẹp nhất thế giới.

      Tôi có ba chị , họ thích nhất gọi tôi là thối Bảo Bối, tôi biết họ hâm mộ ba mua nước hoa Frag¬onard làm quà sinh nhật cho tôi, giáo sư con người phải biết rộng lượng, tôi nghĩ tôi chắc cũng rất rộng lượng, nên tương lai mới vô cùng sáng lạng.

      ra chị tôi cũng đối với tôi rất tốt, mặc dù tính khí họ đều hư hỏng hung tợn, nhưng, khi gió lớn đến, có ba chị hung tợn, tôi hiểu được thế nào là tìm cách sống sót, giống như khi mẹ và ba gây gổ đương nhiên tôi trở thành tiểu thiên sứ, làm nũng chính là điểm mạnh của tôi, tôi cảm thấy thế giới này người tồi tệ nhất chính là mẹ tôi, bởi vì mỗi lần bạn bè của ba đều ba bị vợ quản nghiêm, ba tôi ở công ty quản lý rất nhiều người, nhưng về nhà cũng chỉ có thể bị mẹ tôi quản lý, từ đó có thể biết mẹ tôi tệ hơn ba, cho nên tôi hi vọng tương lai cũng được giống như mẹ, làm người vợ hấp dẫn như thế.

      năm của Kim Bảo Bối

      Giáo sư phê bình: Hết bài này đến bài khác, lạc đề. Gặp may mắn phải cảm kích và khiêm tốn, khi chung đụng với em phải lòng. Cha mẹ cho em tài nguyên phong phú phải biết quý trọng, ít nhất đối với việc học nên chỉ ứng phó, giúp đỡ gia đình phải chỉ dựa vào ăn vạ và kỹ xảo ngoài mặt, ở trường học phải biết làm phong phú chính mình. Xin nộp bài lại.

      "A! Người giáo sư này đáng ghét!" Kim Bảo Bối cầm sổ ghi chép thành tích khi viết văn mất mặt xấu hổ dậm chân.

      "Tớ xem chút!" Toàn bộ bạn tốt tới, mỗi người điểm cũng tính là tốt lắm, nhưng nhìn thành tích của Bảo Bối toàn bộ đều vui mừng, "Ít nhất tớ vẫn đạt tiên chuẩn." Vỗ ngực.

      Kim Bảo Bối cùng vị Giáo sư Tần kia kết thù kết oán! Khi học dùng sức trừng , còn "phát" ra làn sóng điện nguyền rủa, mỗi ngày đều hi vọng Giáo sư đau bụng hoặc là dẫm lên vỏ chuối.

      Nhưng trừng đến mắt cũng đau, Giáo sư vẫn rất tốt. mỗi ngày bắt đầu bị đặt câu hỏi ở lớp học, hơn nữa thích nhất là hỏi bài giảng dạy chút —— ra cũng có chăm chú lắng nghe —— vấn đề ngu xuẩn, vấn đề càng ngu xuẩn càng đơn giản lại hỏi , giống như tại sao lại viết chữ A ngược lại, viết ngang tốt hơn sao? Tại sao Washington lại chặt cây táo ? Có trục X, trục Y và trục Z, tại sao có trục ABCDE?

      Giáo sư Tần dùng cách xử phạt về thể xác với học sinh, cho nên Kim Bảo Bối biết mình là "Kim ràng", hơn nữa vì vậy đổi được nhiều lần tham gia lớp học phụ đạo, bởi vì Giáo sư Tần hoài nghi nghiêm trọng Kim Bảo Bối có chướng ngại trong học tập.

      Nhưng mà tham gia lớp học phụ đạo cũng có chỗ tốt, cố ý ngồi ở phòng học nhìn học trưởng mình thầm mến luyện bóng, cho nên hoàn toàn sợ.

      ngày rốt cuộc cũng được mói chuyện với học trưởng Tâm Nghi, nghe thứ sáu tuần sau là sinh nhật học trưởng, muốn tặng quà cho học trưởng, học trưởng , vậy thứ bảy hẹn ở trường học.

      Thứ bảy trời mưa, mối tình đầu thuần khiết của thiếu nữ Kim Bảo Bối bị trận mưa làm hỏng, ôm quà thức đêm mới làm xong tới trường học chờ học trưởng.

      Chờ mãi chờ mãi, chờ mãi chờ mãi, đợi đến trời sáng, học trưởng vẫn chưa xuất .

      "Ah? như vậy sao?" Học trưởng ở đầu điện thoại bên kia rất là kinh ngạc, "Xin lỗi quên mất, vậy thứ hai lên trường rồi đưa cho !" Điện thoại cắt đứt.

      Kim Bảo Bối nhìn điện thoại di động chằm chằm, kích động đến mức tưởng tượng cảnh nhân vật chính trong phim bóp nát nó.

      Vậy mà giống như nó muốn đối nghịch với , điện thoại di động cố tình hết pin vào lúc này, mưa càng ngày càng lớn, sân trường to như vậy bóng người, Kim Bảo Bối có cảm giác muốn khóc.

      "Em ở đây làm gì?" thanh quen thuộc lại vang lên.

      Kim Bảo Bối cảm giác hôm nay mình gặp đủ xui xẻo rồi, ai gặp, cố tình gặp phải Giáo sư Tần, hơn nữa nhìn dáng vẻ là từ phòng y tế bên kia che dù tới, mới phát phòng y tế còn sáng đèn, bên trong có người, vốn cho là Giáo Y, ngờ Giáo sư Tần cũng ở đây, như vậy đứng ở chỗ này cả ngày, phải đều nhìn thấy hết chứ?

      "Điện thoại di động của em hết pin."

      Tần Bích Vũ gì, móc điện thoại di động của mình ra đưa cho , Kim Bảo Bối bất đắc dĩ tiếng cám ơn, lập tức gọi về nhà nhờ giúp đỡ.

      Sau khi trả lại điện thoại cho Giáo sư, rất buồn bực đứng trong góc, hi vọng Tần Bích Vũ nhanh lên, nhưng hình như có ý định di chuyển, chỉ đứng ở dưới hành lang nước, cách mười bước, nhìn cửa trường, mặt chút thay đổi.

      Im lặng hồi lâu, Kim Bảo Bối cảm thấy cực kỳ kỳ cục.

      Tại sao , đáng ghét, Kim Bảo Bối nhàm chán đếm những con kiến đất, cho đến khi ông quản gia cầm cây dù từ cửa trường học chạy vào.

      "Tiểu thư."

      Kim Bảo Bối chợt đứng lên, mới phát mình ngồi chồm hổm quá lâu, chân tê cứng. bàn tay to đỡ lấy tay của , cho đến khi ông quản gia tới dưới hành lang.

      "Giáo sư Tần, thầy về nhà nghỉ ngơi sao?" Ông quản gia thường tới trường đón Kim Bảo Bối ở lại học phụ đạo, biết Tần Bích Vũ là Giáo sư của tứ tiểu thư.

      Tần Bích Vũ chỉ gật đầu cái, gì, giao Kim Bảo Bối cho ông quản gia xong lại trở lại phòng y tế.

      Kim Bảo Bối đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Giáo sư biết bị cho leo cây sao? cảm thấy xấu hổ, rất tức giận!

      Về nhà mới phát để quên quà tặng dành cho học trưởng ở góc hành lang, thứ hai học trưởng hỏi quà tặng dâu, Kim Bảo Bối giả bộ ngu.

      Kim Bảo Bối nghĩ muốn về nhà sớm, cho nên đùa giỡn, ngoan ngoãn làm xong bài thi, nộp bài xong vội vã rời khỏi phòng học.

      “Chờ chút, bạn học Kim.” Giọng Tần Bích Vũ vang lên, Kim Bảo Bối cảm thấy hôm nay Tần Bích Vũ hình như chưa ăn cơm, giọng vẫn nghiêm túc như vậy, chỉ là thanh có hơi yếu.

      “Đây là đồ của em sao?” đưa túi giấy ngày hôm đó Kim Bảo Bối để quên ở hành lang cho .

      Kim Bảo Bối nhận lấy túi giấy, cảm thấy tại sao để cho nhân viên tạp vụ quét sân rồi vứt nó luôn ? tại nhìn thấy túi giấy này cảm thấy chướng mắt.

      “Cám ơn giáo sư.”

      “Nhanh về nhà, cần lại rãnh rỗi chờ ở bên ngoài, người trong nhà lo lắng.”

      Kim Bảo Bối muốn làm mặt xấu, cuối cùng vẫn nhịn, hậm hực xoay người rời , nhưng đột nhiên nghĩ đến, biết Tần Bích Vũ có nhìn lén vào trong túi giấy hay ? Nếu như có, quá hèn hạ.

      Cho đến khi từ sau lưng truyền đến hồi tiếng va chạm, Kim Bảo Bối quay đầu lại, mới phát Tần Bích Vũ dựa vào cửa phòng học, ngay sau đó té xuống đất.

      Trong lúc bất chợt, Kim Bảo Bối nghĩ đến chuyện mình nguyền rủa, sắc mặt trắng bệch, “Giáo sư!” xông tới, phát sắc mặt Tần Bích Vũ ửng hồng, đôi môi lại tím bầm, “Cứu mạng!” rất nhanh chạy tới phòng y tế cầu cứu.

      Ngày ấy, Kim Bảo Bối mới biết, ra từ lúc Tần Bích Vũ đến Cao Hùng, thường thường bị cảm nắng.

      “Sao Giáo sư thay quần áo?” Ghét, hại rất lo lắng, Kim Bảo Bối cực kỳ khổ sở, muốn thừa nhận thế nhưng lại lo lắng cho Giáo sư mà tới đây.

      ấy trời sinh sợ nhiệt, mà cũng phiền toái lại cố chất.” Giáo Y cấp cứu cho Tần Bích Vũ xong, sau đó nhìn Kim Bảo Bối, “Em là học sinh ấy hướng dẫn sao? Hi vọng em chuyển lời đến các bạn học trong lớp, về sau cố gắng hết mức đừng quấy rầy lúc Giáo sư Tần nghỉ ngơi.”

      “A…” Kim Bảo Bối cúi đầu, cảm thấy là xấu hổ đến muốn khóc, suy nghĩ kỹ chút Giáo sư chưa từng nổi nóng với , thi cũng cho trứng vịt, viết văn tốt nên mới phải viết lại, phải là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên) sao? Mà mỗi lần đều chỉ nghĩ cho mình, hoàn toàn băn khoăn giáo sư sống chết ra sao.

      “Giáo sư sao chứ?” Kim Bảo Bối mím môi hỏi.

      có việc gì! Tôi bổ sung thêm nước muối sinh lý cho ấy, nghỉ ngơi chút là tốt.” Giáo Y điều chỉnh việc truyền dịch, quay đầu nhìn Kim Bảo Bối, trêu ghẹo : “Tôi chưa từng thấy em tới tìm Giáo sư Tần, thế nào? Xấu hổ sao?” cho rằng cũng là trong những học sinh mê luyến Tần Bích Vũ.

      Kim Bảo Bối muốn trả lời, đột nhiên nghĩ đến thứ bảy nào Tần Bích Vũ cũng ở trong phòng y tế, nhịn được hỏi: “Thứ bảy và chủ nhật Giáo sư có về nhà sao?”

      “Em Giáo sư Tần? Cũng nhất định, nhưng có lúc ấy sửa bài tập của các em, giúp các em học phụ đạo rất khuya, cơ thể lại thoải mái lúc nào trước khi về cũng phải tới phòng y tế nghỉ ngơi chút, rồi mới lái xe về nhà. Thứ bảy, nếu như sau tiết phụ đạo ấy mượn chìa khóa của tôi.”

      Sấm sét giữa trời quang đại khái đủ để hình dung tâm tình của Kim Bảo Bối vào giờ phút này.

      ra chuyện nguyền rủa linh nghiệm rồi, hại triệu chứng cảm nắng của Giáo sư nghiêm trọng hơn, nhịn được đau lòng đến độ muốn rơi nước mắt. Ngẫm lại hôm đó lúc mặt trời lặn, Tần Bích Vũ ở phòng y tế nghỉ ngơi, còn ra ngoài cùng đợi người trong nhà tới đón mới về, mà lại chỉ biết oán trách.

      “Giáo sư, có thể cho em biết người bị cảm nắng nên ăn cái gì hay ? Hay xử lý như thế nào?” hỏi Giáo Y.

      “Muốn làm Tiểu y tá sao?”

      phải, nhưng em cũng muốn với giáo sư.” Kim Bảo Bối vẫn cảm thấy khó chịu, “Em chỉ là …. Chẳng qua là cảm thấy có chút yên tâm thôi!” xong, gương mặt dần dần đỏ lên.

      “Đương nhiên là phải uống nhiều nước, cũng có thể uống canh đậu xanh hoặc là thức uống khác, còn có trái cây, táo tương đối ôn hóa ( nóng cũng lạnh), ăn táo là tốt nhất.”

      Kim Bảo Bối đều ghi nhớ.

      Sau này, bàn làm việc của Tần Bích Vũ thường xuất hộp táo được cắt gọn hoặc canh đậu xanh, đại tiểu thư cả đời chưa từng tự mình gọt táo, mười ngón tay dính nước, vết phồng nước do bị bỏng cũng có, lại kiên trì tự mình cằm dao gọt táo, học nấu canh đậu xanh, mười ngón tay cũng dán đầy băng keo cá nhân.

      “Gần đây thành tích có tiến bộ.” Tần Bích Vũ gật đầu cái, “Làm phong phú thực lực của mình, mặc kệ là phương diện nào, tương lai mới có thể trợ giúp người nhà của em, trợ giúp người của em.” còn nhớ tự truyện viết ngày đó.

      Mặt của Kim Bảo Bối như quả táo, hồng đến bốc hơi, bắt đầu cảm thấy học trưởng đẹp trai nhất trong trường vẫn còn rất non nớt, trước kia nhìn học trưởng chơi bóng cảm thấy rất tuấn tú, muốn làm người của , nhưng bây giờ, cảm thấy học trưởng xem ra cũng còn đẹp trai như vậy, mà khi nhòn Giá sư Tần mình muốn chán ghét, lại cảm thấy ngực nóng lên, tim đập rộn lên, mỗi ngày học đều vô cùng mong đợi và vui vẻ.

      quyết định, thay đổi, làm thiếu nữ ngu ngốc nữa, chế tạo ra người mới, trưởng thành hơn, muốn Giáo sư chấp nhận !

      Mùa hè năm đó, rất nóng, rất dài, lòng của thiếu nữ cũng thay đổi, ngờ mùa hè này khiến cho chất dinh dưỡng và nhiệt tình của kiên định và kéo dài như thế, học cách đối mặt với sai lầm của mình, học cách thương và hiểu việc phải có sức mạnh mới có thể giúp đỡ người nhà.

      Mà lòng của người khác, còn bị cảm nắng nên ngủ mê man, chờ đợi ngày nào trong tương lai……


      PHIÊN NGOẠI HAI Á BỘT


      Tần Á Bột mới ba tuổi, nhưng về lễ giáo vô cùng thuần thục, còn ngoan ngoãn hơn người mẹ vô dụng kia, Tần Á Bột ngồi ở bên cạnh bàn ăn, ngoan ngoãn ăn bữa ăn của mình.

      Nhanh dùng hết bữa ăn bánh pút-đing của cậu, đột nhiên biến mất.

      “……” Tần Á Bột gì nhìn mẹ ăn bánh pút-đing của cậu, còn làm mặt xấu với cậu.

      “Trẻ con ăn quá nhiều đồ ngọt tốt đâu, mẹ ăn hết giúp con!” Meo meo!

      biết khóc lớn có tác dụng hay ?

      “Á Bột, bánh pút-đing cứ cho mẹ ăn, đợi chút gọi ông quản gia dẫn con qua Bách Khoa Toàn Thư.” vỗ vỗ đầu của con trai.

      “Vâng.” Nhất Gia Chi Chủ (Chủ nhà) cũng như vậy, cậu chỉ là đứa trẻ, thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, ra cậu thích ăn bánh pút-đing, cậu thích ăn bánh pút-đing…..

      Khi Tần Á Bột bảy tuổi em trai Tần Á Lịch ra đời.

      “Cha, em trai là hư mô hình địa cầu của con.”

      Nhất Gia Chi Chủ thế nhưng chỉ vỗ vỗ đầu của con trai, “Á Lịch còn , con là trai, phải nhường em.”

      “Vâng”

      Lớn phải nhường, cũng phải nhường, tuổi thơ của cậu là.

      Lúc Tần Á Bột mười ba tuổi, trình độ trung học làm khó được cậu, tất cả mọi người , Tần Á Bột giống như cha của cậu, tương lai phải là người lãnh đạo quan trọng của nhà họ Tần, mà chính là giáo sư xuất sắc.

      “Á Bột, con muốn nhảy lớp sao?” Cha hỏi.

      “Bọn họ trước kia cha cũng là học sinh nhảy lớp.”

      “Bởi vì từ trước đến nay cha suy nghĩ đến cảm giác của người khác, chỉ có đọc sách mới khiến cha hứng thú. Á Bột, con còn rất trẻ, con đường của con vẫn còn rất dài, mọi giai đoạn đều khác nhau, có giai đoạn nào quan trọng, cha hy vọng con bỏ lỡ bất cứ điều gì.”

      Tần Á Bột nhớ lời của cha. Dĩ nhiên, cũng biết, ra cha hy vọng thừa kế gia nghiệp, ưu tú khiến cho các bác càng thể tha thứ cho con trai bình thường của mình, cho dù Lance ra ưu tú hơn những bé cùng tuổi rất nhiều.

      Khi Tần Á Bột mười ba tuổi, bị giáo dục thể tranh giành với mẹ, thể cùng tranh giành với em trai, càng thể chỉ lo cho bản thân, cũng phải chú ý đến cảm nhận của những em khác.

      Chỉ là ….

      “Xe này tốt, cho chú mượn chút!” Tần Thương Hải nhanh chóng giật lấy chìa khóa xe của cháu trai.

      Tần Á Bột mới vừa thi lấy bằng lái, xe là cha chọn giúp cậu. Chỉ cần là con trai, đều mơ ước có chiếc xe như vậy.

      Xe mới mang về nhà được ngày, bị tên tiểu tử Tần Thương Hải này, đụng hư.

      “Xin lỗi!” Tần Thương Hải chấp hai tay, “Chú cha mua chiếc mới cho con, nên đừng so đo với chú!”

      “…….” Tần Á Bột mười sáu tuổi, lần đầu tiên muốn đánh ông chú này như vậy. Mới cũ quan trọng, quan trọng là: Đó là chiếc xe đầu tiên của cậu, do cha mua cho cậu! muốn tiến lên bắt lấy ông chú này mà đánh cho trận, nhưng lại biết người nhà đứng ở bên người nào.

      ngang qua tiểu Thái Thường Hoàng, tên đó mà , chính là vương pháp!

      phục sao?” Giọng vui vẻ của chú ba từ sau lưng truyền đến.

      Tần Á Bột xoay người, nhìn chú ba từ ăn ý với nhất. Chẳng biết tại sao mẹ rất bất mãn với chuyện này, chỉ là thím ba là con của dì hàng xóm lúc và cũng là đàn chị của mẹ, người hai nhà thường xuyên lui tới, khi còn bé thường xuyên đến ở với chú ba và vợ con chú khi cha mẹ nghỉ phép ra nước ngoài, cùng chú ba đặc biệt hợp nhau cũng là chuyện đương nhiên.

      “Cái thế giới này chính là như vậy, có người vừa sinh ra liền đứng ở chỗ cao, có người bò nửa đời nhưng vẫn sống ở chỗ thấp, có người chịu hết mọi giông bão, nhưng có người lại sống chung với nó, điểm xuất phát vốn công bằng. Nhưng mà Á Bột, người thông minh mặc kệ đứng ở vị trí nào, cũng biết lợi dụng tình thế, chứ phải nguyền rủa nó.”

      Ngày hôm ấy, trong đêm khuya Tần Á Bột chạy đến phòng sách của ông nội sám hối, mình có khuyên can chú , hại thiếu chút nữa bị thương, là tội đánh chết vạn lần.

      Vì vậy, Tần Thương Hải bị cấm túc tuần lễ ------ hoàn toàn biết người nào tố cáo ------ mà Tần Á Bột lại nhận được chiếc xe thể thao tốt hơn.

      Chú ba luôn đúng.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :