1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô lệ của vợ - Kim Cát (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.1(H)

      Muốn làm chủ nhân của con tiểu dã thú này, sợ rằng chỉ biết dịu dàng giảng đạo lý là vô dụng.

      "Bối Bối. . . . . ." Tay phải nhốt chặt , chỉ sợ va vào cạnh bàn trà, nhưng tiểu dã thú muốn giương oai nên rất cứng đầu cứng cổ, dùng môi hôn lại Tần Bích Vũ.

      chấp nhận để Tiểu Bạo Quân tùy ý làm loạn người mình, nhưng tiếp theo Kim Bảo Bối lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn tràn ngập khổ sở.

      " giận em, nhưng mà, sau khi chúng ta kết hôn, đều là em phải chủ động ôm ." xong, bộ dạng giống như muốn khóc, Tần Bích Vũ thấy vậy cũng luống cuống.

      ngờ Kim Bảo Bối lại lên án mình, thể nào phủ nhận, nhưng đó là bởi vì từ đầu đến cuối có cách nào quên chuyện làm với trong đêm nô en, cho nên chỉ cần lúc muốn thỏa mãn là đủ.

      ngờ chuyện này lại làm cho Bảo Bối cảm thấy bi thương. Bây giờ suy nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy mình có chút giả nhân giả nghĩa, coi như chủ động cầu, nhưng phải mỗi lần Bảo Bối cầu hoan đều chút kiêng kỵ tham lam đòi hỏi sao? cũng chỉ là giấu toàn bộ khát vọng, chờ chủ động cho cơ hội phát tiết thôi.

      " xin lỗi, là đúng." hôn cái miệng của vợ cái, biết nếu như có hành động thực tế, bé này có thể khổ sở cả ngày.

      Vậy mà vừa động chút, ngọn lửa ở bụng dưới lại tăng lên vừa nhanh lại mãnh liệt, ra luôn dùng lý trí và tỉnh táo để đè nén, nhưng kỳ mỗi ngày đều muốn hung hăng ăn sạch sành sanh.

      Tần Bích Vũ để Bảo Bối ngồi ở đùi , bên má dán vào gò má của , dịu dàng xin lỗi: "Bảo Bối tha thứ cho , được ?"

      Cùng lúc đó tay của dò vào trong vạt áo , kéo nịt vú lên , hai luồng đầy đặn lập tức bị hai tay nắm lấy, nhịn được vén áo ngoài của lên, áo T shirt bằng bông và áo ngực bị đẩy lên cao, lộ ra.

      "Em vẫn luôn rất nhạy cảm." Ngón tay nhéo đỉnh đầu phấn hồng của nơi đầy đặn, " ra cũng muốn em...em biết ? Nhưng sợ em chịu nổi. . . . . ."

      cúi đầu, thưởng thức quả hồng mai hấp dẫn , tuyệt giống như hình tượng thận trọng thường ngày, vừa phóng đãng vừa đói khát mút hôn ra tiếng, tay phải đeo nhẫn cưới của càn rỡ xoa bóp rồi nhàng lướt qua quả hồng mai nhạy cảm.

      Có lẽ nên đeo nhẫn cưới, khiêm tốn công khai mình là hoa có chủ. Kim Bảo Bối biết chồng vẫn mang nhẫn cưới, đối với tư tưởng cũ kỹ của đàn ông mà , đó chính là trinh tiết, trừ vợ ra, người nào cũng tư cách tháo xuống.

      Kim Bảo Bối nâng bộ ngực lên, cái mông cọ lên nơi sưng tấy của Tần Bích Vũ.

      hình như nghe thấy thanh lý trí đứt gãy, ở trước nơi mềm mại đáng của , càng ngày càng chịu được bị khiêu khích.

      "Cởi quần áo ra." kéo lên, ra lệnh.

      Kim Bảo Bối mắc cỡ đỏ mặt, ngoan ngoãn làm theo. nhìn thấy giữa hai chân chồng càng sưng to bởi vì nhìn cởi quần áo, thậm chí sau khi chứng kiến cởi quần ướt mảnh ra, đũng quần chồng càng căng cứng, thân thể cố gắng mừng như điên, hoa dịch trong suốt thậm chí chậm rãi chảy dọc xuống theo hai bên đùi.

      " còn chưa có đụng vào em đấy." Giọng Tần Bích Vũ khàn khàn , ánh mắt giống như hận được hớp nuốt trọn .

      đứng dậy kéo cả người trần trụi của vợ vào phòng nghỉ,

      Kim Bảo Bối cảm thấy lòng bàn chân cũng đỏ bừng rồi, toàn thân mặc gì cả ngoan ngoãn theo chồng tới phòng làm việc .


      Tần Bích Vũ muốn ngồi ở bàn làm việc, cái mông của Kim Bảo Bối mới đặt lên bàn, kiềm chế được nghiêng người hôn , bàn tay cầm bên tuyết trắng của dùng sức nhào nặn, vật nam tính cách đáy quần chống đỡ ở bụng , mập mờ cọ vào người .


      Kim Bảo Bối nhịn được nhón chân lên, đùi chống đỡ bàn, cũng để cho đài hoa sớm sưng của mình dán vào vật nam tính của chồng.


      thanh mập mờ dâm mỹ ướt át lập tức tràn ngập trong phòng, Tần Bích Vũ rốt cuộc ngẩng đầu lên, nụ cười tà ác giống như đêm đó khi say rượu.


      “Em nhịn được rồi sao? Đừng nóng vội.” ngồi xuống ghế làm việc của mình, cho dù vật giữa hai chân vừa sưng vừa đau, vẫn có biện pháp làm giảm bớt khí chất ung dung và ưu nhã vì xuất thân Quý tộc. “Đặt chân lên bàn.”


      Kim Bảo Bối chỉ có thể ngồi bàn, biết nên để đặt chân lên bàn như thế nào, có chút vụng về giẫm chân lên bàn, mới phát làm ướt bàn của chồng.


      mắc cỡ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống đất, Tần Bích Vũ lại : “Đúng, mở rộng hai chân ra ở trước mặt , nếu như em muốn em tốt, phải nghe lời, mở rộng ra.”


      Bộ dáng như vậy vừa tốt vừa xấu.


      Mà dù sao cũng phải là thiếu nữ chưa biết mùi đời, cho chồng thấy được sức hấp dẫn của mình, vì vậy rất nhanh ngoan ngoãn làm theo.


      thích nhìn thấy ham muốn trong mắt của , bởi vì nhìn !


      “Nơi này là chỗ làm việc của , về sau có thể thời thời khắc khắc nghĩ tới em ......” thở dài .


      Kim Bảo Bối lại ước gì được như thế, thoáng ngửa người ra sau, khiến chồng nhìn càng thêm ràng.


      “Em chịu nổi rồi sao?” Tần Bích Vũ nghiêng người về phía trước, nhàng vạch đám lông tơ ra, giống như che giấu xấu hổ của dâu mới, lập tức thanh dâm mỹ lại vang lên, thậm chí còn chưa có bắt đầu.


      “Ướt đến như vậy, em rất thích bị đùa giỡn, đúng ?” Ngón tay của vỗ về chơi đùa rồi mở hai cánh hoa ra, thậm chí còn đùa dai khi gảy đài hoa, làm phát ra tiếng rên rỉ.


      cúi đầu, bắt đầu như dã thú đói khát uống dịch mật càng ngày càng chảy ra từ hoa huyệt của , đầu lưỡi ở miệng hoa huyệt liếm qua liếm lại, ngón tay vẫn quên chuyển động ở hai bên cánh hoa.


      “A..........” Kim Bảo Bối nhịn được ôm lấy đầu Tần Bích Vũ, tự chủ dạng hai chân ra, “ Bích Vũ ......... Bích Vũ ..........Em rất thích ......”


      lớn mật vả lại vội vàng mút miệng hoa huyệt của , dùng đầu lưỡi mang đến cho từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm, làm cho người ta xấu hổ thậm chí phát ra tiếng kêu mềm mại.


      Nhưng lại rất hư hỏng khi sắp đạt được cao triều dừng tất cả động tác, rút người ra .


      Bích Vũ ....” nhịn được khóc.


      rót ly nước giúp .” giả bộ như có chuyện gì xảy ra rồi cầm khăn giấy lau lên khuôn mặt bị dính ái dịch, rồi lại nhịn được ghé vào chóp mũi ngửi .


      Kim Bảo Bối biết chồng có ý đồ gì, thể làm khác hơn là ngoan ngoãn làm theo, toàn thân trần truồng đến phòng làm việc bên cạnh rót nước, mỗi bước đều cảm thấy giữa hai chân ươn ướt, thậm chí chảy thẳng xuống đến bắp.


      Lúc rót nước tay của cũng nhịn được hơi run rẩy, quay đầu lại nhìn thấy chồng giống như rất đói bụng, cặp mắt chưa từng rời khỏi .


      “Nước.” đưa ly nước cho Tần Bích Vũ.


      nhận lấy ly nước, chỉ với ha ba hớp uống cạn, dục vọng khiến cho cơ thể giống như sa mạc, vừa khát vừa nóng, đứng dậy ôm lấy vợ, bạo ngược hôn , nước tràn ra khóe miệng, làm ướt toàn thân hai người bọn họ, hơn nữa phần lớn là rơi vào trước ngực .


      đẩy nằm xuống đất, Kim Bảo Bối cảm thấy rất vội vàng, hình như cách nào chơi trò chơi tà ác này nữa, thuận theo mà nằm ở mặt thảm, nhìn vội vàng kéo dây lưng quần ra, cũng khéo léo mở hai chân ra, to gan giống như mới vừa rồi ở bàn.


      Tần Bích Vũ giải phóng cây gậy sắt nóng rực, bắt được đầu gối của vợ, để cho đè ở hau bên bả vai của mình, tiểu huyệt mới vừa bị đầu lưỡi vuốt ve vì vậy hoàn toàn trần truồng trước mắt .


      Kim Bảo Bối hoàn toàn bị chồng kiềm chế, giống như học sinh bất lực nằm ngửa sàn nhà trong phòng làm việc của , mặc cho Tần Bích Vũ giương cây gậy sắt hung hăng cắm vào trong người .


      “A.......”


      Tần Bích Vũ sớm mất hết lý trí, giờ khắc này giống như con thú đáng sợ, bắt đầu xâm lược vô cùng dã man, vật to lớn đỏ ngầu nóng rực lần lượt dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của , rồi mạnh mẽ rút ra, trong suốt quá trình giống như muà xuân tràn ngập.


      giống như con thú giận dữ, chỉ biết cầu, giống như mỗi đêm bọn họ ân ái triền miên, làm năm lần bảy lượt bị đẩy lên đỉnh cao của dục vọng, nơi mê mgười vô cùng đau xót phải cầu xin tha thứ mới thôi.


      “Thoải mái sao? Hả?” Tần Bích Vũ nhanh chóng lại mãnh liệt đong đưa thắt lưng và mông, mặt thảm vũng nước mập mờ, cầm hai chân của vợ rồi tách ra, cao nhìn xuống tiểu huyệt mê người ngập tràn dịch ái, vết nước lúc nãy làm cho hai đỉnh núi bóng loáng .


      “ A..... Bích Vũ...........”


      giống như đồ cúng tế, cả người trần truồng, mà có cởi áo khoác ra, mình lộ ra dục vọng, càng ngừng trừng phạt .


      Trừng phạt làm cho vô cùng đói khát.


      “Thích em như vậy sao?”


      “Thích ....... thích ......” triệt triệt để để trở thành nô lệ tình dục của , tín ngưỡng duy nhất chính là lấy lòng chủ nhân, “Em rất vui, thích Bích .....Vũ em, như vậy .......... hư Bảo Bối cũng có vấn đề.......” là của , là của , của .............


      “Đúng.” Tần Bích Vũ hoàn toàn có thả sức, khiến vợ giống như con nít, bị lỗ mãng xâm phạm gây rối, “Em từ khi sinh ra là để cho an , sai....”


      Từ chính là Bảo Bối của .


      Bảo Bối. nguyện ý dùng cả Thánh điện để cất giữ trí nhớ thuộc về , thanh thuần nhất, dâm đãng nhất, từ hôm nay về sau, mỗi góc trong trái tim, mỗi đoạn trí nhớ, đều có .


      Túng dục quá độ kết quả là, Bảo Bối ngủ thiếp , mà quần áo người cũng phải đổi , dấu vết khả nghi trong phòng làm việc cũng phải tự mình nghĩ biện pháp lau .


      khiến Bảo Bối phải ngủ mình giường ở phòng nghỉ. Bởi vì thích sạch , luôn chuẩn bị bộ quần áo ở phòng nghỉ, vì có lúc buổi trưa chợp mắt trong chút, quần áo bị nhăn, cảm thấy khó coi, trực tiếp đổi bộ khác ở phòng nghỉ.
      Last edited: 4/11/15
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.2

      Ba giờ rồi, Bảo Bối có tiết học. Tần Bích Vũ ngồi ở bên giường, do dự lâu rốt cuộc mới vỗ mặt của .

      "Bối Bối."

      nhíu lông mày, đáng thương dựa sát vào người .

      "Người ta muốn ngủ. . . . . ." Thầm , giống như mớ.

      Vốn là nỡ đánh thức Tần Bích Vũ càng thêm áy náy. Tại sao có thể trách ăn vạ đây? Đều là tham lam biết tiết chế, tối hôm qua cũng ngủ ngon, sáng nay cũng kêu lâu mới rời giường. . . . . .

      Tần Bích Vũ từ trước đến giờ luôn rất biết kiềm chế, chưa bao giờ đến trễ về sớm hoặc xin nghỉ phép, càng thích học sinh tùy ý đến trễ về sớm và xin nghỉ, nếu như quá phóng túng với Bảo Bối, đối với chưa chắc là chuyện tốt.

      Vậy mà, đúng là vẫn bỏ được.

      Quả nhiên đối với hơi lạnh nhạt chút cũng làm được, mà chính cũng quá càn rỡ, tại sao có thể để chịu đựng hậu quả? Vì vậy dịu dàng : "Em ngủ , giúp em đưa đơn nghỉ phép đến văn phòng." đẩy mấy sợi tóc bên má ra sau tai, giúp đắp mền, muốn đặt tay của vào trong chăn lại phát cằm nút ống tay áo của thả.

      Tần Bích Vũ nhàng mở ngón tay của ra, nhưng lại nắm chặt hơn.

      "Bối Bối?"

      "Ông xã. . . . . ." thanh ràng, nhưng mà giọng nhàng mềm mại, giống như mớ.

      Tần Bích Vũ vừa đau lòng vừa buồn cười. Xem ra bé này đúng là mớ, có lẽ còn mơ thấy làm nũng ăn vạ với ! bất đắc dĩ dùng tay cởi hết nút áo còn lại, sau đó cởi áo sơ mi xuống, rồi lấy áo sơ mi mới tinh trong tủ treo quần áo ra vào. Khi quay người lại, ôm áo sơ mi có mùi vị của , giống như ôm lấy bảo vật vậy, khi ngủ còn phát ra tiếng ngáy rất .

      là hết cách với ! Tần Bích Vũ cẩn thận kiểm tra từng chỗ , đặt chìa khóa ở bên gối , mới rời khỏi phòng nghỉ của mình và khóa cửa lại. Mãi cho đến lúc rời khỏi tòa nhà Marshall, say mê vui mừng mặt cũng chưa có biến mất.

      đột nhiên nhớ đến, trước kia lúc dạy ở Cao Hùng từng sửa bài văn. Khi đó muốn học sinh viết tự truyện, sau này là thể loại rất thực dụng, dạy Trung văn và văn cùng nhau, lại có bài viết khiến cho vừa bực mình vừa buồn cười. . . . . . Có thể là tự truyện khiến mặt có ba đường hắc tuyến.

      Nhưng mà hình như, thân là Bảo Bối trong nhà, sở trường là làm nũng, nên nguyện vọng trong tương lai. . . . . .

      cho điểm, đương nhiên quá tốt, thậm chí mơ hồ nhớ mình cho học sinh đó điểm kém, muốn nộp bài lại, còn muốn dùng từ ngữ cách nghiêm túc muốn quý trọng cha mẹ của , suy nghĩ cho tương lai của mình tốt.

      gần như đoán được, chủ nhân của tự truyện ngày đó, tên là Bảo Bối, bởi vì tên này quá đặc biệt, nhưng mà những năm gần đây chuyên tâm nghiên cứu, học sinh cũng càng ngày càng nhiều, tại mấy tháng này ở Cao Hùng nóng đến mức khiến cho mỗi ngày ở trong lòng nguyền rủa thời tiết, nếu như phải Bảo Bối nhắc nhở, cũng đột nhiên nhớ đến chuyện này.

      Khi đó dáng dấp của Bảo Bối như thế này nhỉ? Quả nhiên chút ấn tượng cũng có. Tần Bích Vũ chỉ hy vọng Bảo Bối đừng hỏi những chuyện này, sợ chuyện mình quên khiến đau lòng.

      "Hôm nay tâm trạng của hình như đặc biệt tốt."

      Lại gặp Khương Tự Nghiên ở lầu tòa nhà Marks, thời gian tan học vừa đến, chủ động tới chào hỏi như cũ.

      Tần Bích Vũ chỉ cảm thấy ở cùng chỗ với Khương Tự Nghiên cũng được, nhưng chưa từng suy nghĩ nhiều.

      "Nghĩ đến chuyện thú vị." cự tuyệt việc ở cùng , chỉ là duy trì khoảng cách nhất định với Khương Tự Nghiên.

      "Chuyện gì? Em tò mò, thế nhưng có thể khiến cho giáo sư Tần Thiết Diện Vô Tư hôm nay có nghiêm khắc trừng phạt những học sinh nộp bài tập."

      "Thiết bị cách trong phòng học ở tòa nhà này hình như rất kém." Tại sao tình hình dạy học của luôn có thể biết vậy? Cuối cùng Tần Bích Vũ cũng có chút nghi ngờ, nhưng mà cũng để ở trong lòng, "Tôi nghiêm khắc trừng phạt cũng có điều kiện, hôm nay trước giờ tan học bọn họ phải nộp bài cho tôi, hơn nữa tổng điểm nhân với 0.8."

      Mặt Khương Tự Nghiên đỏ lên, ánh mắt liếc về nơi khác, "Là học sinh của lúc ra về chuyện phiếm." thuận miệng ra lý do.

      Tần Bích Vũ cũng để ý đến chuyện này, vẫn tiếp tục chủ đề mới vừa rồi khiến cho tâm tình của tốt lên, "Tôi nhớ đến học sinh trước đây, là bảo bối." về Bảo Bối, ánh mắt đều mang theo ý cười, giọng dịu dàng giống như nhắc tên người .

      Khương Tự Nghiên bởi vì lời của mà có chút kinh ngạc, chưa từng nghe đối xử đặc biệt với học sinh nào, ngẩng đầu lên, tầm mắt lại vừa đúng lúc nhìn thấy dấu răng khả nghi gáy của .

      "A. . . . . ." Cả người ngốc ở đó, trong nháy mắt đại não nóng hừng hực, lời của Tần Bích Vũ và dấu vết kia kết hợp lại làm người khác nghĩ đến những chuyện khả nghi.

      Có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi?

      "Thế nào?" lúc sau mới phát im lặng, Tần Bích Vũ quay đầu lại hỏi "Quên cái gì sao?"

      Bất an mãnh liệt khiến Khương Tự Nghiên lấy dũng khí mở miệng, " cổ . . . . . . Người nào cắn?"

      Lúc này đổi lại khiến Tần Bích Vũ sửng sốt, nhưng tiếp theo, khuôn mặt ửng hồng của khiến Khương Tự Nghiên trợn to mắt nhìn.

      Biết nhau nhiều năm như vậy, biết ra Tần Bích Vũ cũng đỏ mặt! thậm chí biết còn có mặt dịu dàng này, trong nháy mắt trong lòng vô cùng đau đớn.

      Tần Bích Vũ có chút lúng túng, tay lau gáy, thế mới biết thối Bảo Bối làm cái quỷ gì, vừa bực mình vừa buồn cười : "Con chó nhà tôi cắn."

      Dấu răng của chó có dạng như vậy sao? Khương Tự Nghiên sững sờ, "Em biết có nuôi chó, là loại chó nào vậy?" Ngay sau đó tầm mắt của bị chiếc nhẫn tay phải hấp dẫn, ra trước đó sớm chú ý tới, chỉ là biết nên mở miệng như thế nào.

      Nếu như kết hôn, giữa đồng nghiệp với nhau có khả năng hoàn toàn có tin tức gì? Hơn nữa trước đó thậm chí chút dấu hiệu cũng có, bên cạnh Bích Vũ trừ ra, gần như có đối tượng khác, có lẽ đây chẳng qua là chiếc nhẫn truyền đời trong nhà.... . . . . . luôn có đống lý do muốn mình kiên trì với đoạn tình cảm đơn phương này, lúc đại học luôn hâm mộ từng có thể trở thành bạn , từ tận đáy lòng cho là Tần Bích Vũ duy trì quan hệ lâu dài cùng các ấy, mà cuối cùng chứng minh ôm hy vọng là chính xác, ba kia đều thích hợp với Tần Bích Vũ.

      ngày phát người thích hợp với chính là người ở bên cạnh ? Đơn phương

      mến chờ đợi trong chua xót, hơn nữa còn hối tiếc.


      Tần Bích Vũ quả giải thích chuyện mình kết hôn với đồng nghiệp, hi vọng đồng nghiệp bởi vì có quan hệ đặc biệt với Bảo Bối mà gây ra khó dễ, nhưng mà mấy lão giáo sư ngược lại là trường hợp đặc biệt, tin tưởng bao gồm thầy của mình và mấy vị lão giáo sư đều có chừng mực với học sinh của mình.


      Nghĩ nghĩ lại, tâm tư Tần Bích Vũ bay trở về bên cạnh vợ , với Khương Tự Nghiên: “Chỉ là con chó nhó.” ! “ Tôi có chuyện quan trọng trước.” gật đầu coi như chào tạm biệt, bước chân vô cùng nhàng nhanh chóng rời .


      Khương Tự Nghiên muốn đuổi theo, nhắc nhở hai người bọn họ có mục đích giống nhau, lại phát mình cho dù có đuổi heo Tần Bích Vũ cũng đuổi kịp trái tim của . Trong mắt của hoàn toàn .


      Đau khổ gần như khiến rơi nước mắt.


      Người đó là ai vậy? Có liên quan đến chiếc nhẫn tay sao? Khương Tự Nghiên cắn môi, quyết định phải tìm ra người cướp Tần Bích Vũ là ai!


      biết vì sao, Khương Tự Nghiên đột nhiên chú ý tới du học sinh Đài Loan học kinh tế. Có thể bởi vì tên học sinh kia rất đặc biệt, hơn nữa có thể là vì học sinh kia luôn dùng ánh mắt chăm chú quan sát .


      Cũng đến trình độ thoải mái, nữ sinh đó, học coi như nghiêm túc, chỉ là có lúc bị quan sát đến mức biết phải giải thích như thế nào.


      Mà khiến cho chú ý đến Kim Bảo Bối còn nguyên nhân thứ hai rất quan trọng, thường nhìn thấy Kim Bảo Bối tại tòa nhà Marshall.


      Nhưng mà học sinh làm người khác đau đầu quá nhiều, Khương Tự Nghiên có để chuyện của Kim Bảo Bối ở trong lòng quá lâu, gần đây có học sinh chuyển trường đến với thái độ ngạo mạn đến mức làm người ta tức giận, sau khi giải quyết xong học sinh đó, Khương Tự Nghiên muốn ói cả mật vàng, nghĩ đến học kỳ này cũng còn cơ hội hẹn Tần Bích Vũ ăn cơm, mặc dù lần trước phát dấu răng khả nghi, cũng chết tâm, bởi vì lịch sử nhất định tái diễn, Tần Bích Vũ phát những người phục nữ khác vốn thích hợp với .


      nhấn số điện thoại của Tần Bích Vũ, thanh vang lên lâu, cuối cùng có bắt máy, Khương Tự Nghiên ngân ngẩn cả người.


      Mà ở đầu điện thoại bên kia Kim Bảo Bối nhịn được rất muốn mắng người gọi điện, sớm gọi, muộn gọi, tại sao lại gọi đến ngay lúc Bích Vũ chuyện quan trọng chứ? Tần Bích Vũ đứng cạnh cửa sổ, chút suy nghĩ chỉ vào điện thoại ý muốn nhận, Kim Bảo Bối bĩu môi, lúc cầm điện thoại lên đột nhiên linh cơ nhất động (nhanh trí), nắm lỗ mũi : “Xin chào! Giáo sư Tần tại đau bụng, chiến đấu ở trong WC, tạm thời cách nào nhận điện thoại, xin ..........” Điện thoại bị cướp , Tần Bích Vũ vừa bực mình vừa buồn cười gõ đầu cái.


      “Tự Nghiên?”


      Kim Bảo Bối vừa nghe tên tình địch ---- sau đó! Tại sao Bích Vũ gọi ấy là “ Tự Nghiên”? Bình thường đều gọi là Bảo Bối! Hai lỗ tai lập tức vểnh lên, đến bên cạnh thở phì phò trừng , chỉ tiếc rằng Tần Bích Vũ chuyên tâm giải thích lý do mới vừa rồi nhận điện thoại với đồng nghiệp mà có chú ý tới sắc mặt của vợ , vì vậy cũng có phát chui vào phía dưới bàn làm việc .


      “Là trò đùa của học sinh, tôi mới vừa nhận được cuộc gọi khác, tôi nghĩ lần nghiên cứu này hứng thú .....”


      đầu khác, trực giác của Khương Tự Nghiên cho biết người nghe điện thoại phải là học sinh bình thường.


      Dù sao cũng biết vị học sinh đùa giỡn với Tần Bích Vũ, hiểu Tần Bích Vũ, nghiêm túc khiến rất nhiều học sinh dám thân thiết với , cũng cần phải đến chuyện đùa giỡn như vậy.


      Hơn nữa lúc này nhớ tới lần trước “Thuận đường” qua phòng làm việc của Tần Bích Vũ để tìm thế nhưng lại chụp hụt, khi đó mới phát biển số phòng đổi, cửa có thêm cái bảng đen, phong cách vốn giống với thường ngày, còn tưởng rằng mình nhầm, nhưng biển số phòng là tên của sai.


      Ngày hôm trước hỏi , chỉ cười đến xấu hổ , là học sinh đưa.


      Trực giác Khương Tự Nghiên cho biết bên cạnh Tần Bích Vũ có người nào đó, mà còn có đủ loại dấu vết biểu thân phận của người này rất có thể là học sinh!


      tin Tần Bích Vũ sa đọa như thế, thể làm gì khác hơn là bí mật quan sát.


      “Hình như em chưa từng thấy qua vị học sinh hoạt bát kia?” Khương Tự Nghiên để ý đến chủ đề vừa , giọng giống như trêu ghẹo hỏi, nhưng mà mặt chút tươi cười cũng có.


      “Chậc ....” Tần Bích Vũ ngờ Khương Tự Nghiên hỏi tới, “Là học sinh năm nhất.”


      Học sinh năm nhất! Khương Tự Nghiên biết có nên thở ra hơi hay , lấy hiểu biết của về Tần Bích Vũ, Tần Bích Vũ có khả năng nảy sinh tình cảm đối với học sinh còn như vậy, những ngày gần đây thường khác thường, lại làm cho nghi ngờ trong lòng càng lớn.


      “Cùng là người với người trang trí phòng làm việc của sao?”


      “Uhm ... Đúng.” Giọng Tần Bích Vũ bắt đầu có chút ấp a ấp úng, Khương Tự Nghiên càng cảm thấy kỳ lạ, cố gắng tìm cách biết tình hình tại.


      “Có thể giới thiệu cho em biết hay ? Em cảm thấy ấy làm tốt lắm, cũng muốn nhờ ấy làm cái biển số phòng giúp em.”


      Mới ném ra vấn đề để thăm dò, lại nghe được đầu kia điện thoại Tần Bích Vũ thơ hốc vì kinh ngạc, giọng khàn khàn : “Bối Bối, đừng làm rộn ....”


      “Bối Bối?” Là Du Học Sinh Đài Loan hoặc Trung Quốc?


      “Xin lỗi..........Tự Nghiên ..” Giọng Tần Bích Vũ nghe vô cùng kỳ lạ, “Tôi có cuộc gọi khác, tối nay gọi lại cho em.”


      Điện thoại bị cắt, Khương Tự Nghiên cầm ống nghe lâu vẫn có cách nào hồi hồn, từ trước đến nay vô cùng nghiêm túc với học sinh, Tần Bích Vũ luôn cầu bản thân mình phải tuân thủ đạo đức, lời mập mờ và hơi thở gấp gáp mới vừa rồi lại làm suy nghĩ liên tục trong đều lên các loại hình ảnh đứng đắn, chỉ cảm thấy ......Cực kỳ ghê tởm!


      Mà trong phòng làm việc của Tần Bích Vũ, Kim Bảo Bối vốn núp ở dưới đáy bàn đếm mấy con kiến, cảm thấy tại sao chồng và tình địch gọi điện thoại lâu như vậy chứ? đưa bàn tay ra, đâm đâm đâm, từ bắp chân lên, cẩn thận sờ tới nơi kia, vô cùng xấu hổ dời , tiến công lên eo rất sợ nhột của chồng!


      “Thối Bảo Bối! Cúp điện thoại, Tần Bích Vũ chỉ muốn tóm lên đánh đòn.


      “Người ta mới phải thối Bảo Bối, người ta rất thơm đấy!” cọ vào trong ngực , kéo váy áo lót lên , “Người ta ràng thơm như vậy, ngửi xem!” Cơ thể trần trụi hấp dẫn của vợ ngồi ở đùi Giáo sư Tần, hai ngọn núi ngừng ra oai.


      “.................”


      Có người thiếu dạy dỗ sao!
      Last edited: 4/11/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.1

      Hữu kinh vô hiểm(Nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng ra lại có chuyện gì) vượt qua học kỳ thứ nhất, tạm thời gió êm sóng lặng. Chuyện Tần Bích Vũ kết hôn ở trường học còn là bí mật, nhưng chính vì vậy, muốn che chở cho thân phận của Kim Bảo Bối cũng dễ dàng hơn, trước mắt người biết quan hệ của hai bọn họ tạm thời chỉ có quản lý cấp cao nhà trường.

      Trước khi bắt đầu vào học kỳ thứ hai, Tần Bích Vũ và Kim Bảo Bối làm bản hiến pháp tạm thời, muốn Kim Bảo Bối bất luận như thế nào cũng được chọn lớp của . May mắn khóa này có phân lớp trước, nghĩ về sau vẫn như cũ tương đối an toàn.

      "Tại sao?" vợ còn dễ chịu tổn thương. 'dđ' lê,quý.đôn

      Tần Bích Vũ xem ra có chút lúng túng, " sợ phân tâm." Hơn nữa, nếu thành tích Bảo Bối quá kém, nên làm gì đây? Nếu như có gia giáo của , vậy nếu thành tích của Bảo Bối kém, đến lúc đó sợ rằng nỡ mắng Bảo Bối, càng cần phải đến việc nghiêm khắc trừng trị .

      Kim Bảo Bối suy nghĩ chút cũng đúng. là vợ của Bích Vũ, nếu như thể tình cảm nồng nàn chắc chắn cả lớp nhìn vợ chồng chăm chú, ngộ nhỡ tầm mắt bọn họ chạm nhau Thiên Lôi động đến Địa Hỏa khiến phòng học bị thiêu cháy làm thế nào?

      "Tốt, em cố gắng chọn lớp của giáo sư khác." Chẳng qua là ngừng cảm thấy tiếc nuối! Xem ra chỉ có thể đợi sau khi hai người về nhà, Bích Vũ giảng lại những chỗ hiểu cho liều mạng dùng " ám hiệu" khiến chồng cho " giáo dục".

      Đại học luôn quản lý sinh hoạt đoàn thể, ở ký túc xá, tham gia xã đoàn, hơn nữa bởi vì học sinh được tự mình chọn khóa, chưa chắc bạn học cùng lớp mỗi ngày đều gặp mặt. cách khác, rất nhiều người học đại học đọc xong, quen thuộc nhất cũng chưa hẳn là bạn học trong lớp mình, ban mình quen vẫn có thể mở rộng quan hệ.

      Kim Bảo Bối có lớp, mà Tần Bích Vũ có giờ dạy, đến xã đoàn, nếu cùng bạn học đến thư viện làm bài tập cũng tốt. Mặc dù rất ngốc, nhưng sau lưng có "Gia sư" siêu cường, Tần Bích Vũ mỗi giờ có lớp đều đưa tài liệu trọng điểm cho , mà quả giúp có thêm ít mối quan hệ, cho nên coi như ở kí túc xá, buổi trưa cũng cùng mọi người ăn cơm, ngược lại đến mức bị bỏ rơi.

      "Kim, buổi trưa cậu thường ăn cơm cùng mọi người, lại đâu vậy? phải là ăn chứ?" Jenny tóc vàng mắt xanh rất hâm mộ con Phương Đông giống như ăn thế nào cũng mập.

      Về vấn đề vóc người, trước kia Kim Bảo Bối cười ra rất nhiều người Phương Đông cũng sợ béo phì! Nhưng tại biết, nếu mập với những "Người nước ngoài" này, người phương Đông đáng là bao, dĩ nhiên ăn uống theo thói quen chính là nguyên nhân quan trọng, vì vậy Jenny rất sợ mập cực kỳ siêng năng nghiên cứu sách dạy nấu ăn của Phương Đông, gia nhập xã đoàn nghiên cứu đồ ăn dinh dưỡng của Phương Đông. . . . . . Trong đại học có muôn ngàn các loại xã đoàn, có nhiều xã đoàn nghiên cứu việc nấu nướng, Kim Bảo Bối vốn là muốn gia nhập "Xã đoàn nghiên cứu thực đơn đặc biệt phổ biến thế giới", bởi vì nghe khá thú vị, chỉ là khi nhìn thấy thực đơn có phân trâu nửa đường muốn bỏ cuộc rồi, nghe qua còn ăn phân dơi, phân mèo, nhưng phân trâu lại là lần đầu tiên nghe , dọa chết người!

      Về phần Jenny hỏi bình thường buổi trưa đâu? phải là lần đầu tiên ứng phó với loại vấn đề này rồi, từng trách Tần Bích Vũ, Tần Bích Vũ thể làm gì khác hơn là sờ sờ đầu của , với cần phải láo, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

      Nhưng Kim Bảo Bối cũng muốn khiến chồng nhức đầu, giáo sư và học sinh kết hôn, nếu để cho học sinh của chồng hoặc đồng nghiệp biết, bị làm khó sao?

      "Tớ ăn trưa cùng bạn trai."

      Ba giây yên lặng trôi qua, đám bạn bè bắt đầu đánh trống reo hò.

      " thể nào? Kim có bạn trai rồi hả?"

      " phải là tên nhóc James kia chứ?" Paul người con trai duy nhất ngồi ở đó hiếu kỳ hỏi.

      " thể nào, nếu là James ta sớm khắp nơi rêu rao rồi!" Bạn học người Trung Quốc xinh đẹp khí chất .

      câu sau đó khiến Kim Bảo Bối đau đầu:


      ”Dẫn ta đến cho chúng tớ gặp!”


      Làm thế nào đây? Sớm biết là có bạn trai. Kim Bảo Bối nhìn bốn người bạn tốt ngồi xung quanh, ở nơi đất khách nghiên cứu học hỏi dễ dàng, vất vả mới có bạn, rất quý trọng.


      “Bạn trai tớ ấy ..... tại rất bận, tớ muốn chờ sau này giới thiệu ấy cho các cậu.”


      “A, tớ nhớ Kim thường đến tòa nhà Marshall, cho nên bạn trai Kim là học trưởng sở nghiên cứu?”


      “Tám chín phần mười là như vậy, tớ nghe trong học viện có mấy chỗ, giáo sư cực kỳ biến thái, trai tớ học ở viện tài chính, đầu học kỳ tớ có đến gặp ấy lần, cuối học kỳ có nhìn thấy ấy lần, cả người giống như Vampire(Ma cà rồng) ....”


      Tiếp theo mọi người bắt đầu thảo luận giáo sư nào khó tính nhất. Kim Bảo Bối cảm thấy may mắn vì đề tài lúc nãy hình như dời chỗ khác rồi, mặt khác lại rất sợ nghe bạn học bàn luận đến chồng . Nếu như là lời hay dĩ nhiên vui mừng, nhưng dõi mắt nhìn sở nghiên cứu của học viện, có thể khiến cho học sinh mang theo nụ cười khi về giáo sư ít lại càng ít, những giáo sư nghiêm túc dĩ nhiên càng thích!


      “Đúng rồi, các cậu có giờ học của Giáo sư Tần? Lớp năm nhất nào vậy?”


      Kim Bảo Bối nghe được những lời này của Paul, kéo dài lỗ tai.


      “Thống kê và quản lý tài vụ, công tác thống kê, có chuyện gì sao?”


      “Tại sao cậu lại chọn lớp của ấy?” Vẻ mặt Paul vô cùng nghi hoặc “Tớ nghe học trưởng nhà ấy là chủ tịch trường học Saint Laurent, địa vị phải bình thường, khó trách trẻ tuổi như vậy ngồi lên vị trí giáo sư.”


      “Vậy thế nào?” Bạn học người Trung Quốc học lớp công tác thống kê của Tần Bích Vũ lơ đễnh , “Giáo sư Tần dạy rất nghiêm túc, tớ tốt nghiệp trường thương mại, chẳng qua kỹ năng thống kê của tớ rất yếu, ấy giúp tơ phân tổ sau đó dạy toàn bộ cơ bản lại cho tớ ....” Bạn học người Trung Quốc đột nhiên hạ thấp giọng, “Tớ vốn cực kỳ ghét ất, tiết học đầu tiên ra oai phủ đầu với học sinh, chúng tớ phải học sinh ngoan, học đại học quả thực là lãng phí cuộc sống và tâm huyết của cha mẹ, sinh hoạt tập quán cơ bản nhất cũng kém hơn học sinh tiểu học .... Mẹ nó! Tớ ngờ nước Mĩ cũng có giáo sư giảng đạo lý như vậy! ấy nên Nhật Bản làm giáo sư mới đúng!”


      Kim Bảo Bối nghe được cực kỳ kích động, rất muốn biện hộ cho Bích Vũ! thế giới nếu mà mỗi giáo sư đều giống như Bích Vũ cầu học sinh phải bết những lễ nghi cơ bản nhất trong cuộc sống, còn có người dám học sinh đại học tệ sao?


      “Nhưng “ Bạn học người Trung Quốc khôi phục giọng điệu ban đầu, “Tớ cảm thấy ấy dạy còn tỉ mỉ hơn những thầy giáo từng dạy tờ hồi trung học, tớ được điểm A trong học kỳ công tác thống kê, phải là quan hệ của tớ ở trung học được tốt, hơn nữa thành , chỉ cần đến muộn về sớm, học quá khoa trương, bài tập nộp đúng hạn theo quy định, ấy cũng có khó khăn như trong truyền thuyết.”


      “Bạn học người Trung Quốc là học sinh xuất sắc dĩ nhiên như vậy.” Paul vẫn chấp nhận, “Có người trẻ tuổi như thế là giáo sư hay sao? Saint Laurent được nhà họ Tần ủng hộ, tớ nghe rất nhiều đàn đàn chị, vốn là muốn chọn giáo sư khác, sau lại cũng bởi vì Giáo sư Tần là người có gia thế tốt .... Mới nổi danh, mới có tiền đồ!”


      Kim Bảo Bối nghĩ muốn lật bàn, nhưng mà chỉ có thể tự với mình, vì chồng, nhất định phải nhịn, thể gây phiền toái cho chồng!


      “Giáo sư Tần đẹp trai!” Bạn học người Trung Quốc mặc kệ Paul, “Có lẽ về sau tớ cũng chọn học lớp của Giáo sư Tần, nhìn sắc mặt của trai đẹp dù sao cũng tốt hơn nhìn sắc mặt của những ông lão, ha ha.”


      Paul cười lạnh.


      “Tớ ngược lại nghe đàn chị , giáo sư Khương phụ tá của Giáo sư Tần, Phó giáo sư Liszt đều cùng tốt nghiệp chung kỳ tiến sĩ, đàn chị của tớ Phó Giáo sư Liszt ra rất thích Giáo sư Tần, còn nếu như gia đình phải chủ tịch trường học Saint Laurent, hoàn toàn thể có được tư cách giáo sư. Suy nghĩ chút cũng đúng, muốn làm giáo sư từ khi tốt nghiệp kỳ tiến sĩ ít nhất cũng phải có mười hai năm kinh nghiệm, Giáo sư Tần có dựa vào gia đình trợ giúp là hoàn toàn thể!”


      tốt, thìa vàng, cần phấn đấu mười hai năm, coi như thực lực, bằng danh tiếng cũng có người dám ...........”


      “Tơ cho phép các cậu như vậy!” Kim Bảo Bối khí thế hung hăng dùng sức vỗ bàn đứng lên, cái ghế sau lưng cũng bởi vì động tác mạnh của mà lật ra sau.


      Kim Bảo Bối cùng bạn học tranh cãi ầm ĩ trận, sau đó khóc trở lại toàn nhà Marshall.


      “Ô ô ô .... đáng ghét..... Quá ngu ngốc.......” Tiếp theo là nghẹn ngào thở ra hơi, tay bé có chút ửng hồng ngừng lau nước mắt như trân châu lăn xuống.


      Nhìn mặt vợ đầy nước mắt nước mũi, quả đáng thương giống như chịu nhiều uất ức, thút tha thút thít giải thích nguyên nhân với , Tần Bích Vũ rất đau lòng, vừa bực mình vừa buồn cười.


      “Đừng khóc.” ôm vợ vào trong ngực, để cho ngồi ở đùi của giống như bình thường, cầm khăn giấy lau khuôn mặt của khóc đến giống như mèo con, “ quen rồi, hơn nữa chuyện này rất bình thường, thành tựu của quả thể là hoàn toàn dựa vào chính mình, nhiều người xấu sau lưng, cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của .” giọng dụ dỗ : “Lần sau làm như nghe thấy là được rồi.”


      “Nhưng ...” rất tức giận.


      Tần Bích Vũ vỗ vỗ đầu của , khiến gối đầu lên bả vai , rung rung, trấn an đau lòng, cầm túi nước lạnh đắp lên bàn tay vì vỗ bàn quá dùng sức mà ửng hồng.


      nghĩ, là do có suy tính đến điểm này, trong lúc đồng nghiệp tán gẫu khó tránh khỏi trở thành đề tài bị lấy ra thảo luận, vốn cách nào ngăn cản người khác bàn tán về mình, hoàn cảnh lớn lên khiến phải học được miễn dịch đối với mấy loại chuyện này, Bảo Bối tương đối nhạy cảm, nếu mà nghe được những lời ra tiếng vào kia, quả rất khó làm như nghe thấy.


      ra nếu như hai người ở cùng học viện, vấn đề này cũng dễ giải quyết. Nhưng mà mục tiêu đọc sách của Bảo Bối chính là , ngay từ đầu nguyện vọng chính là học viện tài chính .... Có lúc khỏi làm cho cảm thấy buồn cười, mặt vì ngu ngốc mà cảm động, lại muốn mình vì vậy mà đắc ý vênh váo.


      Nếu như xin điều đến học viện khac, đối với chuyện này tốt hơn sao?


      Vậy mà, bây giờ có thể đại khái nhìn thấy tư tưởng và tính tình của Bảo Bối. Nếu như xin điều , chỉ sợ Bảo Bối rơi lệ, đến lúc đó người khó chịu vẫn là !
      Last edited: 4/11/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.2

      Kim Bảo Bối cùng bạn học cãi nhau, mặc dù Jenny đứng về phía , nhưng cũng có cách nào hiểu được phản ứng của lúc đó, nếu như họ quang minh chính đại tiếp tục vừa vừa cười với Kim Bảo Bối, hình như có lỗi với Paul, vì vậy hai người tạm thời quyết định bảo trì ở phe trung lập.

      Cho nên Kim Bảo Bối chỉ có mình, biết rằng có bạn trai nên James đối với cũng nhiệt tình như lúc trước.

      "Nghĩ biện pháp bắt tay giảng hòa với bạn học !" Tần Bích Vũ vì cuộc thi lần này mà mang tài liệu đến đưa cho , hiển nhiên nghĩ thuận tiện khiến bé này làm "Quan hệ xã hội".

      Kim Bảo Bối ôm chồng đặc biệt làm hai phần tài liệu, mếu máo."Em muốn." chỉ cần có chồng là được, Hừ! mới muốn chia sẻ cho những quỷ sứ chán ghét kia tài liệu chồng khổ cực chuẩn bị giúp !

      Tần Bích Vũ cười ngồi ở bên cạnh , nhìn bé này ràng vui, nhịn được đưa tay xoa xoa tóc của , "Bối Bối, em biết khi em gả cho ... lo lắng nhất cái gì ?"

      Kim Bảo Bối lắc đầu, phải là lo lắng ngủm sớm hơn chứ? "lê,quý,đôn"

      " mình em đến nước Mĩ, tương đương với cùng bạn bè ở Đài Loan tách ra, mặc dù có Internet, nhưng em cũng khó khăn giống như trước đây, phải lúc nào cũng có thể cùng các ấy ra ngoài dạo, cho nên hi vọng em tiếp tục đọc sách, có thể kết giao với nhiều bạn mới."

      Kim Bảo Bối chép miệng, nằm ở trong ngực chồng. Tốt như vậy, lương thiện như vậy, tại sao có thể bị như thế? rất đau lòng, rất tức giận, bỏ qua được!

      Dĩ nhiên, cũng muốn làm cho chồng lo lắng, vì vậy ngày hôm đó sau khi tan học, lấy dũng khí tìm được bạn học người Trung Quốc và Jenny ở thư viện đọc sách.

      "Kim, ngày hôm đó cậu làm sao vậy?" Jenny nghĩ dù sao Paul cũng ở đây, trực tiếp hỏi.

      Kim Bảo Bối biết nên thẳng thắn hay , mà bạn học người Trung Quốc và Jenny lại bất đồng, người Phương Đông luôn luôn kiêng kỵ việc tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng cũng khỏi nhìn Kim Bảo Bối chằm chằm.

      "Có chuyện tớ vẫn chưa với các cậu. . . . . ."

      "Chuyện gì?" Lần này bạn học người Trung Quốc cũng nhịn được nín thở chờ đợi.

      " ra tớ kết hôn."

      Tiếng hít khí thứ nhất vang lên.

      "Chồng tớ chính là người ngày hôm đó bị các cậu mang ra thảo luận Giáo sư Tần."

      Tiếng hít khí thứ hai kèm theo tiếng kêu sợ hãi của Jenny: "Cái gì?"

      Jenny há hốc miệng.

      "Khó trách" Bạn học người Trung Quốc lẩm bẩm , "Paul là đáng đời." Dù thế nào, người phương Đông có quan niệm Tôn Sư Trọng Đạo cũng mạnh hơn người Phương Tây nhiều, đây cũng là trong những nguyên nhân bạn học người Trung Quốc lựa chọn đứng về phía Kim Bảo Bối, chỉ là cũng rất khó với Paul, phản ứng ngày đó của Kim Bảo Bối là có lý do bên trong.

      Jenny muốn nhiều như vậy, cảm thấy Paul so đo với nữ sinh, phân biệt được tốt xấu mà.

      "Chồng tớ hi vọng tớ có thể giống như những học sinh bình thường khác, cho nên chúng tớ vẫn cố gắng chủ động công khai, nhưng lần này tớ quá kích động, xin lỗi. . . . . ."

      "Haizz, bất luận kẻ nào nghe được câu như thế kia cũng thoải mái." Jenny .

      "Cho nên cậu mới chọn khóa của Giáo sư Tần!" Bạn học người Trung Quốc trước hết nghĩ đến chuyện này.

      "Đúng vậy, ấy ấy phân tâm." Kim Bảo Bối lặng lẽ đỏ mặt, "Nhưng mà ấy có giúp tớ chuẩn bị tài liêu, các cậu cũng có phần."

      "Tốt như vậy!”


      “Mặc dù người biết vô tội, suy nghĩ kỹ chút Paul cũng là quá đáng, tùy ý phủ nhận cố gắng của ngước khác... phải là bởi vì tớ có quan hệ với Giáo sư Tần, giáo sư rất nghiêm túc.”


      như vậy, cậu là phụ nữ kết hôn” Jenny tò mò là cái này, cười đến vẻ mặt mập mờ, “Giáo sư ấy như thế nào....”


      “Này, thấy lễ!” Bạn học người Trung Quốc đẩy cáu.


      tò mò mà!” Jenny đối với cá tính bảo thủ của người bạn Phương Đông này cũng tập mãi thành thói quen rồi, cười hì hì nòi, “Vậy cậu và giáo sư là rồi kết hôn sao?”


      Bạn học người Trung Quốc tức giận liếc cái, lại cười.


      “Cậu cũng muốn biết đúng ? Chớ giả bộ!”


      “Chúng ta ăn kem rồi từ từ , ở chỗ này chuyện phiếm tốt lắm.” Bạn học người Trung Quốc nhìn nhân viên quản lý thư viện về phía bọn họ, vội vàng kéo hai bạn tốt rời .


      Chồng. Làm hòa với bạn bè rồi ---- mặc dù Paul vẫn chưa để ý đến , bạn Paul dĩ nhiên chỉ có thể lựa chọn đứng về phía bạn trai, chỉ là ít nhất Bảo Bối cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Xế chiều hôm nay họ còn bàn về đề tài ngừa thai., Kim Bảo Bối mới nghĩ đến kinh nguyệt của mình hình như hơn hai tháng mà có tới!


      Bình thường Tần Bích Vũ mang bao cao su, nhung có luc, giống như cố ý ở trường học trêu đùa , bao cao su được dùng đến, dù sao chuẩn bị bao cao su ở phòng nghỉ của , cũng ra thể thống gì, nên kiềm chế được kiềm chế---- chỉ là Giáo sư Tần thân ái có lấy lần kiềm chế được.


      Vì vậy Jenny mang Kim Bảo Bối đến khoa phụ sản kiểm tra, lấy được tin vui.


      “Oa! Siêu tốc, vào năm thứ ba có đàn chị cũng mang bụng bầu học ------ người nào dám giành vị trí cùng chị ấy, bao gồm buổi trưa ở phòng ăn lúc ăn cơm.”


      Bạn học người Trung Quốc bị Jenny chọc cười, với Bảo Bối: “Chúc mừng! Đúng rồi, tớ vẫn muốn hỏi cạu, giáo sư có em trai chứ? Có đẹp trai hay ?”


      “Có! ấy có bốn em trai, nhất tuổi, còn có đứa cháu và đống em con chú bác, cũng có mấy đứa cháu rồi.”


      Cặp mắt bạn học người Trung Quốc lóe sáng, “Tiểu Suất Ca tuổi sao?”


      phải chứ? ra bạn học người TRung Quốc của chúng tac ó tính thích trẻ con!” Jenny cười to, Kim Bảo Bối cũng nhịn được cười.


      Họ cùng nhau trở lại trường học, còn chưa có vào phòng học, cảm thấy khí có gì đó đúng lắm, có mấy bạn học nhìn thoáng qua các , sau đó xoay người cùng bạn học khác bàn luận xôn xao.


      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Bạn học người Trung Quốc tương đối nhạy cảm lập tức phát những tầm mắt có thiện cảm kia.


      “Sao vậy?” Jenny hiểu ra sao, “Chúng ta đến khoa phụ sản bị phát rồi sao?” Cũng phải là việc gì ghê gớm.


      bạn Paul bước nhanh tới chỗ bọn họ, sắc mặt quái dị, cầm tập san của trường cho Kim Bảo Bối.


      rất giỏi.” , rất nhanh sau đó trở lại cất giọng mỉa mai với bạn trai.


      Kim Bảo Bối sớm chuẩn bị tâm lý, mở tập san của trường ra, phía là hình ảnh và Tần Bích Vũ ngồi bên cửa sổ hôn môi, cùng với buổi sáng ngồi xe của Trang Hữu Bách, vừa xuống xe liền bị chụp trong nháy mắt.


      “A! Giáo sư đổi xe sao? Tớ nhớ xe của anhấy vốn phải chiếc này.” Jenny bu lại.


      ấy bên trong chiếc xe này tương đối lớn, về sau có trẻ con cũng dễ dàng.” Kim Bảo Bối lật qua lật lại xem, phát những bức hình khác, thở phào nhõm.


      Chồng từng , quan hệ của bọn họ tuyệt đối phải giữ bí mật, cho nên sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là lo lắng có thể bị đưa ra ánh sáng ---- đều do tùy hứng lại hồ đồ, luôn lôi kéo chồng muốn như thế nào phải như thế đó, muốn chồng vì mà bị người khác chỉ trích.


      may là trừ hai tấm hình kia còn gì nữa, mà nội dung bên trong đa số đều là những lời suy đoán có căn cứ.


      “Làm sao bây giờ?” Bạn học người Trung Quốc có vẻ vui.


      “Các cậu học trước , tớ còn phải về nhà cùng chồng xử lý tốt chuyện này.” Dù trời sập xuống cũng có chồng chống đỡ, ha ha ha ....


      hâm mộ!” Jenny ôm ngực, mặt mơ mộng, “Đúng rồi, tớ có thể trực tiếp bán chân tướng cho tập san của trường ?”


      “Jenny? Felwood!” Bạn học người Trung Quốc tức giận kêu.


      “Ai! Tớ giỡn được ? Bạn học người TRung Quốc.” Jenny vừa cười hì hì vừa vỗ vỗ vai của Kim Bảo Bối, “Tốt tốt bảo trọng ... chính xác là mẹ. Lần sau buổi trưa phải ăn cơm cùng chúng tớ nha, cũng rất hoan nghênh Giáo sư Tần! Cậu biết vào buổi trưa cực kỳ khó tìm vị trí trong phòng ăn mà.”
      Last edited: 3/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.1

      muốn về nhà, nhưng vừa vào học chính ngày ngày đáp ứng chồng hết giờ học về cùng nhau —— dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là do cố ý sắp xếp giờ học giống chồng, chồng buổi sáng tám giờ có tiết, cũng tám giờ có buổi học, mười giờ có tiết, cũng mười giờ mới lên lớp, chỉ là Tần Bích Vũ biết suy nghĩ gì, luôn cười vì sắp xếp giờ học theo lịch của , coi như có lớp cũng đưa học.

      Cho nên quyết định về tòa nhà Marshall trước, ngờ còn chưa vào cửa, bị Khương Tự Nghiên chặn lại.

      " phải cảm thấy bây giờ phải là lúc quang minh chính đại tới tìm ấy sao?" Khương Tự Nghiên kéo Kim Bảo Bối đến góc, "Mặc dù tôi biết tại sao lại ở chung chỗ với Bích Vũ, nhưng tôi xin nên tạo thêm nhiều phiền toái cho ấy, hai người thích hợp!"

      "Tại sao?" Kim Bảo Bối biết còn hỏi.

      " thấy tập san hôm nay của trường rồi chứ?" Khương Tự Nghiên hiểu, mọi người bàn tán ở khắp mọi nơi, tại sao Tần Bích Vũ lại lựa chọn bé này? Bởi vì trẻ tuổi? Nếu như vậy, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng.

      Chỉ là cũng chú ý tới việc Kim Bảo Bối có đeo nhẫn, chuyện này chứng minh chiếc nhẫn tay Tần Bích Vũ coi như là nhẫn cưới cũng liên quan đến Kim Bảo Bối, vì vậy càng thêm căm phẫn.

      "Bích Vũ chỉ là trong lúc nhất thời bị mê hoặc, tôi tin tưởng cách làm người của ấy, còn tuổi, tại sao nhất định phải tới trêu chọc ấy? có biết lúc đại học tôi quen ấy rồi hay ? Giống như , khi đó những cùng với tất cả đều là thiên kim tiểu thư, Bích Vũ thể lựa chọn cho nên ở chung chỗ cùng các ấy, mà họ lại liên tục làm cho trái tim của Bích Vũ bị tổn thương. Tại sao những giống như đều muốn tới trêu chọc ấy? Ngươi hại ấy có biết hay ?" Khi cho là nhiều năm cố gắng của mình chút thành quả, này xuất lại làm cho phát cái gọi là thành quả đáng kể chút nào.

      "Tôi thấy tập san của trường." Kim Bảo Bối tin Khương Tự Nghiên phát Tần Bích Vũ đeo nhẫn cưới, "Tôi vốn là muốn về nhà, nhưng tôi chưa bao giờ tự mình lái xe trở về, cho nên thể làm gì khác hơn là tìm Bích Vũ. Ngược lại , tôi muốn khuyên , đừng làm đà điểu nữa." ghét Khương Tự Nghiên làm dáng vẻ người bị hại, hoàn toàn có người nào có lỗi với ta phải sao? "Tình cảm và duyên phận vốn thể miễn cưỡng, có lẽ cảm thấy bỏ ra rất nhiều, nhưng mà nếu đối phương có cảm nhận được, hoặc là hoàn toàn cần bỏ ra như vậy, tất cả những gì làm nhiều nhất chỉ có thể là tự mình đa tình thôi."

      " cái gì?" Tại sao ta lại như vậy? Khương Tự Nghiên xấu hổ, nữ học sinh này đột nhiên xuất ở giữa và Tần Bích Vũ, tại sao có thể ra những lời tự cho mình là đúng như vậy? " cảm thấy như vậy rất công bằng sao? Hoặc là bởi vì gặp may mắn, cho nên liền mặt dày cướp mục tiêu nỗ lực nhiều năm của người khác, vẫn còn ở nơi này ẩu tả?"

      gặp may sai! Cho nên mỗi ngày đều hát "Cám ơn" rất vui vẻ, được sao? Kim Bảo Bối mới muốn làm người tốt, thẳng thắn trả lời: "Tôi cũng có cướp bất kỳ vật gì của , Bích Vũ trước khi biết tôi cũng qua lại với ai. người thương mình, đây phải là lỗi của , nhưng mà cũng phải là lỗi của Bích Vũ, càng phải là lỗi của mọi người thế giới; tôi với cũng như vậy, nhưng ít ra tôi còn có tư cách đứng ở lập trường của Bích Vũ mà khuyên : nên từ bỏ sớm chút, đối với hai người đều là loại giải thoát. là bạn tốt của Bích Vũ, tôi tuyệt muốn nhìn thấy Bích Vũ bị làm khó, cho nên tôi mới trả lại những lời vừa rồi cho , xin nên tạo thêm nhiều phiền phức cho ấy nữa."

      "Tại sao lại như vậy? Đúng, ấy phải của tôi, cho nên mới khoe khoang như vậy với tôi sao?" Cả người Khương Tự Nghiên run rẩy, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra.

      Kim Bảo Bối liếc thấy trong góc thình lình xuất ánh sáng chớp nháy, biết đại khái tin bát quái chính là "Người phụ nữ xấu" cướp tình của người khác, có thể trở thành trang đầu tập san ngày mai của trường.

      hừ lạnh, đột nhiên cảm thấy rất tức giận. d,ien. đ,an. l.ê, q.uý, đ.ôn

      " cần giả vờ đáng thương với tôi" kiêu ngạo hất cằm lên, " nghĩ muốn lấy được đồng tình của ai? Nếu như muốn Bích Vũ đồng tình với , vậy nên sớm làm như vậy vào tám trăm năm trước, mà phải chạy tới đây khóc cho tôi xem. Tôi cảm thấy rất buồn cười, trong lúc tôi phải hao tổn tâm cơ để được ở chung chỗ với Bích Vũ ở đâu? Tự bản thân mình cho rằng rất cố gắng sao? đáng tiếc tôi có cách nào quyết định cố gắng của có hữu dụng hay , mà là do Bích Vũ quyết định, ấy

      Khương Tự Nghiên giận đến cả người run rẩy, "Loại người ngậm thìa vàng ra đời là thiên kim tiểu thư như , muốn cái gì đều có người nâng tới trước mặt cho , tại sao lại dám dạy dỗ tôi? Còn tới diễu võ dương oai với tôi?”

      “Nếu phải tự tìm tới tôi, tôi đối với nhắm mắt mở mắt rồi, cảm thấy đời này có bao nhiêu người vợ có thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ khác lộ vẻ háo sắc với chồng của mình?” Ánh mắt của Kim Bảo Bối càng lạnh hơn, “ cảm thấy công bằng đúng ? Mình vốn xứng đáng hơn đúng ? Rất xin lỗi, cái thế giới này chính là như vậy. Giống như Bích Vũ ràng nghiêm túc như vậy, nhưng vẫn có người ủng hộ ấy; giống như ràng thầm mến Bích Vũ, nhưng Bích Vũ chính là thương . đại khái có thể được mọi người thích, khiến cho mình sống tốt hơn chút, nhưng thế giưới vì vậy mà trở nên công bằng, bạt tay này của tôi, coi như là tặng cho .”

      Khương Tự Nghiên tức đến chịu nổi, trở tay lại tát cái, “Được tiện nghi còn ra vẻ! cho rằng tôi cần bố thí sao? Đây là cái gì? Lấy được kim cương của người khác ném viên đá bất hạnh cho người đó, cười nhạo người đó bất hạnh sao?”

      Kim Bảo Bối cảm thấy đầu rất đau hơn nữa rất muốn ngất , nước mắt cũng chảy ra.

      rất ngu ngốc.” Thiên kim tiếp tục mắng, “ cho rằng đánh người khác cần chịu trách nhiệm sao? tiếp tục đánh , có tin phải bỏ việc hay ? Đúng, tôi chính là may mắn, nhưng thế nào? Tôi chưa từng hại người khác, tôi quý trọng hạnh phúc của tôi hơn nữa cố gắng nhường hạnh phúc vui vẻ của tôi cho người khác, mà lại có thể bày ra dáng vẻ người bị hại oán hận những người may mắn hơn , ngu xuẩn khiến cho mình càng thêm bất hạnh, mang tất cả bất hạnh của chuyển sang cho người khác… Đúng, cái thế giới này khiến cho bất hạnh?”

      Các tranh chấp cuối cùng dẫn tới đám người vây xem. Khương Tự Nghiên chỉ có cảm giác mình thua, dù thế nào đánh người chính là đúng, tại trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích!

      nên bị chọc giận.

      đâm lao phải theo lao, giờ phút này người Khương Tự Nghiên muốn gặp nhất lại xuất .

      “Hai người làm gì?” Tần Bích Vũ gạt đám người ra tới, mục tiêu của hiển nhiên là người nhắm nhất trong đám người, giống như trong mắt nhìn lấy .

      Khương Tự Nghiên sửng sốt, liếc mắt nhìn hai vết bàn tay ràng mặt Kim Bảo Bối, sắc mặt trắng bệch.

      Bích Vũ.” Kim Bảo Bối vùi khuôn mặt nóng hổi vào người chồng, nước mắt rơi như mưa, giống như chim nép vào người, điềm đạm đáng khiến Khương Tự Nghiên thấy liền giận dữ.

      Tại sao lại có có tâm địa đáng sợ như vậy?

      “Sao vậy?” Tần Bích Vũ nhíu lông mày, tách Kim Bảo Bối ra, mặt vốn là vẻ dịu dàng trong nháy mắt đóng băng, đôi mắt lạnh lùng lướt nhìn đám người, chất vấn Khương Tự Nghiên: “Phụ tá giáo sư Khương, xảy ra chuyện gì? Bối Bối làm sai điều gì, khiến cho phải dùng cách xử phạt về thể xác như vậy?”

      “Em có….” Khương Tự Nghiên luống cuống, nhớ Tần Bích Vũ có tiết dạy, thể nào lại xuất ở tòa nhà Marshall!

      Bích Vũ, thôi, chúng ta rời trước được ?” Mặt là đau, là muốn cầm túi nước lạnh thoa chút! Ô ô ô…. Mặt của nhất định sưng thành cái bánh màn thầu rồi!

      “Phụ tá giáo sư Khương, hi vọng Bối Bối có việc gì, nếu tôi truy cứu tới cùng.”

      Tần Bích Vũ rất ít khi tức giận như vậy, Khương Tự Nghiên rất ràng, Tần Bích Vũ tức giận vì học sinh, thế nhưng người vốn sống bằng lý trí, tại lại phải như vậy, quả đấm cũng nắm chặt, giống như hận được thay kia dạy dỗ trận.

      cảm thấy vô cùng đau lòng, cũng cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng hôm nay dù có trăm miệng cũng thể nào bào chữa, nỗ lực lâu như vậy, vào giờ phút này cả thế giới lại bỏ qua , châm chọc.

      để ý người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, Tần Bích Vũ dùng dáng vẻ bảo vệ tay ôm lấy bả vai Kim Bảo Bối về phía phòng y tế.

      Bích Vũ, có thể chờ em chút hay ?” Kim Bảo Bối đột nhiên dừng bước, “Ở chỗ này chờ em, em sao.”

      chạy đến trước mặt Khương Tự Nghiên, Tần Bích Vũ theo sát ở sau lưng .

      muốn làm gì?” Vẻ mặt Khương Tự Nghiên rất đề phòng, hi vọng có thể đảo ngược thời gian, để cho thay đổi tất cả.

      thông minh sao?” Kim Bảo Bối mỉm cười, “Muốn có được hạnh phúc mà , tâm cơ phải dùng ở nơi tốt nhất, ngàn vạn lần được làm hại người khác.”

      “Có ý tứ gì?”

      “Người của tập san trường với tôi…….”

      Sắc mặt Khương Tự Nghiên còn trắng hơn lúc nãy, “ bậy! Bọn họ hoàn toàn nhìn thấy tôi!” thốt lên, lát sau mới che miệng lại.

      Kim Bảo Bối nghiêng đầu, cười ngọt ngào, dùng lượng chỉ cho hai người nghe được : “Tôi đoán đúng rồi sao? là khéo, góc chụp của hai tấm hình kia gần như chính là phòng làm việc và vị trí đậu xe của , hơn nữa đều là nơi học sinh thể tùy tiện ra vào.” Mỗi ngày đều quan sát tình địch, tự nhiên biết rất !

      đừng đắc ý.”

      “Có tin hay là tùy , tôi có hứng thú đánh rắn giập đầu. biết ? So với người ngu ngốc bị đánh, tôi luôn luôn thưởng thức những nữ sinh tương đối có tâm cơ, nhưng tâm cơ cũng phải dùng đúng chỗ, giống như thẳng thắn cũng phải biết phát huy đúng chỗ, cái này gọi là “Kỹ xảo ”, kỹ xảo tốt, thua cũng đừng đau lòng.” Kim Bảo Bối trừng mắt nhìn, “ Nếu vẫn còn quý trọng thành tựu vài năm gần đây của , tốt nhất an phận thủ thường chút! bye-bye!”.
      Last edited: 4/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :