1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô lệ của vợ - Kim Cát (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.4



      cúi đầu nhìn người thầy giáo mà thầm quý vùi đầu bờ ngực , dùng môi lưỡi khiến cho đôi nhũ hoa của nhô cao hơn, ửng hồng cách xinh đẹp. phải biết những người đàn ông tuấn bỉ ổi đến thế nào, nhưng may là người nhà cùng bạn bè luôn bảo vệ tốt, vẫn như đóa thuần khiết và ngu ngốc, vui vẻ nhưng có chút nỗi niềm riêng… tất cả theo đến trưởng thành.

      Bích Vũ nhìn thấy ánh mắt được thoải mái của , cố gắng dịu dàng hơn nhiều, nhưng vào giờ phút này, dục vọng cố dẫn lối . muốn làm được vui vẻ, giúp nhận ra dục vọng chân nhất của mình, bắt giơ cao bộ ngực đầy đặn bao lần lại khiến tự ti, nghênh hợp với đói khát và cầu của . Thậm chí từng tưởng tượng mình là hào phóng, có nhũ hoa chọc người mê nên muốn mời người tình thưởng thức.

      Nhưng vẫn dè dặt và e lệ, nếu so sánh với những cảnh trong phim dây trói phiền não trong lòng dần mở ra, tất cả đều trần truồng như con dê con, bởi vì run rẩy cùng thuận tình mà bỏ qua khuôn khổ.

      nhìn Tần Bích Vũ nhả đầu nhụy hoa của ra, nó trở nên sáng bóng, phối hợp với đôi môi khiêu gợi

      gợi của , đợi chờ lần nữa thưởng thức. Nhưng lần này lại tiến công nhũ hoa còn lại, hơn nữa còn lớn mật mà hôn mạnh để nó phát ra những tiếng chậc chậc, cứ nghe những tiếng dâm đãng phát ra từ miệng , ngón tay và ngón chân khẽ run rẩy.

      Đôi nhũ hoa bóng loáng biến trở thành dâm phụ, trong lòng cũng len lén thừa nhận điều đó, bàn tay to lớn liên tục sờ soạng, cho cả thời gian thở dốc, lần nữa nâng bàn tay áp lên nhũ hoa còn trống, vuốt ve, chơi đùa cách bừa bãi.

      tìm được cửa thoát hiểm, hành hạ và hưởng lạc ngừng nghỉ, Tần Bích Vũ đột nhiên rút người ra, muốn lên tiếng kháng nghị, lại cắn lấy môi , Tần Bích Vũ choàng tay qua lưng, đỡ ngồi dậy, dựa lưng vào lồng ngực của , gấp rút tháo vớ chân của ra, cuối cùng nên là xé nó hợp lý hơn, sau đó mở hai chân , khiến cho thiên đường thênh thang ra trước tầm mắt .

      cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cũng khỏi hưng phấn.

      "Nghe lời của , em thoải mái hơn!" dùng giọng dụ dỗ thầm bên tai , rốt cuộc cũng đồng ý phối hợp với , mở hai chân ra, thậm chí chân trái còn giắt cánh tay .

      Dù kinh nguyệt của còn chưa tới, nhưng đáy quần ướt thành mảng, đường may của vớ cũng rất mờ, Tần Bích Vũ nhịn được xé bỏ nó, nửa dụ nửa dẫn cởi cản trở cuối cùng, cho Kim Bảo Bối bất kỳ cơ hội che giấu nào, tay phải nhàng vạch u mật ra, để nó được tỏ dưới ánh sáng, sau khi tìm thấy nơi nhảy cảm bắt đầu vuốt ve.

      Cảm giác ướt át, tiếng chậc chậc phát khắp căn phòng, động tác của chậm chạp lại tràn đầy trêu đùa, trong lòng có chút đau đớn vì của chưa từng có kinh nghiệm, rồi cúi đầu thưởng thức vũng bùn dục vọng mê người của , tay trái thô lỗ ngừng xoa đôi nhũ hoa trắng noãn, lòng tham chịu bỏ qua bất kỳ chỗ hấp dẫn nào.

      Bích Vũ nhìn ! Canh chừng tất cả hành động của , nhìn xấu hổ, xuân triều nơi chỗ kín cứ chảy ra, nhìn đùa giỡn của mà trở thành đứa bé dâm đãng.

      "Em rất thích để Bích Vũ chơi đùa như thế, có đúng ?" Ngón tay của cứ lên lên xuống xuống quanh u động của , như thể nơi đó là núi non nghìn trùng mà rất… rất muốn khám phá, cố ý dẫn dụ ra nhiều mật hơn, "Xem nè, em ướt thế này rồi? thuần khiết của có biết cái gì gọi là khoái cảm tình dục ?" càn rỡ ở giữa đùi của , "Càng uớt là càng vui vẻ, em xem ——" đưa bàn tay phải dính đầy dịch hoa lên, bàn tay dính mật nên sáng bóng "Em rất thích Bích Vũ làm thế này, có đúng ?"

      sắp ngượng chết rồi, cố tình xoay chỗ khác, nhìn tay của , muốn rời khỏi đến nơi.

      " Bích Vũ. . . . . ." ríu rít cầu xin tha thứ.

      "Nếm thử chút mùi vị của mình ." đưa đôi tay ấm ướt đến tận mặt , ngón trỏ dò vào trong miệng , " cho biết, em hy vọng đối xử với em như thế nào?"

      Ngón tay của cứ lại lại đôi môi mềm mại của , thậm chí nhịn được mà trêu đùa lên cái lưỡi thơm tho của .

      "Giống như vầy sao?" cúi đầu, hôn cái lên nhũ hoa của , tay trái lần nữa mò vào u động ra rất nhiều mật ái.

      "Ừ. . . . . ." Lần này, rên rỉ, vòng eo khẽ giãy dụa, như lấy được nhiều thỏa mãn. biết tại mình rất xấu xổ, nhưng nghĩ dừng lại, xấu hổ cùng khoái cảm cứ luân phiên hành hạ cảm xúc của , vừa nghĩ ngăn lại, rồi lại vô dụng đè nén suy nghĩ đó.

      Tần Bích Vũ cố ý nắm lấy đôi nhũ hoa, hành hạ nó cách thô lỗ, còn đưa ngón tay vẽ vòng tròn lên u động của

      Dù sao cũng chỉ là chưa biết mùi đời, quá mềm mại, mà Tần Bích Vũ lại tà ác làm loạt động tác dẫn dụ, chút lưu tình hay kiên dè, để cho nếm trọn cơn mộng đầu đời, dạy biết sống thực với ham muốn của mình.

      Cảm thấy run rẩy, Tần Bích Vũ lại bắt đầu bữa yến tiệc mới, đem mê loạn đặt nằm lên giường, cởi chiếc quần dài người xuống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào u động bị làm cho hơi sưng đỏ lên.

      Giờ phút này, yếu đuối như con thỏ bị người ta bắt . Và người bắt chính là .

      Vật to lớn, cường tráng muốn tìm chỗ phát tiết ra, thân thể cao lớn của nằm lên người , hoàn toàn do dự mà thẳng vào bên trong u động.

      "A. . . . . ."

      giây phút kia, dã man và dục vọng chiếm toàn bộ lý trí , chỉ có ý niệm —— đoạt lấy !
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.1

      Cây sắt nóng rực để ý tới buồn bã của , hung hăng tiến thẳng vào trong rồi lại rút ra, Tần Bích Vũ hoàn toàn mặc cho dục vọng và tham lam biến thành con thú hoang, thân hình cao lớn thậm chí cố gắng đoạt lấy tất cả gian trong u động chật hẹp của , tay choàng qua ôm chặt lấy người , bất chấp tất cả, hề kiên dè, xâm nhập vào người .

      Kim Bảo Bối vô lực khép hai chân lại, gương mặt vẫn duy trì vẻ phóng đãng, mặc cho xâm phạm và dày vò bên dưới.

      "A. . . . . . Bích Vũ. . . . . . đừng. . . . . ." rất đau, chỉ hy vọng lấy được dịu dàng của , mà đó cũng là cầu duy nhất của .

      "Bảo Bối. . . . . ." Chỉ có lúc này, gọi là Bảo Bối. Tần Bích Vũ còn lý trí để suy nghĩ nữa, chỉ điên cuồng cầu, thêm nữa là dùng chút lý trí còn sót lại thừa nhận dục vọng của mình, "Bảo Bối. . . . . . Bảo Bối. . . . . ."

      Chiếc giường lớn vì chút tiết chế mà khẽ đung đưa, phát ra tiếng va chạm kịch liệt, hai người bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, cứ thế dính lấy nhau.

      Đó là lửa tình, là ham muốn kết lấy nhau, như thế chẳng cần quan tâm đến đạo lý ở đời? phải là thứ tình cảm trêu đùa, nên dục vọng càng có sức ngăn cản?

      Cảnh mộng cũng được, chân cũng được, giờ khắc này biết mình tìm được người mình muốn nắm chặt, cả đời buông, cách nào thay thế, người nào đó khảm sâu vào suy nghĩ của , ai dám cướp đoạt, ai dám tách ra, đều là kẻ địch của !

      cho tròn đầy, lấp đầy khoảng trống trong . Tất cả chỉ là tình mang theo dơ bẩn hay đen tối, những ốm đau và tức giận kia chỉ là trời cao muốn trừng phạt loài người, phụ nữ giúp đàn ông sinh con cháu nối giỏi, đàn ông cũng dựa vào phụ nữ để thỏa mãn ham muốn, tất cả phải thủy chung và chân khi ở bên nhau, sinh mạng cũng như nguồn nước, ai cũng thể giữ được…. chỉ có thể gọi là nguyện ý mà thôi.

      Cách xa vườn địa đàng của đạo đức cùng luân thường, kết quả là có người giả nhân, giả nghĩa hay người xấu. chặt kín gò bó là mất khống chế, ra cũng khá buồn. . . . . . Mọi người thường bỏ rơi chính mình, cho là có thể bỏ ra từng

      lớp, từng lớp gò bó, lại biết rằng điều gì có thể cứu được dục vọng cả.

      Đó là tín ngưỡng, là , là trải nghiệm đen tối nhất của con người rơi xuống trần gian. Hai người thành thương lẫn nhau, chỉ trong tình con người ta mới có được suy nghĩ mộng mơ như thế?

      Rượu tỉnh, mơ hồ cảm nhận được lý trí, chỉ là vẫn muốn tiếp tục trầm luân.

      nằm ở giường của , cống phẩm cũng dùng xong, như con báo nhận được thỏa mãn, bởi vì thình lình xảy ra tiếng động mà cảnh giác, chậm rãi tới bên cửa sổ.

      Người nhà trở về, nhưng vào giờ khắc này muốn bị quấy rầy. Tần Bích Vũ trở lại bên giường, mặc thêm áo ngủ, bế ngang người tiểu nha đầu trần trụi lên, rồi lấy thảm lông cừu quấn quanh người .

      " Bích Vũ?" Kim Bảo Bối mê muội, hơn nữa bởi vì mất nên có chút khổ sở.

      "Hả." Tần Bích Vũ ngồi bên giường, an ủi , " dẫn em nơi khác, em ngoan ngoãn nha?"

      "Được." Kim Bảo Bối gật đầu, ngây thơ nằm lên bả vai của Tần Bích Vũ.

      Tần Bích Vũ xoa xoa tóc của như thể nâng niu sủng vật, rồi đặt nụ hôn lên cổ , sau đó ôm lấy Kim Bảo Bối rời khỏi phòng , bước chân nhàng như mèo, để lại bất cứ tiếng động nào, như thể trong nhà lớn có người, biết nơi nào là nơi người ta chú ý, nơi nào có thể trộm được chút an bình.

      đêm cuồng dã còn chưa kết thúc, cũng muốn để cho nó kết thúc sớm như thế

      Có chút lạnh, Kim Bảo Bối dựa chặt vào người , qua hành lang hướng cửa sổ lớn, nhìn thấy vài chiếc xe chạy vào, người nhà của về, dĩ nhiên lầu hai có người, là Tần Bích Vũ ôm lấy Kim Bảo Bối

      Kim Bảo Bối có chút buồn ngủ, đầu óc mơ màng, chỉ cảm thấy tất cả bay vút, quang ảnh đều giống như ở trong mộng, cũng biết Tần Bích Vũ muốn dẫn đến nơi nào, nhưng vì đó là Tần Bích Vũ, nên hề lo lắng

      Biệt thự nhà họ Tần được xây dựng theo phong cách châu Âu kết hợp với kiến trúc Trung Hoa đại, diện tích khá lớn, có rất nhiều phòng ốc, Tần Bích Vũ mang theo , tới phòng trước kia bà nội của ở, sau khi bà qua đời nơi đây dùng làm phòng vẽ tranh, nó nằm cách xa phòng của mọi người, cửa sổ nhìn ra cả góc hoa viên, cho dù người nhà muốn tìm và Kim Bảo Bối, cũng chưa chắc nghĩ đến chỗ này. . . . . .

      Trong phòng vẽ tranh có lò sưởi vào tường theo phong cách nông thôn , vì người thích mộc mạc, nên họ thích lò sưởi truyền thống hơn máy sưởi ấm. Mặc dù phòng vẽ tranh để đó ai dùng, nhưng lò sưởi tường vẫn còn than củi, Tần Bích Vũ đốt lò sưởi lên, để Kim Bảo Bối dựa vào ghế, sợ lạnh nên vẫn ôm vào lòng.

      Tần Bích Vũ đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhưng mở đèn, ôm đến bệ cửa sổ, nhờ ánh sáng của trăng cùng ánh đèn mờ ảo chiếu sáng, gấp gáp lột cái mềm bọc ra, khiến rụt bả vai lại chút

      " ấm lên thôi." Tần Bích Vũ hôn lên chiếc cằm của , bàn tay mơn trớn lên làn da trắng noãn, ma sát để cơ thể được ấm, sau đó cúi đầu hôn lên đầu nhũ hoa vẫn cương cứng nhưng lạnh dần của .

      Lần đầu tiên giao hoan, nên bên dưới có chút đau đớn, nhưng nụ hôn vừa rồi của Tần Bích Vũ lại làm cho hưng phấn, cơn sóng trong lòng lần nữa được dâng lên, Kim Bảo Bối có chút sợ, Tần Bích Vũ phát hơi cứng người, ngẩng đầu lên, để cho dựa vào bờ vai của , hôn lên lỗ tai rồi gương mặt của .

      "Có đau ?" Tuy miệng hỏi, nhưng tay của lại ngừng dụ dỗ cơ thể của , giống như giúp xoa bóp cơ thể, nhất là nhũ hoa và dưới đùi, thậm chí còn cố thổi gió bên tai, xoa nắn cách kiên nhẫn và cẩn thận.

      Kim Bảo Bối biết nên gật đầu hay lắc đầu, cũng hy vọng Tần Bích Vũ ngừng trêu đùa mình, nhưng mới vừa rồi là rất đau.

      "Lần đầu tiên như thế, về sau tương đối thoải mái." như người trai lớn dạy dỗ em , thỉnh thoảng ngậm vành tai của , thầm những lời bên tay , giọng trầm thấp hấp dẫn như gãi vành tai, trêu đùa thần kinh của

      " có. . . . . . sao." Giọng của Kim Bảo Bối vì mắc cỡ mà như tiếng mèo kêu, mềm mại vô cùng, dán chặt bả vai Tần Bích Vũ, "Cũng phải rất đau. . . . . ." cắn cái cổ , đầu tựa vào vai , thẹn thùng như đứa bé vừa biết .

      Hơi thở của phản phất quanh cổ , khiến cho cơ bắp của Tần Bích Vũ trở nên căng thẳng, vật nam tính của khẽ động.
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      lananhtran51, Haruka.Me0, sanone21122 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.2

      " nhàng chút." xong, nâng chân trái của lên, tay phải lập tức vê nhè nên nhụy hoa ở giữa hai chân của , lấy lòng bàn tay rê lên xuống cách nhàng mà triền miên dứt.

      như thể vuốt ve khắp người , dùng kinh nghiệm có được khơi lên trận bão mới, dai dai ngoài miệng u động

      Nơi đó chỉ thuộc về riêng

      "Ừ. . . . . ." như đóa hoa khẽ run trong ngực , việc gãi khe khẽ, và cứ mãi trêu đùa làm cho đứng ngồi yên, chỉ có thể trốn vào lồng ngực của

      Tần Bích Vũ thưởng thức bộ dáng vặn vẽo xinh đẹp của , dưới nhiệt độ ấm dần khi lò sưởi hoạt động, căn phòng như cánh rừng cháy rụi bởi ngọn lửa tình ái, bị tình đốt cháy, da thịt từ từ đỏ lên, tầng tầng lớp lớp mồ hôi chảy ra. Tần Bích Vũ cúi đầu đặt nụ hôn lên vành tai , bởi vì dục vọng mà giọng trở nên khàn khàn, như thể nỉ non, như thể hát ru bên tai :
      "All I wan¬na do is make love to you,

      Say you will, you want me too.

      "All I wan¬na do is make love to you,

      I’ve got loveing arms to hold on too. . . . . ."

      chỉ muốn em làm người của .

      Ngón tay của theo những câu hát mà vi vu khắp nơi, sức lực trêu đùa càng thêm mạnh mẽ, giày xéo cho u động màu đỏ tươi trở nên căng mộng, hạt mưa chảy ra mỗi lúc nhiều.

      " Bích Vũ. . . . . ." khóc thúc thít
      Tần Bích Vũ cảnh giác trái tim và dục vọng của bị khơi lên ở đỉnh điểm cao nhất! ĩ chực ‘khóc’ ra ngoài, chỉ cần đôi mắt đẹp kia nhìn chăm chú tin nó khóc , đôi đồng tử đầy tia máu, muốn tàn nhẫn hơn nữa, giày xéo cách tà ác, khiêu chiến cơn đau cực hạn dưới thân thể .

      "Đừng khóc." hôn , vẻ mặt đầy đau lòng, giọng dịu dàng, đài hoa giữa hai chân bắn đầy dịch ái, nó thể rằng chuẩn bị kỹ càng, thậm chí cái khe còn hơi ngẩng lên cao như thể mời gọi , rồi chậm rãi tiến vào. "Bảo bối. . . . . . Đừng khóc." Giọng , thay vì an ủi, hãy bảo là cố hấp dẫn hơn.

      "Ưmh. . . . . . Bích Vũ. . . . . ." mất hồn, bắt đầu nghênh hợp với hành hạ của , thân thể mềm mại giãy dụa, đôi nhũ hoa đầy đặn theo động tác của mà lắc lư cách phóng đãng, giống như ma nữ muốn mời gọi khách nam.

      Làm sao có thể cam lòng để thất vọng? Tần Bích Vũ cúi đầu, ngậm lấy bên nhũ hoa, tay còn lại cầm nhũ hoa kia, vuốt ve nó cách vội vàng, cố gắng kiềm chặt chân ngọc để nó đừng giơ cao theo những động tác của , đầu gối cơ hồ áp vào vai, nội tâm cũng khóc thầm giống như động u mật nhắn rên rĩ theo xâm nhập ra vào của Tần Bích Vũ.
      Ngón tay Tần Bích Vũ mãi mê bên , biết là động mật của và thiết bổng của ra rất nhiều dịch aí, nó làm cho bắp đùi hai người sáng thành mảng lớn.

      "A. . . . . . Bích Vũ. . . . . . Đừng. . . . . ." thét lên, rồi ôm lấy đầu của , khi hôn đường dài hoa nhũ hoa nhô cao của u động hưng phấn đem thiết bổng của xoắn lại chặt, cũng giờ phút này bị sắc tình trêu chọc, biết là vì cái gì mà cứ hét lên thể kiềm chế được?

      Chỗ sâu nhất trong cổ họng Tần Bích Vũ bật ra hồi than , nụ cười gian trá theo đến nơi ngọn lửa cháy cao nhất, tiếp tục xuống u động mềm mại của , liếm vài cái, cơ hồ khiến nổ tung.

      Thảm lông cừu bởi vì loạt động tác thô lỗ của Tần Bích Vũ mà rơi xuống, phơi cả cơ thể trần truồng trước mặt .

      Loại hành hạ đau khổ lại mê người này, để cho vô cùng kích động, Tần Bích Vũ lại bỏ qua cho , ôm lấy thân thể mệt mỏi của , để cho dị vật to lớn của mình vào nơi sâu nhất trong u động của , khi buông thân thể của ra, như bị nóng bỏng và dịu dàng của nuốt chửng

      "Ưmh. . . . . . Em chịu nổi. . . . . . Bích Vũ. . . . ." Kim Bảo Bối run rẩy, ôm chặt lấy Tần Bích Vũ. quá to lớn, để cho từng đợt, từng đợt thủy triều đánh lên người , chịu nổi, sắp ngất rồi.

      "Chậm chút. . . . . . chậm chút, đừng sợ." Tần Bích Vũ ôm lấy , để cho nằm ngửa trong lòng , vội chiếm đoạt hay chạy nước rút, chỉ để cho cảm nhận cơ thể , lắng nghe hô hấp của nhau và đè nén bớt kích động, cảm nhận cần thiết của đối phương.

      muốn đêm nay khơi hết dục vọng của , để cho hai người cùng cháy rụi. . . . . .
      lananhtran51, Haruka.Me0, sanone21122 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 4.3


      Người nhà họ Tần cùng Kim Bảo Châu khắp nơi tìm đôi uyên ương mất tích; còn Kim Bảo Bối lại bị loạt cao triều làm cho cạn kiệt sức lực, mơ màng ngủ thiếp trong ngực Tần Bích Vũ. Tần Bích Vũ ôm , nửa nằm nửa ngồi bệ cửa sổ, Tần Điện Thao và Kim Bảo Châu vào gian phòng vẽ tranh, thấy khoác áo ngủ lên mình, rồi dùng thảm lông cừu đắp lên người Kim Bảo Bối.

      "Tần Bích Vũ!" Kim Bảo Châu tức đến sung huyết não, "Các người nên cho tôi lời giải thích!"

      công nhận mình có hy vọng Tần Bích Vũ thành em rể, nhưng cũng có suy tính, hy vọng đợi đến lúc Tần Bích Vũ làm giám đốc, Kim Bảo Bối tốt nghiệp đại học rồi mới cho tiến triển giai đoạn tiếp theo. Trải qua mấy ngày sống chung, càng thêm tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình, tin tưởng mình có thể an tâm về hạnh phúc đời sau của em , chỉ cần đợi em tốt nghiệp, hai người kết hôn —— tin tưởng vào nhà họ Tần, có khả năng hứa rồi lại cưới.

      Chẳng lẽ là do quá ngây thơ sao? Kim Bảo Châu thiếu chút nữa đánh người, Kim Bảo Bối cũng tỉnh dậy, chẳng còn chút buồn ngủ nào cả. Lửa giận của Kim Bảo Châu làm cho da đầu tê dại, chẳng dám nửa lời, may là Tần Điện Thao tuy lòng dạ hiểm độc nhưng cũng làm ra vẻ tốt bụng cản Kim Bảo Châu lại, rồi bảo người giúp việc thông báo với ông Tần, người lớn nhà Họ Tần vội vã đem quần áo đến cho hai người.

      "Tôi sai rồi, tôi thất bại khi đem em đến nơi này! . . . . . A trời ạ. . . . . ."

      " Kim, đừng hù em sợ như thế." Tần Bích Vũ mở miệng , "Tất cả là do tôi, Bảo Bối vô tội, tôi chịu trách nhiệm tới cùng."

      "Phụ trách?" Kim Bảo Châu xoa xoa trán, nhìn chằm chằm Tần Bích Vũ, dưới cơn thịnh nộ mới phát là Tần Bích Vũ tốt như ngày thường "Đương nhiên cậu phải chịu trách nhiệm! Nhưng Bảo Bối nhà chúng tôi đơn thuần như tấm khăn giấy, nó là bình thường, tìm hạnh phúc bình thường, trước thương sau nữa kết hôn, sau đó làm cái chuyện đáng chết mà cách người làm hôm nay, cái người khốn kiếp này. . . . . ." khiến cảm thấy thất trách và thất bại, cảm giác mình như má mì, bởi vì nhận ra sai sót, hại em bị ăn!

      "Chị. . . . . ." Kim Bảo Bối ngập ngừng muốn giải thích về chuyện mình và Tần Bích Vũ

      "Em câm miệng!" Kim Bảo Châu suy nghĩ chút, lại cảm thấy đúng, nắm bả vai em "Cậu ta ép em?"

      Kim Bảo Bối đỏ mặt,
      Nô lệ của vợ


      Chương 4.3


      Type: Triệu Thanh Lam


      xấu hổ lắc đầu, “ có, là em tự –“


      “Bối Bối.” Tần Bích Vũ ngắt lời , nhìn về phía Kim Bảo Châu “Là lỗi của tôi, Bảo Bối biết cái gì cả.”


      Kim Bảo Châu hung hăng trừng mắt liếc Tần Bích Vũ một cái “Cậu biết là tốt rồi!”


      Thái độ của Tần Bích Vũ để cho mềm hóa, ít nhất cũng tin tưởng việc là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm, sẽ để cho ngu ngốc chịu trách nhiệm về việc mình làm.


      Người nhà họ Tần và các em của Tần Bích Vũ chạy lên, ông Tần vừa thấy con trai thứ lúc nào cũng kiêu ngạo lại mặc bộ quần áo xốc xếch, con nhà họ Kim cũng chẳng tốt lành gì, được nghe lại truyện từ Tần Điện Thao, lòng ông như lửa đốt, cả khuôn mặt cũng xanh lá.


      “Chuyện gì xảy ra?”


      “Thưa chú Tần, con tin tưởng chú sẽ cho con một lời giao phó.” Kim Bảo Châu cũng khách khí nữa.


      Một lần ăn trộm, ngờ lại phải đối mặt với hội thẩm vấn, Kim Bảo Bối khiếp đảm, ôm lấy Tần Bích Vũ, đem mặt chôn vào người .


      “Con thừa dịp say rượu có những hành vi thất lễ với tiểu thư nhà họ Kim, nên đại tiểu thư nhà học Kim có đôi lời bất mãn với con, con có ý kiến gì, các người cầu con bồi thường con cũng sẽ chịu trách nhiệm.”


      Mặt của ông Tần vô cùng tức giận: “Ai cho con uống rượu?” Ông tin người luôn thủ thân như con trai thứ của ông lại uống rượu.


      Ánh mắt Tần Bích Vũ nhàn nhạt quét qua bọn em trai, bao gồm cả Tần Điện Thao, nhưng có lên tiếng giải thích.


      “Chú Tần, xin người đừng trách Bích Vũ…” Kim Bảo Bối muốn vì người mà biện hộ, lại bị che miệng lại.


      “Bảo Bối còn trẻ, ấy biết cái gì cả, mới khiến con có cơ hội như thế. Đây là lỗi của con, về phần nên xử lý như thế nào, con muốn để co ấy về phòng nghỉ ngơi rồi hãy , ấy mệt rồi, nên để sợ hãi nữa.” kéo Kim Bảo Bối vào lồng ngực, rất muốn bảo vệ , cứ như sợ làm đâu, sợ khiến mệt mỏi, bàn tay cũng che miệng lại vì muốn phải chịu trách nhiệm cùng mình.


      có cái gì đó chưa hiểu? Kim Bảo Bối nghĩ kháng cự, nhưng Tần Bích Vũ tương đối kiên trì để cho lên tiếng.


      Thật là quá đáng! cũng là nhân vật chính, thế mà cho quyền phát ngôn? Kim Bảo Bối kháng nghị uốn éo người, Tần Bích Vũ chỉ giống như xoa xoa con mèo, ́ gắng trấn an , nhỏ giọng dụ dỗ.


      Ông Tần có thể cái gì chứ? Thái độ của con trai ông rất ràng rồi, nhà họ Kim là nhà chịu oan. Thân ông là chủ nhà nên cũng thể để họ càng rước thêm phiền phức, điều duy nhất ông có thể làm lúc này là cúi đầu thương lượng với Kim Bảo Châu về việc nên làm thế nào tốt cho cả hai.


      Kim Bảo Bối cũng phải là chướng ngại của nhà họ Tần, người để ý cơ hội này nhất chính là Tần Bích Vũ. Năm ngoái người lớn của nhà họ Tần và người Tần Lan Tư cũng có đến việc tuổi của Tần Bích Vũ và Kim Bảo Bối khá chệnh lệch.


      Kim Bảo Châu biết Tần Bích Vũ dụng tâm. Những ́ ý giữ tí mặt mũi cho nhà họ Tần, coi như Bảo Bối nhà các có gả vào cũng kém, nhưng còn chưa kết hôn phải kiểm điểm, mặc dù tương lai Bảo Bối có vào nhà họ Tần cũng bị người ta xem thường, dù ràng là hai người làm chuyện kia rồi mới kết hôn. Tình huống như thế có lẽ làm cho người ta rất tức giận, hôm nay coi như đổi thành một gia đình người Hoa bình thường, chỉ sợ việc phá hư trinh tiết của con người ta sẽ bị xem là một việc biến thái. Thay vì cùng người nhà về quan niệm ́ chấp bảo thủ, bằng tính trước tương lai và khả năng chén cơm của Bảo Bối ở nhà họ Tần, nếu thế lên một bước lui một bước, cứ để cho nó lấy được sự thông cảm và tôn trọng của người ta.


      Tần Bích Vũ để cho Kim Bảo Bối mở miệng, chính là muốn cho người nhà hiểu, Bảo Bối phải là biết tự ái, mà còn có lỗi trước, như thế tương lai Bảo Bối có vào nhà họ Tần cũng xem như danh chính ngôn thuận.


      xuống nghỉ ngơi trước, ba cho con vè phòng đợi tỉnh rượu rồi tính!” Ông Tần đau lòng chỉ vào đứa con thứ làm ông thất vọng, sau đó nhìn về phía chị em nhà họ Kim. Nhìn ra được ông Tần tuy nổi giận nhưng rất ́ gắng dọn dẹp lửa giận mặt, vẻ mặt ôn hòa hướng về phía con dâu tương lai: “Xem ra bác cũng già rồi, tối nay các người cứ nghỉ ngơi thật tốt , bác nhất ̣nh sẽ cho ba mẹ của các cháu một đáp án thỏa mãn, quyết khiến Bảo Bối của họ phải chịu uất ức.”


      Cuối cùng ông chuyển sang người giúp việc cùng em nhà họ Tần, nghiêm nghị ra lệnh: “Chuyện ngày hôm nay nếu ai ra, tôi liền chặt chân người đó.”
      Last edited: 14/10/14
      lananhtran51, thư hồ, Haruka.Me02 others thích bài này.

    5. lazyangel

      lazyangel Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      832
      nàng ơi sai vài lỗi chính tả kìa "sợ làm đau", "về phòng đợi tỉnh rượu":yoyo20::yoyo20::yoyo20::yoyo20:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :