1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nỗi nhớ của tôi - Sói Xám Mọc Cánh(Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14

      Lúc trẻ Tạ Gia Thụ đâu chỉ vô tư, vui vẻ?

      Đến bây giờ Phùng Nhất Nhất vẫn nhớ lần đầu tiên gặp , Tạ Gia Thụ năm hai mươi tuổi ưu nhã, cuốn hút, mặc chiếc áo sơ mi màu tím, màu sắc đẹp tới mức dị như vậy, Phùng Nhất Nhất vốn tưởng chỉ có các nhân vật nam trong truyện tranh mới mặc được, nhưng Tạ Gia Thụ năm hai mươi tuổi, cái áo sơ mi màu tím bằng tơ tằm đó chẳng thể che chút vẻ đẹp nào của , Phùng Nhất Nhất chưa bao giờ thấy Tạ Gia Thụ năm hai mươi tuổi đẹp như vậy........rực rỡ, chói mắt.

      Thời điểm đó, cả thành phố G ai biết đến tồn tại của đại thiếu gia nhà họ Tạ bảnh bao, phong độ. Thời điểm đó, Tạ Gia Thụ hề có tâm hay bất cứ phiền não nào. Khi đó thích dùng quần áo đẹp, ngập trong vàng son, mỗi ngày êm ấm, ra đường như cưỡi ngựa mà .

      Nhưng hôm nay, đừng là nhuộm tóc, trang phục của cũng chỉ đơn giản ba màu trắng, đen, than muội, vô cùng đơn giản. Chỉ là,..... Áo trong màu xám tro đơn giản, vai tùy tiện khoác chiếc áo khoác màu đen, cả người chẳng lộ ra chút màu sắc nào, cho dù chỉ tùy tiện ngồi đó, lại như viên ngọc quý, khí phách hiên ngang.

      Tạ Gia Thụ biết hôm nay ta hoàn hảo cỡ nào, cần ngoại vật bổ sung.

      Thời gian bất công với phụ nữ, Phùng Nhất Nhất sờ sờ gương mặt mình, cúi đầu thở dài.

      Tạ Gia Thụ ngồi đối diện , nghe được mấy tiếng “ rể”, cứ như uống nhầm thuốc, cười dứt, nhìn qua ôn tồn hỏi: “Sao vậy? Đồ ăn hợp khẩu vị em à?”

      phải.....”, thả thực đơn tay xuống, “ chọn . Em cái gì cũng được.”

      Tạ Gia Thụ dùng ánh mắt “người này cứ thích lằng nhằng, nhưng mà thích” nhìn cái, vui vẻ chọn đò ăn thay .

      Hầu bàn mang thực đơn , ban nhạc cách đó xa tấu bản nhạc, điệu tràm trầm, nhàng. Phòng ăn tối nay chỉ có bàn của bọn họ, cũng chỉ có cái đèn thủy tinh chiếu sáng đầu họ, rèm cửa ở ba cái cửa sổ sát đất cũng bị kéo ra, liếc mắt qua, ánh sao đầy trời,..... Cảnh này nhìn quen quen.

      Tạ Gia Thụ nhìn lặng lẽ quan sát xung quanh, biết cũng nghĩ tới ngày trước, “Lúc Thừa Quang cũng cầu hôn Tử cũng như vậy, ngày hôm đó là , em và Thừa Quang xắp xếp, bảo muốn đèn đuốc sáng trưng nhưng em lại khư khư chỉ để cái đèn thủy tinh, bởi vì phải để ánh sao chiếu vào,.....còn nhớ ?”

      Dĩ nhiên Phùng Nhất Nhất nhớ! Lúc đó Tiểu Hùng mới bốn tuổi nhỉ? Lúc giấu nhẫn trong bánh Tirasumi còn bắt ra ngoài, nhưng lại nhân lúc Tạ Gia Thụ chú ý ăn mất cái bánh Tirasumi kia, kết quả Thịnh Thừa Quang cầu hôn thành, ôm con , kéo vợ chạy như bay tới bệnh viện,.... Phùng Nhất Nhất nghĩ đến cảnh đó cũng phải cười rộ lên.

      Tạ Gia Thụ nhìn cười, khóe môi cũng cong cong, chỉ có điều giọng lại mang theo chút phiền muộn: “Thực ra, lúc Thừa Quang thổ lộ với Tử cũng ở phòng ăn này, lúc đó ấy còn là chồng chưa cưới của chị , nên sau khi biết rất tức giận, nhưng trong lòng lại nghĩ: sau này nếu gặp được mình thích, cũng muốn đem ấy tới đây ăn cơm, sau đó thổ lộ với ấy.”

      Đáng tiếc sau này lại được. Sau này lại thổ lộ với đường cái, ngay cả đèn đường cũng có, chỉ có sao trời.

      Đêm hôm đó đưa lên núi để đốt lửa, cõng xuống núi, cố chấp để tự bước , tới chân núi, dừng lại, trời lạnh như vậy, quần áo đều ướt sững nhưng lại cảm thấy hạnh phúc, đôi mắt lóe sáng kém gì tinh tú trời, : “ theo đuổi Tử chỉ là đùa giỡn, vì nghĩ Thừa Quang thích ấy, nhưng nếu ấy thích Thừa Quang quay lại với chị , thích Tử ,...... Đối với , đời này chia làm hai loại người, loại thứ nhất là thích còn loại thứ hai chiếm rất ít, là người quý, ví dụ như mẹ , chị ,....ví dụ như em.”

      “Phùng Nhất Nhất.” cặp mắt sáng như sao năm nào, đến giờ vẫn như vậy ở ngay trước mặt Phùng Nhất Nhất, nhớ rất điệu bộ giả vờ bình tĩnh rất đáng , dáng vẻ duy nhất thế giới này mà thấy đáng : “ thích em.”

      xong, hồi hộp, khóe miệng giựt giựt, nhưng nhìn có phản ứng gì, càng lo lắng hơn, cuối cùng trở về bộ dạng hung tợn hàng ngày uy hiếp : “Mau em cũng thích !”

      Đó là lần đầu tiên công khai phản kháng : “Tạ Gia Thụ, em thích .”

      lâu sau Tạ Gia Thụ liền Mĩ, mãi tới bây giờ.

      ngờ còn có ngày này, cùng em ngồi đây như vậy.” Tạ Gia Thụ cụp mắt, dưới ánh đèn thủy tinh mộng ảo cười khẽ. “ ra, có lúc ở Mĩ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng vì nghĩ rằng chính cũng thể quay lại nữa, sợ em gàn ba mươi rồi, dựa vào tính cách của em, lúc hai lăm tuổi kết hôn, sinh con rồi.” nâng mắt lên, ánh sáng trong mắt cũng trở lại: “ cảm giác em chờ nhưng ngờ em chờ .”

      Lời của làm hốc mắt Phùng Nhất Nhất đau nhức, ngước lên nhìn , người đàn ông chính trực hai mươi tám tuổi đâu rồi, ngồi trước mặt , chút tì vết cũng có, chua xót nhưng lại động lòng, chính mình cũng biết gì cả: “..... phải cố ý đợi ,.... Chỉ là,.... Sơ ý chút đợi rồi.”

      Chưa từng qua với bất kì ai, kể cả tim mình, nhưng bất tri bất giác chờ tới tại.

      “Chưa từng ước hẹn lần?” lúc này Tạ Gia Thụ rất kiêu căng, giống như là đại , cảm thấy rất vinh quang.

      Phùng Nhất Nhất suy nghĩ chút : “Lời của Thẩm Hiên tính là..... có.”

      Mắt thấy Tạ Gia Thụ hé mắt, vẻ mặt tốt, vội vã giải thích tiếp: “Em thực can nhắc qua đề nghị của ấy nhưng có hứa hẹn gì với ấy.”

      Tạ Gia Thụ đối với lời giải thích này hài lòng lắm, nhướng mày biết là suy nghĩ gì. Tràm mặc lát, Phùng Nhất Nhất thận trọng hỏi : “Vậy còn ?”

      Ở mĩ hơn nữa là nơi mĩ nữ đầy trời như Hollywood, cũng hơn tám năm rồi, có hứa hẹn gì với người ta ? Có động lòng với ai đó ?

      “Hình như quên chút rượu rồi.” người nào đó lập tức lảng sang chuyện khác, “Em cũng lái xe, uống chén với ?”

      Phùng Nhất Nhất: “...............”

      **

      Tửu lượng của Phùng Nhất Nhất rất bình thường, ly rượu đỏ, chỉ nhấp hai ngụm. Tạ Gia Thụ đem tất cả rượu còn trong bình uống hết, lúc ra, biết say hay giả, nửa người cứ đèn người , Phùng Nhất Nhất cảm thấy nặng chẳng khác gì đầu heo.

      Vất vả lắm mới nhét vào xe được, nhưng lập tức bừng tỉnh, đưa tay bế vào ngực, nụ hôn mang theo hương rượu vang phà vào cổ , thiết tha, mê loạn dứt,.... Phùng Nhất Nhất đẩy , lại trầm giọn cười, hô hấp nóng bỏng phun da thịt , cả người nổi da gà, vừa mềm mại vừa nóng bỏng ngồi trong lòng .

      Tạ Gia Thụ cũng chỉ ôm , mặt dán vào cổ áo , hôn rất , giọng thúi ngoan khác thường: “Đừng tránh ,.....cho ôm cái.”

      Phùng Nhất Nhất chần chờ lúc mới buông lỏng cơ thể co rút lại, vươn tay nhàng đặt vai . Dường như Tạ Gia Thụ rất hài lòng, vui vẻ “Ừ,....” tiếng, đè sau lưng quấn quýt, dựa vào cổ cọ cọ.

      “Tạ Gia Thụ, say rồi à?!” Phùng Nhất Nhất giọng hỏi người cái người triền miên mình.

      Liền nghe giọng miễn cưỡng: “Vậy phải xem em muốn chuyện gì?”

      Phùng Nhất Nhất buồn cười, chịu đựng :” chuyện chúng ta chút, mới ngày hôm qua còn bộ dạng hận em như vậy, tại lại như vậy… tính sau này thế nào đây?”

      lời nào, Phùng Nhất Nhất đợi lúc, giục : “ say à? Vậy chờ tỉnh rượu rồi .”

      ”, ôm chặt hơn, “Em tiếp , nghe.”

      Tường cách với buồng lái được dựng lên, xe chạy rất ổn định, tốc độ cũng nhanh lắm, ngoài cửa xe, những đám mấy chiều muộn thoáng qua, soi sáng trong xe. Phùng Nhất Nhất nhìn chằm chằm ít ánh sáng le lói, quay đầu lại, giọng rất bên tai : “Lúc Mỹ chắc rất ghét em, bây giờ còn ghét em , Gia Thụ?”

      Tạ Gia Thụ rên lên tiếng, cũng biết có phải trả lời hay .

      Phùng Nhất Nhát cảm thấy khổ sở, lời lại quay về: “Khoảng cách giữa chúng ta so với trước kia còn lớn hơn, nếu còn ghét em, bữa cơm chiều nay là kết thúc rồi….”

      còn chưa hết bị chen ngang, “Nếu chỉ là ghét sao?”

      Nếu như cảm xúc của với em chỉ là ghét sao đây?

      Phùng Nhất Nhất bị rối loạn suy nghĩ, nhất thời phản ứng gì. buông ra, đỡ đầu vai , nhìn , Tạ Gia Thụ nghiêm túc, tựa như ánh đèn mê ảo duy nhất tồn tại ngoài kia, trái tim Phùng Nhất Nhất lại nổi sóng to gió lớn, “Nếu như chỉ là ghét”, từ từ: “Chúng ta có thể thử lần?”

      Thế giới này đều khuyên em đừng ngớ ngẩn nữa, nhưng em điên rồi, em chấp nhận khuynh gia bại sản, đưa tay ra lần, có muốn nắm lấy bàn tay làm trò này ?

      Tạ Gia Thụ nhìn chằm chằm, chợt cười cười, đưa tay ra gỡ bỏ hai bàn tay đan chặt vào nhau của , nắm lấy bàn tay đưa tới bên môi.

      **

      Suy nghĩ của Tạ Gia Thụ bây giờ, ai có thể hiểu thấu, đêm đó Phùng Nhất Nhất nhiều như vậy, dường như đáp lại, nhưng nghĩ kĩ chút, hoàn toàn gì cả.

      Nhưng Phùng Nhất Nhất hết cách rời, coi như đánh bạc, bây giờ muốn dừng cũng được.

      Dù sao “Chúng ta ở cùng nhau” là việc rất tiếc nuối, cửa này qua được, tiếc nuối cả đời, muốn như vậy.

      Sau Tết nguyên Tiêu mấy ngày là ngày mười bốn tháng hai, ngày lễ tình nhân của người Châu Âu, cũng là ngày thứ sáu, đám nhân viên dưới quyền Phung Nhất Nhất đều kiếm cơ đưa tài liệu cho , nhưng thực chất, dù ít hay nhiều, mục đích đều là thắc mắc tối nay Phùng Nhất Nhất có hẹn hò với vị rể siêu đẹp trai kia ?

      Hôm nay Tạ Gia Thụ có buổi họp báo của minh tinh mới, vì chuyện này bận tới mức hai ngày nay đều thấy mặt, Phùng Nhất Nhất chẳng trông mong gì tối nay có thời gian, nhân buổi trưa ăn cơm thông báo với mọi người: tối nay khách hàng của mời liên hoan, người độc than cũng có thể , bao ăn, bao uống còn bao chơi.

      Bọn nhóc tọc mạch kia đa phầ là độc thân, nghe vậy liền phấn khởi hô tổ trưởng vạn tuế, từ lúc đó tới buổi chiều, cả bọn cứ như cắn thuốc lắc, động tác làm gì cũng nhanh nhẹn vui vẻ.

      Hiếm khi dịp, Phùng Nhất Nhất muốn bọn trẻ vui vẻ hơn, đưa họ trong những nhà hàng lớn của Thịnh thị - Kỳ Hạ, bao hẳn phòng xa hoa, dựa vào thân phận bạn thân bà chủ của , có thể được đãi ngộ chiết khất năm phần trăm.

      Bọn đều chơi rất vui vẻ, trai gì đều uống rượu, Phùng Nhất Nhất bị bắt uống bằng được hai chén, vừa đúng lúc, có điện thoại tới nhân cơ hội bỏ ra ngoài.

      Là Thẩm Hiên: “Em ở đâu? Sao ồn quá vậy?”

      Phùng Nhất Nhất : “Em liên hoan với đồng nghiệp.”

      Bác sĩ Thẩm nghe vậy, thở dài hơi oán trách mà lại như làm nũng: “Hôm nay mệt muốn chết được….”

      “Sao vậy? Lại có ca phẫu thuật lớn nào à?”

      “Ừ, ba ca… Bọn em ở đâu rồi? Bây giờ qua với mọi người được ?”

      Phùng Nhất Nhất chần chừ chút, uyển chuyển cự tuyệt: “ hãy nghỉ ngơi cho tốt , cả ngày đều làm phẫu thuật rồi, buổi tối còn chạy lung tung mất sức lắm….” nửa chừng, chợt phía trước có người tới, cúi đầu nhích sang bên cạnh, người nọ thế nhưng lại dừng bước, đứng trước mặt .

      Phùng Nhất Nhất giật mình, vừa ngẩng đầu, quả nhiên là Tạ Gia Thụ!

      thân trang phục chỉnh tề, ràng là vừa từ chỗ họp báo chạy qua đây, cái nơ nắm tay, áo sơ mi bị giật đứt hai cái cúc, xốc xếch, hấp dẫn vô cùng.

      Tạ tổng vô cùng khiêu gợi lấy điện thoại tay , chút khách khí với người bên kia: “Ở nhà ngủ cho ! Đừng có chạy khắp nơi tìm cách đào chân tường nhà người khác.”

      xong liền cúp máy.
      Last edited: 17/9/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15

      Tạ tổng rất phong độ cắt đứt điện thoại của tình địch, đẹp trai vô cùng, hơn nữa, gương mặt biểu lộ mất hứng, ánh mắt từ cao nhìn xuống Phùng Nhất Nhất bối rối, thoạt nhìn rất bất thiện.

      Phùng Nhất Nhất làm sao còn dám chỉ trích hành động của như vậy là lễ phép,....

      Tạ Gia Thụ nhìn chằm chằm, chắc chắn nhìn tới mức dám cãi lại, thuận tay tắt điện thoại, bỏ vào túi , thuận thế kề sát hôn .

      Giữa đại sảnh bao người qua, hơn nữa, cách cánh cửa, phía sau đều là đồng nghiệp của , Phùng Nhất Nhất xấu hổ lui về phía sau.

      Sau lưng là bức tường, mắt thấy đầu sắp cụng vào tường, Tạ Gia Thụ vội đưa tay ra đỡ lấy.

      Phùng Nhất Nhất đụng vào bàn tay , liền thấy nặng nề, bàn tay Tạ Gia Thụ bị đụng vào rất đau, trừng mắt nhìn ,.... Qua lát, đột nhiên cười lên.

      Lần này Phùng Nhất Nhất cũng nhớ lại......

      Đó là ngày thứ hai sau khi cự tuyệt , Tạ Gia Thụ thức trắng đêm, phục chạy tới công ty tìm , bắt tới phòng nghỉ của nhân viên, đóng cửa lại, gây , ép hỏi : “Phùng Nhất Nhất, tại sao em thích ? có chỗ nào tốt!?”

      Khi đó, mặc dù Phùng Nhất Nhất rất sợ nhưng vẫn lấy can đảm bậy: “Cái đó,.... Bởi vì hút thuốc! Thỉnh thoảng còn uống rượu!còn hút second-hand (?) rất đau đớn! Em thích!”

      Tạ Gia Thụ suy nghĩ cả đêm cũng nghĩ là nguyên nhan này, sửng sốt, ngẩn người lúc lâu, sau đó nghiêm túc với : “Vậy có thể kiềm chế, bắt đầu từ hôm nay cai thuốc, kiêng rượu, hứa!”

      Chỉ khi xã giao mới uống chén, thỉnh thoảng mới hút thuốc, lúc chơi đùa, giả bộ thâm trầm mới hút điếu, căn bản có nghiện, nguyện ý vì bỏ, bỏ cả đời.

      Chỉ cần nguyện ý thích .

      Nhưng Phùng Nhất Nhất lại : “ cần đâu...... Rất phiền phức,.... bằng em tìm người hút thuốc uống rượu, tìm người có thể chịu đựng hút thuốc uống rượu.”

      “Phùng Nhất Nhất” Tạ Gia Thụ nghiến răng nghiến lợi “Trong lòng em, là người dễ bị thay thế như vậy sao? và những người hút thuốc uống rượu kia giống nhau sao? Đối với em cũng khác nhau sao?”

      “Có chứ,... Họ hút thuốc, uống rượu...”

      Tạ ma vương giận tím mặt! Lúc đó, giống như bây giờ, tức giận là tức giận, chưa bao giờ phải chịu đựng những lời như vậy, giữ lấy cường hôn.

      chợt áp mặt xuống, Phùng Nhất Nhất liều mạng ngửa ra sau, đầu liền đập vào tường.

      ............

      Lần đó khám gấp gáp, buộc phải đưa đến chỗ Thẩm Hiên, bác sĩ Thẩm vừa nhìn CT sọ não, vừa thấy hứng thú hỏi thăm: “Tại sao vậy hả?”

      Tạ Gia Thụ bỏ tay trong túi quần, ngạo nghễ đáp: “Tôi là! Việc gian chưa thành.”

      Nhớ tới sắc mặt đạc sắc của Thẩm Hiên lúc đó, hai người cười có chút tim phổi. Cũng là Phùng Nhất Nhất khắc chế cảm xúc trước, đẩy ra xa chút, hỏi : “Sao lại tới đây? Buổi họp báo kết thúc rồi à?”

      “Cũng khác mấy, trước!” hàm hồ giải thích câu, thu lại nụ cười, mất hứng hỏi ngược lại : “Em uống rượu!?”

      Phùng Nhất Nhất nhìn , hít thở chậm chạp giọng : “ cũng uống rượu.”

      là con trai, còn có tài xế! mình em, thân con , nửa đêm canh ba về nhà, còn cùng người ta uống rượu, biết quan tâm mình gì hết!” Tạ Gia Thụ nhìn bộ dạng muốn phản bác, đưa tay ra nắm tay , kéo hướng vào phòng, vừa vừa tiếp: “...... Nếu tới đây, có phải em để Thẩm Hiên tới đón?”

      kịp nhìn bề ngoài trung thực của Phùng Nhất Nhất, liền tự hỏi tự trả lời, lạnh giọng: “Hừ! Được lắm! Trở về phải tìm người cắt chân ta!”

      “Tạ Gia Thụ, đừng có như vậy có được ...” Phùng Nhất Nhất bất đắc dĩ .

      Tạ Gia Thụ nhìn , tưởng , nhất thời cười rất vui vẻ, còn có chút xấu xa. Cúi đầu hôn xuống môi , cười : “ giỡn thôi mà,.... Muốn đánh cũng phải cắt đứt hai tay của ta.”

      Vừa chuyện cũng đưa tay đẩy cửa, lúc hôn . Cả phòng lớn bé đều thấy được nụ hôn này. Bọn họ đồng loạt im ba giây sau đó hoan hô, có tiếng thét chói tai, có tiếng huýt sáo..... Giữa những tiếng “ rể” nhịp nhàng, Tạ Gia Thụ nâng tay vẫy vẫy, thân thiết, hào sảng bày tỏ: “Tối nay rể tính tiền, mấy đứa nhìn loại rượu nào đắt nhất, cứ lấy! Uống say cứ lên phòng ở tầng ngủ.”

      Lần này, thanh ồn ào của bọn nhóc suýt nữa bay mất nóc nhà.

      Phùng Nhất Nhất sốt ruột: “Ngày mai họ còn phải làm! làm cái gì vậy!?”

      Tạ Gia Thụ “Ừ” tiếng, đưa mắt quét vòng quanh bọn gấu , cất giọng ngạo nghễ: “ ngày nghỉ làm mất bao nhiêu tiền? Cộng thêm tiền thưởng tháng này, rể trả cho mấy đứa hết!”

      Bây giờ, để bọn nhóc này chết vì rể cũng sao! rể vạn tuế!

      Phùng Nhất Nhất cảm thấy đám người này hết cách cứu rồi, nhìn chằm chằm người “ rể” tỏ ra uy phong cảnh cáo, vào góc trong ghế sofa ngồi.

      Tạ Gia Thụ cùng , vén tay áo vui đùa cùng bọn gấu .

      Lúc Tạ đại thiếu gia ăn chơi khét tiếng tại thành phố G, bọn nhóc này còn mới trung học năm nhất, chưa đến hai mươi phút, cả phòng bị dẫn dụ tràn đầy nhiệt liệt, tụm năm tụm ba chơi đoán số, xúc xắc,.... Còn có nhóm bị chọc cho tức xì khói.

      Bọn gấu rất thích rể nhà mình nên dĩ nhiên muốn mượn hoa hiến phật (?),...... Tổ trưởng Phùng của bọn họ chính là hoa, bọn họ chọn bài “Hướng về Hiroshima”, cả phòng đều nhao nhao muốn hai người họ song ca.

      Đưa micro nhét vào tay Phùng Nhất Nhất, hai kéo Phùng Nhất Nhất ra khỏi ghế sofa, vừa đúng lên liền nghe tiếng Tạ Gia Thụ thở gấp, mang theo ý cười: “ được! Hát bài này dễ khiến người ta chia tay.”

      Trong phòng rất nóng, cởi áo khoác, chỉ mặc cái áo sơ mi, nút áo cởi ra làm lộ cần cổ thon dài và yết hầu khiêu gợi, giọng trầm trầm thông qua micro vang lên, dễ nghe muốn chết! Mấy trẻ nhất thời nhịn được gào thét chói tai.

      Tạ Gia Thụ vô cùng mê người, cách đám người dịu dàng với người vừa đúng lên: “ mình hát.”

      đưa lưng về phía màn hình, nhìn lời, chỉ nhìn , hát.

      Sau lưng là màn hình chói lòa nhưng vẫn bị hào quang của làm cho lu mờ.

      hát cho : cuối cùng cũng hiểu giận người dễ. Chứng minh lòng em, tình nguyện bị em vứt bỏ.

      Phùng Nhất Nhất như rơi vào trong mộng.

      Giữa muôn vàn thanh, chìm đắm vào giọng , hát xong lúc nào cũng hay. Tạ Gia Thụ áp vào tai , mới sực tỉnh, hơi nóng tỏa ra từ làm thoáng rùng mình.

      Giọng bọn nhóc ồn ào như sóng đua nhau ào tới, giật mình kéo ngồi xuống ghế.

      Ngồi xuống, liền xoay người lại, bám vào bên tai , giọng ní vừa bất mãn vừa khinh thường: “ hát hay hơn Thẩm Hiên chứ?!”

      Phùng Nhất Nhất: “Khụ.....”

      Tạ Gia Thụ mặc kệ bọn len lén nhìn qua bên này, vòng tay ôm chặt, chặt tới mức khiến phát đau.

      tựa đầu vào , rất dùng sức, giọng hỏi : “Rốt cuộc là ai, ở lúc em tốt nhất gặp em? Em ! !”

      ra màn này rất mắc cười: người đàn ông cao to như vậy lại giống như gấu koala bám vào người , nhìn qua rất giống làm nũng, ăn vạ, đâu ra hình dạng nam chủ lãnh khốc vô tình chứ!

      Nhưng Phùng Nhất Nhất bị ôm chặt như vậy, ý tứ trong lời của , thậm chí cả những hờn dỗi cam lòng,... Thậm chí là uất ức trực tiếp khắc vào lòng .

      đau lòng.

      “Là .” quay đầu giọng : “Lúc em tốt nhất gặp ,... Là tự em thấy xứng.”

      **

      Mặc dù chỉ là lời ca, nhưng so với ngày đó được người ta kêu “ rể”, Tạ Gia Thụ còn vui hơn, giống như uống lúc hai liều thuốc cười vậy, cả đêm khóe môi hạ xuống.

      hứng chí dạy bọn về rượu, dạy cách pha chế rượu,.... Cùng bọn họ chơi trò chơi, chơi đếm số, lấy mười lăm số, người nào trúng số mười bốn phạt uống rượu, còn dư ra số trúng người nào liền bị dọa chạy mất.

      cũng uống rất nhiều.

      An bài bọn nhóc say khướt kia xong, hai người họ trở về cũng hơn chín giờ, dọc đường , Tạ Gia Thụ ca hát ngừng “Lúc tốt nhất gặp được em, mới là phụ mình,......cuối cùng cũng đợi được em!”

      cùng hộp băng tới tới lui lui như vậy, Phùng Nhất Nhất nghe phán ngán. Bảo im, còn hát to hơn, nhịn nổi đưa tay bịt miệng , lại bị vòng tay kéo xuống trong ngực, “Thân ái.”

      Phùng Nhất Nhất bị ùi rượu người làm cho nghẹt thở, thất hồn lạc phách kêu to: “Tạ Gia Thụ, hôi muốn chết! Đừng có lại gần em! Tránh ra!”

      Tạ Gia Thụ cười ha ha, lại càng mạnh mẽ, bắt lấy người giãy dụa hôn tới tấp.

      Phùng Nhất Nhất bị làm phiền muốn chết, đưa tay lên định giỗ , lập tức bị nắm lấy.

      thở hổn hển ngồi lại, mặt đầy xuân ý, đắm đuối nhìn , nắm bàn tay nhấn tới nơi giữa hai chân.

      Phùng Nhất Nhất vừa thả lòng, còn tưởng rằng mới thoát được kiếp nạn, chợt tay bị đè vào vật ngẩng đầu ưỡn ngực, hiếu chiến, muốn tìm gây , còn chưa kịp nhận thức, tay mò mẫm cầm lấy.

      “A....” Tạ Gia Thụ thỏa mãn nhắm mắt thở dài tiếng, bên trong xe dư lượn lờ.

      Cái đàu cậm chạp của Phùng Nhất Nhất cuối cùng cũng từ từ hoạt động lại, nhất thời như bị sét đánh.

      dám tin cứng đơ người tại chỗ, Tạ Gia Thụ vô cùng vui sướng cọ tới cọ lui, đầu vùi vào vai , há mồm ngậm vành tai , thanh vừa thấp vừa nóng: “Làm sao bây giờ? cứng rồi...!”

      ***

      Chương 16

      Làm thế nào..........!

      Phùng Nhất Nhất cũng điên rồi!

      còn vô sỉ ấn tay chịu thả ra, Phùng Nhất Nhất hận thể đem tay mình chặt ! Vừa giãy dụa vừa lệ rơi đầy mặt suy nghĩ: người Mỹ tốt, đem người con trai thuần khiết dạy thành như vậy.

      “Tạ Gia Thụ,.... lưu manh!” làm cách nào cũng thoát khỏi cái thứ càng lúc càng có xu hướng hoạt bát hơn, Phùng Nhất Nhất nhắm mắt lại tuyệt vọng.

      Tạ Gia Thụ phát ra giọng mũi nồng đậm “Uhm uhm” hừ, giống như keo dán, dính chặt lấy . Vừa hôn vừa sờ sờ, cọ cọ. Rất thỏa mãn, nhưng cũng lại chưa đủ, dáng vẻ muốn nhiều hơn nữa. Nếu có cái đuôi ở đằng sau, lúc này nhất định quẫy ngừng.

      Cái đuôi đó có nhưng mà cái thứ gần giống cái đuôi ở trong tay Phùng Nhất Nhất kia lại hoạt bát vô cùng, cách cái quần vẫn có thể cảm nhận được nó vừa cứng lại vừa nóng.... dùng hết sức lôi kéo tay ở nơi nào đó ấn ấn, đè đè. Phùng Nhất Nhất lỡ tay bóp mạnh cái, Tạ Gia Thụ hét lên thảm thiết “Á...”

      Á! Phùng Nhất Nhất vội vàng đỡ lấy Tạ Gia Thụ té lăn bên, “Tạ Gia Thụ? Tạ Gia Thụ?”

      Che lại cái đuôi, Tạ Gia Thụ len lén mở mắt, nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ áo , xé ra, Phùng Nhất Nhất hét lên tiếng, mặt hướng xuống ở ngay giữa hai chân .

      khóc ra nước mắt muốn bò dậy, lại bị Tạ Gia Thụ cười ha ha đè đầu xuống.

      Phùng Nhất Nhất giận tới mức cả người phát run: “ mau buông em ra ngay!”

      Dí gần như vậy, lúc chuyện, hơi thở phun ở phía vật kia, cảm giác rất ràng,.... luồng điện từ dưới xương sống chạy thẳng lên, vốn định trêu , ngờ lần này lại chọc đến mình, Tạ Gia Thụ hít ngụm khí lạnh vội vàng kéo lên ôm chặt lấy.

      Nơi đó kêu gào muốn rách quần luôn rồi, lúc này sắc mặt Tạ Gia Thụ cũng thay đổi, ôm vào lòng, khổ sở hít thở nặng nề.

      Trong xe tối, lại thất đức như vậy, Phùng Nhất Nhất đâu còn tâm trạng nhìn sắc mặt , bị ôm như vậy liền ra sức đánh tay , giùng giằng đẩy ra. Tạ Gia Thụ giữ chặt , thanh mang theo thống khổ xen lẫn thỏa mãn vang lên bên tai : “Em đừng cử đông!........ Đừng động nữa! có chuyện muốn với em!”

      Giọng rất nghiêm chỉnh, Phùng Nhất Nhất dừng lại, miễn cưỡng ngồi đùi , lại có vật gì cứng cứng đụng vào, đành ru run rẩy rẩy cương thắt lưng ngồi nghe.

      Lại nghe hừ tiếng, thanh vừa thấp vừa khàn: “Cái đó,.... cũng có.”

      Phùng Nhất Nhất nghe hiểu: “Cái gì cũng có?”

      vùi mặt vào vai , buồn buồn lẩm bẩm: “ phải có lần em hỏi ở nước Mỹ có hay à..... lần cũng .”

      Hơn ba năm là khỏang thời gian dài, buổi tối ở mình rất khó, con ở Mỹ rất xinh đẹp, nhiệt tình nhưng để ý ai cả.

      Từ lúc chia tay em, chỉ mình tiến về phía trước.

      Nhưng mỗi chỗ qua đều lên ảo ảnh em ở đó, vui vẻ tới mức nào.

      biết xe dừng lại lúc nào, tà xế cũng rời . Trong xe yên ắng, chỉ còn nghe tiếng thở hổn hển của .

      Phùng Nhất Nhất quay đầu lại nhìn , chôn mặt giữa áo , chỉ lộ ra đôi mắt, tròng mắt đen lúng liếng tựa như chú cún con trung thành, hôn lên môi cái, trong lòng tất cả đều là cảm động.

      Tạ Gia Thụ được hôn, ngược lại bộ dạng càng thêm uất ức, vẫn cúi đầu,... Phùng Nhất Nhất nhịn được lại hôn lên trán .

      ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt lóe sáng rất đẹp, kiêu ngạo cất giọng tranh công: “ tốt như vậy, cảm động rồi chứ?”

      Phùng Nhất Nhất ật cười, gật đầu “Ừ” cái.

      tốt.

      đến gần hôn , nhu tình mật ý: “Vậy em xoa thêm cho .”

      Vừa vừa túm lấy tay .

      “Tránh ra...”

      Hai người lại đánh nhau trận, thẹn quá hóa giận, vui sướng vô cùng. Cho dù xe sang trọng như thế nào cũng chịu nổi, từ ngoài nhìn vào, xe cũng rung chả khác gì bên trong.

      Phùng Nhất Nhất rất vất vả mới mở được cửa xe, nhưng vừa thò đầu ra bị người trong xe cười “ha ha ha ha” kéo trở lại, tay bám chặt ở cửa xe, liều chết giãy dụa, nút ấn cửa sổ bị đụng trúng, cửa xe “ông” tiếng mở ra phân nửa, giây kế tiếp liền bị kéo trở về.

      Tạ Gia Thụ cao lớn như vậy, đè ép , giong trầm thấp bên tai : “đừng động, khó chịu,.... Để em xoa chút được à?”

      Phùng Nhất Nhất quay mặt, cũng được, từ tai đường hôn đến bên môi, hôn tới mức người mềm nhũn, liền vuốt tay , kéo lại chỗ kia, mới vừa đè lên, liền rụt tay lại, dụ dỗ : “Chỉ vê ,ấy cái thôi,...mấy cái là được rồi. Bảo bối,.... được ?”

      Phùng Nhất Nhất bị dỗ cho ý loạn tình mê, giống như nằm mơ, lí trí bất tri bất giác tan rã. Nhiệt độ trong xe tăng vọt, tiếng thở dốc của nam nữ ngày càng nặng, đúng là hình ảnh cấm trẻ con, chợt bên ngoài có tiếng cãi vã ngày càng gần, Phùng Nhất Nhất còn mềm nhũn Tạ Gia Thụ chống tay ngồi dậy quay đầu lại: mẹ kiếp! Cửa sổ với cửa xe sao lại mở rồi!?

      Tài xế ngừng xe ra canh gác phía trước dắt câu trai lại, người thiếu niên cao lớn, hơi sức lớn, bị tài xế ngăn cảm nhưng vẫn xông lại kéo cửa xe ra được.

      Cửa xe mở ra, Tạ Gia Thụ kéo áo khoác ra đắp người Phùng Nhất Nhất, đém cổ áo che kín lại, ngồi dậy, vừa vặn số vừa nhíu mày xắn ống tay áo lên.

      Phùng Nhất Nhất hốt hoảng bò dậy đè tay lại: “Là em trai em! đừng đánh!”

      Tạ Gia Thụ chớp chớp mắt, nghĩ tơi người: Phùng Nhất Phàm

      Chậc! Thôi kệ, thằng nhóc kia bình thường cũng hợp với . Bây giờ còn bị cậu ta bắt quả tang làm chuyện xấu với chị cậu trong xe, quá xui xẻo!

      Phùng Nhất Phàm ở bên ngoài cùng vị tài xế rất mực trung thành, kéo thế nào cũng thoát ra được, tức giận vô cùng, hét to: “Phùng Nhất Nhất, chị lăn ra đây mau!”

      Phùng Nhất Nhất xấu hổ chỉnh trang lại quần áo, tay chân luống cuống muốn xuống xe, lại bị Tạ Gia Thụ đưa tay ngăn lại: “Em đợi trong này! gọi đừng ra, xuống chuyện với nó,..... Yên tâm, đánh nó đâu!”

      Tạ tổng liếc mắt nhìn quần của mình, rất tốt, cái lều kia biến mất rồi.

      bảo tài xế buông tay, cứ vậy đứng trước mặt thằng nhóc nhếch nhác tức giận, quan sát cậu ta lúc, khẽ cười: “Nhất Phàm, lâu rồi gặp, mới đó mà cậu cao vậy rồi!”

      Phùng Nhất Phàm ngẩn người, lúc sau mới tỉnh ra, hỏi: “ là Tạ Gia Thụ à?”

      Tạ Gia Thụ nở nụ cười thân thiết như cả, nặng vỗ lên vai cậu ta, giọng thân mật mà tự nhiên: “Lần trước gặp cậu, cậu mới lên cấp ba nhỉ, tai sao rồi, còn học ?”

      Tài xế nhận được tín hiệu bảo buông tay ra, Phùng Nhất Phàm cũng quên giãy dụa, gãi gãi đầu, tự chủ bị cuốn vào câu hỏi của , trả lời: “Còn, tôi học năm tư đại học rồi, mùa hạ này là tốt nghiệp.”

      Tạ Gia Thụ vui mừng, tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Đại học rồi!? Cậu học ngành gì? Cũng sắp tốt nghiệp rồi, có ý định tìm việc làm chưa?”

      Nhắc tới công việc, Phùng Nhất Phàm liền nhớ lại chị cậu, nhớ tới chị cậu liền nhớ lại màn vừa rồi làm cậu tức sôi máu, chàng trai hai mươi tuổi mới ra đời trở mặt nhanh hơn lật sách, chỉ vào Tạ Gia Thụ lỗ mũi phập phồng tức giận mắng: “Vừa rồi làm gì chị tôi?! Đồ lưu manh! Tạ Gia Thụ, cho biết! Chị tôi có bạn trai rồi!”

      “Ý cậu là Thẩm Hiên sao?” Tạ Gia Thụ nháy nháy mắt, tò mò hỏi.

      Phùng Nhất Phàm sửng sốt, hơi hụt hẫng nhưng vẫn chống chế: “Biết rồi còn hỏi!?”

      Tạ Gia Thụ cười nhàn nhạt, vỗ vỗ vai cậu nhóc, ngần ngại : “Tính cậu vẫn như trước đây, chẳng thay đổi gì cả!”

      xong xoay người quay lại xe, mở cửa xe, cúi đầu hỏi người bên trong: “Sao rồi, ra được chưa?!”

      Phùng Nhất Nhất 囧囧bò ra.

      Tạ Gia Thụ dìu xuống xe, lại kéo cái áo khoác của bị ném ở bên, khoác lên vai , giúp sửa sang lại, sau đó mang tới trước mặt Phùng Nhất Phàm, ngay trước hai mắt phóng hỏa của Phùng Nhất Phàm hôn lên gò má , thanh dịu dàng tới đáng sợ: “Có muốn đưa em lên lầu ?!”

      Phùng Nhất Nhất lắc đầu y như cái trống lắc.

      “Được rồi.” Tạ Gia Thụ ra vẻ bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về phía Phùng Nhất Phàm: “Nhất Phàm, vậy giao ấy cho cậu.”

      Phùng Nhất Phàm thở phì phò, cất giọng hung hăng: “Chuyện này cần lo à?! đó là chị tôi.”

      biết chứ! cũng có bảo đó là chị đâu?!” Tạ Gia Thụ cười híp mắt, phong độ 100%.

      Thái độ có chút kẽ hở nào như vậy làm cho Phùng Nhất Phàm tức giận tới trắng bệch cũng thể làm được gì, hung hăng đoạt lấy chị nhà cậu, còn phô trương thanh thế hướng Tạ Gia Thụ giơ ngón giữa lên, huênh hoang bỏ .

      Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Phàm đối đầu muôn thuở..... Nghĩ cũng thấy, hai bên hai người đều có bệnh, cẩn trọng bất cần, đụng vào nha còn đánh nhau sao?

      Nhớ năm đó lần đầu tiên hai tên này gặp nhau, Tạ Gia Thụ còn chưa tỏ có ý gì với Phùng Nhất Nhất, có lần, là sinh nhật Thịnh Thừa Quang, Tạ Gia Thụ lôi kéo Phùng Nhất Nhất chuẩn bị Party, tối hôm đó cho về nhà, Phùng Nhất Phàm lúc ấy vẫn còn học trung học, chị hai cả đêm về, cha mẹ cậu đều ngủ say biết gì, cậu lại thức tới nửa đêm cũng chưa ngủ, sáng hôm sau ngay trước mặt ba mẹ học, xuống lầu dưới cầm theo cây gậy đợi ở đó, Tạ Gia Thụ vừa đưa Phùng Nhất Nhất về, bước xuống xe liền bị đập.

      Tạ Gia Thụ lúc đó sao có thể chịu bị thua thiệt như vậy?! Nếu phải nhìn thấy Phùng Nhất Phàm deo ba lô, mặc đồng phục học sinh, đập chết nó rồi.

      Cứ thế đánh Phùng Nhất Phàm trần còn dọa gọi điện cho trường cậu ta cầu họ đuổi học.

      Sau đó hai người có gặp nhau là như hai con gà chọi bay vào đập nhau.

      Phùng Nhất Nhất từng rất khổ não vì vấn đề này, xin Tạ Gia Thụ đừng đối xứ với em trai như vậy.

      Lúc đó Tạ Gia Thụ rất nghi hoặc hỏi : “Cha mẹ em vì thằng nhóc kia mới coi thừơng em,.... Vậy mà em cò thương nó?! Đầu em có vấn đề à?! Thích tự ngược à?!”

      “Chuyện này liên quan gì đến em trai em,...? Nó làm gì có lỗi?! Nó rất thương em,...em cũng thương nó.”

      Tạ Gia Thụ nghe vậy, lúc lâu cũng gì.

      Sau đó buồn bực : “ hiểu,... đối với chị cũng vậy.”

      Phùng Nhất Nhất hiểu: “Nhà trọng nữ khinh nam à à?”

      phải,.... Từ lúc còn ba ngã bệnh, mọi người đều ông ấy sống được lâu nữa, ông ấy cũng biết vậy, nhưng tập đoàn hùng mạnh như Tạ gia phải làm thế nào? Cho nên, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ba đâu cũng mang theo chị hai, ông dạy chị cách làm ăn, dạy chị cách xã giao,.... Có lần annh nghe lén thúc thúc hỏi ông ấy, Gia Thụ là con trai, Gia Vân sau này lập gia đình, ông chỉ dạy Gia Vân, Gia Thụ sau này phải làm sao?” lúc đó vẻ mặt Tạ Gia Thụ rất đơn, ánh sáng chói mắt hằng ngày biết biến đâu mất.

      “Bố : Gia Thụ còn , cũng có tư chất nổi bật. Gia Vân giống vậy, Gia Vân thông minh ưu tú, tôi đem tập đoàn giao cho Gia Vân là yên tâm rồi.”

      Phùng Nhất Nhất hiểu.

      “Chúng ta đều phải đứa t ơợc cha mẹ thích nhất” Tạ Gia Thụ kết luận.

      Hai người nhất thời buồn trong lòng. Mọt lát sau, Tạ Gia Thụ lại vui vẻ như thường, hếch cằm : “Nhưng sau này là người đàn ông mà vợ thích nhất, còn có thể là người cha mà con thích nhất!”

      Phùng Nhất Nhất vỗ vai : “ có lên!”

      Bị vỗ vai, Tạ Gia Thụ càng hăng hái hơn, chợt nhìn kì quái, chợt cất giọng kì quái: “Này, chẳng lẽ phải người em thích nhất....... Sùng bái nhất à? Chẳng lẽ trong số những người em biết có người tuấn, thông minh hơn à?”

      Phùng Nhất Nhất: →_→

      Tạ Gia Thụ thẹn quá hóa giận, bóp cổ bắt những điểm tốt nhất của .

      Phùng Nhất Nhất vặn nát óc, vì sợ bị giết nên : “ là người em sợ nhất!”

      Dĩ nhiên Tạ Gia Thụ hài lòng, lườm cái, em dối.

      Nhưng mà Phùng Nhất Nhất , sợ nhất là Tạ Gia Thụ, vẫn luôn như vậy. Chính cũng hiểu: sợ cái gì chứ, cho dù là Tạ ma vương cũng đánh , lại càng ăn thịt .

      Cho tới khi Tạ Gia Thụ tới nước Mĩ xa xôi, hơn ba năm, mỗi ngày qua đều nghĩ đến , cuối cùng cũng có ngày hiểu: sợ vui.

      Người thiếu niên hai mươi tuổi từ trời giáng xuống cuộc đời , kiêu ngào, xinh đẹp, sáng lấp lánh, lần đầu tiên nhìn thấy, sâu thẳm trong lòng Phùng Nhất Nhất cầu nguyện: người con trai hoàn mỹ như vậy, chắc chắn phải luôn vui cười, vì cuộc sống khó khăn mà thay đổi.



      -
      Last edited by a moderator: 29/9/14

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17

      Hai chị em lôi lôi kéo kéo lên tầng, vừa mở cửa, mẹ Phùng vẫn đợi con trai, nhìn thấy hai đứa con cùng về, thấy người con còn có chiếc áo khoác nam chất liệu xem ra cũng cao cấp, mẹ Phùng tưởng Phùng Nhất Nhất có hẹn cùng Thẩm Hiên, vừa cầm dép lê, cởi áo khoác ra cho con trai, vừa trách mắng con : “Sao con lại tắt máy điện thoại hả. Muộn thế rồi mà biết gọi điện thoại về nhà, con xem làm em trai con lo lắng chưa này.”

      Phùng Nhất Phàm nghe xong những lời mẹ lại bắt đầu tức giận, đưa tay đẩy bà chị khom lưng tìm dép lê.

      Phùng Nhất Nhất đập đầu về trước, suýt chút nữa đập mặt vào đôi giày đá bóng hôi hám của em trai, tức giận đứng lên đạp cho cước, bị mẫu thân đại nhân nhanh tay nhanh mắt đánh tới tấp.

      “Mẹ!” Phùng Nhất Phàm ngăn hành vi bạo lực của mẹ lại, nhưng nháy mắt lại quay sang tức giận tố cáo: “Mẹ có biết , chị ấy lại quay lại với cái người tên là Tạ Gia Thụ. Lúc con xuống tìm chị thấy chị và ta ôm ấp nhau trong xe đấy.”

      Mẹ Phùng nghĩ lúc mới nhớ ra người đc nhắc đến là ai, ngay lập tức liền kéo ngay chiếc áo khoác nam vai Phùng Nhất Nhất xuống, bà vẫn tưởng là của Thẩm Hiên cơ.
      “Sao lại quay lại với Tạ Gia Thụ rồi, nếu để Thẩm Hiên biết con làm thế nào hả?”

      “Thẩm Hiên ấy biết.” Phùng Nhất Nhất lúc này cảm thẩy cứng đầu cãi lại thế này cũng sảng khoái.

      Mẹ Phùng ngược lại lại hít ngụm khí lạnh, đập phát lên đầu , ngớt tạo nghiệt rồi, ngón tay chỉ chỉ , giận giữ : “Đợi tao làm xong đồ ăn đêm cho em trai mày rồi xử lý đến mày.”

      Phùng Nhất Phàm bên cạnh trừng mắt lên như muốn ăn thịt người, còn muốn thêm cái gì nữa, nhưng mẹ Phùng sợ con trai lại bị đánh, nên đẩy hộ tống vào phòng.
      Phùng Nhất Nhất bị bỏ rơi lại ở đấy, đứng lúc, rồi lặng lẽ ngồi xuống thay giày.
      Mẹ Phùng thích Tạ Gia Thụ cũng bởi vì Phùng Nhất Phàm.

      Phùng Nhất Nhất biết nguyên tắc của mẹ, rất đơn giản: con quan trọng, con có thích ai thích ai cũng quan trọng, con trai lại rất quan trọng, con trai thích ai thích ai là rất quan trọng.

      Phùng Nhất Nhất lúc đó cho dù có thích Tạ Gia Thụ cũng chẳng dám ho he nửa lời, Phùng Nhất Phàm thích Tạ Gia Thụ nhưng khua chiêng đánh trống, Tạ Gia Thụ đến nhà chơi lần là náo loạn lần, mẹ Phùng vì thế cũng ghét Tạ Gia Thụ thậm tệ. Sau đó có lần Tạ Gia Thụ đến nhà chơi, cả người và quà đều bị mẹ Phùng đẩy ra ngoài cửa.

      Về điểm này mà , mẹ Phùng cũng giàu có, thể tham lam được.

      Phùng Nhất Nhất mất hứng tắm, lúc bước ra từ phòng tắm thấy mẹ phục vụ xong cho em trai bước vào, mặt nghiêm túc đưa cho nửa cốc nước chanh.

      Phùng Nhất Nhất nhìn thấy miệng cốc còn dính mấy tép chanh, vừa nhìn là biết đây là đồ Phùng Nhất Phàm uống còn thừa.

      “Mẹ uống , con uống đâu.”

      Mẹ Phùng vẫn luôn thấy vắt chanh lấy nước là lãng phí, bình thường vắt nửa cốc nước chanh đều để con trai uống trước, con trai uống còn thừa mới mang cho con uống, còn bà chỉ ăn phần múi chanh còn lại.

      Lúc này con muốn uống, bà cầm cốc lên uống ừng ực vài hớp hết cốc nước chanh.

      “Con à, nhân lúc còn sớm này mà đừng quay lại với Tạ Gia Thụ nữa, những người giống như nó, khi con mới 20 tuổi còn gả được, bây giờ con gần 30 rồi, con đừng có mơ mộng nữa.”

      Trong lòng Phùng Nhất Nhất còn chua hơn nước chanh, buồn bực : “Nhưng giờ con giống trước kia nữa.”

      “Con có thay đổi gì nhiều chứ. phải chỉ kiếm mấy chục nghìn mỗi tháng hay sao. Chẳng nhẽ nhà bọn họ đến thu nhập cũng bằng con kiếm mấy chục nghìn tháng hay sao. Thế, con mẹ nghe xem nào, còn có còn nhớ hay , lúc đầu con vì cái gì mà bị người ta lại đuổi

      “Con phải bị đuổi . Lúc đó con căn bản giống Tạ Gia Thụ.” Phùng Nhất Nhất mệt mỏi giải thích, đầu cũng đau từng hồi: “Thôi mẹ đừng nữa, con buồn ngủ rồi, con muốn ngủ.”

      Mẹ Phùng trừng mắt nhìn con : “ bị đuổi mà mày như mất chỗ dựa, lang thang từ thành đông về đến nhà. Mày quên nhưng mẹ quên đâu. Chị nó hôm sau đến nhà chúng ta, mang trả lại túi và ô của mày, còn đưa cho tao hai mươi mấy vạn, toàn là tiền mặt, từng đống tiền dày bịch. Phùng Nhất Nhất mẹ cho mày biết, cả đời mẹ mày chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nhưng mẹ nhận, vì mẹ là mẹ mày. Con oan ức buồn phiền trong lòng mẹ cũng hề dễ chịu, cho nên mẹ cắn răng nhận những đồng tiền ấy. Tại vì sao ư? phải vì mẹ nghĩ được nhận tiền của người khác, để cho người ta buôn chuyện, nghĩ đến trải qua giai đoạn này con còn có thế gả cho người khác. Nhưng con là, lại quay lại với nó.”

      Cái chuyện đêm mưa ấy Phùng Nhất Nhất cố ép mình quên , hơn 3 năm rồi, chẳng hề nhớ lại lần, bây giờ mẹ lại lật lại ký ức ra những chuyện ấy như thế, quả còn đau hơn cả cho cái bạt tai.

      “Con bị oan ức gì cả.” Phùng Nhất Nhất quay đầu ra nhìn cửa sổ, hít hơi sâu, cố nhịn để nước mắt rơi, “Lúc đó là chẳng có gì xảy ra cả, con và Tạ Gia Thụ căn bản có chuyện đương. Chính vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nên con thể nhận số tiền đó. Nhưng mẹ ạ, con Tạ Gia Thụ, rất .”

      Phùng Nhất Nhất trước giờ chưa bao giờ dùng giọng điệu dịu dàng có phần van nài này gọi hai tiếng mẹ, làm mẹ Phùng lặng người.

      Nhưng bà lấy lại tinh thần rất nhanh: “ có ăn được ? Cứ nó là có thể lấy nó hay sao.” Mặt bà là biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Mẹ cho con biết, với điều kiện của Thẩm Hiên mẹ kinh hoảng lắm rồi, Tạ Gia Thụ ư, hừ, châm ngôn có câu môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối đấy, đó là giáo huấn mà bao nhiêu đời người tổng kết ra từ hàng ngàn năm, con đừng để ngoài tai, con bây giờ vẫn mê muội, hãy nghĩ lại xem năm đó con đau lòng như thế nào. Phùng Nhất Nhất con đừng biết đúng sai. Nếu dám nghe lời, chờ xem mẹ xử lí con thế nào.”

      Lúc đó cự tuyệt lời tỏ tình của Tạ Gia Thụ, từ chối số tiền lớn của Tạ Gia Vân, còn đổi việc, sau đó Tạ Gia Thụ Mỹ, suy sụp cả hai năm đó. Mẹ Phùng tuy quản lắm, nhưng nhìn thấy như vậy cũng dễ chịu.

      Phùng Nhất Nhất chịu chuyện nữa, lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng để ý mẹ nữa. lát sau, nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sầm lại.

      quay người lại ngồi ngẩn ngơ lúc,
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :