1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nỗi nhớ của tôi - Sói Xám Mọc Cánh(Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương10


      Thẩm Hiên là người có kinh nghiệm tình trường. Lúc mười tám, mười chín tuổi, theo đuổi nữ sinh cũng cực khổ như vậy. Hôm nay, làm tới mức như vậy mà nữ chính còn chưa khóc lóc, cảm động, làm rất buồn bực.


      Cầm môt lon bia ngồi ở sân sau ngắm nhìn bầu trời đầy sao, lát sau, có người nhàng ngồi vào ghế bên cạnh, nhìn người mới tới, trong lòng mềm mại, cố ý trêu , bày ra đôi mắt phong lưu phóng khoáng hỏi: “Vừa rồi có ngạc nhiên ? Thấy có mê người ?”


      Phùng Nhất Nhất nhịn được, cười nhưng lại nghiêm túc trả lời: “Rất mê người!”


      Thẩm Hiên cười hài lòng, nhưng sau khi uống ngụm rượu, nụ cười liền ảm đạm, thở dài.


      Phùng Nhất Nhất nghe tiếng thở dài, quay qua nhìn , Thẩm Hiên nhìn bụi cây bao phủ bởi ánh trăng trong vườn, nhàn nhạt : “Em tối nay có hẹn, là hẹn Tạ Gia Thụ?”


      phải!” Phùng Nhất Nhất lắc đầu, “Em vậy vì muốn về nhà ăn cơm.”


      Mặc dù có chuẩn bị, nhưng Thẩm Hiên vẫn thấy nghẹn họng, có chút kinh ngạc quay qua nhìn .


      hiểu rất này, nhát gan, sợ phiền phức, luôn do dự, hiếm khi thẳng thắn như vậy,.........Thẩm Hiên cảm thấy bị tổn thương.


      Ngay cả vị trí khiến do dự cũng có sao?


      Tổn thương lòng tự tôn....


      im lặng lời nào, cầm lon bia ngồi dưới ánh trăng giữa đêm tối, ánh sáng từ phòng khách cách đó xa chiếu lên gò má , dáng vẻ u buồn càng thêm mê người.


      Phùng Nhất Nhất biết như vậy rất đáng tiếc, biết tốt vô cùng, nhưng mà,..... hết cuộc đời cũng chỉ là thoáng qua, tình cảm từng khắc cốt ghi tâm liệu có quan trọng ?


      Vậy tại sao vẫn phải phí thời gian của mình tới tận bây giờ?


      Nghĩ đến đây, cũng cảm thấy hành động tiếp theo của mình điên cuồng cỡ nào.


      em công bằng, em thừa nhận. Nếu công bằng mà , so với Tạ Gia Thụ, mê người hơn nhiều. là người rất tốt, rất thích hợp để kết hôn với em, em biết . người con ở tuổi em, có thể có lựa chọn như là may mắn tới mức nào, đáng được trân trọng tới mức nào,....em đều biết.” Phùng Nhất Nhất vừa sợ vừa hồi hộp, nín thing, lần đầu tiên trong đời làm việc quá đáng như vậy: “Nhưng Thẩm Hiên, tình cảm làm sao có thể công bằng? muốn em công bằng là vì chính cũng thương em.”


      thổ lộ với , nhưng chưa bao giờ quan tâm để ý từng thích bạn thân của , bởi vì quan tâm, giống như cũng để ý Tạ Gia Thụ. Ngày đó, ở chỗ nghỉ ngơi của bệnh viện, đưa cho ly trà sữa, ung dung trêu chọc , lúc đó biết vừa ra từ phòng bệnh của Tạ Gia Thụ, nhưng hề lo lắng, hề ghen tị, chỉ biểu cho thấy mặt tốt của .


      Người đàn ông này trưởng thành, bao dung, ưu tú, thành khẩn,..... Nhưng cũng thương . từng được người dùng tất cả những gì mình có thương, nên biết tình là gì. Thẩm Hiên thương .


      “Nhất Nhất.” Thẩm Hiên có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ chút : “ thừa nhận những gì em .... Nhưng vẫn với em việc này, dù sao........ Chúng ta cũng phải người chưa từng trải.”


      “Em biết. Nhưng em để ý, rất để ý.” Phùng Nhất Nhất ngồi ở đêm gió xuân lạnh buốt, giọng : “Em biết em, bởi vì em cũng , tình cảm của chúng ta khác nhau là mấy, điểm này rất công bằng. Nhưng em lại để ý việc em, nhưng lại làm như thâm tình, thành khẩn, biết sức quyến rũ của mình, dùng nó quyến rũ em, chinh phục em. cảm thấy đó là theo đuổi?”


      “Đúng. Đây là cách theo đuổi của .” ngực Thẩm Hiên có chút buồn bực, thở ra hơi, .


      Phùng Nhất Nhất lắc đầu: “Em cảm thấy nhắc nhở em: em là lựa chọn tốt nhất của . Em thích loại nhắc nhở này.”


      Em có , em hiểu , bảo em buông tay, cho dù là vì hạnh phúc nửa đời sau này của em,......... Em làm được.


      Thẩm Hiên đem lon bia uống hết đặt lên bàn, dùng ngón tay thon dài nhàng sờ, cảm thấy giờ phút này, trái tim mình cũng giống như lon bia này, vô dụng, gió vừa thổi qua rơi xuống đất.


      Cũng tốt, trong lòng tự an ủi, cuối cùng cũng với những suy nghĩ trong lòng, cũng coi như là mở rộng lòng mình với .


      hiểu rồi.” , “Em cảm thấy tình cảm của đối với em chưa đủ chân thành.”


      Phùng Nhất Nhất trầm mặc, phủ nhận.


      “Xin lỗi, là chưa làm tròn trách nhiệm.” Thẩm Hiên ôn nhu , “Là biến em thành người từng trải quá rồi, rốt cuộc em vẫn còn là trẻ, vẫn còn mơ mộng trong lòng,........ già rồi, tự muốn tìm nơi yên ổn, cho rằng em cũng như vậy. Xin lỗi, là chưa nghĩ chu toàn.”


      “Cũng phải vậy......” Phùng Nhất Nhất bị cảm thấy có lỗi.


      “Nhưng có việc, em đừng hiểu lầm .” Thẩm Hiên trịnh trọng : “ theo đuổi em hay quyến rũ em đều nghiêm túc, nếu em cảm thấy em chưa đủ, đó là vì chưa , em thể vì lớn tuổi, liền cho rằng tâm tư của đều là thủ đoạn.”


      như vậy,........tâm Phùng Nhất Nhất cũng rung động, nhất thời quên mất mình định gì, chỉ yên lặng nhìn .


      Thẩm Hiên vuốt tóc mái mềm mại của , “Vào thôi, ngồi ngoài này lâu như vậy em cũng lạnh rồi.”


      **


      Hơn chín giờ xong, Tạ Gia Thụ bao nhiêu rượu cũng uống có tài xế, Thẩm Hiên tự lái xe tới, Thịnh Thừa Quang an bài cho tài xế của đưa Thẩm Hiên về. Tử biết Tạ Gia Thụ đón Phùng Nhất Nhất, nghe vậy liền hỏi Thịnh Thừa Quang: “Người kia đưa Nhất Nhất về à?”


      Thịnh Thừa Quang chỉ cười , người bạn chơi cùng Tạ Gia Thụ cả đêm ngọt ngào : “Cha nuôi Gia Cây Khô đưa mẹ về!”


      Người lớn dù nghi ngờ cũng mặc kệ, cuối cùng là Thẩm Hiên tác phong nhanh nhẹn hướng Tạ Gia Thụ : “Như vậy, Gia Thụ, làm phiền cậu!”


      Tạ Gia Thụ đầu vai khoác áo màu đen, từ từ mang bao tay, nghe vậy mắt cũng nhìn sang, lạnh giọng : “ sao, dù sao cũng thuận đường........ Cũng tránh ta đuổi theo tôi lại tông xe nữa.”


      Phùng Nhất Nhất rất muốn tự tôi về! Thẩm Hiên tới trước mặt , nhàng : “ trước, em về tới nhà nhắn tin cho biết, gọi lại cho.”


      Trước mặt mọi người, Phùng Nhất Nhất thể để mất mặt, qua loa gật đầu. Thẩm Hiên thuận tay điều chỉnh khăn quàng cổ của , hướng cười tiếng mới quay mặt .


      Thịnh Thừa Quang ở bên ngoài thầm nghĩ, Gia Cây vẫn còn non, nhìn Thẩm Hiên lấy lui làm tiến, công phu thâm hậu, hơn cả cầm thú.


      **


      đường trở về, trong xe rất yên tĩnh, ai chuyện. Tạ Gia Thụ ngồi nhàn nhã, ánh mắt trầm trầm nhìn bên ngoài cửa sổ, Phùng Nhất Nhất dám trêu chọc , liền ngồi trầm mặc.


      bao lâu sau xe dừng ở dưới nhà Phùng Nhất Nhất, Phùng Nhất Nhất thở phào nhõm, định xuống xe, đầu vai bị người giữ lại, quay lại nhìn, túi đột nhiên xuất đôi bao tay da, ra sức vứt , bị Tạ Gia Thụ trừng mới ngưng lại.


      Sau đó nghe tiếng Tạ Gia Thụ nhàn nhạt : “ về , tôi tự lái xe về.”


      Sau đó tài xế liền rời .


      Phùng Nhất Nhất giật mình : “ làm gì vậy? Vừa rồi uống rượu, thể lái xe!”


      Tạ Gia Thụ quay đầu nhìn về phía , cặp mắt lóe sáng: “Lúc nãy ở trong sân gì với Thẩm Hiên?”


      “..... có gì.”


      “Phùng Nhất Nhất” Tạ Gia Thụ nhấn giọng.


      Giống như trước đây, lúc tức giận liền gọi cả họ tên , chỉ có điều, trước đây, những lúc như vậy Tạ Gia Thụ cực kỳ tức giận, còn lại quá nhát gan, chỉ cần dùng giọng điệu này chuyện với , liền đầu hàng.


      Nhưng bây giờ, giọng điệu của tầm thấp mà lạnh lẽo, so với trước đây nguy hiểm gấp trăm lần, cũng dễ đầu hàng: “Tôi gì với Thẩm Hiên đó là chuyện riêng của tôi với ấy, tôi có nhiệm vụ tường trình lại cho . Tạ Gia Thụ, đủ chưa? Cho dù làm bạn được, cũng đâu nhất thiết làm kẻ thù?”


      Dù sao chúng ta cũng từng tốt như vậy.


      Những lời này ra. Nhưng Tạ Gia Thụ giống như nghe được, mắt càng sáng ngời, sáng lung linh, làm người ta mất hồn.


      Phùng Nhất Nhất đưa tay lên che tim.........bị nhìn chăm chú như vậy, tim loạn nhịp, còn theo khống chế của .


      Đôi mắt sáng đó càng ngày càng gần, khoảng tối tăm trong lòng chợt có ánh sao sáng lên. Hô hấp nóng bỏng của ùa vào mặt , càng lúc càng nóng, sôi trào trong lòng , ngôi sao mới rộ trong lòng chợt bừng lên, hóa thành muôn vàn tinh tú....... môi tê tê, dùng răng cắn , Phùng Nhất Nhất cảm thấy vật bị gặm nhấm kia phải là môi của mình, mà là lòng , tim , bị gặm phát đau, tới mức run rẩy.


      Lúc này thời gian còn tồn tại, toàn bộ thế giới của chỉ còn lại .


      Tạ Gia Thụ cắn môi , mút lâu, cạy ra hàm răng của , mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi của , hơi giãy giụa, vội đưa tay giữ lấy mặt , cho chạy trốn.


      Đôi bao tay da khắc sâu hơn nhiệt độ của nụ hôn, Phùng Nhất Nhất cảm thấy lưỡi mình bị hút đứt ra rồi, lưng túa ra mồ hôi, vừa nóng lại vừa buồn bực thở được, nhưng mà,......... nỡ buông ra.


      Lúc tỉnh lại, tựa vai , ôm nhau rất chặt, tiếng thở nặng nề của Tạ Gia Thụ vang lên bên tai .


      nghe được.” giọng vừa thấp lại vừa nóng, vừa ghen tức vừa nóng nảy : “Em từ chối ta! Em em thương ta!”


      Đàu óc Phùng Nhất Nhất trống rỗng, chẩm chạp ngẫm lại, mình có qua sao?


      Tạ Gia Thụ hơi nghiêng mặt qua, vừa thân mật lại vừa ủy khuất cọ cọ vào người : “Em cố ý kêu ta đến để từ chối ta, phải ?”


      phải.” Phùng Nhất Nhất hoang mang , “Em kêu ấy đến.”


      Tạ Gia Thụ nghe được câu trước nổi giận, nghe được câu sau mới nổi cơn thịnh nộ. thoáng suy nghĩ liền hiểu , tức giận : “Thẩm Hiên, đồ mặt người dạ thú.”


      Mắng chửi ngừơi khác là đúng, Phùng Nhất Nhất đẩy ta ra, bất bình nhìn .


      Tạ Gia Thụ chẳng hề sợ , liếc mắt nhìn vui lạnh giọng hỏi: “Em và cái đồ mặt người dạ thú đó còn làm gì khác? Lên giường?”


      Phùng Nhất Nhất hít sâu hơi, gì, quay đầu bước xuống xe, Tạ Gia Thụ lặp lại chiêu cũ, kéo túi của giữ lại.


      giống như gấu trúc, từ phía sau ôm lấy . Cả người đè người , mặt chôn ở cổ áo giọng : “ hươu vượn đấy, biết em như vậy.”


      Phùng Nhất Nhất giận dữ cắn môi, lên tiếng.


      Sau lúc, giọng buồn buồn, mang theo chút đè nén vui mừng cùng thỏa mãn: “Có phải.........em đợi ?”


      Mặc dù chưa bắt đầu kết thúc, nhưng có phải em còn ai khác nữa?


      Mặc dù đợi tới năm hết Tết đến cũng có tin tức, nhưng có phải em thường hay nhớ tới ?


      Mặc dù có bất cứ hứa hẹn nào, nhưng......... Có phải em vẫn luôn đợi quay về?


      Phùng Nhất Nhất lệ rơi đầy mặt.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Khuôn mặt ướt nhẹp, đôi môi mang theo hơi lạnh dán vào môi , mặt cũng dính nước mắt , hơi lạnh, cọ cọ, đầu óc Tạ Gia Thụ cũng thư giãn ít, vừa lòng lầm bầm tiếng.

      thanh này quá quen thuộc, Phùng Nhất Nhất muốn khóc nữa, giãy dụa cố gắng giãy ra.

      Nhưng Tạ Gia Thụ sức lớn, ghì chặt lấy , nửa ôm nửa ấp, cho cơ hội né tránh.

      vừa động liền cắn , hung ác cắn vành tai , kiêu ngạo hỏi: “Vậy em có cùng người khác xảy ra chuyện gì ?”

      “.... buông em ra .” Phùng Nhất Nhất nóng chảy mồ hôi, thở nổi.

      “Em rồi buông.” Tạ Gia Thụ bá đạo, ôm chặt hơn, “Có nắm tay ? Có bị người khác hôn ?”

      hỏi câu này, người trong ngực liền cứng đờ, Tạ Gia Thụ rất nhạy cảm, lập tức phát điểm khác thường, đưa tay kéo mặt qua đối diện với mình, mắt lóe sáng, ép hỏi: “Nắm rồi à?”

      Phùng Nhất Nhất ngửa mặt, gian nan lắc đầu: “ có, có.”

      Sắc mặt Tạ Gia Thụ biến đổi nghiêm trọng: “Em bị người ta hôn rồi?!”

      Phùng Nhất Nhất: “ừm.......”

      “Ai?! Bị ai hôn?!”

      Bị con heo nào hôn?!

      Dáng vẻ gầm của vẫn hề thay đổi, Phùng Nhất Nhất cảm thấy lúng túng tận trong xương tủy...... Kinh hãi, đầu óc trống rỗng, chỉ biết thành khai báo: “Thẩm, Thẩm Hiên...”

      Tạ Gia Thụ chốc lát liền biến thành Tạ ma vương! Tức giận như bão tố lan khắp xe, trong mắt lửa giận hừng hực khiến Phùng Nhất Nhất dám nhìn thẳng.

      Sau đó nghe cắn răng hỏi: “Ai hôn ai trước?”

      Phùng Nhất Nhất chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “ phải em hôn trước!”

      Tạ ma vương cắn chặt răng cười lạnh: “ ta cưỡng hôn em?!”

      Phùng Nhất Nhất cảm thấy thể để Thẩm Hiên bị oan như vậy: “ phải,.......được rồi, lần đầu tiên có thể coi như vậy........ Cũng hẳn là vậy!”

      hồ đồ, Tạ Gia Thụ lại bắt được điểm sơ hở, nheo mắt lại chậm rãi hỏi: “Lần đầu tiên? Tổng cộng mấy lần?!”

      Phùng Nhất Nhất hoảng hốt, thực chỉ muốn quỳ xuống xin tha thứ, run rẩy : “ thể dùng việc kia uy hiếp Thẩm Hiên, nghĩ lại xem, nếu ra, sau này tất cả chúng ta gặp nhau đều lúng túng, Thịnh Thừa Quang và Tử cũng kết hôn nhiều năm rồi, ra chuyện cũ cũng tốt lắm......”

      Tạ Gia Thụ tức giận: “Mẹ kiếp, em đừng lảng qua chuyện khác. Bị ta hôn mấy lần?”

      “Hai, hai lần.”

      Hai lần,......được rồi, mới có hai lần.

      Còn chưa tới mức giết người.

      Tạ Gia Thụ trầm mặc, ánh mắt nhìn mấy tốt đẹp.

      Phùng Nhất Nhất lo lắng giận chó đánh mèo Thẩm Hiên, liền ra việc kia: “Tạ Gia Thụ, cũng nên nghĩ đến Tiểu Hùng, Thẩm Hiên là cha nuôi của con bé, nếu chuyện này lộ ra, con bé thế nào? hãy suy nghĩ chút vì tâm lý của con bé ..........”

      “Câm miệng.” giờ phút này, Tạ Gia Thụ nghe được tên Thẩm Hiên phát ra từ miệng là thấy bực mình, buông lỏng tay ra, còn đẩy cái: “Em , mau!”

      Phùng Nhất Nhất được trả tự do, vội vã chạy ra khỏi xe, ôm túi đồ, quần áo xốc xếch đứng ngoài xe, do dự cúi người xuống, với người dận dỗi trong xe: “ gọi tài xế quay lại , uống rượu, lái xe rất nguy hiểm.”

      “Bớt lải nhải.” Tạ Gia Thụ liếc cái.

      **

      Giằng co lúc mới thoát khỏi Tạ ma vương, cũng muốn cùng lằng nhằng nữa, chạy như điên lên lầu, dám dừng lại.

      bước vào nhà, tóc tai rối bời, mặt còn có vệt nước mắt, mẹ Phùng kiểm tra đồ cho em trai nên cũng để ý tới , : “Sao lại quên điện thoại ở nhà? Thẩm Hiên gọi điện tìm đấy!”

      Phùng Nhất Nhất cúi đầu đổi giày, khàn giọng “Vâng.” tiếng rồi về phòng.

      Di động để tủ đầu giường, chỉ Thẩm Hiên gọi tới, mà còn có tin nhắn vừa gửi tới hai mươi phút trước: “Về nhà chưa?”

      ân cần như vậy khiến cho Phùng Nhất Nhất vừa “bán” cảm thấy chột dạ.

      do dự, tiếng điện thoại vang lên, là Thẩm Hiên.

      Người nào đó chột dạ liền bắt máy, thái độ rất tốt: “Alo, ngại quá, em vừa mới nhìn thấy tin nhắn.”

      Thẩm Hiên say rượu nên thanh trầm nhiều so với bình thường, nghe dịu dàng: “ sao,.... Lúc nãy em về, đừng hiểu lầm, biết Tạ Gia Thụ, cậu ta vui, cùng lắm là biểu lộ ra mặt, quá đáng với em nên mới để cậu ta đưa em về. Dù sao cũng cần cho Tiểu Hùng mặt mũi.”

      Phùng Nhất Nhất khóc ròng trong lòng, muốn cho biết: Tạ Gia Thụ bây giờ còn là người thiếu niên đơn thuần trước kia.

      “Nhất Nhất.” Thẩm Hiên thấy tràm mặc, cho là đau lòng vì thái độ của Tạ Gia Thụ, lại càng thêm dịu dàng: “Em từng đồng ý với , để quá khứ mê hoặc, suy nghĩ kỹ, bây giờ em nghĩ kỹ chưa?”

      Phùng Nhất Nhất thành thực : “Vốn hiểu,.....bây giờ lại hồ đồ.”

      Vốn tưởng rằng là quá khứ, chỉ còn là kí ức, cho dù chuyện gì xảy ra cũng thể gặp lại, cho nên, dù chỉ là nỗi tiếc nuối mỏng manh cũng se qua, nhưng bây giờ, Tạ Gia Thụ trở lại rồi, so với trước đây còn.........hung dữ hơn.

      Phùng Nhất Nhất tự biết mình gánh nổi.

      Lúc này Thẩm Hiên say rượu, vốn thấy thoải mái lắm, nghe vậy càng đau đầu, cũng may là qua điện thoại nên cũng thấy gì, ngón tay vuốt mi tâm, nhàn nhạt phân tích: “Em phải tỉnh táo, trước đây em và cậu ta có vấn đề, tại cũng có, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, Phùng Nhất Nhất, em đừng giả ngu.”

      lại nhắc nhở em.”

      Giọng đột nhiên có mấy phần vui, ngược lại Thẩm Hiên lại bật cười: “Ha, xin lỗi, xin lỗi, lại quên mất.”

      hòa giải bầu khí, cười đùa : “Năm nay đúng là năm hạn của em, và Tạ Gia Thụ đều là hàng loại nhất, lại xuất cùng lúc, em có cảm thấy gánh nặng này rất ngọt ngào ?”

      Phùng Nhất Nhất có tâm trạng giỡn với , nghiêm túc : “ ra em hiểu rất , có lẽ em chỉ hoài niệm tuổi thanh xuân của mình, còn ta nhớ mãi quên là vì năm đó bị em từ chối.”

      ý của Thẩm Hiên bị nhìn thấu, bất đắc dĩ : “Cho dù vậy, em vẫn muốn thử lần phải ?”

      “Vâng.” Phùng Nhất Nhất nhàng khẳng định.

      “Em khéo léo cự tuyệt phải ?” Thẩm Hiên thấy khổ sở, rất lâu chưa từng có cảm giác bất đắc dĩ, bất lực như vậy. Vốn cảm thấy rất ngoan ngoãn, tại sao đối với chuyện liên quan đến Tạ Gia Thụ lại cứng đầu như vậy?

      Phùng Nhất Nhất giọng : “Em thể làm trễ nãi , chúng ta làm bạn vẫn tốt hơn.”

      Thẩm Hiên thở dài hơi: “ phục em rồi, để em bị Tạ Gia Thụ làm cho sứt đầu mẻ trán em còn chưa sợ mà”

      Phùng Nhất Nhất chưa kịp gì, lại tiếp lời: “Được rồi,....em cần lo về , tự biết chừng mực. Em muốn làm gì làm , nhân lúc còn mấy năm nữa làm luôn, tới lúc em hơn ba mươi rồi lại chẳng ai để ý em đâu.”

      Tại sao bất chấp tất cả với mà vẫn bị vặn ngược lại chứ? Phùng Nhất Nhất có chút buồn bực : “ cũng ba lăm rồi, đừng gây chuyện nữa.”

      Thẩm Hiên im lặng, mãi sau mới cất giọng bình tĩnh nhưng lại trịnh trọng: “ , có chừng mực. Huống chi tính cách em tốt hơn Tạ Gia Thụ, bị thương nặng hơn em.”

      **

      Phùng Nhất Nhất vừa cúp điện thoại của Thẩm Hiên chuông điện thoại lại vang lên.

      Tạ Gia Thụ cất giọng vô cùng thiếu kiên nhẫn: “Có phải gọi điện cho Thẩm Hiên ? Sao lâu vậy!”

      Phùng Nhất Nhất định cúp điện thoại liền gọi cho , vội vàng hỏi: “ về tới nhà chưa? lái xe chứ?”

      Bên kia yên tĩnh chút, giọng có phần tố hơn: “ mới hỏi em chuyện kia em còn chưa trả lời.”

      Có phải em vẫn đợi quay về?

      Hơn ba năm nay, có phải em cũng quan tâm ai, lòng đợi quay lại?

      Vừa rồi khóc rất nhiều, cũng kiềm chế mình, hỏi thêm. Sau đó biết bị heo hôn hai lần liền nóng giận đuổi , nên hỏi được.

      Phùng Nhất Nhất đáp, hai người chuyện lúc, bên tai đều là tiếng hô hấp của người kia, nặng khác nhau, nhưng nhịp tim lại giống nhau.

      Lúc lời nào lại cảm thấy rất hòa hợp, đây có phải cái mà người ta gọi là “Vô thanh thắng hữu thanh”?

      Bên kia, nghe Tạ Gia Thụ làm gì đó, nghe tiếng “ong”, sau đó lại nghe tiếng sột soạt, lật người, thanh bé lọt vào tai Phùng Nhất Nhất, có ảo giác ở rất gần, trong lòng ấm áp.

      Mỗi lời khuyên của Thẩm Hiên đều rất có đạo lý, nhưng đều vô dụng, nghe vào, điên rồi.

      muốn hỏi , có dám như em, vì mà chấp nhận bị mê hoặc.

      Hình như bất mãn, lầm bầm câu thô tục, Phùng Nhất Nhất phì cười, bị mắng: “Cười cái gì? Bệnh thần kinh! cúp máy!”

      Cửa sổ trước bàn đọc sách mở ra, ánh đèn đường cách đó xa chiếu lên thân cây ngô đồng, cành xuất mầm non, trời xuân sắp tới rồi. Phùng Nhất Nhất rúc vào trong chăn, tong đêm gió , đem trán áp vào gối, dịu dàng với : “Ngủ ngon.”

      **

      Hôm sau Phùng Nhất Nhất dậy sớm làm, ba Phùng, mẹ Phùng còn dậy sớm hơn, vẫn bận rộn lo cho con trai tựu trường. Bữa sáng hai người ăn đại đồ thừa hôm qua, Phùng Nhất Nhất ngồi vào bàn mẹ Phùng mới giật mình, bà làm đồ ăn sáng cho .

      “Bây giờ kịp nữa rồi. Con đường mua bánh bao ăn .” mẹ Phùng .

      Phùng Nhất Nhất chịu: “Hàng ven đường bẩn lắm! Dầu chiên lại tốt cho cơ thể.”

      Mẹ Phùng chê phiền phức: “Vậy ăn đại chút bánh quy , rồi ăn cơm trưa sớm chút.”

      Phùng Nhất Nhất bất đắc dĩ : “Mẹ, con với mẹ bao nhiêu lần rồi, ba bữa phải đúng giờ, đến chín giờ còn chưa ăn sáng, dạ dày tự động tiết dịch.”

      Mẹ Phùng giơ tay, uy hiếp im miệng! Phùng Nhất Nhất ngoan ngoãn ngậm miệng. Mẹ Phùng liếc , sau đó vừa càm ràm, vừa làm cho cái bánh trứng, cho muỗng thịt, bỏ vài cây hẹ, bỏ vào túi giữ nóng đưa cho , giục mau , đường ở đây làm phiền bà.

      Phùng Nhất Nhất chưa kịp ăn, cầm túi xách xuống lầu.

      Lúc ra từ cầu thang, theo bản năng liếc nhìn chỗ tối hôm qua Tạ Gia Thụ đậu xe đưa về, nhất thời chấn đông: xe ta vẫn còn đây.

      Phùng Nhất Nhất chạy tới, cửa sổ dán kính đen nên nhìn thấy bên trong, vòng qua trước kính chắn gió nhìn vào, ghế tài xế, có người yên tĩnh nằm đó, mặt nằm nghiêng thấy , nhưng người là cái áo khoác đính hai mươi bốn cái cúc thẳng hàng chiếu lấp lánh.

      Rất lâu rồi Phùng Nhất Nhất cảm thấy ngọt ngào mà lâng lâng như vậy, kích động chạy tới gõ cửa xe: “Tạ Gia Thụ! Tạ Gia Thụ!”

      Trong xe truyền đến tiếng lẩm bẩm mơ hồ của Tạ Gia Thụ, lát sau cửa xe hạ xuống. Gương mặt tuấn tú của Tạ đại thiếu tràn đầy mùi vị ngái ngủ: “Làm gì vậy? Phiền muốn chết!”

      “Sao lại ngủ ở đây? Tối hôm qua về nhà?!”

      Tạ Gia Thụ liếc cái, hung tợn : “ phải em cứ lải nhải bảo uống rượu được lái xe à?”

      Phùng Nhất Nhất rất muốn đưa tay bóp mặt ! Nhưng dám, chỉ có thể chống tay, lòng tràn đầy vui mừng nhìn .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12


      Cho dù ngủ chiếc xe sang trọng cũng bằng ngủ giường, hơn nữa, hình như Tạ Gia Thụ cảm rồi, lúc ngồi dậy hít thở thông, thỉnh thoảng hít lên, đúng là bị tắc, lại càng bực mình.


      Tạ đại thiếu gia bực mình, đôi tay nắm bánh lái lại càng chặt hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy nó ném .


      Từ lúc lên xe, Phùng Nhất Nhất rất vui vẻ, mặc dù dám nhếch miệng cười, nhưng đôi mắt lóe sáng, long lanh, giọng như nai tơ: “Phía trước quẹo phải!”


      Rẽ cái beep! rẽ đấy! Trong lòng Tạ Gia Thụ rất khó chịu, ta muốn rẽ về nhà!


      “Rẽ cái gì mà rẽ? đưa em làm à?”


      Phùng Nhất Nhất biết lúc mới ngủ giậy thường khó chịu, huống chi ngủ trong xe cả đêm, chắc chắn thoải mái, “Vậy tới bến xe buýt phía trước cho em xuống.”


      Cho về ngủ bổ sung!


      Nhưng vừa xong, sắc mặt Tạ Gia Thụ biến đổi còn gớm hơn, Phùng Nhất Nhất thấp thỏm, bất chợt đạp mạnh thắng xe, cực kì khoa trương dừng ở đèn đỏ.


      May mà Phùng Nhất Nhất thắt dây an toàn, nếu chắc bay ra ngoài rồi!


      Người từ trước tới nay vốn lái xe cẩn thận như người bộ, nhịn được trừng mắt với tài xế.


      Tạ Gia Thụ lại rất hả hê, khiêu khích nhướng mày, dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn .


      Phùng Nhất Nhất biết là cố tình, Phùng Nhất Nhất chưa ăn sáng nên cảm thấy hoảng hốt sẵn, bị làm như vậy lại càng tức giận: “Sao vẫn ngây thơ như vậy?”


      Tạ Gia Thụ cau chân mày lại, nhả thắng xe ra thêm đoạn rồi lại thắng lại!


      Phùng Nhất Nhất tức giận, liền muốn xuống xe, nhưng Tạ Gia Thụ nhanh tay khóa cửa xe lại.


      Lần này Tạ đại thiếu gia ngủ dậy tâm trạng rất tốt! Hơn nữa, còn rất vui vẻ, so với Phùng Nhất Nhất tức giận, hít sâu thở mạnh, lại dương dương tự đắc.



      **


      Vừa lúc tới công ty của Phùng Nhất Nhất. Xe vừa dừng, lời tháo dây an toàn, còn Tạ Gia Thụ chống tay bánh lái, miệng huýt gió, mắt nhìn về phía trước, nhìn , cũng mở khóa.


      Phùng Nhất Nhất nhịn, lấy hơi, thở mạnh: “Tạ Gia Thụ, loại người như , hành động rất trẻ con, hoàn toàn giống đàn ông.”


      Nếu so với trước kia, chỉ có hơn chứ kém, có lẽ do lúc trước phải ra vẻ nghiêm trang lâu quá nên sáng nay liền bộc phát ra hết, làm cho người ta muốn lao vào đánh cho trận!


      Sáng sớm phát cả đêm ở dưới lầu nhà còn thấy cảm động,... Tất cả tan thành mây khói.


      Nhưng mới ta câu, ta sầm mặt xuống, còn bày ra bộ mặt “Ta là tổng giám đốc lạnh lùng, nhóc con đừng chọc ta, nếu ta cho ngươi chết mất xác.”


      Phùng Nhất Nhất làm trễ, rối bời, đè nén cảm xúc với : “Bây giờ để em xuống xe , lúc khác chúng ta chuyện sau,....như bây giờ........ được tự nhiên lắm.”


      hiểu nổi, làm người ta lúc lên lúc xuống, bất ổn trong lòng.


      Đúng là Tạ Gia Thụ kìm nén quá lâu, chỉ trước mặt mới thấy nhõm, vì nhõm nên mất khống chế, bởi thằng khốn nạn.


      Sáng nay thực rất tuyệt vời, bởi có cảm giác mình trở lại khoảng thời gian trước đây. Nhìn thấy tức giận, cũng luống cuống, nhưng mặt vẫn biểu gì, nghe vậy, lấy từ trong hộp đựng đồ của xe ra tấm danh thiếp, ném về phía , kiêu ngạo : “ ngày của tôi đều được xắp xếp hợp lý, nếu muốn tìm tôi, phải bàn với trợ lí của tôi trước!”


      Phùng Nhất Nhất nhịn, bình tĩnh : “Được, tôi biết rồi. mở cửa .”


      Trong lòng Tạ Gia Thụ run lên, liếc nhìn cái rồi mở cửa.


      Sau đó nhanh tay kéo đai bảo hộ qua người , tới lúc Phùng Nhất Nhất cởi dây ra lại, xuống xe tự bao giờ, sau đó nhấc đôi chân dài to vòng qua bên kia mở cửa cho .


      khẽ khom lưng, đưa tay che đỉnh đầu , Phùng Nhất Nhất vòng dưới ngực ra,.....chỉ hành động như vậy làm động lòng.


      bất đắc dĩ nhìn cái.


      Tạ Gia Thụ chớp mắt, cũng gì, chỉ theo , chợt mắt sáng lên, vẻ mặt vô tội như cún con liền biến mất tăm, thân thiết nhưng kém phần thoải mái hắng giọng với người vừa tới: “Trần tổng! lâu gặp?”


      Trần tổng là BOSS của Phùng Nhất Nhất. Trần tổng vừa dừng xe thấy chiếc xe cả bề ngoài lẫm biển số đều chói chang, loại xe này, trong thành phố được mấy người có, biển số xe như vậy lại càng hiếm hơn, ông ta định lại nhìn thấy “Vèo” cái, người bên kia chạy xuống xe mở cửa cho người khác.


      Trần tổng từng gặp Tạ Gia Thụ mấy lần, nhưng cảm thấy khác lạ, người này có vẻ ân cần quá sức.....có gì đó đúng?


      phải thiên hạ đều đồn vị Tạ tổng này vừa khó tính vừa kiêu ngạo sao?


      Nhưng bày ra trước mắt như thế này phải ràng nhất sao? Ngước mắt xác định lại lần nữa, người này đúng là Tạ Gia Thụ mà.


      Trần tổng trong lòng suy tính, mặt tươi cười rạng rỡ, hồ hởi đáp lại: “Tạ tổng? Đúng là cậu rồi? Mới sáng ra, ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?”


      Tạ Gia Thụ rất đắc ý bắt tay với ông ta hàn huyên, nhìn người bên cạnh: “Ít khi tôi lái xe như hôm nay nên đưa ấy làm luôn.”


      Giọng nhàng nhưng loại nhàng này đặt vào hoàn cảnh này có sức mạnh rất lớn! Chỉ câu bình thường như vậy tuyên bố với thiên hạ quan hệ của bọn họ. Trần tổng dùng ánh mắt “Ta biết là viên bảo ngọc nhưng ngờ còn ở giữa lòng đại dương’ nhìn thuộc cấp.


      “Ha ha, chẳng trách bình thường tổ trưởng Phùng thường rất nghiêm túc trong công việc, chưa bao giờ trễ, a là có Tạ tổng chỉ bảo.”


      Nhất thời Phùng Nhất Nhất nên lời, Tạ Gia Thụ dịu dàng : “Đúng vậy, tôi còn nhờ vào ấy để nuôi gia đình đấy.”


      Trần tổng cười ha ha, tiếp: “Đúng rồi! Ngày
      http://***************.com/downloads/posts/2074894.gif

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12


      Cho dù ngủ chiếc xe sang trọng cũng bằng ngủ giường, hơn nữa, hình như Tạ Gia Thụ cảm rồi, lúc ngồi dậy hít thở thông, thỉnh thoảng hít lên, đúng là bị tắc, lại càng bực mình.


      Tạ đại thiếu gia bực mình, đôi tay nắm bánh lái lại càng chặt hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy nó ném .


      Từ lúc lên xe, Phùng Nhất Nhất rất vui vẻ, mặc dù dám nhếch miệng cười, nhưng đôi mắt lóe sáng, long lanh, giọng như nai tơ: “Phía trước quẹo phải!”


      Rẽ cái beep! rẽ đấy! Trong lòng Tạ Gia Thụ rất khó chịu, ta muốn rẽ về nhà!


      “Rẽ cái gì mà rẽ? đưa em làm à?”


      Phùng Nhất Nhất biết lúc mới ngủ giậy thường khó chịu, huống chi ngủ trong xe cả đêm, chắc chắn thoải mái, “Vậy tới bến xe buýt phía trước cho em xuống.”


      Cho về ngủ bổ sung!


      Nhưng vừa xong, sắc mặt Tạ Gia Thụ biến đổi còn gớm hơn, Phùng Nhất Nhất thấp thỏm, bất chợt đạp mạnh thắng xe, cực kì khoa trương dừng ở đèn đỏ.


      May mà Phùng Nhất Nhất thắt dây an toàn, nếu chắc bay ra ngoài rồi!


      Người từ trước tới nay vốn lái xe cẩn thận như người bộ, nhịn được trừng mắt với tài xế.


      Tạ Gia Thụ lại rất hả hê, khiêu khích nhướng mày, dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn .


      Phùng Nhất Nhất biết là cố tình, Phùng Nhất Nhất chưa ăn sáng nên cảm thấy hoảng hốt sẵn, bị làm như vậy lại càng tức giận: “Sao vẫn ngây thơ như vậy?”


      Tạ Gia Thụ cau chân mày lại, nhả thắng xe ra thêm đoạn rồi lại thắng lại!


      Phùng Nhất Nhất tức giận, liền muốn xuống xe, nhưng Tạ Gia Thụ nhanh tay khóa cửa xe lại.


      Lần này Tạ đại thiếu gia ngủ dậy tâm trạng rất tốt! Hơn nữa, còn rất vui vẻ, so với Phùng Nhất Nhất tức giận, hít sâu thở mạnh, lại dương dương tự đắc.



      **


      Vừa lúc tới công ty của Phùng Nhất Nhất. Xe vừa dừng, lời tháo dây an toàn, còn Tạ Gia Thụ chống tay bánh lái, miệng huýt gió, mắt nhìn về phía trước, nhìn , cũng mở khóa.


      Phùng Nhất Nhất nhịn, lấy hơi, thở mạnh: “Tạ Gia Thụ, loại người như , hành động rất trẻ con, hoàn toàn giống đàn ông.”


      Nếu so với trước kia, chỉ có hơn chứ kém, có lẽ do lúc trước phải ra vẻ nghiêm trang lâu quá nên sáng nay liền bộc phát ra hết, làm cho người ta muốn lao vào đánh cho trận!


      Sáng sớm phát cả đêm ở dưới lầu nhà còn thấy cảm động,... Tất cả tan thành mây khói.


      Nhưng mới ta câu, ta sầm mặt xuống, còn bày ra bộ mặt “Ta là tổng giám đốc lạnh lùng, nhóc con đừng chọc ta, nếu ta cho ngươi chết mất xác.”


      Phùng Nhất Nhất làm trễ, rối bời, đè nén cảm xúc với : “Bây giờ để em xuống xe , lúc khác chúng ta chuyện sau,....như bây giờ........ được tự nhiên lắm.”


      hiểu nổi, làm người ta lúc lên lúc xuống, bất ổn trong lòng.


      Đúng là Tạ Gia Thụ kìm nén quá lâu, chỉ trước mặt mới thấy nhõm, vì nhõm nên mất khống chế, bởi thằng khốn nạn.


      Sáng nay thực rất tuyệt vời, bởi có cảm giác mình trở lại khoảng thời gian trước đây. Nhìn thấy tức giận, cũng luống cuống, nhưng mặt vẫn biểu gì, nghe vậy, lấy từ trong hộp đựng đồ của xe ra tấm danh thiếp, ném về phía , kiêu ngạo : “ ngày của tôi đều được xắp xếp hợp lý, nếu muốn tìm tôi, phải bàn với trợ lí của tôi trước!”


      Phùng Nhất Nhất nhịn, bình tĩnh : “Được, tôi biết rồi. mở cửa .”


      Trong lòng Tạ Gia Thụ run lên, liếc nhìn cái rồi mở cửa.


      Sau đó nhanh tay kéo đai bảo hộ qua người , tới lúc Phùng Nhất Nhất cởi dây ra lại, xuống xe tự bao giờ, sau đó nhấc đôi chân dài to vòng qua bên kia mở cửa cho .


      khẽ khom lưng, đưa tay che đỉnh đầu , Phùng Nhất Nhất vòng dưới ngực ra,.....chỉ hành động như vậy làm động lòng.


      bất đắc dĩ nhìn cái.


      Tạ Gia Thụ chớp mắt, cũng gì, chỉ theo , chợt mắt sáng lên, vẻ mặt vô tội như cún con liền biến mất tăm, thân thiết nhưng kém phần thoải mái hắng giọng với người vừa tới: “Trần tổng! lâu gặp?”


      Trần tổng là BOSS của Phùng Nhất Nhất. Trần tổng vừa dừng xe thấy chiếc xe cả bề ngoài lẫm biển số đều chói chang, loại xe này, trong thành phố được mấy người có, biển số xe như vậy lại càng hiếm hơn, ông ta định lại nhìn thấy “Vèo” cái, người bên kia chạy xuống xe mở cửa cho người khác.


      Trần tổng từng gặp Tạ Gia Thụ mấy lần, nhưng cảm thấy khác lạ, người này có vẻ ân cần quá sức.....có gì đó đúng?


      phải thiên hạ đều đồn vị Tạ tổng này vừa khó tính vừa kiêu ngạo sao?


      Nhưng bày ra trước mắt như thế này phải ràng nhất sao? Ngước mắt xác định lại lần nữa, người này đúng là Tạ Gia Thụ mà.


      Trần tổng trong lòng suy tính, mặt tươi cười rạng rỡ, hồ hởi đáp lại: “Tạ tổng? Đúng là cậu rồi? Mới sáng ra, ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?”


      Tạ Gia Thụ rất đắc ý bắt tay với ông ta hàn huyên, nhìn người bên cạnh: “Ít khi tôi lái xe như hôm nay nên đưa ấy làm luôn.”


      Giọng nhàng nhưng loại nhàng này đặt vào hoàn cảnh này có sức mạnh rất lớn! Chỉ câu bình thường như vậy tuyên bố với thiên hạ quan hệ của bọn họ. Trần tổng dùng ánh mắt “Ta biết là viên bảo ngọc nhưng ngờ còn ở giữa lòng đại dương’ nhìn thuộc cấp.


      “Ha ha, chẳng trách bình thường tổ trưởng Phùng thường rất nghiêm túc trong công việc, chưa bao giờ trễ, a là có Tạ tổng chỉ bảo.”


      Nhất thời Phùng Nhất Nhất nên lời, Tạ Gia Thụ dịu dàng : “Đúng vậy, tôi còn nhờ vào ấy để nuôi gia đình đấy.”


      Trần tổng cười ha ha, tiếp: “Đúng rồi! Ngày đó trợ lý của Tạ tổng đưa chi phiếu tới, ngại quá!”

      “Ông gì vậy!” vừa đúng trong đôi mắt cười kia có tia lúng túng: “Tôi thường hay trêu ấy, lần đó làm quá khiến ấy trễ nải công việc, làm cho Trần tổng chê cười rồi… Mới rồi ấy còn vì chuyện này mà giận tôi.”

      xong, còn lấy tay xoa đầu Phùng Nhất Nhất, tựa như con sói gian manh.

      Phùng Nhất Nhất nhìn màn này bỗng nảy sinh cảm giác muốn bạo hành.

      biết người bên cạnh cũng có khả năng chuyện biết tới biết rồi hợp lòng người như vậy.

      ta bây giờ là ai vậy? Cái đuôi kiêu ngạo của ta cùng bay thẳng lên trời, chẳng lẽ nhìn nhầm?

      Phùng Nhất Nhất kinh ngạc tới ngây người, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tạ Gia Thụ, dưới mắt Trần tổng có nghĩa là: tổ trưởng Phùng “Rất bất mãn”, dùng ánh mắt “Cảnh cáo” “Trừng” Tạ tổng.

      Trần tổng cười “Ha ha ha” rất lòng: “Tổ trưởng Phùng, chuyện này cần trách Tạ tổng! Coi như nể mặt tôi. Ha ha ha.”

      Hai người chuyện làm bầu khí vui vẻ, ấm áp, vẻ mặt như bị sét đánh của Phùng Nhất Nhất cũng làm Tạ Gia Thụ thấy dễ thương. Tạ Gia Thụ tạm biệt Trần tổng, trước khi còn cố ý cụng đầu Phùng Nhất Nhất ngay trước mặt Trần tổng, dịu dàng, chu đáo : “Vậy trước nha!”

      Phùng Nhất Nhất biết gì, ngây ngô hỏi: “ đưa chi phiếu tới rồi à?”

      chạy tới bệnh viện mắng trận, ra cho người đưa tới,… trong lòng thoáng bối rối.

      Sáng mùa xuân đẹp như vậy, ánh mặt trời tràn đầy sức sống, ánh nắng chạy lon ton như con nai tơ, vung vãi khắp mặt đất. Phùng Nhất Nhất đứng ở nơi giao giữa ánh mặt trời và chiếc bóng của tòa nhà, tóc đen như lông quạ, gương mặt bị ánh mặt trời chiếu vào, từng cọng lông tơ đều thấy .

      Tạ Gia Thụ căn bản nghe gì, chỉ thấy môi nhấp nháy, đáng !

      Trần tổng thức thời lên lầu từ trước, dù sao người xung quanh đều nhận ra, Tạ Gia Thụ khom lưng hôn .

      **

      Nghĩ đến việc mình cả đêm chưa đánh răng rửa mặt còn hôn , Tạ Gia Thụ bước trở lại xe.

      vừa lên xe cửa sổ bên ghế lái phụ bị gõ “Cốc cốc cốc”, hạ cửa xuống hỏi người mới rồi còn than trễ: “Chuyện gì?”

      Phùng Nhất Nhất đưa cái túi nhăn nhúm, vẫn còn nguyên hơi ấm.

      “Cho đấy! Bữa sáng!” vui vẻ .

      Tạ Gia Thụ nghi ngờ cầm tay săm soi, hỏi : “Em ăn chưa?”

      Phùng Nhất Nhất cười ngọt ngào: “Chưa ăn…”

      Chỉ là no rồi!

      Nhưng còn chưa chỉ là, Tạ Gia Thụ vừa nghe đây là bữa sáng của , vội vàng thu tay lại, giấu đồ vào trong ngực, cứ như sợ lấy lại.

      Phùng Nhất Nhất nhìn bộ dạng này của lại thấy hối hận,… Nhưng Tạ Gia Thụ huýt sáo lái xe .

      Đoạn đường này vui vẻ !

      Lái xe vào nhà để xe, xe vừa dừng lại, Tạ Gia Thụ kiềm được cười “Ha ha”, móc ra cái túi cất trong ngực.

      Cái gì nhỉ, từ từ mở ra, cái trứng cuộn, mấy cái bánh cuốn thịt nhìn chả bõ dính răng mới làm buổi sáng, hơn nữa còn quấn hành,… gớm muốn chết.

      Tạ đại thiếu gia mặc dù ghét nhưng vẫn ăn ngon lành.

      Hôm nay Tạ Gia Vân có linh cảm hay, vừa xuống xe nhìn thấy em trai quý của mình ngồi trong xe ăn cái gì đó.

      dám tin vào mắt của mình, lúc tới gần mới kì quái hỏi: “Gia Thụ, em làm gì vậy?”

      Tạ Gia Thụ suýt nữa nghẹn!

      Mặt biến sắc nuốt xuống đồ ăn mắc nghẹn trong cổ,… Đau đớn ở cổ liền chuyển xuống ngực.

      Người em trai này của Tạ Gia Vân là tay nuôi lớn, cậu ta từ bé hay bắt bẻ, sau này lớn lên lại càng khó chiều, hơn nữa lúc ăn cơm còn phải xem hoàn cảnh, tâm trạng cậu ta… Dáng vẻ ngồi trong xe vừa ăn vừa cười của cậu ta là lần đầu tiên nhìn thấy!

      Tạ Gia Vân miễn cưỡng lấy lại ý thức, hỏi: “Sao tối hôm qua em về?”

      Tạ Gia Thụ ăn xong, rút khăn giấy ra, ưu nhã lau miệng, : “À, tối hôm qua Thừa Quang bảo em qua nhà ấy ăn cơm.”

      Câu trả lời rất thành thạo, quả nhiên Tạ Gia Vân bị thu hút bởi vấn đề này, cảm thấy hứng thú hỏi: “Hả? vậy em chuyện với ta thế nào?”

      “Cũng tạm.” Tạ Gia Thụ bình thản, nhìn ra manh mối nào, “Tóm lại, em cố gắng tranh thủ.”

      với chị mình: ta rất nguyện ý hợp tác.

      Giống như lúc ở trước mặt Thịnh Thừa Quang cũng tỏ ra khoan dung.

      Tạ Gia Vân thể tìm Thịnh Thừa Quang chứng thực, ánh mắt cố ý lướt qua cái bánh trứng cuộn trong tay em trai,… Loại đồ ăn này thể lấy từ nhà Thịnh Thừa Quang.

      rất muốn biết nhưng lời tới miệng lại nuốt xuống.

      Dù sao bây giờ cậu ta cũng là tổng giám đốc của F.D, về nước đầu tư,… còn là thằng em trai mà trước đây quản giáo. Có số việc, tới lượt mở miệng chứ đừng là can thiệp.

      “Em vất vả rồi!” Tạ Gia Vân ôn nhu .

      Tạ Gia Thụ nhìn cười cười.
      Last edited: 5/9/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13


      Nhà họ Thịnh và nhà họ Tạ đều là hai đại gia tộc ở vùng đất này, đều có cơ ngơi trăm năm, gốc rễ sâu rộng, cho dù Tạ Gia Thụ mang hơn trăm triệu trở về cũng sánh bằng, nhưng Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân đều hiểu : F.D chỉ là cái vỏ bọc, là trò chơi, chỗ dựa chân chính của Tạ Gia Thụ, chỗ khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn là nguồn đầu tư phía sao F.D. khoản tiền lớn như vậy, ta mang về đầu tư trong nước, người ta chịu cho ta mang về, mối quan hệ này mới là thứ khiến người ta đổ xô tìm hiểu.


      Tạ Gia Thụ bị người ta săn đuổi như vịt khác xưa. bây giờ thể ngủ ngay khi thấy mệt, hôm qua đến nhà Thịnh Thừa Quang ăn cơm, buổi tối lại ngủ quên dưới nhà ai kia, hôm nay có rất nhiều chuyện phải giải quyết bù. về nhà tắm rửa sạch sau đó liền rời nhà.


      Tập đoàn F.D nằm ở khu vực đắt đỏ nhất thành phố, toàn bộ văn phòng đều được sửa chữa lại, vì thỉnh thoảng có các nghệ sĩ nổi tiếng ra vào nên lúc nào cũng có vệ sĩ đứng xếp thành hàng ở hai beeb thang máy, lúc này trợ lý của Tạ Gia Thụ cũng đứng gần đó, chăm chú lắng nghe lời của tổng giám đốc đại nhân.


      Tỏng giám đốc quý của ta nhìn có vẻ mệt mỏi, chắc là tối hôm qua ngủ ngon giấc, nhưng mà đuôi mắt lại lên nét cười dứt, có vẻ hài lòng,...... Vị trợ lý mặt biểu cảm nghĩ thầm: chẳng lẽ đêm qua cậu ta thoát khỏi kiếp xử nam rồi?


      “Tạ tổng.” người trợ lý tỉnh bơ báo cáo: “Bên Diệp Mộc trả lời chắc chắn: hợp đồng Mars có thể kí ngay cho chúng ta, nhưng mà Trần Nguyên cầu hoãn lại vì vợ lại sinh con, nửa năm này Trần Nguyên đều hoãn tấTử cả hoạt động.”


      Tạ Gia Thụ bước ngừng về phía phòng làm việc, liếc nhìn hợp đồng trong tay trợ lý, : “Diệp Mộc lại đồng ý dễ dàng như vậy, thể nào? ta cầu điều kiện phụ gì?”


      “Tạ tổng minh.” kĩ thuật diễn xuất max level, vị trợ lý dù là nịnh bợ nhưng vẻ mặt vẫn rất chân , “Diệp Mộc cầu hợp tác song phương.”


      Nếu “song phương”, ví dụ như hợp đồng Mars quý hiếm, chạm vào có thể bỏng, bên môi giới có nếu Tạ Gia Thụ kí hợp đồng này, lại còn phải phụ thuộc vào người mới, còn phải chấp nhận mua tặng n.


      Nhưng mà những người mới này lại có người chống lưng, cũng có gì bất lợi. Tạ Gia Thụ thả lỏng ghế sau bàn làm việc, ngoắc ngoắc tay nhận lấy xấp hình, thuật tay gạt ra bàn, nhìn lướt qua, ngón tay đan vào rồi lại thả ra.


      trong hình nhìn khoảng mười tám, mười chín tuổi, đôi mắt hạnh thanh thuần, trong sáng, lúc cười nét mặt cong cong, tự nhiên xinh xắn. Trợ lý ghé đầu nhìn, lòng nhận xét: “Tạ tổng, mắt của cậu xuất sắc! ấy là Lương Dĩ Thanh, cháu của tổng giám đốc Lương thị - Lương Phi Phàm.”


      Những người khác đều chỉ là “Em nuôi” hoặc “Con nuôi”, riêng chỉ có Lương Dĩ Thanh là công chúa đúng nghĩa. Địa vị của nhà họ Lương ở thành phố C cũng giống như nhà họ Thịnh ở thành phố G, Lương Phi Phàm là người hai phái hắc bạch đều thâu tóm trong tay, hơn nữa, có quan hệ rất tốt với các đị gia tộc ở thành phố C, cháu quý của ông ta có thể ở đây, thể tốt hơn!


      Nhưng hình như tổng giám đốc quý của ta nghĩ vậy,......tựa vào ghế, phách lối đặt hai cái chân dài to lên bàn, Tạ Gia Thụ bật cười tiếng : “Tôi nhìn gương mặt này của ta,....xấu như vậy, tới lúc đó lăng xê được lại tìm tôi hỏi tội!”


      Trợ lý theo Tạ Gia Thụ ba năm, mặc dù rất khó đoán đúng tâm tư của , nhưng lần này ta dám chắc tổng giám đốc của ta trái lòng mình: Lương Dĩ Thanh này, dáng dấp giống Phùng Nhất Nhất tới sáu phần, đôi mắt kia, giống y chang.


      Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt vẫn cười nịnh nọt: “Tạ tổng minh, tôi xin bái phục.” rồi ra ngoài.


      Nhưng vừa bước ra tới của liền nghe giọng phức tạp của Tạ Gia Thụ: “Đúng rồi, đặt cho tôi chỗ,..... Bao hết cả sảnh, lát nữa tôi đưa hình cho , theo đó mà xắp xếp, món điểm tâm nhất định phải là bánh Tiramisu.


      **


      Phùng Nhất Nhất bình thường rất cố định sớm tới trễ về, sáng nay lại tới trễ nửa giờ, các tổ viên điều cảm thấy hiếu kì. Buổi trưa, cả đám người trẻ tuổi đều nhìn ngó nghiêng, còn đánh tiếng hỏi tại sao lại tới trễ, vừa bực mình vừa tức cười.


      vừa ngồi xuống nhìn hai cái văn tự, Trần tổng gọi điện bảo lên phòng ông ta.


      Vừa bước vào Trần tổng hiến hướng cười, Phùng Nhất Nhất hiểu nhưng vẫn giả ngây, bất đắc dĩ : “Trần tổng tìm tôi có việc gì à?”


      Trần tổng chỉ ghế salon bảo ngồi, ông ta cầm li trà hớp ngụm rồi : “Lúc trước là thịnh tổng giới thiệu tới chỗ tôi nhỉ, tôi còn tưởng là người nhà họ Thịnh, tôi nghe Thịnh Gia và Tạ gia là kẻ thù, tại sao lại quen biết Tạ Gia Thụ?”


      Tổng giám đốc, chuyện bát quái như vậy mà ông có thể thẳng vào vấn đề như vậy sao?......... Phùng Nhất Nhất lầm bầm trong lòng nhưng vẫn giải thích: “Bọn tôi quen biết từ trước, lúc đó quan hệ giữa nhà họ Thịnh và nhà họ Tạ vẫn còn tốt.”


      Khi đó vợ chưa cưới của Thịnh Thừa Quang còn là Tạ Gia Vân, Tử là đứa con riêng được lộ ra ngoài, Tạ Gia Thụ ỗi ngày kiểu tóc, còn , chuyện quan trọng nhất cuộc đời là mỗi quý kiểm tra sức khỏe lần.


      Trần tổng bừng tỉnh hiểu ra, cười càng vui vẻ: “Ha ha ha,..... Tôi gọi là muốn cho biết: chuyện ngân phiếu, đừng giận Tạ tổng nữa! Biết bao nhiêu chuyện? Toi nghe người ta nới Tạ tổng rất kiệt xuất, lại là con nhà thế gia. Sáng nay dị dàng dỗ dành như vậy, rất tốt, phải biết quý trọng.”


      Phùng Nhất Nhất cúi thấp đầu ra, lúc trở lại chỗ làm, xoa xoa cái bụng đói meo, còn tâm tư nghĩ: tôi còn chưa quý trọng ấy sao? Tôi cũng ngủ đêm trong xe cho ấy là xong!


      Có điều, muốn hỏi ,...... Bọn họ như bây giờ là định làm gì đây?


      Phùng Nhất Nhất lấy ra danh thiếp hồi sáng cho , gọi cho trợ lý của ta xếp giờ.


      **


      Chưa tơi khắc, chuông điện thoại reo mãnh liệt, trong miệng Phùng Nhất Nhất còn ngậm bánh quy soda, ngây ngây trả lời: “Alo.”


      Tạ Gia Thụ vốn hận thể đem từ trong điện thoại kéo đến mà đánh, tiếng này làm ta mềm nhũn, tức giận biết sao cũng giảm nửa.


      “Em gọi điện cho ta làm gì?” trợ lý đó là đàn ông! gọi điện cho người đàn ông xa lạ! “Đầu óc em bị gì vậy?”


      Phùng Nhất Nhất nuốt bánh quy xuống giải thích: “Hồi sáng bảo em gọi số này hẹn .”


      Đầu óc mới có vấn đề!


      Tạ Gia Thụ lập tức xù lông: “ bảo em làm nhiều chuyện như vậy em nghe lời ?! Trước đây bảo em ở lại bên ! Sao em làm?!”


      Lần này Phùng Nhất Nhất biết gì, khô khốc nuốt nước bọt xuống.


      “Ùng ục” tiếng, Tạ Gia Thụ ngứa ngáy trong lòng, híp mắt, tranh cãi chuyện này chỉ tổ tốn công vô ích.


      Sau lát, thái độ của có chuyển biến tốt hơn, chỉ là thanh vẫn mất hứng như cũ: “ , tìm có chuyện gì?”


      - Chuyện đó, có thời gian ,..... Chúng ta gặp mặt chuyện được ?


      “Ơ, gấp gáp thế à?” lại vui vẻ trở lại.


      Phùng Nhất Nhất than thở trong lòng: “Kéo dài cũng vô nghĩa.”


      Bên kia Tạ Gia Thụ im lặng hồi, tiếp: “Tối đón em, tan làm đừng lung tung.”


      xong liền cúp điện thoại, chợt quan tâm: “Phùng Nhất Nhất, em vừa ăn cái gì?”


      Phùng Nhất Nhất: “À, a.”


      “.... Lừa ăn cái bánh trứng gì đó, còn bảo là bữa sáng của em.”


      lầm bầm câu rồi cúp điện thoại.


      Phùng Nhất Nhất nhìn về bánh quy soda bàn, mặt cũng méo . tới lấy tài liệulà sinh viên mới tốt nghiệp, vẩy vẩy đuôi tóc, híp măt cười hỏi: “Tổ trưởng! Mới rồi chị chuyện với bạn trai à?”


      Phùng Nhất Nhất lắc đầu, lại càng cam lòng : “ phải, là người cực kì kì cục!”


      “Nhưng mà đàn ông chỉ kì cục trước mặt gáo mình .”


      trẻ có giọng thanh thoát, Phùng Nhất Nhất nghe rất lọt tai, tâm trạng cũng thay đổi, hỏi lại: “Có ?”


      đó! Ở trước mặt người khác ta luôn muốn giữ mặt mũi, chỉ trước mặt chị họ mới mở lòng.” đáng , kinh nghiệm ống chưa bao nhêu, mở to đôi mắt, ánh mắt kia rất giống Phùng Nhất Nhất lúc mới quen Tạ Gia Thụ ,“ người đàn ông có thể bỏ xuống tự ái và hình tượng trước mặt chị, đem con người của ta cho chị thấy, đó chính là .”


      Phùng Nhất Nhất nghe mà cười ngừng. cho rằng tổ trưởng cười vì , nhưng ra Phùng Nhất Nhất muốn cho biết,.... Cái loại chân tình này, dùng để hoài niệm tốt hơn.


      Nhưng rồi cũng gì, bỏi chính năm hai mốt tổi cũng tin những lời như vậy. Đến bây giờ hai tám,.... Mặc kệ có tin hay cũng ngớ ngẩn như vậy nữa.


      Còn chưa tới giờ tan sợ Tạ Gia Thụ đợi ở dưới lầu, Phùng Nhất Nhất dám để chờ lâu, dọn ít đồ rồi xuống. Các tổ viên nhìn tổ trưởng rối rít bỏ trốn như thỏ con, vội tò mò lần theo.


      Hôm nay Tạ Gia Thụ có tài xế, ngồi phía sau vừa đợi vừa xem tin nhắn, vừa ngẩng đầu thấy Phùng Nhất Nhất hấp ta hấp tấp ra cổng, phía sau còn có đám người bám theo, Tạ Gia Thụ liền hiểu trong lòng.


      lập tức xuống se đón , Phùng Nhất Nhất cho rằng tính đùa di của lại nổi lên, nhưng đọt nhiên cười chẳng giống người điên tí nào,còn rất cuốn hút, đưa tay lấy túi trong tay , đưa cho tài xế, sau đó nâng mặt lên phất phất tay với đám người sau lưng


      “Là dồng nghiệp của em hết à?” cười hỏi.


      Phùng Nhất Nhất lúc này mới phát raaám con nít này: “Ừ, chung tổ với em hết.”


      Bọn nhóc liền chạy qua, quan sát Tạ Gia Thụ và xe của , các bé trai hâm mộ nhìn Tạ Gia Thụ, các bé chăm chú nhìn tổ trưởng của mình.


      Phùng Nhất Nhất hơi lúng túng hỏi: “Mấy đứa làm mà tụ tập ở đây làm gì?”


      “Nhìn rể a.” đám người này bình thường quan hệ rất tốt với Phùng Nhất Nhất, chẳng hề sợ tí nào, hùng hổ đáp.


      Tạ Gia Thụ cười híp mắt ôm Tạ Gia Thụ, với bọn họ: “ xin lỗi, hôm nay rể muốn mang tổ trưởng Phùng thế giới hai người, lần tới mời mọi người ăn cơm được ?”


      Bọn hoan hô, sau đó bj Phùng Nhất Nhất trừng mắt, liền chạy mất tăm.


      “Ha ha.” Tạ Gia Thụ tâm trạng cực kì tốt, ôm về, : “Đồng nghiệp của em ngay thẳng, tốt hơn chỗ nhiều.” đồng nghiệp của đều rất sợ , nào dám hi hi ha ha cười đùa như vậy.


      Phùng Nhất Nhất toát mồ hôi, quay qua liếc nhìn : “Bọn họ đều vừa tốt nghiệp, chuyện suy nghĩ.”


      rể” phải em dạy bọn họ.


      thấy rất tốt.” mở của xe cho , “Lúc trẻ chúng ta cũng như vậy, suy nghĩ quá nhiều nên cũng vui vẻ hơn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :