1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nóng lòng chữa trị bậy - Mộc Tú(10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:
      Phi Tuyết Cung chủ điên rồi!

      Tin đồn này nhanh chóng làm kinh động giới võ lâm! Có phải hay , ai có thể biết, chỉ biết là mọi người đều rối rít nghị luận.

      Tin đồn rằng đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ cư nhiên điên rồi!

      phố xa hội chùa mùng bảy tháng bảy vô cùng đông đúc, trong từng tốp người xem náo nhiệt, có khất cái toàn thân dơ bẩn, phân biệt diện mạo, quần áo rách nát, tập tễnh mà , trong miệng lẩm bẩm .

      Chỉ có gần sát lắng nghe, mới có thể nghe ra câu kia ——

      "Lệ thâm sâu. . . . . . Toái tâm. . . . . . chút cũng có dấu vết. . . . . ." (mình cũng hiểu câu này a)

      Mấy tên côn đồ ở đầu đường theo dõi nàng.

      Nhìn khất cái này, mặc dù khắp người dơ bẩn, bẩn đến chịu nổi, nhưng dưới lớp y phục rách nát lại là thân hình yểu điệu mê người.

      "Đại ca, chừng là mặt hàng tốt?" Tên mập lùn cười háo sắc, tầm mắt nhìn chằm chằm eo của khất cái. Thon thả mảnh khảnh đầy nắm tay, có thể dễ dàng bẻ gảy.

      Chậc chậc, chỉ nhìn thôi cũng làm cho huyết mạch sôi trào, muốn tại cái eo này sờ soạng hồi.

      Tên được gọi là đại ca cười tà, ", đem nàng bắt đến nhìn chút."

      "Toái Tâm. . . . . . chút cũng có dấu vết. . . . . ." Khất nhi lẩm bẩm, thất thần nhìn về phía trước. Nàng biết mình là ai, cũng biết muốn làm cái gì, chỉ là si ngốc nhớ tới mấy câu đó.

      "Nhóc con, có muốn ăn cái này ?" Trước mặt bỗng nhiên có người chặn đường.

      Nàng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nam nhân kia.

      Tên mập lùn đem khối bánh nướng quơ quơ trước mặt nàng, "Ừ, cho ngươi đấy!" Bộ dáng kia tựa như kêu con chó tới cho ăn.

      Nàng đói bụng, nằm sát xuống đất, nhặt bánh nướng lên, muốn lấp đầy miệng mình! Nàng đói đói.

      đôi tay trắng nõn chợt đưa đến trước mắt nàng, ngăn cản để cho nàng ăn. Nàng ngẩn người, trước mắt thoáng qua bóng dáng trắng như tuyết, màu sắc này sạch làm sao, chói mắt làm sao.

      Nàng bỗng dưng ném bánh nướng , sợ hãi lui về phía sau rụt người lại.

      "Ngươi là ai?" Tên mập lùn nhìn chằm chằm bạch y nam tử bỗng nhiên xuất , chỉ bước nữa là đem nữ nhân này bắt cho lão đại, người này là ai? Xen vào làm gì?

      Bạch y nam tử lời nào, chỉ là nhàn nhạt nhìn .

      Gặp ánh mắt nhàn nhạt đó, tên mập lùn cảm thấy lạnh lẽo.

      Tên mập lùn thấy ngón tay thon dài của nam tử bắn ra cái gì đó, khi còn chưa kịp nhìn , đùi liền tê rần, bị đau kêu tiếng, ngã sấp mặt đất.

      "Mẹ kiếp! Ngươi biết thuật!" nhổ nước miếng, muốn giận dữ mắng mỏ, ngẩng đầu kinh ngạc, bạch y nam tử cùng khất cái kia cư nhiên. . . . . . Cư nhiên thấy.

      Mẹ kiếp. . . . . . gặp quỷ!

      đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run.

      Khất cái ngơ ngác nhìn bạch y nam tử.

      "Nàng nhận ra ta sao?" Bạch y nam tử dịu dàng hỏi nàng.

      Nàng thẫn thờ lắc đầu cái, ánh mắt đờ đẫn rơi vào mặt chàng, chỉ cảm thấy thanh của chàng rất êm tai, rất êm tai, ôn nhu, hình như thanh này nàng nghe qua rồi.

      "Nàng nhớ mình là ai ?" Bạch y nam tử lại hỏi.

      "Ta là ai?" Nàng mờ mịt mở miệng, "Ta là ai?"

      Phong Ngân đến gần nàng, lấy ống tay áo lau vết bẩn mặt nàng.

      Nàng khỏi co rúm thân thể.

      "Đừng sợ, ta tổn thương nàng." Chàng giọng .

      Nàng mờ mịt nhìn chàng, si ngốc thầm: "Lệ thâm sâu. . . . . . Toái tâm. . . . . . chút cũng có dấu vết. . . . . ."

      Phong Ngânchấn động, thở : "Ngưng nhi."

      Nàng ngơ ngác nhìn chàng, có phản ứng, tiếp tục lẩm bẩm: "Lệ thâm sâu. . . . . . Toái tâm. . . . . . chút cũng có dấu vết. . . . . ."

      "Đừng niệm nữa !" Phong Ngân bỗng ôm chặt nàng, cằm chống đỡ lên tóc nàng, ngửi thấy mùi thối từ cái cổ của nàng, trong mắt chàng thương tiếc càng sâu hơn, mắt ửng đỏ, rù rì : "Đừng niệm nữa. . . . . . Chúng ta về nhà !"

      Ánh nắng chiều ở Thanh Linh cốc, vẫn xinh đẹp như cũ khiến lòng người say đắm.

      "Ngưng nhi, tới đây." Phong Ngân chuẩn bị xong nước tắm, hướng nàng vẫy vẫy tay, ánh mắt kia vô cùng nhu hòa.

      Nàng nhìn chàng lát, mới chậm rãi tới, ánh mắt đề phòng lúc này mới buông lỏng xuống.

      "Nước này vừa vặn, nàng vào tắm chút, rất thoải mái." Phong Ngân mỉm cười, vén vén mái tóc tán loạn của nàng.

      Phong Ngân chuẩn bị ra ngoài, thấy nàng vẫn đứng nhúc nhích, chàng sững sờ hỏi: "Nàng biết cái gì là tắm rửa ?"

      Nàng lắc đầu cái, đờ đẫn nhìn chàng.

      Chàng than tiếng, "Đến."

      Phong Ngân kéo nàng qua, nhàng rút y phục của nàng, thân thể như bạch ngọc ra trước mắt chàng, trong mắt của chàng có tình dục, chỉ có đau lòng, thương nhìn nàng khắp người dơ bẩn, kiêu ngạo tinh khiết trong quá khứ cư nhiên biến thành như thế này.

      Đôi tay dịu dàng ở người nàng kì cọ, làm hoa cỏ tỏa mùi hương thơm ngát, chàng cẩn thận cọ rửa từng tấc da thịt của nàng. Nước nóng làm cho trong phòng trần đầy sương mù mờ mịt, chàng lấy tay xoa tóc nàng, làm nàng khẽ rên tiếng.

      "Thoải mái sao?"Phong Ngân cười cười, nhìn người trong thùng gỗ hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt buông lỏng.

      "Ừ. . . . . ." Nàng từ từ mở mắt ra, con ngươi ôn nhuận nhìn thẳng Phong Ngân.

      Ánh mắt nàng làm tim chàng đập nhanh, mắt mở to, ổn định tâm trạng, tiếp tục chuyên chú xử lý mái tóc như mây của nàng.

      Chỉ chốc lát sau, nàng được tẩy sạch bóng loáng, bị Phong Ngân bọc lại trong miếng vải bông trắng.

      "Giữ chặt, đừng để cảm lạnh." Phong Ngân vội vàng rời , thay nàng lấy y phục, thực tế là vì chàng dám đối mặt với nàng nữa, đây quả thực là khảo nghiệm định lực của chàng, chàng phải Liễu Hạ Huệ, có được tự chủ như vậy. Phong Ngân thầm nghĩ, về sau mình phải dậy nàng tự tắm.

      Phong Ngân làm bàn đầy đồ ăn, nàng ăn như hổ đói, căn bản là có cách nào cầm đũa, mà là lấy tay lung tung nhét đầy miệng.

      "Ngưng nhi, nàng ăn chậm chút, chớ nghẹn ." Phong Ngân thấy thế đau lòng lại thương tâm, nàng nhất định là đói bụng lâu. Ngày trước nàng đều ngại chàng nấu đồ ăn ngon, nhưng bây giờ ăn đến say sưa ngon lành như vậy.

      Nàng chuyên tâm ăn, Phong Ngân chuyên tâm nhìn nàng ăn.

      Dung nhan thanh lệ, còn rực rỡ như trong quá khứ, chỉ có ảm đạm cùng ngây ngốc.

      Tình kiếp là như thế nào? Để cho chàng cùng nàng thay nhau chịu hành hạ, chàng muốn nàng đau khổ nữa, chàng muốn bảo hộ nàng, đây là cam kết của chàng với nàng.

      Nàng phát Phong Ngân chuyên chú nhìn mình, gò má trắng nõn từ từ dính vào mảnh màu hồng, động tác ăn cơm cũng chậm xuống.

      Phong Ngân dịu dàng cười tiếng, vuốt ve tóc nàng.

      Ăn xong cơm tối, nàng liền buồn ngủ, dưới ánh trăng, nàng ngả đẩu vào vai chàng ngủ say. Phong Ngân nắm cánh tay mảnh khảnh của nàng, thăm dò mạch .

      Như chàng dự liệu, nàng là bị kích thích quá độ, tâm tình tích tụ, mới xuất triệu chứng si ngốc mất trí nhớ này.

      Phong Ngân buộc chặt cánh tay, khiến thân thể ấm áp trong ngực dựa sát vào mình; từ giờ về sau, chàng cùng nàng bao giờ tách ra nữa.

      Thời điểm sống lại lần nữa, chàng suy nghĩ lâu. Phong Ngân từng nghĩ buông xuôi tất cả, lần nữa bắt đầu cuộc sống, bao gồm cả việc quên nàng. . . . . .

      Nhưng, đây là giải thoát sao? Mặc kệ mình quên thế nào cũng quên hết, từng có tình há có thể dễ dàng dứt bỏ? Cho nên, chàng vẫn là quay lại tìm nàng, chàng nguyện ý lần nữa tin tưởng phần tình cảm này, tin tưởng nàng.

      Quyết định của Phong Ngân gặp phải rất lời phản đối, thực tế, cơ hồ là ai đồng ý. Tuyết Phách cùng Đường Vũ đều ủng hộ chàng, cảm thấy Như Tuyết Ngưng đáng giá để mình đối xử như vậy, ngay cả cha mẹ ruột của chàng cũng thế, bọn họ đều hi vọng chàng cùng Như Tuyết Ngưng có bất kì dính líu gì.

      Nhưng khi nghe nàng điên rồi, Phong Ngân cách nào bỏ mặc nàng. Bất luận như thế nào, nữ nhân chàng là nàng, cả đời đều , chàng cũng muốn buông tha nàng, đây là quyết định của chàng; giống như thời điểm Phong Tử Thê rời với chàng —— Ngân, ngươi phải hạnh phúc.

      Hạnh phúc của chàng chính là khi có nàng, điều này chàng có thể khẳng định.

      Cho nên, chàng nhất định phải tìm nàng về.

      Những ngày sau này trong cốc vô cùng yên tĩnh, mà Như Tuyết Ngưng vẫn cứ si ngốc như vậy, nhưng nàng lẳng lặng ở bên cạnh Phong Ngân, khiến Phong Ngân cảm thấy an lòng; so với những đau khổ ngày trước phải chịu, chàng cảm thấy hết sức vui vẻ thỏa mãn rồi.

      Có thể cùng nàng lẳng lặng ở chung chỗ, chính là tâm nguyện cả đời của chàng.

      Bây giờ so với lúc chàng mới tìm được nàng, tốt hơn rất nhiều. Nàng có thể tự xử lý chút chuyện sinh hoạt hàng ngày, chỉ là vẫn biết ăn , thậm chí biết gọi tên của chàng, điều này làm cho Phong Ngân có chút thất vọng, chàng rất muốn, rất muốn được lần nữa nghe nàng gọi tên mình.

      Ánh nắng sớm chiều ấm áp chiếu vào trong phòng, nàng ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, nhìn đóa hoa nở rộ bên ngoài, Phong Ngân xem sách chợt bị nàng quay người lại ôm lấy, đôi tay chặt quấn lên cổ chàng.

      Phong Ngân cúi đầu cười tiếng, "Ngưng nhi, nàng làm gì?" Chung sống mấy ngày nay, chàng thành thói quen bị nàng "đánh lén" như thế.

      Thuận thế ôm thân thể mềm mại kia, gần sát nhau khiến hai người đều cảm thấy rất thoải mái.

      Nàng dựa vào người Phong Ngân, nhàng phun chữ: "Nước."

      Phong Ngân nghe được, "Nàng muốn bờ sông sao?"

      Nàng chậm rãi gật đầu cái.

      "Được rồi, chúng ta ."

      Phong Ngân đầu tiên là đứng lên, phát giác nàng vẫn nhúc nhích. Chàng khẽ mỉm cười, "Thế nào, phải muốn bờ sông sao?"

      Nàng chỉ chỉ lưng của Phong Ngân.

      Phong Ngân biết, nàng như vậy là muốn mình cõng nàng.

      Phong Ngân dịu dàng cười tiếng, biết nàng bướng bỉnh, đưa lưng về phía nàng ngồi xổm người xuống, "Lên đây ."

      Nàng nhanh nhẹn nhảy lên lưng Phong Ngân.

      Nàng thích ý tựa lưng chàng, lưng của Phong Ngân cho nàng cảm giác rất ấm áp, rất an tâm; nhắm mắt lại, nàng cười ngọt ngào.

      Bờ sông cảnh sắc rực rỡ, Như Tuyết Ngưng cởi giày tất, bướng bỉnh mà đem chân vào trong nước chơi đùa, nước sông trong suốt phản chiếu đôi chân ngọc trắng như tuyết, câu động lòng người.

      Phong Ngân nhìn nhìn, có chút ngẩn ra.

      Chợt, nàng hướng tới trước mặt Phong Ngân chỉ chỉ.

      Phong Ngân nhìn thấy, đó là đóa hoa U Lan, màu xanh dương giống như mộng ảo dập dờn đón gió trong khe núi.

      "Rất đẹp." Phong Ngân than tiếng, quay đầu lại liếc thấy nàng chu cái miệng nhắn, chàng nhíu mày cười tiếng, "Nàng muốn ta hái cho nàng sao?"

      Nàng gật đầu cái, đáy mắt có chút vui mừng.

      "Được, nàng chờ." Phong Ngân bất đắc dĩ mà lắc đầu.

      Phong Ngân hai lời hướng khe đá phi thân tới, hái đóa U Lan cho nàng.

      Nàng vui mừng mà tiếp nhận, nhìn vào nước sông cắm lên búi tóc, người hoa tôn nhau lên, nhưng mà người so với hoa còn xinh đẹp hơn.

      Phong Ngân si ngốc nhìn nàng, thấy nàng vui vẻ đứng lên, lập tức kéo chàng, ở bờ vui sướng nhảy dựng lên.

      Phong Ngân cũng cười, nàng bây giờ áo trắng bay bay, tựa như tinh linh trong sơn cốc, xinh đẹp khiến người lóa mắt.

      Nàng giẫm hụt bước, lôi kéo Phong Ngân cùng nhau té xuống sông. Nàng kinh hoảng, ở trong nước giãy giụa thôi.

      "Ngưng nhi, đừng sợ, ta ở đây." Phong Ngân nhớ là nàng biết bơi.

      Phong Ngân vững vàng bắt được nàng, nhưng là trong mắt nàng vẫn tràn đầy hoảng sợ, chìm chìm nổi nổi trong nước.

      "Ngưng nhi."

      Phong Ngân ôm lấy nàng vận khinh công, bay vọt lên mặt nước, muốn nàng bị kinh hoảng nữa. (). Phong Ngân có chút hiểu, ra nước này rất cạn, tại sao nàng lại sợ vậy chứ?

      "Ngưng nhi, sao, chúng ta ở bờ rồi." Phong Ngân đem nàng ôm vào trong ngực, dịu dàng trấn an nàng.

      Cảm giác đôi tay của nàng ôm mình chặt, chàng liền nhè vỗ lưng của nàng, vuốt ve lo lắng của nàng, hồi lâu mới đẩy nàng ra.

      Phong Ngân cúi đầu đưa mắt nhìn nàng, trong mắt của nàng còn kinh hoảng, chỉ là nhìn chàng, làm chàng cảm thấy nàng bây giờ giống ngày thường.

      Phong Ngân còn chưa kịp ngẫm nghĩ, đôi môi đỏ mọng trơn mềm của nàng in lên môi mình; chàng than tiếng, đổi bị động thành chủ động, nụ hôn này sâu hơn, cùng nàng trầm luân trong bể tình dục.

      Bàn tay cởi ra váy của nàng, vừa chạm tới làm da mịn màng trơn nhẵn, chàng khỏi thở dài, dịu dàng chạm vào nàng như che chở bảo vật trân quý.

      Dưới vuốt ve của chàng, nàng nhịn được run rẩy, thở gấp, hai cánh tay vòng qua cổ chàng, đem chính mình gần sát chàng, cứng rắn đem chàng ôm vào ngực mình; bọn họ lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, đắm chìm trong kích tình khó nên lời. . . . . .

      Như Tuyết Ngưng nhìn Phong Ngân ngủ say, khuôn mặt an bình làm nàng dời được tầm mắt. Bãi cỏ xanh biếc càng làm đóa hoa lan vai chàng thêm mê người, nàng nhịn được duỗi ngón tay ra, vuốt ve nó.

      "Ngân." Nàng chán nản nhắm mắt lại, nên , nên rời khỏi Ngân.

      Tại sao nàng lại ngã vào trong nước đây? Nếu như nàng ngã, trong nháy mắt hoảng sợ, cũng từ trong xúc động mà hồi phục trí nhớ, như vậy bây giờ nàng còn có thể hạnh phúc ở bên cạnh Ngân; cho dù nàng si ngốc sống qua ngày cũng sao.

      Nàng sâu kín thở dài, nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt, si ngốc nhìn chàng.

      Gương mặt này sớm khắc sâu ở trong lòng nàng, chỉ là trí nhớ của nàng ngăn cản, mà nôi tâm của nàng cũng ngăn cản nàng, làm cho nàng cách nào đối mặt với thâm tình của chàng.

      Nàng tàn nhẫn, nàng đê tiện, nàng xứng có được Ngân, cũng đáng được chàng đối xử như thế.

      Chàng thanh cao, dịu dàng làm nàng cách nào đối mặt, điều này khiến nàng mãnh liệt tự trách cùng tự ti.

      Ngân từng nàng là có lựa chọn nào khác, như vậy. . . . . . Nàng cũng cho chàng lựa chọn, vĩnh viễn biến mất ở trước mặt chàng, đây mới là hồi báo tốt nhất đối với chàng.

      Nàng bi thương khóc, cúi người khẽ hôn hai gò má của Phong Ngân.

      Ngày hôm nay , vĩnh viễn gặp lại. Ngân, chàng nhất định phải hạnh phúc!

      Mà khi Phong Ngân tỉnh táo lại, bất giác ôm chặt cánh tay, nhưng là cảm giác được trong ngực trống rỗng, làm chàng bỗng nhiên mở mắt, lúc này mới phát giác bóng dáng bên cạnh còn ở đó.

      thấy nàng!

      Như Tuyết Ngưng đứng ở cửa Thanh Linh cốc, ngơ ngác đứng thẳng . Nàng nên , nhưng là tại sao chân của nàng cứ như là mọc rễ, bước được bước đây?

      , phải , tại liền phải ! Nếu Ngân tỉnh lại thấy nàng, tìm nàng.

      Nhưng là. . . . . . Nàng phải vĩnh viễn rời xa Ngân, gặp lại chàng sao?

      Nàng bỏ được! Như Tuyết Ngưng khẽ cắn môi, hai hàng nước mắt trong suốt từ gương mặt rơi xuống.

      "Ngưng nhi!"

      Tiếng gọi sau lưng làm hô hấp nàng cứng lại, nàng đờ người đứng đó, thậm chí dám quay đầu lại.

      "Ngưng nhi." Phong Ngân thâm tình gọi nàng.

      Tiếng gọi này làm nàng cách nào cứng rắn rời . Nàng từ từ xoay người, chống lại tròng mắt sâu thẳm của Phong Ngân, trong đó tràn đầy nhu tình.

      "Nàng. . . . . . nhớ rồi?"

      "Đúng, ta nhớ rồi! Toàn bộ đều nhớ rồi!" Nàng lấy hai tay che mặt, thất thanh khóc rống lên, "Ta đáng giá, đáng giá khiến chàng đối với ta như vậy. . . . . ."

      "Ngưng nhi." Phong Ngân kiên định ôm lấy nàng, " có đáng giá hay , ta chỉ là nàng, ta nàng!" Cho nên chàng muốn bỏ nàng, dù sao bọn họ bỏ phí quá nhiều thời gian!

      "Ngân. . . . . ." Nàng khóc đến hoa lê đái vũ, căn bản cách nào nhìn mặt chàng, "Ta phải nữ nhân tốt, ta rất hư, rất xấu. . . . . . Ta cách nào đối mặt với chàng, ta nợ chàng quá nhiều!"

      "Cho nên nàng dùng bản thân để đáp lại, sau đó rời khỏi ta?" Phong Ngân nhàng thở dài, ngón tay ấm áp trượt nhẹ qua bên má nàng, thay nàng lau nước mắt, "Ngưng nhi, nàng có nợ ta, biết ? Nàng cái gì cũng nợ ta, ta nàng, mới vì nàng làm những thứ kia: đồng dạng, nếu như nàng cũng ta, cần rời khỏi ta! Có nàng ở bên mình, ta mới có thể cảm thấy hạnh phúc. Ngưng nhi, tại sao nàng vẫn hiểu đây?"

      Phong Ngân ôm nàng chặt, giọng trầm thấp mang theo khổ sở, "Chúng ta bỏ lỡ quá nhiều, đừng hành hạ, tổn thương nhau nữa được ?"

      Nghe chàng tha thiết khẩn cầu, trong lòng Như Tuyết Ngưng như bị dao cắt, càng ngừng gọi tên chàng: "Ngân, Ngân. . . . . ."

      "Nàng ta ư, Ngưng nhi?" Phong Ngân đột nhiên hỏi.

      "! Ta chàngi! Ngân! Ta chàng!" Đôi tay nàng nắm chặt lưng của Phong Ngân, nhiệt tình hô to."Bởi vì chàng, mới có thể hận chàng! Bởi vì chàng, mới có thể để ý chàng! Ngân, ta vô cùng xấu, rất xấu. . . . . ."

      "Như vậy nàng vĩnh viễn ở chung chỗ với ta, phải ?" Phong Ngân cúi đầu, ngưng mắt nhìn nàng.

      Nàng ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Phong Ngân, "Chàng còn muốn ta sao? , ta quá xấu xa! Chàng tại sao còn muốn ta đây?"

      mặt Phong Ngân thoáng qua nét cười buồn, "Ta. . . . . ."

      "Chàng có lựa chọn, phải ?" Nàng ngắt lời Phong Ngân, thay chàng ra đáp án làm cho nàng đau lòng.

      " có lựa chọn nào khác." Phong Ngân giọng thầm, "Ta từng lời như vậy, nhưng chính là . Nếu nàng muốn ta cho nàng lý do, ta cách nào cho nàng biết, nhưng mà trong lòng của ta, cả trái tim đều mãnh liệt cho ta biết, ta cũng cần nàng! Ngưng nhi, ta cũng cần nàng!"

      Phong Ngân tự tay lau vệt nước mắt mặt nàng, "Ngưng nhi, ta có lựa chọn nào khác, cũng có nghĩa là ta tâm cam tình nguyện, ta . . . . . ." Chàng cười khổ, " biết làm sao khiến nàng hiểu, ta. . . . . ."

      "Chàng ta!" Nghe chàng như thế, trong mắt nàng bi thương bỗng lóe sáng.

      "Ngân, ta biết , chàng ta." Nàng bổ nhào vào người Phong Ngân, chôn ở trong ngực chàng, "Ta cách nào rời khỏi chàng, nếu như chàng trách ta, chàng còn muốn ta. . . . . . Như vậy đời này ta liền ở bên chàng, vĩnh viễn cũng rời xa!"

      "Ngưng nhi!" Phong Ngân nóng bỏng ôm nàng, đầu vương vài sợi tóc mềm mại của nàng, "Ta đương nhiên là muốn nàng, chúng ta vĩnh viễn cũng xa rời."

      "Ngân!" Nàng khóc, lần này là vì cực vui mà khóc.

      Cái ôm nóng bỏng hóa giải vết thương lòng, Như Tuyết Ngưng từ từ bình tĩnh lại, co rúc ở trong ngực Phong Ngân.

      "Ngân, thương thế của chàng còn cả độc người của chàng, làm sao . . . . . ."

      "Là Tử Thê cứu ta."

      "Phong Tử Thê?"

      "Tử Thê dùng mạng của mình đổi mạng của ta." Vừa nghĩ tới Phong Tử Thê, sắc mặt Phong Ngân khỏi ảm đạm, "Lúc Tử Thê với ta, muốn ta hạnh phúc."

      "Phong Tử Thê rất thích chàng." Như Tuyết Ngưng nhàng thở dài.

      "Còn nàng? Vẫn muốn báo thù sao?"

      Nàng ở trong lòng Phong Ngân lắc đầu cái.

      "Ngưng nhi, cám ơn nàng, bọn họ dù sao cũng là cha mẹ ruột của ta." Phong Ngân than , nếu như nàng vẫn muốn báo thù cho sư phụ, đến lúc đó Phong Ngân biết nên xử lý như thế nào.

      "Ngân, chàng biết ? Lúc ta còn sư phụ dạy ta, người nên vì mình mà sống, người khác đều là đáng tin . Nàng muốn sinh tồn phải ích kỷ, phải độc ác, nếu chính mình bị tổn thương. Quá khứ ta đều là như thế này mà sống, cho tới khi gặp chàng." Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Ngân, mắt lóe sáng, "Là chàng dạy ta, người cũng có thể vì người khác mà sống, cũng phải tàn nhẫn như vậy để sinh tồn, mà là có nội tâm ấm áp thiện lương; có tâm, mới có thể có hạnh phúc. hận rắc rối, ân oán thị phi, những thứ kia cũng quá phiền phức, quá khổ, như thế nào mới hết? Ta có chàng, còn muốn cái gì khác đây? Nếu như mà ta còn thỏa mãn, vậy có thuốc nào cứu được rồi !"

      "Ngưng nhi!" Phong Ngân vội vàng ôm chặt nàng, ngờ nàng ra những lời như vậy. Phong Ngân xuyên qua tóc nàng thầm: "Chúng ta cũng hạnh phúc, bởi vì bên cạnh nàng có ta, bên cạnh ta có nàng."

      Nghe được lời chàng , nàng nhắm mắt lại nở nụ cười.

      " cho ta biết, lúc nào nhớ lại?"

      "Thời điểm ta ngã vào trong nước, cho là mình bị chết đuối."

      "Cho nên sau đó nàng mới nhiệt tình quyến rũ ta?" Phong Ngân nhíu mày, xấu xa cười hỏi.

      "Quyến rũ chàng? Nào có?" Nàng khỏi đỏ bừng mặt, dám ngước mắt nhìn .

      Phong Ngân cười rộ lên, trong mắt mang theo ánh sáng.

      Nụ cười của chàng ảnh hưởng tới nàng, nàng chưa từng thấy bộ dáng Phong Ngân vui vẻ như vậy, "Ngân, chàng rất vui vẻ?"

      "Ừ, bởi vì nàng. Ngưng nhi, kiêu ngạo như thế, bốc đồng như thế, nhưng bây giờ vì ta mà đỏ bừng cả mặt, nàng ta nên vui hay ?"

      Như Tuyết Ngưng dùng ngón tay trắng ngần chỉ Phong Ngân, " ngờ. . . . . . chàng cũng hư hỏng như vậy."

      Phong Ngân kéo tay nàng qua, đặt ở bên môi mà hôn, "Còn đau ?"

      Câu hỏi của Phong Ngân làm cho gò má nàng lập tức phiếm hồng .

      Bàn tay mơn trớn gương mặt mịn màng của nàng, "Lại đỏ mặt?"

      Phong Ngân cười tiếng, chiếm lấy hai cánh môi mềm mại của nàng, vội vàng mà thâm tình hôn khiến nàng thở dài, đó là quý trọng thứ mất mà lại có được.

      "Ngân, ta chàng." Môi lưỡi quấn quít , nàng ra lòng của mình.

      Phiên bản trong giới võ lâm ——

      Tân trưởng môn Phi Tuyết cung nhậm chức, Thích Điệp Vũ trở thành tân nhiệm Phi Tuyết Cung chủ, Như Tuyết Ngưng vẫn như cũ hành tung bất định.

      Cùng năm đó, giang hồ có thêm đôi vợ chồng thần y, bọn họ kết bạn với non nước, hành y cứu người, được người đời ca tụng, lại bởi vì hành tung bất định, khó có thể bắt gặp, được người đời gọi là"Gió qua dấu vết"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Phiên ngoại
      Phong Ngân cùng Như Tuyết Ngưng nửa năm chưa trở về Thanh Linh cốc.

      Nửa năm này, bọn họ khắp non sông tươi đẹp, hơn nữa còn hành y đường, giúp ít người. Đây là cuộc sống mà Như Tuyết Ngưng chưa bao giờ trải qua, nhưng là có Phong Ngân bồi bên cạnh, tất cả đều trở nên tốt đẹp tự tại.

      Trở lại Thanh Linh cốc, cảm giác của nàng hết sức thân thiết.

      "Rốt cuộc cũng về nhà." Nàng ở trong lòng Phong Ngân ngắm nhìn bốn phía, cười hết sức vui vẻ.

      "Ta biết ngay nàng nhớ nhà mà." Phong Ngân cưng chiều hôn cái lên trán của nàng, ôm nàng xem mặt trời lặn ở Thanh Linh cốc.

      Chỉ thấy ánh hào quang vô cùng xinh đẹp, sao tả xiết.

      đẹp, phải ?" Nàng bị mê hoặc rồi, lẩm bẩm .

      "Đúng là rất đẹp." Phong Ngân có thâm ý khác cười nhìn nàng.

      "Đáng ghét, người ta là hoàng hôn!" Nàng hồi hồn, vừa chạm tới ánh mắt của chàng, nhịn được hai má đỏ ửng.

      Nhéo cánh tay Phong Ngân, cũng dùng nhiều sức, nàng nhàng tránh thoát ngực chàng, chạy trước vào trong nhà.

      Phong Ngân nhìn bóng lưng của nàng, cười vui vẻ.

      Ngày hè chói chang, Như Tuyết Ngưng chạy đến bên hồ, nhàng linh hoạt thoát áo, nhảy vào trong hồ.

      Hôm nay nàng còn là vịt cạn như trước kia nữa, nhờ Phong Ngân dạy dỗ , nàng có thể tự do trong nước chơi đùa.

      Nàng rong chơi trong hồ nước trong suốt, cảm giác thoải mái, khỏi nhắm mắt lại, bên tai chỉ có tiếng nước chảy.

      "Hừm, tiểu nữ tử thât là đẹp!" tiếng huýt sáo lỗ mãng vang lên.

      Như Tuyết Ngưng có chút kinh ngạc, nương theo núi đá nhìn lên, nhíu mày, nhìn cái người xa lạ này. là ai? Cư nhiên vào được Thanh Linh cốc.

      Người trước mắt tuổi chỉ mới hai mươi, vô cùng trẻ trung, người mặc bộ trường sam gấm vóc, mặt mày thanh tú, nhưng ánh mắt lại quá mức lỗ mãng.

      nhìn chằm chằm Như Tuyết Ngưng, mặt tươi cười, con ngươi loạn chuyển, " nương xinh đẹp, nàng gả cho ta có được hay ?"

      Như Tuyết Ngưng nghe vậy lửa giận bùng phát, nhất thời bọt nước văng tung tóe khắp nơi, lúc mỹ thiếu niên còn chưa kịp hồi hồn, nàng phủ thêm áo đứng ở trước mặt ."Dâm tặc vô sỉ, ngươi muốn khinh bạc ta?" Ngón tay ngọc đưa ra, muốn điểm huyệt đạo của .

      "Ai , tiểu nương tử hung dữ!" Mỹ thiếu niên sắc mặt biến hóa, quái thanh quái khí kêu to.

      "Ngưng nhi, sao thế?" Nghe được tiếng vang Phong Ngân chạy tới, thấy Như Tuyết Ngưng sắp sửa xuống tay với mỹ thiếu niên.

      Như Tuyết Ngưng nhìn thấy trượng phu, tới bên cạnh Phong Ngân.

      Phong Ngân thấy áo nàng mỏng manh, chắc là mới vừa nghịch nước, liền cởi xuống áo mình choàng lên người nàng.

      "Thần Tiên ca, ca săn sóc nha! Khó trách mỹ nhân chịu gả cho ta!" Mỹ thiếu niên thấy thế những có chạy, còn biết sống chết nhìn chằm chằm Phong Ngân chậc chậc thở dài .

      Như Tuyết Ngưng chau chặt đôi mày thanh tú, mắt thấy lửa giận lại muốn bùng phát.

      Phong Ngân vội vàng ngăn cản nàng, mỉm cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      "Tên háo sắc lỗ mãng!" Như Tuyết Ngưng khẽ gắt.

      Phong Ngân cẩn thận nhìn mỹ thiếu niên, lúc sau nở nụ cười , "Nguyệt Nha Nhi, ngay cả chị dâu của ngươi cũng muốn trêu sao?"

      Mỹ thiếu niên mặt hậm hực, "Thần tiên ca ca đáng ghét nhất, trang phục của ta như thế sao người vẫn nhận ra!" "" giận đến le lưỡi cái, giống như hài tử nghịch ngợm.

      " là ai?" Như Tuyết Ngưng hiểu nhìn về phía trượng phu.

      Phong Ngân nhìn lướt qua nàng, dịu dàng : "Nàng là Nguyệt Nha Nhi, là tiểu muội muội của ta."

      "Muội muội?" Nàng hơi ngẩn ra, lần nữa cẩn thận nhìn kĩ "mỹ thiếu niên" , quả nhiên mặt mày thanh tú? Là nương gia, nhưng. . . . . . Cái nương này tốt chút nào, lại dám trêu cợt nàng như thế.

      Như Tuyết Ngưng đáy lòng mấy vui vẻ, nhất thời đối với Nguyệt Nha Nhi có cảm tình gì.

      "Thần tiên ca ca, lão bà của ca quả nhiên hung dữ! Bọn Đường Vũ đúng là gạt ta!" Nguyệt Nha Nhi thân thiết kéo ống tay áo Phong Ngân, lôi kéo Phong Ngân, khiến người ta cảm giác rất mập mờ.

      Ánh mắt Như Tuyết Ngưng lại lạnh thêm mấy phần, vui cắn cánh môi.

      Ba người trở lại trong nhà, dọc theo đường cái miệng nhắn của Nguyệt Nha Nhi chưa từng ngừng lại, ríu ra ríu rít ngừng; Phong Ngân vẫn mỉm cười lắng nghe, xem ra rất là cưng chiều tiểu nha đầu này.

      Như Tuyết Ngưng mặt càng thêm vui, biết bọn họ là quan hệ thế nào, khỏi suy nghĩ lung tung.

      "Ta chuẩn bị cơm tối." Nàng có chút giận dỗi .

      Phong Ngân đáp tiếng, lực chú ý vẫn như cũ ở người Nguyệt Nha Nhi, nghe nàng những thứ chuyện "loạn thất bát nháo".

      Như Tuyết Ngưng dậm chân cái, vung ống tay áo, ra ngoài.

      Đợi nàng nấu xong cơm chiều, tới gọi bọn dùng cơm thấy hai người kia biết cái gì, cư nhiên cười lăn lộn, xem ra cực kỳ vui vẻ, làm trong lòng nàng khỏi đầy bình dấm chua.

      "Ăn cơm." Nàng đứng ở cửa, lạnh nhạt kêu.

      Nguyệt Nha Nhi nhảy dựng lên, vui vẻ kéo Phong Ngân, "Ăn cơm á..., quá tuyệt vời, ta rất đói! Thần tiên ca ca, mau mau!"

      "Tiểu nha đầu, ngươi vẫn háu ăn như vậy!" Phong Ngân bất đắc dĩ lắc đầu, dắt tay nàng tới.

      Bọn họ dắt tay nhau làm nghi ngờ trong lòng Như Tuyết Ngưng lại thêm bậc, khiến nàng bực mình thôi.

      Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Đôi môi bị cắn mà lên hai hàng dấu răng nhàn nhạt, nàng cũng hồn nhiên có phát .

      bàn cơm, Như Tuyết Ngưng cúi đầu buồn bã ăn cơm, để ý tới hai người kia ở bên chuyện trò vui vẻ.

      "Ngưng nhi, sao thế? Đây là món nàng thích ăn." Phong Ngân gắp thịt viên thả vào trong bát nàng, hiểu hỏi. Nàng từ lúc bắt đầu ăn rất ít động đũa, vẻ mặt cũng buồn buồn, có phải là thoải mái ?

      "Oa! Thần Tiên ca ca thực săn sóc nha! hâm mộ, nếu như ca còn chưa lấy vợ tốt rồi, Nguyệt Nha Nhi cũng muốn gả cho ca!" Nguyệt Nha Nhi trong miệng nhét đầy thức ăn, lúng búng .

      Những lời này hoàn toàn chọc giận Như Tuyết Ngưng. Nàng tức giận buông bát đũa xuống, lườm tiểu nha đầu, "Ngươi là bằng hữu của Ngân, ta rất hoan nghênh. Nhưng Ngân là trượng phu của ta, nương, xin ngươi tự trọng chút. Ngân có thê tử, chàng là của ta!" Nàng càng càng tức, đỏ mặt đối Nguyệt Nha Nhi rống to.

      Cười khì khì tiếng, món ăn trong miệng Nguyệt Nha Nhi đều bị phun ra ngoài, "Đúng , đúng, xin lỗi. . . . . ." Nàng cúi người xuống, cười như điên, quả cười đến tắt thở.

      Như Tuyết Ngưng gương mặt lạnh lùng, nhìn nàng cười.

      Phong Ngân bất đắc dĩ nhìn thê tử, lại nhìn sang Nguyệt Nha Nhi còn cười, chàng ngồi vào bên cạnh thê tử, muốn ôm nàng vào trong ngực."Ngưng nhi."

      Như Tuyết Ngưng tức giận, bả vai trốn tránh, để cho chàng như ý.

      Phong Ngân nhàng thở dài, "Nàng hiểu lầm, Nguyệt Nha Nhi là . . . . ."

      Phong Ngân còn chưa hết, Nguyệt Nha Nhi nâng người lên, cười lớn nhìn bọn , "Thần tiên ca ca. . . . . . Lão bà của ngươi sức ghen ghê gớm . . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

      "Phong Ngân, tiểu tặc kia có phải ở chỗ này hay ?" Xa xa ngoài phòng truyền đến đạo thanh trầm thấp.

      Cái thanh này giống như ma chú, làm cho Nguyệt Nha Nhi cười lớn chợt im lặng.

      Ngay sau đó nàng rất nhanh nhảy dựng lên, xoay người chạy vào nội thất, bỏ lại câu: "Ngàn vạn đừng để cho tìm được ta!"

      Như Tuyết Ngưng nghe ra đó là thanh của Tuyết Phách, dùng thiên lý truyền , người chắc còn ở rất xa, xem ra thực vội, mới dùng truyền thuật hỏi Phong Ngân.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Như Tuyết Ngưng nhìn về phía trượng phu.

      Phong Ngân thừa cơ ở mặt nàng trộm hôn cái, ngắt ngắt mũi ngọc nàng, "Nguyệt Nha Nhi là người trong lòng của Tuyết Phách."

      "Cái gì?" Lần này nàng là bị kinh hãi.

      Tuyết Phách? Nguyệt Nha Nhi nhiệt tình hoạt bát cùng Tuyết Phách lạnh lùng đầu gỗ?

      "Nha đầu này gây họa, liền cùng Tuyết Phách giận dỗi, đến cuối cùng, nàng cư nhiên còn hạ thuốc tiêu chảy cho ăn, hại Tuyết Phách tiêu chảy suốt ngày đêm. Nàng là trốn ra khỏi Quỷ Vực!"

      Như Tuyết Ngưng nhịn được bật cười, "Các ngươi mới vừa rồi cười lợi hại như vậy, hay là đến cái này?"

      "Đúng vậy, nàng đúng là dám làm! Ta xem đây là lần đầu tiên Tuyết Phách thảm như vậy!" Phong Ngân cũng cười .

      "Vậy chúng ta có giúp nàng hay ?" Như Tuyết Ngưng ngẩng đầu, dịu dàng nhìn trượng phu.

      "Nàng thấy sao?" Phong Ngân cười cười,hôn lên bờ môi nàng, trong tầm mắt có đáp án.

      "Phong Ngân!" Tuyết Phách thân đen nhánh đẩy cửa vào, lạnh lùng nhìn hai vợ chồng trước mặt.

      "Nguyệt Nha Nhi ở nơi nào?" Mắt lạnh lùng thoáng qua tia nóng bỏng, cơ hồ cắn răng nghiến lợi khạc ra những lời này.

      Phong Ngân khẽ mỉm cười, ôm Như Tuyết Ngưng, "Nhìn bộ dạng của ngươi, tựa như muốn nuốt sống nàng, nàng sợ quá, trốn rồi."

      "Nàng còn dám trốn?" Tuyết Phách hung hăng , bởi vì tiêu chảy mà mặt tái nhợt cùng lửa giận khó nén.

      Như Tuyết Ngưng rất muốn cười, nhưng thấy bộ dáng của Tuyết Phách, tại mà cười là việc cực kỳ sáng suốt.

      "Như Tuyết Ngưng, nàng rốt cuộc ở nơi nào?" Tuyết Phách thấy Phong Ngân , ngược lại hỏi nàng.

      Như Tuyết Ngưng chỉ chỉ gian phòng, "Nàng mới vừa chạy vào, chúng ta thể cho ngươi biết." Nàng xong, quay đầu lại cười trông chừng Ngân.

      Tuyết Phách chưa đợi nàng xong, liền đẩy cửa chạy vào, phịch tiếng, cửa phòng lại khép lại.

      "Có muốn lưu lại xem kịch vui ?" Như Tuyết Ngưng tò mò đề nghị.

      Phong Ngân cười cười, kéo thê tử qua, len lén đẩy cửa phòng ra góc nhìn vào bên trong.

      "Ngươi làm gì muốn tìm ta? Tới tìm Nghê Thường tốt lắm! Nàng khổ cực nơi nương tựa cần người chiếu cố, tiểu tặc ta đây vừa thô lỗ lại phiền toái, cần ngươi chiếu cố!" Nguyệt Nha Nhi giận dỗi hướng Tuyết Phách hô to, hé ra mặt cười lã chã chực khóc.

      Tuyết Phách cắn răng, tiểu nha đầu này tính khí sao lại quật cường như vậy! tự tay kéo nàng, lại bị nàng hung hăng đẩy ra.

      Rất tốt, xem xem rốt cuộc ai mạnh hơn. cùng so sức lực với nàng, cùng nàng cứng đối cứng.

      Tiểu nha đầu này nóng nảy, thế nhưng mu bàn tay của hung hăng cắn cái.

      bị đau, khẽ nguyền rủa tiếng, buông lỏng tay ra, "Đáng chết!"

      Nguyệt Nha Nhi mặt đầy nước mắt, hết sức quật cường nhìn chằm chằm mắt của , cũng có vẻ phá lệ xinh đẹp.

      Hai người tiếng động nhìn nhau hồi lâu, chợt ôm cổ nàng, cúi đầu liền hung hăng hôn nàng.

      Nàng còn muốn giãy giụa, cắn , đá , đạp , nhưng tựa như tượng đá cứng rắn, xê dịch được chút nào. Cuối cùng, nàng đành thỏa hiệp; lát sau, cả người quấn lên người . . . . . .

      Phong Ngân cùng Như Tuyết Ngưng hai mắt nhìn nhau, rất ăn ý thay bọn họ khép chặt cửa, lui ra ngoài.

      ngờ"tình hình chiến đấu" thay đổi to lớn như thế, hình thức hai người kia chung đụng đúng là làm người buồn cười.

      Hai người ngồi ở bờ hồ, gió đêm làm hoa cỏ bay lất phất bên cạnh. Phong Ngân nắm tay nàng, mỉm cười : "Xem ra Quỷ Vực rất nhanh chuyện vui khác rồi."

      "Hai người kia, phương thức biểu đạt tình đúng là đặc biệt." Như Tuyết Ngưng cảm khái.

      Phong Ngân nhàng thở dài, "Ta là của mình nàng?"

      Nàng gật đầu, đỏ mặt nhìn Phong Ngân, "Là của mình thiếp, ngoại trừ thiếp ra, ai cũng thể có chàng!"

      "Ngưng nhi, nàng vẫn bá đạo như vậy!" Phong Ngân cười cười.

      "Thiếp chính là thiếp, những lời này trước kia thiếp cũng , thiếp phải là tùy tiện ." Nàng nghiêm túc giải thích.

      "Ta biết , ta thích vốn là bộ dáng này của nàng, nàng tùy hứng, nàng bá đạo...."

      "Sao chàng toàn khuyết điểm của ta vậy?"

      "Là khuyết điểm sao?" Phong Ngân lại dịu dàng cười, "Được rồi, trong mắt người tình là Tây Thi, những thứ này trong mắt ta lại biến thành ưu điểm rồi, có được hay ?"

      Nàng tựa vào ngực Phong Ngân, cười tủm tỉm : "Mỗi người đều có hạnh phúc thuộc về mình."

      Phong Ngân quay đầu đưa mắt nhìn, giữ chặt mười ngón tay của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

      Qua hồi lâu, chàng dừng ở môi nàng, giọng : "Ngưng nhi, hạnh phúc của ta chính là nàng."

      "Thiếp cũng thế." Nàng nhắm mắt lại, ở bên môi chàng than , "Chàng chính là hạnh phúc của thiếp, Ngân, ta chàng."

      Bóng đêm dịu dàng, như đắm mình trong tình người, vĩnh viễn có độ ấm của tình .




      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :