1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nét cười nơi ấy - Tình Không Lam Hề (23c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 20

      Thẩm Thanh dựa vào giường bệnh của Khuynh Quyết để ngủ, nửa đêm bất giác tỉnh giấc. Nhờ ánh sang yếu ớt của ánh đèn nơi đầu giường, thấy đôi mắt vẫn bình yên khép lại. Khẽ cười, Thẩm Thanh nhoài người tấm ga trải giường màu xanh nhạt ngắm nhìn gương mặt của Khuynh Quyết.

      Dường như từ ngày gặp gỡ nơi đất khách quê người, Thẩm Thanh chưa từng ngắm nhìn ở khoảng cách gần như thế. Những lời của vị bác sĩ tốt bụng lại văng vẳng bên tai ...

      ... bao giờ tha thứ!

      như vậy sao...?

      Nếu đúng là như vậy quên lí do rời xa mới là lựa chọn đúng đắn của lúc này.

      Ngắm Hứa Khuynh Quyết chìm trong giấc ngủ hồi lâu, gương mặt bớt chút lạnh lung vốn có, Thẩm Thanh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Tảng sáng, những cử chỉ nhàng của người bên cạnh khiến thức giấc. rang cảm giác bàn tay giá lạnh mơn má và trán mình. Nhưng dám mở mắt, vì sợ nếu cử động dù là rất khẽ cũng làm kinh động đến .

      Những ngón tay thon dài, mơn man da thịt từng chút, từng chút, mang theo cả lưu luyến, nhớ mong...

      Chỉ cần thế thôi cũng khiến cảm thấy ngọt ngào, cứ muốn vờ ngủ mãi như thế.

      Nhưng ngay sau đó, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, là tiếng báo thức cài đặt mỗi sáng.

      thanh vừa vang lên, phá tan những giây phút yên tĩnh, ngọt ngào. Khuynh Quyết vội giật tay lại, tất cả những lưu luyến, nhớ mong vừa rồi dường như đều tan biến hết.

      thể tiếp tục vờ ngủ, Thẩm Thanh tắt tiếng chuông rồi ngẩng đầu nhìn Khuynh Quyết, vừa lúc thấy quay mặt chỗ khác, trong lòng khỏi thất vọng.

      " thấy sai rồi?" Thẩm Thanh nhỏm dậy hỏi.

      "Đêm qua em về à?" Khuynh Quyết cứng nhắc, nhưng trong lòng thể chối bỏ cảm giác tuyệt vời khi vừa chạm vào đôi má ấm áp của Thẩm Thanh.

      Hơn năm qua, luôn nhớ đến và mơ về cảm giác ấy.

      ... Nhờ nhung vô ngần!

      Sáng sớm tỉnh dậy, phát có người ngủ gục bên tay mình, lo lắng vì sợ rằng người đó phải là Thẩm Thanh.

      người từng trải qua bao sóng gió như , cũng có ngày biết lo sợ.

      May mà cảm nhận được bàn tay và gương mặt quen thuộc.

      Biết vẫn còn giận, Thẩm Thanh cười bẽn lẽn: "Em dám". Rồi ngồi xuống bên giường, " cho em , đương nhiên em dám rồi".

      Hứa Khuynh Quyết khựng lại lúc, rồi quay sang, khẽ nhăn mày hỏi: " thế lúc này?".

      "Bác sĩ bảo em thế." Thẩm Thanh nhướn cao mày, " bảo nếu em , bao giờ tha thứ cho em nữa".

      Quả nhiên, trí nhớ của Khuynh Quyết vẫn tốt như ngày nào. Chỉ mất vài giây, gương mặt lộ vẻ " biết cả rồi".

      Khóe môi khẽ động đậy, Hứa Khuynh Quyết im lặng giây lát rồi thờ ơ tiếp:

      "Thế còn bây giờ? Nêu em có thể , em có định biến mất nữa ?"

      Lòng trĩu lại, nụ cười của Thẩm Thanh cũng tan biến. chăm chú nhìn , gương mặt thoáng nỗi u buồn, lo lắng.

      nhàng nắm lấy những ngón tay thon dài của Khuynh Quyết, khẽ : "Em xin lỗi".

      Lời vừa dứt, thấy nét mặt Khuynh Quyết biến sắc. Thẩm Thanh cúi đầu, sững sờ nhìn bàn tay dứt khoát, quyết liệt giằng khỏi tay . Mãi mới sực hiểu, có lẽ lời xin lỗi của mình bị Khuynh Quyết hiểu thành câu mở màn cho ý muốn rời xa lần nữa.

      Động tác của Khuynh Quyết mạnh đến mức làm cho ống truyền dịch lắc qua lắc lại trong trung. mím chặt môi, lồng ngực phập phồng dưới lớp chăn, đôi mày chau lại lộ vẻ tức giận. Thẩm Thanh còn chưa kịp giải thích, lạnh lung buông lời:

      "Bất cứ khi nào em muốn , đều cần phải với ba từ đó."

      Ngữ điệu lạnh lùng xa cách, thậm chí có cả thản nhiên, Thẩm Thanh nghe như hồi đầu hai người quen nhau.

      Đúng lúc đó, bác sĩ bước vào. Hứa Man Lâm theo sau cũng thấy khí có vẻ ổn, tranh thủ lúc bác sĩ kiểm tra cho Khuynh Quyết, vỗ vai Thẩm Thanh ngồi thất thần, đánh mắt tỏ ý bảo cùng ra ngoài.

      Cánh cửa khép lại, hai đứng ngoài hành lang dài, Hứa Man Lâm hỏi: "Làm sao thế chị?".

      Thẩm Thanh cười khổ giải thích. Đến cũng ngờ rằng, chỉ vì lời xin lỗi cho những việc xảy ra trong quá khứ lại đưa đến hiểu lầm như vậy. Chỉ năm xa cách, hòa hợp vốn có giữa hai người dường như chưa từng tồn tại.

      "Chuyện này có nguyên nhân." Man Lâm tựa vào tường, nghĩ ngợi rồi , " ra của chị kích động và ảnh hưởng đến ấy lớn thế nào e là cả chị và em đều tưởng tượng nổi...".

      Hứa Man Lâm còn chưa hết, vị bác sĩ trong phòng bệnh bỗng ló đầu ra: "...Bệnh nhân muốn xuất viện".

      lần nữa, Thẩm Thanh lại được chứng kiến kiên định của Khuynh Quyết. Khi ba người ngồi xe, Thẩm Thanh thấy câu trước đó của Man Lâm sao mà đúng thế. Vì lúc trước, khi giải thích cho Khuynh Quyết về hiểu lầm đáng tiếc ấy, chỉ thấy ngừng nhướn mày kinh ngạc. Rồi trong suốt lúc r axe cùng mọi người, dù mặt mày bợt bạt, bước vững nhưng nhất định để cho Thẩm Thanh dìu đỡ mình. Hứa Khuynh Quyết buổi sáng dịu dàng vuốt ve đôi má , giờ thái độ lại hoàn toàn thay đổi.

      Cảm giác bị xa lánh giống như loại vi khuẩn gây bệnh dịch ấy tới khi Thẩm Thanh về đến nhà mới rũ bỏ . Trong đêm, nghe tiếng gió thào ngoài cửa, nhớ đến Khuynh Quyết hôm nay tâm trạng thất thường, lần đầu tiên khiến hoài nghi về cuộc sống tương lai.

      Hai ngày sau, Thẩm Thanh trả phòng thuê, chuyển đến biệt thự của Hứa Khuynh Quyết dưới trợ giúp của trợ lý Lâm.

      Tuy việc dọn và vận chuyển đều do Hứa Khuynh Quyết sắp đặt người đến giúp, nhưng hôm ấy mãi đến tận khuya Khuynh Quyết mới xuất . Khi mở cửa bước vào phòng, Thẩm Thanh ngồi trước máy tính, mơ mơ màng màng vì buồn ngủ. Nghe thấy tiếng động, cơn buồn ngủ tan biến hết.

      " về rồi à?" Thẩm Thanh vén chiếc váy ngủ lượt thượt đứng dậy hỏi.

      "Ừ." Hứa Khuynh Quyết cởi áo khoác, vắt lên ghế sô pha rất chính xác, rồi vào phòng tắm.

      Thẩm Thanh cắn môi, đắn đon biết nên giải thích rang tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ như thế nào cho phải.

      Khuynh Quyết rửa mặt xong rồi bước ra, tinh thần thoải mái, vầng trán còn lấm tấm những giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn. Thẩm Thanh ngắm nhìn , cảm giác như quay lại năm về trước.

      "Em vẫn chưa ngủ à?" Bước qua bàn làm việc, Khuynh Quyết hỏi.

      "... Sao cơ?" Thẩm Thanh định thần trở lại rồi trả lời, "À, em chưa buồn ngủ".

      " Cạch" tiếng, Hứa Khuynh Quyết mở tủ quần áo, với lấy bộ đồ ngủ thơm tho rồi quay trở lại. Lúc đóng cửa nhà tắm, lại nghiêng đầu với Thẩm Thanh: "Em nghỉ sớm !"

      Thẩm Thanh đáp, ánh mắt vẫn rời cánh cửa tủ quần áo vừa được mở, bên trong đều là quần áo màu đen.

      Bỗng chốc thấy mọi thứ như quay trở lại điểm xuất phát ban đầu.

      Ngày hôm sau là cuối tuần.

      Cả đêm Thẩm Thanh ngon giấc, Khuynh Quyết nằm ngay bên mà như xa muôn dặm. Co mình trong lớp chăn dày nhưng thấy hơi ấm nào. Sợ Khuynh Quyết thức giấc, Thẩm Thanhkhông dám cựa mình, mãi đến mờ sáng mới mơ màng thiếp . Lúc tỉnh dậy, chỗ nằm bên cạnh trống. Nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, Thẩm Thanh mới dám chuyển tư thế, nghĩ tối qua vẫn chưa kể được câu chuyện của mình. Nếu Khuynh Quyết biết, năm ấy chính mẹ là người xen vào và phá vỡ hạnh phúc của mẹ con sau này đối diện với nhau thế nào?

      Thẩm Thanh thừa nhận bản thân thể nắm bắt được phản ứng của Khuynh Quyết, cũng có gan gánh chịu hậu quả có thể xảy ra. sợ trút hận lên mình, thậm chí còn sợ vì oán giận kẻ thứ ba xưa kia mà căm ghét con của người ấy! Cũng chính vì thế, trốn tránh tại nước suốt hơn năm trời.

      Đủ cho thời gian làm phai nhạt mọi chuyện, nhưng khi chân tướng lộ ra, lòng căm hận cũng theo đó mà quay trở lại. Lúc đầu, Thẩm Thanh nghĩ như thế.

      Lắc đầu xua những ý nghĩ ấy, Thẩm Thanh phát tiếng nước dừng hẳn từ lúc nào. Đợi lúc nữa, trong phòng tắm cũng thấy bất kỳ động tĩnh nào. bước xuống giường, đến gõ cửa phòng tắm, trong lòng dậy lên nỗi lo lắng:

      "... Hứa Khuynh Quyết?"

      "Ừ..." lúc sau, bên trong mới có tiếng đáp khẽ.

      " vẫn ổn chứ?"

      "... Đau đầu." Lần này, khoảng lặng kéo dài hơn.

      Cửa phòng tắm khóa, Thẩm Thanh đẩy cửa bước vào thấy Khuynh Quyết tựa vào tường, đôi mày chau lại, cố sức chống tay lên bồn rửa mặt.

      Hơi nước nóng vẫn động lại bề mặt những viên gạch men ốp tường như lớp sương mù dày đặc.

      Thẩm Thanh vội vàng đến dìu , mới biết lớp khăn tắm quấn phía sau người ướt đẫm, biết đứng thế này từ bao giờ.

      Nắm chặt lấy bàn tay túa mồ hôi lạnh, Thẩm Thanh thở dài. ràng vừa tắm nước ấm xong, vậy mà người có chút hơi ấm nào.

      " Để em dìu vào giường nghỉ."

      Hứa Khuynh Quyết thả lỏng cơ thể cho Thẩm Thanh dìu, nhưng được hai bước, như sực nhớ ra điều gì, bỗng đứng khựng lại.

      Hứa Khuynh Quyết thả lỏng cơ thể cho Thẩm thanh dìu, nhưng được hai bước, như sực nhớ ra điều gì, bỗng khựng lại.

      Thẩm Thanh sững người : "Sao thế"

      "... tự được" Khi giọng trầm lắng cất lên từ bờ môi nhợt nhạt,Thẩm Thanh thấy bàn tay mình trống rỗng. Ngay sau đó, chỉ biết đứng nhìn bóng dáng hao gầy của gần rời xa , chậm chạp về phòng ngủ.

      Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, chỉ còn mình Thẩm Thanh trong căn phòng tắm rộng lớn vẫn còn ẩm ướt. Lần thứ hai, kiên quyết chối từ giúp đỡ của . thấy bế tắc, nếu muốn xua đuổi như vậy, sao lúc đầu còn dùng những lời lẽ đó để giữ ở lại?

      Cả ngày hôm ấy, Hứa Khuynh Quyết gặp . biết hôm nay phải đến công ty vì Man Lâm hẹn với đám bạn đánh tennis vào buổi chiều .

      Thẩm Thanh ở nhà mình, rầu rĩ lo lắng vì thái độ lạnh nhạt bất thường của Khuynh Quyết , nhưng ngay khi nhớ tới mấy lần liên tiếp bị từ chối lo lắng của mình, bắt đầu thấy tức giận. Vì thế, biết mười mươi rằng nếu gọi điện cho trợ lý Lâm có ngay thông tin của Khuynh Quyết, nhưng dứt khoác chạm đến điện thoại. Buổi tối người giúp việc đến làm cơm, chỉ ăn lấy lệ, rồi mở máy tính chơi game để giết thời gian.

      Hơn chín giờ mới nghe thấy tiếng mở cửa. Thẩm thanh ngồi thu lu trong chiếc ghế xoay, lặng lẽ nhìn Khuynh Quyết lần gậy vào.

      Đằng hắng tiếng, sau khi thông báo cho biết nơi này còn có tồn tại,Thẩm Thanh vửa di chuyển chuột màn hình vừa quan sát xung quanh .

      Nghe tiếng Khuynh Quyết chỉ hơi nghiêng đầu rồi ngồi vào ghế sofa, đáp lại .Lúc sớm, Thẩm Thanh tự nhắc mình, có lẽ phải học cách thích nghi kiểu giao tiếp trong câm lặng này .Vì thế, thêm lời nào, chỉ tập trung vào màn hình vi tính. Đến lúc may mắn qua được bàn của trò chơi, mới ngẩng đầu lên, tiện thể liếc về phía sofa cái thấy hình như có gì đó bất thường.

      Tắt máy tính, bước tới chỗ Khuynh Quyết, muốn gì đó nhưng lại thốt nên lời. Lúc này Khuynh Quyết bỗng dưng mở mắt .Đôi mắt ấy dù có thần sắc, có điểm nhìn nhưng rấtđen rất sâu, đẹp mê hồn.Thẩm Thanh dừng ánh nhìn vào hai mắt , mới thấy đôi mắt ấy có lớp sương mù mỏng bao phủ, mênh mang hơn dưới ánh đèn .

      "Em nhìn gì vậy?" Khuynh Quyết bất giác hỏi, giọng trầm lắng .

      " có gì" Thẩm Thanh đáp

      Khuynh Quyết ngập ngừng lúc, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười rất khó nhận biết:" rồi, em đừng có bắt nạt đôi mắt mù lòa của ".

      Thẩm thanh chau mày:" Chuyện này có liên quan gì tới nhau đâu?"

      nhớ lần trước câu như vậy là lúc hai người đùa giỡn vui vẻ đường phố .Nhưng tình hình bây giờ kháctrước rất nhìu, còn có thể thà đáp lại rằng:"Mắt của đẹp mê hồn, đến mức em thể dứt ánh nhìn ra được!"

      biết nên đáp lại thế nào,Thẩm Thanh nhún vai định lấy quần áo tắm mới thấy Khuynh Quyết thở gấp, như thể ngực co thắt đau đớn. Sợ bệnh tim của tái phát, sợ hãi, cúi người hỏi :

      " đau ở đâu...?"

      chưa hết câu, Thẩm Thanh bỗng im bặt,vì thấy Khuynh Quyết nắm chặt lấy bàn tay mình đặt lên vai cách rất tự nhiên. Nghĩ rằng động tác tiếp theo của là hất mạnh cánh tay chỗ khác, ai ngờ Khuynh Quyết lại kéo mạnh vào lòng

      cánh tay khác vòng qua lưng khiến thể chạy đâu được .Qúa bất ngờ, khẽ nhúc nhích nhưng cánh tay càng siết chặt hơn .

      "...làm gì vậy?"

      "Ôm em." Giọng dõng dạc

      ....Hơi thở gấp gáp của Khuynh Quyết bên tai Thẩm Thanh còn phảng phất hương vị của rượu.

      Thẩm Thanh khựng lại, hỏi " uống rượu sao?", lẽ nào đây là hành động do có hơi men .

      "Ừ" Vòng tay Khuynh Quyết lại siết chặt hơn chút.....

      Mất tăm ngày, hóa ra uống rượu? Mới xuất viện, rốt cuộc còn muốn sống hay ? Thẩm Thanh thầm trách. Nhưng trước hết, phải thoát khỏi tư thế nực cười này , vì nó làm sắp tắt thở đến nơi rồi. Hình như cảm giác người trong lòng minh động đậy yên, Khuynh Quyết lại siết tay mạnh hơn chút nữa .

      Thẩm Thanh lúc này chỉ biết gỡ tay Khuynh Quyết,"buông em ra, khó chịu quá!"

      Khuynh Quyết sững sờ,Thẩm Thanh tưởng buông tay ra Khuynh Quyết bỗng cúi đầu xuống thấp hơn, để gương mặt áp sát vào bên má , thầm:

      " sao? Ở gần khiến em khó chịu đến thế sao?"

      Hơi thở nóng ấm của phả vào gương mặt , mang theo dịu dàng quen thuộc, làm trí não như tê liệt. nghe thấy tiếng trả lời, Khuynh Quyết tiếp tục hỏi .

      "...Em muốn chạm vào em sao?"Ngữ khí mang theo buồn chán.

      Thẩm Thanh dở khóc dở cười trước những câu hỏi của Khuynh Quyết. người trước giờ chưa từng uống rượu như , ngờ khi có hơi men lại giống như đứa trẻ. Có thể quên, chính mới là người ko muốn động chạm vào .

      Thẩm thanh lắc đầu, cười:"Lúc sáng hẩy tay em ra còn gì".

      Lời vừa buông, Khuynh Quyết thẫn thờ, từ từ buông lỏng cánh tay khỏi người Thẩm Thanh. Thẩm Thanh ko hiểu nghĩ gì? Khuynh Quyết khi ngà say còn khó hiểu hơn nhiều so với lúc tỉnh táo. Còn ngây người ra bàn tay lạnh lẽo của Khuynh Quyết chạm vào má, lần tìm bờ môi .

      Thẩm Thanh nhìn gương mặt tuấn tú của Khuynh Quyết cúi xuống, chưa có bất kỳ chuẩn bị gì, thậm chí cũng kịp phản ứng, đôi môi bất ngờ bị khóa lại .

      Hai bờ môi quấn vào nhau, hơi thở đặc trưng của hòa với chút hương nồng của rượu phả vào miệng, khiến gần như nín thở. Cánh tay ôm chặt gáy và lưng, cảm giác đau đớn, giữ chặt vai như muốn tìm lại chút khoảng để hít thở, nhưng vô ích.Trong khoảnh khắc , hình như nếm được mùi vị của máu, biết của hay của .

      Hứa Khuynh Quyết chưa bao giờ hôn "tàn bạo " như vậy.Thẩm Thanh nghĩ đến từ ấy trong lúc hoàn toàn tỉnh táo.Nụ hôn lần này hoàn toàn khác so với những nụ hôn trước đó, dịu dàng, chứa đựng tình , dường như chỉ là giải tỏa, hoặcgiống như để xác nhận tồn tại của thứ gì đó, xác nhận thứ ấy trở về sau những ngày lưu lạc.

      Khi Thẩm Thanh nghĩ rằng mình sắp tắt thở, Khuynh Quyết bỗng dưng buông tay ra. Hơi thở nặng nề, khóe mắt ươn ướt, mông lung nhìn vẻ mặt có biểu cảm phức tạp của qua hàng lệ.

      Ánh nhìn vô định trong đôi mắt đen thẳm, phảng phất cả nỗi đau thương, lúng túng mà trước đây chưa từng thấy .

      "...Làm sao dám nắm tay em thêm nữa? Nếu có ngày em lại biến mất, phải làm thế nào? "
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 21

      Hứa Khuynh Quyết lạnh lùng bảo thủ, Hứa Khuynh Quyết ít khi biểu lộ tình cảm, lần này lại thể yếu đuối, tuyệt vọng và thẳng thắn đến vậy. Thẩm Thanh hoàn toàn bất ngờ, sau cơn chấn động, hoang mang đưa tay gạt những giọt nước mắt ngừng tuôn rơi. Hóa ra đây chính là đau thương mà mang đến cho .

      ra lời từ biệt, khiến thể đặt niềm tin nơi được nữa. Những lờiMan Lâm trong bệnh viện là .

      Thẩm Thanh cắn chặt môi, vết thương mà Khuynh Quyết gây ra ban nãy rơm rớm máu, vị tanh chạm vào đầu lưỡi, đọng lại nỗi xót xa thể xua tan được. Qùy gục xuống nền nhà, ràng gần như thế, nhưng vì đôi mắt nhòa lệ mà sao nhìn gương mặt tuấn ấy.

      Những phút giây im lặng kéo dài, dài đến nỗi tất cả xúc động và hoang mang đều lắng lại.Thẩm Thanh nhìn Khuynh Quyết khép chặt đôi mi, với lấy điện thoại. nghe gọi trợ lý Lâm đến, giọng lạnh nhạt thờ ơ, như thể khoảnh khắc yếu đuối ban nãy của chỉ là ảo giác của riêng .

      " đặt vé máy bay về nước tối nay, lát nữa khởi hành."

      "Nhưng..."Thẩm Thanh há miệng, giọng lạc hẳn .

      Nhưng... còn biết bao điều muốn với , chí ít phải cho biết rằng từ giờ đột nhiên biến mất như vậy nữa. Đó là ....

      Hứa Khuynh Quyết im lặng trong giây lát :" tuần sau quay lại".

      "Vâng" gật đầu,"Em đợi ".

      Hứa Khuynh Quyết rồi, Thẩm Thanh vẫn đứng bên cửa sổ theo dõi ánh đèn sau đuôi xe dần dần mất hút trong bóng đêm. Cho đến khi cơn gió lạnh lùa qua cổ áo, khẽ rùng mình, rồi mới chậm rãi quay trở lại phòng.

      Lúc tắt đèn lớn trong phòng khách, Thẩm Thanh bỗng dừng lại. đứng yên lúc, kéo nốt cánh cửa sổ khiến cả căn phòng chìm vào bóng đêm tĩnh mịch. đứng bên tường, lim dim mắt ánh sáng cuối cùng cũng theo đó mà biến mất.Thẩm Thanh đưa tay về phía trước lần sờ, chân bước từng bước nền đá hoa cương, dò dẫm chậm chạp tiến về phía trước.

      Bến trái là bộ ghế sofa, bên phải là bàn ăn, phía trước sáu bảy mét là cột lớn có chạm khắc hoa văn, bên cạnh cột là cầu thang lên lầu hai...Thẩm Thanh hồi tưởng. Tất cả những thứ trong căn phòng này, đều thuộc như lòng bàn tay. Nhưng, dù trong trí nhớ ràng đến thế, bước chân của thể dễ dàng di chuyển về phía trước được. Thậm chí, lúc này có đúng hướng hay , cũng biết. Tất cả đều trở nên mơ hồ .

      Nền nhà bằng phẳng, nhưng dường như mỗi bước chân vừa nhấc lên, đều thấy như trước mắt là vực sâu thẳm. Giữa màn đêm u tối, những áp lực vô hình bủa vây từ bốn phía, nuốt gọn cả quyết tâm, ý chí của Thẩm Thanh trong nỗ lực tiến về phía trước.

      ....Cuối cùng, dừng lại ở giữa phòng khách bước tiếp, mò mẫm, chỉ thẫn thờ đứng đó. Cơn gió đêm lùa vàophòng, lay động tấm rèm cửa, ánh trăng bàng bạc in vách tường. Đêm tháng sáu tĩnh mịch.

      Thẩm Thanh ngồi phịch xuống, ôm lấy đầu gối khóc thất thanh. Sống trong thế giới này, nếu có nơi nương tựa, tìm được phương hướng dũng khí lớn tới mức nào.?

      ....

      Từ khi Khuynh Quyết về nước, hề có cuộc điện thoại nào. Trong gian phòng lớn, dù có Man Lâm bầu bạn, nhưng Thẩm Thanh vẫn thấy trống rỗng vô cùng. hôm đường làm, Thẩm thanh bấm máy gọi về nước cho Khuynh Quyết,chỉ thấy giọng người trực tổng đài trả lời máy móc, báo rằng số máy vừa gọi tắt .

      Dòng người hối hả bên, phần nhiều là đường đến công sở .Lúc này, Thẩm Thanh mới sực nhớ quên mất vấn đề chênh lệch thời gian giữa hai nước. Giờ này ở Trung Quốc là thời gian nghỉ trưa. Bỗng cảm thấy may mắn vì nếu rất có thể làm lỡ giấc ngủ trưa của Khuynh Quyết. Nhưng vừa bước được vài bước, lại nghĩ: Khuynh Quyết thay số điện thoại, nếu thân quen với Man Lâm khó có thể biết được ở đâu.

      Chỉ còn hơn bốn trăm ngày mà dường như thay đổi tất cả.

      Từ ngọt ngào thành cay đắng

      Từ ấm áp trở nên lạnh lùng

      Từ gần gũi như còn khoảng cách trở thành xa xôi nghìn trùng dù ở ngay trước mặt.

      ....

      Thẩm Thanh dường như thể chắc chắn được rằng, có thể gặp lại Hứa Khuynh Quyết - người đem trái tim, cảm xúc của ra tung hứng - nữa hay . Những u uẩn tích tụ lâu nay ngày bộc phát mà thể cứu vãn .

      Khi quyết định rời xa Khuynh quyết, phải từ bỏ công việc trong nước để trở thành giáo viên dạy Mỹ thuật cho trường tư thục nhờ vào quan hệ thân thuộc của dì Ninh.

      Đám học trò chỉ mới mười tuổi, hiếu động, ương ngạnh, thường làm vương vãi mực màu lên khắp người. Nhìn lũ trẻ,Thẩm Thanh chỉ cảm thấy vui vẻ, thảnh thơi như trở lại thời thơ ấu của mình, kiên nhẫn tiếp tục công việc .

      Giờ tan học buổi trưa, Thẩm Thanh nhận được tin nhắn của Man Lâm, tối nay ấy phải dự sinh nhật bạn trai mới, thể về nhà, tránh bị những người liên quan quấy rầy nên tắt cả điện thoại. Thẩm thanh cười thầm, ko biết lãng mạn, sống hết mình như Man Lâm tối nay nghĩ ra những trò gì?

      có Man Lâm bầu bạn, căn biệt thự hào nhoáng trở nên quạnh quẽ đến đáng sợ. Buổi chiều trống tiết, Thẩm Thanh muốn về nhà quá sớm, bước lang thang đường. Lúc ngang qua cửa hàng đồng hồ, sực nhớ còn năm ngày nữa Khuynh Quyết mới trở lại.

      Năm ngày...sao mà dài thế.

      Cuối cùng vào quán kem. Bên trong được trang trí rất bắt mắt, đồ đựng bằng thủy tinh trong suốt, giá tiền in thực đơn cũng khiến người ta phải chặc lưỡi. Thẩm Thanh điềm nhiên chọn hai ly kem lạnh đắt nhất trong quán rồi ăn nghiến ngấu. định dùng cái lạnh buốt của kem để giải tỏa tâm trạng chán nản, u ám khi này .

      Lúc thanh toán, cầm hóa đơn mà các đầu ngón tay của Thẩm Thanh đều lạnh buốt.

      Nhưng về đến nhà rồi, bắt đầu hối hận. Mấy ngày qua, tâm trạng rối bời làm để tâm đến ngày đặc biệt hàng tháng của phụ nữ, cứ mặc sức ăn uống cả buổi chiều, để rồi cả buổi tối năm co quắp giường vì những cơn đau bụng dữ dội. Điện thoại bàn đặt bên cạnh giường bỗng nổ chuông, Thẩm Thanh nhấc nổi máy, chỉ sợ khi tay lơi lỏng, cơn đau lại ập đến dữ dội hơn. Sau bảy, tám chuông im bặt .Tiếp đó, chiếc di động nằm trong túi xách cũng rung lên theo điệu nhạc .Thẩm Thanh mím môi, mồ hôi túa đầm đìa, nhìn chiếc túi xách nằm ghế sofa .

      Đợi cho giai điệu cuối cùng của bài hát kết thúc, Thẩm Thanh khẽ nới lỏng bàn tay ấn chặt vùng bụng, cuối cùng cơn đau cũng giảm, có thể cử động nhàng. Sau đó, chiếc điện thoại bàn lại đổ chuông lần nữa.

      Thẩm Thanh giữ đều nhịp thở, với lấy ống nghe khẽ lên tiếng, đầu dây bên kia vẫn im lặng. lúc sau mới nghe thấy giọng sắc lạnh: "Em gọi cho ?"

      Thẩm Thanh sững sờ, rồi nhớ ra điện thoại của Khuynh Quyết có tính năng nhắc nhở, có thể ghi lại tất cả những cuộc gọi bị lỡ.

      "...Gọi có việc gì ko?"

      "...có gì. có gì quan trọng" Thẩm thanh cắn chặt môi rồi mấp máy mấy tiếng.

      Đầu dây bên kia lại im lặng.

      Lòng bàn tay Thẩm Thanh đẫm mồ hôi làm ống nghe điện thoại cũng nhớp ướt. chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

      May mà Hứa khuynh quyết mở lời trước: " có chút việc cần bàn bạc, có gì tối chuyện sau"

      "...Vâng"

      Chợt thấy sống mũi cay cay, Thẩm Thanh liền :"Thế nhé!"

      để cho Khuynh Quyết kịp đáp lại, vội dập máy, kéo chăn chùm kín mặt, thầm khóc. Bụng vẫn kêu than, nhưng trái tim còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần. Nghe giọng lạnh lùng của Khuynh Quyết vào lúc yếu đuối nhất, cảm giác nó còn sắc lạnh hơn bất kỳ vật kim loại nhọn nào.

      Nhưng biết đau, làm sao có thể trách được?

      Lúc chuyện cố gắng kìm nén để nhận ra.Vì khôngbiết đến hôm nay, mình có còn cái quyền được than thở giãi bày cùng .....

      Cùng lúc đó, Khuynh Quyết vẫn nắm chặt điện thoại, đứng im lặng hồi lâu bên cửa sổ. cảm giác hình như giọng của Thẩm Thanh có chút bất thường.

      Ngay lúc đó, giọng trầm trầm vang đến sau lưng :

      "Đó chính là người phụ nữ làm kế hoạch của bị trì hoãn năm sao?"

      Hứa Khuynh Quyết quay người lại, nét mặt bình thản, thờ ơ :

      "Điều Lâm đây quan tâm chắc chỉ có công việc thiết kế."

      có vẽ mặt tinh khiết như nữ sinh tiếp tục cười .

      "Tại sao đưa phu nhân của đến, có chị ấy cùng tham gia tuyệt vời hơn nhiều."

      Đôi mắt sau tròng kính đen của Khuynh Quyết khẽ cụp xuống," ấy còn chưa biết chuyện này"

      "Chuyển lời ko bằng gặp mặt . cũng là con người chu đáo, lãng mạn cơ đấy!" Lần này , càng cười lớn.

      Hứa khuynh quyết ngồi xuống ghế, sắc mặt dửng dưng, các ngón tay gõ nhịp xuống bàn, như vô tình:

      "Ông Phương ở tận Macao ấy, nghe cũng rất chu đáo, đúng ko?"

      Gương mặt bỗng nhiên biến sắc, hàm răng trắng muốt, đều đặn, môi mím chặt, giọng run run :" biết ông ta?"

      "Vậy lúc đầu nghĩ ai là người tiến cử ?"

      Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn chùm lan tỏa khắp căn phòng, soi sáng con người mặt toàn đồ đen ngồi cạnh cửa sổ. Đôi mày hơi nhướn lên làm gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của thêm phần sống động.

      Đôi mi dài và rậm của Lâm Thanh Trường cúp xuống, tâm trạng ngổn ngang.Hóa ra, vô tình chịu ơn người ấy .

      Hứa Khuynh Quyết hắng giọng, làm định thần trở lại.

      " Lâm, có thể ý tưởng của mình ?

      Lật giở quyển thiết kế, Lâm Thanh Trường gác lại những suy tư, vào chủ đề chính:"Toàn bộ ko gian lấy màu xanh lam làm chủ đạo...."

      Nữa tiếng sau, Lâm Thanh Trường hoàn thành việc giới thiệu bước đầu công việc liền đứng dậy ra về.

      Lúc bước đến cửa, dừng lại :

      "Xanh lam, có phải màu mà Hứa phu nhân thích nhất ko? Hứa, có người khi chuyện với ấy, vô cùng dịu dàng?"

      Lời vừa dứt, gương mặt lạnh như băng của Khuynh Quyết hơi biến đổi, biểu lộ bối rối khó hiểu. Lúc này Lâm Thanh Trường đắc ý bước .

      Trong giờ nghỉ phải chuyện công việc, thế mà bị ta cố tình chạm vào vết thương lòng, vậy nên cũng phải "ăn miếng trả miếng" cho bõ tức!

      ...

      Khó khăn lắm mới chợp mắt được, chẳng biết bao lâu sau, Thẩm Thanh lại bị cơn đau bụng dày vò làm cho thức giấc.

      Theo kinh nghiệm, mỗi lần đau bụng thế này kéo dài tầm ba, bốn tiếng. Nhưng hôm nay, vì ăn nhiều đồ lạnh nên cơn đau lại kéo dài hơn. Chạm vào khóe mắt, vẫn còn ngấn lệ, lạnh giá...

      biết trong nhà có túi chườm nóng hay , cơ thể rã rời, Thẩm Thanh chỉ còn biết nằm lặng giường.

      Điện thoại lại đổ chuông, nhấc máy mới biết vẫn là Khuynh Quyết. Mở mắt nhìn đồng hồ, chỉ có ba tiếng kể từ cuộc gọi trước đó.

      "Em làm gì vậy?" lần này, Khuynh Quyết mở lời ngay.

      Thẩm Thanh thấy hơi lạ, nghĩ lát rồi :

      "Em sắp ngủ rồi."

      "Mới sáu giờ ngủ?"

      Thẩm Thanh áp tay lên trán, mơ mơ màng màng, uể oải "Vâng".

      Bên kia im lặng hồi lâu, rồi khẽ lên tiếng:

      "...Em ốm phải ?"

      "...." co người lại, mím chặt môi, nhưng hơi thở càng lúc càng dồn dập.

      Giọng lạnh lùng quen thuộc bỗng trầm xuống, mang theo tức giận lẫn nỗi lo lắng: " được dối!".

      " ..." chịu thừa nhận, nhưng hơi thở càng dồn nén.

      Nghe hơi thở khó nhọc của Thẩm Thanh, Hứa Khuynh Quyết lo lắng, vội hỏi:

      "Man Lâm ở nhà sao?"

      "... rồi." Từ lúc nào mà thôi cũng thấy khó khăn thế này.

      "Em đợi đó!"

      "...Sao?"

      Thẩm Thanh còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia cúp máy đánh "cạch" tiếng.

      bảo đợi?

      ...Đợi điều gì? Thẩm Thanh chẳng , chỉ biết bây giờ chẳng phải kiềm chế hơi thở của mình nữa.

      Nửa tiêng sau, chuông cửa vang lên.

      Thẩm Thanh giật mình, điều đầu tiên lên trong suy nghĩ là gương mặt lạnh lùng của Khuynh Quyết. Nhưng rồi lại tự cười ngốc nghếch của mình. Dù cho có bay đến chăng nữa, cũng thể nào nhanh như vậy được! là hồ đồ.

      Tiếng nhấn chuông mỗi lúc gấp gáp. Thẩm Thanh đành ôm bụng, lê từng bước ra mở cửa. Lần đầu tiên thấy hận Khuynh Quyết tại sao lại ở căn nhà quá rộng như thế này?

      Nhìn màn hình quan sát, Thẩm Thanh sững sờ. Hai người- nam, nữ- đứng trước cửa, đều quen biết.

      "Chúng tôi là trợ lý và thư kí của chủ tịch. Xin hỏi Hứa phu nhân đau thế nào? Có cần bệnh viện ngay ?"

      Thẩm Thanh lần theo vách tường tiến ra mở cửa. đau đến nỗi thể đứng thẳngngười dậy, nhìn hai người lạ mặt bối rối, chẳng hề thân quen, lắc lắc đầu.

      thư kí quan sát Thẩm Thanh, rồi quay sang thầm với người trợ lí, sau đó cả ba đóng cửa bước vào nhà.

      Dìu Thẩm Thanh ngồi xuống ghế, thư kí lễ phép hỏi: " đau chỗ nào?".

      Nghe Thẩm Thanh đầu đuôi, thư kí vừa gọi điện thoại vừa xuống bếp lấy ly nước ấm đem lên.

      "Tôi gọi người đem đồ đến, cố chịu đựng thêm chút nữa."

      Thẩm Thanh vừa lời cảm ơn vừa thấy xấu hổ. Chuyện cá nhân của , đâu cần phải phiền đến nhiều người như vậy. Hứa Khuynh Quyết làm thế có khác nào lấy việc công lo việc tư?

      Ngay sau đó, thuốc giảm đau, túi chườm nóng đều được mang đến. Thẩm Thanh uống thuốc, lên giường nằm dưới chứng kiến của thư kí, nhiều lần đảm bảo mình đỡ hẳn họ mới chịu .

      Ôm túi chườm nóng, Thẩm Thanh nằm cuộn tròn trong chăn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, còn nhớ đến giọng điệu lo lắng của Khuynh Quyết khi chuyện điện thoại.

      Hóa ra, xa cách đêm ngày, vẫn quan tâm đến như vậy!

      Cách nửa vòng trái đất, vẫn đem lại cho hơi ấm!

      Cuối cùng Thẩm Thanh có thể bình yên chìm vào giấc ngủ. Khi thức dậy, trời sáng .

      Thẩm Thanh cựa mình, cơn đau biến mất, túi chườm cũng bị đẩy ra khỏi chăn lúc nào hay.

      Ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy ống nghe vẫn đặt bên cạnh gối suốt đêm qua. Thẩm Thanh nhớ lại, có thể do tối qua Khuynh Quyết dập máy quá nhanh, có thể cứ thế ôm ống nghe và suy nghĩ về câu khó hiểu của , sau đó vật vã với cơn đau, rồi quên mất việc phải cúp máy.

      Đặt điện thoại trở lại vị trí, Thẩm Thanh nằm thêm lúc rồi mới dậy tắm.

      rửa mặt, chuông điện thoại lại vang lên.

      Vội chạy đến nhấc máy, chưa kịp lên tiếng nộ khí từ bên kia ập đến.

      "Rốt cuộc em làm gì?'

      Thẩm Thanh ngây người, là giọng của Khuynh Quyết.

      Nhưng cũng có vẻ giống lắm.

      Chưa bao giờ thấy chuyện với ngữ khí như vậy, có lẽ rất giận .

      "Em... rửa mặt." đáp.

      lúc sau mới nghe tiếng đầu dây bên kia thở phảo.

      hỏi tiếp: "Sao máy bận cả đêm vậy?".

      "Em quên cúp điện thoại."

      Hóa ra là như vậy.

      Chỉ là quên cúp máy.

      Hứa Khuynh Quyết ngồi ghế, tay trái day day giữa đôi mày, trạng thái căng thẳng được giải tỏa bớt. Tuy trước đo được thư kí gọi điện đến báo lại việc, ràng Thẩm Thanh chỉ đau bụng sinh lý phụ nữ, uống thuốc xong và nghỉ ngơi rồi. Nhưng cả đêm gọ điện máy đều bận, lại tưởng tượng ra nhiều tình huống xấu...

      Cứ nghĩ đến quay về bên , tất cả đều trong tầm kiểm soát...Nhưng lại lần nữa, chỉ vì khoảng cách địa lí, chỉ vì những chuyện bất ngờ xảy ra đến mà cảm thấy lo lắng yên.

      ở bên , có cách nào để biết được buồn hay vui, càng thể làm cho bất cứ điều gì.

      Suốt đêm nghe tiếng chuông điện thoại bận liên hồi, cảm giác như trở về những ngày đằng đẵng đau khổ khi mất .

      lúc sau, Thẩm Thanh mới nghe giọng trầm xuống, " sao tốt rồi".

      "Vâng, ổn rồi, giờ em chuẩn bị làm."

      "Ừm."

      "...Chào ."

      Khj sắp xếp túi xách, Thẩm Thanh mới biết di động tự động tắt máy vì hết pin. Kéo ngăn kéo đầu giường tìm sạc, vô tình phát máy ghi , là loại ghi cuộc gọi cho điện thoại.

      Kỳ thực trước đó cũng cảm thấy kỳ lạ, ràng trong nhà có máy ghi , nhưng luôn đặt ở phòng ngủ, hề dùng đến. Nhớ lại cơn giận ban nãy của Khuynh Quyết, bản thân cả ngày vắng nhà, Thẩm Thanh chắc mẩm nếu lắp đặt máy ghi tiện lợi hơn chút, bèn lôi máy ghi ra và cắm nguồn điện cho máy hoạt động.

      Chiếc máy chạy phát ra những thanh "ro ro", màn hình lập tức lên những dòng chữ nhắc nhở có muốn lưu những hội thoại có.

      Thẩm Thanh nhấn nút xem lại để biết nội dung trong đó có quan trọng hay .

      Đoạn hội thoại đầu tiên.

      ràng nhấn nút mở, nhưng rất lâu sau vẫn thấy thanh nào phát ra, lâu đến nỗi còn tưởng rằng đây là băng trắng.

      Trong lúc Thẩm Thanh còn ngờ vực bên trong phát ra những thanh rất , rồi giọng nữ run run:

      ...Xin lỗi, Hứa Khuynh Quyết, em xin lỗi...

      Tim giật thót.

      Chính là giọng của !

      Các ngón tay bất giác đan vào nhau run rẩy. thanh tiếp tục cất lên:

      ...Em nghĩ, em thể trở về được nữa... đấy...Xin đừng đến tìm em. Em muốn ở lại đây mình... Em muốn ở lại nước ...Em thể trở về được...Có những chuyện em phải suy nghĩ thấu đáo... lòng xin lỗi ...

      Lời thoại tắt hẳn.

      Thẩm Thanh ngồi bên mép giường, gương mặt tái nhợt.

      Là những lời cố tỏ ra trấn tĩnh, những lời đâu vào đâu ấy, đích thực là lời chính từ năm về trước.

      Nếu được nghe lại, có lẽ cũng quên mất ngày ấy mình những lời như vậy.

      chỉ nhớ vô vàn lời xin lỗi, vì thực lòng thấy vô cùng có lỗi với .

      Nhớ lại, khi xong những lời ấy, lập tức gác máy, để mình có thêm bất kỳ cơ hội nào, lạnh lùng cắt đứt mọi quan hệ.

      Vì thế, câu "xin lỗi" cuối cùng vẫn còn chưa hoàn thiện, điện thoại ngắt.

      Thẩm Thanh thần người ra đó, hoàn toàn thể ngờ rằng có ngày được nghe lại những lời này. khẽ rùng mình, toan đứng dậy tắt máy, nhưng khi các ngón tay chuẩn bị nhấn nút khựng lại.

      Vì đằng sau vẫn còn nội dung của giọng rất đỗi quen thuộc.

      Giọng sắc lạnh, mãi mãi khắc sâu trong tim ...

      Thẩm Thanh, buổi chiều công ty có việc, có thể về trễ. Nếu em về nhà trước, có thể đến công ty tìm , hàng ăn đặt sẵn rồi. Còn nữa... chuẩn bị món quà tặng em, chắc chắn em rất thích. Và còn...

      Im lặng hồi lâu.

      ...Thẩm Thanh, em!

      Lời nhắn kết thúc.

      Thời gian ghi lại, lời nhắn này chỉ cách đoạn thoại trước đến ba mươi phút.

      Tất cả đều diễn ra vào ngày dự tính về nước.

      Thẩm Thanh ngồi ngây ra đó.

      Ba chữ sắc lạnh mà chan chứa ân tình ấy cứ văng vẳng bên tay .

      Cuối cùng, thẫn thờ nhân nút tua lại.

      ...Có thể về trễ.

      ... chuẩn bị món quà tặng em, chắc chắn em rất thích.

      Thẩm Thanh, em!

      ...

      Hết lần này đến lần khác, lời nhắn dài đầy phút được bật bật lại, ngân vang trong căn phòng rộng rãi, ngăn nắp.

      biết bao lâu sau, giọt nước mắt trong như pha lê rớt màn hình màu xanh thẫm.

      Hai tiếng sau, đại sảnh của sân bay London Heathrow tấp nập người qua lại, Thẩm Thanh tay cầm điện thoại, mắt rưng lệ.

      "Khuynh Quyết, đợi em..." Mặc kệ đầu dây bên kia thắc mắc, Thẩm Thanh vẫn kiên định trong tiếng nghẹn ngào.

      "...Lần này, nhất định phải đợi em."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 22

      khác so với thời tiết ẩm ướt ở London, Thẩm Thanh vừa ra khỏi sân bay được những tia nắng lóa mắt chào đón.

      Vẫn là đường phố và khung cảnh quen thuộc. Tòa chung cư màu xanh xám vẫn hiên ngàng đứng đó. Cây cối, cỏ hoa, những người rảo bộ đường...tất cả đều giống như những gì ngày xưa thấy mỗi khi tan ca trở về.

      Thẩm Thanh lên tầng thứ mười chín, mở cửa phòng. Chiếc chìa khóa xinh màu bạc luôn giữ bên người trong những ngày tháng ở .

      Khẽ đẩy cửa, Thẩm Thanh đứng sững bên người, thu hết khung cảnh vào tầm mắt.

      Căn phòng vẫn sạch sẽgọn gang, đồ đạc đơn giản tinh tế vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Chiếc rèm cửa màu xanh đậm khẽ lay động trong gió. Tất cả đều thay đổi, vẫn nguyên xi như cái ngày bay sang . Thẩm Thanh cúi đầu nhìn giá để giày dép, đôi tong trong nhà của vẫn nằm đó, bỗngcảm giác những ngày qua, như chưa hề rời khỏi nơi đây.

      Xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, cửa phòng ngủ khép hờ. Thẩm Thanh quẳng túi xách qua bên, từ từ bước tới. Sau cuộc điện thoại ở sân bay, chưa liên lạc với Khuynh Quyết. Thậm chí, khi máy bay hạ cánh, cũng báo cho biết. biết giờ này, có nhà ?

      Phòng ngủ sáng sủa, rộng rãi, rèm cửa được kéo lên, cửa kính được kéo lên, cửa kính nối liền vớiban công mở toang. Gần cửa sổ có chiếc ghế nằm màu trắng sữa, ly thủy tinh còn chút nước lọc đặt chiếc bàn tròn bên cạnh. Người mà Thẩm Thanh thầm gọi tên biết bao lần suốt hành trình về đến đây, nằm bình yên chiếc ghế dài, đôi mắt khép lại.

      Khuynh Quyết mặc chiếc áo dệt màu đen dài cổ chữ V, quần cotton đồng màu, nằm chiếc ghế rộng, có thể nhìn thân hình cao gầy của .

      Thẩm Thanh đứng ngoài cửa lúc lâu mới cất bước tiến lại gần. Thảm trải sàn mềm mại đến nỗi gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng cố gắng để hơi thở đừng quá mạnh, vì sợ làm thức giấc. Khuynh Quyết nhắm mắt ngủ, vẻ mặt lạnh lùng xa cách giảm đôi chút, cánh tay gác lên tay vịn ghế ghế cách thoải mái. Ánh mặt trời ngoài ô cửa sổ chiếu lên cả thân hình , đến cả các kẽ tay cũng phủ màu vàng nhạt.

      Thẩm Thanh nhàng quỳ xuống bên cạnh, đôi mắt mơ màng ngắm nhìn Khuynh Quyết, gương mặt tú, thân hình hơi gầy, ngón tay thon dài, bàn tay với đường vân rất đẹp...

      rất lâu rồi ngồi bên nhau bình yên thế này, những ngày tháng êm đềm trong quá khứ về khiến người ta nhớ thương day dứt...

      kiềm chế nổi mình, nhàng ôm Khuynh Quyết, để gương mặt mình áp sát vào lồng ngực ấm áp của .

      Khuynh Quyết giật mình, hai mắt mở to lộ đôi đồng tử quạnh như nước hồ sâu, từ từ đưa tay nắm chặt bàn tay đặt lên bụng , giọng như gió thoảng: "Em về rồi".

      Đôi mắt rưng rưng lệ, Thẩm Thanh vẫn vùi vào ngực , khẽ gật đầu.

      Em về rồi...

      Câu ây, Khuynh Quyết đợi từ rất lâu rồi...

      Hai người cùng yên lặng. Mãi sau, Khuynh Quyết mới sững sờ, hỏi:

      "Em khóc sao?"

      Các ngón tay của Thẩm Thanh khẽ động đậy, ngẩng đầu lên, chỉ biết khóc trong im lặng. Ảnh dương ngoài cửa sổ vẫn rực rỡ huy hoàng, trong ánh nắng, bờ môi vẫn nhạt như thiếu máu. Thẩm Thanh nên lời, chỉ im lặng nhìn Khuynh Quyết, rồi từ từ cúi mặt đặt lên môi nụ hôn...

      Chỉ là nụ hôn ngọt ngào trong yên lặng, vậy mà phải đợi lâu đến vậy.

      đưa tay vuốt những lọn tóc của Thẩm Thanh, cử chỉ và cả cảm giác quen thuộc ngày nào lại tái .

      Rất lâu sau, Khuynh Quyết mới khẽ : "Sao em lại vội vã trở về đây như thế?".

      Vì nhiều, rất nhiều điều...Thẩm Thanh thầm nhủ.

      còn nợ lời giải thích, thiếu câu xin lỗi và vì câu "Em " bị đánh mất.

      "...bây giờ muốn nghe em giải thích ?" ngồi thẳng dậy, những giọt nước mắt vẫn còn vương gò má, "Nghe em lý do ngày đó rời xa ".

      Vẫn nắm chặt bàn tay lành lạnh của , gật đầu.

      Cuối cùng, Thẩm Thanh cũng muốn ra, có lý do gì để nghe chứ?

      "Ba mẹ ly hôn từ khi em còn rất . Quan hệ của hai người tốt, rất hay xích mích. Khi đó em mới ba, bốn tuổi, nên ba me luôn nghĩ em còn quá , hiểu và cũng thể nhớ chuyện gì. Thực ra cho đến khi lớn lên, em vẫn chưa từng với ba, lần cuối cùng hai người cãi nhau gay gắt nhất ấy, em đứng sau nghe lén từ đầu đến cuối..."

      ... Buổi tối hôm ấy, ba mẹ vốn ít chuyện với nhau, lại cãi vã khủng khiếp trong phòng ngủ. Ấm chén, đồ đạc đều bị ném vỡ khắp sàn nhà. Thẩm Thanh ngủ trong phòng gần đó, bị tiếng ồn đánh thức nên tìm ba me. Qua khe cửa, thấy ba hằm hằm tức giận, còn mẹ rất mệt mỏi. Quá sợ hãi, Thẩm Thanh còn dám bước ra, chỉ lén đứng nhìn sau cánh cửa.

      "Lúc đó ba em hỏi,có phải em muốn gia đình này nữa?.Mẹ em vừa khóc vừa gật đầu. Ba lại hỏicòn Thẩm Nhi? Em cũng để mặc con bé sao?...Em nhìn mẹ qua khe cửa, dù chưa hiểu mọi chuyện nhưng cũng bắt đầu lo sợ. Phải rất lâu sau mẹ mới gật đầu! Mẹ chỉ ,em thể mang Thanh Nhi theo được....Mẹ cứ lặp lặp lại, em cũng dần hiểu ra, mẹ muốn rời bỏ em và ba bao giờ trở lại nữa. Sau hôm ấy, mọi thứ bình yên trở lại. Nhưng ngày hôm say, mẹ đưa em đến nhà trẻ, hôn em rất lâu, mẹ nóiThanh Nhi phải ngoan, nghe lời ba, mẹ thể ở bên Thanh Nhi được nữa, nhưng nhất định thường xuyên đến thăm con, Thanh Nhi đừng bao giờ quên mẹ nhé!...Em biết đó chính là ly biệt, cứ ngốc nghếch gật đầu rồi theo giáo vào lớp học, cũng vẫy tay tiễn biệt. Sau này lớn lên, em mới biết bà me làm thủ tục ly hôn, mẹ dời khỏi nhà và để em lại cho ba nuôi dưỡng."

      Thẩm Thanh bình tĩnh kể lại. Những kí ức xa xôi khiến người ta xúc động.

      Đôi lông mày Khuynh Quyết nhíu lại, kéo lên. Ghế nằm đủ rộng, cố dịch người vào trong để ngồi xuống cạnh mình,

      Hai người ngồi sát bên nhau, Khuynh Quyết im lặng, vòng tay ôm lấy bờ vai thon thả của Thẩm Thanh.

      Thẩm Thảnh bất giác tựa đầu vào vai , tiếp tục kể:

      "Sau này, ba gặp dì Ninh, hai người thường xuyên gặp gỡ rồi nảy sinh tình cảm và đến hộn nhân. Khi đó ba em từ chức, tự đứng ra kinh doanh, kinh tế ngày càng khá giả. Dì Ninh đối với em rất tốt, hệt như mẹ con ruột vậy. Còn người mẹ sinh ra em rất ít khi gặp mặt. Bà giữ lời hứa thường xuyên đến thăm con. Có lúc em hỏi ba tại sao ba mẹ li dị, ba muốn trả lời. Lâu rồi, em muốn hỏi thêm gì nữa."

      đến đó, coi như đoạn hồi ức kết thúc. Thẩm Thanh im lặng, nghĩ ngợi rất lâu rồi mới chậm rãi tiếp:

      "Năm ngoái em đến dự đám tàng dì Ninh, đem những di vật của dì đốt. Trong số đó có rất nhiều thứ ba để lại. Mấy chục năm ông ấy đều giữ thói quen viết nhật kí, vì thế những quyển nhật kí ông để lại vừa dày vừa nhiều. Em tò mò mở ra đọc, từ nhưng trang viết sau khi em ra đời. Trong đó miêu tả rất tỉ mỉ về quá trình em khôn lớn, cũng có nhiều điều mà em luôn muốn biết." Giọng Thẩm Thanh bắt đầu run run, " ra, nguyên nhân chủ mà ba mẹ ly hôn là mẹ người khác, người đàn ông có vợ... người thương nhân giàu có họ Hứa".

      Kết nối nhưng câu chuyện lại với nhau, đến giờ mọi thứ khá ràng. Sắc mặt Khuynh Quyết tái nhợt, bàn tay siết chặt bờ vai Thẩm Thanh hơn nữa: "Em ...Ông ta họ Hứa".

      Thẩm Thanh nhắm mắt, cơ thể như đông cứng lại:

      "Đúng, người mẹ em chính là chủ tịch Tập đoàn Hứa thị. Hai người qua lại với nhau được năm năm. Lúc đó, ông ta mới cưới vợ hai chưa được bao lâu."

      Thế khó lường. năm trước, Thẩm Thanh ngồi đó nghe Khuynh Quyết kể lại câu chuyện về mẹ mình. Người mà vẫn là phá hoại hạnh phúc của mẹ con lại chính là mẹ !

      Hứa Khuynh Quyết chìm vào suy tư, chỉ có những ngón tay vẫn bấu chặt vai dần dần buông xuống.

      Thẩm Thanh thấy toàn thân lạnh buốt. Lúc này, cho dù mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, nhưng trước mắt vẫn toàn màu xám.

      Quả nhiên là anhrất chấn động!Thậm chí còn khủng hoảng giống như lúc đầu nghĩ, tất cả đều thể tha thứ.

      nghiêng đầu về phía , gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt vẫn mím chặt và đôi mắt lạnh lẽo vô hồn. đưa tay gạt những giọt nước mắt lăn dài má, nước mắt rơi trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua dường như còn nhiều hơn tất cả những giọt lệ của hai mươi sáu năm trước đó cộng lại.

      nhìn , khẽ khàng: "Em ân hận lắm, nếu lúc đầu bay sang dự đám tang mọi chuyện khác. Mà cho dù biết được chân tướng việc, em cũng có thể giấu kín nó cả đời. Ngoài em ra, còn ai biết nữa. Nhưng rồi sau này em mới thấy, em làm được...Em thể vờ như mọi chuyện chưa xảy ra, trở về và tiếp tục cùng hưởng cuộc sống êm đềm...Cho dù đó là những ân oán của đời trước, dù có thể bận tâm, nhưng em vượt qua nổi chính mính".

      Bàn tay buông thõng xuống, mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi.

      "Cách đây rất lâu rồi em nghe người ta về "hiệu ứng bươm bướm", rồi em nghĩ, nếu mẹ em nhập cuộc mọi chuyện ngày hôm nay khác. Mẹ được sống hạnh phúc, còn cũng nhất quyết phải sang tận du học, học vẽ, mở triển lãm...Vậy , cũng chẳng có tai nạn nào cả..."

      "...Cuộc đời của , cuộc sống của những người trong gia đình , đều vì mẹ em mà thay đổi...Cái vòng nhân quả ấy, sao em có thể yên tâm tiếp tục sống bên ?"

      "Vì thế, em mới chủ động rời xa , đúng ?" Hứa Khuynh Quyết quay đầu lại, vầng trán gợn những nếp nhắn.

      " phải." Thẩm Thanh lắc đầu, "Lúc đó lòng em rối loạn, biết thế nào với . Tuy biết mình thể yên lòng được, nhưng điều em sợ hơn chính là sau khi nghe em , quyết định vĩnh viễn chấm dứt quan hệ. Cho dù lúc mẹ em em còn rất , nhưng cảm giác bị người mình thương nhất bỏ rơi, càng lớn em càng thấm thía, càng ngày càng khủng hoảng. Việc ly hôn của ba mẹ cuối cùng cũng tác động tới em. Man Lâm em có thể đem đến cho người khác cảm giác ấm áp, thực ra chỉ là em cố gắng để có thể trở nên như vậy. Với tình em vẫn luôn hoài nghi, nhưng luôn cố gắng để điều đó biểu lộ ra ngoài... Thực lòng em rất sợ, nếu mình buông tay tất cả hạnh phúc bỗng dưng biến mất. Vì vậy, khi đó em chỉ muốn có chút thời gian suy nghĩ, ai ngờ càng lâu càng do dự. Mãi đến khi gặp lại , em mới phát ra dù có bao nhiêu day dứt bao nhiêu sợ hãi, em vẫn muốn được ở bên ...".

      Thẩm Thanh dừng lại, hít hơi sâu rồi tiếp:

      "Cho nên lần này, trừ phi thực tình thể tha thứ, em mãi mãi rời xa nữa."

      Trải lòng hết những suy nghĩ giấu, chất chứa bao lâu nay, Thẩm Thanh chưa bao giờ thấy nhõm đến vậy. nghiêng đầu, dù trước mắt còn khá mơ hồ, nhưng những động thái gương mặt Khuynh Quyết đều có thể nắm bắt- những chấn động ban đầu dần tan biến, chỉ còn lại trầm mặc suy tư.

      thấy còn lo lắng nữa.

      kì lạ, ràng trước đó vì chuyện này mà day dứt yên, nhưng giờ nhìn gương mặt bình thản của , lại thấy vững tâm trở lại.

      Những áng mấy trắng phía trời xa bồng bềnh theo gió. Căn phòng yên tĩnh, nhưng yên tĩnh này đáng sợ.

      biết, cần có thời gian.

      " Hi! Tiếng của kẻ thứ ba phá vỡ bầu gian yên ắng.

      Thẩm Thanh quay đầu chỉ thấy trẻ bên cửa, vận đồ công sở, cười tươi như hoa.

      "Xin lỗi, cửa đóng nên tôi tự ý bước vào." nhìn Thẩm Thanh nhún vai, quên chêm lời, "Tôi có gõ cửa rồi đó!".

      Thẩm Thanh vẫn còn buồn bã Khuynh Quyết bất ngờ lên tiếng:

      " Lâm, xin đợi ngoài phòng khách."

      "Vâng, vâng." đoạn, thủng thẳng ngồi xuống ghế sô pha.

      Hứa Khuynh Quyết khẽ rủ đôi mi, lần tìm bàn tay Thẩm Thanh, nhàng nắm lấy, "Em cứ ở nhà nghỉ ngơi , chuyện này chúng ta sau", giọng bình tĩnh như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

      "...Vâng." Ngoài lời ấy ra, Thẩm Thanh tìm được câu trả lời nào khác.

      Vài phút sau, Thẩm Thanh dõi theo Khuynh Quyết và họ Lâm ra ngoài cửa. Lúc quay vào, nhìn thấy chiếc giường lớn mới thấy cơ thể mệt mỏi rã rời. mười mấy tiếng được nghỉ ngơi, suốt quãng đường chỉ nghĩ mọi việc diễn biến ra sao sau khi gặp lại và nội dung trong máy ghi . Đúng rồi! Ban nãy quên hỏi . Tại sao xa cách bao lâu như vậy mà chiếc máy ghi đó lại nằm trong ngăn kéo phòng ngủ của tân bên ?

      Còn nữa, món quà nhắc đến trong đó, rốt cuộc là gì vậy? Khi quay trở về, thất vọng, kích động như thế nào?...

      Vẫn còn rất nhiều điều nghi hoặc, xong giờThẩm Thanh cũng quá bận tâm. Dù sao, chuyện hệ trọng nhất cũng sắp được giải quyết. Những thứ khác, đợi tỉnh dậy rồi tính sau.

      Ngả mình giường, chưa đầy năm phút sau Thẩm Thanh chìm vào giấc ngủ.

      ...

      Trong thang máy, Lâm Thanh Trường ngoẹo đầu nghĩ ngợi rồi bô lô ba la:

      "...Hóa ra là Hứa phu nhân, quả là rất xinh đẹp, lại còn rất có khí chất nghệ sĩ."

      Hứa Khuynh Quyết chỉ hơi nghiêng đầu, đáp lại.

      Lâm Thanh Trường tiếp:

      "Hình như ấy vẫn biết chúng ta ở đây làm gì? Công việc thiết kế phòng tranh, để ấy tham gia sao? Dù sao, sau này người sử dụng cũng là ấy mà."

      " cần." Hứa Khuynh Quyết trả lời dứt khoát.

      "Đợi xong xuôi tôi đưa ấy xem."

      Nhìn chằm chằm gương mặt lạnh giá của Khuynh Quyết lúc, Lâm Thanh Trường cúi đầu cười thành tiếng. Nếu được tận mắt chứng kiến, khó tưởng tượng người như lại có thể có những hành động lãng mạn như vậy. Việc ở phòng tranh trong giai đoạn hoàn tất, cũng có thể coi như chuyện đáng mừng với . Kỳ thực, vì ban nãy, Khuynh Quyết liên lạc với từ năm ngoái, nhưng được nửa chừng đột nhiên tạm thời dừng hợp đồng mà chả nguyên nhân. Bây giờ, lại cầu gấp rút hoàn tất thiết kế. Dù biết chuyện gì xảy ra, nhưng có điều Lâm Thanh Trường dám chắc là, con người có vẻ ngoài lạnh lùng ấy có thể có những hành động làm người ta cảm thấy ấm áp, cảm kích vô cùng.

      tình như vậy, chắc mãi ngọt ngào theo thời gian...

      ...

      Thẩm Thanh thức dậy, mặt trời khuất bóng, trong nhà vẫn chỉ có mình .

      Vừa vào nhà tắm sửa sang lại quần áo, đầu tóc có tiếng gọi của từ bên ngoài, chạy ra xem là trợ lý Lâm xách theo túi đồ đến.

      "Chủ tịch dặn mang thứ này đến cho ."

      Vì chứng kiến quan hệ kì quặc của họ kì quặc từ ngày gặp mặt, vị trợ lí đáng thương này biết nên xưng hô với thế nào cho phải.

      " Ồ, cảm ơn ." Thẩm Thanh đón lấy túi đồ ăn, băn khoăn hỏi.

      " ...Còn ấy? Vẫn chưa về sao?"

      " Sắp rồi." Trợ lý Lâm nhìn đồng hồ, "Bây giờ tôi đón chủ tịch".

      Thẩm Thanh nhíu mày: " ấy về nước mấy ngàymà ngày nàocũng bận đến giờ mới tan ca sao?". ràng là đảm nhiệm công ty bên , giờ trở về nước chuyến vẫn phải đến tổng công ty làm việc ư?

      "Tan ca?" Trợ lý Lâm ngạc nhiên , "Chủ tịch ở công ty".

      Thẩm Thanh sững sờ hỏi: "Vậy lần này, tại sao ấy về nước?".

      "Bởi vì..." trợ lý Lâm bỗng im bặt, cười trừ, "Cái này... để chủ tịch về hỏi nhé!".

      Nhìn trợ lý Lâm vội vã ra , đôi mày Thẩm Thanh càng chau lại...Sao nụ cười của ta có vẻ thần bí thế?

      Ăn xong bữa tối, Thẩm Thanh bật ti vi lên, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, khi đồng hồ điểm sáu giờ hai mươi phút, tiếng chuông cửa vang lên.

      Như thói quen, Thẩm Thanh chạy ra đỡ lấy chiếc gậy dò đường của Khuynh Quyết đặt vào góc, quay ra vẫn thấy đứng yên tại chỗ, tiến lại hỏi:

      " sao vậy?"

      Vừa xong, luồng khí sảng khoái ập đến bao quanh .

      Hứa Khuynh Quyết đưa tay về phía trước, tìm đến bờ vai rồi ôm chặt thân hình .

      Thẩm Thanh đứng sững như người bị điểm huyệt.

      yên lặng tựa đầu vào vai , hơi cúi xuống, các ngón tay xuyên qua những lọn tóc, hơi thở đều đặn.

      Ti vi phát chương trình thời . Những cơn gió đầu hè thổi đến mang theo chút oi nồng.

      Họ cứ như vậy, đứng bên cửa ôm nhau trong yên lặng, mãi lâu sau mới nghe , giọng trầm lắng:

      "Em biết ? Đây là giây phút thấy hạnh phúc nhất trong quá khứ."

      Thẩm Thanh lúc đầu chưa hiểu, nhưng cũng hỏi, vì chỉ cần động não chút hiểu ngay hạnh phúc mà tới là như thế nào.

      Mỗi ngày chập tối trở về nhà, có người ngồi đợi. Mở cửa, nghe thấy tiếng ti vi, chào đón bằng vòng tay ấm áp... Đó mới chính là cảm giác đích thực về ngôi nha.

      cho cảm giác ấy, nhưng rồi ngày báo trước, chính lại tước đoạt nó.

      từng cảm nhận rằng chính là thứ ánh sáng đặc biệt trong thế giới tăm tối của . cứ nghĩ, bao giờ đơn nữa, dắt tay về phía trước trong nụ cười ấm áp như nắng mùa xuân, vậy mà lại đột nhiên biến mất. Nếu căm giận, thất vọng, là dối. Còn bị chấn động, bởi mang đến, cũng là giả tạo.

      Nhưng...

      nhàng ôm , tuy trước mắt vẫn là màn đêm vô tận, song trong lòng thấy , bất kể khi nào, quá khứ hay tại, có mặt của đều khiến mọi thứ trở nên tươi sáng.

      Giọng thoảng bên tai :

      "Biết là quá khứ thể thay đổi, sao còn lãng phí thời gian quan tâm những điều ấy?"

      Cánh tay Thẩm Thanh bỗng run rẩy. Trái tim bình tĩnh đón chờ giờ trở nên trống rỗng. Thời khắc này, dám đoán định ý nghĩ của nữa.

      Giọng của vẫn bình thản: "Nếu nghĩ ngợi gì cả, em yên lòng ở bên chứ?".

      Toàn thân run rẩy, hàng lệ chực chờ nơi khóe mắt. đưa tay lên cao thêm chút rồi dừng lại ở eo ,"Nhưng...", lời ngập ngừng run run.

      tiếp tục :

      "Nếu vẫn được, cách khác.Thực , mẹ em làm thay đổi cuộc sốngcủa , khong chỉ là gia đình của lúc còn , mà còn là những điều gặp phải sau này. Nhưng theo thấy, thay đổi quan trọng nhất chính là xuất của em...Nếu có bà ấy, cũng có em đứng trước mặt như thế này".

      chỉ biết cắn chặt môi mà khóc.

      Thấy đáp, trầm ngâm lúc, rồi khóe môi khẽ nhích lên cao thành nét cười: "Nếu như em muốn bù đắp cuộc sống và những thiếu thốn của , vậy hãy dùng những năm tháng sau này của cuộc đời để nghiêm túc thực điều đó."

      ngỡ ngàng, chậm rãi ngước nhìn nụ cười ấm áp khóe môi .

      ...Cảm thấy lòng ấm áp, những tâm tư đè nặng bấy lâu nay giờ như được trút bỏ hết, đưa tay ôm chặt eo và áp sát gương mặt vào lồng ngực , khẽ gật đầu.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 23 - Hết

      Trước khi muà hè kết thúc, Thẩm Thanh và Khuynh Quyết chuyển về nước sống. Kiểu thời tiết ẩm ướt London vốn thích hợp với Khuynh Quyết. Ban đầu bất chấp tất cả phản đối của mọi người kiên quyết đòi sang , vì thế Hứa Triển Phi mới bất đắc dĩ để tiếp quản công việc bên đó. Nhưng bây giờ, ngay cả Thẩm Thanh cũng có ý định muốn quay về nước sinh sống, Hứa Triển Phi đương nhiên thuận buồm theo gió, điều Hứa Khuynh Quyết về tổng công ty làm việc.

      Thực ra trước đó, Thẩm Thanh đa thăm toàn bộ gia tộc họ Hứa. và Khuynh Quyết đều nhất trí cho rằng, cần thiết phải để những bậc tiền bối biết nội tình của việc. Vì vậy, chỉ trịnh trọng và thành khẩn xin lỗi về quãng thời gian mà mình biến mất lý do.

      "Lúc đó, trào lưu e sợ hôn nhân bùng nổ, cho nên con tự ý trốn chạy..." cố tỏ ra thành , song trong lòng lại nghĩ lý do này chả ra đâu vào đâu.

      Quả nhiên, Hứa Triển Phi hỏi vặn lại:

      "Thông thường chứng sợ hôn nhân có nảy sinh trước khi kết hôn ? Hai đứa ràng đăng kí, huống hồ tuổi tác cũng còn , sao lại hồ đồ đến vậy?"

      "...Có thể do lúc đó con quyết định kết hôn vội quá, sau mới thấy mình thả thích ứng kịp. Khi sang lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên, đến giờ con mới trở về..."

      Những lời ấy khiến cho Thẩm Thanh bối rối vô cùng, ánh mắt liếc ngang cầu viện, nhưng chỉ thấy người ngồi ghế sô pha vẫn điềm nhiên, có ý định đỡ lời.

      che giấu giận dỗi trong lòng, Thẩm Thanh chẳng còn cách nào khác tiếp tục thành khẩn:

      "Cũng tại con tốt, nên khiến cho mọi người lo lắng."

      Hứa Triển Phi nhìn lúc, rồi mới hỏi:

      "Vậy sau này sao? Liệu có thêm chứng sợ gì nữa ?"

      " đâu ạ." Thẩm Thanh lắc đầu quả quyết, "Những chuyện hoang đường thế xảy ra lần nữa".

      "Sau này đừng làm người khác phiền lòng là được rồi".

      "Vâng".

      Thấy Hứa Triển Phi muốn tiếp tục truy xét, Thẩn Thanh thở phào nhõm. Sau đó ngồi xuống uống trà cùng ông, lắng nghe những lời căn dặn mới và cùng Hứa Khuynh Quyết trở về nhà. đường về, Thẩm Thanh phụng phịu ra mặt. "Thấy chết mà cứu!"

      "Làm chồng có lý do gì để bênh vợ mới bỏ nhà trở về ?" Hứa Khuynh Quyết thờ ơ hỏi vặn lại.

      Thẩm Thanh giận dỗi: "Chẳng phải đều là sắp đặt ra sao?". Chứng sợ hôn nhân?Sao lại nghĩ ra thế chứ. Hứa Khuynh Quyết đắc ý , "Vậy em nghĩ được lý do nào tốt hơn ?"

      Tuy phục lắm nhưng Thẩm Thanh cũng thể chối bỏ rằng đó là lý do đắc địa nhất.

      lúc sau, Hứa Khuynh Quyết :

      "Đừng quên những gì em hứa trước mặt ba."

      "Em biết". Thẩm Thanh trả lời, mân mê vạt áo. khẽ :"Em xin lỗi, sau này em chạy trốn nữa".

      "Ừ." Đôi môi hé mở thành nét cười, nắm chặt tay Thẩm Thanh.

      Thực ra cần phải hứa hẹn, có mặt của bên cạnh lúc này chính là điều làm thấy yên lòng nhất.

      Vừa về tới nhà, Thẩm Thanh cằn nhằn "Lại mất công việc". Khuynh Quyết chỉ thản nhiên đáp:

      " sao, sau này em có thể thoải mái làm điều mình thích rồi."

      Đôi mắt long lanh: " như thế, từ giờ về sau chịu trách nhiệm nuôi em? Mỗi ngày em phải sớm về khuya để nhận mức lương ít ỏi đến thảm hại nữa sao?"

      Hứa Khuynh Quyết trả lời, chỉ cầu trợ lý Lâm chở họ đến khu biệt thự nghỉ dưỡngở ngoại ô.

      Nơi đó, phía bắc có dòng sông, cây cối xanh tốt, gian yên tĩnh, thiết kế trang nhã, bất luận là nghỉ ngơi hay làm việc, đều là địa điểm lý tưởng.

      Hứa Khuynh Quyết đưa Thẩm Thanh đến cánh cửa lớn của trong những căn phòng, ;"nơi này dành cho em, dùng làm phòng vẽ".

      Thẩm Thanh sững sờ, đưa mắt ngắm nhìn căn nhà hai tầng, rộng mấy trăm mét vuông lượt, ho khan iếng rồi quay lại : " tặng em phòng vẽ chứ phải tòa biệt thự?"

      "Có gì khác đâu?" Hứa Khuynh Quyết nhướn mày, "làm việc mệt, cũng cần gian vận động nghỉ ngơi chứ".

      Thẩm Thanh biết nên gì, lúc sau mới lên tiếng:

      "Hứa Khuynh Quyết, mửo phòng tranh có hái ra tiền ?"

      Nếu đây chính là "quà tặng" mà cuốn băng ghi nhắc đến, vậy , người vừa mới vào tập đoàn làm việc được bao lâu như khi ấy chắc chắn phải dùng tiền tích lũy từ trước đó để mua. Đáng cười ở chỗ, Thẩm Thanh từ trước giờ luôn nghĩ, mở phòng tranh chắc cũng chỉ đủ ăn thôi.

      "Cũng tạm." Bỏ qua những câu hỏi kỳ cục của Thâm Thanh, HỨa Khuynh Quyết trả lời rất nghiêm túc:

      "Thời đại này, những người biết nghệ thuật, dám chi tiền vì nó cũng pahỉ ít."

      Thẩm Thanh nghe vậy chống cằm, tiếc rẻ :

      "Vậy đầu tư tiền vào đây nên! Hay là ta tiếp tục phát triển công việc bán tranh, mở thầm vài phong tranh nữa, em quản lý hết, sau này cũng cần vẽ vời gì nữa, chỉ phụ trách đếm tiền là được rồi!"

      Hứa Khuynh Quyết nghe xong ngỡ ngằng, cười khổ, lần đầu tiên thấy Thẩm Thanh lại mê tiền đến thế.

      Thẩm Thanh còn đeo đuổi những ý nghĩ riêng của mình trọ lý Lâm mang điện thoại đến cho Khuynh Quyết, công ty có việc.

      " cứ ." hẩy tay , quay người lên tầng hai tham quan.

      Trợ lý Lâm đứng bên cảm thấy kỳ lạ, tại sao nhận được món quà như thế mà có người lại ra vẻ đáng tiếc?

      Suy nghĩ của phụ nữa đúng là khó đoán!

      Thẩm Thanh lên xuống mấy lượt, ngắm ngía các gian phòng lượt, thấy nơi đây chỉ rộng rại mà các đồ đạc trong phòng cũng đều thuộc hàng cao cấp nhất. Vừa trang nhã vừa ấm cúng. Nằm cùng của tầng hai là phòng vẽ, bàn ghế, giá vẽ, màu vẽ đều có đủ. Kéo rèm cửa, những cơn gió đem theo hơi nước ùa đến, trong cơn gió còn có hương thơm man mác của những loài hoa tên, khiến người ta ngây ngất!

      ngồi chiếc ghế gỗ mới tinh, tận hưởng cảm giác sảng khoái mà những cơn gió trong lành mang đến, vừa lúc, di động trong túi reo lên.

      "Có muốn tham quan tiếp ?" Giọng dõng dạc của Khuynh Quyết truyền đến.

      "Vâng, em xuống ngay đây." Thẩm Thanh cười .

      " đợi em bên gnoài."

      "Vâng."

      Thẩm Thanh chạy xuống tầng dưới. Mở toang cửa. Hứa Khuynh Quyết đnag đứng đợi ửo bên đường xa xa. Chiếc xe đen bóng đậu bên cạnh, áo sơ mi xanh nhạt phấp phới theo gió. Thẩm Thanh chợt nhớ lại buổi tối rất lâu về trước, trong dòng người tấp nập, vô tình buông tay, khi vội vàng quay lại, rẽ qua đám người để tìm , thấy vẫn đứng đó, điềm nhiên, kiên định dưới ánh đèn.

      , dường như luôn đợi ở đó.

      Đợi cho dòng xe qua, Thẩm Thanh băng sang đường, nắm tay .

      Vòm cây thấp bên đường, hoa chen nhau nở trắng như những thảm bông.

      " thôi."

      "Vâng."

      Ngẩng đầu lên, bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa. Con đường cái bằng phẳng, rỗng rãi cứ ra mãi theo bánh xe lăn.

      Con đường này, biết dẫn phương nào, chỉ cần hai bàn tay luôn nắm chặt là quá đủ.

      ~~~HẾT~~~
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :