1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nét cười nơi ấy - Tình Không Lam Hề (23c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5

      thế này mà vẫn bộ cùng cậu đến chín tầng à?"

      "Tớ biết ấy bị sốt." Thẩm Thanh khổ sở, nhìn Hứa Khuynh Quyết nằm giường.

      Lúc đó chỉ thấy đôi tay rất lạnh, cứ nghĩ chỉ là tượng bình thường. Đến khi gục xuống, mới thấy rất nóng.

      Nhớ lại giây phút hoàn toàn bị động ban nãy, Thẩm Thanh lo lắng hỏi:

      " ấy... giờ thế nào rồi?"

      " có vấn đề gì lớn lắm." Lâm Mị nhìn gương mặt tuấn tú ấy.

      "Truyền nước xong bớt sốt. Nghe tim ấy có vấn đề, nhưng tình hình cụ thể thế nào phải đợi có kết quả xét nghiệm mới biết được."

      Thẩm Thanh chỉ gật đầu, cảm thấy tâm trạng nhõm hơn rất nhiều.

      chuyện chính xong, Lâm Mị bỗng nở nụ cười gian xảo. giở giọng châm chọc:

      "Muộn thế này, cậu có muốn về trước . Hôm nay tớ phải trực đêm, tiện thể săn sóc luôn chàng đẹp trai này."

      Lần đầu tiên Lâm Mị thấy hài lòng về quyết định trở thành bác sĩ của mình. Có cơ hội được gần gũi với chàng đẹp trai như thế, đâu phải là chuyện dễ.

      Nguýt Lâm Mị cái, Thẩm Thanh kéo ghế đến cạnh giường Hứa Khuynh Quyết nằm, tỏ vẻ rời khỏi nơi đây.

      "Bác Sĩ Lâm!"

      Thấy Lâm Mị nhìn Hứa Khuynh Quyết với vẻ hứng thú, Thẩm Thanh lên tiếng và chỉ về phía cửa:

      "Trong giờ làm việc, cẩn thận lại bị trách phạt đấy nhé."

      Lâm Mị khẽ cong môi, tỏ vẻ luyến tiếc rồi rời khỏi phòng.

      Phòng bệnh trở lại yên tĩnh, chỉ có chiếc đèn đặt ở góc giường tỏa ánh sáng vàng nhạt. Thẩm Thanh tựa mình vào ghế, thở dài. Đêm nay nhiều chuyện. Ban đầu là chung cư cảnh báo cháy, rồi lại đến bệnh viện. Đồng hồ đeo tay điểm mười hai giờ. Ngẩng đầu nhìn bình truyền nước treo lơ lửng phía , Thẩm Thanh thấy lành lạnh. bất giác tựa đầu vào cạnh giường, ánh mắt chạm đúng tầm đôi tay được truyền nước của Khuynh Quyết. Bàn tay sạch , các ngón tay thon dài với những đường chỉ tay đẹp. Thẩm Thanh chợt nghĩ đến cảm giác lúc nắm tay xuống cầu thang, khó tả. nhàng đứng lên khép cửa sổ, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm qua lớp kính.

      Hứa Khuynh Quyết dần tỉnh dậy, thân thể rã rời, cử động tay phải rồi vô tình chạm phải tay của Thẩm Thanh. Cảm giác quen thuộc, khẽ chau mày.

      "Thẩm Thanh..." gọi cách võ đoán.

      Nghe có tiếng động, Thẩm Thanh bừng tỉnh từ giấc ngủ chập chờn. Cả tối qua gần như ngủ, đến tận năm giờ sáng mới ghé đầu vào cạnh giường rồi thiếp .

      Thẩm Thanh tỉnh dậy, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Khuynh Quyết, vui vẻ :

      " tỉnh rồi à. Thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

      "Đêm qua về sao?" Giọng mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng.

      Thẩm Thanh gật đầu rồi mới nghĩ ra mọi động tác trước mặt Khuynh Quyết đều vô ích, liền đáp tiếng "Vâng".

      Khuynh Quyết cảm thấy có cảm giác lạ lùng, nhưng vẫn im lặng.

      " tỉnh rồi à...?" Giọng trong trẻo cất lên từ ngoài cửa.

      "Tôi là Lâm Mị, lần trước gặp ở phòng tranh. Tôi cũng là người truyền nước cho đấy." Lâm Mị mặc đồng phục bác sĩ, đến gần giường cười tươi.

      "Cảm ơn." Lạnh lùng gật đầu, Khuynh Quyết tiếp:

      "Bác sĩ Lâm, tôi muốn xuất viện."

      " được." Thẩm Thanh và Lâm Mị đồng thanh đáp.

      Khuynh Quyết hơi sững lại cười khổ. Từ bao giờ cuộc sống của lại do hai người phụ nữ này cai quản vậy.

      thêm lời nào, Khuynh Quyết dùng tay bị truyền nước rút mạnh chiếc kim bên tay kia ra.

      "Này! làm cái quái gì vậy hả?"

      Nhìn cánh tay Khuynh Quyết rỉ máu, Thẩm Thanh vội vàng giữ chặt vết máu chứng minh quyết liệt, dứt khoát của chủ nhân nó lại.

      " vẫn chưa khỏi, sao lại hồ đồ như vậy?"

      Thẩm Thanh chau mày nhìn những giọt máu đỏ tươi cánh tay trắng bệch của Khuynh Quyết.

      " Hứa." Lâm Mị cầm miếng bông băng dịt lên vết thương. Tuy hốt hoảng như Thẩm Thanh, xong cũng tỏ vẻ bất bình.

      "Tuy bớt sốt nhưng kết quả xét nghiệm vẫn chưa có. Mong ở lại đợi thêm thời gian."

      "Tôi cần kết quả xét nghiệm gì hết."

      Lạnh lùng gạt cánh tay Thẩm Thanh ra, Hứa Khuynh Quyết dứt khoát đứng dậy, :

      "Tôi muốn xuất viện"

      Bệnh viện, phòng bệnh, mùi thuốc thang nồng nặc, câu máy móc của các bác sĩ là những điều căm ghét nhất. Kể từ ngày nhập viện sau vụ tai nạn ba năm về trước, quyết tâm bước chân vào bệnh viện nào nữa.

      Nhìn vẻ lạnh lùng của Hứa Khuynh Quyết, Thẩm Thanh chỉ biết cầu cứu Lâm Mị.

      Rất ít khi gặp phải bệnh nhân cố chấp như thế, Lâm Mị thở dài:

      "Nếu quyết đành để Thẩm Thanh làm thủ tục xuất viện giúp . Có điều, về nhà cần phải chú ý nghỉ ngơi."

      Theo trình độ chuyên môn của Lâm Mị, sức khỏe của người thanh niên này vô cùng tệ hại. Dù chưa có kết quả xét nghiệm chính thức, nhưng vẫn có thể đoán biết được tình trang sức khỏe của . Điều còn thắc mắc là với sức khỏe như vậy, tại sao ta có thể sống mình lâu như thế.

      "Còn phải đợi bao lâu nữa mới có kết quả?" Lúc làm thủ tục xuất viện, Thẩm Thanh hỏi.

      "Cũng sắp có rồi đấy. Cậu có muốn cùng vào xem ?"

      "Ừ."

      Thẩm Thanh theo Lâm Mị vào văn phòng làm việc mà lòng nặng trĩu. Cứ nghĩ đến hành động Khuynh Quyết kiên quyết rút mũi kim truyền dịch ra lại thấy giận sôi lên.

      Đứng trước bàn làm việc, Thẩm Thanh hỏi Lâm Mị chăm chú đọc bảng xét nghiệm:

      "Tình hình thế nào rồi?"

      "Có cần phải đọc hết những thuật ngữ chuyên ngành ?"

      "Cậu biết tớ am hiểu gì về y học mà."

      "Thôi được, dễ hiểu chút vậy."

      Lâm Mị xem qua bản xét nghiệm lần nữa, cảm thấy có điều gì kỳ́ lạ:

      " đơn giản là: mắt nhìn được, hệ miễn dịch rất kém, tim và dạ dày đều có vấn đề." Thông báo đại thể xong, Lâm Mị thở dài, gấp bản xét nghiệm lại, nhìn Thẩm Thanh :

      "Nếu là tớ, chắc cuộc sống khổ sở lắm."

      Thẩm Thanh buồn bã nhìn Lâm Mị, trong lòng lại dấy lên nỗi bồn chồn khó chịu. Vẫn biết sức khỏe ta tốt, cũng từng chứng kiến đánh vật với bệnh tật, nhưng bây giờ có kết quả xét nghiệm, tình hình lại có vẻ nghiêm trọng hơn khiến biết gì.

      Thẩm Thanh tạm biệt Lâm Mị, làm thủ tục xuất viện cho cái gã cứng đầu cứng cổ ấy.

      Khi bước đến cửa, nghe thấy Lâm Mị còn gọi theo dặn dò:

      "Bệnh ta mới đỡ chút thôi. Nếu cậu bận, mấy ngày tới nên quan tâm chăm sóc ta chút."

      "Ừ, tớ biết rồi." Thẩm Thanh buồn bã rồi cúi đầu bước .

      Xe taxi đưa họ về đến trước tòa chung cư, Hứa Khuynh Quyết mở cửa bước ra, cơn choáng váng làm thể xác định được phương hướng. Thẩm Thanh lập tức dìu dậy.

      Lần này, phản ứng gì. Hình như có lần đầu tiên, những lần sau trở nên giống như thói quen vậy. Thẩm Thanh dắt tay trong im lặng. Khuynh Quyết cũng , chỉ lặng lẽ theo bước vào đại sảnh, rồi đến thang máy. Thực ra ban nãy, khi Thẩm Thanh làm xong thủ tục xuất viện, trở lại phòng bệnh và buồn bã với Khuynh Quyết:

      "Hôm nay tâm trạng tôi tốt nên đừng gì với tôi."

      Sau đó, thêm gì. Khuynh Quyết biết buồn, nhưng lại nguyên nhân. lại cho rằng, phụ nữ đều có lúc mưa nắng thất thường. Nhưng cho dù như vậy, vẫn quên dắt tay , khiến dám ngại ngùng mà giằng co nữa, làm mọi việc thuận theo như được lập trình.

      Vào đến phòng, Hứa Khuynh Quyết ngả mình xuống ghế sô pha. Còn Thẩm Thanh như chú mèo thông thuộc ngõ ngách, rót nước và mang thuốc theo đơn của bệnh viện đặt vào tay .

      " uống thuốc ." thản nhiên .

      Hứa Khuynh Quyết uống hết những viên thuốc màu trắng cùng với nước, ngờ lần này chúng lại xuống dạ dày dễ dàng đến vậy.

      Hứa Khuynh Quyết "nhìn" về phía Thẩm Thanh, :

      "Hôm qua, rất cảm ơn ."

      Đón lấy cốc nước, Thẩm Thanh vẫn trả lời, chỉ nhìn vào gương mặt phảng phất nét u sầu. Từ trước đến giờ, chưa từng thấy người con trai nào cố chấp như ta, coi thường sức khỏe. Hành động ấy khiến bực tức. Nghĩ đến kết quả xét nghiệm mà Lâm Mị đọc cho nghe, Thẩm Thanh thấy ngực mình như thắt lại, cảm xúc lạ lùng.

      thấy động tĩnh gì, Hứa Khuynh Quyết nghi hoặc gọi tên :

      "Thẩm Thanh?"

      Cố hít thở sâu để loại bỏ cảm xúc lạ lẫm trong lòng, Thẩm Thanh "Ừừm" tiếng, sau đó đặt cốc nước xuống, rồi kéo cánh tay Hứa Khuynh Quyết :

      " phải nghỉ thôi."

      Sững lại lúc, Hứa Khuynh Quyết lắc đầu:

      "Tôi mệt."

      " mệt cũng phải nghỉ." Thẩm Thanh nén nổi tức giận, cao giọng .

      "Hôm qua khiến tôi hai lần sợ hết hồn, bây giờ cũng phải nghe lời tôi lần chứ."

      Hứa Khuynh Quyết cười khổ, :

      "Nhưng lửa có phải do tôi đốt đâu." Sao lại đổ lỗi lên đầu mình chứ?

      "Tôi biết." Thẩm Thanh cố kéo Khuynh Quyết đứng dậy , : "Ai bảo tự ý đòi ra viện? Về nhà còn nghỉ ngơi nữa chứ, như thế sao được?".

      biết gì hơn, Hứa Khuynh Quyết bèn nghe lời đứng dậy. phát này chuyển từ "tâm trạng tốt" thành " biết phải trái". Nghĩ đến việc tối qua Thẩm Thanh đưa vào viện, hôm nay lại giúp lo thủ tục xuất viện, lại lại vất vả, thấy có phần phải với . Thế nên ngoan ngoãn nghe lời , vào phòng nằm xuống.

      Kéo chăn cho Khuynh Quyết, nhìn nhắm mắt lại, Thẩm Thanh mới chậm rãi bước ra. phát , để đối phó với kẻ lạnh như băng, cứng cổ cứng đầu này phải linh hoạt, mềm nắn rắn buông may ra mới hữu hiệu.

      .

      Hứa Khuynh Quyết biết mình ngủ bao lâu, tỉnh dậy mới thấy hình như lâu lắm rồi mình mới có giấc ngủ yên bình như thế.

      bám vào thành giường bước xuống, cố lắng nghe để phân biệt những thanh quanh mình. Tĩnh lặng. Ngoại trừ hơi thở của mình, nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác. cảm giác mất mát, lạc lõng lướt qua rất nhanh khiến kịp nắm bắt.

      Lòng trùng xuống, mở cánh cửa phòng ngủ cách rất tốt đó, định rót cho mình ly nước nghe thấy thanh lạch cạch lạch cạch làm đứng khựng lại.

      " tỉnh rồi à?" Giọng phụ nữ quen thuộc, nhàng, thanh thoát, biểu niềm vui của chủ nhân.

      " làm gì vậy?" Hứa Khuynh Quyết dựa người vào tường hỏi, khóe môi khẽ động đậy.

      "Đương nhiên là nấu cơm rồi." Thẩm Thanh cười, gõ gõ vào chiếc nồi. thấy vui vì sắc mặt trông khá hơn nhiều.

      Nấu cơm? Hứa Khuynh Quyết chau mày, lúc này mới thấy có mùi thức ăn, cảm giác ấm áp lâu lắm rồi mới xuất .

      Hứa Khuynh Quyết vào bếp theo cảm giác, khẽ :

      "Tôi tưởng làm rồi chứ?"

      "Hôm nay là ngày lễ. Cứ coi như có phúc ."

      Thẩm Thanh cho dầu vào chảo rồi khẽ đẩy " có việc gì đâu, cứ ra phòng khách ngồi đợi nhé".

      Vẫn biết Hứa Khuynh Quyết nhìn thấy, nhưng biết tại sao, có đứng bên, cảm thấy hơi áp lực.

      "Trước giờ tôi vẫn bỏ gian bếp. Mà lấy nguyên liệu ở đâu vậy?" Bị Thẩm Thanh ép ra phòng khách ngồi đợi, Hứa Khuynh Quyết vẫn gặng hỏi.

      "Tất nhiên là lấy từ nhà tôi sang rồi." Thẩm Thanh nguýt , hiểu tại sao người con trai này lại hỏi ngốc thế.

      lại tất tưởi trở vào bếp, để ý đến nụ cười ấm áp còn giữ mãi gương mặt Hứa Khuynh Quyết.

      "Tôi làm hỏng hết rồi. Đều tại đó!"

      Trước bàn ăn, Thẩm Thanh với vẻ mặt khổ sở. Dù phải thừa nhận tay nghề nấu ăn của mình tốt cho lắm, nhưng cũng chẳng bao giờ đến nông nỗi như hôm nay.

      "Tại làm tôi căng thẳng, ảnh hưởng đến trình độ nấu ăn đấy."

      Thẩm Thanh đổ hết lỗi cho Khuynh Quyết. Nhưng ngờ, quen với thái độ hiểu lý lẽ của rồi.

      "Có gì mà phải căng thẳng vậy chứ?"

      Hứa Khuynh Quyết điềm nhiên thưởng thức món cà chua xào trứng nhạt thếch mà biết nó thực chưa được nêm gia vị.

      Bị hỏi vặn lại, Thẩm Thanh ngây ra.

      Đúng rồi! Có gì mà phải căng thẳng chứ? Chẳng qua chỉ là nấu bữa ăn. Trước đó cũng đâu phải chưa từng nấu nướng gì cho bạn bè... Nhưng tại sao mình lại căng thẳng đến vậy?

      lý giải nổi, Thẩm Thanh bưng bát lên, :

      "Lần sau nhất định cho thưởng thức tay nghề đích thực của tôi."

      Hứa Khuynh Quyết gật gật và thêm gì nữa.

      Trong bữa ăn, tuy hai người chuyện nhiều, nhưng lại thấy khí hòa hợp kỳ lạ.

      Thẩm Thanh dọn dẹp bàn ăn, mang bát đĩa vào bồn rửa, vừa rửa vừa cất tiếng hát líu lo. Chốc chốc lại quay đầu ra ngoài phòng khách nhìn Hứa Khuynh Quyết. lạnh lùng nhưng vẫn có thể đem đến cho người khác cảm giác yên ổn, giống vụ cháy tối qua vậy...

      Nước róc rách chảy, Thẩm Thanh cẩn thận rửa sạch từng chiếc bát. nghe như có tiếng phát ra từ phòng khách.

      " gọi tôi đấy à?" quay người lại, ngó ra nhìn Hứa Khuynh Quyết.

      Hứa Khuynh Quyết gật đầu.

      "Chuyện gì thế?" Thẩm Thanh hỏi to.

      "Đây... bữa ăn... nhất... từng ăn." Đáng tiếc là tiếng nước chảy khiến nghe câu của Khuynh Quyết.

      " đợi chút." Thẩm Thanh tắt vòi nước, lấy khăn lau khô tay rồi bước ra.

      " vừa gì thế? Tôi nghe ?"

      "... À... có gì." Hứa Khuynh Quyết mỉm cười lắc đầu.

      " đùa tôi đấy à."

      Nhìn gương mặt tuấn tú của Khuynh Quyết hồi lâu, Thẩm Thanh mới vào bếp hoàn thành nốt công việc của mình.

      Gió từ ban công thổi vào mát lạnh khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Bầu trời đêm trong thành phố ít thấy sao, vậy mà hôm nay lại có vài ngôi lấp lánh.

      Thẩm Thanh lau dọn sạch bệ đá, hồi tưởng lại câu đứt đoạn của Khuynh Quyết khi nãy.

      Nếu nghe nhầm nó là "Đây là bữa ăn ngon nhất mà tôi từng ăn".
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6

      Lâm Mị chọn ngày cuối tuần có ánh nắng rực rỡ đến nhà Thẩm Thanh chơi, quên mang đến chiếc bánh ga tô.

      nhìn thấy "gã lạnh lùng" ngồi thảnh thơi ghế sô pha nhà Thẩm Thanh.

      "Chào ! vẫn nhớ tôi chứ?" Lâm Mị vừa giơ ngón cái về phía Thẩm Thanh ra hiệu tán thưởng, vừa cười vui vẻ chào Hứa Khuynh Quyết.

      Hứa Khuynh Quyết nghiêng nghiêng đầu:

      "... Lần trước gặp trong bệnh viện?"

      " vinh dự vì còn nhớ tôi đấy!" Lâm Mị nở nụ cười rạng rỡ.

      Tháo ba lô xuống, Lâm Mị kéo Thẩm Thanh ra ngoài ban công rồi to :

      "Quan hệ tiến triển tốt đấy chứ."

      "Ý cậu định gì?" Nhìn nụ cười gian xảo, Thẩm Thanh khách khí lườm cho Lâm Mị cái.

      " ràng hai lần trước ta còn xa cách là thế. Sao mới có mấy ngày mà 'đăng đường nhập thất' rồi!"

      "Cậu đừng linh tinh nữa!" Thẩm Thanh ấn ngón trỏ vào trán Lâm Mị. Cái gì mà "đăng đường nhập thất" chứ? Chỉ là quan hệ bạn bè giao lưu bình thường thôi, mà qua lời Lâm Mị nó bỗng biến tướng như vậy.

      "Chẳng phải cậu bảo tớ phải quan tâm chăm sóc ta còn gì. Hôm nay là ngày nghỉ, nhân tiện mời ta sang ăn cơm, có gì lạ đâu?"

      "Tớ cũng có chỉ trích gì đâu!" Lâm Mị bỗng trở nên nghiêm túc, ngó vào phòng khách , "Có thể tiến triển hơn nữa ? Nếu có cơ hội đừng bỏ lỡ. Cậu xem chàng thế kia, tìm đâu ra nữa?".

      " ta, ngoài cái mã đẹp trai ra, cậu còn biết gì nữa?"

      Thẩm Thanh lại đưa mắt liếc Lâm Mị, tỏ ra bận tâm những điều mà bạn thân vừa .

      Lúc cùng Lâm Mị trở lại phòng khách, thấy Hứa Khuynh Quyết, trong tâm trí bỗng lên hình ảnh của Hứa Quân Văn, mới sực nhớ quên bẵng người con trai chiếm giữ trái tim mình suốt thời đại học ấy biết bao lâu rồi.

      Có thêm Lâm Mị, khí bữa ăn ồn ào hẳn lên. Nhưng Hứa Khuynh Quyết vẫn ít như thường. Đến tận lúc trái cây tráng miệng được dọn ra, chỉ ngồi lắng nghe hai trẻ cười đùa. Nghe giọng của Thẩm Thanh, chợt vẽ hình ảnh trong đầu. Tưởng tượng có giọng và tính cách như , biết nụ cười như thế nào?

      Thời gian cứ chầm chậm trôi sau bữa ăn vui vẻ, cho đến khi tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi.

      Lâm Mị để ý, tiếp tục nhìn vào màn hình ti vi, đến khi thấy Thẩm Thanh sau khi nghe điện tự nhiên trầm lắng, vẻ mặt khác thường, mới quay đầu lại hỏi:

      "Cậu có chuyện gì vậy?"

      Thẩm Thanh đáp, chỉ nắm chặt lấy điện thoại, nhìn Khuynh Quyết.

      Cảm nhận được im lặng bất thường, Hứa Khuynh Quyết cũng ngẩng đầu lên nghe ngóng.

      đợi Khuynh Quyết , Thẩm Thanh lên tiếng trước:

      " và Hứa Quân Văn có quan hệ thế nào?"

      Nghe thấy tên người cùng cha khác mẹ, Hứa Khuynh Quyết hơi bất ngờ, sau đó bình tĩnh "nhìn" Thẩm Thanh:

      " ấy là trai tôi. Có chuyện gì sao?"

      " sớm biết về lễ đính hôn của Quân Văn, có phải vậy ?" Thẩm Thanh cắn chặt môi, giọng có vẻ hụt hẫng.

      Hứa Khuynh Quyết khẽ rùng mình. Trong giọng của Thẩm Thanh, nghe thấy cả run rẩy. Việc hôn của Hứa Quân Văn, lẽ nào lại kích động ấy đến thế? thấy lòng mình thắt lại, nhưng chỉ gật đầu đáp lại câu hỏi của Thẩm Thanh.

      Thẩm Thanh cố hít hơi sâu, với giọng điệu oán trách:

      "Sao cho tôi biết."

      ấy là em với Hứa Quân Văn, lại là hàng xóm của . Vậy mà lại được biết cái tin ấy chỉ cách lễ đính hôn của Quân Văn bốn ngày. Những lời vừa nghe thấy trong điện thoại, làm sao kịp chuẩn bị tinh thần để ứng phó?

      Hứa Khuynh Quyết thấy bất mãn, bàn tay cầm cốc nước càng nắm chặt. Cảm nhận cốc nước từ ấm áp dần dần chuyển sang lạnh ngắt. bình tĩnh đáp lại:

      "Chẳng phải tôi rồi sao. ta hợp nhau."

      Nghe giọng điệu lạnh lùng ấy, trong lòng Thẩm Thanh như có gì đó tắc nghẹn lại. cười nhạt:

      "Hơ hơ... Vậy sao? Lời nhắc nhở của thâm thúy quá. Chỉ tiếc là tôi hiểu được."

      Lâm Mị đứng dậy kéo tay Thẩm Thanh nhưng bị gạt ra. đứng nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng, phẳng lặng của Khuynh Quyết. Xúc động, chua xót, buồn bã... tất cả đều trào dâng trong lòng...

      Thẩm Thanh biết làm thế nào để kiểm soát những xúc cảm lạ lùng ấy, bèn lặng lẽ quay người vào. Cánh cửa phòng ngủ khép lại, muốn được yên tĩnh mình.

      ...

      Thẩm Thanh Hứa Khuynh Quyết về lúc nào. Chỉ biết sau đó Lâm Mị vào phòng an ủi và khuyên từ bỏ. ra tủ lạnh lấy vào mấy chai bia, uống cho giải tỏa hết những suy tư trong lòng, sau đó chìm vào giấc ngủ.

      Khi tỉnh dậy là chiều tàn của ngày hôm sau.

      Đầu óc quay cuồng, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, Thẩm Thanh nhìn thấy mình trong gương, đôi mắt sưng húp, tóc tai rối bời. Hứng chút nước lạnh vỗ lên mặt, nghĩ lại cuộc điện thoại ngày hôm qua của Hứa Quân Văn, nghĩ đến người con trai thầm thương trộm nhớ bao lâu nay chuẩn bị lấy vợ. Nhưng có gì đó là lạ, thực điều này làm quá đau lòng.

      Vậy , tức giận của hôm qua là vì sao chứ? Vì sao lại tỏ thái độ như thế?

      Gương mặt tuấn nhưng lạnh lùng của Khuynh Quyết bỗng lên trong suy nghĩ, Thẩm Thanh lắc lắc đầu xua , thở dài tiếng.

      cảm giác mơ hồ cứ bủa vây tâm trí mà thể nào hình dung nổi.

      Hai ngày sau đó, trận mưa như bão bất ngờ ập đến làm tâm trạng Thẩm Thanh càng thêm ảm đạm.

      Lúc tan ca trở về nhà, dừng lại hồi lâu trước cửa phòng Khuynh Quyết. ba ngày gặp . Nghĩ lại thái độ của mình hôm trước, cũng thấy có gì đó là lạ. Khi chưa nguyên nhân cho lần bực tức ấy của mình, Thẩm Thanh thừa nhận là cư xử phải...

      Thẩm Thanh cầm tay chiếc ô nước, mái tóc rủ xuống vì ướt mưa, đứng nhìn trân trân vào cánh cửa khép im lìm, lòng băn khoăn biết có nên chủ động lời xin lỗi với Khuynh Quyết .

      Hai phút sau, quyết định nhấn chuông cửa.

      Trong lúc chờ đợi, Thẩm Thanh thầm nghĩ, thực chuyện đó liên quan gì đến ta.

      Quả nên trút bỏ bất mãn lên đầu ta.

      Vả lại, trước đó ta cũng "cảnh báo" rồi mà. Dù rằng lời cảnh báo đó ràng.

      Thẩm Thanh đứng ngoài cửa, vừa cúi đầu nhìn những vết bùn lấm lem giày cao gót, vừa nghĩ xem lời xin lỗi với Khuynh Quyết thế nào cho đỡ gượng gạo mà có hiệu quả.

      Nhưng chờ đợi hồi lâu mà vẫn thấy động tĩnh gì.

      Nhấn chuông cửa lần nữa nhưng vẫn thấy phản hồi, quay người trở về phòng. Những lời muốn lại ra được, Thẩm Thanh thấy hụt hẫng như vừa đánh rơi thứ gì quý giá.

      Tiếng chuông cửa reo ba lần, lại nghe những tiếng gõ cửa nhè sau đó. Hứa Khuynh Quyết nằm giường, nghe thấy rất nhưng lại làm cách nào để ra mở được.

      Đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp vào cửa kính. Hứa Khuynh Quyết khẽ chau mày, thử động đậy cơ thể, nhưng thấy lạnh buốt sống lưng.

      Những di chứng để lại từ vụ tai nạn bất ngờ năm ấy khiến thể tự mình làm chủ hành vi của bản thân trong những ngày trái gió trở trời.

      thò tay nhấn vào chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường. sáu giờ bốn mươi hai phút tối. Người đến gõ cửa nhà vào giờ này, rất có khả năng là Thẩm Thanh, vừa làm về.

      Nghĩ đến , đôi mày của lại chau lại. Lần mò chiếc điện thoại đặt cạnh gối, nhấn nút gọi nhanh.

      Chuông điện thoại reo, Thẩm Thanh quấn tạm khăn tắm vội vàng chạy ra nghe. hơi bất ngờ khi thấy số của Khuynh Quyết màn hình.

      Thẩm Thanh chợt nhớ lại, mấy ngày trước, chính tay lưu số máy của mình vào nút gọi nhanh trong điện thoại của .

      "Là tôi." Giọng lạnh lùng cất lên từ đầu dây bên kia.

      " ở nhà sao?" trùng hợp! vừa tìm giờ lại gọi đến!

      "... Ừm!"

      "À... Tôi vừa mới sang tìm ?"

      "Có việc gì sao?"

      "Cái này..." Thẩm Thanh xoa xoa mũi, ngồi tay vịn của ghế sô pha, thấy bối rối biết mở lời thế nào cho phải.

      Lần đầu chuyện với nhau qua điện thoại, chỉ nghe giọng cất lên. Thẩm Thanh bất giác nhắm mắt lại, giống như cảm giác lần đầu tiên chuyện với Khuynh Quyết.

      "Xin lỗi. Việc hôm trước, tôi nên xin lỗi mới đúng."

      Thẩm Thanh dứt lời, đầu dây bên kia cũng im lặng.

      "Tôi tìm cũng vì việc đó." Lần này, giọng của Khuynh Quyết càng .

      "Ừm..."

      Thẩm Thanh gật đầu lia lịa, mỉm cười. Sau hồi im lặng, Hứa Khuynh Quyết hỏi:

      "Lễ đính hôn ngày mai, ?"

      "... , tất nhiên ." Thẩm Thanh cũng muốn biết vợ của Hứa Quân Văn là người như thế nào.

      "Còn ?" Thẩm Thanh đột nhiên hỏi, "Ngày mai cùng với tôi chứ?".

      "..."

      " sao vậy?"

      "Vậy chiều mai, với tôi đến nơi trước ."

      " đâu?"

      " rồi khắc biết. Ngày mai gặp nhé!"

      "... Này!"

      Chưa kịp gì thêm, đầu dây bên kia cúp máy.

      Thẩm Thanh băn khoăn nhìn màn hình điện thoại, chẳng hiểu Hứa Khuynh Quyết học được cái kiểu "tung hỏa mù" này từ bao giờ nữa?

      Có điều, nghĩ đến lễ đính hôn của Hứa Quân Văn ngày mai, trong lòng ngoài tò mò vẫn tránh được cảm giác chua xót.

      Qua ngày mai, tất cả mới thực chấm dứt.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7

      Vừa đặt chân xuống xe, Thẩm Thanh có vẻ nghi hoặc khi nhìn thấy cửa hiệu được trang hoàng theo phong cách cổ điển. liền hỏi:

      "Đây là đâu vậy?"

      Chưa kịp nghe câu trả lời của Khuynh Quyết thấy cánh cửa kính nặng nề trước mặt mở toang. trẻ ăn mặc hợp thời, nhanh nhẹn bước ra.

      trẻ đó bước thẳng đến chỗ Khuynh Quyết, nở nụ cười rạng rỡ gương mặt vô cùng sắc nét:

      "Em đợi hai người lâu quá rồi."

      "Ừm." Khuynh Quyết lạnh lùng đáp, miễn cưỡng để khoác tay.

      Thẩm Thanh khẽ lướt mắt nhìn cái khoác tay của hai người, vô tình chạm phải đôi mắt đẹp của . mỉm cười và lịch chào.

      "Chúng ta vào trong nhé."

      "Được, được."

      buông tay Hứa Khuynh Quyết ra rồi lên phía trước. Thẩm Thanh chậm rãi bước theo sau, cùng hai người bước vào thế giới phía sau cánh cửa kính đồ sộ kia.

      Trần nhà cao vời vợi, đèn chùm lấp lánh. Những tấm rèm lụa màu tím nhạt rủ xuống che khuất dãy y phục lấp ló phía sau.

      Ngồi chiếc ghế sô pha với màu sắc nhã nhặn, sạch , Thẩm Thanh nhất thời tại sao mình lại có mặt ở nơi này.

      Trong lúc đầu óc còn mông lung, bàn tay thon dài, trắng mịn giơ ra trước mặt :

      "Chị tên gì nhỉ?"

      "... Tôi họ Thẩm, cứ gọi tôi là Thẩm Thanh." định thần lại, cười đáp.

      "Em là Hứa Man Lâm." trẻ ngồi bên cạnh Hứa Khuynh Quyết vui vẻ cười , "Chị gọi em là Maggie cũng được".

      Nghe thấy vậy, Thẩm Thanh nhướn mày ngạc nhiên, về quan hệ của hai người, đoán chắc đến tám, chín phần. Thảo nào ban nãy họ tay trong tay sánh bước. quay sang nhìn Khuynh Quyết nãy giờ vẫn ngồi yên lặng. Gương mặt điềm nhiên, có ý tham gia câu chuyện. Xem ra muốn chứng minh nhận định qua thái độ của Hứa Khuynh Quyết phải là chuyện dễ.

      May mà Hứa Man Lâm lại :

      "Hôm qua hai gọi điện đến đặt trước lễ phục, em chuẩn bị đâu vào đó cả rồi, chị có muốn thử ?"

      Quả nhiên họ là em!

      Thẩm Thanh vừa theo nhân viên bước vào phòng thử đồ, vừa cẩn trọng đánh giá hai gương mặt thanh tú, quả là các nét đều hao hao giống nhau.

      Nhìn Hứa Man Lâm mỉm cười với mình, Thẩm Thanh thấy càng ngạc nhiên. ngờ Hứa Khuynh Quyết lại đưa đến đây thử lễ phục.

      Thấy bóng dáng Thẩm Thanh xa dần, Hứa Man Lâm mới quay sang người trai từ mắc chứng lãnh đạm của mình, hào hứng như phát ra châu lục mới:

      " ngờ lại chủ động đưa bạn đến chỗ em."

      Hứa Khuynh Quyết vẫn thản nhiên, nhắm mắt lại, dựa vào ghế sô pha mềm mại, hỏi:

      "Em muốn gì nào?"

      "Chị ấy rất đặc biệt." Hứa Man Lâm vẫn hào hứng.

      "Chỉ là bạn bè bình thường thôi."

      " ..." Hứa Man Lâm giọng điệu tin.

      Hứa Khuynh Quyết tỏ thái độ lạnh lùng, thèm để ý đến em nữa.

      ...

      Hứa Man Lâm đùa cợt nữa, chuyển giọng nghiêm túc:

      "Hôm nay, em cứ nghĩ đến."

      Vì thế tối qua khi nhận được điện thoại của Khuynh Quyết nhờ chuẩn bị hai bộ lễ phục, giấu nổi bất ngờ.

      " cùng ấy."

      xong, Khuynh Quyết khẽ hé môi. Nhưng cử chỉ ấy lại lọt vào mắt Hứa Man Lâm, còn nhìn thấy trong đó có cả ấm áp, dịu dàng.

      Man Lâm nháy mắt nhìn trai kinh ngạc, phải thừa nhận rằng trong suốt hơn mười hai năm nay, hề có nét cười nào dịu dàng như thế.

      đó chăng? Chỉ mới nhắc đến ấy mà gương mặt bớt vẻ lạnh nhạt thông thường. Hoặc có thể, những gì vừa thấy chỉ là nhầm lẫn của cảm giác.

      Hứa Man Lâm giữ những suy nghĩ đó trong lòng, truy hỏi thêm nữa.

      đứng lên, rót cốc nước ấm đặt vào tay trai, khẽ :

      " phải biết là lần này chỉ đơn thuần là đến tham gia nghi lễ rồi có thể tự do ra về."

      "Điều này biết."

      Những ngón tay thon dài của Hứa Khuynh Quyết di chuyển bề mặt cốc theo thói quen. biết đây phải là nghi lễ đính hôn thông thường, nhưng khi nghe câu trả lời kiên quyết của Thẩm Thanh tối qua, đành lòng để xuất mình ở nơi như thế.

      "Vậy ..." Vừa nghĩ đến đám nhà báo, những lời bàn tán của khách khứa, sau cùng là mối quan hệ bất đồng bao năm nay giữa Hứa Khuynh Quyết và cha, Hứa Man Lâm định thêm điều gì bị những bước chân đến gần ngăn lại.

      quay đầu lại, Thẩm Thanh khoan thai bước xuống lầu trong bộ lễ phục màu trắng bạc.

      "Đẹp quá!" Hứa Man Lâm thốt lên khe khẽ, lay cánh tay Khuynh Quyết.

      Quay đầu lại theo trực giác, nhưng chỉ giây sau, Hứa Khuynh Quyết lại quay mình dựa vào ghế sô pha. Trong lòng buồn bã, giá mà có thể nhìn thấy!

      nghe tiếng bước chân mỗi lúc gần rồi dừng lại trước mặt mình.

      "Có vừa ?" nghiêng mặt, hỏi.

      "... Rất vừa." Cúi xuống nhìn lại mình lần nữa, Thẩm Thanh cười , "Hứa tiểu thư có con mắt tinh tường".

      "Chị quá khen." Hứa Man Lâm mỉm cười khiêm tốn. chạy đến giúp Thẩm Thanh chỉnh đốn lại trang phục.

      "Màu gì vậy?" Hứa Khuynh Quyết bỗng hỏi.

      Thẩm Thanh nhìn vào tròng mắt hoang mang, trống rỗng của Khuynh Quyết, tim thắt lại. đáp nhanh:

      "Trắng bạc." Trong giây phút này, rất mong Khuynh Quyết có thể ngắm nhìn mình.

      Thẩm Thanh mỉm cười, bổ sung thêm:

      "Là váy ôm, cổ, vai, phần eo phía sau có thắt nơ hình con bướm, dài chạm đất."

      "... Ừm." thay đổi nét mặt, Hứa Khuynh Khuyết chống gậy đứng lên, đưa tay ra.

      Thẩm Thanh nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo ấy như phản xạ tự nhiên.

      "Hình như cao hơn chút phải?"

      "Hi hi! cảm nhận tốt đấy!" Thẩm Thanh cười , "Tôi giày cao gót tám phân. lại có chút khó khăn".

      "Lâu rồi quen thôi mà." Hứa Man Lâm chêm vào, đùa, "Chiều cao hai người như thế này với nhau rất xứng đôi đó".

      Nghe , Thẩm Thanh mới để ý, bình thường chỉ đứng đến cằm Hứa Khuynh Quyết. Bây giờ có thêm đôi giày cao gót, đứng đến ngang tai . ngẩng đầu cười, vừa hay bắt gặp đôi mắt của Khuynh Quyết. Lúc này hai người đứng rất gần nhau, có thể ngửi thấy hương thơm cỏ hoa dìu dịu tỏa ra từ cơ thể .

      Thẩm Thanh nóng bừng mặt. vội cúi xuống, giả vờ như ngắm nhìn trang phục.

      Sau khi tất cả chuẩn bị xong, Hứa Man Lâm đứng trước mặt Thẩm Thanh, :

      "Ổn rồi, chị rất xứng đôi."

      "Cảm ơn em!"

      " có gì mà chị." Hứa Man Lâm quay sang vỗ vai Khuynh Quyết, "Còn sao, thử đồ ở đây hay đem về nhà?".

      "Em cứ gấp vào cho ."

      "Cũng được. Số đo của , em biết cả rồi. Chắc là vừa thôi."

      "Vậy chị cũng thay lại đồ cái ." Thẩm Thanh vừa kéo chiếc váy thướt tha vừa theo nhân viên lên phòng thay đồ.

      ...

      Lễ đính hôn của Hứa Quân Văn được tổ chức tại khách sạn sang trọng nằm con đường có phong cảnh đẹp nhất, phồn hoa và náo nhiệt nhất trong các khách sạn của dòng họ Hứa.

      Khi chiếc xe chở Thẩm Thanh đến nơi, trời tối hẳn, những hạt mưa phùn lất phất bay. Chính vì thế, bên ngoài cửa xe có người cầm ô đứng đợi sẵn.

      Xe đỗ trước cửa. Dù tài xế giảm tốc độ chậm nhất có thể, Hứa Khuynh Quyết vẫn khẽ chau mày, tay ôm bụng, vói Thẩm Thanh:

      " xuống trước ."

      Thẩm Thanh quay đầu nhìn gương mặt khẽ nhăn lại của Khuynh Quyết, lo lắng hỏi.

      " sao chứ? Sắc mặt của được tốt."

      Hứa Khuynh Quyết lắc đầu, tự mở cửa xe bước xuống.

      Thấy gì, Thẩm Thanh cũng đành im lặng. Dù sao trước giờ Khuynh Quyết vẫn vậy. Trước khi đến đây, ép uống vài viên thuốc dạ dày. nghĩ chắc có chuyện gì xảy ra nên cũng yên tâm phần nào.

      Mặc kệ những giọt mưa lất phất rơi, Thẩm Thanh vén váy bước vòng ra sau xe về phía Khuynh Quyết, khoác tay , cười :

      "Hôm nay tôi giày cao quá. phải làm chỗ dựa cho tôi đấy nhé!"

      Hứa Khuynh Quyết khẽ mỉm cười, mặc cho Thẩm Thanh khoác tay mình. Thực ra biết hôm nay mình đem theo gậy chống nên Thẩm Thanh chủ động khoác tay để đứng thuận tiện. Ở nơi đây, mỗi bước của đều cần đến chỉ dẫn của .

      Hai người chầm chậm bước lên bậc thang, qua cánh cửa màu vàng nhạt, bước vào đại sảnh. Thẩm Thanh chưa kịp quan sát xung quanh đám đông bủa đến, những ánh đèn flash từ bốn phía nhấp nháy liên hồi.

      Thẩm Thanh bất giác lấy tay che mắt trong khi mọi người xung quanh nhao nhao như sợ người khác tranh mất phần vậy. đứng khựng lại.

      " Hứa..."

      "... ngờ lại xuất , xin cho biết tình hình dạo này thế nào..."

      "Nghe sau tai nạn, ít khi xuất ở những nơi công cộng..."

      "Vụ tai nạn đó có nghiêm trọng như người ta đồn thổi ?... Hứa, dạo này tình hình thế nào?"

      "Triển lãm tranh bị ngừng năm đó, liệu năm nay có tổ chức lại ...?"

      "... Có phải mắt của nhìn thấy gì nữa..."

      "..."

      Thẩm Thanh ngơ ngác nhìn đám phóng viên vây quanh mình. Trước hàng loạt câu hỏi xoay quanh Hứa Khuynh Quyết, quay sang nhìn gương mặt nhợt nhạt của dưới ánh đèn.

      Thẩm Thanh khoác tay chặt hơn. chưa từng trải qua tình huống nào thế này nên biết xử trí ra sao. cảm thấy Khuynh Quyết cũng hứng thú gì với tình cảnh tại.

      Nhưng Khuynh Quyết gì, chỉ biết im lặng đứng bên cạnh .

      Cũng may người đàn ông trung niên ung dung bước tới. Sau ông ta, người vệ sĩ cũng lịch ngăn cản đám phóng viên chụp hình.

      Người trung niên với đám đông.

      "Các vị nhà báo! Mời các vị vào đại sảnh nghỉ ngơi lúc. Nghi lễ diễn ra ít phút nữa thôi. Xin mời." Người đàn ông đó xong, hơi khom lưng, cung kính với Hứa Khuynh Quyết:

      "Nhị thiếu gia. Chủ tịch đợi cậu tầng hai đấy ạ."

      Thẩm Thanh thấy sắc mặt Khuynh Quyết có chút biến đổi. lúc sau mới lạnh lùng :

      "Dẫn đường."

      Đây cũng là câu đầu tiên nghe được kể từ lúc bước vào đây.

      Hứa Khuynh Quyết bước chậm rãi theo người dẫn đường, qua hành lang trải thảm dày, mềm mại, rồi tiến vào phòng nghỉ.

      biết, cách xa chính là người cha đầy uy quyền. Khi cánh cửa sau lưng khép lại, Hứa Khuynh Quyết cũng chỉ đứng đó, lời nào.

      "Gặp ta mà cậu biết chào hỏi sao?" Hứa Triển Phi ngồi ghế da, hắng giọng. Chẳng biết tại sao, ông có thể giải quyết tốt những vấn đề hóc búa của thương trường quyết liệt, nhưng lại thể điều hòa tốt mối quan hệ giữa hai cha con. Chẳng lần nào hai người gặp mặt mà to tiếng, căng thẳng.

      Hứa Khuynh Quyết khẽ cúi đôi mi xuống, thờ ơ đáp lại:

      "Ông tìm tôi có việc gì?"

      " lâu lắm rồi cậu về nhà. Cậu còn coi mình là người nhà họ Hứa nữa phải ?" Hứa Triển Phi lạnh lùng hỏi, "Hôm nay cậu đến đây, tôi thấy rất bất ngờ đấy".

      "Nếu ông muốn tôi đến, tôi có thể ngay bây giờ." Giọng điệu của Hứa Khuynh Quyết vẫn lạnh lùng.

      "Rầm!" Hứa Triển Phi đập mạnh tay xuống chiếc bàn bên cạnh, thanh vang vọng cả căn phòng.

      "Đây là thái độ cậu dùng để chuyện với tôi sao?"

      Hứa Khuynh Quyết bất giác nắm chặt tay lại, môi mím chặt, kiềm chế cơn đau tim ở đâu ập đến.

      Thấy , Hứa Triển Phi tiếp tục cất cao giọng đầy nghiêm khắc của mình.

      "Sau khi lễ đính hôn của cậu xong xuôi, mời cậu ở lại."

      "Có chuyện gì luôn lần ." Cố trấn áp cơn đau tim làm khó thở, Hứa Khuynh Quyết muốn người ngồi trước mặt trông thấy bộ dạng yếu đuối của mình.

      Chăm chăm nhìn đứa con trai ngỗ ngược, Hứa Triển Phi cao giọng :

      "Vì chuyện của mẹ cậu, cậu còn muốn hận tôi bao lâu? Từ trước đến nay cậu coi lời tôi ra gì, thậm chí xem mình như con cháu trong nhà. Lẽ nào đó là cách trả đũa cho những gì tôi nợ mẹ cậu?"

      Nhắc đến chuyện quá khứ, Hứa Khuynh Quyết giận dữ chau mày, .

      "Sao có thể gọi là trả đũa, tôi và ông vốn dĩ có gì để nữa rồi."

      Tim nhói đau từng nhịp khi quá khứ bị gọi về. Hứa Khuynh Quyết cắn chặt răng, ngoảnh mặt , giọng lạnh lùng:

      "Nếu còn chuyện gì nữa tôi trước."

      Hứa Triển Phi ngồi yên ghế, ngẩng mặt nhìn . Ông cảm thấy phẫn nộ, bất lực, cuối cùng đành để bước ra.

      Nhìn từng bước chân chậm chạp dò đường của Khuynh Quyết, Hứa Triển Phi chỉ biết lặng lẽ thở dài.

      Đứng trong sảnh chính được trang hoàng lộng lẫy, xung quanh là những nam thanh nữ tú cười vui vẻ, nhưng Thẩm Thanh thấy lòng nặng trĩu, chỉ đứng dõi mắt về phía thang máy.

      Ban nãy, Hứa Khuynh Quyết có thầm dặn "Đứng đây đợi tôi", rồi cùng người trung niên vào thang máy. ước chừng được vài chục phút mà giờ vẫn chưa thấy ra. Lần trước vô tình nghe được câu chuyện của hai em họ, đoán quan hệ của Khuynh Quyết với gia đình mấy tốt đẹp. Nhớ đến những câu hỏi tới tấp vây quanh Khuynh Quyết lúc bước vào đại sảnh, lại thêm sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ của khiến thấp thỏm lo lắng.

      Mỉm cười từ chối ly rượu mà người phục vụ mang đến, Thẩm Thanh có tâm trạng nào để cảm nhận khí náo nhiệt quanh mình, đứng đó mong ngóng Hứa Khuynh Quyết quay lại. Ai ngờ vừa ra khỏi sảnh chính, trông thấy bóng dáng quen thuộc xuất ở chỗ rẽ đến cầu thang máy.

      Hứa Khuynh Quyết cúi đầu dựa vào tường, những sợi tóc rủ xuống che lấp phần lớn gương mặt. Tuy nhìn , nhưng Thẩm Thanh vẫn cảm thấy có chuyện chẳng lành.

      Bất chấp lễ nghi, chuẩn mực vén váy chạy nhanh tới đỡ lấy , vội hỏi.

      " làm sao thế?"

      Hứa Khuynh Quyết vẫn nhắm chặt hai mắt, thở hổn hển theo từng nhịp tim gấp gáp.

      nghe thấy trả lời, Thẩm Thanh ngẩng lên nhìn, đôi môi trắng bệch, hốt hoảng:

      " đau ở đâu?"

      Dạ dày? Tim? Hay đau ở chỗ nào khác? Vì biết tình hình nên ngay cả việc chạm vào , cũng dám mạnh tay.

      Đầu óc choáng váng, Hứa Khuynh Quyết nghe thấy giọng hoảng loạn của Thẩm Thanh nhưng thể đáp lại. Phải lúc lâu sau, hơi thở bớt gấp gáp, mới có thể với :

      " cần quá lo lắng."

      Cái gì mà cần lo lắng? Nghe thế, Thẩm Thanh như muốn hét lên. nắm bàn tay giờ này ướt đẫm mồ hôi, lạnh toát. Vậy mà vẫn còn ương ngạnh.

      "Thuốc đâu? có mang theo thuốc ?" Vừa hốt hoảng vừa tức giận, nhưng Thẩm Thanh vẫn cố nhàng.

      Hứa Khuynh Quyết lắc đầu, mệt mỏi nghir ngơi:

      "Để tôi nghỉ ngơi chút ."

      "Được rồi." Thẩm Thanh ngoan ngoãn đáp lại, cơn bực tức cũng tiêu tan. ta vẫn biết phải nghỉ ngơi cơ đấy.

      Trong lúc đó, khách khứa đến đông đủ trong sảnh chính, khí vô cùng ồn ào. Nhìn xung quanh, Thẩm Thanh tìm thấy chiếc ghế nào, bèn cẩn trọng dìu Khuynh Quyết đến cầu thang bộ ngồi nghỉ tạm.

      Thấy Khuynh Quyết nhắm mắt lại, Thẩm Thanh muốn làm phiền thêm nữa. ngồi bên cạnh làm chỗ dựa cho Khuynh Quyết.

      nhạc rộn ràng bỗng ngừng bặt, chỉ nghe thấy giọng của người chủ trì buổi lễ. Xem ra nghi thức bắt đầu rồi.

      Thẩm Thanh bận tâm. tò mò về lễ đính hôn cũng như vị hôn thê của Hứa Quân Văn thúc đẩy tới đây, giờ này điều đó còn quan trọng nữa. chỉ chăm chú nhìn người ngồi bên cạnh, thấy các cơ mặt từ từ dãn ra, đôi môi bắt đầu lấy lại sắc hồng vốn có, lúc đó mới yên tâm phần nào.

      "... Đỡ hơn chút nào chưa?" Phải rất lâu sau đó, Thẩm Thanh mới lên tiếng hỏi.

      "Rồi."

      "Chắc chắn chứ?"

      "... sợ lắm đúng ?"

      "Đây phải là lần đầu tiên nữa rồi."

      "..."

      "Tiệc bắt đầu rồi đó."

      "Vào trong thôi!"

      "Hay là vào nữa?"

      "Sao?"

      "Chúng ta về thôi."

      " muốn đến hỏi thăm ta tiếng à?"

      " cần nữa. Vả lại tôi muốn sợ hãi thêm. Về nhà sớm mới an toàn chứ."

      "... Tùy thôi."

      Thẩm Thanh khẽ mỉm cười, dìu Khuynh Quyết đứng dậy. Dù bên trong có ồn ào, vui vẻ thế nào cũng liên quan đến . Tất cả những gì dính líu tới Quân Văn đều trở thành dĩ vãng.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8

      đường trở về nhà, Thẩm Thanh biết Hứa Khuynh Quyết giấu việc bị đau bụng, rất bực tức. Về đến cửa phòng, Khuynh Quyết vẫn giữ điệu bộ trầm lặng như thường ngày. Dù mắt nhìn thấy được, nhưng vẫn nhận ra bực bội trong .

      Ngồi xuống ghế sô pha cách khó khăn, chú ý nghe ngóng mọi động thái xung quanh. Mấy phút sau, nghe thấy bên phải có thanh va đập mạnh, tiếp theo là tiếng rên khe khẽ. Hình như Thẩm Thanh vừa va phải thứ gì đó?

      "Có chuyện gì vậy?" lo lắng quay đầu lại, giọng pha chút hoảng hốt.

      Thẩm Thanh chau mày xoa xoa đầu gối, vừa thổi phù phù vào chỗ đau, vừa hằn học nhìn "khúc gỗ" ngồi ở ghế sô pha.

      Nếu phải chính làm phân tâm đâu đến nỗi lơ đãng lao vào thành bàn sắc cạnh này.

      nghe thấy Thẩm Thanh trả lời, Hứa Khuynh Quyết mau chóng đứng dậy, quờ quạng về phía vừa phát ra tiếng động.

      "... sao..." Ngồi phịch xuống ghế sô pha, Thẩm Thanh vẫn còn phụng phịu.

      Hứa Khuynh Quyết quay về phía , :

      " phải cẩn thận chứ!"

      Ngẩng đầu lên thấy Hứa Khuynh Quyết sắp va vào chiếc bàn thủy tinh vừa bị dịch chuyển vị trí do va đập của ban nãy, Thẩm Thanh vội lên tiếng, đồng thời chạy đến kéo tay .

      Hứa Khuynh Quyết khẽ chau mày:

      " va vào đâu?"

      Định kể cho nghe, nhưng Thẩm Thanh lập tức đổi ý. chịu đau, đứng dậy, kéo cùng ngồi xuống ghế.

      "Rốt cuộc đau chỗ nào?" Khuynh Quyết tiếp tục hỏi. Tiếng kêu đau ban nãy, thể là nhầm được.

      " muốn biết ?" tay xoa xoa đầu gối, Thẩm Thanh như có chuyện gì xảy ra.

      "Ừm." Hứa Khuynh Quyết cảm thấy bất lực vì đôi mắt mù lòa.

      "Vậy phải hứa với tôi chuyện."

      "Chuyện gì?"

      "... Hứa sau này lúc nào cũng phải ."

      "Tôi lúc nào..." Khuynh Quyết định phân bua, nhưng nghe tiếng thở dài của Thẩm Thanh, mới nghĩ ra vẫn để bụng chuyện ban nãy, bèn dõng dạc đáp:

      "Được, tôi hứa."

      Thẩm Thanh cười đắc ý, quay đầu lại nhìn . Thấy bộ dạng đờ đẫn của , vẻ vui:

      "Chẳng ra sao cả. là bạn bè, tại sao chuyện gì cũng giấu tôi?"

      Hứa Khuynh Quyết thở dài, biết là Thẩm Thanh lại bắt đầu "giở trò", đành :

      "Chẳng phải tôi hứa với rồi sao?"

      "Ưm." Có trời mới biết lời hứa của đáng tin thế nào. Thẩm Thanh lườm cái, định chấm dứt câu chuyện tại đây vì cảm thấy đầu gối mình sưng tím lên rồi.

      "Đến lượt đó." Hứa Khuynh Quyết quay người sang , "Rốt cuộc đau ở đâu?".

      "Đầu gối." Chiếc váy dạ hội bất tiện, vén mãi mới tới chỗ đầu gối giờ sưng tím.

      "Nhà có rượu thuốc ?" Vì nhìn thấy, chỉ còn cách quan tâm đến cách bộc trực như vậy.

      "Nhà có sao?" Người sống mình như , sao trong nhà lại chẳng phòng bị thuốc thang gì cả chứ.

      Thẩm Thanh cách chán nản:

      "Nhà tôi có lọ dầu Hoa Hồng, để tôi về lấy."

      Hứa Khuynh Quyết trầm ngâm lúc mới nghĩ ra, dù nhà chăng nữa cũng thể lấy giúp được, vì thế nhắm mắt, gật đầu đồng ý.

      Nghe tiếng bước chân cà nhắc của Thẩm Thanh, Hứa Khuynh Quyết khẽ khép đôi mắt lại, chau mày suy nghĩ.

      Thay đại chiếc vảy ngủ cotton, Thẩm Thanh lấy lọ dầu sang phòng Khuynh Quyết. Thực ra, cần phải lại nhiều như vậy. Chỉ cần ở nhà tắm rửa, bôi dầu vào chỗ đau, sau đó leo lên giường ngủ là ổn ngay. Nhưng hiểu sao vẫn sang phòng Khuynh Quyết, vừa bước vào thấy vẫn ngồi bần thần ghế, gương mặt ảm đạm.

      "Có chuyện gì mà ngây người ra vậy?"

      "... có gì."

      "Đau quá !" Vừa ngồi xuống, Thẩm Thanh lên tiếng kêu than, khác hẳn thái độ ban nãy.

      "Lúc nãy đập mạnh lắm à?"

      "Tím lên rồi này, lại còn sưng nữa chứ." Giọng có chút ngại ngùng.

      Khuynh Quyết khẽ :

      " mau xoa dầu vào ."

      Mở nắp lọ, tiện thể nhìn sang cái, Thẩm Thanh mới phát thần sắc lúc này trở lại như bình thường. hoài nghi biết lúc trước có phải mình bị hoa mắt hay ?

      Thẩm Thanh đổ ít dầu lên đầu gối rồi lấy hai ngón tay xoa đều. Sau đó thổi vào chỗ sưng, cảm giác dễ chịu.

      "Tốt rồi." Thẩm Thanh lấy ít giấy lau tay, .

      "Sao nhanh vậy?" Khuynh Quyết nghiêng đầu nghi ngờ.

      "Ừm, tôi xoa dầu rồi."

      "Thế bóp chưa?" Hứa Khuynh Quyết lại hỏi.

      "Gì?" Bóp? Hình như quên béng mất công đoạn ấy.

      Thẩm Thanh nhăn mũi, lấy ngón trỏ cẩn thận ấn vào chỗ sưng. Đau điếng!

      "Thôi cần đâu." lắc đầu nguây nguẩy.

      Bực mình quá, Hứa Khuynh Quyết buộc phải lên tiếng chỉ bảo:

      " bóp làm sao máu tụ tan ra được?"

      " cần mà." Nếu phải chịu đau, thà để chỗ sưng lâu khỏi chút còn hơn.

      Khẽ thở dài, Khuynh Quyết đưa tay ra:

      "Vậy để tôi giúp ."

      "?" Thẩm Thanh nhìn vẻ tin nổi. Tự còn dám làm, huống hồ là giao cho người khác?

      "Ừ."

      "... Thôi, cần đâu."

      "... Nhanh lên nào." Hứa Khuynh Quyết vẫn kiên nhẫn đưa tay về phía Thẩm Thanh. Tưởng tượng thấy vẻ cự tuyệt của , lại nhàng :

      "Ngoan nào."

      Vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ.

      Khuynh Quyết ngờ mình lại như thế. Còn Thẩm Thanh lại thấy mặt và bụng mình nóng ran. Hai chữ "ngoan nào" khe khẽ mà Khuynh Quyết phát ra tuy hơi lạnh nhạt, nhưng trong giọng dường như có thêm chút ý vị rất khác lạ. Cả hai đều khựng lại vài giây, sau đó Thẩm Thanh khẽ :

      "Vậy được rồi." Cùng lúc đó, nắm bàn tay Khuynh Quyết đặt lên đầu gối đau của mình.

      "Đau phải chứ, đừng có cố chịu đựng như thế." Khuynh Quyết khi ngón tay cảm thấy chỗ sưng khá ràng, trong khi Thẩm Thanh giữ yên lặng, khác hẳn thái độ ồn ào ban nãy.

      Nghe Khuynh Quyết , mới hoàn hồn, cảm thấy như vừa bị đoán trúng tim đen. quay đầu chỗ khác, giả vờ chỉnh lại vạt áo. Bây giờ mới thấy chỗ sưng lại nhói lên đau buốt.

      Đau vẫn đau, nhưng động tác của Khuynh Quyết nhàng, hơn nữa cũng muốn tỏ ra mình yếu ớt. Lấy lại vẻ cứng rắn, Thẩm Thanh đáp:

      " sao đâu. Tôi đỡ hơn nhiều rồi."

      Nghe Thẩm Thanh vậy, Hứa Khuynh Quyết gì thêm, vẫn nhàng xoa bóp chỗ đau cho , từng chút, từng chút .

      Vài phút sau, đột nhiên Thẩm Thanh nhớ đến cái dạ dày trống rỗng, hỏi Khuynh Quyết:

      " có đói ?"

      "Cũng bình thường."

      Câu trả lời đúng như dự đoán, Thẩm Thanh chép miệng. Nhìn đôi mắt phẳng lặng của , tuy muốn ngắt quãng khí lúc này, nhưng cũng ngăn bàn tay Khuynh Quyết lại, :

      "Cũng còn đau mấy nữa. Tôi đói rồi, hay chúng ta ăn gì nhé."

      Khuynh Quyết rút tay lại, gật đầu đồng ý.

      "Cũng được."

      Mười lăm phút sau, Khuynh Quyết ra cửa nhận túi đồ ăn trong khi Thẩm Thanh ngồi thư thái ghế sô pha nhìn .

      "Cái này đặc biệt dành cho đấy."

      đẩy miếng bò bít tết còn nóng hôi hổi về phía Thẩm Thanh.

      "Lại ăn nhanh à?"

      miễn cưỡng đỡ đồ ăn. Khuynh Quyết cũng quen với thái độ như "bà " ấy của Thẩm Thanh rồi.

      Màn đêm đen thẫm bên ngoài của sổ. Những giọt mưa rơi tí tách xuống ban công.

      "Haizzz, đen đủi đấy!" Nuốt nốt chỗ ăn trong miệng, Thẩm Thanh thở dài, "Lại kiểu thời tiết chán ghét này". Nghĩ đến việc phải dậy sớm bắt xe buýt làm trong buổi sáng vừa ẩm ướt vừa u, thở dài ngao ngán.

      "Nếu ngày mai là cuối tuần tốt quá." Quá chán ghét kiểu thời tiết mưa gió này, nảy ra ý định xin nghỉ phép.

      " làm việc ở đâu?" Hứa Khuynh Quyết hỏi.

      Nghe hỏi, Thẩm Thanh mới sực nhớ Khuynh Quyết vẫn chưa biết gì về công việc của mình, trả lời:

      "Tôi làm biên tập Mỹ thuật cho tạp chí ở phía đông thành."

      " học Mỹ thuật sao?"

      "Ừm... Quốc họa." Nhưng suy cho cùng bây giờ tìm đâu ra ngành nghề nào gọi là "Quốc họa" chứ. Thẩm Thanh đành xin vào tạp chí làm công việc mà ít nhiều cũng có liên quan đến ngành học của mình.

      Hứa Khuynh Quyết gật đầu và thêm nữa. Bỗng Thẩm Thanh nhớ tới lần gặp ngẫu nhiên ở phòng tranh, lại thêm những câu hỏi tối nay của các phóng viên, tròn mắt nhìn:

      " là họa sĩ sao?"

      "Ừ."

      "... Trước đây còn mở triển lãm tranh nữa à?" Hồi tưởng lại, Thẩm Thanh nhớ là có phóng viên đặt câu hỏi về vấn đề này với .

      "Ừ."

      "Vậy bức tranh lần trước là do vẽ sao?"

      "Ừ."

      Thẩm Thanh nhìn trân trân. quen biết nhau thời gian, vậy mà tới giờ mới biết với cùng ngành cùng nghề, cho dù trình độ và thành tựu của hai người rất cách biệt.

      Thẩm Thanh định thêm, nhưng thấy Hứa Khuynh Quyết vẫn cắm cúi, bình thản ngồi ăn, lại thôi. Nếu có ba câu trả lời chỉ tiếng "ừ" như nhau của ai dám chắc từ nãy tới giờ hỏi những gì.

      kinh ngạc dần tan biến, Thẩm Thanh nhìn hàng mi của Khuynh Quyết khẽ rủ xuống, nét mặt vẫn bình thản, mới ý thức được những điều mình vừa .

      "Chuyện này..." Thẩm Thanh bối rối, biết nên với lời xin lỗi như thế nào.

      "Chẳng phải rất đói sao?"

      "..." Thẩm Thanh lặng lẽ nhìn . Ý muốn hãy im lặng?

      Thẩm Thanh cúi xuống, nhìn bát cơm còn nóng, tự nhiên thấy muốn ăn nữa.

      Những phút giây sau đó trôi qua trong yên lặng của cả hai người.

      Đến khi về phòng mình, ngồi giường, Thẩm Thanh mới ảo não vén mái tóc lên, tự trách biết đầu óc mình có vấn đề gì mà thản nhiên động chạm vào nỗi đau của Khuynh Quyết như vậy. Vì là người cùng ngành, đương nhiên thấu hiểu nỗi đau khổ của họa sĩ khi mất đôi mắt. Vậy mà...

      lao xuống giường, đến trước gương. Tự mắng chính mình "Thẩm Thanh, chắc mày bị điên rồi". Nghĩ đến quan tâm, lo lắng của đối với Khuynh Quyết từ trước đến nay, coi như hòa với lần ấu trĩ này vậy.

      "Làm thế nào bây giờ?" Thẩm Thanh mắm môi.

      Liệu Hứa Khuynh Quyết có để ý đến lời ? Nhìn thái độ của ban nãy, nhất định là có rồi. Từ ngày thân thiết hơn, hiếm khi thấy lạnh nhạt như vậy.

      "Thượng Đế ơi!" Thẩm Thanh thầm than vãn.

      ...

      Thẩm Thanh rồi, mình Hứa Khuynh Quyết ngồi trong bóng tối, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài.

      biết là lỡ lời, cũng trách . Có điều gợi lại trong những ký ức trở nên xa xăm và mơ hồ.

      Những câu hỏi của đám phóng viên trước đó, chẳng hề bận tâm. Nhưng những lời vô tư của Thẩm Thanh khi nãy khiến trầm tư hẳn. Đương nhiên còn nhớ những màu sắc tươi vui, rực rỡ lên trong từng nét vẽ của mình. Nhưng, tất cả rời xa cuộc sống của . Vì vậy chọn con đường vùi sâu quá khứ, bình thản sống cùng với màn đêm bất tận.

      Vậy mà ngày hôm nay, khi dần thích nghi với với thế giới của bóng đen thăm thẳm, lại xuất người con có tên Thẩm Thanh, cũng là họa sĩ như và có đôi mắt nhạy cảm với cuộc sống như vậy.

      Có lẽ, đây là trùng hợp.

      biết ngồi ghế sô pha bao lâu, lúc Hứa Khuynh Quyết toan đứng dậy trở vào phòng ngủ thấy sống lưng đau nhói.

      Ngồi trở lại xuống ghế, khẽ thở dài, nhớ đến câu tạm biệt e dè của Thẩm Thanh ban nãy, đôi mày bất giác chau lại.

      mò tìm chiếc điện thoại bàn trà, vừa lúc chuông điện thoại đổ chuông.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9

      Đầu dây bên kia, giọng Hứa Man Lâm cất lên:

      " hai, ngủ chưa?"

      "Chưa." Vừa đáp lời em , Hứa Khuynh Quyết vừa chống gậy đứng dậy về phía phòng ngủ.

      Giọng Man Lâm bắt đầu tỏ ra lo lắng:

      "Có chuyện gì ? Sao ngủ muộn vậy?"

      " có." Khuynh Quyết mím chặt môi, từng động tác chậm chạp đến chiếc giường lớn.

      "Vậy tốt rồi." Man Lâm thở phào nhõm. tiếp, "Ba bảo mai về họp mặt gia đình".

      ra, Hứa Man Lâm cho Khuynh Quyết biết rằng bữa tiệc này được tổ chức để chào đón Dụ Cẩn Quỳnh chính thức bước vào nhà họ Hứa với tư cách con dâu.

      " có thời gian." Hứa Khuynh Quyết lạnh nhạt đáp, đôi mắt nhắm chặt.

      Man Lâm thở dài trả lời:

      "Biết ngay mà. Dù sao em rồi đó. Coi như thực xong nhiệm vụ." Làm người đưa tin cho hai cha con này công việc lao tâm khổ tứ mà kết quả chẳng đâu vào đâu.

      Cúp điện thoại, Khuynh Quyết lần đường đến phòng tắm. Lúc tắm xong bước ra, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ mỗi lúc lớn hơn. Đồng hồ điểm mười rưỡi. vớ lấy chiếc điện thoại, nghĩ lúc, quyết định nhấn nút tắt máy.

      Ở phòng đối diện, Thẩm Thanh vẫn còn thức đến tận nửa đêm. muốn gọi điện cho Khuynh Quyết xem còn giận , ai ngờ lần đầu gọi nghe tiếng máy bận. Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh thử lại lần nữa điện thoại tắt, chỉ nghe giọng lễ phép của nhân viên tổng đài "Sorry...". càng thấy như có tảng đá nặng đè lên ngực. Lúc này, người "sorry" là mới đúng! Đáng tiếc là có cơ hội.

      Bên ngoài, mưa vẫn rả rích rơi. Thẩm Thanh buồn bã nằm giường, lấy gối bịt hai tai lại, rồi mơ màng ngủ lúc nào hay.

      Sáng hôm sau, Thẩm Thanh buộc tóc cao, ôm ba lô, vội vã ra khỏi nhà. Hậu quả của ngày dậy muộn là đủ thời gian thực dự định mà tối qua, trước khi ngủ chắc mẩm trong lòng: phải gặp Khuynh Quyết để lời xin lỗi với .

      Ra khỏi bến xe điện ngầm, Thẩm Thanh hớt ha hớt hải bước nền đường ẩm ướt, cuối cùng cũng đến được cơ quan đúng giờ. Trong lòng còn vướng mắc chuyện nhưng chân tay lại vì thế mà nhanh nhẹn hẳn lên. Với lại, hôm trước chuẩn bị khá đầy đủ những thứ mà công việc của ngày hôm nay cần, nên Thẩm Thanh nhanh chóng giải quyết xong xuôi mọi công việc. Bốn giờ chiều, hầu hết các phóng viên đều tác nghiệp. Thẩm Thanh cũng tìm cho mình lý do chính đáng để rời khỏi cơ quan sớm hơn ngày thường.

      đường về nhà, ghé vào siêu thị mua lô thức ăn, dự định hôm nay làm bữa ra trò để bù lỗi lầm ngờ nghệch mà hôm trước mắc phải. Vừa đến sân chung cư, thấy chiếc xe con màu đen bóng đỗ ngay phía trước.

      người đàn ông tay cầm ô từ trong xe bước xuống. Thẩm Thanh nhận ra ngay, đó chính là người trung niên giải tán đám phóng viên tối qua.

      " Thẩm. Chào . Tối qua mới gặp." Vẫn là nụ cười lịch , nho nhã, người đó cất tiếng chào Thẩm Thanh trước.

      Thẩm Thanh bình tĩnh chào đáp lại.

      Người trung niên vẫn giữ thái độ rất lễ độ, ông giơ tay làm động tác "mời" về phía Thẩm Thanh.

      "Ông Hứa muốn gặp ."

      Thẩm Thanh đứng bất động hồi, hơi nghiêng đầu vẻ hoài nghi. Thấy vậy, người đàn ông tiếp tục bổ sung:

      " lát nữa nhị thiếu gia cũng đến. Xin yên tâm."

      Thẩm Thanh thầm nghĩ, "Chắc ông ta vậy để nghi ngờ". Nhưng dù có tiền chăng nữa, nhất thiết phải khoa trương đến thế.

      cũng chẳng phải người nổi tiếng hay cao sang gì, đâu cần phái người đến đón quá long trọng như thế.

      Ông Hứa! Tất nhiên Thẩm Thanh biết đó chính là người lớn tuổi nhất nhà họ Hứa. Nhưng sao phải đến gặp ông ta?

      Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh chớp mắt, ngây ngô hỏi:

      "Tôi và ông Hứa quen biết gì, sao tôi phải đến đó?"

      "Chuyện này tôi cũng ." Người đàn ông trung niên cười gượng, gương mặt hết sức kiên nhẫn, ông tiếp:

      "Nhưng theo tôi, là bạn của thiếu gia, được mời đến ăn cơm, cũng nên từ chối."

      Lúc này Thẩm Thanh cũng phá lên cười.

      "Thôi được rồi, nhưng cũng phải đợi tôi mang đống đồ đạc này lên phòng cất chứ?" Thẩm Thanh gật đầu, nhìn đống thức ăn phải tay xách nách mang khó với ông ta.

      "Để trong xe cũng được mà. Lát nữa tôi lại đưa về."

      Người đàn ông dứt câu, cánh cửa xe bật mở.

      "Vậy cảm ơn ông nhiều." Thẩm Thanh muốn nhiều lời. cụp ô rồi bước lên xe.

      Chiếc xe chạy bon bon tiến về phía khu biệt thự ở ngoại ô. Ngồi trong xe, Thẩm Thanh liếc nhìn phong cảnh bên ngoài qua những giọt mưa nhạt nhòa. bình thản đón đợi điều sắp xảy đến, dù biết đây đơn giản chỉ là đến dự bữa tiệc. Những hành động kỳ lạ của nhà họ Hứa làm tò mò muốn biết nguyên do.

      Suốt quãng đường, Thẩm Thanh nghĩ về mối quan hệ mấy tốt đẹp giữa cha con Khuynh Quyết. Chắc phải có nguyên nhân gì đây, nếu tại sao ông ta lại có những hành động kỳ lạ như thế.

      Ở nhà, Khuynh Quyết bật ti vi nghe hết đoạn tin tức thời ban chiều, lòng tự nhủ giờ này chắc Thẩm Thanh đường về nhà.

      Suy nghĩ ấy làm bất giác giật mình, biết từ khi nào, vừa dịu dàng vừa "ngoan cố" ấy lại xuất trong cuộc sống của .

      lấy tay ấn vào thái dương vẫn ỉ đau từ ban trưa, rồi rót cốc nước. Vừa đưa lên miệng nghe thấy chuông điện thoại:

      "Nhị thiếu gia."

      "... Có chuyện gì ?" Khuynh Quyết lạnh lùng hỏi. Kỳ thực, cần phải hỏi cũng biết cuộc điện thoại gọi đến vào lúc này vì lý do gì.

      "Chủ tịch muốn gặp thiếu gia."

      Khuynh Quyết ngồi xuống ghế. Cùng câu , muốn phát ngôn hai lần, vì vậy chỉ thờ ơ đáp lại:

      "Lần sau đừng mất công gọi điện đến nữa."

      Vừa lúc Khuynh Quyết định kết thúc cuộc gọi giọng từ đầu dây bên kia làm dừng lại:

      " Thẩm cũng có mặt ở đây. Hy vọng cậu đến, cả nhà đợi..."

      Khuynh Quyết gấp mạnh điện thoại, lạnh lùng đứng dậy.

      ...

      "... Chủ tịch, cậu ấy cúp máy rồi."

      " sao. ra ngoài trước ."

      "Vâng."

      Hứa Triển Phi ngồi ung dung ghế.

      Người đàn ông trung niên vừa đón Thẩm Thanh đến bước ra khỏi phòng, cánh cửa lớn khép lại.

      Trong căn phòng rộng còn lại hai người. Thẩm Thanh ngước nhìn gương mặt người đàn ông uy nghiêm trước mặt, chau mày thắc mắc:

      "Như vậy là sao?"

      Vô duyên vô cớ đón đến, rồi bỏ ở lại đây. Cuộc điện thoại của người trung niên giống như quản gia ban nãy với Hứa Khuynh Quyết có nhắc đến .

      Thẩm Thanh biết mình phải ngốc nghếch, cho dù đoạn đầu cuộc điện thoại nghe thấy gì, song cũng đoán được đến tám, chín phần câu chuyện.

      ràng Hứa Khuynh Quyết muốn đến. Nhưng những người này hình như muốn dùng làm công cụ để bắt phải xuất .

      Vô duyên vô cớ bị "mời" đến đây, dự định cũng bị phá hỏng khiến thoải mái. Bây giờ, họ lại muốn làm gì nữa? Chính vì vậy, khi chuyện cùng ông Hứa Triển Phi, Thẩm Thanh tỏ ra đầy miễn cưỡng và tức giận.

      Ngược lại, Hứa Triển Phi ra vẻ để ý đến chuyện đó. Ông xua xua tay, đưa cốc trà lên miệng rồi nhã nhặn :

      " uống , trà sắp nguội rồi đấy."

      Thẩm Thanh tự nhủ với lòng mình phải cố giữ thái độ có văn hóa. đưa cốc nước lên uống cách chiếu lệ, sau đó hít hơi dài và kiên nhẫn hỏi:

      "Bác gọi cháu đến đây có việc gì ?" Lúc này, giọng của dịu dàng, như vốn có.

      Hứa Triển Phi đưa mắt nhìn nhưng hướng vào Thẩm Thanh, gương mặt đầy ý thoáng nét cười:

      " Thẩm và Khuynh Quyết có quan hệ thế nào?"

      "Bạn bè thôi ạ." Thẩm Thanh trả lời rành mạch.

      "Chỉ là bạn bè, đơn giản thế thôi sao?"

      Hứa Triển Phi dồn hết ánh mắt vào Thẩm Thanh, vẻ tin lắm.

      "Nếu tin, vậy bác nghĩ bọn cháu có quan hệ thế nào ạ?"

      Thẩm Thanh cười, lễ phép đáp lại tuy trong lòng thoải mái. Bị người mới quen được vài phút chất vấn về mối quan hệ với Khuynh Quyết, dù người đó là ba cũng hài lòng.

      " Thẩm cần quá cảnh giác như vậy. Tôi cũng chỉ tiện hỏi thôi."

      Hứa Triển Phi thuộc kiểu người biết điều khiển cảm xúc, ông mỉm cười. Nhìn ánh mắt của Thẩm Thanh, ông hiểu đôi điều.

      nhướn mày, muốn tiếp tục vấn đề vô vị này nữa, bèn hỏi:

      " Hứa Khuynh Quyết có đến ạ?"

      Thực tình, mong đến. Như vậy có thể đường hoàng rời khỏi nơi đây.

      Ai ngờ Hứa Triển Phi gật đầu, với Thẩm Thanh chắc như đinh đóng cột:

      "Chắc nó sắp tới nơi rồi."

      Ngàn lần mong muốn, nhưng nghe câu đó, Thẩm Thanh chỉ biết cố kìm lòng lại. Ít ra, nếu muốn về cũng phải đợi Hứa Khuynh Quyết đến rồi cùng về.

      Thời gian chậm chạp trôi. Thẩm Thanh ngồi trong thư phòng, hai tay đặt lên đầu gối, thêm gì với Hứa Triển Phi, lặng lẽ nhìn cảnh vật vào đêm qua cửa sổ.

      Quả đúng như lời Hứa Triển Phi. Ngay sau đó, người quản gia thông báo qua hệ thống thanh:

      "Nhị thiếu gia tới."

      "Chúng ta thôi!" Hứa Triển Phi đứng dậy trước, bảo Thẩm Thanh theo ông xuống lầu.

      Thẩm Thanh cùng Hứa Triển Phi rời khỏi thư phòng. thấy lòng nặng trĩu. Nếu nhìn nhầm hình như nụ cười ban nãy của ông Hứa Triển Phi có điều gì đó rất kỳ lạ. Nụ cười đó như chứa đắc thắng của chủ nhân.

      Thẩm Thanh xuống lầu, thấy hai người con người con trai ngồi ghế sô pha trong phòng khách. Chính là Hứa Quân Văn, Hứa Man Lâm và có gương mặt khá quen. Nhìn điệu bộ ngồi sát vào Hứa Quân Văn như thế, Thẩm Thanh ngầm đoán ra thân phận của ta.

      Ba người họ nghe tiếng bước chân liền đứng dậy, giữ phong thái của đại gia tộc và uy nghi của nhà họ Hứa. Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh, cả Quân Văn và Man Lâm đều sững sờ.

      "Thẩm Thanh!" Hứa Quân Văn lên tiếng trước với giọng điệu thể tin nổi.

      " lâu gặp ." Thẩm Thanh gật đầu, cười .

      Nhìn gương mặt , Thẩm Thanh thấy kỳ lạ là mình hề xao động như trước đây. Điều đó chứng tỏ, tình cảm dành cho phai nhạt từ lúc nào hay.

      Hứa Man Lâm đứng phía sau nhìn ngó xung quanh, khi chắc rằng Hứa Khuynh Quyết có mặt, mới đến gần Thẩm Thanh, :

      "Chỉ mình chị đến sao?"

      "Ừ." Khẽ gật đầu, Thẩm Thanh muốn giải thích gì nhiều.

      cũng chẳng còn tâm trạng nào để nhìn vẻ mặt càng lúc càng khó hiểu của Hứa Man Lâm. chỉ nghĩ, ràng họ vừa Hứa Khuynh Quyết đến, nhưng sao vẫn thấy ấy đâu.

      ngờ vực cánh cửa màu vàng nhạt bị đẩy vào. Ngoài người phục vụ mặc bộ đồ màu trắng ra, còn có Hứa Khuynh Quyết với bộ quần áo đen, đeo kính râm đứng đó.

      "Nhị thiếu gia!"

      Người quản gia đứng đợi ở cửa, đưa tay định dìu Hứa Khuynh Quyết nhưng lại bị gạt ra.

      "Thẩm Thanh ở đâu?" Vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Khuynh Quyết lạnh lùng hỏi.

      "Tôi đây!"

      Thẩm Thanh nhanh chóng lên tiếng, rồi ngần ngại chạy ra khỏi phòng khách đến bên Khuynh Quyết.

      Khi cảm thấy bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay mình, gương mặt mới dịu phần nào, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng khó hiểu. chỉ đứng đó mà gì thêm.

      Thẩm Thanh lo lắng nhìn , chưa bao giờ thấy lạnh lùng đến thế. Thậm chí Thẩm Thanh còn cảm thấy cơn giận dữ trong tuôn trào.

      Vì thế, càng siết chặt tay hơn rồi nhàng "Tôi ở đây rồi".

      Trong phòng khách, tất cả đều tỏ ra vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, sững sờ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.

      Hứa Triển Phi hắng giọng ho lên tiếng, phá vỡ khí im lặng. Ông vẫy tay về phía Thẩm Thanh, bình thản "Cùng vào ăn cơm thôi". xong, ông khẽ liếc đôi tay của Thẩm Thanh và Khuynh Quyết nắm chặt rồi vào phòng ăn.

      Từ khi nào, con trai ông lại để cho người khác nắm tay mình như thói quen thế? Vị trí của Thẩm Thanh trong lòng Khuynh Quyết, quả nhiên ông đoán sai.

      Nghe Hứa Triển Phi vậy, Thẩm Thanh ngẩng đầu nhìn Khuynh Quyết, chờ đợi ý kiến của .

      Nhưng Hứa Khuynh Quyết với giọng lạnh nhạt như trước:

      "Tôi tới đây để ăn cơm."

      xong, kéo tay Thẩm Thanh quay người bước .

      "Cậu tức giận vì tôi đưa ta đến đây sao?" Hứa Triển Phi cao giọng.

      "Nếu muốn, cậu có thể đến cơ mà."

      Lời vừa dứt, Hứa Khuynh Quyết cũng dừng bước. Khẽ gật đầu, thờ ơ đáp lại:

      "Những việc như thế này, hy vọng ông đừng lặp lại nữa."

      Sợ quá! Thẩm Thanh tặc lưỡi.

      Tuy mấy thiện cảm với Hứa Triển Phi, nhưng ngờ cuộc chuyện giữa hai cha con họ lại căng thẳng đến vậy.

      ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khuynh Quyết, đoạn muốn xem thái độ của Hứa Triển Phi ra sao. Nhưng chưa kịp ngoái đầu lại, bị Khuynh Quyết lôi xềnh xệch.

      Trời vẫn còn mưa. Ra khỏi nhà họ Hứa, Thẩm Thanh bị đẩy vào trong chiếc xe đậu sẵn ngoài cánh cổng sắt. Mọi việc xảy ra nhanh đến mức Thẩm Thanh thể tin nổi Khuynh Quyết lại thông thuộc nơi này đến vậy.

      Trời mưa làm khí trong xe cũng lạnh hơn hẳn. Thẩm Thanh định co hai tay lại cho đỡ lạnh mới biết tay trái vẫn nằm gọn trong tay Khuynh Quyết. thấy hơi lạ khi bàn tay siết chặt.

      Quay sang nhìn, mới phát gương mặt nhợt nhạt hơn bình thường. vội ghé lại gần, lay lay cánh tay .

      "Này!"

      lúc sau mới nghe Khuynh Quyết đáp lại:

      "Gì vậy?"

      Nghe đáp dù rất khẽ nhưng Thẩm Thanh cũng thấy lòng. rất sợ khi lạnh lùng và chuyện với giọng điệu cứng nhắc như ban nãy.

      Cúi đầu, nhìn hai bàn tay vẫn nắm chặt, khẽ động ngón tay, " đừng giận nữa mà".

      Khuynh Quyết lấy lại vẻ mặt bình thường, lim dim mắt, :

      "Tôi có giận đâu."

      "Vậy sao ban nãy thái độ của lại thế?" Thẩm Thanh cắn môi, "Lần đầu tôi thấy giận dữ như vậy đấy!".

      Khuynh Quyết nhướn mày, trầm ngâm hồi rồi đáp:

      "Sao đồng ý đến đó?"

      Nghĩ mình có lý do gì để dễ dàng cùng người ta, Thẩm Thanh vẫn trả lời vẻ vô tội:

      "Họ cũng đến mà."

      Thực ra vẫn còn lý do nữa mà Thẩm Thanh – đó là nhà của , có gì mà phải sợ!

      "Vì tôi đến nên quyết định sao?" Hứa Khuynh Quyết chau mày, tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời.

      "Đúng vậy." Thẩm Thanh nhàng đáp lại. Dù sao đó cũng là lý do.

      Hứa Khuynh Quyết tiếp. mím môi quay mặt .

      Chiếc xe từ tốn lăn bánh được vài chục phút, Thẩm Thanh ngắm phong cảnh qua làn mưa. Cuối cùng, cũng lên tiếng:

      "Hôm nay đến để đón tôi sao?"

      Thẩm Thanh hỏi mà tim đập thình thịch. Nghĩ đến việc Hứa Khuynh Quyết chịu đến nơi mà muốn đoạn tuyệt, rồi cảnh nắm tay trước ngơ ngác của bao nhiêu người, cảm thấy tất cả như trong phim vậy.

      nghiêng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của . Đợi mãi mới nghe "ừ" tiếng, coi như câu trả lời.

      Chớp chớp mắt, Thẩm Thanh thấy lòng rộn ràng, vui vẻ gật đầu.

      "Xem ra tôi cũng quan trọng đấy chứ."

      "Biết vậy là tốt." Lần này, Khuynh Quyết trả lời rất nhanh.

      "Sao cơ?" Thẩm Thanh sững sờ.

      mở to mắt quay sang nhìn . Trong xe có đèn, nét mặt của Hứa Khuynh Quyết lờ mờ , chỉ thấy đôi mắt ấy hướng về phía trước.

      ấy, có phải ấy vừa khẳng định rất quan trọng với ?

      Thẩm Thanh hắng giọng, dè dặt động đậy bàn tay còn nắm chặt tay như muốn xác nhận lại:

      " vậy là ý gì?"

      "Ý... ý gì?"

      Lần này Khuynh Quyết cũng quay hẳn mặt lại.

      đùa mình ư? Nghe câu trả lời lạnh nhạt mà tim như muốn hét lên. Vốn dĩ muốn bỏ qua chuyện này, nhưng với tính cách của mình, dễ dàng để mọi chuyện trôi qua mà đầu đuôi cơ .

      Hơn nữa vì thực tình muốn biết, nhấn giọng, rành mạch hỏi lại từng chữ.

      " vừa 'biết vậy là tốt' là có ý gì?"

      Khuynh Quyết đáp.

      Khoang xe lập tức yên ắng trở lại, đến mức có thể nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

      Thẩm Thanh thấy bối rối vô cùng, thậm chí còn cảm thấy bác tài ngồi phía trước cũng như chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, lại còn liếc qua gương xe nữa chứ.

      nghiến chặt răng, định từ bỏ câu hỏi gây mất mặt này đúng lúc xe ngang qua khu trung tâm mua sắm sầm uất nhất khu vực. Ánh sáng đèn đường lên mông lung qua làn mưa.

      Ánh sáng tràn vào khoang xe, Thẩm Thanh thấy nét cười bờ môi mỏng của Khuynh Quyết.

      Lần này đợi tự hiểu, Hứa Khuynh Quyết lên tiếng. Giọng nhàng:

      " 'biết vậy là tốt' nghĩa là em thực quan trọng đối với ."

      Lần này, Thẩm Thanh như chết lặng, cảm giác mọi thứ trước mắt nhòa hẳn , hai má ửng hồng. nhìn vào đôi mắt mêng mang vô định nhưng đầy mê hoặc của , được lời nào.

      nghe thấy Thẩm Thanh trả lời, Khuynh Quyết nhắm mắt, kiên nhẫn hỏi lại.

      "Em vẫn chưa hiểu sao?"

      biết vì biểu đạt ý, hay do ngồi cạnh tỏ ra ngốc nghếch nữa.

      lúc sau vẫn thấy động tĩnh gì, Hứa Khuynh Quyết bất giác nắm chặt bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh hơn, nhíu mày hỏi:

      "Sao vậy?"

      hề suy nghĩ đến phản ứng của Thẩm Thanh, hoặc thực nội dung của nó làm xúc động đến mức nên lời. Hay chỉ muốn hai người giữ mức quan hệ bạn bè bình thường.

      "Hả?"

      Thấy sắc mặt Khuynh Quyết biến đổi, Thẩm Thanh lấy lại tinh thần.

      Lời của lên tất cả. Những việc trước đó, giọng điệu của lúc này và đôi tay siết chặt rời... Nếu vẫn hiểu, chẳng phải là quá ngốc hay sao?

      Trước khi nghe lời khẳng định của Khuynh Quyết, Thẩm Thanh nhen nhóm hy vọng trong lòng, nhưng việc diễn ra như vậy, khỏi bất ngờ.

      "Cái này..." Thẩm Thanh do dự biết nên gì.

      "Sao nào?" Nghe thấy Thẩm Thanh lên tiếng, Khuynh Quyết từ tốn hỏi lại.

      Thẩm Thanh dừng lại chút rồi cắn môi, ngập ngừng tiếp.

      "Từ quan trọng mà vừa , có thể hiểu đó là ?"

      Mấy từ cuối cùng, Thẩm Thanh cố hạ giọng khẽ vì sợ bác tài nghe thấy. Nếu là , nghe thấy đôi nam nữ về vấn đề ấy chắc rất buồn cười.

      Thẩm Thanh vừa dứt lời, bánh xe chuyển động chậm hẳn rồi dừng lại.

      "Đến rồi." Bác tài xế vừa vừa bật đèn lên.

      Thẩm Thanh nhỏm lên phía trước nhìn vào gương xe. Quả nhiên là có thể thấy hai người ngồi phía sau. cười.

      Hứa Khuynh Quyết biết Thẩm Thanh cười gì, chỉ rút tiền trả bác tài. Sau đó nắm chặt tay Thẩm Thanh, trong lúc mở cửa xe.

      "Vậy cũng được."
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :