1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai người Tần Ương, Thẩm Tấn cũng chui vào phòng tự học đèn sáng suốt đêm. Tần Ương vùi đầu vào học, Thẩm Tấn gục đầu mà ngủ, màn hình laptop nhấp nháy những hình ảnh sặc sỡ của game online.

      “Đề đều có bài mẫu cả rồi, còn sợ cái gì chứ?” Thẩm Tấn như thế.

      Tần Ương lắc đầu chịu thua, học nhiều thấy mệt đứng lên vòng ra ngoài để thư giãn gân cốt, lúc trở về còn mang theo ly trà sữa.

      “Sao lâu quá vậy?” Thẩm Tấn vừa dụi mắt đứng dậy, mặt đột nhiên cảm thấy mát lạnh. Theo phản xạ lập tức nhảy lùi về sau tránh , chút buồn ngủ còn sót lại cũng nhanh chóng biến mất, đứng dậy nhường chỗ cho Tần Ương ngồi xuống cạnh mình: “Trời lạnh như vậy mà còn mua trà sữa đá? Mà cũng tốt, để nâng cao tinh thần.”

      rồi đưa tay ra định đón lấy.

      Từ đâu bỗng mọc ra cánh tay mập tròn nõn nà, thôi cứ dùng hai chữ “ngọc thủ” cho dễ hình dung: “Của tôi đấy!” Giọng ba phần kiêu ngạo, ba phần đắc ý, và đến những bốn phần coi thường, môi thản nhiên bày ra nụ cười sáng láng như hoa, phải Đường Đường còn có thể là cao nhân phương nào?

      “Của, tôi, đó.” Cố tình lặp lại lần nữa, giọng nhởn nha nhởn nhơ, Đường Đường cứ như vậy mà cười cười bước lại gần duyên dáng cướp lấy ly trà sữa trong tay Thẩm Tấn. “Tần Ương tốt bụng, cầm giúp bạn nữ yếu ớt về tận đây.”

      Thẩm Tấn vừa nhìn thấy , bụng thấy vui, nay lại nghe được câu đó, tức khắc nhìn qua phía Tần Ương.

      “Hồi nãy gặp hàng lang, thế là theo cổng sau ra ngoài phố chút.” Tần Ương khẽ, xong lại cúi xuống xem tiếp bài học lúc nãy.

      Càng nhìn con khó ưa này càng cảm thấy bực bội sao hiểu nổi, Thẩm Tấn cáu kỉnh cầm lấy cái bút, đột ngột giật lấy quyển sách Tần Ương xem: “Tần Ương, đây là môn bắt buộc chung, tôi mượn vở ghi của cậu!” Vẫn quên làu bàu chửi xéo: “ phải sợ lạnh sao? Coi chừng cái dạ dày cho cẩn thận vào. Thi rớt rồi hay, sang năm học với mấy đứa lớp dưới, hai chúng ta vui là vui.”

      Đường Đường rằng, ánh mắt chỉ khẽ khàng quét qua, sắc bén như dao. Tay Thẩm Tấn tự chủ được mà run lên trận, như thể cái ống mút to đùng kia thay vì cắm vào ly trà sữa chính là chọc thẳng vào lồng ngực cậu. Nhanh, chuẩn, độc, chút do dự cũng có, phần thương xót cũng chẳng chừa, thẳng tay rút hết ruột gan Thẩm Tấn ra.

      “Phạch…” quyển vở xấu số chịu nổi, rơi luôn xuống sàn.

      “Ái chà, môn này bài vở người ta cũng thiếu lắm nè, cho mượn xem với nha!” Đường Đường kêu lên tiếng rồi nhanh nhảu nhặt quyển vở lên. chờ Tần Ương kịp trả lời hay gật đầu, cười hì hì ngồi phía trước mặt hai người.

      “Tôi mượn trước rồi mà.” Thẩm Tấn toan giật lại. Tần Ương ngẩng lên nhìn cậu ta cái, Đường Đường chả thèm để ý đến, cứ nhẩn nha vừa uống trà sữa vừa bấm nhắn tin.

      Ngay sau đó, Y Y cũng đến, Lão Ban theo sát sau lưng. Sau nữa, là Tiểu Thiên Vương lò dò dẫn theo Tinh Linh cũng đến nhập bọn. Bạn thân nhất của Tinh Linh là diva hôm nào cũng bám càng theo sau, theo đó đám bạn của diva cũng ham vui kéo theo lốc.

      Đường Đường : “Tiểu Tân đâu? Ngồi học mình có gì mà vui chứ?” Thế là cả Tiểu Tân cũng đến cho đủ mặt, còn quên dẫn theo bốn cậu sát vách phòng Tần Ương.

      Kết quả của việc gọi bạn rủ bè này là hơn phân nửa thành viên trong khoa Tần Ương kẻ trước người sau cuối cùng cũng đều tề tụ đông đủ cả.

      cố tình chọn phòng học vắng người, lại thêm chỗ ngồi sát cửa sổ cuối dãy, có làm gì người bên cạnh cũng trông thấy, chuyện chỉ cần hạ giọng chút chẳng ai nghe, nhân lúc mọi người chú ý đến có thể máy mó thêm vài trò thú vị khác. Thế mà bây giờ, Lão Ban và Y Y êm ấm ngay bàn bên cạnh, nghe giọng Lão Ban hỏi suốt: “Bạn có khát nước ? Mình mua thức ăn khuya nhé?” Xa xa ở phía trước là Tiểu Thiên Vương và Tinh Linh, cứ bạn bạn mình mình mà mãi: “Luận điểm này bạn hiểu sao? Để mình chỉ cho.”

      Ngoảnh nhìn khắp xung quanh nếu phải người quen cũng là người do nhìn mãi mà trở nên quen mặt, Đường Đường tiểu thư nghiễm nhiên ngồi trước mặt, cứ dăm ba phút lại ngoái đầu xuống: “Ủa, Tần Ương, mặt lợi và hại của vấn đề này chỉ vỏn vẹn mấy dòng trong này thôi hả? Những chỗ thầy bổ sung lớp có cần học ?”

      “Tần Ương này, phạm vi ôn tập của nguyên lý quản trị cậu tìm được chưa?”

      “Tần Ương ơi…”

      Trong thoáng, Thẩm Tấn chỉ ước gì có thể ngũ mã phanh thây quăng ngay con này xuống dòng Lệ Oa trứ danh của trường, tiện thể làm phân bón cho hoa sen.

      cảm giác mát lạnh bỗng bất ngờ phủ lên bàn tay nắm chặt thành đấm giấu dưới gầm bàn. Thẩm Tấn vội trở tay, siết chặt lấy bàn tay Tần Ương. Cảm giác buồn bực trong lòng cậu con trai lúc này cũng dần dần dịu đôi chút.

      lúc sau, bàn tay bỗng thình lình rời . Tần Ương dựa lưng vào tường, đẩy gọng kính sống mũi: “ rửa tay , xong vào xòe ra, vẽ con rùa đen xem thế nào."

      Nhưng bức hoạ rùa đen cuối cùng lại thể hoàn thành, trong lòng Tần Ương cảm thấy có chút thất vọng.

      MSN, Đường Đường gửi nhanh sang mẩu tin nhắn: "Hóa ra cậu biến thái như thế!" Kèm theo là biểu tượng bé con sợ run cả người ba chân bốn cẳng chạy nấp vào trong góc.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc này bước vào kỳ nghỉ đông, trời mùa đông rét buốt căm căm, ai cũng nỡ rời khỏi căn nhà ấm áp của chính mình. MSN, status của Đường Đường được đổi thành: "Ăn, ngủ, lên mạng, rồi lại ăn..." Mẹ Tần Ương mỗi khi có việc ra ngoài, việc đầu tiên làm sau khi về đến nhà bao giờ cũng là mở máy điều hòa, sau ôm cứng túi nước nóng ngồi trước ti vi mở DVD xem phim Hàn: "Ôi ba ơi... ối em ơi!" Từ cung đình cổ trang cho đến đại đô thị, từ chuyện nơi thâm cung nội viện cho đến chuyện về tình cảm gia đình, còn có cả tuổi thanh xuân nơi học đường, ngoại tình nơi công sở, bệnh viện, tòa án, viện kiểm sát, xí nghiệp lớn cùng công ty , cái nào cũng xem tất chẳng nề chi. Ba Tần Ương nhìn đồng hồ điện, thấy kim quay tít mù, chỉ số điện năng nhảy vọt, lòng đầy bi phẫn mà chẳng dám cùng ai, khổ tâm tới mức sắp mình thổ huyết.

      Ở màn hình bên này, Tần Ương mỉm cười trả lời: "Cũng thế thôi."

      kêu là muốn đổi điện thoại, còn muốn dùng cái giống như của Lưu Đức Hoa lúc đóng trong phim Thiên hạ vô tặc ấy.

      Điện thoại Đường Đường dùng là hiệu Samsung, mới đổi lúc vừa lên đại học. Chưa được bao lâu đòi đổi nữa rồi. So với cái kẻ luôn bị nàng lên án “có mới nới cũ” kia quả cũng chín mười, chứ chẳng kém. Tần Ương tiện tay đáp lại luôn câu: “vậy kiếm Lưu Đức Hoa mà đổi .”

      màn hình lập tức xuất con dao phay nhuốm máu sáng quắc, bé con lúc nãy còn run như cầy sấy giờ biến thân thành đại ma đầu mặt mũi dữ tợn, tay cầm dao, mắt gườm gườm: "Vài ngày gặp, ai đó gan to ra ít rồi nhỉ?"

      Tần Ương hối hả xin tha mạng, cũng tự giác chọn ngày giờ gặp mặt: “Cuối tuần này, tôi đưa cậu mua.”

      "Ngoan lắm!" Lúc này, nụ cười hiền lành khả ái mới từ từ nở ra gương mặt dữ dằn nọ.

      Có điều, đến khi gặp được người , gương mặt tươi cười hôm đó nháy mắt lại chua ngoa như cũ. Suốt chặng đường ngắn ngủi từ tàu điện ngầm đến trước cổng ra vào khu thương xá, Đường Đường thét lên chói lói: "Muốn chết! Muốn chết! Nhằm ngay hôm nay mà cậu dám hẹn tôi ra ngoài! Hôm nay! Hôm nay là ngày mấy hả? Trời ơi! Hôm nay là cái ngày gì chứ???”

      “Ngày mười bốn.” Tần Ương kiên nhẫn chờ bạn đến trước mặt rồi mới bình tĩnh trả lời.

      Nhìn sắc mặt của hai người họ ngay lúc này đây, người ta rất dễ liên tưởng đến cảnh chiến tranh sắp nổ ra. Người qua kẻ lại xung quanh ai cũng tò mò ngoái đầu nhìn về phía họ, so với dãy hàng hoa đỏ rực bày bán gần đó còn nổi bật hơn rất nhiều.

      “Tháng mấy? Bây giờ là tháng mấy chứ hả? Tháng mấy, cậu xem!!!" Vẻ mặt thản nhiên của Tần Ương càng khiến Đường Đường tức điên. Thôi cái gì gọi là phong cách chuẩn mực của khuê gia ngọc nữ xin hãy tạm thời vào sọt rác nằm chơi, chờ bản nương xét xử xong tên nhóc gan to bằng trời này , "Cố ý! Tần Ương, tên nhóc nhà ngươi cố ý đúng ? Giỏi lắm! Dám bày trò chơi tôi!!!"

      "Tháng Hai, ngày mười bốn, thứ Bảy cuối tuần, Lễ Tình nhân. Khí trời, nhìn mà xem, mát mẻ biết là bao." Tần Ương giọng đáp, ánh nhìn vô tội sau cặp kính trắng hướng thẳng về phía nổi trận lôi đình, "Nếu cậu tiếp tục theo tôi vào trong, người ngoài nhìn vào nghĩ rằng chúng ta cãi nhau rồi chia tay ngay ngày Valentine, kẻ ác ý hơn là tôi đá cậu, như vậy đối với cậu... tốt cho lắm."

      Ngay ngày 14 tháng Hai lại cãi cọ chia tay. Mấy đôi trai qua lại chỗ đó cứ len lén liếc về phía hai người, có người đầy ý đồng tình ủng hộ, có kẻ ra vẻ chê trách ta đây, cá biệt có đứa ác ôn còn bày ra vẻ mặt hả hê hết sức.

      còn cách nào khác, dưới ánh nhìn đầy thương cảm của mọi người xung quanh, Đường Đường tiểu thư đành giậm chân tức tối bước nhanh vào khu thương xá. Tần Ương lắc đầu tỏ vẻ chịu thua, lấy điện thoại ra xem giờ, màn hình lên thông báo có tin nhắn mới, cậu mở ra xem mà chỉ vội đuổi theo Đường Đường . Nếu ngăn lại, tiểu thư lửa giận đùng đùng kia dám đường lối lên thẳng lầu hai cho xem.

      Sau đó, Tần Ương phải xuống nước năn nỉ, kèm theo quà chuộc tội là bữa cơm trưa nay cộng với tháng điểm tâm sáng miễn phí sau khi vào học cùng vài ưu đãi khác về mặt bài vở, Đường Đường nhà ta mới bớt giận mà chịu xí xóa cho qua việc này. Vừa lòng vòng xem khắp xung quanh, vừa lớn tiếng bình luận mỗi khi thấy nào cầm hoa ngang:

      "Hứ, chỉ tặng cây hoa hồng, ngày thường chẳng là gì, hôm nay Valentine mà cũng rứa, đúng là chẳng có lòng gì cả."

      "Màu lam này nhìn quỷ dị quá, hai năm trước còn có chút ý nghĩa, bây giờ ai chẳng biết do nhuộm màu mà ra? Bán lại đắt như thế sao ta chạy thẳng ra lề đường mà mua ấy?"

      "Cái này hay nè, tặng hộp chocolate là nhất, vừa ngắm được lại vừa ăn được."

      Tóm gọn lại, dẫu lời ngoài mặt hay ý trong lòng đều rành rành lẽ, người có tình nhân trong ngày Lễ Tình nhân tuyệt đối thể bước chân ra khỏi cửa, nếu trái lời coi như tự mình tìm lấy xui xẻo.

      Tần Ương vẫn cười khe khẽ xin lỗi mãi: “Tôi sai rồi, đại tiểu thư, là tôi sai rồi, hãy bớt giận ."Tần Ương đưa dạo hết tầng này đến tầng khác. Chẳng hiểu tại sao mà bản nhạc Cưng à, xin lỗi mà trung tâm thương mại này cứ đến đúng giờ là phát lại trở thành trong tốp nhạc quái chiêu được ưa chuộng bậc nhất thành phố nay. Mười giờ đúng, Tần Ương lấy điện thoại ra so giờ, hộp tin nhắn đèn cứ càng lúc càng dấy lên, dòng thông báo nhảy nhót màn hình: "Bộ nhớ đầy".

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tần Ương cười khẽ, quay sang bảo Đường Đường: " ăn nào, ăn xong đưa cậu mua điện thoại mới.” Tiệm cơm dưới lầu, thực khách vẫn rồng rắn xếp hàng trước cửa chờ đến lượt mình, người đông đến nỗi quây thành vòng tròn bao quanh tiệm cơm, sau vẫn tiếp tục lấn sang cả lối bộ. Đường Đường trong lúc lơ đãng nhìn quanh, ngó thấy sau mặt kính tấm áp phích giới thiệu loại pizza mới, môi liền chúm lại. Tần Ương nhìn thấy, nhớ đến những gì Thẩm Tấn lúc đó, trong lòng cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn ân cần hỏi han: " chỗ khác ?"

      " cần." Đường Đường lắc đầu, nhìn đăm đăm tờ áp phích nọ, thở dồn dập từng cơn: "Nhìn qua có vẻ ngon lắm đây..."

      Lần này, đến lượt Tần Ương nên lời. Vài cậu bé cao đến thắt lưng người lớn len qua dòng người xếp hàng, chào mời mọi người mua hoa: " ơi, mua tặng chị xinh đẹp này bó hoa ." Đôi mắt đen láy ngước nhìn chăm chăm vào ví tiền của khách.

      Đường Đường khom người nựng nịu gò má phúng phính của bọn nhóc: "Ngoan lắm, chị đúng là rất đẹp, có điều phái bạn của trai này đâu, tên này còn chưa đủ tư cách."

      Mọi người quay đầu lại nhìn. Tần Ương tự nhiên thấy mình nhận được vô số ánh mắt thương cảm cùng cổ vũ. Thế giới này vẫn còn tốt đẹp lắm.

      Bấy giờ, điện thoại di động trong túi bắt đầu rung lên inh ỏi, Tần Ương dứt khoát đổi sang chế độ yên lặng, màn hình liên tục nhá lên ánh sáng màu xanh lam. Đường Đường tò mò nhón chân lên nhìn xem: "Ai vậy? Sao nghe ?".

      Tần Ương cất điện thoại vào trong túi: " biết, chắc gọi lộn số thôi."

      tàu điện ngầm trở về, trong khoang có người phát tờ rơi quảng cáo. Tần Ương ngồi tỉ mỉ xé thành hình vuông, cạnh theo cạnh, góc đối góc, gấp đôi lại thêm lần nữa, cứ thế lặp lại, rồi lại gập thêm lần nữa, sau đó rũ tay, cây hoa hồng vừa trổ nụ xuất ngay trước mặt Đường Đường.

      "Con chơi ngày Valentine, thể có hoa hồng mang về."

      Đường Đường nhận ngay lấy, vừa xoay xoay trong tay ngắm nghía vừa bình luận: "Mấy trò màu mè như thế này hình như giống phong cách của Tần Ương cậu cho lắm."

      Tần Ương cũng thành trả lời: "Học được từ Thẩm Tấn đó."

      "Ra thế..." ánh nhìn đầy ý tứ lên trong mắt Đường Đường .

      Tần Ương thẳng thắn nhìn lại.

      Tàu đến trạm, Đường Đường tay nắm tay cầm lỉnh kỉnh các thứ xuống tàu. Tần Ương đứng nhìn theo lúc mới lấy điện thoại trong túi ra, tia sáng xanh vẫn cứ ương bướng lóe lên, các cuộc gọi chưa nhận lên liên tiếp. Nhìn lúc, màn hình vụt tối, nhưng sau đó lần nữa lại bướng bỉnh sáng lên.

      là kiên nhẫn mà, Tần Ương than thầm câu, ấn phím nghe: "Valentine vui vẻ!"

      Đầu dây bên kia hồi lâu vẫn trả lời, sau mới vang lên giọng u ám: " đâu vậy?"

      "Đường Đường muốn đổi điện thoại, sẵn tiện đưa dạo vòng." Cũng hẳn là đưa , chỉ là bạn phụ trách thử đồ và chủ chi, còn cậu chủ trì việc khuân vác.

      Bên kia lại im lặng, lúc sau mới : "Đừng nghe con đó nhảm."

      "Hmm."

      Giọng Thẩm Tấn gấp gáp: " đó!"

      "Biết rồi." Tàu điện lại đến trạm, rất nhiều người tranh nhau xuống, lại rất nhiều người ồ ạt chen lên, chí cha chí chóe, chủ yếu là giọng của các cậu thanh niên, "Hôm nay đâu à?"

      "Chẳng có ai cả."

      “A…”

      " đó!"

      " lần trước sao?"

      "Chia tay rồi."

      "Đểu quá!"

      Nhận ra nhóc đứng trước mặt mình, môi hồng chúm chím, mắt đen lay láy, xinh xắn trắng trẻo, Tần Ương liền đứng dậy nhường lại chỗ ngồi. Người mẹ trẻ vội kéo tay con: "Mau cảm ơn chú con."

      Tần Ương học theo điệu bộ khi nãy của Đường Đường, cúi người mỉm cười nhìn bé: "Ngoan, gọi ."

      "Cám ơn ạ!" Giọng trẻ con trong trẻo vang lên, khiến tâm tình người nghe cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Bên kia im lặng lâu: "Tôi có."

      " ?"

      " qua lại chuyên vài ngày, hẹn hò vài lần, mấy người trước cũng... chỉ vậy thôi."

      "Hmm."

      "Như là gặp ma vây, lần nào cũng bị con đó nhìn thấy! Ghét!" Giọng điệu nghe ra bắt đầu kích động.

      "Trùng hợp ." Tần Ương giọng mỉm cười, "Có duyên đó."

      "Thiệt mà!"

      "Biết rồi."

      Có thể nghe được tiếng thở hổn hển tức giận của cậu ta, sau đó : "Tần Ương! Ông đây có thể ra ngoài hẹn hò thuê phòng khách sạn hay tên nhóc nhà ngươi chẳng phải là người biết nhất hay sao?!!"

      Gần đây cùng Đường Đường học được từ rất hay, vừa vặn ngay lúc này có thể đem ra sử dụng: "Thẩm Tấn tính tình vốn bạo liệt cuối cùng cũng đến lúc bạo phát rồi."

      Đối phương vẫn còn chưa trút xong cơn giận của mình: "Từ Chủ nhật cho đến thứ Năm, năm tối liền có hôm nào tôi ngủ lại ở chỗ câu chứ? sao hả? Thuê phòng? Tôi khinh! Cậu coi tôi là cái gì hả? Đóng phim cũng chưa chắc nồng nhiệt được như thê? Lại còn xây dựng trái phép, đến vật liệu tôi còn chưa từng đụng đến nữa kia, được chưa? Nếu có chuyện xây dựng trái phép đó, đừng đỡ nhà ai khác, chính tôi tự đỡ trước tiên!".

      Tàu điện lại ghé trạm. Tần Ương xuống tàu, vào thang máy, ra cửa, bên tai bỗng vang lên vài tiếng "tít tít" nho .

      "Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi."

      "Tần Ương!" Giọng Thẩm Tấn càng gấp hơn, như thế muốn xuyên qua kết nối của điện thoại mà đến ngay trước mặt cậu, tóm chặt lấy cậu.

      tiếng "tít..." dài ngân lên, rồi mọi thứ hoàn toàn im lặng. Trong tay Tần Ương, sắc bạc của chiếc di động ánh lên lấp loáng, khóe môi cậu con trai cũng nhè mỉm cười.

      Về đến nhà, vừa đẩy cửa bước vào thấy ông bố nhà họ Tần bận bù đầu bù cổ trong bếp. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng muôi nồi lách cách va nhau, tiếng rì rì của máy hút khói chạy ở cao. Trong phòng khách, mẹ ngồi xem ti vi, lau nước mắt vì người phụ nữ nào đó, có lẽ là hiền hậu đảm cùng cực, hoặc khổ mệnh cùng cực, hoặc mẫn cảm cùng cực: “Mới nãy Tấn Tấn gọi đến mấy lần, hình như có việc gì đó kiếm con."

      "Dạ. Cậu ấy gọi di động cho con rồi." Gọi cả ngày.

      Tiếng chuông điện thoại bàn cũng ngay lúc đó mà vang lên inh ỏi.

      Tần Ương vào phòng mình, cởi áo khoác, sau mới nhấc ống nghe: "Bạn mình ơi, được rồi, nên gọi mãi như vậy nữa, cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Mọi người bên ký túc xá của bạn đều biết Thẩm Tấn nhà ta ra vẫn chỉ là chú trống choai mà thôi. Chúc mừng bạn, dễ gì mà giữ mình được như thế, phải tiếp tục kiên trì, nỗ lực vươn lên, giữ vững thành tích!"

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      đến đây, nén được nữa, Tần Ương sập cửa cười to, tiếng cười vỡ ra, át cả tiếng khóc thương nức nở ỉ ôi truyền ra từ phía phòng khách.

      "Đằng ấy cố ý..." Đầu dây bên kia tuyệt vọng gào lên, "Giỏi lắm! Cậu bày mưu hay lắm! Tần Ương, cậu! Cậu chơi tôi!".

      Tần Ương cười khẽ: "Thế sao?"

      Từ nhà bếp bừng lên mùi thơm đặc trưng của chân giò hầm tương, ngọt ngào, nồng đậm.

      Bên ngoài cửa sổ, nắng chiếu bảng lảng, hoàng hôn dần buông...

      Nhớ lại năm ngoái, Valentine đến và khi nào cũng chẳng ai hay. Năm cuối cấp, bao nhiêu thời gian đều vùi đầu vào việc học hành thi cử cả, lấy đâu ra thời gian rỗi và tâm tình tốt để tận hưởng kỳ lễ kia? Đến khi thầy dạy Toán vừa lau mồ hôi trán vừa bảo tan lớp: "Được rồi, hôm nay học đến đây thôi" đồng hồ cũng chỉ đúng tám giờ tối.

      Cửa vừa mở ra, trận gió lạnh ùa vào. Ngoài cửa là đêm mùa đông mênh mang và nét cười tuy mệt nhọc nhưng vẫn tươi tắn của Thẩm Tấn.

      Vì là Lễ Tình nhân, các cửa hàng quanh trường cũng nhân dịp tổ chức những chương trình giảm giá ưu đãi để thu hút khách hàng. Trong tủ giữ nhiệt còn trơ trọi mỗi lon trà sữa cuối cùng. Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân còn cười cười gửi tặng thêm thanh chocolate nho . Cho đến khi yên vị chuyến xe cuối ngày, những trò đùa vui của hai người vẫn còn xoay quanh cái thanh dài dài đen đen có ý nghĩa đặc biệt trong lúc ngày sắp hết ấy.

      Chuyến xe cuối ngày khá đông hành khách, đa số đều là đám học sinh cùng trường cùng khóa, ai nấy mệt mỏi gác đầu vào cửa sổ xe ngủ gà ngủ gật. Thẩm Tấn ngồi ở môt ghế đơn bên cạnh cửa số,Tần Ương ngồi đầu gối cậu ta. Khoảng cách chật hẹp khiến đôi bên gần như ngồi sát vào nhau, hơi nóng trà sữa lan qua lớp vỏ nhôm mỏng manh phủ khắp các đầu ngón tay, rồi lan dần khắp toàn thân.

      Gió lạnh rú rít bị ngăn lại ở ngoài xe. Tần Ương lười biếng dựa vào người Thẩm Tấn, ngoái đầu nhìn lại những ánh đèn đủ màu kéo thành những vệt dài nhập nhoạng suốt dọc đường xe qua. Sắc đêm loang lổ.

      "Bạn cậu đâu rồi?" Nhớ lại, đường về ngày hôm qua, có kẻ nào đó nhắc nhắc lại biết mệt chuyện mình có hẹn ngày hôm nay.

      "Được ba rước rồi. ấy muốn thi vào đại học B." Đó là trường đại học danh giá nhất cả nước. Lơ đãng, ngón tay Thẩm Tấn chạm vào lon trà sữa, chạm vào tay Tần Ương. Cảm giác ấm áp dễ chịu, còn lành lạnh như trước, vì vậy mà ôm chặt hơn, tham lam hấp hút hơi ấm từ người nọ, " với tôi phải người có thể chung đường."

      Tần Ương thẳng thừng vạch trần cậu ta: "Hóa ra là bị đá rồi."

      Cảm giác ấm áp mu bàn tay bỗng nhiên biến mất. Lửng lơ bên dưới mũi là thứ hương vị ngọt ngào đủ sức khuấy động chiếc dạ dày đói ngấu.

      Chỉ cần di chuyển về phía trước chút nữa thôi là ngón tay Thẩm Tấn chạm vào môi Tần Ương. Tần Ương chậm rãi hé miệng, qua đôi kính mỏng nhìn thẳng vào mắt người nọ. Dưới ánh sáng nhờ nhạt trong xe, có thứ ánh sáng Tần Ương thể nào hiểu được hiển trong đôi mắt đẹp ấy. Nếu ánh mắt cũng như kiếm, nếu như vậy, Tần Ương nghĩ, mũi kiếm lóng lánh ắt chĩa thẳng vào ngực cậu rồi...

      Răng dùng sức cắn chặt, chẳng mấy chốc, hương vị béo ngậy của sữa dâng lên, lẫn trong vị đắng nhăn nhẵn, hòa thành cảm giác ngọt mịn như tơ, lan nhanh ra trong vòm miệng. Trong mẫu quảng cáo vẫn bảo rằng loại trà này mang theo mùi vị của tơ tằm.

      "Cứ cảm thấy như thứ cậu cắn chính là cổ của tôi." Thẩm Tấn ranh mãnh rút tay về, hé miệng hớp nốt nửa lon còn lại, "Mùi vị cũng tệ".

      Tần Ương thấy cậu ta thản nhiên dùng lưỡi liếm qua dấu răng của mình vừa nãy. Ánh sáng huyền ảo ngoài xe rọi vào đôi kính của cậu ta, khiến đôi con ngươi lóe sáng như ngọc lưu ly.

      "Lần sau, tôi làm thế."

      Lưỡi kiếm sắc bén liền xuyên qua tim.

      Ngày nghỉ thanh nhàn khiến người ta cũng trở nên biếng lười hơn hẳn. Dễ thấy nhất là ở việc cứ thức dậy trễ nại muộn màng. Có đôi khi, ràng tỉnh, thế nhưngchăn gối lại ấm áp đến mức quyến luyến lòng người. Đôi bên cứ thầm mà dằng dai qua lại, cuối cùng cũng tự nguyện đầu hàng, nằm lại trong chăn. Cũng nhân thời gian lơ mơ ấy mà nghĩ ngợi lung tung, than thầm câu, đưa bạn dạo phố thực là cực hình khủng khiếp nhất đối với bọn con trai. Hôm qua chỉ theo tháp tùng Đường Đường mua chiếc di động mới thôi, về đến nhà nghe cơ thể rã rời kêu đau than nhức. Vừa lên giường nằm chìm sâu vào giấc ngủ, đến lúc hừng đông mơ màng trở mình tỉnh giấc, lại bỗng nhớ đến chuyện cũ của năm trước. là...

      Tần Ương tự cười giễu mình, khóe miệng vừa mới cong ra, mi mắt cũng vô thức nhướng lên. Nụ cười lưng lửng vừa ra khỏi khóe môi, còn chưa thành hình ràng, bỗng nhiên đông cứng ngay tại chỗ. khí bên trong phòng dường như có chút gì đó kỳ lạ, hơi nóng nhè nhột nhạt cứ ngừng phả vào mặt cậu. Cơn buồn ngủ nhanh chóng bị xua , mắt nhắm chặt cũng nhanh chóng mở bừng. Hình ảnh đầu tiên trông thấy chính là gương mặt của mình bị phóng to đôi kính của cậu ta. Trong nhất thời bị dọa cho giật nảy, chút ngái ngủ còn lại cũng lập tức bị thổi bay.

      "Con heo lười, còn ngủ nướng hơn cả người ta!" Thẩm Tấn hình như rất vui vẻ, gương mặt rạng rỡ, giọng rộn rã vang cao, chẳng còn chút quan hệ nào với vẻ tức giận hay cáu gắt trong giọng ngày hôm qua. Kể ra, năng lực phục hồi là đáng ngưỡng mộ.

      "À,... hôm qua chưa , hôm nay chúc bù vậy nhé, Valentine vui vẻ!"

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gương mặt bên gần quá, nét cười cũng loáng động sát ngay trước mắt, khiến Tần Ương cảm thấy hơi hoa mắt, tâm trí và cơ thể dường như sắp bị ổ chăn gối mềm mại kia kéo trả lại rồi. Cơn buồn ngủ khó khăn lắm mới có thể đuổi cũng từng bước quay trở lại. Gương mặt tươi cười trước mắt dần dần trở nên mờ ảo, lúc gần lúc xa. Bám lấy chút tỉnh táo cuối cùng, Tần Ương cố trở mình ngồi dậy, với tay tìm cặp kính bên cạnh giường, nhưng bàn tay vừa đưa ra nhanh chóng bị người nọ nắm chặt.

      " vội."

      Hơi lạnh bên ngoài theo tay cậu ta ùa đến, khiến thân thể vốn quen ủ ấm trong chăn theo phản xạ run lên nhè .

      "Ưm?" Vẻ mặt Tần Ương vẫn cứ mơ màng như vậy.

      "Tần Ương..." tiếng thầm khe khẽ vang tên, Thẩm Tấn đẩy Tần Ương nằm trở lại xuống giường, cơ thế cũng nương theo đó mà áp sát vào người bên dưới. Tay, chân, ngực, đôi bên giờ đây chỉ cách nhau mỗi lớp chăn bông mềm mại mà thôi.

      Lý trí sau cùng cũng bỏ cậu mà , Tần Ương nhắm mắt lại, khí yên tĩnh đến mức nghe thấy nhịp đập của quả tim mình. Như tiếng trống nổi, đồn dập và vội vàng.

      Ánh nắng đầu ngày vương đầy màu vàng nhạt lên căn phòng , từ đâu đó loáng thoáng vọng đến tiếng trò chuyện vui vẻ của hai vợ chồng nhà họ Tần. Dưới lầu, cửa hàng băng đĩa mở ca khúc Mười của Trần Dịch Tấn:

      Mười năm trước

      với em hai kẻ xa lạ

      quen biết nhau, cũng chẳng thuộc về nhau

      Chỉ sóng vai bên cạnh kẻ khác

      Cùng dạo bước qua những ngả phố quen

      Mười năm sau

      Chúng ta trở thành bạn

      Khi gặp nhau thân thiết cười

      Nhưng ôm em trong tay là việc thể

      Dẫu dịu dàng vẫn còn đó chưa phai

      Xưa là tình nhân, nay nghĩa bạn bè, khó lắm thay…

      Tần Ương hỏi Thẩm Tấn: "Đằng ấy rốt cuộc muốn tìm người như thế nào chứ?".

      Thẩm Tấn vẫn nằm đè lên Tần Ương, cổ áp bên cổ: "Thông minh chút, dịu dàng chút, cởi mở chút, lương thiện chút, còn nữa, phải độc lập, phải hoạt bát, phải nho nhã, phải hiền hậu, phải bao dung phải xinh đẹp. Thế nhưng, cũng được thông minh hay dịu dàng quá, càng được quá giỏi giang hay hiền lành, quá độc lập hay tinh ranh, quá bao dung hay nhã nhặn, quá xinh đẹp hay tháo vát."

      Hơi thở nóng bỏng theo mỗi lời thoát ra, vờn quanh nơi vùng cổ nhạy cảm, Tần Ương quay mặt , suy nghĩ chút rồi : "Có người khá phù hợp."

      “Ai?"

      "Đường Đường."

      Cổ bỗng đau nhói, vật gì đó mềm mại lướt quanh, sau đó, cảm thấy được làn da bị mút khẽ. Vật vừa mềm mại lại vừa ấm nóng nọ cứ thế vờn quanh, âu yếm mãi, khiến người bên dưới toàn thân run lên khe khẽ.

      Tiếng nhạc dưới lầu mỗi lúc mỗi trở nên xa xôi hơn. Nụ hôn tỉ mẩn từ vùng cổ thanh mảnh dần chuyển dần đến đôi môi mềm mại: "Tôi nghĩ đằng ấy còn hợp hơn.”

      "Tôi phẫu thuật đổi giới tính đâu." Tần Ương trả lời.

      Sau lễ khai trường, những ngày tháng tiếp theo vẫn diễn ra theo vòng quay đều đặn: lên lớp, tan lớp, cả trốn lớp cũng thiếu.

      Tình cảm giữa Tiểu Thiên Vương và Tinh Linh ngày càng tốt đẹp. Hôm Lễ Tình nhân, Tiểu Thiên Vương hớn hở mang sang tặng Tinh Linh cả hộp chocolate to, kết quả vừa về đến phòng bị hai bạn Đường Đường và Y Y ranh mãnh tịch thu hơn phân nửa.

      Kỳ nghỉ đông, Y Y có lần mời Lão Ban cùng dạo phố, tuy rằng chẳng có ý tứ sâu xa nào khác mà chỉ tựa như Tần Ương và Đường Đường hôm nào, thế nhưng cũng coi như có được bước tiến quan trọng. Thẩm Tấn vẫn như trước, thường xuyên ngủ lại trong phòng Tần Ương, bóng đêm vừa buông xuống, trong mắt cậu con trai cũng lên ý tứ cùng khao khát sâu xa, ôm Tần Ương, hôn Tần Ương, cứ thế mà hôn mãi...

      Giáo viên phụ đạo tổ chức buổi thảo luận có tên gọi là Bàn về tình nơi giảng đường.

      Kể lại chuyện người lớn khi xưa, bảo rằng ba thầy đứng ở bên cầu mà ngỏ lời cầu hôn cùng mẹ. Tuy rằng thời ấy người ta vẫn chưa biết cách cầu hôn lãng mạn là thế nào, nhưng ba ném phiến đá lớn xuống sông, dõng dạc to với mẹ rằng: " chăm sóc cho em đến khi nào viên đá kia nổi lên mới thôi!".

      Thế là mẹ đồng ý lấy ba, đơn giản nhưng ý nghĩa như vậy đấy. Đỡ đần nhau trong lúc hoạn nạn, cùng nhau qua những ngày tháng vất vả khó khăn.

      Các bạn trong khoa nghe thế rất xúc động. Có người bảo lúc xuống căng-tin trường thường nhìn thấy hai ông bà cụ tóc trắng phơ phơ, mỗi lần lên cầu thang người này lại dìu tay người kia, bước thấp bước cao, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt rời. Nhiều người vẫn thường bảo, nắm tay nhau cùng cho đến lúc đầu bạc răng long, thế nhưng có được bao nhiêu cặp vợ chồng đời này có thể bên nhau cho đến khi già như thê?

      Nhớ tới Lão Du và câu nghẹn ngào "Ý Ánh vợ nếu như gặp", lại nhớ đến Thẩm Tấn và lời bi quan: "Cái gọi là tình ra cũng có hạn sử dụng mà thôi."

      Sau đó, thầy nhường chỗ lại cho mỗi người trong khoa lần lượt thay nhau bày tò cảm nhận về cái gọi là "tình ". Có người vô cùng xúc động bảo rằng, tình là thứ ở kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn nhau mới có thể đổi lấy lần gặp gỡ thoáng qua ở kiếp này.

      Trước mặt mọi người, Lão Ban đến gần Y Y thổ lộ: "Mình biết mình được đẹp trai cho lắm, cũng có gì đặc biệt giỏi giang. Thế nhưng mọi người đều mình là đứa con trai rất tốt, mình cũng tin rằng mình là người như thế bạn có thể cho mình cơ hội để chứng minh hay ?" Mọi người bên cạnh nồng nhiệt vỗ tay cố vũ, Y Y xấu hổ cúi mặt nhận lời.

      Tiểu Tần cho rằng tình chính là lúc người con kêu khát, chàng trai vặn mở nắp bình nước cho .

      Tần Ương : tình động viên hai người cùng nhau cố gắng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :