1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tần Ương cũng : “Tôi có.”
      Mọi người tin: “Xét điều kiện của cậu, phải có bạn từ hồi cấp III rồi mới phải?”.

      Tần Ương bình thản đáp: “Đến giờ vẫn chưa có.”
      “Vậy muốn người như thế nào?” Tiểu Tân tò mò hỏi.
      “Người tốt được rồi.”
      “Tưởng gì…” Biết là Tần Ương chỉ trả lời cho qua chuyện, đám còn lại cũng than trời tiếng rồi thôi.
      Lão Ban giở giọng dạy đời triết lý cách sâu sắc: “Ở đại học, đương chính là môn học chuyên ngành bắt buộc đối với bọn sinh viên.”
      Đáp lại, Tần Ương chỉ là khách sáo tán thành: “Đúng vậy.”
      Cánh tay quàng quanh người bỗng nhiên siết chặt, làm eo đau dữ dội.

      “Buông ra.” Cậu trở tay đẩy Thẩm Tấn ra, trong lúc vùng vằng qua lại, thân dưới của hai bên vô tình chạm phải nhau. Tần Ương gần như nín thở, lập tức nhích sát về phía tường.
      Trái lại, Thẩm Tấn chẳng tỏ ra thái độ gì khác thường, vòng ôm hơi lỏng ra, còn sôi nổi tán chuyện với bọn Lão Ban thêm lúc nữa, sau đó cả phòng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
      Tần Ương nãy giờ vẫn im lặng, thấy cậu ta có vẻ gì như là để ý đến chuyện đó, mới len lén thở ra hơi đầy nhõm.
      Đến khi yên tĩnh phủ đầy lên gian phòng ngủ, nắng sớm cũng theo những khe hở sau rèm vải nơi cửa sổ mà lẳng lặng bò vào phòng.
      Giường đơn trong ký túc xá làm sao so được với chiếc giường đôi rộng rãi ở nhà, hai cậu con trai nằm cùng nhau, tay chân đè lên nhau, ngay cả khoảng trống để trở người cũng có. Tần Ương nằm áp lưng sát vào tường, mặt kề sát Thẩm Tấn.
      Người nằm đây, gương mặt mười phần hết tám được hưởng di truyền từ mẹ, nhưng thay cho vẻ sắc sảo và mềm mại dễ nhận thấy ở phái nữ, gương mặt điển trai lại được tôn lên bằng những đường nét rắn rỏi và đường hoàng. tại, cậu con trai ấy ngủ, đôi mắt khép chặt đem nét cười nhạo phảng phất vẻ bất cần của ngày thường giấu kín nơi nào, chỉ để lại gương mặt say ngủ bình yên khiến người ta si ngốc.
      Tần Ương cảm thấy có chút thất thần, nhìn thấy nắng sớm màu vàng nhạt từng tia từng tia chiếu nghiêng gương mặt cậu ta, nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền kia từ từ mở ra, nhìn thấy khóe môi người nọ chậm rãi cong lên, phớt nụ cười.

      “Nhìn, còn nhìn nữa, nhìn nữa, ăn tươi nuốt sống đằng ấy bây giờ .” Giọng đơn đớt như thằng nhóc trong mẩu quảng cáo ti vi.

      “Thế ư?” Tần Ương ném cho cậu ta ánh mắt đầy ý khiêu khích, muốn xoay người quay lại bị Thẩm Tấn khẽ khàng giữ lại. Rất nhanh, cảm giác cho cậu biết bàn tay nơi lưng mình dần dần di chuyển xuống dưới, sau đó, dừng lại.
      Thở dốc, Tần Ương vội ngăn Thẩm Tấn, nhưng lại bị tay kia của cậu ta nắm được, lòng bàn tay chẳng mấy chốc cảm nhận được mảnh lửa nóng rực.
      Khởi đầu của việc này chẳng qua là trò tinh quái nhằm đáp lại thái độ khiêu khích của Tần Ương, nhưng vào lúc Tần Ương đông cứng cả người, phản ứng của Thẩm Tấn cũng chính là ngây ra đờ đẫn. Như có luồng điện chạy qua, cả thân thể giật run lên, khí huyết dâng trào, là do lời lẽ suồng sã ban đầu hay điều gì khác, nhưng ý nghĩ to gan lớn mật từ lúc nào đột nhiên nảy ra.
      “Giúp đỡ lẫn nhau chút thôi mà.” Giữa cảnh tranh tối tranh sáng, ánh sáng ám muội bỗng vụt lên nơi đôi con ngươi đen thẳm của Thẩm Tấn.
      Hồi tối xem phim rạo rực trong người, vừa rồi lại cợt nhả chòng ghẹo, thân thể cọ vào thân thể, hai cẳng chân trần quấn lấy hai cẳng chân trần của Tần Ương, đùi áp vào cơ bắp mát rượi của cậu ta …Chỉ vì thể diện mà mới cố nhẫn nhịn nãy giờ. Cơ thể nằm cạnh bên mình đây kỳ rất quen thuộc, hai người ngủ chung với nhau cũng là chuyện chẳng xa lạ gì, thế nhưng tình huống đôi bên gắn bó quấn quýt như ngay lúc này đây? Thẩm Tấn bỗng nhiên cảm thấy còn có thể thân thiết hơn nữa…. Đều là con trai cả, cùng nhau thư giãn chút cũng là chuyện rất bình thường, có phải ?
      Trái với ý nguyện của đối phương, bàn tay xấu tính bắt đầu di chuyển. Giường chiếu vốn chật hẹp, vì những vùng vẫy của Tần Ương mà sinh ra những rung động khe khẽ. Lão Ban nằm phía bên kia ngay lúc đó trở mình, Tần Ương dám giãy mạnh thêm lần nữa, cố nén giọng cắn răng : “Chuyện của cậu, tự cậu làm lấy.”
      “Làm thế ngượng chết được?” Nếu quyết định rồi nên bỏ ngang giữa chừng, hơn nữa so với người cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, ngẫm lại cũng phải …., chẳng có việc gì cả, đúng ?
      Bàn tay úp thân dưới của Tần Ương vẫn chậm rãi di chuyển. Thẩm Tấn nhìn gương mặt đầy vẻ căng thẳng của Tần Ương, bật ra tiếng cười khàn khàn, “ phải cậu cũng muốn sao?”
      “Tôi…” Bàn tay vẫn chậm rãi khiêu khích đột nhiên bóp khẽ. Bụng dưới thót lại, mặt đỏ ửng lên… Tần Ương nghẹn lời, cảm giác ngọn lửa nóng bên dưới tay mình rắn hơn so với lúc nãy.
      sao cả, mọi người giúp nhau, cùng vui thôi mà.” Thẩm Tấn lại tiếp tục dụ dỗ, khát khao lớn dần khiến cho giọng trở nên khàn đặc. Ý nghĩ đùa vui lúc đầu bắt đầu biến thành nhu cầu cấp thiết.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gương mặt Tần Ương căng thẳng, mày nhíu chặt, đôi mắt thường ngày sau tròng kính giờ loang loáng ướt, đôi môi he hé vì nghẹn lời. Thẩm Tấn cầm lòng đậu, liền kề mặt lại cắn vào bờ môi hé mở ấy, đầu tiên là chạm , như buổi sáng hôm nào xe buýt, vừa cảm nhận được làn môi của đối phương ngay lập tức rời ra. Sau đó, dần dà vào sâu hơn, , dùng răng mình để chạm vào, dùng đầu lưỡi để xác nhận. Môi cậu ta quả nhiên rất mềm, cảm giác sạch và tinh lành như nước, chẳng có gì khác so với cảm giác vẫn hằng lưu giữ nơi trí nhớ. Cánh lưỡi mềm mại luồn vào trong khoang miệng nóng ấm, cẩn thận chạm qua từng chiếc răng … Thân thể đối phương cũng bắt đầu thả lỏng hơn, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng thu hẹp, ngón tay nơi thân dưới vẫn miên man ngừng, tay kia nắm chặt cổ tay cậu kéo , ma sát khối dục vọng càng lúc càng mãnh liệt của bản thân.

      Tất cả, đều phải là cao hứng nhất thời, ra, ra, nghĩ đến từ trước đây rất lâu, mỗi cử động cũng thành thục hệt như từng thầm diễn tập hết lần này đến lần khác

      “Tần Ương, Tần Ương…”
      Thanh căng tràn khát vọng phả từng hồi nóng hổi bên tai, thân thể cũng vì thế mà nóng bừng lên. Bàn tay nắm lấy hạ thân như có lửa, tâm trí vì nụ hôn dài mà mê đắm mông lung, Tần Ương soi mình vào đôi mắt tối thẫm của Thẩm Tấn, trông thấy mình cũng là kẻ rã rời y hệt thế, sắc đỏ như lửa hằn lên trong đôi mắt. “ sao chứ?”
      Đến ngay cả giọng cũng mang khàn hệt như thế.
      Trả lời cậu là những đầu ngón tay di chuyễn nhanh hơn và dục vọng bản thân cũng dâng đầy trong hối hả của người nọ.
      Chủ động hôn lên môi cậu ta, bàn tay dần thoát khỏi dẫn dắt ban đầu mà chuyển động theo ý muốn của bản thân, thỏa mãn người nọ, khiến sắc đỏ mặt đối phương cũng bừng lên như thế mặt mình. Thêm lần nữa, lại lần nữa, cùng nhau khốn khổ đè xuống tiếng rên rỉ nơi cổ họng.

      Khoảnh khắc cơ thể chạm đến vui sướng sâu sắc nhất, Tần Ương nghĩ, mất kiểm soát rồi, trong lòng dâng lên cảm giác trống rỗng.
      Dục vọng, tựa như nước lũ, chỉ cần tháo cửa ngăn, mọi thứ sau đó vô phương khống chế. Cám dỗ, càng lún càng sâu. Sang đông, chăn mỏng ngày thường cũng đổi sang loại chăn bông hai lớp. Giờ đây, còn cần đến bất cứ lời đề xuất hay ám chỉ sâu xa nào, chỉ qua ánh nhìn, là hai cơ thể quấn lấy nhau dưới ngụy trang của tấm chăn dày nặng.

      Chỉ là giúp nhau chút, mọi người cùng vui thôi mà.
      Bạn học phổ thông dạo trước gửi đến tin nhắn như sau: “Nếu như có kiếp sau, chúng ta nguyện trở thành đôi chuột nho . Ngốc dại mà nhau, ngơ ngác mà sống cùng, vụng về tựa vào nhau, đời ngây đần cũng chỉ bên nhau. Nếu như mình bệnh rồi, ta ôm mình trong tay, giúp mình uống thuốc diệt chuột.”
      Tần Ương cảm thấy cũng thích thú, bèn thuận tay đưa cho Thẩm Tấn xem.
      Đến buổi tối, khi bạn cùng phòng đều say ngủ, Thẩm Tấn cười nghịch ngợm ghé lại hôn cậu: “Đến đây nào, ta giúp mình uống thuốc diệt chuột.”
      Tần Ương quay mặt , tránh khỏi nụ hôn của cậu ta: “Chúng ta là em.”
      Câu lãnh đạm khiến bao khát khao trong lòng cậu trai trẻ thoáng chốc bỗng ngây ra: “…Đúng vậy.”
      Tần Ương quay lại, , dữ dội hôn lấy cậu ta.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7




      Cuối năm đó, trận tuyết lớn rơi thành phố S, nơi khí hậu luôn ẩm ướt quanh năm.

      lần xem kịch truyền hình, phải lòng chiếc áo khoác lông thú nọ, trong lòng mẹ Tần Ương cũng thầm ấp ủ dự định. Quá hiểu tính tình của bà xã mình, bố Tần Ương bâng quơ tung ra câu phủ đầu: “Lông nhiều như vậy, trông từ xa giống hệt con tinh tinh, mẹ nó nhỉ?”

      Chỉ đơn giản câu như thế, giấc mộng trở thành mệnh phụ phu nhân cao quý của mẹ Tần Ương cũng ngay lập tức tan biến.

      Thời gian đó, lễ Giáng Sinh vừa qua bao lâu, bầu khí như vẫn còn vương lại hương vị lãng mạn rất đặc trưng, ví như nhãn khuyến mãi vẫn chưa gỡ trong khung kính cửa hiệu hay hoa hồng héo dần vẫn đọng hương trong lọ.

      Bọn sinh viên lâu nay vẫn sống ở phương Nam kéo thành từng đám ra sân nghịch tuyết, hớn hở chạy chạy khắp nơi giữa sân vận động phủ đầy tuyết trắng. Người tranh thủ chụp hình bằng điện thoại di động, kẻ chơi trò đánh trận giả bằng tuyết. mảng tuyết lớn đáp xuống vai Thẩm Tấn, vỡ thành vô số mảnh li ti. Mặt đất trơn trượt khiến Tiểu Tân té lăn cù mặt đất, lồm cồm bò dậy, cơ thể mập mạp giấu sau lớp áo nhung lông từ đầu đến chân đều lấm lem tuyết, vừa lau kính cận vừa cười toe toét với mọi người.

      Tần Ương đắp người tuyết, Thẩm Tấn nhằm lúc cậu đề phòng liền nhào lại: “Ngoan nào, để hai ủ ấm cho bé.”

      thanh vui đùa từ mấy người bên kia theo gió vẳng lại. Tần Ương chỉ nhìn thấy hơi thở ấm nóng của Thẩm Tấn bị mùa đông biến thành làn khói trắng, rồi nhạt dần nhạt dần. Còn chưa kịp gì, bàn tay ửng đỏ vì lạnh bị nắm lấy, khiến cho vốc tuyết cầm tay cũng theo đó mà rơi xuống. Những ngón tay của Thẩm Tấn siết chặt, phảng phất như thể thứ muốn nắm lấy chỉ là bàn tay của Tần Ương. Tần Ương giật lùi nửa bước, cố sức mình giằng tay ra khỏi Thẩm Tấn, mắng to: “Ủ ấm cho tôi? So với người ta tay còn lạnh hơn, rốt cuộc là ai ủ ấm cho ai chứ?”

      “Đôi bên cùng giúp nhau.” Thẩm Tấn nháy mắt, cười đầy ý, làm ra vẻ muốn bước lại gần hơn, “Mọi người cùng vui, phải nào?”

      Mặt Tần Ương đỏ lên, muốn giáo huấn cậu ta mấy câu bỗng thoáng thấy nhóm nữ sinh về phía này, cười cười , hình như xúm vào trêu chọc bạn ở giữa điều gì đó. Tần Ương liền thôi cười, nhích chân kéo giãn khoảng cách với Thẩm Tấn: “ Tìm đằng ấy kia.”

      Thẩm Tấn nghe thế, cũng ngoảnh đầu nhìn qua, nụ cười mặt ngay lập tức sượng trân, giọng cũng trở nên có phần gượng gạo: “Tôi chút rồi về.”

      Dứt câu liền ngay về phía đó, mấy bạn kia thấy cậu đến gần càng cười lớn hơn. Chỉ thấy Thẩm Tấn thẳng đến trước mặt ở giữa, gì đó . Mấy còn lại cười rộ lên cách đầy khó hiểu rồi nhanh chóng tản ra kéo nhau , bỏ lại mỗi hai người họ đứng chuyện thêm lúc, sau đó thái độ đầy thân mật sóng vai nhau rời khỏi sân tập.

      Tần Ương nhìn theo đến cho đến khi hai người nọ xa dần, mới quay lưng lại, cúi xuống vốc lên nắm tuyết mới, đắp vào người tuyết còn chưa ra hình dạng gì dưới chân mình. Thành phố S ít khi có tuyết rơi, vẫn nhớ những lần hiếm hoi được vọc tuyết là như thế nào. Cũng vì hiếm hoi như thế mà lớn đến ngần này tuổi, cũng sao đắp được người tuyết cho ra hình ra hài. Có điều, người tuyết tuy đắp ra được, nhưng ngắm tới ngắm lui lại trông thấy rất giống quái tuyết.

      Đứng nhìn tác phẩm của mình lúc, Tần Ương nén được tự mình cười mình.

      “Hoá ra Tần Ương của chúng ta cũng có lúc làm ra thứ khó coi như vậy!”

      “Tiểu nương chuyện phải tế nhị chút.”

      Tần Ương đứng thẳng người lên, vừa trông thấy Đường Đường khỏi giật mình: “Cậu trùm chăn ra đường đó hở?!!”

      người tiểu nương choàng chiếc áo nhung lông trắng, quấn kín từ đầu xuống chân, vạt áo sắp dài quét đất, nhìn kiểu gì cũng chẳng nhận ra cái gọi là eo ót hay chân cẳng, nom chỉ hệt như cái chăn lông ngừng nhảy loi choi trả lời: “Người ta còn ước gì có thể quấn chăn mà ra đường ấy chứ.”

      Ăn mặc như vậy mà Đường Đường vẫn lạnh đến mức rét run cầm cập. Hai tay giấu trong đôi bao tay da dê liên tục chà vào nhau, khuôn mặt núng nính cứ rụt, rụt, rụt mãi, chỉ hận sao thể rụt hết cả vào cái mũ viền lông đầu. Trong lúc chuyện với Tần Ương, chân cứ nhảy loi choi thôi. Cả người từ xuống dưới hết thảy đều màu trắng, hoà lẫn vào cảnh trời tuyết đông lạnh, nhìn từ xa xa chỉ thấy mỗi sắc đỏ của khăn quàng cổ, như ngọn lửa chao động ngừng.

      Tần Ương thấy Đường Đường quả sắp rét cóng đến nơi, bèn dắt bạn vào trong góc tránh gió: “ Trời lạnh như vậy còn chạy đến đây để làm gì?”

      Đường Đường khụt khịt cái mũi , nghiễm nhiên : “Ngắm tuyết mà. Lâu lắm rồi người ta được ngắm cảnh tuyết rơi. Lần gần đây nhất là lúc học phổ thông lận, khi đó mới tinh mơ tuyết rơi rồi, mà rơi chỉ có trong chốc ngưng, ba mà tôi còn chẳng biết. Lúc ngủ dậy, mặt trời lên tuyết cũng tan hết cả. Lần đó, cậu có nhìn thấy được ?”

      Suốt lúc , đôi mắt sáng ngời nhìn chớp khuôn viên trường dát bạc bên ngoài, dáng vẻ tò mò và thích thú.

      “Có nhìn thấy.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cùng với Thẩm Tấn. Hôm đó sớm lắm, chuyến xe buýt đầu ngày yên ắng và lạnh lẽo. Tranh thủ chút thời gian trước khi xe rời trạm, tài xế và người bán vé rủ nhau ăn chút điểm tâm, trò chuyện vài câu qua lại với chủ hàng: công việc vất vả lắm, công cán lại chẳng bao nhiêu, mà động đến chuyện gì cũng phải tiêu pha cả, trong nhà còn cha mẹ già dưới có con thơ, chẳng may có người ngã bệnh nằm xuống, chẳng biết xoay xở cách nào… xe chỉ lơ thơ mấy mống hành khách, đều là học sinh cùng trường, người vùi đầu vào ôn tập từ vựng, kẻ ghì chặt vở hăm hở viết như bay. Thẩm Tấn vẫn như mọi khi tựa đầu vào vai Tần Ương an nhiên ngủ. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi xuống tiếng động, những bông hoa li ti màu trắng bạch mịn màng như nhung, khiến Tần Ương chỉ có thể sững người mà nhìn. Trong khoảnh khắc đấy, phân được nơi mình đứng là thực hay lạc vào thế giới đồng thoại nào đó mất rồi, phảng phất cũng giống như Harry Potter lần đầu tiên trông thấy toà lâu đài Hogwarts, tráng lệ và nguy nga đến mức hớp hồn người. Nhưng khi rũ mắt nhìn xuống, chỉ có vẻ mặt say ngủ bình yên của người bên cạnh mà thôi.

      “A, lúc đến đây nhìn thấy Thẩm Tấn đó.” Đường Đường chợt .

      “Ừ”

      “Tên đó lại thay bạn nữa rồi phải?” Giọng điệu bắt đầu tọc mạch.

      “Hình như thế.” Còn nhớ, nhìn thấy tháng trước cao hơn này, nghe là học bên khoa Tài chính.

      bạn trắng cả cây khỏi lườm cái: “Ba năm rồi, ‘cái bầu thủng đáy’ vẫn cứ là ‘cái bầu thủng đáy’.”

      Tần Ương cười khẽ: “Vậy đổi biệt danh khác .”

      Cũng ngờ, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay: “ xấu người ta cái gì đó?”

      Cùng lúc câu hỏi vang lên, hai bàn tay ranh mãnh cũng vô cùng tự nhiên đáp xuống vai Tần Ương.

      Tần Ương nghĩ cậu ta rồi quay lại, trả lời: “ có gì.”

      Nhưng Đường Đường chẳng việc gì kiêng nể: “Bảo là Thẩm đại công tử của chúng ta trổ mã càng đẹp trai tiêu sái phong lưu lỗi lạc đó mà. Người gặp người thích, hoa nhìn hoa nở. Bây giờ còn đỡ, chứ dạo trước bao nhiêu cái Tử Cấm Thành cũng chứa hết số hồng nhan tri kỷ của đại công tử đây. Lại trường Sư phạm của chúng ta, thầy hiệu trưởng mặt mũi ra sao chưa chắc mọi người đều biết, nhưng Thẩm Tấn cậu đâu ai cũng gặp cả. Phố ăn vặt ở ngõ sau nhé, quán karaoke nhé, cả ngoài cửa ký túc xá nhé, mỗi lần gặp lại cặp kè với khác nhau. Tôi bảo này, lần trước tóc phải xoăn tít sao? Sao lần sau lại biến thành tóc duỗi mất rồi? Thời nay khoa học kỹ thuật tiến bộ lắm, gì mà nạo phá thai gây đau đớn, các mẫu quảng cáo dán đầy cột điện ngoài đường, chắc đều kiếm chác được nhờ phúc của Thẩm đại công tử đấy nhỉ?”

      Mày nhướng cao, khoé môi cong cớn, những lời mà ngay cả thái độ của Đường Đường cũng lộ vẻ mỉa mai Thẩm Tấn.

      Tần Ương cúi đầu cười mãi thôi, phát ra bàn tay đặt vai mình càng lúc lại càng bấu chặt hơn trước.

      hay lắm.” Thẩm Tấn cũng chẳng thèm chấp, liếc mắt nhìn Đường Đường, bộ quần áo dày cộm lớp trong lớp ngoài khiến trông chẳng khác nào quả cầu tuyết. “Tiểu thư ai kia cũng thay đổi gì nhiều so với trước nhỉ, vẫn cứ như thế… À há… Châu tròn ngọc sáng.”

      “Tốt chán, tốt chán, tiểu thư đây ưa mấy trò động tay động chân.” Mắt Đường Đường loé sáng, chỉ cười mà , “ Nếu có ngày tôi cũng giống ai đó, mỗi sáng ngoan ngoãn xách theo sữa bò chạy tới trước ký túc xá nữ, lúc nửa đêm lại quản gió sương ôm trong tay hai cặp lồng đầy tiểu long bao đứng chờ. Ây dà, thế mà lại chẳng gặp may tí nào. Có mới thấy chuyện xưa với chuyện nay hình như cũng giống nhau lắm, hai lần ăn mắng, hai lần bợp tai. Ái chà chà, nếu tôi mà cũng được thế người có tròn có béo mấy chẳng chốc mà sụt ký thảm hại mà thôi. Phải rồi, tối hôm kia ngủ nghe thấy đám con trai ở đâu kéo đến làm ầm ĩ cả lên, chẳng để yên cho ai nghỉ ngơi gì cả. Lúc đó tôi cứ nghĩ, có khi nào lại là Thẩm Tấn ta? Hai tuần trước chẳng phải mới cãi cọ xong sao, đêm cuối tuần nào cũng thế, coi ra vết thương cũ lành rồi, quên đau rồi. Thẩm Tấn, phải cậu đó?”

      “Tôi…” Có cho vàng Thẩm Tấn cũng ngờ con Đường Đường tròn vo đó lại ngang nhiên hạch hỏi mình như vậy, lại trông Tần Ương đứng bên vừa nghe vừa cười đến nấc nghẹn, tuy là lên tiếng phủ nhận, giọng lại ỉu xìu đến mức đáng thương, “ phải tôi đâu, cậu nghe nhầm rồi.”

      “Ố ồ… Thế sao?” Đường Đường nhìn Thẩm Tấn thấy vẻ khổ sở lên lời lên gương mặt thoạt đỏ thoạt tái của cậu ta. Còn muốn chế nhạo thêm vài câu cho bõ ghét, nhưng ngay lúc này, lại nghe thấy có ai lớn tiếng gọi tên mình. Quay đầu nhìn lại thấy nhóm mấy người Y Y, chắc cũng là rét cóng nãy giờ nên gọi mình về cùng.

      Tần Ương cũng nghe thấy, nhận ra Đường Đường tuy rằng giáo huấn Thẩm Tấn rất ra trò nhưng ra lại khổ sở đến mức đứng ngồi yên, tiện thể góp lời: “ Ngoài trời lạnh lắm, cậu về trước . Cẩn thận trúng gió mà bị cảm lạnh đấy!”

      Đường Đường ấm ức cũng trút được kha khá rồi, bèn gật đầu “ừa” tiếng, mới vài bước nghĩ gì đó quay lại với Tần Ương: “Tần Ương này, chắc cậu biết đâu? Hồi cấp II, Xuyến Xuyến rất mến cậu.”

      Ánh nhìn bỗng quay sang Thẩm Tấn, những câu tiếp theo chứa đầy ác ý: “ giờ học ngành y, ai đó tương lai có mắc chứng đau đầu nhức óc cảm mạo nóng sốt gì đó đừng ngại ghé qua cho xem thử nha. Bạn học lâu năm mà, có chẳng may mắc phải mấy bệnh lây qua đường tình dục, hoa liễu gì gì đó, tuy rằng là chuyện mất mặt đấy nhưng ra cũng chẳng có gì đáng xấu hổ đâu. Có gan chơi bời phải có phải có gan vác thân chữa bệnh chứ, đúng ?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thẩm Tấn nghe xong, mặt mày lại lần nữa sượng trân.

      Nhìn kẻ nào đó tự nhiên cứng đơ ra như trét lớp keo dán lên mặt, ngay cả lời chống chế cũng ra. Đường Đường khỏi khoái trá thầm trong bụng. Hít vào hơi bầu khí trong lành của mùa đông, cảm thấy cả người quả là sảng khoái hẳn ra.

      Tần Ương cố nhịn cười lên tiếng tiễn bạn: “Đường Đường tiểu chủ thong thả.”

      Quả cầu tuyết choàng khăn đỏ kia lúc này mới thoả mãn nghiêng mặt mà , vẫn còn quên ném cho cái kẻ mặt mày sượng đơ kia cái liếc sắc lẻm cuối cùng.

      “Con đó ế chồng là cái chắc.” Đường Đường vừa khỏi, hai tay Thẩm Tấn từ vai lần xuống eo Tần Ương, giọng mang vẫn còn vài phần gượng gạo, “Xuyến Xuyến là con đanh đá ngày xưa vẫn hay chung với con này đó hở?”

      "Hai là bạn tốt của nhau, có điều cũng phải dạng con đanh đá gì đâu." Hồi cấp II, đôi bên là bằng tuổi nhau nhưng bọn con vì giữ chức này nọ trong lớp, trước mặt đám con trai đâm ra có chút tỏ vẻ. Chẳng qua vì bổn phận mà phải thường xuyên bám theo cậu ta tra xét bài tập về nhà, ngờ đâu lại khiến cho Thẩm đại công tử nhà chúng ta ghi hận đến tận bây giờ. “Giờ ấy học trường F, khoa Y, học liên thông thạc sỹ đấy!”

      hổ danh là tài hoa từ bé, đến đâu cũng hào quang lẫy lừng.

      Vòng tay càng ôm càng chặt, Thẩm Tấn dán sát người vào Tần Ương, giọng có chút giận dỗi: “Sao cậu biết nhiều quá vậy?”

      Giọng Tần Ương vẫn ôn hoà đổi: “Cũng nhiều lắm. Lần trước họp mặt bạn cũ, có gặp qua. Lần đó cậu đến.”

      Hình như bận đưa ai đó dạo phố, hay sinh nhật của nào đó phải? Tần Ương lơ đãng nhớ lại, mày khẽ cau.

      “Sau đó?” Vai bỗng nặng quá, hẳn Thẩm Tấn tựa cả cằm lên rồi.

      “Sau đó… con mười tám tuổi, thay đổi nhiều lắm.”

      nhận ra được nữa à?”

      Tần Ương cười thành tiếng: “ nhận ra được.”

      “Thế sau đó?”

      “Hai bên trao đổi số điện thoại, thỉnh thoảng nhắn tin qua lại.”

      Thẩm Tấn gì thêm nữa, chỉ khe khẽ thở dài, hơi thở chạm vào mùa đông, hoá thành làn khói mỏng, nhoà lẫn vào khí trời lạnh lẽo trong veo.

      Thấy cậu ta hồi lâu vẫn im lặng, Tần Ương lên tiếng hỏi: “Sao về nhanh vậy?”
      “Đưa về phòng ngủ thôi. Hừ, có mấy bước gần xịt mà cũng cố ý chạy tới đây.”

      Xem ra lại muốn tìm bạn khác nữa rồi. Tần Ương thầm phỏng đoán, người tiếp theo như thế nào đây, là tiểu thư hiền thục dịu dàng, hay dạng thông minh nghịch ngợm, cũng có thể là nàng có cá tính gai góc nào đấy, mẫu con rất được ưu chuộng bây giờ?

      Vài bông tuyết li ti bỗng rơi xuống từ trung, rất nhanh đợt tuyết cũng theo gió đổ xuống. Tần Ương khỏi nhớ đến buổi đầu xuân bông liễu mềm mại phất phơ bay lượn khắp nơi. Sân vận động khi đó đầy những người, ai nấy đều reo hò ầm ĩ, rối rít dang rộng hai cánh tay, như muốn ôm lấy cả trời đất kia vào lòng. Khi đó, ánh đèn thành phố loang loáng , giữa buổi tối êm dịu, hệt như bầu trời chi chít sao. Nơi góc sân, Tần Ương và Thẩm Tấn đứng bên cạnh nhau, chỉ yên lặng nhìn.

      “Nè.”

      “Hở?” Vòng tay của Thẩm Tấn càng lúc lại càng siết chặt hơn.

      “Kiếm người nào đó mà nghiêm túc tìm hiểu , thể cứ như thế này mãi được.”

      “A. Người ta phải vẫn kiếm đây sao?”

      “…”

      Trong trường có phó giáo sư nọ, những xinh đẹp mà còn thông minh, khí chất lại thanh nhã cao quý, nhà cửa, xe cộ, thứ gì đều cũng có, chỉ thiếu mỗi tấm chồng mà thôi, được Đường Đường tiếc lời ca ngợi, bảo là mục tiêu cả đời cho các sinh viên nữ phấn đấu noi theo. Kỳ thi cuối kỳ đó, ra đề thi viết như sau: “Nêu cảm nghĩ của bạn về đời sống tinh thần trong môi trường đại học.”

      Ngòi bút của Tần Ương ngập ngừng hồi lâu trang giấy trắng, đời sống tinh thần trong môi trường đại học, có vào đại học rồi mới biết được đời có cái gọi là “đáp án mẫu”.

      Sau giờ thi, đám sinh viên to con lớn tướng ùn ùn đẩy vị giáo viên đáng kính tuổi xấp xỉ 60 vào văn phòng hẹp tí chỉ vừa đủ nhét hai cái bàn làm việc.

      ơi, đề thi lúc trước bọn em còn chưa hiểu …”

      ơi, em mời hút thuốc.”

      ơi, nội dung thi kỳ này cho ôn tập nhiều quá hà.”

      Bên này giọng con ỉ ôi mè nheo, bên kia là tiếng con trai bạo gan đùa giỡn. giáo chỉ tay vào sách, bảo: “Nội dung phần này rất quan trọng đấy nhé!”

      Bọn học trò láu cá “ồ” lên tiếng, gật lấy gật để, đưa bút lia lịa quyển vở vẫn còn mới cáu cạnh mua từ buổi khai trường đến giờ.

      Phòng tự học ngày thường vốn bị bỏ xó cũng bắt đầu trở nên nhộn nhịp. cốc cà phê to, ba lô nhét đầy các sách chuyên ngành đợi học, còn có người bé xinh có cho vàng cũng nỡ rời xa nàng. Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh từng cơn đập rình rình vào ô kính. Tuy phòng lắp điều hoà nhưng khí chan hoà thân thiết. Máy photocopy ở hiệu trước trường cả ngày chạy re re hết công suất, ông chủ đầu tắt mặt tối bận suốt thế mà vẫn vừa lau mồ hôi vừa cười sung sướng trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :