1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      xong, cười trêu Tần Ương: “Cậu chìm trong ngọt ngào rồi.”
      Tần Ương nghe mà hồn cứ để đâu đâu, thi thoảng chỉ đáp lại vài tiếng ừ à cho có.
      Thẩm Tấn thấy bạn mình chểnh mảng, cũng thêm nữa, im lặng lát, chợt siết chặt vòng tay ôm quanh Tần Ương: “Sao lại có cảm giác eo cậu hơn trước nữa rồi?”
      có đâu.”
      Thẩm Tấn phỏng đoán sang chuyện khác: “Hôm nay tôi tình cờ nhìn thấy Lão Du ở văn phòng, ôm trong tay tập bài kiểm tra dày cộm, có phải lớp cậu lại vừa bị cổ văn hành cho trận?” “A… có.” “Qua nay cậu có ngủ chút nào ?” “ có.” Thuận miệng thốt ra.
      Đến khi sực tỉnh lại, Tần Ương vội vã chối biến: “Có ngủ, ngủ đủ cả.”
      “Vậy cặp mắt thâm quầng như thế này là do ngủ đủ giấc mà ra à?” Thẩm Tấn vẫn chịu buông tha. Thấy Tần Ương lẳng lặng cắn môi đáp, Thẩm Tấn cười khổ tiếng, cúi đầu thở dài: “Tôi nằm ngay bên cạnh cậu mà, cậu có ngủ hay , lẽ nào lại biết?”
      Mấy ngày nay hai vợ chồng nhà họ Tần dọn sang ở với bà ngoại Tần Ương, vừa hay thời điểm này cũng là giai đoạn chạy nước rút của Tần Ương trong kỳ thi tốt nghiệp, thể có gì sơ sót. Thế nên, mẹ Tần Ương bèn nhờ Thẩm Tấn sang ở cùng luôn, dù gì bọn trẻ có hai đứa chăm sóc qua lại cho nhau vẫn là tốt hơn. Thẩm Tấn lại , lo lắng kín đáo lộ ra trong giọng : “Tần Ương, cậu phải là người rất hiểu chuyện sao? Hồi cấp II biết cười ám muội, lúc cậu giáo huấn tôi, điệu bộ so với Lý còn ra vẻ giáo viên hơn nhiều.”

      khí trong xe vừa ồn ào vừa oi bức, nghe thấy có tiếng người kêu to: “Bác tài, chờ chút, cháu muốn xuống xe!”.

      Nhân viên bán vé bận đến bở hơi tai cáu kỉnh trả lời: “Muốn xuống xe sao chịu sơm sớm cho người ta nhờ hả ông?”.


      Buổi tối, Tần Ương vẫn sao ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại ra cảnh tượng ở nhà tang lễ khi đó, trông thấy ông, mũ áo chỉnh tề, mình nằm im nơi quan tài lạnh lẽo. Xung quanh là tiếng nhạc ai oán ngừng trỗi lên, khí nặng nề bi thương.
      Như thế, dù muốn hay mắt vẫn cứ trừng trừng mở ra, nhìn đăm đăm lên trần nhà trống trơn. Nửa đêm, mọi thanh đều bị bóng tối nuốt trọn vào lòng.
      “Ngày mai là đợt thi thử cuối cùng, cậu định đến trường thi mới ngủ hay sao?” Người nằm bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, thái độ tuỳ tiện hệt như mọi khi, nhưng khi nghe thấy, hiểu vì sao, cảm giác an tâm lại từ từ sinh ra trong lòng Tần Ương.
      “Tần Ương, có việc này trước giờ vẫn muốn hỏi cậu, ngày hôm đó, trong con hẻm đó, những lời đó, cậu phải nhẩm nhẩm lại mấy lần?” Khi đó…trời chiều chạng vạng, sau giờ học, con hẻm cụt chật hẹp tối tăm, cậu con trai tuấn tú oai nghiêm, dáng vẻ vừa lãnh đạm vừa cao ngạo ai bì nổi. “Ba lần.” Ký ức vẫn vẹn nguyên, Tần Ương trả lời ngay lập tức, “Lúc gọi cậu theo tôi vào trong hẻm, trong đầu vẫn còn ôn lại lần nữa.” Và bàn tay đút trong túi quần lúc ấy, dù cố hết sức vẫn ngừng run lên. Tiếng cười của Thẩm Tấn trầm trầm vang vọng khắp căn phòng: “Cậu, cậu là…” Đây vốn là chuyện có đánh chết cũng bao giờ muốn lộ ra bên trong, giờ đây trong lúc tâm tình ngây ngẩn, lại theo lời dẫn dụ của đối phương mà ra quá đỗi dễ dàng. Cái khoá bên trong Tần Ương cứ thế lơi ra. Bao ý nghĩ hỗn độn trong đầu suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng có thể giãi bày ra thành lời, cho ai đó nghe “Tôi khóc được.” Lúc hạ huyệt, tất cả mọi người đều khóc, chỉ có mình cậu đứng đó, lẳng lặng mà nhìn. Tiết Thanh Minh, mưa phùn lây rây, gương mặt bên dưới tán ô đen nhợt nhạt yên tĩnh, nhìn ra bất cứ tình cảm nào. “Lúc , ba mẹ bề bộn công việc, có thời gian chăm sóc tôi, từ lúc ấy thích bám theo ông rồi. Tôi là cháu trai đầu lòng, trong đám con cháu, được ông cưng nhất, cho gọi là ông ngoại bao giờ, trước giờ vẫn gọi là ông thôi.”
      “Ông rất thương tôi, dù tôi có làm sai chuyện gì ông cũng đứng ra bảo vệ, để cho ba mẹ mắng tôi bao giờ.”
      “Cậu con ngoan trò giỏi Tần Ương cũng có lúc bị ba mẹ đánh mắng hay sao?” Thẩm Tấn cười khẽ ngắt ngang lời.
      Tần Ương cũng mỉm cười: “Lúc còn bé, ai sinh ra biết nghe lời hiểu chuyện ngay chứ?”
      Lời vẫn lộn xộn vụn vỡ: “Lúc đó, cậu cũng biết đấy, mùa hè làm gì có kem tươi như bây giờ, que kem hình búp bê đầu to là cả mơ ước rồi, cây kem đá thôi cũng được. Xưởng của ông ăn nên làm ra, ngày nào trời nóng bức cũng phát đá bào cho mọi người giải khát. Mỗi ngày ông đều mang theo bình thuỷ, lấy phần mình đổ đầy vào đó, mang về cho tôi ăn. Vị của nó ngọt lắm, còn thơm mùi sữa bò… Thế nên, ngày nào cũng vậy, đều có đứa cháu bê ghế ra trước cửa nhà, ngồi chờ ông về.”
      đến đây, nhớ lại cái thuở ngây ngô lúc ấy, môi Tần Ương bất giác nở ra nụ cười, giọng tiếp: “Sau đó, ông về hưu, còn tôi cũng bắt đầu học, còn rảnh nữa mà quấn lấy ông. Phải lâu lắm mới có thể đến thăm ông. Lần nào ông cũng bảo, đến chơi với ông thường hơn . Lần nào tôi cũng gật đầu, hứa với ông. Thế rồi bận quá, lại quên …Mỗi lần đến thăm, cũng với ông được mấy câu…”
      “Ông ở nhà có gì để làm cả. muốn lãng phí nhiều vào rượu và thuốc lá, nên chỉ chọn mua những thứ re rẻ mà thôi… Ba mẹ mua cho ông, ông đều cẩn thận cất . Về sau này, cả cơm ông cũng ăn được nữa, thân thể càng lúc càng yếu , ngay cả sức lên xuống cầu thang cũng có. Mọi người trong nhà khuyên can, ông cười buồn bảo, cai được nữa rồi. Lúc đưa ông đến bệnh viện, cả người chỉ còn lại da bọc xương. Về đến nhà mẹ kể, bác sĩ nghi ngờ gia đình bạc đãi ông.”
      Viền mắt trở nên nóng ran, trong bóng tối, đôi bên nhìn thấy nhau, Tần Ương nằm ngửa, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà cao, giọng bất giác run rẩy: “Lần này ông nằm viện hơn tháng, tôi còn chưa đến thăm lần nào. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông, là Tết lịch năm ngoái. Lúc đó, chỉ gọi được tiếng ông, còn lại cũng được thêm gì khác…Hai năm nay, cũng chỉ có lúc Tết mới thăm ông…Vốn nghĩ rằng chờ đợt này thi xong vào viện thăm ông …”

      Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con cháu muốn hiếu kính mà người nay còn đâu. Đoạn tiếp theo của câu chuyện cách nào thêm được nữa. Cửa sổ là lá chắn, ngăn lại ánh đèn đêm của thành phố bên ngoài. Qua khe cửa, chỉ , hai tia sáng mỏng manh lẳng lặng len vào, quệt lên tường nhà những bóng sáng mông lung.

      đời này có vô số dạng người khác nhau, kẻ nhiệt tình sôi nổi, chỉ tiếc sao thể đem tất thảy chuyện to chuyện của đời mình cho cả thế giới cùng nghe. Có người lại thiên về đời sống nội tâm, chuyện gì cũng tự mình giữ lấy cho mình, người ngoài nhìn vào chỉ thấy thái độ luôn luôn vui vẻ.

      Tần Ương là dạng người như thế nào? Là người chẳng bao giờ khiến cho người khác phải lo lắng về mình. Từ đến lớn, chòm xóm xung quanh, biết bao nhiêu ông bà bố mẹ vừa nhéo tai con vừa trỏ theo cái dáng ngoan ngoãn sáng láng của cậu mà rằng: “Sao mày học theo Tần Ương hở con? Đồ thân lừa ưa nặng, có phải muốn làm cho tao tức chết mày mới vừa lòng hay ?”.

      lần cả đại gia đình có dịp họp mặt đông đủ, đến kinh nghiệm dạy dỗ con cái trong nhà, mẹ Tần Ương luôn là người đắc ý nhất. Người xung quanh ai cũng phải khen: “Tần Tần ngoan quá, lại học giỏi nữa, chị có phúc quá !”.

      “Có gì đâu, có gì đâu, chuyện học hành của thằng bé thiệt từ đó tới giờ chẳng khi nào tôi lo quá. Nó muốn học cứ học, học được tới đâu cho học tới đó.”

      Thế là mọi người lại xôn xao ngưỡng mộ tiếp. Mẹ Tần Ương mặt mày đỏ hồng vì sung sướng, được nở mày nở mặt nhất trong đám chị em dâu.

      Tần Ương yếu đuối và đau thương như lúc này đây, chỉ mình Thẩm Tấn có thể trông thấy. Cũng như năm trung học đó, nơi con hẻm đó, cũng chỉ mình Tần Ương biết được dáng vẻ bất lực đầy ngập đau xót của Thẩm Tấn là như thế nào.
      Thẩm Tấn xoay người sang, chậm rãi vươn tay, ôm lấy Tần Ương. Áp má vào chạm phải khoảng lạnh ngắt. “Ngày mai tôi mà ngủ gật trong lúc thi, đằng ấy lấy bao nhiêu trà sữa để bồi thường cho tôi đây?”

      nhà văn trẻ cùng lứa với Thẩm Tấn và Tần Ương từng : cái gọi là “tình ”, là khi nhìn thấy đối phương, điều đầu tiên bạn mong muốn phải là cùng họ lên giường, chỉ đơn giản là cánh tay mở rộng, ôm họ vào lòng.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6




      Kỳ thi đại học ở ngay trước mắt.

      Cuối tháng năm, trời lúc u lúc mưa gió. Đôi khi ngẩng đầu lên khỏi đống núi đề biển bài dễ thở, đáy lòng bỗng dưng lên đôi chút phiền não, mệt mỏi chán chường lộ nơi đầu mày khẽ chau.

      “Áp lực quá hả?” Với tay qua bàn nhặt lên mớ đề thi bị cậu ta bày bừa lung tung cả ra, Tần Ương cẩn thận vuốt phẳng từng tờ , sau đó xếp lại gọn gàng theo số đề, môn nào ra môn nấy, “Điền nguyện vọng cao như vầy để làm gì chứ?”.

      “Vẫn ổn”. Thẩm Tấn lười biếng ngả người ra lưng ghế, lơ đãng nhìn theo ngón tay thon dài của Tần Ương rà khắp mặt giấy chi chít những dòng chữ đen đen đỏ đỏ, “Đại học Sư phạm E đấy! ở E mà!”.

      Học sinh khắp các trường phổ thông trong thành phố từ lâu có lời truyền tai nhau: “Chơi, tại đại học F. Ở, kể đến J. Ăn, xin mời đến T. , chỉ trường E là nhất”(*). Bốn trường vừa kể vẫn được mệnh danh là “Tứ đại danh giáo” trong giới cao đẳng, đại học ở thành phố S này. Mỗi năm cũng biết có cả thảy bao nhiêu thí sinh ngày đêm ôm mộng muốn thi vào.

      (*) Tức Fudan (Đại học Phúc Đán, khuôn viên rất đẹp), Jiadong (Đại học Giao Thông, điều kiện ký túc xá rất tốt), Tongji (Đại học Đông Tế, đồ ăn ngon và rẻ), và ECNU (Đại học Sư phạm Hoa Đông, nữ sinh đông và xinh).

      Gần bên có bài thi, chữ viết tuy rằng hơi cẩu thả nhưng vẫn có thể nhìn ra, phần giấy trắng bên lề còn dày đặc các dòng chú thích những điểm khó hiểu trong quá trình làm. Đặc biệt còn có vài dòng tiếng nguệch ngoạc lăng nhăng, nếu là dạo trước đây đem làm thơ tình chẳng còn gì hợp bằng: “Em là nữ thần của lòng , là bầu trời, là vầng thái dương soi sáng cuộc đời ...” Tự nhiên nhớ lại hồi còn học cấp II, khi đó, vở bài tập của Thẩm Tấn lúc nào cũng bỏ trống cả, tìm mãi cũng chẳng thấy được chữ nào. Bây giờ đứng trong danh sách trăm người cao điểm nhất khối. Thế nhưng, muốn thi vào Đại học Sư phạm E vẫn chưa thể nắm chắc phần thắng.

      “Tình nồng khắp chốn, mỹ nữ như mây...” Trong lúc đó Thẩm Tấn vẫn say sưa , đôi mắt lim dim mơ màng, vẻ mặt si mê thỏa mãn, “Em nó đứng xa xa kia mà vẫy gọi tôi kìa.”

      “Phải đó?” Tần Ương gài hết tập đề xếp gọn vào trong tập tài liệu bằng nhựa cứng nhưng lại nhét dày đến nỗi hai bìa cách nào khép được vào nhau, rồi lại tiện tay đem cả cái mớ dày cộm ấy ụp luôn vào bộ mặt rạng rỡ mê say của Thẩm đại công tử nhà ta, “Em nó với đằng ấy rằng, bye bye!”

      Lão Du dặn dò: “Lúc này là thời điểm quan trọng, người lớn trong nhà cần phải quan tâm nhiều hơn đến các thí sinh. Thuốc bổ tuy rằng rất tốt nhưng so ra vẫn bằng việc ăn uống đủ chất.”

      Bà nội Tần Ương năm nay cũng ngoài bảy mươi, đặc biệt gọi điện thoại đến dặn dò riêng cháu mình: “Tần Tần à, con đừng có căng thẳng quá, có gì phải áp lực hết, đừng có hồi hộp, đừng có căng thẳng quá nha con...”

      Nghe điện, Tần Ương quả dở khóc dở cười.

      Mẹ Tần Ương miếu cúng bái, cầu được hai tấm bùa bình an, sau lại đem mấy chai nước suối bày biện bệ thờ, trước mặt “đại tiên”. Suốt ba ngày ba đêm vừa viết bùa vừa niệm kinh, thái độ hết sức trang nghiêm thành khẩn, xem ra chỉ còn thiếu mỗi việc thỉnh vị “đại tiên” kia về nhà, sớm hôm cung phụng.

      Ba Tần Ương bảo: “Đó gọi là mê tín dị đoan.” rồi quay qua lấy hai chai nước suối nhét vào cặp sách Tần Ương: “Lúc thi có khát lấy ra uống nghen con.”

      Phân nửa những món đồ đó đều là cho Thẩm Tấn cả. Lúc nhận lấy lá bùa bình an cùng chai nước từ tay Tần Ương, vẻ mặt cười cợt bình thường của cậu ta đột nhiên biến mất, im lặng lúc mới lên tiếng: “Chỉ có dì là còn nhớ đến tôi.” nụ cười cố gượng chậm chạp nở ra môi.

      Tần Ương quen nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, quay mặt : “Đừng nghĩ nhiều như vậy.” rồi, ôm lấy vai Thẩm Tấn cùng và trường thi.

      Ba ngày thi, thời tiết đẹp đến ngỡ ngàng. Đầu giờ trưa còn có cơn mưa, nhưng trước giờ thi chừng dăm mười phút, mây tan mưa tạnh, bầu trời lại quang đãng như lúc thường.

      Các bậc phụ huynh đưa con em thi đều bảo: “Điềm lành đấy con ạ!” Vừa trấn an các sĩ tử rét run cũng vừa tự trấn an chính mình.

      Nghe ngoài trường có cảnh sát giao thông hướng dẫn cho xe cộ vòng, phụ huynh chấp hành biển báo nên đều dừng xe ngoài đường cả. Xung quanh trường thi, quán xá quanh năm buôn bán, ê ẩm, nay nhờ vào kỳ thi này mà mấy ngày qua cũng kiếm được ít, ngay cả hàng chè đậu xanh nho kia thôi cũng tự dưng vô cớ phát tài. Xe phỏng vấn của đài truyền hình đậu ngay bên cạnh cổng ra vào, xe cấp cứu luôn luôn túc trực đợi lệnh ở bên trong trường thi...

      Thi đại học, quả dạng trải nghiệm khó quên của đời người. Nhiều năm sau ngồi nhớ lại, dù là cười hay khóc, dù là oán thán hay tự hào... cũng đều là những hương vị đọng lại của hoài niệm. Ba ngày, chợt giống hệt giấc mộng dài lâu.

      Lúc ra khỏi phòng thi, Tần Ương trông thấy Lão Du đứng đợi mình bên ngoài cổng trường. Lúc bình thường, bọn học sinh trong lớp chẳng đứa nào thích chuyện với Lão Du, hỏi đến lý do ai cũng mặt nặng mày kêu ca rằng, ông thầy đó những thích giáo huấn học sinh mà tính tình còn rất khư khư bảo thủ. Nhưng lúc này đây, Tần Ương lại chủ động thẳng đến chỗ Lão Du: “Thầy Cao, đề thi năm nay ra khó lắm, nội dung đều nằm trong phạm vi mà thầy ôn tập cho, em cảm thấy mình làm bài tập tốt lắm ạ.”
      “A, sao, vậy là tốt rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, nhiều vào nhé.” Vẻ mặt căng thẳng của Lão Du sau khi nghe xong những gì Tần Ương ràng là nhõm hơn rất nhiều. Sau cặp kính, đôi mắt tít lại vì cười khiến cho những nếp nhăn cũng mờ dần .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      cảm giác nửa ngỡ ngàng nửa kinh ngạc chiếm lấy Tần Ương. Người đàn ông đứng trước mặt cậu đây, tuổi đời còn chưa đến bốn mươi, so với cha mẹ cậu hơn nhiều lắm. Loáng thoáng nhớ lại rằng, có lần nghe thầy trong trường bảo đây là lần đầu tiên thầy Du đảm trách việc chủ nhiệm lớp ở khối Mười hai. Bao nhiêu tâm sức đổ ra e rằng cũng chẳng kém gì chính bản thân đám học trò kia. Trong lúc, biết phải gì thêm.
      Từ xa xa bỗng nghe thấy tiếng gọi của mẹ, Tần Ương đành phải vội vã cúi chào:

      “Em gặp thầy sau ạ.”

      được vài bước ngoái đầu nhìn lại, thấy người giáo viên cao gầy ấy vẫn đứng yên ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn đám học sinh rộn rã cười ngang qua mình.

      Sau ba ngày thi sôi sục sục sôi là ba tháng nghỉ dài lê thê lếch thếch. Tần Ương và Thẩm Tấn cùng nhau nhâm nhi kỳ nghỉ dài ngày nhất trong đời người này. Đá bóng, thư viện, đủ chuyện tào lao trời dưới đất hoặc là xách xe chạy rong phố xá chẳng để làm gì. Trước thời gian có kết quả thi cứ mặc tình mặc sức rong chơi, cảm giác cứ như là “khổ tẫn cam lai”. báo chẳng bao lâu thấy tung ra bài giải đề của các chuyên gia, internet cũng tràn ngập những bài văn mẫu mực sít sao từng dòng theo barem điểm, cả hai đều vờ như nghe thấy, có lần còn hợp tác kẻ tung người hứng bày ra vẻ mặt vờ vĩnh mà rằng: “Ơ hay! Có cái đề thi như thế sao? Sao mình lại nhớ kìa ta?”
      Cứ thế, mạng đóng, báo ném, cứ mải mê chinh chiến trong game.

      Tần Ương hỏi Thẩm Tấn: “Sao lại điền là Đại học Sư phạm E chứ?”

      Khi đó, ngoài kia, ngày hè nóng như thiêu như đốt. Cả hai đến nhà Thẩm Tấn, chui vào phòng trong bật máy điều hòa, chơi cho đến lúc mệt nhoài, mồ hôi túa đầy ra người, mới cùng nằm lăn ra chiếc giường đôi to tướng trong phòng. Đôi mắt tháo kính, từ dưới ngửa mặt nhìn lên, đường nét cầu kỳ của chùm đèn cao bỗng từ nhòa thành hai, thành bốn, thành sáu…

      “Trong hồ sơ thi của cậu, chẳng phải cũng điền là đại học E còn gì?” Thẩm Tấn đáp. Cánh tay họ chạm vào nhau. Thân nhiệt Tần Ương luôn hơi thấp, ngay cả giữa hè cơ thể vẫn cứ mát rượi, khiến người ta cứ muốn ôm lấy như món đồ chơi thích. “Chỉ mình đằng ấy được phép ghi thế, tôi hay sao?”
      Từ cánh tay, cảm giác nóng hổi truyền đến, từng chút từng chút bao phủ lấy cả nửa người Tần Ương. Bị Thẩm Tấn ngang ngạnh ôm lấy thắt lưng mình, Tần Ương có thể cảm thấy nhiệt độ nóng rực từ cơ thể cậu ta cũng theo đó mà cuồn cuộn đổ về phía mình.

      “Cậu! Cái tên ba chấm này…”

      Vài ngày sau, kết quả thi cuối cùng cũng có, thư thông báo trúng tuyển và gọi nhập học cũng lần lượt gửi đến các thí sinh. Trong điện thoại, Thẩm Tấn giấu nổi hưng phấn mà kêu to: “Tần Ương, Tần Ương! Tôi dư ra hai điểm, Đại học Sư phạm E, khoa Công nghệ Phần mềm!”

      Đầu dây bên này, Tần Ương cũng mỉm cười, tay còn mãi mân mê phong thư màu đỏ tươi: “Tôi là khoa Quản trị, Đại học Sư phạm E.”

      Người bên kia bỗng dưng im lặng, sau lại vỡ ra tiếng cười, tiếng cười sang sảng, đầy tràn, ngập tràn vui sướng: “Chúng ta lại là bạn học.”

      Tần Ương đáp: “Chúng ta là em.”

      từng có buổi sáng như thế, nắng sớm đầu ngày, xe buýt rộng im ắng, có người rằng, em có thể cả đời ở bên cạnh nhau.

      Ba tháng, ngắn ngắn, dài cũng dài. Tay xách túi lớn túi đến trường, tìm thấy vị trí học viện ở cổng ra vào, sau lại theo đàn khóa đến phòng khoa làm thủ tục nhập học, nhận chìa khóa phòng. Đợi đến khi leo lên được ký túc xá ở lầu ba mẹ Tần Ương – người cùng con trai đến nhập học, mệt đến mức thở ra hơi rồi.

      Ký túc là kiểu hai phòng ngủ phòng khách to, bốn người phòng ngủ, tám người phòng khách nho dùng chung. Mỗi người bộ giường-tủ-bàn, phía dưới là bàn học và mấy ngăn tủ chứa đồ dùng cá nhân, còn bên mặt giường đơn dùng làm nơi ngả lưng.

      Lúc đến nơi, căn phòng chật hẹp đứng đầy cả người. Lau bàn, giăng màn, trải giường, sắp xếp mọi thứ hết thảy đều đâu đó gọn gàng. Ba Tần Ương leo lên leo xuống đến mức cả người nhễ nhại mồ hôi, còn mẹ Tần Ương bắc chiếc ghế dựa ngồi ngay giữa phòng, nghiễm nhiên chỉ tay năm ngón. Tần Ương bị lùa qua bên, phận xin miễn làm phiền, chỉ có thể đứng đó mà ngại ngùng nhìn ra xung quanh, chạm ngay ánh nhìn của mấy bạn cùng phòng cũng trong tình trạng xấu hổ đỏ cả mặt vì nhiệt tình quá mức của ba mẹ mình.

      Đời này của cậu, chính là như thế. chị em , cũng chưa từng phải lo cái ăn cái mặc bao giờ. Từ , thường xuyên nghe người xung quanh bảo rằng, “Thằng bé này có phúc”.

      “Mang theo nhiều đồ thế cơ à?” Chẳng biết từ lúc nào Thẩm Tấn đến ngay sau lưng Tần Ương.

      “Ừ.” Tần Ương hỏi lại cậu ta, “Còn cậu sao rồi? Đồ đạc sắp xếp xong cả rồi chưa?”

      Tiện tay nhặt cây sào trúc đưa cho ba Tần Ương mắc màn ở cao,

      Thẩm Tấn đáp: “Còn chưa, nhưng bọn họ dọn.”

      Tần Ương đoán được hai chữ “bọn họ” chính là ám chỉ ba mẹ của Thẩm Tấn:

      chú cũng tới rồi?”

      “Ừm.” Thẩm Tấn gật đầu, nụ cười có chút coi thường, “Kêu là chưa đến trường học bao giờ, nên muốn đến nhìn qua thử xem sao, thiệt tình!”

      Khuỷu tay Tần Ương gập lại, nhàng đẩy cậu ta cái: “Vui cứ thẳng là vui , có ai cười cậu đâu.”

      Dưới ánh nhìn cổ vũ của Tần Ương, lâu, nụ cười ngượng ngùng cũng dần ra gương mặt Thẩm Tấn.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thoạt đầu, còn xa lạ với nhau, đám con trai trong phòng mạnh ai nấy ngồi vào bàn học của mình, lấy sách ra xem xem lại, tay chân lóng nga lóng ngóng biết phải làm sao. Buổi trưa, đến giờ ăn, mới mỗi người câu rủ nhau lục tục kéo xuống căng-tin, từ đó mới dần dần cởi mở hơn.

      cậu mặc bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, nhìn thế nào cũng ra vẻ như siêu sao của giải NBA danh giá, ngủ ở giường bên phải gần ban công, là tín đồ lâu năm của dòng nhạc R&B, có kiểu chuyện nghe rất chi là kiểu cách, khi chuyện thường hay uốn lưỡi(*).

      (*) Tiếng Trung có nhiều uốn lưỡi, nhưng phải địa phương nào cũng như vậy, lại có địa phương nào cũng uốn lưỡi.
      Người ở phía giường đối diện của cậu này lại có dáng vẻ khá là chững chạc điềm đạm, lúc mới vào ký túc xá là kẻ duy nhất trong bốn cậu con trai biết phụ giúp ba mẹ tay, sau này vào lớp được mọi người những đồng lòng bầu vào vị trí trưởng lớp mà còn nhất trí đặt cho biệt danh gọi là “Lão Ban”.
      Tần Ương và Lão Ban ngủ cùng mé phòng, đối diện với cậu bạn mập mạp dễ thương, có nụ cười đặc biệt hồn hậu và hai hàng lông mi vừa đậm vừa ngắn nhìn giống hệt bút sáp màu hiệu Tiểu Tân, thế là cũng nghiễm nhiên có luôn biệt danh đó.

      Đợi đến khi cả bọn bốn người kéo nhau dự lễ khai giảng năm học mới thân mật quàng vai bá cổ, ngay cả ai là lớn ai là em cũng chia xong rồi.

      Trong buổi họp đầu tiên của lớp, giáo viên hướng dẫn bước lên phát biểu vài câu, sau đó nhường chỗ lại cho mọi người thay phiên nhau bước lên giới thiệu về bản thân mình.

      Người nào cũng bắt đầu bằng câu “Tớ chẳng có sở thích hay sở trường nào hết” rồi lại như có bao nhiêu của cải trong nhà đều bày tất tần tật cả ra cho mọi người cùng xem.

      Đằng này bảo: “Từ lúc bốn tuổi mình theo học piano rồi, nay thi đến cấp 10 và đều đạt chuẩn cả.”

      Đằng kia lập tức khoe: “Còn tôi mê nhất là thư pháp, từng sang Nhật tham gia giao lưu văn hóa!”.

      Đằng nọ : “Violon, tỳ bà, piano, arccordion tớ đều biết chút đỉnh!”.

      Đằng kia nữa: “Mình nhất là ca hát thôi, hồi trước từng tham gia chân trong dàn hợp xướng kia đấy nhé!”.

      Có người khoe tên mình bảng đen bằng kiểu chữ bay bướm, phô diễn mấy câu thơ để tỏ trình độ văn hóa của mình. Lần đầu tiên bước vào tập thể xa lạ mới toanh, chẳng ai lại muốn bị người khác bỏ lại phía sau bao giờ.
      Đến phiên mình, Tần Ương : “Tôi tên là Tần Ương, chữ Tần trong ‘Tần Tấn chi hảo’(*). . .”

      (*) Thành ngữ này có xuất xứ từ Tà truyện – Hi Công năm 23. Vốn về hai nước thông gia hữu hảo, nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.
      “Chữ Ương trong ‘Thái Dịch phù dung, Vị Ương liễu’.”
      Dưới bục, ai đó bỗng nhiên lên tiếng, váy màu tím nhạt, nét mặt rạng ngời như hoa xuân, môi điểm nụ cười nghịch ngợm.

      Đường Đường.
      cơn gió lạnh thốt nhiên từ đâu ập đến, Tần Ương cảm thấy rét buốt cả người.

      khóa từng rằng: “Đại học là nơi khiến người ta dễ trở nên sa ngã nhất.”

      Hai đấng sinh thành và những lời răn đe thao thao bất tuyệt, thầy chủ nhiệm cùng vẻ mặt lúc nào cũng khó đăm đam, từ nay thôi, xin giã biệt. Lên đại học, bọn trẻ cũng giống như bầy chim non lần đầu tiên tung cánh bay vào bầu trời, thỏa sức tận hưởng tự do đến từ vùng trời bao la ấy.

      Thoạt đầu vẫn còn tỏ ra ngoan ngoãn chán, vào lớp cắm cúi chép bài, tan lớp cặm cụi làm bài.

      Dần dần, lại phát ra cái gọi là giáo dục chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, cái dọi là trường danh tiếng cũng gì hơn cổng vào hoành tráng, các câu lạc bộ học sinh phải chen nhau bươu đầu mẻ trán mới xí được chân cũng chẳng có mấy ý nghĩa như lúc đầu từng tưởng. Còn cán , cán sao? Danh nổi như cồn, người người đều biết, chẳng qua cũng chỉ là chân sai vặt sai đâu chạy đó, lúc giúp phát tặng danh hiệu, khi bưng bê hộ nước nôi, hôm lại trèo leo giăng băng rôn, dán áp phích… Làm gì có những chuyện thú vị như trong manga Nhật Bản chứ?

      Những học sinh ngoan ngoãn nghe lời suốt mười hai năm phổ thông cũng bắt đầu học đòi theo lũ bạn trốn tiếp cúp giờ, hễ ngủ tới trưa trời trưa trật mới dậy, gà gật hỏi nhau: “Buổi chiều là giờ dạy của ai hở mậy?”.

      Tiểu Tân nhíu mắt nhìn tờ thời khóa biểu dán tường, đầu cùng có dòng mực đỏ tươi tắn nắn nót đề rằng, “gắng chăm chỉ học hành, mỗi ngày tấn tới”, dưới cùng là đám chữ ký rồng rắn do tám thằng cùng nhau trịnh trọng ký vào hôm nào.

      “Thầy Trương ấy.”

      Tiểu Thiên Vương từ giường trèo xuống: “Ồ, của lão ấy à? đá banh thôi!” Người vẫn mặc đồng phục bóng rổ to hơn người đến cỡ, hôm qua là đội Rockets, hôm nay là đội Los Angeles Lakers. Mỗi ngày màu, đụng hàng là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.

      “Yeah!” Nhất trí tán đồng.

      Nửa đêm rủ nhau lén trốn cửa sau ra ngoài ăn khuya, nơi con phố trứ danh cả thành phố về những món ăn vặt. Dưới trời đêm, quầy hàng rong rộn rã người qua kẻ lại, tiếng muôi nổi lanh canh khua nhau hòa trong tiếng trò chuyện vui vẻ của thực khách đến quán, mùi mỡ phi thơm nức mũi chầm chậm tỏa lan. Đàn chị khóa bảo: đứa nào chưa từng thưởng thức qua bữa khuya cửa sau, chi bằng cứ ở lại trường E mà học thêm bốn năm nữa.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cũng có kẻ quyết lòng tu thân dưỡng tánh chăm chỉ học hành, như đứa bạn ngay sát vách chẳng hạn, ngày nào cũng học bài đến sáng ở phòng phòng học đêm. Mỗi khi đám Tần Ương cười đùa ầm ĩ lỉnh ra lối cửa sau, lại thấy cậu bạn ôm cái cặp cổ lổ sĩ hết chỗ , hối hả chạy đến phòng tự học. Nhìn theo cái dáng khắc khổ ấy, cảm giác kỳ lạ bỗng nhen lên trong lòng cả bọn. Còn chưa ai kịp lên tiếng, Tiểu Thiên Vường lon ton ở phía trước quay lại hối thúc: “Nè, rốt cuộc các cậu có hay hả? Come on!”.

      Phía trước mặt, từng làn khói mỏng la đà bốc lên, xa xa nhìn lại, hệt như đám sương trắng giăng giăng.

      Bốn năm thanh xuân này được định mệnh an bài là dùng để xả hơi. Nếu tận hưởng hết mình, sau này liệu còn có chăng lần thứ hai gặp gỡ?

      Đường Đường : “Nếu ví nữ sinh như bầu trời, nam sinh là mây trắng, quang cảnh ở trường này đúng là trời cao xanh thăm thẳm, ngàn dặm bóng mây.”

      Lúc đó, Tần Ương và bạn đứng bên ngoài sân bóng rổ trước ký túc xá nam. Đây là trong những nơi hiếm hoi có thể chiêm ngưỡng con trai trong trường tụ lại thành tốp, quây quần bên nhau. Xung quanh sân được vây kín bằng lưới sắt mắt cáo, được bọn con chung miệng gọi là Vườn Thú Hiếm.

      Tần Ương khoanh tay bật cười: “Tiểu nương đừng có độc mồm độc miệng như thế, kẻo sau này lại chẳng lấy được chồng.”

      Đường Đường miệng vẫn ung dung ngậm kẹo que, tay thò sang cấu cho Tần Ương cái đau điếng. Nhiều năm qua, bản lĩnh vẫn y nguyên như thuở nào, cả cánh tay trắng trẻo tròn lẳn so với trước cũng chỉ có hơn chứ kém.

      Tần Ương dễ tính mặc cho bạn tùy ý trừng phạt, chỉ tay về phía có nhiều con nhất bu quanh: “Phía bên kia như thế cũng được tính là mây trắng à?”
      Đường Đường nhìn theo tay cậu chỉ, chỉ hứ tiếng đầy xem thường: “Đó là lỗ hổng của tầng ô-zôn, có đem toàn bộ bầu trời lấp vào cũng chẳng đầy nổi.”
      Tần Ương lại ngật đầu cười to.
      “Lỗ hổng tầng ô-zôn” ở phía đó dường như cũng cảm thấy được có người bên này xấu gì đó sau lưng mình, bèn ngoái lại, quả bóng tay bay qua hàng rào lao về phía Tần Ương: “Vào !”

      Tần Ương xua tay, vẫn cùng Đường Đường đứng ngoài nhẩn nha tán chuyện.

      “Lỗ hổng tầng ô-zôn” những tốt bụng nhiệt tình, mà còn quen biết rộng rãi, đặc biệt đối với phòng ngủ của Tần Ương cực kỳ quen thuộc. Tám người trong phòng cộng thêm cả cậu ta là chín, thường xuyên châu đầu vào trước màn hình máy tính, háo hức dán mắt vào những bộ phim tình ái hành động nóng bỏng đầy kích thích.

      Nhìn đám DVD phim ảnh được sắp xếp ngay ngắn đâu đó ràng, “Nhật Bản” ra Nhật Bản, “Hong Kong” ra Hong Kong, “Âu Mỹ” ra Âu Mỹ, bọn con trai trong phòng hoa cả mắt, từ tận đáy lòng ngưỡng mộ thôi: “Cao thủ! Đúng là cao thủ!”.

      Mắt vẫn đăm đăm nhìn vào hình ảnh đôi nam nữ quấn quýt màn hình trước mặt, tay lại vòng qua ôm chặt vai Tần Ương, Thẩm Tấn cười cười: “ dám, dám. Phàm việc gì cũng phải làm cho ‘chuyên nghiệp’ mà thôi.”
      Tần Ương cười nhạt: “Cậu ta cận thị là do thường xem cái loại phim này đấy.”
      Bọn con trai mười chín hai mươi tuổi, cơ thể khỏe mạnh huyết sung khí mãn, mải mê xem đến mức chẳng buồn màng đến thời gian. Lúc bất đắc dĩ phải leo lên giường nằm chút buồn ngủ cũng có. Mà nằm chán, thế là quay sang to bàn tán với nhau về những cảnh phim vừa xem xong.
      Thẩm Tấn cũng bị giữ lại, phân cho ngủ chung với Tần Ương. Tên nhóc này từ lúc cấp II biết mua thuốc giảm đau cho bạn , đến những việc dạng này chẳng khác gì như cá gặp nước, hết chuyện này đến chuyện khác thao thao bất tuyệt, người xung quanh chỉ việc há hốc miệng nằm nghe, sửng sốt kinh ngạc, cảm thán luôn miệng: “Ồ, à, hóa ra là vậy, là vậy sao?”.

      Chỉ đến khi bị Tần Ương nhéo cho cái đau điếng vào má, Thẩm Tấn mới chịu ngừng lại, nhưng vẫn quên ghé vào bên tai ai đó giọng trách cứ: “Đau mà, tay chút .”
      Hơi thở ấm áp phả đầy vào mặt, Tần Ương ấm ức ném cho cậu ta cái trừng mắt, bặm môi thêm lời nào. Thẩm Tấn cười cười, xoay người ôm lấy Tần Ương như ôm búp bê.
      Phía nhà lá bên kia chuyển mục tiêu sang mấy con trong trường. Buổi tiệc tối mừng tân sinh viên vào trường hôm kia, có bạn xung phong lên hát bài Hero giúp vui, người xinh, da trắng, tóc xoăn hoang dã, rất có phong thái của diva. bạn thân của diva, người tuy hơi gầy nhưng cũng rất đẹp, gương mặt trái xoan, dáng người thanh mảnh, nom giống hệt tiên trong các câu chuyện thần thoại của Tây Âu.
      Lão Ban bỗng giọng : “Trong ký túc xá của ấy còn có bé kia rất đáng .”
      Giọng chất chứa gì như còn muốn thêm mà lại thôi. Tần Ương biết, người Lão Ban vừa đến tên gọi là Y Y. bạn này ở chung ký túc xá với Đường Đường, có mái tóc rất dài, gương mặt nhắn, dáng người so với bạn tiên nữ tinh linh kia thấp hơn chút, nhiều quần áo đến nội để trong tủ cũng hết, thế nên mới bị Đường Đường gọi là Y Y.
      Mọi người nghe thế, hẹn mà gặp, đồng loạt “À…” lên tiếng: “Cậu phải lòng con người ta rồi phải ?!!”
      Phòng ngủ có khuynh hướng lặng dần trong phút chốc nhốn nháo cả lên.
      Lão Ban vội vã thanh minh: “, có đâu…”
      Mọi người buồn để vào tai, càng cười như vỡ chợ.
      Lão Ban đâm cuống: “Người ta dù gì cũng là con … Đám tiểu quỷ các cậu nên ăn lung tung…”
      Câu này nghe ra càng nhiều ý.
      Thẩm Tấn trêu chọc: “Người em này khá phết nhỉ? Nhanh như vậy mà chấm được mục tiêu rồi sao? Ra tay cũng thần tốc quá !”
      Phía bên kia Lão Ban dứt khoát làm thinh, Tần Ương thấy bạn rối trí, cũng trêu chọc thêm nữa, chỉ tình khen câu: “ đó trông cũng được lắm, phải nắm chắc cơ hội nha!”
      Bây giờ, Lão Ban vang lên: “Ngày sinh tháng đẻ của người ta còn chưa biết đây này.”
      Bọn còn lại ngay tức khắc nhao nhao lên: “Vậy sang đó xin ngay thôi!”
      Tiểu Thiên Vương thừa cơ hỏi luôn: “Khai hết , còn có ai nhắm được mục tiêu nào nữa ? em chúng ta đều là người nhà, có để ý nào rồi nhanh nhanh khai báo, tuyệt đối đừng để xảy ra cảnh em tương tàn vì giai nhân, đau lòng lắm. E hèm, Tiểu Thiên Vương tôi xin phép trước, cuối tuần này tôi có hẹn với Tinh Linh rồi!”
      Cả đám cười rần lên, tranh nhau : “Cái thằng này nhanh tay lẹ chân gớm!”
      Đáp lại, Tiểu Thiên Vương đắc ý cười khanh khách. Đến phiên Tiểu Tân, lắp bắp mãi mới xong câu: “, có…”
      Cậu này học sớm hơn tuổi, là người tuổi nhất trong ký túc xá, so với mấy tên tiểu quỷ dày dạn phong sương kia thà chất phác hơn rất nhiều. Mọi người thế nên cũng tự nhiên xem Tiểu Tân như em trai mình. Bây giờ nghe giọng cậu ta run như vậy, sợ rằng cả mặt cũng đỏ ửng lên rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :