1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5




      biến đổi của trào lưu vĩnh viễn là khó đoán. Ngày Cá Tháng Tư năm đó,Trương Quốc Vinh nhảy lầu tự sát, từ đó về sau còn ai có thể hát lên Đời này Kiếp này cách chân thành như thế. Khắp các đường lớn, đâu đâu cũng thấy mấy cậu choai choai ăn bận kỳ dị, quần ống bom thùng thình đến mức bên trong có thể nhét thêm được người, mở miệng ra là gầm gừ dọa nạt: “Mau đem côn nhị khúc tới đây, hừ hừ…”

      Dù vắng bóng những chuyến xe đưa rước học sinh đầu ngày, giao thông sau giờ tan tầm vẫn đông đúc nhộn nhịp hơn bất kỳ thời gian nào khác. Xe buýt biến thành chiếc hộp sắt chật chội oi nồng, bên trong nhét đầy hành khách. cột vịn tay thanh mảnh, cũng biết có bao nhiêu tay người từng vịn qua.

      Ngay cả trong mình trạng chật vật như thế, vẫn có kẻ ngựa quen đường cũ, chẳng hề kiêng kỵ ánh nhìn của kẻ xung quanh, cứ tươi rói cười mình mình bạn bạn với người bên cạnh.

      Thẩm Tấn nhà ta, đường hoàng đĩnh đạc bám đuôi bạn xinh xắn học lớp nào ở lầu dưới, tán hươu tán vượn: "Lúc ấy hả, xem phim hoạt hình, chơi điện tử thôi... Lúc đó phim hoạt hình nhiều lắm, Áo giáp vàng nè, Cậu bé ba mắt nữa... À, con các bạn chắc thích xem Hoa tiên tử, đúng ? Bạn có biết lúc đó đám con trai tụi mình mê mẩn nhất là trò gì ? Chính là như vầy, "soạt" phát, cởi áo ra quăng , ta chính là kẻ có bảy vết sẹo đây(*)..."

      (*) nhân vật trong truyện tranh Bắc đẩu thần quyền. Câu chuyện kể về hành trình giải cứu em của nhân vật chính Rei. em bị bọn buôn nô lệ bắt , manh mối duy nhất là kẻ có bảy vết sẹo ngực...

      Cố ý khiến cho giọng thô hào, phải làm sao cho người ta cảm thấy được "mình chính là người con trai định mệnh" mới thôi. Pha trò chọc cho tiểu mỹ nhân bật cười khanh khách, thanh giòn tan hệt như tiếng chuông bạc ngân nga. Lúc đến trạm, xe ngừng, bạn còn ngoảnh lại buông ra câu đầy lưu luyến: "Mỗi sáng mình thường chuyển lúc bảy giờ ấy."

      Bên này ngay lập tức nở ra nụ cười dịu dàng đầy vẻ săn sóc: "Vậy à, sớm thế làm sao ăn sáng kịp? Ngày mai mình mua giúp bạn nhé!".

      Giọng điệu nhàng như trúc la đà mặt nước, khiến Tần Ương đứng bên rét mà run, gai ốc nổi khắp toàn thân, giơ tay gạt bàn tay chực vươn về phía mình: "Tình thánh ơi, người ta xa lắm rồi, làm ơn đừng trưng ra điệu cười đó nữa. Coi đám hoa bên đường kìa? Héo quắt queo vì điệu cười của cậu cả rồi."

      "Đâu chớ, làm gì có chớ, chúng ta phải là em sao? Bàn tay lì lợm mặc kệ thái độ phản kháng của Tần Ương, cứ mực quàng quanh eo cậu bạn, "Ông bà ta dạy thế nào? Nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân. Quần áo rách cái này ta lại mua cái khác, còn tay chân như cậu đấy nếu bị chặt đứt, chẳng phải là đau chết người hay sao?".

      Cặp sách Tần Ương và Thẩm Tấn dùng đều là loại có dây đeo bên vai, bởi thế nên lúc này, tư thế của cả hai chính là lưng kẻ này dán sát vào ngực kẻ kia.

      "Thôi ! Đừng quậy nữa." bên vặn mình cố tách ra, bên trái lại cứ càng ôm chặt vào.

      "Sao eo lại thế này?"

      Vừa vừa cười, mặt cũng kề sát bên mặt, cửa kính phía đối diện mơ hồ phản chiếu hai bóng người gắn chặt vào nhau, dây dưa khó phân. Khóe miệng cong lên nụ cười, Thẩm Tấn hơi liếc mắt sang, giọng chợt trầm xuống ít nhiều: "Đứng cho vững, bằng , cả hai ngã nằm ra đất, đè lên nhau khốn."

      chữ "đè" ra khiến cho khí xung quanh bất giác đầy ám muội, thoạt nghe tưởng như hoàn toàn bình thường, nhưng bên trong lại là ý tứ hoàn toàn khác hẳn. Mặt Tần Ương nhanh chóng nóng lên, bên tai lại nghe thấy Thẩm Tấn cười khẽ, tim càng dập dồn như trống: "Đồ đầu óc sâu bọ! Ngay cả nam nữ cũng phân biệt được sao?"

      Thẩm Tấn ngật đầu cười to tiếng: "Ái chà, cậu bạn này, cậu nghĩ đâu thế hả?".

      Vừa lúc có người xuống xe, Thẩm Tấn ngang ngạnh ôm lấy Tần Ương cùng ngồi xuống: " em mà, phải có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng chứ."

      Tần Ương bị cậu ta ôm chặt đùi đến mức thể nhúc nhích. chỉ còn cách quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thiệt ? Vậy ngày mai mua điểm tâm sáng cho tôi ."

      "Được thôi, thành vấn đề!"

      "Đằng ấy nhanh nhảu gớm nhỉ? Ngày hôm qua phải hứa hẹn với lớp trưởng bên lớp 10/2 là tan học chở người ta về cùng sao? Người đâu rồi?"

      "..." Thẩm Tấn nhất thời cứng họng, " đó hả, trông xinh đấy nhưng cứ mở miệng ra là hết 'chủ nghĩa bá quyền' lại đến 'thế nào là sức mạnh của chính trị', đứng nghe mà cứ tưởng như hầu chuyện với phu nhân của quý ngài Bill Clinton bằng, ai mà chịu cho nổi? hồi nãy cậu thấy sao? Dễ thương ha?"

      Tần Ương chỉ còn cách chịu thua: "Thẩm Tấn, rồi cậu chết vì con cho coi."

      Đáp lại, Thẩm Tấn bỗng vươn tay nâng cằm Tần Ương, ánh mặt lóe lên vẻ tình tứ: "Chết dưới bóng mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu". Bỗng nhiên "ui da" kêu đau tiếng, rồi khom người đẩy mạnh cả Tần Ương. "Tần Ương, đằng ấy lại đánh người ta"

      Náo loạn trận, sau cùng Tần Ương mới nghiêm túc bảo: "Hôm nay mẹ bảo cậu sang nhà tôi ăn cơm đó!"

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hơn nửa năm trời, ba mẹ Thẩm Tấn về nhà cũng chẳng được mấy lần. Mọi chuyện lớn trong nhà bây giờ đều giao lại cho bác giúp việc trông coi, nhưng vì còn phải chăm lo cho gia đình mình nên cũng chỉ dọn dẹp nhà cửa, quét tước trong nhà, chiều xuống sang nấu vài món ăn để sẵn rồi về. Chờ đến khi Thẩm Tấn từ trường về nhà những người mà cơm nước cũng đều nguội lạnh cả rồi.

      Những lần đầu Tần Ương dẫn Thẩm Tấn về nhà ăn cơm, tên nhóc ấy nhất định chịu đến tay . Lần nào cũng đòi ghé lại cửa hàng bên đường mua hoa tươi mang đến, lúc hoa hồng, lúc khác lại hoa bách hợp, có khi còn có cả cẩm chướng... Tuy chỉ là những loại hoa rất bình thường mua đâu cũng có, nhưng với người phim Quỳnh Dao, chuộng phim thần tượng, nhất là dòng phim tâm lý tình cảm gia đình của Hàn, tóm lại là bề ngoài phụ nữ trung niên nhưng bên trong vẫn giấu đâu đó tâm hồn thiếu nữ như mẹ Tần Ương mà , Thẩm Tấn ghi điểm rất lớn rồi. Mỗi lần cậu ta đến, y như rằng suốt bữa cơm cùng mẹ Tần Ương rôm rả chuyện trò, thân thiết chẳng khác người trong nhà. Còn nữa, chỉ cần dăm ba ngày gặp là có người theo Tần Ương hỏi thăm mãi: "Sao dạo này thấy Tấn Tấn đến chơi hở con?".

      Mỗi lần nhìn cảnh mẹ mình cùng Thẩm Tấn đôi bên trò chuyện tâm đầu ý hợp, Tần Ương thể nào nghĩ: tên nhóc này, già bỏ, tha, mười tám hay tám mươi gì cũng biết cách lấy lòng, ăn đến là khéo léo. Người như vậy, chẳng đáng tin cậy chút nào, chút cũng ...

      Cổ phiếu bỗng dưng tuột giá, sàn giao dịch thoáng chốc vắng ngắt bóng người, chỉ còn lại những bảng số dài dằng dặc, sắc xanh ảm đạm, ngày cả bà cụ ngày thường vẫn bán món trứng bên cạnh cổng trường nay cũng bỗng nhiên thấy đâu. đám người chộn rộn kéo vào trung tâm bất động sản. Giá nhà đất mội ngày nở như bỏng ngô, chẳng mấy chốc tạo thành cơn sốt. Chỉ vài phút, nghe tiếng ai đó thảng thốt kêu lên: "Trời ơi, sao mà đắt thế?"

      "Sao rồi ông, mua nổi sao? Chung cư này bị mua sạch rồi à? Nó, nó, nó... ngay cả cái móng cũng còn chưa xong mà!"

      "Đất ở chỗ khác còn đắt hơn thưa ông! Chút xíu tiền này của ông, chỉ có thể mua được cái buồng vệ sinh kia mà thôi..."

      đến nhà cửa, trước nay vốn chưa từng nghĩ đến việc xây cất thêm nhà mới. Vì nơi ở lâu nay vẫn rất tốt, lưng quay về hướng Bắc, mặt nhìn về hướng Nam, thoáng đãng và sáng sủa. Thế nhưng, con cái sau này lớn lên, đương, rồi lấy vợ, sau lại sinh con... có nhà, vậy con dâu tương lai và thằng cháu mập cũng tương lai nốt của mình biết ở đâu đây? Bên này đồng nghiệp sửa nhà, bên kia bạn bè thân thiết cũng xem chỗ, còn dòng dõi họ hàng bà con thân thích nếu phải vay tiền cũng đứng xếp hàng đâu đó trong mấy chỗ cho vay tiền ngoài kia... Chỉ trong đêm, người người biến thành phú ông mắc nợ, buồn thỉu buồn thiu, phải dùng mười năm, hai mươi năm mồ hôi xương máu của mình để đổi lấy ngôi nhà mới nay. Hai vợ chồng họ Tần trằn trọc suy tư tính tới tính lui suốt cả tuần, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm: "Chúng ta cũng mua cái ."

      Mẹ Tần Ương nhìn đứa con trai bé bỏng ngày nào giờ cao hơn mình đến mấy cái đầu, vỗ vai cậu : "Chuyện trong nhà con cần phải lo gì cả. Chỉ cần thi đậu vào đại học là mẹ vui rồi."

      Mẹ Tần Ương gật đầu. Sau đó, cùng lúc Thẩm Tấn về đến nhà, ngoài bàn cơm nước dọn sẵn từ trước chẳng thấy ai nữa. Ba mẹ Tần Ương rủ nhau xem nhà cả rồi.

      Thẩm Tấn đứng tựa lưng vào cạnh cửa, cười : "Thế này hay đây, chúng ta đều là trẻ bị bỏ rơi cả."

      Tần Ương im lặng đáp, chỉ vào nhà bếp hâm nóng lại thức ăn, cậu ta lại theo sát phía sau mà trêu chọc: "Tần Ương à, phải nịnh đâu, nhưng đằng ấy càng lúc càng trở thành điển hình của đàn ông thành phố ta rồi đó nha!"

      Đàn ông thành phố này có tiếng là đạo đức hiền lành. Vì như ông bố nhà họ Tần vậy, mê rượu chè, ham cờ bạc, chơi bời bồ bịch lại càng . Mỗi tháng lãnh lương về có bao nhiêu đều nộp hết ra cả, trong túi giữ lại nhiều nhất cũng chỉ chừng hai trăm đồng. Hết giờ làm, chuyện đầu tiên phải lo là chạy ngay ra chợ mua thức ăn đem về. Hai ngày cuối tuần phải biết dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, lau chùi bếp núc, cả chuyện mua điểm tâm sáng cho bà xã thân cũng phải tinh thần xung phong tự nguyện. Thêm nữa là phải hết mực nghe theo lời vợ, bảo hướng Đông tuyệt đối hướng Tây. Nhờ vào lòng bao dung vĩ đại đó, thành phố chỉ toàn các quý phu nhân kiều diễm cũng ra đời, trở thành niềm ao ước khôn nguôi cho chị em các tỉnh thành khác.

      Tần Ương lờ tịt cậu ta , chờ khi ăn uống no say mới hất hàm bảo: "Đằng ấy rửa chén."

      Thẩm Tấn nhảy dựng lên phải đối: "Tại sao chứ?"

      Tần Ương thong thả quay : "Vì đằng ấy cũng là đàn ông của thành phố chúng ta."

      Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, mỗi sáng lại cùng nhau xe buýt đến trường. Cảnh thường gặp nhất là Thẩm Tấn ngồi xe ngủ gà ngủ gật, Tần Ương bộ xuống gần đó mua điểm tâm mang lên. Vào lớp rồi thỉnh thoảng vẫn trộm buôn dưa lê vài chuyện. Lão Du càng ngày lại càng nhiều hơn, bài tập càng cho lại càng chất đống, đến kỳ nghỉ dài ngày cũng quên giao ra mười mấy bài dịch cổ văn, khiến bọn trong lớp ngớt lời oán thán: "Như vầy mà cũng gọi là nghỉ sao thầy?"

      Cơm trưa trong căng-tin trường hợp khẩu vị, lại chạy ra ngoài mua về hai bát "ma lạt thang(*)", mỗi đứa phần. Ăn mãi ăn mãi, Thẩm Tấn bỗng dưng sinh lòng ghét bỏ bát của mình vì cay quá, chiếc đũa thập thò chọc qua bát cay của Tần Ương. Về sau này, cứ nhất quyết đòi ăn chung bát mới chịu. Tan học, đường về vẫn luôn cùng nhau. Thi thoảng, Thẩm Tấn lại nghỉ học phép, chơi cùng đám bạn liên tục thay đổi của cậu ta. Lúc Tần Ương ngờ đến nhất lại thình lình ùa ra từ đám đông, hai tay ôm chặt eo Tần Ương, xem cậu chẳng khác gì thanh vịn xe buýt, hai cơ thể trẻ tuổi cứ thế mà cùng kề cận cùng lắc lư suốt quãng đường về nhà.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      (*) Còn gọi là Xuyến Xuyến Hương, là món ăn vặt có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, về sau dần dần lan truyền qua các địa phương khác, trở thành món ăn vặt phổ biến hạng nhất nhì ngày nay. Càng nóng càng cay lại càng ngon = đó chính là điểm đặc trưng của món ăn này.

      Mẹ Tần Ương xếp hàng suốt đêm, cuối cùng cũng tranh mua được căn hộ ưng ý nằm khá gần nhà cũ, lại chỉ cách hẻm nhà Thẩm Tấn con đường. Hai vợ chồng hăm hăm hở hở bắt tay vào việc bài trí, trang hoàng. Nhà mới mà, thế nào bà con bạn bè cũng ghé qua chơi cho biết, xem phong cách nhà phố là như thế nào, sàn nhà làm bằng chất liệu gì, vật liệu xây dựng giá hời nhất phải tìm mua ở đâu…

      Thẩm Tấn cười : “Tần Ương à, tôi bao giờ so bì với đằng ấy nữa đâu, vì đằng ấy cũng trở thành đứa con ai cần tới như tôi rồi.”

      Ngòi bút sắt nhọn lập tức đâm ngay vào lòng bàn tay cậu ta: “Bạn à, đề này lại giải sai nữa rồi.”

      Có tiếng ai đó hát: “Tôi muốn, muốn, muốn lớn lên…”

      Năm 2003, dịch SARS bất ngờ bùng phát… đường, chỗ nào cũng ngửi thấy mùi đặc trưng của dung dịch sát khuẩn, đến đâu cũng nghe thấy tiếng lục đục của viên sủi sôi. Các phương tiện giao thông công cộng bỗng chốc cũng trở nên thông thoáng hơn hẳn, ai ai cũng ý thức cao độ việc giữ khoảng cách trong đám đông. Cửa sổ xe mở toang, ít người giấu mặt sau lớp khẩu trang phòng dịch.

      Ngoài SARS ra, còn có vị khách mời mà đến, ấy chính là tâm tình đột nhiên bộc phát của Lão Du.

      Đó chỉ là giờ Văn bình thường văn buổi chiều nọ, bọn học sinh gà gật buồn ngủ thôi. Ngoài cửa sổ, gợn gió cũng tìm chẳng thấy. khí oi bức cực độ, cây lá trân mình chịu nắng, im lìm như thể chết rồi. Hôm đó, Lão Du giảng áng văn mới, như mọi khi lại thong thả ê a đọc qua cả bài văn lượt…

      “Ý Ánh vợ nếu như gặp, này thư gửi lại lời biệt cùng! Lúc thư còn đương viết, ta mình chung cõi nhân trần, khi thư đến mình xem, nơi cõi ta là quỷ…”

      Đám nhóc đối với giờ văn của Lão Du chán tới mức chẳng buồn , đằng này đám nằm dài ra bàn ngủ gật, đằng kia mấy đứa lôi bài tập môn khác ra làm, song bề ngoài vẫn vờ ra vẻ ta đây miệt mài ghi chép. Tần Ương cảm thấy có điều gì đó khang khác, vì giọng đọc của Lão Du hình như hơn so với mọi ngày, nhưng cũng chỉ nghĩ thế rồi lại chúi đầu làm tiếp mấy bài Toán dang dở.

      Đợi cho đến khi cả lớp đều cảm thấy kỳ lạ, đồng loạt ngẩng đầu lên xem sao từ lúc nào Lão Du khóc thành tiếng: “Nhân duyên vừa tròn ba bốn tháng, áng chừng ngày rằm của mùa đông. Bên song mai đắm mình trong trăng, đêm mơ cảnh ảo. Ta cùng mình vai kề tay đan ngón, lời tình tự như . Việc gì thể ? Tình nào chẳng thể trao? Nhớ từ dạo ấy nhớ đến nay, trung quạnh, hàng hàng lệ rơi…”

      Tất cả mọi người cứ thế ngây ra nhìn thầy giáo của mình, ông thầy thường ngày cứ mãi thôi, mặt mũi khó là đẹp trai lại còn có vẻ bạc nhược, giờ đây hai má lại ướt đẫm nước mắt, quyển sách cầm trong tay run rẩy ngừng.

      Lão Du cao gầy cứ thế mà khóc trước mặt học sinh, mọi tình cảm giấu kín trong lòng bấy lâu nay phút chốc như đê vỡ bờ, tràn ra lênh láng. Cứ đọc như thế, cho đến khi thốt nổi nên lời. Cả lớp lặng ngắt như tờ, chỉ có hình ảnh Lão Du đứng cúi đầu giữa lớp là ràng nhất, chỉ có tiếng khóc nghẹn của Lão Du vang lên bên tai là chân nhất.

      Tần Ương nhìn đăm đăm người đàn ông hai mắt đỏ hoe đứng trước mặt mình, bút trong tay rơi xuống đất từ lúc nào hay.

      “Xin lỗi…” Lão Du cố gắng giữ cho giọng run, nhưng thanh vang lên lại khản đặc.

      Giờ học cũng thể tiếp tục thêm được nữa. Trong nhất thời ai nhớ ra rằng mình đối với người thầy giáo này từng oán ghét ra sao, bất mãn thế nào, xem thường nhiều ít, chỉ lòng giọng hỏi nhau: “Lão Du làm sao vậy?” Nhưng ai dám ra thành lời.

      việc đó gây ra chấn động sâu sắc trong lòng Tần Ương. thời gian dài sau đó, cậu cách nào ngăn được bản thân mình thôi nhớ đến buổi chiều ngày hôm ấy, ánh nắng gay gắt như thiêu như đốt, Lão Du dù cố hết sức áp chế vẫn ngăn được nước mắt chảy dài mặt, còn cả, câu “Ý Ánh vợ nếu như gặp”, khẽ khàng nhưng nặng trĩu đau thương.

      “Người ta , Lão Du ra có vợ rồi, nhưng khoảng 2, 3 năm trước đây qua đời, khi đó hai người họ vừa mới kết hôn được bao lâu. Lão Du rất thương vợ mình, cách nào chấp nhận được đau lòng đó. Cho đến bây giờ, mỗi năm tới sinh nhật của vợ, thầy vẫn ra cửa hàng mua cái bánh kem đem về… Lão Du ấy, ra là người rất trọng tình cảm.”

      Ngày hôm đó, đường học, thái độ Tần Ương bỗng trở nên khác lạ, cứ mãi những chuyện liên quan đến Lão Du.

      Thẩm Tấn ở bên cạnh ngồi nghe, lúc đầu còn có chút hào hứng, sau dần dần trở nên mất kiên nhẫn: “Đó là do vợ ổng chết sớm thôi, nếu như là 20, 30 năm sau mới mất, Lão Du vui còn chưa kịp đừng chi là…”

      Nhận thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Ương, Thẩm Tấn cười tiếng, cúi mặt nhìn xuống tay mình. “Cũng giống như ba mẹ tôi đó thôi, lúc trước còn nghèo khổ đâu làm gì cũng có nhau, giờ thế nào? Kỷ niệm 50 năm ngày cưới người ta vẫn gọi là đám cưới vàng, thử nhìn lại hai người họ mà xem, được bao năm chứ? Người khác còn có thể vì thể diện mà còn làm ra vẻ gắn bó, hai người họ năm còn chẳng nhìn được mặt nhau lấy lần.”

      Quyển sách đặt đùi vẫn để mở, Thẩm Tấn vừa vừa thờ ơ lật qua từng trang . Tần Ương ngồi ngay bên cạnh, có thể nhìn thấy ràng bàn tay của cậu ta, những ngón tay mảnh khảnh trắng nhợt, nơi ngón trỏ có vết chai rất , đó là dấu tích của việc cầm bút nhiều năm để lại. “ phải có người , thứ như tình chỉ có bảy năm hạn sử dụng thôi sao? ngày nào đó rồi cũng quá hạn mà thôi.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nội dung cuộc trò chuyện trở nên nặng nề ngoài mong đợi, Tần Ương im lặng lúc, sau mới : “Thẩm Tấn, cách nghĩ của cậu cực đoan quá, hơn nữa, còn quá bi quan.”

      “Vậy sao?” Thẩm Tấn chỉ mỉm cười, rồi đột nhiên nhoài người áp sát vào Tần Ương: “Nhưng tôi lại tin em vĩnh viễn bao giờ thay lòng đổi dạ.”

      Tần Ương vốn ngồi ngay bên cửa sổ, bị cậu ta bức bách như thế, cả người đều bị ép sát vào mặt kính, bèn cố sức đẩy Thẩm Tấn ra: “Đừng giỡn nữa, gần đây có dịch SARS đó, cậu tránh xa tôi ra chút.”

      “Sợ cái gì!” Thẩm Tấn ngoảnh đầu nhìn lướt qua đám người đeo khẩu trang bít bùng ở xung quanh, càng càng lấy đâu ra can đảm đến phát rồ, “Nếu như cẩn thận lây bệnh cho nhau, đến bệnh viện rồi vẫn có tôi làm bạn với cậu mà.”

      “Hóa ra làm em với cậu được lợi lộc như thế đấy?” Tần Ương khỏi lắc đầu, “Thẩm Tấn, tôi bắt đầu hối hận vì quen biết cậu rồi đấy!”.

      “Giờ mới biết sao, Tần Ương? Quá muộn rồi!” Vẻ mặt Thẩm Tấn cực kỳ đắc ý, cùng áp sát hơn vào Tần Ương. “Đến đây nào, ngay bây giờ chúng ta thực hành luôn trong những cách lây truyền bệnh phổ biến nhất.”

      Khi đó, nắng sớm thoáng thoáng , xe lớn chạy nhanh đường, hàng liễu xanh hoa khoe sắc thắm lướt như trôi bên ngoài cửa sổ. Gương mặt sáng ngời của cậu con trai nọ từ từ cúi xuống, Tần Ương còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, đồng tử đột nhiên nở to.

      Môi chạm môi, chẳng qua chỉ là việc xảy ra trong chớp mắt, thế nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đủ cho cảm giác ấm áp mơ hồ từ môi lan ra khắp toàn thân. Hai cậu con trai cùng lúc sững người, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng.

      Thẩm Tấn nhanh chóng lùi ra xa, mặt nóng bừng như thể bị thiêu cháy, quên cả thở là như thế nào, dường như vẫn còn chìm đắm trong giây phút xúc động vừa qua.

      Mới vừa rồi còn cười cười trêu chọc lẫn nhau, thoáng cái im lặng như tờ. người từ lúc nào quay đầu nhìn ra cửa sổ, cố bất động như thể bị vặn mãi thành tư thế đó. Kế bên cạnh tay chân lóng nga lóng ngóng, chúi đầu chúi mặt vào quyển sách đùi, nhìn đến mức muốn rách cả trang giấy mà chữ cũng chẳng vào đầu.

      hồi lâu sau, chịu nổi bầu khí xấu hổ đó, Thẩm Tấn lên tiếng cách khó khăn: “Đằng ấy, đằng ấy, đằng ấy… thế nào lại tránh ?”.

      Bên kia vẫn nhất định chịu quay đầu lại: “Ai biết đằng ấy lại… lại…”

      Ấp úng hồi lâu vẫn là bỏ lửng câu , thế nào đây? lại thơm? lại hôn? lại cái gì? thế nào nghe cũng đúng. Cậu học sinh Tần Ương văn chương ưu tú là thế cũng có lúc bất lực với ngôn từ.

      Ngoài cửa sổ xe bỗng nhiên xuất hai cái bánh bao nóng hôi hổi. Hmm… vừa mới ra lò luôn nha.

      Khi SARS chỉ còn là quá vãng, đám học sinh lớp Mười xúm xít quanh bảng đen năm nào giờ cũng trở thành học sinh lớp Mười hai. Cái gọi là học thêm giờ đây nghiễm nhiên trở thành điều gì đó rất bình thường và hiển nhiên. Nhà trường mở ra các lớp học thêm, các bậc phụ huynh cũng nhiệt tình đề đạt ý kiến cho đám học thêm, học sinh cũng rất nhiều đứa tự nguyện tham gia các lớp học thêm. Các thầy cùng thuê nhà ở khu gần trường, nhà có ba phòng ngủ phòng khách, dạy Toán, Văn, Ngoại ngữ, ba môn khác nhau nhưng khí căng thẳng nghiêm trang giống hệt như nhau. Học sinh thay phiên nhau ra ra vào vào từng phòng , bước thất tha thất thểu, dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy.

      Trong hộc bàn nào đó, Thẩm Tấn từng sờ thấy và lôi ra quyển Nhật ký Sakura. Hình minh họa bên ngoài là trẻ khuôn mặt thanh tú, thân hình bốc lửa, vô cùng hấp dẫn. Tần Ương nhìn thấy, cười mắng cho câu: “Người thế nào xem sách thế ấy!”.

      mặt bàn cũ kỹ gồ ghề lót bằng giấy cứng màu trắng, chi chít khắp nơi những công thức tính toán xen lẫn hàng hàng lời oán thán bất mãn về thể chế giáo dục… Giữa những dòng chữ đủ hình đủ dạng đó, Tần Ương trông thấy bức thư tình, nội dung đọc vào thấy ngay giọng điệu của con . Người trong thư bảo rằng trót đem lòng quý mến cậu bạn cùng khối, người nọ rất giỏi giang, lại đẹp trai phong độ, ăn còn rất nhã nhặn từ tốn, tương lai mai sau chắc chắn vô cùng rực rỡ… loạt những từ ngữ chả ăn nhập gì với nhau cứ thế nối dài. Cuối cùng chốt lại câu, từ tận đáy lòng mong sao có thể cùng người nọ đậu vào trường đại học.

      Thẩm Tấn cười : “Con người điều kiện tốt thế này là chỉ Tần Ương của chúng ta sao?”.

      Cách lớp áo lạnh dày sụ, Tần Ương vẫn cấu vào cánh tay Thẩm Tấn cái đau điếng: “Thẩm Tấn, đừng tưởng viết bằng tay trái tôi nhận ra được nét chữ của đằng ấy nhé!”.

      Kế hoạch bại lộ, Thẩm tấn chỉ còn cách xuống giọng năn nỉ: “Đại ca, em sai rồi, đừng đánh em nha. Ngày mai là Valentine rồi, lẽ muốn người ta mang cái mặt đầu heo hẹn hò bạn hay sao?”.

      Có thế nào chăng nữa năm lớp Mười hai này vẫn là khoảng thời gian trôi qua nhanh nhất trong cuộc đời học sinh.

      Thời gian đó, nhà Tần Ương cũng dọn sang nơi ở mới. Bạn bè quyến thuộc sang chơi ai cũng tấm tắc khen ngợi cách bài trí trong nhà. Kết quả học tập của Tần Ương luôn luôn ổn định, chỉ cần thi đỗ tú tài, vào được đại học, sau đó tốt nghiệp ra trường, tìm được công ăn việc làm tốt. Bạn có thể tìm sẵn trong lúc đại học, hoặc cũng có thể sau này lập nghiệp rồi hẵng thành gia, thế nào cũng ổn cả. tóm lại con cái lớn rồi cha mẹ cũng đỡ phải bận lòng nhiều như trước. Mẹ Tần Ương cảm thấy gánh nặng vai nhiều năm qua có thể bớt phần nào, hai vợ chồng bắt đầu nghĩ tới kế hoạch tuần trăng mật thứ ai, xem như hâm nóng lại tình cảm của đôi vợ chồng già.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng cuộc sống vốn vô thường, chuyện ngày mai xảy ra hôm nay ai nào biết? Đất bằng biển êm khi gió nổi sóng gợn, mấy ai hay? Ngay đêm trước ngày sinh nhật năm đó của Tần Ương, ông ngoại cậu đột nhiên qua đời.

      Hôm ông , Tần Ương có kỳ thi ở trường, mọi người trong nhà vì thế chẳng ai cho cậu biết. Chỉ khi từ trường về nhà, thấy bóng dáng ai Tần Ương mới lờ mờ đoán ra được có chuyện gì đó lành. Ba Tần Ương gọi điện về nhà cho hay: “Tần Tần, ông ngoại con mất rồi, hồi sáng nay.”

      Tần Ương nắm chặt ống nghe, được lời nào, mơ hồ nghe thấy bên kia đầu dây tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ.

      “Mấy ngày này bên nhà ngoại có nhiều chuyện phải làm, cũng may con là đứa biết tự lo cho mình nên ba má cũng yên tâm phần nào.” Giọng của ba vẫn tiếp tục vang lên, “Thức ăn đều có sẵn trong tủ lạnh, con coi hâm lại cho nóng rồi hãy ăn. Tối nay cũng chưa chắc ba mẹ về nhà được.”

      Sau đó ông còn dặn dò thêm rất nhiều chuyện, Tần Ương đều im lặng nghe, từ đầu đến cuối chỉ đáp lại câu: “Dạ, con biết rồi ba.”

      Vừa đặt ống nghe xuống, tiếng chuông điện thoại di động cũng vừa lúc vang lên, giọng vui vẻ của Thẩm Tấn vọng sang: “Hà, chúc mừng sinh nhật sớm nhé! Thấy em có lòng chưa hả? Ngày mai phải khao người ta ăn cái gì đấy!”

      Tần Ương đáp: “Cảm ơn.” Rồi cứ thế ngơ ngác đứng bên bàn lâu, cho đến khi bóng tối dần dần buông xuống, đổ đầy căn phòng bếp màu đen như mực.

      Rất nhiều chuyện đời này, chỉ cần cố gắng chút là có thể quên . Ví như những lời , những điều nghe và chuyện bất cẩn xảy ra trong buổi sớm tinh mơ đó. Ngược lại, cũng có số chuyện vì chú tâm nên chẳng hay biết gì, đến khi tâm nghĩ lại mới phát ra từ lâu quên rồi.

      Đối với ra đột ngột của ông ngoại, người trong nhà đều sớm có chuẩn bị từ trước. Người bị chứng ung thư phổi thời kỳ cuối, nhất định ngày ra như thế. Thế nhưng vẫn là quá vội vã, từ lúc nhập viện cho đến khi qua đời chỉ vỏn vẹn hơn tháng mà thôi. Đối với con cháu hiếu thảo mà , vẫn là nhanh đến mức sao chấp nhận được.

      “Lúc trưa, ông mấy đứa còn ăn được những nửa chén cháo, sắc mặt cũng khá hơn mấy ngày trước rất nhiều. Bọn trong nhà khi đó còn bàn nhau coi có loại thuốc nào hiệu nghiệm hơn hay , mua về cho ông uống thử xem thế nào. Kết quả, buổi chiều vừa mới ngủ dậy là bắt đầu ho ra máu, má cầm khăn lau cho ông, mãi mà vẫn hết chả…Lúc bác sĩ tới kịp nữa rồi…”

      Linh đường của ông đặt ngay trong gian nhà của hai ông bà, bà ngoại Tần Ương như người mất hồn mê man lại tình hình lúc đó. khí ngập mùi đàn hương từ số giấy vàng mã vừa bị đốt cháy, bài kinh Đại Bi Chú át tiếng chuyện của mọi người, chỉ loáng thoáng nghe được vài ba câu đứt đoạn.

      “Cứ tưởng ông có thể qua được hè năm nay…”

      “… Hút thuốc, uống rượu, ông đều cai được.”

      “Mới có 69 tuổi, còn chưa đến được thất thập…”

      Tần Ương đờ đẫn ngồi đó, chờ khi những người đến viếng làm lễ xong bước lên đưa ly nước cho bọn họ. Khắp nơi nơi đều là màu trắng bạch, các bức tường treo đầy loại vải phướn năm màu vô cùng sặc sỡ, hình ảnh trước mặt lúc hư lúc thực, người vẫn ở đây nhưng hồn đâu mất rồi.

      Có người từ sau đến hỏi chuyện: “Tần Tần vẫn còn học phải con?”

      “Dạ, lớp Mười hai ạ.”

      “Thế à, vậy sắp thi vào đại học rồi nhỉ? Cố gắng học hành nha con. Trong đám con cháu, đứa học giỏi nhất là con, bình thường ông rất coi trọng con đó.”
      Người bên cạnh cũng quay sang tiếp lời: “ mới nhớ, lúc cháu còn suốt ngày toàn được ông giữ ở bên cạnh thôi… Nhưng lúc đó cháu còn bé quá, chắc là nhớ được đâu.”

      Tần Ương cười khẽ đáp: “ đâu, cháu vẫn nhớ mà.”

      Lời chìm trong tiếng khóc thương của con hiển cháu thảo trước linh cữu.

      Tần Ương biết, bản thân mình có được gia đình rất hạnh phúc. Ông bà hai bên đều còn, bất luận là bên nội hay bên ngoại, chị em trong nhà dưới đều rất hòa thuận thương nhau. Mỗi dịp lễ tết, mọi người cũng đều tranh thủ thời gian về nhà, họp mặt đông đủ bên bữa cơm gia đình, khung cảnh yên vui và ấm áp biết mấy. Đây là lần đầu tiên biết đến cảm giác mất người thân là như thế nào, từng cho rằng bản thân vô cùng thương tâm hay đau khổ, nhưng khi việc xảy ra, chỉ cảm thấy phảng phất giống như giấc mộng. Người cứ mụ mị thẫn thờ nhưng đầu óc lại tỉnh táo sáng suốt lạ thường.

      Đám tang diễn ra vô cùng trang trọng, mọi người cùng nhau quỳ xuống, cùng nhau dập đầu, cùng nhau đốt tiền giấy cho ông. Mọi nghi thức Tần Ương đều nhìn theo người lớn trong nhà mà cẩn thận làm theo. Về đến nhà lại trằn trọc mãi sao ngủ được. ra trước cặp mắt chong chong mở to luôn là quang cảnh trắng xóa. Bên tai nghe thấy những thanh nức nở đầy đau xót, hết tiếng này đến tiếng khác quẩn quanh ngừng.

      Cũng trong thời gian đó, những tờ lịch cứ kéo nhau rơi xuống cách vội vã.
      lần, gặp nhau ở hành lang, Lão Du dặn dò Tần Ương: “Sức học của em rất khá, kỳ thi lần này ổn thôi. Đừng có cố sức quá, ép buộc bản thân mình quá cũng chưa hẳn là tốt. Nếu lúc này tự mình gây áp lực cho mình chỉ sợ đến lúc vào phòng thi ngược lại … Hừm, chung, em phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào. Tần Ương đáp: “Em hiểu ạ, cảm ơn thầy.” Sắc mặt tiều tuỵ mà tái nhợt. đường về nhà, Thẩm Tấn lại từ phía sau quàng eo Tần Ương kể lể này nọ, nào là bài tập nhiều quá , có khi thức đến sáng làm cũng chưa chắc xong. Bà dạy Vật lý sao mà khó tính thấy sợ, chẳng biết đùa là gì. Còn nữa, con quá ít, cả tầng lầu của cậu ta đều là các lớp Vật Lý: “Cộng hết nữ sinh cả tầng vào, còn chưa đến được mười đầu ngón tay. Số lượng ít như thế, đừng chi đến chất lượng!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :