1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4



      Thời gian trôi nhanh quá. Mới hôm nào còn đứng dưới sân trường nhìn lén các chị lớp chụp ảnh lưu niệm, ngỏanh đầu nhìn lại, kẻ đứng trước ống kính kia hóa thành chính mình. Cơ mặt mỏi nhừ, gò má tê cứng, đổi lại được nụ cười ngượng nghịu in sâu.

      Thời tiết mấy dễ chịu. Cuối tháng Năm, trời oi và ẩm ướt, luôn luôn u ám, nặng nề đến mức cứ như sụp xuống bất cứ lúc nào. Cho dù nắng thiêu đốt như dịp tháng Sáu tháng Bảy, nhưng ra ngoài chỉ chốc thôi, mồ hôi cũng đẫm người.

      Nhác thấy ông trời có thể mưa cho trận bất cứ lúc nào, bác phó nháy cũng trở nên gấp rút, hối hả chỉnh đốn lại hàng ngũ học sinh cao thấp đều, chỉ tích tắc trán mướt đầy mồ hôi.

      “1, 2, 3!”

      “Tách!”

      Trong khuôn hình lưu trữ thời gian, Tần Ương và Thẩm Tấn đứng sóng vai bên nhau. Gương mặt non tơ, vầng trán lấm tấm trứng cá. Nụ cười trong sáng, hàm răng trắng bóc khoe ra.

      Sau khi đội hình giải tán, có người kéo tay nhau cười rôm rả, có kẻ mình đứng lặng ở cạnh bên. Chẳng mấy chốc nữa thôi, phút chia ly đến. Những ngày tháng chung lớp cùng trường, ba năm dài với biết bao kỷ niệm vui buồn có nhau, giờ lại chỉ như ba ngày ngắn ngủi, thoáng cái vụt trôi. Giờ tập quân , mồ hôi ròng ròng, còn chưa kịp quệt. Đông giá năm rồi, hơi ấm đọng lại, tay vẫn còn vương. Thầy thể dục cao to và Sử người xíu xíu xinh xinh rốt cuộc có nhau hay , bàn tán mãi cũng chẳng đưa ra được kết luận nào. Bộ váy đồng phục xấu tệ mới mặc qua vài bận, thoáng cái, cũng bị bỏ lại sau lưng.

      Đường Đường nhảy tới ôm chầm lấy từng bạn : “Nhớ viết thư cho mình đó nghen!”.

      Cuối cùng, nhảy đến trước mặt Tần Ương: “Tần Ương!” Gọi xong hai tiếng đó rất tự nhiên dang rộng hai tay ra.

      Thẩm Tấn đứng bên cạnh, cười bảo: “Bà trẻ à, cậu ấy còn phải theo hầu thêm tháng nữa cơ mà?”

      Đường Đường cong môi: “Cứ mặc đấy!” Trong ánh mắt ra rành rành vẻ khiêu khích.

      Tần Ương đưa tay ra, vòng tay sau lưng bạn. Nhớ lại lần đầu tiên hai bên gặp nhau, bên khóe miệng Đường Đường bập bập cây kẹo que, chỉ đứng tới cằm cậu thôi nhưng cánh tay tròn lẳn còn to hơi hẳn tay cậu, thái độ ràng là của tiểu thư quen thói được nuông chiều: “Đằng đó tên là Tần Ương hở?” Tần thời minh nguyệt hán thời quan, Thái dịch phù dung Vị Ương liễu(*)?”.

      (*) câu trong bài Xuất tái của Vương Xương Linh, nhà thơ thời Thịnh Đường

      Vòng tay bất giác lại càng thêm dịu dàng, xung quanh bắt đầu có người rú lên. tỉnh bơ rời khỏi tay Tần Ương, chạy tìm chủ nhiệm lớp để tiếp tục màn mè nheo của mình.

      “Tần Ương, đằng này cũng muốn!” Ở bên cạnh có ai đó vươn tay đến, giọng cũng bắt chước y hệt thái độ nũng nịu vừa nãy của Đường Đường. Tần Ương trông thấy điệu bộ cợt nhả của cậu ta, đấm ngay cho cú vào vai: “Lợm giọng, chết !”. xong bước vội về phía phòng học, trong hộc bàn vẫn còn mớ bài tập chờ cậu giải quyết nốt cho xong.

      Đuổi theo phía sau lưng là giọng ai đó vờ vĩnh rên rẩm cùng tiếng cười nắc nẻ giòn tan của Đường Đường, và cả khí đậm màu ly biệt cứ quẩn quanh mãi tan.

      Ông trời làm mình làm mẩy suốt cả buổi sáng, mãi đến tận giờ trưa, cơn mưa mới ồ ạt tuôn xuống. Thoáng chốc, cả bầu trời tối đen như mực. Mưa quất rào rào vào cửa sổ, giòn giã, nhịp hối hả, cứ như muốn đập vỡ lớp thủy tinh mỏng manh kia. Sấm đùng đoàng đánh mãi, nhìn ra bên ngoài, tất thảy đều mở mịt. Cửa kính nhòe nhoẹt những nước, chỉ thoáng thấy tầng lầu phía đối diện vừa sáng ánh đèn, những đốm sáng trắng bạch giăng mắc khắp nơi, tiếng gió gào quét qua khắp chốn, quang cảnh hệt như giấc mộng kinh hoàng.

      Lúc Tần Ương từ phòng giáo viên ra, hành lang từ lúc nào bị mưa tạt ướt sũng. Bóng những cây thủy sam run rẩy trong mưa, cành lá chập chờn đan quyện vào nhau tạo thành quần thể hỗn độn. Mặt đất đầy những vũng nước đọng, bắn lên những vạt nước li ti, tiếng tí tách nho chừng như tan lẫn vào trong tiếng mưa ồn ã bên ngoài. Gió tạt ngang rin rít, tưởng như có thể thổi bạt người ta như cánh diều.

      ai đó đứng trước mặt Tần Ương, mỉm cười, đôi cánh tay mở rộng: “Ôm cái nào!”.

      Còn chưa kịp đáp lại, giây tiếp theo, người bị ôm chặt, thân thể áp sát vào nhau qua lần vải ấm.

      “Tần Ương, nguyện vọng của cậu là được vào trường nào?”

      “Trường G”. Đó là ngôi trường có hơn trăm năm lịch sử thành lập, đội ngũ giáo viên những có kinh nghiệm giảng dạy phong phú mà đối với học sinh thái độ cũng hết sức tận tâm. Là nơi Tần Ương nhắm đến từ lâu lắm rồi.

      “Của tôi là cấp III trường mình.”

      Hạt mưa từ bốn phương tám hướng tạt đến, gió mạnh mẽ thổi thốc qua, vờn kéo quần áo bay phấp phới. Tất cả đều lạnh, chỉ duy nhất cơ thể nóng ấm của người bên cạnh, ấm áp đến mức khiến lòng sinh ra quyến luyến, muốn rời .

      kiềm lòng được, Tần Ương ngả mình vào vai Thẩm Tấn, vòng tay ôm cậu ta: “Cố mà thi nhé!”.

      “Ừ.”

      Có cái gì đó thôi thúc trong cơ thể, mãnh liệt và dồn dập, như muốn phá tung lồng ngực mà thoát ra. Tần Ương níu chặt áo Thẩm Tấn, lờ cảm giác buốt nhói do đầu móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay gây ra. Mơ hồ cảm thấy đau, vì sao nhưng cái ôm của người bên cạnh cứ càng lúc càng siết chặt, như thế có bao nhiêu cũng đủ, gần thêm chút nữa, lại chút nữa, chỉ hận sao thể đem người trước mặt dung chứa vào máu thịt của mình.

      Thẩm Tấn, buổi ban đầu gặp gỡ, lẽ phải quấy chẳng hiểu được hơn ai, vẻ mặt lúc nào cũng ngổ ngáo bất cần, đích thực là “ông trời con” ương bướng ngang ngược trong trời đất này. Thâm tâm thể ưa nổi cậu ta. Về sau cãi cọ, thậm chí là đánh nhau, sau đó lại giải hòa, sau đó nữa là tâm tư giãi bày, sau nữa dần dần lớn lên, đôi bên đều có hướng riêng của mình.

      Trời vẫn mưa, gió vẫn thổi, nhịp tim ai dập dồn yên?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc ra khỏi trường , đâu đâu cũng thấy tài liệu ôn tập vứt tả tơi mặt đất. năm dài đằng đẵng, bao gánh nặng bài vở cùng áp lực học sinh, cũng trong giờ phút đó mà bất ngờ bộc phát. Dòng người cuồn cuộn đổ về phía cổng lớn. Bên cửa sổ, có người vui sướng ném bỏ bút giấy, những trang giấy ngập chữ, đủ màu mực chầm chậm rơi xuống. Có người đứng giữa đám đông hét to sung sướng: “Tự do rồi!”. Mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nho vang lên đâu đây.

      Suốt ba ngày liền, ba mẹ Tần Ương đều đứng ngoài cổng trường, ngay bên dưới bóng cây cổ thụ mà đợi cậu. Vừa nhìn thấy Tần Ương, lập tức chạy ngay đến, rối rít bày ra đủ các thứ: nước khoáng ướp lạnh, khăn mặt, còn có cả chè đậu xanh bách hợp do nhà tự nấu... Cứ thế, mỗi người bên vừa lăng xăng chăm sóc vừa hỏi chuyện thôi.

      “Thế nào? Có đói bụng con? Hôm nay ba có mua con gà tơ đây, chờ chút nữa về nhà bằm canh cho con uống...”

      Hết chuyện này đến chuyện khác, đều tỉ mỉ và vặt vãnh như thế, ra trong lòng chỉ có câu duy nhất: “Làm bài thế nào rồi hở con?”, chỉ là dám ra mà thôi.

      Đến hẹn lại lên, mỗi khi mùa thi cứ đến gần, báo đài lại lập tức lên tiếng, nhắc nhở: con nít thời nay tính tình nhạy cảm dễ xúc động, gia đình nên tạo thêm áp lực cho trẻ . Lỡ may thi trượt lần liền dại dột nghĩ ngay đến việc nhảy lầu biết phải làm sao?

      Tần Ương ngẩng mặt nhìn ba mẹ, ôn tồn : “Đề thi khó lắm, con nghĩ là mình có thể đậu được.”

      “Thế hả con, ừ, ừ, thế là tốt rồi, làm bài được tốt rồi, bỏ , bỏ , chuyện này nữa... Hai tháng tới chung ta chỉ việc nghỉ ngơi...”

      Tần Ương mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt lại dõi theo bóng người phía xa xa, mái tóc buông lửng sau gáy, vẻ mặt cao ngạo bất cần, mình giữa biển người đông đúc. Bầu khí ồn ào những tiếng hỏi han, huyên náo những câu thăm hỏi, còn kẻ nọ cứ thế mà , thong dong mà đơn lạ. Thẩm Tấn.

      Kết quả sau đó quá đúng như dự liệu, với số điểm vượt xa điểm chuẩn, Tần Ương đỗ vào trường phổ thông G như mong muốn. Đường Đường thi vào học trong trường trọng điểm Y. Mọi người ai nấy đều có chỗ đến cho riêng mình, chỉ riêng Thẩm Tấn, tới giờ vẫn chút tin tức nào.

      Đám bạn cùng lớp về trường lấy chứng nhận tốt nghiệp, ai nấy cũng hào hứng khoe chuyện của mình.

      “Á à, tao và mày vẫn học cùng trường, vẫn là bạn học nhá!”

      “Cậu học ở trường Z hả” Mình trường S nè. Hai trường này gần nhau lắm, mà lại thường tổ chức các hoạt động ngoại khóa chung lắm đấy.”

      “Các cậu hay gì chưa? Tui và Tiểu Tuyết năm tới vẫn học chung lớp đó! Chung lớp đó nha!”

      “...”

      Trong thoáng, gian phòng làm việc nho của thầy bỗng đầy ắp tiếng cười huyên thuyên.

      Chủ nhiệm lớp vẫn cảm thấy tiếc nuối cho Tần Ương: “Kết quả thi của em mà cao thêm hai điểm nữa là có thể vào trường tốt hơn nữa rồi. Sao vẫn có chí tiến thủ chút nào vậy hở?”.

      Ở bên kia, thầy dạy Toán vừa xem bảng điểm của Đường Đường vừa la ầm lên: “Lúc thi thử phải em làm bài rất tốt hay sao? Tới lúc thi sao chỉ được nhiêu đây điểm thế này? Còn đâu mặt mũi của thầy nữa hả, con này?”.

      bạn vốn luôn nước đến chân mới nhảy nên thành tích rất phập phù bèn giở điệu cười ăn vạ: “Em cũng biết tại sao nữa thầy ơi...”

      Tần Ương đưa mắt nhìn xung quanh, tìm mãi vẫn ra Thẩm Tấn: “ ơi, Thẩm Tấn...”

      “Thằng bé đó là đến sớm nhất ấy, lấy xong giấy chứng nhận mất rồi.” Vừa chủ nhiệm vừa kiểm tra lại danh sách, “Lần này Thẩm Tấn thi khá tốt, nếu xét tuyển vào cấp III của trường ta tuyệt đối có vấn đề gì. So với điểm số bên trường G của em cũng thua kém là bao. Hai năm nay thằng bé học hành rất có tiến bộ.”

      Sau đó Lý còn vỗ vai Tần Ương thêm nhiều chuyện khác. Cậu con trai đứng nghe mà đầu óc chẳng thể tập trung, lòng dường như ít nhiều hụt hẫng.

      Thời gian cứ căng thẳng trôi qua, hai tháng sau đó lại nhàn nhã đến ngờ. bài tập, giờ ôn luyện, những cuộc thi thủ trắc nghiệm điên đầu, càng có cái gọi là cộng trừ nhân chia ABCD, thế nên cũng nốt những cái gọi là lo lắng hay phiền muộn.

      Đường Đường gọi điện tới, ca cẩm: “Ngủ nhiều tới mức đầu mọc rêu lên cả rồi!” Sau lại cứ dặn dặn lại: “Cậu nhớ phải viết thư cho tôi đó nghen!” Giọng điệu tiểu thư đầy vẻ cưỡng ép.

      Tần Ương vẫn giống như lúc học, mọi thứ đều chiều theo ý bạn: “Nhất định, nhất định, nhất định mà.” Đột nhiên hỏi Đường Đường: “Cậu có gặp qua Thẩm Tấn ?”.

      hỏi thêm rất nhiều người, kể cả những người xưa nay vẫn qua lại thân thiết với cậu ta, nhưng ai biết được cậu ta đâu về đầu. Tần Ương cũng từng đến nhà tìm thử, nhưng cửa ngõ hết thảy đều vắng vẻ, gọi mãi hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.

      “Thẩm Tấn? Làm sao tôi gặp cậu ta được chứ? Cậu ta vào cấp III trường mình đúng ? Tiêu Như cũng thế. Tiểu Như là ai hả, bạn Thẩm Tấn đó. Kỳ này hai đứa nó sướng phải biết, đâu làm gì cũng có đôi có cặp. Tôi và Xuyến Xuyến Dương Dương có muốn cũng chẳng được, ha ha ...”

      Đầu dây bên kia cứ thỏa thích , đầu dây bên này điện thoại nắm chặt trong tay, nhưng chữ, Tần Ương cũng nghe ra.

      Cơn mưa mùa hạ ngày hôm ấy, hành lang vắng ngập tiếng mưa rơi, vòng tay nóng ấm bên người, tất cả đều phảng phất như cảnh trong giấc mộng, chỉ có nỗi đau xót trong ngực ngay lúc này đây, mới là chân nhất...

      Mùa hè năm đó, trời nóng như đổ lửa.

      Sau khi đầu trần dang mình trong nắng, Tần Ương đem về được xấp giấy viết thư. Màu sắc giản dị, chỉ mỏng khâu lề, bề mặt mịn màng mà dày chắc, góc phải phía bên còn có hình hai đứa bé trai đầu to đứng nắm tay nhau, quần áo lem luốc, mũi chảy thò lò, nụ cười khoe răng sún, hai bàn tay đỏ hồng be bé nắm chặt rời.

      Bắt đầu viết nắn nót địa chỉ và mã bưu chính của trường cũ lên từng phong thư , sau đó cất cẩn thận vào trong ngăn bàn. ti vi, song ca Vũ Tuyền cao giọng hát:

      Thà em cứ giá băng

      Cho thôi thương nhớ

      Thôi em cứ hững hờ

      Để đành buông tay

      Thà lần đau

      Còn hơn từ nay muôn kiếp sầu bi

      ...

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cuối tháng Tám làm thủ tục nhập học trường mới, mẹ kiên quyết muốn đưa Tần Ương , Tần Ương lại kiên quyết từ chối. đứa con trai cao hơn mét bảy rồi, học còn muốn mẹ theo bên cạnh che nắng cho ư, sao lại có người biết xấu hổ đến thế?

      Mẹ Tần Ương vì thế mà đâm ra buồn lòng, suốt từ sáng đến tối cứ quay sang kiếm chuyện vô cớ với ông nhà. Ông bố nhà họ Tần đành đem nhẫn nại tôi luyện qua hơn mười năm chung sống mà gắng lòng chịu đựng.

      Hôm khai trường, Tần Ương cố ý sớm hơn những nửa tiếng đồng hồ. Ấy thế mà xe buýt vẫn cứ đông chật người, ngay cả gian để thở cũng chẳng có. Trong biển người đó, chiếm phần đông là những gương mặt trẻ măng đầy vẻ hào hức vẫn trông mong, chắc quá nửa đều là học sinh đường đến trường G nhập học. Có khi, có cả bạn cùng lớp tương lai trong số đó cũng nên.

      Vừa lách đến chỗ ngồi, thở phào hơi, xe đột ngột ngoặt gấp. Tần Ương mất thăng bằng, vội chống tay lên kính cửa sổ để trụ vững cả người, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc mơ hồ phản chiếu mặt kính. Trong thoáng, Tần Ương ngẩn cả người, chưa kịp nhìn kỹ, phía sau bất chợt ùn đến trận xô đẩy ồn ào, dường như có người muốn xuống xe. Chờ khi Tần Ương ngoảnh lại nhìn, bóng người kia biến mất từ bao giờ.

      Mình hoa mắt sao? Tần Ương thầm nghĩ. Trong lòng hiểu vì sao cứ thấp thỏm yên.

      Bên trong trường, đại sảnh đông nghịt người, hết thảy học sinh mới đều tập trung về phía bảng đen to tướng đặt nơi giữa phòng, tranh nhau tìm kiếm tên và chen lên được trước bảng, năn nay có tất cả mười hai lớp mới, trong cái biển chữ mênh mông ấy, muốn tìm ra tên mình chẳng dễ chút nào.

      Ngón tay từ rà xuống, lướt qua từng tên : số 6, Tần Ương; số 7, Thẩm Tấn ...

      Thẩm Tấn...

      Tần Ương ngây người ra, Thẩm Tấn, Thẩm Tấn, Thẩm Tấn... Trùng tên trùng họ đến mức quá đỗi trùng hợp, trùng hợp đến nỗi tim thắt lại vào giây.

      “Nè bồ tèo! Sao lại đứng đó mà ngẩn tò te ra thế này?”

      Chậm rãi nghiên đầu nhìn qua, Tần Ương sững người nhìn đăm đăm vào kẻ bên cạnh.

      Người nọ xòe năm ngón tay xua xua trước mặt cậu: “Nào, cho tôi biết, mấy ngón, ở đây có mấy ngón?” xong, lại tức khắc phá ra cười ha ha, tóc mái vẫn xập xòa, như cặp kính gọng án ngoài đôi mắt đẹp ngày nào. “ nghe này, chúng ta vẫn là bạn cùng lớp đó, số thứ tự của cậu ngay tôi chứ đâu xa xôi gì.”

      “Ầm...”, tiếng động nặng nề bất chợt vang lên, mọi người xung quanh la hét chí chóe tranh nhau nhảy dạt ra xa, biết tại sao tấm bảng đen to tướng là thế mà đổ kềnh ra đất mất rồi.

      “Ha ha, xúc động đến vậy sao?” Cảnh ấy càng khiến cho người nọ đắc ý cười lớn hơn, “, chúng ta vào lớp tìm chỗ tốt ngồi cùng, tiếp tục làm bạn cùng bàn của nhau.”

      Tần Ương nửa tỉnh nửa mê cứ thế bị cậu ta bá vai kéo mạch khỏi đám đông ở đại sảnh, leo cầu thang lên lầu, rẽ vào phòng học cuối dãy, rồi ngồi xuống bàn ngay giữa lớp.

      đường nghe người nọ kể lể ầm ĩ: “Điểm của tôi vừa hay bằng với điểm chuẩn của trường G, ba tôi nghe tin này xong vui đến phát điên, cái gì cũng lấy tiền ra cho ngay. Hứ, với tôi, chuyện gì ông già cũng chỉ biết xùy tiền ra thôi.”

      “Tần Ương à, khổ lắm đó, người ta khổ sở lắm đó... Hai tháng trời ngày nào cũng phải è cổ ra học! Ba năm phổ thông gì gì đó, cứ tiếp tục thế này, chắc là tôi phát điên mất thôi!”

      “Tần Ương, Tần Ương... Tần Tần, Tần Tần ... Cậu xem, lúc nhìn thấy tôi có phải là rất bất ngờ , có phải là xúc động ? Mừng tới phát khóc luôn có phải ? Lúc ở xe người ta thấy cậu rồi, nhưng cậu lại nhận ra...”

      “Tần Tần?”

      “Thẩm Tấn.” Ánh mắt Tần Ương từ đầu đến giờ vẫn chỉ chăm chăm nhìn nơi cổ Thẩm Tấn.

      “Hở”

      “Xòe tay ra”

      Ngày đầu tiên nhập học trường mới, Thẩm Tấn có quà kỷ niệm khó quên mang về. Trong lòng bàn tay là chú rùa to, mu bàn tay cũng là chú rùa to. Đôi rùa to tướng làm sao, khả ái làm sao. Báo hại lúc ngồi xe về nhà, hai nữ sinh bên cạnh cứ bấm tay nhau nhìn mu bàn tay Thẩm Tấn, cười khúc khích ngừng.

      Thẩm Tấn xị mặt bảo: “Được rồi, Tần Tần, là tôi sai, là tôi sai rồi, còn chưa chịu bỏ qua cho người ta sao?”.

      Tần Ương ngồi lơ đãng ngắm cảnh vật trôi qua bên người cửa sổ, khe khẽ trả lời: “Bạn này, tôi có quen bạn sao?”

      Trường trung học G nằm ở góc Đông Bắc của thành phố, từ nhà Tần Ương đến đó dù là ngồi xe buýt chăng nữa cùng phải mất kha khá thời gian.

      Tinh mơ mỗi ngày, khi hai vợ chồng nhà họ Tần vẫn còn mải mê trong mộng đẹp, cậu con trai mình trở dậy, rón rén rửa mặt đánh răng. đài phát thanh phát sóng tiết mục Bình Sách quen thuộc, tác phẩm của Nhị Nguyệt Hà(*), còn người bình là ai ngay cả tên cũng nhớ , chỉ biết đó là giọng nữ rất dày và ấm. Ba năm trung học, từ Khang Hi Đại Đế cho đến Càn Long Đại Đế, Tần Ương đều được ấy giảng cho nghe.

      (*) Nhà văn Trung Quốc nổi tiếng với series truyện viết về các vị hoàng đế nhà Thanh: Khang Hi, Ung Chính và Càn Long.

      Lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, mới nghe có tiếng lịch kịch bên phòng ba mẹ. Rồi ba Tần Ương vừa mở cửa vừa mắt nhắm mắt mở : “Tần Tần học hả con? Nhớ cẩn thận nha con.”

      Tiếp theo sau đó, giọng ngái ngủ của mẹ Tần Ương cũng vang lên: “Con trai cưng à, đường phải cẩn thận đó. Tần Kiến Quốc, sáng nay tôi muốn ăn tiểu long bao(*) đó nha...”

      (*) món ăn vặt nổi tiếng của vùng Giang Nam Trung Quốc, khởi nguồn từ cổ trấn Nam Tường nằm ở Tây bắc Thượng Hải. Là loại bánh bao nhân thịt, vị đậm nhạt tùy vùng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dọc theo hai bên đường 460, có rất nhiều trường học, nhà máy và chung cư cao tầng. Vào những giờ cao điểm, giới nhân viên công sở và học sinh lại chen vai thích cánh nhau xe buýt. Trạm chờ gần nhà Tần Ương vừa hay lại là trạm ngừng cuối, chuyển xe đầu ngày bao giờ cũng xuất phát trong khoảng từ sáu giờ cho đến sáu giờ rưỡi. Đối với Tần Ương và Thẩm Tấn mà , đây đúng là lựa chọn tiện lợi cho việc lại.

      Hàng điểm tâm bên cạnh trạm xe cũng mở cửa từ rất sớm, từ xa xa đến đây có thể trông thấy đám khói trắng chờn vờn bốc cao, dù mưa hay nắng, mỗi ngày đều như . Còn chưa đến sáu giờ bắt đầu mở cửa, trước đó , hai tiếng lục đục nhồi bột, nêm nhân, nhóm lò, bày biện hàng quán... Nếu như nhà ở xa hơn chút, e rằng càng phải dậy sớm hơn. Ở nơi thành thị nhịp sống mỗi ngày hối hả gấp rút này, cho dù là kẻ bán điểm tâm hay người mua điểm tâm, muốn kiếm được miếng cơm ăn, đối với cả hai bên đều chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

      Mua hai phần xôi nếp, hai bịch sữa đậu nành, phần đường, phần có đường, Tần Ương vừa leo lên xe nghe thấy ngay tiếng gọi vô cùng hào hứng: “Chào!”.

      Bên góc trái của xe, Thẩm Tấn ngồi ở băng ghế đôi hàng đầu tiên, vẫy tay gọi cậu. Đôi mắt nheo nheo ngời ánh triêu dương, nhìn hau háu vào suất điểm tâm trong tay Tần Ương.

      “Ngoan nào, kêu tiếng “ cho đằng ấy ăn.” Nhìn dáng điệu tươi cười nịnh nọt lấy lòng của Thẩm Tấn, Tần Ương ngồi xuống bên cạnh, lấy suất mua đôi đưa cho cậu ta.

      Xe bắt đầu chạy, được chốc lại ghé trạm, ghé xong lại chạy tiếp. đường phố, mỗi lúc người thêm đông dần. Dọc theo đường , các ngôi chợ , các hàng quán cửa tiệm, cũng chỗ này nối đuôi chỗ kia thi nhau mở cửa. Nước dùng sôi sùng sục, hơi bốc lên, tụ quánh trong khí, khiến cảnh vật như chìm trong màn sương hư ảo, mênh mang. Bên vỉa hè có người trải bạt bày hàng làm nơi buôn rau bán cải, bị ban quản lý trật tự đô thị đến tận nơi xử phạt bắt hàng, tay chủ buôn nhanh chân bỏ chạy, còn quên vác theo bao to đất. Cuộc rượt đuổi ngày càng trở nên ầm ĩ, chạy vượt mặt cả xe ô tô, khiến cho xe tròng trành rung lắc, người bên trong cũng thất thanh kêu vang. Mấy bé học cùng khóa cùng trường tựa hồ say xe, cứ liên tục nôn khan, khiến các hành khách xung quanh cũng nhăn nhó buồn nôn theo. “Ai lên xe làm ơn mua vé giùm...” Người bán vé len qua len lại giữa đám đông, ngay cả khoảng trống cuối cùng để thở cũng bị chiếm mất. Tần Ương nhìn theo cái bóng di chuyển như cá bơi ấy, đột nhiên nảy ra so sánh kỳ quái, đám bán vé có phải đều tuổi Tị ta?

      Người ngồi bên cạnh sau khi ăn no rồi lăn ra ngủ, đầu gà gật ngả vai Tần Ương. Phía cằm, có thể trông thấy vài sợi ria con vừa mới nhú. Hàng mi dày yên ắng khép lại, đổ bóng nhàn nhạt xuống gương mặt cậu ta. Mái tóc lúc trước bởi nhuộm vàng mà xác xơ bù xù nay qua quá trình tẩy rửa cũng trở lại màu đen ban đầu... Những đuôi tóc cứ đâm vào cổ Tần Ương, gây ra cảm giác nhồn nhột.

      Phía trước đèn bất ngờ chuyển đỏ, bác tài mạnh tay kéo cần thắng, người trong xe theo quán tính đổ nhào về phía trước. Chỉ thấy Thẩm Tấn khẽ chau mày, đôi mắt nhắm nghiền đột nhiên mở bừng, ánh nhìn trong sáng đối thẳng vào Tần Ương. thoáng ấy, có kẻ tim bỗng dưng vô cớ đập mạnh. muốn quay mặt , nghe Thẩm Tấn dương dương ra vẻ tự đắc “Đẹp trai ha? Hotboy số 1 trường G đó nha!”.

      “Ghê nhá!” Tần Ương thụi ngay cho Thẩm Tấn cái cùi chỏ, ghét nhất vẫn là cái thói tự sướng của cậu ta thôi.

      Thẩm Tấn cũng tránh, chỉ cười “he he” mấy tiếng, ghé đầu vào bịch sữa đậu nành trong tay Tần Ương tò mò: “ đường hả?”.

      “Ừa.”

      Nghe thế nụ cười lập tức sinh ra mấy phần trêu chọc: “À ha, có người vẫn còn sợ say xe?”.

      Hồi tiểu học, có lần nhà trường tổ chức cho đám nhóc chơi xuân. Sáng sớm ngày hôm ấy, Tần Ương vì trót uống phải ly sữa bò pha với mật ong, mà dọc đường nôn lên nôn xuống còn khủng khiếp hơn cả đứa con thể chất yếu ớt nhất lớp. Bởi thế, những hình tượng lớp trưởng đầu tàu của Tần Ương hoàn toàn sụp đổ mà còn để cho Thẩm Tấn có cái cớ hay ho tha hồ cười nhạo. Cho đến giờ, tai nạn ngoài ý muốn ấy vẫn còn theo ám ảnh Tần Ương, có cho vàng cũng dám lớn gan ăn đồ ngọt trước khi lên xe nữa.

      Kéo tay Tần Ương lại gần ma mãnh uống trộm ngụm, Thẩm Tấn khoan khoái nheo mắt: “Mai mua cho mình phần đường luôn bồ.” Vốn tính tưởng bở, cho rằng mỗi ngày sau đó luôn được Tần Ương mua hộ bữa sáng cho.

      “Ngày mai tự mà mua lấy!”

      “Nè, nè, chúng ta là em với nhau mà...”

      Lớp của Tần Ương và Thẩm Tấn xếp thứ tư, nằm ở phòng cuối cùng dãy phòng học lầu ba. Trường có lịch sử thành lập lâu đời, các tầng lầu vẫn giữ được kiến trúc mái cong lưỡi đao truyền thống, trong sân trường nhìn đâu cũng thấy bóng cây ngô đồng. Từ cửa sổ lầu ba nhìn ra trông thấy vườn hoa, giữa vườn là cây cổ thụ hơn trăm tuổi song vẫn tươi tốt như ngày nào, mỗi năm hai mùa xuân hạ lại rợp bóng sum suê, cành lá xanh bóng màu ngọc bích.

      Chủ nhiệm lớp là thầy giáo trạc tuổi trung niên họ Du, dạy môn Ngữ văn, có tật lắp lại còn lắm lời, bọn học sinh trong lớp bàn nhau ngầm đặt cho biệt danh gọi là “Lão Du”.

      Lão Du rất thích cổ văn, chỉ bài Liêm Pha, Lạn Trương Như liệt truyện(*) mà cứ dạy dạy lại đủ tháng mới thôi. Bọn học sinh ám ảnh đến độ kêu bất kỳ đứa nào mở miệng ra là cũng có thể ê a đọc được: “Liêm Pha giả, triệu chi lương tương dã...”

      (*) Thiên thứ 81 trong bộ Sử Ký đồ sộ của Tư Mã Thiên.

      Cũng bởi thế mà Thẩm Tấn rất bất mãn với thầy giáo này: “Tụi bây coi Lão Du, người gì đâu vừa ốm vừa cao, hệt như cây tre miễu. Thử mặc vào nguyên bộ đồ xanh coi, thấy giống y như là Phạm Tiến(*) vậy! đúng, đúng, Phạm Tiến người ta tốt xấu gì cũng là nhà nho... Khổng Ất Kỷ(**), phải, ổng là Khổng Ất Kỷ thời nay đúng hơn!”

      (*) nhân vật đặc sắc trong Nho lâm ngoại sử. Nhiều năm liền ứng thi đều đổ đạt, về sau nhờ cất nhắc của quan chủ khảo trường thi mà công toại danh thành.

      (**) Nhân vật chính trong tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Lỗ Tấn, là người học vấn kém cỏi, kiến thức hạn hẹp nhưng lại rất thích làm ra vẻ ta đây, khoe khoang bản lĩnh với người khác

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bốn phía rộ lên tiếng cười hưởng ứng, nhưng Thẩm Tấn vẫn chưa hả được ấm ức trong lòng, phải quay đầu sang hỏi Tần Ương mới chịu: “Tần Ương, cậu coi có đúng ?”.

      Lúc này, Tần Ương bắc ghế đứng bảng cầm thước kẻ vẽ vời gì đó. Được Lão Du chọn làm ủy viên cho hội tuyên truyền của trường, thế tức là nhiệm vụ ra báo hằng tháng cũng thuộc về Tần Ương nốt. Dĩ nhiên là cậu làm mình. Bên cạnh đó cũng có các bạn khác phụ trách việc viết văn vẽ tranh, nhưng khổ nỗi họ đều là con cả, thế nên nhiệm vụ vinh quang leo trèo kẻ bảng này ngoài thân con trai duy nhất là Tần Ương ra còn là ai?

      Gọi tiếng, thấy Tần Ương chẳng thèm để ý đến mình, Thẩm Tấn đời nào chịu thôi, lại ầm ĩ kêu to hơn nữa: “Bớ! Tần Ương!”.

      Tần Ương lúc này mới cau mày quay đầu lại: “Nếu cậu rảnh rang như vậy ngồi dịch bài cổ văn khi nãy ra văn đại , coi chừng chiều nay Lão Du khảo bài gọi ngay cậu cho xem.”

      , dịch dịch.”

      Lão Du, ông thầy này dữ dữ, nhưng có tuyệt chiêu cực kỳ lợi hại, chính là . Nếu dịch xong bài văn, thế nào cũng được nghe tràng thuyết giáo ca cẩm, ca, ca nữa, cho đến tận hừng đông vẫn còn chưa xong.

      “Cái ông Tư Mã Thiên này cũng ngộ, chắc là chưa được chơi đêm bao giờ nên mới ngồi nhà viết ra cái chuyện chán ngắt thế này. Hứ, người vì buồn chán mà viết, người vì buồn chán mà đọc, đúng là trời sinh đôi!” Đọc sách, Thẩm Tấn cũng chịu an phận mà đọc.

      Xung quanh lại lớn tiếng hò theo: “Chí lý, mình ổng buồn chán còn chưa đủ, phải kéo người ta theo hầu mình mới chịu chứ!”.

      “Ấy, ấy, im cái coi tao cho nghe, nghe đồn là Lão Du chưa có vợ đó...”

      Càng chủ đề câu chuyện càng chệch sang hướng khác, cứ xoay xoay lại ba chữ “Sống về đêm” mà suy diễn đủ điều. Bọn con trai cười đến khoái trá, cười đến đểu giả, đám con ngoài đỏ mặt mắng hai tiếng “đáng ghét” cũng chẳng biết làm sao.

      trận vụn phấn rơi lả tả xuống đỉnh đầu Thẩm Tấn, cậu ta ôm đầu kêu to: “Tần Ương, cậu lại ức hiếp người ta!”.

      Thẩm Tấn bày ra bộ mặt hề với Tần Ương, vừa cúi xuống viết được vài chữ lại ngẩng lên: “À, hôm nay Lão Du bắt buộc cậu phải làm cho xong bài báo bảng này hả?”.

      “Ừ” Vài đường phấn thẳng tắp lại men theo thước kẻ nhàng ra giữa nền bảng đen bóng.

      “Vậy khi nào về.”

      “Khi nào xong về.”

      “Thế bao lâu xong?”

      “Tôi cũng biết.”

      “Hmm... ly trà sữa, tôi đợi đằng ấy về cùng.”

      Chiếc thước kẻ ấn mặt bảng phút chốc chệch sang bên, đường kẻ ra cũng ngoằn ngoèo như giun “ có trà sữa đâu.”

      “...Biết ngay là keo kiệt mà...”

      Quay lưng lại tiếp tục làm bài, nhưng càng đọc bài khóa lại càng thấy buồn nôn quá . Thế là Thẩm Tấn dẹp Ngữ văn sang bên, mang vở Toán ra xem, “tập hợp”, “tập hợp mẹ”, “tập hợp con”, “chứa trong”, ... Toàn những khái niệm đơn giản mà viết rắc rối đến quỷ cũng hiểu nổi.

      “Nè... trà sữa, thích nóng hay lạnh hở?” Phía sau có người bỗng ngập ngừng lên tiếng.

      ấm thôi.” Khóe môi Thẩm Tấn cong lên, nom hệt cáo già, trông đến là gian.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :