1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngược lại trong đại hội thể dục thể thao toàn trường năm ấy, cái tên Thẩm Tấn ai lại biết. Người đầu tiên về đích cuộc thi chạy bộ ba ngàn mét. Giây cuối cùng vượt qua đích đến, cũng giống như bao mối tơ lòng bỏ lại phía sau, hưng phấn đến mức cởi cả phăng chiếc áo, dốc ngược mặt lên chai nước suối mát lành. Những sợi tóc ướt đẫm buông xuống hai bên má, đôi mắt phượng toát lên kiêu hãnh mãnh liệt khi lướt qua toàn bộ khán giả nơi sân trường.

      Cơ thể thiếu niên cao gầy mà rắn rỏi, kết hợp hài hòa với gương mặt điển trai nhuốm nét cao ngạo lạnh lùng, hình ảnh đó khiến ít nữ sinh vô cớ đỏ mặt, tim đập dồn như hươu chạy.

      Tần Ương khi đó đảm nhiệm vị trí hậu cần bên đường biên, nhìn thấy cậu con trai đó từ phía xa dần vượt lên vị trí dẫn đầu, rồi gần hơn, nhìn cả mớ tóc mai chớm dài nhờ bỏ công nuôi dưỡng lâu nay của cậu ta, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ít nhiều lạ lẫm.

      Nghỉ hè năm đó, cũng chẳng thấy Thẩm Tấn sang nhà tìm Tần Ương lần nào. Do dự mãi, cuối cùng Tần Ương cũng lần theo địa chỉ mà tìm tới nhà mới của Thẩm Tấn.

      Vừa đến trước cửa nhà nghe thấy tiếng cười ầm ĩ lẫn trong tiếng nhạc đinh tai điếc óc vẳng ra từ bên trong, trong thoáng, Tần Ương chợt cảm thấy rất muốn quay về.

      Cửa mở, điều đầu tiên cảm nhận được chính là luồng khí lạnh ngắt phả xuống từ cao và thứ nhạc nặng nề giậm giật. Tần Ương nắng ban trưa mà đến, bấy giờ khỏi cảm thấy váng vất, đầu óc tự nhiên trống rỗng, đối diện với vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Thẩm Tấn, nổi lên lời.

      Cho đến khi điếu thuốc kẹp nơi tay Thẩm Tấn cháy tàn, lửa đỏ chạm đến da, giật mình buông ra, tàn thuốc rơi lả tả xuống giữa hai người, Thẩm Tấn mới dần dần lấy lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.

      Từ phòng trong chẳng mấy chốc có người ngoác miệng hét vọng ra: “Nè nè, Thẩm Tấn, ai đến đó? Đầu Heo phải ? Sao nó kêu là nó đến được mà ta?”

      phải...” Thẩm Tấn nghẹn lời, xoay người vào trong, trầm giọng quát lên tiếng: “Im miệng cho tao, đây là nhà của ai, mày la lối cái gì thế hả?”

      Khi quay lại đối mặt Tần Ương giọng ôn tồn trở lại, Thẩm Tấn rẽ phần tóc xòa xuống trước trán, thoáng lộ ra vẻ gượng gạo: “Thế... đến có việc à?”

      , có việc gì cả.” Tần Ương vội vàng xua tay, lòng thầm tự trách nông nổi của chính mình. Lẽ ra... nên gọi điện trước rồi mới sang.

      “Ừm, thế tôi...”

      có việc gì cả, cậu vào chơi .” Tần Ương lùi lại chút, giống như sắp phải . “Học kỳ sau giáo viên tiếng đổi sang người mới rồi, số bài tập hơn mười trang đó làm cũng sao, giáo viên mới hỏi đâu.”

      “Ừm.”

      Cánh cửa phía sau lưng Tần Ương dần dần khép lại, tiếng nhạc chát chúa cũng theo đó từ từ biến mất. Còn chưa bao xa, Tần Ương bỗng đột nhiên ngừng bước, ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thoáng ngắn ngủi đó thôi, nhưng nơi cánh cửa khép kín kia, ràng có đôi mắt đăm đắm trông về phía cậu, dường như có điều gì muốn , rồi lại thôi...

      Thời gian đó, trong trường học bỗng nổi lên rất nhiều lời đồn. Ấy như nữ sinh trông chẳng có gì đặc biệt vừa ngược chiều chúng ta, chính là Xuyến Xuyến, người lần nào cũng đứng nhất trong các kì thi của trường. Còn cậu bạn con đeo đôi đít chai dày cộp kia lại chính là thiên tài toán học, học trò cưng của thầy chủ nhiệm bộ môn. Lần thi trắc nghiệm môn Toán vừa rồi, cậu ta đại diện cho cả ba khối lớp tham dự, ấy thế mà suýt nữa rớt mất, bài thi vừa phát ra, thầy giáo còn chưa lên tiếng, cậu ta ngồi khóc sụt sùi...

      Từ giấy chuyền tay trong lớp học, ban công giờ giải lao, đến tận nhà xe lúc ra về, lúc nào cũng nghe thấy những chuyện đồn đãi linh tinh, ví như ai thích ai, ai đơn phương ai, ai ganh ghét ai, ai vừa chia tay ai trong thầm lặng lẽ... Tin tức càng lan xa lại càng thêm đặc sắc. Tất cả những câu “Mình chỉ cho mình bạn biết thôi, được kể cho ai khác nghe đó nha” đều trở thành bí mật chung của cả khối lớp. Nơi khuôn viên trường yên ả, mạch nước ngầm có tên gọi “rung động đầu đời” cứ thế mà róc rách chảy.

      Có người bảo, có lần trông thấy ba Thẩm Tấn ở trong trà quán cùng người phụ nữ, thái độ thân mật hệt như vợ chồng, nhưng đáng tiếc, người phụ nữ đó lại phải là mẹ của Thẩm Tấn.

      Có người lại bảo, từng tận mắt thấy mẹ Thẩm Tấn thân thiết khoác tay người đàn ông khác đường, đáng tiếc, người nọ cũng chẳng phải là ba Thẩm Tấn.

      Người lớn những lúc trà dư hậu tửu cứ thản nhiên tán chuyện nhà người, lời lọt vào tai đám trẻ nít ngây ngô, mỗi chữ mỗi câu đều in sâu vào lòng. Ai cũng biết nhà Thẩm Tấn tiền bạc thiếu. Nhưng ngay cả thầy của các khối lớp khác cũng biết , vợ chồng nhà họ Thẩm bất hòa, hôn nhân từ sớm chỉ còn là vấn đề danh nghĩa mà thôi.

      Tần Ương đọc báo, học được từ gọi là: hôn nhân bong bóng. Vợ chồng hai bên bất hòa nhưng vì nghĩ cho con cái mà ly hôn, cố gắng duy trì gia đình hoàn chỉnh.

      báo cũng , thoạt nhìn ngỡ đó là việc làm hoàn toàn vì lo nghĩ cho con, nhưng ra lại khiến cho con trẻ đau khổ hơn ai hết.

      Thẩm Tấn nghĩ gì trong lòng Tần Ương biết, chỉ biết hết lần này đến lần khác cậu ta bị giáo viên gọi lên văn phòng quở trách vì những thành tích bất hảo của mình: nào là bài tập về nhà sai be bét, nào là tóc tai nhuộm vàng khè khẹt, nào là quần rộng thùng thình lại còn dây nhợ lằng nhằng, lúc bước sơ ý chút có khi ngã sấp mặt như chơi...

      Thẩm Tấn sa ngã rồi. Thẩm Tấn đánh bạn với đám thiếu niên hư hỏng ngoài trường học. Thẩm Tấn học đòi chuyện đương người lớn, cặp kè với hoa khôi của lớp Tám bên cạnh, cái lớp vẫn được ca tụng là bạt ngàn mỹ nhân. Mỗi ngày dù là lên lớp hay tan trường đều cưỡi xe đạp đưa rước nàng, giờ giải lao mua đủ các thứ qùa vặt mang sang tận lớp, lúc nghỉ trưa thừa ra bao nhiêu thời gian rảnh, hai người đều dành trốn lên sân thượng, trò chuyện say mê.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghe lúc nữ sinh đó vì đến kinh kỳ mà đau bụng, Thẩm Tấn cố ý cúp tiết trốn ra ngoài tìm mua thuốc giảm đâu đem vào... Mỗi giờ chuyện đều là nghe . Ví dụ hai người họ hết giờ học thường lén ở lại, nắm tay nhau, ôm nhau, hôn nhau. Ví dụ như bữa tiệc sinh nhật của đứa bạn cùng nhóm hôm nọ, hai người lén tách ra khỏi đám đông, trốn vào phòng vắng hơn hai giờ vẫn chưa thấy ra... Rồi sau đó, bon họ chia tay. Thẩm Tấn nhanh chóng có niềm vui mới, lại đều đặn diễn diễn lại những hành động săn đón như trước: đưa rước, mua qùa vặt, mua thức uống, mua thuốc giảm đau,... Còn bạn hoa khôi kia, chỉ sau đêm tiều tụy hẳn , lên lớp nhiều lần khóc thầm, khóc đến mức hai mắt đều sưng mọng cả lên, hệt như qủa nhót.

      “Chỉ thấy người nay cười, ai hay người xưa khóc.” Bạn cùng bàn Tần Ương có lần vờ vẻ sâu xa triết lý.

      Đó là nữ sinh vóc người tròn lẳn, chuộng kiểu tóc đuôi ngựa cột cao, tính tình đanh đá ai bẳng. Hễ Tần Ương lỡ miệng sai, khắp cả cánh tay đều bị ngắt đến đổi màu tím tái. Mỗi lần ngắt xong đều cười hì hì hỏi thăm: “Có đau hở?”

      Tần Ương xoa xoa cánh tay, đáp: “Tiểu nương dữ dằn thế, sau này ai thèm lấy đâu.”

      Tiểu nương nghe xong, tức đến nỗi hai con mắt cũng muốn nhảy luôn ra ngoài.

      Lần đầu tiên hai bên gặp mặt nhau, khóe miệng nàng bập bập cây kẹo que. Hình ảnh qúa đỗi ấn tượng, thế nên từ đó về sau được Tần Ương gọi luôn bằng cái tên Đường Đường.

      Đường Đường tuy thế nhưng đôi khi lại trở nên rất hiền lành, đặc biệt là những lúc trước mặt thầy . Chỉ chớp mắt, tiểu nương chanh chua đanh đá hô biến thành nàng tiểu thư khuê các nhu mì. Giáo viên chủ nhiệm vốn sống cách xa con, bởi vậy cũng xem nàng như con của mình.

      Ở bên cạnh, Tần Ương lẩm bẩm: “Trở mặt như trở bàn tay ấy!”

      Mặt mày Đường Đường vẫn tươi rói nhưng tay dùng sức cấu mạnh hơn mình thường. Cậu trai há hốc miệng hớp hơi, nén đau vùng vẫy: “Ế chắc rồi!”

      Ngoài việc thích đọc sách báo giải trí, tán chuyện lung tung beng chính là sở trường số của Đường Đường. Những tiểu thuyết võ hiệp Tần Ương đọc đều là do bạn cho mượn, mà những tin tức lớn cùng trường khắp lớp cũng là do nàng nhiệt tình kể lại cho nghe.

      Giờ nghỉ trưa, trong lớp chỉ lác đác vài học sinh tranh thủ thời gian ở lại làm bài tập.

      Đường Đường tóm lấy tay áo Tần Ương, dẩu dẩu môi về phía cửa sổ: “Đó, cậu xem .”

      Từ đống hỗn độn đủ các hình trong , vuông, tam giác, chữ nhật, Tần Ương ngơ ngác ngẩng lên,chỉ thấy nhóm nữ sinh ngang qua trước lớp, vừa vừa sôi nổi trò chuyện. Loáng thoáng nghe hai cái tên Kashiwabara Takashi và Cổ Thiên Lạc được nhắc đến bằng thái độ vô cùng hào hứng.

      “Sao nào?”

      kia, dây buộc tóc màu hồng nhạt đó.”

      Tần Ương nhìn theo tay chỉ của Đường Đường, dễ dàng trông thấy người được đến là nữ sinh dáng người nhắn, mắt to, tóc dài, dáng vẻ vừa hoạt bát vừa khả ái.

      “Bạn mới của Thẩm Tấn đó, bắt đầu từ hôm qua.” Đường Đường đứng bên nhàn nhã .

      Tần Ương đáp, quay đầu nhìn vào góc của lớp học. Nơi đó, Thẩm Tấn nằm gục người bàn, mặt vùi giữa hai cánh tay, im lìm như bức tượng. Cửa sổ bên cạnh mở, hàng cây thủy sam tán rộng ánh lên màu xanh biếc trong nắng. Gió thoang thoảng thổi qua, bên ngoài lá cây rung lên nhè , trong này những sợi tóc màu vàng kim cũng khe khẽ lung lay.

      Thẩm Tấn ngày trước vẫn tự cho mình thông minh là thế, giờ đây, sau những sai lầm và đổ vỡ, bỗng chốc biến thành kẻ khác hẳn.

      Đô thị trẻ trong thời kỳ trở mình phát triển mỗi ngày trôi qua lại mỗi ngày khác hẳn, sàn chứng khoán sôi động sáng đèn thâu đêm, cổ phiếu tăng giá hàng giờ, kèm theo đó là chỉ số GDP ngừng nhảy vọt. Mọi người ai cũng muốn làm giàu và cũng ai buồn che giấu khát vọng làm giàu của mình, giống hệt đám học sinh vừa bước vào lớp Tám, ai cũng mong giành được suất vào trường phổ thông trọng điểm trong tương lai.

      Mẹ Tần Ương bảo: “Ráng đậu vào trường cấp III tốt tốt coi như đặt được chân vào đại học rồi.

      Giáo viên chủ nhiệm lớp cũng hiền từ động viên: “Lớp Tám này là năm có tính chất quyết định, nếu để đến năm lớp Chín mới phấn đấu học hành kịp nữa rồi. Cho nên, lần thi giữa kỳ này các em nhất định phải cố gắng nỗ lực. Sau kì thi, nhà trường tổ chức họp phụ huynh để thông báo tình hình học tập cho gia đình các em.”

      Bên trần nhà chợt vọng xuống tràng thanh ầm ĩ, ra là khối lớp Chín lầu vừa mới kết thúc kỳ thi thứ nhất trong nội bộ trường. Cách trần nhà nhưng tiếng đấm bàn “thình thình” vẫn nghe thấy ràng bên tai, từng chút cứ ngấm sâu vào lòng, khiến cho khí của cả lớp cũng bỗng dưng trùng xuống, càng thêm nhiều lo âu.

      Kỳ thi giữa kỳ mỗi người ngồi riêng bàn, phòng học ngày thường vốn đông đúc huyên náo là thế, lúc này bỗng trở nên rộng rãi đến bất ngờ.

      Thẩm Tấn ngồi ngay phía sau lưng Tần Ương.

      Lúc bước vào phòng thi Tần Ương nhìn thấy cậu con trai ấy. Thẩm Tấn hình như đến từ rất sớm, ngồi vào chỗ, vừa cười vừa vẫy tay với Tần Ương.

      Thẩm Tấn, vẫn mái tóc ương bướng để dài qúa mức cho phép, nắng sớm mơ màng xuyên qua song cửa nhuộm vài lọn xõa trước trán thành sắc vàng kim; vẫn sơ mi áo đồng phục xộ xệch người; và trong tay, cây viết bi dùng gần hết mực.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cậu con trai ấy nghiêng đầu nhìn Tần Ương, cười với cậu, nụ cười cũng rực rỡ tựa như màu nắng kia.

      Tần Ương bỗng chốc mơ màng. Lần gần đây nhất Thẩm Tấn cười với cậu như thế là khi nào? còn nhớ nữa.

      “Chúng ta đứa ngồi trước đứa ngồi sau.” Khi nó ra câu này, trông Thẩm Tấn có vẻ rất thích thú. Lúc , mỗi lần sắp mưu điều gì đó, mặt cậu ta, cũng chính là biểu cảm khiến người khác cảm thấy phát ghét như lúc này đây.

      “Ừ.” Tần Ương ngồi xuống phía trước Thẩm Tấn, “Ôn tập xong hết cả chưa?”

      “À...” Thẩm Tấn bật cười, quay quay cây bút trong tay, vẻ mặt thản nhiên như , “ cứ vậy thôi.”

      “...” Nhất thời Tần Ương cũng biết gì thêm, xoay người lẳng lặng sắp xếp lại số dụng cụ bàn. “Bài thi hôm nay phải vẽ hình đấy, cậu có mang com-pa theo ?”

      “Tôi hả? Chẳng sao đâu.” Thẩm Tấn cười cười đáp, lại đột nhiên nhoài người đến gần Tần Ương, “Ngược lại, chính cậu đấy, mới là người phải cố gắng lên!”

      Vừa vừa chỉ tay về phía góc trái trước mặt Tần Ương: “Học thế nào mà càng học càng chẳng bằng hai con bé kia thế?”

      Tần Ương nhìn theo tay Thẩm Tấn chỉ, hóa ra là hai bạn cùng lớp Xuyến Xuyến và Dương Dương, chụm đầu thảo luận gì đó, bút hí hoáy vẽ kẻ giấy, qua những câu trao đổi rời rạc vọng đến, dường như chứng minh đề hình học thầy vừa giảng qua hai ngày trước.

      Nếu bảo trường thi là chiến trường, thế hai nữ sinh thanh tú kia chính là những nhân vật được được xưng danh “tướng quân thường thắng”. Vừa thông minh hơn người vừa chăm chỉ học tập, chẳng trách sao vị trí nhất khối bấy lâu nay Xuyến Xuyến và Dương Dương chưa bao giờ chịu nhường cho bất kì ai. Ngay cả cậu học sinh được ca tụng là thiên tài toán học ở lớp bên cạnh, cũng cách nào tranh nổi.

      “Tôi sao so được với bọn họ?” Tần Ương bình thản trả lời. Nhà họ Tần xưa nay vẫn có cách giáo dục con cháu rất thoải mái, nếu đạt mục tiêu do mình đề ra cần gì phải cố sống cố chết giành cái cao nhất? Chỉ cần thành tích vẫn duy trì ổn định ở hàng ngũ dẫn đầu là được rồi, đối với vị trí nhất khối đó, Tần Ương cũng quan tâm cho lắm.

      Chính cách nghĩ này nhiều lần khiến cho giáo viên chủ nhiệm lớp vốn là người phương Bắc vô cùng bất mãn, vẫn thường khuyên Tần Ương bằng vẻ mặt vô cùng tiếc nuối: “Đàn ông con trai, sao lại có chút hoài bão và chí khí nào thế này?”

      Tần Ương chỉ vừa cười vừa gật đầu đáp lại cách vô cùng ngoan ngoãn: “Cám ơn lo cho em ạ.”

      Nghe thế, chủ nhiệm cũng đành phải lắc đầu chào thua.

      “Cậu là...” Ở phía sau, Thẩm Tấn lắc đầu có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại làm như có việc gì, “Bỏ , có trong tốp 10 ngồi trước mặt cũng đủ rồi.”

      Tần Ương ý tứ của câu đó cho lắm, quay lại nhìn Thẩm Tấn cách khó hiểu.

      Thế nhưng Thẩm Tấn chỉ nháy mắt làm ra vẻ bí mật: “Chúng ta là bạn bè lâu năm có đúng ? Chốc nữa giúp đỡ cho em với nhé.”

      Tần Ương kịp nghĩ vẩn vơ thêm nữa. Tiếng chuông báo giờ thi ngay lúc đó vang lên. Chuông vừa reo, giám thị cũng bước nhanh vào phòng. yên tĩnh khác thường nhanh chóng bao phủ khắp gian phòng vắng vẻ.

      Đề toán cho ra quá khó. Trong lúc làm bài, Tần Ương thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn ra xung quanh. Mọi người ai nấy đều viết rất hối hả. Tờ giấy nháp bàn Xuyến Xuyến chưa gì kín cả chữ. Dương Dương ngồi ở phía bên kia, cười nhàn nhã chẳng chút lo lắng. Đường Đường nhíu chặt đôi mày đen, có vẻ như suy nghĩ rất lung, nàng này mỗi lần tính toán việc gì đó, nếu sơ ý để sót con số nào cũng lại ghi thừa ra chữ số 0...

      Còn Thẩm Tấn? Thẩm Tấn sao? Cậu ta ngồi ở phía sau, Tần Ương thể nhìn thấy được, chỉ cảm thấy mọi thứ sao mà yên tĩnh quá. Dù có cố gắng lắng tai nghe đến mấy cũng dám chắc chắn rằng tiếng bút chạy sột soạt giấy kia có phải là của Thẩm Tấn hay ?

      suy nghĩ nhiều thêm nữa, Tần Ương vội cúi xuống tập trung vào bài làm của mình, thế nhưng phần tâm trí dù muốn hay vẫn cứ để rơi lại phía sau. Cho đến khi hoàn tất xong mọi câu hỏi của đề thi, mới có thể thở phào nhõm, thả lỏng người dựa hẳn vào lưng ghế phía sau.

      Ghế ngồi phút chốc rung lên nhè . Có người dùng chân đá vào chân ghế của Tần Ương. Ngoài Thẩm Tấn ngồi sau lưng cậu còn có thể là ai?

      Trong thoáng, Tần Ương căng thẳng đến mức đông cứng cả người, len lén nhìn lên thấy thầy giám thị đứng hút thuốc ngoài cửa lớp.

      “Tần Ương, Tần Ương...” Đầu cây bút bi chạm khẽ vào lưng Tần Ương, là Thẩm Tấn gọi cậu.

      Tần Ương cố tìm cách quay người lại.

      “Đừng, đừng có quay xuống. Làm xong rồi có phải ?”

      Tần Ương gật đầu.

      “Vầy , cứ để bài làm ở bàn, còn cậu né người qua bên .”

      Trước giờ vào thi, Thẩm Tấn nhìn cậu mà cười đầy ý rằng: “Bỏ , có trong tốp 10 ngồi trước mặt cũng đủ rồi.”

      “Chúng ta là bạn bè lâu năm của nhau? Chốc nữa giúp đỡ cho em với nhé.”

      “...”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nụ cười và những câu lúc đó của Thẩm Tấn, dãy dãy con số hệ như biển sóng cuộn trào, cảm giác giằng xé sao mà chân quá, cả người mụ mẫm như ở trong mơ.

      Ghế ngồi càng lúc càng rung lên bần bật: “ Tần Tần, Tần Tần...” Thẩm Tấn ở sau lưng ngớt lời thúc giục: “Tránh qua , cậu tránh qua bên , nhanh !”

      Tần Ương vẫn đờ đẫn ngồi đó, đổ đầy bên tai đều là giọng của Thẩm Tấn: “Tần Tần, Tần Tần...”

      Cậu ta thể gọi cậu là Tần Tần được. Lúc còn ghét nhau như chó với mèo, chỉ tiếng “nè” thôi miễn cưỡng lắm rồi. Sau đó kết thành bạn tốt, đôi lần đến nhà Tần Ương chơi, Thẩm Tấn nghe được mẹ Tần Ương gọi tên ở nhà của cậu, có lúc còn gọi bằng hai chữ “bé cưng” đầy thương, khiến Tần Ương sau đó bị Thẩm Tấn đeo theo trêu chọc suốt cả ba ngày liền.

      Thẩm Tấn rất ác, khi đó còn bắt Tần Ương phải tự mình lựa chọn giữa hai cách gọi “Tần Tần” và “bé cưng”. Cả hai cách gọi Tần Ương đều chẳng thích nhưng cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải chọn cách đầu. Từ đó về sau, mỗi khi có chuyện muốn kèo nài Tần Ương, Thẩm Tấn luôn gọi cậu là “Tần Tần”, dùng giọng điệu cực kỳ ngọt ngào và dịu dàng mà gọi cậu như thế. Tần Ương mỗi lần nghe thấy đều rất sợ, gai ốc nổi lên khắp cả người, sau cùng cũng phải đành nhận lời cậu ta. Bằng , Thẩm Tấn gọi như thế, cứ gọi mãi như thế, Tần Ương trước sau gì cũng run rẩy thôi, run rẩy đến bất lực. Chỉ là sau này lớn lên rồi, cách xưng hô đó cùng rất nhiều chuyện cũ lúc giữa đôi bên cũng dần phai trong trí nhớ...

      Điếu thuốc môi gần tàn nhưng thầy giám thị vẫn nán lại ở cửa nhàn nhã búng tàn thuốc. Phía sau càng lúc Thẩm Tấn giục càng gấp, ghế ngồi của Tần Ương bị cậu ta lắc mạnh đến mức phát ra tiếng ồn. Trong phòng thi bắt đầu có người bị đánh động, ngẩng đầu nhìn về phía họ.

      “Điểm của cậu, cậu tự làm lấy.” Nhân lúc nhổm người đứng dậy kéo ghế dịch lên phía trước chút, Tần Ương nghiêng đầu khẽ với Thẩm Tấn.

      Câu vừa dứt, chân ghế bị mạnh cái, Tần Ương gắng xoay người nhìn lại, thấy trong đôi mắt đẹp kia đong đầy oán hận.

      Tần Ương còn muốn thêm điều gì đó nhưng tiếng “E hèm...” vang lên. Thầy giám thị vừa trở vào phòng, vòng từ xuống dưới, ánh nhìn đầy vẻ dó xét lướt qua khắp nơi.

      Phía sau lưng Tần Ương cũng dần yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng thước nhựa rạch vào mặt bàn gây nên những thanh đùng đục. Sau đó là tiếng ngòi viết nặng nề chạy giấy.

      Tiếng bước chân khẽ khàng của thầy giám thị mỗi lúc lại càng gần hơn, sau khi dừng lại ở sau lưng Tần Ương chút lại tiếp tục xuống dưới. Tần Ương ngồi im, tiếng tim đập mỗi lúc lớn dần bên tai. góc bài thi bị mồ hôi tay thấm ướt cả rồi.

      Phía sau bỗng vang lên loạt tiếng ồn khác thường, Tần Ương còn chưa kịp trấn tĩnh lại, ai đó bất ngờ thò tay qua vai cậu giật lấy bài thi cầm trong tay.

      Theo bản năng, Tần Ương lập tức xoay người với tay theo giật lại, trong lúc vội vàng vô tình gạt phải hộp bút bàn, khiến rơi ngay xuống đất, gây nên tiếng động chói tai vang cao ràng giữa phòng thi yên tĩnh.

      “Sao thế?” Thầy giám thị quãng xa cũng quay người nhìn lại.

      Thẩm Tấn vốn cầm được bài thi của Tần Ương, nhưng lúc này bắt buộc phải buông tay. Tờ giấy thi đáp mình xuống đất hẫng.

      có việc gì ạ.” Tần Ương vừa đáp vừa vội vã cúi người nhặt nhạnh các thứ, lúc vừa thẳng người ngồi lên Thẩm Tấn ghé sát vào bên tai cậu lạnh lẽo buông ra từng chữ .

      “Coi như mày lợi hại vậy.”

      Những giờ thi sau đó, Thẩm Tấn cũng đả động gì đến Tần Ương thêm lần nào nữa. Vài lần nhân cơ hội thầy giám thị chú ý đến, Tần Ương lén quay xuống xem thử cậu ta. Chỉ thấy Thẩm Tấn nằm lăn ra bàn, bài thi kê bên dưới cánh tay ngoại trừ vài dòng nguệch ngoạc cho có, tất cả phần còn lại đều bỏ giấy trắng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3




      Mọi việc lớn xảy ra trong lớp xưa nay, đều qua được tai mắt của giáo chủ nhiệm có khuôn mặt hiền hậu nhưng tâm tư sâu xa. Ví dụ như đứa nào lén bỏ thư “tỉnh tò” vào hộc bàn người khác, đứa nào trong giờ học hay lôi tiểu thuyết ra đọc trộm, rồi cả chuyện ai cọp-pi bài của ai, môn nào bài nào, đều biết tất...

      Tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi đường đến phòng giáo viên, Tần Ương cũng chuẩn bị trước tâm lý cho mình.

      Lý...”

      kể vẻ mặt hoàn toàn bình thường, cả giọng của cậu cũng vừa khéo lộ ra vẻ ngạc nhiên vô cùng chính đáng.

      “À, em tới rồi đó hở?” Ngược lại với vẻ thản nhiên của đứa học trò, giáo chủ nhiệm ngồi sau bàn lại có phần do dự. bàn là mớ bài tập chấm dở, ngòi bút tay vẫn còn khoanh hờ vòng, chỉ hạ dấu chữ V đỏ tươi thôi sao mà gian nan quá, nhấc bút lên lại phân vân, cuối cùng đành ngừng lúc ở chỗ sắp sang nét hất.

      Bấy giờ, thầy dạy Toán béo tròn của lớp Tần Ương vừa dùng xong bữa trưa, lắc lư vào. Trông thấy Tần Ương sà ngay lại gần: “Ái chà chà, Tần Ương của lớp chúng ta trước nay đều phải học hành rất chăm chỉ sao? Làm sao mà lần này thi điểm lại thụt lùi như thế? Tối ngủ đủ giấc hay sao, cậu nhóc?”

      Tần Ương cúi đầu, cân nhắc câu trả lời. Lúc ở trong phòng thi, Thẩm Tấn ngồi phía sau lưng, vừa đá ghế vừa giật lấy bài thi của cậu, xào xáo phen khiến cậu phân tán tư tưởng, mấy lỗi sai rất hiển nhiên thể nhận ra.

      “Ha ha ha...” Thầy dạy Toán mặt mày hồng hào toét miệng cười: “ sao, sao. Xưa nay trò vẫn là đứa bé rất biết tự giác học tập, lần này tụt xuống chút, lần tới lại nỗ lực vươn lên. Chẳng sao hết, ha?”

      Tần Ương cũng cười theo: “Dạ. Lần sau em cố gắng hết sức mình, thưa thầy.”

      rồi, lại đưa mắt nhìn sang phía giáo chủ nhiệm chờ đợi. Từ đầu tới giờ vẫn im lặng, lúc này Lý mới chậm rãi lên tiếng: “Tần Ương này, trước giờ em vẫn là học sinh rất ưu tú, trong học tập thành tích luôn dẫn đầu, trong công tác trường lớp luôn cần mẫn chu đáo, chỉ mà các thầy khác trong khối cũng đều dành cho em ấn tượng rất tốt.”

      Tần Ương gật đầu liền liền, cười ngượng ngập: “ quá khen ạ.”

      Đặt bút xuống bàn, chủ nhiệm lại tiếp: “Thế nên, nếu trong học tập hay sinh hoạt thường ngày, có khó khăn gì cũng phải cho biết.”

      Tần Ương còn cúi đầu chưa kịp đáp Xuyến Xuyến, cán Văn của lớp, ngay lúc đó đẩy cửa bước vào: “Thưa , đây là kết quả khảo bài Ngữ văn vừa rồi, trong danh sách là tên những bạn thuộc bài ạ.”

      “À, em cứ để ở đó .”

      Nhân cơ hội, Tần Ương liếc nhanh qua tờ giấy nọ. Cái tên nằm ngay cùng chính là Thẩm Tấn. Đợi Xuyến Xuyến khỏi, cậu mới với giáo chủ nhiệm: “ tại em có việc gì đâu ạ, cảm ơn quan tâm.”

      Phòng giáo viên lặng lúc, thầy dạy Toán phục phịch xô ghế đứng lên, cầm lấy cốc nước qua phòng bên. Chỉ chốc sau, từ bên đó vọng sang tiếng cười của các giáo.

      Lý dứt khoát thẳng vào vấn đề chính: “ nghe giám thị gác thi giờ Toán của các em, thầy Trương ấy, rằng trong giờ thi, Thẩm Tấn...Ừm... Tuy rằng nay tác phong nề nếp của trường chúng ta đúng là cần phải được nghiêm túc chấn chỉnh hơn nữa, nhưng đối với những vấn đề như tiêu cực trong thi cử tuyệt đối nương tay. Nếu thực có em học sinh nào ngang ngược cướp bài thi của bạn mình, nhất định xử lý nghiêm việc này.”

      có chuyện đó đâu ạ.” Tần Ương mặt đổi sắc, giọng lên vẻ ngại ngần biết lỗi: “Là em làm rơi đồ đạc xuống đất, làm ảnh hưởng đến các bạn khác trong giờ thi.”

      “Thế sao?” Vươn tay kéo tách thủy tinh bàn nhấp ngụm trà hoa cúc, Lý nhìn Tần Ương: “Lẽ nào phải...”

      phải ạ.” Cắt ngang lời của , Tần Ương nghiêm mắt đáp ngay.

      “Được rồi, em về lớp .” Lý bất đắc dĩ đành phất tay ra hiệu.

      Tần Ương cúi đầu chào rồi ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa, gặp ngay giáo dạy Tiếng ngày thường vốn rất quý mến Tần Ương.

      “Tần Ương đó à? Đúng lúc quá! Em giúp đem xấp bài thi này phát cho lớp nhé, đợi chiều nay có tiết sửa bài cho. À, phải rồi, lần này thi em làm bài tốt lắm, thế này lên cấp III chắc chắn có vấn đề gì đâu. Sau này có chỗ nào hiểu cứ hỏi nhé, lúc nào cũng ở văn phòng cả thôi.”

      Thế là, tay Tần Ương nghiễm nhiên xuất chồng bài thi Tiếng . Đợi chốc nữa về lớp,thế nào bà trẻ Đường Đường cũng móc máy với cậu vài câu cho xem: “Coi ra Ngô thích đằng đó ghê nhỉ, vừa thu bài vừa phát bài, lại còn giúp cả việc phê điểm sửa lỗi. Dương Dương tiếng là cán môn nhưng nhàn thân quá mất!”

      Từ văn phòng rẽ trái, thêm khoảng gặp ngay dãy hành lang nối liền hai tầng lầu lớp học. Từ nơi đó nhìn ra, có thể trông thấy cây cầu vượt ở gần đấy. Nhớ khi xưa, mỗi ngày Tần Ương qua bên dưới cầu phía bên vẫn rất thông thoáng, thi thoảng lắm mới có chiếc xe tải lấm lem đất cát phóng vụt qua. Giờ xe cộ qua lại tấp nập, thường xuyên có thể trông thấy dãy xe lớn xếp thành hàng đen đặc, tắc nghẽn giữa đường, tiếng còi sốt ruột inh ỏi vang lên hết chỗ này đến chỗ khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :