1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sáng sớm ngày hôm ấy, hai phe của Thẩm Tấn và Tần Ương hẹn mà gặp lại đụng độ nhau ngay tại cổng trường.

      Tức , bên dưới cổng trường cao cao, bốn bể khói lửa mù mịt, cát bụi tung bay. Nom giống hệt màn đối đầu kinh điển trong phim, giữa lão đại cầm đầu hai phe hắc bạch nào đó, chỉ còn thiếu nhạc nền thiệt dồn dập thiệt thót tim kiểu như “tèn tén ten...” hay “tằng tắng tăng...” nữa mà thôi. Gần đó, bồn hoa hồng nở rộ vô cùng rực rỡ, vài học sinh lớp vội vội vàng vàng vừa vừa chạy, so ra, còn cao hơn hai lão đại của chúng ta đây hẳn cái đầu.

      Thẩm Tấn hỉnh mặt lên trời, oang oang giọng : “Hôm nay Trương lên lớp tiết dự giờ, ai là học trò ngoan cố mà biểu cho tốt vào, kẻo lúc trả lời sai, lại liên lụy bọn này bị phạt cùng!”

      Bọn nhóc xung quanh lập tức nhao nhao đồng tình, vài đứa nhân cơ hội xấu sau lưng: “ Trương dữ chết được!”

      Bên phía Tần Ương có đứa nghe chịu được liền cãi lại: “Đứa nào đó bài điểm có cao bằng Tần Ương đâu, tao là tao thấy đứa đó phải nên cẩn thận mới đúng!”

      Thẩm Tấn vẫn mực mắt nhắm tai ngơ, chỉ cười cười nhìn Tần Ương suốt, trong lòng thầm chuẩn bị vài kế phản kích. Lên án nó thân là lớp trưởng lại cứ nghênh ngang ra vẻ, chẳng coi bạn cùng lớp ra gì? Hay móc nó chuyện cuộc thi lần trước bị Tĩnh Tĩnh lớp bên thụi cho cú vì dám cao điểm hơn người ta? Hay cứ dứt khoát ở đây mà choảng nhau trận ra trò? Vừa khéo hồi trước ở nhà trẻ nó vẫn nợ mình cú đấm, Thẩm Tấn ta đây vẫn là nhớ kĩ chưa bao giờ quên!

      Phía bên này, Thẩm Tấn nửa đứng nửa tựa ở cổng, dùng lời khiêu khích hơn nửa ngày trời, kết quả vẫn là hao công phí sức. Phía bên kia, Tần Ương từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh trầm mặc, sau mới nhàn nhạt ra câu: “Mau vào lớp thôi.” rồi đường hướng thẳng phòng học mà , từ đầu đến cuối thèm nhìn đến Thẩm Tấn lấy cái.

      Ở phía sau, Thẩm Tấn dựa hẳn người vào cổng trường, trừng trừng nhìn theo bóng Tần Ương càng lúc càng xa.

      Từ trước đến nay, chưa bao giờ Thẩm Tấn thấy Tần Ương đáng ghét như lúc này.

      Rốt cuộc chuyện cũng để cho Thẩm Tấn miệng mồm quạ đen bừa mà đúng, công trình lên lớp hoàn hảo lõa thái thái dốc công dốc sức ra chuẩn bị đúng là xảy ra cố .

      Chuông reo vào lớp vừa vang lên, thấy lão thái thái xuất , dáng vẻ tươi cười thân ái khẽ cúi người: “ chào các em...” Giữa chừng câu , giọng bỗng bất ngờ ngân cao, mối còn điểm thêm nụ cười sáng chói, khoe ra gương mạt rạng ngời những nếp nhăn.

      Cảnh ấy khiến Thẩm Tấn bất giác rùng mình, gai ốc gai ác gì cũng thi nhau rơi xuống. Lén nhìn sang Tần Ương bên cạnh thấy học trò ngoan hai tay chắp sau lưng, dáng ngồi ngay ngắn hết biết, chỉ gương mặt là thoáng tái .

      Học sinh gương mẫu có khác, biết cách ra vẻ!

      Tiết học sau đó cứ y theo giáo án lão thái thái soạn ra từ trước mà diễn ra êm xuôi tốt đẹp. Kẻ ngồi bên cạnh Thẩm Tấn suốt buổi vừa nghe giảng vừa gật đầu lia lịa, lại ngừng ghi ghi chép chép đầy say mê.

      Suốt hai tuần qua chỉ học mỗi bài này, còn chưa hiểu sao? Thẩm Tấn bĩu môi đầy vẻ coi thường.

      Còn nghĩ ngợ lan man, bỗng nghe lão thái thái kêu to tên Thẩm Tấn, gọi cậu trả lời câu hỏi. Nhanh như cắt, Thẩm Tấn hiên ngang đứng lên trả lời lớn đáp án của mình. Cứ theo như tình diễn tập trước đó mà , chắc chắn lão thái thái lớn tiếng khen ngợi: “Giỏi lắm!”. Hùa theo đó, cả lớp rủ nhau vỗ tay rần rần hoan hô, còn Thẩm Tấn mặt mày tươi roi rói ngồi xuống.

      Thế nhưng, cảnh tượng tốt đẹp “Giỏi lắm!” kia chờ hoài vẫn thấy đâu, lão thái thái đờ cả người ra chút biểu cảm, hồi lâu sau mới ra được vài tiếng: “Kết quả đó...Mời trò ngồi xuống.”

      rồi quay gọi trò khác trả lời, mà câu trả lời kia lại chẳng giống với Thẩm Tấn chút nào, thế nhưng lại được nhiệt liệt hoan hô, khiến cho cậu nhóc cảm thấy cực kì khó hiểu.

      Thế nên, lúc lão thái thái đưa ra câu hỏi thứ hai, Thẩm Tấn chút chậm trễ xung phong trả lời ngay lập tức.

      Vẫn là im lặng chết người, lần này, nhiều đứa trong lớp còn nghếch mặt nhìn về phía Thẩm Tấn.

      “Ừm...trò...trò ngồi xuống.” Lúc ra câu này, dáng vẻ lão thái thái cũng thiệt là khó khăn.

      Mà lần này Thẩm Tấn còn trông thấy ràng, những mặt mày lão thái thái đều trơ ra mà khóe miệng của còn hơi giật giật. Vẫn sao hiểu nổi chuyện gì xảy ra, Thẩm Tấn sau khi ngồi xuống bèn lén nhìn sang vở của Tần Ương, y như rằng, kết quả nhìn thấy lại hoàn toàn khác hẳn với mình.

      Những câu hỏi lão thái thái đưa ra sau đó, kết qủa của Thẩm Tấn làm ra đề sai be bét. thế, Tần Ương ở bên cạnh cứ lẳng lặng mà cười, càng khiến tâm tình cậu nhóc đứng ngồi yên, cứ như bị bàn tay nào đó cù quấy ngừng. Sao lại thế này chứ, mấy lần diễn tập trước có khi nào mình làm sai bài nào đâu, chẳng lẽ đổi câu hỏi mới mà mình biết?

      Thẩm Tấn bắt đầu cảm thấy sợ, từ tận đáy lòng thống thiết cầu mong sao, hãy mau mau tan học !

      Ngay lúc đó, lão thái thái cầu bọn trẻ theo thứ tự chỗ ngồi từ trước ra sau mà lần lượt đứng lên đọc to kết quả tính toán của mình cho cả lớp cùng nghe.

      Đám nhóc ngồi phía trước Thẩm Tấn đều trả lời rất trôi chảy. Đến phiên Thẩm Tấn mặt mày lão thái thái thoáng cái đổi sắc, thái độ so với cậu nhóc còn có phần căng thẳng hơn, nét khẩn thiết hiếm hoi ra trong ánh mắt.

      Thẩm Tấn cúi đầu nhìn xuống kết quả của mình, chậm chạp đứng lên, khắp cả người đều là mồ hôi lạnh.Trong đầu thằng con trai sắp lên mười tuổi khi đó cũng tự vẽ ra thảm cảnh tương lai cho bản thân mình. ‘Nếu câu này đáp án sai sao? giáo nhất định cho rằng mình cố tình phá đám tiết dự giờ của ? Xong việc này rồi thế nào mình cũng được mời lên văn phòng uống nước trà, ba cũng bị mời đến luôn, phê bình kiểm điểm gì gì đó? , chừng tội này chưa nặng đến mức phải làm kiểm điểm, cùng lắm là chép phạt sau giờ học thôi? Chép bao nhiêu lần đây? Mười lần? Hay trăm lần? Kêu Tần Ương ở bên cạnh canh chừng? Á! Như thế chẳng phải lại tạo có hội cho nó cười khinh mình sao!!!”

      “Thẩm Tấn...” Chờ mãi mà cậu học trò vẫn lời nào, phía bảng, lão thái thái đành ướm lời gọi thử, “ cho biết, kết quả của bài toán này là bao nhiêu?”

      “Kết quả...kết quả là...” Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào quyển vở mở ra bàn, tiếng tim đập “thình thịch” càng lúc càng nổi bên tai, “Kết quả của bài này là...là...”

      Cuối cùng, hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt tràn đầy vè thiết tha kỳ vọng của lão thái thái, trong giờ phút đó, nhóc tì lớp hai Thẩm Tấn thấy mình sao giống cảm tử quân chân chính đến lạ. Chỉ khác là cậu hi sinh dưới tiếng mắng nhiếc của lão thái thái kia, à , còn có màn cười nhạo lẫn khinh khi phụ họa của kẻ địch Tần Ương đáng ghét kia nữa!

      Ngay lúc ấy, bàn tay ai đó từ bên cạnh bỗng đưa sang, nhanh nhẹn dịch góc của tấm cửu cung cách bàn, khiến cho hình thoi bỗng nhiên ra rành rành trước mặt Thẩm Tấn, quen thuộc vô cùng. Cậu nhóc cứ thế mà ngẩn ra nhìn. Hóa ra là do mình ngay từ đầu sơ ý đặt sai vị trí dụng cụ.

      “Giỏi lắm!” Thẩm Tấn vừa dứt câu trả lời , nét mặt lão thái thái đầy vẻ hân hoan, cao giọng khen ngợi.

      Trong tràng pháo tay hoan hô ầm ĩ của cả lớp, Thẩm Tấn chậm chạp ngồi xuống, cả người mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.

      Giờ giải lao hôm đó, như mọi khi Tần Ương vẫn nán lại trong lớp đem bài vở các môn khác ra xem. Có mấy đứa như mọi lần chạy lại gần rủ Thẩm Tấn chơi trò này trò nọ nhưng đều bị từ chối. Sau đó, cũng chẳng làm gì khác ngoài việc cứ im thin thít ngồi đó, bên cạnh Tần Ương.

      Mà Tần Ương, trước sau vẫn chỉ mực cắm đầu vào bài vở, chẳng thèm bận tâm đến ý tứ khác thường của kẻ kế bên. hồi lâu, Thẩm Tấn vẫn chẳng biết phải làm sao, cuối cùng đành nằm kề mặt xuống bàn mà nhìn ra khắp xung quanh. A, Bân Bân vô tích , lại khóc nhè vì bị bắt nạt rồi... Lệ Lệ hôm nay mặc váy màu đỏ chót, nhìn nhức mắt quá ... Hai đứa song sinh lại bắt đầu đánh nhau ở đằng kia, mà nhìn hoài cũng ra đứa bị đánh là thằng hay thằng em, giống gì mà giống dữ...

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đúng là, đến giờ ra chơi mà cũng chẳng chịu chơi, hèn gì đến lúc học thể dục, cậu ta chạy nào có nhanh gì.

      Trong lúc đó, cục tẩy mới mua của Tần Ương biết tại sao lại lăn, mà lăn mãi lăn mãi lăn qua đường phân giới, lăn cả vào luôn phần đất bên này của Thẩm Tấn, cũng vừa lọt ngay vào tầm nhìn lơ đãng của khổ chủ. Cậu nhóc dùng tay bắt lấy, rằng đặt nó lại sang phần bàn bên kia, đụng vào cánh tay Tần Ương cái: “Nè, đồ của mình phải giữ cho kĩ chớ!” Giọng như mọi khi, đầy vẻ ngông nghênh gây hấn.

      Tần Ương rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tấn cái, Thẩm Tấn ngoảnh mặt nơi khác, nhìn chăm chăm đám mây bên ngoài cửa sổ: “Hồi nãy... cám ơn nha...” xong nhìn lại, thấy Tần Ương còn ngây ngây ra đó nhìn mình, mặt mày đầy vẻ thể nào tin được.

      “Phạch!” Vội vội vàng vạng chụp bừa lấy quyển sách bên cạnh,mở ra thiệt nhanh, rồi vùi mặt vào làm ra vẻ say sưa đọc, cảm giác so với giờ học khi nãy còn lúng túng hơn rất nhiều.

      Qua việc đó Thẩm Tấn mới phát ra, thằng nhóc Tần Ương này, ra cũng đến mức đáng ghét như cậu nghĩ.

      Bên này, Tần Ương cũng lấy làm khó hiểu mà tự hỏi bản thân mình, sao lại nghĩ đến chuyện cứu nguy cho Thẩm Tấn chứ? Là vì nghe theo lời thầy trước giờ vẫn dạy, bạn bè cùng lớp phải biết thương, đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, mình thân là lớp trưởng càng phải đầu làm gương. Với lại, Trương mà nổi giận lên đáng sợ lắm, đống bài tập về nhà, nhiều đến mức cả lớp dù có thức khuya đến mấy cũng làm xong. Mà lúc đó, bộ dạng của Thẩm Tấn cũng thực đáng thương, mồ hôi lạnh đầm đìa trán, tay chân lẩy bà lẩy bẩy, Tần Ương thấy thế cũng là kiềm lòng đặng mà chìa tay ra giúp.

      Giúp rồi thôi , Tần Ương hề nghĩ đến chuyện Thẩm Tấn vì thế mà lời cảm ơn với cậu. Thẩm Tấn là đứa nào chứ? Đầu lĩnh của các trò quậy phá, họa lớn họa gì mà chưa từng gây ra, ấy thế lại chẳng biết ăn năn hối lỗi bao giờ.

      Vừa rồi, nhìn thấy gương mặt ngượng ngập của cậu ta, Tần Ương cảm thấy rất lạ, như thể Thẩm Tấn mà cậu nhìn thấy đây chỉ là quái vật nào đó đội lốt Thẩm Tấn mà thôi.

      Bất kể thế nào, tình hình chiến giữa hai bên cũng có chút tiến triển, ít ra cũng còn như trước: có chết cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau.

      Thỉnh thoảng đường đến trường, Thẩm Tấn hỏi Tần Ương thế này: “Bài toán sau cùng ngày hôm qua ấy, mày có giải ra được ?” Tần Ương ngoẹo đầu nhớ lại lúc, sau đó thành gật đầu: “Giải ra được!”

      “Kết quả là bao nhiêu?”

      “Tôi làm ra 3.”

      “Ha, kết quả của tao cũng là 3 nè.” Thẩm Tấn ngay. xong lại tiếp tục , vừa vừa cố nghĩ ra chuyện gì khác để .

      Tần Ương cũng nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, khí bắt đầu trở nên tẻ ngắt.

      Mãi cho đến khi đám bạn trong lớp xuất , chạy ùa đến chỗ hai đứa. Bên nào bên ấy nấy chơi, lôi lôi kéo kéo, chuyện nọ chuyện kia, khoảng cách giữa hai đứa cũng vì thế mà càng lúc càng xa.

      Lúc tan học, thấy Thẩm Tấn đứng ở cổng trường gọi Tần Ương: “Bài học ngày hôm nay giáo bảo là phải đọc mấy lần?”

      “Năm lần” Tần Ương bước được vài bước, sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại thêm “ còn bảo là người lớn phải ký tên vào bên lề bài học đó.”

      Thẩm Tấn và đám bạn sượt qua bên người Tần Ương, bá vai cặp cổ, cười đùa ầm ĩ, xem ra chẳng nghe được câu sau Tần Ương là gì.

      Thời gian đó, mì ăn liền vừa làm cuộc đổ bộ vào cuộc sống người dân, thịt bò kho với hương vị cay cay hấp dẫn, khiến người ta ngửi qua thôi thấy thèm. Về sau, xuất thêm loại khác gọi là mì sợi khô gì đấy, bán đầy trong các quán quà vặt trước cổng trường học. lối bộ dài dọc theo cây cầu vượt vừa mới được hoàn công, suối từ sáng sớm cho đến lúc hoàng hôn, khí lúc nào cũng tràn ngập mùi hương mằn mặn của mì sợi, lẫn trong vị cay cay thanh của tiêu, hấp dẫn đến mức mị người.

      Thương nhân kể ra cũng rất biết cách kinh doanh, bên trong mỗi túi mì đều có tặng kèm theo đề can in màu rất sặc sỡ. vẽ hình của các bậc võ tướng mắt to mày rậm bước ra từ những sử sách xa xưa: Tam Quốc chí, Thủy hử, cả Phong thần bảng cũng thiếu... Những nhân vật nghe nhiều đến mức trở nên quen thuộc, nay lại được vẽ vời theo phong cách manga Nhật Bản, sờ sờ ra ngay trước mắt mình. Chuyện đùa mà như , bên lề đề can của mỗi nhân vật còn có chỉ số sức mạnh kèm, sức mạnh phòng thủ, sức mạnh tấn công,...

      Thế là cơn sốt sưu tập bỗng nhiên dấy lên, mà đối tượng chính là đám đề can in màu nọ. Đám đứa nào cũng muốn gom đủ cả bộ, rồi đem khoe lên mặt với bạn bè. Chỉ cần sở hữu trong tay tấm đề can đụng hàng, cũng đủ khiến chủ nhân mặt mũi rỡ ràng suốt cả tháng trời, với đám bạn chung lớp, thậm chí là cùng khối.

      Mùi vị muôn đời như của mì sợi giờ đây chẳng còn quan trọng nữa. Dọc theo bên lề lối bộ, những túi mì mới nguyên chất đống thành hàng, chỉ là tấm đề can bên trong bị lấy mất rồi.

      Trong đám trẻ say mê trò thu thập ảnh của các nhân vật võ tướng thời xưa đó, Tần Ương cũng có chân. Cậu nhóc của chúng ta xem phim hoạt hình Tam Quốc diễn nghĩa rất nhiều lần, thế nên ôm mộng có thể sưu tập trọn bộ các vị võ tướng Tam Quốc. Thế nhưng thương nhân khôn khéo tính trước cả rồi, có những nhân vật đại trà đến mức tìm đâu cũng thấy, nhưng cũng có những nhân vật hiếm hoi đến mức thảm thương. Bộ sưu tập của Tần Ương cứ càng lúc càng đầy lên, nhưng trước sau gì vẫn thể hoàn thành, lúc rảnh rỗi tự mình trải ra xem, khỏi có phần thất vọng.

      Thẩm Tấn cũng tham gia trò sưu tập này, số lượng ảnh hình của cậu ta so với Tần Ương chỉ có hơn chứ kém, thậm chí là người sở hữu gia tài khổng lồ nhất trong khối lớp Hai cũng chẳng sai. ra Thẩm Tấn biếng nhác trong chuyện học hành bao nhiêu lại hào hứng tích cực bấy nhiêu trong những trò ganh đua trẻ con như thế này, quyết chịu thua bất cứ ai. Lúc tan học, rất thường thấy cậu ta bày bộ sưu tập của mình ra bàn, làm dáng khoe mẽ với đám bạn trong lớp.

      Bên này, Tần Ương cúi đầu nhìn mớ ảnh hình của mình, bên kia, Thẩm Tấn chỉ tay vào từng nhân vật mà to mồm bình luận: “Hầy, chỉ số sức mạnh có tám mươi, thấp quá!”

      “Quan Vũ này mới mạnh đây!”

      “Tiểu Kiều xem ra cũng chẳng có gì xinh đẹp...”

      Tần Ương đúng nghe những câu bình luận đâu vào đâu ấy, ngán ngẩm lắc đầu thầm trong lòng.

      “Nè!” Thẩm Tấn bất thình lình gọi to tiếng, Tần Ương rời mắt khỏi đám hình, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía cậu ta.

      Gương mặt được thừa hưởng trọn vẹn những nét đẹp từ mẹ của cậu con trai bỗng nhiên nhăn nhó cách lúng túng, ngón tay cong lên búng khẽ cái, tấm ảnh bỗng trượt ngay đến trước mặt Tần Ương.

      Là Cam Ninh, trong những gã võ tướng mà bấy lâu nay Tần Ương vẫn khổ sở tìm kiếm. khỏi kinh ngạc hỏi: “Thế này là sao?”

      “Cái kia...lần trước, tiết dự giờ...” Thẩm Tấn lại bắt đầu say mê ngó lên trần nhà, ngày thường ở trước mặt thầy vẫn nhanh mồm nhanh miệng là thế, bây giờ lại chẳng biết sao cho phải.

      “Tôi lấy được đâu.” Tần Ương tất nhiên biết , Cam Ninh tướng quân này Thẩm Tấn cũng chỉ có duy nhất tấm mà thôi. Nếu muốn tìm được cái thứ hai để bộ sưu tập được trọn vẹn, biết phải ăn thêm bao nhiêu mì sợi nữa đây.

      “Cho mày mày cứ lấy !” Thẩm Tấn rốt cuộc cũng kiên nhẫn thêm được nữa, nháy mắt quay lại bộ dáng hùng hùng hổ hổ của ông trời con hôm nào.

      Tần Ương rụt vai lại “ưm” tiếng sau đó cẩn thận nhặt mảnh hình bàn bỏ vào trong cặp sách, trong lòng đối với Thẩm Tấn cũng tự nhiên sinh ra chút thiện cảm.

      “Mày lấy nó thiệt hả?” Thẩm Tấn giật mình trừng to mắt, vẻ tiếc nuối thoáng chốc dâng đầy trong ánh mắt nhìn theo tay Tần Ương.

      Tần Ương nghiễm nhiên đáp ngay: “Chính cậu bảo tôi lấy còn gì.”

      “Tại... tao tưởng mày thèm lấy chứ bộ...” Giọng tới mức khó nghe, chẳng qua là muốn lần đóng vai bạn tốt có tinh thần chia thân sẻ ái, ngờ đâu lại tính sai mất rồi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Thế tôi trả lại cho cậu là được chứ gì.” Vừa Tần Ương vừa làm ra vẻ muốn lấy ra trả lại.

      “Thôi thối , lỡ ra rồi.” Thẩm Tấn lắc đầu nguầy nguậy “Đồ cho rồi mà đòi trở lại người ta cười cho thối mặt.” vậy nhưng hai mắt cứ luyến tiếc mà nhìn nơi cặp sách của Tần Ương.

      Tần Ương đứng im ngó Thẩm Tấn lúc sau bỗng nhiên lấy ra tấm trong bộ sưu tập của mình “Tôi với cậu đổi cho nhau là được rồi.”

      xong, đưa tấm ảnh ra trước mặt Thẩm Tấn, cũng giống như Cam Ninh khi nãy, là võ tướng Thẩm Tấn tìm hoài thấy và Tần Ương cũng chỉ có duy nhất tấm mà thôi. Thẩm Tấn nhận ngay lấy, cũng hết sức cẩn thận mà cho vào bên trong cặp sách của mình.

      Hai bên len lén nhìn trộm cặp sách của nhau, ngoài mặt , trong lòng lại ỉ buồn thương.

      Ngày hôm đó, đem hai mảnh hình qúy giá tặng cho nhau, nhờ thế mà về sau, cuộc trò chuyện giữa đôi bên còn chỉ quanh quẩn lại hai đề tài nhàm chán như bài tập toán hay bài đọc ngữ văn nữa.

      Cứ như thế, hai bên dần dần gần nhau hơn. Vì tất cả mọi người ai cũng đều thích coi phim Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ cả, đều chung lòng chán ghét Pháp Hải, và đều cảm thấy cái Triệu Nhã Chi kia đúng là người đẹp nhất đời này. Đến lúc Thẩm Tấn chạy bộ cự ly ngắn 50 mét với tốc độ nhanh như gió Tần Ương cũng chỉ kém cậu ta mấy bước là cùng, trở thành cậu học trò những giỏi giang mà chạy bộ cũng nào có kém ai. Tần Ương phát ra, có những lúc Thẩm Tấn cũng rất nghiêm túc đàng hoàng, như là lúc làm mô hình xe, nghiên cứu các loại ổ đĩa hai bánh, ổ đĩa bốn bánh, lốp chạy địa hình việt dã, lốp chạy trong trời mưa, hay lốp chạy trong điều kiện bình thường... Chẳng qua chỉ là thú chơi giải trí sau giờ học, vậy mà cậu ta lại có thể ra vanh vách, ràng.

      Trong giờ viết chính tả, Tần Ương nhắc số trang, Thẩm Tấn lật sách sột soạt trong hộc bàn. Lúc vào phòng thi, ngón tay tức là câu A, hai ngón tay tức là câu B, vì đề thi tiếng đáp án bao giờ cũng rất nhiều, sơ ý chút là đánh nhầm như chơi. Đề văn ra có nội dung “Bạn bè của tôi”, Tần Ương viết về Thẩm Tấn, Thẩm Tấn viết về Tần Ương. Lúc chọn bài văn của Tần Ương làm mẫu đọc cho cả lớp cùng nghe, Thẩm Tấn ngồi dưới đập bàn cười to, liên tục với lên: “ phải em, đó phải em đâu ơi!”, thế là bị Tần Ương lườm ngay cho cú bén ngót như dao...

      Thỉnh thoảng, Tần Ương lại rủ Thẩm Tấn đến nhà cùng làm bài tập, đôi khi cũng ngược lại, Tần Ương sang nhà Thẩm Tấn. Ba mẹ Thẩm Tấn phần lớn thời gian đều có ở nhà. Tấm thảm đỏ trải trong phòng ngủ nhà cậu ta và đồ nội thất theo phong cách Châu Âu là hai thứ Tần Ương rất thích. Lúc ba mẹ Tần Ương lấy nhau, vốn là thợ mộc nên ba cùng với các chú tự tay đóng lấy đồ dùng trong nhà. Như là tủ quần áo lớn loại cửa đôi, giường cói(*) bốn thước... Đến nay, màu vàng nghệ lúc đầu của sơn cũng phai lợt cả rồi. Nhưng mà, Thẩm Tấn hình như lại rất thích gia đình của Tần Ương, cậu ta khen ba Tần Ương nấu ăn ngon, và còn giỏi hơn cả Tần Ương trong việc làm cho má Tần Ương vui lòng.

      (*) Loại giường có khung viền bằng gỗ, còn mặt giường phải là phản mà dùng xơ dừa đan bện dày. Tạm dịch là “giường cói”.

      Mỗi lần đến kì nghỉ hè và nghỉ đông, sáng tinh mơ thấy Thẩm Tấn có mặt trước cửa nhà Tần Ương, cầm theo tay đầu chơi điện tử(*) của mình. Sau đó, mỗi đứa cây kem, bật quạt chạy ro ro, nhấp nhổm trước ti vi hì hục đánh, từ sáng sớm cho đến lúc chạng vạng, chơi đùa biết mệt, ngay cả cơm nước bà nội Tần Ương mang cho cũng bị bỏ lơ cách đáng thương. Contra, Super Mario, Bắn xe tăng,... Mải mê chơi đến mức xút-von-tơ(**) nóng rãy, nút bấm ướt nhoẹt những mồ hôi.

      (*) Loại máy chơi game rất phổ biến những năm 1990 của hãng Nintendo, gồm màn hình, băng chơi và hai điều khiển bốn nút, nối dây vào ti vi là có thể chơi. Nguyên tác là “máy game Tiểu Bá Vương”, ở Việt Nam thường gọi là “đầu chơi điện tử”.

      (**) Tên gọi chỉ thiết bị ổn áp những năm 1990, thiết bị giúp ổn định dòng điện vốn rất chập chờn thời đó.

      Mẹ Tần Ương vẫn hay nhìn theo dáng hai đứa nỏ sóng vai học mà cảm thán thốt lên: “Con nít đúng là con nít mà, trước đây ghét nhau như chó với mèo vậy, bây giờ trở thành em tốt của nhau, thân thiết đến như thế rồi.”

      Những lúc cả nhà cùng ngồi quây quần ăn cơm, thường cười nhắc lại chuyện năm xưa, lúc mẹ Tần Ương và mẹ Thẩm Tấn còn giường sát giường, nằm chung gian phòng sinh. Tần Ương sinh ra trước, “trắng trẻo bụ bẫm, giống hệt cục bột mì”, mẹ Thẩm Tấn thấy thế thích vô cùng, hay đùa rằng nếu mình sinh con hai nhà sau này hãy kết làm sui gia . Ai ngờ đâu, vài ngày sau sinh ra Thẩm Tấn, cũng là bé trai, chuyện vui đùa cũng chỉ đành cho vui miệng mà thôi.

      Hai đứa con trai đồng loạt trỏ đũa vào mặt nhau: “Ụa” Lật đật quay lưng , vờ nôn lên nôn xuống.

      Rất lâu về sau này, có lần Thẩm Tấn nhớ lại quãng thời gian đó mà buông lời cảm khái: “Khi ấy, thiệt tình là con nít ngấy ngô qúa thể!”

      Những năm tháng ấy, là quãng thời gian vô nghĩ vô lo trong cuộc đời này.

      Bà nội và mẹ Tần Ương ngồi ở bàn gói hoành thánh, còn Tần Ương ngồi làm bài tập ngay bên cạnh, nghe hai người lớn vừa làm vừa chuyện phiếm với nhau, từ chuyện con dâu nhà kia ngược đãi mẹ chồng, đứa cháu nhà nọ đỗ đại học, cho đến cả chuyện đứa con trai bất hiếu của nhà xấu số nào đó vừa đem nướng cả gia tài vào sòng bạc đêm qua.

      Bỗng nghe thấy nội hạ giọng khẽ với mẹ: “Má Tần Tần có nghe chuyện này chưa? Thằng Ba nhà họ Thẩm dạo này làm ăn lớn lắm, phát đạt lắm... Bắt đầu bao bồ nhí ở bên ngoài..”

      Mẹ Tần Ương cũng : “Con có nghe , bữa trước đường con còn nhìn thấy Ba mà, cặp kè với thư ký trẻ tuổi nào đó... Cứ õng ẹo điệu đàng, chứ ưa nhìn như Lệ Bình.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Lệ Bình hở? Ài, nó cũng hiền gì đâu...” Vừa nội Tần Ương vừa đếm mấy chiếc hoành thánh gói xong, “Cũng đủ rồi đấy! Đủ rồi! Luộc trước hai chiếc này cho Tần Tần ăn thử xem thế nào, hôm nay má lỡ tay bỏ hơi nhiều muối, chắc hơi mặn.”

      Ở bên cạnh, Tần Ương vẫn im lặng cắm cúi viết. Ngoài sân, tấm khăn trải bàn màu xanh lam phơi mình trong nắng. Để ngăn ngừa việc học trò nghịch ngợm vẽ bậy khắc bạ, nhà trường bèn giao cho mỗi bàn tấm khăn trải màu xanh. Bảo rằng, đến cuối tuần hai bạn ngồi cùng bàn thay nhau mang về giặt. Mỗi lần đến lượt Thẩm Tấn, đâu vẫn y đấy, chẳng chịu giặt giũ gì cả. Thế là cuối cùng tuần nào Tần Ương cũng phải mang khăn về nhà mình.

      Từ nhà bếp thoang thoảng bay ra mùi hương hấp dẫn của nước hầm xương, rồi tiếng mẹ Tần Ương gọi to: “Tần Tần làm xong bài chưa con? Ăn cơm thôi.”

      Nghe thế, cậu nhóc bèn viết nốt dòng cuối cùng vào vở rồi buông bút, dạ to tiếng.

      Người lớn cứ cho rằng con trẻ tuổi ngây ngô, tâm tư đơn thuần hiểu chuyện, nào đâu biết rằng, có những thân cây chỉ trong đêm lặng lẽ vươn mình.

      Ngày thường nghe những người xung quanh chuyện ra chuyện vào, Tần Ương biết rất , trong nhà họ Thẩm, ba Thẩm Tấn đứng hàng thứ ba, còn Lệ Bình cũng chính là tên của mẹ Thẩm Tấn.

      Bộ phim ti vi chiếu mãi cũng sắp đến hồi kết, từ màn ảnh vang lên giọng hát buồn buồn của trẻ .

      Ba về nhà nọ
      về nhà kia
      Con mình ở lại
      Thừa ra ai cần...

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2




      Giữa những tiếng chuông reo và lớp inh ỏi, giữa những hồi trống đánh tan trường vang, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua. Năm ấy, khi bữa tiệc sắc màu khiến cả hành tinh say mê hạ màn bế mạc ở Pháp, cũng là lúc Tần Ương và Thẩm Tấn bước vào cập trung học cơ sở.

      Cánh chim tình bay chẳng về, dù là 999 đóa hoa hồng khoe sắc hay chiếc vé tàu quá hạn, cũng đều chẳng gọi lại được thiếu nữ khoác lên người tấm áo cưới đỏ tươi. “Chỉ tại em quá yếu lòng, yếu lòng, hỡi em...”(*) Tốp ca của chúng ta vừa chau mày vừa sầu thảm cất lên những lời ca như thế.

      (*) Trong đoạn này nhắc đến những bài hát tiếng Hoa thuộc loại thịnh hành nhất thập niên 1990, gồm Cánh chim tình (Lâm Y Luân hát), Chín trăm chín chín đóa hồng (Thái Chính Tiêu hát), Chiếc vé tàu thủy cũ (Mao Ninh hát), Áo cưới (nhóm Hạnh Phúc Đại Nhân hát), Quá yếu lòng (Nhậm Hiền Tề hát).

      Chẳng còn là con nít, nhưng cũng chưa đủ lớn để gọi là trưởng thành, đám trẻ giờ đây chạm ngưỡng vị thành niên, bất an cùng những xao động chớm nở trong lòng.

      Trường trung học Thẩm Tấn và Tần Ương theo học cũng có nhiều điều đáng lo ngại. Những lúc tan học, đám thanh niên thường tụm năm tụm ba trước cổng trường, mặt mày dữ tợn, điếu thuốc hút dở kẹp ở kẽ tay. Trong trường này, sinh đủ lời đồn đại về việc học sinh lớp này bị chặn đường trấn lột, học sinh lớp kia bị nện cho trận nhừ xương. Sau giờ học thường xuất hiền những trận ẩu đả quy mô lớn khác nhau, người đứng bên ngoài chứng kiến hào hứng chẳng kém gì kẻ trong cuộc...

      Những chuyện như thế khiến cho mẹ Tần Ương lo lắn đến mức đứng ngồi yên, nhiều lần dặn dặn lại con trai mình: “Chúng ta chỉ cần chăm chỉ học hành thôi, những cái khác nên quan tâm đến. Bọn nó đòi tiền cứ đưa, đừng có dây dưa thêm gì khác với bọn nó, nghe con!”

      Qua thời gian dài miệt mài học hành, mũi Tần Ương lúc này chễm chệ thêm cặp kính gọng vàng, khiến cho gương mặt trắng trẻo, thanh tú lúc thường của cậu con trai sinh ra thêm vài phần tao nhã, giống hệt nam sinh gương mẫu trong lòng thầy . Mỗi lẫn nghe mẹ lo âu dặn dò như thế, Tần Ương đều cười trấn an bà: “Con biết rồi mà.” Sau đó ung dung đạp xe học.

      Nhà Thẩm Tấn từ năm trước dọn sang nơi ở mới cách chỗ cũ xa là mấy. Đường xá bất tiện thế nên hai bên cũng còn học chung như trước. Thảng khi, đường mình đạp xe đến trường, Tần Ương lại cảm thấy có chút đơn.

      Còn nhớ lúc nhập học, Thẩm Tấn chỉ vào danh sách lớp ở bảng thông báo, vừa vừa cười đến rạng rỡ: “Này, vẫn là chung lớp nhé, số thứ tự của cậu ngay tôi.”

      Những trận cầu đêm khuya đủ hấp dẫn để vì chúng mà hi sinh giấc ngủ, đổi lấy đôi mắt gấu mèo viền đen đậm.

      Chỉ là, cùng lớp cùng bàn, chỗ ngồi của hai người giờ đây ở mé trái ở mé phải, chỉ có thể nhìn nhau từ xa xa.

      Cơ hội trò chuyện còn nhiều như xưa, hai bên đều ít nhiều cảm thấy xa cách.

      Những lúc nghỉ giải lao, Tần Ương làm bài tập buông bút xuống chạy sang phía Thẩm Tấn: “Nè!”

      “Hử?”

      “Sao bài tập tiếng hôm nay lại nộp?”

      “À, quên mất vở ở nhà.”

      Tần Ương thuận tay lật lật quyển sách Ngữ Văn trước mặt Thẩm Tấn, những trang giấy mới toanh và sạch , giống như chưa từng đọc qua: “Giờ văn hôm nay chép bài xong hết rồi chứ?”

      “Chưa.”

      “Tôi cho cậu mượn vở nhé?”

      “Ờ.”

      Cuộc trò chuyện chỉ qua lại vài câu như thế rồi thôi, Tần Ương ngồi bên cạnh Thẩm Tấn, xấu hổ mà hiểu vì sao. Giờ giải lao mười phút bỗng nhiên trở nên dài đằng đẵng. Có lúc ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, thấy trời cao xanh thẳm, mây trắng từng cụm từng cụm lững lờ trôi xa...

      Càng ngày, kết qủa học tập của Thẩm Tấn càng sa sút, đa số bài tập đều nộp hoặc nếu có cũng chỉ bỏ giấy trắng. Tần Ương nhớ môn thi đầu tiên của cậu ta, điểm chỉ suýt soát trung bình, đến kỳ thi cuối năm lớp Bảy(*) môn nào cũng thảm hại, chỉ có môn thể dục là vượt trội hơn cả. Trong bảng liệt kê thành tích, hai chữ “loại giỏi” màu xanh nổi bật giữa hàng dài những con chữ màu đỏ, rực rỡ đến mức chói mắt người nhìn.

      (*) Ở Trung Quốc, cấp tiểu học là từ lớp đến lớp Sáu, cấp trung học từ lớp Bảy đến lớp Chín và cấp phổ thông là từ lớp Mưới đến lớp Mười Hai.

      Giáo viên chủ nhiệm ngày thường vẫn luôn từ tốn, nhàng với học sinh là thế, đến lúc chấm điểm bài thi cũng nén được tức giận mà quát lớn: “Thẩm Tấn, bài tập làm văn của em sao lại chép y chang đề đọc hiểu bên thế này?!!”

      Đáp lại, dưới lớp chỉ rộ lên tiếng cười khe khẽ, cậu con trai từ bé trước mặt người lớn biết vờ vĩnh ngoan hiền giờ đây ngồi ngả ngớn ghế, áo khoác đồng phục mở phanh cúc buồn cái, nơi khóe môi cong cong nhếch lên nụ cười vô nghĩa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :