1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tần Ương nhìn thấy Thẩm Tấn mím chặt môi, đôi mắt đẹp như phiến hoa đào ngày thường vẫn luôn thu hút phái nữ, giờ đây lại chỉ đăm đăm nhìn cậu, cùng với khẩn trương và rất nhiều chờ mong.

      Vì thế dưới bầu trời hoa khói dâng cao, Tần Ương mỉm cười: "Gió lớn quá, tôi nghe ."

      Câu status mới nhất MSN của Đường Đường, chính là như thế.

      Trước Tết lịch, sân trước phải vẩy nước, nhà cửa phải dọn dẹp, trong ngoài phải quét tước... Những điều này đều là tập tục xưa nay do tổ tiên để lại, có thế nào nữa cũng phải nghe theo.

      Lúc này, mẹ Tần Ương cũng xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Giữa phòng khách công việc ngập đầu, bà giơ cao cái chân băng bó thạch cao trắng toát, ung dung chỉ đạo khắp nơi, cứ như thế chỉ trong cái cười ngắn ngủi có thể khiến cho bức tường lồi lõm kia tan ngay thành tro bụi. Trở về nhà sau đợt công tác xa, ba Tần Ương hăng hái dẫn ngay Tần Ương và Thẩm Tấn lo việc trong việc ngoài, chạy đầu nọ đầu kia. Ba người đàn ông siêng năng là thế chăm chỉ là thế ấy thế mà suýt nữa vẫn bị người phụ nữ trong nhà dọa nuốt sống ăn tươi.

      Lúc sắp xếp lại tủ sách tình cờ rơi ra quyến album cũ. Trong đó có ảnh của ba mẹ Tần Ương chụp lúc còn trẻ, còn có cả nhóc tì Tần Ương tay chân tròn vo ngồi lọt thỏm trong xe kéo, ngây thơ nhìn về phía ống kính, nụ cười ngố tàu khoe ra cả màu hồng hồng của lợi.

      Thẩm Tấn chỉ vào tấm ảnh, cười sặc sụa. Tần Ương vừa ngượng vừa tức, quay sang cằn nhằn mẹ: "Sao mẹ còn giữ những tấm ảnh này làm gì?".

      Mẹ Tần Ương lơ đãng đáp: " phải ảnh chụp rất đẹp sao? Hình của con chụp từ đến lớn, mẹ đều giữ lại cả. Nào, qua đây mẹ lật cho xem."

      Cầm quyển album nặng trịch tay, lật xem những tấm ảnh ghi lại bóng dáng thanh xuân của mình khi xưa, mẹ Tần Ương khỏi đem lòng hoài niệm: "Nhìn xem, tấm này... Lúc này còn chưa có Tần Tần, dì và ba Tần Tần chỉ vừa mới bắt đầu quen nhau thôi, ảnh chụp ở trước cửa nhà mẹ của dì, nhưng nhà bên đó giờ cũng dỡ ra hết rồi."

      Thẩm Tấn nhân cơ hội nịnh nọt ngay: "Dì ơi, nhìn trông giống Lương Triều Vĩ và Trương Mạn Ngọc quá ."

      Mẹ Tần Ương cười tít cả mắt, xua ngay: "Làm sao mà giống được, nhìn quần áo này xem, quê mùa muốn chết. Bây giờ mà đem bỏ ra đường cũng chẳng có ai thèm nhặt nữa đâu cháu ạ."

      Lại lật qua trang, giai đoạn này Tần Ương bắt đầu mọc răng, người cũng từ trong thùng xe bé tí tẹo mà chạy sang tựa đầu vào cửa đứng làm duyên... Từ ảnh trắng đen cũng dần chuyển sang ảnh màu rực rỡ, sau đó là những năm Tần Ương nhà trẻ. Sau đó, lật qua trang khác, bỗng ra hoàng tử áo trắng và công chúa bé xúng xính trong chiếc đầm gấu viền ren hoa. Trong ảnh, công chúa và hoàng tủ đánh nhau, nom chẳng khác nào đôi chuột con vật lộn.

      Mẹ Tần Ương chỉ tấm hình, : "Tấm này là ba Tấn Tấn chụp, sau đó rửa thêm cho nhà dì tấm."

      Tần Ương bật cười tiếng to: "Người mặc váy này là ai thế nhỉ? Con chẳng nhớ nũa. Nhìn kỹ thấy lúc bé cũng xinh lắm, biết sau này lớn lên như thế nào hả mẹ, đưa cho con xem chút ."

      Thẩm Tấn giận dỗi quay mặt , lòng nhủ lòng có đánh chết cũng đừng hòng tôi đây xem lại cái ảnh mất mặt ấy.

      Mẹ Tần Ương xẵng giọng trách: "Hai đứa tiểu quỷ này hồi chẳng biết phân nặng gì cá, lúc đó là hù chết giáo của mấy đứa, hại người ta bỏ công ra dàn dựng cả buổi trời, rốt cuộc lại bị hai đứa phá hư hết cả."

      Tần Ương cười ngượng nghịu: "Là cậu ấy đánh con trước mà." Đem hết trách nhiệm đổ qua Thẩm Tấn.

      Lúc này Thẩm Tấn mới chịu ngoảnh đầu lại: "Ai kêu cậu hồi đó cứ chạy mách tội người ta với giáo."

      Ngồi giữa nhìn hai đứa đùn qua đẩy lại, mẹ Tần Ương khỏi lấy làm buồn cười: "Con nít đúng là con nít, trước đây thấy mặt nhau cứ như chó gặp mèo, giờ phải rất tốt sao? Nhà trẻ, tiểu học, trung học, đại học, hai đứa đều học chung chỗ cả, cũng coi như là có duyên phận với nhau."

      Thẩm Tấn gật đầu tán thành ngay, chậm rãi nhích dần đến bên cạnh Tần Ương: “Con với Tần Tần đúng là duyên nợ rất sâu."

      Mẹ Tần Ương cũng cười : “Thế sau này Tần Tần nhà dì phải làm phiền con chăm sóc nhiều rồi."

      Thẩm Tấn thoải mái hứa ngay: "Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ."

      Tần Ương chỉ cảm thấy người bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay mình. Bàn tay người nọ sao mà nóng quá, khiến cậu có chút sợ hãi. Tấm ảnh tuột khỏi những ngón tay, Tần Ương ngước mặt nhìn lên, điều đầu tiên nhìn thấy chính là nửa gương mặt nhìn nghiêng với những đường nét rất ràng của Thẩm Tấn.

      Thẩm Tấn : “Dì à, giao Tần Tần cho con có được ?"

      Cùng với câu , tay Tần Ương đột nhiên bị siết lấy.

      "Ừ có cái gì đâu mà..." Người phụ nữ cầm quyển album cười rất rộng lượng vui vẻ, nhưng khi ánh nhìn rơi xuống hai bàn tay nắm chặt của hai cậu con trai, nụ cười mặt bà cũng dần dần biến mất. Mười ngón lồng vào nhau, thân thiết như thế, gương mặt đăm đăm hướng về phía mình, biểu tình nghiêm túc như thế. Bỗng nhiên nhận ra thằng bé từ lớn lên trước mắt mình đây, ngày thường vẫn luôn cười cười , lúc này đây, lại chẳng hề bông đùa. "Cháu..."

      Thẩm Tấn nhìn gương mặt sững sờ của bà, giọng nhắc lại: "Dì à, giao Tần Tần cho con có được ?"

      Dáng cười đông lại gương mặt, dần dần vỡ ra, rơi tuột .

      Ba Tần Ương còn bận rộn dưới bếp, nhận ra khí náo nhiệt nơi phòng khách hồi lâu im lìm chút động tĩnh, khỏi ngạc nhiên thò đầu ra xem: "Sao thế?".

      Quyển album từ đầu gối trượt "soạt" xuống đất, những mảnh năm tháng xổ tung lẫn lộn vào nhau.

      "Chuyện gì thế?"

      Tần Ương muốn lên tiếng, nhưng Thẩm Tấn nhanh hơn.

      Cậu chính tai nghe được người nọ rằng: "Dì, con thích Tần Ương, thích Tần Ương."

      Đến lúc này, còn có thể lùi bước được nữa rồi.

      Tần Ương hỏi Thẩm Tấn: "Sao lại vói ba mẹ?"

      Thẩm Tấn trả lời: "Bởi vì đằng ấy là con trai của họ, vai xấu này, đương nhiên phải do tôi đảm đương rồi."

      "Vì sao phải thế với ba mẹ?"

      "Vì muốn thế thôi."

      "Cậu suy nghĩ bao lâu rồi?" '

      "Rất lâu rất lâu rồi."

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau lúc lâu im lặng, mẹ cuối cùng cũng định lên tiếng: "Việc này, để dì và chú Tần của cháu suy nghĩ lại ."

      Tình cảnh hệt như những gì Tần Ương hình dung ra từ trước, nhưng bầu khí bức bối đến mức khiến lòng xấu hổ cứ tràn mãi dậy. Ba mẹ Tần Ương chỉ đến thế rồi thôi...

      Tần Ương ngồi ghé vào bên giường của Thẩm Tấn, đưa ra từng vấn đề :

      "Thẩm Tấn, có thể ba mẹ tôi bao giờ cho phép hai chúng ta ở bên nhau."

      Thẩm Tấn đáp: "Tôi đây cũng chẳng quan tâm lắm."

      Tần Ương : "Thẩm Tấn, sau khi nghiệp đại học, chưa chắc gì chúng ta kiếm được việc làm, biết đâu lại là hai kẻ thất nghiệp lang thang khắp nơi."

      Thẩm Tấn đáp: “Nếu phải xuống trạm tàu điện ngầm xin cơm ngày hai bữa tôi cũng phải kéo đằng ấy theo."

      Tần Ương : "Sinh lão bệnh tử chúng ta cũng thể nào biết trước được."

      Thẩm Tấn đứng lên, từng bước đến gần Tần Ương: "Tần Ương, tôi nhận ra mình thể rời xa đằng ấy được."

      Tần Ương ngẩng đầu nhìn lên, nhận thấy nét cười mờ nhạt ra trong ánh nhìn của người nọ: “Thẩm Tấn, sao tôi phải xin cơm với cậu chứ? .”

      Thẩm Tấn chậm rãi cúi người xuống, đôi bên hầu như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau: "Tần Ương, cậu thừa nhận . Cậu cũng chẳng cách nào rời khỏi tôi đuọc đâu."

      Chống hai tay xuống giường làm điểm tựa, khóe miệng Tần Ương khe khẽ cong lên: "Đằng ấy dựa vào đâu để như vậy?".

      Thân thể ấm áp gần kề, Tần Ương ngã xuống khoảng giường sau lưng, gương mặt Thẩm Tấn ở ngay phía cậu, khoảng cách chỉ còn là cái gì đó rất tượng trưng mà thôi: "Dựa vào việc tôi biết mặt cậu vì sao lại đỏ lên như thế, còn nữa...”

      Ngôn ngữ trong phút chốc bị nhốt kín giữa nụ hôn chớm nở, đầu lưỡi nóng ấm như lửa đỏ, thiêu cháy cả toàn thân. Quần áo nhanh chóng bị cởi ra, Thẩm Tấn cúi xuống, nụ hôn tỉ mẩn lần từ môi xuống cổ, dừng lại ở xương quai xanh, sau cùng đọng lại ở hai điểm hồng tươi trước ngực, lưu luyến rời.

      Khoang miệng ấm áp vây ủ hai đầu nhũ tiêm mẫn cảm, ma sát chạm rãi gây ra khoái cảm khôn cùng. sức nóng ỉ sinh ra nơi vùng bụng dưới, lan khắp cơ thể, khiến cho hơi thở của Tần Ương cũng trở nên nặng nề hơn: "Thẩm Tấn, cậu dùng phía dưới của mình để nghĩ hay sao?".

      "Ha ha..." Thẩm Tấn chỉ cười, ranh mãnh dùng hạ thân dần dần ngạnh cứng của mình dụi vào người Tần Ương, "Bởi vì phía dưới tương đối thành mà."

      Vật thể rắn rỏi mang theo độ nóng kinh người hết lần này đến lần khác đụng chạm nơi hạ thân mẫn cảm, cảm giác đó khiến cho Tần Ương sợ run, hít mạnh hơi, cả gương mặt từ lâu đỏ ửng lý do.

      Những ngọn lửa tà gian dâng đầy trong đôi mắt phượng, tay Thẩm Tấn cũng theo câu mà trượt xuống sâu hơn: "Tần Ương, tôi muốn cậu!"

      Tần Ương siết chặt lấy cổ tay Thẩm Tấn, lực xoa khẽ khàng xuyên qua lớp vải ngăn cách tác động trực tiếp đến hạ thân của Tần Ương, luồng nóng dịu dàng dần chậm rãi dâng lên, xúc cảm chân khiến người ta vui sướng. Cậu nhìn thấy ánh mắt cùa Thẩm Tấn cũng dần dần sẫm , gương mặt điển trai dần lộ ra cái nhìn gian tà.

      "Ở đây... có thoải mái ?" Giọng Thẩm Tấn khàn , ngón tay nhanh chậm ngày càng trượt xuống sâu hơn.

      " ngẩng lên rồi này." Chiếc lưỡi ấm nóng lại lần nữa đảo quanh trước ngực Tần Ương, khẽ mút mạnh cái, thanh đầy khiêu khích vang lên.

      Tần Ương nhắm nghiền hai mắt, đầu bất lực ngã ngửa về sau: "Học... học... được ở đâu thế?".

      Trong lúc đó, Thẩm Tấn cứ cọ mãi vào người cậu, hai cơ thể trẻ tuổi quyến luyến rời: "Đằng này cần gì phải học chứ?".

      "Tránh..." Thắt lưng rướn cao, Tần Ương khổ sở quay đầu , chịu thêm được nữa những cử động khiêu khích của Thẩm Tấn. Giữa lúc đôi bên giằng co, móng tay từ lúc nào cắm chặt vào tay cậu ta năm dấu sâu hoắm, "Ưm... Cậu...A..."

      Gì thế này? Thẩm Tấn cúi đầu cười ra tiếng, ánh nhìn sáng lên cách đầy cợt nhả khi trông thấy dịch thể trắng đục trong tay mình, "Mẫn cảm đến như thế sao?".

      "Bớt nhảm!" Tần Ương hé miệng thở dốc, ném cho cậu cái trừng mắt đầy tức tối, "Có qua có lại, đến phiên tôi giúp cậu.”

      Làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Tấn kéo lại, dùng cả người áp lên giữ chặt. Thẩm Tấn nheo mắt cách ranh mãnh, cười vui y như con chuột lơ ngơ lạc may sao rơi ngay vào hang thóc: "Đến lúc này rồi, đằng ấy còn xấu hổ cái gì chứ? Chúng ta cũng đâu phải chưa từng xem qua những cảnh này?".

      Tần Ương đỏ mặt, còn chẳng biết sao eo bị siết chặt. Thẩm Tấn ở nơi đó, cứ dùng hạ thân ngạnh nóng của mình dụi qua dụi lại, tìm kiếm mãi lối vào nên vào.

      "Đau!" tiếng kêu tê tâm phế liệt bất thình lình vang lên.

      "Ưmmmm... Tần Tần, thả lỏng người , chặt như thế này, tôi cũng đau quá..."

      "Ra mau!"

      "Cái này... hình như được rồi. Tần Tần, tôi nhúc nhích nữa, cậu, cậu gắng chịu chút..."

      "Ưm...A ha... Cậu..." Tần Ương giãy mạnh cả người.

      Càng khiến cho Thẩm Tấn vốn đau khổ vì phải nhẫn nhịn biết bao càng thêm khẩn trương: "Làm sao vậy? Ưm...Tần Tần..., đừng giãy nữa..."

      "Đằng ấy còn chưa ăn cơm hay sao?" Ai đó mặt sắp chín đỏ cả rồi.

      Kẻ còn lại vẫn cứ cười hềnh hệch như ngố.

      Phía sau rèm cửa sổ, có ai đó rằng: "Thẩm Tấn, chút kỹ thuật cơ bản nhất đằng ấy cũng chẳng có."

      Đáp lại, kẻ kia chỉ cười sung sướng, hệt như con chuột bò lên được vại dầu: "Kỹ thuật muốn có, phải chăm luyện tập."

      Đường Đường : "Bọn con trai ấy, là loài sinh vật chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ thôi. Hơn nữa, bọn cũng chỉ biết mỗi việc đó."

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thị trường cổ phiếu sụt giảm mãi trong thời gian qua, cuối cùng cũng chuyển mình lấy lại phong độ như trước, khiến dân tình hoan hỉ sao kể xiết. Ông bố nhà họ Tần tính tình cẩn thận, làm ăn kỹ lưỡng, qua đợt này mang được đến hai vạn nhân dân tệ tiền lời về nhà. Người đàn ông trước nay chưa từng biết "lãng mạn" là gì vào ngày sinh nhật năm đó của bà nhà mình đích thân mua về sợi dây chuyền thạch làm quà tặng. Hai vợ chồng già âu yếm với nhau như thế hưởng tuần trăng mật thứ hai, thậm chí còn dự tính chụp bù album ảnh cưới.

      Trong lúc ba mẹ chuyện, Tần Ương chỉ ngồi bên cạnh, lẳng lặng lắng nghe. lúc, mẹ cậu bỗng nhiên quay sang: "Gọi cả Tấn Tấn đến đây luôn ."

      Trong lúc, Tần Ương ngỡ ngàng đến độ được lời nào.

      nhân viên ở hiệu ảnh cứ xuýt xoa khen mẹ Tần Ương biết cách giữ gìn nhan sắc, nhìn qua cứ tưởng đâu chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi. Mẹ Tần Ương ngồi trước gương ngắm nghía, chẳng tìm thấy vết nhăn nào, bình thản cười: "Trông vẫn còn được lắm."

      Tuổi hoa niên của bà trôi qua trong những bộ phim Quỳnh Dao và lời ca tiếng hát của Đặng Lệ Quân. Hiểu rất rằng mẹ chồng khó tính là việc bản thân chẳng thể nào làm được, tình mãi mãi đứng vị trí thứ nhất trong lòng người. Cũng từng mơ mộng ông xã tương lai của mình nếu phải Lưu Đức Khải cũng là Phí Ngọc Thanh. Ôm mộng tìm, mông lung mờ mịt, cuối cùng lại theo về nhà người, người điển trai hào hoa như Lưu Đức Khải cũng chẳng chân thành sắt son như Phí Ngọc Thanh. Sau lại mơ mộng về đứa con do mình sinh ra, lúc bé xinh xắn như Uyển Quân(*) được người người thích, lớn lên lại kiều như Bạch Ngâm Sương(**) khiến kẻ kẻ xuyến xao. Kết quả lại sinh ra cho nhà họ Tần đứa cháu trai đích tôn.

      (*) Ý nhắc đến vai diễn Uyển Quân lúc trong bộ phim cùng tên của Quỳnh Dao, do nữ diễn viên Kim Minh thể .

      (**) Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Mai hoa lạc của Quỳnh Dao. Là ca kỹ hát rong, xinh đẹp, tài hoa, cuộc đời bấp bênh chìm nổi.

      Nhớ lại thời còn trẻ, mình và mẹ Tấn Tấn vốn là đôi bạn thân thiết vô cùng, hai thiếu nữ đồng trang lứa tính tình mơ mộng vẫn thường cùng nhau vẽ ra tương lai sau này, nhất định vào đúng ngày đó tháng đó năm đó, đôi bên cùng gả vào làm dâu nhà chàng trai giàu có nào đó.

      Kết quả, về sau, trong lần đến trường họp phụ huynh cho con, từ xa bà phảng phất ngửi thấy mùi nước hoa ngày xưa của bạn cũ. Mùi hương này bà vẫn còn nhớ, vì rất nhiều lần từng đứng bên ngoài quầy mỹ phẩm luyến tiếc nhìn mãi, cuối cùng vẫn chưa thể tự mua được cho bản thân mình lọ nào.

      Ông xã bây giờ tuy rằng có tài cán gì hơn người, bản thân mình nhan sắc cũng bình thường chẳng phải dạng quốc sắc thiên hương, được cái con trai bao giờ để mẹ phải buồn lòng. Cuối cùng, sau hai mươi năm nuôi nấng thành người, nó lại cho mình biết, muốn sống chung với người cùng giới. Cả năm nay, lòng chỉ lo nghĩ đến mỗi việc đó, nỗi lo của người làm mẹ, lớn đến mức hàng đêm đều chập chờn sao ngủ được, sáng hôm sau thức dậy hai mắt sưng đỏ cả lên vì khóc.

      Ông nhà từng nhiều lần ôm vai bà khuyên giải: "Con nó lớn rồi, có cách nghĩ của riêng mình, chúng ta quản được nữa đâu."

      Bà cũng biết việc ràng là như thế nhưng vẫn sao nén được tâm tình buồn phiền này.

      phải bà theo kịp bước tiến của thời đại, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh. Đặng Lệ Quân từ lâu hóa bướm và bay mất rồi. Còn Quỳnh Dao, bỏ lại phong cách sướt mướt sau lưng mà viết nên bộ tiểu thuyết tưng tửng Hoàn Châu Cách Cách. Ngay cả Phí Ngọc Thanh, giấc mơ thời thiếu nữ của bà, cũng kề vai sát cánh với cái cậu Châu Kiệt Luân năng ngọng nghịu chẳng giống ai. Lý An cho hai chàng cao bồi đương mặn nồng trước toàn thể thế giới, sau lại còn đắc ý đoạt được tượng vàng Oscar...

      Ngẫm lại mọi việc, ông xã có thể phải người giỏi kiếm tiền thế nhưng dịu dàng săn sóc ấy chẳng ai bằng được, lại còn luôn bao dung cho những lần cố tình gây của bà. Có thể, cuộc hôn nhân này chỉ giống như bát nước trong, thế nhưng, nước trong hẳn kém ngọt ngào hơn cái gọi là nước đường. Con trai của bà cũng là niềm tự hào lớn cùa người làm mẹ, tính tình nhã nhạn ôn hòa khác gì Bae Yong Joon, tướng mạo lại xuất chúng có kém nào Hoa Trạch Loại(*).

      (*) Tên nhân vật nam trong bộ phim thần tượng Meteor Garden của Đài Loan do Châu Du Dân thể .

      Trong những cuộc họp mặt với bạn cũ, hỏi han lẫn nhau về chuyện gia đình, bà cảm thấy mình ra là người hạnh phúc nhiều lắm. Trong mắt của chị em bác thân quyến hai bên nhà, bà cũng là tâm điểm của ngưỡng mộ và ganh tỵ suốt hai mươi năm, giờ cũng đến lúc nên nhường vị trí ấy lại cho người khác.

      Phía bên kia, là hai đứa con trai ăn vận lễ phục vô cùng chỉn chu, thế nhưng tính tình cũng chẳng lớn hơn đám nhóc sáu bảy tuổi đâu là mấy, bất cứ lúc nào cũng có thể cãi cọ qua lại vì mấy chuyện hết sức buồn cười. Qua tấm gương soi, bà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của chúng. Có lẽ, có lẽ, có lẽ ngày nào đó, có hai đứa con trai hơn người như thế tháp tùng theo mình bát phố, cũng là chuyện nhiều người ước ao chẳng được.

      Thẩm Tấn nghiêng đầu nhìn vào trong gương, trông thấy Tần Ương, gương mặt thanh tú, ánh mắt sáng trong, nụ cười văn nhã: "Tần Ương, trước giờ người khác đều là kết hôn trước rồi sau mới nhau."

      Tần Ương bận chỉnh Iại chiếc cravat ở cổ Thẩm Tấn, nghe thế lườm cậu ta cái: "Đúng vậy".

      Thẩm Tấn vươn tay ôm ghì lấy người Tần Ương, đôi mắt phượng sáng bừng như hoa đào: "Còn chúng ta, trước cùng trường sau lại cùng giường."

      Từ nơi nào đó vẳng đến khúc ca xưa cũ.

      Thời gian qua bao giờ trở lại

      Chuyện cũ khi xưa hoá dư vị ngọt lành

      Hồi ức ấy thắm xanh ngựa gỗ

      Hai đứa trẻ vô tư ngày đêm vui vầy…(*)

      (*) Ca từ bài Chuyện xưa chỉ thể hồi tưởng.

    4. vũ pigg

      vũ pigg Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      34
      Cảm ơn . Trn rất hay. Đọc trn nhẽ nhàng ,đọc mà lưu luyến ...

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :