1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chuyện mười phần tin tưởng, thế nhưng đôi khi vẫn cảm thấy bất an khôn xiết. Lên giảng đường, Tần Ương cũng lơ đãng hơn so với ngày thường. Y Y và Lão Ban sau khi tạm xa nhau thời gian lại càng ngọt ngào hơn trước, chỉ giận sao thể giờ giờ phút phút đều ở bên nhau. Tiểu Tân và bạn vẫn như trước đây, bình đạm nhưng bền chặt, bao nhiêu tâm tình muốn đều gửi trọn vào trang thư mỏng chứa chan tình, trở thành những con người lãng mạn cuối cùng còn sót lại trong thời đại ngày nay, khiến cho bao người ao ước. Sau khi trải qua phen sóng gió, chuyện giữa Tinh Linh và Tiểu Thiên Vương cuối cùng cũng có tiến triển. Cậu con trai vốn mê bóng rổ hơn cả bạn giờ chịu cất sang bên mớ trang phục thùng thình, chiều lòng bạn mà mặc những chiếc sơ mi sạch kèm với quần jeans, thoạt nhìn qua cũng rất ra dáng thanh niên tương lai đầy hứa hẹn...

      Phía bục, vị giảng viên hiền lành vẫn tận tình giảng bài, Đường Đường chọc chọc Tần Ương, mặt lên vẻ si mê buồn che giấu: "Cái cậu Tiểu Tống này đúng là càng ngày càng dễ thương ra mà."

      Vị giảng viên ấy họ Tống, nghe đâu ở nhà . Gương mặt tròn trĩnh phúng phính hệt như trẻ con, cả cặp kính mắt cũng tròn xoe như thế, tính tình lại dễ chịu, thường hay lúng ta lúng túng hoặc chỉ cười cười cho qua mỗi khi đụng chuyện có liên quan đến đám sinh viên nghịch ngợm. Nhưng lại chính vì thế mà càng được sinh viên đem lòng mến, nhất là các , như Đường Đường, khi ra khỏi lớp học, bất kể là hành lang hay sân trường, đều biết dưới mà to gan gọi là "Bạn Tiểu Tống ơi". Môn kỹ thuật dễ trốn tiết nhất giờ lại trở thành môn học khiến Đường Đường lần nào cũng nán lại đến lúc tan lớp mới thôi, ngay cả giờ dạy của thầy chủ nhiệm khoa cũng chẳng thấy nàng chịu khó đến như vậy bao giờ.

      Tần Ương còn cách nào khác phải lấy khăn giấy đưa qua: "Lau nước miếng kìa, chảy cả ra rồi."

      Đường Đường làm điệu bộ như muốn đánh. Ngay lúc ấy, điện thoại di động đặt bàn của Tần Ương đột nhiên lóe lên tia sáng xanh. Là dãy số quen thuộc đến mức có thể đọc ngược ấy. "Bài tập người ta hì hục làm cả tháng, thế mà cái lão họ Đường kia xem xong chỉ thản nhiên phán cho mỗi câu đạt cầu!".

      Tần Ương cắn môi cười khẽ.

      Đường Đường ngay tức khắc thụt người lại, bắt tay hình chữ X ôm ngang trước ngực, vờ sợ hãi kêu ầm lên: "Đừng cười nữa, rất là dọa người đó! Tôi thừa biết tối nay chả có thịt dê nướng để ăn rồi."

      Tần Ương chẳng thèm trả lời tin, đặt ngay điện thoại xuống bàn, thoắt cái trả lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, chăm chú ghi lại lời thầy giáo phía kia.

      Ở bên cạnh, Đường Đường hừ lạnh: "Còn làm bộ làm tịch."

      Nửa giờ sau, bạn Tiểu Tống cho tan lớp. Tần Ương cầm điện thoại, là người đầu tiên bước nhanh ra khỏi lớp. Trong đại sảnh vòm cao, bức tượng điêu khắc bán thân của nhà giáo dục nào đó bình thường cảm thấy chẳng ra sao, nay bỗng lại thân thiết và đáng hơn nhiều.

      Tần Ương : "Này bạn, tin nhắn gửi nhầm mất rồi." Giọng bình thản như .

      Bên kia đáp lại bằng tiếng cười vang vang: "Nếu như đằng này gửi nhầm tin, đằng ấy cố ý gọi lại như vậy đâu."

      Giọng vẫn đầy vẻ bông đùa như mọi khi, còn mang theo vài phần đắc ý cố hữu của kẻ vẫn tự cho mình thông minh hơn ngươi: "Tần Ương, xưa nay cậu làm mặt lạnh đều đứt gánh giữa đường cả thôi."

      Những ngón tay cầm điện thoại của Tần Ương đột nhiên siết chặt. Nhìn lại, pho tượng trong đại sảnh đúng là trông chẳng ra sao.

      Có những thói quen khi hình thành chẳng thể nào chỉ trong sớm chiều mà thay đổi. Ví như xem bộ phim hay, lòng ngập tràn xúc động, lời ra đến miệng là cũng quay đầu, nhưng kẻ vẫn thường ngoảnh nhìn mình lặng lẽ đợi nghe còn ở bên nữa. Giống như Thẩm Tấn còn Tần Ương ở bên và Tần Ương còn Thẩm Tấn ở bên vậy.

      Kể từ cuộc gọi lần đó của Thẩm Tấn, liên lạc vốn đứt quãng tháng tròn giữa đôi bên cũng dần dần trở lại như trước.

      Tần Ương bảo: "Mấy ngày nay xem bộ phim The Texas Chainsaw Massacre(*) với Đường Đường, phim kinh dị!".

      (*) Ở Việt Nam được biết đến với tên Tử thần vùng Texas.

      Thẩm Tấn kể: “Hồi tôi thức cả đêm coi đá bóng, sáng ra lại bùng đúng giờ dạy của lão họ Đường đó, học kỳ này dễ mà đủ điểm chuyên cần mất."

      Rảnh rỗi có gì làm, Tần Ương vừa xem CSI vừa chuyện điện thoại với Thẩm Tấn, chán chê lại quay sang kể nội dung phim cho Thẩm Tấn nghe, đằng này tự sát, đằng kia bị mưu sát, đằng nọ lại vì tình mà chết, máu me khắp nơi, cả óc não cũng vấy ra ngoài.

      Ấy thế mà, mặt mày hề đổi sắc, vẫn tà tà hút hết lớp váng ớt chén "ma lạt thang". Thẩm Tấn phía bên kia cười mắng: "Tần Ương, đằng ấy càng ngày càng biến thái."

      Mãi, Tần Ương vẫn im lặng hỏi tới xem người nọ nghĩ xong về việc ấy hay chưa. Mà ở phía ngược lại, Thẩm Tấn chữ cũng hề hé ra ý tứ mình thế nào. Còn chuyện gì cũng đem ra tán gẫu được, ví như có cậu nhóc kia nhìn mãi ra hai góc của tam giác cân là như thế nào, Đường Đường tập giày cao gót, lão họ Đường khó ưa... Hệt như trở về cái thời chuyện gì trước đây, mà còn thân thiết hơn, và cũng thăm dò nhiều hơn.

      Sáng sớm mỗi ngày, Tần Ương đều nhận được tin nhắn từ Thẩm Tấn: "Trời lạnh lên rồi, ai đó phải nhớ mặc thêm áo ấm."

      Ở căng-tin, Tần Ương tay cầm bánh bao, tay kia lần từng phím mà dặn dò: "Nhớ phải ăn sáng đó nha."

      Cứ thế giữa săn sóc dịu dàng ra tia dụng tâm kín đáo. Nếu người nào khơi chuyện trước, người ấy thấp thỏm hơn, bồn chồn hơn, và thể tự chủ được.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đường Đường liêc mắt khinh thường, bình luận: "Vừa đánh vừa xoa, hà, chính sách dụ dỗ." Chưa hết, còn rùng mình bổ sung thêm câu: "Cả hai bên mới ghê chứ!" Quay sang ném cho Tần Ương cái nguýt: "Coi trọng sĩ diện chứ gì?".

      Tân Ương xua tay chối biến ngay: " phải tôi, là Thẩm Tấn đó chứ."

      Đường Đường nheo mắt: " ràng cậu cũng cùng giuộc với tên đó mà thôi."

      Cũng phải có việc phiền lòng. Ở bên khu trường cũ có giáo mới được điều về phụ trách công tác sinh hoạt của bọn sinh viên. Tính tình vừa cổ hủ vừa khó khăn, ghét nhất là việc chứng kiến các trò vui chơi hội hè này nọ. Nhóm Đường Đường Tần Ương lúc này đều là cán bộ nòng cốt của hội, vài bản kế hoạch hoạt động liên tiếp đưa lên đều bị ta tùy tiện bác bỏ cả. Tâm huyết bỏ ra suốt đêm của cả nhóm chỉ vì quyết định của ta mà đành uổng phí. Ngay cả cậu con trai tính tính dễ chịu như Tần Ương cũng buồn bực ít.

      Thẩm Tấn nghe Tần Ương miêu tả hình dáng của giáo ấy: tóc cháy vàng, mặt ốm o vàng vọt, vóc dáng gầy tong gầy teo, vuột miệng : ''Y như bà mo?".

      Cả hai phá ra cười sặc sụa, thoáng cái, "Bà mo" trở thành biệt danh đặt riêng cho giáo nọ, hệt như "lão họ Đường kia" dành cho thầy giáo cứ hay làm khó dễ bài vở của Thẩm Tấn.

      Thẩm Tấn ra vẻ bí mật với Tần Ương: Tôi nhìn thấy cậu Tiểu Tống bên khoa các cậu ngồi chung xe với lão họ Đường bên này đấy nhé."

      Tần Ương tốt bụng sửa lại giúp cậu ta: "Người ta tên là Đường Dật."

      Bên kia vẫn cứ ương bướng kêu lên: "Lão họ Đường khó ưa!".

      Tần Ương thả người ra lưng tựa, tinh quái trêu chọc: "Thẩm Tấn à, hình như càng ngày cậu càng giống Đường Đường rồi đấy."

      "Đừng có xếp tôi với con xí xớn chua ngoa đanh đá đó vào cùng chỗ!"

      Quả nhiên, chỉ mỗi việc bé xíu ấy thôi chọc được cậu ta tức điên lên rồi, Tần Ương hài lòng để đâu cho hết.

      Bài luận của Thẩm Tấn do đạt cầu mà phải viết lại lần nữa, nhưng vị giảng viên họ Đường kia dường như cố ý làm khó, chỉ đích danh cậu ta phải thuyết trình cho cả khoa cùng xem. Thẩm Tấn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng cuối cùng vẫn chẳng cách nào thoái thác được, đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho Tần Ương mà oán giận rủa xả ông thầy: "Lão đáng chết! Ngụy quân tử! Thảo nào đến giờ vẫn chưa lấy được vợ! Thảo nào ngày thường chẳng có nào thèm qua lại với ông! Từ Mỹ về ngon lắm hả?".

      Tần Ương mơ mơ màng màng nghe cậu ta bất mãn kể lể giọng khuyên can: "Thầy ấy chỉ mới ba mươi mấy tuổi thôi, còn chưa đến bốn mươi, có lập gia đình hay chưa là quyền tự do của người ta." về phần có được giới nữ hoan nghênh ... ừm... Cứ nhìn thầy Tống, con người mà chỉ cần nhắc đến tên thôi đủ khiến cho Đường Đường nước bọt ràn rụa khắc . Bỏ , hai người này đều là cái gai trong mắt của tên đó cả, cần phải châm dầu vào lửa làm gì.

      Đầu dây bên kia giở giọng dài thườn thượt: "Tần Ương … Tần Tần…”

      Tần Ương day day ấn đường, cố chống chọi lại con buồn ngủ: "Chuyên ngành khác nhau, tôi giúp cậu được rồi."

      tiếng thở dài buông ra từ đầu dây bên kia.

      Cách ngày sau đó lại có kẻ len lén trốn giờ học buổi trưa, đổi cả thảy ba chuyến xe để đến khu học viện mới. Bước vào hội trường, thấy người bục cao phía xa xa là cậu nam sinh thần tình sôi nổi, bừng bừng dáng dấp đấng tài của thời đại mới. tưởng tượng ra được cái giọng hệt như con nít mè nheo tối qua luôn miệng gọi mình "Tần Tần" trong điện thoại lại thoát ra từ miệng cậu ta.

      "Ô, coi ra cái bầu thủng đáy cũng có chút tài năng đó chứ." Đường Đường ham vui theo, cẩn thận quan sát kẻ đứng bục cao, ''Ở đâu ra bài thuyết trình đó vậy?".

      Tần Ương khoanh tay, cười đáp: "Chính cậu ấy viết đấy."

      Đường Đường nghi ngờ nhìn sang: "Cậu nhúng tay vào sao?".

      " có." Tần Ương ngừng chút rồi tiếp: "Chỉ là giúp sửa lại số từ ngữ thôi."

      Cậu ta viết lung tung ngông cuồng như thể đời này chỉ mình cậu ta là hiểu được vấn đề vậy, chẳng trách sao giảng viên chấm bài lại phê rằng đạt cầu.

      "Ầy..." Thế là trong lòng tiểu thư lại thầm giáng Thẩm Tấn xuống thêm ba bậc.

      tràng pháo tay vang lên giòn giã khắp hội trường. Từ bục cao, cầm trong tay bài luận bị vò nhàu, Thẩm Tấn chạy vội về phía bên này, mặt giấu nổi vẻ vui mừng.

      "Sao cậu lại tới đây?"

      Tần Ương chỉ sang Đường Đường, : " muốn xem thử phó giáo sư Đường bên các cậu là người thế nào."

      Thẩm Tấn thất vọng đáp lại: "Ra thế!"

      Ngoài mặt Đường Đường cũng giả lả cười theo, bên trong lại kín đáo véo vào cánh tay Tần Ương cái đau điếng: "Giả bộ nè, nhéo chết hai người các ngươi luôn!"

      Hai khu trường cách xa nhau đành, đường về nhà cũng chẳng còn chung lối. Tần Ương ngồi tàu điện ngầm tuyến số 2 từ công viên Trung Sơn đến Lục Gia Chủy, đoạn giữa của lộ trình còn chạy ngang qua cả Quảng trường Nhân Dân.

      Rất nhiều người xuống tàu đổi tuyến, rồi lại rất nhiều người khác lên tàu. Tần Ương vô thức dõi mắt nhìn ra xung quanh, Thẩm Tấn chật vật len ra từ đám đông, hỏi khẽ: "Tìm người ta à?".

      " có." Đưa tay cầm ba lô của Thẩm Tấn, Tần Ương quay mặt nhìn qua, "Canh chuẩn đấy!"

      Thẩm Tấn nhướng mày đầy vẻ kẻ cả: “Thiên tài mà."

      Tần Ương đưa sang cốc trà sữa, hỏi: "Trở trở lại mấy lần rồi?".

      "Nè, có cần phải huỵch toẹt ra như thế ?" Trà sữa vẫn còn đủ nóng để làm ấm tay, cũng còn vương lại hơi ấm quen thuộc của người bên cạnh. Thẩm Tấn cắn ống hút, trong mắt thấp thoáng tia ngượng ngùng: "Năm lần."

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc lên tàu len lỏi khắp từ đầu đến cuối tìm qua lượt, sau đó lại vội vàng xuống tàu, khiến bác bảo vệ đứng gác cứ cho rằng thằng nhóc này lên tàu là để phát tờ rơi quáng cáo, hồi lâu vẫn theo nhìn chòng chọc cậu mãi.

      Tần Ương cúi đầu, lúc lâu vẫn lời nào. Con người này... Hôm trước là sáu lần, hôm trước nữa cũng phải mất sáu lần, hôm đầu tiên nữa đến bảy lần... Giờ học buổi chiều, đến 2 giờ 30 lớp cậu mới tan, cậu ta từ lúc 2 giờ ra trạm tàu điện lại lại, là... Sau này, nếu như người ta chỉnh đốn lại tình hình trật tự trị an ở tàu điện ngầm, có khi nào cũng "chỉnh đốn" luôn cậu ta như bọn phát tờ rơi, hành khất, bán báo kia hay ?

      tàu điện ngầm, thường có nhiều người ăn xin rách rưới, lần mò hết từ toa này sang toa nọ mà khất thực. bé gầy gò quỳ gối trước mặt Tần Ương đây có đôi mắt đen láy, gương mặt vô cảm còn nét ngây thơ gì của trẻ .

      Tần Ương lục tìm chút tiền lẻ bỏ vào chiếc bát mẻ trong tay bé, đầu ngón tay vô tình chạm phải tay ai đó xúc cảm ấm áp quen thuộc và khiến lòng hoài niệm...

      Tần Ương bình thản thu tay về, nhàng xoa khẽ nơi vừa xảy ra đụng chạm, mơ hồ nghe lòng dâng lên cơn run khẽ, xuyến xao.

      giọng tiếng "Cám ơn."

      Tần Ương cười đáp lại, sau lại tiếp tục cúi đầu, chừng như đôi giày thể thao Thẩm Tấn còn đáng giá để nghiên cứu hơn nhiều.

      "Tần Ương. khí im lặng có chút ngượng ngập, Thẩm Tấn cuối cùng cũng lên tiếng, lắp bắp . "Tôi cảm thấy... Hừm... chuyện đó..."

      Tần Ương vẫn chỉ cúi đầu lắng nghe.

      " đến trạm Nam Kinh Đông Lộ, các hành khách xuống trạm xin mời xếp hàng lần lượt ở của phía bên phải của tàu..." Trùng hợp làm sao, mọt giọng nữ ngọt ngào vang lên ngay lúc Thẩm Tấn còn chần chừ.

      Cậu học sinh nãy giờ vẫn ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh Tần Ương lảo đảo đứng dậy xuống tàu. Thẩm Tấn thuận thế lấp ngay vào chỗ trống ấy.

      "Hồi tháng trước, lúc mà rất bận bài vở của lão họ Đường... Đường Dật ấy, bài luận mà Đường Dật giao, bảo là tôi đạt cầu."

      Cửa đóng lại, lần nữa con tàu lại rùng mình chuẩn bị lao . Tần Ương đáp: "Chuyện đó tôi biết, cậu rồi mà.”

      Thẩm Tấn ngắc ngứ chút, rồi lại tiếp tục quanh co: "Đó là... thầy ấy bảo tôi chưa đầu tư công sức, tôi xem lại cũng thấy quả là mình chưa đầu tư ."

      Khó có dịp được nghe cậu ta tự mình thừa nhận lỗi lầm của mình, Tần Ương dỏng tai lắng nghe, khóe miệng bất giác nhoẻn ra nụ cười .

      "Là do… do là do... người ta mải nghĩ chuyện khác." Cậu thanh niên ngày thường cao lớn đường hoàng là thế giờ đây gương mặt vì bối rối mà đỏ bừng, tay chân luống cuống làm gì cũng thấy được tự nhiên, ly trà sữa uống hết hơn phân nửa cũng chao đảo theo nhịp tàu.

      "Ai kêu cậu suy nghĩ lung tung làm gì." lúc lâu, thể nhịn thêm được nữa, Tần Ương giọng lên tiếng trách.

      Chỉ chờ có thế, Thẩm Tấn buông ra hai tiếng hì hì, cười như con mèo vừa trộm được con cá to.

      Bác ngồi bên cạnh Thẩm Tấn gọi bác khác đến ngồi cùng. Băng ghế vốn chỉ đủ chỗ cho sáu người nay lại phải chịu sức chứa đến bảy.

      Có thể càng bị ép sát vào nhau, Thẩm Tấn thừa cơ nửa dựa nửa ôm lấy Tần Ương: “Tần Ương, Tần Ương, Tần Ương, cậu bỏ mặc người ta, người ta quen chút nào hết." Giọng nũng nịu đến mức gai ốc gai ác gì cũng nổi cả lên.

      Tần Ương ngồi thẳng người dậy, khuỷu tay đánh vào ngực câu ta, thoát khỏi cái ôm của người nọ: "Lâu ngày thành quen.”

      Cậu , tôi , đôi bên dụ dỗ lẫn nhau, lại thuận lòng để cho bản thân bị dẫn dụ, lòng cứ thế mà lơi ra, tình nhiều hơn giả ý. Bao nhiêu ý tứ đều để lộ ra cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi việc chính miệng ra mà thôi.

      Đường Đường ai oán vô hạn nhìn đôi giày cao gót mà gọi là "dụng cụ tra tấn" nằm chỏng chơ đất: "Nếu như đánh chết tên đó cũng , cậu làm sao đây?".

      "Thế tôi trước vậy." Tần Ương cười đáp, đôi mắt sau cặp kính chợt ánh lên tia nhìn sắc bén, "Nhưng trước tiên phải bắt cậu ta mang đôi giày này vào, diễu quanh khắp trường Sư phạm lượt, sau đó tôi mới .”

      Đường Đường câm nín ngửa mặt nhìn trời: "Thế có khác gì là tên đó phải trước đây chứ?"

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10




      đường làm về, mẹ Tần Ương sơ ý bị té trật chân, đau đến mức được nũa, ngồi lại ven đường mà rơm rớm nước mắt.

      Lúc đó, trường học trong kỳ nghỉ, Tần Ương và Thẩm Tấn tụm lại ở phòng khách nhà Tần Ương cùng xem Brocade Mountain.

      Phim vừa mới bắt đầu, tiếng ghi ta gỗ róc rách như nước chảy vang lên hết lần này đến lần khác, rồi màn hình bỗng dừng lại ở cảnh kinh điển tối om om, từ màn hình tối om đó hai tiếng thở dốc nặng nề thi thoảng lại vang lên.

      Thẩm Tấn mặt dày quay sang hỏi Tần Ương: "Đằng ấy xem, bọn họ làm gì thế?" Phảng phất nghe thấy tiếng nuốt nước bọt khan của con sói đuôi to nào đấy.

      Tần Ương nheo mắt liếc sang cái, định trả lời tiếng chuông điện thoại di động vừa lúc vang lên, "Ô đạt lạp, Ô đạt lạp". Đó là tiếng chuông cài riêng cho số của mẹ. Trước ánh mắt lấp lánh phát quang như bóng đèn điện của mẹ khi đó, đứa con trai đáng thương và bất lực còn lựa chọn nào khác, cuối cùng cũng đành phải cài vào.

      Tần Tần ơi... Cuối câu luyến láy đến mười tám lần, khổ số ai oán, hệt như nàng góa phụ áo đen trong vở kinh kịch nào đó.

      Sau khi tỉ mỉ xem qua bàn chụp cộng hưởng từ, bác sĩ đưa ra kết luận cuối cùng: gân chân bị đứt, cần phải nhập viện, cần phải làm phẫu thuật và cần phải nghỉ ngơi nhiều vào. Vừa hay trong thời gian này ba Tần Ương lại công tác xa nhà, thế là mọi chuyện tự nhiên lại trút xuống cả đầu Tần Ương.

      Sổ tiết kiệm của gia đình được cất trần nhà của gian phòng khách, viên gạch thứ ba đếm theo chiều từ trái sang phải, mật mã là ngày sinh nhật của mẹ Tần Ương. Viện phí, thuốc men, khám bác sĩ, Tần Ương bận đến mức chạy lên chạy xuống bở cả hơi tai. Có khi ở hành lang bất ngờ gặp phải hai bệnh nhân bị tai nạn, máu thịt bê bết, khóc la vang trời, tự nhiên cũng hoảng hồn nín thở phen. Mảnh giấy dặn dò bác sĩ để lại, chữ viết rồng bay phượng múa, so ra còn hơn cả Vương Hi Chi(*) năm nào, phải soi từng chữ mới mong có thể đọc ra...

      (*) Nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tần trong lịch sử Trung Quốc, được người đương thời xưng tụng là Thư Thánh

      Mẹ Tần Ương đau lắm, cứ rên xiết mãi, có lúc còn lay hỏi con trai mình: "Có khi nào mẹ bị què con? Khó coi lắm đó."

      Tần Ương chỉ có thể kiên nhẫn trấn an bà hết lần này đến lần khác: " có đâu, bác sĩ bảo là bị thương thôi mà."

      Thẩm Tấn mang máy vi tính xách tay đến cho bà xem phim. Nhờ thế mà bà còn suốt ngày để ý và than khóc về cái chân đau nữa, thay vào đó, lại mải xem Dae Jang Geum suốt ngày vật vã khóc than: " phải đâu, phải đâu nương nương... Nương nương ơi, phải như thế đâu, phải mà..."

      phải như thế thế nào mới phải, mau xem... Tần Ương và Thẩm Tấn đứng bên cạnh, xem mà mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu.

      Còn chưa kịp nghỉ lấy hơi, ban quản lý cơ sở hạ tầng đến trước nhà gõ cửa tìm người. Hàng xóm dưới lầu than phiền dạo này nước từ nhà vệ sinh tầng cứ rỉ xuống liên tục, khiến cho tường phòng ngủ bong ra cả mảng to, nghi ngờ đường ống nhà Tần Ương bị hư hỏng ở chỗ nào rồi.

      Đại tổng quản công tác xa nhà, thái hậu đại nhân nằm viện hỏi gì cũng biết, thái tử gia Tần Ương đối vói chuyện lắp đặt sửa chữa các thiết bị đường ống này nọ lại càng mù tịt hơn cả. Chỉ có thể bắt tay vào tìm hiểu và tiến hành từng việc , trước là tìm công ty cấp nước, sau là tìm đội thợ lắp đặt đường ống lúc trước, mua đầy đủ trang vật dụng cần thiết, cuối cùng ià mang chút quà xuống thăm hỏi nhà dưới lầu, xin lỗi vì những phiền hà trong thời gian qua...

      Công ty cấp nước khẳng định, đảm bảo tuyệt đối về chất lượng công trình. Đội thợ đường ống quả quyết, chẳng hề để xảy ra sơ sót nào trong quá trình thi công. Ban quán lý thúc giục, vấn đề này nhất định phải nên giải quyết sớm. Bà cụ sống ở lầu dưới bảo, sắp Tết rồi, làm sao cho coi được làm... Điện thoại di động chẳng biết gọi hết thảy bao nhiêu cuộc. Mùa đông gió lạnh thấu xương, hết xuống xe, lại đổi xe, rồi lại lên xe... Cái gì gọi là đối nhân xử thế cái gì gọi là xã hội phức tạp, giờ chính là vừa học vừa hành đây, cười xã giao mãi mà hai má tê cứng cả rồi.

      Bên đường bỗng vọng đến giai điệu vô cùng quen thuộc, "Ô đạt lạp", qua giọng hát trong trẻo của trẻ con lại càng thêm vui tai. Nhưng trong lúc tâm tình có điều bất an lo lắng càng nghe lại càng thấy phiền muộn hơn rất nhiều.

      Gọi mà nghe, gọi mà nghe, gọi mà nghe... Điện thoại di động trong túi áo đổ chuông giòn giã, giọng Thẩm Tấn lẫn trong tiếng xe chạy ồn ào đường lớn rội ngay vào tai Tần Ương: " ăn cơm chưa?"

      "Vẫn chưa."

      "Ngoài trời lạnh lắm ?"

      "Đằng ấy ra ngoài dạo thử vòng biết."

      "Có tìm ra nguyên nhân hư hỏng đường ống ?"

      "Vẫn chưa, họ là ngày mốt đến nhà xem thử?". Tần Ương thở hắt ra hơi, hơi thở hóa thành làn khói trắng, tan ngay vào bầu trời đêm, "Mẹ tôi thế nào rồi?"

      "Vẫn coi cái phim Nương nương, nương nương kia, tôi chịu nổi nữa, trốn ra ngoài hít thở khí trời chút."

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong giọng Thẩm Tấn có chút phiền muộn, Tần Ương cười tiếng: "Ừm, mẹ của tôi... trước hết phải làm phiền cậu rồi."

      Mười tám tuổi được xem là người trưởng thành, bắt đầu có thể chịu trách nhiệm và đảm đương số việc rồi. Nhất là con trai, nếu ở thời xưa tuổi này hẳn đám con vây quanh, kéo áo, gọi cha, làm nũng. tại hay rồi, ít nhiều gì cũng hai mươi tuổi, vậy mà chỉ hai chuyện nho thế này thôi là khiến cho tay chân luống cuống, rối bời xoay xở.

      Thế hệ chúng ta, quả sống quá hạnh phúc rồi.

      Đường phố bắt đầu lên đèn, khắp nơi nơi đều là ánh sáng muôn sắc nghìn màu, lóng lánh lung linh. Giọng của Thẩm Tấn phảng phất ngay bên tai, nghiêm túc, kiên quyết: "Yên tâm, tôi xem dì ấy như là mẹ của mình."

      Khi cơ thể mệt mỏi, tâm tình cũng mềm yếu dễ xúc động hơn lúc thường, chỉ vài lời bâng quơ là có thể gây nên đợt sóng lớn ngập trời. Mũi bất giác nóng lên. Mũi Tần Ương sững sờ siết chặt điện thoại: "Thẩm Tấn..."

      Bên kia tranh lời: "Mẹ gọi tôi rồi, tôi phải xem sao."

      Điện thoại kêu lên lần cuối rồi im bặt, tâm trạng mới phút trước còn rối bời nguyên do, giờ đây bỗng nhiên dịu rất nhiều. May là còn có Thẩm Tấn, ngay lúc bản thân chẳng còn ai bên cạnh, vẫn còn có Thẩm Tấn để dựa vào. May sao...

      Gạch lát tường màu kem nhạt mẹ Tần Ương dạo trước phải chạy khắp thành phố S mới tìm mua được giờ lại bị dỡ ra từng tấm từng tấm . Ở bên cạnh, Tần Ương cười khổ đứng nhìn, thầm cảm thấy may mắn là lúc này đây mẹ còn ở trong bệnh viện. Nếu , để bà nhìn thấy cảnh tượng nhà cửa ngổn ngang như bây giờ, e rằng lại thương tâm mà than kể mãi đến tận mấy tháng sau.

      Rốt cuộc, nguyên nhân rò rỉ nước cũng được tìm ra. Các chú thợ được mời đến ngồi bệt cả ra đất, tỉ mỉ trét thêm lớp keo chống thấm khắp xung quanh.

      Chẳng biết lấy đâu ra bao thuốc lá, Thẩm Tấn thành thạo đưa ra mời bọn họ, luôn miệng hết "chú này chú kia" bắt chuyện hỏi han. Mẹ Tần Ương giao lại cho bà ngoại Tần Ương chăm sóc, thế nên từ bệnh viện cậu ta thẳng về đây.

      Chăm sóc bệnh nhân cũng chẳng phải việc dễ dàng gì, cả ngày lẫn đêm bưng trà rót nước, túc trực bên cạnh. Nhà họ Tần bà con thân quyến lại đông, có thể đại gia tộc, mỗi ngày chỉ cần hai người bạn đến thăm, vài ba đồng nghiệp ghé hỏi, mỗi việc đón khách tiếp chuyện thôi cũng đủ hao tâm tổn trí lắm rồi, thế mà cậu ta cứ từng việc đảm đương chu toàn.

      Tần Ương nhìn thấy phía dưới mi mắt Thẩm Tấn lên quầng thâm đậm màu vì thiếu ngủ, đầu tóc rối bù, vẻ mặt cũng nhuốm chút bơ phờ. Lẳng lặng ngẫm lại, từ lúc mẹ Tần Ương nằm viện cho đến nay, cậu ta vẫn ở suốt bên cạnh, thời gian nghỉ ngơi có được là bao.

      Lúc ghé qua thăm mẹ, trong gian phòng bệnh thoang thoảng mùi hương thanh tao của hoa mai. Má chỉ vào lọ hoa ở đầu giường, cười rạng rỡ như thiếu nữ hoài xuân: “Tấn Tấn hái ở vườn hoa bệnh viện cho mẹ đấy, con thấy có thơm ?".

      Cặp lồng thức ăn đưa đến bao giờ cũng nóng sực; mỗi lần vào phòng bệnh điều đầu tiên nhìn thấy luôn là khuôn mặt tươi cười của cậu con trai ấy; những lúc mệt mỏi rã rời nhất, nơi mình dựa vào vẫn luôn là bờ vai vững chãi của người nọ.

      Thẩm Tấn, chỉ chăm sóc mẹ, mà lẳng lặng trông nom cả Tần Ương.

      Từ lúc nào mọi việc bắt đầu như thế? Lúc buồn chán thường ngày bày trò tiêu khiển, khi gặp chuyện cáng đáng đảm đương. Người ta có thể rời xa ai đó mà vẫn sống tốt, thế nhưng vẫn cần biết bao người như thế: đêm khuya gió lạnh vẫn lòng nhớ đến mình, ăn cơm hay chưa, áo mặc có đủ ấm hay ? Lòng mềm ra chỉ vì nhũng điều như thế sống mũi cay cay, hồi lâu sau mới có thể trấn tĩnh, nở ra nụ cười méo xệch, xấu xí chẳng giống ai.

      Tựa hồ cảm giác được Tần Ương nhìn mình, Thẩm Tấn quay đầu lại mỉm cười: "Mau chuẩn bị cho tôi , xong việc rồi mọi người cùng nhau ăn cơm."

      Thoáng cái lại gần hết năm, những hàng quán ở bãi đất: trống ven đường từ sớm đều thu dọn về quê cả rồi. Chỉ còn đẩy xe bán chè thập cẩm đứng mình lẻ loi bên đường. Món giải khát dùng bột củ sen nghiền , cho vào hạt bo bo, đậu phộng, sơn trà, nho khô, vị ngọt chứ ngọt ngấy như trà sữa thường ngày hay uống.

      Giữa đêm tối mênh mang, bầu trời bỗng nhiên bừng sáng. tiếng nổ lớn vang lên, cùng lúc những đám hoa bảy màu rực rỡ tràn ra khắp nơi nơi. Hết đợt này đến đợt khác, từng đốm hoa to lần lượt nở bung, ánh sáng chói lóa, soi cả vùng trời rộng lớn.

      Tần Ương cầm bát chè nóng trong tay, ngạc nhiên ngước mặt nhìn lên, vừa lúc trông thấy dải sáng đủ màu đỏ, cam, xanh, vàng kéo đường dài từ mặt đất lên tận trung, sau đó vỡ ra, các sắc màu hòa lẫn trong nhau tạo thành đám mây sặc sỡ, hòa cùng những dư chưa tan của các đợt pháo trước, biến bầu trời đen thẳm thành đêm tối huy hoàng.

      Ở bên cạnh, Thẩm Tấn mãi vẫn im lìm, chỉ gọi: "Tần Ương."

      "Ừ?" Tần Ương quay đầu lại, trông thấy gương mặt người nọ cũng sáng lên rạng rỡ dưới ánh lấp loáng của pháo hoa.

      "Tôi thích cậu."

      Con người này đây, gương mặt vẫn luôn luôn ưa nhìn như thế vẻ đẹp đầy nam tính chứ yểu điệu nhu mì. đôi mắt phượng ngời sáng như hoa đào, cùng bờ môi mỏng. Đường Đường có lần ác khẩu bảo, đó là tướng mệnh yểu. Thế nhưng cũng bờ môi mỏng đó khi ở người phó giáo sư Đường lại được hết lời ca ngợi, khen là gợi cảm gì gì đó. Khi cậu ta cười, dáng vẻ lại thoáng chút đểu giả, khóe mắt cong lên đầy vẻ cười cợt, khiến người đối diện thể nào đoán biết được tâm tư cậu ta thế nào. Lúc yên lặng trầm tư, cảm giác vô cùng khinh mạn, có trời mới biết lúc đó cậu ta còn bận tơ tưởng đến diễn viên trong bộ phim AV từng xem. Chỉ cần dịu dàng chút thôi, trở thành người tình tốt nhất đời này. ra, cũng có lúc để lộ chân tướng trước mặt người khác. Gãi đầu, vờ làm ra vẻ ngu ngơ, nụ cười cợt nhả lộ vẻ xấu xa, dáng vẻ ấy rất thường xuất trước mặt Tần Ương. Cậu cảm thấy, trêu chọc con người này gần như trở thành thói quen thích của bản thân mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :