1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      "Cậu làm thế coi như cũng quá ràng rồi nhỉ?" đường về, Đường Đường hỏi Tần Ương.

      Đợi mãi cuối cùng xe buýt cũng ghé trạm, ban đầu mọi chuyện đều ổn cả, ba người đều đứng ử chỗ cửa sau xe. Thế nhưng hiểu sao, Tần Ương lại bỗng nhiên kéo theo Đường Đường chen lên phía cửa trước. Xe ủ đầy người, buổi trưa nóng bức, ai cũng chẳng khá gì hơn ai. Mùi nước hoa, mùi mồ hôi, hòa trong mùi hăng hắc của xăng xe, hợp thành thứ khí khiến người ta dễ cảm thấy buồn nôn.

      Tần Ương trả lời câu hỏi của Đường Đường, chỉ ngoảnh nhìn về nơi mình vừa bỏ . Vừa khéo làm sao, người đứng ngay sau đó lại là quý bà váy hoa vô cùng mũm mĩm. Tầm nhìn thế là bị che khuất, thế trông thấy gì.

      "Nè!" Thấy Tần Ương mãi lời nào, Đường Đường thẳng tay nhéo vào tay cậu bạn.

      Tần Ương đau rụt cả tay, lúc này mới tỉnh táo lại được đôi chút: "Gì thế?".

      "Sau khi khai giảng, mỗi buổi sáng phải mang đến ký túc xá của tôi cái bánh bao, phần trứng trà, cộng thêm hộp sữa bò. Bánh và trứng cầu phải còn nóng nhưng sữa bò chỉ cần ấm là được. Cám ơn trước, làm phiền rồi." ngẩng mặt nhìn thẳng vào cậu, thẳng thừng sách chẳng chút ngại ngùng, vừa vẻ mặt vừa rành rành vẻ "đừng mong mặc cả nhé".

      "Vì sao chứ?" Tần Ương nghi hoặc.

      Đường Đường kiêu hãnh nhoẻn miệng cười, ánh mắt lộ vẻ cảm thông: "Bổn tiểu thư lên sân khấu, thù lao dĩ nhiên rẻ rồi."

      Chớp mắt, nụ cười lại chậm rãi nở ra.

      "Tần Ương." còn tâm trạng đùa cợt nữa, Đường Đường hạ giọng , "Nhớ hồi cấp II, khối chúng ta có rất nhiều nhân vật tên tuổi, Xuyến Xuyến, Dương Dương, cái cậu thiên tài toán học bên lớp A, rồi mấy tên con trai trong lớp chúng ta... Nhiều người như vậy, cậu bảo cậu muốn nằm trong tốp 5 của khối, thế là cái vị tríấy cứ theo cậu mãi. Cậu có nhận ra điều gì , những người nằm trong tốp 5 ấy luôn liên tục thay đổi. Xuyến Xuyến và Dương Dương , họ là ai chứ, có ai tranh được với họ nào. Vậy là còn lại ba vị trí, lúc người nọ, lúc kẻ kia, chẳng biết đường nào mà lần. Chỉ có cậu là luôn luôn có mặt. Lúc thi lên cấp III, cậu cũng muốn vào trường G, sau đó cậu làm được điều đó . Còn Đại học Sư phạm E, đó phải là nguyên vọng của cậu trong hồ sơ đăng ký dự thi hay sao? Còn cả lần này, trước đợt thi học kỳ cậu cũng , có khả năng lấy được học bổng loại khá. Tối qua tôi lên mạng có gặp Lão Ban, kết quả học bổng của học kỳ này có rồi, học bổng loại khá đó quả nhiên thuộc về cậu.

      Đường Đường ngẩng đầu nhìn Tần Ương, khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn như búp bê, nhưng ánh mắt lại sắc sảo khiến người e sợ: "Tần Ương, cậu luôn hiểu rất cậu muốn cái gì, hơn nữa, cậu cũng biết rất làm thế nào để đạt được cái cậu muốn."

      Tần Ương vẫn ôn hòa như trước, đôi kính trắng giúp che phần nào ánh mắt sâu thẳm phía sau: "Tiểu thư quá khen rồi."

      "Như thế, tên đó sao?" Đường Đường đánh mắt về góc xe, hấp háy, "Cậu làm sao đây?".

      Tần Ương dõi mắt vào đám đông: "Rau trộn."

      ''Rau trộn cái gì?"

      Đám đông xung quanh bỗng nhiên nhốn nháo, rồi chui ra gương mặt nhễ nhại mồ hôi. Quý bà váy hoa ôm ví bực bội kêu lên: "Trời ơi, chen cái gì mà chen dữ thế? Có cái gì đâu mà chen chứ?".

      Cậu thanh niên điển trai nhanh nhẹn quay sang, nở ra nụ cười tươi tắn xin lỗi: " ngại quá!" Sau lại quay sang bên phía Tần Ương: " gì thế?".

      " có gì." Tần Ương rằng bước qua bên, vừa lúc tránh được hai tay Thẩm Tấn chuẩn bị đáp xuống.

      tia xấu hổ lướt nhanh qua mặt Thẩm Tấn. Đường Đường cười cách vô cớ, quay mặt , gì thêm.

      Xuống xe, nhà Đường Đường ngược lại với đường về của hai người bọn họ. đứng lại lúc, trông theo cái bóng của hai cậu con trai ở phía xa xa. Lúc đầu là trước sau, rồi dường như cam chịu như thế người phía sau bèn rảo bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc sóng vai song song cùng kẻ phía trước. Hai cái bóng đổ dài mặt đất, giống hệt như nhau, chỉ hơn kém chút về chiều cao mà thôi.

      Mọi người trước nay vẫn thường , vợ chồng hai người chung sống cùng nhau trong thời gian dài, bất luận là thói quen sinh hoạt hay hình dáng bên ngoài, cũng tự nhiên trở nên rất giống nhau. tượng như thế người ta gọi là "có tướng vợ chồng".

      Lễ khai giảng vừa qua, tin tức Lão Ban vì giúp bệnh nhi mắc bệnh bạch cầu nào đó mà đồng ý hiến tủy lan khắp nơi, gây nên chấn động nho khắp các khoa.

      Lúc còn học năm nhất, trong trường từng có lời kêu gọi, mọi người cũng cùng nhau đăng ký hết cả rồi. Lúc đó, ngay cả người phụ trách thu thập máu của bọn Tần Ương cũng có qua, trường hợp tìm được người có tủy phù hợp là rất hiếm hoi. ngờ rằng đời này thực có chuyện trùng hợp đến như vậy.

      Lão Ban vui vẻ : "Cũng là có duyên thôi."

      Đường Đường chạy tới vỗ vai cậu ta: "Khá lắm!" rồi, quay lại cười đầy vẻ tán thưởng với Y Y.

      Vào học bao lâu, Lão Ban cũng bắt đầu nhập viện để tiến hành các bước kiểm tra sức khỏe, theo dõi này kia... Trình tự trước khi chính thức phẫu thuật nghe đâu còn rất phức tạp. Bọn Tần Ương nhân cơ hội buổi chiều trống tiết, bèn rủ nhau đến viện thăm cậu ta.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tình huống này, bọn trẻ quen sống vô tư lự trước giờ chưa bao giờ trải qua. Giữa đường giữa sá, mấy cậu sinh viên đại học đứng chụm đầu hội ý hồi lâu, thăm bệnh phải mua trái cây gì, có những chuyện cấm kỵ nào cần phải tránh, rồi phải chú ý những việc gì. Đến lúc này cả bọn đều im như thóc, chẳng ai hé răng được nửa lời. Cuối cùng, ghé lại quầy trái cây trước cửa bệnh viện, nhờ dì bán hàng chọn giúp cho. Đám con chu đáo, rủ nhau chạy mua thêm hoa tươi, đặc biệt cử Y Y làm đại diện tặng hoa. Bấy giờ mới thong dong kẻ trước người sau tự tin kéo nhau vào.

      Dựa theo số phòng Lão Ban cho, cả bọn tìm tới phòng bệnh. Lúc Tần Ương định gõ cửa, từ hành lang phía xa bỗng vọng đến tiếng bước chân chạy rầm rập, kèm theo đó còn có tiếng sột soạt của túi ni lông xát vào nhau, đầy vẻ ồn ào và khẩn trương.

      Mọi người có mặt ở nơi đó đều đồng loạt quay đầu lại nhìn, trông thấy cậu con trai hối hả chạy về phía này, trong tay lỉnh kỉnh đủ thứ đồ đạc, người biết hiểu là đến thăm bệnh, còn kẻ biết lại dễ tưởng cậu ta đường chạy nạn.

      Đường Đường là người đầu tiên thốt được ra tiếng: "Thẩm Tấn?".

      Thẩm Tấn tay xách nách mang nghe gọi cũng nhất thời ngẩn ra, dừng lại, nhìn sang thấy Tần Ương đứng bên cạnh cửa. "Cậu... cậu... cậu..." Ngón tay run run chỉ về phía Tần Ương, nhưng chỉ có thể gập người để thở, sao cũng ra lời. Hơi thở dồn dập, gương mặt bừng đỏ, khó khăn lắm mới ra được câu hoàn chỉnh: " phải là cậu sao?" vẻ kinh ngạc dâng đầy trong đôi mắt mở to.

      Lúc "cậu", lúc " phải cậu", mọi người cũng bị cậu ta làm cho rối tinh rối mù cả lên. Chỉ mình Đường Đường đoán biết sơ qua ít nhiều nội tình bên trong, vừa mở cửa phòng Lão Ban báo mọi người vào, vừa cẩn thận đưa mắt ra hiệu cho Tần Ương, để hai người ở lại bên ngoài với nhau.

      " phải tôi đâu."

      Tần Ương dẫn Thẩm Tấn xuống lầu. Gian phòng ngoài đầy người qua kẻ lại, phần lớn đều là bệnh nhân xếp hàng chờ đến lượt mình. có ý chiếm chỗ ngồi của bệnh nhân, cả hai ra tận bồn hoa bên ngoài cổng lớn bệnh viện.

      Thẩm Tấn ngồi nghỉ lúc, nhịp thở cũng dần dần ổn định trở lại: "Hôm nay mới nghe người ta ... Bảo là khoa của các cậu. Tôi hỏi là ai, bọn họ bảo biết vì trường bên đó còn chưa bắt đầu tuyên truyền. Chỉ biết là đeo kính, nhìn có vẻ nho nhã lắm, lúc trước còn ở trường cũ ở ngay bên dưới lầu của bọn tôi. Có đứa còn hỏi tôi, em của tôi, sao tôi lại biết. Tôi còn tưởng là, tưởng là... Hứ!".

      rất lâu rồi nhìn thấy biểu cảm như thế này ở cậu ta, lần gần đây nhất... Lần gần đây nhất là lúc nào? nhớ nữa.

      "A..." Tần Ương cười thành tiếng, "Đêm qua phải còn chuyện điện thoại với đằng ấy sao?". Nhắn tin đến Tần Ương rất ít khi trả lời, thế nên mỗi ngày Thẩm Tấn đều gọi điện sang. Bọn người Tiểu Tân tập trung ở phòng khách xem ti vi, Tần Ương mình ở lại trong phòng chuyện cùng Thẩm Tấn.

      Thỉnh thoảng, Tiểu Tân vào phòng trong lấy đồ này đồ nọ, thấy Tần Ương cười vui vẻ quá, khỏi nghi ngờ hỏi: "Tần Ương, rồi phải ?" Trong lúc Tần Ương còn chưa đáp nên lời, phía bên kia đầu dây cũng nghe thấy, có người vì thế mà khoái trá cười to.

      "Người ta có kịp nghĩ ngợi gì đâu... Vừa nghe là đằng ấy, người ta chạy ngay đến đây rồi." Thẩm Tấn cúi đầu đáp, nhịn được tức tối kêu lên."Thiệt tình! Trưa nay còn có tiết của lão họ Đường đó..."

      "Vậy trở về ." Tần Ương đứng dậy, tay lại bị Thẩm Tấn nắm chặt.

      "Tần Ương ..."

      Tần Ương quay đầu lại, thấy người nọ mặt bỗng nhiên đỏ dần lên.

      " lâu rồi chúng ta chuyện đàng hoàng với nhau..." Mặc dù mỗi ngày đều gọi điện đến, cũng chỉ có mình mình kiếm đủ thứ chuyện trời dưới đất để mà thôi, Tần Ương chỉ yên lặng lắng nghe. Có lúc thậm chí còn , người nọ rốt cuộc có nghe mình hay ? Cám giác như thế này vừa lạ lùng vừa khó chịu quá, trước kia phải như thế mà là... mà là...

      Tần Ương dường như biết gì về tâm tư trong lòng Thẩm Tấn, chờ lâu, khẽ khàng cau mày: " phải còn có giờ học sao? Từ đây đến trường mới cũng khá xa. Cậu bị muộn cho coi."

      Muốn rút tay ra khỏi tay người nọ, nhưng Thẩm Tấn vẫn nhất quyết buông, gương mặt trước giờ chỉ quen với vẻ cười cợt dần dần lên hoang mang: "Tần Ương..."

      Tần Ương bình tĩnh nhìn cậu ta.

      Cổ họng giống như bị vật gì đó ngăn lại, dưới ánh nhìn ôn hòa của Tần Ương, câu thoát ra cách khó khăn khỏi miệng Thẩm Tấn:

      "Chúng ta, chúng ta vẫn là em, có phải ?"

      Gương mặt bình thản của Tần Ương dần lên ý cười rệt: " em?".

      Nghiền ngẫm cái từ ấy, muốn cười vì nó mà thấy đau cũng vì nó, thân người trong lúc đó cũng chậm rãi cúi xuống, hơi thở đôi bên gần kề, ánh mắt người nọ ngập tràn hoang mang và bất an. Tần Ương nở nụ cười, chạm môi qua môi cậu ta, rồi tách ra ngay: "Có loại em nào lại làm ra những chuyện như thế này ?".

      Nụ hôn hẫng, mỏng tang như cánh chuồn chuồn lướt nước.

      Trước cửa bệnh viện, xe cộ tấp nập nối đuôi nhau, xe cấp cứu vừa kéo còi lanh lảnh vừa vượt mặt mà qua, đứa bé khóc thét giãy người cố né kim tiêm, người thân ở bên cạnh cũng đau lòng mà nước mắt ngắn dài rơi theo... Tất cả những hình ảnh ấy dần trở nên mờ nhạt, tất cả những thanh ấy dần bị đẩy lùi ra xa, trước mặt chỉ trông thấy dáng đứng thẳng người của cậu con trai ấy, cùng gương mặt thanh tú và điềm tĩnh lạ. Thời gian phảng phất như trôi ngược về nhiều năm trước, con hẻm , trời chiều chạng vạng, cũng là con người này đứng trước mặt mình, màu áo trắng tinh sạch, cơ thể hơi gầy, nhưng khi ôm vào lòng lại rất dễ chịu, vì thế mà cách nào buông tay. Nhưng ngay lúc đó, người nọ đứng trước mặt bạn, dáng vẻ cao ngạo, nụ cười nửa miệng đậm ý chế giễu, ánh mắt lại đầy vẻ xót thương, thanh cao như đấng vương giả từ mây cao nhìn xuống. Mà việc bạn có thể làm, chỉ là ngước mặt lên, ngưỡng vọng, sau đó tìm cách trốn chạy khỏi ánh nhìn của người nọ.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      "Cậu cũng hiểu mà, phải sao?" Tần Ương vẫn cách điềm tĩnh.

      Thế nào lại hiểu chứ? Trong thời đại bùng nổ thông tin này, thằng nhóc mũi dãi lòng thòng tuổi còn nhà trẻ biết ôm chặt rời những dì xinh đẹp, luôn miệng nịnh nọt gọi "người đẹp ơi", học sinh tiểu học giờ giải lao ngồi rút giấy nắn nót viết thư tình cho nhau, mấy cậu trẻ tuổi đồng phục cấp III còn rành rành ra đó chẳng biết xấu hổ là gì thản nhiên ôm hôn nhau xe buýt. Huống hồ chi là Thẩm Tấn, cậu con trai từ lúc bé tí giỏi nhất việc lôi kéo, lấy lòng người khác? Chỉ là mực trốn tránh mà thôi, nương vào danh nghĩa cái gọi là " em", đôi bên ai cũng dám với bản thân mình. Làm sao đối mặt đây? Vẫn dám tin vào tình , sau đó đến khi mọi việc rồi, lại phát ra bản thân mình phải người cùng giới?

      Tay hẫng cái, Tần Ương giật tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của cậu. Thẩm Tấn đột ngột gục mặt xuống, giọng run khẽ: "Tôi... Tần Ương..."

      gắng hết sức để lẩn tránh, cuối cùng mọi việc vẫn phơi bày ra dưới ánh sáng mặt trời. Lời giãi bày trong cơn say đêm nào, có phải là ảo giác đâu, còn có thể quay lại được nữa rồi.

      "Cậu cho là có thể trốn tránh cả đời được sao?"

      Cuối cùng cũng toạc ra hết cả. Làm sao cứ mờ mờ ám ám suốt cả cuộc đời này? Bản thân có thể tự mình dối mình nhưng còn người khác sao? Chung quy lại vẫn lẩn trốn được. Đâu còn là con nít như lúc xưa nữa, cái gì cũng cần suy nghĩ, trách nhiệm nào cũng cần quan tâm, chỉ cần vui vẻ sống cho riêng mình. Ba mẹ ở nhà vẫn mong chờ tha thiết ngày có cháu để ẵm bồng. Người thân trong gia đình mỗi khi có dịp tiệc tùng họp mặt vẫn ít người đùa vui: "Tiệc lần sau, chắc là ngày vui của Tần Tần rồi nhỉ?" Đâu thể vòng tránh được? Đến lúc đó, người chú rể người phụ rể bản thân còn có thể có lựa chọn nào khác sao?

      Đường Đường từng , Tần Ương, cậu là dạng người nếu như gặp phải thời điểm khó khăn, điều đầu tiên nghĩ đến là xem xem có thể vòng đường khác đế vượt qua hay . Nếu như thể, cậu đường hoàng mà đối mặt.

      Mãi lúc lâu, Thẩm Tấn vẫn lên tiếng.

      Tần Ương quay lưng về phía cậu ta, hít sâu hơi, vẫy tay gọi xe taxi bên đường: "Thẩm Tấn, chúng ta thể làm em được nữa rồi. Nếu như muốn ở bên cạnh tôi, phải ở bên cạnh tôi cả đời, hơn nữa, thể làm em như trước... Cậu nghĩ , ràng rồi hẵng đến tìm tôi.

      Đài phát thanh trong taxi phát mẩu tin tức vắn: "Thống kê cho thấy tỉ lệ vợ chồng ly hôn ở thành phố ta ngày tăng cao... Chuyên gia cho rằng..."

      Chú lái xe rất nhiệt tình bắt chuyện vói cậu khách trẻ: "Sao mặt mày lại buồn hiu như vậy? Mới cãi nhau với bạn xong à? Thanh niên thời nay là..."

      Tần Ương cười khẽ lắc đầu: " phải đâu ạ."

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9




      "Ngửa bài rồi? Chia tay rồi? Cậu ta đá cậu rồi? Đau khổ quá ? Muốn nhờ tôi kiếm cho ai đó còn tốt hơn nhiều?" Trong tư thế hai tay chống hông oai vệ, từ bậc thềm, Đường Đường đứng nhìn xuống Tần Ương, "Chỗ tôi con trai chả có, nhưng mỹ nữ hàng đàn, hiền thục dịu dàng, đoan trang cởi mở, hoạt bát thông minh, bướng bỉnh gợi cảm... Chẳng hay công tử đây sở thích thế nào?"

      "Cứ như nương đây là được rồi." Vừa xong, cái trừng mắt dữ tợn bay ngay đến. Bất đắc dĩ, Tần Ương đành phải đưa xiên thịt dê nướng cầm trong tay cho bạn. "Con con đứa ăn bạo dạn như thế chẳng ai thèm lấy đâu."

      Đường Đường cũng chẳng màng quan tâm, nhún vai trả lời: " ai lấy tôi cũng chẳng sao, ít ra vẫn có ai đó tối tối đem thức ăn khuya đến cho tôi mà."

      Ghé răng rút môt miếng thịt chín mềm, thỏa mãn đến mức ngay cả lông mi cũng sắp rụng xuống hết:

      "Là cửa hàng đầu tiên nằm bên phải cổng sau của trường, đúng ?"

      Trông thấy vẻ mặt mãn nguyện của bạn, Tần Ương khỏi bật cười: "Chính là cửa hàng được đại tiểu thư đây khâm điểm đấy ạ."

      bạn vẫn ôm trong lòng ý muốn giảm cân. Năm ngoái ra đường nhìn đâu cũng thấy mấy trẻ trẻ diện váy ngắn bốt cao, lòng tự ái tổn thương vô hạn, thế là phát tuyên thệ bảo rằng mùa đông năm nay nhấtđịnh phải xỏ vừa chân vào đôi bốt đẹp đẽ kia mới thôi. Trước đây lúc học thể dục, chạy có 800 mét tái mặt đứng khóc ngon lành ngay trước vạch xuất phát, muốn nhờ tập thể dục giảm cân chi bằng lấy mạng của hơn. Đại tiểu thư suy nghĩ ngày đêm, cuối cùng cũng tỏ dũng khí sắt đá như của bậc nam nhi bằng cách quyết tâm nhịn ăn. Hàng ngày, cứ xế chiều, Tần Ương xuống căng-tin ăn cơm, lại nhận được tin nhắn từ ai kia gửi đến, còn chuẩn hơn cả giờ cơm được dọn ra bàn: "Tần Ương, tôi đói!" Theo sau đó là hai hàng nước mắt rơi dài, chẳng khác hai sợi mỳ là bao.

      Sau khi thăm bệnh trở về, Tần Ương mở máy tính viết báo cáo, lên mạng tải bộ phim dài tập, xong chạy sang phòng bên cạnh chơi bài đồng thời thay mặt Lão Ban thử lần làm cả xem sao. Lúc quay về trường, lại vòng ra cửa sau tìm chỗ mua thịt dê nướng, vừa vừa gọi điện thoại cho Đường Đường. mà ngồi vào máy là có tật xấu chịu động tay động chân gì cả. Thoạt đầu cứ kiếm cớ thoái thác, lúc bảo viết luận văn, lúc kêu có hẹn chơi game với đám bạn mạng.

      Tần Ương : "Tôi mang thịt dê nướng đến cho cậu, còn có..."

      Còn chưa hết câu, thấy đại tiểu thư trong thời kỳ nhịn ăn khoác bộ áo ngủ màu vàng hối hả từ lầu chạy xuống. cám giác tội lỗi bỗng chốc nhen lên trong lòng Tần Ương, vì can tội phá đám kế hoạch giảm cân của người khác.

      Đèn đường trước ký túc xá nữ, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng hỏng cả thôi. Dưới cột đèn có thể lờ mờ trông thấy hai cái bóng chụm đầu vào nhau. Nghe nhà trường từng cho tu sửa qua, kết quả là ngay ngày hôm sau bóng lại tiếp tục bị ném vỡ. Ánh sáng trong phòng đều bị rèm của che khuất, thi thoảng mới có tiếng cười giòn cùng vài vệt sáng nhạt màu hắt ra từ bên trong.

      Trước lầu có dăm ba cậu nam sinh, nom dáng vẻ đều như chờ đợi ai đó, xem ra là khách quen thường lui tới, giám thị lại gần, thân thiết bắt chuyện: "Ái chà, lại đến đây à?". Cậu con trai được hỏi chỉ cúi đầu cười ngượng ngùng đáp lại.

      Tần Ương và Đường Đường ngồi bên bồn hoa lớn trước lầu. Trong bồn, đám hoa tên nở rừng rực như lửa, dấu hiệu của thời khắc tàn phai mơ hồ ra. Trời chuyển dần sang thu, gió đêm mang theo hơi se lạnh.

      Đường Đường cứ thế nhanh chóng thanh toán sạch xiên thịt tay, quay sang nhét trả cho Tấn Ương que tre sạch nhẵn: "Có gì muốn cứ . Có là ngay cả em tốt cũng thể làm được nữa?".

      Tần Ương mân mê que tre trong tay, nhàng gật đầu.

      Đường Đường điềm nhiên rút tiếp miếng thịt khác: "Nếu nỡ cũng cần làm đến mức tuyệt tình như vậy.”

      "Con người cậu ta …” Hết nắm chặt rồi thả lỏng các que trúc trong tay, vẫn chú ý đảo đều thứ tự của chúng, Tần Ương sắp xếp lại từ ngữ của mình, "Những lần cậu ta bị người khác vứt bỏ, so với những lần cậu ta tự mình vứt bỏ người khác, ra là nhiều hơn nhiều lắm."

      "Xí". Đường Đường bĩu môi, ngay sau đó mới hiểu ra, "Ồ?".

      "Lý do đều như nhau cả, là vì có cảm giác an toàn." Đèn đường cao tỏa ra quầng sáng vàng vọt, Tần Ương nhìn đăm đăm vào que tre trong tay, cười khẽ khàng. "Với hai kẻ nhau mà , 'chia tay' là việc bao giờ được phép đem ra đùa cợt, cũng như vợ chồng lúc cãi nhau vẫn kiêng kỵ nhất hai tiếng ly hôn'. Chỉ cần đôi bên có kẻ ra, lời theo vào suy nghĩ, sớm chiều chẳng mấy chốc trở thành . Thẩm Tấn chính là dạng người như thế. Nếu ai đó, còn chưa tận tình hết sức, còn chưa tận tâm trao , từ lúc bắt đầu lòng chỉ đau đáu nghĩ đến cảnh kết thúc. Có từng với tôi, Thẩm Tấn và được Thẩm Tấn , cảm giác cũng tựa như chỉ có hôm nay có ngày mai. Như thế thử hỏi có nào chịu được?".

      Đường Đường tròn mắt lắng nghe, Tần Ương cầm lấy cốc trà sữa bên cạnh, cắm ống hút vào, đưa sang cho bạn: "Nhìn cậu ấy thương ai đó cũng giống như nhìn cậu giảm cân vậy, kết cuộc thế nào ai cũng đều biết cả, hoàn toàn chẳng có chút kết quả nào... Á..."

      "Tôi và tên đó cùng đẳng cấp, cám ơn nhiều à!"

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau trận ăn uống no say, cái nhéo của Đường Đường là đau ra trò, Tần Ương chỉ có thể thầm tự trách mình vì chăm lo cho đủ đầy đến thế.

      Trước ánh mắt thúc giục của Đường Đường, câu chuyện lại bắt đầu, nội dung miên man mãi về người con trai: "Cậu ấy thuộc dạng đàn ông điển hình của thành phố S."

      Cẩn thận, dịu dàng, biết chăm sóc. Ngày Quốc tế Phụ nữ 8-3 hàng năm bao giờ quên tặng cho mẹ Tần Ương bó hoa nở rộ. Thỉnh thoảng còn chìa món quà nho y như làm trò ảo thuật mà ra, khi là món trang sức dùng để trang trí cho túi xách tay, lúc khác lại là những viên kẹo xinh xắn đủ màu, có khi cũng chỉ cần câu khéo léo xoa dịu, "Dì à, nhìn dì cứ nhứ là trẻ mãi già ấy", là có thể khiến cho người phụ nữ thành phố S tuy rằng rất sáng suốt nhưng vẫn còn mang trong mình trái tim thiếu nữ, rạng ngời vì vui vẻ...

      Cậu ta còn nấu ăn rất ngon, dù chỉ biết làm vỏn vẹn hai món cải xào và trứng sốt cà chua. Cậu ta chẳng học hành tập luyện gì nhưng bàn chuyện thể thao quân với ba Tần Ương đâu vẫn ra đấy. xe buýt tự nguyện nhường chỗ cho người lớn tuổi và phụ nữ mang thai. Còn có tính xấu giống như Đường Đường là thích nựng nịu các em bé , cứ trêu chọc mãi cho đến khi các bé khóc òa lên mới thôi, nhưng sau đó ra sức chọc cho các bé cười vui trở lại, quanh quẩn lại như thế hào hứng đến mức biết mệt là gì.

      "Cậu ta còn biết mua thuốc giảm đau cho bạn nữa ha." Đường Đường cười giễu chõ miệng xen vào. que tre sạch bóng thịt dê lại được nhét vào tay Tần Ương, "Người như cậu ta chỉ hợp để ngắm nghía, còn người như cậu lại là đối tượng tốt để dẫn về nhà."

      Tần Ương bẻ que tre ra làm hai đoạn bằng nhau, sau lại mân mê cố ghép chúng lại thành : "Cám ơn khen ngợi."

      "Khách sáo mà làm gì." Đường Đường nhướng mày, quay sang nhìn thẳng vào Tần Ương, "Cậu chắc chắn là cậu ta dẫn cậu về nhà à?".

      "Tại sao phải tôi dẫn cậu ấy về nhà chứ?" Tần Ương đứng dậy, ném cái que trong tay vào thùng rác gần đó, giọng chắc nịch, "Nhất định thế."

      đời người có thể có được mấy lần mười năm? Những người quen biết và gặp gỡ trong cuộc sống này, có bình thủy tương phùng, có xưng huynh gọi đệ, nhưng cuối cùng đều phải lời từ biệt và xa nhau. Có được bao nhiêu người có thể ở mãi bên cạnh mình, rời khỏi phân ly, cùng cười mà trông lại khoảng thời gian mười năm dài đằng đẵng ngày hết đêm qua? Dù là với cậu hay Thẩm Tấn, mười năm ấy cũng lặng lẽ hòa tan vào máu thịt của mình. Những hận mắc mứu, từ lâu còn nhớ giữa chúng ta ai đúng ai sai, sao có thể đoạn tuyệt là đoạn tuyệt được ngay?

      "A..." Đường Đường nhoẻn miệng cười, cũng đứng lên lại trước mặt Tần Ương, thái độ đầy vẻ khiêu khích, "Tần Ương ơi là Tần Ương, nếu như cậu chắc chắn như thế chẳng đến tìm tôi để những lời này làm gì."

      Tần Ương nghẹn lời, hệt như cậu nam sinh mỗi ngày vẫn lui tới trước lầu bị giám thị nhẵn mặt, cúi đầu, đẩy gọng kính sống mũi, như cách che bối rối của mình: "Tiểu thư minh."

      Đáp lại, tiểu thư chỉ rộng lượng phất tay, trước khi lên phòng còn quên dặn dò lại vài câu: "Chuyện thôi, cậu muốn cứ . Thịt dê nướng hôm nay ngon lắm, nhưng trà sữa lại chả ra sao. Khu dân cư đối diện với cửa sau cũng có tiệm đấy, vị vừa thơm vừa đậm đà. Mà, ngày mai phải tới sớm hơn chút, người ta chờ lâu quá, đói đến phát điên lên được."

      Kế hoạch giảm cân của Đường Đường thế là hoàn toàn chết yểu.

      Đường Đường đáng thương phải nén lòng nhịn đói trong thời đại xã hội phát triển này.

      Ban đêm, trước khu ký túc xá nữ, đèn đóm nhập nhoạng. Thi thoảng lại ré lên mọt tiếng cườì vô ý tứ nào đó. Bên bồn hoa lớn, Tần Ương và Đường Đường ngồi cùng nhau, vẩn vơ đủ mọi chuyện đời. Thế nhưng, nội dung cậu chuyện luôn vô tình quay về đề tài duy nhất: Thẩm Tấn hồi còn nhà trẻ mặt mũi đáng ghét ra sao, Thẩm Tấn suýt nữa sợ đến phát khóc trong tiết dự giờ như thế nào, cấp II Thẩm Tấn chán chường vô tích , nhưng khi vào cấp III lại lột xác biến thành Thẩm Tấn mà Đường Đường chưa gặp qua bao giờ. Thẩm Tấn, Thẩm Tấn, Thẩm Tấn... Thẩm Tấn thuận lợi mọi điều, Thẩm Tấn vạn như ý.

      Yên lặng ngồi nghe mãi, tiểu thư quen tính được nuông chiều cuối cùng cũng nhịn đuọc: "Cái bầu thủng đáy đó chẳng lẽ chưa từng biết trắc trở là gì sao?".

      Tần Ương nhàng lắc đầu: "Cũng hẳn. Có lần."

      Lúc học phổ thông, Thẩm Tấn phải lòng bạn ở lớp bên cạnh. Nữ sinh ấy rất đẹp, hao hao giống Y Y, tính tình trầm lặng, giỏi viết văn, lại còn biết chơi đàn tỳ bà, có thể là tài sắc vẹn toàn. Khi ấy, Thẩm Tấn kiên nhẫn theo đuổi bạn tròn tháng trời, tìm cách tiếp cận, và bạn bè, tặng quà làm quen... Có bao nhiêu chiêu trò tán tỉnh đều đem ra dùng hết cả, càng thất bại càng cố gắng, càng cố gắng lại càng thất bại, cuối cùng cũng đành từ bỏ.

      Đường Đường tò mò: "Sao vậy!?''.

      Tần Ương nhích môi, thỏa mãn nở nụ cười: "Bởi vì cậu ấy cuối cùng cũng phát ra, bạn ấy từ lâu thầm mến tôi."

      Mẹ Tần Ương nhìn ra cửa sổ, chán chường lên tiếng: “Sao lâu quá thấy Tấn Tấn đến nhà mình chơi vậy ta?".

      Tần Ương ngồi gõ báo cáo lách cách máy tính: "Chắc là gần đây bận chuyện gì đó chăng?" Rồi cũng hướng ánh mắt về phía cửa sổ theo mẹ, tháng Mười thu vàng, trảng cỏ bên dưới lầu từ lúc nào cởi bỏ lớp áo xanh, khoác lên người sắc vàng heo hắt. Trời mùa thu trong cao vời vợi, vốn là thời tiết rất đẹp để đôi lứa se duyên, nhưng lại cái gì mà năm nay có Lập Xuân, là năm quả phụ, thích hợp để bàn chuyện cưới hỏi, khiến mấy công ty chuyên tổ chức hôn lễ cũng vô duyên vô cớ mất kha khá mối làm ăn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :