1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Này những phong hoa tuyết nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8




      bữa nọ, Tiểu Tân tự dưng rủ mọi người ăn. Mặc cho cả đám xúm vào tra hỏi, cậu nhóc vẫn nhất định chịu khai ra lý do vì sao. Bọn mấy người Tần Ương đành kéo xuống căng-tin, suy đoán đủ đường. Nào là mừng sinh nhật, nào là trúng số phát tài, lại cả chuyện ẵm được giải to trong cuộc thi nào đó… Thôi lý do nào có thể nghĩ ra đều đến cả, nhưng lại cảm thấy sao cũng phải.

      Cho đến khi nhân vật chính của bữa tiệc xuất , bên cạnh còn dẫn theo bạn đầy vẻ ngượng ngùng, cả đám mới ồ lên vỡ lẽ, phát mạnh vai cậu nhóc: “ Thằng nhóc này giỏi lắm! Cứ lù đù vậy vác cái lu chạy lúc nào hay ha? Khai mau dụ được người ta ở đâu ra thế này?”.

      , có…” Tiểu Tân rối rít xua tay, đôi mắt vốn tí giờ cũng vì cười mà híp lại chẳng khác nào sợi chỉ tơ.

      học trước tuổi năm, số thứ tự đứng ở hàng cuối cùng, là người tuổi nhất lớp, tính tình thà chất phác, là cậu con trai tốt tính vô cùng. Ngày thường, dù có bị mọi người trêu chọc đến thế nào Tiểu Tân cũng giận còn hùa theo hưởng ứng hết mình, dễ thương như con mèo Garfield vậy. Tất cả mọi người đều nghiễm nhiên xem cậu nhóc như em trai mình. Hễ gặp Đường Đường là lại ngọt ngào gọi ngay tiếng “chị ơi” rất ngoan. Sáng nào cũng dậy sớm tháp tùng Tần Ương sang bên ký túc xá nữ đưa điểm tâm cho Đương Đường, bảo xem như là cách rèn luyện thân thể, giảm cân lúc đầu ngày.

      Tiểu Tân cười lỏn lẻn, vừa giục mọi người mau ngồi vào cho vừa giới thiệu về bạn của mình. là hàng xóm lâu năm của cậu, từ tiểu học cho đến cấp ba đôi bên đều học cùng trường và là bạn tốt của nhau. Kỳ thi vào đại học năm ngoái, Tiểu Tân ghi tên vào trường E, còn nguyện vọng đặt tại trường S, dù thế nhưng liên lạc vẫn hề gián đoạn. Trong thời buổi ở học đường ai ai cũng có điện thoại giắt tay, hai bên vẫn dùng phương thức viết thư. Mười hai năm thanh mai trúc mã, nửa năm dài hồng nhạn chuyển thư, tình cảm ắt nhiên đến lúc chín muồi.

      bạn của Tiểu Tân cũng có gì nổi bật cho lắm. Dáng vẻ bình thường, tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn, giữa nơi muôn sắc nghìn hoa như trường Sư phạm E, chẳng để lại ấn tượng gì nhiều. Suốt buổi gặp mặt, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Tiểu Tân, cười khẽ. Lúc Tiểu Tân điều gì đó, lại ngoảnh mặt nhìn sang, cẩn thận lắng nghe, mắt rời khỏi gương mặt của cậu bạn mình, thỉnh thoảng lại gật đầu tỏ vẻ tán thành.

      Đường Đường vô cùng bức xúc: “Như vậy mà được sao, bọn con trai mình phải quản, đâu thể việc gì cũng nghe theo bọn chứ?”.

      Đáp lại, bạn vẫn chỉ cúi đầu, giọng : “ sao đâu mà.”

      Đám con trai ngồi quanh ghen tỵ với Tiểu Tân để đâu cho hết, tấm tắc khen ngợi: “Đúng là ngoan hiền gia giáo!”

      Rượu làm quen do mọi người mời, Tiểu Tân đều đứng ra uống thay tất cả. Lúc cậu bạn ân cần gắp bỏ vào chén những món ăn ngoài tầm tay với, Tần Ương thấy nụ cười ngượng ngùng nở ra môi . người cúi mặt dịu dàng nhìn xuống, người e thẹn ngẩng đầu trông lên, bốn mắt cứ thế nhìn nhau, thương và quan tâm đầy ngập, những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng đó cũng bất giác trong lòng cảm thấy nao nao.

      Đường Đường kéo áo Tần Ương: “Nhìn giống đôi vợ chồng mới cưới ha?” Trong giọng cả gương mặt đều lộ ra vẻ ao ước buồn che giấu.

      “Ừ.” Tần Ương gật đầu, thấy phía đối diện bạn giọng khẽ gì đó bên tai Tiểu Tân. Cậu bạn lúc này ngà ngà say, mặt cũng ửng lên màu đỏ nhàn nhạt, nghe xong ngoan ngoãn đặt chén rượu cầm trong tay xuống bàn.

      Cảnh đó bị mấy người bên này trông thấy, hiểu ngay ra, cười to: “Thế là nhất rồi, lời em dâu nhất định phải nghe chớ!”

      Đôi tình nhân trẻ mặt mũi tức khắc trở nên đỏ bừng, cong môi ngượng nghịu giữa những tiếng cười đùa trêu chọc. Ai đó bỗng nhiên lên tiếng cảm thán: “Mười hai năm, quả là dễ dàng gì mà.”

      Tần Ương nghĩ thầm trong lòng, đúng vậy, cũng chỉ có những người từng trải qua gian nan mới biết gian nan là như thế nào.

      Giữa tiếng cười thúc giục của mọi người, Tần Ương nhìn thấy Tiểu Tân nhàng ôm lấy eo bạn, dịu dàng đặt lên gương mặt nụ hôn. Còn nghe được tiếng bọn con Đường Đường quấn theo Tiểu Tân, nhất quyết bắt cậu nhóc phải hứa khi nào tổ chức tiệc mừng mời bọn họ đến uống rượu. Tất cả những người có mặt, khuôn mặt đều và giọng , đều dâng trào những chúc phúc và ngưỡng mộ.

      Cũng từng trải qua những ngày tháng thơ ấu, thiếu thời và hoa niên như thế, ngẫm lại cũng hơn mười năm dài vui buồn có nhau. Cũng từng rủ nhau vào rạp xem phim, bằng cặp vé do bạn tặng, nghe thấy Jack với Rose rằng: “You jump, I jump!”. Ở quán karaoke hai đứa cũng từng song ca bài Tình Hiroshima, tuy rằng do mải cười mà theo kịp nhạc. lần hiếm hoi nọ, Thẩm Tấn đột nhiên dài giọng mè nheo: “Tần Ương, phẫu thuật , rồi gả cho tôi.”

      Tấn Ương hỏi ngược lại: “Sao phải là cậu phẫu thuật, rồi sau theo về nhà tôi?”

      Thẩm Tấn ngẫm nghĩ lúc lâu sau mới e dè trả lời: “Bởi vì sinh em bé rất là đau đó…”

      Lần đó, rùa đen đại nhân cuối cùng cũng đại giá quang lâm gương mặt luôn tự cho mình là ghê gớm của cậu ta.

      Lại nghe bạn ấy kể những câu chuyện lúc xưa, bảo rằng Tiểu Tân tính tình hiền lành như cục đất, ấy vậy mà từng có lúc vì ấy mà chạy đánh nhau với đám con trai đầu gấu ở gần trường. Kết quả là bị người ta đánh cho tím bầm cả mặt mũi. Tấn Ương sực nhớ đến gương mặt đẹp đẽ yên lành ngủ say vai mình dưới làn nắng sớm hôm nào. Tiểu Tân tìm được bạn xứng đáng để vặn nắp bình cho. Lão Ban và Y Y từ lúc nào cũng ngồi riêng trong góc lặng lẽ chuyện cùng nhau. Tình cảm giữa Tiểu Thiên Vương và Tinh Linh ngày càng gắn bỏ như đôi đũa chẳng thể tách rời. Tất cả những cảnh tượng ấy, Tần Ương chỉ lẳng lặng mà nhìn.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      rằng trong lòng có khát khao chỉ là dối. những có, mà còn khát khao đến mức ghen tỵ.

      Đường Đường đột nhiên quay sang hỏi Tần Ương: “Nghe khu trường mới ở phía Nam xây xong rồi, có số khoa chuyển qua bên đấy trong học kỳ này, cậu có biết ?”

      Từ đầu đến cuối vẫn im lặng, Tần Ương lúc này mới khẽ gật đầu: “Có biết.”

      Trong vòng hai năm trở lại đây, quy mô phát triển của nhà trường ngày càng thêm mở rộng. Khu trường cũ nơi trung tâm thành phố cũng dần trở nên quá tải. Vì vậy, ban giám đốc Đại học Sư phạm E quyết định xây dựng thêm khu trường mới ở ngoại thành. nay công trình này hoàn thành và có thể đưa vào sử dụng. Từ học kỳ sau chính thức chuyển qua.

      Tần Ương từng hỏi qua Lão Ban: “Cậu có biết khoa nào chuyển hay ?”

      Lão Ban chắp tay suy ngẫm lúc, trả lời: “Nghe là đa số, nhưng khoa của chúng ta ở lại.”

      người hoạt động năng nổ trong hội sinh viên trường, những chuyện thuộc diện nội bộ quan trọng Lão Ban biết được so với bọn Tần Ương chỉ có hơn chứ kém.

      “Khoa Công nghệ Phần mềm sao?”

      rời . Rất nhanh là đằng khác.”

      Ngực mơ hồ nhói đau. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống từ lúc nào, khiến Tần Ương khỏi nhớ đến quang cảnh ảm đạm của bầu trời hôm tốt nghiệp cấp II năm nào.

      Lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên Tần Ương ngà ngà say. Cái gọi là rượu mừng dần dà biến thành lý do để bản thân có thể mặc tình mặc sức mà uống, đến cuối cùng, bọn con trai cũng có ý uống chầu thả phanh cả. Ban đầu, Tần Ương vốn chỉ định ngồi bên cạnh góp vui mà thôi, từ lúc nào biết, rượu đổ vào miệng người khác, cũng chảy xuôi xuống cổ họng mình.

      Đường Đường hiếu kỳ tìm kiếm khắp xung quanh: “Di động của ai kêu thế nhỉ?”

      Lúc này Tần Ương mới ý thức được thanh ấy là từ túi mình phát ra, giọng trẻ con non nớt. Gọi mà nghe, gọi mà nghe, gọi mà nghe…

      Tiếng chuông đặc biệt chỉ dành cho mỗi mình Thẩm Tấn, cũng do người nọ tự mình cài vào, bị Tần Ương cười nhạo biết bao nhiêu lần, “Cậu và thằng nhóc ấy, con nít hệt như nhau.”

      khí xung quanh náo nhiệt như đám hội, giọng từ điện thoại lại nhạt nhòa phảng phất như đến từ thế giới rất xa: “Tần Ương,…”

      “Ừ?”

      “Tần Ương…” Giọng lơ mơ vang lên, chừng như có thể ngửi thấy men say của rượu. Xem ra Thẩm Tấn uống ít hơn Tần Ương là mấy.

      “Chuyện gì thế?” Chất cồn khiến huyết dịch nóng lên, tiếng tim đập trong lồng ngực sao vang to quá, cứ như thể muốn lấn át tất cả tiếng lạo xạo của tạp trong máy.

      “Tần Ương…” Đầu dây bên kia, cứ gọi mãi ngừng hai tiếng như thế.

      Tần Ương hỏi: “Cậu ở đâu?”

      Thẩm Tấn mơ mơ hồ hồ ra cái tên, Tần Ương quay sang bên cạnh với Đường Đường: “Tôi ra ngoài chút rồi quay lại.”

      Đường Đường đáp, nhưng trong mắt lại lên thấu suốt đối với tất cả.

      “Tần Ương, Tần Ương, Tần Ương…” Thẩm Tấn cứ gọi mãi như vậy. Gió đêm thổi nhạt cơn chếch choáng vừa nãy, điện thoại kề sát bên tai, nhịp tim cũng theo tiếng gọi của người nọ mà phập phồng đầy lo âu.

      Đường phố về đêm sáng trưng đông đúc huyên náo còn hơn cả ban ngày. Giữa biển người cuồn cuộn ấy, thế giới của Tần Ương lại chỉ tồn tại duy nhất thanh…

      Trong quán cơm tìm được cậu con trai ấy, nơi góc phòng khuất ánh sáng, bàn chất đống những lon nước khui. Lúc Tần Ương đến trước mặt, cậu ta ngẩng đầu nhìn lên, điện thoại di động vẫn còn đặt bên tai: “Tần Ương…”

      Rồi từng chút , nụ cười lặng ngắt từ từ nở ra gương mặt Thẩm Tấn, khoé miệng cứ nhấc lên, cho đến khi thể nào mở rộng được nữa. Trong đôi mắt tháo kính của cậu ta, Tần Ương trông thấy chính mình, cả khuôn mặt ửng đỏ vì chạy vội đến đây: “Bọn họ ly hôn rồi…Lao yến, rốt cuộc cũng bay (*)…”

      (*)Ý câu này muốn : vợ chồng đồng cam cộng khổ cùng nhau, cũng giống như đôi chim yến sát cánh kề bên trải qua khó nhọc, cuối cùng cũng đường ai nấy .

      “Tôi đưa cậu về.” Tần Ương cất điện thoại, cúi người đỡ cậu ta đứng dậy. Cánh tay đưa ra chụp hụt nhưng thắt lưng bị siết chặt lại, cả người bị Thẩm Tấn ôm chặt vào lòng.

      Quán ăn nhộn nhịp người ra kẻ vào, bà chủ tất bật bê thức ăn lau dọn bàn, vừa lúc ngang qua đó, nụ cười xởi lởi mặt ngay tức khắc ngây ra. Tần Ương đáp lại bằng nụ cười lơ đãng.

      “Bọn họ rốt cuộc cũng ly hôn rồi, đáng ra từ sớm nên như thế…” Giọng vẳng đến từ gương mặt vùi sâu trong ngực, lời lẽ như chúc mừng, nhưng giọng điệu lại hề sướng vui, “Mấy năm nay, bọn họ như thế… Ly hôn với ly hôn cũng có gì khác nhau đâu? Ha…”

      “Mỗi lần gặp mặt đều ngay lập tức cãi nhau, bảo là, nếu phải vì con sớm ký giấy rồi… Tôi khinh, vì tôi ư? Mấy năm trước tôi mong hai người họ sớm ly hôn chút… Có biết vì sao đến giờ họ mới ly hôn ? Quên mất đấy. Lúc tôi vào đại học bọn họ định thế rồi, nhưng sau đó lại quên mất… Ha ha, ngay chính việc ly hôn bọn họ còn quên!”

      “Ở đâu có loại vợ chồng như vậy chứ? Đường ông ông , đường tôi tôi , đường nếu gặp phải nhau cũng coi như người dưng kẻ lạ. Tôi ở ngay bên cạnh, cứ như vậy mà nhìn... Chỉ có thể nhìn... Ba tôi đấy, mẹ tôi đấy, như hai người xa lạ mà thôi..."

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      "Cậu biết ? Năm xưa ba tôi chỉ là thanh niên bần cùng, khố rách áo ôm, nuôi nổi bản thân mình. Còn ông bà ngoại tôi đều là công nhân cả, sung túc hơn ba tôi nhiều. Thế nên cương quyết chịu gả mẹ cho ba. Nửa đêm, mẹ gói ghém vài bộ quần áo bỏ nhà theo ba. Bọn họ như vậy mà sống chung với nhau, có tiệc mừng, chẳng lời chúc phúc. Vì ba, mẹ tôi phải chịu bao tiếng cười chê của hàng xóm nơi quê nhà. Vì mẹ, ba tôi cũngđã đêm ngày quản khó khăn cố gắng làm lụng... Như vậy có thể là '' rồi chứ? Cảm động lắm đúng ... Nhưng bây giờ sao?"

      Giọng bình tĩnh lạ lùng, như thế về chuyên hề liên quan đến mình, đầy vẻ chế nhạo.

      Tần Ương gọi khẽ tiêng: "Thẩm Tấn..."

      Lời còn chưa ra khỏi miệng bị cắt ngang: "Cái gì gọi là 'tình ' chứ? Cuối cùng cũng thành ra như thế mà thôi. Kết hôn rồi ly hôn, ly hôn xong rồi lại kết hôn. Còn có ý nghĩa gì nữa? Tần Ương, Tần Ương, đời này có ai bỏ được ai , có ai bỏ ai là sống nổi ? Hả?".

      Gương mặt vùi sâu trước ngực cuối cùng cũng ngẩng lên. Tần Ương nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu vì say của cậu ta, cả gương mặt đỏ tía cả lên vì kích động.

      "Bọn họ sao lại đến bước đường cùng này chứ? Lời thề son sắt năm đó ra nghe mới êm tai làm sao? Cái gì có thể vĩnh viễn sánh cùng trời đất, sông cạn đá mòn? Cái gì gọi là đời đời kiếp kiếp vẫn mãi bên nhau? Được mấy năm chứ? Chẳng phải có mấy đồng tiền thối tha đó rồi sao? phái được thấy thế giới phồn hoa rồi đâm chán cảnh bình dị tịch mịch đấy chứ? Hay ngán rồi mệt rồi chuyện ở bên nhau? Cứ huỵch toẹt ra cả ! Tình cảm bất hòa!!! Mẹ kiếp cái gọi là tình cảm bất hòa! Ngay cả tình cảm bọn họ còn có, tới bất hòa?!!"

      "Tần Ương, Tần Ương... Tình ra là cái gì chứ? Ha ha, hôm nay ngày mai quên. Tần Ương, cậu xem, ngay cả tình cảm cũng là thứ nhợt nhạt dễ thay đổi như thế đời này còn có cái gì bất biến trường tồn? Hả? Nếu là thứ mà ngày nào đó cũng mất , vậy tại đây tôi còn cần nó để làm gì?

      Nhũng lời chất vấn vang lên, xen lẫn trong bầu khí ồn ào của quán ăn. Tiếng bát đĩa va nhau loảng xoảng ầm ĩ bên tai. Bàn bên cạnh có đôi tình nhân đùa giỡn đòi mớm cơm cho nhau. Bàn gần cửa trong lúc ăn khuya vẫn tranh thủ chơi game Sát Nhân, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng rú chói tai vang lên. Còn bàn bên trái phía trước mặt, là bà mẹ đưa con ra nghỉ sau giờ học thêm tối muộn, người bé vẫn còn mặc bộ đồng phục tiểu học, vừa uống canh vừa nghe mẹ hỏi han ngừng: "Khi nãy thầy mới dạy gì con nghe có hiểu hết ? Ngón tay phải nâng cao lên chút nữa, và phải ấn mạnh vào... Về nhà chúng ta cố gắng luyện thêm mấy lượt nữa nghe con..."

      Phải, tình cảm rồi cũng tan biến, những người nhau rồi cũng xa nhau, cuộc đời đầy rẫy những bất ngờ khôn lường, người ta cũng ai chết vì mất ai đó bao giờ. Năm xưa nhau nồng nàn là vậy, nhưng cũng thể đảm bảo được rằng ở mãi bên nhau, cùng ngắm sông dài chảy mãi... Thẩm Tấn, cậu ta muốn phó mặc tất cả cho cái gọi là tình cảm, lại càng tin vào tình cảm.

      cảm giác mệt mỏi rã rời từ đầu đổ ập lên người Tần Ương. Cậu đưa đôi tay vẫn để rũ hai bên đẩy vào ngựuc Thẩm Tấn, tách mình ra, nhìn vào mắt cậu ta rồi bình thản như : "Thẩm Tấn, tôi thích cậu."

      Kẻ vừa nãy vẫn còn thao thao bất tuyệt bỗng chốc lặng phắt, miệng sửng sốt há hốc nên lời. Tần Ương nhìn thấy, trong đôi mắt đỏ ngầu đó, thoạt tiên là nỗi sửng sốt, tiếp đến là vẻ hoang mang, sau cùng là bối rối.

      "Tần Ương..."

      Nhưng cậu con trai xoay người bỏ .

      Ngày hôm sau, lúc Tần Ương mở cửa phòng, thấy Thẩm Tấn đứng ở bên ngoài, vẻ mặt do dự. người vẫn mặc bộ quần áo nhăn nhúm hôm qua, sắc mặt vẫn phờ phạc, quầng mắt trũng sâu, còn nguyên dấu vết của hơi men.

      "Tần Ương, đêm qua...". Muốn rồi lại thôi.

      Tần Ương cướp lời: "Cậu uống say, tôi cũng uống say."

      Ngày khoa Công nghệ Phần mềm dời sang trường mới, Tần Ương giúp Đường Đường dọn nhà.

      Những diễn biến mới nhất của kiện này, từ bước chuẩn bị đầu tiên cho đến lúc lên xe xuất phát, đều được cập nhật liên tục đài phát thanh của trường. Trong bản tin cũng ra rả ngừng những giọng vô cùng háo hức và mong đợi: bọn họ bảo rằng rất có lòng tin vào khu trường mới, bọn họ bảo rằng chắc là nhớ bạn bè ở trường cũ nhiều lắm, rồi lại bảo rằng vô cùng tin tưởng trường đại học của chúng ta ngày càng phát triển lớn mạnh hơn...

      Tần Ương vừa nghe tin vừa thơ thẩn qua sân bóng rổ trước ký túc xá, sau đó bước qua nhịp cầu bắc ngang dòng Lệ Oa sóng biếc lăn tăn, nghe đồn nhẫn của những kẻ nhau vứt , rải đầy dưới đáy sông ấy.

      Chiếc rương trong tay sao mà nặng quá, lớp vải trắng mờ để lộ ra hàng hàng sách vở chất ngay ngắn bên trong. Cũng tiểu nương vừa ngậm kẹo que vừa nhàn tản ở phía sau kia nghĩ gì, trong khi rương của hai bạn cùng phòng Y Y và Tình Linh đều chất đầy quần áo cái rương to tướng này của lại chứa toàn sách vở mà thôi.

      chưa được bao xa, tay Tần Ương bắt đầu cảm thấy mỏi. Cúi đầu nhìn xuống, dưới nắp rương, lờ mờ ra mấy bìa sách màu sắc rực rỡ, toàn những nhân vật đẹp đẽ giới tính, hoặc trường bào tay rộng hoặc áo bó quần ôm, hoặc cao ngạo lạnh lùng hoăc dễ thương tinh nghịch. Khóe miệng bất thần méo xệch, Tần Ương bối rối hỏi: "Ngắm mãi mà vẫn chưa chán sao?".

      Người phía sau hếch cằm lên: "Thế gương mặt như của Thẩm Tấn, cậu nhìn có cảm thấy chán ?".

      Gương mặt ấy, sau này chắc hiếm khi mà nhìn thấy được nữa. Tần Ương vừa vừa thơ thẩn nghĩ.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đài phát thanh lúc này chuyển sang phát các ca khúc trữ tình, Tần Ương ôm cái rương lớn của Đường Đường xuyên qua con đường nằm ngay trước trung tâm thể dục thể thao. Hồ bơi phía trước mắt trong giai đoạn thi công, khắp nơi đều là đất cát và bụi bặm, khiến cho đám hoa tú cầu tươi thắm gần đó cũng bị rũ đầy lớp bụi mờ mờ màu nâu xỉn.

      "Mà sao cậu tiễn tên đó?" Đường Đường bỗng hỏi.

      Tần Ương đáp lại cách khó khăn: "Lấy ai đến giúp cậu khiêng rương như bây giờ?".

      Đường Đường vẫn ngậm kẹo que, bập bập tiếng cười đầy ân tình: "Tần Ương và Thẩm Tấn mà tôi quen biết đúng ra nên như thế này."

      "Thế nên như thế nào?" Bức tường trắng của khu ký túc xá nữ cuối cùng cũng ra, Tần Ương thầm cắn răng, tự động viên mình cố lên thêm chút nữa.

      Cặp mắt Đường Đường nheo lại như vành trăng: "Dù sao nữa cũng nên giống như bây giờ.”

      Tần Ương chỉ cười trừ đáp lại. Cuối cùng cũng đến nơi, cậu thả tay, buông cái rương nặng trịch xuống sàn phòng ngủ mới của Đường Đường: "Còn có việc gì để tôi đây có thể vì tiểu thư mà cống hiến chút sức lực nữa ?".

      " cần, tôi nhờ ba giúp." Đường Đường bỗng nhiên quay sang nghiêm trang nhìn Tần Ương,” Tần Ương, sau này cậu chắc chắn ông xã tốt, nào làm vợ cậu rất hạnh phúc, đấy!"

      "Ừ... cảm ơn." Ánh nhìn chăm chú của bạn khiến Tần Ương nhột nhạt thôi. Câu quay đầu nhìn nơi khác, tầm mắt vừa vặn rơi vào cảnh tượng bừa bộn nơi bàn học mới của Đường Đường, khỏi lúng túng nhắc nhở, "Đằng kia… dọn dẹp lại chút ."

      Lúc ra đến cửa phòng, bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên từ phía sau, kèm theo đó là tiếng rơi loảng xoảng của đồ vật này nọ: "Tần Ương! Cậu thấy được cái gì rồi hả?!!".

      Chẳng gì cả... Trong lòng thầm trả lời, chân Tấn Ương cũng bước nhanh hơn, gấp rút rời khỏi trường nổi bão. Chợt nhớ đến Thẩm Tấn có lần từng , những bề ngoài hùng hổ ngổ ngáo ấy, nội tâm bên trong lại rất ngây ngô đơn thuần, ví như Đường Đường vậy.

      Nếu như đổi lại là Thẩm Tấn, chắc chắn người nọ dùng bộ dạng khoa trương kiểu như "Kiểu dáng gì mà bảo thủ!" để mà đáp lại? Sau đó bị thái hậu nổi cơn lôi đình mang ra băm nhuyễn vo tròn thành viên đưa xuống căng-tin trường làm nhân bánh bao? Thẩm Tấn vẫn kỵ rơ Đường Đường lắm, Thẩm Tấn trước sau vẫn vì sao Tần Ương lại có thể ở bên vui vẻ như thế. Thẩm Tấn, ra rất thông minh, dù là Tần Ương học hành hạng nhất mà chơi game với cậu ta cũng chật vật lắm mới có thể theo kịp, mà Thẩm Tấn ra cũng ngốc lắm, cả yếu đuối nữa, Thẩm Tấn...

      Khoa Công nghệ Phần mềm dọn sớm nhất. Tinh mơ ngày hôm đó, nghe thấy tiếng trò chuyện xôn xao cùng tiếng chân qua lại ngớt vẳng đến từ hành lang bên ngoài. Tiếng chân gấp gáp, tiếng chuyện trò cũng nhốn nháo lo âu. Tần Ương nghe thấy bọn họ ân cần hỏi han lẫn nhau: "Đồ đạc đều đóng gói xong cả chưa?"

      "Mấy giờ xe chạy?"

      Tần Ương nhàng mặc quần áo, leo xuống gường, rồi mở cửa phòng, ra hành lang. Ở đó có người đứng, mặc cho ai nấy mặt mày sốt sắng, bận rộn tới lui, chạy lên chạy xuống, cậu ta chỉ đứng ngoài cuộc, lưng dựa tường, điếu thuốc cháy đỏ kẹp ở tay. Ánh sáng khiến cậu ta thành cái bóng đen thẫm, đơn giữa đám đông người, lạc lõng với bầu khí ồn ào chộn rộn xung quanh.

      Tần Ương lại gần, tước lấy điếu thuốc tay cậu ta bỏ vào thùng rác gần đó: "Sáng ra hút thuốc, tốt cho sức khỏe đâu."

      Thẩm Tấn nhìn gương mặt sáng mờ trong ánh sáng đầu ngày của người đối diện: "Tôi cứ nghĩ cậu đến tiễn tôi."

      Tần Ương cười, đấm cậu ta cái: "Có phải thể gặp lại nữa đâu."

      Lúc ra khỏi khu ký túc xá nữ, thấy Lão Ban mặt mày hạnh phúc tiễn lại, tay ôm cái rương chất đầy quần áo của Y Y. Tiểu Thiên Vương và Tinh Linh mặc đồng phục bóng rổ rộng thùng thình trông cứ như áo đôi, hai bàn tay nắm chặt cứ dung dăng dung dẻ. Những chiếc xe chở đầy sinh viên từng chiếc nối đuôi nhau chầm chậm lăn bánh ra khỏi cổng trường. Đài phát thanh đưa tin, nhóm sinh viên đầu tiên chính thức chuyển sang khu trường mới.

      Gọi mà nghe, gọi mà nghe, gọi mà nghe... Tiếng chuông điện thoại bỗng bất ngờ vang lên, Tần Ương chỉ bình thản : "Tôi biết cậu đến nơi rồi."

      Thẩm Tấn : "Tân Ương, tối hôm đó tại sao lại bỏ mặc tôi ở tiệm cơm? .

      Tần Ương im sững. Nắng rực rỡ đến mức chói mắt, xung quanh người ta ai nấy đều ôm sách và vội vã lên giảng đường.

      " em tốt, lần sau tôi ném cậu xuống sông."

      Câu chuyện đến đó kết thúc. Thẩm Tấn chuyển sang kể về khu trường mới, bảo rằng nơi đó điều kiện vật chất tốt lắm, phòng chỉ có hai người, có điều hòa, có bình tắm nóng lạnh, có cả sân thượng rộng rinh. Chỉ là trường lớn mà người lại ít, trong sân tìm mãi cũng chẳng thấy gốc ngô đồng, phía cửa sau khi đêm xuống cũng chẳng mở ra khu chợ náo nhiệt đông vui nào.

      Tần Ương lẳng lặng đứng nghe, sau cùng cười bảo: "Đừng để cho tôi biết cậu lại gây họa cho con nhà nào."

      Bên này vẫn là những lời đùa vui như trước. Bên kia cũng đáp lại bằng mấy tiếng cười ha ha như lúc xưa.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, mọi thứ vẫn chưa hề thay đổi. Chỉ có hai kẻ trong lòng tự hiểu, hơi men ngây nồng bên cánh mũi và tiệm cơm tối ấy đều trở thành ký ức cách nào sáng . Mỗi lần Thẩm Tấn muốn thử nhắc tới, Tần Ương lại cẩn thận tránh . Những ngày này, Thẩm Tấn cũng còn ngủ lại ký túc xá của Tần Ương nũa. Mỗi khi màn đêm buông xuống, Tần Ương : "Trễ rồi, về , 8 giờ sáng mai cậu còn có lớp."

      Thẩm Tấn còn chần chờ đứng dậy, Tần Ương ân cần mở sẵn cửa phòng cho cậu ta.

      Hễ thích nghi được môi trường mới là ngày tháng liền trôi qua rất nhanh. ngày rồi lại ngày, sách bên tay hôm qua tưởng đọc xong mà hôm nay vẫn giở nguyên trang cũ. Mỗi ngày, Thẩm Tấn đều gửi tin nhắn đến, hết càu nhàu chuyện bài vở khô khan nhàm chán, lại than phiền chuyện thầy dạy chẳng được hay, Sau nữa kể lể khu trường mới quá nhiều điều bất tiện. Tần Ương đọc xong thôi, thi thoảng mới trả lời vài câu: “Thế à? Cố lên, ổn thôi...”

      Ở dãy bàn phía sau, Tinh Linh khóc kể với Đường Đường chuyện và Tiểu Thiên Vương vừa cãi nhau. Bảo rằng thể chịu được cái tính cứ cho mình là đúng của Tiểu Thiên Vương nữa, ngày nào học cũng phải mặc đồ bóng rổ thùng thình chẳng thấy dáng người đâu. Càng quá đáng hơn nữa là mỗi lần hai đứa hẹn hò, chỉ toàn phải ngồi im nghe cậu ta thao thao bất tuyệt, hết kể về giải NBA lại tới nhạc R&B, còn mình cho dù có ái mộ Châu Kiệt Luân cách mấy hay mê mẩn Vương Lục Hoành ra sao, cũng được tới...

      Tần Ương thầm nghĩ, khó trách đêm qua khác hẳn mọi ngày, còn chưa đến 10 giờ Tiểu Thiên Vương về đến phòng, mặt còn nhìn thấy mấy dấu đỏ hồng.

      Đường Đường tận tình khuyên nhủ: “Con trai tốt đều nhờ được dạy dỗ mà ra cả. Đàn ông con trai cũng như tảng đá vậy, ngọn núi cho dù lớn mấy cũng có được mấy cục vàng? Ngọc quý đều do kiên trì mài từng chút từ đá thô mới có. Cậu nhìn Tiểu Tân thử xem, có phải người đàn ông tốt ? Đó chính là thành quả cực khổ dạy dỗ suốt mười hai năm qua của bạn cậu ấy. Cậu và Tiểu Thiên Vương quen nhau được bao lâu rồi? Lại , đàn ông tốt sở dĩ được gọi là đàn ông tốt là vì đời này họ quá hiếm hoi, chứ tràn lan đầy đường như cóc nhái còn là đàn ông tốt nữa ? nào ngốc tới mức hai tay dâng thành quả của mình cho người khác? Đàn ông con trai là nhũng tên nhóc vĩnh viễn bao giờ lớn lên, nhất là Tiểu Thiên Vương nhà cậu ấy, phải cầm tay uốn nắn từng chút từng chút , dịu dàng và ngọt ngào vào, còn sai cứ cho roi cho vọt, cứ như vậy, từ từ cũng tốt nghiệp được tiểu học mà thôi."

      Tần Ương ngồi nghe mà phải gật đầu tán thành liên hồi, còn người sau lưng càng lại càng hăng, sắp sửa mở luôn lớp về tình và hôn nhân gia đình ngay dưới bục giảng, trăm lời muôn ý cuối cùng kết lại bằng môt câu: "Là vàng phát sáng, là con trai luôn cần ăn roi.”

      Người xung quanh nghe tới đâu phục lăn lóc tới đó, kiềm được đồng loạt vỗ tay hoan hô. Vị giảng viên bục cao bị quên bẵng từ lâu lên tiếng: “Em mặc áo hồng ngồi giữa dãy cuối cùng, mời đứng lên giải thích hộ lý luận chủ yếu của kết cấu chủ nghĩa."

      "Em..." Đường Đường đứng lên cách khó khăn.

      Tần Ương nghe tiếng lật sách "soạt soạt" hối hả vang lên, rồi sau gáy trận đau điếng. Tiểu nương dùng đầu bút chọc liên hồi vào người cậu. Đành cười khổ quay lại nhìn : "Nãy giờ tôi ngồi nghe cậu thôi."

      Mặt đối mặt với vị giáng viên nghiêm khắc, nụ cười môi Đường Đường còn khó coi hơn cả khi khóc.

      Di động bàn kêu lên hai tiếng "tít tít", là Thẩm Tấn: “Tần Ương, học hả? Lão họ Đường vừa gây khó dễ cho tôi."

      "Lão họ Đường" nghe vị phó giáo sư vừa được khoa Công nghệ Phần mềm mời về từ nước ngoài, tuổi trẻ tài cao, lại được bọn con vô cùng ái mộ, Đường Đường thường sang sân bóng rổ xem thầy và đám con trai chơi bóng, xem tới mức mặt mày ngất ngây.

      Tần Ương đọc xong chỉ lắc đầu, trả lời lại. Thế là nửa đêm nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tấn: "Tần Ương, cậu tránh mặt tôi."

      Tần Ương bật cười: "Sao lại thế được?".

      Phía giường bên kia, bắt đầu vang lên tiếng nghiến răng "kèn kẹt" của Tiểu Tân, bên tai nghe thấy giọng đầy bất an của Thẩm Tấn: "Chúng ta mãi ở bên nhau."

      Ánh nhìn của Tần Ương lạc đâu đó nơi trần nhà trống trải: " đời này có buổi tiệc nào mà tàn."

      Nghỉ hè, Tần Ương và Thẩm Tấn cùng xem bô phim điện ảnh, tựa là Mr & Mrs Smith. Bộ phim về cặp vợ chồng đồng sàng dị mộng, sống chung dưới mái nhà nhưng trong lòng mỗi người đều giấu kín bí mật riêng.

      Trong rạp, Tần Ương ngồi bên phải, Thẩm Tấn ngồi bên trái, ở giữa là Đường Đường. xem phim là ý kiến do Thẩm Tấn đưa ra,Đường Đường là doTần Ương dẫn đến.

      Tần Ương còn nhớ vẻ mặt của Thẩm Tấn khi nhìn thấy Đường Đường ra sao. Thoạt đầu là ngỡ ngàng, sau đó là hụt hẫng, hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ vui tươi hứng khởi của Đường Đường.

      Từ lúc nghỉ hè, bỗng sinh ra niềm quyến luyến cực độ đối với nhà mình, cứ chui vào phòng rồi là chẳng chịu ra ngoài nửa bước. Status MSN lần nữa lại đối thành "Ăn, ngủ, lên mạng, rồi lại ăn,.." Kỳ nghỉ dài hai tháng còn chưa qua được quá nửa, gương mặt tiều tụy do thức đêm học bài giờ lại tròn trĩnh như xưa, nụ cười tươi tắn ai bì kịp, khiến cho ánh mặt trời buổi ban trưa cũng phải buồn bã vì kém sắc nàng.

      Phim chiếu đến đoạn cao trào, đôi vợ chồng đồng tâm hiệp lực phá hủy tổ ấm do chính tay mình dựng nên, Tần Ương quay đầu sang, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Thẩm Tấn nhìn về phía mình.

      Ánh sáng màu trắng bạc từ màn ảnh hắt xuống lớp mờ mờ gương mặt cậu ta, Tần Ương thấy người nọ cười với mình, nét cười có ý hờn dỗi, có vẻ rất bất đắc dĩ, còn có chút gì đó dường như rất tủi thân buồn bã. Tần Ương lộ ra bất cứ phản ứng nào, lẳng lặng quay lại với bộ phim, nhưng sao xua được ánh mắt vẫn dõi về phía mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :