1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Này, người đàn ông của em - Khiêu Dược Hỏa Diễm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 15 Bàn Chuyện Hôn Nhân

      Trữ Mặc tỉnh giấc, thấy đau đầu khủng khiếp. Tập quán ở nhà cứ mùng Tết phải lên núi quét dọn mộ, thể ngủ nướng được. Bà Trần tuy thương con nhưng vẫn phải gọi dậy.


      Trữ Mặc ủ rũ, còn say rượu, cúi đầu theo mọi người, đột nhiên có người đưa cho quả quýt: "Ăn chút , ngửi mùi quýt có lẽ khỏe hơn."


      Trữ Mặc ngước lên, ra là Tô Chính. cám ơn rồi cầm lấy, quýt vừa lạnh vừa chua, khiến nổi cả da gà. nhíu mày: "Chua quá?"


      Tô Chính cười, Trữ Mặc cầm quýt ném vào người cậu, cả hai vừa vừa cười đùa.


      Ông Tô và ông bà Trần ở phía sau, nhìn thấy lắc đầu: "Lớn hết rồi, còn y như lúc ."


      Ông Trần đùa: "Hai đứa này, bao nhiêu năm rồi mà tình cảm vẫn tốt.


      Đáng tiếc ! Nếu tụi nó bằng tuổi nhau, tôi để Tiểu Chính làm con rể!"


      Ông Tô cười vang: "Nếu đồng ý cho Mặc Mặc làm con dâu tôi, đúng là thằng nhóc Tiểu Chính nhà tôi may mắn."


      Bà Trần lên tiếng, lại nhớ đến chuyện tối qua. Tình cảm hai đứa rất tốt, chắc là do bà suy nghĩ nhiều quá. Dù sao cũng phải thúc đẩy chuyện hôn nhân của Mặc Mặc.


      Xa khỏi tầm nhìn của những người sau, Tô Chính dừng chân. Trữ Mặc cố sức để đuổi theo cậu, phẩy tay: "Hết sức rồi, hết sức rồi, chị phải nghỉ chút đây." xong, tìm tảng đá to ngồi xuống.


      Tô Chính đến bên cạnh : "Mặc Mặc." Cậu muốn hỏi chuyện tối qua. Cả đêm cậu ngủ được vì những lời . nghĩ như vậy sao? Vì thế nên chọn cách chia tay? Trông chờ xen lẫn bất an, cậu muốn hỏi nhưng biết hỏi từ đâu.


      "Sao vậy?" Trữ Mặc nhìn cậu khó hiểu.


      "Chị..."


      Trần Huy nhà thím ba đến, ngắt lời Tô Chính.


      "Mợ bảo em chị chậm thôi, kẻo lạc." Trần Huy lau mồ hôi trán. Bà Trần bảo cậu đuổi theo Trữ Mặc, cậu chạy mạch lên núi.


      Trần Huy nhìn thấy bên đường có bán pháo, lại bắt đầu bồn chồn: ", tụi mình mua pháo chơi ."


      Tô Chính thích cảm giác này, thích người khác nhắc đến khác biệt về tuổi tác giữa cậu và , dường như trưởng thành, còn cậu vẫn là đứa trẻ.


      "Đừng chơi ở gần đây, chị em sợ đấy."


      Trần Huy liếc qua Trữ Mặc.


      Trữ Mặc khoát tay: "Cứ chơi ."


      Trần Huy vỗ tay hoan hô và cả ba cùng chơi, sau đó mấy đứa họ hàng cũng chơi theo.


      Xuống núi về nhà vẫn chưa đến 10 giờ, Trữ Mặc buồn ngủ định về ngủ thêm nhưng vừa đến cổng nhà thấy có hai đứng ở đó, là Hứa Vi Vi và Doãn Miêu. Mọi người vui vẻ chào hỏi nhau.


      Tô Chính mở lời: "Sao hai người lại đến đây?"


      "Đến tìm cậu đấy!" Doãn Miêu nhanh nhảu, "Gọi điện thoại cho cậu mãi mà được, thôi đến luôn."


      "Tối qua dùng điện thoại nhiều quá, hết pin rồi."


      Tô Chính đáp gọn lỏn, "Tìm mình có việc gì ?"


      "Tô Chính, sao lại vậy, có việc thể tìm cậu sao?" Doãn Miêu nhìn Tô Chính, rồi lại cười "Tôi gì nào, sớm muộn gì hai cậu cũng ở bên nhau. Có nên mời người làm chứng này bữa cơm ?"


      Trữ Mặc định cùng ba mẹ vòng qua để về nhà, nhưng Hứa Vi Vi gọi giật lại: "Chị Trữ Mặc, chị chung ."


      Trữ Mặc ngần ngại: "Chị đâu."


      "Đừng mà, chị Trữ Mặc, chị chung ." Doãn Miêu như quen biết lâu, "Chỉ có mình em làm đá tảng khó chịu lắm?" xong nhìn hai người kia cười, khiến Hứa Vi Vi đỏ mặt.


      " ." Bà Trần đẩy Trữ Mặc, "Đám thanh niên phải nhiều mới tốt. Hơn nữa, bạn Tiểu Chính mời con ăn cơm, sao từ chối được chứ?"


      Trữ Mặc từ chối được, đành phải theo họ. Doãn Miêu khoác tay Hứa Vi Vi phía trước, Tô Chính và Trữ Mặc lững thững theo sau.


      "Quán này nhé?" tuy Doãn Miêu hỏi, nhưng giọng điệu dứt khoát. ai có ý nào khác, bốn người cùng vào. Hứa Vi Vi theo thói quen ngồi cạnh Doãn Miêu, Doãn Miêu nhanh chân bước qua chỗ đối diện với Hứa Vi Vi, sau đó gọi Trữ Mặc: "Chị Trữ Mặc, ngồi với em."


      Trữ Mặc cười, đến ngồi cạnh Doãn Miêu. Hứa Vi Vi nhìn Tô Chính ngồi cạnh mình, mắt ánh lên niềm hạnh phúc.


      đường , Tô Chính im lặng , cho đến khi phục vụ đến mời gọi món, cậu mới mở miệng: "Mọi người gọi ."


      "Tô Chính, sao ủ rũ vậy?" Doãn Miêu khách sáo đón lấy thực đơn, vừa gọi món vừa hỏi, " vui vì tôi làm kỳ đà cản mũi, hay vui vì tụi tôi đến đây tìm cậu vậy?"


      Tô Chính thể trả lời: "Làm gì có nhiều cái vui đến thế!"


      "Vậy vui lên chứ, nếu tôi nghĩ cậu muốn mời tôi ăn nữa!"


      Hứa Vi Vi thấy Tô Chính tỏ thái độ gì, có phần lo lắng. Tô Chính ngoái đầu nhìn Hứa Vi Vi ngồi bên cạnh: "Đừng nghe Doãn Miêu nhảm."


      Hứa Vi Vi cười.


      Phục vụ đem rượu lên trước, Doãn Miêu rót đầy ly cho mọi người: "Nào, ly thứ nhất chúc tình cảm hai người có kết quả tốt đẹp."


      Trữ Mặc uống ly rượu, chỉ cảm thấy vị đắng, bất cẩn bị sặc.


      Tô Chính vội đứng dậy đến bên cạnh vỗ vỗ lưng : " sao chứ?"


      Trữ Mặc vừa sặc vừa lắc đầu, Doãn Miêu và Hứa Vi Vi vội lấy khăn giấy đưa cho .


      Trữ Mặc cắn môi, khó khăn lắm mới được: "Uống vội quá mà!"


      "Phục vụ." Tô Chính ngước lên, "Cho bình trà", rồi cầm lấy ly rượu trước mặt Trữ Mặc, "Chị uống trà ."


      Hứa Vi Vi nhìn hai người: "Chị Trữ Mặc và Tô Chính quen nhau lâu rồi sao?"


      "Ừ." Trữ Mặc mỉm cười, "Cậu ấy vừa sinh ra là tụi chị quen biết nhau.


      Lúc , cậu ấy cứ thích theo sau chị."


      " ra hai người quen biết nhau lâu vậy." Doãn Miêu nhanh nhảu , "Chị Trữ Mặc, em phải xin lỗi chị." Doãn Miêu ấp úng, "Lần đầu nhìn thấy chị, em cố tình đụng xe đạp vào chị."


      Trữ Mặc rất ngạc nhiên, bỗng hiểu ra thái độ lạnh nhạt của Tô Chính lúc đó.


      "Em và Vi Vi là bạn thân. Ba đứa," Doãn Miêu chỉ mình, Hứa Vi Vi và Tô Chính, "là bạn học cấp 2, cấp 3 rồi tới đại học. Nhưng hai bạn ấy học chung lớp, em học lớp khác."


      Doãn Miêu nhìn Hứa Vi Vi cười: "Vi Vi thầm Tô Chính nhiều năm rồi.


      Còn Tô Chính cứ bình chân như vại. Cậu ấy cố tình ra vẻ hiểu. Nên hôm đó, em nhìn thấy cậu ấy cùng trong sân trường, biết chị là chị cậu ấy, nên cố tình đâm xe vào chị."


      Trữ Mặc biết phải gì.


      "Nhưng may mà Tô Chính kéo chị qua bên. Em mời chị ly chuộc tội." Doãn Miêu xong rót đầy ly mình, ngửa đầu uống cạn ly, "Chị Trữ Mặc, tha lỗi cho em nhé?"


      Trữ Mặc cười: "Em cũng chỉ muốn tốt cho Vi Vi thôi mà."


      "Cậu ăn nhiều vào, ít lại ." Tô Chính đưa đĩa đồ nướng phục vụ vừa mang lên đến trước mặt Doãn Miêu.


      Trữ Mặc ăn rất ít, cũng gì, may mà có Doãn Miêu nên bàn ăn mới im ắng. kể những chuyện thú vị của họ ngày xưa, Tô Chính cũng im lặng. Hứa Vi Vi thỉnh thoảng lại đỏ mặt vài câu với Doãn Miêu, nhưng có vẻ gì là giận dỗi.


      Ăn xong, Doãn Miêu còn muốn kéo Tô Chính và Trữ Mặc chơi. Trữ Mặc viện cớ năm mới ở nhà có việc, Tô Chính cũng theo Trữ Mặc để từ chối, Doãn Miêu đành phải tạm biệt họ.


      Tô Chính đưa hai người lên taxi, quay người về hướng Trữ Mặc. né ánh mắt của cậu, nhìn sang hướng khác. Tô Chính mở lời: "Chúng ta về chưa?"


      "Ừ."


      Cả hai ai đón xe, cứ thế bộ về.


      "Bạn em rất tốt." Trữ Mặc phá vỡ yên lặng, "Vừa đẹp lại vừa điềm đạm. Chắc là có nhiều người theo đuổi ấy, vậy mà bao nhiêu năm nay vẫn thích em, em phải trân trọng tình cảm ấy."


      biết có tâm trạng thế nào mà lại những lời này với cậu. Cậu dừng chân nhìn : "Mặc Mặc, đây là những lời lòng của chị sao?"


      Trữ Mặc cố trở nên cứng rắn: "Ừ, là lời lòng của chị." quay lại nhìn cậu: "Như vậy phải tốt hơn sao? Bây giờ em có bạn , còn chị cũng có người của mình. Chúng ta ai đường nấy, chắc cũng sắp vào quỹ đạo, vậy là tốt."


      "Chị thấy giờ chúng ta vào quỹ đạo sao?"


      Trữ Mặc hỏi ngược lại: "Em nghĩ vậy à?"


      "Chị nghĩ là tốt tốt vậy." Cậu bước , "Về thôi."


      Trữ Mặc định ở lại nhà vài ngày, bất ngờ bệnh viện gọi điện đến bảo phải trở về sớm, đành phải mua vé sáng mùng ba trở lại bệnh viện. Chưa ra khỏi bến xe nhận được điện thoại của Lâm Nghiêm, chờ ở cổng.


      Trữ Mặc thấy ngạc nhiên: "Sao biết hôm nay em về?"


      Lâm Nghiêm đón hành lí từ tay : "Dì gọi điện cho mẹ biết. Bảo em làm sớm, phòng trọ trả, còn nhà ở xa quá. Bây giờ năm mới nên mọi người yên tâm, bảo em mấy hôm nay cứ ở nhà ."


      "Mẹ em là..." Trữ Mặc biết phải gì nữa.


      "Dì lo cho em thôi mà. Hơn nữa, giờ nhà em ở ngoại thành, ít người qua lại, em ở đó quả an toàn. Nhà ở gần bệnh viện, bộ chốc là tới, em có thể tiết kiệm thời gian mà cũng tiện tập thể dục."


      Trữ Mặc chần chừ: "Đầu năm mới lại đến nhà ở, bất tiện lắm."


      "Nhiệm vụ của là đến đón em. Đến nhà xong việc, những chuyện khác em với mọi người."


      Lâm Nghiêm đưa Trữ Mặc về nhà, ông bà Lâm chờ, phòng khách cũng chuẩn bị sẵn.


      Bà Lâm cười vui vẻ nhìn Trữ Mặc: "Mấy hôm nay con cứ yên tâm ở đây, đợi hết Tết, ba mẹ con về rồi tính."


      Trữ Mặc đành cám ơn ông bà Lâm. Bà Trần gọi điện thoại cho con , mới đầu còn mùng bảy về, sau đó lại bảo ông của Trữ Mặc bảo họ đến ngày 15 hãy về, đón tết Nguyên tiêu ở quê .


      Trữ Mặc nghĩ hình như mẹ cố tình sắp xếp như thế, nhưng bây giờ muốn cũng được, đành miễn cưỡng ở lại nhà họ Lâm. Ngày 15, Trữ Mặc nghỉ phép ngày, ba mẹ cũng về, đành phải ở nhà họ Lâm qua Tết.


      Hôm đó, nhà họ Lâm có buổi tiệc, Trữ Mặc theo. Trước khi , Trữ Mặc hề biết đó là buổi họp mặt gia đình, chỉ nghĩ là ăn cơm bình thường, đến nơi mới phát ở đó toàn là họ hàng nhà họ Lâm. Ông bà nội ngoại, chú, cậu của Lâm Nghiêm, tất cả đều có mặt, họ hàng trong thành phố ai đến được đều đến. Trữ Mặc khỏi hoa mắt, níu lấy tay áo Lâm Nghiêm: "Sao cho em biết trước?"


      Lâm Nghiêm : "Chỉ là bữa cơm bình thường. Người ít hay nhiều cũng thế thôi mà!"


      "Sao lại cũng thế được?" Trữ Mặc hơi lo lắng, "Em với người nhà nghĩ sao chứ? Họ còn hiểu lầm em là bạn sao?"


      "Cái này là do em đấy nhé."


      Trữ Mặc định trả lời bà Lâm gọi lại, đành vừa cười vừa bước đến chỗ bà Lâm.


      "Đây là ông bà nội của Lâm Nghiêm, còn đây là ông bà ngoại."


      Trữ Mặc ngoan ngoãn chào hỏi.


      Bà nội vừa vừa rút bao lì xì giúi vào tay , "Đây là chút lòng của ông bà nội." Bà ngoại cũng đưa cho bao lì xì. Trữ Mặc cám ơn rồi bước đến bàn, ngồi xuống cạnh ba mẹ Lâm Nghiêm.


      "Thế nào, oan uổng chứ?" Lâm Nghiêm .


      " ngại quá!" Trữ Mặc băn khoăn.


      "Ngại gì chứ?" Lâm Nghiêm ngồi sát vào , "Nếu em thấy ngại, cứ tự xem như bạn là được chứ gì? Vậy danh chính ngôn thuận, phải ngại nữa."


      Trữ Mặc ngước nhìn lên nhìn Lâm Nghiêm.


      ra đối tượng rất phù hợp để kết hôn. Tuổi họ tương đương nhau, mọi điều kiện đều tệ. Hơn nữa trong khoảng thời gian quen biết nhau, ấn tượng dành cho cũng rất tốt.


      Thấy im lặng, Lâm Nghiêm hỏi: "Nghĩ gì vậy, sao ?"


      Trữ Mặc : "Hay chúng ta thử làm quen nhau?"


      Lâm Nghiêm ngạc nhiên, nở nụ cười rạng rỡ: "Em đấy nhé, đừng nuốt lời đó."


      "Khoan, em nuốt lời rồi."


      "Muộn rồi." Lâm Nghiêm cạnh tai , "Từ bây giờ, em là bạn của đấy."

      Bà Lâm biết Lâm Nghiêm gì với Trữ Mặc, nhưng nhìn thấy cậu bên tai , những né tránh, còn đỏ mặt thúc cái, bà kéo tay chồng, hai người cùng cười.


      Qua ngày 15 mà ông bà Trần cũng chưa về, vẫn muốn ở quê thêm thời gian nữa. Nhưng Trữ Mặc muốn tiếp tục ở nhà họ Lâm. Tuy ông bà Lâm đều rất nhiệt tình, nhưng vẫn thấy bất tiện, huống chi bây giờ làm việc lại bình thường. Tuy phải trực đêm, nhưng Trữ Mặc vẫn muốn thuê căn hộ gần bệnh viện. Mỗi ngày mất 1/6 thời gian xe buýt quá vất vả, mấy hôm nay đọc báo tìm thông tin cho thuê phòng.


      Lâm Nghiêm biết suy nghĩ của : "Sao lại muốn dọn ra ngoài? Ở nhà có mẹ giúp đỡ. Em dọn ra ai chăm sóc cho em?"


      "Em biết dì rất tốt với em, nhưng như vậy bất tiện lắm."


      " tiện hay là ngại?" Lâm Nghiêm ngồi xuống bên cạnh Trữ Mặc, liếc vào bếp, ba mẹ đều bận nên chú ý, "Em sợ ở đây có ý đồ hay với em, hay là sợ chuyện gì?"


      Trữ Mặc lấy tờ báo đắp lên mặt Lâm Nghiêm.


      Lâm Nghiêm kéo tờ báo ra: " ra có gì bất tiện cả, em cứ xem như làm quen trước với ba mẹ chồng . Mẹ thích em lắm mà."


      Trữ Mặc giật lấy tờ báo từ tay , tiếp tục tìm thông tin cho thuê phòng.


      Lâm Nghiêm cũng cùng xem thông tin, đột nhiên đề nghị: "Em thuê nhà, chi bằng mua luôn căn."


      Trữ Mặc nghe cũng hơi xuôi lòng, phải chưa từng nghĩ đến chuyện mua nhà, nhưng quyết định được: "Mua nhà tốn rất nhiều tiền."


      "Mua căn hộ chung cư trang trí nội thất." Lâm Nghiêm phân tích, "Em xem , tuy chúng ta ở thành phố loại 3, nhưng mấy năm nay nơi này phát triển cũng rất tốt. Với xu thế nay, giá nhà còn tăng nữa, chờ được đâu. Hơn nữa, em thuê căn hộ , mỗi tháng tốn bao nhiêu tiền, vậy sao tìm căn nhà của mình chứ? Em có thể vay, tiền lãi vay mỗi tháng cũng bấy nhiêu đó, nhà lại là của mình. Sau này kết hôn đổi căn nhà to hơn, căn nhà này vẫn cho thuê được, cũng là nguồn thu nhập."


      Trữ Mặc tính nhẩm, thấy Lâm Nghiêm có lý.


      Lâm Nghiêm lật trang báo rao bán nhà: "Em xem này, gần bệnh viện có vài căn cũng rất khá. Loại nhà này nhiều lắm, em rảnh mình xem thử."


      " gì vậy?" Bà Lâm bưng thức ăn ra.


      Trữ Mặc đứng dậy đỡ tay: "Tụi con chuyện mua nhà."


      "Ồ". Bà Lâm khựng lại, nhìn con trai, " tìm được chưa?"


      " tìm báo, khi nào rảnh, tụi con xem thử."


      "Mua nhà vất vả lắm, vừa mất sức vừa mất thời gian. Bây giờ được nghỉ phép, Lâm Nghiêm cần phải làm, tụi con tranh thủ lúc nào xem ."


      "Chiều nay vậy." Lâm Nghiêm dứt khoát, "Gần đây có mấy căn, chúng ta xem thử."


      Trữ Mặc phản đối. có 300 ngàn, thêm ít tiền tiết kiệm, gom hết lại mua căn nhà có vấn đề gì. Nhưng Trữ Mặc định dùng hết số tiền đó mua nhà, định để lại ít, đề phòng có chuyện gì gấp.


      Hai người chọn xem hai căn ở gần nhà Lâm Nghiêm. Vừa đến nhà đầu tiên, bán nhà nhiệt tình đưa họ vào, lại đụng mặt Điền Tuấn và Tưởng Phi Phi. Hai bên ngờ gặp nhau trong tình huống này nên hơi khựng lại.


      Điền Tuấn nhìn Trữ Mặc, lại nhìn Lâm Nghiêm đứng cạnh bán nhà phía sau: "Trùng hợp thế!"


      Ánh mắt của Tưởng Phi Phi khác rất nhiều.


      Lúc trước, ta nhìn ai cũng đầy căm hận và phẫn nộ, bây giờ chỉ còn lại lạnh nhạt, dường như gì có thể khiến ta chú ý.


      Trữ Mặc thấy cay cay nơi sống mũi, Lâm Nghiêm quàng tay qua vai : "Mặc Mặc, đây là?" gặp Điền Tuấn và Tưởng Phi Phi trong tình huống vui vẻ, nhưng vẫn chưa được chính thức giới thiệu.


      Trữ Mặc : "Đây là Điền Tuấn và Tưởng Phi Phi." ấp úng, "Bạn trai tôi, Lâm Nghiêm."


      "Bạn trai?" Điền Tuấn nhấn mạnh mấy chữ đó, khiến người nghe cảm thấy khó chịu, " cũng nhanh đấy." Trữ Mặc im lặng, Điền Tuấn tự biên tự diễn: "Đến xem nhà à? Sắp kết hôn sao?"


      " ta mua nhà kết hôn liên quan gì đến ?"


      Tưởng Phi Phi nãy giờ im lặng cũng lên tiếng. Điền Tuấn chỉ liếc mắt nhìn ta.


      Trữ Mặc chú ý đến quyển sổ khám bệnh trong tay Tưởng Phi Phi, bệnh viện phụ sản ở ngay gần đây.


      " thôi." Lâm Nghiêm muốn Trữ Mặc chuyện với cặp vợ chồng bất bình thường này, vỗ vai Trữ Mặc rồi đẩy , "Chúng tôi trước đây."


      "Đừng để những người liên quan phá hỏng tâm trạng mình", an ủi khi xa.


      "Sao tâm trạng em lại tốt chứ? Em từ bỏ lâu rồi." Trữ Mặc cười.


      Lâm Nghiêm nhìn : "Trữ Mặc, em từng ai chưa?" Trong đầu lên hình ảnh của Tô Chính.


      "Ai?"


      Trữ Mặc nổi giận: "Hỏi chi tiết để làm gì, hỏi chuyện lúc trước có gì vui chứ?"


      "Được, thôi hỏi nữa. Cho dù em từng ai, sau này là được rồi."


      Trữ Mặc nhắm mắt lại.


      Bà Lâm hiểu lầm chuyện Trữ Mặc mua nhà, vừa mừng vừa lo.


      Bà vui vì chuyện của con trai rốt cuộc thành thực, lo là do ý định ban đầu của bà là ở cùng con trai và con dâu, nhưng giờ hai đứa ràng là muốn ở cùng với họ, mua thêm căn nhà là thêm khoản lớn phải chi.


      Bà Lâm ngồi trong phòng khách vừa nhặt đậu vừa nghĩ ngợi, bất giác thở dài.


      Ông Lâm thấy lạ, hỏi: "Sao tự nhiên lại thở dài?"


      Bà Lâm để đậu tay xuống: "Vốn dĩ tôi định sau khi Lâm Nghiêm kết hôn ở cùng với chúng ta. Bây giờ nó gì, cũng bàn bạc với chúng ta tiếng nào, chuyện mua nhà như thế mà mua là mua."


      "Sao mua là mua được? Còn phải xem nữa mà?" Ông Lâm hỏi, "Có phải bà nghĩ nhiều quá rồi ? Hơn nữa chuyện chúng kết hôn xong muốn ở riêng có gì đúng? Có hai người già này, sao chúng tự nhiên được?"


      Bà Lâm vui: "Có gì tự nhiên? Con dâu về nhà ở chung với ba mẹ chồng phải sao?"


      "Được rồi, được rồi. Còn chưa xem tuổi mà, nghĩ nhiều làm gì?"


      "Xem tuổi gì chứ? Nếu phải chúng định kết hôn mua nhà làm gì?"


      Ông Lâm suy nghĩ thấy cũng đúng. Hai đứa vừa quen nhau, sao lại tính đến chuyện kết hôn nhanh vậy?


      Ông Lâm nghĩ lúc: "Nếu như vậy, chúng ta có nên bàn bạc với hai ông bà Trần ?"


      Bà Lâm khó hiểu: "Bàn bạc cái gì?"


      "Chuyện kết hôn ấy. Chuyện của chúng tuy là do chúng quyết định, nhưng làm cha mẹ thể bỏ mặc được. Hơn nữa, họ cho con ở nhà mình, vừa hết mùa xuân là chúng định kết hôn, mà nhà trai hợp lý, phải ?"


      "Cũng phải." Tâm trạng bà Lâm hơi phức tạp, vừa mừng vừa lo, "Vậy làm sao với họ?"


      "Để tôi gọi điện thoại." Ông Lâm vừa vừa cầm điện thoại, "Họ cũng sắp về rồi, hay chúng ta bảo làm bữa cơm đón họ về, sau đó chuyện này."


      Ba mẹ Trữ Mặc về cùng với Tô Chính. Vì sắp đến ngày khai giảng nên Tô Chính cũng về trường, đúng lúc ông Trần tự lái xe , nên đưa Tô Chính theo, để cậu về thành phố sớm vài ngày.


      Ông bà Lâm gọi điện thoại trước cho ba mẹ Trữ Mặc, mời họ tối nay ra nhà hàng, ông Trần lái xe đến thẳng nhà hàng. Nhà họ Lâm đặt phòng. Trời lạnh, Lâm Nghiêm để ba mẹ ngồi ở lầu, còn mình cùng Trữ Mặc đứng chờ dưới cổng.


      Ước chừng khoảng sáu giờ tối đến nơi, nhưng kẹt xe ở đường cao tốc, nên họ đến muộn hơn giờ, trời tối.


      Xe chưa đến cổng, Tô Chính nhìn thấy Lâm Nghiêm và Trữ Mặc ở trước cửa nhà hàng.


      Lúc trước, khi họ đứng cạnh nhau, luôn có khoảng cách an toàn. Tô Chính nhớ đọc thấy điều này ở đâu đó, gọi là khoảng cách riêng tư tối thiểu.


      Nhưng bây giờ họ khác. Có lẽ do trời lạnh, Lâm Nghiêm nắm lấy tay sưởi ấm. Hai người đứng dưới ánh đèn sáng của nhà hàng, biết Lâm Nghiêm gì với , Trữ Mặc nở nụ cười. lại gì đó, Lâm Nghiêm nắm lấy bàn tay nhét vào túi áo khoác của mình, sau đó giơ tay áp lấy tai , cúi đầu hỏi . thân thiết của họ như nhát dao cứa vào tim Tô Chính.


      Trữ Mặc nhìn thấy ba mẹ, vội vàng rút tay ra khỏi túi áo khoác của Lâm Nghiêm.


      Trữ Mặc mắc cỡ, Lâm Nghiêm lại muốn đường hoàng tự nhiên: "Chào chú, chào ."


      Ông bà Trần ràng nhìn thấy và Trữ Mặc rất thân thiết, gật đầu chào lại.


      Trữ Mặc nhìn thấy Tô Chính xuống xe, nụ cười chợt sững lại, vội lấp : "Cậu cũng cùng đến à?"


      Tô Chính đáp khẽ: "Ừ."


      Lâm Nghiêm dẫn mọi người lên lầu, ông bà Lâm gọi món. Mọi người ngồi xuống nhắc chuyện đón Tết, khí trở nên náo nhiệt. Thức ăn dọn, rượu cũng đầy ly. Bà Trần cầm ly rượu: "Tôi mời chị ly, cám ơn chị chăm sóc Mặc Mặc nhà chúng tôi."


      Bà Lâm vội cầm ly rượu: " gì vậy, tôi nguyện mà? Tôi còn mong sau này được chăm sóc nó nữa." Cả bốn người lớn vui vẻ cười vang.


      Ông Lâm nhân cơ hội này, : " Trần, hai đứa trẻ này được ở bên nhau, tôi vui lắm. Hôm nay ngày tốt, chúng ta gặp mặt nhau đông đủ, tôi cũng muốn bàn chuyện của chúng với chị."


      Ông Trần rót rượu cho ông Lâm: " cứ ."


      "Hai đứa cũng còn nữa. Lúc chúng ta ở tuổi chúng, con cái chạy khắp nhà rồi? Bây giờ thanh niên chỉ biết lo nghiệp, nhưng tôi thấy, chuyện lập gia đình phải đặt lên hàng đầu."


      Ông Trần gật đầu: "Tôi cũng thấy thế."


      "Nên tôi nghĩ, nếu hai đứa bàn chuyện mua nhà, hay là chúng ta bàn luôn về việc của chúng, được ?"


      "Mua nhà?" Bà Trần nhìn con . Bà mong Trữ Mặc có nơi có chốn, cũng hài lòng về Lâm Nghiêm, nhưng hình như hai đứa mới chỉ ở bên nhau ít ngày, sao bàn chuyện mua nhà? Có nhanh quá ?"


      Tô Chính hiểu họ gì, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt. Cậu nhìn Trữ Mặc.


      "Ba mẹ, mọi người hiểu lầm rồi." Lâm Nghiêm vội . "Là ấy mua nhà, phải cả hai chúng con mua."


      Đến lượt bà Trần ngạc nhiên: "Con mua nhà?"


      Trữ Mặc vội giải thích: "Con thấy nhà xa quá, mỗi ngày mất bốn giờ ngồi xe buýt làm rất bất tiện, định thuê căn nhà ở trong thành phố, nhưng Lâm Nghiêm khuyên con mua căn hộ , vừa để ở, cũng có thể đầu tư. Con nghĩ ấy cũng có lý, nên định tìm mua căn nhà chung cư."


      "Mua nhà là chuyện sao, cũng chịu ở nhà tiếng?" Bà Trần biết họ phải định kết hôn, quay lại trách Trữ Mặc, "Hai đứa cũng chịu , để mọi người mừng hụt."


      "Sao lại mừng hụt? Tôi thấy nhân cơ hội bàn luôn chuyện này cũng tốt. Hai đứa cũng lớn rồi, nếu thấy thích hợp nên lãng phí thời gian nữa. Tôi phải ?" Ông Trần quay qua hỏi ông Lâm, ông Lâm vội gật đầu.


      "Ba mẹ vội gả con vậy sao?" Trữ Mặc muốn tiếp tục chuyện này trước mặt Tô Chính, hoàn toàn ngờ cậu cùng về với ba mẹ mình, cũng muốn cậu phải nghe chuyện này: "Ở đây nóng quá, con ra ngoài chút." xong, đứng dậy ra ngoài.


      "Để con ra xem sao." Tô Chính và Lâm Nghiêm cùng lên tiếng, rồi đứng lên.


      Hai người nhìn nhau, Lâm Nghiêm vỗ vai Tô Chính: " sao, để ra."


      Tô Chính im lặng ngồi xuống. Lâm Nghiêm chạy ra ngoài. Trữ Mặc chỉ đứng ở ban công cuối hành lang.


      "Sao vậy?" Lâm Nghiêm bước tới, "Sao em lại bỏ ra đây đứng? Cũng chịu cầm áo khoác." rồi khoác áo của mình lên người Trữ Mặc, "Ngoài này lạnh lắm."


      "Xin lỗi."


      "Xin lỗi gì chứ. Tự dưng nghe chuyện kết hôn, đến cũng giật mình."


      Lâm Nghiêm ôm cả Trữ Mặc lẫn áo khoác, "Ba mẹ có hơi vội, em đừng để ý."


      Mặt Trữ Mặc hơi nóng lên, "Lúc nãy em bỏ ra ngoài, chú và trách em mới đúng."


      "Trữ Mặc, lúc nãy em phản ứng như vậy, có phải muốn kết hôn với ?"


      "Em chỉ thấy hai chúng ta mới quen nhau bao lâu, bàn chuyện hôn nhân sớm như vậy, em chưa thể tiếp nhận được."


      Lâm Nghiêm đẩy Trữ Mặc về phòng, "Nào, vào trong , nếu em vào ba mẹ em lo đấy. Chuyện hôm nay xem như chưa nghe thấy."


      Tối hôm đó, bà Lâm cứ nghĩ chuyện kết hôn của con trai mình và Trữ Mặc có gì bất ổn, có thể là do họ hiểu lầm chuyện chúng định mua nhà. Nhưng phản ứng của Trữ Mặc quả kì lạ, bà nghĩ sao cũng thấy thoải mái. Bà lay ông Lâm ngủ bên cạnh: "Này, ông."


      Ông Lâm mở mắt: "Sao vậy?"


      "Trữ Mặc có phải muốn kết hôn với Lâm Nghiêm nhà chúng ta , bởi phản ứng của con bé lúc đó rất lạ? Bình thường con bé rất khéo, sao tự dưng lúc đó lại bỏ ra ngoài chứ."


      Ông Lâm thở dài, "Bà đừng nghĩ chuyện này nữa được ? Vẫn chưa đến lúc, đừng vội, đến lúc rồi hãy tính."


      "Tôi thấy thái độ Trữ Mặc hơi lạ. Con bé ngại ngùng là bình thường, nhưng lúc đó nó có vẻ phản kháng. Vậy có nghĩa là gì?"


      "Bà sao cũng được." Ông Lâm quay người qua, "Đúng là phụ nữ phức tạp, chút chuyện mà nghĩ nhiều quá." rồi lại ngủ tiếp, ông chỉ nghĩ bà Lâm quan trọng hóa vấn đề.


      Trữ Mặc về nhà cũng ngủ được. nằm giường nhìn lên trần tối đen, ngừng suy nghĩ. Khi nghe ba mẹ bàn chuyện kết hôn với Lâm Nghiêm, muốn phản đối.


      Quả Lâm Nghiêm cũng tệ, ấn tượng của về cũng rất tốt, nhưng lại . Nghĩ đến chuyện kết hôn với , từ đó về sau cùng nhau chung sống, còn thấy hoảng sợ.


      Trữ Mặc với tay lấy mền quấn quanh người, thể đối diện với viễn cảnh ấy, chỉ cố dỗ giấc ngủ: Từ từ rồi ổn, từ từ rồi ổn.
      Chris thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 16 Bí Mật

      Trữ Mặc chấm căn nhà cách bệnh viện tuyến xe buýt, là 38m2, ra trừ ban công cũng chỉ còn lại căn phòng . Bước vào cửa, bên trái là phòng tắm mini, bên phải là nhà bếp mini, còn lại là phòng ngủ. Tuy diện tích hơi hẹp chút, nhưng với Trữ Mặc lại rất tiện dụng, nên mua nó.


      Nội thất cũng được nhà thầu làm hoàn chỉnh, chỉ cần dọn đồ của mình vào là ở được ngay. Lâm Nghiêm lấy chìa khóa cùng Trữ Mặc lên lầu xem, cũng thấy nhà hơi chút. mình Trữ Mặc sao, Lâm Nghiêm vốn người cao to, bước vào lập tức có cảm giác chật chội.


      "Giường cũng chuẩn bị sẵn rồi, chu đáo ." Lâm Nghiêm đùa rồi vỗ vỗ lên nệm.


      Trữ Mặc ngồi xuống, lắc đầu: "Nệm mềm quá."


      "Nệm mềm ngủ thoải mái hơn."


      "Nệm mềm ngủ đau lưng lắm."


      Lâm Nghiêm đặt tay lên vai Trữ Mặc: "Xem ra phải chuẩn bị tâm lí, sau này kết hôn ngủ giường cứng."


      Nghe thấy hai chữ kết hôn, Trữ Mặc hơi cau mày, quay hướng khác. Lâm Nghiêm cảm nhận được tránh né.


      Dạo này bà Lâm thường nhắc chuyện kết hôn với . Khi những lời này với , cũng có ý dò xét. Thấy phản ứng của Trữ Mặc, hạ giọng, hỏi: "Trữ Mặc, em có dự định kết hôn ?"


      Trữ Mặc quay lại, hơi ngạc nhiên: "Sao vậy?"


      "Em định bao nhiêu năm nữa kết hôn?"


      Trữ Mặc muốn bàn chuyện này với : "Chưa từng nghĩ tới, cứ để tự nhiên vậy."


      Lâm Nghiêm suy nghĩ: "Em có biết Tiểu Tứ ?"


      Tiểu Tứ và Tiểu Tam đều là bạn của Lâm Nghiêm. Họ gọi nhau theo tuổi.


      Lâm Nghiêm tiếp: "Mấy hôm trước cậu ta gọi cho , ở nhà hối cậu ta xem mắt. Thằng nhóc đó vẫn chưa kết hôn, sáu đứa tụi , chỉ còn lại và cậu ta độc thân. Nghe có bạn , nhà cậu ta cũng giục cậu ta luôn. Bây giờ xem mắt, thấy được hai tháng nữa kết hôn, biết đâu cậu ta còn sớm hơn nữa."


      " hai tháng, nhanh vậy sao?"


      "Ừ, đều lớn tuổi hết rồi, nên nếu gặp được đối tượng ưng ý, mọi điều kiện cũng thích hợp tiến hành ngay." Lâm Nghiêm tiến sát Trữ Mặc, khiến thể nhìn thẳng vào mắt , "Trữ Mặc, thời gian chúng ta ở bên nhau tuy dài, nhưng quen biết nhau cũng ngắn, ở nhà cũng hối lắm, hay là em suy nghĩ thử ?"


      Trữ Mặc định lên tiếng điện thoại reo, là ba của Tô Chính. Trữ Mặc lách qua người Lâm Nghiêm, sang bên nghe máy. Lâm Nghiêm lắc đầu, đành ngồi xuống chờ cơ hội khác.


      Ông Tô gọi điện thoại cho Trữ Mặc, Tô Chính cùng vài người bạn thuê văn phòng ở ngoài, cũng trả phòng ở kí túc xá, bây giờ ở đó cùng vài người bạn. Ông an tâm, biết rốt cuộc con trai làm gì, nên nhờ Trữ Mặc đến xem thử.


      Trữ Mặc gọi điện cho Tô Chính, bảo lát nữa đến.


      Sau đó, với Lâm Nghiêm là mình có việc. cũng miễn cưỡng, đưa ra xe rồi cười vẫy tay chào.


      Hai người hẹn gặp nhau ngoài khu Tô Chính ở.


      Trữ Mặc đến thấy Tô Chính chờ ở cổng chính.


      "Sao chị biết em ra ngoài?" Tô Chính cười, "Hình như có chuyện gì thoát khỏi mắt chị? Có phải chị gài người theo dõi em ?"


      "Sao em lại dọn ra ngoài? Kí túc xá tốt à? Do ba em lo lắng nên mới gọi cho chị, bảo chị đến xem rốt cuộc em làm gì?"


      Tô Chính dẫn , tâm trạng hình như rất tốt: "Hôm nay bọn em vừa dọn đến, đó còn lộn xộn lắm, chị chịu khó vậy."


      Vừa vào cửa, thấy mấy cậu bạn chung phòng với Tô Chính đều có mặt. Đúng như cậu , trong phòng rất lộn xộn, dưới đất đầy đồ đạc, đến chỗ đặt chân cũng có.


      Trữ Mặc đùa: "Định mở cơ sở thu gom rác phải ?"


      Cả bọn cười. Lưu Tiên : "Dọn nhà cũng phức tạp . Mấy đứa tụi em có bạn , những đứa có bạn nỡ sai, đành phải tự lực cánh sinh thôi."


      Tô Chính cầm lấy tờ báo cuộn lại rồi ném Lưu Tiên.


      Lưu Tiên vừa né vừa đùa: "Sao chứ, nỡ sai mà, có gì đúng chứ?"


      "Được rồi, chị đến đây giúp các cậu vậy."


      Trữ Mặc rồi đặt túi xách xuống, cởi áo khoác, xắn tay áo lên.


      Tô Chính giữ lại: "Chị làm gì thế, những thứ ấy để tụi em làm được rồi."


      Tề Khoan dừng tay, "Cậu tàn tật, mấy đứa này mới để cậu nghỉ ngơi. Giờ có người chia sẻ cậu lại ngăn, cậu có ý gì chứ?"


      "Né qua bên ." Tô Chính đá Tề Khoan cái cậu ta lanh lẹ tránh được.


      " sao, chị giúp nhanh hơn." Trữ Mặc bắt đầu giúp họ phân loại đồ đạc, "Nếu tụi em dọn xong, tối nay ngủ ở đâu? Cũng sắp 3 giờ rồi, mau dọn ."


      Mấy cậu thanh niên còn lại nheo mắt, "Tô Chính, nếu cậu rảnh rỗi ra ngoài mua nước . Khát quá."


      Có Trữ Mặc giúp đỡ, mọi việc nhanh hơn nhiều.


      Họ thuê nhà hai phòng ngủ, phòng khách, Tô Chính và Tả Tư phòng, Tề Khoan và Lưu Tiên phòng. Trữ Mặc chia hành lí của bốn người, đồ của ai đem vào phòng người đó, dọn phòng khách trống trước, sau đó phân loại những thứ còn lại, phòng khách nhanh chóng trống trải gọn gàng.


      Tô Chính mua nước trở về, Trữ Mặc chỉ huy Lưu Tiên dọn những món đồ cần, đem đến tiệm đồng nát bán. Tề Khoan và Tả Tư dọn thùng to còn Trữ Mặc dọn những hộp .


      Thấy Tô Chính về, Lưu Tiên lắc đầu: "Có phụ nữ là khác ngay, tôi cảm nhận được điều này mà."


      "Tô Chính, lúc nãy cậu có điện thoại, tôi nghe giúp cậu", Tả Tư tuổi nhất lên tiếng, "Bạn cậu muốn đến thăm cậu, tôi có cho địa chỉ, chắc là lát nữa đến."


      Tô Chính ừ hữ, nhìn Trữ Mặc, chăm chú dọn đống sách. Cậu gì, quay người ra ngoài.


      Doãn Miêu và Hứa Vi Vi cùng đến, vừa vào cửa Doãn Miêu hét toáng lên, tỏ vẻ ngưỡng mộ vì thấy họ thuê căn nhà lớn như vậy, thậm chí còn dụ Hứa Vi Vi cũng tìm căn nhà như vậy để thuê.


      Có thêm hai , tiến độ dọn dẹp càng nhanh hơn.


      Thấy phòng khách dọn xong, Hứa Vi Vi vào phòng Tô Chính và Tả Tư, định giúp họ dọn dẹp quần áo.


      Vali của Tô Chính mở, trước đó Trữ Mặc dọn dẹp quần áo của Tô Chính được nửa. Phòng họ có cái tủ lớn, vì Tả Tư là người vùng này, thường về nhà nên rất ít đồ, cả tủ quần áo đều để cho Tô Chính dùng.


      Hứa Vi Vi làm tiếp việc của Trữ Mặc, lấy cái áo lông từ trong vali, vừa cầm lên rơi ra hộp bánh rất đẹp, có vẻ như cố tình dùng cái áo bọc hộp bánh lại.


      hiếu kì nên nhặt hộp bánh, vừa cầm Tô Chính ở phòng khách nhìn thấy, vội vàng bước vào giật lại cái hộp trong tay : "Sao cậu lại tự ý đụng vào đồ đạc của mình vậy?" Ánh mắt cậu có vẻ tức giận.


      Hứa Vi Vi hơi ngỡ ngàng: "Mình..."


      "Được rồi, cần cậu giúp, cậu ra ngoài ."


      Cậu hề nhìn , quay người cất cái hộp vào trong tủ quần áo.


      Hứa Vi Vi uất ức, ràng chẳng làm gì sai, cậu tỏ thái độ như thế, khóe mắt đỏ lên.


      "Tô Chính? Cậu quá đáng rồi đấy!" Nhìn thấy cảnh đó nên Doãn Miêu bước vào, kéo Hứa Vi Vi, "Bọn tớ thiếu nợ cậu hay sao chứ? Vi Vi có ý tốt nên mới đến giúp cậu dọn phòng, thái độ cậu vậy là sao?"


      Tô Chính quay lại nhìn Doãn Miêu: "Mình có bảo ấy tới đâu?"


      Hứa Vi Vi ngờ cậu như vậy, cúi đầu, nước mắt sắp rơi. Lưu Tiên và Tề Khoan vào khuyên can. Tả Tư lắc đầu biết phải làm sao, cứ đứng yên chỗ.


      Trữ Mặc đến cửa phòng ngủ: "Sao vậy?"


      Doãn Miêu giống như khẩu tiểu liên kể lại hết mọi việc, rồi ấm ức hỏi Trữ Mặc: "Cậu ta có quá đáng ?"


      Trữ Mặc nhìn Tô Chính, cậu quay mặt .


      "Tiểu Chính, xin lỗi Vi Vi ."


      Trong phòng ai lên tiếng, khí căng thẳng.


      "Để tụi mình ra ngoài dọn dẹp, mọi người chuyện ." Lưu Tiên thấy tình hình có vẻ ổn, nên kéo Tề Khoan, đá Tả Tư cái, cả hai vội vàng theo Lưu Tiên ra ngoài. Nếu Tô Chính định xin lỗi Hứa Vi Vi, họ nên tránh , để cậu giữ chút thể diện.


      Lưu Tiên còn cẩn thận khép cửa phòng ngủ lại.


      " cần đâu..." Hứa Vi Vi muốn Tô Chính mất mặt nên ngăn lại.


      Tô Chính nghe lời Trữ Mặc, hề do dự, quay đầu lại, đanh giọng: "Vi Vi, xin lỗi."


      Doãn Miêu ràng rất bất mãn với thái độ của Tô Chính, hứ tiếng.


      Tô Chính vẫn chưa hết: "Nhưng mình hy vọng chuyện hôm nay là lần cuối. Sau này cậu đừng tự ý vào phòng mình, cũng đừng đụng vào đồ đạc của mình."


      Doãn Miêu vừa nghe lập tức phản ứng với Tô Chính. Vi Vi vội vàng gật đầu: "Ừ, mình nhớ rồi, sau này vậy nữa." xong lôi Doãn Miêu ra khỏi phòng. Tô Chính mặc kệ hai người, cúi đầu dọn hành lí.


      Trữ Mặc nhìn cậu: "Tô Chính, em quá đáng đấy."


      Cậu gì, gom quần áo quăng vào tủ.


      "Vi Vi tốt bụng giúp em, sao em lại..."


      "Trữ Mặc, đủ rồi đấy." Tô Chính đứng dậy lạnh lùng nhìn Trữ Mặc, "Em và bạn có thế nào cũng cần chị chỉ bảo."


      Câu của cậu khiến Trữ Mặc thể hết câu, gật đầu "Ừ", rồi quay người .


      Tâm trạng vui vẻ của Tô Chính biến mất sau khi Hứa Vi Vi và Doãn Miêu đến, mọi bực tức đều trút lên Trữ Mặc, cậu vừa dứt câu thấy hối hận. Thấy Trữ Mặc quay người , cậu vội vàng bước tới kéo lại: "Mặc Mặc, xin lỗi..."


      muốn đẩy tay cậu ra, nhưng cậu ôm chặt.


      Trữ Mặc hết sức đẩy cậu ra, Tô Chính kêu lên tiếng, Trữ Mặc lo lắng liền hỏi: "Sao vậy, có phải trúng tay em ?"


      Thấy hoảng hốt như vậy, trong lòng cậu xót xa, "Xin lỗi, lúc nãy nên nổi giận với chị."


      "Là do chị đúng. Những chuyện này chị nên xen vào, cũng có tư cách xen vào."


      Trữ Mặc bước lùi lại vài bước giữ khoảng cách, "Tại chị nhiều chuyện thôi."


      Có tiếng gõ cửa, Lưu Tiên đẩy cửa phòng thò nửa đầu vào, vẫn tưởng Trữ Mặc thuyết giáo cho Tô Chính. Lưu Tiên cười lớn rồi mới mở miệng: "Chị Trữ Mặc, tối nay chúng ta cùng ăn . Lúc nãy tụi em bàn với nhau rồi, gần đây có tiệm lẩu ngon lắm, chúng ta ăn lẩu nhé?"


      "Tụi em , chị phải về rồi."


      Tô Chính chưa kịp mở miệng, Lưu Tiên lên tiếng cản trước, "Chị xem, Tô Chính và bạn gây nhau mất vui, chúng ta nên giúp họ. Nếu chị , cậu ta nổi cơn ai cản nổi? Hơn nữa, chị giúp tụi em cả buổi chiều, ăn cơm mà ngay, tụi em ân hận lắm."


      Tô Chính kéo tay lại: "Ăn cơm rồi hãy , nếu muộn em đưa chị về."


      Trữ Mặc do dự lát, cuối cùng cũng gật đầu.


      Doãn Miêu còn bực mình Tô Chính, sau khi mọi người cùng ra khỏi nhà, kéo Hứa Vi Vi vượt lên trước.


      Đám Tề Khoan giữa, còn Trữ Mặc và Tô Chính cuối.


      Quả tiệm lẩu ở gần đây, ra khỏi khu chung cư là tới. Doãn Miêu kéo Hứa Vi Vi vào tiệm, muốn tìm chỗ ngồi cạnh Vi Vi để cách Tô Chính ra. vừa ngồi xuống, chưa kịp kéo Hứa Vi Vi lại, Tề Khoan ngồi xuống ghế cạnh : "Chỗ này được đấy."


      Doãn Miêu trừng mắt nhìn Tề Khoan, rồi nhìn sang bên trái, Tả Tư cũng vừa ngồi xuống chỗ đó, hai người hai bên kẹp ở giữa. Doãn Miêu cau mày: "Hai cậu cố ý làm vậy phải ?"


      Tô Chính kéo ghế cho Trữ Mặc ngồi gần, mình ngồi cạnh .


      Lưu Tiên kéo ghế còn lại bên cạnh Tô Chính rồi gọi Hứa Vi Vi: "Vi Vi qua đây ngồi."


      "Cậu bớt giận ." Tề Khoan rót ly trà cho Doãn Miêu, giọng , "Cậu muốn để họ làm lành ? Cậu cứ độc chiếm Vi Vi, cho Tô Chính chút gian nào, làm sao cậu ta xin lỗi Vi Vi được? Họ sao làm lành được?"


      Doãn Miêu tỏ vẻ bất mãn: "Cái tên Tô Chính đáng ghét đó..."

      Cậu ta có đáng ghét Vi Vi vẫn thích." Tề Khoan ngăn tiếp, "Cậu ấy thích, cậu ấy tình nguyện, cậu có ngăn được ? Chuyện của họ, cậu xen vào làm gì chứ?"


      Doãn Miêu nhìn Vi Vi, thấy ánh mắt ta như xin Doãn Miêu đừng gì nữa. Doãn Miêu cũng thêm câu nào, uống cạn ly trà của Tề Khoan đưa.


      Thức ăn dọn ra, Tề Khoan cầm ly lên: "Nào nào, mọi người cùng cụng ly.


      Chúc mừng văn phòng của chúng ta khai trương, làm ăn phát đạt."


      cho cùng vẫn là đám mới lớn, ngay lập tức bỏ những chuyện vui qua bên, cụng ly vui vẻ, bầu khí cũng trở nên náo nhiệt.


      Trữ Mặc hỏi: "Rốt cuộc tụi em mở văn phòng gì vậy?"


      "Tụi em thiết kế game, vốn dĩ chỉ để chơi thôi, ai ngờ được công ty mua bản quyền. Bây giờ, tụi em tham gia nghiên cứu." Tề Khoan giải thích, "Công ty đó còn , sau khi tốt nghiệp, tụi em đến đó làm."


      Trữ Mặc hỏi tên công ty, biết đó là công ty liên doanh rất nổi tiếng, cũng ngạc nhiên: " ?"


      "Dĩ nhiên là ." Lưu Tiên tự hào, "Tụi em đào thùng vàng đầu tiên đây?"


      "Vậy phải chúc mừng thôi." Trữ Mặc cảm thấy vui cho họ, cũng cầm ly, "Nào, chúc mừng bọn em."


      Mọi người cụng ly. Tô Chính bó bột tay phải, ăn uống có hơi bất tiện, thường dùng tay trái cầm đũa.


      Thấy bộ dạng đó, Lưu Tiên đùa: "Tô Chính này, cậu thuận tay trái bao giờ thế?"


      "Nếu phải bị trói tay này mấy tháng, tôi cũng như vậy đâu." Tô Chính liếc Lưu Tiên rồi gắp miếng bí cho Trữ Mặc.


      "Thuận tay trái tốt, phát triển não phải." Tề Khoan , "Phải cố gắng sử dụng tay trái nhiều vào. Bình thường chúng ta quen sử dụng tay phải, nên dùng não trái quá nhiều, não phải luôn được nghỉ ngơi. Dùng tay trái có thể khiến bộ não phát triển toàn diện, khiến con người thông minh lên."


      Doãn Miêu bất mãn với những lời cậu ta trước đó, khịt mũi: " cứ như ."


      "Sao lại như ? Cái này là có căn cứ khoa học đấy nhé." Tề Khoan thèm giận, "Xem báo nào nhỉ? Ồ, quên mất rồi."


      Mọi người cùng cười vui. Chỉ có Doãn Miêu vài câu tâm trạng mọi người đều rất tốt, Doãn Miêu quên chuyện trước đó, bị mấy món ăn ngon hấp dẫn. Yên lặng nhất bàn, có lẽ muốn ăn gì là Hứa Vi Vi.


      và Tô Chính cùng ăn với nhau mấy lần nhưng Tô Chính chưa từng quan tâm đến , cũng hỏi thích ăn gì, thích ăn gì, càng có việc gắp thức ăn cho . cũng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tay cậu bị thương, tự ăn còn bất tiện, nên hết sức chăm sóc cậu. Nhưng bây giờ mới biết, Tô Chính còn có khả năng chăm sóc người khác.


      Bàn tròn để ăn lẩu rất rộng, nồi lẩu nằm ở vị trí trung tâm. Doãn Miêu đứng dậy dùng đũa vớt thức ăn. Trữ Mặc lại hề đưa tay ra, tất cả thức ăn trong chén của đều do Tô Chính gắp. Cậu hiểu sở thích của , cũng có thể thấy đây phải lần đầu tiên cậu chăm sóc , hai người quen với việc này rồi, cũng cảm thấy có vấn đề gì.


      Hứa Vi Vi cúi mặt giấu nỗi thất vọng. hề ghen tị với Trữ Mặc, Trữ Mặc từng , từ cậu theo , họ thân thiết như vậy là hoàn toàn tự nhiên. chỉ ý thức được, Tô Chính lúc này phải là Tô Chính mà quen biết, có những điều mà biết, hơn nữa, những điều này muốn nhưng được.


      "Đồ ăn bên ngoài ngon ." Tề Khoan hài lòng, "Nhà ăn của trường sao sánh nổi."


      "Phải rồi." Doãn Miêu hưng phấn, "Bây giờ các cậu thuê nhà có thể tự nấu ăn, mình thấy nhà bếp của các cậu cũng rộng lắm."


      Tề Khoan lắc đầu: "Nấu ăn? Nấu thế nào? Ba thằng con trai, đứa tàn tật, nấu kiểu gì?"


      "Tụi mình biết nấu mà, phải Vi Vi?" Doãn Miêu quay sang nhìn Hứa Vi Vi, "Sau này chúng mình có thể nấu cơm ở chỗ các cậu, vậy hay quá."


      Hứa Vi Vi miễn cưỡng cười, cũng gì.


      "Các cậu nấu? Đồ các cậu nấu có ăn được ?"


      Lưu Tiên đùa, "Tôi thấy nên ăn trong nhà ăn của trường! Dù sao tính mạng cũng được bảo toàn."


      Doãn Miêu cầm tăm ném Lưu Tiên, cậu ta nghiêng người né, "Đến lúc đó cậu đừng hối hận!"


      "Đừng giỡn nữa." Tô Chính mở miệng, "Chỗ tụi mình nấu ăn được, đó là văn phòng làm việc. Hôm nay ngoại lệ, sau này đừng xem chỗ đó là khu vui chơi."


      " như ấy." Doãn Miêu lầm bầm.


      Tề Khoan nghe thấy, nhịn được, che miệng cười: "Nào, ăn , ăn !"


      Hứa Vi Vi ra rất mong Tô Chính đưa và Doãn Miêu về trường, nhưng cậu thản nhiên , cậu phải đưa Trữ Mặc về. Đúng lúc bọn Lưu Tiên cần về trường lấy chút đồ, bảo họ cùng về. Hứa Vi Vi cố che giấu nỗi thất vọng, gượng cười chào tạm biệt Tô Chính và Trữ Mặc.


      "Chị về chỗ chú với dì à?" Cậu biết trả phòng trọ, nên hỏi như vậy.


      "Chị mua nhà rồi." Trữ Mặc cầm chìa khóa đưa ra trước mặt cậu, "Cũng ở gần đây, có muốn qua xem ?"


      "Được."


      Phòng lại có đồ gì nên có vẻ trống trải, Tô Chính rất thích kiểu nhà thế này: "Cảm giác rất tốt".


      Cậu đứng trước cửa sổ, nhìn qua bệnh viện nơi Trữ Mặc làm, "Bây giờ chị cũng thuộc đẳng cấp có nhà rồi, còn dân lao động như em phải cố gắng lắm mới có thể đuổi kịp?"


      Trữ Mặc cười, lấy hai chai nước khoáng trong tủ lạnh ra: "Vẫn chưa dọn vào, có gì hết. Chỉ có hai chai nước khoáng mua lúc chiều, uống tạm vậy."


      "Phải rồi." Tô Chính cầm chiếc chìa khóa đưa cho Trữ Mặc.


      thắc mắc: "Gì vậy?"


      Tô Chính giải thích, "Chìa khóa dự phòng chỗ em. Lỡ như hôm nào tụi em quên chìa khóa, chỗ chị có chìa khóa dự phòng, tụi em cũng phải leo cửa sổ."


      Trữ Mặc cầm chìa khóa gắn vào chùm chìa khóa của mình.


      Tô Chính nhìn xung quanh: "Tối nay chị định ở đây chứ? Chỗ này có gì hết cả mà."


      Hai người chuyện Lâm Nghiêm gọi điện thoại: "Em à, làm xong đến nhà mới nhé, có quà tặng em."


      Trong phòng rất yên tĩnh, lời của Lâm Nghiêm Tô Chính nghe thấy rất , cậu quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.


      Trữ Mặc nhìn Tô Chính rồi : "Em ở nhà mới."


      "Vậy tốt quá! Chuẩn bị mở cửa cho , sắp đến rồi."


      Trữ Mặc cúp máy, Tô Chính quay lại nhìn : " ấy sắp đến?"


      "Ừ."


      Cậu im lặng lúc: "Vậy em về nhé."


      "Để chị tiễn em." Trữ Mặc tiễn Tô Chính ra ngoài.


      Ai ngờ vừa đến dưới lầu thấy chiếc xe tải, Lâm Nghiêm từ xe nhảy xuống: "Tiểu Chính cũng ở đây à?"


      Tô Chính lễ phép chào Lâm Nghiêm. Trữ Mặc vội giải thích: "Em dẫn Tiểu Chính đến xem nhà mới."


      Lâm Nghiêm chưa kịp gì, hai công nhân từ xe tải bước xuống hỏi ngay: "Hàng đến đây phải ?"


      "Phải, đến đây." Lâm Nghiêm quay đầu, kí vào đơn hàng, "Phiền hai đưa lên lầu giùm tôi."


      Trữ Mặc hiếu kì: "Là gì vậy?"


      "Nệm." Lâm Nghiêm cười, "Em thích ngủ nệm mềm đúng ?


      mua cho em cái làm bằng xơ dừa."


      Tô Chính ngắt lời: "Hai người cứ lo việc , em về trước đây."


      "Ừ", Lâm Nghiêm bận dẫn hai người thợ khiêng nệm lên lầu, chú ý đến Tô Chính, "Đợi dọn dẹp xong rồi đến xem nhé."


      Lâm Nghiêm những mua nệm, còn mua cả bộ vật dụng dùng cho giường ngủ, lập tức tạo cảm giác ấm áp cho căn nhà.


      "Mệt quá!" Lâm Nghiêm nằm dài giường, vỗ vỗ bên cạnh mình, "Qua thử ."


      Trữ Mặc vừa đến bên cạnh ngồi xuống, lập tức bị nắm lấy tay. Chỉ cần kéo cái ngã vào lòng , quay người đè lên . Cả người Trữ Mặc nóng bừng, ánh mắt Lâm Nghiêm khiến thấy bất an. Trữ Mặc miễn cưỡng cười: " lẽ mới mua cái nệm mà muốn em đền ơn sao?"


      hạ giọng: "Nhắm mắt lại."


      nghe theo, vẫn mở mắt nhìn.


      Hai người nhìn vào mắt nhau, Lâm Nghiêm vui vẻ: "Em nhìn thế này, làm sao xuống được?"


      Trữ Mặc đẩy cái là tránh ra.


      Trữ Mặc đứng dậy lấy áo khoác ra ngoài, ở trong phòng mình với quả rất nguy hiểm, "Tối nay em về chỗ ba mẹ ngủ, trễ chút nữa là hết xe mất."


      miễn cưỡng theo ra ngoài: "Ngày mai em dọn nhà? đến giúp em. Mấy ngày nữa khai giảng, em muốn giúp cũng có thời gian."


      Trữ Mặc nhớ đến chuyện Tô Chính mở văn phòng, kể cho Lâm Nghiêm và hỏi, "Chuyện này có kì lạ ? Mong cậu ấy đừng bị ai gạt, em biết ăn sao với ba cậu ấy nữa."


      "Để hỏi xem sao." Lâm Nghiêm dịu dàng vuốt tóc Trữ Mặc, "Em đừng lo lắng cho cậu ấy nữa. Cậu ấy lớn rồi, thể có việc gì được đâu."


      "Vậy tốt."


      Hai người đứng chờ xe ở trạm. sợ lạnh, kéo áo khoác từ sau lưng choàng lên vai . Cả người cứng đờ, giống như khoảnh khắc bị đè lên người lúc nãy.


      cảm thấy chỉ cần thể thân mật hơn chút, hoặc tiến thêm bước, kháng cự. Rốt cuộc là vì sao? vẫn chưa quên Điền Tuấn? Chắc là phải, bởi khi nhắc đến ta, rất bình thản.


      Chuyện của Điền Tuấn và Tưởng Phi Phi ám ảnh tâm trí ? Cũng giống lắm. Lâm Nghiêm nhớ lại là hỏi từng ai chưa. có. Theo biết chỉ quen Điền Tuấn, nhưng lại người phải ta, vậy là ai?


      Tuy Tô Chính bảo nếu có việc gì Hứa Vi Vi và Doãn Miêu đừng đến nhà họ thuê, nhưng hiển nhiên việc này ngăn được ý muốn thể tài nghệ của Doãn Miêu. Cuối tuần, Doãn Miêu lôi Hứa Vi Vi đến chỗ Tô Chính. Tô Chính vẫn chưa thức dậy, Lưu Tiên ra mở cửa cho họ.


      " muốn làm gì nữa đây?" Lưu Tiên còn ngái ngủ, nhưng vẫn nhận ra Doãn Miêu và Hứa Vi Vi, "Tối qua, 3 giờ sáng tụi tôi mới ngủ đấy."


      "Vậy cậu ngủ . Tụi tôi làm việc của mình, làm phiền các cậu." Doãn Miêu bước vào đá Lưu Tiên cái, đem mấy thứ mang theo vào nhà bếp.


      Lưu Tiên nhìn thấy mớ đồ họ xách theo tỉnh ngủ hẳn, cũng vào nhà bếp: "Trời ạ, cá... Còn có cả gà. Hai cậu định nấu ăn ở đây hả?"


      "Sao vậy? Sợ độc đừng ăn."


      Hứa Vi Vi cười: "Thấy các cậu vất vả, nên muốn đến làm chút đồ ăn bồi dưỡng cho mọi người."


      "Bồi dưỡng gì chứ, tụi tôi chỉ hưởng ké của Tô Chính thôi." Tề Khoan nghe ồn ào cũng thức dậy, bước ra chào hỏi Doãn Miêu và Hứa Vi Vi, "Tốt rồi, nồi niêu xoong chảo đều đem đến hết."


      "Vừa mua ở siêu thị đấy?" Doãn Miêu giơ cái chảo trong tay lên.


      Tề Khoan lập tức theo: "Có cần tôi làm giúp ?"


      Tiếng động bên ngoài cuối cùng cũng đánh thức Tô Chính. Cậu vừa ra khỏi phòng, Hứa Vi Vi bưng thức ăn vừa nấu xong, nhìn thấy cậu liền nở nụ cười: "Cậu dậy rồi à? Cậu rửa mặt , chút nữa là ăn được rồi."


      Tô Chính vui mừng như nghĩ, chỉ liếc qua món ăn tay , lại thấy bếp ồn ào, Doãn Miêu và Lưu Tiên đấu khẩu.


      Tề Khoan lấy chén đũa ra: "Tô Chính ngửi thấy mùi thơm nên thức dậy à?"


      Tô Chính trả lời, quay sang Hứa Vi Vi: "Ai bảo cậu đến?"


      Nụ cười mặt Vi Vi khựng lại, biết phải trả lời thế nào: "Mình..."


      "Tô Chính!" Tề Khoan thấy tình hình bất ổn, đặt mấy thứ tay xuống, kéo Tô Chính lại: "Cậu lại nổi khùng phải ?"


      Tô Chính đẩy Tề Khoan, nhìn Hứa Vi Vi: "Mình thế nào với cậu? Cậu nghe sao?"


      Doãn Miêu và Lưu Tiên nghe tiếng ồn bên ngoài, cũng đặt vội đồ ăn xuống, bước ra. Mặt Hứa Vi Vi đỏ lên, cảm thấy khó xử. Tô Chính hết lần này đến lần khác hành xử như vậy, chịu nổi nữa. Hứa Vi Vi cầm túi xách của mình chạy ra ngoài, lời.


      "Tô Chính, cậu..." Doãn Miêu trừng mắt nhìn Tô Chính, quăng hết mọi thứ trong tay rồi đuổi theo Hứa Vi Vi "Vi Vi đợi mình với?"


      "Cậu bị sao vậy?" Tề Khoan nhìn Tô Chính, "Nổi cơn gì nữa đây? Người ta tốt bụng đến nấu ăn cho cậu, cậu có cần phải làm thế ? Sao vậy, thể bản lĩnh à?"


      "Tô Chính, tôi cũng thấy chướng mắt rồi đấy." Lưu Tiên dựa vào cửa bếp, cầm đôi găng tay cao su vỗ bộp bộp, "Thái độ của cậu với Hứa Vi Vi đúng. Nếu cậu tình thích người ta, cứ thẳng. Sao lại hành hạ ấy chứ?"


      Tô Chính bước đến sofa ngồi xuống, vuốt mặt: "Để tớ yên tĩnh chút."


      "Được", Lưu Tiên vứt đôi găng tay, quay vào bếp, lát sau bê thức ăn Doãn Miêu vừa làm xong ra, dùng mũi chân đá Tô Chính, "Vậy những thứ này cậu có ăn ?"


      "." Tô Chính đứng dậy ra ngoài, "Tớ tìm Vi Vi."


      Tề Khoan lắc đầu: "Đúng là bệnh rồi!"


      Hứa Vi Vi xa, vừa chạy đến vườn hoa bị Doãn Miêu giữ lại: "Cậu chậm lại chút, chạy gì vậy?"


      Mặt Hứa Vi Vi đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm.


      "Khóc là sao? Nếu là cậu mình dã quăng cái đĩa vào mặt Tô Chính!"


      Doãn Miêu tức giận, "Làm như người ta thiếu nợ, phải đến hầu hạ ấy bằng!"


      Tô Chính chạy đến vừa kịp lúc nghe những lời này, cậu dừng bước, về phía hai người, "Vi Vi."


      "Cậu đến làm gì?" Doãn Miêu quay lại nhìn Tô Chính, chua chát: "Tụi tôi , cậu còn tha sao?"


      Tề Khoan yên tâm về tính khí của Doãn Miêu, có ấy xen vào, Tô Chính và Hứa Vi Vi thể chuyện được, nên cậu cũng chạy theo Tô Chính.


      Nghe những lời của Doãn Miêu, cậu bước tới nắm lấy cổ tay Doãn Miêu: ", ."


      "Làm gì vậy, kéo nữa tôi hét lên đấy?"


      Tề Khoan cố tình ra vẻ nghiêm trọng: " nào, bà . Chạy như thế, nhà bếp suýt cháy rồi kìa!"


      Hai người kéo nhau vào chung cư, để lại Tô Chính và Hứa Vi Vi.


      Tô Chính thở dài: "Xin lỗi Vi Vi, thái độ của mình tốt."


      "Tô Chính." Vi Vi ngước lên, mắt đỏ như mắt thỏ, "Cậu có xem mình như bạn ?"


      Tô Chính trả lời.


      "Cậu bảo muốn ở cùng mình. Mình biết những cặp tình nhân khác như thế nào, nhưng chắc chắn là giống chúng ta."


      Hứa Vi Vi đưa tay quệt má, nhưng nước mắt vẫn cứ ngừng tuôn ra, "Bạn chung phòng với mình thường đùa, Tô Chính có phải bạn trai cậu ? Chưa từng thấy cậu ấy cùng cậu?"


      Hứa Vi Vi nhìn Tô Chính: "Cậu chưa từng ở cạnh mình, cùng mình học bài, cùng mình dạo phố. Nếu mình tìm cậu, chắc cậu cũng nghĩ là có mình tồn tại, nhưng mình tìm cậu, cậu lại làm mình phải xấu hổ. Tô Chính, cậu muốn gặp mình chút nào sao?"


      Trong lòng Tô Chính cắn rứt ngước đầu lên nổi. Cậu biết lúc đó mình bị sao nữa, ma xui quỉ khiến thế nào mà cậu với rằng muốn ở cùng , sau đó hối hận, trốn tránh . Cũng như Hứa Vi Vi , cậu muốn gặp chút nào. Nhưng cậu chưa từng nghĩ thái độ của mình lại làm tổn thương đến thế.


      "Vi Vi", Tô Chính đưa tay lau nước mắt cho Vi Vi, "Xin lỗi, là mình tốt."


      Bao nhiêu uất ức trong lòng Hứa Vi Vi bộc phát ra, khi cậu đưa tay lau nước mắt cho , ngã vào lòng cậu. Tay của Tô Chính khựng lại, rồi đặt lên vai , vỗ vỗ như an ủi đứa trẻ.
      Cuối tuần, Tả Tư về nhà, chỉ có Lưu Tiên, Tề Khoan và Doãn Miêu, ba người ngó ra cửa sổ xem.


      "Được rồi, làm hòa rồi." Tề Khoan đóng cửa sổ lại, "Thôi, đừng xem nữa, làm gì làm . Cảnh tiếp theo trẻ con nên xem."


      Doãn Miêu hứ cậu ta rồi vào bếp, Tề Khoan phì cười nhưng cũng theo.


      Hứa Vi Vi lấy hết can đảm ngước lên, đưa tay ôm lấy cổ Tô Chính, đặt môi mình lên môi cậu.


      hồi hộp, cả người run rẩy, dường như đứng vững nữa, dựa hẳn vào Tô Chính.


      Cậu cũng đặt tay vào eo , giống như ôm, nhưng lại có vẻ phải vậy.
      Chris thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 17 Làm

      Sau ngày hôm đó, Hứa Vi Vi thường xuất ở chỗ Tô Chính. đến dọn dẹp nhà cửa, đem thức ăn đến, cũng có khi đến nấu ăn, có vẻ Tô Chính cũng thầm đồng ý. Khi Lưu Tiên là Vi Vi thường đến nên làm cho chìa khóa dự phòng, cậu cũng phản đối.


      Cánh tay bị thương của Tô Chính cuối cùng cũng cắt bỏ thạch cao. Hứa Vi Vi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ bảo khỏi, nhưng vẫn phải chú ý chăm sóc.


      Thấy cậu khỏe mạnh trở lại, Hứa Vi Vi vui lắm: "Vết thương ở tay lành rồi, bây giờ cậu muốn làm gì nhất?"


      "Về nhà tắm rửa." Tô Chính có cảm giác quen với cánh tay tự do.


      Hai người quay về, Lưu Tiên và Tề Khoan đều đến trường, Tô Chính vào phòng tắm. Hứa Vi Vi dọn đồ cho cậu trong phòng ngủ, khi mở tủ quần áo, ánh mắt lại chạm phải cái hộp bánh nằm ở góc.


      tò mò là dối, thắc mắc biết trong đó có thứ gì mà Tô Chính nâng niu như vậy. Cái hộp bánh tuy đẹp, nhưng nhìn kỹ thấy các góc cũng mòn.


      "Cậu làm gì vậy?" Ngoài cửa đột nhiên có tiếng lạnh lùng vang lên, khiến Hứa Vi Vi giật mình đóng cửa tủ quay người lại: "Mình... tìm đồ cho cậu."


      Cậu cởi trần nửa thân bước ra, tóc ướt đẫm vẫn còn nước, cả người tỏa ra sức hút hoang dại mà chưa từng thấy. Hứa Vi Vi đỏ mặt, đưa áo len tay cho cậu: "Đây..."


      Cậu đón lấy mặc vào ngay, hình như thấy tâm trạng của . Hứa Vi Vi ngước mắt lên. Sau lần chủ động hôn cậu, cậu cũng hề đụng đến .


      Phải là cậu chưa từng chủ động đụng đến . Mấy bạn cùng phòng rảnh rỗi thường lôi chuyện bạn trai ra kể, luôn là đàn ông đòi hỏi, con từ chối. Nhưng với Tô Chính, cậu chưa từng có những suy nghĩ như vậy.


      Tô Chính quay lại nhìn Hứa Vi Vi còn bần thần: "Cậu về trường sao?"


      "Bây giờ mình về đây."


      "Ừ. Bây giờ vẫn còn sớm, mình khỏi đưa cậu về nhé." rồi cậu ra phòng khách ngồi xuống ghế, làm việc của mình.


      Hứa Vi Vi đứng yên tại chỗ lúc, rồi đến sau lưng cậu dịu dàng: "Tô Chính."


      Cậu ngước lên nhìn , "Sao vậy?"


      "Cậu..." cắn môi, có vẻ khó , "có thể ôm mình được ?"


      Cậu ngẩn người lúc, cúi đầu dám nhìn cậu. Nghe tiếng cậu đẩy ghế, cả người Hứa Vi Vi cứng đờ.


      Tuy nhiên, cậu chỉ đưa tay ôm , vỗ vỗ lưng rồi buông ra. Nếu cái ôm, cũng chỉ như thăm hỏi bạn bè.


      "Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, cậu về ." Cậu vuốt tóc , " có gì đừng nghĩ lung tung."


      thấy thất vọng, cũng có chút buồn. Mấy hôm nay, thái độ của cậu tốt hơn được chút, tuy cái ôm lúc nãy có cũng như , nhưng dù sao cũng là cậu chủ động ôm . biết cậu chưa từng ai, có lẽ vì thế chăng? Dù sao cũng quyết định hỏi: "Tô Chính... Lễ Tình nhân cậu có ở cùng mình ?"


      Tô Chính ngẩn người. Phải rồi, sắp đến lễ Tình nhân. "Để xem hôm đó có bận , nếu bận với cậu."


      Tuy cậu hứa, vẫn vui, quyết định phải chủ động hơn, thế là nhón chân hôn vào má cậu rồi mới về.


      Tô Chính sờ má, quen hoặc có thể là cậu thích như vậy. lúc rồi mà cậu vẫn chưa thể tập trung làm việc, cuối cùng đành đẩy bàn ra, tắt máy tính, ngồi thẫn thờ ghế. Chỉ có cậu mới biết, ra cậu bận lắm. Nếu muốn ở cùng , cậu vẫn có thể sắp xếp thời gian. Nhưng cậu muốn.


      Cậu muốn tiếp tục cùng nữa. Tô Chính suy nghĩ kỹ hạ quyết tâm, cắn rứt lâu dài chi bằng đau lúc. Tuy như vậy làm tổn thương Hứa Vi Vi, nhưng vẫn tốt hơn lừa gạt . Dứt khoát sớm chút, vết thương mau lành hơn.


      Lúc từ bệnh viện về nhà tắm rửa có nước nóng, Tô Chính đành tắm nước lạnh, ai ngờ tối đó cậu lại sốt, mắt hoa lên, sờ trán cũng cảm nhận được gì, chỉ thấy cả người có sức, cổ họng khô rang.


      Tình trạng của cậu khiến Tề Khoan lo lắng, đưa tay sờ trán cậu rồi kêu lên thảng thốt: "Trời đất, nóng vậy! Này, cậu định tự nấu chín hả?"


      "Có thuốc hạ sốt ?" Lưu Tiên bước qua thử sờ vào trán cậu cũng giật mình, quay tìm được đống thuốc lộn xộn.


      Tề Khoan ngăn lại: "Thôi khỏi, đống thuốc đó từ hồi nào rồi biết, có khi uống vào lại bệnh thêm. Cậu ấy sốt cao, đưa đến bệnh viện ."


      "Có cần gọi điện thoại cho Vi Vi ?"


      "Tối rồi còn gọi cho cậu ấy làm gì? Ngày mai hãy cho cậu ấy biết. Gọi điện thoại cho chị Trữ Mặc, chị ấy làm ở bệnh viện, có chuyện gì còn giúp được."


      Trữ Mặc bị gọi dậy lúc ngủ, nghe Tô Chính bệnh tỉnh ngay, vội vàng đến bệnh viện thấy Tô Chính được truyền dịch.


      Tề Khoan qua lại hành lang bệnh viện, nhìn thấy thở phào nhõm: "Chị đến rồi à."


      Trữ Mặc vội hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng ?"


      ", ." Tề Khoan ngại ngùng, "Tụi em vội quá nên đem đủ tiền."


      Trữ Mặc thở dài, lấy hóa đơn từ tay cậu: "Được rồi, chuyện còn lại để chị.


      Tụi em về ngủ , ngày mai còn phải học."


      Tề Khoan và Lưu Tiên định ở lại thêm, nhưng thấy quả cần đến họ nữa, nên nghe lời Trữ Mặc về nhà.


      Tô Chính sốt cao đến nỗi còn sức lực, nhưng vẫn tỉnh táo. Trữ Mặc nhàng bước vào phòng bệnh, định đánh thức cậu, nhưng cậu hề ngủ, nhìn : "Các cậu ấy gọi chị đến à?"


      "Ừ." bước tới bên cậu, đưa tay sờ trán, "Vẫn giống như lúc , khiến mọi người phải lo lắng."


      Tô Chính cười, môi khô khốc: "Em cũng muốn."


      Trữ Mặc cầm bình lấy nước nóng, rót ít vào ly cho nguội bớt rồi đưa cậu uống: "Sao tự nhiên lại sốt?".


      "Buổi chiều gỡ thạch cao về tắm nước lạnh."


      Trữ Mặc trách: "Thời tiết thế này sao lại tắm nước lạnh, biết chăm sóc bản thân gì hết."


      Khi cho cậu uống nước, dựa người sát vào cậu, cơ thể ấm áp và mùi hương quen thuộc khiến cậu ngây ngất. Cậu thể dối mình, cậu vẫn say đắm.


      Tô Chính lắc đầu tỏ ý muốn uống nữa, Trữ Mặc đứng dậy cất ly nước. Cậu bỗng thấy đơn, muốn đưa tay nắm lấy tay , nhưng lại nắm chặt tay mình.


      từng , trước đó họ sai đường, bây giờ mới là con đường đúng mà họ nên , mới là cuộc sống mà muốn. Nếu vậy, tại sao lại để tình cảm của cậu gây phiền hà cho ? hai người làm chị em tốt hơn. Ít nhất cậu có thể ở bên cạnh , chứ đến nỗi phải chia xa. Nhưng nếu vậy, cậu đau khổ hơn.


      Trữ Mặc hỏi bác sỹ, Tô Chính cần nằm viện, chỉ cần uống thuốc vài hôm khỏi. Lúc này cũng tờ mờ sáng, hai người cùng rời bệnh viện.


      Tô Chính đứng trước cổng chờ: "Hay là đến chỗ em . Nếu chị đưa em về, chị về mình, em cũng yên tâm."


      "Chỗ mấy cậu con trai ở, chị đến cũng tiện."


      Trữ Mặc do dự lúc, "Hay là đến nhà chị ."


      Cậu phản đối. Hai người về đến nhà Trữ Mặc, cậu uống thuốc xong rồi nằm nghỉ. Trữ Mặc mở tủ lấy thêm chăn nệm chuẩn bị trải xuống đất.


      Tô Chính thấy vậy nhổm dậy: "Chị làm gì thế?"


      Trữ Mặc ngước lên: "Nhà hơi , có sofa, ngủ tạm ở đây."


      Tô Chính mở chăn bước xuống giường: "Chị ngủ giường, em ngủ dưới sàn."


      "Cậu là người bệnh, đừng tranh với chị." Trữ Mặc mặc Tô Chính, dọn chỗ ngủ.


      Cậu dứt khoát lôi đứng dậy: "Trời lạnh thế này, nếu chị ngủ dưới sàn bệnh giống em mất."


      đẩy cậu ra: "Được rồi, cậu cũng biết dưới đất lạnh, cậu còn sốt sao để cậu ngủ dưới sàn được?"


      Cậu gì thêm, hất đống chăn mền vừa bày ra, kéo lên giường rồi tung chăn đắp cả hai: "Ngủ ."


      ngờ cậu làm như vậy, muốn đẩy cậu ra.


      Cảm nhận được ý định của , tay cậu siết chặt hơn, để thoát ra. Phút chốc hình như có sợi dây vô hình thắt chặt lấy tim cậu, khiến cậu khó thở.


      Cậu cứ muốn ôm lấy rời.


      Trữ Mặc biết cậu cứng rắn như cố thể , nhưng có thể nghe được tiếng tim cậu đập dữ dội.


      "Ngủ ", cậu thầm mệt mỏi, "Bây giờ em còn chút sức lực nào, nếu chị ngoan ngoãn ngủ em thả tay ra, có được ?"


      Trữ Mặc nắm chặt hai tay chèn vào giữa hai người, nghe vậy trả lời: "ừ." Cậu từ từ nới lỏng vòng tay.


      Trữ Mặc quay lại, cuộn mình trong chăn. cảm nhận được Tô Chính nhổm dậy tắt đèn rồi nằm xuống.


      Căn phòng chìm vào bóng tối.


      biết là cậu vẫn lặng lẽ nhìn từ phía sau. Vòng tay cậu dường như vẫn còn đấy. Khóe mắt cay cay.


      Trong bóng tối, tay cậu lại vòng qua, ôm lấy . Trữ Mặc giật mình, nhưng chỉ có vậy. Phía sau là tiếng thở đều của cậu, hình như cậu quá mệt mỏi nên chìm vào giấc ngủ.


      Ngày thứ Hai, Tề Khoan kể cho Hứa Vi Vi nghe chuyện Tô Chính bị bệnh.


      Hứa Vi Vi chẳng màng đến việc lên lớp, xin nghỉ phép để chăm sóc Tô Chính. Khi đến văn phòng của họ Tô Chính uống thuốc, ngủ say mất rồ i .


      Tối qua nằm cạnh Trữ Mặc, cậu ngủ được, lặng lẽ ngắm cả đêm. Đợi ngủ, cậu nhàng ôm . Bây giờ, cậu thể chống chọi với thuốc men và mệt mỏi nên ngủ rất say.


      Hứa Vi Vi ngắm gương mặt ngủ của Tô Chính.


      thích cậu bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh cậu, vẫn nghĩ đây phải là .


      Tô Chính thường được con thích, ít người thầm, nhưng cậu luôn tỏ ra lạnh nhạt với phái nữ.


      Hứa Vi Vi ngắm cậu lúc, bất giác đưa tay sờ má cậu.


      Tô Chính mơ. Trong giấc mơ, Trữ Mặc nằm cạnh cậu, hiểu sao thức dậy, ngước nhìn cậu, đưa tay dịu dàng sờ má cậu, ánh mắt khiến cậu xao xuyến. Cậu chỉ thấy như trong đầu bùng nổ, nắm lấy tay kéo vào lòng mình, tìm môi rồi hôn lên đó.



      Những nhung nhớ kìm nén bao lâu nay như trút hết qua nụ hôn. Cậu ôm chặt lấy , còn ngoan ngoãn vâng theo. Lúc đầu còn hơi ngại ngùng sau đó hòa cùng cơn mê của cậu, đáp lại cậu rất nồng nhiệt.


      Tô Chính chỉ cảm thấy cả người nóng ran, thể kiểm soát được bản thân.


      Hứa Vi Vi vừa vui mừng vừa sợ sệt. hiểu sao Tô Chính lại đột nhiên ôm lấy , hôn đắm đuối.


      Cậu rời khỏi bờ môi , cởi cúc áo hôn lên ngực , luồn tay xuống sâu hơn. Chưa từng bị kích thích như vậy, cả người oằn lên, vội nắm lấy tóc Tô Chính khẽ kêu: "Tô Chính..."


      Tiếng kêu tuy , nhưng giống như chậu nước lạnh tạt vào mặt, khiến cậu khựng lại, ràng phải tiếng Trữ Mặc.


      Cậu mở mắt, đầu óc tỉnh táo hẳn, trong lòng cậu quả , nhưng là Hứa Vi Vi. Cậu ngạc nhiên vội vã buông ra rồi lùi lại, ngã xuống sàn, đụng phải cạnh bàn. Ly bình bàn rơi xuống đất loảng xoảng.


      Hứa Vi Vi từ từ mở mắt, lại nhìn thấy Tô Chính hoảng loạn ngồi dưới sàn nhìn . nhận ra được điều đó nên vội đứng lên. ngực vẫn còn vệt môi cậu để lại ánh mắt chạm phải dấu vết đó, cậu cảm thấy hối hận, thậm chí giận dữ.


      Hứa Vi Vi hiểu những cảm xúc ấy trong ánh mắt cậu, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cả người run rẩy, biết là tuyệt vọng, tức giận, hay xấu hổ. hấp tấp chỉnh sửa quần áo, nhìn đến Tô Chính, vội vã rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.


      Tô Chính thở dốc, dần dần bình tĩnh lại. Cậu biết lần này làm tổn thương Hứa Vi Vi sâu sắc. cần phải gì, phản ứng của cậu lúc mê sảng là thể ràng nhất. Chỉ cần nhìn thấy thái độ lúc cậu phát người trong vòng tay mình phải là người trong mơ, chẳng khác nào đâm dao vào tim .


      Tô Chính tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho Doãn Miêu, nhờ chăm sóc Hứa Vi Vi.


      Doãn Miêu thấy lạ, muốn hỏi tiếp, nhưng Tô Chính tắt điện thoại làm tức phát điên.


      Doãn Miêu gọi điện cho Hứa Vi Vi, nhưng Vi Vi nghe máy. Doãn Miêu vội đến ký túc xá tìm, thấy Hứa Vi Vi ở đó, cuộn người trong chăn khóc như mưa.

      Doãn Miêu hỏi thế nào cũng , Doãn Miêu muốn tìm Tô Chính hỏi cho ra nhẽ, nhưng Hứa Vi Vi ngăn lại.


      Hứa Vi Vi hiểu ra. Khi Tô Chính với rằng cậu có người con khác và đến giờ vẫn ấy, hiểu, ra tất cả dịu dàng và nồng nhiệt cậu chỉ dành cho trong giấc mơ của cậu mà thôi.


      Nhưng Tô Chính , khiến vẫn hy vọng, càng cậu say đắm hơn. Rồi đột nhiên cậu giáng cho búa, hóa ra tất cả hạnh phúc đều do tự thêu dệt, tất cả niềm vui đều là ảo ảnh, thứ muốn mãi mãi cũng có. Điều này khiến lại nhớ đến cái hộp bánh trong tủ áo.


      Doãn Miêu khuyên can Hứa Vi Vi cả buổi, nhưng vẫn như ở đâu đâu, bỗng nhiên thức tỉnh, quay sang nhìn : "Được rồi, mình sao mà."


      "Cậu và Tô Chính có chuyện gì?"


      Hứa Vi Vi cho qua chuyện: "Tụi mình gây vài câu, mình giận quá nên bỏ ."


      Doãn Miêu nghi ngờ: "Hai cậu là...? Mình hiểu Tô Chính có gì hay mà cậu cứ bám lấy cậu ấy?" Phải, điều đó chính cũng hiểu.


      Hứa Vi Vi cúi đầu cười đau khổ.


      Hứa Vi Vi đến chỗ Tô Chính khi cậu tới bệnh viện truyền dịch. có chìa khóa nên dễ dàng vào được bên trong. Phòng Tô Chính khóa, tủ quần áo cũng khóa, hộp bánh ấy vẫn nằm yên ở góc tủ.


      Trong phòng chỉ có mình , nhưng lại cảm thấy hồi hộp. Tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.


      vội trấn an bản thân, tay run rẩy cầm lấy chiếc hộp, ngồi xuống giường, mở ra.


      Hộp rất , trong đó cũng có nhiều thứ như tưởng, chỉ có xấp hình... Trữ Mặc tươi cười, Trữ Mặc tức giận, Trữ Mặc ngái ngủ, Trữ Mặc ngồi ghế xem tivi, Trữ Mặc nấu ăn trong bếp.


      xem từng tấm, tất cả chỉ có người. Càng xem càng thể tin vào mắt mình, càng xem càng thấy tức giận.


      nghĩ lại mọi chuyện, ánh mắt cậu nhìn Trữ Mặc, chăm sóc chu đáo của cậu dành cho Trữ Mặc. Cậu luôn đặt Trữ Mặc ở vị trí đầu tiên, như thể trong mắt cậu chưa từng có ai. Nếu vậy sao cậu còn muốn ở bên ? Vì sao?


      Hứa Vi Vi đặt chiếc hộp vào lại chỗ cũ.


      Tô Chính tưởng rằng sau việc đó, Hứa Vi Vi đến gặp cậu nữa.


      Nhưng Tô Chính ngờ vừa về đến nhà thấy Hứa Vi VI ở đó, lặng lẽ nấu cơm trong bếp, vẫn như lúc trước, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.


      Lưu Tiên và Tề Khoan vẫn chưa về. Tô Chính nhìn quanh nhà, bước đến cửa bếp, Hứa Vi Vi quay lại nhìn cậu cười dịu dàng: "Mình nấu cháo, lát nữa cậu ăn rồi uống thuốc."


      Cậu im lặng lúc lâu: "Vi Vi, mình muốn chuyện với cậu."


      "Đúng lúc mình cũng có chuyện muốn với cậu."


      Hứa Vi Vi cởi tạp dề đặt lên bàn, Tô Chính nhìn thấy nắm chặt tay khiến chiếc tạp dề nhăn nhúm lại, sau khi lấy tay ta, nó mới từ từ giãn các vết nhăn.


      "Vào phòng rồi ." Hứa Vi Vi quay người bước vào phòng Tô Chính, cậu cũng theo. Cậu quyết tâm dây dưa nữa mà phải chia tay với . Sau khi xảy ra chuyện đó, cậu nghĩ mình phải mọi chuyện: "Vi Vi..."


      Đột nhiên ào tới, ôm chặt lấy cậu. Tô Chính ngẩn người. ngước lên nhìn cậu rồi lùi lại bước, bắt đầu cởi áo ra.


      "Vi Vi cậu làm gì vậy?" Cậu bước tới ngăn lại, nhưng hai tay cuốn chặt lấy cổ cậu rồi ngước lên nhìn. Cơ thể thiếu nữ có sức hút khó cưỡng, làn da mịn màng phản chiếu dưới ánh nắng khiến cậu dám nhìn thẳng vào .


      "Tô Chính", thào vào tai cậu " mình ". Hai tay cậu vẫn duỗi thẳng, có phản ứng gì. Trong khoảnh khắc, cậu quay đầu , kéo áo lên: "Xin lỗi..."


      Nước mắt của Hứa Vi Vi ứa ra từng giọt.


      "Xin lỗi." Cậu sửa lại áo cho xong mới quay lại nhìn , "Vi Vi, chúng ta chia tay ."


      Nước mắt rơi càng nhiều hơn: "Vì sao chứ?"


      "Mình thể lừa dối bản thân, trong lòng mình có cậu. Mình cũng muốn lừa dối cậu, như thế tổn thương cậu nhiều hơn."


      "Mình đồng ý để cậu lừa dối." Hứa Vi Vi cuối cùng kiềm chế được nữa thổn thức: "Mình thà để cậu tiếp tục lừa dối."


      Ngực Tô Chính đau nhói, cậu lau nước mắt cho : "Xin lỗi."


      "Hai người thể ở bên nhau, thể ở bên nhau đâu!" Hứa Vi Vi nắm lấy tay cậu, "Chị ấy lớn hơn cậu. Trong mắt chị ấy, cậu chỉ là đứa trẻ? Cho dù cậu có thích chị ấy thế nào, chị ấy cũng đáp lại. Cuộc sống của cậu và chị ấy hoàn toàn khác nhau?"


      Tô Chính cảm thấy ngạc nhiên: "Cậu biết rồi sao?"


      Hứa Vi Vi khóc: "Tô Chính, có thể tiếp tục với mình ? Có lẽ ngày nào đó cậu quên chị ấy, chị ấy ở bên cậu đâu, sao cậu lại hồ đồ như vậy?"


      Tô Chính lau nước mắt cho , vẫn là câu khiến tuyệt vọng: "Xin lỗi." dựa vào người cậu, biết khóc bao lâu, chắc là nước mắt cũng cạn, khóc nổi nữa. Cuối cùng, bình tĩnh rời khỏi vòng tay cậu, để lại chìa khóa nhà rồi khỏi.


      Tô Chính ngồi mình trong căn phòng trống, đến khi Doãn Miêu gọi điện thoại tới: "Tô Chính? Đồ khốn! Vi Vi cậu như vậy, sao cậu nỡ làm cậu ấy đau khổ? Có phải cậu bị mất trí rồi ? đâu tìm được như vậy chứ? Cậu muốn chia tay cậu ấy, cậu ấy có lỗi gì? Đàn ông các người có ai tử tế cả!"


      Bên cạnh hình như có tiếng của Tề Khoan. Lại nghe tiếng Doãn Miêu quay lại mắng Tề Khoan.


      Tô Chính đặt điện thoại xuống, lấy điếu thuốc.


      đến 10 giây sau, điện thoại lại reo, tiếng Doãn Miêu giận dữ: "Cậu còn dám tắt điện thoại à? Tô Chính ..."


      "Doãn Miêu", Tô Chính cắt ngang lời Doãn Miêu, "Là do tôi có lỗi với Vi Vi. Tôi chia tay với ấy chỉ vì muốn tốt cho ấy. Tôi ấy, cũng muốn lừa dối ấy. Đúng là ấy rất tốt với tôi. Cậu là bạn tốt của ấy, hãy an ủi ấy."



      Có lẽ là do giọng điệu bình tĩnh của cậu dập tắt được cơn giận dữ của Doãn Miêu, đầu bên kia im lặng rất lâu, rồi ngắt điện thoại.


      Trữ Mặc vừa tan ca, Lâm Nghiêm hẹn tối nay đến nhà ăn cơm. vừa vào phòng thay quần áo nhận được tin nhắn của Hứa Vi Vi gửi: Em và Tô Chính chia tay rồi. lập tức gọi lại, Hứa Vi Vi tắt máy. gọi cho Tô Chính, cũng tắt máy. suy nghĩ lúc, gọi điện cho Lâm Nghiêm bảo mình đến muộn đến chỗ Tô Chính.
      Chris thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 18 Cha Mẹ Phản Đối

      Tô chính vừa thấy day dứt, vừa thấy nhõm. Cậu ngồi lúc trong phòng, tìm được nửa chai rượu của Lưu Tiên và Tề Khoan bỏ lại và nốc cạn.


      Vị rượu cay nồng khiến cậu bị sặc, rất khó chịu, nhưng lại có cảm giác thích thú. Cậu thuận tay tìm chai chưa khui, uống tiếp.


      Uống rượu vừa nhiều vừa nhanh, tâm trạng trống rỗng, khiến rượu tác động mạnh tới đầu óc. Tô Chính thấy chóng mặt, cảnh tượng trước mắt bắt đầu dao động, cậu muốn ngồi xuống, đưa tay bám vào cạnh bàn nhưng lại hụt vào khoảng , té nhào xuống đất.


      Trữ Mặc gõ cửa, trong nhà nghe động tĩnh gì, tiếp đến lại nghe thấy những tiếng loảng xoảng. lấy chìa khóa mở cửa thấy Tô Chính ngồi dưới đất, bên cạnh là hai chai vỡ, cả nhà nồng nặc mùi rượu.


      Trữ Mặc tức giận: "Giỏi rồi đấy, bây giờ còn biết mượn rượu giải sầu."


      đỡ cậu dậy. Tô Chính để mặc muốn làm gì làm, theo vào phòng, tuy cậu say lảo đảo, nhưng vẫn nhận thức mọi việc ràng.


      dìu cậu ngồi xuống giường: "Sao tự dưng lại chia tay với Hứa Vi Vi?"


      Cậu nhìn : "Chị hiểu sao?"


      "Tô Chính, đừng trẻ con nữa. nhau cãi cọ là bình thường, cứ cãi nhau là đòi chia tay chỉ làm tổn thương nhau..."


      "Nếu vậy, ban đầu sao chị lại dứt khoát đòi chia tay với em?" Cậu nhìn , "Trữ Mặc, chị nhẫn tâm . Chị cần em, còn muấn đẩy em cho người khác chị mới yên tâm sao?"


      nên lời: "Tô Chính, em say rồi."


      Cậu cắt ngang lời , "Chị hỏi em sao lại chia tay với Hứa Vi Vi, em cho chị biết, là vì chị. Vì cuối cùng em cũng chỉ có mình chị. Em thể gạt mình, cũng thể gạt ấy, nên mới chia tay."


      Lời cậu như búa đánh ngã , lùi lại bước nhìn cậu.


      "Chị đây mới là cuộc sống chị muốn, nên em để chị ." Cậu che mặt, để nhìn thấy những giọt nước mắt rơi, "Em thích chị như vậy, sao lại có thể nhìn chị ở cạnh người khác, ..."


      "Tiểu Chính..." Khóe mắt của Trữ Mặc cũng nhòe , đến kéo tay cậu, "Đừng khóc."


      chưa từng nhìn thấy cậu như vậy. Cho dù là lúc ba mẹ cậu ly hôn, cậu cũng tỏ vẻ cứng rắn, nhưng giờ đây cậu lại khóc vì , trong lòng Trữ Mặc như bị kim đâm.


      "Mặc Mặc..." Cậu nhìn , nghẹn ngào lên tiếng, "Em Mặc Mặc."


      Trữ Mặc nhắm mắt, cố kìm nén cảm xúc.


      Những kìm nén và né tránh bấy lâu đều tan tành trong giây phút đó. Tô Chính ôm lấy Trữ Mặc hôn điên dại khiến thở được. Cậu cho kịp phản ứng, điên dại chiếm hữu . Cảm giác đau đớn và mê cuồng khiến cắn chặt vai cậu, nhưng cậu thấy đau. Cậu vẫn ghì chặt như mất trí. thuộc về cậu, bây giờ là của cậu.


      Suy nghĩ này khiến cậu dần tĩnh tâm lại. Cậu cúi xuống hôn nhàng, nhưng lại khiến cảm giác mê cuồng bùng phát dữ dội hơn, cuốn cả hai vào bóng tối sâu thẳm...


      Trời cũng tối, Trữ Mặc vẫn chưa đến, Lâm Nghiêm bắt đầu bồn chồn.


      Bà Lâm nhìn đồng hồ tường: "Hay là con gọi điện thoại cho con bé ?" Lâm Nghiêm cầm điện thoại gọi, chuông reo nhưng có ai nghe máy.


      đứng ngồi yên, cầm lấy áo khoác ra ngoài: "Con xem thử."


      Vừa ra khỏi nhà Lâm Nghiêm thể giấu được tâm trạng căng thẳng, gọi điện thoại cho Trữ Mặc liên tục. biết vì sao, cứ thấy bất an.


      Trữ Mặc vẫn nghe điện thoại, gọi đến nhà họ Trần. Nghe giọng của ông bà Trần biết Trữ Mặc có nhà, muốn làm họ lo lắng nên vài câu rồi thôi, nhắc chuyện gì khác.


      Sau đó, đến bệnh viện, ở đó cũng về. đón xe đến nhà Trữ Mặc, trong nhà tối đen như mực, ràng có ai. biết có xảy ra chuyện gì ? cảm thấy lo lắng sợ hãi lại gọi được cho Trữ Mặc, thở phào nhõm: "Trữ Mặc, em ở đâu? Sao nghe điện thoại?"


      Bên kia im lặng lúc mới có người trả lời: "Chị ấy ở với em."


      Là tiếng đàn ông, Lâm Nghiêm thừ người, lập tức nhớ lại là tiếng của Tô Chính: "Tô Chính hả?"


      "Vâng". Cậu ngắn gọn, "Có chuyện gì mai rồi ." xong cậu tắt máy.


      Lâm Nghiêm cầm điện thoại đứng lặng, cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng biết là chuyện gì. Nhưng biết Trữ Mặc sao, cũng yên tâm.


      Tô Chính tắt điện thoại. Trữ Mặc nằm quay lưng lại phía cậu, người lạnh như đá. Cậu ôm và cả cái chăn vào lòng, vùi đầu vào chăn hôn . Cậu tỉnh rượu hẳn, cậu hối hận vì chiếm hữu , nhưng cậu biết nghĩ gì. Cho dù thế nào, nếu đến nước này, cậu cũng thể buông tay nữa.


      Cậu muốn suy nghĩ lung tung, nghĩ những chuyện khiến khó xử hoặc đau khổ.


      Nụ hôn say đắm khiến hơi thở của Trữ Mặc gấp gáp. Cậu thể kiểm soát bản thân, lại rơi vào cơn mê cuồng, lúc này thế gian chỉ có hai người...


      Tô Chính ngủ say, Trữ Mặc rời khỏi nơi đó như bỏ trốn. muốn về nhà, cũng muốn đến chỗ ba mẹ. Đầu óc như hoảng loạn. Mọi việc sao lại đến mức độ này kia chứ?...


      Lúc Trữ Mặc ý thức mọi chuyện được đến chỗ Lý Diệp. Khương Túc vẫn chưa về, Lý Diệp ở nhà trông con, vừa mở cửa nhìn thấy bộ dạng của Trữ Mặc hốt hoảng: "Cậu sao vậy?"


      đưa Trữ Mặc vào nhà ngồi xuống sofa, rót cho ly nước nóng: "Mặc Mặc, cậu sao chứ?"


      Trữ Mặc ngước lên nhìn nên lời.


      Lý Diệp nhìn lúc: "Cậu và Tô Chính ...?"


      Trữ Mặc gật đầu.


      Lý Diệp thở dài: "Mình phải gì với cậu đây."


      Căn nhà rơi vào im lặng. Tiểu Khương vẫn mê mải chơi đồ chơi, hoàn toàn hồn nhiên. Lý Diệp hít sâu: "Cậu tính sao?"


      "Mình biết..."


      "Cậu giải quyết chuyện của cậu và Tô Chính thế nào?" Lý Diệp thẳng vào vấn đề, "Cậu tình định chung sống với thằng nhóc đó sao? Nhà cậu đồng ý ? Nhà Tô Chính nghĩ thế nào?"


      Trữ Mặc hít hơi sâu: "Cho dù thế nào, mình cũng chia tay với Lâm Nghiêm." cúi đầu, "Mình thể bắt cá hai tay!"


      "Cậu đừng nghĩ lung tung, tình huống này khác!"


      Lý Diệp nắm tay Trữ Mặc, "Mặc Mặc, cậu bình tĩnh lại . Cậu nên chia tay với Tô Chính chứ phải Lâm Nghiêm."


      " giờ, cậu cần hôn nhân. Tô Chính cũng có ngày trưởng thành, nhưng cậu chờ nổi ? Năm nay cậu bao nhiêu rồi? Cậu chờ thêm bốn năm, đến khi cậu ta tốt nghiệp làm, cậu dám đảm bảo đến lúc đó cậu ta còn cậu ? Làm sao cậu biết Tô Chính như Điền Tuấn? đời này khó tin nhất chính là lòng người." Lời của Lý Diệp chua chát, nhưng đều vì muốn tốt cho . "Chuyện với Tô Chính, cậu xem như quên thôi."


      Trữ Mặc cúi đầu ôm mặt . biết Lý Diệp chỉ muốn tốt cho , nhưng về chuyện của Lâm Nghiêm, thể giả vờ như có gì để tiếp tục ở bên .


      Việc bất thường ngày hôm đó khiến Lâm Nghiêm mang trong lòng thắc mắc lớn, Trữ Mặc cũng giải thích câu nào. có gọi điện thoại cho , rất bận, có chuyện gì đợi gặp rồi .


      Lúc đó xảy ra chuyện gì? Trữ Mặc biết là gọi nhưng lại nghe máy, mà là Tô Chính nghe điện thoại... Lâm Nghiêm lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ đó, chỉ cảm thấy hoang mang. Trữ Mặc và Tô Chính cách nhau nhiều tuổi như vậy, hai nhà lại có quan hệ thân thiết. thể nào, chắc là xảy ra chuyện gì thôi.


      Mấy hôm nay bà Lâm cũng vui. Ông bà mời Trữ Mặc đến ăn cơm, đồng ý nhưng đột ngột thay đổi, sau đó cũng gọi điện đến xin lỗi hay giải thích, đây phải là cách hành xử bình thường của Trữ Mặc. Bà cằn nhằn với ông Lâm. Ông Lâm gạt : "Ai chẳng có lúc bận rộn chứ? Con bé phải người như vậy, chắc là xảy ra chuyện gì. Đợi thời gian nữa thôi."


      muốn nghe ông , bà bực bội mở tivi. tivi có đưa tin, hôm sau là lễ Tình nhân, cả thành phố đều có tổ chức kiện, tiệm bán hoa rất đắt hàng.


      Lâm Nghiêm xem lịch, cũng nghĩ đến chuyện hôm sau là lễ Tình nhân. suy nghĩ rồi gọi điện cho Trữ Mặc, hẹn tối hôm sau ăn.


      "Tối nay ." Giọng của Trữ Mặc trong điện thoại có vẻ lạnh lùng, "Tối nay tan ca, gặp ở quán ăn gần nhà em. Em có việc muốn với ."


      Quán ăn này Trữ Mặc và Lâm Nghiêm đến vài lần, rất thích các món ăn ở đây. Lâm Nghiêm cũng biết sở thích của , đến đó trước gọi món rồi ngồi chờ.


      Trời trở lạnh. Lâm Nghiêm nhìn qua cửa kính. Còn chưa tới 6 giờ, trời bắt đầu tối, mây đen kéo đến nhiều hơn, biết sắp có mưa hay tuyết rơi. cảm thấy yên tâm, định gọi điện cho , vừa ngước lên nhìn thấy bước xuống taxi.


      mặc áo khoác dài màu trắng, mái tóc mềm mại buông lơi, biết có phải do màu áo mặc mà thấy gương mặt trắng bệch như còn chút máu.


      bước thẳng tới chỗ Lâm Nghiêm, ngồi xuống.


      "Em đến muộn chút."


      "Là do đến sớm." vội , "Sắc mặt em sao tệ vậy? Mấy hôm nay bệnh sao?"


      Trữ Mặc lắc đầu.


      "Uống chút gì cho ấm người lên , gọi món rồi. Lát nữa ăn xong đến nhà , mấy hôm nay mẹ cứ thắc mắc. Hôm đó em đến nhà ăn cơm, mẹ hơi vui."


      Trữ Mặc vẫn cúi đầu, nghe bỗng nhiên ngước lên nhìn : "Lâm Nghiêm, chúng ta chia tay ."


      rót trà cho , lập tức đặt bình trà xuống, nhìn dò xét rồi bật cười: "Được rồi, được rồi, thừa nhận bị em gạt rồi. Em định đùa à?"


      cười, ánh mắt u buồn, yên lặng nhìn .


      từ từ thu lại nụ cười, có vẻ như đùa: "Vì sao?"


      "Là do em có lỗi với . Chúng ta chia tay ."


      xong hai câu này, đứng dậy, "Xin lỗi, em trước đây."


      Cũng vội vã như khi đến, vẫy chiếc taxi rồi lên xe ngay. Từ lúc chia tay đến lúc , chưa quá 5 phút.


      Lâm Nghiêm cảm thấy bất ngờ và thắc mắc. ràng có chuyện gì, sao tự nhiên lại đòi chia tay?


      chỉ là có lỗi với .


      Lâm Nghiêm chạy ra ngoài, ngăn chiếc taxi lại.


      "Trữ Mặc." xin lỗi người tài xế bực bội vì bị chặn lại rồi trả tiền xe, kéo tay ra, " xảy ra chuyện gì, sao em lại đột ngột như vậy?"


      Trữ Mặc phản kháng, theo xuống xe, chỉ quay mặt hướng khác. Gió thổi từng cơn rất lạnh, trời bắt đầu lắc rắc vài bông tuyết tan ngay khi vừa chạm đất.


      " còn nhớ em từng em người ?" mở lời.


      "Ừ." bỏ tay ra.


      "Em quên được người đó. Em cũng thử ở bên cạnh , em cũng cố gắng để có thể ở cùng , nhưng người đó quay lại. Em thấy những cố gắng của em đều vô ích, em vẫn người ấy."


      Lâm Nghiêm lùi lại bước, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn cười.


      Trữ Mặc nghe thấy tiếng cười, quay lại nhìn .


      Lâm Nghiêm xua tay: "Đừng nữa." vỗ vai như người , "Nếu hãy cố gắng. Chúc em hạnh phúc."


      Trữ Mặc còn muốn gì đó nhưng quay người sải bước . vẫn luôn biết Trữ Mặc từ chối đến gần hơn vì trong lòng vẫn còn người khác, quên được, cũng miễn cưỡng. theo đuổi , nhưng ít nhất vẫn muốn để lại chút tự tôn cho mình.


      Mấy hôm nay Trữ Mặc trốn Tô Chính, hàng ngày đều về chỗ ba mẹ. Ông bà Trần hề phát thay đổi của con , ăn cơm xong, họ cùng ngồi xem tivi, bài lại đến chuyện của Trữ Mặc: "Ông này, mấy hôm nữa mời ông bà Lâm ăn ."


      Ông Trần hỏi: "Sao thế?"


      "Sau này làm thông gia, thường gặp nhau mới tốt. Con mình đến nhà người ta làm con dâu, thể mong họ thương nó như con ruột, nhưng quan hệ hai gia đình càng gần gũi, sau này phải họ cũng tốt với con mình sao?"


      Ông Trần nhịn được cười: "Bà nghĩ xa đấy."


      Hai người chuyện Trữ Mặc về, bộ dạng uể oải, chào hỏi ba mẹ rồi vội vã lên lầu. Bà Trần hỏi con : "Ăn cơm chưa?"


      "Con muốn ăn." vẫn lên cầu thang.


      "Sao lại ăn?" Bà Trần đặt cái áo len đan trong tay xuống, theo Trữ Mặc lên lầu, "Sao vậy? khỏe hả? Hay lại gây gổ với Lâm Nghiêm?"


      Trữ Mặc dừng bước, do dự lúc, sớm muộn gì họ cũng biết, chi bằng luôn. quay lại nhìn mẹ: "Con và Lâm Nghiêm chia tay rồi."


      "Cái gì?" Bà Trần ngạc nhiên, hỏi vặn con , "Sao vậy?"


      Ông Trần nghe thấy, tắt tivi lên lầu.


      "Ba mẹ, con xin lỗi." Trữ Mặc nhìn ba mẹ, trong mắt họ chỉ thấy lo lắng và buồn bã "Con lại để ba mẹ phải lo lắng vì chuyện của con."


      Bà Trần vội vã: "Có chuyện gì ? với mẹ ! Con chứ!"

      "Mẹ, đừng hỏi nữa. Là do con thôi." Trữ Mặc xong lên lầu.


      "Vậy là có ý gì?" Bà Trần quay lại nhìn ông Trần khó hiểu, "Cái gì mà do nó chứ?"


      "Bà đừng vội, đừng vội." Ông Trần thấy sắc mặt bà Trần tái , vội vã đỡ bà xuống, "Bọn trẻ có chuyện gì đó giận dỗi đòi chia tay, hai ba ngày lại làm lành. Con nó tâm trạng ổn, bà đừng vội, chúng ta hỏi Lâm Nghiêm xem sao."


      Bà Trần thở dài.


      Trữ Mặc tránh mặt Tô Chính mấy ngày, cậu định tìm lí do đến nhà họ Trần, bà Trần gọi điện bảo cậu cuối tuần đến ăn cơm. là ăn cơm, ra bà Trần muốn thăm dò Tô Chính xem lý do Trữ Mặc và Lâm Nghiêm chia tay, nghĩ là Trữ Mặc chịu cho họ nghe, nhưng biết đâu Tô Chính hiểu .


      Chỉ mới mấy ngày, Tô Chính xuống sắc trông thấy. tránh mặt cậu, mỗi ngày cậu đều khổ sở dò đoán suy nghĩ của , biết có nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với cậu ? Nghĩ đến đấy là cậu đứng ngồi yên.


      Khi Tô Chính đến Trữ Mặc phụ mẹ nấu cơm, cũng biết cậu đến. Mấy hôm nay muốn gặp cậu chỉ vì muốn cho bản thân chút gian và thời gian, muốn suy nghĩ kỹ mọi chuyện khi có mặt cậu.


      Tô Chính bước vào nhà chào ông bà Trần, rồi bất giác nhìn về phía Trữ Mặc. Mấy hôm nay chắc ít ngủ, mắt có quầng thâm, sắc mặt nhợt nhạt.


      Ánh mắt Trữ Mặc cũng dừng lại người cậu chốc lát, rồi lại cúi xuống bưng thức ăn lên bàn.


      Tô Chính vội bước đến: "Để em giúp."


      "Con nghỉ ." Bà Trần lôi cậu lại, "Tay con vừa mới khỏi, cần lo đâu.


      Con ngồi đó chuyện với chú."


      Tô Chính nhìn Trữ Mặc. quay người vào bếp.


      Bà Trần vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Tiểu Chính, con ngồi xuống đây, dì có vài chuyện muốn hỏi."


      Tô Chính nghe lời ngồi xuống.


      Bà Trần hạ thấp giọng: "Trữ Mặc và Lâm Nghiêm sao vậy?"


      Tim cậu bất giác đập thình thịch: "Sao là sao ạ?"


      Bà Trần nhìn cậu nghi ngờ: "Nó và Lâm Nghiêm chia tay rồi, con biết sao?"


      Tô Chính nén vui mừng, vội vã lắc đầu: "Dạ, con biết."


      Bà Trần hơi thất vọng, biết thể hỏi gì cậu, thấy Trữ Mặc bưng thức ăn ra nên chuyện khác.


      Tô Chính biết mình ăn xong lúc nào, cuối cùng bà Trần và ông Trần cũng nghỉ. Trữ Mặc khỏe từ sớm rồi về phòng, từ đầu đến cuối bữa ăn, câu nào với Tô Chính.


      ra Trữ Mặc hề ngủ, chỉ nằm giường lặng lẽ.


      Đột nhiên bên gối có ánh sáng chớp lên phá vỡ bóng đêm, rồi chuông điện thoại rung liên tục. Trữ Mặc cầm lên xem, là Tô Chính. nghe.


      Lập tức cậu gửi tin nhắn đến: Em ở ngoài cửa.


      ngồi dậy, hình như cảm nhận được có mặt của cậu qua cánh cửa. Cậu vẫn im lặng chờ bên ngoài, nhưng biết nếu trả lời, cậu đứng đó cả đêm.


      Cánh cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, hai người im lặng nhìn nhau trong bóng tối.


      "Mặc Mặc..." cậu nhàng, "Đừng tránh mặt em nữa, có được ?"


      "Tiểu Chính, lòng chị rối lắm." Chị vẫn biết mình phải chọn lựa thế nào, "Quả chị rất rối."


      Cậu dang tay ôm : "Vậy đừng nghĩ gì nữa, ở bên em, có chuyện gì chúng ta cùng đối mặt."


      "Hai đứa... làm gì vậy?"


      Giọng vừa ngạc nhiên vừa tức giận ở ngay bên cạnh, khiến cả hai giật mình tách nhau ra. Đèn hành lang bật sáng. Bà Trần mặc áo khoác đứng ở đó, ngạc nhiên nhìn họ, giọng đanh lại: "Tô Chính, Trữ Mặc, hai đứa làm gì vậy?"


      "Mẹ."


      Trữ Mặc bước tới, nhưng bị Tô Chính chặn lại. Cậu nắm chặt tay nhìn bà Trần: "Dì, con thích Mặc Mặc."


      "Làm càn!" Bà Trần bước nhanh đến gạt tay hai người ra, đánh cái mạnh vào vai con , "Trữ Mặc? Tô Chính còn hiểu chuyện, con lớn rồi, cũng bắt chước nó phải ?"


      "Sao vậy, sao vậy?" Ông Trần bị đánh thức, thấy bà Trần đánh con , vội ngăn lại, "Con lớn rồi, đừng động tay động chân với nó?"


      "Con cho mẹ biết ?" Bà Trần mặc kệ ông, đanh giọng hỏi con , "Con và Lâm Nghiêm chia tay vì nó có phải ?"


      "Cái gì?" Ông Trần ràng bị tình huống này làm bấn loạn, ông hề nghĩ là Tô Chính, "Mặc Mặc chia tay là vì ai?"


      "Vì Tô Chính!" Bà Trần lớn tiếng trả lời, tức đến tái mặt, "Tôi cứ thấy giữa Tô Chính và Mặc Mặc có gì đó ổn, hôm nay nhìn ánh mắt chúng càng thấy kỳ lạ. Ông biết lúc nãy tôi lên lầu nhìn thấy gì ? Thấy chúng ôm nhau!" Bà Trần quay người đánh Trữ Mặc loạn xạ, "Con con lớn rồi? Con bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại hồ đồ như vậy!"


      "Dì, đừng đánh nữa!" Tô Chính che cho Trữ Mặc.


      Ông Trần kéo bà Trần lại, nhưng giọng ông cũng đanh hẳn: "Chuyện này ?"


      "Là ." Tô Chính ôm Trữ Mặc, "Con thích chị ấy."


      Ông Trần để ý đến Tô Chính, nhìn con : "Con vì nó nên chia tay Lâm Nghiêm sao?"


      Trữ Mặc khựng lại chút rồi gật đầu.


      "Đúng là hồ đồ?" Ông Trần tức giận, "Trữ Mặc, con về phòng . Tô Chính, con theo chú, chú có chuyện muốn hỏi."


      "Ba." Trữ Mặc ngước lên van xin ông Trần.


      Ông Trần trừng mắt nhìn con : "Con vào trong, ba ăn thịt nó được sao?"


      Tô Chính buông Trữ Mặc ra, rồi đẩy vào bên trong: "Em và chú chuyện chút."


      Ba người xuống lầu, bà Trần giận đến điên đầu, quay thèm nhìn Tô Chính.


      Ông Trần đốt điếu thuốc, im lặng. Bầu khí ngột ngạt. Mất lúc, ông mới mở miệng: "Chú và dì muốn Trữ Mặc ở bên con."


      Tô Chính vội : "Chú..."


      Ông Trần gạt tay: "Con nghe chú trước ."


      Ông chầm chậm, "Con có biết, năm nay con 20, Mặc Mặc gần 27. Nó lớn hơn con 6 tuổi."


      Tô Chính gật đầu: "Con biết."


      "Con mới 20, có thời gian và sức lực để lãng mạn, đến khi hết sức lực để lãng mạn rồi, cũng hối hận. Nhưng còn Trữ Mặc? Nếu nó con, hai năm, hoặc ba năm sau, khi con hết rung động, hối hận rồi, nó thế nào?"


      Tô Chính muốn nhưng ông Trần ngăn lại: "Chú biết con muốn gì.


      Con muốn bảo đảm với chú, con thay đổi." Ông Trần cười buồn bã, "Chú cũng từng trải qua tuổi trẻ, nên chú biết, khi , con thấy có thể làm tất cả, chuyện gì cũng có thể cố gắng, con tin cả đời. Đó là những ý tưởng lãng mạn, phải cuộc sống thực. Chị Mặc Mặc cần cái gì? Cần cuộc hôn nhân ổn định, những thứ của cuộc sống thực. Con con nó, vậy con có thể cho nó những thứ nó cần ? Bây giờ con còn học, khó nghe chút, con lấy gì để sống với nó? phải chú và dì ham vật chất, chú và dì cần Mặc Mặc lấy đại gia để sau này được nhờ vả, nhưng kinh tế là điều kiện cơ bản để xây dựng hôn nhân, con có hiểu ?"


      Tô Chính bị ông Trần hỏi dồn dập. Những chuyện này trước đây cậu chưa từng nghĩ đến, nên khi ông Trần hỏi, cậu biết phải trả lời thế nào.


      "Chú và dì con cũng mong Trữ Mặc lấy chồng, quyết định chuyện hôn nhân, còn có lý do rất quan trọng là tuổi của nó nữa. Thêm vài năm, sau này sinh con khó khăn, gặp rất nhiều nguy hiểm. Tô Chính, cho dù chú và dì phản đối con và Trữ Mặc ở bên nhau, vậy tụi con khi nào kết hôn? Khi nào sinh con? Rồi sau đó sao? Lấy gì sống? Ở trong căn nhà xíu Trữ Mặc mua, dùng tiền của nó để nuôi con? Có thể con , con tự lập. Vậy lúc nào, chờ con tốt nghiệp còn đến 4 năm nữa, lúc ấy Trữ Mặc bao nhiêu tuổi rồi? phải chỉ những lời ngọt ngào đầu môi là tình , trách nhiệm mới là tình . Nếu con thể chịu trách nhiệm, đó phải tình , đó là thái độ vô trách nhiệm."


      Tô Chính như có tảng đá đè lên ngực, nặng nề đến mức thở cũng khó khăn.


      "Từ , con đứa trẻ hiểu chuyện, chú và dì xem con như con ruột, ba con và chú cũng như em ruột. Con thích Trữ Mặc là chuyện tốt, nhưng chú hy vọng con thích nó như chị , chứ phải tình cảm nam nữ. Chú chỉ tới đây thôi. Con suy nghĩ cho kỹ. còn sớm nữa, con nghỉ ." Ông Trần quay lại bà Trần vẫn đứng im lặng bên cạnh, " thôi, chúng ta nghỉ ."


      Bà Trần về phòng nhưng ngủ được, ngồi giường buồn rầu. Bà lại nhớ đến cảnh thấy ban tối, lúc đó còn tưởng mình hoa mắt. Sao trước đây lại hỏi Trữ Mặc chứ, nếu phát sớm việc đến mức này.


      Bà Trần lại nhớ đến chuyện lúc trước ông Trần bảo Tô Chính đến chỗ Trữ Mặc ở, bất giác than phiền: "Tôi hai đứa này ở bên nhau lâu được, ông còn sao, bây giờ có chuyện rồi!"


      Ông Trần cũng thấy khó chịu, khẽ thở dài: "Con bé Trữ Mặc này hồ đồ quá!"


      "Hèn gì nó mọi chuyện là do nó." Bà Trần vừa giận vừa đau lòng, "Tôi cứ tưởng lần này nó tìm được người tốt để ổn định, ai ngờ nó lại muốn cùng với thằng nhóc ấy."


      "Chuyện này thể gây áp lực quá lớn với chúng. Hơn nữa, Tô Chính và Trữ Mặc phải những đứa hiểu chuyện. Tôi chuyện thêm với Tô Chính, còn bà hãy tâm với con. Nhớ là chuyện đàng hoàng." Ông Trần bất lực nhìn vợ, "Đừng đánh con."


      Bà Trần tắt đèn, tiếng nào rồi nằm.


      Ngày hôm sau, ông Trần bảo Tô Chính việc học quan trọng. Cậu tự biết đây là lời đuổi khéo, nên tạm biệt ông bà Trần về trường.


      Bà Trần rất nhiều với con , Trữ Mặc vẫn im lặng trả lời, cuối cùng mới mở miệng: "Mẹ đừng nữa, con chia tay với cậu ấy."


      Nghe con vậy, bà Trần cũng an tâm phần nào: "Con tự suy nghĩ , ba mẹ chỉ muốn tốt cho con, con đừng hồ đồ nữa." Bà Trần còn định chuyện Lâm Nghiêm, nhưng nghĩ bây giờ phải lúc, nên đành tìm cơ hội khác.


      Trữ Mặc bảo muốn yên tĩnh, nên về căn nhà của mình.


      Lễ Tình nhân đến đúng vào dịp cuối tuần, Trữ Mặc muốn về nhà ba mẹ, cũng muốn đâu nên cuộn người giường xem tivi. Tivi chiếu bộ phim tình cảm bi lụy. Trữ Mặc xem lúc, nước mắt bất giác rơi xuống. Có tiếng gõ cửa, Trữ Mặc vội lau nước mắt rồi ra mở cửa, là Tô Chính.


      Cậu nhìn thấy những giọt nước mắt còn chưa khô của , đưa tay lên má rồi dịu giọng: "Sao lại khóc?"


      Trữ Mặc lắc đầu.


      "Mặc Mặc, em suy nghĩ rất kỹ." Cậu nhìn , "Em buông Mặc Mặc. Em biết những điều chú đều là , em muốn mang đến cho Mặc Mặc lời hứa suông, mà chỉ mong Mặc Mặc cho em chút thời gian. Em cố gắng vì Mặc Mặc, hy vọng Mặc Mặc tin em, cùng em tiếp."


      ngã vào lòng cậu. Đây là lần thứ hai cậu xin cho thêm chút thời gian.


      Thời gian. Thời gian là gì mà gây bao nỗi xót xa như vậy?


      biết ai chủ động, họ lại quấn lấy nhau ngã xuống giường. Trong thâm tâm Trữ Mặc là nỗi tuyệt vọng, nhưng dần dần hiểu ra mình cậu như thế nào, dù có vùng vẫy ra sao cũng thể tự dối mình.


      gọi tên cậu trong nước mắt, cậu hôn những giọt nước mắt ấy và ôm chặt . nghe cậu thầm bên tai: "Em buông Mặc Mặc ra nữa."


      Lúc mở mắt ra, Trữ Mặc tưởng là tối, nhìn đồng hồ mới thấy chỉ quá trưa. Quay sang bên cạnh, Tô Chính vẫn chưa thức. Cậu có đôi mắt đẹp, hàng lông mi dài. Khi đôi mắt đó mở ra, toàn là hình ảnh của . ý thức được rằng, từ lúc còn , trong mắt cậu chỉ có mình .


      Tay cậu ôm từ phía sau chặt. nghe thấy tiếng tim cậu đập trong lồng ngực.


      Cảm xúc dâng trào, Trữ Mặc đưa tay vuốt chân mày cậu. Khác với lúc cuồng dại, gương mặt cậu bây giờ bình thản. Trữ Mặc ngước lên nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen u. cuộn tròn trong lòng cậu: "Hôm nay chắc tuyết rơi nhiều lắm."


      Ngoài cửa có tiếng chìa khoá mở, Trữ Mặc hồi hộp, đẩy Tô Chính ngồi dậy.


      Tô Chính mở mắt, vẫn còn chưa tỉnh hẳn: "Sao vậy?"


      "Hình như mẹ chị đến." Tô Chính vội lấy quần áo mặc vào. Căn phòng chỉ có bấy nhiêu, chớp mắt bà Trần bước vào.


      "Mẹ, đừng vào." Trữ Mặc lập tức hoảng lên, chạy đến cửa phòng ngủ ngăn bà Trần.


      Bà Trần nhìn con quần áo chỉnh tề, lại nhìn cửa phòng đóng kín sau lưng , chỉ thấy trước mắt tối đen: "Trữ Mặc, con... con..."


      "Mẹ?" Trữ Mặc hoảng hốt, đỡ lấy mẹ.


      Bà Trần dùng hết sức đẩy ra: "Mẹ tưởng con chỉ buồn bã, ngờ con hồ đồ! Sao con và nó lại đến mức này! Nó bao nhiêu tuổi chứ? Sao con lại có thể như thế? Con là, là..." Bà Trần tức đến nên lời, chỉ thấy ngực nhói lên từng cơn, bà ôm ngực quy xuống: "Tức chết được, tức chết được..."


      "Tô Chính!" Trữ Mặc thét lên, "Mau gọi xe cấp cứu! Mẹ chị lên cơn đau tim rồi!" rồi vội vàng tìm thuốc cho bà uống.


      Tô Chính gọi điện xong chạy đến định đỡ bà Trần, nhưng bị bà đẩy ra. Bà Trần nhìn Tô Chính, nghiến từng chữ: "Cậu... cút cho tôi?"


      May mà bà Trần được đưa đến bệnh viện kịp thời nên xảy ra chuyện gì. Trữ Mặc ở bên cạnh giường bệnh, rời bước.


      Ông Tô hôm sau cũng lên thành phố, đưa Tô Chính đến trường xin nghỉ phép, rồi đưa cậu về quê.


      Trữ Mặc nhìn mẹ nằm ủ rũ giường bệnh, nước mắt ngừng rơi, để lại những vệt ướt khăn trải giường trắng muốt.


      Nghe bà Trần bệnh, nhà họ Lâm cũng đến thăm. Ông bà Lâm chuyện với ông Trần bên ngoài phòng bệnh. Lâm Nghiêm nhìn qua cửa kính thấy Trữ Mặc, đẩy cửa bước vào, vỗ vào vai : "Đừng khóc nữa, dì sao đâu."


      Chuyện và Trữ Mặc chia tay, đến giờ ông bà Lâm vẫn chưa biết vì sao. Lâm Nghiêm chỉ là vấn đề của mình, ông bà Lâm tưỏng do con trai mình thay đổi nên hỏi nữa, lại cảm thấy áy náy với Trữ Mặc.


      Bà Lâm nhìn vào phòng: " Trần, đừng lo, có chuyện gì cứ để Lâm Nghiêm giúp."


      Trong lòng ông Trần cảm thấy khó chịu, ông biết lý do bà Trần phát bệnh tim, bất giác thở dài: "Lâm Nghiêm là đứa tốt, Trữ Mặc nhà chúng tôi có phúc phận."


      "Đừng như vậy." Bà Lâm áy náy, "Tôi lòng rất thích Trữ Mặc, nếu nó thể làm con dâu, tôi nhận nó làm con nuôi. Trần này, bây giờ đừng nghĩ chuyện gì khác, phải chăm sóc bản thân, mới có sức lực chăm sóc chị ấy".


      Trữ Mặc nghe cuộc đối thoại, biết là Lâm Nghiêm bảo vệ mình trước mặt ba mẹ, nhàng: "Cám ơn ."


      "Còn cảm ơn gì chứ." ngồi xuống bên cạnh , "Cho dù phải chồng em cũng là bạn em, em muốn coi trai cũng được. Em có việc, sao lo?"


      Trữ Mặc nhìn màn hình máy ghi điện đồ của mẹ, buồn rầu.


      Lâm Nghiêm thở dài, kéo ra cửa: "Nào, theo ." bước ra cửa với ba mẹ, "Con dẫn Trữ Mặc ăn chút gì. Mọi người trông nom dì nhé."


      Từ lúc bà Trần nhập viện, Trữ Mặc ở bên cạnh bà ngày đêm, chưa ăn uống gì. Ông Trần rất vui vì Lâm Nghiêm vẫn chu đáo.


      Trữ Mặc muốn , Lâm Nghiêm nắm chặt tay kéo . đưa đến tiệm cháo gần đó, ép ngồi xuống, gọi thức ăn cho rồi : "Được rồi, cho biết rốt cuộc có chuyện gì." thấy im lặng nên lại lên tiếng, " vẫn có thể đoán được, có liên quan đến người em phải ? Ba mẹ em chịu cho em và ta ở bên nhau, nên lúc đó em mới miễn cưỡng quen ?" hút điếu thuốc, đoán mò, " ta có gia đình? Có vợ con?" Trữ Mặc khó xử lắc đầu.


      " phải chuyện đó là gì, nhân cách ta có vấn đề sao?"


      Lâm Nghiêm càng đoán càng lạc đề, Trữ Mặc đành phải cắt ngang: "Là Tô Chính."


      khựng lại, rồi cười, lắc đầu: " ra thua cậu nhóc đó rồi."


      dập điếu thuốc: "Nếu là cậu ấy, sao lại đến mức này? Cậu ấy chỉ tuổi hơn em, cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng ..." Đột nhiên dừng lại, nhìn nghi ngờ, " lẽ hai người là chị em ruột?"


      Trữ Mặc cuối cùng cũng nở nụ cười: " biết đùa ."


      Nụ cười khiến thoải mái chút, nhưng vẫn thoát khỏi tâm trạng ảm đạm. Lâm Nghiêm mỉm cười nhìn : "Phải đó, cười lên đẹp mà, sao cứ phải ủ rũ khóc lóc? Em cười rất đẹp, nên cười nhiều lên."


      "Cám ơn ."


      "Được rồi, đừng phát thẻ người tốt việc tốt cho , thiếu. Bạn trước chia tay với cũng bảo là người tốt."


      Phục vụ bưng cháo đến, Lâm Nghiêm ngừng lại, đưa qua Trữ Mặc: "Ăn . Ăn xong rồi từ từ kể chuyện cho nghe, giúp em nghĩ xem có cách nào ."


      Trữ Mặc ăn từng muỗng cháo, chậm rãi kể chuyện của mình. Lâm Nghiêm lại châm điếu thuốc, im lặng nhìn Trữ Mặc: "Mặc Mặc, em thấy chú và dì suy nghĩ vậy có đúng ? Em có tin là cậu ấy mãi mãi em như bây giờ?"


      Lâm Nghiêm hỏi đúng những khuất trong lòng Trữ Mặc. Lúc đầu, khi quen Điền Tuấn, ta cũng thương lòng, sau đó sao? Chỉ hai năm ngắn ngủi mà ta thay lòng đổi dạ. Trữ Mặc lại nhớ đến Hứa Vi Vi. Tuy muốn nghĩ nhiều đến chuyện ấy, nhưng cuối cùng vẫn là nỗi ám ảnh trong lòng . có tự tin ? muốn nghĩ Tô Chính luôn như bây giờ, nhưng có bảo đảm hối hận ?


      "Ý kiến của là, em và Tô Chính tạm thời bình tĩnh lại. Gia đình phản đối cũng chỉ vì muốn tốt cho em." Lâm Nghiêm phân tích, "Nếu Tô Chính lòng em, cậu ấy ngại chờ đợi thời gian. Dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, mọi việc cần được thừa nhận của hai gia đình. Đừng vội vàng." Lâm Nghiêm đưa tay gõ lên trán , "Hãy nghĩ đến những lời .


      Thời gian này cứ chăm sóc dì trước ."


      Ông Tô đưa con về quê, đường câu nào với cậu, về tới nhà cũng chỉ ngồi trong phòng hút thuốc, cả căn phòng ngập trong khói.


      Tô Chính quì trước mặt ba, hết chuyện của mình và Trữ Mặc, rồi cứ quì ở đó động đậy.


      Trời rất lạnh, ông Tô cảm nhận được, chỉ lặng lẽ hút thuốc.


      "Mẹ con gửi thư." Cuối cùng, ông Tô lên tiếng, nhưng lại là chuyện hoàn toàn liên quan.


      Tô Chính ngước lên nhìn ba, hơi bất ngờ. Từ sau khi ba mẹ li hôn hồi cậu học tiểu học, ông bao giờ nhắc đến bà trước mặt cậu, hình như bà hoàn toàn biến mất trong cuộc đời cậu, có tin tức gì.


      Ông Tô đứng dậy, lấy bức thư và thẻ ngân hàng đưa cho Tô Chính: "Mỗi tháng mẹ con đều gửi thư đến, đồng thời gửi số tiền sinh hoạt. Thư ba xem, tiền ba gửi tiết kiệm, tất cả trong thẻ này. Mẹ con vẫn rất quan tâm đến con, chỉ là ba cho con biết tin tức của bà ấy."


      Ba nhắc, Tô Chính tưởng mẹ bỏ rơi cậu, trong lòng có chút oán hận. Nhưng bây giờ cậu mới biết ra mẹ phải nhớ cậu. Bao nhiêu năm nay, cho dù ba cậu trả lời, mẹ vẫn kiên trì.


      "Trong thư bà ấy có viết, bảo con đến chỗ bà ấy học." Ông Tô dập tàn thuốc, "Ba định với con, nhưng nghĩ lại, chỗ bà ấy tốt hơn."


      "Ba!"


      "Mặc Mặc là tốt, ba chứng kiến nó trưởng thành. Nhà họ Trần đối xử với chúng ta thế nào, con cũng biết ." Ông Tô cắt ngang lời Tô Chính, "Ông bà nội con mất sớm, bà của Trữ Mặc nuôi ba. Sau đó, ba li hôn, nuôi nấng con. Cũng nhờ có bà Trữ Mặc chăm sóc, con mới có thể khôn lớn. Tô Chính, ba nghĩ con lòng. Suy nghĩ của ba cũng giống bác Trần, con chỉ xúc động nhất thời. Bây giờ con còn trẻ, thấy có thể sống chết vì con bé, nhưng đó chỉ là chuyện lãng mạn thôi."


      Tô Chính muốn cãi, nhưng ông Tô lại cắt ngang: "Nếu con lòng con bé, con nên chứng minh cho mọi người thấy."


      Tô Chính nhìn ba.


      "Đến chỗ mẹ con , tạo ra chút thành tích. Con có tư cách để lập gia đình, ba bảo đảm phản đối chuyện hai đứa, hơn nữa còn giúp con." Ông Tô nhìn Tô Chính, "Nếu thời gian đó con thấy hối hận, thấy lòng nó, đừng về nữa. Sau này, ba nuôi bà của Trữ Mặc, bù đắp lại món nợ chúng ta thiếu nhà họ Trần."


      Tô Chính trở lại thành phố lâu, bà Trần cũng dần khỏe lại. Thời gian này, Trữ Mặc và Tô Chính liên lạc với nhau, yên bình thời gian, Lâm Nghiêm cũng thường đến thăm bà Trần, khiến bà vui vẻ chút.


      tháng sau có tin Tô Chính sắp ra nước ngoài.


      Trữ Mặc nghe được tin Tô Chính làm xong thủ tục, nghe mấy ngày nữa sang chỗ mẹ cậu. Ông bà Trần thở phào nhõm. Chỉ cần hai đứa cách xa nhau, tình cảm dần dần nhạt , Trữ Mặc cũng còn hồ đồ nữa.


      Thời gian này, ông Tô trông nom Tô Chính rất gắt gao, cho cậu liên lạc với Trữ Mặc. ngày trước khi , cậu xin ba cho mình đến thăm Trữ Mặc lần, ông nghĩ biết cậu đến khi nào mới có thể quay về, nên mềm lòng đồng ý.


      Từ lúc nghe tin Tô Chính sắp ra nước ngoài, Trữ Mặc ít hẳn, khi Lâm Nghiêm hẹn ra ngoài, ông bà Trần rất tán thành.


      Lâm Nghiêm nhìn Trữ Mặc yên lặng, lái xe đưa Trữ Mặc tới nơi hẹn với Tô Chính. Tô Chính biết là mình đến tìm Trữ Mặc chắc chắn chịu gặp, nên cầu xin Lâm Nghiêm, nhờ đưa Trữ Mặc đến.


      Trữ Mặc thấy Lâm Nghiêm lái xe đưa đến nhà mình, nhìn thắc mắc.


      Lâm Nghiêm : " , Tô Chính chờ em lầu. chờ khoảng tiếng, rồi đưa em về."


      Trữ Mặc ngước nhìn lên lầu câu nào.


      Lâm Nghiêm giúp mở cửa xe: "Cậu ta sắp nước ngoài, ngày mai rồi, nên xin ba cậu ấy đến gặp em. , có chuyện gì cứ hết."


      Trữ Mặc lên lầu, Tô Chính dựa tường thẫn thờ, nhìn thấy , cậu đứng thẳng dậy: "Mặc Mặc."


      "Tô Chính." Trữ Mặc mở lời trước khi cậu kịp , "Chúng ta chia tay ."


      Đây là lần thứ hai những lời này với cậu.


      Những lời cậu định dừng ở cửa miệng, cảm giác chua chát: "Chị lòng chứ?"


      "Chúng ta thể ở bên nhau."


      Tô Chính nhìn : "Em cứ tưởng chỉ cần em chị, ngừng cố gắng và kiên trì, cuối cùng cũng có thể ở bên chị. Nhưng mỗi lần gặp chuyện, chọn lựa đầu tiên của chị luôn là đẩy em ra, vì sao chứ?"


      "Vì chúng ta hợp nhau. Giữa chúng ta có quá nhiều cách biệt, ra thể ở bên nhau. Hơn nữa, bản thân chị cũng đủ tự tin, chị biết nhiều năm sau, khi em vẫn còn trẻ mà chị già em có còn như bây giờ ?"


      Tô Chính : " phải chị tự tin, mà là đủ lòng tin nơi em." xong câu này, cậu nhìn rồi quay người bỏ .


      Trữ Mặc đứng sững, cười đau khổ.
      Chris thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 19 Thực Lời Hứa

      "Trữ Mặc! Rốt cuộc cậu có ?" Lý Diệp chống nạnh, nhíu mày hỏi Trữ Mặc.


      Tiểu Khương 6 tuổi bên cạnh vừa vỗ tay vừa học theo giọng điệu của mẹ: "Trữ Mặc? Rốt cuộc cậu có ?"


      Trữ Mặc nhấc Tiểu Khương lên, bẹo má nó. Tiểu Khương tròn xoe mắt nhìn Trữ Mặc.


      Lý Diệp bế lấy Tiểu Khương từ tay Trữ Mặc: " chơi ? Đừng xa đấy!", rồi quay lại hỏi Trữ Mặc, "Rốt cuộc cậu có ?"


      "." Trữ Mặc đẩy ra xa tấm hình của Lý Diệp đưa, "Cậu sắp giống mẹ mình rồi đó".


      "Trữ Mặc, năm nay cậu 31 tuổi rồi, còn muốn kéo dài tới chừng nào?"


      Trữ Mặc cất những tấm danh thiếp xếp gọn vào hộc tủ, quay ra nhìn Lý Diệp: "Diệp Diệp, mấy năm trước hôm mình ngồi ở nhà xem tivi. Mình xem bộ phim tình cảm, vai nam nữ chính đều độc thân, gần 30 tuổi, gặp nhau khi xem mắt. Vai nam hỏi vai nữ, điều kiện tốt như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được người ? Vai nữ , tôi lo làm việc, nên bỏ lỡ mọi cơ hội. ra từng có tình sâu đậm, nhưng vì nhiều lý do nên họ thể ở bên nhau. ta ba năm, đợi ta ba năm, sau đó bất đắc dĩ bàn chuyện hôn nhân với người đàn ông quen biết, bình thản chôn giấu quá khứ." Trữ Mặc cười: "Lúc đó mình nghĩ, có khi nào mình cũng như vây, lớn tuổi vẫn độc thân, cố gắng bàn chuyện hôn nhân với người đàn ông xa lạ, bình thản chôn giấu quá khứ của mình. Cậu có biết , mình muốn như vậy. Mình thấy nếu như vậy rất tệ."


      Lý Diệp ngẩn người, thở dài, nắm tay Trữ Mặc: "Cậu có phải vẫn nhớ đến cậu ta?"


      Trữ Mặc cúi đầu: "Mình đâu có suy nghĩ nhiều như thế. Lãng mạn tiêu tan rồi."


      Lý Diệp cẩn thận quan sát thái độ của Trữ Mặc: "Sau đó, cậu ta có tin tức gì ?"


      "Có. Mỗi năm đều nhờ ba cậu ấy tặng quà cho nhà mình." Trữ Mặc quay sang tiếp tục làm việc, "Nghe bên đó làm việc tốt lắm."


      "Hai người cách nhau nửa vòng trái đất, lại xa nhau bấy nhiêu năm, có chuyện gì cũng là quá khứ rồi. Nếu cậu ta nhớ đến cậu, cậu cũng nên suy nghĩ cho mình, cho dù nghĩ cho mình cũng nghĩ đến chú và dì. Đặc biệt là dì, dì lo lắng rất nhiều vì chuyện của cậu. Cậu biết dì gì với mình trong điện thoại đâu, nếu phải vậy mình lật đật chạy đến bệnh viện tìm cậu làm gì?"


      Động tác của Trữ Mặc dừng lại. Lát sau, thở dài đưa tay ra, thái độ cam chịu: "Đưa đây."


      Lý Diệp chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"


      "Hình, số điện thoại, hoặc cái gì khác? Tóm lại, cứ đưa đây."


      Lý Diệp cuối cùng hiểu ý là đồng ý, vui mừng lấy tấm hình trong túi xách đưa cho Trữ Mặc: "Đây là ta, Phan Đinh, điều kiện rất tốt. 7 giờ tối chủ nhật trước cửa rạp Hải Tân. Cậu nhớ đến đúng giờ, đừng trễ đấy."


      Trữ Mặc xem hình, chắc sợ quên nên Lý Diệp còn viết tên, số điện thoại và thời gian hẹn sau lưng tấm hình.


      Tô Chính nước ngoài bốn năm. Những dằn vặt lúc ấy dần dần đọng lại thành thứ kỷ niệm, chìm sâu ở góc nào đó trong trái tim, thỉnh thoảng vẫn khiến đau khổ.


      Mấy năm nay vẫn độc thân bởi tâm lí sợ hãi tình , chỉ muốn trốn tránh tất cả. Cho dù gia đình hối thúc, cũng im lặng.


      Lý Diệp đúng, lòng người là thứ khó tin nhất đời. Cho dù có thương sâu đậm đến mấy, tình cảm cũng dần nhạt nhòa theo thời gian. Tất cả chỉ là những cảm xúc nhất thời thôi.


      Trữ Mặc quan sát những cuộc hôn nhân xung quanh, càng lúc càng nhiều người ở bên nhau phải vì tình . Kết hôn trở thành việc thể làm, vì lí do này hay lí do khác chỉ để tìm người cùng chung sống. Khi chọn lựa người chỉ để cùng chung sống, kết hôn còn dựa tình nữa. Bản thân rồi cũng phải bước này, tìm người sống cùng cho qua chuyện hôn nhân.


      Trữ Mặc dọn dẹp văn phòng, kiểm tra máy tính.


      Khoa Mắt vừa lắp mấy bộ máy mới. Công việc hàng ngày của Trữ Mặc là kiểm tra hoạt động của những bộ máy đó.


      Trữ Mặc phát máy tính hiển thị bị khóa từ xa. Trữ Mặc ngạc nhiên: "Sao lại thế?"


      Tiểu Ngụy thấy Trữ Mặc kiểm tra máy tính, "Chị Trữ Mặc, quên với chị, bác sỹ Đường bảo em báo với chị, bệnh viện mua hệ thống mới, hôm nay cài đặt, nên sáng nay tất cả máy tính đều dùng được. Hệ thống đó hình như mua từ nước ngoài về, còn có nhân viên ở bên đó đến cài đặt cho chúng ta. Cụ thể em hiểu lắm."


      "Em biết chuyện này." Người trực ban cuối cùng là Tiểu Triệu vừa vào văn phòng, "Nghe chị họ em người đó rất trẻ, nhưng làm việc ở công ty đa quốc gia".


      Tiểu Lý đùa: "Chị họ cậu nghĩ giới thiệu cho cậu sao?"


      Tiểu Triệu lườm Tiểu Lý. Họ là những thiếu nữ ở độ tuổi hai mươi, ríu rít như chim sẻ vậy.


      Trữ Mặc nhịn được cười: "Được rồi, về chỗ của mình , lát nữa bệnh nhân đến, tưởng khoa Mắt có ai trực!" Trữ Mặc nhìn tấm hình trong tay, tiện tay vứt vào hộc tủ.


      Buổi trưa, ăn xong, Trữ Mặc cũng như mọi ngày, tìm chỗ gần cửa sổ. Ánh sáng chiếu qua cửa kính khiến người ấm áp, thoải mái.


      đám người từ lầu hai xuống khiến Trữ Mặc chú ý. đầu là phó viện trưởng, chàng trai cùng với ông. Hai người biết gì, cậu ta mỉm cười ngước lên, ánh mắt chạm phải Trữ Mặc.


      Thời gian dường như ngừng lại, Trữ Mặc sững sờ.


      Thời gian 4 năm như nước chảy qua cầu, để lại dấu vết.


      Đó là Tô Chính.


      Tô Chính quay sang vài câu với phó viện trưởng, sau đó cậu sải bước đến chỗ .


      Trữ Mặc đặt những thứ trong tay xuống, ngước lên nhìn cậu. biết bây giờ mình có tâm trạng gì, chỉ ngẩn người nhìn cậu bước từng bước đến gần hơn, rồi ngồi xuống trước mặt , mỉm cười: "Mặc Mặc."


      Cuối cùng, cũng tìm lại được giọng của mình: "Về lúc nào vậy?"


      "Sáng hôm nay." Cậu có vẻ mệt mỏi, "Ngồi máy bay cả đêm". Cậu nhìn ly trà sữa bên cạnh tay , cầm lên lắc lắc, " ngại chứ? Em khát nước quá."


      "Chị vẫn chưa uống." kìm nén nỗi kinh ngạc ban đầu, điềm đạm hơn, "Ở nhà biết cậu về ? Cậu gọi điện thoại cho chú chưa?"


      "Gọi rồi. Vé hôm nay hết rồi, em mua vé sáng mai." Cậu uống sạch ly trà sữa, "Mặc Mặc, đưa chìa khóa cho em, em đến nhà chị ngủ chút. Tối qua ngủ được, bây giờ chỉ muốn ngủ giấc."


      "Ừ". chút nghi ngờ, đưa chìa khóa cho cậu, "Em ăn cơm chưa?"


      "Lúc nãy ăn lầu rồi." Cậu rồi đứng dậy, "Em đến chỗ chị ngủ đây.


      Tối nay có hẹn, chị nhớ làm về gọi em dậy, em sợ ngủ quá giờ hẹn." Cậu vẫy tay chào rồi quay .


      Tô Chính rồi, cả buổi mà Trữ Mặc vẫn chưa hoàn hồn. Cậu đột ngột trở về, hình như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại ở bên cạnh , rất tự nhiên.


      Cả buổi chiều, Trữ Mặc thể chú tâm, biết đến giờ tan ca khi nào. ngước lên nhìn trời. Bốn năm trước cậu vào mùa đông, bây giờ cậu quay về lại vào mùa đông.


      Trữ Mặc về nhà, lấy chìa khóa dự phòng cất đèn trần trước nhà mở cửa vào, Tô Chính thay quần áo, ngủ say giường, trông rất mệt mỏi.


      dựa vào cửa, bật đèn, nhìn cậu rất lâu, đến nỗi mắt hơi mỏi. nhắm mắt rồi lại mở mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc.


      "Tô Chính..." bước đến lay cậu, "Thức dậy , sắp 6 giờ rồi."


      Cậu mở mắt nhìn , ánh mắt bình thản khiến hơi hồi hộp. ý thức được vội lùi lại phía sau bước, "Cậu có hẹn mà, dậy trễ mất."


      Hình như lúc này cậu mới tỉnh giấc, vươn vai ngồi dậy: "Sao giống như em vừa mới nằm xuống thôi vậy. Mệt quá, cả người nhức mỏi."


      quay người kéo rèm cửa ra: "Lần này về định ở lại bao lâu?"


      "Đón năm mới rồi mới . Em xin nghỉ phép dài hạn, thêm kỳ Giáng sinh, có thể tới mấy tháng."


      Trữ Mặc cúi xuống nhìn đồng hồ, muốn mình ở cạnh cậu: "Trễ rồi, ra ngoài ăn gì ."


      Tô Chính đứng dậy rửa mặt: "Tối nay em hẹn với bọn Tề Khoan ăn cơm, chị chung ." Tô Chính bước ra, "Phải rồi, đúng lúc cuối tuần, chị có muốn về quê với em ? Nghe ba em chú và dì cũng về thăm bà."


      Trữ Mặc cúi đầu: ", cuối tuần này chị có việc."


      Cậu đùa: "Việc gì vậy? Xem mắt à?"


      Trữ Mặc gật đầu, thành trả lời: "Ừ."


      Cậu cười rồi đưa tay vuốt tóc Trữ Mặc: "Chà, vậy phải làm sao đây? Mặc Mặc nhà chúng ta vẫn chưa lấy chồng. Em muốn chị về nhà với em, nhưng như vậy lỡ chuyện đại của chị mất?"


      gạt tay cậu: "Đừng đùa nữa, mau ."


      Mấy năm gặp, tất cả đều thay đổi. Lưu Tiên còm nhom giờ mập lên, Tả Tư chững chạc hơn nhiều. Thay đổi lớn nhất là Tề Khoan, bên cạnh cậu lại là Doãn Miêu.


      "Tôi phục cậu đấy." Việc đầu tiên Tô Chính làm khi gặp Tề Khoan là giơ ngón cái lên khen ngợi.


      Doãn Miêu liếc mắt: "Tô Chính, cậu làm vậy là có ý gì, muốn tôi là cọp cái phải ?"


      Mọi người cười vang, Lưu Tiên kéo ghế cho Trữ Mặc và Tô Chính: "Chị Trữ Mặc, lâu gặp chị."


      Trữ Mặc cười gật đầu.


      Tô Chính đón lấy túi xách và áo khoác của Trữ Mặc để xuống, rót ly trà nóng đưa đến trước mặt : " ngoài đường lạnh rồi, uống cho ấm."


      "Có ai lái xe ?" Lưu Tiên hỏi mọi người, ai có mặt cũng lắc đầu. Lưu Tiên vỗ bàn, "Được đó? Hôm nay trước, em chúng ta lâu gặp, say về. Chị dâu à, hôm nay đừng quản lí Tề Khoan nữa."


      Doãn Miêu trừng mắt nhìn Lưu Tiên, nhưng cuối cùng cũng gì.


      Mọi người hàn huyên về cuộc sống tại. Văn phòng họ cùng nhau mở vẫn hoạt động, Tô Chính tuy ra nước ngoài nhưng vẫn rút cổ phần. Sau khi tốt nghiệp, ba người kia vào công ty game khai thác trò chơi của họ lúc trước.


      Tề Khoan cười nhìn Tô Chính: "Con Mỹ đẹp lắm mà, cậu tìm ?"


      Tô Chính cầm ly rượu ấn vào miệng Tề Khoan.


      "Hứa Vi Vi cũng có bạn trai rồi." Lưu Tiên bên cạnh mở lời, họ cũng biết lúc trước xảy ra chuyện gì, "Đừng nhung nhớ ấy nữa."


      Tô Chính thờ ơ: "Ai nhớ chứ?"


      Trữ Mặc mỉm cười, cúi đầu, ngón tay vuốt miệng ly trà. Đây là lần đầu tiên nghe nhắc đến chuyện cậu và Hứa Vi Vi ngày xưa.


      "Được rồi, được rồi, đừng lung tung, tốt cho Vi Vi." Doãn Miêu ngăn họ nhảm.


      Tề Khoan rót thêm rượu cho mọi người: "Nào nào, nữa, uống rượu, uống rượu!"


      Bữa ăn bắt đầu từ 7 giờ đến 11 giờ khuya mới tan, kéo dài cả bốn tiếng đồng hồ. Khi bước ra cửa ai cũng say.


      Doãn Miêu đỡ Tề Khoan, gọi điện thoại cho người nhà của Lưu Tiên và Tả Tư đến đón họ, sau đó nhìn Trữ Mặc đỡ Tô Chính: "Chị Trữ Mặc. Có cần em giúp ?"


      "Em sao? Có cần giúp ?"


      "Em sao. Ông tướng nhà em tuần say hết bảy lần, em quen rồi.


      Vậy em nhé, mọi người cẩn thận." rồi Doãn Miêu đẩy Tề Khoan vào taxi, xem ra có vẻ rất thành thục, vẫy tay chào tạm biệt Trữ Mặc.


      Trữ Mặc cũng đỡ Tô Chính lên taxi ra về.


      Đỡ cậu lên giường, quay người nhúng khăn nóng lau mặt cho cậu. Khi quay lại, cậu gác tay lên trán che mắt ngủ.


      Trữ Mặc đắp chăn cho cậu rồi quay người ra.


      Trữ Mặc đến bệnh viện ở đêm. Sáng hôm sau, khi đem đồ ăn sáng về Tô Chính vẫn chưa dậy, ngủ biết trời đất gì, cả nhà nồng nặc mùi rượu.


      nhàng đặt đồ ăn xuống, dám mở cửa phòng ngủ sợ cậu bị lạnh, đành mở cửa sổ toilet, cố gắng xua mùi rượu trong nhà.


      Có lẽ do tiếng mở cửa sổ của đánh thức cậu, khi vào lại phòng ngủ cậu ngồi dậy.


      "Em dậy rồi à?"


      Cậu nhìn xung quanh: "Tối qua chị ngủ đâu?"


      "Chị đến bệnh viện ngủ."


      "Xin lỗi, xin lỗi, tối qua uống nhiều quá." Cậu đứng dậy, mở cửa sổ phòng ngủ cho thoáng, "Còn bắt chị phải ra ngoài ngủ."


      "Ăn cháo . Uống nhiều quá, dạ dầy khó chịu."


      Cậu nghe lời ăn cháo, khi dọn đồ cậu quay vào toilet tắm rửa.


      "Khi nào chị gặp người ta?" Cậu tắm xongbước ra, tinh thần sảng khoái hơn nhiều, vừa lau tóc vừa hỏi.


      Trữ Mặc thấy kỳ lạ: "Cái gì mà gặp người ta?"


      Cậu lấy khăn tắm xuống nhìn : "Xem mắt đó. phải chị phải xem mắt sao?"


      ra cậu chuyện này. "Bảy giờ tối Chủ nhật."


      Cậu gật đầu hỏi gì nữa, ngồi bên cạnh giường lôi vali ra sắp xếp hành lí.


      "Cậu mua vé hôm nay mà, mấy giờ ?"

      Tô Chính nhìn đồng hồ: "Lát nữa ."


      "Vậy để chị đưa cậu ra bến xe."


      "Ừ." Cậu xách vali, "Cầm giúp em cái túi đó."


      Trữ Mặc định đưa cậu đến chỗ kiểm tra vé rồi , ai ngờ cậu nắm chặt lấy tay , cầm hai tấm vé xe, vừa đẩy vừa ôm kéo lên xe, ấn xuống ghế.


      "Em điên à! Chị bảo cuối tuần chị có việc mà."


      "Chỉ là xem mắt thôi mà. Bất quá trưa mai em lái xe đưa chị về, bảo đảm làm lỡ việc của chị." Tô Chính ngồi ghế ngoài, chặn lại bên trong, "Cũng mấy năm rồi chị về, muốn về thăm nhà sao?"


      Trữ Mặc nhìn cậu: "Em mua sẵn hai vé rồi, đúng ?"


      Cậu cười nhìn : "Em chỉ muốn chị cùng về thôi."


      buồn đôi co với cậu nữa, cũng trả lời, nhìn ra ngoài cửa kính.


      Xe chạy. Bây giờ có xuống xe cũng kịp, yên lặng ngồi xuống.


      Từ lúc chia xa Tô Chính, chưa lần nào về lại quê, cứ thấy như cách nào đối diện với những người ở đó. Còn nhà ba mẹ, cũng về mỗi tuần như trước, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, vài câu rồi thôi.


      Trữ Mặc nhìn ra cửa sổ, ngắm cảnh bên ngoài.


      Mấy năm nay như con bọ cánh cứng, mình sau lớp vỏ, muốn ai đến gần.


      Tô Chính ngồi bên cạnh đưa điện thoại ra cắt đứt dòng suy nghĩ của , "Đây là hình em chụp. Đây là mẹ em, còn đây là bạn trai của mẹ, Jonny. Đó là trường học của em, xem ký túc xá của em này..." Cậu vui vẻ đưa cho xem, chia sẻ cuộc sống sau khi rời xa .


      Tấm cuối cùng là ảnh chụp chung của cậu và người nước ngoài: "Đây là bạn em, Monica."


      Tuy có chuẩn bị tâm lí, nghe cậu giới thiệu như vậy, tim đau nhói, nhưng giọng vẫn rất cứng rắn: "Đẹp ."


      Cậu cười, cất điện thoại: "Người Brazil, rất thích Trung Quốc."


      " quen cuộc sống bên đó chưa?"


      "Mới đến quen, thời gian lâu rồi cũng quen. lâu gặp ba em, biết giờ ông thế nào rồi."


      Trữ Mặc và Tô Chính cùng về nhà khiến mọi người ở nhà vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Người vui là ông Tô, còn người kinh ngạc là ông bà Trần. Tô Chính đường hoàng đến chào hỏi ông bà Trần. Thấy thái độ cậu đối với Trữ Mặc vẫn như trước, ông bà Trần nghĩ họ xa cách lâu rồi nên cũng yên tâm.


      Cho dù thế nào, con về nhà, ông bà Trần đều rất vui. Bà Trần đột nhiên nhắc chuyện cuối tuần này phải xem mắt Phan Đinh, sao lúc này lại về nhà, muốn hỏi cho , nhưng nghĩ lại chuyện cũ, bà lại hỏi nữa. về là tốt rồi, có chuyện gì để sau hãy .


      Tối đó bày tiệc trong vườn, cả nhà lại ngồi cùng nhau. Mọi người ngừng hỏi cậu về cuộc sống bên đó mấy năm nay, Tô Chính nhẫn nại trả lời từng câu.


      Buổi tối sau khi nghỉ, bà Trần ngủ được, cứ nhìn lên trần nhà thở dài.


      Ông Trần hỏi: "Sao vậy?"


      "Bây giờ tôi có chút hối hận rồi." Bà Trần thở hơi dài, "Tiểu Chính ra cũng rất tốt. Biết thế lúc đó đừng chia cắt chúng nó khiến Trữ Mặc cứ ở vậy đến bây giờ, chi bằng cứ cho chúng đến với nhau."


      " đời làm gì có thuốc hối hận chứ? Hơn nữa, nếu lúc đó cho chúng ở bên nhau, ai biết bây giờ như thế nào. Nếu lúc đó Mặc Mặc ở bên cạnh nó, rồi lại chia xa, phải con bé hận Tô Chính lắm sao? Chuyện qua rồi đừng nhớ lại nữa, tự làm khổ mình."


      "Tôi muốn tốt cho con , quản lí chặt chẽ, rốt cuộc là đúng hay sai đây?"


      Ông Trần an ủi: "Con cái là món nợ của cha mẹ. Là chúng ta thiếu nợ nó.


      Đừng nghĩ nữa!"


      Chủ nhật, Tô Chính mượn bạn chiếc xe lái vào trong sân. Thấy Trữ Mặc bước ra, cậu lắc lắc chìa khóa: " thôi."


      " đâu chứ?"


      "Đưa chị về thành phố xem mắt." Tô Chính cười, "Chuyện em hứa với chị, chắc chắn làm được. làm lỡ chuyện hơn nhân đại của chị đâu."


      Trữ Mặc giận dỗi: "Tô Chính, em hơi quá đáng rồi đấy! về quê là về, thành phố là , em có hỏi chị câu nào vậy?" Giọng Trữ Mặc khá lớn, khiến ba mẹ trong nhà và ông Tô phải nhìn ra ngoài.


      Tô Chính mềm mỏng: "Đừng giận, đừng giận. Cứ lôi chị về đây là lỗi của em. phải em sợ làm chị lỡ việc tối nay sao? Hơn nữa, ngày mai chị phải làm, dù sao cũng phải về, vậy còn giận em làm gì?"


      Bà Trần đẩy cửa bước ra: "Sao vậy?"


      "Con đưa Mặc Mặc về thành phố." Tô Chính chỉ vào chiếc xe sau lưng, thản nhiên, "Tối nay chị ấy xem mắt. Chị ấy còn giận con chuyện đưa chị ấy về đây bằng được."


      " về . Hẹn với người ta rồi, được." Bà Trần ngờ Tô Chính biết chuyện này như vậy, hơn nữa có vẻ bận tâm lắm. Bà Trần thuận tay đẩy Trữ Mặc, "Đừng giận dỗi trẻ con thế chứ."


      Trữ Mặc cắn môi, tạm biệt ba mẹ rồi lên xe.


      Trữ Mặc thèm để ý tới Tô Chính. đường về, cậu có chuyện cũng mặc kệ, chỉ nhìn ngoài cửa kính. Thấy im lặng, cậu cũng im lặng theo. Có lẽ do phong cảnh bên ngoài ảm đạm hay máy sưởi trong xe ấm quá nên chốc lát Trữ Mặc ngủ.


      biết ngủ bao lâu, khi thức dậy xe dừng, Tô Chính đứng hút thuốc bên ngoài. Trữ Mặc nhìn qua cửa kính, thấy về tới thành phố, ngay dưới nhà , nhìn đồng hồ cũng sắp 7 giờ. Trữ Mặc xuống xe, lấy chìa khóa nhà đưa cho Tô Chính: "Nếu em có chỗ lên nhà nghỉ. Chị đây."


      Cậu cầm, dập điếu thuốc: "Chị lên mở cửa cho em , lên rồi xuống mất bao nhiêu thời gian. Em lên đó chút, lát nữa cũng tìm mấy người bạn, tối nay ở đây, mất công chị về vào nhà được."


      suy nghĩ, chìa khóa dự phòng cũng để trong nhà, nếu vậy quả tối nay vào nhà được, nên cũng phản đối.


      Trữ Mặc lên lầu mở cửa cho cậu rồi quay : "Em vào , chị đây."


      Đột nhiên cậu dang tay ôm , cúi xuống hôn lên môi . Trữ Mặc kịp phản ứng, lập tức vùng vẫy: "Tô Chính!"


      Cậu vòng hai tay ra sau lưng, đẩy vào nhà, thuận tay đóng cửa lại. Nụ hôn của cậu cuồng nhiệt, dữ dội, cho kịp trở tay, khiến choáng ngợp.


      bắt đầu vùng vẫy mạnh hơn, nhưng rồi cũng bị khuất phục bởi cuồng nhiệt của cậu và nỗi khao khát của bản thân .


      Thời gian bốn năm dường như thay đổi rất nhiều, mà cũng như chẳng thay đổi gì cả.


      Bàn tay cậu lướt làn da , môi cậu hôn lên khóe mắt , những nỗi niềm sâu khuất trong lòng, những gì tưởng như niêm phong từ lâu giờ lại dâng lên dào dạt.


      "Mặc Mặc..." cậu nắm chặt lấy tay , "Em , nếu em nắm chặt tay chị, em buông ra nữa."


      Sâu thẳm trong tâm hồn dường như có gì đó bùng nổ mãnh liệt, chỉ có thể để mặc cậu dẫn dắt cảm xúc của mình. Bóng tối lại trùm phủ... Trữ Mặc thở nhè , Tô Chính hôn vào đôi mắt ướt đẫm của . Cậu ôm chặt vào lòng.


      10 giờ tối, điện thoại của Trữ Mặc đột nhiên reo vang, Tô Chính ngồi dậy nhìn qua rồi đưa điện thoại cho : "Lý Diệp."


      Trữ Mặc nghĩ chắc sắp bị cằn nhằn. đến chỗ hẹn bắt người ta chờ, biết Lý Diệp thế nào. cuống cuồng nghe điện thoại: "A lô?"


      "Trữ Mặc!", điện thoại vang lên từng tiếng, "Cậu hứa với mình thế nào? Cậu quên rồi phải ? Mình dặn cậu rất kỹ rồi, cậu cũng ? Cậu có biết người ta chờ cậu trong trời lạnh thế này bao lâu ? Hai giờ đồng hồ? Người giới thiệu gọi điện đến chửi mình kịp vuốt mặt! muốn cậu cứ với mình, hứa rồi lại bỏ, vậy là có ý gì?"


      " tình là do có chuyện đột xuất..." Trữ Mặc bịt tai đứng dậy, mặt mày đau khổ biết giải thích thế nào, "Mình quên..."


      " quên mà lại ? Cái con chết tiệt này..."


      Bên kia đột nhiên im lặng. Điện thoại của Trữ Mặc bị Tô Chính giành lấy: "Alô?"


      Lý Diệp vẫn còn giận dữ, cằn nhằn: "Ai đó?"


      "Tô Chính." Tô Chính bình tĩnh trả lời, "Là tôi để Trữ Mặc ."


      Bên kia điện thoại bỗng dưng im bặt, lát sau mới có giọng ấp úng: " ngại quá, làm phiền rồi. Tôi cố ý, hai người tiếp tục ." xong tắt điện thoại rất dứt khoát.


      Tô Chính cười rồi vất điện thoại qua bên.


      Trữ Mặc nghi ngờ nhìn cậu: "Có phải cậu mưu rồi ?"


      "Chị hỏi chuyện gì? cho chị xem mắt?"


      Tô Chính áp sát nhìn : "Trữ Mặc, chị tưởng em để cho chị xem mắt người đàn ông khác sao?"


      "Chị..."


      định gì đó nhưng bị cậu bịt miệng lại rồi lôi vào cơn giông bão khác. Bên tai , Tô Chính thầm: "Lúc trước, khi em nước ngoài, ra chỉ muốn lời hẹn với chị, lại bị câu "Chúng ta chia tay " chặn lại." Tô Chính hôn lên trán Trữ Mặc, "Em xin ba em cho chúng ta ở bên nhau. Ba em , nếu em lòng chị, hãy chứng minh cho tất cả mọi người thấy."


      Cậu lại hôn lên trán : "Ông bảo em đến chỗ mẹ, lập chút thành tích, chỉ cần thể có đủ tư cách để chị, ông phản đối chuyện của chúng ta nữa, những vậy, còn cố gắng giúp em." Tô Chính nhìn lên trần nhà, "Lúc đó ba em còn , nếu em hối hận, lòng chị, đừng về nữa. Sau này ông nuôi dưỡng bà, bù đắp món nợ ân tình của nhà họ Trần."


      Trữ Mặc nắm lấy tay Tô Chính.


      Cậu vuốt lưng : "Mấy năm nay, em thấy em có lỗi nhất là với ba. Lúc đó, quả chỉ nghĩ tới chị, nghĩ đến những người khác. Em dẫn chị về để cho ba em thấy, em trở lại. Hơn nữa..." cậu nhìn vào mắt , "tình cảm em dành cho chị hề thay đổi."


      nhàng hôn cậu.


      "Nên ba em chính thức bàn chuyện của chúng ta với ba mẹ chị. Em biết mẹ chị phản ứng như thế nào." Tô Chính bỗng trầm lại, cậu còn nhớ lúc đó, bà Trần giận đến nỗi phát bệnh ngã xuống đất còn hét lên câu "Cậu cút cho tôi." Lúc đó, đó lẽ bà hận cậu thấu xương.


      "Cho dù thế nào em cũng cố gắng giành lấy người mà em ." Cậu nắm chặt tay "Em buông tay chị, vĩnh viễn ."


      Trong căn nhà cũ của ông Trần, ông Trần, bà Trần và ông Tô, ba người ngồi đối diện nhau, bầu khí có vẻ ngượng ngập.


      Ông bà Trần nhìn những thứ ông Tô đem sang đặt bàn, ý của ông: " Tô, vậy là sao?"


      Ông Tô đẩy những thứ bàn về phía họ: "Hôm nay tôi đến vì chuyện của con."


      Ông bà Trần nhìn nhau thắc mắc: "Vì con?"


      Ông Tô cười khắc khổ: "Ừ, vì chuyện của Tiểu Chính và Mặc Mặc."


      Bà Trần ngồi thẳng lên: "Vì Tiểu Chính và Mặc Mặc? Bọn chúng có chuyện gì? phải 3, 4 năm rồi gặp, còn chuyện gì nữa?"


      Ông Trần tỏ vẻ bảo bà đừng lo lắng quá: " Tô, cứ ."


      "Tiểu Chính đến chỗ mẹ nó là do tôi khuyên. Khi ấy chuyện của hai đứa quá căng thẳng, tôi cũng sợ Tiểu Chính manh động nhất thời, sau này có lỗi với Trữ Mặc, nên tôi muốn cách xa chúng ra, biết đâu mọi chuyện dần dần nhạt ."


      Ông Trần gật đầu.


      "Nhưng tôi ngờ, thằng bé lại chung tình với Mặc Mặc như vậy". Ông Tô thở dài, "Tôi hứa với nó, nếu nó thể mình có đủ tư cách Mặc Mặc, tôi giúp nó. Bây giờ nó quay về, vẫn lòng Mặc Mặc, tôi đành phải vác cái mặt già này qua xin chị đồng ý cho chuyện của chúng."


      Ông bà Trần gì.


      "Suy nghĩ của hai người, tôi hiểu." Ông Tô tiếp tục, "Lúc đó chị phản đối là vì sợ Tiểu Chính có năng lực làm chủ gia đình, và còn lo Tiểu Chính còn quá trẻ, chung thủy với Mặc Mặc. ra lý do sau khiến hai chị suy nghĩ nhiều hơn, đúng ? Bây giờ Tiểu Chính trưởng thành rồi, đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, cũng có khả năng chăm sóc bản thân và Mặc Mặc. Còn về chuyện chung thủy, từ chị nhìn thấy nó khôn lớn, tính cách nó thế nào chắc chị cũng hiểu. Bấy nhiêu năm, nó đối với Mặc Mặc thế nào, chị còn yên tâm sao?"


      Ông bà Trần vẫn im lặng. biết mất bao lâu, bà Trần mới khe khẽ thở dài: "Thôi vậy. Chuyện của chúng, tôi phản đối nữa. Có phản đối cũng có kết quả mà còn làm bọn trẻ oán hận tôi."


      " đâu." Ông Trần an ủi bà, quay qua nhìn ông Tô, nở nụ cười, " ngờ chỉ câu đùa ngày xưa, bây giờ chúng ta lại trở thành thông gia rồi."


      Ông Tô nghe vậy biết ông bà Trần đồng ý, thở phào nhõm, cười thoải mái: "Vẫn là câu đó, Mặc Mặc làm con dâu tôi cũng được, cũng được, tôi vẫn thương nó như con ruột!"


      Trữ Mặc nuốt nổi miếng cơm cứ ngồi thẫn thờ. Từ lúc Tô Chính cho biết, ông Tô tìm ba mẹ mình bàn chuyện, nghĩ ra bao nhiêu khả năng, thậm chí còn sợ mẹ có thể lại tái phát bệnh tim. cứ thấp thỏm lo lắng yên, nhưng trong lòng lại chứa chan hy vọng. Quay sang nhìn Tô Chính đứng hút thuốc cạnh cửa sổ, quả cũng muốn mất cậu lần nữa.


      Tuy cậu tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng ra cũng rất hồi hộp. Trữ Mặc nhìn gạt tàn đầy thuốc, bước qua cầm điếu thuốc tay cậu: "Bắt đầu học hút thuốc từ khi nào vậy?"


      "Lúc đó bị ép rời xa chị, buồn quá nên..." Cậu thuận tay ôm , cúi xuống hôn lên môi . Vị đắng chát của thuốc lá tản ra khắp lưỡi , lan vào trái tim , đem đến cảm giác khó tả. Hơi thở của cậu dồn dập, dường như chỉ cần chạm vào , lý trí của cậu sụp đổ.


      Cậu cắn môi dưới của , khiến kêu lên và né tránh, rồi oằn người khiến ngọn lửa ham muốn trong lòng cậu lại bùng cháy.


      " nhắc chuyện này chị cũng quên mất, buổi trưa hôm đó thế nào?


      Hả?"


      "Buổi trưa nào?" Cậu nhìn ngạc nhiên, đột nhiên nhớ đến chuyện Tề Khoan nhắc, "Trời đất chứng giám, lần đầu tiên của em là với chị. Em hề đụng đến Hứa Vi Vi."


      "Vậy buổi trưa hôm đó có chuyện gì?"


      "Chúng nó đùa giỡn, vậy mà chị cũng tin sao?"


      "Vậy còn Monica, Brazil?"


      Tô Chính dịu dàng hôn : "Đó chỉ là bạn học của em. Lúc đó em định thăm dò chị nên vậy..."


      Trữ Mặc nheo nheo mắt, "Thú vị lắm hả?"


      "Mặc Mặc, em sai rồi." Cậu chân thành xin lỗi, muốn chuyển chú ý của sang chuyện khác. Ánh mắt dần dần mơ màng, điện thoại bỗng nhiên reo vang.


      Tô Chính định mặc kệ, nhưng tiếng chuông đó cậu cài đặt cho ba mình.


      Cậu chợt hiểu, vậy là chuyện ở quê có kết quả, vội vàng nghe: "A lô?"


      Ông Tô cười lớn trong điện thoại, "Hai ngày nữa dẫn Mặc Mặc về ăn cơm!"
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :