1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Này chiến trận, này cuồng si - Rafael Sabatini (25 Chương)

Thảo luận trong 'eBook Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Trong tòa tháp


      Những tảng đá xù xì lát mặt mảnh sân trong lâu đài trở nên sạch bong và sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời vẫn còn ướt sau trận mưa rào lau rửa chúng cả đêm hôm trước.

      hề ngồi thừ ra chiếc ghế đặt dưới mái của hàng lan can dài và cau cóằm xuống mặt sân lấp lánh, chàng trầm ngâm nghĩ ngợi. Peppe rất bực dọc, tình trạng hiếm khi gặp ở hề vui tính, trừ khi chàng có chuyện với thầy Domenico. chàng tìm cách khuyên giải công nương Valentina về chuyện nhốt Francesco lại trong phòng chàng như tù nhân, thế mà chủ lại lệnh cho hãy dành tâm trí vào những trò hề của mình bằng thái độ gay gắt mà Peppe chưa từng thấy ở nàng. Nhưng hề bất chấp mệnh lệnh của công nương, và làm cho nàng ngạc nhiên hơn nữa khi toạc ra rằng biết thân thế của Francesco ngay từ cái ngày đáng nhớ khi họ gặp chàng lần đầu tiên ở Acquasparta. hề còn định thêm nữa. định kể cho chủ biết chuyện Francesco bị trục xuất khỏi Babbiano cũng như thái độ cương quyết từ chối của chàng trước mọi lời mời mọc đưa chàng lên làm Công tước. định làm cho nàng phải mở mắt ra mà thấy rằng nếu Francesco muốn đoạt lấy ngôi Công tước, chàng chẳng cần gì phải hạ mình làm những việc nàng cáo buộc. Nhưng công nương trẻ cắt ngang, và bằng những lời lẽ giận dữ và những cử chỉ dọa dẫm hơn, nàng đuổi hề ra ngoài.

      Sau đó nàng dự khóa lễ sáng, còn hề ngồi lì dưới hàng hiên, để có thể trút hết cơn bực tức – thực chất là nuôi dưỡng nó – bằng cách ngẫm nghĩ về đần độn của đàn bà và thâm hiểm của Gonzaga, kẻ mà Peppe tin chắc chính là tác giả của tình hình tồi tệ tại.

      Và trong lúc chàng ngồi đó – thân hình cong quèo, méo mó trong bộ đồ hề lòe loẹt – cơn giận thể kìm được bỗng xâm chiếm lấy . Rồi đây họ ra sao? can trường của Bá tước Aquila chống đỡ, đám lính hẳn bức công nương phải đầu hàng từ tuần trước đó rồi. Giờ đây, khi bàn tay chỉ huy cứng rắn của chàng còn nữa, chuyện gì đến đây?

      ấy có hiểu ra điên rồ của mình cũng quá muộn. Đúng là cách thức của đàn bà,” hề tự nhủ. Và, thực quý chủ của mình, tâm hồn trung thành của Peppe nhói đau trước ý nghĩ đó. cần phải đợi ở đây cho tới khi thiếu nữ quay trở về từ buổi cầu kinh, và đến lúc đó phải nghe – tất cả phải nghe . cho phép mình buông xuôi dễ dàng như vậy. hề còn tập trung nghĩ nghĩ lại những gì , để với câu bất ngờ, đầy ngụ ý đó buộc mọi người phải chú ý, bóng người xuất ngưỡng cửa nhà nguyện làm chàng giật mình ngẩng lên nhìn. Người đó xuất lặng lẽ bất thình lình như bóng ma, nhưng bóng ma đó mang vẻ bề ngoài của quý ngài>

      Vừa nhìn thấy gã, Peppe như có linh tính mách bảo liền lui lại nấp vào bóng tối, đôi mắt hề bỏ qua vẻ lấm lét đáng ngờ trong hành vi của tay công tử, và chăm chú theo dõi với vẻ háo hức đầy căm ghét. hề nhìn thấy Romeo cẩn thận nhìn quanh, rồi nhón chân khẽ lần xuống các bậc thang, hẳn nhiên để tiếng bước chân nào của gã vọng vào trong nhà nguyện. Sau đó, chẳng hề ngờ đến có mặt của Peppe, gã hối hả băng qua sân, biến mất dưới chiếc cổng vòm dẫn ra khoảng sân ngoài. Và hề, muốn bỏ qua nhất cử nhất động của gã, liền lặng lẽ theo sau.

      Trong căn phòng ở tòa tháp Sư Tử, Bá tước Aquila trải qua cả đêm ngủ, cũng bị dằn vặt bởi nỗi lo cho số phận của lâu đài như hề, nhưng chàng lại nghĩ nhiều đến việc mình bị giam cầm là do mưu của Gonzaga. có mặt của Zaccaria cho chàng biết rằng cuối cùng hẳn Fanfulla gửi thư tới, và chàng chỉ có thể suy đoán rằng lá thư rơi vào tay Valentina ấy chứa đựng điều gì đó khiến nàng quy kết rằng chàng có mưu đồ phản bội.

      Chàng cay đắng tự trách mình thành với nàng ngay từ đầu về thân thế của mình, chàng cay đắng trách móc nàng thậm chí chịu nghe lấy lời giãi bày từ người đàn ông mà nàng thổ lộ tình . Giá như nàng cho chàng biết từ đâu nàng lại có lý do nghi ngờ chàng, chàng đoan chắc rằng chàng có thể để xua tan những nghi ngờ đó, để cho nàng thấy vô căn cứ của chúng cũng như chân thành của chàng đối với nàng. Điều làm chàng bồn chồn nhất chính là có mặt của Zaccaria, cuối cùng hầu tới sau khi khiến chàng phải chờ lâu đến vậy, điều này chứng tỏ tin tức mà mang theo hẳn phải vô cùng quan trọng. Từ giả thiết này có thể đoán được Gian Maria có thể hành động bất cứ lúc nào, và đó là hành động của kẻ bất chấp tất cả, được ăn cả ngã về .

      Lúc này, đám thủ hạ của Fortemani cũng khỏi thấy buồn nản lo ngại trước việc Francesco bị bắt, đồng thời chúng cũng giấu giếm thái độ bất bình với Valentina, người ra mệnh lệnh . Bàn tay cứng rắn của chàng siết chặt chúng thành khối, tỉnh táo của chàng – mà chúng tận mắt được chứng kiến – đem lại cho chúng lòng can đảm. Chàng là thủ lĩnh cho thấy mình có phẩm chất của người chỉ huy, và chính từ tin tưởng vào người như thế nên chúng sẵn sàng tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào của chàng. Bây giờ chúng có ai? Fortemani cũng chỉ là hạng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tình cờ được cử lên cầ đầu chúng. Gonzaga chỉ là tay chơi tốt mã mà những trò lố bịch chỉ làm chúng phì cười còn tính khôn ranh làm chúng khinh bỉ; còn Valentina, cho dù cũng khá can đảm và kiêu hãnh, cũng chỉ là bé chẳng hiểu biết mấy về đời, và còn biết ít hơn về trận mạc, nếu làm theo mệnh lệnh của người đó chẳng gì khác hơn tự sát.

      Lúc này ai trong đám lính cảm thấy hơn những điều này bằng chính Ercole Fortemani. Chưa bao giờ lão làm gì cách miễn cưỡng hơn là thi hành lệnh giam Francesco, và khi lão nghĩ tới những hậu quả có thể xảy ra tiếp theo, nỗi khiếp đảm của lão thể kìm được nữa. Lão dần trở nên kính phục, và theo cách thô thiển của lão, thậm chí quý mến chàng trấn thủ uy nghiêm, và từ khi biết được thân phận của chàng, đúng vào lúc phải bắt chàng, lòng ngưỡng mộ của lão gần đến chỗ tôn thờ vị chỉ huy mà tên tuổi đối với những kẻ theo võ nghiệp ở Italia chẳng khác gì tên vị thần hộ mạng.

      Để đảm bảo giám sát chặt tù nhân, Gonzaga, lúc này nghiễm nhiên lấy lại quyền chỉ huy ở Roccaleone, lệnh cho lão phải qua đêm ở tiền phòng bên ngoài phòng ngủ của Francesco. Lão thực thi mệnh lệnh thậm chí còn mẫn cán quá mức bằng cách có mặt phần lớn buổi tối trong chính căn phòng của chàng Bá tước.

      “Ngài chỉ cần tiếng thôi,” lão hộ pháp thề, như thể để cho Francesco thấy được những gì lão thực cảm thấy, “ lâu đài là của ngài. Chỉ cần ngài ra lệnh tiếng, bọn thủ hạ của tôi tuân lệnh ngài lập tức, và ngài có thể làm bất cứ điều gì ngài muốn tại Roccaleone.”

      “Ông bạn quả là tên phản bội khốn kiếp,” Francesco cười vào mặt lão. “ lẽ ông bạn quên mình phục vụ ai? Quên chuyện đó , Ercole. Nhưng có chuyện ta rất biết ơn nếu ông bạn giúp ta, hãy để ta được gặp Zaccaria – người mang thư đến Roccaleone tối hôm nay ấy.”

      Ercole liền tuân theo lời chàng. may là Zaccaria biết đầy đủ nội dung bức thư mà mang theo, vì được Fanfulla dặn dò kỹ phòng khi bất đắc dĩ phải hủy bức thư vì lý do an toàn – giải pháp mà lúc này hầu cay đắng tự trách mình thực . Vậy là, từ Zaccaria, Francesco nắm được tất cả những gì chàng muốn biết, và vì những thông tin này lại lần nữa khẳng định lo ngại của chàng rằng Gian Maria thể trì hoãn hành động lâu hơn nữa, chàng càng nôn nóng bực dọc trước cảnh bị giam hãm tại.

      Đến lúc tảng sáng, chàng bình tĩnh hơn, và dưới ánh sáng từ ngọn đèn chàng bảo Ercole mang tới, chàng ngồi viết lá thư cho Valentina, lá thư mà chàng nghĩ thuyết phục được nàng tin vào chân thành của chàng. Vì nàng chịu nghe chàng thanh minh, đây là cách duy nhất còn lại. Sau giờ đồng hồ – ánh sáng của ngọn đèn lụi dần như sáng lên trở lại vì lúc này mặt trời bắt đầu mọc – lá thư hoàn tất, chàng Bá tước lại gọi Ercole vào, nhờ lão lập tức chuyển lá thư cho công nương Valentina.

      “Tôi chờ khi công nương từ nhà nguyện quay trở ra,” Ercole trả lời. Lão cầm lấy lá thư và ra. Vừa ló mặt vào sản trong của lâu đài, lão giật mình khi thấy hề lao về phía lão như mũi tên, hồng hộc thở ra hơi, vẻ kích động nét mặt.

      “Nhanh lên, Ercole!” Peppe tóm lấy lão. “ theo tôi.”

      “Quỷ bắt mi , đồ chết tiệt – đâu?” lão hộ pháp gầm lên.

      “Vừa tôi vừa cho lão. được phí thêm khắc nào nữa. có kẻ mưu phản... Gonzaga...” hề thở hổn hển, cùng đường bèn chốt lại: “Lão có chịu ngay bảo?”

      Fortemani chẳng đợi phải giục đến lần thứ hai. Cơ hội tóm được quý ông Gonzaga hào hoa ra tay làm phản là cám dỗ. Vừa khụt khịt vừa thở phì phò – thói nát rượu làm cho lão ít nhiều rệu rã – lão đại úy trâu mộng lôi tuột hề , vừa vừa nghe những lời đứt quãng hề kể giữa hai nhịp thở. Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để mà kể. Peppe thấy quý ngài Gonzaga lén lút mò đến tòa tháp của kho quân bị. Nhìn qua khe cửa gã thấy Gonzaga nhấc cây nỏ từ tường xuống xem xét, đặt xuống bàn rồi ngồi xuống viết.

      “Thế sao?” Ercole hỏi. “Còn gì nữa?”

      “Thế thôi. Tất cả chỉ có vậy,” trả lời.

      “Trời đất quỷ thần ơi!” lão lính đánh thuê rống lên, đứng sựng lại gườm gườm nhìn xuống bạn đồng hành sốt ruột. “Thế mà mi bắt ta cắm đầu cắm cổ chạy như ma đuổi?”

      “Thế còn chưa đủ sao?” Peppe gắt gỏng vặn lại. “Lão có tiếp nào?”

      thêm bước nào nữa,” lão đại úy đáp trả, lúc này bực lắm. “Có phải mi lại định bày trò nhạo ta ? Chuyện mưu phản mà mi vừa la toáng lên là sao?”

      bức thư và cái nỏ!” Peppe, cũng phát điên vì bực bội, kêu lên, mặt mũi cau có lại trước chậm trễ. “Chúa ơi, đời có kẻ nào ngu hơn ! Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ để lên điều gì với cái thứ to lớn nhưng rỗng tuếch mà lão gọi là cái đầu của lão sao? Chẳng lẽ lão quên bằng cách nào lời gạ gẫm thưởng nghìn đồng vàng của Gian Maria tới được Roccaleone hay sao? Buộc vào mũi tên nỏ, đồ ngu ạ! Nhanh chân lên, ta bảo rồi đấy, nếu sau này lão được thừa kế bộ áo hề của ta – bộ đồ duy nhất đời xứng đáng với lão.”

      Trong cơn choáng vì vỡ lẽ, Ercole cũng quên tiệt cả chuyện trừng trị thói hỗn láo của tay hề, lão liền tiếp tục lao còn hối hả hơn, vượt qua khoảng sân ngoài và leo lên cầu thang dẫn lên tường thành.

      “Mi có nghĩ...” lão lên tiếng.

      “Ta nghĩ lão nên chân hơn,” hề thầm, “và kìm bớt hơi thở như bò rống của lão lại, nếu lão muốn bắt quả tang quý ngài Romeo.”

      Ercole nghe lời, tiếp tục im lặng tiến lên nhàng như chú cừu, để hề đứng lại chờ ở cầu thang, lão thận trọng tiến lại gần tòa tháp có kho binh bị. Cẩn thận ghé mắt qua khe cửa, lại gặp may ở chỗ Gonzaga quay lưng về phía mình, lão phát ra rằng lão đến vừa kịp lúc. Gã công tử cúi người xuống, và qua tiếng lạch cạch vọng lại, Ercole có thể đoán ra gã lên dây nỏ. mặt bà mũi tên, thân buộc mảnh giấy.

      nhàng và lặng lẽ, Ercole vòng quanh tòa tháp, và chỉ sau khoảnh khắc lão đẩy tung cánh cửa khóa và lao vào trong.

      tiếng hét kinh hãi vang lên chào mừng lão, Gonzaga liền ngước đôi mắt lạc thần lên nhìn lão, rồi lập tức bật dậy. Rồi, khi nhận ra kẻ mới xuất là ai, gã công tử có vẻ lấy lại được chút tự chủ, nhưng cái nhìn trong đôi mắt vẫn đầy lúng túng hoảng hốt, khuôn mặt nhợt nhạt cắt còn giọt máu.

      “Lạy các thánh thần,” gã thở hắt ra. “Ngươi làm ta giật cả mình, Ercole. Ta nghe thấy ngươi tới.”

      Nhưng lúc này vẻ mặt lão hộ pháp khiến Gonzaga chột dạ. Gã vẫn cố gắng tự trấn tĩnh lại, đứng chắn giữa Ercole và chiếc bàn để che giấu mũi tên tai hại vẫn nằm chềnh ềnh bàn, gã hỏi lão đến có việc gì.

      “Lá thư kia ngài vừa viết cho Gian Maria,” câu trả lời cộc cằn, thẳng tuột vang lên, vì Ercole chẳng phải là kẻ quen ám chỉ vòng vo.

      Gonzaga há hốc miệng, môi run rẩy.

      “Cá... cá... ái gì...”

      “Đưa lá thư đó cho tôi,” Ercole lặp lại, bước tới trước mặt gã, với vẻ mặt hung thần đến mức làm tất cả những lời hoạnh họe của Gonzaga vừa đến đầu lưỡi vội trôi tuột trở xuống. Rồi, như con thú cùng đường – ở vị thế đó con chuột cũng trở nên can đảm chứ chẳng gì đến con người – gã liền giơ chiếc nỏ nặng trịch cầm trong tay lên, đứng chắn đường Ercole.

      “Lùi lại!” gã gào lên. “Nếu ta đập vỡ sọ lão ra đấy, có Chúa và các vị Thánh chứng giám.”

      Lão lính đánh thuê cười khùng khục, đồng thời hai tay lão chụp lấy thắt lưng thon gọn của Gonzaga, gã công tử bột lập tức bị nhấc bổng lên. Phát cuồng, gã hạ nỏ xuống như dọa; nhưng gã chỉ đập vào khí. Chỉ nháy mắt sau, Gonzaga bị nện cho bầm giập, gã ngã nhào vào góc tòa tháp.

      Trong cơn cuồng dại đến mức gã cảm thấy sức lực trong người đều bị hút cạn, còn hơi thở như bị rút sạch, Gonzaga lảo đảo cố gắng đứng dậy định lao vào kẻ gây gổ với gã lần nữa. Nhưng Fortemani nhảy bổ vào gã, và bất chấp mọi cố gắng vùng vẫy chống cự của tay công tử, lão đè sấp gã xuống, bẻ gập hai tay gã ra sau lưng rồi nhanh chóng trói nghiến lại bằng sợi thừng lão thấy nằm bên cạnh.

      “Nằm yên, đồ sâu bọ bẩn thỉu!” lão trâu mộng gầm gừ, thở hổn hển sau những nỗ lực cơ bắp vừa phải thực . Rồi lão đứng dậy, cầm mũi tên có buộc lá thư lên, lẩm nhẩm đọc dòng chữ ngoài bìa thư – “Gửi tới đức ông cao quý và hùng mạnh Gian Maria Sforza” – rồi cười khùng khục, nửa khinh miệt nửa nhõm, lão ra ngoài, khóa trái cửa lại.

      Còn lại mình, Gonzaga nằm úp sấp mặt xuống sàn, chỗ lão hộ pháp quật gã xuống, chẳng thể làm gì hơn là rên rỉ và toát mồ hôi lạnh trong cơn tuyệt vọng khốn cùng, trong khi chờ đợi xuất của những người chắc chắn đặt dấu chấm hết cho gã. Giờ đây còn có thể hy vọng khoan hồng kể cả từ Valentina, khi mà tội trạng của gã được viết cặn kẽ đến thế trong lá thư. Trong đó gã cầu Công tước chuẩn bị sẵn sàng vào buổi cầu kinh sáng ngày mai, và đợi cho đến khi Gonzaga vẫy khăn làm hiệu từ mặt thành. Lúc đó Công tước cần lập tức tiến tới phía cánh cửa ngách mà đức ông thấy được mở sẵn, và phần còn lại, Gonzaga hứa với đức ông, dễ như trở bàn tay. Công tước có thể bắt sống cả trại lính đồn trú, lúc đó dự khóa lễ và mang theo vũ khí.

      Francesco đọc lá thư, trong khi Ercole vẫn chực bên cạnh, đôi mắt chàng chợt lóe lên tia sáng bất thường, chàng bật ra tiếng rủa thầm; nhưng cả ánh mắt lẫn câu rủa của chàng đều hề có vẻ độc địa. ý tưởng bất ngờ vừa vụt qua đầu chàng Bá tước, kỳ lạ và hài hước, thế nhưng cũng đầy triển vọng thành công dễ dàng, ý tưởng đó khiến chàng phá lên cười.

      “Gicầu Chúa ban phước lành cho gã ngốc được việc nhất trong tất cả các tên phản bội này!” chàng thốt lên, làm Fortemani kinh ngạc đến mức mồm lão cứ há hốc ra, còn Peppe cũng tròn mắt hiểu gì.

      bạn Ercole thân mến, đây quả là cái bẫy vừa vặn cho ông họ thô lỗ của ta, cái bẫy mà có lẽ tự ta chẳng bao giờ tưởng tượng ra nổi.”

      “Ngài muốn là...?”

      “Hãy đưa lại lá thư này cho gã,” chàng Bá tước ra lệnh, bàn tay giữ bức thư chìa ra run lên vì kích động. “Hãy trả lại lá thư cho , rồi dỗ dành hay đe dọa nếu cần để bắn mũi tên gửi lá thư như trù tính; còn nếu từ chối, ông bạn cứ việc gắn xi lại và tự mình bắn nó gửi . Nhưng chú ý phải để thư đến tay Gian Maria!”

      “Có lẽ tôi hiểu ý ngài lắm?” lão hộ pháp tần ngần hỏi lại.

      “Đâu có đó, ông bạn thân mến. Trước tiên hãy lo liệu chu đáo việc bức thư này như ta . Nghe đây! Tốt nhất hãy với rằng sau khi đọc lá thư, ông bạn đồng ý cùng tham gia làm phản dâng Roccaleone cho Công tước, vì ông bạn sợ số phận chờ đợi bản thân khi lâu đài rơi vào tay Gian Maria. Ép buộc phải hứa hẹn chia chác cho ông bạn khoản tiền thưởng, bắt phải hứa bảo lãnh tính mạng cho ông bạn, hay bịa ra bất cứ thứ hay ho gì khác cũng được; nhưng hãy làm cho tin rằng ông bạn thành , và hãy giục bắn mũi tên quý báu này . Bây giờ khẩn trương lên! Đừng để mất thêm giây phút nào nữa, nếu mọi người từ nhà nguyện quay trở về, và ông bạn mất cơ hội này đấy. Sau đó, hãy quay trở lại đây, và ta cho ông bạn biết ta nghĩ gì trong đầu. Hôm nay chúng ta đêm bận rộn đấy, Ercole, và ông bạn cần phải thả ta ra khi mọi người ngủ say. Bây giờ hãy !”

      Ercole ra, và Peppe, vẫn còn ở lại, liền trút vào tai chàng Bá tước tràng câu hỏi khiến chàng phải trả lời cho đến khi hề biết hết ý định của chàng, và chẳng nể nang gì đến lễ nghi, Peppe bèn thề ngay rằng đời này chẳng thể tìm đâu ra hề khéo pha trò hơn đức ông Bá tước. Đúng lúc này Ercole quay trở lại>

      “Xong rồi chứ? Lá thư được gửi chưa?” Francesco reo lên. Fortemani gật.

      “Tôi với gã vừa thề kết nghĩa em xong. Gã thêm dòng vào bức thư rằng gã thuyết phục được tôi cùng ra tay, và như vậy tôi cũng được hưởng ân xá.”

      “Tuyệt lắm, Ercole.” Francesco hoan hô lão. “Bây giờ đưa trả cho ta lá thư viết cho công nương Valentina. Bức thư đó còn cần thiết nữa. Nhưng đến bốn giờ sáng hãy quay trở lại đây, khi mọi người ngủ say, và dẫn theo cả hai người hầu của ta, Lanciotto và Zaccaria.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Lễ cầu kinh dang dở


      Buổi sáng ngày thứ Tư đó, ngày Lễ Mình Chúa, ngày định mệnh với tất cả những ai có mặt trong câu chuyện này, là buổi sáng mù sương u ám, khí se lạnh bởi làn gió thổi từ biển vào. Chuông nhà nguyện lại rung lên báo hiệu như thường lệ, và những người đồn trú trong lâu đài lại thành kính tới nhà nguyện dự buổi cầu kinh sáng.

      Công nương Valentina có mặt cùng các tùy nữ của nàng, rồi đến các hầu phòng, cuối cùng là Peppe, cố che đậy vẻ bồn chồn sốt ruột bằng khuôn mặt thành kính. Valentina trông rất xanh xao, những quầng thâm xuất quanh mắt nàng là minh chứng của đêm ngủ, và khi nàng cúi đầu xuống cầu nguyện, mấy tùy nữ nhìn thấy nước mắt rơi từng giọt xuống quyển Kinh Thánh đặt trước mặt công nương trẻ. Lúc này thầy Domenico trang trọng bước vào nhà nguyện, chỉnh tề trong bộ áo lễ màu trắng mà Nhà thờ quy định cho ngày Lễ Mình Chúa, theo sau là người phụ lễ mặc áo chùng đen, và buổi lễ bắt đầu.

      Trong số này chỉ có Gonzaga và Fortemani là vắng mặt, ngoài người lính gác và ba người tù, Francesco và hai người hầu của chàng.



      Và như vậy, mặt cúi gằm, toàn thân run lên kích động trước những hành động sắp tới, Gonzaga liền lao lên mặt thành ngay khi thấy mọi người vào cả trong nhà nguyện. Người lính canh ngày hôm đó vẫn lại là chàng trẻ tuổi tu sĩ hụt Aventano, người đọc lá thư Gian Maria gửi Gonzaga cho đám lính nghe. Chuyện này cũng được tay công tử bột coi như điềm lành nữa. Nếu trong đám lính đồn trú của Roccaleone có ai đó Gonzaga cảm thấy có thể hạ được, đó chỉ có thể là Aventano.

      Làn sương mù nhanh chóng loãng dần ra, và có thể nhìn thấy miền đồng bằng xa tới hàng dặm. Từ trong trại, Gian Maria trông thấy những dáng người hối hả chạy chạy lại, chuyện bình thường vào lúc sớm sủa như thế. Những kẻ vây thành đợi ám hiệu của gã.

      Gonzaga đến gần chàng lính canh trẻ tuổi, càng lúc càng thấy căng thẳng khi giờ phút hành động đến gần. Gã rủa thầm Fortemani, lão hộ pháp ích kỷ chối phắt chịu động tay động chân gì trong việc thu xếp đưa Gian Maria vào lâu đài. Đáng ra chuyện này để Fortemani làm chắc ăn hơn gã nhiều. Gã cũng cố dùng lý lẽ này thuyết phục, nhưng lão lính đánh thuê chỉ nhăn mặt lắc đầu. Phần tiền thưởng lớn hơn chui vào túi Gonzaga, vậy gã cũng cần gánh lấy phần nặng hơn. Thế mới công bằng, lão bợm già lý luận; và trong khi Gonzaga ra tay, lão canh chừng cửa nhà nguyện để gã bị quấy rầy. Thế là Gonzaga buộc phải thân mình xử trí tay lính canh.

      Gã cất tiếng chào chàng bằng giọng tuy có hơi run nhưng khá là vui vẻ, và lấy làm nhõm khi thấy tay lính canh mặc áo giáp. Ý định ban đầu của gã là tìm cách thuyết phục, dùng lợi nhử để tay lính canh về hùa với mình; nhưng lúc này, khi khoảnh khắc hành động đến, gã dám mở mồm ra dụ dỗ. Gã biết khơi mào vụ chiêu dụ này sao cho ổn, đông thời cũng lo tay lính canh nổi đóa lên cho gã nhát kích phiền. Gã chẳng thể biết rằng Aventano được Ercole báo trước là tay công tử tìm cách mua ch ta cần phải mau mắn chấp nhận. Ercole chọn chàng này trực canh vì đây là chàng trai thông minh, và sau khi cho chàng hiểu những gì xảy ra, đồng thời hứa hẹn khoản thưởng hậu nếu ta sắm vai cho đạt, Aventano sẵn sàng chờ đợi. Nhưng Gonzaga, chẳng hề biết gì về chuyện vừa kể , vào phút cuối cùng từ bỏ ý định tìm cách mua chuộc – ý tưởng mà chính Ercole thổi vào tai gã, và về phần mình gã cũng hứa với Ercole làm đúng như vậy.

      “Đức ông thấy lạnh ư?” chàng trai trẻ kính cẩn hỏi thăm, vì để ý thấy Gonzaga khẽ rùng mình.

      buổi sáng lạnh lẽo làm sao, Aventano nhỉ,” tay công tử cười tươi rói đáp lại.

      “Quả có thế , nhưng mặt trời cũng bắt đầu ló dạng rồi. ấm lên ngay thôi.”

      “Đúng thế,” Gonzaga lơ đãng đáp, vẫn tiếp tục đứng sát cạnh người lính canh, bàn tay gã, giấu dưới chiếc áo choàng đỏm dáng bằng nhung xanh, run run nắm lấy chuôi con dao găm mà vẫn chưa dám rút ra. Gã chợt nghĩ thời gian còn nhiều, và đến lúc phải dứt khoát ra tay. Thế nhưng Aventano là chàng trai trẻ vạm vỡ, và nếu nhát đâm trộm của gã thành công, tính mạng của gã nằm trong tay tên lính. Nghĩ đến đó gã lại rùng mình ớn lạnh, mặt xám ngoét. Gã lùi lại bước, rồi bất chợt trong đầu gã nảy ra xảo kế. Gã vụt kêu lên thất thanh.

      “Cái gì thế kia?” gã thảng thốt, nhìn chằm chằm xuống phía dưới thành.

      Trong nháy mắt Aventano lao đến cạnh gã, vì giọng của gã nghe rất khẩn cấp – cái giọng mà trong trạng thái của gã lúc này chẳng khó nhọc gì cũng giả vờ được.

      “Có chuyện gì thế, thưa ngài?”

      “Dưới kia,” Gonzaga kêu lên, giọng kích động. “Đó, chỗ khe nứt đó. Ngươi thấy gì sao?” rồi gã giơ tay chỉ xuống mặt đất>

      “Tôi có thấy gì đâu, thưa ngài.”

      “Nó giống như tia sáng vàng nhấp nhánh ấy. Cái gì ở phía dưới vậy nhỉ? Ta thề rằng có chuyện ám muội phản trắc. Thử quỳ xuống, và nhìn kỹ xem có thấy gì .”

      Liếc cái nhìn băn khoăn về phía khuôn mặt trắng bệch nhăn nhó của tay công tử, chàng trai trẻ xấu số cúi người nằm bò xuống theo lệnh gã. Cuối cùng – tội nghiệp lính! – chàng cũng chẳng thông minh như Fortemani nghĩ.

      có gì đâu, thưa ngài,” trả lời. “Mạch vữa bị nứt thôi. Nhưng... Á!”

      Cuống lên vì lo sợ, Gonzaga rút dao ra đâm thẳng vào giữa tấm lưng to rộng của Aventano. Hai cánh tay chàng xấu số choãi ra, rồi thở hộc ra tiếng, lính gục sấp mặt xuống nằm thẳng đờ nền đá.

      Đúng lúc đó những đám mây bầu trời dãn dần ra, mặt trời ló dạng trong vầng hào quang chói lọi. cao, chú chim bất chợt cất tiếng hót.

      Trong khoảnh khắc, kẻ sát nhân đứng đờ ra như hóa đá bên xác nạn nhân, đầu gã cúi gằm xuống như kẻ đợi ăn đòn, khuôn mặt xám ngắt như tro, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, miệng co rúm lại đầy vẻ gớm ghiếc. cơn ớn lạnh kéo đến khiến gã rùng mình. Đây là lần đầu tiên trong đời gã giết người, và xác chết dưới chân khiến gã quay cuồng khiếp đảm. Cho dù để đổi lấy vương quốc – cho dù để đổi lấy cứu rỗi linh hồn đốn mạt khỏi bị ngọn lửa vĩnh cửu của địa ngục trừng phạt vì tội ác gã vừa gây ra – gã cũng lấy đâu đủ can đảm để rút con dao ra khỏi lưng chàng trai xấu số gã vừa sát hại. Bật ra thanh gần giống như tiếng thét hãi hùng, gã quay người , bỏ chạy khỏi nơi gã vừa gây tội ác như bị ma đuổi. Nghẹn thở vì khiếp hãi, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhớ những việc cần phải làm, gã dừng lại giây lát tường thành, rút chiếc khăn tay ra vẫy, rồi lao xuống cầu thang, chạy về phía cánh cửa ngách.

      Bằng những ngón tay run rẩy, gã mở khóa cửa rồi đẩy rộng nó ra cho Gian Maria và người của Công tước, những kẻ này sau khi nhận được ám hiệu của gã, hối hả lao tới mang theo chiếc cầu tạm làm bằng những thân cây thông mà chúng vội vã chuẩn bị ngày hôm trước. Chiếc cầu tạm, với trợ giúp ít nhưng làm náo động nhiều của Gonzaga, được bắc qua hào nước. tên lính lao nhanh qua cầu, giúp Gonzaga cùng buộc chặt đầu cây cầu lại.

      lát sau Gian Maria và Guidobaldo đặt chân lên mảnh sân phía trong lâu đài, theo sau họ là gần như toàn bộ trăm lính mà Gian Maria mang theo cho cuộc vây hãm. Đó cũng chính là điều Francesco tự tin tiên đoán, chàng biết quá rằng ông họ của mình phải loại người chấp nhận bất cứ rủi ro nào.

      Công tước Babbiano, khuôn mặt biến dạng hẳn dưới hàm râu đỏ quạch đâm tua tủa – để tuân theo lời thề của mình mà giờ đây Công tước phải mang khuôn mặt tròn vành vạnh bộ râu hai tuần nay chưa cạo – quay về phía Gonzaga.

      “Ổn cả chứ?” đức ông hỏi, với giọng khá thân mật, trong khi Guidobaldo khinh khỉnh nhìn tay công tử bột.

      Gonzaga cam đoan với hai Công tước rằng mọi chuyện đều được tiến hành êm thấm hề làm đánh động những người trong lâu đài cầu nguyện. Đến lúc này, tự cho mình được đảm bảo an toàn, kiểu cách kiêu căng tự phụ thường ngày lại bắt đầu quay trở lại với gã.

      “Đức ông có thể tự chúc mừng mình,” gã cười tươi rói, đánh bạo lên tiếng với Guidobaldo, “vì nuôi dạy cháu trở thành con chiên ngoan đạo.”

      “Ngươi mà dám lên tiếng với ta ư?” Công tước Urbino lạnh lùng lên tiếng. “Ta nghĩ điều đó cần diễn ra thêm lần nữa đâu.”

      Trước cái nhìn khinh ghét khuôn mặt điển trai của Công tước, Gonzaga im tịt. Gian Maria phá lên cười trước vẻ khúm núm của gã.

      “Chẳng lẽ tôi phụng Công tước trung thành hay sao?” gã tay chơi thẽ thọt hỏi.

      tên phụ bếp hay tên chăn ngựa của ta cũng trung thành kém ngươi, mà thậm chí còn biết tự trọng hơn ngươi,” ngài Công tước ngạo mạn trả lời. “Thế nhưng có kẻ nào trong số chúng dám bỡn cợt ta quá giới hạn như vậy.” Đôi mắt của ông lộ vẻ đe dọa khiến Gonzaga hoảng hồn bật lùi trở lại, nhưng Gian Maria vỗ lén vai gã ra điều thân mật.

      “Đừng lo lắng gì cả, bạn Juda,” đức ông bật cười, khuôn mặt trắng nhợt nở nụ cười nhăn nhở, “ta thu xếp chỗ ở cho bạn ở Babbiano, cả công việc nữa, nếu bạn làm ăn cũng khá như chuyện này vậy. Lại đây nào, người của ta có mặt đầy đủ. Chúng ta hãy khẩn trương lên nhân lúc bọn họ còn mải cầu kinh. Nhưng chúng ta được quấy rầy họ,” đức ông tiếp với vẻ nghiêm trang. “Ta để mình mắc tội báng bổ thánh thần. Chúng ta nấp bên ngoài đợi họ.”

      Rồi đức ông Công tước phá lên cười vui vẻ, vì lúc này ngài cực kỳ cao hứng, và sau khi ra lệnh cho Gonzaga dẫn đường, ngài theo sau gã, với Guidobaldo sát bên cạnh. Cả toán người vượt qua khoảng sân, nơi thủ hạ của Công tước dàn hàng sẵn sàng, vũ trang đến tận răng, và khi đến trước cánh cửa vòm dẫn vào khoảng sân phía trong, họ dừng lại đợi Gonzaga mở cửa.

      Tay công tử bỗng chốc đứng nhìn chết trân. Đoạn gã quay sang phía hai ông Công tước, vẻ mặt đầy khiếp đảm. Hai đầu gối gã run bần bật.

      “Cửa bị khóa mất rồi,” gã run rẩy cất tiếng thông báo.

      “Hẳn khi vào chúng ta gây ra quá nhiều tiếng động,” Guidobaldo đoán, “và họ bị đánh động.”

      Cách giải thích này làm Gian Maria trở nên lo lắng cũng được trấn an trở lại. Đức ông quay lại rủa sả đám lính.

      “Lại đây, mấy người các ngươi, Công tước nghiêm giọng ra lệnh. “Phá cánh cửa này ra cho ta. Thề có Đức Chúa Cha! Lũ ngốc này cho rằng kìm chân ta lại dễ dàng như thế sao?”

      Cánh cửa bị phá bung, và tất cả lại tiếp tục tiến lên. Nhưng chỉ được năm sáu bước, vì ở cuối đoạn hành lang ngắn đó họ lại gặp cánh cửa khóa trái nữa cản đường. Lần này cũng vậy, họ phá cửa để qua, Gian Maria ngớt lời nguyền rủa vì chậm trễ. Thế nhưng khi cửa phá xong chính Công tước lại chẳng hề có vẻ hăng hái muốn xông lên đầu tiên.

      Trong khoảng sân thứ hai, đức ông chắc mẩm thế nào họ cũng gặp phải lính của Valentina đợi sẵn. Vì thế ngài ra lệnh cho thủ hạ tiếp tục tiến lên, còn mình ở lại cùng với Guidobaldo cho đến khi ngài được thông báo rằng cả khoảng sân thứ hai cũng vắng tanh bóng người.

      Lúc này cả gần trăm tên lính thủ hạ của Công tước đều tập hợp để sẵn sàng đè bẹp hai chục lính của công nương Valentina; và Guidobaldo – bất chấp can ngăn của Gian Maria – lạnh lùng tiến thẳng tới cửa nhà nguyện.

      Bên trong nhà nguyện khóa lễ sáng bắt đầu. Thầy Domenico đứng dưới chân bệ thờ đọc xong bài kinh xưng tội, giọng đọc trầm trầm của thầy được đáp lại bằng giọng cao vút của người phụ lễ. lúc bài Thánh Kinh được đọc chú ý của mọi người bị hút cả về phía những tiếng bước chân tiến gần đến cửa nhà nguyện pha lẫn tiếng lanh canh của kim loại va chạm vào nhau. Cả đám lính dự lễ cùng đồng loạt đứng dậy, hoảng hốt lo rằng bị bán đứng, và nguyền trời rủa đất – bất chấp nơi linh thiêng chúng đứng – vì cả bọn đều chẳng ai có vũ khí bên mình.

      Rồi cánh cửa bật mở, những bậc thang dẫn xuống nhà nguyện vang lên tiếng bước chân của những người mặc giáp lạ mặt, và mọi con mắt đều dồn về phía những người này, kể cả đôi mắt của thầy Domenico, người vừa lẩm bẩm xong câu “Xin Chúa hãy rủ lòng thương” cuối cùng bằng giọng run bần bật.

      tiếng thở phào nhõm, theo sau là tiếng kêu giận dữ của Valentina, vang lên khi họ nhận ra những người mới tới là ai. đầu nhóm này là Bá tước Aquila, giáp trụ chỉnh tề, gươm đeo bên hông, dao găm ở thắt lưng, chiếc mũ trụ được kẹp vào người bằng cánh tay trái. Sau lưng chàng là thân hình hộ pháp của Fortemani, khuôn mặt to bè đỏ phừng phừng vẻ kích động lạ thường, chiếc áo chẽn bằng da mặc phủ ra ngoài áo giáp, cũng được vũ trang bằng gươm và dao găm, chiếc mũ chiến sáng bóng cầm tay. Cuối cùng là Lanciotto và Zaccaria, cả hai đều được vũ trang đầy đủ.

      “Các người là ai mà dám đến ngôi nhà của Chúa làm gián đoạn buổi cầu nguyện thiêng liêng này?” lão tu sĩ cất giọng trầm trầm thốt lên.

      “Kiên nhẫn chút nào, thưa cha đáng kính,” Francesco bình thản trả lời. “Hoàn cảnh chính là lời biện hộ cho chúng tôi.”

      “Thế này nghĩa là sao, Fortemani?” Valentina ngạo nghễ lên tiếng hỏi, đôi mắt giận dữ của thiếu nữ nhìn thẳng vào lão đại úy, hoàn toàn để ý đến chàng Bá tước. “Cả ngươi cũng phản lại ta sao?”

      “Thưa công nương, chuyện này có nghĩa là,” lão hộ pháp trả lời, “con chó cảnh của công nương, quý ông Gonzaga, ngay trong lúc này mời Gian Maria và thủ hạ của y vào Roccaleone qua đường cửa ngách đấy ạ.”

      tiếng kêu kinh hãi đồng loạt thoát ra khỏi lồng ngực đám lính, nhưng lập tức được Francesco dập tắt bằng cách giơ bàn tay găng sắt lên ra hiệu im lặng.

      Valentina bối rối nhìn vào Fortemani, rồi đột nhiên, như bị lôi kéo bởi sức mạnh vô hình còn mạnh mẽ hơn cả ý chí của chính bản thân, đôi mắt nàng bất giác quay sang phía chàng Bá tước. Chàng lập tức bước lên, cúi đầu trang trọng trước mặt nàng.

      “Thưa công nương, lúc này phải là thời điểm để giải thích. Hành động là cần thiết, và ngay lập tức. Tôi sai khi với công nương thân phận của mình trước khi công nương tự khám phá ra theo cách đáng buồn như vậy, và lại với giúp đỡ của kẻ phản bội duy nhất Roccaleone từng chứa chấp, Romeo Gonzaga – kẻ mà như Fortemani vừa cho công nương , trong lúc này đây rước họ tôi và chú công nương vào lâu đài. Nhưng tôi xin công nương, vì lợi ích của chính mình, đừng bao giờ tin rằng có mặt của t ở đây có mục đích nào khác hơn là để phụng công nương, hoặc rằng tôi tìm cách, như người ta với công nương, thủ lợi từ cuộc bao vây này.”

      Nàng quỳ sụp xuống, hai bàn tay chắp lại, bắt đầu cầu khẩn Đức Mẹ đồng trinh, tin rằng với nàng mọi chuyện thế là hết, vì giọng quả quyết của chàng cho phép nàng nghi ngờ, và chàng vừa rằng Gian Maria tiến vào lâu đài.

      “Kìa công nương,” chàng kêu lên, khẽ đặt tay lên vai nàng, “hãy để những lời cầu nguyện của công nương đợi thêm chút nữa, khi chúng có thể trở thành những lời tạ ơn. Hãy nghe tôi . Nhờ có cảnh giác của Peppe, tâm hồn trung hậu của cậu ta bao giờ mất niềm tin vào tôi hay tin rằng tôi là tên đê tiện, chúng tôi – Fortemani và tôi – biết được mưu Gonzaga chuẩn bị từ hôm qua. Chúng tôi phác ra kế hoạch của mình và tiến hành đầy đủ những chuẩn bị cần thiết. Khi quân lính của Gian Maria tiến vào, chúng thấy cửa ngoài bị khóa trái và bị chặn lại, như thế chúng ta có thêm thời gian trước khi chúng phá được cửa. Thủ hạ của tôi, như công nương có thể quan sát, ngay lúc này chặn cửa nhà nguyện lại để tạo ra thêm chướng ngại nữa. Bây giờ, trong lúc đối phương mắc kẹt, chúng ta cần hành động gấp. ngắn gọn lại, nếu công nương tin tưởng chúng tôi, chúng tôi đưa công nương thoát khỏi đây, vì bọn người chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng cho việc này từ tối hôm qua.”

      thiếu nữ nhìn chàng bằng đôi mắt ứa lệ, khuôn mặt nàng cúi xuống nặng trĩu lo âu. Rồi nàng đưa hai tay lên trán, cử chỉ thể tuyệt vọng đến cùng cực.

      “Nhưng chúng đuổi theo chúng ta,” nàng than.

      đâu,” chàng mỉm cười trả lời. “Chuyện đó chúng tôi cũng lo đâu vào đấy rồi. Nhanh lên, công nương, thời gian gấp lắm.”

      Trong giây lát nàng nhìn đăm đăm vào chàng, rồi gạt những giọt lệ che mờ đôi mắt mình, nàng đặt tay lên vai chàng, cứ đứng yên như thế trước mặt tất cả mọi người, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt bình thản của chàng.

      “Làm sao tôi có thể biết những gì ngài là đúng – rằng tôi có thể tin ngài?” nàng hỏi, nhưng giọng của nàng phải là giọng của người đòi hỏi những bằng chứng thể phủ nhận trước khi thực tin tưởng.

      “Lấy danh dự và danh hiệu hiệp sĩ của mình,” chàng trả lời, giọng vang lên lanh lảnh, “tôi xin thề ở đây, trước bàn thờ Chúa, rằng mục đích của tôi – mục đích duy nhất – , luôn là phụng công nương, công nương Valentina.”

      “Tôi tin ngài,” nàng kêu lên, rồi nức nở: “Tha thứ cho em, Francesco, và xin Chúa hãy tha thứ cho con vì thiếu lòng tin vào chàng.”

      Chàng khẽ thầm tên nàng bằng giọng ngọt ngào khiến trái tim nàng ngập tràn hạnh phúc, đôi mắt nâu lại bùng sáng lên can đảm.

      “Lại đây nào, quý vị!” chàng Bá tước hô lớn, với vẻ khẩn trương đột ngột khiến tất cả mọi người đều hối hả tuân theo. “Thầy Domenico đáng kính, bây giờ hãy vứt chiếc áo lễ lụng thụng của thầy sang bên và vén cao vạt áo chùng lên. phải leo trèo đấy. Hai người lại đây, đẩy bậc cấp của bàn thờ sang bên. Tối qua người của tôi và tôi tháo rời các bản lề cũ của nó ra rồi.”

      Họ nâng bậc cấp lên, khoảng trống bên dưới để lộ cầu thang dẫn xuống tầng ngầm của lâu đài.

      Lần lượt, họ khẩn trương xuống cầu thang nhưng hề hoảng loạn, dưới hướng dẫn của Francesco, và khi người cuối cùng xuống cầu thang, chàng cùng với Lanciotto, được những người ở phía dưới giúp đỡ bằng cách nắm lấy sợi thừng chàng ném xuống, từ từ kéo bậc cấp trở về chỗ cũ từ phía dưới, và như vậy còn dấu vết nào lưu lại để lộ ra con đường rút lui của họ nữa.

      Ớ phía dưới, Fortemani, đầu dẫn đường cùng với sáu tên thủ hạ của lão, tiến lên mở khóa cánh cửa ngách ở cuối đường hầm; chiếc cầu ván dự bị sẵn trong đường hầm lập tức được bắc ngang qua con hào, ở vị trí này là dòng nước chảy xiết sủi bọt gầm thét.>

      Fortemani là người đầu tiên xuống chiếc cầu ván hơi dốc đó, và sang đến bờ bên kia, lão liền buộc chặt đầu cầu phía dưới lại.

      Tiếp theo là tá lính, lần lượt qua cầu theo lệnh của Francesco, những người này được trang bị những chiếc kích mà chàng để sẵn trong đường hầm từ tối hôm trước. Chỉ sau tiếng ra lệnh, bọn lính lặng lẽ nhanh chóng băng qua cầu. Sau đó đến lượt đám phụ nữ, rồi đến những người còn lại.

      Cho đến lúc này họ vẫn thấy bóng dáng nào của kẻ thù; thậm chí cả tên cảnh giới cũng , vì tất cả đám thủ hạ của Gian Maria đu bị hút cả vào việc sục sạo trong lâu đài. Cứ như thế họ rời khỏi Roccaleone, băng qua chiếc cầu tạm vượt sang những trảng cỏ vui mắt nằm ở phía Nam lâu đài. Francesco là người cuối cùng băng qua chiếc cầu tạm sau khi khóa trái chiếc cửa ngách sau lưng chàng, lúc này Fortemani cùng tá thủ hạ khuất hẳn, hướng về phía cổng chính của lâu đài. Sau khi ra đến bên ngoài, với giúp sức của sáu gã vạm vỡ, cả đám lôi tuột chiếc cầu tạm ra phía ngoài. Đoạn họ khiêng nó xa bờ hào thêm vài thước rồi đặt xuống trảng cỏ. Bật cười sảng khoái, Francesco bước lại bên Valentina.

      “Chúng phải vắt óc ra tự hỏi làm thế nào chúng ta ra ngoài được,” chàng reo lên, “và chúng buộc phải cho rằng tất cả chúng ta đều là những thiên thần có đôi cánh mọc ra từ dưới áo giáp. Chúng ta để lại cho chúng lấy chiếc thang hay mẩu thừng nào ở Roccaleone để chúng có thể đuổi theo chúng ta, cho dù có phát chúng ta biến mất bằng cách nào. Nhưng thôi, Valentina dấu của tôi, vở hài kịch mới bắt đầu thôi. Hẳn lúc này Fortemani cũng dời chiếc cầu mà ngài Công tước cùng thủ hạ dùng để tiến vào lâu đài, và có thể lão cũng hạ nhóm lính gác được để lại canh trại rồi, chúng ta nhốt đức ông cao quý và hùng mạnh Gian Maria trong chiếc bẫy chặt chẽ nhất loài người từng phát minh ra.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Roccaleone thất thủ


      ánh mặt trời ấm áp của buổi sáng tháng Năm, Francesco cùng đám lính của chàng phấn khởi bắt tay vào làm chủ doanh trại của các Công tước, và việc đầu tiên cần phải làm là vũ trang cho những người lính tay rời lâu đài. Vũ khí chẳng thiếu, và họ cứ thế mặc sức xoay xở tùy theo ý thích, chỗ này người ướm thử áo giáp, chỗ kia gã loay hoay đội chiếc mũ sắt lên đầu.

      Chỉ có đúng ba tên lính được lưu lại để canh trại, và cả bọn bị Fortemani cùng hai tay thủ hạ của lão bắt sống, trong khi đám lính còn lại ra tay chuyển chiếc cầu tạm mà đám quân bao vây dùng để vào lâu đài chỗ khác. Và cánh cửa ngách cạnh cầu treo giờ đây mở thẳng ra dòng nước ào ào chảy xiết mà hẳn là chẳng ai dám liều mạng bơi qua.

      Lúc này, Gian Maria cũng vừa xuất khung cửa, mặt đỏ phừng phừng tức tối, sau lưng đức ông lô nhô đám lính gào thét chia sẻ cơn điên tiết của chủ nhân khi phát ra mình bị mắc bẫy.

      Đứng bên cạnh lều, lúc này Valentina và các tùy nữ của nàng đứng đợi xem kết quả của cuộc đàm phán dường như sắp bắt đầu. Đám lính đánh thuê bạn rộn xúm lại quanh các khẩu đại bác của Gian Maria, và dưới chỉ huy của Francesco, chúng hì hục đẩy các khẩu pháo chĩa về phía cầu treo của lâu đài.

      Bên trong lâu đài, tràng hò hét vang lên. Cả đám người xúm xít bên cánh cửa ngách biến mất, và chỉ loáng sau xuất mặt lũy, và đoán ra ý định của đối phương, Francesco cười khùng khục thành tiếng. Hẳn bọn chúng nghĩ ngay đến những khẩu đại bác được dàn ra tường thành, và chạy tới định sử dụng dàn pháo làm cảnh này tấn công đội quân bé của Valentina. Hết khẩu này đến khẩu khác được thử, cuối cùng tràng nguyền rủa bực bội cáu tiết vang lên khi đám lính nhận ra chúng bị mắc lỡm bởi những họng súng rỗng tuếch này trong suốt tuần vừa qua. Tiếp đến là khoảng im lặng, kết thúc bằng hồi kèn hiệu.

      Trả lời tín hiệu muốn đàm phán, Francesco tiến lại gần lâu đài lưng trong những con ngựa của Gian Maria, sau khi dặn dò vài câu Fortemani mà chàng để lại chỉ huy dàn đại bác, Lanciotto và Zaccaria hộ tống chàng, cả hai ngươi cũng cưỡi ngựa như chàng, mỗi người được trang bị khẩu sủng hỏa mai nạp đ>

      Chàng dừng cương dưới chân tường thành Roccaleone, cười thầm trước cảnh đổi vai kỳ quái tại. Lúc chàng dừng ngựa – đầu vẫn đội mũ trụ nhưng mảnh giáp che mặt được cất cao lên – xác người bị lẳng từ mặt thành xuống rồi chìm nghỉm dưới dòng nước sủi bọt dưới hào. Đó là thi thể của Aventano, Gian Maria hống hách ra lệnh cho đám thuộc hạ vứt lập tức cho khuất mắt ngài.

      “Ta muốn chuyện với công nương Valentina della Rovere,” ngài Công tước lên cơn khùng gào tướng lên.

      “Ngài có thể với tôi, Gian Maria,” Francesco trả lời dõng dạc. “Tôi là đại diện của công nương, cũng từng là trấn thủ Roccaleone.”

      “Ngươi là ai?” Công tước quát hỏi, khỏi sững sờ khi nhận ra quen thuộc trong giọng giễu cợt đó.

      “Francesco del Falco, Bá tước Aquila đây.”

      “Chúa ơi! Là mi ư?”

      là thời đại của những chuyện thần tiên đúng nào?” Francesco phá lên cười. “ họ thân mến, chọn mất gì đây – vợ hay công quốc?”

      Cơn căm giận khiến Gian Maria đứng như trời trồng cấm khẩu hồi lâu. Rồi đức ông quay sang Guidobaldo thầm gì đó; nhưng Guidobaldo, lúc này có vẻ rất chú ý đến chàng hiệp sĩ ở phía dưới, chỉ khẽ nhún vai.

      “Ta mất gì hết, quý ngài Francesco ạ,” Công tước gào lên. “ gì hết, có Chúa chứng giám!” đức ông thét lớn. “ gì hết, ngươi nghe chưa?”

      “Tôi đâu có điếc,” chàng Bá tước trả lời tỉnh bơ, “nhưng ngài lầm lớn đấy. Ngài phải từ bỏ trong hai thứ tôi , và việc là do chính ngài quyết định. Bây giờ vận may quay lưng lại với ngài rồi, Gian Maria, và ngài đành phải trả giá thôi.”

      “Nhưng chẳng lẽ ta có quyền gì trong chuyện định đoạt số phận cháu của mình sao?” Guidobaldo kiêu hãnh lạnh lùng lên tiếng. “ lẽ, thưa ngài Bá tước, ngài lại có quyền tự quyết định rằng họ ngài có được phép cưới cháu ta hay ?”

      “Hiển nhiên là tôi có quyền đó rồi. Ông họ thân mến của tôi cứ việc cưới cháu ngài nếu ông ta muốn, nhưng nếu thế ông ta còn là Công tước nữa. thực tế, lúc đó ông ta chỉ là tên hành khất hơn kém, chẳng có chức tước địa vị nào, ấy là nếu cho rằng dân chúng Babbiano làm phúc cho cái đầu của ông ta được ở yên chỗ của nó nay; trong khi đó tôi, nếu phải là ông Công tước chiếc ngai mọt cập kênh, ít nhất cũng là Bá tước có lãnh địa đàng hoàng, nhưng được chăm lo bảo vệ chu đáo, và chẳng bao lâu nữa trở thành Công tước nếu Gian Maria từ chối chịu nhường cháu ngài lại cho tôi. Vậy là nếu ông họ tôi cứ khăng khăng cưới cháu ngài cho bằng được, liệu ngài có thể chấp nhận để cháu mình làm vợ kẻ hành khất lang thang hay cái xác đầu hay ?”

      Khuôn mặt Guidobaldo dường như biến sắc, đôi mắt ông nhìn chăm chăm với vẻ tò mò vào gã Công tước mặt trắng bệch đứng cạnh.

      “Vậy ra ngài là đối thủ tranh giành bàn tay của cháu tôi, thưa ngài Bá tước?” ông lên tiếng hỏi bằng giọng lạnh lùng hơn cả.

      “Quả có thế , thưa đức ông,” Francesco bình thản trả lời. “Tình thế lúc này như sau: nếu Gian Maria có mặt ở Babbiano sáng ngày mai, ông ta bị mất vương miện Công tước, và vương miện này được chuyển giao cho tôi theo lời thỉnh cầu của dân chúng; nhưng nếu ông ta rút lại lời cầu hôn với công nương Valentina và nhường chỗ cho tôi, tôi quay về lãnh địa của mình ở Aquila, bao giờ quấy rầy Babbiano nữa. Nếu ông ta từ chối, và khăng khăng bám lấy cuộc hôn nhân mà công nương Valentina căm ghét, người của tôi giam chân ông ta ở đây cho đến khi là quá muộn để ông ta quay trở về công quốc của mình nhằm cứu lấy vương miện. Trong cùng thời gian, tôi thẳng tới Babbiano thay ông ta, và – cho dù tôi luôn cảm thấy bất đắc dĩ khi phải diễn vai Công tước – tôi chấp nhận ngai vàng để làm dịu bất bình của dân chúng. Đến lúc đó ông ta cứ việc xoay xở thuyết phục đức ông tác thành cho cuộc hôn nhân của ông ta.”

      Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời mình Guidobaldo phạm phải cử chỉ khiếm nhã. Ông phá lên cười – tiếng cười đầy thích thú, hồ hởi khiến Gian Maria như bị dao cắt vào tim.

      “Biết sao bây giờ nhỉ, ngài Bá tước,” ông đáp, “ta đành phải thừa nhận rằng ngài nắm được chúng ta trong lòng bàn tay và giật dây như ý ngài muốn rồi. Quả ngài là chiến binh và chiến lược gia mà ta lấy làm hài lòng nếu có được bên cạnh ta ở Urbino. Đức ông thấy thế nào?” ông tiếp tục, lúc này quay sang Gian Maria vẫn ngây ra cấm khẩu. “Tôi vẫn còn cháu nữa để hoàn tất mối liên minh giữa hai công quốc, có lẽ bé này dễ bảo hơn. Xem ra phụ nữ lúc nào cũng vẫn khăng khăng đòi được làm phụ nữ. Ngài có nghĩ rằng công nương Valentina và chú em họ can đảm của ngài...”

      “Đừng để ý đến !” Gian Maria gào lên, cả người nóng bừng bừng căm tức. “ con chó dẻo lưỡi có thể dụ được cả quỷ sứ bò ra khỏi địa ngục. đàm phán gì với tên đê tiện này hết! Tôi có trăm người, và...” đức ông quay ngoắt lại phía sau. “Lũ khốn kiếp nhát gan kia, hạ cầu treo xuống!” Công tước thét lớn ra lệnh cho đám lính, “và tống cổ lũ súc sinh kia ra khỏi lều của ta!”

      “Gian Maria, tôi cảnh cáo ,” Francesco hô lớn, giọng sang sảng chắc nịch. “Tôi cho chĩa các khẩu pháo của chính về phía cầu treo, và ngay khi có ai toan tính hạ nó xuống tôi cho bắn nát vụn nó ra từng mảnh. thể ra khỏi Roccaleone trừ khi tôi cho phép và theo những điều kiện tôi đưa ra, và nếu để mất công quốc vì thói cứng đầu của mình, lỗi là do ; nhưng hãy trả lời tôi , để tôi còn quay về.”

      Cả Guidobaldo cũng ngăn cản Gian Maria lại, ra lệnh được hạ cầu treo xuống. Đến lúc này Gonzaga bèn tiến đến bên cạnh Công tước, thầm vào tai đức ông lời gợi ý rằng ngài nên chờ đến khi màn đêm buông xuống. “Đợi đến tối ư, đồ ngu!” Công tước gầm lên, quay ngoắt sang nhìn gã tay chơi, trong niềm vui thích tàn nhẫn khi tìm ra kẻ để trút giận. “Nếu ta đợi đến lúc đó, ta chẳng còn ngai vàng nữa. Đó là hậu quả của việc đánh bạn với những tên phản trắc. Tất cả là lỗi của ngươi hết, thng phản bội!” Công tước hét lên căm tức, mặt méo mó biến dạng, “nhưng ít nhất ngươi cũng phải trả giá cho những gì ngươi làm.”

      Gonzaga thoáng thấy ánh thép nhoáng lên trước mặt gã, và gã bật thét lên khi bị con dao của Gian Maria đâm ngập ngực. Guidobaldo định đưa tay ra cản lại nhưng quá muộn.

      Vậy là, quả báo mới lạ lùng làm sao, chàng Gonzaga hào nhoáng gục xuống chết đúng ở chỗ gã hèn nhát đâm trộm Aventano.

      “Vứt tên khốn kiếp này xuống hào cho ta,” Gian Maria gầm gừ, vẫn còn run lên vì cơn giận dữ khiến đức ông ra tay tàn nhẫn như vậy.

      Mệnh lệnh của Công tước được thi hành lập tức, và thế là cả nạn nhân và kẻ sát nhân cùng chung nấm mồ.

      Sau khi định ngăn cản Gian Maria, Guidobaldo theo dõi tất cả với vẻ dửng dưng, coi đó là trừng phạt đích đáng cho kẻ mà ông bao giờ có thể tha thứ được vì phản bội.

      Nhìn xác chết biến mất dưới dòng nước xiết bên dưới, Gian Maria như chợt bừng tỉnh nhận ra việc mình vừa làm. Cơn giận hoàn toàn rời bỏ Công tước, đức ông liền cúi đầu xuống hối hả làm dấu thánh. Rồi quay lại ra lệnh cho kẻ hầu cận đứng sau lưng, Công tước trang trọng ra lệnh: “Hãy nhớ sai người đọc cho bài kinh cầu hồn vào sáng mai”.

      Như thể mệnh lệnh này giúp Công tước lấy lại được bình tĩnh và trở nên tỉnh táo hơn, Gian Maria bước lên phía trước hỏi người em họ, bằng giọng bình tĩnh hơn giọng mà đức ông vẫn dùng cho tới lúc đó, cầu chàng những điều kiện để chàng cho phép Công tước quay về Babbiano trong thời hạn mà dân chúng dành cho ngài.

      “Chỉ cần từ bỏ lời cầu hôn công nương Valentina, và tìm kiếm nguồn an ủi – mà tôi nghĩ là chính đức ông Công tước Urbino cũng gợi ý – với người cháu khác của Công tước Guidobaldo>

      Trước khi Gian Maria kịp trả lời, Guidobaldo hối thúc ngài bằng giọng thầm rằng tốt nhất ngài nên chấp nhận những điều kiện này.

      “Liệu còn lối thoát nào khác cho ngài ?” Montefeltro chấm dứt bằng câu hỏi đầy hàm ý.

      “Còn cháu kia của ngài...?” Gian Maria ủ ê hỏi.

      “Tôi sẵn sàng chấp thuận,” Guidobaldo trả lời.

      “Còn công nương Valentina sao?” ông cháu rể hụt của ngài than thở.

      “Cứ việc cưới tay chỉ huy cứng đầu của nó. Tôi cản trở. Thôi nào, trong chuyện này tôi luôn là bạn của ngài kia mà. Tôi thậm chí sẵn sàng hy sinh Valentina vì lợi ích của ngài. Nếu ngài cứ cố níu kéo, ta khiến ngài lụn bại đấy. Vận may nằm trong tay rồi, ngài Công tước thân mến. Hãy thừa nhận thất bại của ngài, cũng như tôi thừa nhận thất bại của tôi, và chấp nhận trả giá.”

      “Nhưng thất bại của ngài có là gì nếu so với tôi?” Gian Maria kêu lên, thấy trong lòng an phận của Guidobaldo rằng có ông cháu rể như Francesco del Falco còn khuya mới bị coi là chuyện khó chịu trong thời buổi loạn lạc đầy đe dọa này.

      “Ít nhất thất bại đó cũng hoàn toàn như của ngài,” Guidobaldo nhún vai trả lời. Cứ như thế, Công tước Urbino tiếp tục lý luận hồi cho tới khi Gian Maria nhận ra rằng người đồng minh những rời bỏ đức ông mà còn trở thành đồng minh với em họ ngài, thúc giục ngài phải chấp nhận mọi điều kiện chàng Bá tước đặt ra, cho dù khó nuốt trôi đến đâu nữa. Bị thúc ép như vậy, Gian Maria đành ủ rũ chấp nhận thất bại và sẵn sàng trả giá. Bằng thái độ đó, đức ông hỏi lúc nào ngài có thể rời lâu đài.

      “Ngay lập tức, nếu ngài muốn, vì tôi có lời hứa danh dự của ngài,” Francesco lập tức trả lời, và hy vọng phản trắc lại lóe lên trong mắt Gian Maria để rồi bị dập tắt ngóm bởi những lời tiếp theo của ông em họ. “Nhưng để tránh mọi lộn xộn có thể xảy ra giữa người của ngài và người của tôi, hãy ra lệnh cho người của ngài rời khỏi lâu đài mang vũ khí và mặc áo giáp, cả ngài cũng vậy. Đức ông Guidobaldo là ngoại lệ duy nhất phải theo điều kiện này. Nếu ngài tuân thủ nghiêm chỉnh, tôi xin hứa là ngài phải ân hận. Chỉ cần dù người vũ trang ra khỏi cổng, tôi lập tức ra lệnh phát hỏa, và chính những khẩu pháo của ngài hủy diệt ngài đấy.”

      Thế là cuộc bao vây Roccaleone lần thứ hai chấm dứt gần như ngay sau khi nó vừa được bắt đầu, và Gian Maria đành đầu hàng kẻ chiến thắng. Công tước Babbiano và quân lính im lìm ủ rũ kéo ra ngoài như bầy cừu, thẳng về hướng Babbiano, và lời nào – thậm chí cái nhìn nào – được trao đổi giữa Gian Maria và công nương là nguyên nhân dẫn tới mất mặt của ngài, người lúc này nhõm đứng nhìn ngài cuốn gói.

      Guidobaldo cùng vài người hầu của ông nán lại sau khi người đồng minh khỏi. Rồi ông cầu Francesco dẫn đến gặp cháu , cầu này được chàng lập tức tuân theo.

      Công tước lạnh lùng ôm hôn nàng – nguyên chuyện ông vẫn còn ôm hôn nàng sau tất cả những gì diễn ra, bản thân nó cũng lên nhiều.

      “Ngài Bá tước, ngài cùng với ta đến Urbino chứ?” ông bất ngờ với Francesco. “Tốt nhất lễ thành hôn nên được tổ chức ở đó. Tất cả sẵn sàng – vì mọi thứ được chuẩn bị cho đám cưới của Gian Maria.”

      Đôi mắt Valentina sáng lên vì sung sướng hạnh phúc, đôi má thiếu nữ đỏ bừng, nàng cúi đầu nhìn đăm đăm xuống đất; nhưng Francesco thẳng thắn nhìn Công tước với cái nhìn của người tin nổi vào vận may quá lớn đến với mình.

      “Vậy là Công tước chấp nhận tôi?” chàng đánh bạo hỏi. Khuôn mặt Guidobaldo đanh lại, nếp nhăn xuất vầng trán cao quý khẽ cau lại.

      “Ngài có lời hứa danh dự của ta,” ông trân trọng trả lời. Francesco bèn quỳ gối xuống cúi người kính cẩn hôn tay ông.

      Sau đó họ lên đường lưng những con ngựa được giữ lại làm chiến lợi phẩm. Cả đoàn người vẽ nên bức tranh vui vẻ, Guidobaldo cưỡi ngựa đầu, cùng với Francesco và Valentina, còn cuối cùng là Peppe và thầy Domenico. Hai người này, như bị lây bầu khí hữu nghị xung quanh, cuối cùng cũng làm lành với nhau.

      đường , tình cờ Guidobaldo hơi tụt lại phía sau, do đó trong khoảnh khắc Francesco và Valentina thấy chỉ có hai người bên nhau cách xa mọi người quãng. Nàng quay sang nhìn chàng, đôi mắt nâu e lệ, khóe môi đỏ thắm khẽ run:

      “Chàng vẫn chưa là chàng tha thứ cho em đấy, Francesco,” nàng phàn nàn bằng những lời thầm ngượng ngập. “Chẳng lẽ chàng thể lên điều đó, trong khi chúng mình sắp làm đám cưới rồi?”

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :