1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Này chớ làm loạn - Minh Nguyệt Thính phòng (65 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 40 : Tình Cờ Gặp Gỡ (Tiếp)


      " cũng muốn bỏ , nhưng người ta cho ".

      "Tại sao?"

      "Ai biết được, có lẽ tại dễ thương?" Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam đưa vào miệng cắn phát.

      "Em tin".

      " đấy, em kéo áo , cho . Em có người nào tin em, em tình là giả, tình bạn cũng là giả nốt. Em em muốn rời khỏi thành phố này, bỏ đến nơi ai quen biết em".

      Cao Ngữ Lam yên lặng, nghĩ say rượu kia chính xác là . Bởi vì lúc đó, ý nghĩ rời khỏi quê nhà luôn quanh quẩn trong đầu , phẫn nộ và đau buồn cuối cùng cũng khiến rời khỏi gia đình, rời khỏi thành phố đó.

      Trầm mặc lát, Cao Ngữ Lam hỏi Doãn Tắc: "Em còn với điều gì?"

      "Em chê người hôi". Doãn Tắc tỏ ra vô tội: " ràng em mới hôi chết được, vậy mà em còn chê người bốc mùi".

      "Hả?" Cao Ngữ Lam thử tưởng tượng ra cảnh đó, cảm thấy rất buồn cười: "Sau đó sao?"

      "Sau đó với em, mới hôi".

      Cao Ngữ Lam cười ha ha, lại dí dí tay vào mặt Doãn Tắc: " hôi có".

      "Đúng rồi, lúc đó em cũng dí ngón tay vào mặt , có điều phải nằm đùi em như bây giờ nên em chỉ có thể dí đến vai . Em hỏi , em hôi ở chỗ nào. hỏi lại em, hôi ở chỗ nào, sau đó em hút thuốc nên hôi chết được. liền cho em biết, cả người em toàn mùi bia rượu, hôi chịu nổi".

      Cao Ngữ Lam vừa nghe vừa cười rách cả miệng, hỏi: "Sau đó sao? Em có đánh ?"

      Doãn Tắc lườm : "Sao lúc nào em cũng nghĩ đến chuyện đánh người thế? Em đánh mà mời uống bia. Em cứ nhét lon bia vào tay rồi bắt uống. nghĩ chắc em muốn bị nhiễm mùi hôi giống em".

      "Thế có uống ?"

      "Uống chứ, có bia miễn phí tội gì uống".

      Cao Ngữ Lam tỏ ra khâm phục Doãn Tắc: "Người quen biết mời uống bia mà dám uống, sợ bị bỏ thuốc sao?"

      " sợ, em cũng có sợ đâu". Doãn Tắc : " đưa thuốc lá cho em hút, cho em hôi mùi thuốc luôn".

      "Còn lâu em mới hút". Cao Ngữ Lam kêu lên, từ đến lớn bé ngoan ngoãn, rất hiểu biết vâng lời, chưa từng hút thuốc bao giờ và cũng cực kỳ ghét mùi thuốc lá.

      "Em hút đấy". Doãn Tắc lại cười khi nhớ đến chuyện này: "Em những hút mà cướp cả điếu thuốc của . Hơn nữa em còn rít lấy rít để, làm kịp ngăn cản".

      " phải đấy chứ?" Cao Ngữ Lam trợn mắt, hút thuốc?

      "Sau đó em ho sặc sụa, rồi em nổi cơn điên và bắt đầu động thủ đánh người".

      "Em lại đánh ?" Đến nước này Cao Ngữ Lam biết phân trần thế nào nữa.

      "Ừ, nhưng lần này mặc kệ em, bỏ ".

      " bỏ ?" Cao Ngữ Lam lớn tiếng: "Sao có thể bỏ lại em mình ở nơi đó? Em uống say rồi có biết gì đâu, sợ em gặp phải lưu manh hay kẻ xấu sao?"

      "Nếu em được chứng kiến bộ dạng của em lúc đó, em biết, đừng là lưu manh hay kẻ xấu gì đó, cho dù người ngoài hành tinh đến chắc em cũng sợ".

      Cao Ngữ Lam cứng họng, đập vào người Doãn Tắc: " đáng ghét , em có thể về nhà bình an, đúng là em phúc lớn mệnh lớn".

      "Em mà tự về nhà?" Doãn Tắc : "Cuối cùng vẫn là đưa em về".

      "Chẳng phải bỏ rồi sao?"

      "Đúng vậy, nhưng vừa , em liền bám theo , em ôm ba lon bia cuối cùng đằng sau lưng , muốn cắt đuôi thế nào cũng được. Em theo đuôi cũng sao, nhưng em vừa vừa than vãn, vừa than vãn vừa khóc bù lu bù loa, biết em lấy đâu ra nhiều nước mắt thế?"

      "Nhất định là người ta nhịn lâu quá, người ta ở nhà sợ bố mẹ lo lắng nên dám khóc".

      Doãn Tắc thở dài, giơ tay véo má Cao Ngữ Lam: "Em theo sao, em than vãn cũng sao, nhưng em bày ra bộ dạng tủi nhục đáng thương, làm người đường tưởng chúng ta là đôi tình nhân cãi nhau. bà thím dắt chó dạo có lòng tốt khuyên đừng giận em nữa, này trông đáng thương quá".

      "Hi hi". Cao Ngữ Lam cười: "Bà thím đó có lòng tốt đấy, đúng là người tốt".

      Doãn Tắc liếc : "Nhưng say rượu đột nhiên xông lên mắng bà thím khiến bà ấy hoảng hồn. sợ say rượu động thủ với bà thím nên nhanh chóng đưa ấy . Thế là chúng ta quay lại công viên Thanh Tùng. Nhưng may, ghế đá trước đó bị đôi tình nhân chiếm mất".

      "Vì vậy đưa em về nhà?"

      ", còn chưa nghĩ ra nên làm gì, em cầm lon bia xông đến trừng mắt hét lớn: "Ghế này là của chúng tôi". Bộ dạng của em rất giống nữ lưu manh, khiến người ta chẳng chẳng rằng lập tức đứng dậy chạy mất. Sau đó em thản nhiên như có chuyện gì xảy ra gọi ngồi xuống bên cạnh em. Rồi em lại mở lon bia tu ừng ực".

      Cao Ngữ Lam hết phát biểu ý kiến, xem ra buổi tối hôm đó bị quái vật nhập hồn.

      Doãn Tắc kể tiếp: "Sau đó em kéo chuyện, em kể đầu đuôi, nghe chẳng hiểu mấy. chỉ nắm được ý chính là bạn trai bỏ rơi em, người bạn thân hãm hại em, còn cụ thể thế nào nghe hiểu. Em lặp lặp lại câu em phải rời khỏi nơi này. Tiếp theo em hỏi chuyện của , hỏi tại sao đến thành phố C, có phải là lưu manh buổi tối muốn kiếm ở đây . Sau đó em lại buổi tối an toàn, đừng mình lang thang ngoài phố".

      Cao Ngữ Lam đen mặt, cố biện bạch lần cuối: " nhất định lừa em, ba năm trôi qua rồi, sao có thể nhớ như vậy, đến cả chi tiết em ôm ba lon bia theo , rồi những lời em , làm sao có thể nhớ thế, nhất định bịa ra, nếu là thổi phồng lên".

      " tuyệt đối thổi phồng câu chuyện này. thực tế năng lực ngôn ngữ của chỉ có thể hình dung ra phần ba bộ dạng của em lúc đó. Nếu em gặp người như vậy, lại chuyện với ấy cả buổi tối, em nhất định có ấn tượng sâu sắc. Đừng là ba năm, ba mươi năm sau bảo đảm vẫn nhớ từng chi tiết khi nhắc đến chuyện này".

      Doãn Tắc dùng cùi chỏ huých vào người Cao Ngữ Lam: "Em đừng ngắt lời , vẫn chưa xong mà, trọng tâm còn ở phía sau. Tình tiết em bắt giữ linh hồn vẫn còn chưa kể đến".

      " biến thái quá , em khó coi như vậy, lên cơn say rượu xử như nữ lưu manh, vậy mà còn hiến linh hồn của mình cho em, đáng sợ quá".

      "Này, này, cho phép em xấu người . Em đừng ngắt lời, sắp đến trọng tâm rồi".

      Cao Ngữ Lam bĩu môi, lại dí ngón tay vào má , Doãn Tắc nắm lấy tay bắt đầu kể: "Lúc đó tâm trạng của rất tệ, bị áp lực nặng nề và phiền não nhưng có người giãi bày. Em cứ hỏi hết câu này đến câu khác, cuối cùng kể ra chuyện nhà hàng. Dù sao chúng ta cũng quen biết, hơn nữa em còn say rượu, coi em như cái thùng rác để xả hết nỗi bức bối. kể xong tình hình liền hỏi em, nhà hàng nên bán thứ gì mới đắt hàng, tôi muốn kiếm nhiều tiền. Sau đó em mắng ngốc, em chuyện này quá đơn giản, bán lòng ham hư vinh chứ còn bán gì nữa".

      Cao Ngữ Lam ngây người: "Hóa ra con người khi uống say, IQ cũng tăng cao hơn chút".

      " hỏi em lòng ham hư vinh bán thế nào? Em bảo làm cho những người khách đến nhà hàng phải để ăn cơm mà là làm đại gia (bề ). Hơn nữa đại gia phải người nào cũng có thể làm, có tiền cũng chưa chắc làm được, phải bắt bọn họ xếp hàng, khiến bọn họ khó khăn lắm mới ăn nổi bữa". Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam mỉm cười: " ra những lời em rất điên rồ, nếu mấy tháng trước đó mà có người đề xuất với như vậy, nhất định cho rằng người đó bị thần kinh. Nhưng trong mấy tháng suy nghĩ rất nhiều, quan sát rất nhiều nhà hàng, cũng có số ý tưởng nhưng vẫn có cảm giác ổn. Vì vậy ý kiến hề thực tế của em gợi ý cho , cảm thấy em đúng, đó là bán lòng ham hư vinh".

      "Trời, thế phải chia cho em cổ phần nhà hàng Thực, chính em giúp phát tài".

      " bé ngốc này, đến cả ông chủ nhà hàng Thực cũng thuộc về em rồi, em còn đòi cổ phần làm gì, đúng là tầm nhìn nông cạn quá!". Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam cắn miếng: "Em , bao giờ em mới chịu thu nhận ông chủ nhà hàng Thực đấy?"

      "Bây giờ em rảnh, em còn bận nghe kể chuyện". Cao Ngữ Lam thèm để ý đến câu hỏi của ông chủ nhà hàng Thực: "Sau đó sao? kể xong chuyện của rồi đưa em về nhà phải ?"

      "Em cứ mãi thôi. Sau đó em lại khóc nức nở, em bảo tình cảm bảy năm cuối cùng đổi lấy phản bội. Em muốn bắt bạn trai em và hai người bạn hại em, dóc thịt họ tặng làm nhân bánh bao rồi đem bán. đưa em về nhà, em bảo em rất vui khi có người chuyện cùng em, em hẹn ngày mai lại gặp nhau ở nơi này, gật đầu đồng ý".

      Nghe đến đây, Cao Ngữ Lam giật mình than thầm trong lòng. về nhà ngủ giấc ngày hôm sau chẳng nhớ gì cả, chỉ láng máng là hình như khóc đời ở nơi nào đó rồi mới về nhà. Còn cuộc hẹn gặp ngày hôm sau, chắc chắn cho "leo cây" rồi.

      Quả nhiên Doãn Tắc trừng mắt nhìn : " gọi taxi đưa em về, em cũng địa chỉ cụ thể, toàn chỉ lung tung. Em bảo khu nhà em ở đường này, gần đến nơi em lại bảo đúng rồi em bắt ông tài xế rẽ sang đường khác. đoạn đường đáng lẽ mất 20 phút, em bắt người ta chạy xe 50 phút mới tới nơi. Em biết lúc xuống taxi thanh toán tiền, ông tài xế nhìn bằng ánh mắt thương hại như thế nào đâu".

      đến đây, Doãn Tắc nghiến răng ken két: "Em đúng là đồ vô lương tâm, nghèo rớt mùng tơi, còn phải giúp em thanh toán khoản tiền taxi trời. Vẫn chưa hết, khi quay đầu thấy bóng dáng em đâu cả. Trong lúc trả tiền taxi, em chuồn về nhà từ lúc nào. nghĩ em đến cửa nhà rồi, chắc xảy ra chuyện gì. Ngày hôm sau công viên Thanh Tùng đợi em, kết quả là em mất hút".

      "Em xin lỗi, em nhớ gì cả". Cao Ngữ Lam cảm thấy rất áy náy, xót xa khoản tiền ngồi taxi.

      Doãn Tắc "hừ" tiếng rồi tiếp: "Sau khi quay về đây, hoàn thiện lại phương án chuyển đổi cách thức kinh doanh nhà hàng Thực rồi bắt tay vào thực . Cuối cùng, nhà hàng Thực cũng thành công, bắt đầu kiếm được tiền. vẫn nhớ đến em, biết em thế nào rồi, người bạn trai đó có xin lỗi em , hai người có làm lành hay , hoặc là em rời khỏi quê nhà tìm cuộc sống mới. Sau này có dịp tới thành phố C, còn tìm đến công viên Thanh Tùng và lượn lờ trước khu chung cư nhà em nhưng bao giờ gặp lại em".

      "Sau đó tình cờ gặp Man đầu ở đường, nó cứ theo , bộ dạng trông rất đáng thương. chớt nhớ tới hình ảnh em vừa ôm mấy lon bia vừa khóc lóc sau lưng , thế là nhặt Man đầu về nuôi. ngày, dắt Man đầu dạo, đột nhiên có kẻ say rượu từ quán bar xông ra, lớn tiếng kêu gào muốn tìm đàn ông. ấy lao về phía , đứng lại nhìn, lập tức hóa đá trong giây lát".

      Cao Ngữ Lam cười ngây ngô, toàn là chuyện đáng xấu hổ, ngoài cười ngây ngô ra còn có thể làm gì hơn?

      " đứng yên ở đó, say rượu nhân cơ hội đá hai phát rồi dùng sức đẩy , sau lưng vừa vặn có bậc cầu thang, ngã xuống và bị trẹo chân. say rượu đó liền ôm Man đầu chạy mất. Lúc đó tức lắm, bao năm rồi mới gặp lại, ngờ ấy vẫn bạo lực như vậy. Đáng ghét nhất là ấy cướp cướp chó nhà , tuy cũng là giống đực nhưng cách biệt là quá lớn đúng em?"

      Cao Ngữ Lam tiếp tục cười ngây ngô.

      " nghĩ lần này nhất định phải tìm ra ấy, thế là nhanh mắt ghi nhớ biển số xe taxi rồi tiến hành loạt hành động, ngày hôm sau tìm đến nhà em. tưởng tượng ra cảnh chúng ta gặp lại nhau, em kinh ngạc : "hóa ra lại là ". ngờ em có phản ứng ngược lại, em hoàn toàn nhớ là ai, em cũng nhớ chuyện cướp chó tối hôm trước. Bộ dạng ngây ngốc của em rất buồn cười, thế là giả vờ quen biết em".

      Cuối cùng Doãn Tắc cũng kể xong câu chuyện, nhướng mắt nhìn Cao Ngữ Lam.

      Cao Ngữ Lam hắng giọng: "Được rồi, phải là biến thái. Em còn tưởng, đóng giả kẻ tàn tật đến nhà người phụ nữ xa lạ lừa đảo là trò đùa tác quái của cơ đấy".

      ngẫm nghĩ lúc rồi lên tiếng: " thích em là vì em đánh rồi nêu ý tưởng giúp , giúp kiếm ra tiền?".

      "Em có thể tổng kết hợp lý hơn chút được ?"

      "Lẽ nào phải? Nghe cả câu chuyện, em chỉ nhớ hai điểm là em đánh và giúp kiếm tiền".

      "Em biết tìm trọng tâm đấy", Doãn Tắc thở dài: "Đổi lại là em, có phải đẹp trai tuấn tú phong lưu hài hước thú vị ra nhà hàng vào nhà bếp nên em bị thu hút đúng ?"

      Cao Ngữ Lam mỉm cười: "Nếu cần so sánh, em cảm thấy câu trước đó có vẻ đúng hơn".

      "Gì cơ?"

      "Tại dễ thương".

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 41 : Mất Tích


      Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam chăm chú: "Em thừa nhận là được rồi".

      Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại chỉ chỉ tay vào má : "Đại vô lại".

      "Sau khi chứng kiến vô lại của em, tự nhận thấy năng lực của là rất có hạn".

      " linh tinh". Cao Ngữ Lam để ý bấm mạnh móng tay vào mặt Doãn Tắc tạo thành vết đỏ, vội xoa mặt . Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ ra liền hỏi: "Lúc đó em đánh có đau ?"

      "Đau chứ, nếu đau sao có ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ".

      "Mà cũng lạ đấy, nếu đổi lại là em gặp phải kẻ say rượu, còn đánh người nữa, chắc em bỏ ngay. Ai thèm nhớ đến kẻ đó". Tuy kẻ say rượu chính là bản thân , nhưng Cao Ngữ Lam vẫn lòng.

      "Cũng phải như vậy, Lam Lam, lúc đó cảm thấy sắp gục ngã rồi. ra biết , đồng thời mở nhà hàng và quán nước là quá nóng vội, có nền tảng vững chắc để lúc đầu tư cả ba nơi. Nhưng lúc đó đầu óc chỉ có ý nghĩ, phải mở nhà hàng tốt nhất ở nơi sầm uất nhất, cho người đàn bà đáng chết ức hiếp hai chị em thấy, con trai của mẹ , phải là hạng người bà ta dễ đánh đổ".

      Cao Ngữ Lam biết người Doãn Tắc nhắc đến là mẹ của Doãn Thù, nghĩ đến chuyện chịu khổ cực, bất giác thấy xót xa trong lòng.

      Doãn Tắc tiếp tục : "Chị khó khăn lắm mới trở lại cuộc sống bình thường, lúc chị ấy bị tổn thương kịp thời ngăn chặn, vì vậy nhất định phải giúp chị ấy sống tốt, để tên khốn đó biết, , chị ấy càng sống tốt hơn. Vì vậy, Lam Lam à, con người là vật thể rất tham lam. Lúc đó vừa vừa nghĩ, nên làm thế nào mới có thể khiến việc kinh doanh khởi sắc, rồianh lại nghĩ tại sao phải cố sống cố chết giữ hai quán đó, tại sao được phép thua? Nếu quán bị đóng cửa, chị nhất định rất lo lắng, liệu chị ấy có chán nản, có trách bản thân làm liên lụy đến ? Nhưng thực ra đây có phải là cái cớ tự viện ra nhằm mục đích thừa nhận là mình thua?"

      Cao Ngữ Lam hiểu ý Doãn Tắc. Lúc đó, cũng với bố mẹ, thành phố A có nhiều công ty lớn, cơ hội tìm kiếm việc làm dễ dàng hơn, mức lương cũng cao hơn. phấn đấu vài năm còn khá hơn ở thành phố C mười năm, tự nhủ với bản thân, so sánh mọi điều kiện khách quan, thành phố A mạnh hơn thành phố C nhiều.

      Nhưng sau khi phải chen chúc những xe buýt chật ních người vào giờ cao điểm làm và tan tầm, ngày nghỉ mình ru rú ở nhà, Cao Ngữ Lam cũng từng nghĩ, mọi thứ ở thành phố A đều tốt, liệu có phải chỉ là lý do để trốn tránh quá khứ?

      "Lúc đó chúng ta chỉ là người qua đường. Lam Lam, tuy em say khướt, ăn chẳng ràng. Nhưng em kêu em muốn bỏ , đó ra cũng là tâm trạng của , cũng muốn vất bỏ hết tất cả, đến nơi ai quen biết. mệt mỏi quá, cố gắng chịu đựng nhiều năm liền, thời điểm khổ cực nhất và tuyệt vọng nhất đều trải qua. Vậy mà ngày hôm đó cảm thấy rất mệt mỏi, đột nhiên muốn từ bỏ hết".

      "Nhưng lại cảm thấy, dù bất cứ nơi đâu cũng thể trốn tránh".

      Doãn Tắc nắm tay Cao Ngữ Lam: "Đúng rồi, bởi vì trong lòng vẫn còn bận tâm nên thể trốn tránh. Về phần em, em biến những chuyện đau buồn thành ra rất hài hước. ràng tâm trạng của rất tệ, nhưng em làm chẳng thể nào tức em, vì vậy mới có ấn tượng sâu sắc với em. Thậm chí mấy năm trôi qua, thỉnh thoảng vẫn nghĩ, biết vung lon bia giành chỗ ngồi công cộng, vừa mắng người vừa kể lể chuyện buồn đó biết bây giờ thế nào rồi?"

      "Còn thế nào nữa? đó vẫn bi thảm như vậy, uống rượu say rồi cướp đàn ông chứ sao". Cao Ngữ Lam tự chế giễu bản thân, duyên phận giữa đúng là huyền diệu. Lần đầu tiên gặp uống say khướt, đến buổi gặp mặt thứ hai vẫn là uống say, hơn nữa cả hai lần đều gây ra chuyện đáng xấu hổ.

      Doãn Tắc cười ha ha: "Hình như chuyện buồn thế nào chăng nữa, qua con người em đều rất buồn cười".

      "Buồn cười ở điểm nào?"

      "Lúc thất tình em biến thành nữ lưu manh, còn lúc thất nghiệp em lại biến thành nữ thổ phỉ, thử hỏi có buồn cười hay ? Em có biết lần em cướp Man đầu của , em cố gắng giả bộ đáng thương trước mặt cảnh sát, nhịn cười khổ như thế nào ? Lúc đó còn nghĩ, này thú vị quá , ba năm gặp, trình độ thú vị của ấy tăng lên gấp bội".

      "Em ràng đáng thương, gặp phải chuyện thê thảm như vậy...". Cao Ngữ Lam định giáo dục Doãn Tắc về lòng cảm thông, chuông điện thoại của đột ngột reo vang.

      Cao Ngữ Lam đẩy đầu Doãn Tắc để ngồi dậy, Doãn Tắc tình nguyện, mãi mới nhấc đầu lên. Đến khi ngồi dậy, lại thấy Cao Ngữ Lam bất động. Doãn Tắc nhìn đầy nghi hoặc: "Em nghe điện thoại à, nghe lại nằm xuống nhé".

      Cao Ngữ Lam nhăn nhó xua tay: " được, chân em hỏng rồi".

      "Hỏng rồi?" Doãn Tắc biết bao giờ giỡn bừa bãi, vội giơ tay sờ đùi : "Sao vậy? bị chuột rút à?"

      "Bị đè thành ra tê liệt rồi, nhúc nhích nổi". Cao Ngữ Lam khóc dở mếu dở, ra sức nắn đùi: "Đau quá...". Chuông điện thoại ngừng kêu, trong khi vẫn chưa thể đứng dậy.

      Doãn Tắc thấy vậy cũng giúp xoa bóp đùi, vừa xoa vừa : "Xương em làm bằng đậu phụ đấy à. Đầu nặng bao nhiêu gối lên đùi em tê đến mức này rồi, sau này nếu bị đè nặng hơn làm thế nào?"

      Đùi Cao Ngữ Lam vừa tê vừa ngứa, khó chịu đến mức mặt nhăn nhó thành cái bánh bao: " kể chuyện cười "màu vàng" với em đấy à?"(màu vàng: sex).

      "Là "màu vàng", có điều phải chuyện cười".

      "Haha...buồn cười quá". Cao Ngữ Lam bĩu môi, cuối cùng cũng có thể đứng dậy. cà nhắc vào phòng ngủ tìm điện thoại di động để kiểm tra xem ai gọi tới.

      Doãn Tắc gọi với theo: "Cho em mượn cây nạng của , miễn phí".

      "Đáng ghét". Cao Ngữ Lam lê bên đùi vẫn còn tê liệt, chậm rãi từng bước vào phòng.

      Điện thoại gọi đến là số lạ, Cao Ngữ Lam liền bấm máy gọi lại. Trong lúc chờ đợi đầu bên kia bắt máy, lại ra phòng khách và ngồi xuống ghế sofa. Doãn Tắc ngồi bên cạnh giúp xoa bóp đùi. Đầu bên kia cũng nhanh chóng trả lời.

      "Alo, tôi là Cao Ngữ Lam. Xin hỏi ai vừa gọi điện cho tôi đấy ạ?" Cao Ngữ Lam vừa vừa đánh vào tay Doãn Tắc.

      Đối phương ấp a ấp úng, Cao Ngữ Lam cau mày, muộn như vậy rồi gọi điện đến còn ấp úng, hiểu chuyện này là thế nào? vừa định lên tiếng, đối phương đột ngột mở miệng: "Lam Lam, tớ là Dương Dương".

      Cao Ngữ Lam sững lại: "Dương Dương?" Dương Dương là trong những người bạn tốt của thời học. Nhưng sau khi xảy ra kiện đó, do bị gắn mác "Vô liêm sỉ", "làm bộ làm tịch", "nham hiểm", Dương Dương cũng đứng về phía Trịnh Đào như những người bạn khác.

      Thanh mai trúc mã có điểm hay là, bạn bè của người nữ cũng chính là bạn bè của người nam. khi xảy ra chuyện, những người bạn này nhất định lựa chọn đứng về phía.

      Mà Cao Ngữ Lam là người phụ nữ xấu xa vô liêm sỉ bắt cá hai tay, do đó đứng về phía , chỉ có mỗi cái bóng đơn độc của chính mà thôi.

      bao năm trôi qua, tại sao Dương Dương tự nhiên lại gọi điện thoại cho ?

      "Lam Lam, xin lỗi cậu, lâu rồi liên lạc với cậu". Ở đầu bên kia điện thoại, Dương Dương rất thận trọng.

      Thấy sắc mặt Cao Ngữ Lam thay đổi, Doãn Tắc liền kéo vào lòng. Cao Ngữ Lam liếc nhìn Doãn Tắc, cảm thấy yên bụng hẳn, hỏi Dương Dương: "Lâu rồi gặp, cậu tìm tớ có việc gì?"

      "Tớ...tớ..." Dương Dương lại ấp úng: "Tớ gọi điện cho mấy người, mới hỏi được số điện thoại nhà cậu, sau đó tớ hỏi chú Cao số di động của cậu".

      Câu trả lời của Dương Dương hề đúng trọng tâm, Cao Ngữ Lam nhíu mày, Dương Dương vất vả tìm số điện thoại của làm gì nhỉ? hỏi lại: "Cậu tìm tớ làm gì?"

      Dương Dương trầm mặc lát rồi lên tiếng: "Lam Lam, chuyện là thế này, Nhược Vũ... ra cũng ở thành phố A".

      Cao Ngữ Lam càng nhíu chặt đôi lông mày, Nhược Vũ ở thành phố A sao? Dương Dương tiếp: "Lam Lam, năm đó bọn tớ có lỗi với cậu, nhưng tình hình lúc đó cậu cũng biết rồi đấy, chúng tớ tiện gì.Nhược Vũ cũng định lên tiếng giúp cậu, nhưng Trịnh Đào tỏ thái độ đó, Tề Na và những người bạn khác bất bình thay cho cậu ta. Nếu bọn tớ lên tiếng, trở thành đích ngắm của mọi người".

      Cao Ngữ Lam im lặng lắng nghe, mọi chuyện trôi qua lâu rồi, bây giờ nhắc lại có tác dụng gì chứ?

      "Tớ biết bây giờ những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, lúc đó bọn tớ quả thể làm gì cho cậu..." Dương Dương hình như đọc được suy nghĩ của Cao Ngữ Lam, nhưng Cao Ngữ Lam lập tức ngắt lời , nếu còn ý nghĩa cần thiết nhắc lại.

      "Dương Dượng, cậu tìm tớ rốt cuộc là vì chuyện gì?"

      Dương Dương im lặng lát rồi : "Lam Lam, Nhược Vũ mất tích rồi. Mong cậu nể tình bạn bè lâu năm, có thể giúp tìm kiếm cậu ấy được ? Lúc đó cậu ấy cũng định mở miệng giúp cậu, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, Trịnh Đào...Ý tớ là, nếu Nhược Vũ đứng về phía cậu, cậu ấy trở thành đối tượng bị mọi người công kích, vì vậy cậu ấy mới dám lên tiếng. Bọn tớ... tiện gì cả".

      "Cậu gì?" Cao Ngữ Lam giật mình.

      "Tớ muốn Nhược Vũ năm đó có ý giúp cậu, dù cuộc sống tình cảm của cậu như thế nào chăng nữa, cậu ấy vẫn coi cậu là bạn bè. Nhưng chuyện xảy ra như vậy, cậu ấy chẳng thể làm gì hơn, cậu ấy sợ mọi người chửi mắng cậu ấy. Cậu ấy từng khóc than với tớ, cậu ấy xứng làm bạn bè, cậu ấy có lỗi với cậu".

      " phải, tớ muốn nghe những chuyện này, cậu cậu ấy mất tích rồi?"

      "Đúng vậy". Dương Dương chậm rãi: "Nhược Vũ mất tích rồi, người nhà cậu ấy mấy ngày nay liên lạc được với cậu ấy. Trước đó cậu ấy là đổi số điện thoại nhưng cho người nhà biết. Bố mẹ cậu ấy tìm được cậu ấy, họ lại dám báo cảnh sát, vì vậy bọn tớ định nhờ vài người quen ở thành phố A, đến công ty cậu ấy xem sao".

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 42 : Trao Đổi


      Tim Cao Ngữ Lam đập mạnh, chợt nhớ đến lời bác sỹ Mạnh Cổ tìm thấy Trần Nhược Vũ, bây giờ cả người nhà cũng tìm thấy ấy, lẽ nào ấy xảy ra chuyện gì?

      Cao Ngữ Lam vội hỏi: "Cậu có số điện thoại và địa chỉ công ty Nhược Vũ ?" chỉ biết Trần Nhược Vũ bán bảo hiểm mà để ý ở công ty nào.

      Dương Dương đáp: "Có đây, tớ có tên và địa chỉ công ty của cậu ấy, là mẹ cậu ấy cho tớ. Bây giờ tớ đọc cho cậu, cậu có tiện ghi lại ?"

      "Được". Cao Ngữ Lam chạy vào phòng ngủ tìm bút giấy, Dương Dương : "Lam Lam, cậu đồng ý giúp đỡ tốt quá, tớ còn tưởng..."

      Cao Ngữ Lam có tâm trí nghe Dương Dương những lời vô nghĩa này, lập tức ngắt lời bạn: "Chuyện quá khứ liên quan gì đến các cậu. Người hãm hại tớ phải là cậu, cũng phải là Nhược Vũ. Tất nhiên, nếu cậu tin đây là vụ hãm hại".

      Dương Dương ấp úng ra lời, Cao Ngữ Lam tìm được giấy bút: "Cậu đọc , tớ ghi đây".

      "Ừ, được thôi". Dương Dương vội vàng mở miệng: "Cậu ấy làm giám đốc nghiệp vụ ở công ty thương mại Nhã Thông, địa chỉ công ty là tầng 8 building Viễn Dương số 73 đường Trung Viễn".

      Cao Ngữ Lam dừng bút: "Nhược Vũ làm giám đốc nghiệp vụ ở công ty thương mại?"

      "Đúng vậy, cậu ấy làm ở đó năm rồi, mới được thăng chức cách đây lâu".

      " đúng, chắc cậu nhầm rồi, cậu ấy làm việc ở công ty bảo hiểm cơ mà". Cao Ngữ Lam cảm thấy rất kỳ lạ, dáng vẻ bán bảo hiểm của Trần Nhược Vũ rất chuyên nghiệp, ấy chẳng giống giám đốc nghiệp vụ của công ty thương mại chút nào.

      "Gì cơ? Công ty bảo hiểm? Lam Lam, cậu cũng nghe Tề Na phải ?"

      "Tớ có gặp Tề Na đâu, là Nhược Vũ cho tớ biết, bọn tớ gặp nhau ở thành phố A, cậu ấy đến tìm tớ, sau đó bọn tớ còn gặp mặt vài lần. Có điều thời gian gần đây mẹ tớ bị ốm, tớ phải về nhà nửa tháng, tớ vừa mới quay lại nơi này. Số điện thoại cũ của cậu ấy ngừng sử dụng, tớ cũng liên lạc được với cậu ấy, ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy".

      "Hóa ra Nhược Vũ tìm cậu", Dương Dương tỏ ra hơi bất ngờ, nhưng trở lại vấn đề chính ngay: "Vậy cậu ấy có gì với cậu ? Cậu ấy sống ở thành phố A thế nào? Cậu ấy với bố mẹ làm việc ở công ty thương mại, công ty rất tốt, mẹ cậu ấy mừng lắm. Có điều thời gian trước Tề Na rêu rao khắp nơi là Nhược Vũ bán bảo hiểm, hơn nữa cậu ta còn chỉ trích Nhược Vũ dối, tóm lại là toàn những lời rất khó nghe".

      "Bán bảo hiểm sao? Có phải ăn cắp ăn trộm gì đâu, bán bảo hiểm là nghề nghiệp chính đáng. Tề Na dựa vào cái gì Nhược Vũ như vậy, cậu ta mới là kẻ kiểu nhân đê tiện mở miệng ra là toàn những lời dối". Cao Ngữ Lam nghe nhắc đến Tề Na, ngọn lửa phừng phừng bốc lên đầu trong giây lát.

      "Nhược Vũ năm đó đắc tội Tề Na, nên hai người kể từ khi đó còn quan hệ qua lại. Trong số các bạn học cũ, cũng chỉ có tớ và Châu Tử là vẫn giữ liên lạc với Nhược Vũ. Sau khi cậu ấy thành phố A, bọn tớ ngày càng ít liên hệ". Dương Dương ngừng lại lát: "Lam Lam, cậu có chắc là Nhược Vũ làm ở công ty bảo hiểm ?"

      "Đúng vậy, cậu ấy làm nghề bán bảo hiểm, cậu ấy từng giới thiệu sản phẩm với tớ. Cậu hãy chuyển lời đến những người đó, Nhược Vũ đường đường chính chính nỗ lực làm việc, cậu ấy chẳng làm chuyện gì xấu xa, bảo bọn họ hãy câm miệng". Cao Ngữ Lam hơi, cảm thấy trong lòng vẫn rất bực bội. chỉ hận là trực tiếp gặp đám người thích gây thị phi kia, cho bọn họ trận nên thân.

      Trần Nhược Vũ nỗ lực như vậy, lúc kể về công việc với Cao Ngữ Lam, vẻ mặt của ấy rất sinh động. ấy vất vả gọi điện thoại giới thiệu sản phẩm, ấy cũng có ước mơ nghề nghiệp, nhưng qua miệng của loại người như Tề Na lại trở thành những lời khó nghe.

      Đúng là đồ khốn khiếp.

      Dương Dương im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Nếu cậu ấy ở công ty thương mại ở đâu? Cậu biết cậu ấy sống ở đâu ?"

      "Tớ biết".

      "Cậu có biết cậu ấy làm việc ở công ty bảo hiểm nào ?"

      "Tớ biết".

      "Vậy...cậu biết cậu ấy còn có bạn bè nào khác ở thành phố A ?"

      "Tớ biết". Cao Ngữ Lam cảm thấy mắt hơi cay cay, những câu hỏi của Dương Dương khiến trong lòng rất buồn.

      cũng là bạn bè ư, chẳng biết gì về Trần Nhược Vũ. có số điện thoại đành, biết có thể tìm Trần Nhược Vũ ở đâu, chẳng hiểu gì ấy cả.

      Cao Ngữ Lam lại vài câu với Dương Dương, hai bên vẫn có manh mối tìm người. Cao Ngữ Lam nghĩ cách, có tin tức gì mọi người cùng thông báo cho nhau.

      Sau khi cúp điện thoại, Cao Ngữ Lam thất thần quay ra phòng khách.

      "Sao vậy?" Doãn Tắc hỏi .

      "Nhược Vũ biến mất rồi, ai tìm thấy cậu ấy". Cao Ngữ Lam rúc vào lòng Doãn Tắc, những lúc như thế này, có bờ vai để có thể tựa vào, đúng là quá tốt.

      Trần Nhược Vũ ấy đứng về phía , ấy có lỗi với . Thế nhưng Cao Ngữ Lam đến thông tin cơ bản nhất của Trần Nhược Vũ cũng nắm . Trong khi đó, còn là người bạn học duy nhất của Trần Nhược Vũ ở thành phố A.

      Cao Ngữ Lam liệu có xứng đáng là người bạn?

      Doãn Tắc xoa đầu , Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng buồn, càng rúc đầu vào lòng Doãn Tắc sâu hơn. Doãn Tắc động động lại, khiến tư thế của dễ chịu. Cao Ngữ Lam liền giơ tay đấm , gối đầu lên đùi khiến tê liệt, bây giờ mới dựa vào lòng tý mà chịu ngồi yên, đáng ghét quá!

      lúc sao, Cao Ngữ Lam cảm thấy Doãn Tắc kéo đầu ra, càng phiền càng rúc sâu vào lòng .

      Doãn Tắc dùng sức, cũng dùng sức, lấy hết sức áp mặt vào ngực thèm động đậy.

      Doãn Tắc thở dài, xoay nghiêng người để lộ chút gian. Sau đó gõ gõ vào đầu Cao Ngữ Lam, ra hiệu lộ mặt. Cao Ngữ Lam tình nguyện mấy nhưng cũng ngẩng mặt lên, Doãn Tắc lập tức đút thứ gì đó vào miệng , ra là miếng thịt bò khô.

      Cao Ngữ Lam "A" tiếng, nuốt miếng thịt bò khô.

      Doãn Tắc mỉm cười, lại rút miếng đưa vào miệng .

      Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa rúc đầu vào lòng : " biến ở đâu ra thế?"

      "Man đầu mỗi khi tâm trạng vui, chui vào lòng làm nũng, cho nó ăn thịt bò khô nó liền trở nên vui vẻ". Doãn Tắc vừa vừa tiếp tục nhét thịt bò khô vào miệng người nào đó.

      Cao Ngữ Lam đánh : "Dám so sánh em với Man đầu?"

      "Còn Nựu Nựu nữa, con bé buồn bực giở thói vô lại, liền cho con bé miếng, hoặc thanh chocolate". Doãn Tắc lục ba lô của : "Có chocolate ở đây, em muốn ăn ?"

      "Có".

      Thế là ông chủ Doãn bắt đầu bóc chocolate.

      Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa : "Chó được ăn mặn quá, thịt bò khô thích hợp với Man đầu".

      "Thế cho em hết". Doãn Tắc giả bộ hỏi.

      "Được". Cao Ngữ Lam trả lời chút do dự.

      "Trẻ con cũng được ăn nhiều chocolate, bị sâu răng". Doãn Tắc tiếp lời.

      "Thế cho em hết , em sợ sâu răng".

      "Đồ tham ăn". Doãn Tắc cốc đầu Cao Ngữ Lam, rồi ôm thơm lên má : "Bây giờ tâm trạng em đỡ hơn chưa?"

      Cao Ngữ Lam gật đầu. Doãn Tắc lại : "Em hãy kể lại toàn bộ việc xem nào, Trần Nhược Vũ bị làm sao?"

      Cao Ngữ Lam kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối câu chuyện, Doãn Tắc ngẫm nghĩ vài giây: " ấy có cho em danh thiếp của ấy ?"

      Cao Ngữ Lam lập tức đứng dậy tìm, nhưng tìm mãi cũng thấy.

      Doãn Tắc lại hỏi: " ấy có đưa cho em tài liệu bán bảo hiểm gì đó? Bên thế nào cũng có tên và địa chỉ công ty".

      Cao Ngữ Lam lắc đầu: "Em có ý định mua bảo hiểm nên giữ mấy thứ đó".

      "Vậy em thử nghĩ xem, ấy đưa cho em thứ gì có thể tìm ra manh mối?"

      Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên đứng bật dậy: "Có".

      lao vào phòng ngủ, rồi cầm ra cái hộp: "Nhược Vũ cậu ấy làm đại lý thứ này. đây có tên nhãn hiệu sản phẩm và địa chỉ nhà sản xuất, chúng ta có thể gọi điện thoại hỏi về đại lý tiêu thụ ở thành phố A, nhiều khả năng tìm ra manh mối, có thể tìm ra địa chỉ hoặc email của Nhược Vũ".

      Cao Ngữ Lam tỏ thái độ rất phấn chấn, trong khi đó Doãn Tắc ngược lại khép hờ mi mắt lớn tiếng: "Em dám tàng trữ bao cao su?"

      Cao Ngữ Lam sững sờ, lúc mới có phản ứng, lắp ba lắp bắp giải thích: "Là...là Nhược Vũ cho em...Cậu ấy làm đại lý nên muốn giới thiệu sản phẩm... phải em lấy, mà cậu ấy cứ nhét vào tay em. Em chưa dùng bao giờ, hộp vẫn còn nguyên tem em chưa bóc ra đâu".

      "Đưa đây". Ông chủ Doãn giơ tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

      Cao Ngữ Lam bĩu môi, đưa cái hộp cho Doãn Tắc, lại nhấn mạnh lần: "Em chưa dùng bao giờ".

      Doãn Tắc cầm cái hộp xem trái xem phải rồi mỉm cười: "Rất tốt, tịch thu".

      "Này". Cao Ngữ Lam đưa tay định cướp lại.

      Doãn Tắc giơ cái hộp lên cao khiến với tới: "Em sớm em chuẩn bị, để mất công mua hộp nữa, đây chẳng phải là em khuyến khích mạnh dạn sử dụng hay sao?"

      "Xì". Cao Ngữ Lam đấm Doãn Tắc: " ngủ ở ghế sofa, được lại gần em trong vòng mét".

      "Đừng mà, làm thế tàn nhẫn quá, chân bị đau, lẽ nào em muốn trái tim và bộ phận khác cũng đau luôn sao?" Doãn Tắc cười híp mắt: " điều kiện có thể đổi quyền cung cấp dịch vụ làm ấm giường cho em".

      " đừng nằm mơ".

      "Chỉ là ấm giường thôi mà, em đừng nghĩ ngợi xa xôi quá, chân bây giờ tiện lắm. Tất nhiên nếu em nhất định cầu, dù gãy chân cũng ..."

      "Phì phì, được phép lại gần em trong hai mét".

      " có cách tìm ra Trần Nhược Vũ".

      "Hả?" Sao chuyển đề tài nhanh thế?

      "Thế nào? Em có đồng ý trao đổi ?"

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 43 : Quyết Tâm


      Cao Ngữ Lam quắc mắt, tung nắm đấm vào người Doãn Tắc: " toàn nghĩ đến những chuyện đứng đắn, có cách gì mau ra ".

      "Ôi trời, hung dữ quá".

      "Nhanh lên".Cao Ngữ Lam lại đấm bụp phát nữa.

      "Được rồi, được rồi. chỉ đùa em thôi mà, em đúng là chẳng có khiếu hài hước gì cả". Doãn Tắc bắt lấy tay Cao Ngữ Lam, kéo vào lòng rồi xoa đầu : " nhờ Lôi Phong, bảo cậu ấy thử kiểm tra hệ thống dữ liệu của bên công an xem Trần Nhược Vũ có đăng ký số chứng minh hay , ví dụ như ấy xảy ra chuyện dám về nhà mà ở khách sạn. Còn bệnh viện của Mạnh Cổ nữa, khi Trần Nhược Vũ khám bệnh, chắc ấy làm thẻ y tế, khi ấy dùng thẻ để thanh toán tiền, hệ thống dữ liệu của bệnh viện nhất định lưu lại địa chỉ nhà hoặc cơ quan của ấy...".

      "Đúng, đúng, đúng lắm, mau gọi điện thoại ". Doãn Tắc còn chưa dứt lời, Cao Ngữ Lam thúc giục hành động.

      " vẫn còn chiêu cuối cùng chưa hết".

      "Hả? Còn nữa? mau ".

      "Trước đây có phải em muốn chỉnh nên đưa số điện thoại của cho Trần Nhược Vũ, để ấy bán bảo hiểm cho ?"

      Cao Ngữ Lam bĩu môi: " có mua đâu? Tự nhiên bây giờ lại giở món nợ cũ với người ta, có biết lúc đó đáng ghét lắm ..."

      "Stop, stop, ai giở món nợ cũ với em chứ?". Doãn Tắc tắt nụ cười môi, nhéo má Cao Ngữ Lam: "Ý là, em còn cho Trần Nhược Vũ số điện thoại của người khác nữa đúng ?"

      "Sao biết được?"

      " hỏi ấy". Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt như muốn "em đúng là ngốc", tiếp tục lên tiếng: "Em lén lén lút lút phái sát thủ đến giải quyết , tất nhiên phải hỏi cho ràng mới có thể ứng chiến".

      "Vậy mà lúc đó cứ giả bộ như có chuyện gì xảy ra, đúng là gian xảo quá. , chuyện đó có liên quan gì đến vụ tìm Nhược Vũ?"

      " mua, nhưng có người mua rồi đúng ? Ý là, nếu có thể tìm ra khách hàng của ấy, hợp đồng bảo hiểm chắc chắn có số điện thoại và địa chỉ công ty, như vậy chúng ta có thể tìm đến công ty của ấy. Bất luận xảy ra chuyện gì, Trần Nhược Vũ cũng với công ty tiếng, nếu bị mất việc phải em?"

      "Đúng!". Cao Ngữ Lam bỗng dưng tỉnh ngộ, đứng bật dậy, vô tình đá chân trúng vào cái chân đau của Doãn Tắc. Doãn Tắc kêu thất thanh, Cao Ngữ Lam vội vàng cúi xuống: "Em xin lỗi, em xin lỗi, em phải cố ý. Doãn Tắc, thông minh quá, em tìm Ôn Sa, Ôn Sa mua bảo hiểm của Nhược Vũ".

      Cao Ngữ Lam vui mừng chạy về phòng gọi điện thoại. thầm nghĩ nếu Ôn Sa chịu hợp tác, nhất định xạc cho ta trận. Doãn Tắc thở dài, lôi điện thoại gọi cho Mạnh Cổ và Lôi Phong. Mạnh Cổ tỏ ra tức giận: " này dám chơi trò mất tích? Đến người nhà cũng liên hệ được? ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi mà chẳng có đầu óc gì cả".

      Doãn Tắc cau mày: "Cậu lằng nhằng ít thôi, có giúp bảo?"

      "Giúp, cậu đợi lát". Mạnh Cổ xong lập tức dập điện thoại. Doãn Tắc cũng bận tâm, tiếp tục gọi cho Lôi Phong. Lôi Phong nghe kể lập tức nhận lời và trả lời bằng thái độ nghiêm túc: "Có manh mối tôi báo ngay cho cậu".

      Doãn Tắc cám ơn, vừa tắt máy, Cao Ngữ Lam tay cầm tờ giấy lao từ phòng ngủ ra ngoài: "Ôn Sa tìm thấy hợp đồng bảo hiểm, quả nhiên có thông tin về công ty của Nhược Vũ. Sáng sớm mai chúng ta đến đó". xong, đột nhiên nghĩ ra, đưa mắt nhìn bàn chân đau của Doãn Tắc: "À, sáng mai em mình".

      Doãn Tắc tỏ ra vui: "Em chê què chân phải ? Cũng nghĩ xem ai hạ độc thủ?".

      "Đừng nhen như vậy mà". Có manh mối về Trần Nhược Vũ, Cao Ngữ Lam rất vui mừng, ngần ngại lấy lòng ông chủ Doãn: "Để em bôi thuốc cho nhé".

      " bôi rồi". Doãn Tắc giả bộ đáng thương: " sợ em chê phiền phức nên tự mình rửa sạch , bôi thuốc đâu vào đấy rồi mới đến đây".

      Cao Ngữ Lam cất cao giọng: " tự mình có thể làm vệ sinh sạch , lại có thể tự bôi thuốc, thế đến nhà em làm gì?"

      Doãn Tắc sững người, biết mình lỡ lời, nhìn Cao Ngữ Lam: "Lam Lam, em uống rượu đấy chứ?"

      " uống rượu có, em chưa bao giờ gặp ai vô lại như ". Cao Ngữ Lam nhìn đôi nạng gỗ của Doãn Tắc, chàng này lần nào cũng chuẩn bị đạo cụ đầy đủ, muốn tống cổ ra khỏi cửa cũng chẳng có cách nào.

      "Em thể đuổi về, Lôi Phong và Mạnh Cổ có tin gì báo cho ngay. Nếu em đuổi , đau lòng còn tâm trạng bận tâm đến chuyện này đâu".

      "Xì". Cao Ngữ Lam hỏi tiếp: "Vậy lúc nào bọn họ mới có tin?"

      " biết, khi nào kiểm tra thấy họ gọi điện cho ngay. Có điều bây giờ muộn rồi, chắc nhanh như vậy đâu". Doãn Tắc nháy nháy mắt, mở miệng ngáp dài ngáp ngắn.

      Cao Ngữ Lam trề môi, vừa ngượng vừa tức: "Em sắp xếp lại giường chiếu, được làm bậy. Nếu mà có hành vi lộn xộn, em đánh đó".

      Doãn Tắc gật đầu lia lịa: "Em yên tâm, yên tâm , "lộn xộn" mấy ngày nay nghỉ phép chơi rồi, bây giờ chỉ còn "đứng đắn" theo thôi".

      "Ma mới tin , chỉ biết múa mép là giỏi".

      Tuy Doãn Tắc mồm mép này nọ nhưng hành động tương đối đứng đắn. Cao Ngữ Lam vừa trải giường xong, liền lao vào giường bằng thân thủ nhanh nhẹn vượt quá khả năng của người bị đau chân, sau đó nằm im như sợ bị Cao Ngữ Lam đuổi xuống giường.

      Doãn Tắc vừa lên giường, Mạnh Cổ gọi điện thoại đến. Doãn Tắc lười biếng với ta hai câu rồi chuyển điện thoại cho Cao Ngữ Lam. Mạnh Cổ kiểm tra dữ liệu của bệnh viện, đúng là có địa chỉ nhà ở của Trần Nhược Vũ.

      Cao Ngữ Lam vội chép lại địa chỉ, thấy yên lòng hẳn, có địa chỉ nhà và công ty, tìm người cũng tiện hơn nhiều. Cao Ngữ Lam cám ơn Mạnh Cổ, vừa định cúp máy, Mạnh Cổ tự nhiên thêm câu: "Nếu tìm thấy ấy, ..."

      Mạnh Cổ hết câu, Cao Ngữ Lam hỏi làm sao, Mạnh Cổ im lặng trong giây lát rồi trả lời: " sao, hy vọng ấy ổn, quan trọng nhất là tìm thấy người".

      Cao Ngữ Lam lại cám ơn Mạnh Cổ, nếu tìm được người nhất định thông báo cho ta, muộn như vậy rồi còn làm phiền ngại quá. Vừa cúp điện thoại, chợt nghe tiếng Doãn Tắc vọng ra từ phòng ngủ: "Chủ nhân, giường ấm rồi, mời chủ nhân lên giường ngủ".

      Cao Ngữ Lam suýt nữa rơi điện thoại xuống nền nhà.

      Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc cùng nằm chiếc giường nhưng mỗi người đắp cái chăn. Cao Ngữ Lam cảm thấy có chút thoải mái, ngượng ngùng nhiều hơn, nhưng trong lòng xuất kháng cự như tưởng. Bao nhiêu năm nay quen sống mình, xem tivi, lên mạng, ngủ, tất cả đều chỉ có mình .

      Bây giờ đột nhiên xuất thêm người đàn ông, nhưng hề có cảm giác mất tự nhiên. thực tế, quen nhau chưa bao lâu, nảy sinh tình cảm rồi nhau cách nhanh chóng, liệu có vấn đề gì hay ?

      Tay Doãn Tắc thò ra khỏi chăn của rồi lần vào chăn Cao Ngữ Lam, ngón tay khều tay .

      Cao Ngữ Lam đập mạnh vào bàn tay .

      Doãn Tắc lập tức rút tay về, Cao Ngữ Lam quay sang nhìn, Doãn Tắc nhắm tịt mắt, vẻ mặt bình thản như ngủ rất say.

      Cao Ngữ Lam nghiến răng, người này làm loạn còn giả vờ ngủ say. trừng mắt với nhưng đáng tiếc nhìn thấy. lại quắc mắt lúc, bất kể có thấy hay . Sau đó, Cao Ngữ Lam quay lưng về phía Doãn Tắc, tiếp tục suy nghĩ về mối quan hệ của hai người. mới gặp nhau mấy lần, nếu Doãn Tắc biết từ ba năm trước, bị hành hạ và vẫn quên được , nhưng còn sao, ấn tượng của về mới bắt đầu từ hôm ngồi xe lăn đến nhà . Sau đó tuy có tiếp xúc nhưng vẫn ghét , rồi đột nhiên , lúc nào cũng nhớ đến , trầm luân này liệu có nhanh quá?

      Doãn Tắc lại thò chân ra khỏi chăn của , lần vào chăn Cao Ngữ Lam, tìm đến chân rồi cù vào lòng bàn chân .

      Cao Ngữ Lam buồn buồn co chân lên, định đạp phát nhưng sợ động đến chân đau của nên để yên. Doãn Tắc được thể lại thò chân vào cù lòng bàn chân . Lần này Cao Ngữ Lam mới nghĩ ra đây phải là chân đau, thế là đạp mạnh, nhưng Doãn Tắc nhanh chóng rút chân về.

      Cao Ngữ Lam xoay người lại hét lên: " có định ngủ hả?"

      "Hả?" Doãn Tắc mở mắt: "Xảy ra chuyện gì vậy? Em vẫn chưa ngủ sao?"

      ", ..." Cao Ngữ Lam tức giận giơ tay bóp cổ . Doãn Tắc cười ha hả, bỏ chăn ra kéo Cao Ngữ Lam vào lòng rồi hôn .

      Cao Ngữ Lam đấm : "Đáng ghét!"

      "Đúng vậy, cách tấm chăn đáng ghét, như thế này có phải hơn ".

      " đừng làm loạn nữa, em nghĩ đến việc nghiêm túc"

      "Vậy à, cũng nghĩ đến việc nghiêm túc".

      Đầu óc người này còn có chuyện nghiêm túc sao? Cao Ngữ Lam tin: " nghĩ đến chuyện gì?"

      " nghĩ bao giờ chúng ta mới kết hôn?"

      -----

      Cao Ngữ Lam ngẩn ngơ, tốc độ của người này là tốc độ ánh sáng sao? còn nghĩ liệu có phải nhau quá nhanh, nghĩ đến tiết mục kết hôn rồi.

      " ra muốn lên giường hay muốn kết hôn?" Cao Ngữ Lam hỏi xong hận đến mức muốn cắt đứt lưỡi cho rồi.

      "Cả hai đều muốn". Đôi mắt Doãn Tắc sáng lấp lánh, giống như thanh niên có hoài bão to lớn nhìn thấy tương lai tươi đẹp ở phía trước.

      Cao Ngữ Lam tuyệt vọng, tại sao chuyện nghiêm túc đến Doãn Tắc lại biến vị hết thế này?

      "Em coi thường đấy à". Doãn Tắc nằm nghiêng, để Cao Ngữ Lam có tư thế thoải mái hơn. tiếp tục mở miệng: " chưa cho em biết sao? Kể từ lúc đến đây tìm Man đầu, chứng kiến em ra sức giả bộ đáng thương, sau đó công ty em, em lại tự tìm đến, gặp chuyện ấm ức nhưng vẫn cố tỏ ra oai phong, sau đó em bị Nựu Nựu lừa, đến lúc em đóng vai lương thiện, chính thức hạ quyết tâm".

      Cao Ngữ Lam đen mặt, ai giả bộ, ai đóng kịch? ràng mới là ảnh đế, nhưng lời của khiến rất hiếu kỳ, liền hỏi: " có quyết tâm gì?"

      "Quyết tâm của là, này quá thú vị, nhất định phải cưới ấy về ngày nào cũng chọc ấy cho vui".
      Mai Trinh thích bài này.

    5. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 44 : Mông Lạnh


      "Bụp", lại chưởng tung ra, tiềm năng bạo lực của Cao Ngữ Lam bộc phát: " mới vui ấy, đúng là vô lại".

      Đáng tiếc do nằm trong lòng Doãn Tắc nên nắm đấm của có lực mấy, ngược lại càng thêm phần thân mật. Doãn Tắc cười ha hả: "Được rồi, để đổi cách khác. này đáng quá, nhất định phải hiến mình cho ấy, để ấy ngày nào cũng trêu đùa ".

      "Doãn Tắc, bây giờ em hối hận còn kịp ?"

      "Em và cùng đắp chung cái chăn, em thử xem?

      "Em có thể chẳng bận tâm đến điều đó. Chân bị đau, em thu nhận đêm, chúng ta đắp chăn chuyện suông, đều là người trưởng thành cũng nên nghĩ thoáng chút".

      " thể nghĩ thoáng. bận chết được ấy vẫn còn nhớ đến đó. ấy say khướt, má đỏ hồng hồng, hai mắt sáng long lanh. ấy bảo hãy bán lòng ham hư vinh, "chặt chém" bọn họ nhiều vào. Sau khi gặp lại, từng có ý nghĩ biết đó làm lành với bạn trai hay chưa? Nếu hai người quay lại với nhau tốt biết mấy...".

      Cao Ngữ Lam kìm nổi lại đấm Doãn Tắc, chàng này toàn có những ý nghĩ xấu xa.

      Doãn Tắc lại cười ha ha, ôm chặt Cao Ngữ Lam vào lòng rồi vuốt ve lưng : "Em bạo lực quá ". xong hôn lên trán : "Nhưng thích đanh đá của em".

      Câu này khiến trong lòng Cao Ngữ Lam cảm thấy rất ngọt ngào, càng ép sát vào Doãn Tắc, vùi mặt vào ngực . có đanh đá gì đâu? cái bánh bao, khi bị oan ức chỉ biết khóc lóc và lén lút uống rượu say.

      Vậy mà , thích tính đanh đá của ...

      Doãn Tắc xoa lưng : "Trái ớt đáng biết bao, thích dáng vẻ tràn đầy sức sống này của em".

      Cao Ngữ Lam chớp mắt, cảm thấy hốc mắt hơi nong nóng. Sau khi gặp , mới trở thành "trái ớt ", Trần Nhược Vũ cũng từng , thay đổi nhiều, bị ảnh hưởng bởi Doãn Tắc. ra, bản thân cũng thích mình bây giờ hơn.

      trở nên vui vẻ hơn.

      Nhưng...hình như vẫn còn thiếu thứ gì đó.

      Doãn Tắc ôm lắc : "Chúng ta kết hôn nhé, được em?"

      " được". Tình cảm phát triển quá nhanh khiến Cao Ngữ Lam có cảm giác chân thực. Còn chưa đâu vào đâu, kết hôn gì chứ? Hình như vẫn còn rất nhiều việc chờ ở phía trước.

      "Ôi..." Doãn Tắc bày ra vẻ mặt đau khổ và đáng thương: "Ngày mai phải ghi lại mới được, lần đầu tiên cầu hôn vào ngày tháng năm này nhưng bị từ chối. phải làm quyển sổ để sau này cho các con xem. Các con xem , năm nào ở đâu và vào lúc nào, mẹ các con từ chối lời cầu hôn của bố, tổng cộng mất bao nhiêu lần mới có thể sinh ra các con, bố của các con dũng mãnh lắm đúng ?"

      Cao Ngữ Lam mỉm cười, dịch dịch người, tìm tư thế thoải mái trong lòng Doãn Tắc, sau đó nhắm mắt: " cứ tự tưởng tượng , em buồn ngủ lắm rồi, em ngủ đây, sáng sớm mai em còn phải tìm Nhược Vũ nữa".

      "Này, em đúng là tàn nhẫn mà. Em mặt độc chiếm vòng tay ôm của , mặt khác chịu gả cho . Ít nhất em phải chiếu cố đến lòng tự trọng yếu ớt của người đàn ông chứ. Em thể giả vờ thẹn thùng , để em từ từ suy nghĩ...".Doãn Tắc vừa cất giọng tội nghiệp vừa ôm dịu dàng.

      Cao Ngữ Lam cong cong khóe miệng, thầm : "Đừng ồn ào nữa, lòng tự trọng ngủ từ đời nào rồi, chỉ có đầu óc nghĩ ngợi lung tung thôi".

      "Đâu có, "nó" ràng vẫn kêu gào khóc lóc với mà". Thanh của Doãn Tắc cũng như thể hơn, thấy Cao Ngữ Lam mở mắt nổi, nỡ tiếp tục trêu chọc . Doãn Tắc hôn lên mi tâm Cao Ngữ Lam, miệng lẩm bẩm: "Chỉ tại cái chân đau, đáng ghét , bỏ lỡ mất cơ hội tốt".

      Cao Ngữ Lam buồn ngủ, nào biết được tâm tư của Doãn Tắc, khẽ với : "Ngủ ngon nhé".

      Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, chợt nhớ đến lời bài hát trong quán bar buổi tối hôm cướp Man đầu: "Đừng sợ hãi, hãy tiến về phía trước, tất cả quá khứ đau buồn rồi qua , thiên thần đến bạn..."

      Ngày hôm đó gặp được thiên thần, chỉ gặp kẻ vô lại.

      Nhưng bây giờ nằm trong lòng tên vô lại đó, cảm thấy rất thanh thản và hạnh phúc.

      ------------------

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cao Ngữ Lam tỉnh lại, đột nhiên nghe thấy tiếng động trong nhà bếp. Cao Ngữ Lam giật mình nhưng chợt nhớ ra, tối qua Doãn Tắc qua đêm ở nhà .

      ngồi dậy thay quần áo rồi phăm phăm xuống bếp. May quá, người ở trong bếp là Doãn Tắc, phải Man đầu.

      Hai chiếc nạng của đầu bếp Doãn dựng bên cạnh tường, còn nhăn nhăn nhó nhó chuẩn bị bữa sáng. Thấy Cao Ngữ Lam xuất , lẩm bẩm chê nhà bếp của Cao Ngữ Lam nào là dụng cụ làm bếp sơ sài, nào là gia vị đơn điệu. Miệng chê chê những đầu bếp Doãn vẫn nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng.

      Cao Ngữ Lam tỏ ra phục: " chê đồ nhà em tệ mua giúp em là được rồi".

      " mua". Đầu bếp Doãn có lý luận riêng của mình: "Để em dùng đồ tốt, như vậy em mới càng nghĩ đến chuyện có thể dùng đồ tốt khi sống cùng ".

      Cao Ngữ Lam bận tâm đến những lời của Doãn Tắc, dù sao cũng là người mù chuyện bếp núc, chẳng cần dụng cụ làm bếp tốt.

      Hai người vừa đấu võ mồm vừa cùng hưởng thụ bữa sáng ngon lành. Sau đó Cao Ngữ Lam chuẩn bị tìm Trần Nhược Vũ.

      Doãn Tắc hơi lo lắng, bắt kiểm tra pin điện thoại rồi dặn xảy ra chuyện gì nhất định phải gọi điện cho ngay chứ được tự ý hành động. Doãn Tắc chân tiện, nhưng Lôi Phong và Mạnh Cổ có thể sai vặt tùy ý. nhập số điện thoại của hai người bạn vào máy di động của Cao Ngữ Lam. Tuy hai người đó còn bận làm nhưng xảy ra phiền phức, có thể trực tiếp gọi điện cho họ trước rồi gọi cho sau cũng được.

      Cao Ngữ Lam gật đầu đồng ý, cẩn thận của Doãn Tắc làm tự nhiên trở nên căng thẳng khẩn, cảm thấy hình như hôm nay xảy ra chuyện gì đó. Nhưng thực tế, quá trình Cao Ngữ Lam tìm Trần Nhược Vũ lại thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.

      Hôm nay là thứ hai, vì vậy Cao Ngữ Lam đến công ty của Trần Nhược Vũ trước. Khi đến công ty bảo hiểm hỏi thăm, người của công ty cho biết Trần Nhược Vũ đúng là làm việc ở đây, nhưng bị bệnh đường ruột cấp tính nên phải nằm viện vài ngày. Mấy ngày hôm nay đều có đồng nghiệp thăm , Cao Ngữ Lam lập tức ghi lại địa chỉ bệnh viện và số phòng nơi Trần Nhược Vũ điều trị.

      Cao Ngữ Lam gọi điện thoại thông báo tình hình cho Doãn Tắc rồi vội vàng đến bệnh viện. Chỉ lúc sau, tìm thấy Trần Nhược Vũ mình ngồi giường bệnh xem tạp chí.

      Đến lúc này, Cao Ngữ Lam mới thở phào nhõm, nhanh chóng gọi điện thoại cho Doãn Tắc báo tìm ra Trần Nhược Vũ. Còn Trần Nhược Vũ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Cao Ngữ Lam.

      "Cậu làm tớ sợ chết được ấy". Cao Ngữ Lam tiến lại gần ôm chầm lấy Trần Nhược Vũ.

      Trần Nhược Vũ cũng ôm chặt Cao Ngữ Lam, hỏi sao có thể tìm đến đây. Cao Ngữ Lam kể lại đầu đuôi việc, Trần Nhược Vũ im lặng lên tiếng.

      Cao Ngữ Lam mọi người đều rất lo lắng cho , Trần Nhược Vũ đột nhiên khóc nức nở. Cao Ngữ Lam kéo người ra và nhìn nghiêm túc: "Cậu sao vậy? Tình hình sức khỏe thế nào rồi? Cậu gặp phải chuyện phiền phức gì, tại sao liên lạc với mọi người?"

      Trần Nhược Vũ vừa kéo tay vừa lau nước mắt, mãi mới thốt ra lời: "Tớ sao, ngày mai có thể xuất viện. Lam Lam, tớ vô dụng quá, tớ biến cuộc đời tớ trở thành mớ bòng bong".

      "Cậu lung tung gì thế?" Cao Ngữ Lam rút túi khăn giấy đưa cho Trần Nhược Vũ. Sau đó ngồi xuống giường hỏi bạn: "Rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì?"

      Trần Nhược Vũ lau sạch nước mắt mặt, xì xì mũi, cất giọng nghèn nghẹn: "Xảy ra rất nhiều chuyện cùng lúc làm tớ chẳng biết đối phó ra sao. Tớ đổi số điện thoại vẫn chưa kịp thông báo cho bố mẹ tớ biết. Đúng lúc đó tớ bị ốm phải nằm viện, tâm trạng của tớ rất tệ, sợ liên lạc rồi mọi người lại hỏi đông hỏi tây. Vì vậy tớ nghĩ thôi tĩnh dưỡng vài ngày, mình trốn ở đây bị ai quấy rầy".

      "Rốt cuộc cậu bị làm sao?"

      " ra dài lắm".

      "Vậy cậu hãy kể từng chuyện ".

      Trần Nhược Vũ cúi đầu, gại gại tay vào tấm chăn, lúc sau mới lên tiếng: "Lam Lam, tớ nghĩ, con người làm chuyện gì cũng có nhân quả, làm việc tốt được báo đáp, còn làm việc xấu bị báo ứng. Tớ luôn cảm thấy có lỗi với cậu, lúc đó cậu bị chụp mũ "bắt cá hai tay", nếu tớ dũng cảm đứng về phía cậu mà phải để mặc Tề Na đổ thêm dầu vào lửa, cõ lẽ cậu bị mọi người ép đến mức phải rời khỏi quê hương".

      Cao Ngữ Lam sững người: "Sao cậu còn nhắc đến chuyện này, qua lâu lắm rồi mà".

      "Chuyện này luôn là khúc mắc trong lòng tớ. Tớ mãi mãi nhớ vẻ mặt của cậu lúc đó". Trần Nhược Vũ nghiến răng: "Nhưng tớ nhu nhược quá, tớ dám, tớ sợ cũng bị bọn họ chỉ trích bị bọn họ lập".

      "Nhược Vũ..." Cao Ngữ Lam nắm tay Trần Nhược Vũ, thể quên được ánh mắt của bạn bè lúc đó, nhưng ngờ lại có người quên nổi vẻ mặt .

      "Tớ xin lỗi". Nước mắt Trần Nhược Vũ lại chảy dài gò má: "Tớ ra mặt giúp cậu, sau này tớ rất hối hận nhưng có gì cũng vô dụng, cậu bỏ rồi. Tớ biết là cậu rất muốn ở lại thành phố C, là bọn tớ cùng liên kết ép cậu bỏ ".

      Cao Ngữ Lam đột nhiên muốn khóc, tâm trạng lúc ra lại dội về trong lòng . Trần Nhược Vũ tiếp: "Sau đó tớ cũng muốn ở lại thành phố C, tớ luôn cảm thấy ở đó chẳng có bạn bè tử tế, tớ muốn ra ngoài lập nghiệp, kiếm nhiều tiền để bố mẹ tớ sống tốt hơn. Tớ tới đây hơn năm trời, cuối cùng vẫn chỉ có thể bán bảo hiểm".

      "Bán bảo hiểm có gì tốt? Chẳng phải bây giờ rất nhiều ngành nghề cần đến bảo hiểm hay sao? Cậu đúng, bảo hiểm là đảm bảo cuộc sống của mình, là việc tốt mà. Có rất nhiều người bán bảo hiểm đạt thành công trong nghiệp, có thu nhập tốt đấy thôi". Cao Ngữ Lam an ủi bạn.

      "Nhưng tớ làm tốt, suýt nữa tớ hoàn thành chỉ tiêu. Trước đó tớ dám tìm cậu vì sợ cậu thèm để ý đến tớ, nhưng doanh thu của tớ tốt, tớ phải tìm khách hàng, tớ đột nhiên nhớ tới cậu. Lam Lam, cậu thấy chưa, tớ là đứa tư lợi như vậy đó. Nhưng kỳ thực hôm gặp cậu tớ rất căng thẳng".

      "Tớ rất vui khi cậu đến tìm tớ, đấy". Cao Ngữ Lam đau lòng khi thấy Trần Nhược Vũ tự trách bản thân.

      "Tớ biết, cậu luôn là người tốt, cậu trách tớ, còn coi tớ là bạn bè".Trần Nhược Vũ lại rơi nước mắt: "Tớ đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn tốt với tớ, thậm chí còn tốt hơn bọn họ".

      Cao Ngữ Lam biết, "bọn họ" mà Trần Nhược Vũ nhắc đến là chỉ những người bạn học cũ. Trần Nhược Vũ lau nước mắt tiếp: " người bạn của Tề Na tình cờ gặp tớ ở thành phố A, biết tớ bán bảo hiểm, người đó về cho Tề Na biết. Thế là Tề Na rêu rao khắp nơi, ta còn cho bố mẹ tớ biết. Tớ luôn dối bố mẹ tớ, tớ sống ở thành phố A rất tốt, làm việc ở công ty thương mại, chỉ cần phấn đấu vài năm là có thể nở mày nở mặt. Tớ muốn bố mẹ tớ lo lắng, trước thời gian trước họ gọi điện hỏi tớ, tớ chẳng biết làm thế nào đành phải tiếp tục dối họ, bố mẹ tớ tin lời tớ".

      "Lần này cậu mất tích, bố mẹ cậu lo lắng lắm đấy. Tớ với Dương Dương là cậu làm việc ở công ty bảo hiểm, bây giờ chắc bố mẹ cậu cũng biết rồi".

      Trần Nhược Vũ gật đầu, bẻ ngón tay: " ra tớ cũng biết thể che dấu mãi chuyện này".

      "Vậy vụ cậu bị thương thế nào? Bác sỹ Mạnh Cổ hình như rất vui, ấy khi nào tớ tìm thấy cậu hãy giúp ấy mắng cậu trận".

      Nghe đến tên Mạnh Cổ, mặt Trần Nhược Vũ nhăn thành quả mướp đắng: "Lam Lam, tớ ngây thơ quá, tớ cứ tưởng thích là có thể theo đuổi. ra, tớ hiểu bản thân mình".

      "Ý cậu là gì?"

      "Bác sỹ Mạnh và tớ phải là người cùng thế giới. Chỉ có tớ thích ấy cũng vô dụng thôi, ấy thèm để ý đến tớ, đến những người y tá ở xung quanh ấy còn coi thường tớ. Nếu tớ lại tìm ấy rất mất mặt".

      Về phương diện này, Cao Ngữ Lam cũng biết nên an ủi hay khuyên nhủ bạn thế nào. Trần Nhược Vũ lắc đầu mỉm cười: "May mà tớ chưa gì với ấy, sớm biết thân biết phận rút lui. Dù sao bây giờ tớ cũng nghĩ thông suốt rồi, nên đem mặt nóng dán vào mông lạnh...".

      "Ai là Mông lạnh hả?" Đột nhiên có giọng đàn ông đầy tức giận từ cửa phòng bệnh truyền đến.

      Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam giật mình quay đầu nhìn, thấy Mạnh Cổ và Doãn Tắc đứng ở cửa. Mạnh Cổ đen mặt, trong khi đó Doãn Tắc cười híp mắt: "Hình như là cậu". đặt cây nạng xuống, giơ tay xoa mặt Mạnh Cổ: "Mông lạnh".
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :