1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Này chớ làm loạn - Minh Nguyệt Thính phòng (65 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 15 : Về Chuyện Xem Mặt


      Lần này khoảng cách chạy trốn tương đối ngắn, chỉ cách có mấy cửa tiệm mà thôi.

      Doãn Ninh đứng ở cửa “Tùy Tâm Uyển” vẫy tay với bọn họ. Hai người lớn, trẻ con, con chó thuận lợi vào trong quán. Nựu Nựu vừa vào lập tức hét lớn: “Mẹ, sao mẹ chuyện với cậu lâu lâu lúc? Mẹ cúp điện thoại nhanh như vậy sao kịp trốn?”

      “Cậu con mẹ, chị bao nhiêu tuổi mà còn chơi trò này, ấu trĩ quá. Sau đó cậu cúp điện thoại luôn.” Doãn Ninh nhại theo giọng Doãn Tắc , còn làm động tác ngắt bụp điện thoại.

      “Hừ, ta còn dám phê bình người khác, ta mới là cái loại ấu trĩ nhất.” Cao Ngữ Lam cất giọng oán trách..

      Nựu Nựu chạy ra phía cửa nhìn ngang dọc, tay ôm ngực : “May quá, cậu có đuổi theo.” bé xoay người chạy về phía Man Đầu, đón Man Đầu từ trong lòng Cao Ngữ Lam, vỗ lên cái đầu của nó: “Man Đầu à, cậu rất hung dữ với em đúng ? việc gì phải sợ, có Nữu Nữu ở đây, Nữu Nữu và chị cùng bảo vệ Man đầu.”

      Doãn Ninh lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cao Ngữ Lam đưa mấy chiếc bánh quy của chó cho Nữu Nữu, sau đó kể lượt chuyện vừa xảy ra, đồng thời giới thiệu Quách Thu Thần với Doãn Ninh, là đồng hương của .

      Quách Thu Thần thấy nhắc tới mình, muốn ứng phó đôi ba câu khách sáo, ta vừa định mở miệng, điện thoại của Doãn Ninh đổ chuông. bắt máy, mấy câu sau đó quay về phía Cao Ngữ Lam: “Doãn Tắc bảo cậu ấy mời ăn cơm tối.”

      “Tuyệt quá!”, “Thôi khỏi chị ạ !”. Nữu Nữu và Cao Ngữ Lam đồng thời lên tiếng, tuy nhiên nội dung lời hoàn toàn trái ngược nhau.

      Doãn Ninh nhún nhún vai, bày vẻ mặt đáng tiếc với hai người phụ nữ lớn : “Cậu ấy phải mời Ngữ Lam và Nựu Nựu.” quay sang Quách Thu Thần: "Xin lỗi, hôm nay làm phiền , em trai tôi có mở nhà hàng, cậu ấy bảo chuyện xảy ra ngày hôm nay cậu ấy ngại quá, cậu ấy muốn mời bữa cơm.”

      Ô hô? Mũi tên vòng vèo thế nào lại bắn về phía chàng Tiểu Quách rồi?

      Cao Ngữ Lam nhìn Quách Thu Thần bằng ánh mắt kinh ngạc. Quách Thu Thần theo phản xạ xua tay: " cần, cần, tôi chỉ là mang đồ tới cho Cao, tôi còn có chút việc, xin phép trước.”

      “Vậy sao.” Doãn Ninh với Doãn Tắc ở đầu kia điện thoại: “ Quách bảo ấy xin cáo từ, ấy còn có việc bận thể ăn tối.”

      Doãn Tắc gì đó trong điện thoại, Doãn Ninh quay lại hỏi Quách Thu Thần: “ có việc gì gấp?”

      Quách Thu Thần há hốc miệng, hỏi thế này muốn phải trả lời như thế nào? Đừng ta quả bận, dù có bận chăng nữa cũng chẳng thể ra. Quách Thu Thần còn ngây người, Doãn Ninh thay ta trả lời Doãn Tắc : “ ấy trả lời được. Mà cậu tò mò chuyện nhà người ta làm gì chứ? Người ta sao phải báo cáo với cậu, cậu sang bên này ba mặt nhời là được rồi. Cái gì? Cậu bận? sang miễn bàn, chị phải là cái ống loa của cậu... ”

      Cao Ngữ Lam cùng Quách Thu Thần liếc nhìn nhau, cười ngượng ngùng. Cuối cùng vẫn là Quách Thu Thần gãi đầu mở miệng: “Chỗ ở có xa đây ko? Có cần tôi giúp đưa đồ về nhà, hay đưa cho ngay bây giờ?”

      đưa cho tôi ở đây là được rồi, dám phiền lâu, cứ bận việc của , là ngại quá, hôm nay tôi làm phiền quá nhiều.” Cao Ngữ Lam khách sáo đáp lời, Quách Thu Thần mỉm cười gật đầu, ra ngoài lấy túi hành lý bố Cao Ngữ Lam gửi.

      ta giao đồ cho Cao Ngữ Lam, rồi vài câu khách khí với Doãn Ninh. Sau đó Quách Thu Thần cáo từ ra về, Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh tiễn ra tới cửa. Cửa vừa mở, Doãn Tắc cầm hộp đựng thức ăn đến.

      “Sao vội thế? Dù bận rộn đến mấy cũng phải ăn cơm chứ, lẽ nào Quách có hẹn ăn cơm khách rồi?” Doãn Tắc vừa bước vào mở miệng.

      Quách Thu Thần im lặng trong giây lát, vô ý thức khai : “ có.” Lời vừa ra khỏi miệng có chút hối hận, ta lại : “Nhưng tôi... ”

      Doãn Tắc cho ta cơ hội tiếp tục nhưng nhị, kéo vai Quách Thu Thần, đến chiếc bàn ăn: “ hẹn dùng bữa là tốt rồi, coi như tôi làm phiền Quách. Mời lại đây, tôi mang theo ít thức ăn, lát nữa nhà bếp của tôi đưa thêm đồ ăn tới đây. Chúng ta ăn trước , bây giờ này cũng gần tới giờ cơm rồi, phải là quá sớm. Quách ở xa tới làm khách, hôm nay chó nhà tôi ngoan, thành xin lỗi , khiến Quách chứng kiến trò cười. Tôi nhất định phải mời ăn bữa cơm này để bày tỏ thành ý của tôi. Dù có bận việc đến mấy cũng cần ăn cơm đúng ? Chẳng mất nhiều giờ của đâu, dùng bữa xong rồi hẵng .”

      đến đây, Doãn Tắc kéo Quách Thu Thần ngồi xuống ghế rồi đem hai đĩa đồ nguội trong hộp bày lên bàn. Sau đó quay đầu với Doãn Ninh: “Chị, giúp em lấy ít bát đĩa ra đây.”

      Doãn Tắc nhanh chóng an bài như vậy làm Quách Thu Thần càng biết gì, ta vội cầu cứu Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam càng cảm thấy bối rối, chàng Tiểu Quách ở lại, thể bỏ ta mà . Vừa định lên tiếng, bị Doãn Tắc phất tay đuổi: , ... Em đưa Nựu Nựu rửa tay, vừa nãy mới ôm chó, rửa tay sạch đừng có ngồi vào bàn ăn.“ Sau đó Doãn Tắc quay sang Nựu Nựu: ”Nựu Nựu, nhanh lên , có món ăn cháu thích đấy."

      Nựu Nựu vừa nghe có món ăn ngon, lập tức đem Man Đầu bỏ vào ổ chó ở góc tường, rồi ném mấy bánh bích quy xuống trước mặt nó. Sau đó, bé vui mừng chạy tới níu tay Cao Ngữ Lam: “Chị ơi, nhanh lên, rửa tay ăn cơm thôi."

      Cao Ngữ Lam bất đắc dĩ bị Nựu Nựu lôi , Doãn Ninh bày bát đĩa ra bàn, Quách Thu Thần trong lòng thở dài, thôi đành ngồi chờ ăn cơm ở đây. Còn Doãn Tắc ngồi chống cằm, mắt dõi theo bóng lưng Cao Ngữ Lam, miệng mỉm cười.

      Đúng như lời Doãn Tắc , nhà hàng đưa bàn đầy thức ăn đến rất nhanh. Doãn Tắc rất nhiệt tình, liên tục mời Quách Thu Thần thưởng thức hết món nọ đến món kia, đồng thời tìm đề tài chuyện rất rôm rả.

      “Hơn ba năm trước tôi từng thành phố C, sống ở đường Giang Tân. Ở đó có quán ăn rất nổi tiếng, đó là quán Thịt kho A Phúc, biết bây giờ như thế nào?”

      “Ồ, cũng biết quán Thịt kho A Phúc à? Người ở thành phố C chúng tôi ai cũng biết đến nhà hàng đó, món thịt đúng là danh bất hư truyền. Bây giờ quán vẫn nằm ở đó, chỉ có điều những năm gần đây nhà hàng mọc lên như nấm, nên quán đó cũng được như xưa.” Nhắc tới thành phố C, Quách Thu Thần mất e dè, cùng Doãn Tắc chuyện vui vẻ.

      “Bây giờ thành phố C còn thịnh hành món lẩu ? Hồi đó tôi ngày nào cũng tới ngõ Thạch đầu thưởng thức đồ ăn vặt. Quán lẩu cay phố đó rất ngon, nhưng nghe năm kia con phố bán quà vặt bị dỡ mất rồi".

      “Đúng là bị phá rồi, giờ chỗ đó là khu trung tâm thương mại sầm uất, còn là khu chuyên bán đồ ăn vặt như trước.”

      “Thế tiếc đấy. Đúng rồi, Quách làm việc trong lĩnh vực nào? Lần này tới thành phố A là công tác? thường tới đây chứ?".

      “Tôi làm ở mảng thiết bị thông tin, bây giờ chỉ đến tổng công ty báo cáo nghiệp vụ, nhưng có lẽ qua thời gian nữa được điều tới đây... ”

      Hai người đàn ông câu tôi câu tán gẫu rất nhiệt tình. Cao Ngữ Lam nãy giờ lên tiếng, nhưng trong lòng hơi sốt ruột. thấy QuáchThu Thần bị Doãn Tắc khéo léo moi sạch sành sanh thông tin, thậm chí cả chuyện cha của ta và cha là đồng nghiệp tố thường xuyên cùng nhau uống rượu cũng ra.

      cắm cúi ăn cơm, chỉ sợ bản thân trở thành đề tài bàn luận. Doãn Tắc có ý tha cho : “ Hai người đều đến tuổi kết hôn, phụ huynh ở nhà chắc sốt ruột lắm. Hai nhà lại có có quan hệ thân tình như vậy, tại sao sắp đặt để hai người xem mặt gì đó chứ?”

      “À... ” Quách Thu Thần đỏ mặt, ngại ngùng liếc Cao Ngữ Lam cái. ta tiện ra ý tứ của hai ông bố, vì vậy ta nhất thời biết gì.

      Ngược lại Cao Ngữ Lam thản nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Doãn Tắc: “Mắc mớ gì tới , thích quản rộng vậy sao?”

      Doãn Tắc đưa tay ôm ngực: “Tôi làm sao có thể mặc kệ, đương nhiên là phải quan tâm rồi, tôi bị trúng tiếng sét với em từ lần gặp đầu tiên, gặp lại em thể kìm chế... ”

      Cao Ngữ Lam trong nháy mắt hóa đá, Quách Thu Thần trợn mắt há hốc mồm, hai người có biểu cứng đờ giống hệt nhau.

      Doãn Tắc vẫn còn ra sức biểu diễn đầy thành khẩn: “Nếu như hỏi ràng từ trước, em bị người khác lôi đăng ký, tôi phải tới chỗ nào lau nước mắt đây?”

      Cao Ngữ Lam dám nhìn tới Quách Thu Thần, chỉ cảm thấy lửa bốc phừng phừng ở đầu. Dù là cái bánh bao chăng nữa cũng có lúc muốn đánh người. Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, Cao Ngữ Lam dám hành động, cầm cốc nước tu ừng ực, trong lòng thầm mắng chửi, Doãn Tắc đáng ghét, đáng ghét.

      Lúc này, Doãn Ninh giúp bọn họ giải vây, nghiêng đầu suy tư cách nghiêm túc: “Nhắc đến mới nhớ Doãn Tắc cũng ba mươi rồi. Là người chị, tôi cũng nên sốt ruột chút”

      “Sốt ruột gì hả mẹ?” Nựu Nựu hỏi.

      “Tìm người vợ cho cậu con”.

      “Con đây!” Nựu Nựu hưng phấn giơ tay: “Con đăng ký, con rất thích cậu, sau này con gả cho cậu .”

      Cao Ngữ Lam nhịn được phì cười, khiến bản thân bị sặc, vừa ho vừa cười, mọi tức giận đều biến mất trong chốc lát, Nựu Nựu đúng là thiên thần, Nựu Nựu mau tiêu diệt tên nghiệt kia .

      Quách Thu Thần đưa khăn giấy cho , Doãn Ninh vỗ lưng Ngữ Lam, Nựu Nựu nhìn với ánh mắt như muốn giúp đỡ. Chỉ có Doãn Tắc chống cằm nhìn cười: “Em xem em kìa, cứ ăn cơm từ từ cần vội. Tôi dễ dàng bị mỹ nhân Nựu Nựu dụ dỗ mất đâu, em yên tâm .”

      Yên tâm cái đầu ! Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc, người này ngày trêu chắc cảm thấy thoải mái có phải ?

      Doãn Tắc lại cười : “Từ chuyện Nựu Nựu chọn tôi làm hình mẫu lý tưởng, có thể thấy tôi người đàn ông tốt. Cho nên Lam Lam em phải tranh thủ thời gian, mau chóng ra tay với tôi. Cơ hội chỉ có lần, nếu để lỡ mất rồi tìm thấy nữa đâu”. đến đây, Doãn Tắc quay sang Quách Thu Thần: “Tôi đúng , Quách?”

      Quách Thu Thần biết trả lời thế nào, dù là Cao Ngữ Lam hay Doãn Tắc, ta đều quen biết. Lúc nhà ta và chú Cao bảo ta đưa đồ đến, ta hiểu ý của bọn họ. Nhưng ngờ tới đến đây lại gặp tình huống này. Lời của Doãn Tắc nửa giả nửa , biết ta có phải đùa hay . Nếu Quách Thu Thần phối hợp cùng câu đùa bảo là đúng phải phép với Cao Ngữ Lam, khiến bản thân rơi vào tình huống lúng túng. Còn nếu phủ nhận dường như làm hỏng bầu khí, lịch với Doãn Tắc. Sau cùng, ta ra sức uống nước, coi như miệng bận cách nào chuyện.

      Cao Ngữ Lam thấy thế, lại trừng mắt lườm Doãn Tắc phát nữa, đúng là tên đại vô lại.

      Đụng đến đề tài nhạy cảm dường như mọi người có gì để , nửa sau bữa cơm diễn ra hết sức nhanh chóng, chỉ có Doãn Ninh câu được câu chăng cố gắng tìm đề tài chuyện. Đến khi ăn xong, Quách Thu Thần vội vàng cáo từ, Doãn Tắc đích thân tiễn ta ra cửa, nhìn ta lái xe rời .

      Buổi tối ở nhà ngồi xem ti vi, Cao Ngữ Lam đột nhiên hồi tưởng chuyện xảy ra chiều nay. cảm thấy hình người Quách Thu Thần đến tìm là Doãn Tắc, đều bị ta dẫn dắt và giữ quyền chủ đạo. Con người này làm đầu bếp mở nhà hàng là lãng phí nhân tài. Lẽ ra ta phải làm diễn viên mới đúng, có thể đại diện làng giải trí Hoa ngữ vượt ra châu Á hướng đến thế giới, đoạt tượng Oscar Kim Tượng cũng biết chừng.

      Trong đầu Cao Ngữ Lam lên cảnh tượng Doãn Tắc dắt tay Nựu Nựu, mỗi người cầm tượng vàng Oscars, dưới chân còn có con Man Đầu, đột nhiên chuông cửa vang lên.

      Cao Ngữ Lam đứng cách cánh cửa lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”

      “Là tôi.” Lại là Doãn Tắc.

      Cao Ngữ Lam tỏ ra vô cùng cảnh giác, chỉ mở hé cửa, thận trọng hỏi: “Có chuyện gì?”

      “Tôi đến để xin lỗi em.”

      “Xin lỗi gì?”

      “À, từ lúc đầu lừa em em đánh tôi gãy chân tôi phải ngồi xe lăn, cho đến chuyện buổi chiều ngày hôm nay những câu khiến em vui. Tôi muốn lời xin lỗi với em về tất cả những chuyện này. Hy vọng tôi để lại ấn tượng xấu trong lòng em.”

      Đột nhiên ta trở nên tốt như vậy? Cao Ngữ Lam tin.

      bị bệnh đấy à?” Sốt cao đến mức đầu óc có vấn đề rồi sao? Hay bị trúng tà hoặc có thể lại là trò đùa khác của ?

      “Em phải tin tôi, tôi rất có thành ý.” Dường như biết suy nghĩ trong lòng Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc bày ra bộ mặt chính nhân quân tử vô hại, ta còn mỉm cười để tranh thủ tin tưởng của Cao Ngữ Lam.

      “Thành ý ở chỗ nào?”

      “Tôi mời em ăn đêm có được ?”

      Ăn đêm? Cao Ngữ Lam ngây người. Từ này hình như hơi quen thuộc, biết nghe ở đâu rồi?
      Mai Trinh thích bài này.

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 16 : Kết Thành Bạn Bè


      “Lam Lam, em biết , tôi thành tâm thành ý tới đây. Hôm nay tôi tự kiểm điểm bản thân, trước kia là tôi đối xử với em phải phép, nên em có thành kiến với tôi, tôi hoàn toàn có thể hiểu. Tôi đặc biệt đến đây xin lỗi em, chúng ta sau này hãy chung sống hòa bình, hi vọng em có thể thay đổi cách nhìn về tôi.”

      Doãn Tắc như kiểu vấn đề vô cùng nghiêm trọng, khiến Cao Ngữ Lam tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng: “Tôi phải có thành kiến với , chỉ là... ”

      Doãn Tắc chớp chớp mắt, chờ hết câu. Cao Ngữ Lam biết diễn tả như thế nào, ngẫm nghĩ lúc mới thốt ra vài từ “Là tính cách hợp”.

      Bộ mặt tươi cười của Doãn Tắc cứng đờ trong giây lát, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh: “Tính cách có điểm nào hợp? Con người em nghiêm túc, lại tương đối gò bó, tôi vừa vặn có thể bổ sung cho em”.

      Cao Ngữ Lam xua tay: “ bổ sung cũng chẳng sao, dù gì chúng ta trong công việc lẫn cuộc sống đều liên quan đến nhau. Chúng ta phải là đồng nghiệp, cũng sống cùng mái nhà. cần phải lời xin lỗi, làm vậy khiến tôi thấy kỳ quá”.

      Mặt Doãn Tắc hơi sững lại, ho khan tiếng, tiếp tục mỉm cười: “Nghe em kìa, đâu đến mức xa lạ như vậy. Chúng ta đều là những người bạn mà, sau này có nhiều cơ hội tìm hiểu nhau. Tuy tôi ít khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm đấy. Hơn nữa, chị tôi và Nựu Nựu đều rất quý em, sau này vẫn tiếp tục thường xuyên qua lại đúng ? Con Man đầu nhà tôi rất thích em, coi em như nửa chủ nhân rồi. Em mà quan tâm đến nó, nó buồn lắm đấy”

      Trong đầu Cao Ngữ Lam lại ra hình ảnh đại minh tinh Doãn Tắc mặc bộ lễ phục đuôi tôm tay cầm tượng vàng Oscar vinh dự đoạt giải Ảnh đế quốc tế. Con người này nếu càng để ý đến ta, ta càng được nước lấn tới. Cao Ngữ Lam nhếch miệng hỏi: " Doãn đến đây để xin lỗi?”

      “Đúng vậy!”

      “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của , chúc ngủ ngon”

      Cao Ngữ Lam xong liền đóng cửa, Doãn Tắc dường như có năng lực dự đoán trước nhanh chân chặn cửa lại: “Tôi làm người thất bại lắm phải em? Tôi thành khẩn như vậy mà em vẫn cho rằng tôi đùa?”

      Doãn, thành khẩn của quả thực dấu điều gì đó khiến tôi tin nổi”

      Doãn Tắc nhíu mày thở dài: “ giấu điều gì cơ? Vậy em , tôi phải làm thế nào em mới tin tôi?”

      cho tôi nghe xem nào”

      “Câu nào cũng là hết. ”Ngọc trai“ còn bằng tôi”. Doãn Tắc lại ôm ngực.

      (Nguyên gốc của câu này là: “Trân” châu (ngọc trai) “chân” () bằng tôi. Doãn Tắc sử dụng từ đồng khác nghĩa).

      “Tại sao lại muốn đến đây xin lỗi tôi?”

      “Tôi muốn cho em thấy mặt tốt của tôi, tôi cũng phải là hạng người quá tệ”.

      “Tại sao hôm nay lại mời Tiểu Quách ăn cơm, có ý đồ gì?”

      “Aya, tôi mất công bỏ tiền ra mời cơm, lấy đâu ra ý đồ chứ. Chẳng qua biết Quách là đồng hương của em, tôi mới giúp em làm hết trách nhiệm của chủ nhà. Em bây giờ có việc làm, việc chi tiêu chắc chắn phải suy tính. Nếu em mời cơm ta, kiểu gì cũng tiêu tốn khoản, lẽ nào em xót ruột? Tôi mở nhà hàng, mời người ta ăn cơm cũng chỉ là chuyện tiện đũa tiện bát. Tôi tốt bụng như vậy, ngược lại em nghĩ tôi chẳng ra gì”.

      Cao Ngữ Lam nghẹn lời, phản bác nổi Doãn Tắc, thế là hỏi: “Vậy tại sao bất lịch hỏi đông hỏi tây, người ta có quen biết đâu”.

      “Biết người biết ta ấy mà”. Doãn Tắc rất , Cao Ngữ Lam phải căng tai mới nghe .

      “Biết người biết ta làm gì? Tiểu Quách gây với hay sao?”

      Doãn Tắc nghiêm túc nhìn Cao Ngữ Lam. thở hắt ra, rầu rĩ: “Em cũng biết đấy, tôi có trình độ, học lực chỉ tốt nghiệp cấp ba. Tôi khác hoàn toàn những sinh viên tốt nghiệp đại học là tinh của xã hội như em và Quách. Mọi người đều là thành phần trí thức, ngồi trong văn phòng đàng hoàng, bàn những hạng mục lớn, lập kế hoạch này nọ. Hôm nay Quách chuyện em cũng nghe rồi đấy, người ta tốt nghiệp trường danh tiếng, là kỹ sư cao cấp. Còn tôi chỉ là người cầm dao thái rau..”. Doãn Tắc hạ mí mắt, khẽ: “Em nghe rồi còn gì, tôi chưa từng học đại học... ”

      Lẽ nào ta tự ti? Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, dường như vừa chạm vào nỗi đau của người ta.

      “Tôi có học lực, nhưng cũng có thể làm bạn bè phải ?” Doãn Tắc tiếp tục .

      đến nước này, Cao Ngữ Lam thể ” với Doãn Tắc.

      an ủi ta: “ đừng linh tinh, chuyện này liên quan gì đến bằng cấp. Bây giờ nghiệp của rất thành công, lại chăm sóc người nhà rất tốt. Nhiều người có học lực cao cũng làm được như , cần phải canh cánh trong lòng”.

      "Ừ, vậy tôi yên tâm rồi. Sau này em ghét bỏ tôi đấy chứ?”

      “Tôi có ghét bỏ bao giờ đâu?”

      Doãn Tắc nghe vậy liền cười tươi: “ tốt quá, chúng ta trở thành bạn bè nhé”

      Nhìn gương mặt tươi cười của ta, Cao Ngữ Lam có chút yên tâm, cảm giác thấy chỗ nào đó ổn, hình như lại bị ta dắt mũi rồi? được, phải cho ràng: “Sau này được lừa dối tôi, được trêu chọc tôi?”

      Doãn Tắc do dự nửa giây rồi gật đầu: “Được thôi!”

      được giở thói vô lại, được diễn trò?”

      "Cuộc đời như màn kịch, cảnh phim như cuộc đời, vận mệnh vô lại đối với tôi, làm sao tôi đáp trả chứ?

      Doãn Tắc mặt tràn đầy cảm xúc, câu cú trơn tru như đọc lời thoại. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất buồn cười nhưng cố nhịn.

      “Vận mệnh đối với tốt, cũng thể trút xuống người tôi”.

      “Lam Lam à, nghiêm túc là em thua, người khác đối xử với em ra gì, em hãy coi như xem họ diễn trò, tự mình vui vẻ là được. Việc gì em phải bực bội buồn bã tức giận. Em hãy học tập tôi ấy, việc giải phóng tâm trạng cách thích đáng giúp thể xác và tinh thần em khỏe mạnh hơn”.

      “Vì vậy phải đến đây xin lỗi, mà đến để tập luyện diễn xuất của ?” Cao Ngữ Lam cố gắng duy trì vẻ mặt mấy hữu hảo, phải thắng ván mới được.

      , tôi đến đây với mục đích xin lỗi. Chúng ta làm quen lại từ đầu nhé. Tên tôi là Doãn Tắc, 30 tuổi, kinh doanh nhà hàng và nông trường, thu nhập đến nỗi nào, người cũng có ánh vàng lấp lánh. À, tôi còn khoản vay chưa thanh toán hết, tuy nhiên đó phải là vấn đề quan trọng. Tôi chỉ có bằng cấp ba, cha mẹ qua đời, có chị cháu , gánh nặng gia đình chỉ có vậy thôi. Đúng rồi, tôi có nhà có xe, chưa lập gia đình, có những sở thích bất lương, tướng mạo và phẩm chất miễn chê.” Doãn Tắc thôi hồi, vẻ mặt rất phong phú. Đoạn hội thoại này dùng giọng trầm bẩm du dương tương đối thú vị. Đến câu chưa kết hôn, tướng mạo phẩm chất miễn chê ta nhấn mạnh ngữ khí, biểu diễn rất đạt.

      Cao Ngữ Lam cắn môi cố gắng nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn cong lên: “ dối”.

      “Làm gì có chuyện dối, tại hạ câu nào cũng là ”. Doãn Tắc ôm ngực.

      ràng có thói quen xấu lúc nào cũng diễn trò, vậy mà còn gạt người ta có sở thích bất lương”

      Câu này khiến Doãn Tắc bật cười ha hả. Cười xong lập tức thay đổi sắc mặt, thâm trầm thở dài: “Em hiểu tôi đấy”

      Cao Ngữ Lam bắt đầu dậm chân bình bịch, Doãn Tắc lại cười vui vẻ: “Được rồi, tôi diễn nữa. Bây giờ coi như chúng ta làm quen nhau từ đầu, em cũng phải giới thiệu chút về mình chứ?”

      “Tôi giới thiệu”

      “Được rồi, em muốn thôi, dù sao tôi cũng biết về em. Tên em là Cao Ngữ Lam, nữ giới, chưa lập gia đình, 25 tuổi, thất nghiệp, bố mẹ thúc giục lấy chồng, tại có bạn trai”. Doãn Tắc đọc xong gật đầu: “Ok, xong những thông tin cơ bản. Em có muốn hỏi gì tôi ?”

      Cao Ngữ Lam gật mạnh đầu, đúng là có vấn đề ở trong lòng lâu. có người tới tận cửa cửa đề nghị hỏi, tội gì nêu ra thắc mắc: “ Doãn, xin hỏi tại sao khi đó lại tìm Ôn Sa, chuyện gì với ta?”

      Doãn Tắc sững sờ: “Sao lâu như vậy rồi em vẫn nhớ đến chuyện này?”

      “Vậy có trả lời hay ? Vừa rồi người nào đó mới lừa gạt tôi?”

      “Tôi chỉ hỏi ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại hãm hại em?”

      Cao Ngữ Lam bất giác đứng thẳng người: “ ta thế nào?”

      , chúng ta cùng ăn đêm, tôi từ từ kể cho em biết.”

      Cao Ngữ Lam nhíu mày: “ lại dối tôi phải ?”

      đâu, tôi hứa với em dối, em muốn hỏi chuyện gì cũng được. Chỉ có điều đứng ở cửa chuyện tiện lắm, lẽ nào em muốn mời tôi vào trong nhà? nam quả nữ ở chung phòng trong đêm khuya, chắc em cũng đồng ý. Lẽ nào em muốn hàng xóm xung quanh nhìn thấy em và người đàn ông đứng ở cửa lưu luyến mãi rời? Nhất định em muốn rồi. Vì vậy chúng ta cùng ăn khuya và trò chuyện là lựa chọn tốt nhất, em xem tôi có đúng ?”

      Cao Ngữ Lam còn do dự, Doãn Tắc lại lên tiếng: “Đồ ăn tôi chuẩn bị xong rồi, có cả món bánh xoài pudding Nựu Nựu thích nhất.”

      Vậy à, Cao Ngữ Lam suy nghĩ lát rồi gật đầu. cầm chìa khóa nhà theo Doãn Tắc .

      Cao Ngữ Lam tưởng Doãn Tắc đưa đến quán Doãn Ninh, nào ngờ lúc ngang qua thấy quán tối om, cửa khóa chặt. Doãn Tắc dừng bước, tiếp tục đưa Cao Ngữ Lam tới nhà hàng “Thực”.

      Nhà hàng “Thực” vẫn sáng đèn, mấy người đầu bếp và nhân viên làm những công việc cuối cùng trong nhà bếp. Thấy Doãn Tắc lên, họ đều vội ra chào hỏi, thông báo thực phẩm ngày mai chuẩn bị xong xuôi. Sau khi thu dọn hết đồ, họ báo cáo với Doãn Tắc vài chuyện liên quan đến công việc. Doãn Tắc gật gù rồi cho họ ra về nghỉ ngơi.

      Nhà bếp rộng lớn sáng choang nhanh chóng chỉ còn lại hai người là Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam nhìn ngang nhìn ngửa lên tiếng hỏi: “Nựu Nựu đâu rồi?”

      Doãn Tắc mở cửa tủ lạnh, nghe vậy cười : “Tôi Nựu Nựu ở đây sao?”

      Cao Ngữ Lam nghẹn lời, lúc đó nghĩ Doãn Ninh cùng Nựu Nựu đều ở đây nên mới đến, nếu chỉ có nam quả nữ, đồng ý ăn khuya cùng ta.

      ràng ... ”

      Doãn Tắc xoay người lại, tay cầm bánh pudding lắc lắc: “Nựu Nựu thích nhất bánh pudding vị xoài”.

      Cao Ngữ Lam cứng họng. Đúng rồi, người ta chỉ Nựu Nựu thích ăn nhất, chứ bảo Nựu Nựu ở đây. Cao Ngữ Lam trong lòng cảm thấy vui, lại ngớ ngẩn rồi.

      “Tại sao mặt nặng mày với tôi? Em nghĩ Nựu Nựu ở đây nên em mới đến ?” Doãn Tắc bày ra vẻ mặt bi thương, sau đó : “Chuyện này em thể đổ thừa cho tôi, tôi lừa em chị tôi và Nựu Nựu ở đây.”

      Cao Ngữ Lam bĩu môi, nhận bánh pudding và cái thìa Doãn Tắc đưa tới, hung hăng khoét miếng to bỏ vào miệng: “Là tôi ngốc được chưa” Doãn Tắc cười: “Đúng là em rất ngốc .”

      “Tôi phải con ngốc, tôi là người lập phương án kinh doanh tốt nhất ở công ty.” Cao Ngữ Lam kể những lần có biểu xuất sắc trong công việc, nhiều dự án lớn đều là dựa vào ý tưởng của và phương án chi tiết hoàn hảo nên đánh bại đối thủ cạnh tranh và trúng thầu. Cao Ngữ Lam thao thao bất tuyệt hồi rồi hất cằm: “Tôi cũng rất lợi hại , chỉ có điều... ” dừng lại, ăn miếng bánh pudding.

      “Chỉ là sao?” Doãn Tắc pha ly đồ uống, đặt xuống trước mặt .

      Cao Ngữ Lam bĩu môi: “Chỉ là người lập công lĩnh thưởng cuối cùng bao giờ là tôi, người kiếm nhiều tiền cho công ty phải là tôi, người được công ty trọng dụng và nỡ đuổi việc cũng chưa bao giờ là tôi”. Giọng của rầu rĩ, nghĩ đến những chuyện từng trải qua, Cao Ngữ Lam cảm thấy rất buồn.

      Tự nhiên bị hãm hại bị đuổi việc, công ty lại cho cơ hội giải thích, số đồng nghiệp có quan hệ tốt trong công ty xa lánh , nộp nhiều đơn xin việc nhưng vẫn chưa nhận được thông báo tuyển dụng tử tế. Bây giờ kinh tế khởi sắc, tìm việc làm thích hợp cũng khó quá.

      Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng buồn bực, ngẩng đầu nhìn Doãn Tắc: “ , Ôn Sa gì? Tại sao ta lại hãm hại tôi?”

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 17 : Thay Đổi Cách Nhìn


      Doãn Tắc vội trả lời, ngược lại chỉ lẳng lặng nhìn Cao Ngữ Lam lúc rồi hỏi: “Lẽ nào em chưa từng hỏi qua ta?”

      “Tất nhiên tôi hỏi rồi”.

      “Vậy ta trả lời thế nào?”

      Cao Ngữ Lam mở miệng định trả lời, đột nhiên cảnh giác liếc Doãn Tắc: “Là tôi hỏi cơ mà, sao lại muốn moi tin của tôi”

      Doãn Tắc phì cười: “Tôi đâu có moi tin của em, chỉ là muốn biết tại sao sau khi bị oan tức em lại bỏ trốn mà tìm ta tính sổ, chỉ biết tự làm khổ mình và uống rượu giải sầu. Em xem, em có phải là con rùa rụt cổ ?”

      Cao Ngữ Lam cắn môi, rà soát lại từ đầu đến cuối việc đó, lúng túng: “Vậy tôi còn có thể làm sao? Có tấm ảnh làm bằng chứng, mọi người đều tin tôi. biết , tấm hình đó chụp Ôn Sa ôm hôn ôm hôn, đó nhìn từ đằng sau rất giống tôi. Tấm hình được gửi đến đến tất cả hộp thư trong công ty, mọi đồng nghiệp đều nhìn thấy. Bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó có thể chịu đựng. thử xem, dù tôi có đánh Ôn Sa trận cũng có thể thay đổi được gì? chừng những người khác càng nghĩ bậy bạ”.

      Giọng của Cao Ngữ Lam yếu ớt đến mức Doãn Tắc kìm chế nổi vuốt lên đầu : “ Em quá để ý đến con mắt nhìn của người khác .”

      Cao Ngữ Lam cắn môi, đúng là rất để tâm đến cái nhìn của người khác, vì vậy lúc bị vu cáo hãm hại bắt cá hai tay phụ lòng mối tình đầu ở thành phố C, bị bạn bè khinh bỉ, đánh giá là người chung thủy, ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc bấy giờ là rời khỏi nơi đó. Vì vậy mới mình đến thành phố A, tự hứa với bản thân nhất định trở về cách vẻ vang.

      Sau đó trong công việc đầu tiên, bị sếp vu cáo phạm phải sai lầm lớn, ánh mắt của các đồng nghiệp khiến rất buồn, mọi người đều cảm thấy có bản lĩnh lẫn năng lực, tự nhủ nhất định phải tìm được công việc tốt ở công ty lớn, để bọn họ thể xem thường .

      Cuối cùng cũng được như ý, tập đoàn Hằng Viễn thực lực hùng hậu, lương bổng tồi, công việc lại giúp phát huy đúng sở trưởng của mình. Cao Ngữ Lam còn nghĩ thời gian nữa nhất định có thể xác lập vị trí trong giới, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…

      Cao Ngữ Lam thở dài, buồn bã nằm bò mặt bàn: “Nếu chuyện này xảy ra với , có bận tâm ?”

      Doãn Tắc cười cười, lại xoa đầu Cao Ngữ Lam: “Tôi bận tâm chứ, nhưng từ rất lâu rồi tôi nghiệm ra bận tâm cũng vô dụng thôi. Đối với những người liên quan đến em, em để ý đến bọn họ làm gì?”

      Hiếm có dịp được chứng kiến bộ dạng nghiêm túc của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam khỏi tò mò: “ cũng từng gặp việc tương tự?”

      “Tất nhiên.” Doãn Tắc rót thêm nước vào cốc Cao Ngữ Lam, cũng rót cốc cho mình và cầm lên uống ngụm.

      “Cũng từng gặp cố biệt như tôi?” Cao Ngữ Lam tin, nghĩ loại chuyện xúi quẩy như thế này phổ biến mới phải.

      “Em cho rằng mình là trường hợp đặc biệt hay sao? Tôi đương nhiên cũng từng trải qua.” Doãn Tắc lại uống ngụm nước.

      “Cho nên từng bị đàn ông cưỡng hôn?”

      “Phụt…” Doãn Tắc vội quay đầu, phun toàn bộ nước trong miệng xuống đất.

      Mặt bàn may mắn thoát khỏi kiếp nạn, Doãn Tắc quay lưng ho liên tục. Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy vui mừng, chống tay mặt bàn, giơ tay vỗ lưng Doãn Tắc, nhại theo ngữ điệu của : “Người em này, sao chẳng lịch gì cả”.

      Ha ha ha, thắng ván.

      Bộ dạng của chàng khiến nhịn được cười.

      Doãn Tắc dứt cơn ho, quay đầu nhìn Cao Ngữ Lam. Khi cười, khóe mắt hơi cong cong, gò má hồng hào. Doãn Tắc cảm thấy da mặt hơi nóng, vội vàng ho khan hai tiếng rồi làm ra vẻ nghiêm túc: “Em bị bad guy cưỡng hôn?”

      Cao Ngữ Lam tắt nụ cười đồng thời lắc đầu. vừa định mở miệng, điện thoại di động bỗng đổ chuông. Cao Ngữ Lam cúi đầu nhìn, là ông bố thân của gọi tới, giơ tay ra hiệu cho Doãn Tắc, bấm điện thoại trả lời.

      ” A lô, Bố ạ! Vâng, đúng vậy, con nhận được đồ rồi. Bố muốn hỏi chuyện này đúng ạ? Dạ, con có cùng ấy ăn cơm. Tiểu Quách với người nhà của ấy rồi à? sao cả, chúng con chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm. Bố đừng nghĩ linh tinh, xảy ra chuyện gì cả, con chỉ cảm ơn người ta mà thôi, con có ý khác …”

      Ông Cao thao thao bất tuyệt ở trong điện thoại, nào là người nhà Quách Thu Thần gọi điện hỏi ta, người ta có ấn tượng rất tốt với Cao Ngữ Lam, còn cùng ăn cơm, ta cảm thấy tồi. Bố Cao truyền đạt cặn kẽ từng lời, thậm chí hận đến mức thể kể hết lời nhà họ Quách mà sai chữ nào.

      Doãn Tắc thấy Cao Ngữ Lam có khả năng cúp điện thoại ngay lập tức, hơi nóng ruột gõ ngón tay xuống mặt bàn, bố Cao cũng biết chọn thời điểm gọi điện thoại ghê.

      Cao Ngữ Lam sốt ruột liếc nhìn Doãn Tắc, sau đó với người ở đầu bên kia: “Cảm giác của con như thế nào à? Còn thế nào nữa chứ, bố cần đoán mò, Tiểu Quách là người tốt, nhưng bọn con mới lần đầu gặp mặt, phải như mọi người nghĩ đâu. Bố ấy đương nhiên là phải tốt về con với bố rồi, chẳng lẽ lại có ấn tượng tốt về con? Được rồi, được rồi, bố đừng đoán mò nữa, muốn phát triển cũng phải là nhanh như vậy đâu. đúng, đúng, con phát triển với ấy, con chỉ muốn chuyện này thể nhanh như vậy. Từ từ sao ạ? Moi người đừng nghĩ ngợi lung tung, con có bảo con có cảm tình với ấy đâu. Ý của con là muốn cùng ta phát triển mối quan hệ…”

      Lần này chỉ ngón tay Doãn Tắc gõ mà cả bàn chân cũng dậm thình thịch.

      “Được rồi, con chuyện với bố nữa, càng càng loạn, dù sao cũng như mọi người nghĩ… ấy được điều tới thành phố A cũng liên quan gì đến con. Con chưa bao giờ trở về thành phố C, chuyện năm đó con quên từ lâu rồi, phải vì lí do đó. Nếu gặp được người con thích, ở thành phố C con cũng để ý. Vì vậy gì cơ? , con con đồng ý về thành phố C là vì Tiểu Quách, xin bố đừng đoán mò, con đảm bảo nếu con có gì báo cho bố trước tiên được chưa ạ? Mọi người tha cho con , con cũng biết nên thế nào với mọi người nữa, hệ thống logic của bố là 2. 0, của con vẫn là 0. 2, chúng ta cùng tần số, bàn đến đây thôi bố nhé. Để khi nào con về chúng ta chuyện tiếp”.

      Cao Ngữ Lam cúp điện thoại, thở hơi dài nhõm: “Nhận điện thoại của bố mẹ là chuyện vô cùng đáng sợ”. ngẩng đầu nhìn sắc mặt Doãn Tắc: “Sao tự nhiên trông lầm lì thế? Vừa rồi phải tôi cố ý trêu chọc , là tự gặp phải chuyện giống tôi mà”.

      Doãn Tắc xoa xoa mặt, trầm giọng hỏi: “Tên khốn nào bắt nạt em ?”

      giúp tôi trả thù sao?”

      “Được thôi”

      “Là Ôn Sa”. Thấy khuôn mặt Doãn Tắc lại bắt đầu giật giật, Cao Ngữ Lam nhịn được lên tiếng trêu : “ định giúp tôi như thế nào? Tính ăn miếng trả miếng hôn lại ta? Làm vậy biết là chịu thiệt hay là được lời đây?”

      Doãn Tắc gõ đầu Ngữ Lam: “Đề nghị gì quái quỷ vậy”.

      “Đúng rồi, còn chưa cho tôi biết Ôn Sa gì với , suýt nữa bị bỏ qua”.

      Lò nướng phía sau vang lên tiếng “đinh”, Doãn Tắc quay người lấy ra đĩa tôm hấp, rồi lấy rau và hoa quả rửa sạch từ trong tủ lạnh, đổ lớp tương salad và đặt trước mặt Cao Ngữ Lam.

      Cao Ngữ Lam cầm cái dĩa bắt đầu ăn, quên giục Doãn Tắc : “Mau

      “Vội gì chứ, tôi phải bắt đầu kể hay sao?” Thấy ăn rất nhiệt tình, Doãn Tắc gật đầu hài lòng, cầm cái dĩa khác lấy con tôm bỏ vào trong miệng, nuốt trôi rồi chậm rãi: “ ta , ta muốn bảo vệ người của mình nên mới làm vậy”.

      Cao Ngữ Lam ăn thêm miếng salad : “Sao ta lại với tôi, ta cũng bị người khác hãm hại?”

      “Cũng có thể coi như là vậy” Doãn Tắc cướp miếng dưa vàng từ cái dĩa của Cao Ngữ Lam, thấy bĩu môi, nhịn được cười: “Mối quan hệ giữa ta và người bạn luôn phải giữ bí mật, nhưng giấy bọc được lửa, nên vẫn bị người khác phát . Có người lạ mặt gọi điện thoại cho Ôn Sa, cầu ta chia tay bạn , nếu cho ta thấy chuyện đẹp mắt. Ôn Sa nhận lời, thế là ảnh chụp bị phát tán ra bên ngoài”.

      “Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?” Cao Ngữ Lam vui khi thấy yên lành bị liên lụy.

      “Mẹ của bạn Ôn Sa cũng nhận được ảnh chụp, bạn đương nhiên mực phủ nhận, vì nhà ta thể chấp nhận loại tình này. Họ nếu xảy ra chuyện như vậy lập tức đưa ta ra nước ngoài. Ôn Sa và người bạn bị ép tới nước này, còn cách nào khác. Ôn Sa đột nhiên nghĩ tới em, nên thừa nhận bóng lưng kia chính là em. Mọi chuyện cuối cùng ầm ĩ ở công ty em, còn bạn có thể thoát khỏi vụ này”.

      Cao Ngữ Lam ngẩn người: “Vậy tôi là người chịu tội thay? Mẹ đó là đồ ngốc hay sao? Lẽ nào nhìn ra bóng dáng con mình? Hơn nữa người giấu mặt đó chỉ có tấm ảnh thôi sao? còn tấm nào nhìn mặt?”

      “Bóng lưng đó chỉ lờ mờ, trang phục thấy . Hơn nữa chuyện của em và Ôn Sa đồn khắp công ty, người nhà kia có chứng cứ khác, trước đây cũng phát con mình có gì bất thường, dù nghi ngờ họ cũng chứng thực. Về chuyện còn ảnh nữa hay , chẳng phải sau này thấy xuất hay sao? Lúc đó Ôn Sa lâm vào tình thế cấp bách nên ta mới tính đến đâu hay đến đó chứ nghĩ ngợi nhiều”.

      “Bây giờ họ thế nào rồi?”

      Doãn Tắc nhún vai: “Ôn Sa vẫn làm bình thường. Mẹ kia tích cực giới thiệu bạn trai cho ta, chắc là như vậy đó”.

      Cao Ngữ Lam nghĩ lúc rồi thở dài: “Gặp phải tình huống như thế này, chắc về sau họ cũng có cách nào ở bên nhau đúng ?”

      Doãn Tắc lắc đầu, biểu thị biết. Nhìn xuống thấy đĩa tôm hấp trống , lên tiếng: “Em có ăn thêm nữa ? Tôi còn chuẩn bị mì vằn thắn, bánh bao lưu sa, còn có cả khoai môn Tây Mễ Lộ (*). Hay là em muốn ăn thứ khác?”

      “Tôi muốn ăn khoai môn Tây Mễ Lộ.” Cao Ngữ Lam khách sáo thà gọi món, món này nghe qua có vẻ rất ngon.

      Doãn Tắc cười cười, quay người mở tủ lạnh lấy đồ ăn đặt trước mặt . Cao Ngữ Lam nhìn ngón tay thon dài của , đột nhiên hỏi: “Doãn Tắc, trước đây vất vả lắm đúng ?”

      chàng trai mười tám mười chín tuổi, có bằng cấp, có tiền, phải chấp nhận cha mẹ qua đời, phải chăm sóc chị , còn phải tranh giành tài sản với người có tiền, thậm chí hai bàn tay trắng lập nghiệp, đây chắc là quá trình vô cùng gian khổ.

      biết có phải do bầu khí trong phòng tương đối ấm áp, hay là do trò chuyện cởi mở với Doãn Tắc mà Cao Ngữ Lam còn đề phòng . Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy nên khách quan đánh giá Doãn Tắc. ra chàng này chỉ mặc bệnh hay đùa, mồm miệng điêu toa còn về tổng thể là người tồi.

      Doãn Tắc chống cằm chớp mắt, ra vẻ thẹn thùng: “Em quan tâm đến người ta đấy”

      Vẻ mặt Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, khách quan cái khỉ gì, tống hết sang bên . chàng này đúng là muốn đối xử tử tế với ta cũng được.

      “Lam Lam à, chàng Tiểu Quách kia thích hợp với em đâu, em thích ta.”

      Doãn Tắc chuyển đề tài rất nhanh, nhưng Cao Ngữ Lam lại cảm thấy bất ngờ.

      Vì vậy từ tốn hỏi: “Làm sao biết tôi thích ta?”

      ta hút thuốc.”

      Mí mắt Cao Ngữ Lam hơi nhướng lên: “ biết tôi thích mùi thuốc lá?”

      “Tôi còn biết em rất thích đánh người sau khi uống rượu say”.

      Lại nhắc đến vụ đánh người cướp chó đáng xấu hổ, Cao Ngữ Lam vờ như nghe thấy, cắm đầu vào đĩa thức ăn.

      “Lam Lam a, tôi hút thuốc lá, bị đánh cũng ngoan ngoãn chịu đòn, hệ thống logic của tôi cũng là 0.2, cùng tần số với em. Em thấy , đây quả nhiên là ông trời có ý tác hợp. Vì vậy, hãy làm bạn của tôi nhé”.

      Cao Ngữ Lam bị sặc, thể thong dong từ tốn nổi.

      Mãi mới dứt cơn ho, Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc cái.

      Sau khi suy nghĩ lúc lâu, Cao Ngữ Lam chỉ thốt ra chữ: “Hừ!”
      Mai Trinh thích bài này.

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 18 : Động Lòng Xuân


      "Ôi, em lại khiến tôi bị tổn thương rồi" Doãn Tắc ôm ngực.

      " mới là người làm tôi tổn thương, lúc nào cũng trêu chọc tôi." Nếu phải là biết bản tính Doãn Tắc tệ, lại có Doãn Ninh, Nựu Nựu và Man Đầu làm người bảo lãnh, chỉ dựa vào việc ta năm lần bảy lượt đùa giỡn cũng đủ để đập chết ta rồi.

      "Đùa giỡn em? Trời ơi, hiểu lầm giống con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi". Doãn Tắc diễn cực kỳ chân thực .

      Cao Ngữ Lam bị chọc cười tức nổi, mở miệng hỏi: "Doãn Tắc! sao theo nghiệp diễn viên, làm đầu bếp với lãng phí tài năng".

      Doãn Tắc trở về bộ dạng đứng đắn: "Trước đây khi tôi còn làm công việc rửa bát đĩa ở khách sạn, tôi thường nghĩ tôi thể rửa bát cả đời, tôi phải tìm ra con đường cho mình. Vì vậy tôi thường xuyên bỏ chút thời gian lén nhìn các đầu bếp nấu ăn. Nhưng có lần, người đầu bếp chính ném cái mâm ngay trước mặt tôi, mắng tôi là thằng rửa bát hãy chuyên tâm vào công việc rửa bát, đừng vọng tưởng xa xôi".

      " quá đáng , đúng là loại chó sủa mà, đừng để ý đến ." Cao Ngữ Lam cảm thấy bất bình thay Doãn Tắc.

      Doãn Tắc cười cười: "Để ý đến ấy à? Tất nhiên là phải để ý rồi. Người ta những câu chân thành với tôi, tôi thể phụ lòng tốt của họ".

      "Gì cơ? Vậy chửi à?"

      ", nếu tôi mắng chửi hay đánh , chẳng phải tôi bị mất công việc rửa bát hay sao?"

      "Vậy làm thế nào ?"

      "Tôi mỉm cười với !" Doãn Tắc nhíu mày, mặt lộ vẻ tinh nghịch: "Tôi lúc nào cũng cười với , cứ gặp là cười toe toét, lần nào cũng cười tươi"

      Cao Ngữ Lam xì tiếng rồi bật cười: "Sau đó sao?"

      Doãn Tắc nhún vai, nhếch mép trả lời: "Sau đó có ngày ta từ chức, làm đầu bếp ở nhà hàng khác. Nghe người khác , nụ cười của tôi khiến nơm nớp. sợ tôi là kẻ biến thái, ngấm ngầm hạ độc thủ . Em cũng biết đấy, trong nhà bếp thứ thiếu nhất chính là con dao".

      Doãn Tắc còn chưa hết câu, Cao Ngữ Lam liền nhịn được bật cười ha ha.

      chàng này quả là ranh mãnh, ta cười khiến người khác lo sợ chạy mất dép, đó có phải là rất biến thái hay ?

      "Ha ha ha..." Cao Ngữ Lam cười đến nỗi gục mặt xuống bàn.

      Doãn Tắc rút tờ khăn giấy đưa cho lau nước mắt: "Cho nên em thấy , đối với những chuyện như ý, em hãy mỉm cười, vừa cười vừa thầm khinh bỉ nó, em cứ kiên trì nụ cười, cuối cùng người thắng chính là em". ngừng lại lát, mỉm cười : "Cuối cùng tôi cũng trở thành đầu bếp, lại có nghiệp riêng của mình."

      Cuối cùng cũng thắng? Nhìn gương mặt rạng rỡ của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam đột nhiên hiểu ra, chàng đáng ghét này dùng nụ cười làm phương thức để đối mặt với cuộc sống, đó là cách thức của riêng .

      Cũng giống như cách xử của là buồn bực trong lòng và bỏ chạy.

      Tối hôm đó, Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc chuyện trò rất lâu. biết được làm thế nào từ công việc rửa bát đĩa có ngày hôm nay, biết được hóa ra nấu ăn ngon phải công việc dễ dàng, biết được kinh doanh nông trường khổ cực đến như vậy, còn biết nhiều thực khách đến nhà hàng có tính cách rất khó chịu...

      Hai người bọn họ càng tán gẫu càng hăng say. Doãn Tắc mở bộ dàn loa đặt ở nhà bếp. Trong đó có bài hát lặp lặp lại câu: "Điên rồi điên rồi, tôi ngủ được, tim tôi đập thình thịch".

      Cao Ngữ Lam giống như bị lời bài hát tẩy não. đường về nhà, bất giác nhẩm nhẩm lại câu này. Doãn Tắc mất công mời Cao Ngữ Lam ăn khuya, nhưng trông giống như giành được món hời. đường đưa Cao Ngữ Lam về nhà, cứ tủm tỉm cười suốt.

      Cuối cùng hai người tạm biệt ở trước cửa nhà Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc bỗng nhiên lên tiếng: "Ôi trời, muộn thế này rồi cơ à. Đêm nay trăng sao, mây đen gió lớn, hoa mỹ nam như tôi đường mình nguy hiểm quá".

      Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Vậy Doãn định thế nào?"

      Doãn Tắc cúi đầu kéo vạt áo, giả bộ ngượng ngùng: "Hay là Lam Lam đại hiệp hộ tống người ta về nhà ."

      "Hừ" Cao Ngữ Lam bây giờ tương đối thích ứng với mấy màn biểu diễn của Ảnh đế: "Tôi cũng rất muốn đưa về nhưng lúc tôi quay lại, chẳng lẽ mây đen gió lớn hay sao? Tôi cũng là bông hoa "hoa dạng niên hoa" đấy nhé".

      Doãn Tắc ngẩng đầu cười cười: "Đến lúc đó tôi đưa em về."

      Cao Ngữ Lam quay sang liếc xéo ta cái: "Ngủ ngon, Doãn."

      đóng cửa, khóa chặt.

      Ở bên ngoài, khóe miệng Doãn Tắc cong lên. ngốc nghếch này lý thú quá . Có thể gặp lại nhau, ông trời đúng là trao cho duyên phận.

      Ở trong nhà, Cao Ngữ Lam cũng đứng đằng sau cánh cửa cười ngây ngô. chàng này vừa đáng ghét vừa thú vị.

      Đêm hôm đó, sau khi Cao Ngữ Lam tắm rửa xong lên giường ngủ, nhìn đồng hồ hơn giờ sáng. Bữa ăn khuya thế mà kéo dài mấy tiếng đồng hồ. rất hiếm khi ngủ muộn như vậy, nhưng tối hôm qua là buổi chuyện vui vẻ nhất của trong mấy năm trở lại đây.

      Cao Ngữ Lam bất giác mỉm cười, thấy Doãn Tắc đúng. Nếu như gặp phải chuyện như ý, nên dùng nụ cười đối mặt, người cười đến phút cuối cùng mới là người chiến thắng.

      Trước đây chỉ biết buồn bực trong lòng và trốn tránh, ngốc nghếch.

      Cao Ngữ Lam từ từ chìm vào mộng đẹp, trong đầu vẫn quanh quẩn nhịp điệu của bài hát đó.

      "Điên rồi điên rồi, tôi ngủ được, tim tôi đập thình thịch".
      Mai Trinh thích bài này.

    5. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 19 : Việc Đột Xuất


      Cao Ngữ Lam có đêm mộng đẹp, sáng hôm sau thức dậy vẫn còn nhớ đến câu của Doãn Tắc: Hãy mỉm cười khi đối mặt với những chuyện vừa ý.

      Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ lúc rồi viết lá thư gửi Ôn Sa.

      "Bất luận lý do hãm hại tôi xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi cũng muốn cho biết, tôi coi khinh hành động đó của . Có lẽ bận tâm đến coi khinh của tôi nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ suy nghĩ của tôi về . Chuyện do mình gây ra đừng đổ cho người khác, làm vậy có khác gì những người hãm hại ? gặp phải phiền phức lại dùng cách làm tổn thương người khác để bảo vệ bản thân, trong khi ngay cả việc bảo vệ mình cũng có thể làm được, bởi vì những kẻ hãm hại liệu có tha cho khi thấy hại tôi ?

      Ngày hôm qua, có người với tôi câu tôi cảm thấy rất chí lý. Người đó , hãy mỉm cười khi đối mặt với những chuyện vừa ý, vừa cười vừa khinh bỉ nó ở trong lòng. Nghĩ lại mới thấy, sau khi xảy ra chuyện, tôi dám đối mặt với . Tôi nợ nụ cười, bây giờ trả lại cho .

      Ở trong công ty, chắc mọi người vẫn tươi cười với đúng , tôi tin là bọn họ nhìn bằng ánh mắt khác thường như với tôi, bởi vì là nhân vật nổi tiếng trong công ty, có địa vị lại được sếp nâng đỡ. thấy , thực tàn nhẫn như vậy đó, đối với công ty mà tôi quan trọng bằng , vì vậy trong vụ này nếu phải hy sinh người, người đó chắc chắn là tôi, dù tôi có nghiêm túc chăm chỉ nỗ lực làm việc đến mức nào.

      Nhưng tôi nghĩ chắc còn khó chịu hơn tôi ấy chứ, bởi vì tuy mọi người tươi cười với nhưng biết đằng sau nụ cười đó che dấu điều gì. Bọn họ quay lưng lại bàn tán về ra sao, chắc trong lòng cũng biết , đó nhất định phải là lời tán dương bởi dù sao trong vụ việc xảy ra, cũng là nhân vật chính.

      Có thể chẳng thèm để tâm đến những chuyện đó, có thể ung dung tự tại hơn tôi, nhưng lòng người đều như nhau cả, hãy chú ý đến nụ cười của bọn họ. Tóm lại, mong hãy tự bảo trọng".

      Cao Ngữ Lam viết xong, đọc lại lần rồi gửi bức thư .

      Sau đó, chợt cảm thấy trong lòng nhõm vô cùng. có việc làm nhưng tái ông mất ngựa, làm sao biết được đó phải là phúc, quét sạch những thứ rác rưởi trong quá khứ, thời vận của có chuyển biến tốt cũng nên.

      Có lẽ phương pháp này phát huy tác dụng, hoặc mọi việc là trùng hợp, hai ngày sau Cao Ngữ Lam nhận được thông báo phỏng vấn từ công ty lớn, chức vị dự tuyển là giám đốc kế hoạch. Cao Ngữ Lam rất vui mừng, bởi vì điều kiện của công ty này rất tốt. Hơn nữa nộp hồ sơ xin việc gần tháng cũng thấy động tĩnh gì, còn tưởng mình hết cơ hội.

      Cúp điện thoại mời phỏng vấn bao lâu, Cao Ngữ Lam lại nhận được điện thoại của Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ muốn mời Cao Ngữ Lam ăn cơm: "Tớ muốn cảm ơn cậu. Lần trước cậu giới thiệu cho tớ người tên là Ôn Sa ấy, ta mua bảo hiểm của tớ, còn giới thiệu ba đồng nghiệp trong công ty cùng mua. Cậu biết , tớ liên lạc với ta rất nhiều lần, ta đều nhận lời. Về sau tớ có nhắc tới cậu, ta nghe tớ là bạn học cũ của cậu nên đồng ý mua ngay. Tất cả đều nhờ uy tín của cậu, tớ hoàn thành chỉ tiêu tháng này, còn để lại hai hợp đồng cho tháng sau. Lam Lam à, cậu đúng là phúc tinh của tớ, tớ phải mời cậu ăn cơm mới được".

      Cao Ngữ Lam sững người rồi phì cười. Rất may là Trần Nhược Vũ sớm ký hợp đồng bảo hiểm, biết sau khi Ôn Sa đọc email, ta có hối hận mua bảo hiểm hay ?

      tuần sau, Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam gặp mặt. Hai người hẹn gặp nhau ở "Tùy Tâm Uyển " của Doãn Ninh. Họ dự định ở đó trò chuyện tâm , đến giờ cơm tìm quán ăn gần đó ăn cơm.

      Lần này Doãn Ninh cũng nhập hội. Ba người phụ nữ lớn và người vây quanh bàn trà, uống trà ăn bánh ngọt. À, người phụ nữ dĩ nhiên là bạn Nựu Nựu.

      chàng Man Đầu được lên bàn, bị nhốt ở góc quán mình gặm cái mài răng của nó.

      Mọi người chuyện rất vui vẻ. Trần Nhược Vũ kể nhiều chuyện và người gặp trong khi bán bảo hiểm. Cao Ngữ Lam vừa thông qua vòng sơ tuyển việc làm nên tâm trạng rất tốt. đưa ra những vấn đề hay gặp phải khi phỏng vấn cùng thảo luận với mọi người.

      "Vì sao muốn làm việc ở công ty của chúng tôi? Họ hỏi đến vấn đề này sao? Tất nhiên là vì tiền lương rồi!" Trần Nhược Vũ tỏ ra có kinh nghiệm: "Tôi cho hai người biết, lúc tôi tìm việc cũng từng bị hỏi câu đó. Còn câu "bạn có suy nghĩ như thế nào về chức vị của bạn" nữa chứ". Cậu thử xem chúng ta còn có thể suy nghĩ gì? Mặc kệ chức vị đó tên là gì, chẳng phải đều là cấp bắt chúng ta làm việc hay sao. Chức vị thế nào quan trọng, quan trọng là tiền lương cao chút, có việc đừng bắt làm thêm giờ, tất nhiên suy nghĩ tốt hơn. Vì vậy cuối cùng tôi quyết định bán bảo hiểm, tuy phải nhìn sắc mặt của người khác nhưng được tự do tự tại".

      Doãn Ninh đối với chủ đề công việc có hứng thú. chưa từng xin việc làm, tốt nghiệp đại học bao lâu xảy ra chuyện tồi tệ đó. Sau đó lên làm bà chủ trong lúc còn mơ mơ hồ hồ, cần nhìn sắc mặt người khác, cũng cần lo lắng đến việc lỗ lãi, tất cả đều do Doãn Tắc giúp giải quyết. Doãn Ninh chống cằm suy nghĩ hồi lâu, chút đóng góp cho cái nhà này.

      Vì vậy phải giúp Doãn Tắc mới được, nhưng nên làm gì bây giờ?

      Doãn Ninh đưa mắt nhìn Cao Ngữ Lam. Đúng rồi, Doãn Tắc hay nhắc tới ấy, hơn nữa dù hễ gặp mặt là trêu chọc Ngữ Lam nhưng thái độ giống trêu đùa người khác. ra Doãn Tắc luôn cười cợt đứng đắn, nhưng phải là người thích trêu chọc các như đối với Cao Ngữ Lam. Cho nên những câu của Doãn Tắc phải là đùa? Doãn Ninh quyết định tìm hiểu kỹ hơn.

      "Lam Lam, vụ công việc của em sắp thành rồi, phải nhanh chóng tính đến chuyện đương thôi. cho chị nghe xem nào, em thích hình mẫu như thế nào?"

      Cao Ngữ Lam còn chưa mở miệng, Nựu Nựu chen vào: "Mẹ, con thích người như cậu".

      Mấy người lớn cười rộ lên, Trần Nhược Vũ giơ tay hỏi: "Chị Doãn Ninh, quán của chị còn kiêm thêm dịch vụ mai mối sao? Em xin đăng ký ạ, em cũng cần tìm đối tượng"

      Doãn Ninh nghĩ thầm, chỉ có người em trai mà thôi, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: "Em muốn tìm người như thế nào ?"

      "Chỉ cần công việc ổn định, thân thể khoẻ mạnh, nhìn vừa mắt , đối xử tốt với em". Doãn Ninh vừa định cầu đó phải cao lắm, Trần Nhược Vũ tiếp: "Có nhà tốt hơn, còn nếu có xe càng hoàn hảo. Tất nhiên mẹ chồng tốt nhất thân thiện dễ gần, đừng quấy rầy công việc của em, em muốn tạo ra nghiệp của riêng mình".

      Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh đều quay sang nhìn , Nựu Nựu cũng nháy mắt với Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ cười hắc hắc: "Em là nếu có tốt hơn chứ ra cầu của em cao như vậy đâu. Về cơ bản tốt là được rồi."

      Nựu Nựu tỏ ra rất nghiêm túc: "Cậu của em rất đẹp trai, đối xử tốt với mọi người, lại có nhà có xe. Tuy nhiên cậu là của em, thể nhường cho chị".

      Ba người lớn đều cười, Doãn Ninh cốc đầu Nựu Nựu : "Tiểu quỷ, nếu cậu con lấy được vợ, tìm con tính sổ đấy."

      "Cậu có con rồi, cần lấy vợ khác" Giọng thánh thót rất đáng của Nựu Nựu khiến mấy người lớn cười ha ha.

      Doãn Ninh còn muốn tiếp tục thăm dò Cao Ngữ Lam, điện thoại Cao Ngữ Lam bỗng đổ chuông. cầm điện thoại lên nhìn, là Quách Thu Thần gọi tới.

      " tiểu Quách, chào . Ôi là ngại quá, bố tôi lại như vậy rồi, tôi nhất định với bố. có, làm phiền quá, tôi giờ ở Tùy Tâm Uyển, chỗ lần trước chúng ta ăn cơm ấy. Được rồi, ngại quá...Vâng, tôi chờ ở đây".

      Cao Ngữ Lam tắt điện thoại, Trần Nhược Vũ vội vàng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

      Cao Ngữ Lam bĩu môi oán thán: "Là bố tớ, cứ muốn giúp tớ tìm đối tượng. Có người con trai của đồng nghiệp cùng cơ quan, chính là Tiểu Quách mới được điều đến thành phố A làm việc. Bố tớ toàn mượn cớ để ấy mang đồ đến cho tớ, rất phiền phức".

      "Ôi, bố của cậu đúng là người cha tốt. Bố tớ ấy à, suốt ngày chỉ biết , con hãy tự mình cố gắng, mau đưa bạn trai về đây". Trần Nhược Vũ nhại giọng ông Trần.

      Cao Ngữ Lam nghĩ tới ông bố thú vị của Trần Nhược Vũ, nhịn được cười. Doãn Ninh nhìn , trong lòng hơi sốt ruột. Bố người ta chọn được rể hiền, vậy Doãn Tắc nhà phải làm thế nào?

      bao lâu sau, Quách Thu Thần đến quán. Lần này ông Cao lại nhờ ta mang đến cái balo . Quách Thu Thần quen đường, cầm túi thẳng vàoTùy Tâm Uyển.

      Mọi người gặp mặt, theo thường lệ vẫn hay khách sáo hồi. Trần Nhược Vũ tò mò nhìn chằm chằm Quách Thu Thần, khiến cho ta hơi ngượng ngùng. Cao Ngữ Lam để bọn họ tự giới thiệu về nhau. Cả hai đều là người thành phố C, đồng hương đồng khói nên dễ chuyện. Thành phố C lớn, hàn huyên vài câu phát hai bên vòng vèo thế nào lại có người bạn chung, vì vậy câu chuyện càng rôm rả hơn.

      Lúc này đến giờ cơm trưa, Doãn Tắc có ở nhà nên ai lo chuyện bếp núc. Vì vậy mấy người thương lượng với nhau đến nhà hàng ở gần đó ăn cơm.

      "Mc Donald!". bạn Nựu Nựu là người đầu tiên đưa ra ý kiến.

      " được." Doãn Ninh kiên quyết từ chối.

      Nựu Nựu bĩu môi: "Mẹ tôn trọng trẻ , làm vậy có lợi cho phát triển tâm hồn trẻ em".

      Quách Thu Thần nhịn được cười, ta chưa gặp tiểu quỷ nào thú vị như vậy. ta hỏi cách hiếu kỳ: "Những lời này cháu học ở đâu ra thế?"

      Nựu Nựu ngẩng đầu nhìn : "Cháu xem ti vi ạ."

      Mọi người vừa trò chuyện vừa ra cửa, Doãn Ninh đeo túi rồi khóa cửa tiệm. Mới vài bước, Trần Nhược Vũ với Cao Ngữ Lam: "Cậu nhìn kìa, người đàn ông kia đẹp trai quá!"

      Doãn Ninh vừa ngẩng đầu, sắc mặt cứng đờ. Cao Ngữ Lam cũng đưa mắt về phía đó. người đàn ông cao lớn tuấn đứng trước chiếc xe con màu đen, chính là người đàn ông cãi nhau với Doãn Ninh lần trước.

      Doãn Ninh nhíu mày, kéo Nựu Nựu mau rời khỏi nơi đó.Người đàn ông xông về phía bọn họ, đứng chắn trước mặt Doãn Ninh rồi cúi đầu nhìn Nựu Nựu.

      Nựu Nựu sợ hãi trốn sau lưng Doãn Ninh. Doãn Ninh cắn răng, cố nén tức giận. Trước mặt con, muốn gây lớn chuyện, đành phải nhàng: "Tránh ra"

      Người đàn ông đó rời mắt khỏi Nựu Nựu từ từ chuyển sang Doãn Ninh: "Đồ tôi gửi em trả về hết, gọi điện thoại em bắt máy, rốt cuộc em muốn gì?"

      "Tôi muốn tránh xa hai mẹ con tôi ra". Doãn Ninh nghiến răng.

      Sắc mặt người đàn ông đó khá tệ: "Tôi buông tay, con em cũng là con của tôi. Nếu ra tòa, chưa chắc em có thể giữ nổi con."

      " muốn làm thế nào tùy, tôi cũng chẳng sợ . Doãn Tắc đánh vẫn chưa đủ phải ?" Doãn Ninh đưa tay vào túi xách, trong đó có bình xịt cay Doãn Tắc mua cho . Từ lúc bị người đàn ông này làm phiền, Doãn Tắc giúp chuẩn bị.

      Hai người đối mặt nhau trong khí căng thẳng. người phụ nữ yếu đuối và đứng trước người đàn ông cao lớn càng lộ vẻ đặc biệt đáng thương. Quách Thu Thần là người đàn ông duy nhất cùng, ta nhịn được xông ra phía trước bảo vệ Doãn Ninh: "Vị này, có chuyện gì từ từ ."

      Doãn Ninh kéo vạt áo Quách Thu Thần: "Đừng để ý đến , chúng ta thôi."

      Lời và động tác của khiến người đàn ông tuấn nổi trận lôi đình. Người ta muốn nhanh muốn đối mặt với . Quách Thu Thần lại cúi người bế Nựu Nựu sợ hãi, theo Doãn Ninh về phía trước. Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ sau bọn họ.

      Người đàn ông kia bị mọi người phớt lờ, lại thấy Quách Thu Thần và Doãn Ninh bộ dạng thân mật, cuối cùng thể khống chế cơn điên. đột nhiên lao đến, tung nắm đấm vào mặt Quách Thu Thần, đồng thời lên tiếng chửi mắng: "Muốn cướp vợ và con tao? Mày cũng nên soi gương "

      việc xảy ra đột ngột, mấy người phụ nữ chỉ kịp hét lên tiếng chói tai. Cao Ngữ Lam thầm nghĩ: Tiểu Quách à, sao lần nào cũng xui xẻo như vậy?
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :