1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Này chớ làm loạn - Minh Nguyệt Thính phòng (65 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 50 : Tim Đập Mạnh


      Đây là nụ hôn vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào.

      Cao Ngữ Lam xúc động đến mức đầu óc tê liệt, đến rồi, muộn như thế này rồi vẫn đến tìm .

      Cao Ngữ Lam ôm chặt Doãn Tắc, kiễng chân đón nụ hôn của . cảm thấy Doãn Tắc cũng rất xúc động, vì hôn cuồng nhiệt, cử động của môi và lưỡi đều rất mạnh. ôm chặt đến mức cảm thấy người hơi đau. Nhưng Cao Ngữ Lam rất vui, đáp trả nụ hôn của bằng cả nhiệt tình. cũng xúc động khi được gặp , điều này khiến trong lòng cảm thấy ngọt ngào thể tả.

      Hai người hôn nhau lúc lâu rồi mới quyến luyến tách rời. Doãn Tắc nâng cằm Cao Ngữ Lam, nhìn trái nhìn phải rồi hôn lên trán , hôn lên mũi và đặt nụ hôn nhàng xuống môi . : "Hình như em gầy chút, nấu cơm cho em, em ăn uống tốt phải ?"

      Cao Ngữ Lam vẫn ôm chặt thắt lưng Doãn Tắc, liên tục gọi tên : "Doãn Tắc, Doãn Tắc...".

      Doãn Tắc cuối cùng phát Cao Ngữ Lam chỉ mặc chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ mỏng manh, quần ngắn để lộ cả bắp đùi, dưới chân là đôi dép lê. vội kéo vào trong xe: "Sao em mặc quần áo tử tế rồi hẵng ra ngoài, bị lạnh cóng làm thế nào?"

      Cao Ngữ Lam lắc đầu: " sao, sao, em lạnh. Em vội quá nên quên mất chuyện thay quần áo".

      Doãn Tắc ôm ngồi ở hàng ghế sau xe, cởi áo khoác trùm lên đùi . Cả hai chỉ lặng lẽ ôm nhau, ai lên tiếng.

      Cao Ngữ Lam ngẩng lên nhìn vào mắt mũi Doãn Tắc. Sau đó thò tay vuốt nếp nhăn khóe mắt , mắt rất sáng, sống mũi rất cao, nếp nhăn ở khóe mắt cũng rất đáng . Lúc mới quen Doãn Tắc, cảm thấy đẹp trai, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy vừa mắt và tuấn tú.

      Doãn Tắc cắn ngón tay Cao Ngữ Lam rồi lại cúi xuống hôn . Hai người dính chặt vào nhau thở hổn hển ở ghế sau xe ô tô. Doãn Tắc cất giọng trầm khàn: " chẳng muốn thả em về chút nào".

      Cao Ngữ Lam : "Em về, em cùng ".

      Doãn Tắc sững người, mắt rời khỏi Cao Ngữ Lam. Đôi mắt lấp lánh khiến tim Doãn Tắc càng đập mạnh, nuốt nước bọt, cọ cọ mũi vào mũi , lại hỏi câu: "Em về?"

      Câu trả lời của Cao Ngữ Lam là vòng hai tay qua cổ Doãn Tắc và hôn lên môi . Doãn Tắc tất nhiên cự tuyệt hành động ngọt ngào của , khách sáo hôn lại , mút đầu lưỡi của , ngậm môi , cho đến khi cả hai cùng thở nổi, mới chịu buông ra.

      Hai người nhìn vào mắt nhau, hoa lửa bắn tung tóe.

      "Khách sạn gần đây nhất nằm ở chỗ nào?"

      " qua hai ngã tư rẽ phải hình như có cái, em cũng nhớ ". Cao Ngữ Lam rúc vào lòng Doãn Tắc, đầu óc vẫn lâng lâng như mây, làm gì còn nhớ đến chuyện khác.

      Doãn Tắc véo má : "Hình như? Em rốt cuộc có phải là người bản địa hả?"

      "Em ít về đây mà, thành phố lại thay đổi nhanh quá".

      Doãn Tắc từ ghế sau trèo lên vị trí lái xe, nổ máy rồi phóng xe với tốc độ tên lửa. Cao Ngữ Lam ngồi ở ghế sau ôm áo khoác của cười ngây ngốc. đột nhiên có cảm giác chân thực, thể tin nổi là ở trước mắt , ngay bên cạnh .

      Doãn Tắc tìm thấy khách sạn, vào làm thủ tục nhận phòng rồi quay ra xe đưa trùm áo khoác của , bắp chân vẫn để lộ ra, dép lê có hình hoạt họa lên phòng.

      Cao Ngữ Lam mặc đồ được tử tế, nhưng may mà vào lúc nửa đêm, khách sạn bóng người. Ở trong thang máy, Doãn Tắc cầm tay và nhìn cười ngớt. Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cảm thấy ngượng ngùng liền cầm tay đưa miệng cắn phát. Doãn Tắc cười ha hả, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, ôm và đưa ra khỏi thang máy. Doãn Tắc ngậm vành tai : "Lát nữa cho em cắn thôi".

      Cao Ngữ Lam đỏ mặt nên lời, theo Doãn Tắc vào phòng khách sạn. Cửa phòng vừa khép lại, lập tức bị Doãn Tắc ép vào tường, bị hôn ngấu hôn nghiến. ra đường theo Doãn Tắc đến đây, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghĩ nhất định ở bên . Nhưng bây giờ khi trai đơn chiếc như củi khô gặp lửa cùng ở trong căn phòng, mới có cảm giác chân thực.

      "Khoan , khoan ".

      "Em sao vậy?". Doãn Tắc dừng lại nhìn Cao Ngữ Lam.

      "À...em nghĩ xem, em có nên tắm lần nữa ?"

      Doãn Tắc trừng mắt nhìn , muốn ôm ngực nhưng chỉ thở dài: "Bảo bối, em là sát thủ "giết" bầu khí phải ?"

      Cao Ngữ Lam cụp mắt, sờ sờ lên cúc áo của , trong lòng hơi hoảng loạn, chuyển sang đề tài khác: "Doãn Tắc, em theo lên đây, bảo vệ dưới đại sảnh nhìn thấy em liệu có cho rằng em là loại phụ nữ đó?"

      Doãn Tắc hiểu ý , đáp: " đâu, loại phụ nữ đó mặc tới hai chiếc áo khoác còn cuộn chặt vào người, dép lê hình hoạt họa đâu".

      Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ lát rồi bật cười. Doãn Tắc húc đầu vào đầu rồi mở miệng mắng : "Đồ ngốc". Cao Ngữ Lam trề môi, hiểu tại sao mình bị mắng. Doãn Tắc kéo đến bên giường, trải ga giường tử tế, giúp cởi áo khoác, đẩy nằm xuống giường rồi đắp chăn cho : "Em nằm nghỉ lát, tý nữa đưa em về nhà".

      Cao Ngữ Lam nằm giường đắp chăn kín người chỉ để lộ đôi mắt, đảo mắt qua người : " định làm gì vậy?"

      " mới là người cần tắm". Doãn Tắc dứt lời rồi ngay vào nhà tắm.

      Cao Ngữ Lam muốn đợi , nhưng hai mắt díp lại. Đúng lúc chuẩn bị thiu thiu Doãn Tắc tắm xong và quay lại phòng. lên giường và dùng thân thể lạnh giá ôm vào lòng.

      "Trời". Chạm vào làn da lạnh buốt của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam tỉnh hẳn ngủ: " vừa nhảy vào thùng đá hay sao?"

      Doãn Tắc lên tiếng, chỉ gác chân tay lạnh lẽo lên người Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam bị lạnh kêu lên: "Người lạnh đừng ôm em. Khó khăn lắm giường mới ấm chút".

      "Cho em chết cóng, biết ai hại phải tắm nước lạnh?"

      "Liên quan gì đến em chứ?" Cao Ngữ Lam cảm thấy rất oan ức: "Tại sao phải tắm nước lạnh?"

      " người đàn ông".

      "Cứ là đàn ông phải tắm nước lạnh sao? Đây là biểu của người đàn ông gia trưởng à?". Cao Ngữ Lam đánh vào người , đáng ghét đấy, người bây giờ giống tảng băng lớn.

      Doãn Tắc trừng mắt với : "Em quyến rũ người ta rồi lại chịu giày vò người ta, em còn cho người ta tắm nước lạnh để hạ nhiệt sao?". đáng thương, có người nào thảm hại hơn ?

      "Hả?" Cao Ngữ Lam đờ người. biết Doãn Tắc rất tốt với , tuy lời của có vẻ "dâm tặc" nhưng hành động vẫn là quân tử chính gốc. sống chung vài ngày, thậm chí chung chăn chung gối nhưng từ đầu đến cuối hề vượt qua giới hạn cuối cùng khi chưa tự nguyện.

      Nhưng lần này oan ức!

      "Em đâu có quyến rũ ?"

      "Sao ? Em ra tay với , sờ sờ lại, hôn hôn lại". Doãn Tắc hùng hồn.

      Cao Ngữ Lam á khẩu. Đúng rồi, có những hành động đó, thế nhưng: "Em có ... làm gì đó..."

      Cao Ngữ Lam lắp ba lắp bắp, Doãn Tắc giống như được nạp đầy điện trong giây lát. chống tay xuống giường nhìn : "Gì là gì? Ý em là, em cũng muốn biến thành người của em phải ?" chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa chờ đợi.

      " lại đóng kịch rồi, có thể chuyện đứng đắn ?"

      "Em định có hành động đứng đắn với , còn bắt chuyện nghiêm túc sao?"

      "Ai có hành động đứng đắn với chứ?" Cao Ngữ Lam đánh vào người .

      "Vậy em muốn có hành động đứng đắn với em?" Đôi mắt Doãn Tắc sáng rực. Cao Ngữ Lam lại đấm , người này chuyện đáng ghét kinh khủng.

      "Vừa rồi em là em muốn tắm, chẳng phải cố ý phá hỏng bầu khí, tạt cho gáo nước lạnh hay sao?"

      Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng trả lời: "Em đâu có cố ý phá hỏng khí, em hỏi nghiêm túc mà. Tuy em tắm ở nhà, nhưng...lẽ nào trước khi... nên tắm sao?"

      Doãn Tắc trừng mắt nhìn , đúng là khóc xong cười cũng xong, lại hỏi: "Em có người hiểu nhầm em là loại phụ nữ đó, chẳng phải muốn phê bình tôn trọng em?"

      "Đâu, đâu có...em chỉ là...căng thẳng mà... khi căng thẳng hay tìm đề tài để ".

      Doãn Tắc hết nổi, thả người gục xuống giường, vùi mặt vào gối. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất áy náy nên đưa tay xoa đầu .

      Doãn Tắc quay mặt lại: " đúng là ngu như heo, tự nhiên lại tắm nước lạnh".

      Cao Ngữ Lam rất thành khẩn: " sao đâu, đừng tự trách mình, bị cảm lạnh là được".

      Doãn Tắc chống tay rồi lao bổ vào người Cao Ngữ Lam: "Em phải chịu trách nhiệm, em phải chịu hoàn toàn trách nhiệm".

      "Chuyện đó, chuyện đó..." Bị ôm chặt, Cao Ngữ Lam hơi căng thẳng: "Chẳng phải khí hay sao?"

      Doãn Tắc cắn Cao Ngữ Lam: " khí tốt vô cùng". cúi đầu hôn , hơi thả lỏng toàn thân và đón đầu lưỡi của .

      Chuyện sắp xảy ra khiến tim Cao Ngữ Lam đập thình thịch.
      Mai Trinh thích bài này.

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 51 : Kết Hợp (18+)


      Doãn Tắc chậm rãi hôn Cao Ngữ Lam, muốn lần đầu tiên quý giá của hai người để lại ký ức hay. Vì vậy vừa vuốt ve vừa hôn môi , mặt , cổ ... cách kiên nhẫn và dịu dàng.

      Cao Ngữ Lam bị khiêu khích đến mức thở dốc, nhưng hai tay vẫn cứ quờ quạng đằng sau lưng Doãn Tắc. Doãn Tắc dù tập trung khám phá cơ thể Cao Ngữ Lam cũng nhận ra điều bất thường. dừng lại, ngoảnh mặt ra sau rồi lại nhìn Cao Ngữ Lam: "Lưng làm sao vậy?"

      Cao Ngữ Lam : "Em muốn đắp chăn cho , nhưng sờ mãi thấy chăn đâu".

      Doãn Tắc trừng mắt với : "Lúc này rồi mà em còn nghĩ đến chăn chiếc sao?".

      Cao Ngữ Lam trề môi với giọng ấm ức: "Người ta sợ bị lạnh mà".

      Doãn Tắc cúi đầu cắn : "Tập trung, bé, tập trung vào".

      "Vâng". Cao Ngữ Lam trả lời, nhưng mắt vẫn đảo về phía sau lưng Doãn Tắc, nhằm tìm kiếm dấu vết của cái chăn.

      Bắt gặp ánh mắt của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc thở dài hơi, nằm gục xuống người rồi cắn vào bờ vai mềm mại của : "Em muốn đắp chăn nhanh lên".

      "Được, được thôi". Cao Ngữ Lam vui mừng nghểnh đầu lên ngó bốn xung quanh rồi kéo chăn trùm lên người Doãn Tắc. Thấy đắp kín chăn cho hai người xong, Doãn Tắc nhíu mày hỏi: "Đắp xong chưa?"

      Cao Ngữ Lam gật đầu, nhìn vào mắt rồi hỏi rụt rè: "Có phải em lại làm hỏng khí rồi?"

      Doãn Tắc nghiến răng: " khí rất tốt". Bánh bao này đúng là biết hành hạ người khác quá. cởi hai cúc áo ngủ của Cao Ngữ Lam rồi liếm mút xương đòn của . Cao Ngữ Lam vừa buồn buồn vừa thẹn thùng, hai tay biết để vào đâu, cuối cùng đành ôm Doãn Tắc.

      Doãn Tắc ngẩng đầu mỉm cười, hôn lên môi : "Ngoan quá". đẩy đôi môi , thò đầu lưỡi vào trong miệng cuốn lấy đầu lưỡi . Trong khi đó, tay cởi nốt hàng cúc áo ngủ còn lại. Khi bàn tay to lớn của Doãn Tắc nắm lấy nụ hoa mềm mại ngực Cao Ngữ Lam, còn cúi đầu ngậm nụ hoa còn lại, Cao Ngữ Lam kêu "A..." tiếng to, toàn thân như có luồng điện chạy qua. theo phản xạ nhấc chân, ngờ đạp chăn rơi tuột khỏi người Doãn Tắc.

      Cao Ngữ Lam vừa hét lớn vừa đạp chân, khiến Doãn Tắc giật mình. nhả nụ hoa căng cứng, ngẩng đầu nhìn đầy kinh ngạc. Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống: "Chúng ta đắp chăn rồi tiếp tục được ?"

      Doãn Tắc trừng mắt nhìn rồi quay người kéo chăn trùm kín mít. Cao Ngữ Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, giơ tay cũng nhìn năm ngón, xung quanh chỉ còn mùi đàn ông ấm áp của Doãn Tắc.

      "Bây giờ em thấy tốt hơn chưa?" Doãn Tắc cất giọng khàn khàn trong bóng tối. Tay vuốt dọc từ ngực xuống bụng , để giúp thả lỏng toàn thân.

      "Rồi".Trong chăn tối đen như mực, hình như còn cảm thấy ngượng ngùng như ban nãy.

      Doãn Tắc cắn mũi , sau đó hôn lên cổ . Cao Ngữ Lam thầm: " vừa cắn trúng mũi em rồi, miệng em ở bên dưới cơ".

      Doãn Tắc nghiến răng ken két: " biết đó là mũi em". có thể phân biệt được đâu là mũi đâu là miệng sao?

      "Ờ". Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ rồi mạnh dạn sờ lần sờ mò trong bóng tối. Đây là lưng của , đây là đầu của ... đột nhiên cảm thấy ngực nhói cái, nụ hoa lại bị Doãn Tắc ngậm lấy. Lần này chuẩn bị tinh thần nên kêu thành tiếng, nhưng toàn thân trở nên căng cứng, mút rất mạnh nên cảm thấy vừa buồn buồn vừa đau đau. Cao Ngữ Lam kìm chế nổi rên tiếng khe khẽ.

      "Doãn Tắc". gọi tên như tiếng mèo kêu, miệng Doãn Tắc bận rộn, rảnh đáp lời . Tay lần xuống dưới tụt quần , tách hai đùi của rồi tìm đến nơi mềm mại. Cao Ngữ Lam thở dốc, cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân nóng đến mức phát sốt. Sờ lưng Doãn Tắc thấy lấm tấm mồ hôi, Cao Ngữ Lam rất vui mừng.

      Khu vườn bí ở giữa hai đùi đột nhiên nhói cái khiến Cao Ngữ Lam kêu "A!". Doãn Tắc vừa xoa vừa hôn lên bụng của , khiến Cao Ngữ Lam buồn buồn muốn bật cười.

      "Doãn Tắc!". lại gọi tên .

      Doãn Tắc mải khám phá khu vườn bí của Cao Ngữ Lam, ngón tay của hơi đưa vào bên trong, đến khi nơi đó tiết dịch ướt át, mới hài lòng nhoài người lên, cắn phát vào ngực rồi trả lời: "Gì cơ?"

      ", ..." Cao Ngữ Lam bị Doãn Tắc làm cho biết muốn gì nữa, cố gắng tìm lại ý thức, nơi bí ở bên dưới bị thứ gì đó chọc sâu vào, Cao Ngữ Lam đau đến mức hít hơi sâu, liên tục gọi "Doãn Tắc, Doãn Tắc...".

      " ở đây, ở đây". Doãn Tắc trả lời , tay vuốt ve người , ngón tay kia vẫn tiếp tục thăm dò nơi bí . Toàn thân căng cứng đến mức chịu nổi, trán chảy đầy mồ hôi.

      Cao Ngữ Lam cảm thấy khí ngày càng ít , cuối cùng cũng nghĩ ra cần hỏi điều gì. cắn môi, gắng thả lỏng người để Doãn Tắc có thể tiến vào sâu hơn. Sau đó vừa thở hổn hển vừa : "Doãn Tắc, em muốn hỏi ... tìm nhầm chỗ đúng ?".

      Doãn Tắc cứng người. Cảm thấy dừng động tác, Cao Ngữ Lam biết mình lỡ lời: "À, em chỉ buột miệng thôi mà, đấy".

      Doãn Tắc vẫn động đậy, Cao Ngữ Lam nhìn thấy vẻ mặt của , nghĩ thầm trong lòng, thôi xong, lại phá hỏng khí rồi. còn chưa biết làm thế nào để chuộc lỗi, Doãn Tắc đột nhiên phủ người xuống, hôn lên mặt , tìm đến môi bịt chặt bằng nụ hôn cuồng nhiệt. Ngón tay ở bên dưới lại bắt đầu hoạt động khiến Cao Ngữ Lam muốn kêu lên, ưỡn lưng, hai chân bất giác co lại, cảm thấy cơ thể như được bôi trơn.

      Hai đùi Cao Ngữ Lam lại bị tách ra, Doãn Tắc rời khỏi môi . Cao Ngữ Lam thở hổn hển, hét lên: "Khoan , khoan , tạm dừng". xong đợi phản ứng của Doãn Tắc, hất tung chăn rồi thò đầu ra ngoài.

      Cao Ngữ Lam hít lấy hít để khí trong lành: "Suýt nữa bị ngạt thở, trò này chẳng có thể diện chút nào".

      Doãn Tắc lên tiếng, hất chăn xuống dưới đất. giường chỉ còn lại hai thân thể lõa lồ đối diện nhau.

      Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam, cúi xuống hôn rồi đặt hai chân vòng qua thắt lưng . Sau đó, vạch nơi mềm mại giữa hai đùi rồi nhìn chăm chú. Cao Ngữ Lam vô cùng ngượng ngùng, hét lên: "Đừng nhìn". xong giơ hai tay che mắt mình.

      Doãn Tắc cảm thấy buồn cười, nhoài người hôn lên mu bàn tay : "Em che mắt em là nhìn thấy ư?"

      Cao Ngữ Lam hơi run rẩy, trả lời câu hỏi của Doãn Tắc. Doãn Tắc lại đưa tay vuốt ve khu vườn bí của , Cao Ngữ Lam lén theo dõi động tác của . Doãn Tắc bày sẵn tư thế, nhưng vào mà vẫn tiếp tục động tác tay, để giúp bớt căng thẳng. Thấy vẫn rời mắt khỏi nơi đó, Cao Ngữ Lam kìm được lại hỏi: " phải tìm đúng chỗ để khỏi vào nhầm đúng ?"

      Đến lúc này, Doãn Tắc cũng tức nổi, nhoài lên kéo hai bàn tay che mặt của Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam nhắm mắt hét lớn: "Khoan , khoan , xin tạm dừng...".

      còn chưa hết câu, thân dưới đột nhiên bị thứ gì đó cứng như thép và nóng bỏng đâm mạnh vào, hề do dự, hề ngừng nghỉ đến tận nơi sâu nhất trong cơ thể .

      Cao Ngữ Lam mở mắt, há to miệng, đau đến mức kịp hét lên. Vào giây phút này, trở thành người của , và cũng trở thành người của .

      "Bây giờ có thể dừng rồi, em muốn gì cơ?" Thấy mặt mũi nhăn thành cái bánh bao vì đau đớn, Doãn Tắc ngừng mọi động tác, cúi đầu hôn lên mặt .

      Cao Ngữ Lam ngơ ngẩn nhìn : "Ý em là...em muốn hỏi nếu em đau quá, chúng ta thành công sao?"

      Doãn Tắc hôn vào mắt : "Bây giờ đó phải là vấn đề, em có đau ?"

      Cao Ngữ Lam nhíu mày, tập trung tinh thần cảm nhận rồi trả lời: "Cũng ổn".

      Doãn Tắc nhịn được cười, hôn vào môi : "Ổn là được rồi". ôm rồi bắt đầu lắc lư thân thể, ra ra vào vào, mỗi lúc mạnh hơn, mỗi lúc sâu hơn. Cao Ngữ Lam nhíu chặt đôi lông mày, cảm giác xa lạ trước đây chưa từng biết đến cũng thể mô tả thành lời bao trùm cả người . ôm chặt Doãn Tắc, cảm thấy từng cơ bắp của căng như dây đàn, mồ hôn từ người chảy xuống người , xâm chiếm ngừng nghỉ khiến cảm thấy toàn thân như bị xuyên qua.

      Cao Ngữ Lam cắn chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn kêu lên "ưm...ưm...". Doãn Tắc cúi xuống cắn lên vành tai , rồi mút đỉnh nhọn ngực . Cao Ngữ Lam phản kích cắn mạnh vào cánh tay . Nhưng cánh tay quá rắc chắc, cắn ăn thua, đổi lại càng bị vật cứng đâm sâu hơn, mạnh hơn.

      Cao Ngữ Lam thể hình dung cảm giác của lúc này, từ đầu đến cuối chỉ là nỗi đau buốt, nhưng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. chợt nghĩ ra may mắn khi trao thân cho tên khốn Trịnh Đào. Mặc dù ta nhau bảy năm nhưng lúc đó vẫn còn nên chỉ muốn để dành đến lúc kết hôn. Còn bây giờ thuộc về Doãn Tắc, cảm thấy rất hạnh phúc.

      Động tác của Doãn Tắc mỗi lúc nhanh, Cao Ngữ Lam cắn chặt môi ôm vai . nghe thấy hơi thở phì phò của , cảm nhận được sức mạnh hung mãnh của . Cuối cùng, dùng toàn lực đâm vào nơi sâu nhất của , chỉ hận đến mức thể hòa tan thành , cơn kích tình cuồng dã của khiến Cao Ngữ Lam thể kìm chế tiếng thét.

      Sau trận hoan ái, Doãn Tắc nằm đè người Cao Ngữ Lam, lười biếng đến mức muốn nhúc nhích. Cao Ngữ Lam kêu nặng quá, càng cố ý đặt trọng lượng của toàn thân lên người , khiến la oai oái. lúc lâu sau, tiểu thư Bánh bao xin chỉ thị Dâm tặc tiên sinh: "Lần này, em có thể tắm được rồi chứ?"

      Doãn Tắc lật người, để tắm. Cao Ngữ Lam vẫn thẹn thùng, nhìn mà chạy vội vào nhà tắm. Hai phút sau, Doãn Tắc cũng xông vào nhà tắm.

      Cao Ngữ Lam giật bắn mình: "Này này, làm gì vậy, đợi em tắm xong rồi đến lượt ".

      "Khỏi, muốn tắm cùng em".Nhưng chàng Dâm tặc vô lại chịu tắm táp tử tế mà có những hành động "dâm tặc" khiến tiểu thư Bánh bao đỏ mặt.

      Cuối cùng sau hồi mồm miệng chân tay bận rộn, lửa tình lại bốc cao ngùn ngụt, tiểu thư Bánh bao toàn thân mềm nhũn bị chàng Dâm tặc ép sát vào tường nhà tắm.

      " được, được". Tiểu thư Bánh bao cố gắng phản kháng: "Chúng ta vừa làm rồi còn gì?"

      "Nhưng vừa rồi làm em thỏa mãn, có cảm giác đạt thành tựu".

      "Đáng chết, chuyện này mà cũng đến thành tựu với thành tựu sao?" Tiểu thư Bánh bao đánh mạnh vào người Dâm tặc tiên sinh.

      "Tất nhiên em , em cũng biết đấy, lòng tự trọng đối với đàn ông bọn là rất quan trọng".

      Tiểu thư Bánh bao phản kháng vô hiệu, Doãn Tắc ép vào tường, tiếp tục triền miên dây dưa dứt. Dòng nước nóng chảy xuống hai thân hình cuốn chặt lấy nhau. Lần này, cả người Cao Ngữ Lam mềm như sợi bún, cảm thấy bản thân sắp hòa tan vào dòng nước, ngừng cất tiếng rên rỉ, từng cơn khoái cảm dội đến cuốn sạch mọi ý thức của . Cao Ngữ Lam gọi tên Doãn Tắc, cuối cùng giải phóng bản thân, cùng tới đỉnh cực lạc.

      Buổi tắm này khiến cả hai người mệt lử, Cao Ngữ Lam cạn kiệt sức lực chỉ biết dựa vào người Doãn Tắc. Sau đó mơ mơ hồ hồ được bế về giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say sưa.
      Mai Trinh thích bài này.

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 52 : Oan Gia Ngõ Hẹp


      Cao Ngữ Lam làm giấc say sưa mộng mị đến tận buổi trưa ngày hôm sau.

      bị nụ hôn của Doãn Tắc đánh thức.

      ngủ ngon có người làm phiền, Cao Ngữ Lam rất bực, nhíu mày vung tay, miệng làu bàu: "Đừng làm loạn...".

      "Mười hai giờ rồi, em vẫn ngủ nữa sao?" Ngữ điệu Doãn Tắc rất nhàng và dịu dàng, Cao Ngữ Lam để ý chỉ "ừ" tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt.

      lúc sau, Cao Ngữ Lam mới định thần, lập tức mở to mắt ra nhìn, má ơi, đây phải là nhà mà là khách sạn.

      "Mười hai giờ rồi?" Cao Ngữ Lam kêu lên thất thanh.

      Doãn Tắc ra khỏi nhà vệ sinh, cầm đồng hồ đeo tay kệ tivi cho chô xem: "Mười hai giờ hơn rồi".

      Cao Ngữ Lam nhìn kỹ rồi đứng bật dậy, chân tay luống cuống: "Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?"

      "Stop, stop". Doãn Tắc kéo chăn cuộn vào người Cao Ngữ Lam: "Cẩn thận bị nhiễm lạnh".

      "Em...đêm qua em ra ngoài mà báo cho bố mẹ em tiếng. Làm thế nào bây giờ? Muộn như vậy rồi, chắc chắn bố mẹ tỉnh dậy.Bố mẹ thấy em ở nhà cũng thấy năng gì, chắc họ sốt ruột lắm".

      Doãn Tắc đưa di động cho : "Em mau gọi điện về nhà ".

      "Em phải thế nào đây?"

      "Tự em nghĩ". Doãn Tắc kéo ghế ngồi đối diện Cao Ngữ Lam.

      Cao Ngữ Lam bĩu môi, tỏ ra hài lòng: "Người ta vì nửa đêm mới về nhà, bây giờ bị ăn mắng còn nghĩ cách giúp người ta".

      Doãn Tắc nhún vai: "Cách phải có, em hãy với bố mẹ em lượm được chàng rể quý, lát nữa đưa về nhà cho bố mẹ xem. Bố mẹ em vui mừng mắng em nữa".

      đúng là biết ngượng mồm.

      Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc, hít vài hơi sâu, lại nhìn Doãn Tắc, cuối cùng cũng quyết tâm bấm số điện thoại bàn ở nhà: "Mẹ, là con ạ. Con xin lỗi... ...con sao. Có người bạn đột ngột đến thành phố C, con vội gặp ấy nên kịp với bố mẹ. Vâng, đúng rồi ạ, con để quên điện thoại ở nhà..."

      Cao Ngữ Lam vừa vừa lén nhìn Doãn Tắc, cười rất tươi, Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, đến quần áo còn chẳng kịp thay, ai nhớ đem theo máy di động chứ.

      Cao Ngữ Lam vỗ về bà Cao, lát nữa về. Ở phía đối diện, Doãn Tắc nheo mắt nhìn , ngừng lại trong giây lát rồi dẫn người bạn về nhà. Lúc này Doãn Tắc mới gật đầu hài lòng.

      Cao Ngữ Lam cúp điện thoại rồi lao vào người Doãn Tắc: " đúng là xấu xa, giúp em còn ngồi ở đó cười nữa".

      Doãn Tắc cười ha hả, ôm đặt lên giường, đắp chăn cho rồi hôn lên môi : "Em hãy nghỉ ngơi ở đây, buồn xem tivi, ra ngoài lúc".

      " đâu vậy?"

      " mua quần áo và giày cho em. phải em định mặc đồ ngủ dép lê hình hoạt họa rời khỏi khách sạn về nhà đấy chứ?"

      Cao Ngữ Lam gật đầu, Doãn Tắc lại cúi gập lưng hôn rồi quay người về phía cửa ra vào. Cao Ngữ Lam gọi với theo: " có biết size của em bao nhiêu ?"

      "Em thử đoán xem?" Doãn Tắc quay đầu nháy mắt nở nụ cười đểu đểu với , khiến Cao Ngữ Lam lại đỏ mặt, nghiêm giọng: "Đừng vớ vẩn nữa, nhanh về nhanh nhé".

      Doãn Tắc cười lớn ra ngoài, để lại mình Cao Ngữ Lam trong phòng khách sạn. ôm chăn ngồi ngẩn ngơ, nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua, trong lòng đột nhiên có cảm giác chân thực. trở thành đàn bà, vừa rồi còn với mẹ dẫn bạn về nhà.

      Cao Ngữ Lam cắn môi, vừa muốn cười nhưng lại cảm thấy mặt nóng bừng, trở thành đàn bà rồi, còn có bạn trai để đưa về ra mắt bố mẹ.

      Doãn Tắc quay lại nhanh hơn Cao Ngữ Lam tưởng. những mua váy áo khoác ngoài và đôi giày, mà còn mua cả quần áo lót. Cao Ngữ Lam thẹn thùng đem quần áo mới vào nhà tắm, vừa thay đồ vừa nghe bụng réo ùng ục.

      "Em đói quá". Cao Ngữ Lam ra ngoài báo cáo với Doãn Tắc. Doãn Tắc dùng điện thoại lên mạng, nghe vậy liền giơ tay kéo vào lòng: "Em có với mẹ bữa trưa chúng ta giải quyết thế nào ?"

      "Em , vừa rồi thấy mẹ em hỏi em có về nhà ăn cơm?"

      "Vậy em gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi về nhà sau".

      Cao Ngữ Lam làm theo lời Doãn Tắc. Sau đó lái xe đưa đến nhà hàng cao cấp rất đông khách. giờ chiều mà trong nhà hàng vẫn đầy ắp người.

      "Sao biết nơi này?" Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi lạ, là người địa phương mà cũng chưa đến nhà hàng này bao giờ.

      " vừa tra bằng di động, muốn dẫn em ăn ngon chút". Doãn Tắc nhìn mỉm cười, hôm nay cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng đủ.

      " đúng là mắc bệnh nghề nghiệp, đâu cũng phải tìm đến quán ăn ngon". Cao Ngữ Lam lật tẩy , Doãn Tắc cười ha hả, ôm rồi hôn lên trán : "Em , em nhiều ý kiến đấy".

      Hai người cười cười theo nhân viên phục vụ tới bàn ăn ngồi xuống. Doãn Tắc xem thực đơn của nhà hàng người ta cứ như nghiên cứu bí kíp võ lâm. Cao Ngữ Lam biết lại mắc bệnh nghề nghiệp, nhưng rất đói nên gọi trước hai món bình dân để đệm bụng. dặn người nhân viên phục vụ: "Tôi tạm gọi như vậy, mau bảo nhà bếp làm ngay , càng nhanh càng tốt. Thực đơn để lại đây để chúng tôi xem, khi nào cần thêm món tôi báo sau".

      Người phục vụ vừa khỏi, Doãn Tắc mắt vẫn rời khỏi quyển thực đơn, ngoảnh đầu hôn Cao Ngữ Lam và khen câu: "Đúng là vợ hiền có khác".

      Cao Ngữ Lam đẩy người rồi ngó qua quyển thực đơn: "Ảnh chụp đẹp quá...Món này làm bằng nguyên liệu gì...Món này trông có vẻ ngon quá...Em chưa gặp món này bao giờ...". Những nhận xét, đánh giá và vấn đề Cao Ngữ Lam nêu ra khiến thời gian nghiên cứu thực đơn của đại đầu bếp Doãn Tắc càng lâu hơn. Đến khi hai món Cao Ngữ Lam gọi được bưng lên, vẫn chưa xem xong.

      Cao Ngữ Lam đói đến mức hoa mắt, giúp Doãn Tắc sắp đũa rồi kêu ăn đồ. Doãn Tắc : "Để gọi thêm vài món nữa". Vừa xong, cảm thấy Cao Ngữ Lam ở bên cạnh cứng đờ người, Doãn Tắc ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi nam nữ ở đằng trước đưa mắt nhìn bọn họ.

      Đứng ở vị trí của đôi nam nữ, chắc họ vừa ăn xong chuẩn bị ra về. Dù thế nào, họ cũng qua bàn của Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc. Doãn Tắc quay sang nhìn Cao Ngữ Lam, thầm vào tai : "Trịnh Đào và Tề Na".

      "Ờ". Doãn Tắc gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhưng lên tiếng. Lúc này, Trịnh Đào và Tề Na đến trước mặt họ.

      "Trùng hợp đấy". Tề Na cười cười: "Lâu rồi gặp, Ngữ Lam"

      "Vẫn chưa đủ lâu lắm". Cao Ngữ Lam cũng cười cười đáp lại, việc Doãn Tắc ngồi ở bên cạnh khiến trong lòng cảm thấy rất vững tin.

      Sắc mặt Trịnh Đào được tốt, Tề Na ngược lại vẫn giữ nụ cười môi, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng đảo qua Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam. Hai người này ngồi cạnh nhau chứ phải ngồi đối diện, cần cũng biết là quan hệ gì. ta thầm đánh giá Doãn Tắc rồi hỏi Cao Ngữ Lam: "Đây là bạn cậu? làm việc ở đâu vậy?"

      Doãn Tắc mỉm cười trả lời: "Tôi là đầu bếp".

      Ánh mắt Tề Na lộ vẻ hài lòng và khinh miệt. ta còn chưa kịp tiếp, Doãn Tắc hỏi lại: "Vị này là ông xã của ? làm việc ở đâu?"

      Tề Na hất cằm cất giọng đầy tự hào: " ấy làm trưởng phòng ở Cục tài chính".

      "Tuổi còn trẻ như vậy lên tới chức trưởng phòng, có tiền đồ". Doãn Tắc tán thưởng, Tề Na tỏ ra rất đắc ý, nhưng Doãn Tắc bồi thêm câu: "Người nhà nước phải phục vụ nhân dân, phải dùng công quỹ đến đây ăn cơm đấy chứ?"

      Tề Na cười nhạt: "Yên tâm, khoản tiền này chúng tôi có thể tự móc hầu bao". Liếc thấy hai đĩa thức ăn bình dân bàn của Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc, Tề Na với giọng khinh bỉ: "Giá các món ăn ở đây rẻ, nếu muốn ăn nhiều món quán bên cạnh càng thích hợp hơn".

      "Người này quan tâm đến chúng ta quá, chuyện bao đồng cũng quản rộng ghê". Doãn Tắc ôm tim, với Cao Ngữ Lam bằng giọng cảm động.

      Cao Ngữ Lam bận ăn cơm, định để bụng đói vì đôi tiện nhân trước mặt. Thấy Doãn Tắc bắt đầu đóng kịch, nuốt miếng thức ăn rồi phối hợp cùng : "Ừ, ta cũng biết mệt mỏi là gì".

      "Cao Ngữ Lam", Tề Na tắt ngấm nụ cười môi: "Chẳng phải cậu Quách Thu Thần hay sao? Sao vừa chớp mắt chuyển sang người khác. Nhiều năm gặp, cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả".

      "Cậu cũng thay đổi". Cao Ngữ Lam thèm nhìn ta: "Vẫn độc ác, thích bịa đặt và hay phao tin đồn nhảm như trước".

      "Cậu...". Sắc mặt Tề Na hoàn toàn thay đổi, há miệng chuẩn bị mắng chửi, Trịnh Đào liền kéo tay ta: " thôi, có gì đáng cả". Tề Na nhìn ngang nhìn dọc, cảm thấy nơi này đúng là thích hợp để phát tiết, thế là ta nghiến răng, hừm tiếng rồi bỏ mất.

      "Đúng là đê tiện quá, muốn chuyện với bọn họ thêm lúc nữa nhưng người ta cho cơ hội". Doãn Tắc tỏ ra tiếc rẻ, Cao Ngữ Lam gắp miếng thức ăn đút vào miệng : "Chẳng phải bảo gọi thêm món sao? Nhanh lên , lát nữa em ăn no rồi chẳng còn bụng nhét thức ăn đâu đấy".

      Doãn Tắc cười ha hả, vẫy tay ra hiệu nhân viên phục vụ rồi gọi tất cả những món có hứng thú nếm thử. Người phục vụ vừa xuống bếp, Tề Na loẹt quẹt đôi guốc cao gót quay trở lại, ta nghênh mặt với Cao Ngữ Lam: "Tết này bạn học cũ đều về nhà, mọi người tổ chức buổi họp lớp, cậu có dám đến dự ?"
      Mai Trinh thích bài này.

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 53 : Gặp Phụ Huynh


      "Đến chứ, tại sao lại ?" Cao Ngữ Lam muốn chọc đôi đũa vào hai lỗ mũi của Tề Na.

      "Tốt lắm". Tề Na hài lòng khi thấy Cao Ngữ Lam chấp nhận "chiến thư": "Bảo Trần Nhược Vũ cùng đến nhé, lâu lắm rồi tôi gặp cậu ta". xong, ta liền ngoáy mông ra ngoài.

      "Ngã! Ngã! Ngã...". Doãn Tắc trừng mắt nhìn theo đôi giày cao gót của Tề Na miệng lầm bầm nguyền rủa, đáng tiếc là ta vững vàng khỏi tầm mắt của bọn họ. Doãn Tắc quay đầu lại với Cao Ngữ Lam bằng giọng nũng nịu: "Bà xã, giết người bằng ánh mắt vô tác dụng, ta giày gót cao thế mà vẫn ngã".

      Cao Ngữ Lam gắp thức ăn cho : " ăn nhiều chút vào để tăng cường công lực, lần sau có tác dụng".

      Doãn Tắc cười híp mắt: "Cám ơn bà xã"

      "Ai là bà xã của ?" Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại gắp thêm thức ăn vào bát của Doãn Tắc. Doãn Tắc huých vai vào người : "Bà xã, Tết này đưa chị và Nựu Nựu về nhà em ăn Tết nhé, chúng ta đều là người nhà rồi. Sau đó cùng em tham gia buổi họp lớp. Trò vui như vậy sao có thể thiếu mặt ?"

      "Tết còn muốn đến nhà em nữa sao?"

      "Tất nhiên rồi, bao nhiêu năm nay chưa được hưởng khí ấm áp của gia đình, có bố mẹ ăn Tết rất thê lương. Hãy để và mẹ con chị cùng ăn Tết với gia đình em, chắc náo nhiệt lắm".

      Cao Ngữ Lam cắn đũa ngẫm nghĩ: "Chuyện này...đợi hôm nay qua được cửa bố mẹ em rồi tính sau ".

      Gặp phụ huynh à!

      Doãn Tắc cảm thấy hơi căng thẳng, đừng đây là lần đầu tiên trong đời gặp bố mẹ bạn , đến bố mẹ , cũng gặp nhiều năm rồi. làm chủ gia đình thời gian dài nên còn cảm giác trưởng bối tiếp xúc với hậu bối. Lần này gặp phụ huynh, liệu có chiếm được cảm tình của họ?

      Doãn Tắc càng nghĩ càng bất an. Ăn cơm xong, kéo tay Cao Ngữ Lam mua quà cho bố mẹ vợ tương lai: " thể tay đến nhà, em mau nghĩ giúp nên mua quà gì ".

      Cao Ngữ Lam bận rộn gói thức ăn thừa. Doãn Tắc gọi rất nhiều món nên hai người ăn hết, đồng chí Doãn Tắc nếm thử các món ăn xong định bỏ lại hết, là " người vợ hiền", tất nhiên cho phép lãng phí như vậy. Thế là Cao Ngữ Lam gọi nhân viên phục cầm túi bóng gói hết đồ ăn thừa. Nghe câu của Doãn Tắc, lập tức giơ mấy túi thức ăn lên: "Có phải tay đâu, bao nhiêu thức ăn còn gì. Những món này có lẽ bố mẹ em chưa nếm qua bao giờ, chắc bố mẹ vui lắm".

      Doãn Tắc đen mặt: "Lam Lam, em ghét lắm à? Sao có thể biếu bố mẹ vợ thức ăn thừa trong lần đầu tiên gặp mặt?" Bánh bao nhà chắc là có sợi dây thần kinh nào đó bị đột biến, chỉ có mới nghĩ ra chuyện này.

      " thể lãng phí mà". Cao Ngữ Lam nghĩ ngợi lúc rồi kéo tay áo Doãn Tắc: "Hay là chúng ta mua quà hôm qua em tăm tia, coi như chúng ta tặng chung, quà gặp mặt và quà sinh nhật cùng giải quyết, được ?

      "Lam Lam à, cảm động lắm, em lòng giúp tiết kiệm tiền, vô cùng cảm kích". Doãn Tắc ôm ngực tiếp: "Thế nhưng...". Chữ "nhưng" nhấn mạnh: " buộc phải nén chặt nỗi đau tuyên bố: Doãn Cao, bị mất tư cách làm quân sư tặng quà, việc này do chồng tự quyết định".

      Cao Ngữ Lam đấm phát: "Lại diễn rồi, đáng ghét".

      Cao Ngữ Lam mắng mắng vậy nhưng cuối cùng vẫn cùng Doãn Tắc mua hoa quả, đồ bổ dưỡng, trà uống ông Cao thích, rượu vang bà Cao thích. Sau đó hai người xách túi lớn túi về nhà.

      Về đến nhà, Cao Ngữ Lam phát ông bà Cao đều có mặt, ngạc nhiên hỏi: "Bố làm sao?"

      "Bố con xin nghỉ nửa buổi". Bà Cao mở cửa đón bọn họ vào nhà. Ông Cao ngồi ghế salon, vẻ mặt ông rất vui. Bà Cao : "Con đột nhiên biến mất, người lại chẳng mang theo thứ gì, bố con còn tưởng người ngoài hành tinh đến bắt con ".

      Cao Ngữ Lam suýt phì cười, Doãn Tắc đặt hết đồ tay xuống, chọc chọc vào người . Cao Ngữ Lam vội lên tiếng: "Bố, mẹ, đây là bạn trai con, ấy tên là Doãn Tắc".

      "Cháu chào chào chú, cháu là Doãn Tắc ạ". Đại đầu bếp Doãn có bộ dạng căng thẳng hiếm thấy. Bà Cao giơ tay ra hiệu ngồi xuống, Doãn Tắc nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng. Dáng vẻ đứng đắn ngoan ngoãn của khiến Cao Ngữ Lam bật cười.

      Doãn Tắc và ông Cao đồng thời trừng mắt với , Cao Ngữ Lam vội trốn về phía mẹ. Hai mẹ con ngồi ở đầu ghế salon theo dõi cuộc trò chuyện của ông Cao và Doãn Tắc.

      "Tiểu tử, cậu từ đâu đến?"

      "Cháu từ thành phố A ạ". Doãn Tắc ngoan ngoãn như cậu học trò .

      "Cậu đến đây làm gì?" . Ông Cao có khí thế áp đảo ngay từ đầu.

      Doãn Tắc đưa mắt nhìn Cao Ngữ Lam, sau đó quyết định : "Cháu nhớ Lam Lam nên đến thăm ấy".

      Cao Ngữ Lam đỏ mặt ôm bà Cao lên tiếng, ánh mắt rời khỏi Doãn Tắc. Ông Cao có lẽ do lớn tuổi, ngờ thanh niên bây giờ lại thẳng thắn như vậy, nghe câu này của Doãn Tắc ông cũng hơi đỏ mặt, trong giây lát biết gì mà chỉ ho khan hai tiếng.

      Bà Cao mỉm cười vỗ vai Cao Ngữ Lam rồi đứng dậy rót cốc nước cho ông Cao. Bà cũng rót cốc nước đưa cho Doãn Tắc, Doãn Tắc hai tay nhận và cám ơn lia lịa.

      Nhân lúc này, ông Cao hồi phục lại tinh thần, ông ngẫm nghĩ rồi quyết định ra đòn táo bạo. Ông hắng giọng rồi mở miệng: "Cậu và con tôi đến bước nào rồi?"

      "Ba!" Cao Ngữ Lam hét lên, ngờ ba lại hỏi câu này.

      Doãn Tắc ngồi im lặng ở đó, đưa mắt về phía Cao Ngữ Lam, chỉ thấy ánh mắt lộ vẻ hung dữ,kiểu như " năng bừa bãi chết với em". Doãn Tắc nghĩ ngợi trong giây lát rồi trả lời thận trọng: "Đến bước nên kết hôn rồi ạ! Bố, con có thể làm con rể của bố ?"

      Ông Cao ra chuẩn bị giáo huấn Doãn Tắc, chứng kiến ánh mắt cùng vẻ mặt của con ông và cậu thanh niên khi nhìn nhau, ông có thể chắc chắn những chuyện nên làm chúng làm cả rồi, xem ra bao lâu nữa ông có tin vui, ông có nhiều khả năng sắp được làm bố vợ. Nhưng ông phải ra uy với chàng trai này trước, nếu cậu ta tưởng ông dễ dàng trao con cho cậu ta, sau này khó áp chế sao?

      ngờ chàng thanh niên này quá ranh mãnh. Cậu ta gọi ông là bố, còn hỏi cách khiêm nhường có thể làm con rể của ông ? Ông biết trả lời thế nào đây? Nếu ông , chắc cả nhà hận ông chết mất, nếu ông có thể mất hết khí thế.

      Ông Cao á khẩu, nhưng ông nhanh trí đưa mắt nhìn bà Cao. Bà Cao hiểu ý tiếp tục hỏi Doãn Tắc: "Doãn Tắc à, cháu và Lam Lam quen nhau bao lâu rồi?"

      Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam, tưởng nhớ ngày tháng nên trả lời giúp . Kết quả hai người đồng thời đưa ra đáp án: "Ba năm", "nửa năm".

      Khẩu cung khớp, hai bạn trẻ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh chữa lại: "Nửa năm", "ba năm".

      Ông bà Cao sa sầm mặt: "Ba năm và nửa năm cách nhau xa lắm".

      Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam : "Câu trả lời của Lam Lam là chính xác ạ". Cao Ngữ Lam trong lòng như uống mật ngọt, cười tươi nắm tay . Chứng kiến cảnh này, trong lòng ông Cao rối bời. Ông mong con sớm tìm được bạn trai, sớm gả chồng, nhanh chóng có cuộc sống hạnh phúc nhưng khi ngày đó đến, ông lại cảm thấy tim hơi nhoi nhói, ông nỡ trao con cho người khác.

      Ông Cao ho vài tiếng, lại hỏi đến những vấn đề khác, nào là tình hình gia đình, công việc, sở thích trong cuộc sống hàng ngày...Doãn Tắc trả lời nghiêm túc từng câu , Cao Ngữ Lam ở bên cạnh thương Doãn Tắc bị bố "bức cung": "Được rồi, được rồi, bố hỏi lần làm sao hết được". đứng dậy kéo tay Doãn Tắc: "Con đưa ấy thăm quan nhà ta".

      là thăm quan nhà, thực tế vào thẳng phòng riêng của Cao Ngữ Lam. Vào đến gian riêng tư của vợ , Doãn Tắc mới thở phào nhõm đổ ụp người xuống giường.

      " ổn đấy chứ". Cao Ngữ Lam xoa đầu , lo bị bố làm cho sợ chết khiếp.

      "Ổn, ổn vô cùng". Doãn Tắc quay đầu lại nở nụ cười gian tà: "Bà xã, coi như vượt qua cửa ải bố em rồi phải ? Bây giờ đến lúc thương lượng với bố mẹ về việc chọn ngày lành tháng tốt?"

      Cao Ngữ Lam đỏ mặt, chọc vào má : "Sao phải vội thế?"

      " mặc kệ, khi nào về xem lịch vàng". Doãn Tắc ôm Cao Ngữ Lam vào lòng, cả ngả người xuống giường, cả hai dựa sát vào nhau.

      Ở phòng khách, ông Cao cũng rảnh rỗi, ông thầm thầm với bà Cao: "Mình ơi, mình thấy Doãn Tắc thế nào?"

      "Được quá còn gì, cậu ta trông sáng sủa đẹp trai, còn lễ phép nữa". Bà Cao tỏ ra hài lòng.

      "Ai biết được có phải cậu ta giả bộ trước mặt chúng ta hay ?" Ông Cao lẩm bẩm: " thể vì người ta sáng sủa đẹp trai mà bị mê hoặc".

      "Đúng, đúng". Bà Cao mỉm cười tán thành.

      Ông Cao nhấp nhổm yên: "Mình thử xem hai đứa ở trong phòng làm gì? có nên gọi chúng ra ngoài ?" Bà Cao còn chưa kịp phản đối, ông đứng dậy lẩm bẩm: "Đúng rồi, phải gọi chúng ra ngoài".

      Ở trong phòng Doãn Tắc chọc Cao Ngữ Lam cười sằng sặc, cắn mũi rồi hôn xuống dưới. Đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ mạnh, ông Cao ở ngoài cửa gọi lớn: "Lam Lam, hai đứa ra ngoài ".

      Tiếng ông Cao bất ngờ vang lên khiến Cao Ngữ Lam giật bắn mình, nhảy dựng lên, nào ngờ đầu đụng trúng miệng Doãn Tắc. kêu "A" tiếng, ôm miệng nhìn ra cửa bằng ánh mắt oán trách.

      Cao Ngữ Lam vội vàng kéo tay Doãn Tắc ra kiểm tra, ngờ môi chảy máu. xót xa kéo Doãn Tắc ra ngoài rồi gọi mẹ tìm tăm bông trong tủ thuốc. Hai mẹ con trao đổi tình hình, sau khi biết vết thương miệng Doãn Tắc là do ông Cao gián tiếp gây ra, bốn con mắt của hai mẹ con lập tức phóng tia lửa điện về phía ông Cao.

      Doãn Tắc cũng muốn phóng lửa điện, nhưng quên mục đích của mình. Thế là tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn, lúc Cao Ngữ Lam dùng tăm bông lau vết thương cho , bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn nhưng miệng vẫn luôn sao cả, khiến bà Cao bị thu phục cách triệt để.

      Ông Cao bị bà Cao lườm nguýt, đành an phận ngồi im tu nước lọc ừng ực.

      Khoảng thời gian sau đó khí trong gia đình tương đối êm ấm. Ông Cao cuối cùng bị Doãn Tắc thu phục khi xem ảnh gia đình. Doãn Tắc tiếc lời khen ngợi Cao Ngữ Lam lúc , khen bà Cao có khí chất, ông bà có tướng phu thê, hai ông bà đúng là cặp trời sinh. lại Cao Ngữ Lam lúc xinh xắn đáng , có con như vậy đáng ngưỡng mộ...

      Cao Ngữ Lam chống cằm nghe Doãn Tắc chuyện. Trong lòng thầm nghĩ, gương mặt bố mẹ hoàn toàn khác nhau, chẳng có tướng phu thê chút nào. Lúc là con vịt xấu xí, nhìn ra xinh xắn đáng ở điểm nào?

      Tuy nhiên những lời này khiến ông Cao rất vui, ông liên tục gật gù đồng ý. Cao Ngữ Lam trề môi, nhưng ngờ Doãn Tắc còn chiêu cuối cùng, : "Lam Lam có gen tốt như vậy, sinh ra baby nhất định rất đáng . Bố, sau này chúng con sinh hai baby cho bố chơi".

      Tay chống cằm của Cao Ngữ Lam rơi xuống, làm suýt ngã. chàng này tưởng sinh con giống như mua rau, còn cho chơi nữa chứ?

      Nhưng ông Cao càng mừng hơn khi nghe Doãn Tắc vậy, ông liên tục thốt ra: "Được, được, được...", tỏ thái độ hài lòng. "Dù còn trẻ cũng đừng sợ sinh con, có con tốt biết bao. Đến lúc đó các con bận rộn công việc, bố và mẹ có thể thành phố A trông cháu giúp, bố nuôi trẻ là có kinh nghiệm nhất đấy".

      "Được ạ, bố nhất định phải đến đấy nhé". Bộ dạng của Doãn Tắc bây giờ là "tướng chân chó", nhưng chỉ Cao Ngữ Lam nhìn ra.

      "Bố tất nhiên rồi". Ông Cao vỗ vai Doãn Tắc: "Thanh niên có nhiều người hiểu biết như con đâu. Ông Lý, ông Trần ở cơ quan bố, con cái của họ đều kết hôn cả mà chúng muốn sinh con, có con tốt biết bao".

      "Bố rất đúng ạ". Doãn Tắc tiếp lời. Cao Ngữ Lam ở bên cạnh đen mặt. Lẽ nào việc sinh con nên hỏi ý kiến ? Mặc dù ra cũng thích trẻ con, cũng bài xích việc sinh con, hai baby cũng cảm thấy rất tốt...

      Khoan , chẳng phải và Doãn Tắc vẫn chưa định việc kết hôn sao? Sao có thể nhảy cách đến sinh con rồi? Ông Cao ở bên cạnh thậm chí còn hỏi thăm tình hình trường mẫu giáo và tiểu học ở thành phố A.

      Chuyện đại này có thể dùng tốc độ ánh sáng để tiến hành?

      Cao Ngữ Lam tiếp tục chống cằm nghe mọi người chuyện. biết, đồng chí Doãn Tắc thành công trong việc tiến sâu vào gia đình .

    5. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 54 : Vùng Lên


      Doãn Tắc tuy chiếm được cảm tình của bố mẹ vợ tương lai, nhưng biết để rước được con họ về nhà còn là "cuộc chiến" lâu dài, phải khiến họ vui vẻ trong nửa tiếng đồng hồ là xong. Vì vậy quan sát kỹ lưỡng xem có thể làm gì để củng cố địa vị con rể nhà họ Cao.

      Kết quả, Doãn Tắc phát ông bà Cao đúng là bố mẹ ruột của Lam Lam nhà . Sắp đến bữa tối, Doãn Tắc để nấu cơm nhưng cả gia đình họ Cao đều có chung thái độ: " cần nấu, thức ăn lúc trưa mang về đủ bữa rồi".

      Doãn Tắc khóc dở mếu dở. Được thôi, dám đem thức ăn thừa về làm quà gặp mặt, nhưng hai phụ huynh và bà xã tương lai của cứ lôi đồ ăn thừa ra chiêu đãi khách quý là mà chẳng nghĩ ngợi gì. Đúng như Cao Ngữ Lam , ông bà Cao tỏ ra vui vẻ khi thưởng thức các món ăn thừa. Nhưng ông Cao hài lòng về việc chỉ có hai người mà gọi bao nhiêu món, mỗi món gần như động đũa là quá lãng phí, ông cằn nhằn suốt 20 phút đồng hồ.

      Cuối cùng Cao Ngữ Lam phải ra mặt, Doãn Tắc mở nhà hàng, cần phải nếm thử các món ăn ngon của nhà hàng khác, đây là cầu công việc, hơn nữa đồ ăn cũng đem cả về, lãng phí chút nào. Đến lúc này ông Cao mới ngậm miệng.

      Biết Doãn Tắc là đầu bếp, bà Cao hưng phấn với : "Lát mẹ nấu món, con là đầu bếp chuyên nghiệp hãy nhận xét giúp mẹ. Hai bố con Lam Lam toàn chê mẹ nấu ăn ngon".

      Doãn Tắc nhận lời.

      Kết quả bà Cao xào đĩa rau xanh.

      Cả quá trình đó Cao Ngữ Lam á khẩu, ông Cao biết thời thế cúi gằm mặt ăn cơm. Bà Cao rời mắt khỏi Doãn Tắc, liền cầm đũa gắp miếng đầu tiên là món rau "tủ" của bà Cao. Bà Cao tươi cười, nhìn Doãn Tắc bằng ánh mắt háo hức chờ đợi: "Mùi vị thế nào?"

      Đến lúc này Cao Ngữ Lam thông cảm với Doãn Tắc, món rau của bà Cao ràng là quá lửa, rau vừa mềm nhũn vừa đỏ quạch, dễ nhận xét chút nào. đá chân ông Cao ở dưới gầm bàn, ông Cao cười gượng lên tiếng. Cao Ngữ Lam trừng mắt với ông, ông Cao đành mở miệng: "Mình ơi, em hãy ăn nhiều thức ăn chút, nhất định phải ăn hết, để đến ngày mai lại đổ phí quá".

      Bà Cao đáp lời ông rồi tiếp tục quay sang Doãn Tắc: "Thế nào, mẹ nấu ăn có ngon ?"

      "Món mẹ nấu có hương vị của người mẹ". Doãn Tắc nâng bát lên ngang mặt, tỏ thành tâm thành ý: "Lâu rồi con được ăn đồ có mùi vị của người mẹ, con cảm động quá". Nhìn vẻ mặt của Doãn Tắc lúc này, Cao Ngữ Lam thể đoán ra là hay giả. tiếp: "Lúc con thích ăn rau xanh, mẹ con toàn mắng con, rồi đến mỗi bữa cơm mẹ con toàn gắp rau cho con. Sau này con muốn ăn rau do mẹ con nấu nhưng bao giờ còn cơ hội nữa".

      Câu của Doãn Tắc khiến ông bà Cao hết sức thương cảm, bà Cao liên tục gắp thức ăn vào bát đồng thời an ủi . Cao Ngữ Lam ngồi bên cạnh thể khâm phục Doãn Tắc. Sau bữa ăn tối, Doãn Tắc tiến thêm bậc trở thành con trai ruột của ông bà Cao, bạn Cao Ngữ Lam ngược lại giống như con nhặt ở đâu đó về.

      Ngày hôm sau là sinh nhật của ông Cao. Theo như con trai ruột Doãn Tắc hứa tối qua, đích thân chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật tại gia đình. Doãn Tắc tới nhà họ Cao từ sáng sớm, vào phòng riêng của Cao Ngữ Lam trước để giải tỏa nỗi nhớ nhung sau đêm gặp. Sau đó, cùng mẹ vợ tương lai và bà xã tương lai chợ mua đồ.

      Bà Cao và Doãn Tắc chuyện trò suốt quãng đường , bà Cao quan tâm hỏi han, nào là ngủ ở khách sạn có dễ chịu , con thích ăn món gì chuẩn bị món đó...Doãn Tắc mua rất nhiều thức ăn và đồ gia vị, ngừng chuyện về nấu nướng với bà Cao. Cuối cùng thêm câu: "Mẹ yên tâm, sau khi con và Lam Lam kết hôn, việc nấu nướng con lo hết".

      Bà Cao rất vui mừng, trình độ nấu nướng của con bà chẳng ra sao, bây giờ tìm được người chồng vừa biết nấu vừa chịu nấu quá tốt. Nhưng ngoài miệng bà vẫn câu khách sáo: "Con thể chiều con bé quá, phải bắt nó học mới được. Con bé ít nhiều cũng phải làm việc nhà chứ nên ỷ lại vào con quá".

      Doãn Tắc liên tục gật đầu rồi nháy mắt với Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam trừng mắt rồi đấm vào người , Doãn Tắc kìm nổi, kéo lại gần hôn lên má . Bà Cao đỏ mặt, vội quay chỗ khác coi như nhìn thấy, thanh niên bây giờ đúng là bạo dạn .

      Về đến nhà, đại đầu bếp Doãn trổ tài, làm bàn đầy ắp các món ngon, khiến ông bà Cao cứ gọi là vui đến mức khép miệng nổi. Ông Cao còn đặc biệt mở chai rượu quý mời con rể tương lai. Nhân cơ hội nhạc phụ nhạc mẫu có tâm trạng tốt, Doãn Tắc liền đề xuất việc đưa chị và cháu về đây ăn Tết, ông bà Cao đồng ý ngay. Doãn Tắc lại nhắc đến hôn , thủ tục lễ nghi hiểu lắm, tất cả nhờ ông bà Cao lo liệu, hai ông bà gật đầu nhận lời, xem lịch chọn ngày lành tháng tốt vào năm sau.

      Cao Ngữ Lam tay chống cằm, tay chọc vào thắt lưng Doãn Tắc: " Doãn Tắc, còn chưa chính thức cầu hôn em, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"

      "Cầu chứ, sao có thể cầu, mua nhẫn rồi nhưng để ở thành phố A, khi nào quay về đưa em ngay". Doãn Tắc vội lên tiếng.

      "Đúng vậy, Doãn Tắc có thành ý thế còn gì". Bà Cao hộ con rể tương lai.

      Cao Ngữ Lam lắc đầu: "Nhẫn có gì ghê gớm?"

      "Ôi mẹ ơi, Lam Lam coi thường nhẫn của con". Doãn Tắc ôm mặt quay sang làm nũng với bà Cao. Bà Cao chưa bao giờ được chứng kiến tài diễn xuất của Ảnh đế Doãn Tắc, bà nhất thời mềm lòng vội lên tiếng an ủi : "Con đừng buồn, mẹ khuyên nhủ con bé".

      Cao Ngữ Lam quắc mắt, đánh Doãn Tắc rất mạnh: " đừng bày trò nữa".

      "Bố ơi, Lam Lam đánh con kìa". Doãn Tắc chuyển hướng sang ông Cao.

      Ông Cao thấy chàng trai cao lớn như Doãn Tắc bị con ông bắt nạt, ông đột nhiên nghĩ đến bản thân cũng sống dưới quyền uy của vợ mấy chục năm trời, ông bất giác cảm thấy đồng bệnh tương lân với Doãn Tắc, thế là ông mở miệng an ủi: "Con hãy cố nhịn, cứ nhường nhịn con bé, nó vui rồi đánh con nữa".

      "Vâng ạ, thưa bố, con nghe lời bố". Doãn Tắc đáp lời rồi quay sang Cao Ngữ Lam: "Em , em cứ đánh , tuyệt đối kêu đau đâu". Vừa vừa bày ra bộ mặt tội nghiệp thể tả.

      Cao Ngữ Lam khoanh hai tay trước ngực: " đừng diễn nữa, nếu em giận đấy".

      "Được rồi, được rồi". Bà Cao vẫn đứng về phía con rể: "Lam Lam, Doãn Tắc có làm gì con đâu".

      " vậy đó". Ông Cao góp lời: "Con bé này, con thể suốt ngày bắt nạt Doãn Tắc, nó thuận theo con, con cũng phải nhường nhịn nó, hai đứa mới có thể sống hạnh phúc lâu dài".

      Doãn Tắc gật đầu lia lịa, còn nháy mắt và nở nụ cười gian manh với Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam lại ba người, đành cù nhầy: " đừng đắc ý vội, về vụ cầu hôn phải khiến em vui, em mới gật đầu".

      ràng mới là người bị ức hiếp, tại sao bố mẹ đều đứng về phía Doãn Tắc? Lẽ nào có tố chất làm "Bánh bao" suốt đời? Cao Ngữ Lam nghĩ, làm "Bánh bao" lâu như vậy rồi, đến lúc phải vùng lên. Thế là Cao Ngữ Lam quyết định, bắt đầu ra tay từ đồng chí Doãn Tắc thân của , phải thuần phục và dạy dỗ ngoan ngoãn hơn mới được.

      Việc dạy dỗ đầu tiên chính là chuyện "chăn gối".

      Doãn Tắc hề hay biết tâm tư của Cao Ngữ Lam. Sau bữa cơm sinh nhật của ông Cao, vui vẻ đưa Cao Ngữ Lam quay về thành phố A. Vì ông bà Cao nhận lời chọn ngày giúp , giờ chỉ còn việc dỗ cho Cao Ngữ Lam vui vẻ, khiến gật đầu là có thể lập tức chuẩn bị hôn .

      Có hai phụ huynh làm chỗ dựa, Doãn Tắc cảm thấy rất yên lòng. Về đến thành phố A, cả Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam đều bận rộn. Sau khi giải quyết xong công việc tồn đọng, họ cùng Doãn Ninh, Nựu Nựu, Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần ăn cơm tối, đồng thời báo cáo những chuyện xảy ra ở thành phố C. Những người có mặt đều cười nhạo Doãn Tắc khi biết nửa đêm chịu được nỗi tương tư, vượt cả "ngàn dặm" tìm vợ.

      Doãn Tắc ưỡn ngực ngẩng cao đầu: "Mọi người đều là độc thân nên thể hiểu được niềm hạnh phúc của người sắp được làm chồng như tôi đâu. Mọi người cứ cười , càng cười ác càng chứng tỏ mọi người ngưỡng mộ và ghen tỵ tôi, tôi có thể hiểu, tôi bao dung hành vi thích đáng của mọi người".

      Mọi người lại trêu Doãn Tắc, nhưng từ đầu đến cuối tỏ ra rất đắc ý, đến bố mẹ vợ đều giải quyết được, còn sợ ai chứ?

      Nhưng đến buổi đêm, Doãn Tắc cuối cùng cũng phát ra điều bất thường.

      "Tại sao thể?" ( thể làm gì độc giả tự hiểu ^^)

      "Vì chúng ta còn chưa kết hôn".

      "Nhẫn em cũng nhận rồi còn gì". Doãn Tắc trề môi, vẻ mặt rất tội nghiệp. ràng lúc cầm nhẫn Lam Lam của rất vui, bây giờ lại trở mặt rồi.

      "Nhẫn của đáng giá bao nhiêu, tội gì em nhận?" Cao Ngữ Lam cố tình trêu .

      "Em nhận nhẫn của người ta có nghĩa là vợ người ta rồi".

      "Ai ? Cầm nhẫn là trở thành vợ, thế thiên hạ cần giấy đăng ký kết hôn làm gì?"

      Doãn Tắc đen mặt, Lam Lam nhà sao tự nhiên khó giải quyết thế? bị Ultraman nhập hồn từ lúc nào vậy?

      (* Ultraman: Nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản)

      "Em thể "ăn sạch " người ta, rồi lại giữ lời hứa". Doãn Tắc bày bộ dạng như vợ bé , phải kiên quyết bảo vệ quyền lợi của người chồng mới được.

      "Mặc kệ ". Tiểu thư Bánh bao hạ quyết tâm vươn mình làm chủ nhân.
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :