Nào cùng cười ^o^

Thảo luận trong 'Chuyện Trò Linh Tinh'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      SEASON 6: HỎA DIỆM SƠN

      Tôn Ngộ ung dung xách quạt ba tiêu về chợt thấy Trư Bát Giới hớn ha hớn hở chạy đến đón.

      - Sư huynh, về rồi à?
      - Ừ. Sao chú mày lại ở đây?
      - Sư phụ nóng ruột nên bảo đệ đến, nhưng đệ biết thừa sư huynh tài ba hơn người, cần quái gì đến đệ.
      - Dĩ nhiên, – Tôn Ngộ cười hi hí – sư huynh mày ra tay gạo cũng xay ra cám.
      - Quạt ba tiêu đâu?
      - Đây thôi, Tôn Ngộ rút trong người ra.
      - đấy? Dạo này hàng giả nhiều lắm.
      - Yên tâm , có cả tem bảo hành ở đấy sai thế quái nào được.
      Trư Bát Giới nhìn ngó hồi lâu rồi :
      - Ừ tem , có điều quá hạn sử dụng rồi, thôi huynh lấy nhằm quạt giả rồi.
      Tôn Ngộ chăm chăm nhìn lại rồi giậm chân, ném quạt xuống đất :
      - Khốn nạn, mụ này ranh như ma lanh, để tao quay lại cho mụ bài học.
      - KHỏi cần – Trư Bát Giới nhặt quạt rồi cười rộ lên.
      - Sao?
      - Ngươi ngu như con tu hú.
      - Mày dám với sư huynh như thế à? Chán cơm thèm đất thích nghe kèn rồi phải em?
      Trư Bát Giới chợt rùng mình, nguyên hình thành Ngưu Ma Vương.
      Tôn Ngộ thấy NGưu Ma Vương bèn nhào tới:
      - Đại ca.
      Ngưu Ma Vương hừ hừ lỗ mũi trâu:
      - Thằng khốn nạn, cả vợ tao mày cũng dám lừa.
      - Ai là vợ đại ca?
      - Bà la sát chứ ai? Chết con ơi.
      rồi Ngưu Ma Vương dùng cây chĩa ba đâm tới.
      Tôn Ngộ nhanh như chớp vung gậy đánh trả, chẳng mấy chốc đánh gẫy cả cây chĩa ba của y.
      - Lêu lêu, mua phải hàng dỏm rồi.
      Ngưu Ma Vương tức xì khói ra khỏi tai, y lồng lộn hóa thành con trâu khổng lồ.
      - Tao cho mày bẹp dí.
      Tôn Ngộ dắt cây thiết bảng vào trong tai rồi phất ra mảnh lụa đỏ, phất mạnh:
      - Cũng may trước có sang Tây Ban Nha học đấu bò tót, nhào vô kiếm ăn.
      - Tao húc cho mày thủng ruột.
      Hấp.
      - Xí hụt, thế mà cũng gọi là Ngưu Ma Vương.
      Hấp.
      Lại hụt, lại đâm, lại hụt……………….
      Ngưu Ma Vương lồng lộn:
      - Ta mà đâm hụt mi phát này ta thề làm trâu.
      -Phải rồi, mi làm trâu làm heo nái .
      Ngưu Ma Vương càng tức hơn, hồng hộc xông tới.
      Tôn Ngộ phì phèo châm điếu thuốc lá khinh khỉnh chờ đợi.
      Hấp.
      Ngưu Ma Vương phóng vụt qua mảnh vải đỏ, tiện chân, Tôn Ngộ đưa ra ngáng chân y.
      Ngưu Ma Vương kêu lên tiếng thảm thiết, rơi thẳng xuống Hỏa Diệm Sơn bốc cháy phừng phừng.
      Tôn Ngộ với xuống:
      - Thành trâu nướng chưa?
      - Cứu ta với – Ngưu Ma Vương kêu lên.
      - Số điện thoại cứu hỏa bao nhiêu ấy nhỉ? 113 hay 911 thế?
      - Cứu với, mau gọi cho cho bà la sát tới đây.
      - Số của mụ ý bao nhiêu?
      - 090…………
      -Xời ơi, điện thoại của đệ hết tiền rồi.
      - Điện thoại ở trong áo khoác ta ấy.
      Tút … tút … tút…
      - A Lô, hầu tử hầu tôn đấy hả? Đại vương đây, ở nhà khỏe ?
      - Mi gọi đâu đấy? – Ngưu Ma Vương gào lên thất thanh.
      -Hoa Quả Sơn, lâu rồi chưa chuyện với hầu tử hầu tôn của đệ.
      - Mi gọi về cho Bà La Sát cơ mà.
      - Điện thoại chùa tội gì buôn, alô, các con hả?
      Hôm nay buôn thoải mái nhớ, sao thằng Hầu Tam mọc lông trắng à? Còn thằng Hầu Hỉ
      sinh con trai à? …………….
      Sau khi Ngộ buôn chán buôn chê, hơn ba tiếng sau, bà la sát mới kịp đến nơi, cứu đức lang quân quý của mình.


      -nguồn: internet-
      fujjkoNhi Đặng thích bài này.

    2. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299

      SEASON 7: BÀN TƠ ĐỘNG.
      Tôn Ngộ xuôi theo dòng sông đoạn chợt thấy người ta nắm đuôi mình lôi lên.

      Giật mình nhìn lên, mới thấy Mão Nhật Tinh Quân oai vệ nhìn mình.

      Tôn Ngộ hốt hoảng chạy ra:
      - Tránh xa ra đại ca.
      - Sao thế?
      - Virus H5N1 quành hành khắp nơi, em còn đời lắm, tránh xa tí.
      Mão Nhật TInh quân thở dài:
      - Yên chí , ta được kiểm dịch đàng hoàng rồi.
      - Phòng cho chắc, giờ các bố ý làm ăn tắc trách lắm.
      - Thế bố có muốn cứu sư phụ ? Ở đây cù nhầy mãi.
      - Xời ơi, đến tôi còn cứu được nữa là ông.
      - Tôi là gà nhớ, rết phải sợ gà, thế mà cũng hiểu, kém tắm quá.
      - Ừ nhỉ, nhanh lên, nó cưỡng hôn sư phụ tôi chết dở.

      * * *

      Quả nhiên 3 con nhền nhện thấy gà tinh sợ chết khiếp, ba chân tám cẳng thi nhau ù té chạy, Tôn Ngộ lại chờ ở phía sau, gậy chết tươi.
      Đường Tam Tạng rụng hết tóc, bước tới vái chào:
      - Đa tạ tinh quân cứu mạng.
      - Khỏi, phiền ngài ký vào đây để ta về thanh toán với thiên đình tiền công, – rồi y hạ giọng – nhớ ghi vào chỗ cực kỳ tốt nhé,
      nếu bo được cáng tuyệt.
      - Bần tăng nghèo lắm, cướp đâu ra tiền mà bo cho thí chủ.
      - Đồ keo bẩn.


      -nguồn: internet-
      fujjkoNhi Đặng thích bài này.

    3. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      SEASON 9: THỎ TRẮNG

      Hành trình đến Thiên Trúc càng lúc càng gần. Thấm thoát, bao khó khăn gian
      khổ ở lại phía sau bốn thầy trò.
      ngày nọ, đường chợt thấy Nhị Lang Thần từ bước xuống.
      - Hi, bốn vị có khỏe ?
      Tôn Ngộ vừa thấy Nhị lang thần khẽ hừ mũi rồi quay mặt .
      Đường Tam Tạng cười cầu tài:
      - Khỏe.
      Trư Bát Giới xẵng giọng:
      - trời lại trốn xuống hạ giới chơi bời phải ?
      - năng cẩn thận nhớ, ta xuống trần là có việc đấy.
      - Việc gì thế?
      - Con thỏ ngọc của Hằng Nga xổng xuống trần gian, hừ, cuối cùng ta phải xuống trần vì sợ nó làm hại chúng sinh.
      - Mi thừa thời gian lo chuyện bắt gà bắt thỏ nhỉ? – Trư Bát Giới hừ giọng – thế làm sao mà sổng?
      Nhị lang Thần cười hì hì:
      -Cũng tại ta, hôm đó ta thèm thịt thỏ nên bàn với Hằng Nga đem thỏ ngọc nướng
      chơi, Hằng Nga cũng lâu rồi chưa ăn thịt thỏ nên đồng ý ngay, trong lúc nàng thò
      tay vào lồng bắt nó lóng ngóng thế nào lại làm nó rơi xuống trần gian.
      - Toàn lũ hậu đậu – Tôn Ngộ làu bàu.
      Rồi ngài quay sang với Trư Bát Giới:
      - Hình như mi ghét thằng cha này lắm phải.
      - Còn gì nữa, thiên đình ai chả biết em với thằng này ghét nhau như chó với mèo.
      - Sao thế?
      - Nghĩ lại dài dòng lắm, ngày đó nó là thượng cấp của em, toàn bày đặt nhậu nhẹt rồi bắt em lấy tiền túi trả, thế cũng làm gì, có lần em thèm thịt chó, định xực con
      Hạo Thiên Khuyển của thế mà cũng vênh mặt lên, là chó trời gì đó, hừ
      hừ, có ngày em cho chó trời của thành chó thiến.
      - Ừ, thằng này láo lắm, ngày trước dám bắt tao, -Tôn Ngộ gật gù – mà sao nó lại có đến 3 con mắt thế nhỉ? Quái vật.
      - Chắc bị nhiễm chất độc màu da cam. – Trư Bát Giới gật gù.
      Lúc đó Nhị Lang Thần chợt :
      - Chúng ta cùng có mục đích, sao
      - Hợp tác chứ gì? Còn khuya nhớ. -
      Tôn Ngộ và Trư Bát Giới đồng thanh.
      - Sao ?
      -Chuyện này là lỗi của ngươi, đâu liên quan gì đến bọn ta, tại sao phải gánh chịu với mi.
      - OK, thôi, có điều ta nghe phong phanh nó định xực Đường Tam Tạng phải.
      Đường Tam Tạng nghe vậy hoảng vía vội :
      - Dù sao cũng quen biết với nhau, giúp đỡ nhau là hơn.
      Tôn Ngộ và Trư Bát Giới nghe vậy chửi thầm đồ nhát chết.
      Vừa lúc đó, trận cuồng phong nổi lên ầm ầm, gió cát mù mịt.
      - Thằng khốn nào bày trò này thế nhỉ? – Nhị Lang Thần kêu lên.
      - Gió cát thế này có phải tượng ENINO ? – Sa Tăng kêu.
      Nhưng chỉ lúc sau, gió cát ngừng hẳn.
      - Lạ nhỉ.
      - Trư Bát Giới – mà sư phụ đâu?
      - Chết cha, lão ý chạy đâu rồi?
      - Tôn Ngộ .
      - Các ông làm ăn tắc trách quá, Nhị Lang Thần chép miệng – ai đời sư phụ lại chả chịu bảo vệ gì cả.
      - Giỏi nhào vô mà bảo vệ. – Tôn Ngộ nóng miệng – chỉ giỏi .
      - phải tại ông ở đây còn lâu chúng ta mới bị lạc mất sư phụ.
      Cả bọn cãi nhau om tỏi, chợt Sa Tăng :
      - Hê có lông thỏ này.
      - Chết rồi, đúng là con thỏ tinh rồi. – Tôn Ngộ .
      - Tiếc , – Nhị Lang Thần chép miệng, – biết là nó đón đầu mà bắt còn hơn.
      -Biết như ông tối này tôi dồn tiên mua vé số rồi, trúng giải độc đắc hẳn hoi
      nhé. -Trư Bát Giới .
      - Cãi nhau làm gì? sao tìm con Hạo Thiên Khuyển bảo nó bắt con thỏ về có hơn ?
      - Hê mà nó đâu rồi? -
      Nhị Lang Thần .
      - Tôi thấy nó tìm mấy con chó cái rồi. – Trư Bát Giới .
      - Hừ, – Nhị Lang Thần rít lên – tiên khuyển mà cũng động lòng phàm, thế ta đem nó làm cầy tơ bảy món chiêu đãi em bữa.
      - Hay quá. – Tôn Ngộ , Trư Bát Giới, Sa Tăng đồng loạt kêu
      lên – ta thèm thịt chó lâu lắm rồi.
      * * *
      Cũng nhờ bữa thịt chó đó, Nhị Lang Thần và ba đồ đệ của Đường Tam Tạng còn hục hặc nữa, chẳng mấy chốc tìm ra động của thỏ trắng.
      Song động cơ quan trùng trùng, Tôn Ngộ đành biến thành con muỗi chui vào trong.
      Vừa thấy thỏ ngọc định ve vãn sư phụ, Tôn Ngộ định biến
      thành con muỗi bay vào trong tai nó Đường Tam Tạng ;
      - nương cẩn thận đồ đệ của bần tăng biến thành con muỗi rồi bay vào trong tai nương ca hát trong đó, đến lúc đó nương chỉ có nước thủng màng nhĩ như Bà La
      Sát.
      Tôn Ngộ thầm chửi:
      - Chả biết lão này phe nào, ai lại chỉ mánh của mình cho con cave này. Hay lão ý muốn ở lại động này luôn biết?
      Song nghĩ nghĩ lại thầy thể cứu, cuối cùng, Tôn Ngộ đành biến thành quả đảo chui tọt vào miệng thỏ ngọc.
      Thỏ ngọc chưa kịp ngạc nhiên nghe tiếng Tôn Ngộ ;
      - Thỏ ngọc, khôn hồn thả sư phụ ta ra.
      - Con khỉ khô, mi ở đâu?
      - Mi nghe lời đừng trách lão Tôn biến dạ dày ngươi thành sàn nhẩy đấy nhớ.
      - Đừng thách, giỏi chơi .
      - Á à, muốn thách nhà giàu húp tương à? Để lão Tôn cho mi biết tay.
      rồi Tôn Ngộ hóa ra chiếc catset bật nhạc dance ầm ĩ.
      Rầm rầm rầm, chát chát chát, binh binh binh, xình xình xinh.
      Thỏ ngọc lăn lộn theo điệu nhạc, Đường Tam Tạng trố mắt nhìn thậm chí còn tưởng phải Tôn Ngộ mà là Thỏ Ngọc tập nhẩy.
      Đến bài thứ 15, Tôn Ngộ tạm dừng :
      - Trong bụng ngươi đúng là nơi tập nhẩy lý tưởng, có thích nhẩy tiếp ?
      - Thôi thôi, tha cho em đại ca ơi.
      - Có thả sư phụ ra ?
      - Yes, thả,thả liền.
      rồi ả cõng Đường Tam Tạng, chạy như bay ra ngoài động.
      Vừa ra đến cổng, Tôn Ngộ chui ra ngoài, dí gậy vào đầu ả.Vừa lúc đó, Hằng Nga từ mây bay xuống.
      - Đại thánh nương tay.
      - Vừa ăn thịt chó xong, thèm thịt thỏ, nương thích xuống ăn cho vui. – Tôn Ngộ cười hi hi.
      Trư Bát Giới thấy Hằng Nga mắt sáng rực, vội vàng bay đến lên :
      - Hằng Nga muội, i miss you so much.
      - Thiên Bồng Nguyên Sóai – Hằng Nga – lần trước chỉ vì ngài dê tôi, Ngọc đế hạ lệnh đầy ngài xuống làm lợn, giờ ngài thích làm kinh kông chắc?
      Trư Bát Giới nghe vậy chột dạ bay xuống.
      Tôn Ngộ với lên:
      - Thế nào? nương có thích ăn thịt thỏ ?
      - Thôi, bỏ qua. – Hằng Nga thở dài – dạo này tôi ăn kiêng.
      - Thế hả? Tiếc nhỉ? – Tôn Ngộ .
      - ăn càng còn – Đường Tam Tạng chợt .
      Cả bọn trợn tròn mắt nhìn Đường Tam Tạng, Đường Tam Tạng lúng túng hồi lâu rồi cười hì hì.
      - Dù sao chúng ta cũng xuất gia, ai lại ăn thịt thế?

      -nguồn: internet-
      fujjkoNhi Đặng thích bài này.

    4. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299

      SEASON 1:0 CƯƠNG ĐẠO CHẶN ĐƯỜNG TAM TẠNG

      Đường Tam Tạng bị đá ném trúng tức giận gào lên:

      - Ngộ , thịt chúng cho ta.
      Tôn Ngộ nghe lời như mở cờ trong bụng, lập tức vung gậy như ý đập hai phát hai tên cướp đường chết tươi.
      - Yếu thế.
      Đường Tam Tạng kêu lên:
      - Ngộ , ta có bảo ngươi giết chúng đâu?
      - ràng thầy thịt chúng cơ mà?
      - Ơ, như vậy chỉ là muốn ngươi cảnh cáo bọn họ qua loa thôi, sao ngươi lại sát sinh?
      - Ôi dào, đúng là lý cùn.
      - được,
      bọn họ là cường đạo nhưng cũng là con người, ngươi động sát sinh ta thỉnh kinh phổ độ chúng sinh làm gì?
      - Này nhớ, đừng tưởng là sư phụ lên mặt nhớ, tinh vi vừa thôi, thằng này cóc cần nhớ.
      - Ngươi kí hợp đồng với Phật Tổ Như Lai rồi, nếu xù phải đền khối tiền đấy.
      - Lão tôn chủ HOa Quả Sơn, tiền bán hoa quả hàng năm cũng thừa để ta ăn nhậu phủ phê,
      sợ gì vài ba triệu lẻ đó chứ?
      rồi ngài tung người bay vọt lên mây.

      Đường Tam Tạng nhìn theo chỉ biết thở dài.
      - Tự nhiên mất thằng sai vặt, tiếc .

      Chợt trời tỏa ra luồng hào quang rực rỡ, Đường Tam Tạng thấy vậy lập tức quỳ xuống:
      - Quan Bồ Tát.
      - Đường Tam Tạng, cần đa lễ, ta chỉ tiện đường đến viện thẩm mĩ nên qua đây thôi, còn Tôn Ngộ đâu?
      - Nó hủy hợp đồng trốn rồi.
      - Duyên thầy trò của các người chưa hết, nó có thể bỏ đâu?
      - Con khỉ này ương bướng khó dạy, làm sao có thể cùng tôi Tây Thiên thỉnh kinh được?
      Quan Bồ Tát thở dài:

      -Ý ngươi muốn xin đểu bảo vật chế phục nó chứ gì?
      - Bồ tát thông minh quá. – Đường Tam Tạng cười hì hì cầu tài.
      - OK. Dù sao ta cũng vừa cắt băng khánh thành chùa Quan về, người ta cũng cho vật này chưa biết dùng làm gì.
      rồi bà rút từ trong ba lô chiếc vòng vàng sáng lóa.
      - Vàng hay vàng dỏm thế Bồ Tát? – Đường Tam Tạng hỏi.
      - Vàng xịn còn lâu ta mới cho mi, đây là vòng kim để chế phục con khỉ đó.
      rồi Quan Bồ Tát quẳng chiếc vòng rơi xuống tay Đường Tam Tạng.
      Đường Tam Tạng cầm lên ngắm nghía hồi lâu rồi :
      - Chiếc vòng này bên phải nặng bên trái , phía trước to phía sau , màu sắc óng ánh nhưng nhũ lại sắp bong ra đến nơi rồi, thế lại còn nặng hơn bình thường chắc chắn bị người ta lén bỏ chì vào rồi, Quan Bồ Tát à, người lấy nó ở đâu thế? Hay để bần tăng giới thiệu cho lò rèn hạng hai nhé, thủ công ở đó cũng khá lắm, tiền công lại đắt, còn tiền hoa hồng … hì hì… nể tình quen biết tôi tính rẻ cho.
      Quan Bồ Tát lắc đầu :
      - nhiều quá.
      Rồi bà biến thành luồng ánhsáng bay mất.
      Quả nhiên lúc sau, Tôn Ngộ bay vòng trở về.
      - Mi còn về đây sao?:
      - Hừ, nể tình bản hợp đồng với Phật Tổ Như Lai tôi cuốn gói từ đời tám hoánh, ở đây làm qué gì.
      - Vậy mi .

      - THôi sư phụ, đùa tí thôi làm gì mà giận dỗi như trẻ con thế?
      - Mi hối cải ta cũng làm khó, chỉ cần mi đội chiếc vòng này chứng tỏ mi thành tâm hướng phật, ta cho mi theo.
      - Xời ơi, sư phụ kiếm đâu cái vòng xấu thế biết, cho cũng chả thèm lấy.
      - Thế thôi.
      - Đùa tí thôi ông , để con đeo.
      Rồi Tôn Ngộ cầm chiếc vòng đeo thẳng vào đầu.
      Vòng vừa chạm vào đầu Tôn Ngộ lập tức xiết chặt lại, nó lăn lộn dưới đất kêu gào thảm thiết.
      - Vòng này vòng gì thế?
      - Vòng Kim của Quan Bồ Tát vừa bán rẻ cho ta đấy.
      - Thầy mà cũng chịu mua đồ ư? Chắc chắn là đồ xin rồi.
      - Kệ xác ta, mi có hối cải ?
      Tôn Ngộ lấy gậy như ý ra cố gắng nạy mãi vẫn thể bật chiếc vòng ra khỏi đầu. Nó cố
      gượng dậy kêu choe choe:
      - Ông chơi đểu quá, tôi kiện ông ra tận tòa án Quốc Tế tội ngược đãi vật nuôi.
      Đường Tam Tạng nghe vậy chột dạ :
      - Chỉ cần mi hứa thành tâm hướng phật ta ngừng đọc chú.
      - Ok, tôi hứa, tôi hứa.
      - Từ giờ ta gì cũng phải nghe, được ?
      - Chơi luôn, đừng niệm nữa.
      - A di đà phật.


      -nguồn:internet-
      fujjkoNhi Đặng thích bài này.

    5. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      TÂY DU KÝ THỜI INTERNET
      Sau khi trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn.

      Thầy trò Đường Tăng cũng đến được đất Phật để thỉnh Kinh. Mấy em hồ hởi vào gặp Như Lai. Như Lai:
      - Các chú có mang theo USB đấy?
      - Đường Tăng: sặc…
      - Như Lai: Thế ổ cứng di động sao?
      - Đường Tăng:…
      - Như Lai: Thôi điện thoại cũng được
      - Đường Tăng: Bọn em toàn dùng Nokia 1100
      - Như Lai:…Thôi các chú về gửi qua Skype cho.
      Quay mặt Đường Tăng lẩm bẩm: Biết thế này bố đến tận đây làm gì…
      Tiếng Như Lai vọng theo: Non và xanh lắm. Chú tưởng add nick dễ lắm sao???
      fujjkoNhi Đặng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :