1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc - Huyền Nhai Nhất Hồ Trà (21/90c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 52.3: Thoát hiểm khỏi miệng hùm

      Editor: Puck
      Thải Bình kh
      ông hề có ý tứ giải thích, chỉ buông rèm mắt xuống: “Lửa lớn rồi, Vương phi ngài nghỉ ngơi , nô tỳ ra bên ngoài canh chừng cho ngài.” Rồi lững thững qua bên cạnh nàng.

      “Thải Bình -”

      “Vương phi.” Cái gáy giống như nhiều thêm con mắt, Thải Bình phát bắt được tay nàng vươn tới, ngoái đầu lại cười tiếng với nàng, “Nếu như yên lòng về nô tỳ, ngài cầm cái này ! khi nô tỳ có bất kỳ động tĩnh gì bất lợi với ngài, ngài cũng có thứ tốt để phòng thân. Về phần tiểu Hắc – nó cũng phải chịu thúc giục của nô tỳ mới có thể như thế, nó chỉ thay thế Vương gia bảo vệ ngài mà thôi.”

      Mấy tháng rồi, đây là lần đầu tiên thấy nàng ta cười. Lúc này Quý Du Nhiên mới phát ra, nha đầu này đúng là có dáng dấp hết sức xinh đẹp, vẻ đẹp lại giống với chín nha đầu khác, mà là kiểu... như thế nào đây, hào hùng khí khái ! Giật mình, lại có cảm giác là lạ nổi lên trong lòng, hình như lòng đề phòng nàng ta của nàng lập tức giảm bớt phân nửa. Đưa mắt nhìn theo Thải Bình ra ngoài, Quý Du Nhiên cúi đầu xem xét chút, phát trong lòng bàn tay cầm con dao găm xinh xắn. Rút dao ra xem, ánh lạnh chói mắt đâm vào khiến lòng nàng bất chợt run lên, tranh thủ đút nó lại.

      Nắm chặt dao găm, nàng chậm rãi bước trở về, ngồi xuống bên cạnh đống lửa. Ngọn lửa ấm áp ngừng tỏa ra, tản khí nóng ra bốn phía, ấm áp người nàng, cũng ấm áp lòng nàng. Chó tiểu Hắc chậm chạp từ từ đến, tròng mắt tròn vo chớp cũng chớp nhìn nàng, ánh mắt tội nghiệp giống như ánh mắt chàng ngốc kia.

      Trong lòng ấm áp ngờ, Quý Du Nhiên di ien n#dang# yuklle e#q quiq on đưa tay ôm cổ nó, vùi mặt vào trong lớp lông dày như nhung của nó, khóe mắt ướt át, xúc động kêu lên: “Vương gia, chàng ngốc...”

      Cũng biết rơi vào giấc mộng đẹp từ khi nào.

      Trong mộng, Quý Du Nhiên phát mình trở lại hồ Bích Ba. Ngồi bên bờ hoò, nàng và Phượng Dục Minh cùng nhau câu được rất nhiều cá, sau đó nhóm đống lửa bên bờ hồ, Lục Ý Thải Bình giết cá rửa cá, hai người bọn họ xiên cá rửa sạch nướng đống lửa, vừa nướng, vừa cười đùa giỡn. Con chó lớn tiểu Hắc của Phượng Dục Minh ở bên cạnh lắc lắc cái đuôi chạy tới chạy lui, vui sướng ăng ẳng kêu to. Trời xanh, mây trắng, núi xanh, nước biếc, còn có người trong lòng nàng, nàng cảm thấy mình hạnh phúc, đống lửa trước mắt giống như bùng nổ, nàng cảm thấy ấm áp, ấm áp...

      Chỉ có điều, hình như quá ấm áp? Chàng ngốc, chàng thêm củi đốt quá nhiều! Cá nướng cháy đấy! Trong lòng nghĩ định gọi, lại thấy ngọn lửa nóng bỏng càng lúc càng cao, gần như muốn cắn nuốt trời đất, người của nàng cũng bị nướng ra tầng mồ hôi. Nhưng ngay lúc đó, nàng lại giống như bị ném vào trong khe nước lạnh lẽo, lạnh lẽo thấu xương đánh từ bốn phương tám hướng tới, nàng lạnh đến run lẩy bẩy, lại tìm được bất kỳ nguồn sưởi ấm nào. Chàng ngốc, chàng ngốc, chàng ở đâu? Chàng ở đâu!

      “Vương phi, tỉnh, mau tỉnh lai!” Đột nhiên cánh tay có lực lay lay nàng, đuổi toàn bộ lửa nóng và dòng suối sang bên. Mệt mỏi nâng mí mặt nặng trĩu lên, phát đống lửa tắt, chỉ còn lại đống tro bụi . Quý Du Nhiên còn hơi sức hỏi, “Làm gì?”

      “Thời gian còn sớm,
      [​IMG]

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 52.4: Thoát hiểm khỏi miệng hùm

      Editor: Puck


      Quả nhiên, bọn họ đều biết cả rồi. Quý Du Nhiên khẽ cắn răng: “Phụ hoàng ngài gì? Nhi thần nghe .”

      “Ngươi còn giả bộ! Chiều hôm qua, có người nhìn thấy hai người các ngươi chân trước chân sau vào cánh rừng!” Hoàng hậu hắng giọng quát to, trong giọng tràn đầy tức giận, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén gần như muốn bắn nàng thành cái sàng.

      Nghe cách bà ta , quả muốn trị nàng tội danh quyến rũ Thái tử? Quý Du Nhiên buồn cười, trong đầu lại choáng váng mãnh liệt trận, hai chân yếu ớt mềm nhũn có sức, thoáng cái lại ngã ngược về ghế.

      Thải Bình nóng lòng, phịch tiếng quỳ xuống : “Hoàng hậu nương nương, Vương phi nhà nô tỳ nóng sốt rất kịch liệt, thần chí người tỉnh, quả có sức lực trả lời câu hỏi của ngài. Nếu ngài xem thế này, tối hôm qua nô tỳ đều ở chung chỗ với Vương phi, ngài có lời gì hỏi nô tỳ cũng được.”

      “Hỏi ngươi? Được!” Mắt Hoàng hậu nương nương thình lình sáng lên, “Vậy ngươi , ngày hôm qua ngươi gặp Dật Vương phi ở đâu, khi nào?”

      “Buổi trưa ngày hôm qua, Vương phi câu cá mệt mỏi, phải về nghỉ ngơi, cũng để nô tỳ báo cho Vương gia tiếng. Nhưng mà, đợi sau khi tìm được Vương gia, Lục Ý tỷ đến báo lại Vương phi mất tích rồi! Mọi người vội vàng chia nhau tìm, Vương gia cũng giao con chó cưng của Vương gia cho nô tỳ, muốn tiểu Hắc giúp tìm Vương phi chút! Nhưng mà, cũng biết xảy ra chuyện gì, nô tỳ tới lui lại thất lạc [email protected]0n những người khác, ngoài ý muốn gặp được Vương phi lạc đường. Vương phi , đường về ngài phát cảnh sắc trong núi cực đẹp, cũng nhịn được nên định chung quanh ngắm chút, nhưng ai biết thế nhưng lại thất lạc Lục Ý tỷ rồi, bản thân cũng bị vây trong núi tìm thấy lối ra. Chúng nô tỳ kết bạn về phía trước, mãi đến khi trời tối rồi mà vẫn còn chưa tìm được lối ra, cuối cùng quyết định tìm hang núi tạm lánh cả đêm, đợi trời sáng ra trở ra tiếp tục tìm. May mà người Vương phi mang theo mồi lửa, nếu tối hôm qua chúng nô tỳ phải chết rét trong hang núi chính là bị thú hoang ăn thịt! Chỉ có điều, dù sao Vương phi yếu ớt, ngủ bên ngoài hoang dã cả đêm, nên phát sốt lên, nô tỳ cũng cảm thấy được có gì đúng, mới liều mạng cõng cầu cứu chung quanh, may mà gặp được đội cảnh vệ rồi!”

      Nha đầu này, lợi hại! Nghe xong lời nàng ta , trong đầu hỗn loạn của Quý Du Nhiên cũng nhịn được mà lên hàng chữ này. Núi hoang đồng vắng, vốn chỉ có hai người các nàng, xảy ra chuyện gì, lời gì, chỉ có mấy người bọn họ biết. Nàng ta chỉ mấy câu , sau đó bên trong pha trộn chút lời dối, giả giả, hư hư , có mấy người có thể phân biệt ra được?

      “Chỉ có như vậy?” Nghe thế, ánh mắt Hoàng hậu nương nương tối sầm lại, nhìn giống như rất hài lòng với giải thích của nàng ta.

      Thải Bình liên tục ngừng sụp xuống dập đầu: “Nô tỳ hoàn toàn là . Nếu như có nửa câu dối, cam tâm tình nguyện ngũ lôi oanh đỉnh *!”

      (*) ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia sét đánh lên đầu.

      Lời thề ác như vậy phát ra rồi, Hoàng hậu cũng có cách nào chất vấn.

      Sắc mặt Hoàng đế cũng thoáng dễ nhìn chút, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi: “Vậy ngươi giải thích sao Thái tử lại cùng mất tích với ngươi?”

      “Thái tử cũng mất tích sao?” Khó khăn lắm mới thở nổi, Quý Du Nhiên vội vàng theo lời Thải Bình , “Nhi thần biết! Nhi thần nhớ h ôm qua ở bên bờ hồ vài câu với Thái tử phi, đường trở về hình như có gặp mặt Thái tử lần, cũng câu nào, sau đó còn có cái gì nữa!”

      “Ngươi ?” Hoàng hậu vẫn bán tín bán nghi. Nhưng mà, Quý Du Nhiên chóng mặt, cặp mắt mở ra, nàng cũng thể phân biệt giả từ trong ánh mắt của nàng ta, nhất thời trong lòng cũng rối thành nùi gai.

      Quý Du Nhiên vội vàng gật đầu: “Hoàn toàn là . Mặc dù nhi thần ngu ngốc, nhưng cũng biết đại cấm kỵ của nam nữ, quy củ thúc tẩu có chuyện quan trọng ở chung chỗ. Hơn nữa, Thái tử địa vị cao quý, nhi thần thấy ngài ấy đến né tránh còn kịp, làm sao làm ra chuyện đúng với thân phận chứ?”

      Lời này, khiến toàn bộ sầu lo di@en*dyan(lee^qu.donnn) mặt
      [​IMG]

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 52.5: Thoát hiểm khỏi miệng hùm

      Editor: Puck


      “Vương gia, Vương gia...” Trở lại ngực của , nàng mới đột nhiên cảm thấy ấm áp trong đó. Trái tim chồng chất vết thương thắt lại, nàng cũng vội vàng ôm chặt , nước mắt rơi như mưa, trong điện to lớn chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc lớn của hai người bọn họ ôm nhau, quanh quẩn hết lần này đến lần khác.

      Hoàng thượng Hoàng hậu hai người đầu đầy vạch đen, Thái hậu quay sang bên cạnh vụng trộm lau nước mắt. Cung nữ thái giám xung quanh cũng nhịn được khóe mắt đau xót, có ít người đôi mắt ửng đỏ.

      “Được rồi được rồi!” nhìn nổi nữa, Hoàng đế nặng nề ho khan mấy tiếng, “ phải ngủ ngoài đồng hoang cả đêm sao, về còn náo loạn thành như vậy? Người đâu, đưa Dật Vương và Dật Vương phi trở về, các ngươi muốn khóc trở về tùy ý khóc đủ, nơi này phải là nơi để cho các ngươi khóc!”

      Lục Ý Thải Bình vội vàng chạy tới đỡ lấy Quý Du Nhiên.

      Nhưng vừa náo loạn trận, gần như lấy hết hơi sức người nàng, hai chân Quý Du Nhiên vừa chạm đất lập tức cảm giác khụy xuống, thiếu chút nữa lại xụi lơ về đất.

      “Ái phi?” Phượng Dục Minh vội vàng ngừng ôm lấy eo nàng, “Nàng làm sao vậy? Ngã bệnh sao?”

      “Vương gia, ta mệt quá.” Mệt mỏi nhắm mắt lại, Quý Du Nhiên thuận thế chui vào lòng yếu đuối .

      Mặt mũi Phượng Dục Minh trắng bệch, vội vàng ngừng ôm lấy eo nàng: “Được, vậy bổn Vương ôm nàng về nghỉ ngơi, chúng ta luôn!” Rồi ôm nàng, ngay cả hành lễ với các vị trưởng bối cũng có, chạy như làn khói xa.

      Đưa mắt nhìn bọn họ xa, Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu ba người trầm mặc hồi lâu.

      Cuối cùng, vẫn còn sau tiếng thở dài dài đánh vỡ tịch mịch khó nhịn này. Ý vị sâu xa nhìn về phía Hoàng hậu nương nương, giọng Thái hậu lạnh nhạt : “Hoàng hậu, mắt thấy mới là , bây giờ ngươi hiểu lời ai gia chứ?” Rồi vịn tay cung nữ đứng dậy, tay cầm khăn lau trán mấy cái: “Haizzz, ầm ĩ ồn ào, đầu ai gia cũng muốn ngất, trở về nghỉ ngơi thôi!”

      Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, trong mắt dfienddn lieqiudoon tràn đầy phục, nhưng lại biết nên sao mới phải.

      Chân trước Thái hậu vừa , chân sau Hoàng đế cũng đứng lên, dùng sức hất tay áo, phát ra tiếng hừ lạnh nặng nề.

      Lập tức biết được tức giận, Hoàng hậu vội vội vàng vàng đứng lên: “Hoàng thượng...”

      Hoàng đế đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, “Hoàng hậu, bây giờ nàng giải thích cho trẫm, đây chính là Dật Vương phi tình cũ khó quên với Thái tử? Tình cảm của nàng ta và Dật vương như thế nào, vừa rồi chính mắt nàng trông thấy, đây giống như trong lòng còn tồn tại dáng vẻ người khác sao? Tự nàng xem!”

      “Thần thiếp... Nhưng mà, ràng là có người nhìn thấy...”

      “Trẫm chỉ tin mắt thấy mới là . Ánh mắt của trẫm thấy, mắt người nào thấy? Nàng kêu người đó đến đây, trước mặt trẫm!”

      “Hoàng thượng...”

      “Hoàng hậu!” Hét to tiếng, Hoàng đế lạnh nhạt , “Trẫm nể tình nàng là Hoàng hậu, mới nhịn nàng mấy phần, lời nàng trẫm chưa từng hoài nghi. Nhưng lúc này đây, nàng quá khiến cho trẫm thất vọng!” Rồi nhấc bước chân , “Người đâu, bãi giá, đến chỗ Địch phi!”

      “Vâng.” Bọn thái giám cung nữ rối rít lu bu công việc lên, tiền hô hậu ủng theo Hoàng thượng ra ngoài. nơi to như thế chỉ còn lại mình Hoàng hậu, nhìn nơi này tiêu điều, nàng dùng sức dậm chân cái, khóc ra nước mắt.

      “Nương nương.” Cung nữ tâm phúc lặng lẽ tới, ai ngờ lập tức bị nàng vỗ cho cái bạt tai, “Cút! Kêu Tử Tô đến cho bổn cung, bổn cung muốn hỏi nàng ta vài lời!”

      Cung nữ vội vàng che mặt lui xuống.

      lâu lắm, lại gã thái giám lăn vòng chạy đến, “Nương nương nương nương, xong!”

      “Cút! Tất cả các ngươi đều lui ra, để bổn cung mình yên lặng chút!”

      “Nương nương, thể đâu! Thái tử lại bắt đầu phát sốt, miệng đầy mê sảng, Thái y cũng sắp bó tay hết cách!”

      “Cái gì? Vậy sao ngươi sớm?” Lúc này cả kinh thất sắc, Hoàng hậu nương nương vội vàng chạy ra ngoài, “Mau, kêu toàn bộ Thái y ở Thái y viện đến, cần phải để cho Thái tử an toàn lo ngại!”

      Bên này, Phượng Dục Minh ôm Quý Du Nhiên trở lại Vương phủ, Quý Du Nhiên ngất .

      Thấy thế, Phượng Dục Minh ngẩn ngơ, hạt nước mắt như hạt châu lớn chừng hạt đậu lần nữa tí tách tí tách rơi xuống.

      “Ái phi! Ái phi!” tay ôm nàng vào trong ngực, liều chết lắc lắc nàng, “Nàng đừng chết! Nàng đừng chết mà! Bổn Vương sai rồi, bổn Vương sai rồi, về sau bổn Vương bao giờ rời khỏi bên cạnh nàng nữa, nàng đừng tức giận có được ? Ái phi!”

      “Vương gia...” Khóe mắt
      [​IMG]

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 52.6: Thoát hiểm khỏi miệng hùm

      Editor: Puc
      k -

      Nhìn thấy khí thế hung hăng giết tới của , tất cả người nơi này đều sững sờ, có người định hành lễ, lại bị Phượng Dục Minh đẩy ra. Tất cả người dọc đường định ngăn cản đều bị đẩy sang bên, Phượng Dục Minh lấy tốc độ nhanh nhất về phía trước, Bình công công ở phía sau đuổi đến thở hồng hộc, gần như cũng đuổi kịp.

      Đám người Thái tử phi nhìn thấy nam nhân khác, khỏi hô to gọi mấy tiếng, Phượng Dục Minh tiến lên túm được nàng, lại thi triển hành động lúc trước làm với cung nữ: “Thái y đâu? Đều ở đây sao?”

      “Vương gia, bọn họ đều ở trong này!” Bình công công thở hổn hển .

      “A.” Lấy được đáp án, Phượng Dục Minh chút do dự buông tay, mặc cho Thái tử phi đặt mông té xuống đất, té hề có hình tượng chút nào. Bản thân chạy về phía cửa chính khép hờ, đẩy mạnh nó ra!

      Rầm rầm!

      Tiếng vang ầm ầm dần kinh động tất cả người trong phòng.

      Tất cả mọi người nhịn được quay đầu lại, Hoàng hậu nương nương khỏi lạnh mặt: “Dật Vương, ngươi tới đây làm gì?”

      Phượng Dục Minh vốn chú ý tới bà ta, trực tiếp tới trước mặt đám Thái y, lay từng người từng người : “Người này, phải... Người này, cũng phải... Người này... Người này...”

      Lay từng người từng người xong rồi, cũng vẫn tìm được người muốn tìm. May mà nhìn thấy trước giường bệnh dường như còn ba người, chạy nhanh qua, tay kéo người cách gần nhất qua nhìn –

      “Liễu Thái y, cuối cùng bổn Vương dieendaanleequuydonn tìm được ngươi! theo bổn Vương nhanh lên chút!”

      “Vương gia...” Liễu Thái y còn biết gì, tự chủ theo ra cửa mấy bước.

      Hoàng hậu nương nương vừa thấy nổi giận, lúc này hạ lệnh, “Người đâu, ngăn cản bọn họ lại cho bổn cung!”

      Vì vậy, hơn mười người cùng nhau ngăn cản đường của bọn họ, cửa phòng cũng bị chen lấn đến tràn đầy.

      Phượng Dục Minh bất đắc dĩ dừng bước lại, quay đầu kêu lên: “Mẫu hậu, ngài làm gì vậy? Nhi thần chờ Liễu Thái y về cứu mạng đấy!”

      “Ngươi phân tốt xấu kéo Liễu Thái y , đây phải mưu đồ tính mạng của Thái tử?” Ánh mắt Hoàng hậu nương nương trầm trừng mắt nhìn , lạnh lùng quát, “Người đâu, bắt Dật Vương lại cho bổn cung!”

      được!” Phượng Dục Minh vội vàng kêu to, “Bổn Vương phải cứu ái phi trước! Mẫu hậu, nếu như vậy ! Chờ nhi thần mang Liễu Thái y về trước, sau đó ngài hẵng kêu người bắt nhi thần ?”

      “Chỉ bậy bạ!” Hoàng hậu nương nương giận tái mặt, “Dật Vương, ngươi muốn hại chết tính mạng của Thái tử sao?”

      “Nhi thần có!” Phượng Dục Minh ngây ngốc lắc đầu, còn cười lấy lòng với bà ta, “Mẫu hậu, ngài cũng đừng giỡn với nhi thần, mau kêu bọn họ tránh đường ! Nhi thần phải trở về cứu ái phi!”

      “Bổn cung biết ngươi cái gì!” Hoàng hậu nương nương bực tức quát khẽ, “Người đâu, Dật Vương náo loạn cứu trị cho Thái tử, ý đồ mưu hại tính mạng Thái tử, bắt lại cho bổn cung!”

      “Các ngươi ai dám!” Mặc dù tâm trí chưa đủ, nhưng đến bây giờ Phượng Dục Minh cũng hiểu Hoàng hậu nương nương động thủ với rồi. Lập tức cũng giận tái mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn người chung quanh.

      là Hoàng hậu cao cao tại thượng, là Dật Vương được Thái hậu thương , cả hai đều dễ chọc, bọn họ dám đắc tội với bất kỳ ai!

      Cung nữ thái giám bốn phía hơi do dự. Chỉ có điều, có thể xuất ở đây đều là thân tín của Hoàng hậu, bọn họ đương nhiên cũng hướng về Hoàng hậu nhiều hơn.

      Chỉ do dự chút, có mấy người tới định trói Phượng Dục Minh lại.

      Vừa thấy như thế, Phượng Dục Minh giận dữ, dùng cả tay chân đá văng bọn họ ra, vừa đạp vừa mắng: “Các ngươi to gan! Các ngươi chờ đó! Bổn Vương nhớ các ngươi, quay đầu bổn Vương nhất định khiến tất cả các ngươi chết được tử tế!”

      Hoàng hậu nương nương vừa nghe, mắt cũng trợn tròn: “Ngươi được đấy Dật Vương, dám gây chuyện ở đây, ngươi cố ý muốn hại chết Thái tử sao?” Lại trừng mắt về đám cung nữ thái giám, “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kéo ra ngoài!”

      “Oa!”

      Song quyền nan địch tứ thủ *, mắt thấy càng nhiều người tiến về phía , trng lòng Phượng Dục Minh biết mình chạy trốn vô vọng, dứt khoát ngước cổ lên, hắng giọng khóc lớn.

      (*) Song quyền nan địch tứ thủ: Hai tay thể đánh lại bốn tay, ý chỉ người thể đánh lại đám đông.

      Lần này hay.

      Tiếng khóc to quá đáng thoáng chốc vang dội cả phòng, gần như ném cả nóc nhà . Người cả phòng cũng die~nd a4nle^q u21ydo^n chịu được che lỗ tai, ngay cả người chờ ở bên ngoài cũng khó chịu tránh ra nơi xa chút. Người bệnh bên cạnh càng khó chịu, vốn lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu, người còn nhiều chỗ có vết thương, bây giờ lại bị thanh ma quỷ xuyên thủng não, Thái tử khó chịu đến cau chặt chân mày, người ở giường quay cuồng xong.

      Hoàng hậu nương nương nhìn thấy, trong lòng vừa tức vừa lo lắng, liên tục ngừng hắng giọng kêu to: “Nhanh lên chút nhanh lên chút, kéo tên gieo họa này ra ngoài!”

      Vì vậy, đường kêu khóc, Phượng Dục Minh bị kéo ra khỏi tẩm điện của Thái tử, cũng kéo thẳng ra ngoài.

      Chỉ có điều, cũng coi như có bản lĩnh.

      Tiếng gào thét này quá vang dội, gào thét suốt dọc đường làm kinh động người đường, cuối cùng ngay cả bên Hoàng đế Thái hậu cũng bị kinh động.

      Thái hậu vừa nghe, lập tức nhận ra là giọng của Phượng Dục Minh, vội vàng bãi giá chạy tới, vừa lúc đụng vào Phượng Dục Minh bị ném ra khỏi Đông cung.

      Mắt thấy đứa bé mặc dù bị ném ra vẫn còn kêu khóc muốn xông vào trong, Thái hậu chua xót trong lòng dứt, vội vàng quát bảo thị vệ định nhấc lên ném ra xa ngưng lại.

      “Hoàng tổ mẫu!” Vừa quay đầu lại, phát cứu tinh tới, miệng Phượng Dục Minh méo xẹo, nước mắt lập tức như nước suối nóng phun trào, người cũng cắm đầu đụng tới, ôm lão nhân gia ngài khóc lớn trận.

      Thái hậu cũng bị cảm xúc đau lòng của lây đến, nhịn được ôm khóc lúc, rồi mới lau nước mắt nước mũi cho hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con chạy tới Đông cung làm cái gì?”

      “Oa!”

      đề cập đến còn may, vừa nhắc tới chuyện đau lòng, Phượng Dục Minh lần nữa ức chế được oa oa khóc lớn.

      Thái hậu nương nương cũng bị khóc đến mơ màng rồi, vẫn là Bình công công lau nước mắt tiến lên : “Bẩm Thái hậu nương nương, chuyện là như vậy. Bởi vì Vương phi bị gió rét nên sốt cao, các nô tài muốn Thái y viện mời Thái y kiểm tra cho Vương phi, ai ngờ Thái y theo tới đều bị Hoàng hậu nương nương cho gọi tới Đông cung. Nên Vương gia tới đây định mượn dùng người xem cho Vương phi chút, ai ngờ Hoàng hậu nương nương cho, còn Vương gia có ý đồ mưu hại Thái tử, còn lỗ mãng để cho người kéo Vương gia ra. Vương gia đau lòng, cho nên khóc lớn thôi.”

      ra lại là như vậy?” Thái hậu vừa nghe, trong nháy mắt nổi giận, “Tốt cho Hoàng hậu, chẳng lẽ Thái tử là người, cháu dâu của ai gia phải là người rồi hả? Thái tử mà thôi, phải để cho toàn bộ người của Thái y viện xoay quanh mình sao? Người đâu, mời Hoàng thượng đến đây. Dật Vương con đừng khóc, bây giờ con vào cùng ai gia, ai gia làm chủ cho con!”

      “Hu hu hu, Hoàng tổ mẫu, ngài nhất định phải, nhất định phải cứu cứu ái phi! Nàng ấy sắp, cũng sắp nóng chín rồi! Hu hu hu...” Ngẩng đầu lên, Phượng Dục Minh khóc đến giống như con chó bị vứt bỏ vậy.

      Vốn tích bụng tức giận. Nhưng vừa nghe lời của , Thái hậu nương nương thiếu chút nữa phá nát. Vội vàng kéo lên: “Đừng , chúng ta nhanh chóng vào mới đứng đắn.”

      “Vâng!” Phượng Dục Minh vội vàng die nda nle equ ydo nn gật đầu, tổ tôn hai người tay cầm tay khí thế hung hăng trở lại chiến trường.

      Lần này, có Thái hậu nương nương tòa Thái Sơn ở đây, bọn họ đường thuận lợi.

      Thậm chí Hoàng hậu nương nương cũng nghe đến vội ra nghênh đón, “Mẫu hậu sao ngài lại tới? Thái tử vẫn còn hôn mê, lúc nào tỉnh, nhi thần tự để cho người thông báo với ngài -”

      “Ai gia mặc kệ khi nào tỉnh lại!” Thái hậu nương nương tức giận đùng đùng cắt đứt lời lẽ dài dòng của nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến Hoàng hậu nương nương rét mà run, “Hoàng hậu, ai gia hỏi ngươi, vì sao ngươi phải gọi tất cả Thái y trong Thái y viện tới đây, chừa mống?”

      “Đó là bởi vì bệnh tình của Thái tử nặng thêm, nhi thần e sợ hai người bọn họ trị hết, cho nên...”

      “Chẳng lẽ tất cả mọi người tới đây có thể lập tức tốt lên?” Thái hậu hừ lạnh, “Người Thái y viện, mỗi người có chuyên môn nghề nghiệp riêng, tối hôm qua ngươi chọn mấy người tốt nhất , lại vẫn chưa đủ, hôm nay còn đoạt tất cả mọi người, ngươi muốn chừa đường sống cho người khác sao?”

      “Nhi thần dám!” Hoàng hậu nương nương vội vàng phịch tiếng quỳ xuống, “Nhi thần chỉ lo lắng cho Thái tử! Dù sao bệnh cũng quá nặng! Hơn nữa dù sao cũng là Thái tử nước, khi có mệnh hệ gì...”

      “Người làm Thái tử, nên tự mình cố gắng tự lập. chút đau bệnh nho tính là gì? Nếu như có phúc phận này, vậy chắc chắn sống tốt được. Nếu như có, đó cũng là do ông trời an bài. Cha mẹ con, là sách lược sâu sắc, nhưng sâu xa giống như ngươi vậy! Hoàng hậu, ngươi hôm nay quá đáng!”

      “Dạ, nhi thần biết sai rồi!” Ngay cả trong lòng phục, nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn mực cung kính quỳ mặt dất dám phản kháng chữ.

      Lúc này Thái hậu mới thở phào nhõm: “Thôi! Ai gia biết ngươi con sốt ruột. Nhưng mà, là người lớn, có số việc phải tự mình gánh vác. Mặc dù là Hoàng đế tương lai, cũng thể độc chiếm tất cả đồ tốt trong thiên hạ. nếu , người như vậy ngày sau cũng thể chống đỡ nổi quốc gia! Được rồi, ai gia cũng phải người nhiều lời, ngươi có thể lưu lại những Thái y này, nhưng nhất định phải phân ra người để ai gia mang .”

      “Dạ, nhi thần hiểu, đa tạ mẫu hậu dạy dỗ.” Bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu *, Hoàng hậu nương nương quay đầu lại vẫn phải cảm tạ, tâm tình phải uất ức bình thường.

      (*) cẩu huyết lâm đầu: máu chó đầy đầu, ý chỉ mắng xối xả, mắng như tát nước.

      Chỉ có điều, nàng uất ức là chuyện của nàng, Thái hậu và Phượng Dục Minh lại vui mừng.

      Thái hậu vội vàng đẩy : “Dật Vương, con muốn Thái y nào, tự mình chọn !”

      “Vâng!” Phượng Dục Minh sôi nổi hoạt bát chạy vào, tay kéo Liễu Thái y ra ngoài: “Nhi thần muốn !”
      thuyt thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 53.1: Mạnh hơn chưa thỏa mãn

      Editor: Puck

      Mệt mỏi, mệt quá.

      Nhức đầu, cổ cũng đau, từng chỗ toàn thân cũng đau chịu được.

      Váng đầu chóng mặt, người lúc lạnh lúc nóng, Quý Du Nhiên cảm thấy nàng khó chịu, nàng khó chịu đến sắp chết rồi!

      “Chàng ngốc, chàng ngốc!” Trước khi chết, trong đầu nàng chỉ có bóng dáng của người kia, trong lòng cũng chỉ có tên tuổi của người kia. kiềm chế được, nàng gian nan gọi tên biết bao nhiêu lần.

      “Ái phi, bổn Vương ở đây! Bổn Vương ở đây!” Trong mơ mơ màng màng, hình như có người kêu cái gì đó bên tai nàng? Nhưng nàng nghe , Quý Du Nhiên cảm thấy hình như cả người nàng cũng nằm đám mây, theo gió bay bay, biết bị thổi đâu.

      “Ái phi, hu hu, ái phi, nàng đừng ngủ, nàng mau tỉnh lại! Tỉnh lại! Hu hu hu, ái phi...”

      ồn ào, mệt quá, phiền!

      thanh ríu rít mực nổ tới nổ bên tai nàng, nổ bao lâu? Ít nhất nửa đời rồi? Sắp khiến đầu nàng cũng nổ theo! Người nào vậy, đáng ghét như thế? Đợi nàng tỉnh lại, nàng nhất định... Nhất định... Nhất định thế nào đây? Nàng cũng biết.

      “Hu hu hu, hu hu hu... Ái phi, nàng đừng chết, ngàn vạn lần đừng chết, nàng chết bổn Vương cũng sống! Hu hu hu...”

      Trời ạ, thanh om sòm đó lại tới! Vẫn còn ở đó khóc khóc khóc, ai nàng chết? Nàng còn chưa gieo họa d1en d4nl 3q21y d0n đủ đâu!

      “Phiền chết rồi!” thể nhịn được nữa, Quý Du Nhiên bực tức quát khẽ.

      “Hả, ái phi?” Lập tức, tiếng khóc ngưng.

      Phù, thế giới này xem như thanh tịnh.

      Lỗ tai khó có được nhàng khoan khoái, tâm tình Quý Du Nhiên tốt, bất giác từ từ mở mí mắt khép lại lâu.

      Nhưng mà, vừa mới nhúc nhích, nàng lại phát khó, người mình chỗ nào chua xót, nơi nào mềm, giống như ra được chút hơi sức nào.

      Lông mi hơi run khẽ rung động, nàng cố gắng mở mắt, luồng ánh sáng chiếu rọi vào, đâm vào ánh mắt nàng làm đau, nàng vội vàng nhắm mắt lại.

      “Ái phi? Ái phi nàng rốt cuộc có tỉnh vậy?” Lại thanh mang tính thử dò xét vang lên, thận trọng, còn giả bộ khóc thút thít, nghe được khiến nàng vừa bực mình vừa buồn cười.

      Lần nữa thử mở mắt ra, Quý Du Nhiên cuối cùng có thể từ từ thích ứng với luồng ánh sáng chói mắt này. Cho nên, nàng nhìn thấy bóng người mông lung xuất trước mắt. Bóng dáng này hình như rất quen thuộc, nhưng nàng nhìn , chỉ có thể nhìn ra đại khái là bóng dáng nam nhân. Mấp máy đôi môi khô ráp, nàng giọng hỏi: “Ai vậy?”

      Lúc chuyện, cổ họng của nàng cũng tắc nghẹn đến đau, thoáng nhúc nhích lập tức khó chịu.

      “Vương phi, ngài tỉnh rồi hả?” Lời vừa mới ra miệng, bóng dáng mông lung đó lập tức xông về phía trước, hưng phấn đến kêu to.

      thanh này lớn hơn trước kia, làm cho đầu nàng càng đau rồi.

      Nhưng mà, giống như cảm giác náo loạn nàng còn chưa đủ, đôi tay túm lấy bả vai nàng, liều mạng lay nàng: “Ái phi ái phi, nàng tỉnh rồi! Ha ha ha, ái phi tỉnh rồi! Nàng cuối cùng tỉnh! Ha ha ha!”

      Ồn ào chết được!

      “Ngươi câm miệng!” Đầu óc đều vang lên ong ong, người thiếu chút nữa bị huyên náo đến ngất , Quý Du Nhiên nhịn được há họng hét lớn tiếng.

      Vì vậy, thanh biến mất, thế giới khôi phục yên tĩnh lần nữa. Nhưng mà, lâu lắm lại –

      Tí tách, tí tách.

      Trời mưa sao? Nàng ở đâu? Tại sao lại có nước mưa rơi lên mặt nàng? Hơn nữa... Liếm liếm, tại sao lại có vị mặn? Người nào rảnh rỗi nhàm chán thêm muối vào trong nước mưa?

      Tâm tình cực kỳ khó chịu, nhận định có người giở trò quỷ với nàng, Quý Du Nhiên tức giận.

      Hít sâu cái, nàng dùng sức mở to hai mắt, lập tức thấy khuôn mặt vô cùng to lớn xuất ngay trước mắt.

      A!

      Mọi người giật mình.

      Nàng vội vã lùi về phía sau, lần nữa định thần nhìn lại, mới phát đó là khuôn mặt nam nhân bẩn thỉu. Làn da dinendian.lơqid]on màu mật ong, đôi mắt to ngập nước chớp chớp, mặc dù đầu mang trâm khảm đá quý, nhưng búi tóc đầu lại xốc xếch chịu nổi. Dưới thân áo gấm, mặt của cũng bẩn thỉu, phía giống như bọc tầng bùn, ở dưới mắt lưu lại hai vết được coi như sạch - nhìn cái cũng biết là dấu vết nước mắt cọ rửa lâu dài lưu lại. thế, bây giờ còn giả bộ đáng thương rơi nước mắt! Nếu như phải nhìn thấy cái đầu khá lớn, Quý Du Nhiên cho rằng mình nhìn thấy đứa bé chưa lớn lên.

      Chỉ có điều, chống lại ánh mắt , trong lòng Quý Du Nhiên chợt xé ra, lại có vài cảm giác đau lòng.

      “A, Vương phi tỉnh, tỉnh !”

      “Có ai , nhanh cho Thái hậu, Vương phi tỉnh!”

      đúng, nên mời Liễu Thái y trước mới đúng!”

      ...

      Lập tức, nữ nhân ríu rít vang lên, may mà thanh lớn, hơn nữa còn ở chỗ xa chút, vẫn trong phạm vi nàng có thể tiếp nhận được. Cho nên Quý Du Nhiên có phản ứng bao nhiêu. Huống chi, bây giờ nàng còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm – chính là theo chân nam nhân khóc đến giống như con chó bị vứt bỏ.

      Mở to mắt, nàng nhìn ánh mắt giả bộ đáng thương của , nhìn nước mắt vẫn còn tí tách rơi xuống, đột nhiên buồn cười, hì hì tiếng bật cười.

      “Oa!” cười còn may, vừa thấy nàng cười, Phượng Dục Minh càng thêm đau buồn, hắng giọng khóc lớn lên.

      Lại nữa! Quý Du Nhiên nhướn mày, “ cho khóc!”

      Tiếng khóc lập tức ngưng lại, Phượng Dục Minh lại chớp chớp đôi mắt đầy lệ, tội nghiệp giống như con chó nhìn thẳng vào mắt nàng.

      Làm thế nào? Nàng đột nhiên lại buồn cười rồi! Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ đối phương cắn chặt môi dưới cố nén khóc, nàng có thể khẳng định: Chỉ cần nàng dám cười ra tiếng, nhất định dùng tiếng khóc lớn hơn để báo đáp lại! Nàng chịu nổi.

      Lúc này, ly trà xanh mùi hương thoang thoảng bốc lên tách hai người ra: “Vương phi, mời dùng trà.”

      A! nhắc nhở còn đỡ, nàng quên miệng mình khát đến khó chịu, giọng cũng đau đến khó chịu. Đều do tên gia hỏa này làm hại!

      nhịn được cách ly trà trợn mắt lườm cái, Quý Du Nhiên vội vàng nhận lấy ly trà uống hơi cạn sạch. Uống xong, nàng đưa ly lại: “Còn muốn.”

      hơi uống cạn ba ly trà, giọng rốt cuộc thoải mái hơn, nàng mới có tâm tình nhìn chung quanh chút, lúc này mới phát người trong phòng này ít! Năm sáu nha hoàn ăn mặc lòe loẹt, mặt mỗi người đều là vẻ mặt buồn rầu, còn có tốp nam nhân nữ nhân diee ndda fnleeq uysd doon dưới bốn mươi, bọn họ đứng ở cuối giường, nhìn qua cách ăn mặc có thể là người có chút quyền thế.

      Chỉ có điều, hấp dẫn ánh mắt nàng nhất còn phải kể đến nam nhân trước mắt này. Ừ, như thế nào đây, mặc dù ngoại hình của xem ra hết sức bẩn thỉu, thế nhưng thân áo gấm phải là giả, hơn nữa vẻ mặt điềm đạm đáng hít hít mũi... Ơ ơ ơ, khiến nàng muốn bắt nạt !

      Người này cho nàng cảm giác, rất quen thuộc, rất đau lòng, cũng rất bất đắc dĩ. Trong đầu mơ hồ lên cái tên, nhưng như thế nào nàng cũng thấy .

      Quý Du Nhiên rất cố gắng nỗ lực nhìn hồi lâu, nhưng sau khi cố gắng có kết quả, nàng bỏ qua. Ngược lại nhìn về phía , nàng giọng hỏi: “Ngươi... Là ai?”

      “Oa!”

      Vừa dứt lời, tràng tiếng khóc to vang dội về phía chân trời, lần nữa chấn động làm màng nhĩ nàng ong ong lên.

      “Oa oa oa, oa oa oa! Oa oa oa, oa oa oa!”

      Sau đó, đủ tiếng khóc bi thương đau lòng thê thảm vang vọng trong Dật Vương phủ, vang vọng , trải qua hồi lâu nghỉ.

      Dần dần, mọi người đều

      Tập, quen, rồi!

      “Haizzz!” Nửa nằm giường, Quý Du Nhiên nhìn đứa bé bự khóc oa oa oa oa ngừng trước mặt, rất bất đắc dĩ thở dài.

      Thái hậu cũng thở dài theo, “Hài tử này... Haizzz! Ai gia cũng có cách nào.”

      Nếu như lão nhân gia ngài có cách nào, nàng nên làm cái gì đây? Quý Du Nhiên kêu to trong lòng. phải do nàng ngủ quá lâu đầu óc hơi mơ hồ sao? cẩn thận đâm đến trái tim bé nhạy cảm của , kết quả khiến cho biến thành như bây giờ ròi. Mặc dù nàng rất nhanh nghĩ tới, nhưng cũng có cách nào cứu vãn rồi, cho dù nàng xin lỗi như thế nào lời hữu ích ra sao, nhất định nghe, còn càng lớn tiếng khóc cho nàng nghe! Ngay cả mời Thái hậu tòa Thái Sơn ngồi ở đây cũng dùng được, thiếu chút nữa Quý Du Nhiên cũng muốn nhìn khóc rồi.

      Chương 53.2: Mạnh hơn chưa thỏa mãn

      Editor: Puck
      ra , chuyện này là con đúng.” Ngừng chút, Thái hậu thiên vị cháu trai chậm rãi mở miệng, “ ngày đêm qua, Dật Vương nó tấc cũng rời canh chừng cháu, chịu ăn cơm chịu uống nước, nếu phải vô cùng mệt mỏi gục xuống, gần như mắt cũng chịu khép lại, chờ mãi cho đến lúc con tỉnh, nghĩ đến câu đầu tiên của con là như vậy, coi như lòng nóng nữa phải cũng bị chậu nước lạnh của con dội lạnh rồi sao? Dật Vương đứa bé này tâm tư nặng, lòng đổ lên người con, con như vậy sao khiến cho đau lòng?”

      “Nhi thần biết sai rồi.” Mặc dù bị chửi vô số lần, nhưng lần này Quý Du Nhiên vẫn bị mắng đến đầu cúi tận ngực, rất yếu ớt thành khẩn nhận sai.

      “Haizzz!” Thở dài nữa, Thái hậu vịn tay cung nữ cận thân đứng lên, “Thôi. Con tỉnh là tốt rồi, nếu Liễu Thái y con sao, vậy ai gia cũng yên lòng, tự con nghỉ ngơi cho tốt ! Ai gia già rồi, cũng tiện nhúng tay vào chuyện vợ chồng son các con, giải quyết như thế nào tự các con nghĩ cách ! Lúc nào hòa giải được, khi đó lại phái người tới báo tiếng cho ai gia.” Rồi xoay người rời .

      “Hoàng tổ mẫu!” Ngài cứ rời như vậy? Quý Du Nhiên trợn mắt há hốc mồm. Nhưng ý tưởng gửi vào hy vọng di ien n#dang# yuklle e#q quiq on của nàng tan biến, bây giờ, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Nhưng mà... Vừa quay đầu lại, nhìn thấy đứa bé bự vùi đầu khóc đó, Quý Du Nhiên đau đầu thôi. Nàng vẫn còn là người bệnh có được ? chơi bắt nạt người như vậy!

      Lúc này, Phượng Dục Minh đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng. Ánh mắt long lanh như nước đỏ ửng, lỗ mũi hít hà lên xuống, miệng lập tức lại mở lớn, bật ra tiếng khóc khoa trương liên tiếp –

      “Oa oa oa!”

      “Chàng thôi cho ta!”

      Còn khóc? Khóc hơn nửa canh giờ rồi, cổ họng có mệt vậy? Coi như cổ họng mệt, lỗ tai bọn họ cũng sắp chịu nổi có được ? Quý Du Nhiên chịu được gầm .

      Tiếng khóc lập tức ngừng lại, Phượng Dục Minh ngẩng đầu lên, thận trọng liếc nhìn nàng, đáy mắt còn viết đầy uất ức và khổ sở.

      Quý Du Nhiên buồn cười thôi, lập tức lạnh mặt : “Tới đây.”

      Phượng Dục Minh ngơ ngác tại chỗ, nhưng vẫn ngoan ngoãn tới.

      “Ngồi xuống.”

      lại bần thần ngơ ngác ở mép giường ngồi xuống.

      “Vương gia.” Rất vô lực nhìn , Quý Du Nhiên cố gắng để giọng nhu hòa . Nhưng Phượng Dục Minh vẫn còn ràng run rẩy, ánh mắt vẫn cẩn thận như trước vậy.

      Haizzz! Cảm giác vô lực từng đợt xông lên đầu, Quý Du Nhiên nhìn : “Chàng biết chàng sai ở chỗ nào ?”

      Phượng Dục Minh ngẩn ra.

      Quý Du Nhiên lập tức cau mặt lại, “Hả?”

      “Bổn Vương... Bổn Vương... Oa!” Đột nhiên, sóng gợn lăn tăn trong đôi mắt, hai hàng nước mắt lớn chừng hạt đậu lại lăn xuống.

      Phượng Dục Minh khóc lớn tiếng, bất thình lình đầu đâm vào trong ngực nàng, “Ái phi, bổn Vương biết sai rồi, sai lầm rồi, nàng đừng tức giận, có được ? Bổn Vương biết sai rồi!”

      “Nếu quả biết sai rồi, bây giờ chàng cũng đừng khóc cho ta!” Quý Du Nhiên lạnh giọng quát lên.

      Thân thể Phượng Dục Minh cứng đờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn thu nước mắt lại.

      Quý Du Nhiên đẩy tiếp: “Đứng lên chuyện.”

      đứng.” Nhưng lần này Phượng Dục Minh cự tuyệt, đôi tay còn vững vàng ôm chặt lấy eo nàng.

      Quý Du Nhiên trầm giọng xuống, “Ta kêu chàng buông tay, chúng ta dễ chuyện!”

      buông, trừ phi nàng nàng di1enda4nle3qu21ydo0n tức giận nữa!”

      Người này... có thể! Quý Du Nhiên giận đến buồn cười rồi, “Được, ta giận chàng, chàng buông tay !”

      “Có ?” Cái đầu chui vào trong ngực nàng ngẩng lên, ánh mắt long lanh như nước còn tràn đầy thể tin.

      Quý Du Nhiên trịnh trọng gật đầu, “.”

      Lúc này Phượng Dục Minh mới yên tâm buông tay ra, người giống như đứa bé làm việc gì sai rũ đầu ngồi đó dám làm cử động nào.

      Thấy như thế, Quý Du Nhiên buồn cười dứt, nhưng vẫn cố ý mặt lạnh hỏi: “Ta hỏi chàng đó, chàng có biết sai ở đâu ?”

      “Lỗi của bổn Vương ở chỗ, lỗi chuyện giữ lời. Bổn Vương nên ở bên cạnh nàng coi chừng nàng, bảo vệ nàng. Nếu , nàng cũng rơi xuống vách núi, còn, còn bệnh thành ra như vậy...” Thút tha thút thít xong, nước mắt của Phượng Dục Minh lại bắt đầu rơi xuống.

      Quý Du Nhiên nhức đầu, “Chàng đừng khóc! chuyện tử tế!”

      Phượng Dục Minh vội vàng ngẩng đầu lên, đưa tay cầm tay của nàng: “Ái phi, bổn Vương biết sai rồi! Về sau bổn Vương sửa, nhất định sửa chữa!”

      ra , phen lúc ở Hoàng cung nàng chỉ thuận miệng bậy trong lúc tình thế cấp bách, lúc ấy trong đầu nghĩ đến cái gì thẳng ra cái đó, hơn nữa còn chuyên chọn chuyện khó nghe mà . xong chính nàng cũng quên, nào biết lại nghe lọt được toàn bộ, hơn nữa còn vì thế mà ăn năn hối hận lâu như vậy? Bây giờ, còn hạ thấp giọng điệu nhận lỗi với nàng, lời thề son sắt bảo đảm, trong lòng Quý Du Nhiên cũng cực kỳ áy náy.

      “Có thể.” Gương mặt hơi phát sốt, nàng vội vã cầm ngược tay , “ phải ta ta tức giận với chàng sao? Ta cũng .”

      “Ừ, ái phi nàng tốt!” Có những lời này của nàng, Phượng Dục Minh cuối cùng cười rộ lên rồi, mặc dù khóe mắt còn lóe ra nước mắt sáng trong.

      Khuôn mặt lần lượt thay đổi từ rơm rớm nước mắt sang cười tươi nở rộ như hoa, xem ra tức cười. Quý Du Nhiên buồn cười trong lòng, nhưng làm thế nào cũng cười ra được. Thậm chí, trong lòng còn hơi ê ẩm, khóe mắt cũng hơi khó chịu: Sống hai đời, cho tới bây giờ, lòng nghĩ vì nàng, coi chuyện của nàng thành chuyện của mình, còn để lời của nàng vào trong lòng, trừ mẫu thân qua đời, ca ca biết tung tích, cũng chỉ có . người đối xử tốt với nàng như vậy, sao nàng lại nỡ tổn thương sâu như thế, còn để cho khóc thành như thế? Quý Du Nhiên, nghiệp chướng của ngươi nặng!

      “Vương gia.” kiềm chế được tự khiển trách sâu trong nội tâm, Quý Du Nhiên ôm cổ , “Xin lỗi, ta nên hung dữ với chàng.” Cho dù ở trước mặt Hoàng đế Hoàng hậu, hay là vừa rồi, nàng có lập trường.

      “Ái phi!” Phượng Dục Minh vội vàng cũng thuận thế ôm lấy nàng, nước mắt lần nữa tự chủ rơi xuống. “Ái phi, ái phi.” Ôm nàng chặt, nghẹn ngào , “Nàng còn biết, bổn Vương lo lắng gần chết! Bổn Vương sợ nàng cũng tỉnh lại nữa, bổn Vương sợ nàng cứ bị thiêu nóng như vậy mà chết! Bổn Vương nằm mơ cũng mơ thấy nàng bị thiêu thành khối than rồi, hu hu hu, xấu xí xấu xí, hu hu hu, ái phi...”

      Choáng , tại sa nàng phát sốt die nd da nl e q uu ydo n bị đốt thành khối than chứ? Biến thành than cũng thôi , tại sao lại còn xấu xí xấu xí? Trong đầu chàng ngốc này suy nghĩ cái gì?

      bụng xúc động cảm kích bị lời chuyện của cuốn , Quý Du Nhiên đột nhiên có suy nghĩ muốn nhéo lỗ tai gào lớn với .

      Khóc thể khóc nổi rồi, lập tức thu lại nước mắt, Quý Du Nhiên đẩy ra: “Có thể, Vương gia, buông tay !”

      Phượng Dục Minh lại nghe lời, “ cần, bổn Vương muốn ôm nàng!”

      “Nhưng mà ta cảm thấy người rất thoải mái, muốn tắm. Hơn nữa, người chàng bẩn như vậy, cũng nên tắm tử tế cái.”

      “Vương phi, mặc dù ngài hạ sốt, nhưng phong hàn chưa lành, đại phu thông báo tạm thời thể tắm.” Lục Ý vội , lúc này Quý Du Nhiên bắt đầu lo lắng.

      Cảnh tượng đêm hôm đó từng cảnh từng cảnh thoáng lên trước mắt, Thái tử điên cuồng, máu tươi chói mắt, trăng sáng trắng bệch, tay ghê tởm, miệng ghê tởm này, hành vi vô sỉ chút kiêng kỵ mò mẫm lung tung người nàng này... Trong dạ dày trận dời sông lấp bể, nàng nhắm mắt lại: “Ta phải tắm.”

      “Nếu như nhất định muốn tắm, dùng khăn lông ướt lau thân thể chút là có thể. Chỉ có điều Vương phi ngài yên tâm, sau khi Thái y chẩn bệnh cho ngài xong, nô tỳ lau lần cho ngài, giờ thân ngài rất sạch .” Lúc này, giọng kín đáo của Thải Bình truyền đến, Quý Du Nhiên khỏi căng thẳng trong lòng: Lời uyển chuyển này của nàng ta, thâm ý trong đó cũng chỉ có hai người các nàng hiểu – nàng ta cho nàng biết, tất cả dấu vết người nàng đều bị rửa sạch, còn để lại bất cứ dấu vết gì.

      Dấu vết trong lòng lập tức cũng bị mất ít, mặc dù trong lòng còn hơi chán ghét, nhưng ràng khiến cho nàng thoải mái hơn. Lúc này mới quan sát dưới thân thể mình, quả nhiên phát quần áo đều khô ráo sạch , người cũng hết sức nhàng khoan khoái, Quý Du Nhiên thầm hút khí, mặt tỏ vẻ gì gật đầu: “Ngươi làm rất khá, quay về ta trọng thưởng.”

      “Đa tạ Vương phi.” Thải Bình lập tức khom người hành lễ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như vậy.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :