1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc - Huyền Nhai Nhất Hồ Trà (21/90c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 47: Oan gia ngõ hẹp

      Editor: Puck

      Tâm tình vốn tốt, lại bị người điên này náo loạn trận đến hủy diệt hoàn toàn rồi. Quý Du Nhiên đầy bụng tức giận, kêu Thải Bình chạy tìm Phượng Dục Minh, mình cùng Lục Ý tức giận bừng bừng về. đường , nàng thầm nguyền rủa đôi cẩu nam cẩu nữ Quý Du Dung và Thái tử tiếp tục náo loạn, ngày ngày náo loạn, náo loạn đến chết thôi!

      Nhưng trời mới biết, có phải ông trời thấy nàng quá rảnh rỗi , mới ra được mười mấy bước, phía trước xa xa, nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất – chính là Thái tử lâu gặp!

      Nhìn thấy lại phiền lòng, Quý Du Nhiên quả quyết xoay người, sang đường bên cạnh.

      Khoảnh khắc khi nàng xoay người, Thái tử cũng nhìn thấy bóng dáng của nàng.

      Lập tức kích động trong lòng, tăng nhanh di@en*dyan(lee^qu.donnn) bước chân chạy tới.

      Nhưng chờ đến nơi, giai nhân sớm thấy tung tích. Vội vàng túm lấy tiểu thái giám sau lưng: “Vừa rồi ngươi thấy cái gì?”

      “Nô tài... Nô tài thấy cái gì.” Tiểu thái giám vội vàng cúi đầu .

      Bên kia, hai người Quý Du Nhiên và Lục Ý chạy theo đường càng chạy càng xa, hình như vào sâu trong cánh rừng, cảm giác dưới chân lõm vào càng ngày càng nặng, đỉnh đầu thấy ánh mặt trời ràng, lại hề cảm thấy ấm áp.

      “Vương phi.” Xoa xoa cánh tay càng ngày càng nổi nhiều da gà, Lục Ý giọng kêu lên, “Hình như chúng ta nhầm hướng rồi.”

      sao, cứ tiếp tục về phía trước, nhất định có thể lên đường lớn.” Quý Du Nhiên , vẫn quay đầu lại mà về phía trước.

      Nghe Vương phi như vậy, Lục Ý liền câm miệng, ngoan ngoãn theo Vương phi tiếp tục về phía trước.

      Nhưng mà, chứng minh: Vương phi đoán sai rồi.

      Càng về phía trước, đường càng khó . Trước đường lớn sớm có đội vệ binh của Hoàng gia trải đá xanh, mà con đường này ban đầu còn là đường đất nện, dần bắt đầu trở thành đất bùn xốp. Chờ tới bây giờ, dưới chân Quý Du Nhiên giẫm lên mảng lớn cỏ xanh rồi. Cỏ này ngày thường mềm dẻo rậm rạp, gần như cao gần nửa người, cây cối đầu cũng cao che trời, cành lá xum xuê, hoàn toàn che kín ánh mặt trời. Hai người vừa , thỉnh thoảng có thể kinh động chim sóc con sống cây, cũng có thể nghe thấy tiếng vang xào xạc trong bụi cỏ, biết là động vật nào núp ở trong.

      Từng cơn gió lạnh, mang đến lạnh thấu xương, trong lòng Quý Du Nhiên cũng kìm được sợ hãi. Nhiều lần, nàng nghĩ đến quay đầu lại trở ra đường lớn, nhưng mà nghĩ đến sắc mặt Thái tử phi lúc trước, nàng vẫn cắn răng kiên trì teíp. Đạp lên cỏ xanh cao cỡ nửa người đau khổ tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng trời phụ người có lòng, khi biết được bao lâu, ánh rạng đông ngay trong tầm mắt, cuối cùng các nàng nhìn thấy đường bùn đất rồi!

      Chỉ có điều – Thái tử? Tại sao lại để cho nàng gặp ?

      “Du – Dật Vương phi? Quả nhiên là nàng?” Hiển nhiên chờ đợi ở đây lâu, mặt Thái tử lên vẻ vui mừng, ba chân bốn cẳng về phía nàng.

      Quý Du Nhiên quyết định dieenndkdan/leeequhydonnn nhanh, kéo Lục Ý định quay đầu bước .

      Khó khăn lắm mới gặp lại nàng, sao có thể thả cho các nàng ? Lúc này ra lệnh tiếng: “Cản các nàng lại cho !”

      Kết quả, vài tên thị vệ tới, ngăn cản đường của các nàng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.

      Mắt nhìn thấy đường thông, lại nghĩ tới vừa rồi Thái tử phi hô to gọi , Quý Du Nhiên cực kỳ giận dữ, quay đầu lại quát khẽ: “Thái tử điện hạ, ngài như vậy là có ý gì?”

      có gì, chỉ muốn vài lời với nàng.” Đón ánh mắt của nàng, Thái tử thấp giọng .

      Quý Du Nhiên cười nhạt, “Thúc tẩu chỗ, hợp lý, chẳng lẽ Thái tử ngài địa vị cao quý nhất quốc gia lại hiểu đạo lý kia?”

      “Người nơi này đều là thân tín của ta, tin tưởng bọn họ chuyện này ra ngoài.” Thái tử giọng , trốn tránh đề tài nàng .

      cách khác, chính là cố ý định bỏ qua luân lý đạo đức ở riêng chỗ với nàng rồi.

      Quý Du Nhiên cắn răng .

      Thái tử nháy mắt với thị vệ thủ hạ, bọn thị vệ lập tức kéo Lục Ý sang bên. Tiếp theo Thái tử tiến lên, trầm giọng gọi tiếng: “Du Nhiên.”

      Quý Du Nhiên nổi hết da gà: “Thái tử điện hạ, xin giữ lễ! Ta là chị dâu của ngài!”

      “Du Nhiên, nàng còn giận ta sao?” Nghe vậy, Thái tử suy sụp, tỏ vẻ đau thương hỏi.

      Quý Du Nhiên có ý muốn ói, “Ta biết ta có gì để tức giận.”

      “Nàng chính là tức giận.” Nghe nàng như vậy, Thái tử cực kỳ khẳng định . Tiếp tục tỏ vẻ áy náy, “Nàng còn tưởng rằng lần đó ta cho mẫu hậu biết nàng đánh ta sao? Ta thề với nàng, ta hề kiện kia với ai! Đó là Thái tử phi nàng ta đơn phương cho là thế! Ta sớm cho nàng ta biết chuyện này liên quan gì đến nàng, nhưng dfienddn lieqiudoon nàng ta tin, nhất định phải tìm mẫu hậu phân xử, cuối cùng còn tính toán lên đầu nàng... Xin lỗi, lại, vẫn là lỗi của ta. Nếu như lúc đó ta ngăn nàng ta lại, có lẽ nhị Hoàng huynh có thể miễn hai mươi hèo này rồi.”

      Quý Du Nhiên nghe mà dở khóc dở cười. Làm ơn, đây cũng là chuyện mấy trăm năm trước? Nàng quên rồi có được ? ngờ còn nhớ ràng như thế.

      “Nếu như ngài muốn ràng kiện này với ta ở đây, được, ta tha thứ cho ngài. thành vấn đề chứ?” Nặn ra nụ cười nhạt, Quý Du Nhiên lạnh lùng , cất bước .

      Thái tử vội vàng ngăn nàng lại, “Du Nhiên, nàng còn tức giận đúng ? Ta còn làm sai chỗ nào, nàng cho ta biết được ?”

      “Xin lỗi, ngài sai, tất cả đều là lỗi của ta. Là ta bị coi thường, là ta biết xấu hổ, ban đầu ta nên quyến rũ ngài, cho nên bây giờ ta có mặt mũi gặp ngài. Thái tử điện hạ, ta van cầu ngài, về sau chúng ta cần nhìn mặt cần chuyện, được ?” Chắp tay trước ngực, Quý Du Nhiên hy vọng .

      Nhưng Thái tử chính là nghe ra ý tứ trong đó, tiếp tục đến gần nàng, “Du Nhiên, nàng làm sao vậy? Có phải Thái tử phi gì với nàng ? Nàng cần nghe lời nàng ta , trong lòng nàng ta hận nàng ghen tỵ nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng đều lời hay, nàng đừng để lời của nàng ta vào trong lòng.”

      ra ngài cũng biết hả?” Nghe vậy, nở nụ cười, trong lòng Quý Du Nhiên thoáng chốc hiểu ra điều gì.

      Thái tử ngẩn ra, “Du Nhiên...”

      “Đủ rồi!” Lạnh lùng cắt lời , Quý Du Nhiên lớn tiếng , “Thái tử điện hạ, mấy tháng trước ta ràng với ngài, giữa chúng ta kết thúc rồi. Chuyện qua thành ký ức, ta rất hài lòng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn với cuộc sống bây giờ của ta, ta quả rất bình ổn, rất hạnh phúc, ta muốn có bất kỳ liên hệ gì với ngài. Từ nay về sau, ngài đường dương quan của ngài, ta cầu độc mộc của ta, xin bái biệt từ đây, cũng gặp lại!” xong câu cuối cùng, vòng qua .

      “Du Nhiên, đừng!” Nghe nàng như vậy, trong lòng Thái tử đột nhiên lạnh lẽo, chưa từ bỏ ý định kêu to.

      Nhưng Quý Du Nhiên sớm triệt để chán ngán , vội vàng tăng nhanh bước chân.

      Nhưng đối phương là nam nhân, vóc dáng cao hơn nàng, thể lực mạnh hơn nàng, rất nhanh đuổi kịp nàng, phát bắt lấy cổ tay nàng.

      “Ngài buông tay!” Quý Du Nhiên quay đầu lại quát khẽ, vội vàng giùng giằng, dưới chân cũng rối loạn, đồng thời loạn, nên cẩn thận –

      “A!” Lại dẫm hụt rồi!

      “Du Nhiên!” Mắt thấy thân thể nàng nghiêng , cả người đều rơi xuống, Thái tử vội vàng nắm chặt cổ tay nàng, cũng bị nàng kéo xuống, hai người cùng nhau lăn xuống sườn núi.


      Chương 48: Rơi xuống lần nữa

      Editor: Puck

      Mặc dù là mùa hè, nhưng bên Ly Sơn vẫn ấm áp như mùa xuân. Thêm với khí ẩm ướt, cỏ cây trong núi thường rất xum xuê.

      Lúc này sườn núi cũng đầy cỏ dại mềm mại rậm rạp, đại khái cao ngang bắp chân, cỏ dại ngay ngắn đổ rạp sườn núi, giống như thang trượt, chân người ở phía vốn đứng vững. Chân Quý Du Nhiên vừa dính vào, kiềm chế được ngừng trượt xuống.

      mất nhiều thời gian, hai người bọn họ cùng trượt đến đáy dốc.

      May mà đáy dốc cũng đầy cỏ xanh dài dày, Quý Du Nhiên té đau. Vội vàng bò dậy vỗ vỗ cỏ dại người, nàng ngẩng đầu nhìn lên , phát dốc này lại cao đến nhìn thấy đỉnh. Lại nhìn chu vi: Trước mặt đều là mảnh xanh lá mạ, núi xanh liên miên chập chùng, núi có vô số cây cổ thụ che trời dày đặc đan xen, bốn bề xung quanh chỗ nàng ngã xuống cũng đều rậm rạp các loại cỏ cây nhận ra, từng đóa hoa làm đẹp giữa màu xanh lá cây, đón gió phấp phới, sức sống dồi dào.

      Hoàn toàn cách xa chỗ người ở, đưa mắt nhìn thấy nửa bóng người. Nơi xa cây cối dày đặc, đầu nhìn thấy ánh mặt trời. Tiếng chim chóc kêu hót tiếng nọ chồng lên tiếng kia, trong nơi khe núi yên tĩnh lộ ra cực kỳ dọa người, chỉ nghe thôi thấy sợ hãi.

      Quý Du Nhiên chịu hết nổi run lên, theo bản năng ôm lấy cánh tay.

      “Du Nhiên, đừng sợ, có ta ở đây!” Lúc này, giọng trầm thấp hùng hậu vang lên từ phía sau, Quý Du Nhiên di@en*dyan(lee^qu.donnn)
      lập tức hoảng hốt – Thái tử! Nàng thiếu chút nữa quên cũng ở đây!

      Vội vàng xoay người lại nhìn , mặt đề phòng hỏi: “Ngài lại định làm gì?”

      Thấy thế, khóe miệng Thái tử dâng lên nụ cười khổ: “Du Nhiên, nàng tội gì phải đề phòng ta? Ta làm gì nàng cả.”

      “Ngài sao?” Quý Du Nhiên hừ lạnh.

      Thái tử vừa định gật đầu, Quý Du Nhiên lại sâu xa, “Cho dù ngài , Thái tử phi nhất định có.”

      Nghe vậy, cuối cùng Thái tử cười được nữa. Hạ rèm mắt, giọng : “ đến nước này, nàng còn nhắc đến nàng ta làm gì? Bây giờ vẫn nên suy tính xem định thoát hiểm như thế nào hơn!”

      “Cho dù muốn thoát hiểm, ta tuyệt đối cùng ngài. Nếu , quay đầu lại để cho muội muội nhà ta biết, vậy ta còn đường sống rồi!” Quý Du Nhiên lạnh lùng , xoay người rời .

      Trước chỉ nhặt được chiếc khăn tay của nàng mà người kia hận thể ăn tươi nuốt sống nàng, nếu bây giờ để cho nàng ta biết nàng và nam nhân của nàng ta nam quả nữ ở chung chỗ lâu như vậy, nàng ta cắt nàng thành tám khúc mới lạ!

      Nàng cũng cần dính vào giữa đôi nam nữ này! Bây giờ chính nàng cũng loay hoay sứt đầu bể trán.

      Nhưng mà, nàng muốn có bất kỳ liên quan gì với , Thái tử lại hoàn toàn nghĩ như vậy. Mắt thấy nàng định , vội vàng đuổi theo: “Du Nhiên, nàng định đâu?”

      “Cách ngươi xa chút.” Quý Du Nhiên lạnh lẽo đáp lại.

      “Du Nhiên đừng!” bàn tay có lực nắm chặt lấy cổ tay nàng lần nữa, giọng lo lắng của Thái tử khẽ gọi gần bên tai.

      Quý Du Nhiên cực kỳ phiền lòng, hất tay lên kêu to, “Ngài mau buông ta ra!”

      buông!” Thái tử còn cố tình nắm chặt, tay kéo nàng lui về phía sau, làm ra vẻ muốn ôm.

      Quý Du Nhiên tức giận thôi, giãy giụa.

      Hai người dây dưa lằng nhằng, biết từ lúc nào náo loạn đến bên cạnh triền núi, chân Thái tử đạp về phía sau, nghe – rào rào.

      Nhánh cây lá cây kịch liệt đung đưa, khiến cho bọn họ đứng vững. Định thần nhìn lại! Quý Du Nhiên kinh hãi die ennd kdan/le eequhyd onnn phát dưới chân Thái tử đột nhiên xuất lỗ thủng lớn. Phía dưới trống rỗng, cái gì cũng nhìn thấy.

      Thế mới biết: ra nhìn bên này giống như đường bằng phẳng, lại là dây leo quấn quýt lên, hề an toàn chút nào!

      Nhưng mà, bây giờ hối hận muộn.

      Thái tử đạp cước vào trống rỗng, cả người đều rơi xuống. Quý Du Nhiên bị lôi kéo, cũng thể tránh khỏi bị kéo xuống nửa người. chậm nhưng xảy ra rất nhanh, nàng vội vàng túm lấy nhánh cây có xu thế chìa ra bên cạnh, quát to với Thái tử phía dưới: “Ngươi mau buông!”

      Ai ngờ Thái tử nhếch miệng cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng tinh: “. Cho dù phải chết, cũng phải chết cùng nàng.”

      Quý Du Nhiên đột nhiên kinh hãi, chỉ có thể siết chặt nhánh cây trong tay.

      Thái tử cũng sít sao nắm chặt cổ tay nàng, mặc dù kiềm chế được rơi xuống từng chút , nhưng vẫn cắn răng giữ chặt như cũ.

      Sức nặng của hai người vốn , thêm với nhánh cây vốn đủ thô chắc, miễn cưỡng chống đỡ được tạm thời, lúc sau đó... bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc truyền vào tai. Trong lòng Quý Du Nhiên căng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn, cành cây nắm trong tay nhanh chóng tách khỏi thân cây...

      Quý Du Nhiên nóng nảy lên, nhịn được đạp mấy đạp: “Ngươi buông tay nhanh lên! Ta muốn chết cùng ngươi!”

      “Có muốn hay , chỉ sợ phụ thuộc vào nàng nữa rồi.” tình cho tới bây giờ, Thái tử ngược lại cực kỳ trầm ổn. Còn ngước mắt lên nhìn quá trình nhánh cây gãy lìa từng chút , khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt.

      “Phượng Dục Hiên, ngươi... Ngươi điên rồi!” Quý Du Nhiên tức giận gầm .

      Thái tử cười nhìn nàng: “Đúng vậy, điên rồi. Vì nàng mà điên.”

      “Ngươi – a!”

      có thời gian nhiều lời, cành cây hoàn toàn gãy lìa, chút chống đỡ duy nhất biến mất, Quý Du Nhiên cũng bị kéo vào trong hang lớn, rơi xuống cùng Thái tử.

      Tiếng gió vù vù vang dội bên tai, gió núi mãnh liệt thổi tới khiến nàng mở mắt ra. mặt có nhánh cây mảnh dfienddn lieqiudoon lá cây như có như trượt qua, đau rát, nàng lại có sức ngăn cản.

      Vương gia... Chàng ngốc!

      Khoảnh khắc khi đôi mắt nhắm lại, hiển trước mắt Quý Du Nhiên chỉ có khuôn mặt tươi cười xán lạn của Phượng Dục Minh. Nàng muốn chết! Kiếp trước nàng còn chưa sống tốt với bao nhiêu ngày, đời này nàng dễ gì muốn toàn tâm toàn ý ở cùng chỗ với , ngờ lại đụng phải việc này! Chẳng lẽ , đời này, nàng và ngay cả năm cùng nhau cũng chưa đến sao? Nàng cam tâm!

      Trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt, nàng cao giọng kêu to: “Chàng ngốc, chàng ở đâu? Mau tới cứu ta!”

      Nhưng mà, đáp lại nàng chỉ có gió núi vù vù, cùng với vách núi ngừng vọng về tiếng kêu to của chính nàng.

      Rồi sau đó, đột nhiên cảm giác có sức lực kéo nàng về phía trước, giống như có cánh tay ôm chặt nàng, nàng theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng phía sau lưng lại hung hăng đụng lên cái gì đó. Buồn bã khổ sở đánh úp tới, còn chưa kịp phản ứng, thân thể nhân tiện lăn vòng, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm hoa cỏ. Bên tai, giống như còn có tiếng kêu đau đớn của nam nhân.

      Chỉ có điều nàng nghe ràng, cũng chưa kịp hé mắt nhìn xem, nàng cảm giác đầu bị đánh phát nặng nề, trước mắt chính là choáng váng trận, ngay sau đó từng mảng lớn tối đen đột kích, nhanh chóng cắn nuốt thần trí nàng.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 49: Thái tử bị thương

      Editor: Puck


      Khi Quý Du Nhiên từ từ tỉnh lại, mặt trời treo đỉnh núi phía tây rồi.

      Ánh mặt trời chạng vạng tối chiếu nghiêng đến đây, rơi xuống giống như từng sợi tơ vàng óng ánh vào trong khe núi sâu thẳm. Gió lạnh thổi qua, mang đến từng cơn lạnh lẽo – nàng chính là vì bị lạnh đến tỉnh.

      “Ưm.” Chuyển động thân thể, cảm thấy gáy đau đớn buồn bực. Thân thể cũng mệt mỏi, toàn thân hề có chút sức lực nào.

      Nên nằm thảm cỏ, nàng nhìn khe núi trước mắt, phát nơi này càng thêm u yên tĩnh hơn nơi trước, cũng càng sâu xa hơn. Lại thêm mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, tiếng chim hót liên tiếp, còn có chim mệt mỏi về tổ thỉnh thoảng xoay quanh phía , sau đó hề lưu luyến tránh .

      Nàng rớt xuống chỗ nào đây...

      Trong lòng suy nghĩ, nàng chậm rãi động não – trời ơi, chàng ngốc!

      Đột nhiên trong lòng kích động, nàng cuống quýt ngồi dậy: Trời trễ thế này, nàng còn chưa trở về, chàng ngốc nhà nàng chắc sốt ruột? Nhưng mà... Lại ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, nàng đột nhiên có kích động muốn khóc: Đây là nơi nào? Nàng trở về như thế nào?

      “Du Nhiên...” Khi nàng chậm chạp die,n; da.nlze.qu;ydo/nn chống đỡ thân thể bò dây, chỗ cách nàng xa truyền đến tiếng gọi trầm thấp.

      Đây là giọng nam nhân, nhận sai. Hơn nữa còn là nam nhân quen thuộc.

      Nhưng mà, nghe được giọng này, trong lòng Quý Du Nhiên kiềm chế được vọt lên đám ngọn lửa tức giận – Phượng Dục Hiên, đều do ! Nếu như phải đuổi cùng giết tận buông nàng ra, còn lôi kéo nàng chôn cùng , nàng cũng đến nỗi lưu lạc đến nơi này!

      Nhìn cũng muốn liếc nhìn lần, Quý Du Nhiên nhấc chân bước .

      Nhưng mà, chân trước bước lên, nàng phát chân sau bất động.

      Cúi đầu, thấy bàn tay trắng nõn dính đầy bụi bặm nắm mắt cá chân của nàng, mực chặn bước tiến của nàng.

      Trong lòng Quý Du Nhiên trầm xuống: “Buông tay.”

      Phượng Dục Hiên lắc đầu.

      Quý Du Nhiên phẫn nộ rồi: “Phượng Dục Hiên, ngươi là nam nhân ngươi đứng lên cho ta! Vụng trộm ra tay với nữ nhân tính là có bản lĩnh gì?”

      muốn đứng lên. Nhưng mà... Chân té bị thương rồi.” Cười khổ với nàng, Thái tử giọng như thế.

      Quý Du Nhiên sững sờ, sau đó cười khẽ: “Đáng đời.”

      Thái tử gia cũng cười tự giễu: “Đúng vậy! Chỉ cần nàng bình yên vô , coi như hai chân đều gãy cũng cam tâm tình nguyện.”

      ... “Lời này của ngươi có ý gì?” Trong lòng hồi hộp, Quý Du Nhiên nhíu mày.

      Thái tử cúi mắt lắc đầu, nhưng càng , Quý Du Nhiên lại càng nhịn được mà nghĩ: Nàng nhớ, khi chạm đất, người này đột nhiên ôm lấy nàng, sau đó... Dường như rên tiếng? Chính là lúc đó sao?

      “Ngươi vì bảo vệ ta nên mới té gãy chân sao?”

      Thái tử cúi đầu giữ im lặng, trong lòng Quý Du Nhiên có tư vị gì. Thấy còn nắm mắt cá chân nàng, nàng khẽ cắn răng: “Ngươi buông tay.”

      Lần này, Thái tử ngoan ngoãn buông lỏng ra.

      Quý Du Nhiên lập tức nhìn chung quanh chút, tìm kiếm phía dưới, rất nhanh chóng tìm được khúc cây gỗ dài đưa cho : “Cầm cái này, tạm thời đảm nhiệm cây gậy !”

      “Cám ơn nàng.” Thái tử vội vàng cám ơn, nhưng đưa tay nhận, mà chớp mắt, đôi mắt trông mong nhìn nàng.

      Chắc hẳn chờ mong nàng chủ động nâng đỡ .

      Nếu phải bởi vì cứu nàng mạng, nàng muốn để ý đến người này!

      Mặc dù trong lòng cực kỳ chán ghét, nhưng Quý Du Nhiên vẫn kiềm chế nóng giận nâng đỡ lên, lại nhét cây gậy vào di3n~d@n`l3q21y'd0n trong tay : “Được rồi, chúng ta cứ từ biệt như vậy, đường ai nấy !”

      “Du Nhiên...” Nghe thấy lời ấy, mặt mũi Thái tử tràn đầy đau khổ.

      khổ sở theo đuổi nàng hồi lâu, thậm chí tiếc dùng thân thể của mình vì nàng chặn lại tai họa, kết quả nàng lại dùng cây gậy cộng thêm nâng đỡ đuổi ?

      Nhưng mà, Quý Du Nhiên giống như hề nghe thấy, tiêu sái xoay người rời .

      Chỉ có điều, đáy khe núi lại là chỗ lớn như vậy, hai bên đều là nham thạch dốc đứng. tảng đá trơn tuột, chỉ có trong kẽ đá mọc ra mấy cây non gầy yếu. Ngửa đầu nhìn lên, lần này nàng nhìn lên đến đỉnh rồi, đưa mắt nhìn, chỉ thấy bầu trời xanh thẳm, cùng với đám mây màu vàng kim nơi chân trời. Muốn theo con đường rơi xuống để leo lên là thể nào, Quý Du Nhiên lập tức đổi chủ ý khác, quyết định tìm dốc thoải, từ từ bò lên.

      Chỉ có điều, mình trong khe núi hồi lâu, chỉ thấy vách đá dựng đứng hai bên, vốn hề thấy bất kỳ dốc thoải nào. Mà đỉnh đầu, mặt trời tiếp giáp với đường chân trời rồi. nếu nhanh chóng tìm được nhà dân, két quả của nàng nhất định bị dã thú ra ngoài kiếm ăn buổi tối xé thành mảnh !

      Quý Du Nhiên khỏi thầm oán hận bản thân, tại sao năm nay lại muốn chạy đến nơi này nghỉ hè. Nghỉ hè cũng thôi , êm đẹp nàng chạy loạn gì đâu? Mỗi ngày lần lượt làm theo trình tự sống qua ngày phải tốt sao?

      Vòng tới vòng lui trong khe núi, từ đầu đến cuối tìm được chút đường nào ra ngoài, mọi cách rơi vào đường cùng, nàng ngẩng đầu lớn tiếng kêu cứu.

      Nhưng mà, thanh cao vang vang vọng trong trung, mang tới từng đợt tiếng vọng về.

      Từng tiếng vọng về trùng điệp đan vào chỗ, kinh động chim thú giữa rừng núi, tiếng vỗ cánh phành phạch dứt bên tai, càng tăng thêm vẻ tịch mịch lạnh lẽo của khe núi này.

      “Đừng kêu nữa. Nàng lớn tiếng như vậy, coi chừng dẫn mãnh thú tới. Neéu đến lúc đó người đến cứu nàng còn chưa tới, nàng mất mạng rồi.” Giọng chậm rãi lại vang lên lần nữa, Quý Du Nhiên kinh hãi quay đầu lại, “Ngươi theo dõi ta?”

      “Ta yên lòng về nàng.” Thái tử thấp giọng , đôi mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, “Hơn nữa, sắc trời tối, người giữa rừng núi quá an toàn. Ta cảm thấy, chúng ta vẫn cùng dieendaanleequuydonn tương đối bảo đảm hơn, tốt xấu gì hai người hỗ trợ có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

      “Ngươi muốn ta giúp đỡ ngươi ?” Quý Du Nhiên hừ lạnh.

      Thái tử cười cười: “Cũng có ý đó.”

      Quý Du Nhiên gì.

      Thái tử chậm rãi di chuyển đến trước mặt nàng, vẻ mặt trịnh trọng : “Du Nhiên, biết trong lòng nàng hận . Nhưng mà, bây giờ phải là lúc đùa giỡn nóng nảy. Việc cấp bách, chúng ta vẫn ngẫm lại hợp tác như thế nào, cùng ra khỏi chỗ này !”

      “Nơi này khắp nơi đều là vách núi vách đá, phía trước ngay cả bóng ma cũng có, ngươi để cho ta hợp tác với ngươi như thế nào?” Mệt mỏi nửa ngày rồi, cũng tức giận nửa ngày rồi, Quý Du Nhiên sắp mệt lả, bẻ gãy cành cây ném lung tung mặt đất.

      Thái tử kiên nhẫn trả lời: “Hàng năm đều đến Ly Sơn, coi như quen thuộc hoàn cảnh nơi này. Tuy chưa từng đến chỗ này, nhưng dọc theo con đường này, bảy rẽ tám ngoặt, luôn có thể tìm ra được đường trở về.”

      Như vậy phải ? Nghe như vậy, trong lòng Quý Du Nhiên lại thấp thoáng đốt lên vòng hy vọng.

      Nhưng mà... Nàng vẫn đề phòng nhìn như cũ: “Ngươi xác định?”

      Thái tử cười nhạt: “Cho dù ra được, ít nhất có thể cùng chết với nàng. đường đến hoàng tuyền hai người cũng đơn.”

      “Thôi, ngươi cứ tìm đường ! Ta muốn cùng lên đường hoàng tuyền với ngươi.” Quý Du Nhiên bĩu môi, câu thuận miệng làm đông cứng nụ cười mặt Thái tử.


      Chương 50: Tắm rửa dưới ánh trăng

      Editor: Puck -

      Bất lực thu lại khuôn mặt tươi cười, Thái tử đưa tay về phía nàng: “ theo ta !”

      cần, ngươi phía trước, ta theo là được.” Quý Du Nhiên bỏ mặc cũng bỏ mặc , lạnh giọng từ chối.

      Cứ luôn bị nàng đả kích, thể diện của Thái tử vô cùng nhịn được. Nhưng trong núi hoang đồng vắng, quay mắt về phía nữ nhân từng dụng tâm rất sâu với , bây giờ vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, lại hạ được quyết tâm. Nên yên lặng xoay đầu , vung gậy gộc lên phía trước. Vừa , vừa còn dùng tay tạo dấu hiệu giống nhau trong tảng đá vách đá dựng đứng trước mắt.

      thể thừa nhận, năng lực sinh tồn ngoài nơi hoang dã của nam nhân này mạnh hơn nàng nhiều. Im lặng theo sau lưng , mặc dù trong lòng Quý Du Nhiên còn quá cao hứng, nhưng hiểu được dưới tình cảnh này, người mà nàng có khả năng dựa vào cũng chỉ có mình .

      Dưới dẫn dắt của Thái tử, hai người ra khỏi khe núi hẹp, lên con đường đầy cỏ xanh cao đến gối. Càng về phía trước, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách – ràng dẫn nàng đến bờ sông!

      Còn chưa tới đợt lũ định kỳ, hơn phân nửa lòng sông đều lộ ra. bờ sông đá loạn rải đất, lại có bao nhiêu cỏ cây.

      Mặt trời chạm vào đường chân trời, chỉ có dư vàng óng ánh rơi vãi xuống, miễn cưỡng chiếu sáng đường die nda nle equ ydo nn bọn họ tới.

      lâu như vậy, hai người còn bao nhiêu sức lực.

      Nhìn thấy sông uốn lượn, hai bên vẫn nhìn thấy nhà dân, Thái tử đành quay đầu lại : “Trước dừng chân nghỉ chút ! Uống miếng nước rồi tiếp tục tìm đường.”

      Quý Du Nhiên im lặng lên tiếng, tìm chỗ nhàng ngồi xuống, rửa sạch đôi tay, lại vốc ngụm nước đưa lên khóe miệng uống. Uống xong ba ngụm, cảm giác tốt hơn nhiều, nàng lại nhìn về phía Thái tử, chỉ thấy để cây gậy sang bên cạnh, bản thân ngồi tảng đá bên dòng suối, vốc nước suối lên cẩn thận rửa mặt. Nam nhân này, bất cứ lúc nào cũng quý hình tượng như vậy. Quý Du Nhiên bĩu môi, suy nghĩ chút cuối cùng vẫn móc khăn ra ném tới.

      Thái tử ngẩn ra, trong mắt thoáng lên vẻ vui mừng: “Du Nhiên?”

      “Cho ngươi mượn, dùng xong nhớ trả lại cho ta.” Quý Du Nhiên lạnh lùng , Thái tử lại cười hết sức vui vẻ, vội vàng thận trọng cầm khăn lên lau mặt.

      Chờ lau xong rồi, Quý Du Nhiên lời giữ lời lập tức đòi đòi khăn lại. Thái tử chịu, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn sang, lời vừa đến khóe miệng lại nuốt xuống.

      Nghỉ ngơi chút, cảm giác sức lực khôi phục phần, Quý Du Nhiên nhìn vòng quanh bốn phía vòng: Hoàn cảnh nơi này tốt hơn vừa rồi nhiều. Nhưng mà, vẫn là trong hoang dã! Trời sắp tối, còn nhìn thấy bóng người, nên làm thế nào cho phải?

      “Xem ra, tối nay chúng ta phải ngủ lại ngoài hoang dã rồi.” Thái tử ngược lại tỏ vẻ hết sức lạnh nhạt, chống cây gậy lại từ từ đứng lên.

      Quý Du Nhiên lườm , lững thững về phía trước. được khoảng chừng mười bước, hai mắt của nàng đột nhiên bừng sáng – “Mau nhìn mau nhìn! Căn
      [​IMG]

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 51: Thái tử cưỡng ép ôm

      Editor: Puck -


      Dưới ánh trăng mông lung, Thái tử chống gậy, ánh mắt ngơ ngác đứng cách đó xa. Nhìn chằm chằm vào vai đọng nước của nàng hồi lâu, mới sững sờ : “ thấy nàng ra ngoài hơi lâu, cho rằng nàng xảy ra chuyện, vì
      [​IMG]

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 52.1: Thoát hiểm khỏi miệng hùm

      Editor: Puck

      Bị người chọc vào nỗi đau trong lòng, mặc dù tức giận vô tận mãnh liệt mà đến, Quý Du Nhiên vung tay tát cái.

      Bốp tiếng vang lên, quanh quẩn trong khe núi yên tĩnh, có vẻ trong trẻo khác biệt.

      “Vậy như thế nào?” khỏi cười lạnh, Quý Du Nhiên lớn tiếng , “Ta tình nguyện theo chàng ấy làm quả phụ, cũng tốt hơn ở bên cạnh kẻ hám lợi, vĩnh viễn dứt được sữa như ngươi!”

      Sắc mặt Thái tử cứng đờ, ngay sau đó ngược lại dịu dàng chút. Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, làm như tận tình khuyên bảo: “Du Nhiên, nàng cần gì phải nghĩ đằng làm nẻo như vậy? Trong lòng nàng nên hiểu được, tâm trí của nhị Hoàng huynh vĩnh viễn dừng lại ở lúc tám chín tuổi, suy nghĩ trong lòng vĩnh viễn là ha ha vui đùa chút, tình nam nữ vốn vô dụng với . Theo nam nhân như vậy, nàng cam tâm tình nguyện sao? Nàng cam tâm lãng phí cả đời nàng người sao?”

      Nếu như là kiếp trước, nàng vui, cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà, đổi lại đời này –

      “Ta thích! Ta cam tâm! Có thể chứ?”

      Thái tử tất nhiên tin, “Du Nhiên, nàng đừng đằng nghĩ nẻo được ? Nàng như vậy khiến lòng ta đau...”

      “Phụt!” Dứt khoát phỉ nhổ ngụm, Quý Du Nhiên lạnh lùng quát, “Phượng Dục Hiên, ngươi tạm thời tự cho là đúng! Chẳng lẽ đời này ta chỉ có thể theo lạo người như ngươi nam nhân có trách nhiệm mới có thể hanh phúc? cho ngươi biết, cuộc sống của ta, đời này kiếp này liên quan gì đến ngươi!”

      “Làm sao có thể liên quan? Du Nhiên, ta thích nàng, ta nàng, lòng ta thương nàng! Nàng ngày thường di1enda4nle3qu21ydo0n đẹp như vậy, nàng lại vừa tốt như vậy, ta sao nhẫn tâm để cho nàng đời ở thế vườn nhà trống, cả đời với kẻ ngu có trình độ như vậy?”

      “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Cảm giác được tay của nhàng tô vẽ lại đường cong khuôn mặt của nàng, cũng nhìn theo từ cằm dọc xuống phía dưới, Quý Du Nhiên vội vàng phát đẩy ra, “Nhớ năm đó, ta biết được các nàng định để cho Hoàng thượng sửa lại Thánh chỉ, nghĩ đủ mọi cách thông báo cho ngươi, nhưng ngươi như thế nào? ‘Mẫu hậu ngài làm bất kỳ điều gì đều vì tốt cho , thể làm trái ý ngài’! Sau đó, hạ Thánh chỉ rồi, ta bị chỉ hôn cho chàng ngốc kia, ta lại tìm ngươi, ngươi lại như thế nào? ‘Đây là ý của mẫu hậu các nàng, cũng có cách nào’. Bây giờ, sao ngươi tiếp tục tuân theo ý tứ của mẫu hậu ngươi ân ân ái ái với Thái tử phi của ngươi , ngươi chạy đến chỗ ta dây dưa cái gì? Nàng ta thích thấy ta và ngươi tốt đẹp!”

      Bị nàng gào đến run lên cái, Thái tử vẫn đắm đuối đưa tình nhìn nàng: “Du Nhiên, xin lỗi, là sai rồi. cho rằng muội muội của nàng khác nàng nhiều lắm, nhưng ai biết... Haizzz! Quả nhiên nàng là độc nhất vô nhị đời này, ai cũng thể thay thế được nàng.”

      Được nghe lời ấy, Quý Du Nhiên nổi giận.

      Vẫn còn chưa kịp phát tác, Thái tử lại thâm tình chân thành tiếp: “Khoảng thời gian này, vẫn luôn chưa từ bỏ ý định chú ý tất cả của nàng, biết cuộc sống của nàng dễ chịu trong lòng cũng hết sức mâu thuẫn. Nhưng mà Du Nhiên, co bỏ được nàng, muốn thương nàng che chở nàng, muốn cho nàng đóa hoa tươi này nở rộ đẹp càng đẹp hơn, mà phải héo rũ điêu linh trong tay thằng ngốc kia...” Vừa , tay của lại dời xuống dưới chút, vỗ về chơi đùa da thịt trước ngực nàng.

      ‘Cút!”

      Tuy thế, nghe lời ra vẻ thâm tình của , trong dạ dày Quý Du Nhiên dời sông lấp biển, chán ghét vô tận như dời núi lấp biển mà đến. Chịu hết nổi gào to tiếng, bốp nàng cho cái tát nặng nề: “Phượng Dục Hiên, ngươi quá vô
      [​IMG]

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 52.2: Thoát hiểm khỏi miệng hùm

      Editor: Puck

      Đúng, Thái tử điên rồi. Cặp mắt đỏ bừng như lửa đốt, để ý tới đầu lưỡi bị thương chảy máu tươi vô tận, dùng sức đè Quý Du Nhiên đất, đôi tay hung ác xé rách quần áo vốn nhiều lắm ở người nàng. Vốn để ý đến trình tự quy tắc, trong lòng chỉ kêu to: Nhanh! Nhanh! phải chiếm được nàng, lập tức! Ngay lập tức!

      Quý Du Nhiên cũng bị dọa sợ. Mặc dù nhìn thấy được, nhưng từng mảng lớn mảng lớn lạnh lẽo lưng cũng khiến cho nàng hiểu: Nam nhân này bất cứ giá nào! quan tâm đến ý nguyện của nàng mà cưỡng chiếm nàng!

      “Phượng Dục Hiên, ngươi buông tay! Buông tay!” Trong lòng thoáng chốc bị tuyệt vọng lấp đầy, nàng giùng giằng kêu to. Nhưng trong mắt Thái tử chỉ có người của nàng, người của nàng, tất cả những thứ khác đều cách rất xa. Mắt thấy giãy giụa hiệu quả, Quý Du Nhiên vô lực nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt từ góc đổ xuống.

      “Chàng ngốc, chàng ngốc...” thanh nghẹn ngào, nước mắt ào ạt rơi xuống ngừng, nàng tuyệt vọng trong chốn u minh, “Chàng ở đâu? Chàng mau tới cứu ta! Mau tới !”

      Thời khắc nguy cấp, trong đầu của nàng chỉ có hữu của người ấy. Cũng tận đến giờ phút này, nàng mới biết được phân lượng của người kia ở trong lòng mình nặng đến như vậy rồi, dựa vào duy nhất ở tại của nàng cũng chỉ có người ấy!

      Nhưng mà, khổ sở kêu to vang vọng d1en d4nl 3q21y d0n trong trời đêm, nước suối róc rách, ánh trăng mông lung, trừ những thứ đó ra, tĩnh mịch tiếng động. Bên cạnh chỉ có tiếng Thái tử xé rách quần áo của nàng vang dội, khiến cho thân thể lẫn đáy lòng nàng càng lúc càng lạnh.

      Chẳng lẽ chỉ có thể như vậy sao? Bị tên nam nhân bằng cầm thú này giày xéo?

      Trong lòng chỉ cần nghĩ như vậy, Quý Du Nhiên lại dùng lực cắn răng: ! Thay vì như thế, nàng tình nguyện tìm cái chết!

      Ngay lập tức hạ quyết tâm, nàng nhắm mắt lại, mở lớn hai hàm răng đến độ cong lớn nhất –

      “Gâu gâu! Gâu gâu!”

      Ngay lúc này, đột nhiên, tiếng chó sủa vang từ xa đến gần, cũng lấy tốc độ cực nhanh đến gần phía bên này.

      “Tiểu Hắc!” thanh quen thuộc thoáng chốc làm ấm áp đáy lòng lạnh lẽo của nàng, Quý Du Nhiên đột nhiên mở mắt, quả nhiên trông thấy bóng dáng màu đen to lớn xuyên qua giữa rừng núi, thoáng cái đến phía trước bọn họ.

      “Gâu gâu! Gâu gâu!” Nhanh chóng tới bên cạnh bọn họ, con chó bự hạ thấp nửa người phía xuống, nhe răng trợn mắt xông về phía Thái tử đè lên người nàng phát ra thanh grừ grừ rít gào.

      Động tác xé rách của Thái tử cuối cùng dừng lại. Ngắm nhìn bốn phía, cười lạnh: “Chỉ con chó này? Cút!” chút nghĩ ngợi văng cước đá ra.

      Nhưng mà, nghĩ tới, chân của vừa mới đưa ra, con chó bự há miệng ra tiện đà đớp lại, hàm răng sắc nhọn cắn nát quần áo của , cắn vào trong thịt , cũng hung ác kéo miếng thịt xuống.

      “A!”

      Tiếng hét thê thảm càng thê thảm hơn vang dội trong núi hoang, Thái tử cuối cùng ngã xuống. “Chó hoang, mày... Mày...”

      Uỳnh!

      Lời còn chưa dứt, đột nhiên nhắm hai mắt lại, ngã uỳnh xuống. loạt bọt nước văng lên, dính hết lên người Quý Du Nhiên.

      bản thân thể tin được những gì mắt thấy. Chậm rãi quay đầu lại, nìn thấy Thái tử quả té ngã ở trong chỗ nước trong hề nhúc nhích, nàng còn cẩn thận dinendian.lơqid]on qua nhấc đầu , thấy hai mắt nhắm nghiền, hô hấp hơi dồn dập, nhưng thân thể lại để mặc cho nàng loay hoay, cũng biết hôn mê.

      Phù!

      Vội vàng thở ra hơi, thân thể Quý Du Nhiên lại mềm nhũn, vô lực ngã sấp xuống, hai giọt nước mắt lại lần nữa hòa làm thể với nước suối.

      Cũng may, may mắn!

      “Gâu gâu.” Tiếng chó sủa thoáng chốc thấp nhiều, đầu lưỡi nóng ẩm của con chó liếm liếm cánh tay nàng, rót cho nàng chút sức nóng.

      “Tiểu Hắc!” Vội vàng ôm đầu xù lông của

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :