1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc - Huyền Nhai Nhất Hồ Trà (21/90c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 25: chút nghi vấn

      Editor: Puck


      “Hu hu hu, đau quá. Hu hu hu, rất đau đớn. Hu hu hu, ái phi, bổn Vương đau quá!”

      Mấy ngày gần đây, dưới Dật Vương phủ lúc nào lẩn quẩn tiếng kêu gào thảm thiết dáng vẻ đáng thương của Phượng Dục Minh. Từ áy náy ban đầu, đến quan tâm sau đó, rồi sau lại chết lặng, cứ thế đến giờ là thờ ơ để ý, Quý Du Nhiên cảm thấy nàng sắp thành tiên rồi.

      “Tới rồi tới rồi, thuốc đến rồi!” Khó khăn lắm mới tránh được lúc, ngờ lại nghe thấy tiếng kêu gọi tê tâm liệt phế của , Quý Du Nhiên đành phải vội vàng bưng chén thuốc quay lại.

      “A a a, bổn Vương uống, đắng!” Vừa thấy chén sứ mạ vàng, Phượng Dục Minh ngừng kêu khóc, hai mắt khép chặt lại, vội vàng kéo chăn qua che đầu.

      Ngươi cho rằng trốn phải uống? Quý Du Nhiên cười lạnh, cầm chén thuốc để sang bên cạnh, rồi nhàng kéo kéo chăn: “Vương gia, đừng đùa giỡn nữa, ngoan nào, uống thuốc thôi. Uống thuốc, thương thế của chàng mới có thể nhanh lành!”

      cần muốn, bổn Vương uống thuốc cũng được, nàng xoa nhiều thêm cho bổn Vương chút là được!” Đôi tay nắm chặt chăn, giọng buồn buồn của Phượng Dục Minh thông qua chăn phát ra.

      “Thái y , trong uống ngoài thoa, hai bút phải cùng vẽ mới có thể làm chơi mà ăn . Chỉ dựa vào thoa thuốc nhiều vất vả?” Hơn nữa, mỗi lần khi thoa thuốc cho , đều liều mạng chống lại có được hay ?

      Phượng Dục Minh , hai tay chỉ nắm chặt chăn buông ra. Quý Du Nhiên lại dỗ hồi lâu, dưới tình huống nhận được chút hồi nào chỉ có thể cắn răng, gọi đám người Bình công công, mọi người cùng nhau liều mạng cướp chăn của . dễ dàng, đa số thắng thiểu số, bọn họ thuận lợi đoạt lấy chăn, sau đó tất cả cũng thoải mái trình diễn -

      “Oa!”

      tiếng khóc vang xẹt qua chân trời, kinh hãi tim bọn họ ra sức đập mấy cái, Phượng Dục Minh lần nữa há mồm khóc lớn lên. Vừa khóc, vừa khàn cả giọng gào lên: “Ái phi nàng hư! Bình công công Lý ma ma mấy người cũng hư giống vậy! Bổn Vương chán nhìn mấy người, ghê tởm mấy người!”

      Nếu mới bắt đầu nhìn thấy nước mắt của , nàng còn có thể có chút cảm giác đau lòng, bây giờ nàng chỉ còn lại buồn cười. Mắt lạnh nhìn vừa gào vừa khóc, hai chân đá đạp lung tung hồi lâu, Quý Du Nhiên ngăn đám người Bình công công định tiến lên làm dịu, trong lòng lẩm nhẩm ba hai , sau đó -

      “A!”

      Quả nhiên, đến chỗ hưng phấn bừng bừng, kẻ ngốc này lại lật người, cái mông nở hoa đụng vào ván giường, đau nhức liên miên từng cơn dứt đánh tới, cả kinh thét lên tiếng, vội vàng lật người lại nắm sấp xuống.

      Đáng đời. Trong lòng hả hê thầm câu, Quý Du Nhiên ngồi xuống mép giường, móc khăn lau mồ hôi hột di3nd4nl3q21yd0n gáy cho : “Bây giờ còn dám lộn xộn ?”

      Phượng Dục Minh hít hít mũi, ngước mắt u oán nhìn nàng: “Ái phi, bổn Vương đau quá, hu hu hu...”

      “Chàng cứ ngoan ngoãn uống thuốc, cái mông của chàng vẫn tốt, đến lúc đó có chàng đau đấy!” Làm như thấy dáng vẻ đáng thương như chó , Quý Du Nhiên bưng chén thuốc lên, “Uống thuốc.”

      Mùi thuốc bắc đắng ngắt kích thích dạ dày co rút nhanh chóng, Phượng Dục Minh lại muốn quay đầu ra.

      Quý Du Nhiên cũng miễn cưỡng: “ muốn uống? Vậy thôi, ta có để mứt củ sen vừa làm xong trong hộp thức ăn! Xem ra Vương gia ngài định ăn.” Dứt lời, đứng dậy định .

      “Bổn Vương uống!” Nghe có đồ ăn ngon, Phượng Dục Minh lập tức phấn khởi, vội vàng đưa tay kéo nàng lại. “Ái phi, bổn Vương uống là được.”

      Như vậy còn kém nhiều lắm. Quý Du Nhiên đưa chén qua, Phượng Dục Minh nhận, nhưng đặt lên khóe miệng, mà đưa tới trước mặt nàng: “Nàng nếm thử trước cho bổn Vương ngụm!”

      Quý Du Nhiên liếc mắt xem thường. Lại nữa. “Vương gia...”

      “Bổn Vương sợ đắng chứ sao! Nàng nếm thử ngụm trước cho bổn Vương!”

      Được rồi được rồi! Nàng cũng sớm biết mình chạy khỏi cửa ải này.

      Quý Du Nhiên hít sâu hơi, nhắm mắt lại nhấp ngụm , mùi vị đắng ngắt của hoàng liên lập tức die.enda/nleq.uydo.nn lan ra khắp khoang miệng, đánh thẳng vào tất cả giác quan của nàng, ngũ quan của nàng cũng nhịn được mà nhíu lại chặt.

      “Ha ha, xem nàng về sau còn gạt bổn Vương đắng nữa !” Thấy nàng như vậy, Phượng Dục Minh cũng nhịn hả hê cười to vài tiếng, sau đó ngửa cổ lên, ực ực rót thẳng chén thuốc xuống bụng. Tiếp theo – “Mứt hoa quả! Mứt hoa quả! Củ sen củ sen!” Ném chén thuốc sang bên cạnh, giống như con cá thiếu nước lớn tiếng gọi suối nước ngọt.

      Lục Ý vội vàng dâng đĩa chất đầy mứt củ sen lên bàn , Quý Du Nhiên gắp miếng nhét vào trong miệng , tiếng kêu của mới coi như dừng lại.

      Lập tức giải quyết hơn phân nửa đồ ngọt, trận tai vạ này cuối cùng cũng qua, Phượng Dục Minh lần nữa mặt mày hớn hở: “Ái phi, tài nấu nướng của nàng càng ngày càng tốt rồi!”

      Quả nhiên, chỉ cần tâm tình lão nhân gia này khá hơn chút, cái gì cũng đều tốt. Quý Du Nhiên thở dài hơi, quay đầu ý bảo bọn Bình công công có thể yên tâm rời , mình khẽ lắc đầu: “Vương gia.”

      “Ái phi, sao vậy?” Tự động nhận lấy cái đĩa, vẫn quên chủ động đút cho nàng miếng, Phượng Dục Minh vui sướng tự cấp tự túc.

      Quý Du Nhiên hơi mím môi, vẫn quyết định hỏi vấn đề quấy nhiễu mình chừng mấy ngày ra. “Ngày đó ở Hoàng cung, vì sao chàng lại nhận trừng phạt của phụ hoàng dành cho ta về mình? ràng die enda anle equu ydonn mười hèo ta có thể chịu được. Huống chi, hai mươi hèo người chàng, hậu quả còn nghiêm trọng hơn mười hèo đánh xuống chỉ hai lần!”

      “Bổn Vương chính là nỡ chứ sao!” Phượng Dục Minh , trong miệng vẫn còn nhai.

      Trong lòng Quý Du Nhiên ấm áp.

      “Hơn nữa, chẳng biết vì sao, lúc ấy bổn Vương lại nghĩ đến mẫu phi. Còn nhớ trước lúc lâm chung, mẫu phi từng liên tục dặn dò bổn Vương, về sau nếu gặp được nương mình thích, nhớ phải bảo vệ kỹ cho nàng ấy, ngàn vạn lần được để cho nàng ấy bị thương, để cho nàng ấy giống như mẫu phi...”

      Giống như mẫu phi? Trần phi sao? Quý Du Nhiên khẽ nhíu mày: “Mẫu phi người thế nào?”

      Lời đồn phố Hoàng thượng hết sức sủng ái Trần phi, từng để ý đến đại thần phản đối, kiên trì giữ mẫu phi chỉ là cung nữ nho bên người, cũng từng bước đề bạt làm phi. Hơn mười năm trước, lúc mẫu phi bệnh triền miên nằm giường, Hoàng thượng vẫn trông chừng bên giường người, cuối cùng người rời nhân thế khi nằm trong ngực Hoàng đế. Đối với nữ nhân hậu cung mà , đây là thiên đại ân sủng rồi, người còn có gì hài lòng?

      biết.” Phượng Dục Minh thành thực lắc đầu, “Mẫu phi qua đời lâu, trí nhớ về người của bổn Vương mơ hồ, chỉ nhớ mang máng người rất thích khóc, còn thích ngồi khóc trước giường bổn Vương. Khi còn bé bổn Vương từng bảo đảm với người, chờ sau này trưởng thành, bổn Vương nhất định bảo vệ người tốt, để cho bất kỳ kẻ nào làm người khóc! Nhưng mà”, giọng điệu hạ thấp xuống, bên trong chứa phiền muộn, “ đợi bổn Vương lớn lên, người qua đời. Cho đến lúc chết vẫn khóc.”

      Cho nên , lòng dạ bảo vệ nàng như vậy, ra cũng chứa chút tâm như vậy ! Đáy lòng vừa vui vẻ vừa nghi ngờ, Quý Du Nhiên nhận lấy đĩa : “Vương gia, nếu chàng cho ta chút chuyện của mẫu phi ! Ta còn chưa từng thấy người, cũng nghe gì về người!”

      “Được!” Phượng Dục Minh gật đầu. Mặc dù trí nhớ về mẫu thân mơ hồ, nhưng chỉ cần trong đầu lên chút gì, khóe miệng của tự giác mà nhếch lên, cả người cũng như ánh mặt trời.

      Nhưng mà, còn chưa kịp mở miệng, Bình công công chạy đến quấy rầy: “Vương phi, bên ngoài có khách cầu kiến.”
      Abby, ThiênMinhthuyt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 26: Thất Vương thăm bệnh

      Editor: Puck


      Vào lúc này, có thể mang theo áp lực chủ động đến cửa nhà bọn họ, vậy cũng được xưng tụng là dũng sĩ rồi.

      Dật Vương bị thương là chuyện lớn, dưới Kinh thành, gần như tất cả quan lại quyền quý đều chuẩn bị phần hậu lễ sai người đưa tới. Nhưng mà, cứ như vậy cũng tính xong chuyện, dù sao chủ nhà vạn lần dám tới lộ diện, e sợ bị nhóm người Hoàng hậu nương nương biết lại làm khó dễ.

      Vì vậy, khi nhìn thấy thiếu niên chống gậy khập khiễng về phía nàng Quý Du Nhiên phát mình bị chấn động rồi.

      “Nhị Hoàng huynh, nhị Hoàng tẩu.” vào cửa, Thất Hoàng tử vẫy lui gì đó, chủ động hành lễ với hai người, thái độ hết sức kính cẩn thành kính.

      “Thất Hoàng đệ, sao ngươi lại tới đây?’ Đối mặt với tiểu thúc gầy yếu, kinh ngạc trong lòng Quý Du Nhiên khó nên lời. Trong khoảng thời gian này, nàng nghĩ tới rất nhiều người, nhưng thế nào cũng nghĩ tới, người đầu tiên chủ động tới cửa thăm hỏi lại là hài tử vẫn sợ hãi rụt rè này!

      “Thần đệ hại nhị Hoàng huynh bị thương, cũng làm hại nhị Hoàng tẩu bị trách phạt, sao có thể tự thân tới cửa xin lỗi?” Thất Hoàng tử lộ vẻ áy náy, lần nữa khom mình sâu với hai người, “Nhị Hoàng huynh, nhị Hoàng tẩu, xin lỗi, là đệ hại hai người!”

      “Thất Hoàng đệ, đệ gì vậy?” Nhìn dáng vẻ tự trách của , trong lòng Quý Du Nhiên lại áy náy. Phải biết, chuyện của chỉ là mồi dẫn hỏa mà thôi.

      Vốn đời trước nàng nhận đủ tính khí bẩn thỉu của Bình Cố, thêm với đoạn thời gian trước lại bị Hoàng hậu nương nương ngoài sáng trong tối áp bức, trong lòng sớm nén nỗi bực tức muốn tìm chỗ phát tiết. Ngày đó vừa thấy nha đầu kia diễu võ dương oai địa bàn của nàng, lúc ấy suy nghĩ gì nhiều, chính là có ý niệm phải dạy dỗ cho nàng ta trận! nghĩ đến, náo loạn trận, nàng sao, nhưng liên lụy Phượng Dục Minh bị đánh thành như vậy, hôm nay hài tử này còn chủ động đến cửa xin lỗi.

      Thấy nàng về phía , Thất Hoàng tử giật nảy mình, vội vàng lui về phía sau hai bước: “Nhị Hoàng tẩu, xin lỗi, ngày đó đệ đúng. Nếu như phải bởi vì đệ, tẩu và nhị Hoàng huynh cũng biến thành như bây giờ. Đệ lòng xin lỗi hai người!”

      “Đứa bé này!” Mắt thấy dáng vẻ bị kinh hãi như chim của , Quý Du Nhiên vừa buồn cười vừa bất lực, vội vàng dieendaanleequuydonn kéo đến trước mặt Phượng Dục Minh, “Sao đệ khách khí như vậy? Ta trách đệ, nhị Hoàng huynh của đệ cũng trách đệ. Muốn đánh Bình Cố, muốn đạo lý với phụ hoàng để bảo vệ quyền lợi của mình là lựa chọn của chúng ta, có liên quan gì đến đệ? Vương gia, chàng đúng ?”

      “Ừm!” Phượng Dục Minh dùng sức gật đầu.

      Thất Hoàng tử lập tức thở phào hơi, vẻ khẩn trương mặt giảm xuống. “Nhưng mà, cho dù như thế nào, chuyện này cũng bởi vì đệ mà ra, là lỗi của đệ. Tuy vậy, việc đến nước này, đệ cũng biết nên làm như thế nào để bồi thường hai người. Chỉ có điều, đệ nhớ kỹ ân tình của hai người rồi, về sau, nếu có cơ hội, đệ nhất định báo đáp hai người!”

      “Đệ cần bận tâm tới chuyện này!” Quý Du Nhiên sắp bị thành khẩn của làm cho ngượng ngùng, vội vàng đè ngồi xuống ghé, “Được rồi, đệ ngồi xuống uống ly trà trước! Chúng ta là người trong nhà, đệ thận trọng như vậy làm gì?”

      chính là câu nệ quen! Từ đến lớn, trừ khi ở bên cạnh mẫu phi có thể thoáng thả lỏng chút, với những ánh mắt là lạ của người khác nhìn , tập thành thói quen rồi. Huống chi, hôm nay tới cửa chịu lỗi, làm tốt chuẩn bị nhận lấy mắt lạnh của bọn họ hoắc mắng to, nghĩ đến, bọn họ làm gì, lại còn nhiệt tình tiếp đãi như vậy...

      Trong lòng Thất Hoàng tử rất cảm động, muôn vàn cảm xúc, nhưng chữ cũng được ra miệng.

      Nhìn mặc dù ngồi xuống, nhưng vẫn cố gắng bày ra tư thế nghiêm chỉnh, chân bị thương cũng cố gắng di1enda4nle3qu21ydo0n chuyển ra phía sau, Quý Du Nhiên biết ra vẫn hết sức tự ti, sợ bị người khác nhìn ra chỗ yếu. Nên tỏ vẻ tươi cười, lấy cái đĩa trong hộp đựng thức ăn đặt vào trong tay : “Thất Hoàng tử, đừng ngồi , nếm thử chút quế hoa cao mới ra lò , đây chính là thứ Vương gia nhà ta thích nhất!”

      “Ái phi!” Nhưng ngay lúc đó, người bệnh giường vui, “Nàng cho đệ ấy ăn, bổn Vương làm thế nào?”

      “Đúng, nhị Hoàng tẩu, tẩu đưa bánh ngọt cho nhị Hoàng huynh ăn ! Đệ có ăn hay quan trọng.” Thất Hoàng tử lập tức khẩn trương, ý vị đẩy cái đĩa.

      Quý Du Nhiên rất bất lực, đứa này khỏi quá nhạy cảm? Lại đè xuống: “Đệ ăn của đệ, có phần của !” Rồi trừng Phượng Dục Minh, “Đừng la to, nếu về sau ta cho chàng đói bụng vài ngày!”

      Phượng Dục Minh nghe mà sững sờ, vội vàng nặn ra mặt lấy lòng cười: “Ái phi, ái phi tốt, đừng như vậy mà! Bổn Vương sai rồi, sai rồi. Thất Hoàng tử đệ ăn ăn , ăn hết mình, chỗ này của ta còn nhiều, rất nhiều đó!”

      Đây mới giống như lời ca ca nên nó. Quý Du Nhiên bĩu môi, lại ra lệnh cho Lục Ý bưng hai khay bánh ngọt đưa đến trước mặt , “Ăn !”

      “Đút cho ta!” Phượng Dục Minh duỗi cổ, chuyện đương nhiên.

      Quý Du Nhiên trừng , “Chàng có hai tay.”

      Miệng Phượng Dục Minh vểnh lên, “Nhưng bổn Vương mệt quá.”

      “Chàng nằm cả ngày lẫn đêm, mệt mỏi ở đâu?”

      “Chính là mệt mỏi chứ sao!” Phượng Dục Minh , trơ mắt nhìn nàng, “Ái phi, nàng đút cho bổn Vương ăn, bổn Vương ăn!”

      ăn ăn! Dù sao đói phải nàng! Quý Du Nhiên hừ lạnh cái, ngay cả nhìn cũng lười nhìn .

      “Cái đó, nhị Hoàng tẩu.” Bên kia, nhìn thấy hai người náo loạn kịch , móng vuốt của thất Hoàng tử vừa thò die nda nle equ ydo nn về phía bánh ngọt chậm rãi thu lại, “Nếu nhị Hoàng huynh nhúc nhích được, tẩu đút cho huynh ấy ! Đệ đảm bảo ra ngoài cho bất kỳ kẻ nào, !” Vừa chuyện, cặp mắt đen trắng ràng nhìn bọn họ, bên trong lóe ra ánh sáng vô cùng chân thành. Nếu loại trừ điểm này, nụ cười tốt hơn, Quý Du Nhiên nghĩ thầm.

      “Ái phi, ái phi...” Bên này, nghe thấy đệ đệ mình cũng như vậy, Phượng Dục Minh càng thêm dũng cảm, kéo tay nàng lắc lắc, tròng mắt thêm nhấp nháy, tràn đày chờ mong nhìn nàng.

      Mà bên kia, thất Hoàng tử cũng thỉnh thoảng nhìn họ cái, khóe miệng dần cong lên đường cong.

      Thôi!

      Dù sao người này như vậy, mất mặt mất mặt ! Quý Du Nhiên cắn răng, gắp miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng : “Ăn !”

      Lúc này Phượng Dục Minh tươi cười rạng rỡ, ực miếng nuốt vào, “Ừ, ăn ngon, thất Hoàng đệ cũng ăn !”

      “Được!” Thất Hoàng tử xấu hổ đồng ý, cũng khẽ cắn miếng, “Ừ, ăn rất ngon! Tay nghề hề kém ngự trù trong Hoàng cung chút nào!”

      “Đó là đương nhiên, đây do ái phi tự mình làm!” Phượng Dục Minh dương dương đắc ý .

      sao?” Thất Hoàng tử sững sờ, chuyển sang nhìn Quý Du Nhiên, Phượng Dục Minh rất kiêu ngạo gật đầu, “Đúng vậy!” Lập tức lại nhìn chằm chằm, “Chỉ có điều, ái phi làm cho ta, đệ nếm thử chút là được, được ăn nhiều!”

      “Vương gia!” Quý Du Nhiên nghe được mặt đỏ rần. Sao lại hẹp hòi như vậy!

      Thất Hoàng tử cũng đỏ mặt theo, vội vàng cúi đầu: “Đệ biết , đệ nếm thử chút mùi vị, tuyệt đối ăn nhiều, huynh yên tâm !”
      Abby, ThiênMinhthuyt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 27: Ăn miếng trả miếng

      Editor: Puck


      Thất Hoàng tử là đứa bé ngoan, ăn xong bánh ngọt lập tức ngoan ngoãn cáo từ. Mặc dù lúc rời bả vai còn run run giống như cười trộm.

      Phượng Dục Minh hào phóng hơn thất Hoàng tử nhiều, cười chút kiêng nể gì! Nếu phải mông còn vết thương, Quý Du Nhiên chắc chắn sớm ôm đầu gối lăn qua lăn lại giường rồi!

      hiểu nổi sao người này lại đột nhiên trở nên sáng sủa như vậy, Quý Du Nhiên hỏi thẳng: “Vương gia, chuyện gì vui vẻ như vậy? cho cận thân biết để cùng vui vẻ?”

      ra cũng có gì!” Mắt cũng sắp híp lại rồi, Phượng Dục Minh vẫn tỏ vẻ như có chuyện gì xảy ra : “Tụi Hoàng đệ Hoàng muội đều có mẫu phi, mỗi lần ở chung chỗ mỗi người đều thân mật thắm thiết với mẫu phi mình ngay trước mặt bổn Vương, chỉ để lại mình bổn Vương đơn, trong lòng khó chịu có chỗ nào để ra. Nhưng mà bây giờ, bổn Vương có ái phi là nàng! Mới vừa rồi cố tình kích thích thất Hoàng đệ, cảm giác kia quả rất tốt! Bổn Vương cảm thấy rất vui vẻ vui vẻ!” Sau đó cười đắc ý, hả hê cười, miệng cũng sắp toét tới mang tai.

      ra là vì vậy?

      Quý Du Nhiên buồn cười, nhưng hốc mắt lại hơi ê ẩm, nên qua sờ đầu : “Chàng yên tâm, về sau có ta giúp chàng, là người đơn nữa.”

      “Ừm!” Phượng Dục Minh dùng sức gật đầu, nắm tay nàng cười đến tim phổi với nàng.

      Sau đó, gần như mỗi ngày thất Hoàng tử đều qua thăm Phượng Dục Minh, kêu ngồi vào chỗ, kêu ăn cái gì cũng ăn chút xíu, được voi đòi tiên.

      Ở trước mặt đệ đệ, Phượng Dục Minh cũng đặc biệt tỏ vẻ ca ca, kéo Quý Du Nhiên thân mật là nhất định có, ngay cả lúc thuốc đắng ngắt đưa đến trước mặt, cũng làm bộ như hề đắng chút nào, uống hơi cạn sạch, còn nặn ra cái mặt cười còn khó coi hơn khóc.

      Thất Hoàng tử cũng tỏ vẻ chân thành khen dũng cảm, nhưng nụ cười nơi đáy mắt chưa hề đứt đoạn.

      giúp đỡ của , vết thương người Phượng Dục Minh ràng có chuyển biến tốt, gần như quá nửa tháng, là có thể xuống đất lại.

      Sau đó, trừ Thái hậu nương nương và thất Hoàng tử, người thứ ba đưa cành ô liu ra về phía bọn họ.

      ra, mùng ba tháng sau là sinh nhật di@en*dyan(lee^qu.donnn) hai mươi tuổi của Ninh Vương phi, nàng tính toán định mở tiệc trong Vương phủ, nên đặc biệt đưa thiếp mời đến mời Quý Du Nhiên đến.

      Đời trước nàng tham gia tiệc đó, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, cho nên Quý Du Nhiên đồng ý chút do dự.

      Tự mình tỉ mỉ làm phần lễ trọng cho Ninh Vương phi, ở ngày sinh nhật đó, nàng dắt Phượng Dục Minh, hai phu thê thoải mái xuất ở cửa chính phủ Ninh Vương.

      Trong Vương phủ tới ít khách, phần lớn là quý phu nhân trong vòng thượng lưu ở Kinh thành, nhìn thấy Quý Du Nhiên, sắc mặt phần lớn các nàng đẹp mắt.

      Cũng đúng, dù sao trong đám người ở đây Trương thị đứng! Khi nàng có ở đây, biết nữ nhân này truyền bao nhiêu tích ác liệt của nàng cho những người này rồi.

      Làm như thấy ánh mắt của các nàng đó, Quý Du Nhiên thản nhiên tiếp nhận quỳ lạy của họ, sau đó thản nhiên ngồi vị trí của mình.

      Về phần Phượng Dục Minh, đương nhiên đứng ngồi yên, đầu tiên chỗ Ninh Vương gia tìm đồ chơi.

      Để từng quý phu nhân tự giới thiệu qua, Ninh Vương phi cười làm lành : “Nhị đệ muội, muội ngồi trong này lúc, trước mặt còn có khách, ta phải mời đến.”

      “Được.” Quý Du Nhiên gật đầu, phối hợp bưng ly lên uống nước.

      Mà chờ Ninh Vương phi vừa , tròng mắt Trương thị khẽ chuyển, giọng bén nhọn tức giận: “Ôi, mọi người nghe chưa? Thế tử phi của tiểu Thế tử Chu Vương vừa bệnh qua đời, nhà Chu Vương vui mừng đến hận thể đốt pháo! Nghĩ đến tiểu Thế tử phi này tự cho mình là nữ nhi của thủ phủ Liễu thành, nên dương dương đắc ý, hiếu kính cha mẹ chồng , mới vừa vào cửa trở mặt với chị em dâu, khiến cho tướng công của nàng ta cũng theo nàng ta ăn ít, dưới toàn phủ ai cũng thích. chỉ thế, đám người vừa , Chu Vương vội vàng bận rộn gọi người thu xếp tuyển mới! Chu Vương , dung mạo xuất thân phải mấu chốt, quan trọng nhất chính là nhân phẩm! Chỉ cần nhân phẩm tốt, gia thế trong sạch, bọn họ cần để ý đến những cái khác!”

      sao? Lại còn có chuyện này?”

      “Hoàn toàn chính xác!
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, Abbythuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 28: Đào kép tiểu Sơn

      Editor: Puck


      Ninh Vương phi uống xong ly trà, rời cuối cùng trở lại.

      Phát khí quỷ dị ở đây, liếc nhìn Quý Du Nhiên vẫn cười đến vui vẻ, nàng khẽ nhíu mày, nhưng ngay lúc đó lại lập tức nở nụ cười, “Nhị đệ muội, các vị phu nhân, mọi người đến cũng sai biệt lắm, chúng ta qua khai tiệc thôi!”

      “Được!” Quý Du Nhiên dẫn đầu đứng dậy, chủ động kéo tay nàng, “Đúng rồi đại hoàng tẩu, Vương gia nhà muội đâu? Bây giờ Vương gia ở đâu?”

      “Muội hãy yên tâm, phái người mời rồi, bảo đảm để đệ ấy đói bụng!” Ninh Vương phi cười, gật đầu với những người khác, mọi người cũng lập tức đứng dậy, nối đuôi nhau theo phía sau nàng ra ngoài.

      Chạy tới cuối cùng là đám người nhà mẹ đẻ của Ninh Vương phi. Quý Du Nhiên có bao nhiêu quan hệ với bọn họ, khẽ gật đầu là xong. Về phần ăn cơm, dĩ nhiên muốn phân nam nữ riêng, Quý Du Nhiên cùng Trương thị và cả đám nữ quyến có thân phận phẩm cấp sai biệt lắm ngồi chung bàn.

      Phượng Dục Minh và Ninh Vương gia cùng đám người. Có chuyện lúc trước, bàn cơm đám nữ nhân cũng lắm mồm, chỉ lẳng lặng ăn phần của mình.

      Hoàn thành xong bữa cơm lặng lẽ, cả nhóm người lại cùng nhau về phía sau vườn hoa xem cuộc vui. Đời trước nàng xem cuộc vui này lần, cộng thêm vốn phải khẩu vị của nàng, Quý Du Nhiên thấy vô vị tẻ nhạt, lâu sau ngáp ngớt.

      Ninh Vương phi phát , lặng lẽ với nàng: “Hai ngày qua mẫu đơn trong vườn ta nở, biết nhị đệ muội có tâm trạng cùng hưởng mẫu đơn với ta ?”

      “Được thôi!” Quý Du Nhiên vội vàng gật đầu. Nàng chỉ chờ nàng ấy câu này!

      Vì vậy, hai người lấy cớ đứng dậy, chân trước chân sau về phía vườn hoa.

      Chỉ có điều, mới được nửa đường, chợt nghe thấy trận huyên náo truyền đến. Theo tiếng kêu di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhìn lại, Quý Du Nhiên nhìn thấy nhóm người chạy về phía nàng.

      Chạy đầu tiên, chính là thiếu niên gầy yếu dáng người thon dài, người mặc bộ đồ lót diễn kịch màu trắng, mặt còn thoa tầng phấn dày, chỉ cặp mắt trắng đen ràng lộ ra bên ngoài.

      Mà trong đôi mắt trong suốt như nước suối ấy, sóng nước lưu chuyển, bên trong lộ ra chút huy hoàng, chút bất lực, phảng phất giống như bàn tay vô hình, túm chặt trái tim nàng.

      Thân thể thoáng chốc cố định tại chỗ, chân như đổ chì, vốn thể động đậy được.

      Ngây ngốc nhìn thiếu niên càng lúc càng đến gần mình, Quý Du Nhiên nắm chặt tay, khóe miệng nhếch lên, trong khóe miệng bật ra tiếng gọi khẽ: “Ca ca?”

      Vừa dứt lời, đoàn người xông tới gần trước mặt.

      “Nhị đệ muội cẩn thận!” Chỉ trong die nd da nl e q uu ydo n chớp mắt, Ninh Vương phi thét lên muốn đẩy nàng ra, nhưng vốn kéo nhúc nhích.

      Quý Du Nhiên chỉ cảm thấy sức lực khổng lồ xông tới trước mặt, dùng sức tông mạnh nàng, sau đó thân thể của nàng bay, hình như gáy cóc ảm giác hơi đau đớn? Nhưng cảm giác ràng lắm.

      Sau đó, trước mắt trống rỗng.

      “Vương phi? Vương phi!” Lục Ý thét chói tai gần bên tai, hai tay túm lấy cánh tay nàng dùng lực lớn lắc lắc, Quý Du Nhiên dần tỉnh lại, phát nàng được đỡ ngồi dậy.

      Mà thiếu niên đánh ngã nàng cũng bị đám đại hãn đuổi theo phía sau ép đến mặt đất.

      “Lớn mật! Đây là con hát nơi nào chạy đến, biết nặng , lại đụng phải Vương phi nhà ta!” Khó khăn lắm mới thấy chủ tử tỉnh lại, Lục Ý giận trong lòng, lớn tiếng quát.

      Đoàn người sớm biết đụng phải quý nhân, lúc này liên tục ngừng quỳ xuống đất nhận sai.

      Khuôn mặt người dẫn đường càng khó coi đến được, vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười liên tiếp thất lễ.

      “Hai vị Vương phi, xin lỗi, tiểu tử này cáu kỉnh chịu lên sân khấu, chủ gánh hát muốn phạt , co cẳng chạy. Cũng biết sao lại chạy đến nơi này, còn đụng ngã Vương phi, là lỗi của , cũng do chúng tiểu nhân trông nom dạy dỗ nghiêm, là lỗi của chúng tiểu nhân. Quay về chúng tiểu nhân đánh chết ! Kính xin hai vị ngàn vạn nguôi giận, cần bởi vì chuyện này mà chọc giận thân thể.” Lúc chuyện, vẫn quên quay đầu lại quắc mắt nhìn.

      Ánh mắt khinh bỉ, giọng điệu khinh bỉ, khiến trong lòng Quý Du Nhiên rất thoải mái.

      cần!” Mắt thấy những người kia nhấc chân định giẫm lên người thiếu niên kia, Quý Du Nhiên vội vàng mở miệng, “Buông ra!”

      “Nhị đệ muội, làm sao vậy?” Ninh Vương phi và những người khác đều sửng sốt.

      ra, đây cũng phải là chuyện lớn gì.” Hơi mím môi, Quý Du Nhiên giọng , “Huống chi cũng va chạm với muội trở thành như thế nào, làm người phải có lòng khoan dung, hôm nay chúng ta tạm tha cái mạng !”

      “Được rồi!” Nghe nàng như vậy, Ninh Vương phi cũng hỏi nhiều, “Nếu nhị đệ muội truy cứu, vậy chúng ta truy cứu cũng được, coi như mỗi ngày làm việc thiện là được rồi.”

      Nghe như thế, người đoàn hát mừng rỡ, vội vàng dập đầu tạ ơn.

      Quý Du Nhiên mặc kệ , vòng qua, tự tay nâng thiếu niên kia dậy, phủi bụi bặm người cho .

      Thiếu niên dám làm ra die nda nle equ ydo nn cử động nào, thân thể thon gầy cứng đờ.

      Từng phát từng phát , cẩn thận phủi sạch tro bụi cho , Quý Du Nhiên mới buông tay hỏi: “Ngươi tên là gì?”

      “Tiểu, tiểu Sơn.”

      “Tiểu Sơn.” Quý Du Nhiên gật đầu, “Ta nhớ kỹ rồi.” Rồi rút cây trâm đầu ra đưa tới, “Cái này cho ngươi.”

      Thiếu niên chân tướng, đần độn u mê cầm lấy, Quý Du Nhiên quay đầu nhìn về phía trưởng nhóm người, vẻ hiền hòa mặt sớm mất , thay vào là vẻ nghiêm túc: “Trở về cho chủ gánh hát, đứa này tệ, ta thích, ta biết về sau thành người tài. Các ngươi đừng luôn đánh , cho tùy tiện bắt nạt , nếu để cho ta biết, ta nhất định khách khí với các ngươi!”

      Lại chuyển sang thiếu niên, trong mắt tự chủ mang theo dịu dàng, “Ngươi giữ kỹ cây trâm này. Nếu sau này gặp phải ai bắt nạt ngươi, ngươi cầm nó đến Dật Vương phủ tìm ta. Chỉ cần ta còn ngày, ta tuyệt đối ra mặt vì ngươi, nhớ chưa?”

      “Dạ.” Thiếu niên được sủng mà kinh sợ gật đầu, đáy mắt lại viết đầy nghi ngờ, giống như hỏi – tại sao?

      Sao nàng có thể cho biết, bởi vì đôi mắt khiến cho nàng nhớ tới ca ca ruột nhiều năm gặp?

      Quý Du Nhiên nhàng cười tiếng, lại quay lại kéo Ninh Vương phi: “Được rồi, đại hoàng tẩu, chúng ta thôi!”

      “Được, chúng ta nhanh về, tìm Thái y tới kiểm tra cho muội chút. Mặc dù muội chảy máu die~nda4nle^qu21ydo^n trầy xước, nhưng ai biết chỗ nào bị thương? Vẫn cẩn thận là hơn.”

      cần. Muội sao, chúng ta ngắm mẫu đơn .”

      “Nhưng mà...”

      thôi!”

      “Được rồi! Nhưng mà, chúng ta ngắm mẫu đơn, Ninh nhi Tú nhi, các ngươi nhanh mời Thái y! nhanh về nhanh!”

      ...

      xong, hai người lại tiếp tục về phía hoa viên, ném lại đám người kia ở xa xa phía sau.

      Chỉ có điều...

      thêm được vài chục bước, Quý Du Nhiên lại càng cảm thấy có gì đúng.

      Hình như có đôi mắt, vẫn chăm chú nhìn vào người nàng, giống như hai ngọn lửa nóng bỏng, thiêu nàng lâu, muốn lưu lại hai dấu ấn sâu người nàng.

      Chịu hết nổi quay đầu lại, ngờ đối diện với hai tròng mắt trong suốt như suối nguồn.

      Là thiếu niên đó, vẫn còn đứng ở đó, sững sờ nhìn theo nàng, mặc cho người gánh hát kéo cũng nguyện ý di động.

      Đứa này...

      Khóe miệng khẽ nhếch, Quý Du Nhiên cười với , khoát khoát tay – trở về !
      Abby, thuytThiênMinh thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 29: Vườn hoa mẫu đơn

      Editor: Puck


      Dẹp loạn trận sóng gió, nhưng dường như mặt nước trong lòng Quý Du Nhiên vẫn bành trướng thôi.

      ngờ, nàng nghĩ đến, mới sáng sớm xảy ra chuyện như vậy, ràng để cho nàng gặp gỡ !

      Sớm biết thế, kiếp trước nàng bực bội cùng đám nữ nhân kia ở chỗ đó, bước ra trước, chừng nàng gặp được người có đôi mắt hẹp dài cực kỳ giống ca ca mình!

      chừng, bởi vì gặp gỡ nàng, nàng tự trách mình như vậy, vò mẻ lại sứt, tiếp đến... Haizzz, thôi.

      cơn ác mộng, nghĩ lại mà kinh, nghĩ cũng được.

      “Nhị đệ muội, đến đây, muội xem!”

      Đột nhiên nghe thấy Ninh Vương phi khẽ gọi, nhìn theo phương hướng nàng ấy chỉ, Quý Du Nhiên thấy biển hoa mẫu đơn khổng lồ ngay trước mắt.

      Bước sang bên trái, ước chừng rộng khoảng mẫu đất, bên trong gieo trồng chỉnh tề trăm gốc hoa mẫu đơn.

      Đúng tiết cuối xuân đầu hạ, hoa mẫu đơn tranh nhau đua nở, đẹp sao tả xiết.

      Mặc dù phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Quý Du Nhiên vẫn chịu nổi mà chìm đắm say mê.

      “Đẹp quá!” Chịu hết nổi than ra tiếng, nàng lên phía trước vài bước, nâng đóa hoa mềm mại lên nhìn, lòng tràn đầy vui mừng hề che giấu.

      “Đại Hoàng tẩu lợi lại, chỉ xinh đẹp, ngay cả hoa cũng đẹp như vậy, muội bội phục tẩu!”

      “Nhị đệ muội chi vậy. Nếu muội thích, ta đưa muội vài gốc.” Ninh Vương phi nhàng cười .

      Hôm nay nàng mặc bộ váy dài màu vàng nhạt, đứng trước mặt mọi người ở vườn hoa, phảng phất giống như đóa mẫu đơn nở rộ, đón gió phấp phới, xinh đẹp lạ thường.

      Nghiêng đầu, Quý Du Nhiên giọng hói: “Nhìn phẩm chất hoa này, chắc là Diêu Hoàng?”

      Ninh Vương phi gật đầu, “Mẫu đơn là vua của trăm hoa, mà đứng đầu trong mẫu đơn là Diêu Hoàng Ngụy Tử, ta Diêu Hoàng, nên chỉ chọn loại đó.”

      Hàng đầu trong hàng đầu, giá trị nhất định xa xỉ, cũng rất khó tìm được, nhưng nàng ấy lại có thể hơi sưu tập dinendian.lơqid]on được nhiều như vậy, quả đơn giản. Quý Du Nhiên hâm mộ cười : “Đúng vậy, Diêu Hoàng này rất đẹp, rất tôn lên con người tẩu. Tẩu cũng chính là nhân tài kiệt xuất trong nữ tử thiên hạ.”

      “A, ta bây giờ tính gì là kiệt xuất? Cũng chỉ là – thôi!” Vẻ u oán lóe lên rồi mất trong mắt Ninh Vương phi, nuốt nửa câu còn lại vào trong bụng, nàng nhanh chóng lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Nhị đệ muội xem mấy gốc kia, lát nữa ta kêu người thu dọn xong đưa cho các muội.”

      cần.” Quý Du Nhiên vội vàng từ chối, “Hoa này chỉ có thể ở trong tay tẩu mới có thể đẹp mắt như vậy, nếu theo muội, chỉ sợ tới mấy ngày khô héo, muội thấy tẩu đừng lãng phí tâm huyết nữa. Về sau nếu muội muốn ngắm hoa, tới nhà xem chút là được. Chỉ cần đại Hoàng tẩu ghét bỏ muội là được!”

      “Muội muốn ngắm cứ việc đến, ta lo mỗi ngày mình nhàn rỗi ai chuyện cùng ta đây!” Ninh Vương phi lập tức kéo tay nàng, “Nhị đệ muội, muội phải tuyệt đối lời giữ lời, thể lừa ta!”

      “Được, vậy sau này muội dẫn theo Vương gia tới đây chơi!” Quý Du Nhiên vội vàng gật đầu, hai nữ nhân nhìn nhau cười, hết sức xán lạn.

      “Biểu muội, sao muội lại ở đây?”

      cười đến vui vẻ, đột nhiên giọng nam dịu dàng lọt vào tai.

      Ấm áp như ánh mặt trời, êm ái như gió xuân, ấm áp như ánh mặt trời sáng sớm, ấm áp mỗi tế bào mạch máu người nàng.

      Chịu nổi quay đầu lại, thấy nam tử mặc áo gấm màu xanh nhạt đứng ngoài vườn hoa.

      Vóc người thon dài, đầu đội ngọc quan, ngũ quan tuấn tú hề thua kém hoa mẫu đơn nổi bật đầy trong mắt.

      Trong đôi mắt đen lay láy đầy vòng sáng dịu dàng, khi nhìn qua khóe môi hơi nhếch lên, giống như chứa đựng nụ cười yếu ớt, khiến lòng người ta mềm nhũn ra trong phút chốc, nhịn được bèn nhìn cùng nhau cười.

      Trong lòng Quý Du Nhiên thoáng động.

      Nếu như trước đó gặp được người thiếu niên kia, nàng còn có thể giống như đời trước, bị nam nhân dịu dàng đầy người này mê hoặc khiến đầu óc choáng váng.

      Nhưng mà rất hiển nhiên, có thiếu niên dfienddn lieqiudoon đánh vào trước đó, bây giờ nàng hề choáng váng như trong tưởng tượng ở đời trước.

      Hoàn toàn khác biệt, đầu óc nàng tỉnh táo khác thường, thậm chí còn dò xét cẩn thận trang phục đối phương, sau đó quay đầu tiếp tục thưởng thức hoa mẫu đơn.

      “Biểu ca!” Cùng lúc đó, Ninh Vương phi khẽ gọi, bước nhanh ra tiến đón, “Sao huynh cũng tới?”

      “Thấy cuộc vui nhàm chán, nên ta muốn tới ngắm mẫu đơn chút, ngờ muội cũng ở đây.” Đối phương dịu dàng nở nụ cười, ánh mắt liếc về phía Quý Du Nhiên.

      Ninh Vương phi vội vàng xoay người giới thiệu bọn họ, “Nhị đệ muội, đây là biểu ca nhà mẹ ta. Biểu ca, đây là Dật Vương phi.”

      ra là Dật Vương phi.” Nam nhân vội vàng ôm quyền hành lễ.

      Người này, kém quá xa ca ca nàng.

      Đến gần nhìn, Quý Du Nhiên càng phát người có rất nhiều cạm bẫy.

      Mặc dù vóc người trang phục rất giống, ngay cả khí độ nho nhã ôn hòa người cũng khiến cho nàng gần như mất hồn, nhưng mà, nhìn kỹ chút, phát trong đó có phần cố ý quá nhiều.

      Mỗi cử động của nam nhân này, tất cả đều lộ ra vẻ được tự nhiên.

      Nhưng mà, sao đời trước nàng phát ra?

      Quý Du Nhiên tự giễu cười tiếng, quả nhiên người trong cuộc luôn mê muội!

      Đáp lễ lại, Ninh Vương phi qua : “Nhị đệ muội, đệ đừng thấy tuổi biểu ca của ta lớn lắm, nhưng huynh ấy dieenndkdan/leeequhydonnn giỏi trồng mẫu đơn! Từ dưới chỉ dạy của huynh ấy ta mới học được trồng Diêu Hoàng như thế nào.”

      “Vậy sao?” Quý Du Nhiên mỉm cười, “Người trong nhà đại Hoàng tẩu quả nhiên khéo tay, đa tài đa nghệ.”

      “Dật Vương phi quá khen, chẳng qua tại hạ chỉ tán gẫu trong lúc rảnh rỗi dùng để giết thời gian mà thôi.” Nam nhân cười, đôi mắt hiền hòa như nước nhìn nàng, cuối cùng vẫn gợi lên nổi chút gợn sóng trong đáy lòng nàng.

      Thậm chí, Quý Du Nhiên thể nghĩ tới thiếu niên trước đó, có cặp mắt thanh khiết như nước suối nguồn mới chân chính khiến cho nàng ngày đêm yên.

      Người này, vẫn thua xa ca ca nàng vẫn mến. Nên cười cười đáp lại: “Vậy sao, ta chỉ có sao vậy.” Rồi chợt nhướn mày, tay nâng trán.

      Lục Ý vội vàng chạy lại đỡ nàng, “Vương phi, người làm sao vậy?”

      biết, đột nhiên hơi chóng mặt.” Thuận thế dựa vào người Lục Ý, giọng Quý Du Nhiên đột nhiên suy yếu .

      “Chắc là do trước đó bị té?” Ninh Vương phi cũng lộ vẻ lo lắng, “Người đâu, mau đỡ Dật Vương phi đến phòng khách ! Nhanh phái người thúc giục, mời Thái y nhanh chóng tới đây!”

      Tiếp theo bận rộn liên tục.

      Quý Du Nhiên được người nhanh chóng đỡ đến phòng khách của Ninh Vương phi, nằm xuống giường cao gối mềm, Thái y vẫn còn chậm chạp chưa đến.

      Lòng Ninh Vương phi nóng như lửa đốt, hết lần này đến lần khác phái người mời. Vừa , thỉnh thoảng nàng còn ngước ra cửa nhìn.

      Theo ánh mắt của nàng ấy, Quý Du Nhiên phát góc áo gấm màu xanh nhạt.

      Lúc này môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhắm mắt nằm xuống.

      Lập tức, người thiếu niên mặc áo bào màu xanh lơ cử chỉ nhanh nhẹn hiển ở trong não. có ngũ quan xinh xắn, dáng người cao gầy thon dài, đôi mắt trắng đen ràng, trong suốt như ao nước trong.

      Nhìn nàng, nhếch môi cười, sắc mặt ôn hòa, màng danh lợi, còn mang theo bất lực nhàng, cùng với cưng chiều thể thành lời, phảng phất như làn gió ấm thổi tới, ấm đến lòng nàng cũng tan ra.

      “Ca ca...” Há hốc mồm, Quý Du Nhiên khẽ gọi tiếng, hạnh phúc nở nụ cười.
      Abby, thuytThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :